Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 64

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 64
Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y ngủ thiếp đi, Hoắc Phi Đoạt thâm tình nhìn dáng vẻ ngây thơ lúc ngủ của cô, nhịn không được khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt.

Cô nhóc này..... Rốt cuộc..... Trở lại bên cạnh anh rồi.

Anh, rốt cuộc cũng có thể ngủ an giấc rồi. Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đắp chăn cho Ngũ Y Y, đem đầu nhỏ của cô kéo qua, kéo đến bả vai của anh, để cho cô được gối thoải mái, anh khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Trong buồng máy bay, tràn đầy không khí yên tĩnh.

"Haizz, bây giờ tôi không cần phải nói cho lão đại biết về chuyện của Tiêu Lạc, giờ phút này có biết bao nhiêu tốt đẹp, thật là không nỡ phá vỡ bầu không khí hiện tại."

A Trung rũ đầu xuống, phiền não xoa mày.

Cố Tại Viễn đuổi theo không ngừng, lập tức tiến hành bao vây chặn đánh Tiêu Lạc.

Đáng tiếc.....

Bất luận anh có hành động gì, cũng không tìm ra được tung tích của Tiêu Lạc.

Nói cách khác, lần này anh canh giữ trong doanh trại, rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì.

Tiêu Lạc không chỉ được cứu được chị gái mình mình là Tiêu Mai, mà còn lẩn trốn thành công.

"A a a a, tôi chết chắc!" Cố Tại Viễn đấm vào cái bàn ở quầy rượu, tức giận kêu lên, "Nhiệm vụ lần này đã bị tôi làm cho thất bại rồi, đợi Hoắc lão đại trở về, nhất định sẽ giết tôi! Đầu của tôi thật khó giữ được! Làm sao bây giờ!"

Cố Tại Viễn hướng về phía người pha rượu trẻ tuổi nói dông dài, giống như là người khác có thể giúp anh giải quyết khó khăn.

"Không được, Cố thiếu, trước hết anh phải rời khỏi nước tránh đi mấy ngày, để sau khi Hoắc lão đại trở về không thấy được anh, đợi đến khi Hoắc lão đại hết giận, anh lại trở về?"

Người pha rượu hiến kế. Hai mắt Cố Tại Viễn sáng rực.

Búng tay kêu một cái, "Đúng nha! Ý kiến này rất khả thi! Bây giờ tôi đi khỏi đây, đi đến hòn đảo ở Châu Mỹ mấy ngày nằm trên bờ cát tắm nắng chơi đùa cùng gái Tây, sau đó qua một thời gian, tôi lại lặng lẽ trở về. Ha ha ha ha, ý kiến này rất hay! Trẫm thích!"

Cố Tại Viễn cười đến nghiêng trước ngã sau, nói đến "Đi" thì giống như một đứa con nít dùng hai ngón tay ở trên mặt bàn biểu diễn đi bộ.

Người pha rượu híp mắt khúc khích cười hì hì.

Cố Tại Viễn vui vẻ, ném cho người pha rượu một xấp tiền mặt, "Nhóc con! Đây là phần thưởng cho cậu! Được lắm, cái đầu óc này của cậu cũng có thể dùng được! Không uổng công tôi bình thường đối tốt với cậu! Tiếp tục một chiến nữa!"

Người pha rượu vội vàng nhận xấp tiền kia, hết sức vui vẻ, nhanh nhẹn rót rượu cho Cố Tại Viễn.

"Cố thiếu, vì chuyện của anh, em nhất định phải ra sức suy nghĩ, anh là ai, anh chính là Cố thiếu em kính yêu nhất!

"Ha ha ha, tên nhóc cậu."

Cố Tại Viễn uống một hơi cạn rượu trong ly.

Mặc kệ bên cạnh có một cô nàng giả bộ hạ thấp ngực dụ dỗ, Cố Tại Viễn móc điện thoại di động ra, gọi điện cho đàn em, "Này, là tôi! Nghe kỹ cho tôi, bây giờ đặt vé máy bay ra xuất ngoại cho tôi, cậu nói, tìm nơi có bãi biển, vùng á nhiệt đới, tôi muốn đi ra ngoài nghỉ phép mấy ngày. Nhanh lên một chút."

Cố Tại Viễn đẹp trai cúp điện thoại, cười đến mức mắt híp lại thành đường cong, "Nhờ có hộ chiếu miễn trừ, nói đi tôi liền đi! Nhóc con, muốn quà gì, tôi gửi về cho cậu."

"Đóng gói một mỹ nữ tóc vàng gửi về."

Một người ở phía sau vỗ bả vai Cố Tại Viễn nói.

"Được! Đóng gói cho cậu tới hai! Từ từ....."

Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng,

*****

Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng, nháy mắt, xoay mặt xem người nói chuyện.

Người pha rượu sợ tới mức lập tức đứng thẳng, bị dọa đến cười không nổi.

"A Trung! Cậu.... cậu, làm sao cậu lại trở về? Không phải ở nước ngoài sao?"

Cố Tại Viễn giống như nhìn thấy quỷ, trợn mắt, không dám tin nhìn A Trung bên cạnh.

Dáng vẻ của A Trung nhìn giống như Hoắc lão đại, nhìn thấy A Trung, giống như nhìn thấy Hoắc lão đại!

"Anh Trung khỏe!"

Người pha rượu trẻ tuổi gọi một tiếng.

A Trung liếc người pha rượu một cái, cũng không quan tâm tới anh ta, trực tiếp nhìn về phía Cố Tại Viễn, bàn tay vỗ bả vai Cố Tại Viễn, thở dài, "Nhóc con, cậu còn có tâm trạng uống rượu? Xem ra cậu một chút cũng không có việc gì! Cũng thảnh thơi thật nha."

A Trung kéo khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười.

"Không, không phải...." Cố Tại Viễn giật giật khóe miệng, đứng lên, ngạc nhiên kêu, "A Trung! Làm sao cậu lại trở về? Cái này cũng thật nhanh quá? Vậy chúng ta cùng đi tìm Hoắc lão đại?"

"Hình như tôi vừa mới nghe được là ai muốn đi nước ngoài tìm một cô gái ngoại quốc cùng chơi đùa, là ai vậy?"

"Hì hì, cậu nghe lầm rồi, làm gì có ai. Hoắc lão đại đâu?"

Cố Tại Viễn đảo mắt tò mò hỏi.

A Trung nghiêm túc nói, "Đi thôi, Hoắc lão đại đã trở lại, bảo cậu lập tức qua đó, báo cáo sơ lược về cuộc chiến với Tiêu Lạc."

"A!" Cố Tại Viễn mở to há hốc miệng, vẻ mặt đau khổ, "Tại sao mọi người lại trở về nhanh như vậy! A Trung, A Trung thân mến, cậu là anh em tốt nhất của tôi, có đúng hay không? Cậu trở về báo cáo với Hoắc lão đại, nói cậu căn bản, căn bản chưa có nhìn thấy tôi! Tôi lập tức nói với thư ký, nói tôi ngày hôm qua đã xuất ngoại. Như vậy có được không?"

A Trung nhìn lên trần nhà, nhìn Cố Tại Viễn đang nhe răng cười, cho dù Cố Tại Viễn có làm trò, cười nịnh hót hì hì mấy tiếng.

A Trung đột nhiên lạnh mặt, hung tợn nói, "Không có cửa đâu!"

"Hả? Tại sao không có cửa? Một cửa sổ cũng được."

"Cậu cái tên đáng ghét này, để cậu ở đây, vậy mà một chút chuyện cậu làm cũng không xong. Cậu có biết, bởi vì cậu không xử lý tốt chuyện này, tôi đã bị lão đại dạy dỗ một bữa, đều tại cậu! Tôi đã bị lão đại mắng đến nỗi mở mắt không ra! Cậu bớt nói nhảm đi, lập tức theo tôi đến gặp lão đại."

"Tôi biết cậu chịu uất ức thay tôi, tôi biết, tôi sẽ nhớ ân tình này của cậu, trở về tôi sẽ đền bù lại thật nhiều cho cậu..... Như vậy còn không được sao?"

Cố Tại Viễn lải nhải cầu xin, nhưng vẫn bị A Trung lôi đi.

Biệt thự Vọng Hải.

Cố Tại Viễn xuống xe, cúi đầu đi chậm chạp.

Trong lúc, anh như kẻ trộm thăm dò mọi nơi mấy lần.

Hả?

Hoắc lão đại đang ở trong vườn hoa?

Xem ra tâm tình Hoắc lão đại không tệ, vẫn có thể có tâm tư ở trong vườn hoa phơi nắng uống cà phê.

Ừ, xem ra hôm nay có thể giữ lại được đầu ở trên cổ.

"Đi nhanh lên, lão đại đã sớm biết cậu sẽ lặng lẽ chuồn đi. Hộ chiếu của cậu sớm đã bị lão đại tạm khóa. Cậu nên chết tâm đi thôi. Đi!"

A Trung đẩy Cố Tại Viễn đi vào trong vườn hoa.

Ngũ Y Y ngồi trên thảm cỏ, loay hoay cùng với một đống hình, thấy có vẻ hăng hái.

"Người này tôi nên gọi như thế nào?"

"Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia."

*****

"Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia."

"Cô bé lớn Ngũ gia? Ha ha ha ha, danh hiệu thật hay, là tôi đặt tên sao?"

"Còn có thể là ai."

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt chọc chọc vào trán Ngũ Y Y, động tác êm ái.

"Ha ha ha ha, tôi thật là lợi hại, tôi rất có tài văn chương, không tệ! Vậy còn người này?"

"Ông ấy là cha em, gội là Ngũ Học Phong. Có ấn tượng sao?"

Hoắc Phi Đoạt cẩn thận xem vẻ mặt Ngũ Y Y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Ngũ Y Y nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm hình Ngũ Học Phong, sau đó chu môi, không vui nói, "Tại sao nhìn thấy ông ấy lại không thích, không thích người này."

"Ừ, nhưng ông ấy là cha ruột em. Em nhìn xem có nhận ra người này hay không?"

Hoăc Phi Đoạt chỉ vào tấm hình Ngũ Nhân Tâm.

Ngũ Y Y nhìn sang, suy nghĩ một lát, "Hình như không biết....."

"Cô ấy là chị hai em, gọi là Ngũ Nhân Tâm."

"Tôi sẽ không ở sau lưng vụng trộm gọi cô ấy là cô bé hai Ngũ gia chứ?"

"Ha ha, đúng vậy, ở sau lưng cô ấy em gọi là cô bé hai Ngũ gia?"

"Ha ha ha ha..... Rất có ý nghĩa! A? Vậy anh chàng đẹp trai này là ai? Dáng dấp rất đẹp trai nha! Rất phong độ! Thật thích người này!"

Ngũ Y Y nâng hai má, hai mắt say mê nhìn hình Hàn Giang Đình.

Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, vẻ mặt mất hứng, lạnh lùng nói, "Cậu ta như vậy mà đẹp trai? Anh thấy một chút cũng không thấy đẹp trai! Dáng dấp bình thường! Mắt lại nhỏ như vậy!"

Ngũ Y Y mở mắt to tròn, "Mắt của anh ta nhỏ sao?"

Hoắc Phi Đoạt cứng rắn nói, "Ừ, không chỉ mắt nhỏ, em xem sống mũi của cậu ta thật là khó coi."

"Hả? Sống mũi của người ta rất thẳng, không khó nhìn, anh như thế nào lại nói như vậy!"

"Sống mũi cậu ta dù thế nào cũng không đẹp bằng sống mũi của anh, sống mũi anh cũng thẳng!"

Ngũ Y Y nâng đầu lên nhìn mũi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt vội vàng hất cằm lên, bày ra kiểu dáng ngầu cho Ngũ Y Y xem.

Ngũ Y Y quắt mặt, "Tại sao tôi lại không thấy anh đẹp trai vậy?"

"Cái gì! Mắt em bị làm sao vậy? Em có khiếu thẩm mĩ không vậy? Anh so với Hàn Giang Đình đẹp trai hơn nhiều! Em nhìn kỹ một chút! Nhìn kỹ!"

Ngũ Y Y không thèm chú ý đến bộ dáng phát điên của Hoắc Phi Đoạt, cười hì hì nhìn tấm hình Hàn Giang Đình nói, "A, thì ra anh ta tên là Hàn Giang Đình, tên cũng rất dễ nghe."

"Stop! Nghe tên có thể nghe được gì! Tên của anh hay hơn!"

Hoắc Phi Đoạt kìm lòng không nổi bộc phát nước chua.

"Hì hì hì."

Cố Tại Viễn ở phía sau nghe, nhịn không được, che miệng còn bật cười ra tiếng.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn sợ đến mức vội vàng đứng thẳng người, cố sức nhịn cười, nghiêm mặt nói, "Lão đại, anh cứ tiếp tục nói, coi như tôi không tồn tại. Hoặc là tôi về trước tránh một lát?"

Hoắc Phi Đoạt không có cách nào gây khó dễ cho Ngũ Y Y, thở dài, đứng lên, đi tới trước mặt Cố Tại Viễn, lạnh nhạt nói, "Gần đây rất tốt?"

Cố Tại Viễn không rõ nên gật đầu trả lời, "Tốt lắm."

Bịch! Một cước bay tới, Hoắc Phi Đoạt ra sức đá đầu gối Cố Tại Viễn một cái, Cố Tại Viễn kêu một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đến há miệng hút khí lạnh.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Đã biết Hoắc lão đại độc ác, không nghĩ tới người này lại đáng sợ như vậy, đối với anh không hoàn thành nhiệm vụ phải chịu sự trừng phạt, cái mà khó khăn nhất đó là chịu đựng trừng phạt cơ thể.

*****

Anh thật là sợ bị đánh!

"Hu hu, lão đại, để cho tôi nói rõ một chút rồi mới đánh có được không?"

Cố Tại Viễn quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực, cầu xin Hoắc Phi Đoạt.

Chỉ còn kém khóc lóc nức nở.

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt: "Không phải cậu đang rất tốt sao? Xem ra thân thể cũng cường tráng!"

Tiếng nói cuối cùng, trực tiếp nhấc đầu gối, đánh ở trên cằm Cố Tại Viễn, thiếu chút nữa đánh bể cằm Cố Tại Viễn, Cố Tại viễn hét thảm một tiếng, ngửa mặt hướng lên trời nằm trên mặt đất.

Cố Tại Viễn đau đến mức mặc kệ cái gì hình tượng Cố thiếu, nằm ở đó không nhúc nhích, dụi mắt khóc hu hu, "Lão đại, anh đánh chết tôi đi! Tôi biết tôi sai rồi, tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại quỷ quyệt như vậy, hu hu hu, lão đại, dù sao cũng cho tôi giữ lại cái mạng nhỏ chứ, đời này huynh đệ người ta chơi đùa cùng phụ nữ số lượng quá ít, quá thua thiệt."

Ngũ Y Y kinh ngạc nhìn về phía Cố Tại Viễn nằm trên đất, ngạc nhiên nói, "Người này sao vậy? tại sao lại nằm trên đất? Chẳng lẽ trên đất không lạnh sao?"

Hoắc Phi Đoạt cười khẽ nói, "Đầu cậu ta có chút vấn đề, luôn làm ra chuyện cổ quái."

Ngũ Y Y trợn to hai mắt, "Hả? Đầu có chút vấn đề? Như vậy anh ta chính là bị ngu ngốc sao?"

Cố Tại Viễn nghe hai người kia đối thoại, giận đến thiếu chút nữa chế giễu lại: Cô mới ngu ngốc! Cả nhà cô mới ngu ngốc!

Hoắc Phi Đoạt chau mày, dụ dỗ Ngũ Y Y, " Phải nha, cậu ta chính là người ngu ngốc."

Cố Tại Viễn thiếu chút nữa phun ra.

Cái gì mà ngu ngốc, bây giờ không phải trẻ em, mặc dù thật sự là ngu ngốc, vậy cũng gọi là đại nhân ngu ngốc.

Cố Tại Viễn vội vàng bò dậy, nhìn Ngũ Y Y, mất hứng nói, "Nhóc con, tại sao cô thấy tôi lại cố ý làm tổn thương tôi? Giống như là cô không biết tôi! Lần trước lúc cô phỏng vấn tôi, sao lại không thấy cô đuổi theo tôi gọi tôi là ngu ngốc? Thật sự là dùng tôi xong, liền qua cầu rút ván!"

Ngũ Y Y nhìn Cố Tại Viễn, giật mình, "Anh gọi tôi là gì?"

"Cái gì gọi cô là cái gì? Không phải vẫn luôn gọi cô là nhóc con sao?"

"Đã nói qua bao nhiêu lần, không được gọi ta là nhóc con! Anh sao lại như vậy!"

Ngũ Y Y theo bản năng trừng mắt tức giận, giơ lên chân mày.

Hoắc Phi Đoạt vui mừng nhìn Ngũ Y Y, "Em nhớ tới cậu ta sao? Biết cậu ta sao?"

Cố Tại Viễn mê hồ, "Cái gì, lão đại anh cũng hồ đồ quá đi, nhóc con này vốn biết tôi! Chúng tôi không phải là đã sớm biết nhau rồi sao?"

Ngũ Y Y nhìn Cố Tại Viễn, cuối cùng thở dài, lắc đầu một cái, "Không biết."

"Cái gì! Cô không biết tôi? Cô dám nói cô không biết tôi? Tôi chính là vang danh trong ngoài nước đẹp trai bậc nhất, Cố Tại Viễn! Cô còn phỏng vấn tôi, cô lại nói cô không biết tôi?"

Cố Tại Viễn cuốn tay áo, đem chuyện anh vừa mới bị đánh quên hết.

Ngũ Y Y nhăn mặt lại, ngập ngừng, "Thật xin lỗi, thật sự là quên. Tôi không nhớ."

Hoắc Phi Đoạt kéo quần áo Cố Tại Viễn một cái, đi tới trước mặt Ngũ Y Y, dịu dàng sờ tóc Ngũ Y Y, nói, "Không quan trọng, không cần gấp gáp, có thể từ từ nghĩ. Hơn nữa, về phần người này, cũng không phải là người quan trọng, quên liền quên, có muốn hay không cũng không quan trọng."

Cố Tại Viễn trợn to hai mắt, tức giận la lên, "Lão đại! Tại sao tôi lại biến thành người không quan trọng cơ chứ?"

"Cậu câm miệng! Tới đây!"

Hoắc Phi Đoạt trợn mắt nhìn Cố Tại Viễn, lôi Cố Tại Viễn đi vào trong biệt thự.

*****

Trong thư phòng.

"Cái gì! Ngũ Y Y mất trí nhớ! Tôi tưởng chỉ là nói giỡn thôi! Không phải trong phim truyền hình mới có đoạn máu chó như vậy sao? Trên thực tế làm sao có chuyện này!"

Cố Tại Viễn không dám tin nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt mặt nghiêm túc, thở dài, đứng lên nói, "Quả thật như thế. Ngũ Y Y, đúng là mất trí nhớ. Chỉ là, không phải do di chứng sau khi tai nạn giao thông để lại, mà là, tên khốn Tiêu lạc, bởi vì tiêm thuốc cho Y Y, làm cho cô ấy niêm phong trí nhớ."

"À? Lại là tên nhóc con Tiêu Lạc giở trò quỷ! Tôi thật sự muốn bóp chết hắn!"

"Tại Viễn, lần này, ở dưới mắt cậu Tiêu Lạc cứu được chị của anh ta, hơn nữa anh ta biến mất cũng không thấy tăm hơi, đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Nếu như cậu không thể bắt anh ta, tôi liền đem cậu thành bao cát luyện võ."

"À? Bao cát luyện võ? Không cần! Hu hu hu, lão đại..... Anh thương xót tôi đi!"

Cố Tại Viễn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ luyện võ cùng Hoắc Phi Đoạt.

Cố Tại Viễn lau nước mắt rời khỏi biệt thự Vọng Hải.

Ngũ Y Y đi tới hỏi Hoắc Phi Đoạt, "Người kia có phải đã từng bị bệnh bại liệt trẻ em?"

"Cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn theo ngón tay Ngũ Y Y, nhìn về phía bóng lưng Cố Tại Viễn.

"Anh xem, anh ta đi bộ hai chân đều run rẩy, không phải di chứng sau khi bị bệnh bại liệt trẻ em để lại sao?"

Hoắc Phi Đoạt xì một cái liền bật cười.

Cười mấy cái, anh nắm tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, nhỏ giọng nói, "Em yên tâm, trí nhớ của em, anh nhất định sẽ làm cho em nhớ lại. Anh thề."

Ngũ Y Y ngây người.

Khoảng cách gần nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của Hoắc Phi Đoạt, ngửi mùi thơm trên người anh, còn cảm nhận được nhiệt lượng trên người anh.

Gương mặt của cô, không nhịn được đỏ lên.

Mấy chiếc xe sang trọng chạy đến trang viên Ngũ gia.

Trang viên Ngũ gia thì ra đã cho người hầu nghỉ việc.

Hoa, không ai cắt.

Lá cây, không ai quét.

Lúc đầu đại viện không nhiễm một hạt bụi, hiện tại xung quanh chất đầy lá cây cùng bụi bặm.

Ngũ Nhân Tâm ở trên lầu viết này nọ, thuận tiện nhìn ra cửa sổ một chút, lập tức bỏ bút xuống, chạy hướng ra ngoài, lớn tiếng gọi, "Chị hai chị hai! Ba ba! Mau ra đây! Có người đến rồi! Hình như công ty nhà họ Hoắc! Ba!"

"Hả? Công ty nhà họ Hoắc?"

Ngũ Học Phong gấp gáp từ bên trong đi ra, vội vàng xuống lầu.

Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ cũng chạy lạch cạch xuống lầu.

Hoắc Phi Đoạt cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe sáng bóng hào nhoáng, giống như một gốc cây Thanh Tùng.

Ngũ Học Phong run rẩy chạy ra, vội vàng gập người 90 độ cúi chào Hoắc Phi Đoạt, "Hoắc tổng giám đốc anh vẫn khỏe chứ!"

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Học Phong một cái, không để ý tới ông ta, mà chậm rãi đi tới trước cửa xe, tự mình mở cửa, sau đó đưa tay anh tới.

Một bàn tay trắng nõn nà đặt vào trong lòng bàn tay Hoắc Phi Đoạt, sau đó một đôi giày thủy tinh tinh xảo giẫm lên mặt đất.

Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ đều không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn bên kia.

Váy hồng nhạt công chúa bọc lấy một dáng người xinh đẹp, từ trên xe bước xuống.

Hoắc Phi Đoạt rất tự nhiên ôm eo của Ngũ Y Y, cúi đầu, ở bên tai nhẹ nói, "Đứng ở bên kia, theo thứ tự là cha em, chị hai cùng chị ba em."

"Hả? Thật sao?"

Ngũ Y Y xoay mặt, nhìn về phía Ngũ Học Phong.

"Hả! Là Y Y!"

Ngũ Nhân Lệ kinh ngạc kêu thành tiếng.

Y Y thật là xinh đẹp!

Giống như là công chúa chói lọi trong phim ảnh!

Bình thường cô không trang điểm, mà hôm nay, tóc uốn gợn sóng, cả người giống như búp bê sứ làm người ta yêu thích.

Xinh đẹp không có cách nào hình dung!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)