Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 67

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 67
Chìm vào đáy cốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trải qua một kiếp kinh hoàng Ngũ Y Y nằm trên bờ biển.

Hoắc Phi Đoạt mở cửa đi vào, trên tay Hoắc Phi Đoạt bưng một ly sữa nóng.

Cằm lão quản gia muốn rớt xuống đất.

Mình hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, cho tới bây giờ trừ lúc ăn cơm ra chưa bao giờ thấy anh đụng đến đồ ăn.

Bây giờ, vậy mà bưng sữa tươi.

"Có thấy khá hơn chút nào không?"

Hoắc Phi Đoạt dùng giọng nói dịu dàng tràn đầy nam tính.

Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào, vội vàng dùng chăn che kín đầu nhỏ.

Đem sữa tươi đặt trên bàn ở mép giường, tay từ chăn chui vào bên hông.

"Ai nha, anh làm gì thế, ha ha ha."

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt thọt lét chịu không nổi, cười lớn từ trong chăn nhô đầu ra.

Thò đầu ra, lập tức bị Hoắc Phi Đoạt vừa vặn bắt được.

"Còn muốn tránh, tránh đi chỗ nào?"

"Anh làm gì đấy! Đáng ghét!"

Ngũ Y Y nắm quả đấm nhỏ đánh xuống, lại bị Hoắc Phi Đoạt bắt được giơ lên đỉnh đầu.

"Ưmh......"

Hoắc Phi Đoạt nhìn đôi môi mọng đỏ của cô, lại không nhịn được muốn đặt lên đó.

Sau đó một hồi lửa nóng, Hoắc Phi Đoạt không nỡ rời đi đôi môi mềm mại đỏ mọng kia.

"Anh có việc bận phải đi ra ngoài một lát, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chờ anh."

"Ừm!"

"Thật biết nghe lời! Vậy anh sẽ thưởng em một cái nữa."

Nói xong, cơ thể to lớn lại đè lên.

"Làm gì đó? Mới vừa rồi hôn chưa đủ sao?"

Ngũ Y Y ngọ ngoạy, tên cầm thú này!

Khẽ hôn ở trên trán cô, mang theo sự cưng chiều.

Trong lòng Ngũ Y Y mềm nhũn, cô đột nhiên có cảm giác đã thật lâu không có trải qua loại hạnh phúc này.

Hoắc Phi Đoạt là kẻ cướp, Ngũ Y Y chán nản nằm trên giường.

"Đinh linh linh linh ~"

Nhạc chuông điện thoại vang lên.

Cầm điện thoại di động lên nhìn, phía trên hiển thị: Ngũ Học Phong.

Ngũ Học Phong là ai? Trong lòng Ngũ Y Y nghĩ.

"A lô?"

Nhận nghe điện thoại.

"A lô? Y Y! Là ta!"

"Ông là?"

Y Y tò mò hỏi, có lẽ người này có thể giúp mình khôi phục trí nhớ.

"Ta là ba!"

Đầu bên kia người đàn ông dùng năm chữ đánh thẳng vào nội tâm Ngũ Y Y.

Ba? Ba? Ba vẫn còn sống?

"Ba, ba?"

Ngũ Y Y nhịn xuống nước mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Đầu bên kia Ngũ Học Phong quả nhiên sửng sốt, Ngũ Y Y chưa từng gọi mình như vậy, đột nhiên ông có một loại cảm giác không rõ.

"Này! Là ta, Y Y, ba có chuyện muốn nhờ con."

Ngũ Y Y sau khi nghe từ ba trong kinh ngạc còn chưa khôi phục, nhưng tất cả những thứ này Ngũ Học Phong không biết.

"Chuyện gì?"

"Ba biết con hận ba, hận ba không sớm đi cùng mẹ con. Nhưng mà ba, hiện tại không có biện pháp, chỉ con có thể giúp ba."

Ngũ Y Y nghe có chút không hiểu, tại sao mới vừa tìm được ba, lại biết được chuyện mình hận ba ruột mình.

"Dì Tiêu Mai của con, cô ấy không phải là người như con nghĩ. Cô, cô ấy thật ra rất hiền lành. Con hận ba, có gì cứ nhắm vào ba. Ngàn vạn lần đừng làm tổn thương cô ấy."

Ngũ Y Y càng nghe càng mơ hồ, Tiêu Mai cái gì.

Tiêu Mai là ai?

"Cầu xin con nói tổng giám đốc Hoắc thả cô ấy ra!"

Ngũ Học Phong nói cầu xin.

Tổng giám đốc Hoắc? Hoắc Phi Đoạt?

"Ba, con....."

"Y Y, cầu xin con."

Ngũ Y Y không biết nên nói cái gì.

"Được, ba yên tâm."

Ngũ Y Y cúp máy, lòng, lại chìm vào đáy cốc.

Ngũ Y Y không biết mình làm thế nào để vượt qua buổi chiều.

Đầu óc cô vô cùng rối loạn, giống như có rất nhiều chuyện bị trí nhớ ngăn lại ở bên ngoài, muốn vào cũng không vào được.

*****

Người đàn ông kia, là ba của mình.

Đối với cô, mất đi trí nhớ trước kia mà nói, vốn nên là một chuyện vui mừng.

Nhưng, sự thật không phải như thế.

Trên thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu, một khi bị chuyện xưa chọn trúng, cũng không có cơ hội suy nghĩ tại sao.

Ngũ Y Y chính là như vậy, ba ruột, lại là người mình hận nhất.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ngũ Y Y cố gắng nhớ lại.

Còn có tại sao, Hoắc Phi Đoạt luôn nói yêu mình lại muốn làm tổn thương đến người vô tội.

Cho đến khi Hoắc Phi Đoạt trở lại, ở trong phòng to, Ngũ Y Y giống như con chó nhỏ bị thương ngồi co ro ở trong góc.

Một loại cảm giác xót thương nhanh chóng bao lấy toàn thân Hoắc Phi Đoạt.

"Y Y, em làm sao vậy? Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt đứng ở bên cạnh cô, dịu dàng hỏi.

Không trả lời, Ngũ Y Y vùi đầu trong khuỷu tay.

"Lại khóc nữa sao?"

Hoắc Phi Đoạt có một tia cảm giác tự trách, tại sao đi với chính mình luôn để cho cô khóc?

Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.

Ôm cô vào trong ngực mình.

Không ngờ, Ngũ Y Y lại tránh thoát.

Hoắc Phi Đoạt không để ý, cho là cô không vui nên giở trò làm nũng.

Nhưng, kéo cô vào trong ngực lần nữa vẫn bị thất bại.

Ý thức nói cho Hoắc Phi Đoạt đã có chuyện, thời điểm mình không có ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì.

"Y Y, quần áo....."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y nhanh chóng cắt đứt.

"Anh không cần gọi tôi như vậy, nghe rất buồn nôn."

Ngũ Y Y lộ vẻ mặt chán ghét.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nếu không hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hoắc Phi Đoạt sợ rằng mình sẽ phá hủy cái nhà này.

"Chính anh làm cái gì, chẳng lẽ anh không biết rõ ràng nhất sao?"

Một câu lạnh lùng chất vấn Hoắc Phi Đoạt, mà những lời này là từ trong miệng người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Trong đầu Hoắc Phi Đoạt nhớ lại thật nhanh, mình rốt cuộc đã làm gì, có thể làm cho Ngũ Y Y tức giận như vậy.

Tìm một lúc, cũng không tìm được đáp án thích hợp.

"Y Y, Y Y nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Phi Đoạt đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng tay chưa chạm vào, đã bị Ngũ Y Y hất ra.

Cô nhóc này thật ngoan cố.

"Y Y, em nhất định là hiểu lầm anh chuyện gì."

Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy.

Anh ở cái xã hội hiểm ác này lăn lộn nhiều năm như vậy, gặp vô số chuyện, còn không có chuyện gì làm anh lộ vẻ nóng nảy xúc động như vậy.

Nhưng cô nhóc này hết lần này tới lần khác, tùy tiện như vậy, luôn làm nổi lên tâm tình của anh.

"Hiểu lầm? Ha ha ha..... Là hiểu lầm sao?"

Ngũ Y Y cười lạnh.

"Tôi hỏi anh, có biết Tiêu Mai hay không?"

Ngũ Y Y đem tên người phụ nữ mà cha mình nói tới trong điện thoại.

Thật ra căn bản cô không biết Tiêu Mai là ai, nhưng nghe từ lời Ngũ Học Phong, cô có thể đoán, đó là vợ của cha cô.

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, không nói gì.

Trong lòng suy nghĩ tại sao cô lại nhớ tới Tiêu Mai, tại sao lại vì người phụ nữ này mà giận mình.

Tầm mắt nhìn lên bàn, điện thoại!

Không sai, nhất định có người gọi đã gọi điện cho Y Y.

"Y Y, có phải có người gọi cho em nói cái gì hay không?"

"Anh không cần để ý tới chuyện có người gọi điện thoại cho tôi hay không, tôi chỉ hỏi anh, anh đem Tiêu Mai đi đâu?"

Hắc Phi Đoạt nghe đến đó, đã xác định được lời mình nói.

"Anh không có làm gì cô ta, cô ta đã an toàn."

"Nói như vậy, là anh đã bắt cô ấy lại?"

Ngũ Y Y đột nhiên kích động.

*****

Tiêu Lạc ngồi xuống ở cửa sổ lớn sát đất, tưởng tượng giác vẻ cả Y Y khi trở lại bên mình.

Anh sẽ mua một căn nhà ở bờ biển, mặt chính hướn biển rộng, mỗi ngày đều là mùa xuân ấm áp.

Y Y nhất định sẽ rất thích.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Lạc bật cười.

Anh ước muốn mỗi ngày đều như vậy.

Anh không cần gia tài bạc triệu, không muốn hô phong hoán vũ, chẳng qua là ước muốn cùng với người mình yêu trải qua cuộc sống bình thản hạnh phúc.

Nhưng, hiện tại Ngũ Y Y đã bị người khác đem đi mất.

Chỉ cần nghĩ cái tên kia tiến vào cơ thể cô, anh đã cảm thấy ngực mình giống như có cái gì đè ép, khổ sở thở không nổi.

Nhất định phải đem cô trở lại, luôn mang cô ở bên mình, Tiêu lạc không chỉ một lần nói với mình như vậy.

"Anh Lạc!"

Một tiếng này, đem suy nghĩ Tiêu Lạc trở về thực tế.

"Chuyện gì?"

"Người lần trước anh kêu em điều tra, tra được một chút thì bị che giấu."

"Hả?"

Hàng lông mày nhướng lên, hiển nhiên tin tức này đem lại hưng thú cho anh.

"Nói tiếp."

"Âu Dương Chấn Đình giống như là có quan hệ với Hoắc Phi Đoạt, hình như cũng không giống như nhìn thấy bên ngoài."

Tên đàn em nói đến đây, đột nhiên âm thanh nhỏ lại.

Trong lòng Tiêu Lạc căng thẳng, quả nhiên đúng như anh đoán tám chín phần.

"Nhưng, cụ thể ra sao, bây giờ vẫn chưa tra ra được. Công ty đen này đối với tin tức này rất kín miệng, đoán chừng người biết cũng không nhiều lắm. Cho nên việc điều tra sẽ tương đối khó khăn."

Điều này Tiêu Lạc có nghĩ đến.

"Tôi biết rồi, dùng bất kỳ biện pháp gì cũng phải tra cho rõ."

"Em biết rõ anh Lạc."

Sau khi tên đàn em đi, khóe miệng Tiêu Lạc kéo lên nụ cười.

Nụ cười này, làm cho lòng người phát lạnh.

Hoắc Phi Đoạt, tôi nhất định cho anh biết Tiêu lạc này nhất định không phải là kẻ mềm yếu.

Hoắc Phi Đoạt bắt được tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, đem cô kéo lại gần mình.

"Buông tôi ra, buông tôi ra anh là người xấu."

Cô dùng hết sức muốn tránh thoát cái ôm của Hoắc Phi Đoạt.

Nhưng người nhỏ bé như cô, làm sao tránh thoát đây.

Sức lực của anh, cô căn bản đấu không lại. Có phản hang cũng như không.

"Y Y, hãy nghe anh nói, không phải như em nghĩ. Có một số việc em quên, cho nên không biết rõ tình hình."

Hoắc Phi Đoạt muốn giải thích với Ngũ Y Y, nhưng không biết phải làm như thế nào để cô hiểu.

"Tôi biết tôi mất trí nhớ, nhưng chuyện thật giả, tôi có thể phân biệt rõ rang, anh thừa nhận là anh đã bắt cóc dì Tiêu Mai, không phải là giải thích rồi sao."

Lời nói Ngũ Y Y kiên định, căn bản không để cho Hoắc Phi Đoạt phản bác lại.

"Hừ....." Hoắc Phi Đoạt hút một hơi khí lạnh, tay vẫn vòng qua ôm chặt Ngũ Y Y.

"Còn muốn cắn anh sao?"

"Buông tôi ra, cũng thả cả Tiêu Mai. Tôi không thể cùng với anh ở chung một chỗ! Buông ra!"

Ngũ Y Y nói hai chữ cuối cùng kia, giống như dùng hết sức trong lồng ngực nói ra."

Hoắc Phi Đoạt chấn động, anh không tin cơ thể nhỏ bé này, có thể chứa lượng sức lớn như vậy.

Đang suy nghĩ cánh tay buông lỏng, Ngũ Y Y nắm chắc cơ hội, từ trong ngực anh thoát ra.

A Trung đứng trước cửa, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hiển nhiên bị một màn này dọa sợ hết hồn.

"Lão, lão đại có muốn đuổi theo hay không?"

A Trung không dám tùy tiện đuổi theo.

Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lắc đầu một cái.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, A Trung chưa bao giờ thấy dáng vẻ mất mác của Hoắc Phi Đoạt như vậy.

"Lão đại....."

"Không sao, phái người đi theo bảo vệ cô, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại với tôi."

"Dạ!"

Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.

*****

"Không sao, phái người đi theo bảo vệ cô ấy, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại với tôi."

"Dạ!"

Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y một mình bang quơ đi trên đường, cô bây giờ, trở thành người không có nhà để về.

Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt, cô căn bản không còn nhớ nổi bất kỳ ai.

Thật ra, Ngũ Y Y căn bản có thể gọi điện cho người tự xưng là ba ruột của mình Ngũ Học Phong.

Nhưng không biết tại sao, mình giống như rất kháng cự cùng liên lạc với người kia.

Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi hả?

Tại sao Tiêu Lạc lại đối xử với mình như thế.

Anh không phải muốn đối xử tốt với mình sao? Nhưng tại sao lại muốn lấy đi trí nhớ của mình.

Ông trời giống như không thong cảm cho Ngũ Y Y, cố tình vào lúc này, cho mưa rơi xuống.

Vài giọt mưa nhỏ biến thành mưa to, vẩy vào trên người Ngũ Y Y.

Nhưng mà, đau ở trong lòng.

Mẹ, tại sao lại muốn rời xa con.

Để cho con một người giống như đứa trẻ không nhà.

Ba tại sao nói con hận ông ấy, rốt cuộc ông ấy đã làm gì?

Không nghĩ ra không nghĩ ra.

Ngũ Y Y ngã nhào trong mưa.

"Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!"

Một chiếc xe sau lưng Ngũ Y Y dùng sức bấm còi.

"Người nào vậy? Hơn nửa đêm ở nơi này giả quỷ hù dọa người! Đừng cản đường!"

Hàn Giang Đình bất mãn mắng trong miệng.

"Ai nha, cái gì vậy, cả người là bùn, bẩn rồi, mau để cô ấy tránh ra đi anh yêu."

Một cô gái mặt đầy son phấn ngồi ghế lái phụ trong miệng lầu bầu.

"Rốt cuộc có đi hay không hả!"

Dùng sức bấm còi, tính nhẫn nại Hàn Giang Đình không còn lại bao nhiêu.

Đang vội vàng muốn cùng với người đẹp ân ái, tại sao lại bị một vật thể không rõ rang chặn đường.

Nhấn còi vô số lần, nhưng không có tác dụng gì.

Mà trong nước bùn Ngũ Y Y giống như căn bản không có nghe âm thanh đinh đinh lớn tiếng kia.

"Thật không chịu nổi! phiền chết đi được!"

Hàn Giang Đình tức giận mắng từ trong xe đi ra.

"Đáng chết, quần áo đều bị ướt."

"Tôi nói cô có phải hay không bị điếc, dám cản đường tôi, có phải chán sống rồi không."

Hàn Giang Đình đi tới trước mặt của Ngũ Y Y, trong miệng mắng, trong nháy mắt nhìn thấy mặt cô.

Hàn Giang Đình, không nói chuyện.

Người trước mắt này là Ngũ Y Y sao?

Là cô sao?

Làm sao lại biến thành bộ dạng này, cả người giống như từ trong bùn lăn ra.

Trên gương mặt trắng nõn không biết là nước mưa hay nước mắt.

"Y Y, Y Y, tại sao cậu lại ở nơi này?"

Ngũ Y Y cảnh giác dịch chuyển về phía sau.

Người đàn ông này là ai? Anh ta giống như là biết mình.

"Ngũ Y Y cậu là đang nổi điên cái gì, cậu đừng nói cho tớ biết là cậu đang ở đây trêu chọc tớ."

Hàn Giang Đình không để ý mưa to, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô.

Sau đó đi đến xe mở cửa tay lái phụ

Mở cửa nói: "Thật xin lỗi, hôm nay coi như xong. Chính cô tự về nhà đi."

"Cái gì? Mưa lớn như thế, anh để cho tôi tự về?"

Trên xe người đẹp không thể tin nổi, đây là người vừa mới có tính hừng hực sao?

"Tôi bảo cô xuống!"

Hàn Giang Đình gầm lên giận dữ đem người phụ nữ kia lôi từ trên xe xuống, sau đó ôm lấy Ngũ Y Y, dịu dàng bỏ cô vào trong xe.

Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.

Để lại một người phụ nữ bày ra đôi môi đỏ mọng bị mưa to làm ướt sũng.

"Hàn Giang Đình, anh là tên khốn kiếp! Anh dám đối xử với tôi như vậy! A! Khốn kiếp!"

Để lại tiếng gào của người phụ nữ ở phía sau.

A Trung ở trước cửa của Hoắc Phi Đoạt chần chừ, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?

*****

Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?

"A Trung?"

Âm thanh không muốn nghe nhất lại truyền đến trong lỗ tai.

Nhẹ nhàng mở cửa, trái tim A Trung treo ở cổ họng.

"Lão, lão đại, anh kêu tôi?"

"Ừ, cậu luôn ở ngoài cửa chần chừ, có chuyện gì không?"

Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt giống như không có tinh thần.

Trong lòng A Trung hoảng sợ, động tác mình nhỏ như vậy, lại bị nghe được.

Hoắc Phi Đoạt không phải là người bình thường!

"Lão đại, tôi, tôi không dám nói!"

Vẫn đưa lưng về phía A Trung Hoắc Phi Đoạt xoay người lại.

"A Trung, cậu theo tôi không phải một hai năm, là tôi nhìn lầm cậu sao?"

Câu hỏi này nhất định sẽ làm cho A Trung đem chuyện nói ra

A Trung anh không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức, không đem chuyện lão đại giao cho làm xong, nên chấp nhận chịu phạt, sợ cái rắm!

"Lão đại, chúng tôi đã làm mất dấu của cô Ngũ!"

Đang không có tinh thần, trên mặt Hoắc Phi Đoạt giờ đât trăm nỗi cảm xúc ngổn ngang.

Áy náy, khổ sở, mất mác, tức giận.....

"Lão đại, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được cô Ngũ!"

Hoắc Phi Đoạt chưa lên tiếng A Trung đã lập tức nói tiếp.

Cố Tại Viễn hút mạnh điếu thuốc, ngay sau đó ném thuốc lá hung hăng dập tắt đầu thuốc lá.

Đem thảm Ba Tư đắt tiền làm thủng một lỗ.

Một tên đàn em có chút đau lòng mà nói: "Cố thiếu, cẩn thận lửa, hơn nữa, hơn nữa tấm thảm này mắc như vậy!"

"Cháy? Hiện tại tôi không phải là đang tức giận sao? Con mẹ nó cậu không thấy!"

Nhiều ngày như vậy, Cố Tại Viễn không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tiêu Lạc.

Tên kia giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Nếu không phải có áo choàng ẩn hình, để cho anh nhặt được.

Không vội vàng tìm Tiêu Lạc, sợ rằng Hoắc Phi Đoạt sẽ đem mình thành bao cát mà luyện tập.

Anh sẽ không quan tâm mình có phải là Cố đại thiếu gia hay không.

"Phiền chết được! Cái tên nhóc thúi này ở đâu! Ông đây không tin không bắt được ngươi!"

Cố Tại Viễn nghĩ ở trong lòng, anh không phải biết Tiêu Lạc một hai năm.

Trước kia lại không biết Tiêu Lạc lại gian trá như vậy.

Vẫn luôn là bộ dáng nho nhã yếu ớt, dễ tính!

Không ngờ âm thầm ẩn giấu nhiều tay như vậy.

"A Văn, cậu nhanh liên lạc với ngành an ninh quốc gia, dùng GPS toàn cầu định vị!"

"Ách, Cố thiếu, cái này chúng ta đã sớm sử dụng!"

"Sử dụng rồi?"

Cố Tại Viễn có chút giật mình, như vậy nước cờ này cũng đã dùng, vậy mà cũng không thể tìm ra tung tích của tên nhóc kia.

Hàn Giang Đình đem Ngũ Y Y ngủ say ôm chặt vào trong nhà.

Đang do dự có nên thay cho cô một bộ quần áo sạch sẽ hay không.

Ngũ Y Y liền tỉnh lại.

Cô đề phòng co rút lại thành một cục, chất vấn: "Anh là ai? Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Đây là đau vậy?"

Hàn Giang Đình đột nhiên có một loại cảm giác đau lòng không nói ra được.

Cô gái cùng bản thân lớn lên từ nhỏ này.

Từ trước đến giờ, dù là sau này, trong lòng mình luôn tồn tại một nàng công chúa.

Không người nào có thể khi dễ, cho dù thời điểm cô thương tâm mất mác nhất, Hàn Giang Đình chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cô như vậy.

Nghe Ngũ Y Y hỏi mình là ai, Hàn Giang Đình cho là người này đang cố tình trêu chọc anh.

"Tôi là người xấu, đặc biệt lừa bán những cô gái nhỏ có gương mặt đơn thuần xinh đẹp, sau đó đem bán đến nơi sơn thôn nghèo để người có tài sản cưới làm vợ! Ha ha ha...."

Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hàn Giang Đình đang ngửa mặt cười to.

Sau đó nói: "Tôi nhìn anh cũng không xấu, giống người bị thần kinh! Có phải hay không mới từ bệnh viện chạy ra?"

"Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!"

Đã sửa bởi kimtinh05 lúc 20. 07. 2015, 00:02.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

4 thành viên đã gởi lời cảm ơn kimtinh05 về bài viết trên: Bích Trâm, Nấm_langthang, sippo, traiothiem

Gởi bài 16. 07. 2015, 19:55

Hình đại diện của thành viên kimtinh05

Tổ trưởng

Tổ trưởng

Ngày tham gia: 21. 03. 2015, 23:41

Bài viết: 53

Được thanks: 219 lần

Điểm: 7. 04

Gởi bài Re: [Hiện đại] Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây - Chân Huyến Lệ - Điểm: 10

Chương 537: Chìm vào đáy cốc 6

"Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!"

Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.

"Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!"

Ngũ Y Y bình tĩnh nói.

"Đinh reng reng reng!"

Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.

Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.

"A lô? Ai vậy?"

Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.

Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.

"Hoắc Phi Đoạt!"

Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.

"A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?"

"Y Y trở về chưa?"

Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.

Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

"A lô?"

Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.

"Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?"

"Tút tút tút...."

Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.

Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.

Nhưng người ta đã cúp điện thoại.

Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.

"Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?"

Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.

Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ đi ra.

Nhưng anh lại cất tiếng cười to.

Nói: "Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha....."

Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.

Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.

"Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn."

Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.

"Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút."

Nói xong lấy tay quạt quạt.

Làm ra bộ dáng ghét bỏ.

Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.

Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!

Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.

"A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?"

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.

"Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?"

"Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ."

Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.

"Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không."

Thanh âm lạnh như băng.

"Có!"

Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.

"Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?"

Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.

Hàn Giang Đình liền đáp lời: "Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy..... Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được."

*****

"Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!"

Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.

"Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!"

Ngũ Y Y bình tĩnh nói.

"Đinh reng reng reng!"

Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.

Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.

"A lô? Ai vậy?"

Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.

Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.

"Hoắc Phi Đoạt!"

Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.

"A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?"

"Y Y trở về chưa?"

Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.

Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

"A lô?"

Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.

"Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?"

"Tút tút tút...."

Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.

Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.

Nhưng người ta đã cúp điện thoại.

Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.

"Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?"

Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.

Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ đi ra.

Nhưng anh lại cất tiếng cười to.

Nói: "Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha....."

Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.

Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.

"Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn."

Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.

"Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút."

Nói xong lấy tay quạt quạt.

Làm ra bộ dáng ghét bỏ.

Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.

Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!

Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.

"A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?"

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.

"Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?"

"Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ."

Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.

"Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không."

Thanh âm lạnh như băng.

"Có!"

Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.

"Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?"

Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.

Hàn Giang Đình liền đáp lời: "Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy..... Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)