Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 66

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 66
Không nhịn được khóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hai chân Tiêu Lạc giẫm lên đất liền, hơi thở rốt cuộc thông suốt, cuối cùng không cần nín thở trốn tránh trong tàu ngầm.

Tôi nhất định phải bắt anh trả lại gấp bội cho tôi, Hoắc Phi Đoạt!

"Lạc, đưa chị trở về Ngũ gia đi, anh rể của em, chị có chút lo lắng!"

Tiêu Mai đau khổ lên tiếng.

"Chị, ái loại đàn ông không có năng lực đó, lúc chị bị người ta bắt treo ở Đại Kiều cũng đến không cứu chị, chị cần gì phải lo cho sự an nguy của ông ta."

Tiêu Lạc đối với kẻ bạc tình bạc nghĩa, chỉ lo cho việc buôn bán công ty của mình, tràn ngập chán ghét.

"Nhưng, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng."

Vành mắt Tiêu Mai giống như lại hồng, mấy ngày nay, cô không biết phải khóc bao nhiêu lần đòi trở về.

Tiêu Lạc không nói nữa, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Tiêu Mai dường như cảm thấy đứa em trai từng sống gắn bó với mình trở nên xa lạ. lúc trước anh không máu lạnh vô tình như vậy.

Mà bây giờ, anh giống như, giống như là bản sao của người đàn ông kia.

Thật ra lời của Tiêu Lạc, cô làm sao không biết. Tiêu Mai cô không phải bị mù, cái đó chồng của cô, trong lòng cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào, bao gồm cả cô.

Cái ông ta quan tâm, cho tới bây giờ chỉ có công ty của ông ta, việc buôn bán của ông ta, đó chính là sinh mạng của ông ta.

Thế nhưng, phụ nữ luôn mềm lòng như vậy, cô thật sự có chút lo lắng cho Ngũ Học Phong.

Mặc dù Ngũ Y Y là con gái của Ngũ Học Phong, nhưng quan hệ cha con bọn họ, nhưng bên trong chỉ có oán hận.

Nếu Hoắc Phi Đoạt gây phiền toái cho Ngũ Học Phong, Ngũ Y Y nhất định sẽ không ngăn cản.

Cho nên, cô muốn trở lại Ngũ gia xem một chút.

"Chị, sao còn chưa đi, ngẩn người ở đó nghĩ gì thế?"

Tiếng của Tiêu Lạc từ phía trước truyền đến.

Tiêu Mai vội vàng thôi không nghĩ nữa, gấp rút bước chân đuổi theo.

Thật ra, cô không biết bây giờ mình đang ở đâu.

Chỉ nghe Tiêu Lạc nói, nơi này rất an toàn.

Mà mình, chỉ có thể tin tưởng vào anh.

Đúng vậy, anh là người thân duy nhất của cô, không tin anh, có thể tin ai?

Tiêu Mai nói với mình, không cần suy nghĩ lung tung nữa.

"Đi thăm dò một người, phải nhanh!" Tiêu Lạc ra lệnh.

"Dạ, anh Lạc. Tên là?"

Tiêu Lạc không trả lời..... ngay, mà dừng lại một lát."

Giống như đang suy nghĩ cái gì, chân mày khóa chặt một chỗ.

"Âu Dương Chấn Đình!"

Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, cơ thể tên đàn em run lên.

Cái tên này, nói ra, sợ rằng không có mấy người không biết.

Âu Dương, Chấn Đình. Người sáng lập ra công ty đen, tổng giám đốc bậc nhất tập đoàn đế quốc, thanh danh Cửu Chân lão đại giới kinh doanh.

Nói một câu tóm lại, anh ta, từng qua lại với "Hoắc Phi Đoạt".

Này, còn chưa đủ đáng sợ sao?

"Anh Lạc, anh điều tra anh ta làm cái gì?"

Tên đàn em giọng nói có chút run rẩy hỏi.

"Việc này không cần cậu quản, chỉ cần làm xong công việc tôi đã giao."

Giọng nói Tiêu Lạc có chút không vui, gần đây anh rất dễ mất kiên nhẫn.

"Tôi muốn, biết một số nội tình bên trong, anh ta cùng Hoắc Phi Đoạt che dấu bí mật gì, cho nên...."

"Anh Lạc anh yên tâm, em hiểu ý anh."

Đi theo Tiêu Lạc lâu như vậy, chút ý tứ của anh còn không hiểu.

Tiêu Lạc nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo anh ta có thể đi.

Bàn tay đút vào túi quần, sờ tới điện thoại di động, nhanh chóng thu tay lại.

Không được, chỉ cần đụng vào điện thoại di động, sẽ không kiềm chế được mà gọi cho cô.

Y Y của anh, người mà anh cực kỳ yêu nhất.

Chương 526: Không nhịn được khóc 2

Đó là một loại hầu như không thể khống chế xúc động, giống như ngón tay không thuộc về mình, nhanh chóng bấm số điện thoại.

Mỗi lần, đều ấn ở con số cuối cùng nhanh chóng tắt điện thoại di động.

Loại cảm giác đó, cơ hồ khiến anh điên mất.

Anh nhớ cô quá rồi.

Thời điểm Hoắc Phi Đoạt đi vào phòng ngủ, Ngũ Y Y đang cúi đầu ôm máy tính không nhúc nhích.

"Nhìn cái gì đấy?"

Đi lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.

Thấy, mắt to có một giọt nước mắt.

"Làm sao vậy, tại sao lại khóc?"

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình giống như có cái gì khuấy động, trở nên mềm mại, còn mang theo một chút đau lòng.

Ngũ Y Y không nói gì, ánh mắt rưng rưng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Vừa nhìn leng keng con người sắt trong anh nháy mắt trở nên nhu hòa.

Cầm lấy máy tính trên tay cô, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy hình mẹ của Ngũ Y Y.

Chẳng lẽ cô nhớ tới cái gì?

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt căng thẳng.

"Y Y, em nghĩ đến cái gì sao? Tại sao lại khóc?"

Mặc dù Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy cùng vui mừng, nhưng vẫn khắc chế như cũ, dịu dàng hỏi thăm.

"Hu hu..... Hu....... Tôi cũng không biết, chỉ là, chỉ là đột nhiên thấy hình mẹ liền không nhịn được."

Âm thanh Ngũ Y Y giống như tiếng mèo con phát ra, mềm mại, mang theo tiếng khóc nức nở.

Hoắc Phi Đoạt nghe vào trong tai, giống như đây là thứ âm nhạc dễ nghe nhất thế giới.

Đưa tay đem người trong lòng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô.

"Đừng khóc bảo bối, một lát mắt sưng lên biến thành con cá nhỏ."

Hoắc Phi Đoạt giống như đang dụ dỗ đứa nhỏ Ngũ Y Y sụt sùi khóc ở trong ngực.

"Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao, khi tôi thấy hình mẹ tôi lại khóc vậy?"

Ngũ Y Y không hiểu, cô không nhớ gì cả, tại sao lại có loại phản ứng này?

Mà loại phản ứng này, giống như là bản năng.

Đúng, một loại bản năng.

Thấy hình mẹ, sẽ có cảm giác đau lòng, thậm chí sẽ có một loại cảm giác vô lực, sẽ muốn khóc, mặc dù cái gì cũng không nhớ.

"Có lẽ, em muốn gặp mẹ."

Hoắc Phi Đoạt không biết nên giải thích với cô như thế nào.

"Mẹ, mẹ bà ấy ở đâu? Tôi muốn đi gặp mẹ."

Ngũ Y Y từ trong ngực Hoắc Phi Đoạt ngồi dậy, có chút gấp gáp.

Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt khẽ động, cuối cùng thời khắc này là sao?

Tất cả về Ngũ Y Y, anh đều biết, mặc dù không thể cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng được đó là một loại tổn thương như thế nào.

Trải qua những thứ kia, vết sẹo trong lòng Ngũ Y Y không thể nào khép lại được.

Cô bây giờ, cho dù không nhớ gì, cũng có thể khóc.

Hoắc Phi Đoạt quyết định ích kỷ một lần, anh muốn che giấu những thứ không vui trước kia.

Nếu như những ký ức kia không còn, thì vĩnh viễn không cần nhớ tới.

"Y Y, mẹ của em, đã mất từ sớm."

Hoắc phi Đoạt chậm rãi lên tiếng, mặc dù biết nói ra những lời này khỏi miệng, Ngũ Y Y sẽ bị tổn thương.

Nhưng, dù sao vẫn tốt hơn cô vẫn ôm nỗi ân hận, không muốn cô thừa nhận, tự ti.

Nghe được những lời Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y ngưng khóc thút thít.

Cô từ từ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Thì ra, vừa rồi mình khóc là vì chuyện này.

Ngũ Y Y thầm nghĩ ở trong lòng.

Từ phía sau bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé.

Tại sao, cơ thể nhỏ bé này lại phải chịu nhiều đau đớn như vậy?

Vào thời khắc kia Hoắc Phi Đoạt quyết định, người này, anh muốn dùng cả đời bảo vệ cho bảo bối.

Không người nào có thể tổn thương, bảo bối.

*****

Đó là một loại hầu như không thể khống chế xúc động, giống như ngón tay không thuộc về mình, nhanh chóng bấm số điện thoại.

Mỗi lần, đều ấn ở con số cuối cùng nhanh chóng tắt điện thoại di động.

Loại cảm giác đó, cơ hồ khiến anh điên mất.

Anh nhớ cô quá rồi.

Thời điểm Hoắc Phi Đoạt đi vào phòng ngủ, Ngũ Y Y đang cúi đầu ôm máy tính không nhúc nhích.

"Nhìn cái gì đấy?"

Đi lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.

Thấy, mắt to có một giọt nước mắt.

"Làm sao vậy, tại sao lại khóc?"

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình giống như có cái gì khuấy động, trở nên mềm mại, còn mang theo một chút đau lòng.

Ngũ Y Y không nói gì, ánh mắt rưng rưng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Vừa nhìn leng keng con người sắt trong anh nháy mắt trở nên nhu hòa.

Cầm lấy máy tính trên tay cô, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy hình mẹ của Ngũ Y Y.

Chẳng lẽ cô nhớ tới cái gì?

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt căng thẳng.

"Y Y, em nghĩ đến cái gì sao? Tại sao lại khóc?"

Mặc dù Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy cùng vui mừng, nhưng vẫn khắc chế như cũ, dịu dàng hỏi thăm.

"Hu hu..... Hu....... Tôi cũng không biết, chỉ là, chỉ là đột nhiên thấy hình mẹ liền không nhịn được."

Âm thanh Ngũ Y Y giống như tiếng mèo con phát ra, mềm mại, mang theo tiếng khóc nức nở.

Hoắc Phi Đoạt nghe vào trong tai, giống như đây là thứ âm nhạc dễ nghe nhất thế giới.

Đưa tay đem người trong lòng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô.

"Đừng khóc bảo bối, một lát mắt sưng lên biến thành con cá nhỏ."

Hoắc Phi Đoạt giống như đang dụ dỗ đứa nhỏ Ngũ Y Y sụt sùi khóc ở trong ngực.

"Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao, khi tôi thấy hình mẹ tôi lại khóc vậy?"

Ngũ Y Y không hiểu, cô không nhớ gì cả, tại sao lại có loại phản ứng này?

Mà loại phản ứng này, giống như là bản năng.

Đúng, một loại bản năng.

Thấy hình mẹ, sẽ có cảm giác đau lòng, thậm chí sẽ có một loại cảm giác vô lực, sẽ muốn khóc, mặc dù cái gì cũng không nhớ.

"Có lẽ, em muốn gặp mẹ."

Hoắc Phi Đoạt không biết nên giải thích với cô như thế nào.

"Mẹ, mẹ bà ấy ở đâu? Tôi muốn đi gặp mẹ."

Ngũ Y Y từ trong ngực Hoắc Phi Đoạt ngồi dậy, có chút gấp gáp.

Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt khẽ động, cuối cùng thời khắc này là sao?

Tất cả về Ngũ Y Y, anh đều biết, mặc dù không thể cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng được đó là một loại tổn thương như thế nào.

Trải qua những thứ kia, vết sẹo trong lòng Ngũ Y Y không thể nào khép lại được.

Cô bây giờ, cho dù không nhớ gì, cũng có thể khóc.

Hoắc Phi Đoạt quyết định ích kỷ một lần, anh muốn che giấu những thứ không vui trước kia.

Nếu như những ký ức kia không còn, thì vĩnh viễn không cần nhớ tới.

"Y Y, mẹ của em, đã mất từ sớm."

Hoắc phi Đoạt chậm rãi lên tiếng, mặc dù biết nói ra những lời này khỏi miệng, Ngũ Y Y sẽ bị tổn thương.

Nhưng, dù sao vẫn tốt hơn cô vẫn ôm nỗi ân hận, không muốn cô thừa nhận, tự ti.

Nghe được những lời Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y ngưng khóc thút thít.

Cô từ từ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Thì ra, vừa rồi mình khóc là vì chuyện này.

Ngũ Y Y thầm nghĩ ở trong lòng.

Từ phía sau bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé.

Tại sao, cơ thể nhỏ bé này lại phải chịu nhiều đau đớn như vậy?

Vào thời khắc kia Hoắc Phi Đoạt quyết định, người này, anh muốn dùng cả đời bảo vệ cho bảo bối.

Không người nào có thể tổn thương, bảo bối.

*****

Một giây kia Hoắc Phi Đoạt quyết định, người này, anh nhất định dùng cả đời để bảo vệ bảo bối.

Không ai có thể làm tổn thương, bảo bối.

Vài ngày sau, cảm xúc của Ngũ Y Y đều không tốt.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhớ trước kia anh cùng nhóc con tranh cãi đùa giỡn.

"Y Y, hay là chúng ta đi biển, em không phải rất thích biển sao?"

Hoắc Phi Đoạt nghĩ rằng, có lẽ nên mang cô ra ngoài cho khuây khỏa.

Ngũ Y Y cuối đầu suy nghĩ, sau đó gật cái đầu nhỏ của cô.

"Được, dù sao ngồi ở chỗ này cũng rất buồn, chúng ta đi!"

Hoắc phi Đoạt nghe, nhóc con không kiên cường nữa cố làm ra vẻ nhẹ nhõm.

"Y Y em nghe anh nói"

Ngồi bên cạnh cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trái tim mình.

"Mẹ của em rất yêu Y Y, rất yêu rất yêu."

Hoắc Phi Đoạt hôn lên trán Ngũ Y Y, nói tiếp.

"Bà nhất định hy vọng Y Y không vì bà mà phải đau lòng. Trước đây Y Y vui vẻ như thế, em luôn đặt mẹ mình ở trong lòng mãi mãi."

Ngũ Y Y vẫn không nói gì, lắng nghe.

"Cho nên, không cần vì mẹ mà đau lòng nữa. Bà vẫn luôn ở bên cạnh em."

Hoắc Phi Đoạt vốn không cùng người khác nói chuyện, cũng chưa từng an ủi ai.

Anh làm những việc này, chỉ để Ngũ Y Y vui vẻ trở lại.

Ngũ Y Y nghe lời của anh, cho nên nói, "Tôi hiểu ý anh!"

Sau đó đứng dậy lục lọi tìm đồ.

"Tìm cái gì đấy?"

"Đồ bơi? Chúng ta không phải muốn đi biển sao?"

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được, phì một tiếng bật cười.

Đầu óc nhóc con này rốt cuộc do cái gì tạo thành, một chốc lại bộ dáng khác.

Mới vừa rồi còn buồn phiền, bây giờ lại vui vẻ ra mặt.

Xem ra trời sinh cô là người sống vô tư, bản thân vui vẻ cũng không giấu được.

.

"Này! Anh còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm quần bơi của anh đi!"

Thấy Hoắc Phi Đoạt đang còn đứng ngây ngốc bên kia, Ngũ Y Y hướng về phía anh thét lên.

Chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa một cái, mấy bước hướng tới trước ngăn tủ ôm lấy cô.

"Hừ hừ, cần gì mặc quần bơi, trần truồng không phải hợp ý em hơn sao?"

"Anh nói gì! Lưu manh!"

Ngũ Y Y giơ quả đấm nhỏ đánh trên người Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ muốn chết.

Đặt cô ngồi trên đùi, Hoắc Phi Đoạt chôn mặt vào cổ cô.

Tham lam ngửi lấy mùi thơm trên người cô, nhàn nhạt, như vậy để cho anh sinh lòng hạnh phúc.

"A! Ai nha.... Ha ha..... Ha!"

Trong mũi Hoắc Phi Đoạt thở ra khí nóng lên cổ, Ngũ Y Y bị nhột kêu lên.

Này than nhẹ cùng tiếng cười yếu ớt, đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói đây là liều thuốc trí mạng.

"Em nhóc con này, muốn mạng của anh."

Vừa nói bàn tay vừa thăm dò nới lỏng quần áo Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y chưa kịp phản ứng, cảm giác mình mềm nhũng trên người đàn ông này.

"Ừ.... Ừ.... Anh làm gì?"

Duy trì một tia lý trí cuối cùng, Ngũ Y Y "chất vấn" tên ác ma sắp đem mình ăn cả xương ngay cả mảnh vụn cũng không thừa.

"Em nói anh làm gì!"

Động tác trên tay càng ngày càng nặng, ân cần xoa nắn cái điểm đỏ.

"A, ừ ừ....."

Ngũ Y Y càng ngày càng thở dốc.

Quái lạ, cơ thể mình giống như rất hưởng thụ, một chút cũng không muốn tránh thoát.

Ngược lại, hi vọng cảm giác này được kéo dài.

*****

"Oa! Wase! Thật là xinh đẹp!"

Ngũ Y Y không khống chế được kích động trong lòng, thấy biển rộng bao la, cô kích động lắc lắc tay Hoắc Phi Đoạt.

quay đầu nhìn nhóc con nhảy cẫng lên hoan hô, lòng Hoắc Phi Đọt cũng vui mừng theo.

"Tôi muốn bơi lội tôi muốn bơi lội."

Vừa nói liền ba chân bốn cẳng liền cởi áo khoác trên người xuống.

"Đáng chết! Cái này bảo mình làm sao mà chịu đựng!"

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bụng dưới dâng lên một đốm lửa.

Cảnh tượng trước mắt bảo làm sao không nổi phản ứng?!

Ngũ Y Y mặc trên người bộ bikini màu hồng đào, bra nhỏ bao lấy phấn nhũ giống như gọi người đến.

Đôi nhũ mềm mại tự nhiên khe rãnh chính giữa làm cho mạch máu trong người nóng lên.

Bụng bằng phẳng, cái mông nhỏ vểnh lên rất tròn, thon dài ôm trọn chân ngọc.

Đây hết thảy, làm cho Hoắc Phi Đoạt muốn ngừng mà không ngừng được.

Bất kể muốn cô bao nhiêu lần, bất kể nhìn vóc người này bao nhiêu lần, Hoắc Phi Đoạt cũng không xê dịch được tầm mắt.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể uyển chuyển, giống như sắp sinh ra lửa.

"Này! Anh, anh nhìn cái gì?"

Đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y xấu hổ có chút cà lăm.

Không trả lời câu hỏi của cô, Hoắc Phi Đoạt không biết có phải dùng Lăng Ba Vi Bộ.

Trong nháy mắt anh bước đến bên cạnh Ngũ Y Y, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở mà hôn lên.

Điều này quả không sai, người này hôn, luôn mạnh mẽ cùng bất ngờ.

Phong cảnh bờ biển dường như càng thêm lãng mạn, Hoắc Phi Đoạt lần này hôn rất dịu dàng.

Tay nhỏ bé Ngũ Y Y phủ lên ngực anh, cơ ngực dày cùng cứng rắn làm cho cô có chút thẹn thùng.

Đang muốn rút tay về lại bị bắt được.

Tiêu Lạc nhớ khoảng thời cùng với Ngũ Y Y chung một chỗ.

Có lẽ lần đó, mình không nên lùi bước, nên hung hăng đoạt lấy cô.

Nhưng trong lòng lại có âm thanh nhắc nhở anh.

Không, không thể gây tổn thương cho cô, không thể.

Tiêu Lạc giống như bị trúng tà.

Tiêu Mai nhìn bộ dáng của anh, chỉ là âm thầm thương hại.

Tại sao, thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao trong lòng em trai mình chỉ biết duy nhất một người phụ nũa kia.

"Cái gì? Sẽ không bơi lội?"

Hoắc Phi Đoạt cố nén cười.

"Sao, như thế nào? Ta không có khả năng sao? Anh cho tôi là anh, cái gì cũng có thể!"

Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ra vẻ cười nhạo, tức giận phản bác lại.

Hoắc Phi Đoạt đưa tay nhéo khuôn mặt đáng yêu của cô.

Gió biển thổi bay tóc dài đen nhánh của cô, giống như đang nhảy.

Cho dù không phấn trang điểm, cũng làm động lòng người.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy, hôm nay Y Y, đặc biệt đẹp.

"Vậy tôi dạy cho anh!"

Vừa nói vừa bơi một vòng trên người cô mặc một bộ màu vàng.

"Ừ, cái này rất hợp với em

"Cái này sao, chỉ có đứa trẻ mới mặc! Tôi không muốn!"

Ngũ Y Y cúi đầu xem xét, bơi một vòng còn mang theo đầu vịt, ngây ngốc.

"Em chính là đứa trẻ, anh là tiểu bảo bảo."

"Chua chết chua chết, làm sao há mồm ngậm miệng đều là những thứ chua chát, thật không sợ bị."

Ngũ Y Y mặc dù lầm bầm, nhưng trong lòng đã sớm đổ mật ngọt, rối tinh rối mù.

Bơi xuống nước, Ngũ Y Y không còn dáng vẻ trên bờ cát, giương nanh múa vuốt.

"Em không nên lộn xộn, sẽ không chìm xuống!"

Hoắc Phi Đoạt không biết nói bao nhiêu lần, nhưng đứa nhỏ kia làm như không nghe thấy, tiếp tục ở trong nước nghịch.

"Anh không phải là tôi, làm sao anh biết tôi sẽ không chìm xuống? Hả? Tôi chìm xuống anh phụ trách?"

Ngũ Y Y kêu to, ở trong nước biển sâu sắc.

*****

"Cả người em toàn thịt mỡ, chỉ biết trôi, sẽ không chìm."

Bây giờ Hoắc Phi Đoạt không nhịn được nữa, nhưng cánh tay nhóc con cứ vung loạn, hoàn toàn không đến gần cô được.

Lời này vừa nói ra, Ngũ Y Y giống như bị điện giật, lập tức ngừng lại.

"Anh anh anh! Anh nói cái gì?"

Thật tức chết cô mà, người này dám nói cô béo. Cô..... cô chỉ là có chút mập, nhưng tại sao anh ta có thể nói trực tiếp ra như vậy!

Trong lòng Ngũ Y Y giận dữ nghĩ.

Hoắc Phi Đoạt khoanh tay, yên lặng nhìn cô.

"Tại sao không trả lời tôi? Hả? Anh mau thu lại lời anh vừa mới nói! Nhìn tôi làm gì?"

Bị Hoắc Phi Đoạt nhìn, Ngũ Y Y cảm thấy rất kỳ lạ, cúi đầu nhìn.

Quả nhiên mình nổi thật, không có chìm xuống!

"Này này, Phi Đoạt, anh mau nhìn, thật là không có chìm xuống.

Ngũ Y Y vui mừng.

"Dĩ nhiên là không chìm xuống, em cho rằng cái này để cho em mang trên người là vô ích hả?"

Cuối cùng nhóc con không còn tay đấm chân đá, Hoắc Phi Đoạt đến gần bên người cô.

"Ai nha, thật nha? Không ngờ cái này cũng có chỗ dùng được!"

Ngũ Y Y thích thú cười, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng noãn, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.

"Chụt!"

Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng noãn nhịn không được hôn một cái.

"Khụ khụ, vậy bắt đầu học bơi thôi!"

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng quyết định vào lúc nhóc con yên tĩnh phải bắt cô học bơi mới được, nếu không lát sau cô lại giương nanh múa vuốt.

"Không không, tôi quyết định rồi, không học bơi nữa. Cứ nổi như vậy cũng tốt, ha ha ha....."

Hoắc Phi Đoạt ở một bên vẻ mặt đen lại.

"Ha ha ha, Phi Đoạt, anh cũng mặc phao vào bơi thử một vòng, thật kỳ diệu."

Ngũ Y Y chính mình chơi còn chưa đủ, còn gọi Hoắc Phi Đoạt cùng tham gia.

"Không cần, bây giờ anh cũng có thể nổi."

"Hả?"

Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt, quả nhiên, người này không cần mặc áo phao, cũng xó thể nổi trên biển thật là tốt.

"Thôi đi, không để ý đến anh, tự tôi chơi."

Thật không có chút thú vị, con vịt nhỏ này thật đáng yêu, mặc nó vào có thể nổi.

Ngũ Y Y quả nhiên là người không kiên nhẫn, mới vừa rồi là ai nói con vịt kia xấu xí.

"Lão đại, lão đại!"

Tiếng A Trung gọi đến.

Vốn không muốn quấy rầy chuyện tốt của lão đại, nhưng chuyện có chút khẩn cấp.

Hoắc Phi Đoạt quay đầu lại thấy A Trung, bảo anh chờ một chút.

Ngay sau đó một tay thuận lấy kéo Ngũ Y Y đang trôi nổi hưởng thụ cách đó không xa.

"Này? Này? Làm gì vậy làm gì vậy?"

Ngũ Y Y đang rất hưởng thụ, lại bị người ta kéo qua một bên, tay chân bắt đầu vung loạn.

"Y Y, chúng ta lên bờ trước đã."

"Tại sao vậy? Tôi không đi!"

Bây giờ cô đang chơi rất vui vẻ, bảo cô đi lên, làm sao có thể.

"Anh có việc cần xử lý một chút, chúng ta đi lên lát lại xuống chơi tiếp có được hay không?"

"Tôi không lên! Anh lên đi, một mình tôi ở chỗ này chơi một lát ~"

Không còn cách nào, nhìn dáng vẻ thích thú của cô, Hoắc Phi Đoạt không nhẫn tâm kéo cô lên bờ.

"Vậy em cẩn thận một chút, ở chỗ này bơi, không được chạy lung tung."

Hoắc Phi Đoạt cẩn thận kiểm tra nơi cô bơi một chút, xác định không sao, mới thả tay ra.

"Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi yên tâm đi."

Ngũ Y Y tùy tiện đáp lại, hoàn toàn không để ý đến lời nói trên của Hoắc Phi Đoạt.

*****

Lắc đầu một cái, không có cách nào, Hoắc Phi Đoạt chỉ có thể một mình lên bờ.

"Chuyện gì?"

Hoắc Phi Đoạt nhận lấy khăn long A Trung đưa tới, vừa lau tóc vừa hỏi.

"Lão đại, bên kia vùng đất Đông Nam Á, bị phá hoại!"

Hoắc Phi Đoạt nghe A Trung nói, quay đầu lại nhìn cô nhóc đang thích thú chơi trong nước.

"Ừ, đã tra ra được ai làm chưa?"

Trên mặt Hoắc Phi Đoạt không nhìn ra biểu cảm gì, đối với hắn mà nói, chuyện đập phá quán quá mức tầm thường, nếu vì chuyện này làm cho tức giận, vậy anh đã sớm bị tức chết 100 lần rồi.

"Tra ra được, là Thái quốc đại ca xã hội đen Chu Long xã làm."

Lúc A Trung nói Chu Long xã, cố ý nói lớn tiếng, gây chú ý cho Hoắc Phi Đoạt.

"Là bọn hắn?"

Hoắc Phi Đoạt khẽ nheo mắt lại.

"Tìm được người đập phá quán, chặt đứt tay chân treo ngược ở cửa. Có phát sinh ra tình huống gì trở lại báo cáo."

Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm, việc làm ăn của mình từ trước đến giờ không liên quan đến Chu Long xã, tại sao bọn họ đột nhiên lại gây khó dễ.

Đang suy nghĩ quay đầu lại tìm cô nhóc kia, trên mặt biển tĩnh lặng không có bất kỳ bóng dáng nào.

Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim mình đập lỡ một nhịp.

A Trung lướt qua Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn về phía biển.

Trong lòng thầm kêu: không xong rồi, cô nhóc kia đi đâu vậy?

"Y Y? Y Y?"

Lúc này Hoắc Phi Đoạt tung người nhảy vào trong trong biển, vội vàng tìm.

"Y Y, Ngũ Y Y, em chạy đi đâu?"

Đầu óc Hoắc Phi Đoạt nghĩ đến nhiều khả năng chạy qua.

Cô đã lên bờ, không thể nào, vừa rồi mình còn đứng ở trên bờ, nếu như cô đi lên, anh không thể không thấy được.

Bị cá mập ăn. Đáng chết, Hoắc Phi Đoạt đầu óc mày bị nước vào nên hư rồi sao? Nơi này làm sao có cá mập.

Còn loại cuối cùng, bị nước biển cuốn đi rồi.

Đột nhiên Hoắc Phi Đoạt cảm giác mình giống như hít thở không thông.

Y Y em nhất định đừng có xảy ra chuyện gì

Đang suy nghĩ, cái đầu nhỏ của Ngũ Y Y bị sóng biển cuốn lộ ra một chút.

"Ưmh......Tôi......"

Còn chưa nói xong, lại bị nước biển cuốn trở về.

Chẳng qua, cho dù chỉ kêu một tiếng, đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói, đã đủ rồi.

Anh xác định được vị trí Ngũ Y Y, nhanh chóng bơi về phía cô.

Lặn xuống nước, Hoắc Phi Đoạt vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Nhìn thấy, Ngũ Y Y giống như cây tảo biển mềm mại đang vô lực phấp phới trong nước biển.

Cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, trong lòng Hoắc Phi Đoạt mới an tĩnh một chút.

Nhưng anh biết, phải nhanh chóng lên bờ, nếu không Ngũ Y Y có thể bị sặc nước mà trở nên nguy hiểm.

Ôm cả người cô, một tay nhanh chóng vẩy nước, Hoắc Phi Đoạt động tác đơn giản mà nhanh chóng.

Đi rất nhanh lên bờ, A trung là người không biết bơi.

Cho nên chỉ có thể ở trên bờ mà lo lắng.

Tuy vì lão đại, anh có thể đi chết, nhưng đối với người sợ nước không biết bơi mà nói, đó là một loại cảm giác không có cách nào chống cự được nỗi sợ, nước.

"Y Y, em sao rồi?"

Một bên kêu tên Ngũ Y Y, không để cho cô mất đi ý thức, một mặt chuẩn bị tiến hành sơ cứu.

Cũng chính là, hô hấp nhân tạo.

Nắm mũi Ngũ Y Y, miệng hướng về miêng cô thở, sau đó nhanh chóng kìm ngực.

Lại một lần nữa thở, kìm.

Rốt cuộc, từ trong miệng Ngũ Y Y nhổ ra một ngụm nước biển.

"Ừ......" Mũi Ngũ Y Y phát ra tiếng rầm rì.

Trái tim treo ngược của Hoắc Phi Đoạt cuối cùng cũng rơi xuống.

Ôm cô thật chặt trong ngực, Hoắc Phi Đoạt có một loại cảm giác nghẹn ngào.

Mình, thật sự không thể mất đi cô. Thật không thể.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)