Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 68

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 68
Có phải hay không giả mất trí nhớ
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi Hoắc Phi Đoạt cúp điện thoại, trái tim từng hồi quặn đau.

Cái góc kia chính là nội tâm mềm mại nhất, giống như bị người ta dùng dao găm đâm vào, rất sâu rất sâu.

Đều tại do anh chăm sóc cô không tốt, nếu như không để cô đi, cô sẽ không dầm mưa vào đêm khuya.

Nghĩ đến hình ảnh Hàn Giang Đình miêu tả lại cho anh, Hoắc Phi Đoạt liền đau lòng không dứt.

Cho dù anh có kiên cường, đôi mắt cũng ửng hồng.

Một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì để nói.

Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an tâm, chính là Y Y vẫn an toàn.

Anh quyết định, ngày mai sẽ đón cô trở về.

Chỉ có để cô bên người mình, anh mới yên tâm.

Sau khi ngâm nước tắm ra ngoài Y Y phát hiện Hàn Giang Đình đem đến quần áo nữ, hơn nữa rất vừa người.

"Trong nhà của anh tại sao lại có quần áo của nữ?"

"Con gái? Con gái cái gì! Đây là quần áo của cậu. Lần trước cậu tới đây ném ở nhà tớ không mang đi. Tớ đã cho người đem đi giặt, ai biết cậu chừng nào sẽ đến gây phiền toái cho tớ. Cậu xem đi, cậu quả nhiên đến gây phiền toái cho tớ.

Nói đến đây, Hàn Giang Đình vỗ trán một cái.

Bà nội ơi, vừa rồi sư phụ gọi điện đến đã chứng thực cô nhóc này có phải thật bị mất trí nhớ hay "không

"Ngũ Y Y cậu tới đây ngồi xuống!"

Hàn Giang chỉ vào ghế sa lon giọng điệu mệnh lệnh nói.

Ngũ Y Y hiện tại một chút sức lực cũng không có, lười cùng anh cãi cọ.

Mặc dù mỗi lần nhìn thấy anh, thì có một loại cảm giác muốn cùng anh tranh cao thấp.

Hàn Giang Đình chống nạnh, đứng trước mặt Ngũ Y Y.

"Nói, cậu thật bị mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ!"

Ngũ Y Y khinh thường liếc anh một cái.

"Tôi có thể nằm xuống không?"

Hàn Giang Đình xù lông, con nhóc này cho tới bây giờ cũng không có nể mặt mình.

Vốn định hung hăng cự tuyệt cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương, Hàn Ginag Đình không đành lòng.

"Này, vậy thì nằm xuống đi! Nhưng phải nhanh trả lời câu hỏi của tớ!"

Ngũ Y Y trong lòng nở nụ cười, người này có ý tứ, còn rất quan tâm mình.

"Đúng vậy, tôi không phải đã nói cho anh biết rồi sao?"

"Cái gì? Cậu làm sao bị mất trí nhớ?"

Hàn Giang Đình không thể tin vào tai mình.

"Cụ thể tôi không nhớ rõ, nhưng Hoắc..... Có người nói cho tôi biết tôi bị một người đàn ông tên Tiêu Lạc tiêm thuốc vào."

Ngũ Y Y không muốn nhắc đến tên Hoắc Phi Đoạt.

"Cái gì? Tiêu Lạc? Cái thằng nhóc này! Bản thiếu gia không thể dễ dàng tha cho hắn! Tớ biết ngay lòng dạ hắn độc ác không thể nào đối tốt với cậu được."

Hàn Giang Đình vừa nghe Tiêu Lạc làm Ngũ Y Y bị mất trí nhớ, thiếu chút nữa đem làm nổ phổi.

"Tên nhóc kia giờ đang ở đâu? Tớ bây giờ đi liều mạng với hắn!"

Một mặt Hàn Giang Đình hỏi, một mặt chạy vào phòng bếp.

"Không thấy anh ta, tôi không biết anh ta đang ở đâu. Anh làm gì thế?"

Ngũ Y Y thấy Hàn Giang Đình bộ dạng nóng nảy, hỏi.

"Tìm dao, diệt con rùa kia!"

Mấy phút sau, Hàn Giang Đình vẻ mặt suy sụp từ phòng bếp đi ra.

"Hắn là đại gia, nhà bản thiếu gia thậm chí ngay cả cái dao cũng không có!"

Ngũ Y Y cố nén không bật cười, nhưng xíu chút nữa bị nén đến nội thương.

Người này buồn cười quá, giống như diễn viên kịch vui.

Ngũ Y Y cảm thấy ở cùng một chỗ với người này, dễ dành quên đi những chuyện không vui.

"A đúng rồi, nhìn tớ này cái đồ óc heo! Y Y, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, cậu tại sao lại làm mình chật vật ở trên đường như vậy. Hiện tại có khó chịu chỗ nào không? Hay là đến bệnh viện xem một chút!"

Hàn Giang Đình nhớ tới chuyện của Ngũ Y Y hỏi.

*****

"Tôi không bị sao, đi bệnh viện làm gì!"

Ngũ Y Y không trả lời anh tại sao mình lại xuất hiện trên đường với bộ dạng đáng thương như vậy.

"Để tớ xem có bị phát sốt hay không."

Hàn Giang Đình nói lấy tay sờ trán Ngũ Y Y một chút.

Ừ, nhiệt độ bình thường, vậy thì tốt rồi.

"Y Y cậu đói chưa, có muốn ăn chút gì hay không."

Hàn Giang Đình người này hời hợt, hiện tại mới nhớ tới quan hệ Ngũ Y Y.

"Tôi không sao, ngủ một giấc là tốt. Tối nay tôi có thể ngủ ở đây không?"

"Dĩ nhiên, tôi chính là người nhà của cậu. Phòng ngủ bên kia."

Tiêu Mai thấy Tiêu Lạc ra cửa sau, mới nhẹ nhàng núp ở phòng ngủ lấy điện thoại di động ra.

Cô muốn gọi cho Ngũ Học Phong.

Thời gian lâu như vậy, dù sao cũng phải nói cho ông ấy biết mình đã bình an.

"A lô? Tiểu Mai? Là em sao? Em ở chỗ nào?"

Tiêu Mai vốn cho là mình sẽ không khóc, nhưng sau khi nghe giọng nói của Ngũ Học Phong, cô vẫn nhịn không được mà khóc.

Không phải người phụ nữ nào trước mặt người đàn ông của mình, cũng yếu ớt như vậy.

"Học Phong, là em!"

"Em làm sao vậy, cậu ta có làm gì em không?"

Ngũ Học Phong nghe giọng nói của Tiêu Mai, lòng cũng buông xuống không ít.

"Em đã được Tiêu Lạc mang đến chỗ an toàn rồi, anh hãy yên tâm."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Học Phong nghe được Tiêu Lạc đã cứu Tiêu Mai đi, trong lòng cũng kinh sợ.

Ông không nghĩ đến bình thường Tiêu Lạc ôn tồn nho nhã, lại có bản lĩnh như vậy.

"Này, vậy lúc nào em trở về? Anh nghe nói Y Y đã trở về."

"Em.... em bây giờ không thể trở về, Lạc cậu ấy, tóm lại, một đoạn thời gian nữa em mới có thể trở về, anh tự chăm sóc mình cho tốt."

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Tiêu Mai không phải là không muốn trở về, nhưng bây giờ Tiêu Lạc điện thoại cũng không để cho cô gọi, cô làm sao có thể trở về đây.

Tiêu Mai không ngờ rằng, lần này cô gọi điện thoại, lại để cô phải trả cái giá nặng nề.

"Cố thiếu, rốt cuộc có tin tức."

Cố Tại Viễn bị người ta đánh thức, đang muốn phát tác, phản ứng cẩn thận một chút, mới biết mùi vị kia.

"Cái gì, cậu có tin tức?"

Anh dùng sức nắm bả vai tên đàn em đang hoảng hốt.

"Cố, Cố thiếu, là thật! Cũng sắp tra ra được tung tích của bọn họ rồi. Nhưng, nhưng anh lắc tôi như vậy thật là choáng váng!"

Cố Tại Viễn buông tay ra, trong lòng mừng như điên.

Rốt cuộc cũng có đầu mối.

"Cố thiếu, là do Tiêu Mai gọi điện thoại nên mới tìm tra ra được. Nhưng mà hiện tại phạm vi điều tra còn có chút lớn, qua một đoạn thời gian nữa, là có thể tra ra được chính xác vị trí của bọn họ."

Tên đàn em tiếp tục báo cáo lại.

"Ha ha, cái đó Tiêu Mai, không biết dùng di động gọi điện thoại sẽ làm bại lộ vị trí sao? Tiêu Lạc, lần này sẽ không để cho anh chạy thoát."

Cố Tại Viễn âm thầm siết chặt quả đấm.

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, chạy đến nhà của Hàn Giang Đình.

A Trung ngồi ở ghế trước thấy dáng vẻ lão đại, có chút không đành lòng.

Cô Ngũ rời đi mới có một ngày, lão đại lập tức tiều tụy.

Ngày trước thời điểm cô Ngũ bị Tiêu Lạc bắt đi, cũng không thấy dáng vẻ của anh như vậy.

A Trung dĩ nhiên không hiểu.

Thời điểm Tiêu Lạc mang Ngũ Y Y đi, là bị động.

Hoắc Phi Đoạt có lòng tin bất luận là kẻ nào anh cũng có thể dẫn cô trở về.

Thế nhưng lần này, là Ngũ Y Y chủ động rời khỏi anh, cả hai lần không giống nhau.

Ngũ Y Y vừa mới tỉnh, phát hiện không thấy bóng dáng Hàn Giang Đình.

Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Y Y còn có chút mơ hồ cho là Hàn Giang Đình trở lại, liền mở cửa ra.

Trong nháy mắt mở cửa ra, trong cửa ngoài cửa hai người, đều ngẩn ra.

*****

Lúc cửa đóng lại lần nữa, Ngũ Y Y muốn phản ứng cũng đã không còn kịp.

Bàn tay to lớn của Hoắc Phi Đoạt gắt gao chống lên cửa.

"Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh!" Ngũ Y Y lạnh lùng nói, tay cô vẫn còn đang dùng sức mở cửa ra.

"Y Y, chúng ta phải nói chuyện một chút."

"Có gì để nói, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói."

Ngũ Y Y không cho Hoắc Phi Đoạt cơ hội nào.

Hoắc Phi Đoạt hơi dùng sức, Ngũ Y Y cũng không phản kháng lại nữa.

Hoắc Phi Đoạt đi lướt qua cửa.

"Y Y, chuyện không phải như em nghĩ đâu."

"Đó là thế nào? Anh Đang chuẩn bị một câu chuyện đề lừa gạt tôi đang bị mất trí nhớ phải không?"

Giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn không phải Ngũ Y Y trước đây.

"Anh bắt Tiêu Mai đi, là vì muốn bước Tiêu Lạc trả em lại cho anh."

Hoắc Phi Đoạt giải thích có chút mệt mỏi.

"Nhưng hiện tại bà ấy là vợ của ba tôi, sao anh có thể làm hại người thân của tôi chứ?"

Sỡ dĩ Ngũ Y Y tức giận, là vì nguyên nhân này.

Cô mất đi trí nhớ, nghĩ rằng hiện tại Tiêu Mai là vợ của ba cô, là người thân của mình.

Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: "Y Y, bà ta không xứng đáng làm người thân của em, bọn họ cũng không xứng!"

Sau khi Ngũ Y Y nghe được câu này, tức giận trong lòng gần như bùng nổ.

"Anh dựa vào cái gì nói bọn họ không xứng? Ai cho rằng anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quyết định cuộc sống của tôi?"

Dường như Ngũ Y Y đã quên mất thân phận của Hoắc Phi Đoạt, cô rống lên một hơi này làm tổn thương Hoắc Phi Đoạt.

A Trung đứng ở cửa ra vào nghe được tiếng hét của Ngũ Y Y.

Anh ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầy người, sao có người dám nói chuyện với lão đại như vậy.

Cho dù cô ấy là người mà lão đại thích nhất, cho dù.......

Lời nói của Ngũ Y Y làm Hoắc Phi Đoạt sững sờ tại chỗ.

Một người đàn ông hô mơ gọi gió trong thương trường, người đứng đầu trong giới xã hội đen người người đều biết, lại bị một cô bé nói làm cho không có cách nào phản bác được.

"Y Y......." Hoắc Phi Đoạt cố gắng ôm chặt Ngũ Y Y.

Lần này Ngũ Y Y không có cách nào trốn thoát, cô đứng im không nhúc nhích như một khúc gỗ.

Đương nhiên Hoắc Phi Đoạt cũng phát hiện ra Ngũ Y Y có chỗ không giống.

"Tôi biết rõ anh muốn nói cái gì, tôi cũng biết cho dù tôi có trốn ở đâu, anh đều tìm ra được tôi."

Ngũ Y Y nói từng chữ, những lời nói đó như một con dao sắc bén đâm vào tim Hoắc Phi Đoạt.

"Tôi đây đã không trốn được. Vậy để cho anh ôm một người đã chết là được."

Hoắc Phi Đoạt biết Ngũ Y Y tức giận, nhưng anh không thể tưởng tượng được những lời nói này lại được nói ra từ trong miệng cô.

Anh chậm rãi thả người trong ngực ra.

Nhìn lông mi thật dài của cô, nhìn cái mũi khéo léo tinh xảo của cô, còn có đôi môi phấn nộn. Tất cả những thứ tốt đẹp này, vốn thuộc về anh.

Hàn Giang Đình xách một túi bữa sáng đến dưới lầu thì nhìn thấy xe của Hoắc Phi Đoạt. Hưng phấn suýt chút nữa đã kêu ra tiếng.

Sư phụ đến đây! Thật tốt quá.

Ba bước làm thành hai bước xông lên lầu, lại bị A Trung ngăn cản ngoài cửa.

"Sư phụ A Trung, ngài cũng đến à. Sư phụ của tôi có ở bên trong không?"

Hàn Giang Đình này là một tên không giữ thể diện, vừa xuất hiện đã khoe khoang không dứt.

"Xuỵt!"

A Trung đưa tay ra hiệu cho cậu ta im lặng một chút.

Hàn Giang Đình hiểu ý gật đầu.

Sau đó đến bên A Trung nói nhỏ vào tai anh ta: "Hắc hắc, có phải hai người đó đang gần gũi không, sư phụ A Trung người ở đây nghe lén à?"

A Trung quay đầu nhìn bộ dạng gian xảo của Hàn Giang Đình. Nhịn không được gõ một cái vào đầu cậu ta.

*****

Editor: Nguyên Nguyên

"Tiểu tử cậu nói gì đó? Không muốn sống nữa phải không?"

Trong lòng A Trung thầm khinh thường biết bao nhiêu.

Ngay lúc này đây, đừng nói lão đại không nhận cậu ta là đệ tử, ngay cả anh nhìn cậu ta cũng cảm thấy chướng mắt.

Trong cửa truyền đến tiếng rống giận của Hoắc Phi Đoạt: "Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?"

Mới khiến cho Hàn Giang Đình hiểu được ý của A Trung.

Cậu ta nhìn về phía A Trung gật đầu một cái, một bộ dạng "tôi đã hiểu".

Trong lòng A Trung lại là một trận khinh thường.

Ngũ Y Y bị tiếng gầm lên giận dữ của Hoắc Phi Đoạt làm cho sợ hãi.

"Tôi không muốn anh làm sao cả, chẳng qua là đừng tự ý đảo lộn cuộc sống của tôi!"

Ngũ Y Y không biết Hoắc Phi Đoạt đang cố gắng kiềm nén tức giận trong lòng.

"Y Y, việc anh yêu em chính là gánh nặng đối với em sao?"

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy mất mác đặt câu hỏi.

"Tôi không nhớ rõ chuyện lúc trước, tôi không biết!"

Ngũ Y Y nhìn bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt, cô cũng cảm thấy có chút không nỡ.

Cô bắt đầu hối hận lại nói ra những lời như vậy.

"Y Y, anh thừa nhận là anh sai rồi!"

Sau khi trầm mặc thật lâu, Hoắc Phi Đoạt mở miệng nói xin lỗi.

A Trung và Hàn Giang Đình đứng bên ngoài cửa đều sững sờ.

Lão đại Hoắc Phi Đoạt lại cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa còn đối với một cô bé.

Ngũ Y Y có cảm giác khiếp sợ không thua kém gì hai người bên ngoài cửa.

Tuy là không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng trong thời gian này ở chung với Hoắc Phi Đoạt, dĩ nhiên Ngũ Y Y thấy được

Hoắc Phi Đoạt không phải là nhân vật tầm thường.

Người đàn ông này còn nhận lỗi với cô như vậy, chẳng lẽ là do cô hơi quá đáng rồi sao?

"Anh không thể rời khỏi em, Y Y à."

Một câu này, Hoắc Phi Đoạt nói như cầu khẩn.

Anh ấy vẫn còn là Hoắc Phi Đoạt luôn hô mưa gọi gió đó sao?

Anh ấy vẫn còn là Hoắc Phi Đoạt mà tất cả mọi người sau khi nghe thấy đều lạnh người đó sao?

"Phi, Phi Đoạt......."

Ngũ Y Y hoàn toàn nhu nhược.

Cô không biết vì sao, tuy là cô không có được trí nhớ trước đây, nhưng đối với người đàn ông này, cô lại không từ bỏ được.

Không, là yêu!

Là tự nhiên sinh ra yêu!

"Vậy anh thả dì Tiêu Mai được không?" Thái độ của Ngũ Y Y dịu dàng lại.

"Bà ta đã an toàn, Tiêu Lạc đã đưa bà ta đi."

"Y Y, đi theo anh đi!"

Ngũ Y Y im lặng không nói.

Trong lòng cô đang đấu tranh kịch liệt.

Nhưng ai có thể ngăn cản chuyện yêu đương chứ?

Đáp án tất nhiên là không có ai!

"Anh đồng ý với tôi từ nay về sau sẽ không làm tổn thương người vô tội!"

Một câu nói kia, trong giọng nói của Ngũ Y Y có thể nghe ra ý đang làm nũng.

Hoắc Phi Đoạt lập tức nắm chặt cơ hội ôm Ngũ Y Y vào ngực.

Mới một ngày không gặp, tại sao lại thấy nhớ như thế.

Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm.

"Anh đồng ý với em!"

Rốt cuộc Ngũ Y Y cũng thỏa hiệp.

Cửa phòng vừa đóng lại, Ngũ Y Y đã bị người phía sau ôm lấy.

Anh ôm chặt như vậy, như muốn hòa cô vào người anh.

Hơi thở của anh cực nóng, như muốn hòa tan cô.

"Y Y, anh rất nhớ em............"

Hoắc Phi Đoạt như đang lầm bầm lầu bầu, hoặc như đang nhỏ giọng nói cho Ngũ Y Y nghe.

Lấy tay xoa ngực trắng như tuyết của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt lại cười hơi khổ sở.

"A....... . Phi Đoạt, anh đừng làm vậy!"

Hai tay Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi đoạt kéo ra sau lưng, hoàn toàn không có cách nào giãy giụa được.

Hoắc Phi Đoạt nghĩ nghĩ, chỉ muốn chiếm giữ thứ thuộc về anh.

Cởi quần áo trên người cô ra.

Hoắc Phi Đoạt lần lượt in dấu hôn lên sống lưng bóng loáng của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y khó có thể kiềm chế, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy.

*****

Edit: Nguyên Nguyên

Vì sao chính mình lại khát khao sự vuốt ve của anh.

Ngũ Y Y cắn môi, nhưng tiếng hít thở ngày càng nặng!

Theo đường cong bên hông, hai tay Hoắc Phi Đoạt vội vàng sờ soạng trên ngực của cô.

Nhẹ nhàng vân vê hai gò bồng đảo mềm mại trắng như tuyết này.

"Ừ....... . a......."

Ngũ Y Y ưỡn lưng lên khỏi giường.

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nhỏ giọng rên rỉ.

Chợt dùng sức kiềm nén.

"A....... Phi Đoạt, đừng, a, đau, đừng............."

Ngũ Y Y bắt đầu cầu xin tha.

"Anh làm sao có thể thả em ra, vĩnh viễn sẽ không!"

"Ừ.......... Ừ............."

Tiếng thở gấp của Ngũ Y Y lớn đến vang vọng cả phòng.

Hoắc Phi Đoạt ở trên người cô ra sức đi vào.

Cắn bờ vai nhỏ bé trắng noãn của cô, dưới thân mạnh mẽ dùng sức rút ra đẩy vào.

Ngũ Y Y bắt đầu run rẩy.

Dưới ánh đèn mờ, hai người dây dưa cùng một chỗ, hai linh hồn không tách rời.

Mắt thấy Ngũ Y Y ngày càng mê loạn.

Hoắc Phi Đoạt rút dục vọng của mình ra.

Dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thân nhìn uốn éo xinh đẹp của thiên hạ dưới người.

"Hoắc Phi Đoạt......... Ưm............"

"Nói, em muốn cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt cố gắng kiềm chế bản thân, anh sợ mình không tiếp tục kiên trì nữa.

"Ưm....... Muốn anh...... muốn anh!"

Bây giờ Ngũ Y Y hoàn toàn bị Hoắc Phi Đoạt chinh phục.

"Y Y, anh yêu em! Chúng ta hòa hợp như vậy, giống như đêm hôm đó, như lần đầu tiên của em."

Ngũ Y Y như bị thứ gì đó làm cho xúc động.

Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ xông vào.

Nói: "Là anh, người cho em lần đầu tiên, chính là anh!"

Tiêu Lạc xông vào phòng ngủ của Tiêu Mai.

"Chị, có phải chị dùng điện thoại hay không?"

Giọng nói hơi kiềm nén tức giận, Tiêu Mai có thể nghe ra.

"Chị, chị không có!"

Tiêu Mai không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Lạc, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Chị đừng gạt em, điều này rất quan trọng, chị nhanh chóng nói thật đi!"

Tiêu Lạc không có thời gian nói vòng vo, anh ta phát hiện ra có người theo dõi bọn họ.

Luôn tự hỏi mãi, người thông minh như anh ta, nhất định có thể đoán được Tiêu Mai đã sử dụng điện thoại.

Bị người của Hoắc Phi Đoạt tra ra tung tích.

Tiêu Mai sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta đã bị phát hiện."

Tiêu Lạc đã đoán được sự thật, anh ta cũng không muốn tiếp tục trách móc chị mình nữa.

Sau khi Tiêu Mai nghe xong, trong lòng rơi lộp độp.

Thì ra là do bà ta sử dụng điện thoại làm bại lộ hành tung.

Nếu bị Hoắc Phi Đoạt bắt được, hậu quả thành ra cái dạng gì, ai cũng đoán được.

Nhanh chóng thu dọn hành lý, chị em Tiêu Mai vừa tìm đường trốn đi nơi khác.

Hoắc Phi Đoạt, mày nghĩ tìm được tao à! Hừ!

Lúc xe hơi của Cố Tại Viễn đuổi tới, chỉ còn lại một tòa nhà trống không chờ anh ta.

Một cước đá vào cửa gỗ cứng.

Lúc này, Cố Tại Viễn rất muốn giết người.

"Con mẹ nó! lại để cho anh ta trốn thoát rồi! Chết tiệt!"

Điện thoại vừa kết nối: "Alo! A Trung? Tôi vẫn không có tin tốt, lại thất bại rồi. Cậu nói Cho Hoắc Phi Đoạt biết, lão tử không làm. Tên tiểu tử thối kia xảo quyệt như hồ ly. Tôi làm bao cát cho lão đại là được rồi!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Cố Tại Viễn hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Anh ta vẫn nên an phận để Hoắc Phi Đoạt luyện võ.

Sau khi A Trung nghe được tin này, cũng căm tức một trận.

Tại sao gần đây mọi chuyện lại không thuận lợi, có phải muốn chào tạm biệt lão đại không.

Ngũ Y Y nằm trong ngực Hoắc Phi Đoạt, cả người dựa sát vào người anh.

*****

Ngũ Y Y có cảm giác an toàn, có cảm giác hạnh phúc.

"Phi Đoạt, anh có trách tôi không?"

Ngũ Y Y nhẹ nhàng hỏi.

Ôm cô càng chặt hơn. Hoắc Phi Đoạt chậm rãi mở miệng, đôi môi mỏng đẹp phát ra âm thanh.

"Anh vĩnh viễn sẽ không trách em, cho dù em có nói gì, làm gì đi nữa! Đây là lời hứa của anh đối với em."

"Anh nói đều là thật?"

"Cái gì?"

"Lần đầu tiên của tôi!"

Ngũ Y Y chợt có chút xấu hổ, nhớ lại lửa nóng ban đêm.

"Đương nhân, anh chưa từng lừa gạt em!"

Tiêu Mai và Tiêu Lạc trở lại phòng cũ lúc trước, chỗ này hẳn là chỗ an toàn nhất.

Hoắc Phi Đoạt sẽ không nghĩ đến chỗ này.

Tiêu Lạc dùng một quyền đánh vào gương. Máu tươi từ trên tay anh ta chảy xuống. Nhưng Tiêu Lạc không cảm thấy đau đớn.

Hoắc Phi Đoạt quá khinh thường anh ta rồi.

Cho tới nay, tất cả mọi người của anh ta đều sống trong bóng tối.

Mọi người đều phục tùng và nghe theo anh ta.

Không ai dám phản kháng, phục tùng và nghe theo.

Có lẽ do che giấu quá lâu, khiến anh ta không đặt mình trong lòng.

Hiện tại là lúc nên bộ lộ tài năng rồi.

"Anh Lạc, em tra ra được rồi."

Tiêu Lạc đang tập trung suy nghĩ lập tức bị thu hút.

"Anh Lạc, đây là tư liệu anh cần."

Tên thuộc hạ kia đưa cho Tiêu lạc một xấp tài liệu thật dày.

Tiêu Lạc ngồi xuống ghế sô pha mở xấp tài liệu ra.

Anh ta nhất định phải tìm ra được bí mật mà Hoắc Phi Đoạt đang che giấu.

Không biết Tiêu Lạc tìm bao lâu, rốt cuộc hài lòng khép xấp tài liệu vô cùng quan trọng này lại.

Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười gian xảo.

Hoắc Phi Đoạt, trả Y Y lại cho tao.

"A Văn, chuẩn bị xe một chút, còn có vũ khí nữa, phải là vũ khí mới nhất được chuyển từ Châu Âu sang, chúng ta có việc phải làm."

"Dạ, anh Lạc."

A Văn hơi tò mò, trải qua mấy ngày nay, chưa từng thấy Tiêu Lạc có tinh thần như vậy.

Xem ra nhất định là có chuyện gì sắp xảy ra.

"Ừ, tôi rất khát nước, anh đi rót cho tôi một ly nước đi."

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ngẩng phắc lên, duỗi tay lên bàn nước.

"Được được được, tiểu tổ tông của anh."

Hoắc Phi Đoạt xoa làn da mềm mại của cô, lắc đầu nói.

Lần này từ sau khi Ngũ Y Y trở về, thì trở nên kiêu căng hơn.

Dùng lời nói của cô, đổi lại là Hoắc Phi Đoạt phải tiến hành trừng phạt.

Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhường nhịn cô bé này.

Hầu như mỗi ngày Hoắc Phi Đoạt càng thay đổi khiến A Trung và quản gia ngày càng khiếp sợ.

Uống ừng ực ừng ực nước vào trong miệng, Ngũ Y Y hài lòng lau miệng.

Hoắc Phi Đoạt nhìn bộ dạng của cô bé này, tâm nhịn không được rung động.

Nhất cử nhất động của Ngũ Y Y đều tác động đến trái tim Hoắc Phi Đoạt.

"Chú Hoắc, cái đó, không đúng, Phi Đoạt, chúng ta đi cưỡi ngựa đi, đột nhiên tôi rất muốn cưỡi ngựa!"

Ngũ Y Y chớp chớp đôi mắt to bày ra bộ dạng cầu xin Hoắc Phi Đoạt.

"Em không cần dùng ánh mắt này nhìn anh."

Hoắc Phi Đoạt chịu không nổi trước ánh mắt vô tội của cô.

Quả thật có thể lấy mạng anh mà.

"Van xin anh đó!"

Ánh mắt của Ngũ Y Y lấp lánh như những vì sao tỏa sáng đánh úp về phía Hoắc Phi Đoạt.

"Đừng đừng, lần trước đưa em đến bãi biển, suýt chút nữa em bị sóng biển cuốn trôi rồi, bây giờ còn muốn đi cưỡi ngựa!"

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ kỹ, cho dù như thế nào, cũng không thể đưa cô đi làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa.

"Phi Đoạt Phi Đoạt Phi Đoạt....... Hôm qua tôi xem trên ti vi thấy người ta cưỡi ngựa chạy cực nhanh, trong lòng tôi ngứa ngáy không chịu được, tôi van xin anh đó!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)