Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 69

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 69
Nhất định phải mạnh mẽ
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y đúng thật là người như vậy, gọi gió chính là mưa.

Hoắc Phi Đoạt thật sự không thể chống lại từng đợt tấn công làm nũng điềm đạm của cô.

Tâm bỗng chốc mềm nhũn ra.

"Muốn anh dẫn em đi, tất nhiên là có thể, nhưng mà phải xem biểu hiện của em thế nào."

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày lại, cười xấu xa nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt nhìn đến trong lòng càng căng thẳng.

Đang muốn chạy trốn, đã bị bắt lại.

"Trốn đi đâu, tiểu yêu tinh này."

Chặn ngang ôm cô vào trong ngực, dục vọng của Hoắc Phi Đoạt lại đến nữa.

Ở trước mặt cô, anh luôn dễ dàng nổi lên dục vọng như vậy.

Có thể, đây là yêu một người đến cực hạn rồi.

"Lạc, rốt cuộc em muốn làm gì?"

Tiêu Mai phát hiện gần đây Tiêu Lạc rất khác.

Em trai của bà ta như thế nào tại sao bà ta không biết.

Mặc dù lòng dạ Tiêu Lạc lại sâu hơn người.

Loại tâm tình hưng phấn này lại không che giấu được.

"Chị, bây giờ em vẫn không thể nói cho chị biết. Nhưng mà không bao lâu sau, em cũng sẽ vượt qua việc sống trong cảnh chạy trốn này."

Tiêu Lạc cười nói với Tiêu Mai.

Nhưng trong lòng Tiêu Mai một chút cũng không thoải mái được.

"Nhưng chị nhìn thấy bọn người A Văn vận chuyển vũ khí đến đây."

Tiêu Mai đúng là nhìn thấy thuộc hạ của Tiêu Lạc chở một lượng lớn vũ khí đến đây.

Cái này lại làm Tiêu Mai sợ hãi.

Tuy bà ta không phải là nhân vật tầm thường gì. Nhưng một lượng lớn vũ khí thế này thì đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy.

Hơn nữa, đó là do em trai luôn ôn nhu yêu cầu.

"Chị thấy rồi....... ."

Sắc mặt Tiêu Lạc hơi biến hóa, nhưng Tiêu Mai vẫn nhìn không ra đó là vẻ mặt gì.

"Chị, em cần phải để cho bản thân mình mạnh mẽ lên, nhưng vậy sẽ không bị xem thường. Những chuyện này chị cũng đừng cản, em cam đoan với chị, nhất định sẽ khiến cho chị trở về nhà họ Ngũ."

Tiêu Lạc ngừng một chút, rồi nói tiếp.

"Chị, hôm nay em phải ra ngoài một chút, chị không cần lo lắng cho em. Nếu buổi tối em chưa trở về, chị cầm số tiền và đi đến địa chỉ này tìm một người tên Smith, cậu ta sẽ sắp xếp thật tốt cho chị."

Nói xong giao cho Tiêu Mai một tờ chi phiếu.

"Ông trời ơi, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Tiêu Mai nhìn con số viết trên tờ giấy, không nhịn được hỏi.

"Chị, nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt." Tiêu Lạc nói xong rồi rời đi.

Trong lòng Tiêu Mai biết rõ, nhất định là cậu ta đi làm chuyện nguy hiểm.

Chẳng lẽ cậu ta đi tìm Hoắc Phi Đoạt sao?

Trái tim Tiêu Mai bỗng chốc ngừng lại.

Tiêu Lạc bước lên xe.

"Xuất phát!"

Vài chiếc xe việt dã chạy đi như bay.

Sau khi A Trung nói lại lời của Cố Tại Viễn cho Hoắc Phi Đoạt nghe.

Hoắc Phi Đoạt chỉ nói một câu: "Để cho cậu ta tự mình đến đây gặp tôi."

Cố Tại Viễn do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đối mặt với "cuộc sống ảm đạm" sắp xảy ra.

Nhưng vừa đến cổng biệt thự, hai chân như bị rót chì. Làm sao cũng không bước chân lên được.

"Cố thiếu, ngài đừng kéo dài thời gian nữa. Lão đại chờ ngài đã lâu."

A Trung nhìn bộ dạng kinh sợ của anh ta, nhịn không được hối thúc anh ta.

Thế nào, ngài nghĩ rằng ngài đi chậm, lão đại sẽ tha thứ cho ngài.

"Hối hối hối, hối cái gì mà hối! Tôi đây không phải đang đi đó sao?"

Cố Tại Viễn không dám lớn tiếng phàn nàn, nhỏ giọng lầu bầu.

Vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Một cảnh tượng. Không, Phải là cảnh tượng có một không hai.

Hoắc Phi Đoạt lại xem thời sự lúc 8 giờ.

Thật sự là kỳ quan thứ chín của thế giới.

Cố Tại Viễn há miệng cười ra tiếng, suýt chút nữa quên mục đích của lần này đến đây rồi.

*****

Cố Tại Viễn há to miệng, cười ra tiếng, suýt chút nữa đã quên mất mục đích của lần này đến đây.

Hoắc Phi Đoạt ném ánh mắt qua.

"Đã đến?"

Trong giọng nói tạm thời không nghe ra nguy hiểm.

Cố Tại Viễn nhanh chóng bình tĩnh một chút.

"Đúng, đúng vậy, lão đại. Chao ôi!"

Cố Tại Viễn rên lên một tiếng.

Hoắc phi Đoạt và Cố Tại Viễn đều cả kinh.

Ngũ Y Y hung hăng đánh một cái vào đầu Cố Tại Viễn.

"Cô, cô làm gì mà đánh tôi?"

Trong lòng thầm kêu một tiếng không phục, một cô bé lại dám đánh bổn thiếu gia.

Cố Tại Viễn nghĩ thầm, nếu không phải xem cô là người phụ nữ của lão đại, theo tôi có chỉnh cô không.

'Ai bảo lần trước anh đưa nữ sinh kia đến muốn chiếm đoạt Phi Đoạt? Lần trước còn chưa dạy dỗ anh, anh còn dám đến đây!"

Ngũ Y Y mở to hai mắt, hùng hổ bước về phía Cố Tại Viễn.

Bây giờ Cố Tại Viễn mới hiểu được, thì ra cô bé này lại mang thù, đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện Ngãi Mễ.

"Này, tôi nói nè chị hai. Cô phải làm cho rõ rồi hãy trách phạt, là ai bắt nạt ai, là ai đã đá Ngải Mễ một cước nằm viện nửa tháng, Ai, người ta bảo vệ công việc xem như hoàn toàn hết hy vọng."

Cố Tại Viễn xoa xoa đầu, bất đắc dĩ nói.

"Tôi quản anh nhiều như vậy, dù sao người là do anh đưa đến, anh phải chịu trách nhiệm!"

Ngũ Y Y phồng má lên, một bộ dạng người phụ nữ đanh đá không nói lý lẽ.

Hoắc Phi Đoạt ngồi một bên nhìn hai người kia tôi một câu anh một câu, tâm tình đúng là rất tốt.

Cùng đấu võ mồm với Ngũ Y Y, Cố Tại Viễn như bị sét đánh trúng.

Từ từ đứng lên.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ.

"Thế nào? Rốt cuộc cậu đến là để báo cáo phải không?"

Ngũ Y Y cũng rất tò mò hai người này đang nói cái gì.

Vẻ mặt Cố Tại Viễn như chuột nhìn thấy mèo, hơn nữa còn là một con mèo lớn độc ác.

Hoắc Phi Đoạt vừa mới chuẩn bị mở miệng. Thì nhìn thấy Cổ Tại Viễn vèo một cái trốn sau lưng Ngũ Y Y.

"Lão, lão đại, không phải tôi đã để cho A Trung nhắn lại với ngài rồi sao? Tôi, tôi quyết định chấp nhận cho số phận an bài. Để tôi làm bao cát cho ngài, dù sao việc tìm tên tiểu tử Tiêu Lạc kia tôi không làm nữa, một chút thành quả cũng không có, mỗi ngày đều phập phồng lo sợ."

Cố Tại Viễn bắt Ngũ Y Y ra làm lá chắn, dường như lo lắng trở thành tức giận.

Giọng nói đều lớn gấp đôi. Hơn nữa còn oán trách Hoắc Phi Đoạt.

"Này, anh trốn phía sau tôi làm gì vậy?"

Ngũ Y Y chẳng biết tại sao bị người ta lấy ra làm lá chắn, trong lòng rất không vui.

Cái miệng nho nhỏ đã chu lên.

"Cậu cho rằng cậu trốn phía sau Ngũ Y Y thì có ích sao?"

Hoắc Phi Đoạt chợt cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi.

"Tất, tất nhiên là có ích, cô ấy không phải là người phụ nữ ngài yêu nhất sao?"

Cố Tại Viễn này sao lại nói thẳng vấn đề chính ra, chẳng trách nhiều lúc Hoắc Phi Đoạt muốn dùng băng keo dán miệng anh ta lại.

Nhưng những lời này, vừa vào tai Hoắc Phi Đoạt, vẫn là rất vui vẻ.

Lại nhìn Ngũ Y Y, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện tại đã giống như quả táo rồi.

Cực kỳ xấu hổ mà.

"Anh, anh vừa nói gì đó?" Ngũ Y Y nhanh chóng cách xa người này một chút, không ngờ anh tại từ phía sau bắt lấy cánh tay cô.

Không thể động đậy.

Cố Tại Viễn chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt từ trên ghế sô pha đứng lên.

"Biết là người phụ nữ tôi yêu còn dám tùy tiện lộn xộn, tôi thấy cậu muốn được luyện tập!"

Ngũ Y Y nhìn nước mắt của Cố Tại Viễn đang chảy xuống.

*****

"Này, Hoắc Phi Đoạt, anh ta cũng đã như vậy rồi, anh đừng phát anh ta nữa." Ngũ Y Y thử cầu xin giúp Cố Tại Viễn.

Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại buông cánh tay Cố Tại Viễn ra.

Nói: "Tiểu tử cậu còn dám có hành động này nữa, tôi sẽ không nhẹ tay như vậy đâu." Hoắc Phi Đoạt vừa nói vừa đi đến.

Tròng lòng Cố Tại Viễn lập tra một nguyên tắc.

Sau này tuyệt đối không được đụng vào con bé kia, nếu không có kết quả thật thê thảm.

Đồng thời Cố Tại Viễn cũng ý thức được. Hoắc Phi Đoạt nghe theo lời nói của con bé kia một cách không bình thường.

Nên thấy sau này nhất định phải có quan hệ tốt với cô ấy.

Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt cũng cảm thấy Tiêu Lạc không yếu đuối như anh thấy. Anh không thể quá xem thường tên đó.

Một mình Ngũ Y Y thức sớm, vốn định lặng lẽ ra ngoài.

Nhưng muốn từ bên người Hoắc pHI đoạt lén trốn đi, chỉ sợ một Ngũ Y Y nhỏ nhỏ còn chưa tu luyện đến cảnh giới cao như vậy.

Trong trong chớp mắt khi cô mở cửa, giọng nói Hoắc Phi Đoạt vang lên: "Đi đâu đó?"

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang cười xấu xa nhìn cô.

"Hắc hắc, cái đó, tôi muốn ra ngoài một chút."

"Tôi muốm, tôi muốn đến trường đi học lại. Bỏ rất nhiều tiết rồi, dù sao tôi vẫn còn là học sinh mà. Nếu không học sau này làm sao tôi nuôi sống bản thân mình chứ, anh nói xem!"

Ngũ Y Y ngốc nghếch này, bây giờ còn nghĩ đến chuyện cuộc sống của mình. Chẳng lẽ cô không biết trước mặt cô là nhà giàu số một Châu Á sao?

Nhà giàu nhất rõ ràng sững người ra, sau đó cười thành tiếng.

"Em ở với anh mà còn lo lắng đến tiền sao?"

"Tất nhiên phải lo lắng rồi, ngộ nhỡ tôi già rồi không còn đẹp nữa, anh một cước đá văng tôi ra, tôi dựa vào cái gì mà sống? Lượm ve chai sao?" Ngũ Y Y bĩu môi.

"Thật không thể hiểu nổi trong đầu em đang suy nghĩ cái gì, anh sẽ không vứt bỏ em, về điểm ấy anh đảm bảo với em. Hoắc Phi Đoạt anh nói chuyện, cho tới bây giờ đều nói một không nói hai."

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, tại sao anh có thể để cho cô bé này sinh ra ý nghĩ như vậy chứ? Chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?

"Ai da, tôi tin anh tôi tin anh. Nhưng mà mỗi ngày ở nhà thật sự rất chán, tôi muốn đến trường một chút. Quay lại trường học sau khi bị mất trí nhớ, không biết có gì phong phú hay đặc biệt hơn không?" Ngũ Y Y bày ra bộ dạng ngu ngốc.

Hoắc Phi Đoạt không có cách nào giữ cô.

Ngoắc ngoắc ngón tay.

"Làm gì? Tôi phải đi học sắp bị muộn rồi." Ngũ Y Y hiểu ý anh tự mình đi đến.

"Em hôn anh một cái, anh liền thả em đi." Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn cô.

Không có cách nào, xem ra không hôn anh một cái là không được đi nữa.

Ngũ Y Y buông tay, nói: "Một cái đó!"

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, là một cái!

Trong chớp mắt Ngũ Y Y cúi người, đã bị Hoắc Phi Đoạt kéo vào người anh.

"Ai da, anh làm gì thế?"

Ngũ Y Y cũng biết được cô quá đơn thuần rồi.

Dĩ nhiên lại tin lời nói của người này.

Thật sự là rất gian xảo rất gian xảo mà.

"Hôn một cái đã bỏ qua cho em, cũng quá xem thường anh sao?"

Nụ cười trên môi Hoắc Phi Đoạt ngày càng sâu.

Cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y lần mò xuống dưới tìm kiếm.

Ngũ Y Y đương nhiên biết rõ anh muốn làm gì.

Trong chớp mắt chạm phải vật cứng rắn nóng bỏng, trong lòng Ngũ Y Y hoảng sợ.

Sao ở đây đều cứng như vậy rồi hả?

*****

Nhíu mày nhỏ một cái.

Khẽ cau mày nhưng cái nhìn Hoắc Phi Đoạt lại chân thật.

"Em xem nó cũng cứng như thế, em nhẫn tâm sao?"

Giọng Hoắc Phi Đoạt đột nhiên trở nên trầm thấp một chút, tràn đầy mạnh mẽ lại hấp dẫn.

"Nhưng, nhưng tôi sẽ bị đi học muộn."

Ngũ Y Y xấu hổ không nhìn Hoắc Phi Đoạt, mặt quay qua một bên.

Hoắc Phi Đoạt đứng dậy ôm lấy mặt cô, hôn xuống.

Nói: "Bảo bối, anh không chịu nổi, lập tức được!"

Ngũ Y Y muốn tránh thoát thì đã trễ, Hoắc Phi Đoạt đã sớm ôm cô trở về lần nữa.

"Làm sao mới sáng sớm anh lại có tinh thần như vậy a, ừ....... A....... Thật là nhột!"

Ngũ Y Y thật không hiểu nổi tại sao người đàn ông này dù thời điểm nào cũng có tinh thần như vậy.

Mặt Hoắc Phi Đoạt từ trước ngực của cô nâng lên.

Trong đôi mắt viết đầy hai chữ dục vọng.

Chậm rãi mở miệng nói.

"Em không biết đàn ông lúc sáng sớm rất đặc biệt sao?"

Ngũ Y Y đột nhiên trở nên trì độn.

Không hiểu.

"Đặc biệt cái gì?"

Cái loại vô tội ánh mắt thuần khiết đó.

Lực sát thương cực lớn.

Ở trong lòng Hoắc Phi Đoạt nghĩ.

Cô nhóc này không biết đã cùng bản thân mình ân ái bao nhiêu lần rồi.

Như thế nào lại đối với chuyện này lại chậm chạp như vậy.

"Em rốt cuộc không hiểu hay là giả bộ không hiểu?"

Hoắc Phi Đoạt nắm được quả anh đào nhỏ.

Mở miệng hỏi.

Đột nhiên Ngũ Y Y bị cảm giác tê dại thiếu chút nữa làm cho co rút.

Giống như có dòng điện nhanh chóng cuốn lấy toàn thân.

"Cái gì?"

"Tiểu yêu tinh đáng chết, luôn là bộ dáng không biết gì!"

Hoắc Phi Đoạt bị bộ dáng đáng yêu làm cho rối tinh rối mù.

Cô nhóc này không làm cái gì cũng có thể biến mình thành bộ dạng này sao?

Hoắc Phi Đoạt có chút không cam lòng.

Bàn tay ở trên người cô dạo chơi.

Một lát leo lên đỉnh núi, một lát mơn trớn gò khe.

Ánh mắt Ngũ Y Y mê ly.

Hoàn toàn đem chuyện vừa rồi đòi muốn đến trường đi học vứt qua một bên.

Hoàn toàn chìm vào trong sự vuốt ve dịu dàng của Hoắc Phi Đoạt.

Toàn thân nóng ran khó chịu.

Ý loạn tình mê.

Hoắc Phi Đoạt đè ở trên người cô, đè xuống hai luồng tuyết trắng.

Làm cho người đàn ông kích thích phấn chấn.

"Y Y, Ngũ Y Y....."

Trong mê loạn, Hoắc Phi Đoạt kêu tên Ngũ Y Y.

Âm thanh trầm thấp hấp dẫn.

Toàn thân Ngũ Y Y phiếm hồng mê người.

Cô chính là như vậy, một khi bị kích thích, toàn thân cao thấp vốn là làn da trắng thì sẽ biến thành màu hồng mê người.

Mỗi lần thấy Ngũ Y Y như vậy.

Hoắc Phi Đoạt sẽ cảm thấy chỗ kín dục vọng lớn hơn vài phần.

"Phi Đoạt, Phi Đoạt, anh có yêu tôi hay không?"

Vốn đang ở trên mây phiêu đãng Ngũ Y Y không có dấu hiệu sắp mất đi ý thức nói ra những lời này.

Hoắc Phi Đoạt cũng ngẩn ra.

Nhưng ở dưới tốc độ không hề giảm.

Hoắc Phi Đoạt chỉ yên lặng nhìn Ngũ Y Y, không trả lời câu hỏi của cô.

Thật không nghĩ đến lần này cô nhất quyết không tha.

Lại hỏi một lần nữa.

Mặc dù thân thể hơi run rẩy.

Thậm chí Ngũ Y Y cảm thấy việc nói chuyện cũng tốn sức.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt lộ ra một nụ cười.

Nhìn vẻ mặt cô nói.

"Chúng ta bây giờ không phải đang làm sao?"

Ngũ Y Y nghe nói thế, xấu hổ mặt chuyển sang hướng khác.

Hồi lâu sau, mở miệng nói.

"Anh vì sao lại không cho tôi hỏi đến......Ừ..... Ừ..... Đề?"

Hoắc Phi Đoạt thấy cô lại mở miệng nói chuyện.

Cố ý hung hăng đụng cô hai cái.

Giọng nói đứt quãng không rõ ràng.

"Chúng ta đang làm!"

Hoắc Phi Đoạt vẫn là nghe không hiểu câu kia của Ngũ Y Y.

*****

Còn chưa trả lời vấn đề của mình.

Ngũ Y Y còn sót lại một chút ý thức tức giận nghĩ.

Chúng ta đang làm chúng ta đang làm.

Chúng ta đang làm gì!

Đột nhiên tốc độ Hoắc Phi Đoạt nhanh hơn.

Mông hẹp nhanh chóng được kích thích.

Cuối cùng chạy nước rút, phun ra tất cả dục vọng.

Đồng thời đưa Ngũ Y Y lên mây.

Một khắc kia, Ngũ Y Y mới thật sự hiểu ý tứ của Hoắc Phi Đoạt.

Chúng ta không phải đang làm sao?

Là làm cái gì?

Là yêu!

Hướng về lồng ngực ấm áp.

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt kéo lại.

Khuôn mặt dán vào lồng ngực nóng bỏng của anh.

Thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim của anh đập thình thịch.

Ngũ Y Y dán lỗ tai vào đó, cẩn thận nghe.

"Làm gì đó?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn cô nhóc không nói gì, liền hỏi.

"Xuỵt! Tôi đang nghe tiếng tim anh đập."

Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười.

Bé ngốc, nghe cái này cũng có thể nghiêm túc như vậy.

"Phi Đoạt, tim của anh đập thật chậm."

Ngũ Y Y ngẩng đầu chống lên cằm Hoắc Phi Đoạt.

Vô cùng hiếu kỳ nói.

"Anh sờ một cái xem tôi đây...."

Nói xong đem tay Hoắc Phi Đoạt để trước ngực của mình.

Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt mày.

Cô nhóc này chắc chắn là cố ý.

"Sáng sớm như vậy đã đói rồi sao?"

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt chứa ý cười hỏi.

"Hả? Tôi không có đói bụng. Tối ngày hôm qua nói rất nhiều."

"Không, ý anh là em ăn anh còn chưa đủ sao?"

Lúc này Ngũ Y Y mới ý thức được vốn là tay Hoắc Phi Đoạt kiểm tra nhịp tim.

Hiện tại lại bắt đầu vuốt ve mình.

"Ai nha, anh thật đáng ghét!"

Ngũ Y Y lấy tay bụm mặt, xấu hổ chui vào trong mền.

Nếu bị người này làm một lần nữa, chỉ sợ bản thân sẽ rời ra thành từng mảnh.

Ngũ Y Y thật sự là không còn một chút sức lực nào.

Nhưng Hoắc Phi Đoạt hình như vẫn rất hăng hái.

"Tôi hỏi anh rốt cuộc một ngày anh muốn, muốn cái kia mấy lần!"

Ngũ Y Y đem khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong chăn lộ ra.

Cong môi nói.

Thấy bộ dạng đáng yêu này của cô.

Hoắc Phi Đoạt liền cúi người hôn xuống.

Tiến quân thần tốc, lưỡi dài thăm dò vào trong miệng của cô.

Tìm lấy chất lỏng ngọt ngào nhất.

"Ừ.... Ưhm....."

Ngũ Y Y bị anh hôn tới mức thở gấp.

Sau lại một phen mây mưa.

Cuối cùng kết thúc.

Ngũ Y Y hoàn toàn không còn chút sức lực.

Giống như thành kem ly ở trong quán bị ánh mặt trời phơi.

Trên thân thể màu trắng có vô số điểm hồng.

Những thứ kia đều là kiệt tác của Hoắc Phi Đoạt.

Đem Ngũ Y Y ôm vào trong bồn tắm.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng rửa sạch thân thể cho cô.

Cô nhóc lười biếng Ngũ Y Y, có người phục vụ.

Vô cùng xinh đẹp.

Nằm ở bồn tắm không nhúc nhích.

Hoắc Phi Đoạt đối với cô vừa yêu vừa hận.

Đột nhiên Ngũ Y Y lên tiếng.

"Phi Đoạt, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi vì sao tim của anh lại đập chậm như vậy. anh có phải hay không là một ông già, sau đó đi làm phẫu thuật thẩm mỹ. Dù sao anh là người có tiền, nhất định là đi phẫu thuật, nếu không làm sao tim lại đập chậm như vậy."

Bĩu môi, Ngũ Y Y mở đôi mắt to nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy nhất định trước sau gì cũng bị cô nhóc này làm cho tức chết.

Truy vấn ngọn nguồn coi như xong.

Dám nói mình là một lão già.

"Em có gặp qua lão già nào có khả năng như vậy sao?"

Hoắc Phi Đoạt một bên để cho cô đập bọt xà phòng vừa dùng giọng tự hào nói.

"Anh chỗ nào thì có khả năng chứ?"

Ngũ Y Y từ chối cho ý kiến.

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận.

"Nghĩ muốn một lần nữa sao?"

Lúc này thân thể trần truồng của Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mặt Ngũ Y Y đứng lên.

*****

Người đàn ông này có thể để lộ ra bộ phận kia trước mặt của Ngũ Y Y.

Nó đang hiên ngang ngẩng đầu nhìn mình.

Ngũ Y Y vội vàng lấy tay che mắt.

Xấu hổ không dám nhìn.

Hoắc Phi Đoạt cười ngồi xổm xuống tiếp tục tắm cho cô.

Nếu tiếp tục nữa, sợ rằng cô nhóc này chịu không nổi.

Dĩ nhiên, mình tuyệt đối không có vấn đề.

"Đó là bởi vì anh từ nhỏ đã tập võ."

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mở miệng.

Ngũ Y Y vẫn không quan tâm trả lời vấn đề.

"Hả?"

Dĩ nhiên Ngũ Y Y chú ý đến câu trả lời hấp dẫn kia của Hoắc Phi Đoạt.

"Này chú anh luyện võ hả?"

Nghe được là anh từ nhỏ đã luyện võ, ngũ Y Y không nhịn được lại gọi anh một tiếng chú.

Bây giờ làm gì còn có người luyện võ.

Đây không gọi là chú thì là cái gì.

Ngũ Y Y càng thêm khẳng định người này nhất định là một lão già giả bộ nai tơ.

Ngoài ra, còn cần có thời gian kiểm chứng bản lãnh công phu.

"Chú?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt đem này hai từ nhạy cảm này nhắc lại một lần nữa.

Trọng điểm nổi bật.

"Không đúng không đúng, Phi, Phi Đoạt!"

Ngũ Y Y vội vàng sửa lại lời nói.

Hiện tại đây không phải là lúc để phạm sai lầm, ai biết được anh có hay không lại đemm mình lăn qua lăn lại lần nữa.

"Vậy là ai dạy đã dạy cho anh?"

Ngũ Y Y tò mò, Hoắc Phi Đoạt lợi hại như vậy, ai còn có thể làm thầy của anh.

Hoắc Phi Đoạt tắm cho Ngũ Y Y xong.

Cầm cái khăn thật to đem cô quấn lại, ôm đi.

"Thầy của anh là ai?"

Ngũ Y Y có một tính nết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhất định phải hỏi cho ra mới được.

Đột nhiên bị hỏi Hoắc Phi Đoạt có chút không muốn nhắc tới người kia.

Trong lòng có chút do dự.

Rốt cuộc có nên nói cho cô biết việc này hay không.

Nhưng, Hoắc Phi Đoạt lại muốn cô giống như một bông hoa lớn lên trong nhà kính.

Những thứ không tốt, anh đều muốn thay cô ngăn lại tất cả.

Như vậy, mới có thể yêu thương chiều chuộng cô.

Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt không nói lời nào.

Ý thức được mình có thể đã hỏi những điều không nên hỏi.

Liền im miệng không nói, vội vàng chuyển đổi đề tài.

"Đều tại anh đều tại anh, làm tôi sáng sớm hôm nay không thể đi học."

Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào trên người Hoắc Phi Đoạt.

Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Tại em quá mê người, muốn trách chỉ có thể trách em!"

"Hừ! Ông chú không nói lý!"

Ngũ Y Y nói xong nhảy xuống giường, như một làn khói bỏ chạy không thấy.

Hoắc Phi Đoạt cười thầm lắc đầu một cái.

Cô nhóc đáng yêu.

Trong rừng rậm bí mật ở trang viên.

Một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Mặt không chút thay đổi, nhưng, khí thế quanh mình của anh, rất quen thuộc.

Anh, chính là người nổi danh nhất, Âu Dương Chấn Đình.

Là thầy của Hoắc Phi Đoạt.

Nhưng cũng là kẻ thù giết cha.

Pằng pằng tiếng súng phá vỡ nơi yên bình.

Ngay cả Âu Dương Chấn Đình cũng phải chau mày.

Thế nhưng có thể có người tìm ra nơi này.

Sẽ là ai chứ?

Anh có chút ngạc nhiên.

Tiêu Lạc nhanh chóng bố trí xong kế hoạch tác chiến.

Trong trang viên này tất cả đều là cao thủ.

Kỹ thuật bắn súng vô cùng chính xác.

Nhất định trong thời gian ngắn nhất phải thành công.

Nếu không bọn họ nhất định sẽ rất nhanh tìm người đến chi viện.

Khi đó bị bao vây chỉ có thể là mình.

Những tình huống này Tiêu Lạc đã sớm phân công tốt rồi.

Ra dấu tay, mấy tên đàn em lập tức hành động.

Tất cả rút súng, giết người không tiếng động.

Chỉ là, những người kia đều là cao thủ, không dễ dàng có thể bắt được như vậy.

Hai bên giao chiến kịch liệt.

Tiêu Lạc đứng ở phía dưới chân tường.

Mấy tên đàn em che chắn cho anh.

Tung người nhảy lên, đạp mấy bước bay lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)