Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 65

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 65
Bồi thường nho nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chung quanh tất cả đều mang vẻ ảm đạm, mất đi ánh sáng rực rỡ.

Ngũ Y Y duyên dáng đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, tất cả giống như năng lượng thần bí hấp dẫn, sức quyến rũ tản ra không có cách nào nói nên lời!

"Má ơi! Thật sự là Ngũ Y Y!" Ngũ Nhân Tâm miệng hút khí lạnh, có chút ghen tỵ nói, "Ăn mặc chưng diện, so với nữ hoàng Elizabeth xinh đẹp hơn! Không thể trách được cái tên Hàn Giang Đình lại mê cô ấy như vậy! Thật không có đạo trời!"

Ngũ Nhân Lệ hướng Ngũ Y Y cười, thế nhưng nhịn không được nước mắt nhẹ rơi, khan khan thấp giọng kêu, "Y Y, em đã trở lại, trở lại là tốt rồi."

Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Ngũ Y Y giống như nhìn người xa lạ nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ, thấy Ngũ Nhân Lệ rơi nước mắt, cô có chút khẩn trương nói, "Cô tại sao lại khóc? Là nhìn thấy tôi nên không vui sao? Người này vừa khóc, làm cho tôi cũng ướt, cầu xin cô đừng khóc được hay không?"

Bịch!

Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ miệng đều rơi xuống đất.

Nói chuyện dịu dàng động lòng người như vậy, đây không phải người hay gây sự Ngũ Y Y!

Ngũ Y Y sẽ không nói chuyện dịu dàng như vậy!

Ngũ Y Y này là ai vậy? Đây có thể so với một bé trai ngang ngược!

Cô ấy cùng các cô nói chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa dịu dàng như vậy, hoàn toàn cứng rắn giống như xi măng cốt thép!

"Y Y, cô, cô không sao chứ?" Ngũ Nhân Lệ kinh ngạc nói cà lăm.

Ngũ Nhân Tâm cắn răng, "Ngũ Y Y, cô cố ý trêu chọc chúng tôi phải không? Làm sao, muốn làm cô gái Điềm Tâm? Ngươi có kế hoạch sao!"

Ngũ Y Y ủy khuất nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ, ngập ngừng, "Tôi không hiểu các người đang nói gì, tôi không nhớ chuyện quá khứ. Thật xin lỗi."

"Hả!" Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ cùng nhau há to miệng, bị dọa đến không nhẹ.

Ngũ Nhân Tâm vội vàng nhìn Hoắc Phi Đoạt bên cạnh Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt âm thầm gật đầu.

"Má ơi! Không phải chứ? Thật sự là bị mất trí nhớ?"

Ngũ Nhân Tâm ôm đầu, không dám tin lắc đầu, đợi đến khi cô ngẩng lên, trong mắt đều là nước mắt.

Trước đây đối địch, nói đến căn nguyên, các cô vốn là chị em nhưng luôn đấu đá châm biếm nhau!

"Thật quá đáng! Cô làm cái gì vậy! Nói biến mất liền biến mất, làm cho mọi người lo lắng, trở về thì trở về, tại sao lại chơi trò mất trí nhớ. Có biết hay không làm khổ người khác! Để người khác lo lắng như vậy cô rất vui sao? Thật quá đáng! Tại sao cô lại đối xử với người khác như vậy?"

Ngũ Nhân Tâm oán trách, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Ngũ Nhân Lệ rốt cuộc nhịn không được, chạy tới, ôm Ngũ Y Y, "Y Y, hu hu, tại sao có thể như vậy? Chị là Ngũ Nhân Lệ! Nhân Lệ! Lúc đầu Nhân Lệ đối xử với em không tốt! Hai chúng ta thường cãi nhau! Chẳng lẽ em đã quên sao? Hu hu hu hu..... "

Cái miệng nhỏ nhắn Ngũ Y Y hơi mở ra, dáng vẻ hồ đồ không biết làm sao, cô đứng khô cứng, mặc cho Ngũ Nhân Lệ dùng sức ôm. Một lát sau, Ngũ Y Y nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, ôm lấy cơ thể Ngũ Nhân Lệ.

Hoắc Phi Đoạt lẳng lặng nhìn Ngũ Y Y, bên môi lộ nụ cười nhạt.

Ngũ Học Phong mặc kệ Ngũ Y Y có bị mất trí nhớ hay không, ông ta giống như con ruồi, chuyển động vây quanh Hoắc Phi Đoạt, không ngừng cầu xin, "Hoắc tổng, cầu xin cậu, làm cho công ty tôi cải tử hoàn sinh đi! Cậu xem, Y Y cũng là người phụ nữ của cậu, nó còn đi theo cậu,

*****

"Ngài xem đi, Y Y cũng là người phụ nữ của ngài, nó còn đi theo ngài, cho dù ngài không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, buông tha cho công ty của tôi! cho dù Y Y bị mất trí nhớ, nhưng vẫn đẹp như trước, vẫn là bộ dạng lúc trước, tổng giám đốc Hoắc, ngài nhất định sẽ không ghét bỏ Y Y đúng không? Y Y đã trở về rồi, ngài cũng đừng giận tôi nữa, công ty của tôi đều ngừng sản xuất rồi, mấy ngàn nhân viên đều không có cơm ăn, tổng giám đốc Hoắc xin ngài hãy thương xót cho tôi đi."

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, nhìn bóng dáng ba cô gái trong vườn hoa, chợt dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Ngũ Học Phong.

Đột nhiên Ngũ Học Phong bị ánh mắt giết người của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm làm cho ông ta sợ tới mức cả người run rẩy.

"Ngũ Học Phong."

"Ở đây, tôi ở đây! Tổng giám đốc Hoắc, ngài có gì phân phó!"

Ngũ Học Phong liếm môi cười tươi, hai tay cọ sát vào quần như một con chó ngoắt đuôi.

"Nếu ông không phải là ba của Y Y, bây giờ tôi có thể lấy mạng của ông rồi!"

Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi quát khẽ.

"A? Tổng giám đốc Hoắc à, tôi ngàn sai vạn sai, dù sao tôi cũng là ba ruột của Y Y, làm sao ngài có thể đối với tôi như vậy?"

"Ông còn biết ông là ba của Y Y à? Ông còn biết ông là máu mủ thân thiết của cô ấy à?" Hoắc Phi Đoạt cười lạnh "Tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc ông có tim hay không? Hoặc là hoặc là tim của ông đã đông cứng lại từ lâu, thối rửa rồi? Con gái của ông bị mất trí nhớ, cô ấy chưa từng đi, không thể tìm lại trí nhớ, cô ấy thành một người đứng bên bờ vực vô cùng đáng thương, ông lại không buồn cho cô ấy, cũng không biết lo lắng cho cô ấy! Ông còn xứng đáng làm ba sao? Bây giờ ông chỉ biết đến việc buôn bán của ông, công ty của ông, chẳng lẽ ông chỉ yêu tiền thôi sao? Tôi thật thất vọng đau lòng thay Y Y!"

Ngũ Học Phong đứng đó hoàn toàn ngây ngô.

Hoắc Phi Đoạt cất bước đi về phía Ngũ Y Y, nhẹ nhàng phun ra một câu lạnh lùng: "Một người vô tình vô nghĩa như vậy, thật sự sẽ không được chết tốt."

Ngũ Học Phong run rẩy cả người.

"Ôi, thật là đẹp! Đây là ngôi nhà nhỏ em vừa tự tay làm, thật là thú vị!"

Ngũ Y Y vỗ tay giống như đứa bé, cười rất tươi.

Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Y Y ngồi nghịch đất nặn trên mặt đất, Ngũ Y Y cầm vài cục đất nặn nhỏ đùa nghịch với khuôn đúc, học làm hình đất nặn.

Ngũ Y Y chớp đôi mắt to nhìn hai người chị: "Thế nào? Em làm ngôi nhà nhỏ này đạt kết quả không? Rất thú vị đúng không?"

Ngũ Nhân Lệ nhịn không được rơi nước mắt, nức nở nói: "Y Y, em không thể mất trí nhớ, không thể! Em còn nhớ rõ không? Khi còn bé, em thường đến đây chơi, có một lần bọn chị đang nghịch đất nặn, sau khi em đến, trực tiếp giẫm lên làm hỏng hết tất cả mô hình mà bọn chị làm được, em còn nhớ không?"

Ngũ Y Y tò mò nhìn Ngũ Nhân Lệ.

"Đúng vậy."

Hai mắt của Ngũ Nhân Tâm cũng đỏ lên, cô ta nói: "Có một lần, em lấy một thùng cát đổ lên đầu chị, lúc đó chị hận em chết đi được!"

Ngũ Y Y nhíu mày: "Nhưng thật ra vì Hàn Giang Đình kéo tay em, gọi em là công chúa mới tức giận?"

"A! Y Y, em nhớ sao?"

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều mở to hai mắt, ngay cả Hoắc Phi Đoạt cũng hoảng sợ dừng bước.

Ngũ Y Y cũng hoảng sợ, miệng mở lớn, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Em không biết vừa nói những gì, không biết vì sao lại xuất hiện như vậy."

Ngũ Nhân Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi lắc lắc: "Em nói tiếp đi! Em nói không sai đâu!"

*****

"Em nói tiếp đi! Em nói không sai! Lúc ấy cũng bởi vì Giang Đình kéo tay của em, đem em tôn sùng là công chúa nhỏ xinh đẹp, chị mới tức giận. Chuyện này em cũng không nhớ sao? Em nói tiếp đi."

Ngũ Y Y lắc đầu, "Em thật sự không nhớ ra."

Hoắc Phi Đoạt thất vọng thở dài, đi tới, "Được rồi, không cần làm khó cô ấy. Hôm nay đưa cô ấy đến, chính là để cô ấy gặp các người một chút, gặp mặt người trong nhà. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi."

Hoắc Phi Đoạt ngồi xổm người xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ Ngũ Y Y, lòng bàn tay hướng lên trên, anh dùng tay mình phủi cát trong lòng bàn tay cô, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, rất nghiêm túc lau sạch sẽ tay cho cô.

Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều giật mình nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Không người nào mà không biết chiến thần giết người Hoắc Phi Đoạt, thế nhưng cũng sẽ có vẻ mặt dịu dàng như vậy!

Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y kéo lên.

Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ vẫy tay, hí mắt cười nói, "Hai chị, em đi."

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều ngơ ngác cùng Ngũ Y Y vẫy tay tạm biệt.

Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đưa lên xe, anh cũng lên xe, từng chiếc xe sang trọng theo thứ tự lái ra ngoài.

Ngũ Nhân Tâm vẫn nhìn bóng dáng đã đi xa, kinh ngạc nói, "Có được nghe vừa rồi con bé gọi chúng ta là gì không?"

Ngũ Nhân Lệ gật đầu một cái, "Ừ, nghe được. Con bé gọi chúng ta là chị."

"Đây là lần đầu tiên con bé gọi chúng ta là chị."

"Thật là giống như, lần đầu tiên gọi."

Buổi tối, Hoắc Phi Đạt đang ở trong thư phòng xử lý công việc lúc trước.

Bởi vì chuyện của Ngũ Y Y, làm anh gần đây trễ nãi nhiều công việc.

Bùm!

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, thấy Ngũ Y Y mặc áo ngủ dài rộng, ôm cái gối nhỏ, giống như đứa trẻ lạc đường, vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cửa.

"Y Y? Làm sao vậy?"

Đôi môi Ngũ Y Y run lên, đột nhiên mếu máo khóc, "Oa...... Sấm đánh rồi, thật là đáng sợ, tôi sợ, một mình tôi thật là sợ, hu hu hu."

Hoắc Phi Đoạt vỗ đầu, "Em xem anh, trí nhớ của anh, anh quên mất là em sợ tiếng sấm, là lỗi của anh, anh nên đi cùng với em."

Khổ thân Ngũ Y Y, lạch cạch chạy đến chỗ Hoắc Phi Đoạt, giống như mèo con bị hoảng sợ, chui vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt."

Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y ngồi lên đùi, dụ dỗ cô, "Không có chuyện gì, không phải đã có anh ở trong này rồi sao? Không phải sợ, có anh đây."

Ngũ Y Y núp ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt, còn hơi run rẩy.

Cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt cọ xát lung tung.

Hoắc Phi Đoạt khẽ nói một tiếng, giọng điệu kìm nén.

Đáng chết! Bộ dáng nhóc con ngồi trên đùi anh, cọ tới cọ lui, thế nhưng cọ đến chỗ nào đó của anh đột nhiên thức tỉnh!

Hoắc Phi Đoạt cắn răng nói, "Ngoan, chúng ta trở về phòng ngủ."

"Em không về! Em sợ!" Ngũ Y Y sợ đến mức ôm chặt cổ Hoắc Phi Đoạt, đem miệng nhỏ nhắn nóng hổi dán lên cổ Hoắc Phi Đoạt.

Của cô mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ướt át, dán lên cổ của anh, mạch máu anh nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.

"Y Y...."

"Anh đang làm gì đấy? Sao còn chưa ngủ?"

"Xử lý....... . Công vụ........."

Giọng nói Hoắc Phi Đoạt có chút khàn khàn.

Cái mông nhỏ của cô ở trên bộ phận quan trọng cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi phía dưới anh cũng cứng rắn.

"Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi."

*****

"Hôm gặp hai chị của tôi, tôi các chị ấy nói, Tiêu Lạc không phải chồng của tôi."

"Anh ta dĩ nhiên không phải. Anh ta mới không xứng."

"Vậy nếu như anh ta không phải chồng của tôi, vậy tôi cũng không cần áy náy với anh ta, tôi cũng không có phản bội chồng mình."

"Y Y..."

Toàn thân Hoắc Phi Đoạt nóng lên, mơ màng nhìn khuôn mặt hồng hào của Ngũ Y Y.

"Anh nghe, hình như bên ngoài không còn tiếng sấm nữa, dường như không còn nghe tiếng gì nữa, vậy tôi đi về, không còn tiếng sấm tôi không sợ nữa."

Ngũ Y Y muốn từ trên đùi Hoắc Phi Đoạt đi xuống, uốn éo người, thế nhưng cô không nhảy xuống được.

Cô cong môi, uốn éo cái mông lần nữa, vẫn không nhảy xuống được, cô mới cúi đầu nhìn bên hông của mình, tay của anh giữ chặt.

"Này, buông tôi ra, tôi muốn trở về phòng ngủ, tôi buồn ngủ rồi. Không còn tiếng sấm nữa."

Đôi mắt Ngũ Y Y trong như nước nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Thật kỳ lạ, ánh mắt của người đàn ông này giống như màu xanh biển rộng? Tại sao đôi môi lại đỏ?

"Tối hôm nay, anh ngủ cùng em, được không?"

Hoắc Phi Đoạt giọng nói trầm thấp nỉ non, đôi môi một chút nữa đến gần khuôn mặt của Ngũ Y Y.

"Hả? Tại sao? Hiện tại không còn tiếng sấm, tôi không cần anh giúp."

Ngũ Y Y chớp mắt, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần.

Anh ta muốn làm gì?

Chụt!

Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cô.

Chuồn chuồn nước có tính co dãn.

"Hả? Anh làm gì vậy!"

Ngũ Y Y vội vàng tránh về phía sau, Hoắc Phi Đoạt một tay giữ đầu cô lại, cố định cái ót của cô, không để cho cô tránh né, sau đó khuôn mặt tuấn tú tìm đúng vị trí, hung tợn tập kích đánh tới.

"Ưhm ưm ưm...."

Anh hung hăng hôn lên môi hồng của cô.

Lần này, không còn nhẹ nhàng như trước, lần này, chính là sôi trào mãnh liệt, sóng to gió lớn!

Ngũ Y Y cảm thấy môi mình hơi tê, lưỡi của anh, hung mãnh tiến vào.

Trong ngoài xúi giục cô, thưởng thức cô, quyến rũ cô.

Móng vuốt nhỏ Ngũ Y Y, bất lực bám trên cơ thể anh, đẩy anh ra ngoài, đáng tiếc hơi sức nhỏ, mà thế công của anh lại hung hãn.

"Ừ..... ừ....."

Ngũ Y Y đáng thương bị anh hôn đến bật ra tiếng rên, giống như là đang đợi làm thịt cừu con.

Nụ hôn này, sao lại dài, sâu như vậy, nóng như vậy!

Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, cả hai đều thở hổn hển.

Hô hấp của anh mãnh liệt và tràn ngập tình dục.

Hô hấp của cô mềm mại quyến rũ.

"Anh bị làm sao vậy, phía dưới anh là vật gì, cứng như vậy, giống như là cây gậy, ngồi khó chịu muốn chết!"

Ngũ Y Y uốn éo cơ thể, vô cùng bất mãn oán trách.

Oh...

Hoắc Phi Đoạt bị cô dùng sức uốn éo hít thở mấy cái.

Bị cô cọ xát cơ hồ muốn bốc lửa!

"Tới, sờ một chút xem, xem thử là cái gì. Tìm được sẽ cho em."

Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng lừa gạt cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, thả vào nơi nào đó đang ngóc đầu dậy.

Ngũ Y Y không hiểu chạm vào, đụng vào một cái, lập tức hai mắt mở to, tay giống như giật điện rụt trở về.

Cô đột nhiên hiểu ra là cái gì rồi!

Cái tên bại hoạt này!

"Anh thật xấu! Tôi không để ý đến anh nữa!"

Ngũ Y Y xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể uốn éo muốn nhảy xuống.

Hoắc Phi Đoạt mãnh liệt thở hổn hển, ôm vật nhỏ trong ngực, máu trong người anh nóng lên.

*****

"Bảo bối, anh không hư, em làm sao yêu anh? Em không để ý đến anh cũng không sao, anh để ý đến em là được."

Vừa nói tay của anh đã thăm dò vào trong quần của cô, ở nơi nhụy hoa mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa.

"A..... Bỏ tay của anh ra..... Không nên như vậy..... Không cần......"

Thân thể Ngũ Y Y nhạy cảm, làm sao chịu được loại kích thích trực tiếp này, cả người đã sớm mềm thành một sợi mì, ở trên đùi Hoắc Phi Đoạt uốn éo lộn xộn.

"Đâu có gì lạ đâu, anh ở chỗ này làm việc, là em không tốt chạy tới quấy rầy anh, làm gián đoạn tất cả công việc của anh. Ảnh hưởng đến công việc hệ trọng của người khác, chẳng lẽ không bồi thường một chút sao?

Hoắc Phi Đoạt nói xong lời ngụy biện, đã đem Ngũ Y Y xoa đến thở không ra hơi, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly.

Lần nữa khóa trụ môi của cô, đem hơi thở mềm mại của cô tất cả đều hôn đi vào, nhẹ nhàng nâng thân thể của cô ngồi dậy, gỡ bỏ quần cô ra, đè xuống tiến vào cơ thể cô.

"A!"

Ngũ Y Y khẽ kêu một tiếng, toàn thân đều căng thẳng.

Cô, cô, thế nhưng ở trong thư phòng, với loại tư thế ngồi cổ quái này, cùng với người đàn ông hư này cái kia cái kia......A a a a, thật sự quá mất mặt!

Ngũ Y Y cảm nhận được trong cơ thể vật khổng lồ, sửng sốt hai giây, lập tức bắt đầu giãy giụa, móng vuốt nhỏ bám lấy cái bàn, muốn cùng anh tách rời.

"như vậy muốn ở trên bàn? Được thôi, như em mong muốn."

Hoắc Phi Đoạt giọng điệu thoải mái, đem Ngũ Y Y đẩy tới trên bàn, Ngũ Y Y quỳ gối trên bàn, hoảng sợ thét chói tai.

Không đợi cô kêu lên hai tiếng, anh lần nữa tập kích đi tới, hung hăng lấp đầy cô!

Rào rào.....

Bút trên bàn, bị động tác lớn rung chuyển rơi lả tả mọi nơi.

Vốn cái bàn vững chắc vô cùng, bị một người cường tráng, mạnh mẽ va chạm vào nhau, cái bàn cũng phải rung chuyển theo.

"Hu hu, anh đồ xấu xa, buông tôi ra, không nên như vậy, dừng lại, hu hu hu, anh thật xấu, tôi không để ý đến anh nữa..... Hu hu....."

Ngũ Y Y cắn răng, hít từng khí lạnh, kêu rên đứt quãng.

Cái này giống như một người đàn ông đẹp, mỗi lần đều cam chịu bị ăn, tại sao như vậy..... Bằng lòng?

Hình ảnh kịch liệt phía sau, Ngũ Y Y gần như không nhớ rõ.

Làm sao từ trên bàn xuống, rồi chạy đến ngồi trên ghế, rồi chạy đến trên thảm, như thế nào bị ôm đi vào phòng ngủ trên lầu.....

Cô chỉ nhớ, cô liên tục khóc, liên tục gào khóc, liên tục cầu xin anh dừng lại.

Cho đến khi cô ngất xỉu....

Bữa sáng ngày hôm, Như dự đoán Ngũ Y Y ngủ nướng trên giường.

A Trung nhìn Hoắc Phi Đoạt một mình ăn sáng, anh nhịn không được nói, "Lão đại, có muốn đi xem tình trạng bây giờ của cô Y Y, cũng xem là tốt, cơ thể cũng không sao, tinh thần cũng rất tốt, hơn nữa so với lúc trước thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Dáng vẻ như vậy, cũng thật tốt. Về việc trí nhớ của cô, không cần tìm trở về không được sao? Dáng vẻ như vậy cũng được mà."

Hoắc Phi Đoạt nghe đến đó bỏ nĩa xuống, thở dài, "Tôi không cần búp bê ngoan ngoãn. Tôi thích Ngũ Y Y, giống như dáng vẻ trước kia, có lúc ngang ngược, có lúc dịu dàng, có lúc giả kiên cường, có lúc mơ hồ một chút. Đó mới là Ngũ Y Y mà tôi thích! Trí nhớ của cô, tôi nhất định phải tìm về cho cô. Tôi không muốn cô mất đi bản thân mình, đó là nỗi đau xót trong lòng của cô"

A Trung dường như hiểu gật đầu.

Ngũ Y Y đứng ở trên lầu nghe lén, nhịn không được vành mắt hồng lên.

Thấy Hoắc Phi Đoạt là người không tệ, ít ra đối xử với cô là thật lòng. Mặc dù thời điểm cái kia, kéo dài lại kiên cường, kiên cường còn mạnh mẽ, làm cô chịu không nổi, chỉ là..... Nhìn dáng dấp rất đẹp trai của anh, bỏ qua đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)