Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 63

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 63
Được tiện nghi
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y bám chặt vào cửa nhất định không chịu buông tay.

A Trung đứng một bên lo lắng.

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, bước vài bước đến trước mặt Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức toàn thân run lên: "Anh, anh muốn làm gì?"

"Hôn em"

"Hả? Cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt dùng một tay nâng cằm của Ngũ Y Y lên, gương mặt tuấn tú áp tới.

"Ưm ưm ưm...."

Ngũ Y Y cảm giác môi mình nóng lên, sau đó một luồng khí nóng ập đến.

Bối rối! Vô cùng bối rối!

Đầu óc choáng váng chóng mặt, còn kèm theo từng cơn ù tai.

Cô giống như lâm vào vòng xoáy biển sâu, xoay tròn, xoay tròn.

Nụ hôn này, lại có cảm giác rất quen thuộc!

Không chỉ có quen thuộc, mà còn làm cho cô hơi lưu luyến!

Không thể tưởng tượng được!

Cô lại bị một người xa lạ hôn đến thất điên bát đảo....

Tay còn chút hơi sức, cả người đều ngã vào trong ngực người ta.

Một khi Hoắc Phi Đoạt hôn cô, lập tức giống như lên cơn nghiện thuốc phiện, vốn chỉ muốn hôn lướt qua thôi, ai ngờ càng hôn lại càng tham luyến chiếm hữu hương thơm của cô.

Lúc cô giãy giụa, anh ôm chặt lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình, cướp lấy giống như mưa to gió lớn.

A Trung đứng từ xa nhìn thấy cảnh này mắt càng mở to hơn.

Đợi Ngũ Y Y tỉnh táo lại mới biết được cô đã ngồi vào trong xe của Hoắc Phi Đoạt.

"A! Sao tôi lại ở trên xe? Đây là muốn đi đâu? Này, anh là một người rất kỳ kỳ quái quái, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Tôi đắc tội anh chỗ nào? Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Ngũ Y Y bám vào cửa sổ xe, lo lắng đập cửa, nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt bá đạo ôm eo nhỏ của cô, động tác kia dường như muốn nói cho cả thế giới biết, cô thuộc về anh.

"Về quê của em."

"Quê của tôi? Quê của tôi ở đâu?"

Ngũ Y Y áp mặt vào lồng ngực của Hoắc Phi Đoạt, ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm mát trên người anh, cô cảm thấy lúc này thật sự có chút mập mờ, muốn rời khỏi anh ta một chút, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được. Bán tay chết tiệt của anh ta lại đặt bên hông cô, siết chặt cô thêm.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, bờ môi gần như áp vào cái trán trơn bóng của cô: "Trung Quốc, nơi đó là quê của em, không phải ngay cả chuyện này cũng quên chứ? Cô bé nhẫn tâm."

Nói cô nhẫn tâm, nhưng lời nói của anh lại tiết lộ sự cưng chiều muôn vàn.

Là cưng chiều sao?

Ngũ Y Y hơi buồn bực ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phạch!

Cô vừa ngẩng mặt, đúng lúc Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, trong chớp mắt cô ngẩng đầu lên, bờ môi của cô lại dán vào vào môi anh.

"Ưm, ưm!"

Ngũ Y Y mở to hai mắt, suýt chút hóa đá.

Hai người đối mặt gần như vậy, từ trong ánh mắt của anh cô thấy được một tia gian xảo xẹt qua.

Ngũ Y Y nhanh chóng rụt người lại, rời khỏi môi anh, há to miệng hít thở, lúng túng: "Đúng, thật xin lỗi............"

"Đừng khách khí, cần phải như vậy."

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, cánh tay to lớn giữ gáy cô lại, ngay lúc Ngũ Y Y mở to hai mắt không biết tại sao thì anh lại kéo cô đến trước mặt anh, ánh mắt của anh cười như không cười làm cho cô choáng váng, giống như đã từng gặp qua đôi mắt này.

Hoắc Phi Đoạt cười: "Bây giờ phải nhắm mắt lại nha."

"Cái gì?"

Cái gì gọi là nhắm mắt lại? Còn bây giờ?

Vù vù!

Một trận gió thổi qua, Hoắc Phi Đoạt hơi nghiêng mặt, hung hăng hôn lên môi cô.

"Ưm ưm ưm.......... ."

Ngũ Y Y sửng sốt hai giây, muốn đưa hai cánh tay lên kháng cự lại.

*****

Không nghĩ tới người này lại hôn cô!

Quá ghê tởm!

Người này không có phép tắc, lúc người ta không đồng ý hôn môi, lại muốn cưỡng hiếp cô, cô muốn chống cự!

Còn muốn cô nhắm mắt lại? nhắm lại cái cọng lông!

Anh dựa vào cái gì, anh muốn làm gì cô thì làm sao?

Cô muốn mở mắt thật to!

Nhưng mà......

Trái lại ánh mắt của người đàn ông này lại nhắm, vả lại lông mi của anh thật dài, nhìn mặt của anh...... Dường như hôn rất sâu......

Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, đầu lưỡi của Hoắc Phi Đoạt đã tiến vào từng bước, thăm dò hương thơm của cô.

Mút đầu lưỡi của cô, hung hăng cắn một cái!

"Ưm!"

Cả người Ngũ Y Y tê dại, một dòng điện từ đầu lưỡi truyền đến khắp cả người, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, mệt mỏi đối phó.

Anh hôn một lúc ôn nhu, một lúc mãnh liệt, cô căn bản không có cách nào đoán được một giây sau anh sẽ xử lý cô thế nào.

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt hôn đến thắt chặt cả tim gan, sức lực của cơ thể nhỏ bé đã bị hút sạch, cô giống như bọt biển mềm nhũn vùi vào ngực anh, một chút sức lực phản kháng cũng không có, cô như một quả bóng bay lên trời, nhẹ nhàng bay trong mây, hiện tại cô đang nghĩ phải làm thế nào rơi xuống mới được.

Hoắc Phi Đoạt không cách nào kiềm chế nụ hôn của mình!

Mùi vị của cô quá ngọt!

Mà anh hết lần này đến lần khác lại không có sức miễn dịch đối với cô!

Vuốt lên bờ eo mềm của cô, nhân thể trượt lên trên, lập tức lòng tham không đáy mà giữ lấy một bên mềm mại, anh hung hăng hít một ngụm khí lạnh, cả người nóng như lửa đốt, bụng dưới lại căng cứng lên, tập hợp vô số nhiệt nóng.

Cả người đều căng thẳng. Nơi nào đó càng chặt hơn!

Hít lấy hương thơm của cô, hòa vào nước miếng cùng cô, nụ hôn của anh ngày càng bá đạo, ngày càng mạnh mẽ.

Anh hơi thả cô ra, đặt cô lên ghế, anh đè lên người cô, hôn cô mạnh mẽ, vuốt ve cơ thể cô.

A...... Hoắc Phi Đoạt gầm nhẹ.

Anh sắp không kiềm chế được rồi! Thật muốn mạng mà!

Vì sao vừa gặp cô bé này, anh giống như bị đói khát lâu ngày, động một chút lại muốn cướp đoạt chứ?

Ngũ Y Y gần như nhịn hết nổi rồi!

Cô hoàn toàn không có cách nào hít thở được, thừa dịp có khe hở thở gấp vài hơi, nhưng hoàn toàn không có cơ hội, anh hôn cô ngày càng mãnh liệt hơn!

Không được, cô thật sự sắp chết rồi, không muốn chết ngạt nữa!

Chiếc xe này rất dài, lái xe phía trước hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, trong này giống như một căn phòng nhỏ chỉ có hai người bọ họ.

Không ai có thể cứu được cô!

Cô sắp chết rồi!

Cô bị hôn chết!

Ngũ Y Y cố gắng vặn vẹo cơ thể, nắm tay nhỏ vô lực đánh vào người đàn ông, giống như gãi ngứa cho anh.

Cuối cùng, trước lúc cô hôn mê, Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc cũng thả môi cô ra.

Thở hổn hển...... Ngũ Y Y không thể suy nghĩ được gì, chỉ muốn hít thở để sống.

Bộ dạng ngây ngốc của cô...... Thật sự làm cho người ta muốn ăn cô!

Đột nhiên nghĩ đến chỗ căng cứng trên cơ thể cô!

Hoắc Phi Đoạt không chịu được!

Cảm thấy thứ trong quần ngày càng căng lên!

Một tay xoa một bên mềm mại, một tay tìm được giữa hai chân cô, vén váy lên, cách một lớp nội y anh nhẹ nhàng vuốt ve.

*****

Một phút sau, Ngũ Y Y mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, khôi phục thần trí.

Suýt chút nữa gặp thượng đế rồi! Nguy hiểm thật!

"Ư.... ." Ngũ Y Y tỉnh táo lại, phát ra một âm thanh, lại uyển chuyển, mềm mại đáng yêu như vậy, điều này làm cho chính cô cũng cảm thấy sợ hãi!

Má ơi! Âm thanh vừa rồi là tiếng rên rỉ, quả thật do chính cô phát ra đó sao?

"Y Y! Nhớ anh không?"

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt vang lên trên đỉnh đầu.

Y Y nhìn qua, thấy ánh mắt sâu thẳm và mê người của Hoắc Phi Đoạt.

"Tôi...... Tôi không biết anh...... A! Anh, tay của anh....... Lấy ra.... . A....... ."

Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt và bên dưới của cô đều bị anh chơi đùa.

Vội vàng muốn khép chân lại, nhưng mà không được, hông của anh lại chen vào giữa hai chân cô, cô hoàn toàn không có cách nào khép chân lại được.

"Anh rất nhớ em, rất muốn rất muốn......."

Anh mê hoặc nỉ non, sức lực trong tay ngày càng tăng lên.

"A...... Không, không....... Dừng lại...... Đừng, a....... A......."

Ngũ Y Y uốn éo cả người, cố gắng khống chế không để cho mình phát ra tiếng, nhưng hai chỗ kia bị anh chạm vào thật sự rất khó chịu, thật sự rất mẫn cảm, hai chân cô đều phát run.

"Ừ, a....... Không...... A......."

Ngũ Y Y phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu, triền miên, ánh mắt dần dần mơ màng.

Hai chân nhỏ run rẩy.

Hai bàn tay nắm chặt cái đệm.

"Nói cho anh biết, em có nhớ anh không?" Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, quan sát ánh mắt của Ngũ Y Y dần dần trầm mê, sức lực trong tay cũng tăng lên vài phần, đảo một vòng.

"A a......" Ngũ Y Y cong người lên, đưa bầu ngực sữa đầy đặn về phía anh.

Đầu hơi lắc lắc, hàm răng nhỏ cắn vào môi, mặt mũi đỏ bừng.

Cô muốn chết!

Cô thật không chống đỡ được từng đợt nóng ấm này.

Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu không khống chế được.

Giữa hai chân cô như nhóm lên ngọn lửa, muốn đốt cháy cả người cô.

"A a...... A.... . Anh, anh thật xấu...... A....... Dừng lại......."

Ngũ Y Y hít thở ngày càng gấp.

Hoắc Phi Đoạt cúi người, hôn hạt đậu đỏ trước ngực cô, Ngũ Y Y không thể ngăn cản nên hét ầm lên.

Cô muốn chết......

Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy: "Nhớ đến anh không?"

"Nhớ...... Nhớ......"

Ngũ Y Y không biết mình đang nói cái gì.

Chính là nóng, cả người đều nóng.

"Muốn anh cho em không? Muốn không?"

"Muốn, muốn....... ."

Tay của anh không dừng động tác, Ngũ Y Y bị anh làm cho cả người co quắp lại.

Ngay lập tức cô muốn lên đỉnh.

Đột nhiên anh dừng tay lại.

"A!"

Ngũ Y Y khó chịu hét to.

Giống như một giây trước khi cô sắp trèo lên được đỉnh núi cao, đột nhiên đá cô xuống dưới.

Thật là khó chịu a a a!

"Hu hu, khó chịu quá....... Anh xấu......"

Ngũ Y Y uốn éo cả người, híp mắt khẩn đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, bắt đầu cởi quần áo: "Con mèo nhỏ, em thật là tham lam, không cho em ăn no, em sẽ ra ngoài ăn, vật nhỏ!"

"Khó chịu quá......."

Hiện tại Ngũ Y Y làm sao có thể suy nghĩ cô đang nói cái gì, đang làm những gì.

Vô cùng mập mờ!

"Gấp cái gì, bây giờ cho em, ở đây rất kín đáo, cứ việc yên tâm gọi lớn ra."

Hoắc Phi Đoạt cười, xé chiếc quần con của cô ra, con ngươi thâm tình nhìn Ngũ Y Y nỉ non: "Cô bé! Nhớ em muốn chết."

Anh nhấn người đi vào!

"A!" Ngũ Y Y nhắm mắt lại một run rẩy.

*****

Cả người đều được lấp đầy bởi cái cứng rắn của người kia, dính vào cô suýt chút nữa làm cô bất tỉnh.

"Gọi to lên cô bé." Hoắc Phi Đoạt thích thú hít vào một hơi, ngừng lại một giây, cắn răng, bắt đầu tiến vào mạnh mẽ hơn.

Ngũ Y Y cười đến run rẩy cả người, kêu lên.

Chiếc xe hơi dài sang trọng chạy đến sân bay tư nhân thì dừng lại.

A Trung từ trên xe khác bước xuống, mở cửa xe ra.

Ách!

Lại mở không ra!

A Trung mở to hai mắt, nhìn người anh em đứng bên cạnh: "Làm sao mở không ra?"

Một tên đàn em gãi đầu trả lời: "Có lẽ lão đại đã khóa bên trong."

Bốp! A Trung đánh vào đầu cậu ta: "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đều ngốc sao, chẳng lẽ tôi lại không biết lão đại đã khóa trong! Tôi nói là, tại sao lão đại phải khóa bên trong?"

Tên đàn em ôm đầu lắc lắc, ủy khuất nói: "Ai có thể biết được chứ?"

A Trung nâng cằm, bắt đầu suy nghĩ.

Lão tai dán chặt vào cửa xe, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Chết tiệt, chiếc xe này được làm từ xử lý chống đạn, chống rung, quá cách âm rồi!

Nhưng mà.......

A Trung cẩn thận phát hiện....... Chiếc xe nặng hơn xe ngựa này, dường như đang rung động.......

"Ha ha ha, tôi hiểu rồi! ha ha ha!"

Rốt cuộc A Trung cũng suy nghĩ ra được chuyện này,

"Hiểu cái gì? Anh Trung?" Tên đàn em đến gần, vẻ mặt cười cười hỏi.

A Trung trừng mắt: "Tự mình suy nghĩ! Ngu ngốc!"

"hu hu hu......."

Tên đàn em bĩu môi đứng chờ phía sau.

Một lúc lâu sau, cửa xe tự động mở ra.

A Trung đang cười xấu xa lập tức thu hồi nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng nghiêm.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xuống xe, nhưng cả người Ngũ Y Y quấn trong tấm thảm lớn, hoàn toàn không nhìn thấy một cọng lông của Ngũ Y Y.

"Chuẩn bị cất cánh."

Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh lùng ôm Ngũ Y Y xuống xe, bước lên máy bay.

"Dạ!"

A Trung thầm bĩu môi.

Lão đại thật thích làm chuyện đặc sắc, trên xe đã nhịn không nổi.

Cố Tại Viễn đứng trong phòng chỉ huy, nhịn không được mắng một tiếng.

"Con chó! Cái tên Tiêu Lạc này quả thật nham hiểm! Cậu ta lại có xe trang bị vũ khí đến! Cậu ta đều có lòng suy nghĩ cứu chị cậu ta!"

"Cố thiếu, lão đại bảo chúng ta xử lý Tiêu Lạc, cậu ta trốn trong xe, làm sao chúng ta động vào cậu ta được?"

Cố Tại Viễn tức giận nghiến răng: "Quản khỉ gió này, lấy ra tất cả vũ khí hạng nặng, nhắm vào phía chiếc xe của cậu ta, tôi không tin tên tiểu tử Tiêu Lạc này không chết!"

"Dạ!"

Xe trang bị vũ khí hạng nặng được lái đến giữa cầu, Tiêu Lạc bị treo ở giữa cầu đang thở thoi thóp.

Cố Tại Viễn ra lệnh một tiếng, bên đây cầu bắt đầu tấn công về phía chiếc xe trang bị vũ khí hạng nặng của Tiêu Lạc.

Ầm ầm ầm, đạn pháo không dứt bên tai.

Cạch cạch cạch viên đạn rất dày đặc.

Đột nhiên dây thừng trói Tiêu Mai bị đứt!

Tiêu Mai như một tảng đá nhanh chóng bị rơi xuống.

Bên dưới là nước sông! Dòng sông rất sâu!

"A? Ai cho các người thả Tiêu Mai?"

Cố Tại Viễn dùng ống nhòm nhìn thấy rồi rống to.

"Báo cáo Cố Thiếu! Không phải chúng tôi thả cô ta, là dây thừng bị phi đao chặt đứt!"

"Hả?"

Cố Tại Viễn nhanh chóng nhìn lại, đúng là dây thừng bị chặt đứt.

Anh ta suy nghĩ hai giây, nhanh chóng nhìn xuống dưới, trên dòng sông có một chiếc thuyền đang vớt Tiêu Mai lên, sau đó một tàu ngầm nhanh chóng giúp đỡ chiếc thuyền.

Tàu ngầm!

Má nó! Tiêu Lạc thật sự rất gian xảo!

Cậu ta lại điều một chiếc tàu ngầm đến đây!

Cố Tại Viễn nhìn thấy Tiêu Lạc tiếp được Tiêu Mai ướt sũng trên chiếc tàu ngầm, sau đó tàu ngầm lặn xuống dưới nước.

*****

"Đừng bắn! Bên trong chiếc xe trang bị không có Tiêu Lạc, không cần bắn nữa! Chúng ta bị lừa!"

Cố Tại Viễn giận điên lên.

Chiếc xe chiến đấu bên này lái xe đến trước mặt xe trang bị vũ khí của Tiêu Lạc, mọi người cầm lấy vũ khí, tấn công vào trong xe trang bị của Tiêu Lạc nhưng điều ngạc nhiên không dứt.

"Cố thiếu! Không có ai. Đây là xe trang bị không người điều khiển, làm sao bây giờ?"

Cố Tại Viễn cũng đi vào xem kiểm tra, sau đó hoa mắt choáng váng.

Anh ta hung hăng giậm chân: "Hừ, cmn. Tiêu Lạc, mày nên biến mất cho tao. Có một ngày tao nhất định phải tự tay róc xương lóc thịt mày. Ngay cả ông mày mà mày cũng dám đùa giỡn! Cmn, tổ tông mười tám đời nhà mày!"

Tất cả đám đàn em đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Hoắc lão đại phân công nhiệm vụ chẳng những không hoàn thành, còn làm cho Tiêu Lạc cứu được chị gái của anh ta.

A Trung nghe Cố Tại Viễn báo cáo, sắc mặt hơi khó coi, nhỏ giọng mắng: "Cái tên Cố Tại Viễn ngu ngốc này! Cậu cũng biết, tin này mà truyền đến tai lão đại, tôi là người chịu thiệt thòi nhất! Tuy cậu làm việc sai, nhưng tôi là người chịu giáo huấn nhiều nhất!"

Mắng xong, A Trung nơm nớp lo sợ nhìn vào Hoắc Phi Đoạt đang ngồi trong khoang máy bay.

Hoắc lão đại đang dụ dỗ Ngũ Y Y ăn.

Thôi, trước tiên không cần báo cáo tin không hay ho này, chờ cho Ngũ Y Y ngủ rồi nói sau.

"Ngoan, ăn một miếng đu đủ"

Hoắc Phi Đoạt đưa cái đĩa đựng 2 miếng đu đủ đến trước mặt Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y phồng má, bĩu môi, vô cùng phiền phức.

Nghĩ lại vừa mới trên xe hơi....... Cô liền nén giận!

Cô là phụ nữ đã có chồng!

Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà ân ân ái ái với một người đàn ông xa lạ chứ?

Hơn nữa cả quá trình lại cuồng dã như vậy!

Bây giờ nhớ lại một chút cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa còn ở trên xe!

A a a a, mà xe rung động! Muốn chết!

"Tôi không ăn! Không cần anh lo!"

Gương mặt nhỏ nhắn tức giận quay qua một bên.

Hoắc Phi Đoạt buồn cười: "Thế nào? Đang tức giận?"

"Hừ, không cần anh lo! Không muốn anh quan tâm!"

"Lần trước cho em ăn đu đủ em tức giận, lần này cho em ăn, em còn mất hứng? Hiểu rồi, ngực của em không nhỏ, rất lớn rồi, không cần bồi bổ nữa, em xem như trái cây bình thường mà ăn một chút là được rồi."

"Cái gì? Không phải là bởi vì cái gì!" Ngũ Y Y tức giận trừng mắt Hoắc Phi Đoạt.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, cô cảm thấy mất hết khí thế, nhanh chóng cúi đầu xuống. Không dám nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai này.

"Vừa trên xe...... Mất mặc quá!"

"A? Không phải vì ăn đu đủ sao? Hay là vì sao?" Hoắc Phi Đoạt biết rõ còn cố hỏi, còn đùa nghịch sợi tóc sau lưng cô.

Ngũ Y Y tức giận hất tay anh ra, muốn khóc nói: "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là người đã có chồng, làm sao có thể cùng với anh như vậy? Thật mất mặc! Anh rất xấu xa!"

Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng, làm Ngũ Y Y càng thêm tức giận trừng mắt anh.

"Vật nhỏ, em đây là đang nói oan cho người tốt nha. Vừa mới trên xe....... Không phải anh chủ động trước, là em chủ động yêu cầu anh. Em nhớ lại xem, có phải em nói cho anh biết em rất khó chịu không?"

"Ác...." Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm, cái miệng nhỏ nhắn mở to.

Hoắc Phi Đoạt tiếp tục cười: "Em nhớ xem, anh hỏi mong muốn của em, anh hỏi em có nhớ anh không, em nói nhớ."

"Ách.... ."

Ngũ Y Y tiếp tục hóa đá.

"Anh hỏi em có muốn anh cho em không? Em nói muốn! Anh đều hỏi qua ý của em, là em đồng ý, là em chủ động yêu cầu, anh mới vất vả hao tổn sức lực của anh để thỏa mãn cho em. Em đừng quên, vừa mới trên xe, em nhiều lần gọi to, ưm ưm ưm....... ."

*****

Ngũ Y Y dùng tay nhỏ bé trực tiếp che miệng Hoắc Phi Đoạt, không cho anh tiếp tục nói.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt luống cuống cùng xấu hổ.

Hoắc Phi Đoạt cười thầm, kéo tay nhỏ bé của cô xuống, rất rộng rãi nói, "Được rồi, em không cho anh nói, vậy anh không nói. Để tiện cho em, cứ cho là anh chủ động, anh coi như là em chưa từng bày tỏ tình cảm với anh."

Ngũ Y Y cúi đầu tức giận đến nghiến răng.

Còn nói! Cái đồ con gấu này tại sao lại nói đến biện pháp đó thế! Đúng là ngụy biện! Tức chết cô!

Nhìn dáng vẻ vật nhỏ bị tức đến không biết phải làm sao, Hoắc Phi Đoạt quay mặt, vụng trộm cười vài cái.

Nhìn bộ dáng vật nhỏ bị tức đến không biết phải làm sao, thật là rất thú vị.

Ngũ Y Y vò góc áo, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nói, "Tôi như thế nào vẫn còn cảm thấy có chỗ là lạ? Rõ ràng là anh....... Khi dễ tôi đấy! Như thế nào để cho anh nói xong, lại thành tôi chiếm tiện nghi của anh đây? Này không đúng!"

"A, rốt cuộc em cũng thừa nhận, là em chiếm tiện nghi của anh. Thật ra thì anh đã biết, phụ nữ mà, mặc dù có sắc, cũng không muốn thừa nhận. Đây chính là phụ nữ có lòng hư vinh. Giống như anh tuyệt thế đại mỹ nam đang ở trước mặt em, em đương nhiên là bộc phát muốn ăn rồi, chỉ là, quyến rũ xong rồi, ăn xong rồi, liền muốn quệt miệng không thừa nhận. Để tiện cho em. Lần này, cứ coi như là anh chiếm tiện nghi của em đi."

"Hả? Không phải như thế! Không phải vậy!"

Ngũ Y Y tức giận đến đập bàn.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, ngón tay sờ trên khuôn mặt Ngũ Y Y, "Không quan trọng, hai người chúng ta, còn phân biệt ai với ai sao? Em chiếm tiện nghi của anh, hay là anh chiếm tiện nghi của em, đều là giống nhau. Lần tới, ai chiếm tiện nghi của ai, anh đều nghi theo lời em. Em muốn như thế nào anh liền sẽ như thế ấy, bao gồm màn dạo đầu, tư thế, đọ mạnh yếu, thời gian, tất cả đều nghe theo em, được chưa?"

"A a a a, không phải như thế! Tôi không phải có ý này!"

"Tôi không ăn cơm! Anh ăn đi!"

Ngũ Y Y tức giận ném đũa.

Hoắc Phi Đoạt liền rút qua một đôi đũa mới đưa qua, nói, "Tốt, không ăn sẽ không ăn. Dù sao không ăn cơm sẽ không có sức, không có sức cũng đừng nghĩ có thể thắng được anh."

Hả?

Ngũ Y Y dựng tai nhỏ lên.

Đúng nha, không ăn cơm sẽ không có hơi sức đối phó với tên đáng ghét này!

Ăn! Tại sao không ăn!

Ngũ Y Y giật lại đôi đũa, bắt đầu tức giận, mở miệng lớn ăn ngồm ngoàm.

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt lén nhìn cô một cái, âm thầm cười.

Ăn cơm no, Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y một máy tính bảng, "Em tự mình xem lại quá khứ của mình đi, trong này có hình của em khi còn bé, còn có người nhà cùng bạn bè của em."

"Hả? Đều là của tôi? Tại sao anh lại có những thứ này?"

Hoắc Phi Đoạt rũ mắt. Trong lòng trả lời cô: đây là bởi vì theo đuổi em mới làm ra đó cô nhóc.

"Tự mình xem đi. Không hiểu tới hỏi anh."

Hoắc Phi Đoạt lật xem một quyển sách.

Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, ừ, người đàn ông này mặc dù bá đạo, nhưng mà đối vối cô cũng dịu dàng săn sóc, mới vừa đắp chăn cho cô.

Ngũ Y Y xem máy tính bảng.

Đầu tiên xuất hiện hình ảnh một cô nhóc hai ban tuổi, tết hai bím tóc, được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ôm.

"A! Đây là mẹ tôi sao?"

Ngũ Y Y kích động, đưa tay nắm lấy bàn tay Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhìn móng vuốt nhỏ đang nắm tay mình, sau đó nhìn khuôn mặt Ngũ Y Y nói, "Ừ, đó là mẹ em, người phụ nữ rất có sức quyến rũ. Tại sao em biết đây là mẹ em?"

"Chính là giác quan thứ sáu cho tôi biết cô ấy là mẹ tôi......" Ngũ Y Y cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cô gái trẻ đó, cô liền chắc chắn cho là, cô ấy là mẹ của cô.

Hoắc Phi Đoạt âm thầm thở nhẹ một hơi.

Cũng may, điều này cho thấy trí nhớ của cô có thể quay trở về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)