Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 45

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 45
Thế nào cũng không tìm được
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đi? Cô ấy đi khi nào?Y Y nói tối nay muốn ở lại chỗ của con má Chúng con còn chưa tán gẫu xong!"

"Tiểu tử không có giáo dưỡng" Hàn ba nổi trận lôi đình đứng đây, chỉ thẳng vào chóp mũi Hàn Giang Đình mắng, "Mày là đồ khốn kiếp! Loại con gái nào không tìm, lại tìm loại con riêng của kẻ khác cùng chung một chố Mày muốn ăn đon phải không?""

Hàn Giang Đình tức giận trợn to hai mắt, "Bạn của con con tự biết tốt xấu! Ba mẹ nói bạn của con như vậy, con cũng không cần quan hệ cha con này nữa!"

"Cái gì! Mày nói gì? Bà nghe con trái ngoan của bà đang nói cái gì chưa?"

"Ai, chồng, ông bớt giận, Giang Đình nó trẻ người, không tránh khỏi dễ bị kích động, ông bớt nóng một chút a"

"Là hai người đem Y Y đuổi đi? Nếu để con biết hai người dám nói lời không hay với cô ấy, hai người chờ đó! Đừng tưởng các người là cha mẹ tôi thì có thể làm gì thì làm, tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

Nói xong, Hàn Giang Đình mặc kệ bộ đồ ngủ đang mặc trên người cứ như vậy chạy ra ngoài, ngồi vào xe khởi động máy chạy ra ngoài

"Ai nhá Giang Đình con còn đang mặc đồ ngủ mà, bên ngoài trời rất lạnh, còn đang mưa, con đi đâu vậy!"

Hàn mẹ đuổi theo ra bên ngoài, nhưng chỉ còn thấy bóng xe hơi đi mất

"Bà nghe chưa? Bà nghe thằng khốn kiếp đó nói gì chứa Nó dám nói sẽ trả thù chùng ta đó!"

"Ông nói ít đi một câu sẽ chết sao! Thằng nhóc này! Cái tính tình kia thật không tốt, Giang Đình từ nhỏ đã không được ông quan tâm đầy đủ! Tôi nói thằng nhóc đó, không biết có bị cảm lạnh hay không a?"

Hàn mẹ lo lắng lau nước mắt, Hàn ba mặt mày giận dữ, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng khách

Thạch Ưng xử lí xong công việc, trên đường về đột nhiên phát thấy một chiếc xe cực kì sang trọng

Lamborghini.

Màu sắc cực kì sang trọng

"Hả? Chiếc xe này.... Nhìn rất quen mắt? Mình gặp ở đầu rồi?"

Thạch Ưng nhăn đầu lông mày, nghĩ nghĩ một hồi, đầu ngòn tay khẽ gõ tay lái

"Đúng rối Xe này là cả Cố Tại Viễn!" Hắn tỉnh ngộ nói

Không đúng, Cố Tại Viễn không phải cùng đi với Hoắc Phi Đoạt sang Ý hay sao? Sao xe lại đậu ở đây?

Chẳng lẽ là tái xế xe lái tới đây? Cố Tại Viễn không có ở đây?

Nghĩ như vậy, dựa theo tính cách làm việc cẩn thận của mình, Thạch Ưng đảo tay lái theo sau sau chiếc xe kia

Chiếc xe sang trọng quẹo vào phố giải trí xa hoa nhất

Dừng trước cửa Bốn Mùa Xuân

Bốn Mùa Xuân? Đây không phải trung tâm giải trí thuộc công ty Hắc Đế sao?

Nơi này tiếp viên đều là loại cao cấp, người muốn loại đàn bà nào cũng có thể tìm thấy ở đây

Hắn không Suy nghĩ nhiều, Thạch Ưng vội vàng dừng xe lại, xuống xe, đi theo bóng người kia vào trong Bốn Mùa Xuân

"Tiên Sinh, xin chào? Ngài là lần đầu tiên tới đây? Hôm nay ngài muốn phục vụ như thế nào ạ?"

Thạch Ưng vừa đi vào, một tiếp tân nam trẻ tuổi liền bước tới sóng vai cùng Thạch Ưng, nhiệt tình hỏi

Thạch Ưng không thể nói là đi theo dõi người khác, hắn không thể làm gì khác hơn mơ hồ nói ứng phó, "Nơi này các người có những gì?"

"Ai nha, tiên sinh quả thật là lần đầu tiên tới a, trung tâm chúng tôi cái gì cũng có! Tiên sinh nếu muốn đánh bài? Nơi đây chúng tôi có mở một tần dành riêng cho các loại trò chơi này, trong ngoài nước gì cũng có. Hoặc là tiên sinh muốn nghỉ ngơi? Xoa bóp? Bấm huyệt?Ca hát? Uống rượi? Tất nhiên, nơi này chúng tôi có rất nhiều cô em nổi danh, Hàn Quốc, Mĩ, Nhật.... nước nào cũng có, minh tinh điện ảnh, xử nữ, dạng gì cũng có, chỉ có loại ngài không nghĩ tới, chứ không có loại chỗ này chúng tôi không có

*****

Trung tâm của chúng tôi vô cùng an toàn, ngài có thể hỏi thăm một chút, nơi này của chúng tôi đảm bảo an toàn tuyệt đối

Đóan chừng những lời như thế này mỗi người ở đây đều thuộc làu làu, từ đầu tới đuôi, một chữ không sai, nói vừa nhanh vừa chuẩn, Thạch Ưng nghe muốn hôn mê

Sản nghiệp dưới tay Hoắc Phi Đoạt quả nhiên không phải loại tầm thường, mọi thứ đều là đứng đầu

Nếu làm giải trí, liền trở thành lớn nhất xa hoa nhất

Nếu kinh doanh đĩa ốc, liền trở thành đầu rồng của cả nước

Nếu kình doanh dầu hỏa, không kẻ nào có thể lũng đoạn dầu hỏa ngang hắn

Hừ!

Cứ như vậy hơi thất thân một chút, liền làm mất dấu của kẻ khả nghi kia

Xấu chính là ở chỗ này, Bốn Màu Xuân có rất nhiều thàng máy, đi tới chỗ bất đồng thì có thang máy khác nhau, người lần đầu tới đây nếu không có tiếp tân giới thiệu, rất dễ dàng bị lạc đường

Thạch Ưng nhìn ngó khắp nơi tìm một lần nữa, nhưng không lại không tìm được bóng dáng của người kia, đoàn chừng kẻ kia rất quen thuộc chỗ này, mới đó đã không thấy đâu rồi

Thật đáng chết!

"Tôi muốn hỏi một chút, người vừa đi vào trước tôi đã đi nới nào?"

Thạch Ưng cẩn thận hỏi thăm

Tiếp tân khuôn mặt vốn tươi cười, nghe Thạch Ưng nói nhưng lời này, lập tức thay đổi, lạnh lùng nói, "Thật xin lỗi tiên sinh, tôi không có chú ý tới. Tiên sinh tới đây vui chơi? Hay là có chuyện khác vậy?"

Thạch Ưng là người tập võ, liền chú ý cảnh giác, thấy tiếp tân tay sờ sờ bên hông

Đáng chết! Tiếp tân này có mang súng

Chẳng lẽ đã nghi ngờ hắn? Muốn tra hỏi sao?

"Tôi đương nhiên là tới chơi rồi. Có mấy nữ hài tử thanh thuần không? Tuổi không cần lới, 18, 19 là được, đừng vượt quá 20"

Thạch Ưng nhắm mắt nói láo. Nếu người kia thật là Cố Tại Viễn, nhất định là tới đây tìm gái. Bây giờ đi tới chỗ đó, nhất định có cơ hội gặp hắn

Tiếp tân lúc này mới tươi cười nói, "A, tiên sinh đã muốn, nhất định là có, mới tiên sinh theo tôi, bên này"

Tiếp tân dẫn Thạch Ưng đi tới chỗ thang máy, vừa đi vừa nói qua headphone, "Cần một em gái xinh đẹp, tuổi không vượt quá 20, khoảng 18, 19, kiểu thanh thuần"

Bên trong lập tức trả lời lại, "Được, lập tức chuẩn bị theo yêu cầu"

Thạch Ưng tái mặt

Chỉ đưa ra một chút điều kiện, là có thể đưa ra một người như vậy, trong này rốt cuộc nuôi bao nhiêu đàn bà a

Tiếp tân mỉm cười nhìn Thạch Ưng, "Tiên Sinh, nơi này còn có xử nữ, giá tiền hơi cao một chút, ngài có thể suy tính một chút nha"

Thạch Ưng khẽ gật đầu

Chờ hắn đi vào bên trong phòng thì bên trong đã có rất nhiều nữ hài từ như hắn yêu cầu

Quả nhiên, tất cả đều mang vẻ ngây thơ, khí chất rất thuần khiết

Không tệ

Nơi này phục vụ thật đến nơi đến chốn a

Thạch Ưng thầm suy nghĩ, mặc dù không chứng thực được, Cố Tại Viễn có đến đây hay không, nhưng có thể báo cáo lại với tiểu thư, Hoắc Phi Đoạt kinh doanh chỗ ăn chơi thủ đoan vô cùng cao

"Mau chào hỏi chủ nhân" Tiếp tân hường các cô giáo huấn

Mấy Nữ hài tử nhìn Thạch Ưng cúi đầu chào hỏi, "Chủ nhân, nhĩ hảo!"

"Tiên sinh, ngài xem, ngài thích cô nào?"

*****

"Nếu như ngài không ưng ý, chúng tôi có thể sàng lọc một lần nữa mười lăm người. Người sẽ thay đổi, tới khi nào ngài vừa lòng thì thôi"

Thạch Ưng choáng váng, một đầu mồ hôi lạnh

Đây chính là lần đầu tiên hắn đến loại địa phương này, cũng là lần đầu tei6n gặp một đám tiểu thư vậy, khẩn trương chết hắn rồi

Lại nói Cố Tại Viễn kia, cả người rảnh rỗi

Chạng vạng tối chủ nhật, không có chuyện gì làm, dứt khoát lái xe đến Bốn Mùa Xuân

"Cố thiếu! Ngài tới rồi!"

Một bảo vệ thấy Cố Tại Viễn tới, vội vàng khom lưng cúi đầu chào

"Ừ, tới đây thị sát" Cố Tại Viễn đáp một tiếng, thuần thục đi vào bên trong, trực tiếp bấm thang máy lên tầng giải trí

"Ai nha, trận gió nào thổi ngài tới đây vậy? Sao ngài không nói trước một tiếng, tôi lập tức cho người tới nghênh đón a" Quản lí vừa thấy Nhị đương gia tới đây, lập tức chân chó chạy tới chào hỏi

Cố Tại Viễn vuốt vuốt mái tóc, "Nhàm chán muốn chết! Rãnh rổi tới đây xem thử có hàng nào mới không?"

"Có có có! Cố thiếu ngài tới, nhất định phải có chứ! Mới vừa tuyển về mười mấy nữ sinh, non nớt thanh thuần có thể bấm ra cả nước nha, mới vừa học xong giai đoạn bổ túc, con chưa có chiêu đãi khách nhân đâu"

"Thật sao?" Cố Tại Viễn vừa nghe, mai mắt lập tức tỏa sang, "Mười mấy nữ sinh? Đều là con nít sao?"

"Tất nhiên rồi! Mấy khách vừa nhìn cũng phải ứa con mắt! Để tôi gọi người tới cho ngài nhìn"

Cố Tại Viễn miệng đầy nước miếng nói, "Nhanh gọi đi! Gia chờ không kịp rồi"

Cố Tại Viễn ngồi trong phòng tổng thống, hai chân gác lên bàn, hút thuốc, bộ dạng rất giống đại địa chủ

Cửa mở ra, một đám thiếu nữ nối đuôi nhau tiến vào

Quả nhiên như lời quản lí nói, non nớt đến không đền mạng

Cố Tại Viễn nhả khói thuốc, xoa xoa hai tay, hung phấn nhìn một lượt

Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt khiếp đảm của mấy tiểu nha đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, ánh mắt như thỏ con, có mấy phần thướt tha, giống như phong cách của Lâm Đại Ngọc.... Buồn bã u uất

Cố Tại Viễn một thân hỏa dục bốc lên, tay chỉ chỉ một một, "Chọn cô ta đi"

Cô gái được chọn vẻ mặt như muốn khóc, long mi cuo5 xuống, không biết làm sao vân vê ngón tay

Quản lí dặn dò cô gái, "Tâm Tâm, phục vụ Cố thiếu cho tốt! Ngài ấy là lảo bản của quán này! Chúng ta đều là người làm của ngài ấy!Tuyệt đối không được để Cố thiếu mất hứng, nghe chưa? Nếu không cô tự biết hậu quả!"

Nữ hài tử sợ hãi gật đầu

Cố Tại Viễn cười mờ ám, hướng quản lí phất phất tay, "Được rồi, sao phải nói tôi đáng sợ như vậy, nhìn coi ông đem người ta dọa sợ thành dạng gì rồi kia. Tôi đau long a, ha ha ha "

Cố Tại Viễn cười lớn cả ngừơi toát ra hai chữ"dâm tà"

Quản lí nhe răng cười, "Vậy tôi đi trước, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Hảo hảo hưởng thụ a"

"Mau cút đi!"

Trong phòng thoáng cái chỉ con Cố Tại Viễn cùng nữ hài tử tên Tâm Tâm

Nữ hài nữ chân cứng nhắc đứng tại chỗ, khiếp sợ nhìn Cố Tại Viễn, tựa như bạch thỏ nhìn thấy sói xám, thân thể khẽ run lên

Thạch Ưng đứng ở đại sảnh, thành toán tiền, vội vàng rời đi

Hắn căn bản không có tiếp xúc với mấy cô gái kia, mấy người đó chỏ cần tới gần chạm vò người hắn, hắn liền cảm thấy giống như gặp phải sài lang hổ báo vậy, tâm tình vui thích một chút cũng không có

Cố phải người kia là Cố Tại Viễn hay không, hắn cũng không rảnh bận tâm, rời khỏi địa phương này rồi hẵng nói

Thạch Ưng trở lại biệt thự, Phúc Hi đang xem tivi, liên tục bấm đổi kênh

*****

"Ai, thật không vui chút nào, nơi này không có bạn bè, cũng không thể tham gia vũ hội. Phi Đoạt ca lại đi công tác, mấy ngay liền ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, chác ngày mai anh ấy sẽ về a, tôi rất nhớ anh ấy"

Phúc Hi bĩu môi, oán thán với Thạch Ưng

Thạch Ưng nhìn Phúc Hi một cái, suy nghĩ một chút, quyết định hko6ng đem sự tình nhìn thấy Cố Tại Viễn nói cho Phúc Hi nghe

Phúc Hi nhìn thấy Thahc5 Ưng đang mất hồn, kinh ngạc hỏi, "Sao người anh lại ướt vậy, Không phải có lái xe sao?"

Thạch Ưng cười nhạt, "Không có việc gì, lúc đi vào cửa có dính chút nước mưa thôi"

"Rất dễ bị cảm a, anh nhanh lau khô tóc đi, dung máy sấy sấy cho nhanh"

Phúc Hi đưa khan long cho Thạch Ưng, Thạch Ưng nhịn không được cảm động đến ngẩn người

Phúc Hi đẩy hắn một cái, "Đừng đứng ngẩn người như vậy, nhanh lau khô tóc đi"

"Nha"

Thạch Ưng ngây ngốc lau khô tóc, anh mắt thi thoảng vẫn nhìn sang Phúc Hi

Hoắc Phi Đoạt ngừng bảng biểu trong tay lại, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

Hang loạt tiếng sấm vang lên

Hoắc Phi Đoạt thở dài, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn mưa càng ngày càng lớn bên ngoài

Y Y nha đầu kia rất sợ tiếng sấm, nếu không thì hôm qua cô ấy cũng không phải trốn vào chăn của hắn

Không biết bây gời, cô ấy đang ở đâu

Cô có sợ hay không?

Hoắc Phi Đoạt vuốt điện thoại trong tay, giống như đang vuốt khẩu sung vậy, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn không gọi điện thoại cho cô

"Thôi. Cô ấy đang ở trong nhà, sao có thể sợ được"

Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc phát hiện, hắn going như mắc chưng ỷ lại vào cô rồi

Một khắc không thấy người, trong long liền trống trải hẳn đi

Thật muốn đem nha đầu kia cột vào bên người, để mọi lúc đều có thể nhìn thấy cô

Ngũ Y Y nằm trên mặt đất, cả người cô cùng lạnh lẽo

Mưa to thấm ướt hết người cô, đem bùn đất cùng máu trên người rửa sach

Lạnh quá!

Giống như đang ở trong hầm bang vậy, cả người như muốn đóng thành bang

Đột nhiên nghĩ tới, ổ chăn cảu Hoắc Phi Đaot5 cực kì ấm áp, nhất là thần thể của hắn, vô cùng ấm áp

Nếu như có thể tựa vào người hắn bây giờ thì tốt quá, nhất định sẽ không bị lạnh nữa

Hoắc lão đại! Tôi tới đây, Ngũ Y Y vén chăn, chui vào bên trong

Ôm thật chăn kẻ xấu tính kia, hạnh phúc híp mắt lại

Thật ấm áp a...

A!

Ngũ Y Y mãnh liệt run rẩy, đột nhiên tỉnh lại

Thì ra là, phần chăn ấm áp này, chỉ là giấc mơ thôi

Ngũ Y Y bị xối vào mắt cơ hồ không mở mắt ra được, đầu rất đau

Cô cố gắng động đây tay chân, nhưng lại không thể nhúc nhích được chút nào

Ngũ Y Y nằm tại chỗ, bị mưa to xối vào, giống như tử thi vậy, ý thức khôi phục một chút, nghĩ lại mới nhớ, cô vì tránh một người lái xe đâm tới, nên mới bị rớt xuống sườn dốc

"Có ai không? Nơi này có ai không?"

Ngũ Y Y cố gắn kêu to, nhưng không ngờ, âm thanh phát ra giống như người bị bệnh vậy

Lạnh quá!

Lạnh đến mức răng đều va vào nhau

Cô giác giác mình sắp chết rồi!

"Cứu mạng...Cứu mạng...."

Đầu óc Ngũ Y Y càng ngày càng mơ hồ, cả người nặng nề, nhìn phía khoảng không đen sì một lát, lần nữa ngất đi

Hàn Giang Đình mặc đồ ngủ lái xe chạy ra ngoài

Một mặt lo lắng, một mặt vẫn cố tìm kiếm, không nhịn được vỗ vô lăng mắng

*****

"Ngũ Y Y! Con ngốc này! Cậu chạy cái gì mà chạy? Bọn họ bảo cậu đi thì cậu đi sao? Vì sao cậu không chờ mình? Có mình ở đây, mình xem ai có thể đuổi được cậu? Cậu đồ ngốc này! Một tên tự ái ngốc nghếch! Mưa lớn như vậy, cậu còn có thể đi đâu chứ? Đáng chết, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi? Ngũ Y Y! Cậu mau lăn ra đây cho mình!"

Hàn Giang Đình chạy xe hơi chậm lại, đèn xe mở thật sáng, vừa đi vừa nhấn kèn xe.

Không có!

Vẫn không có!

Xe đã chạy suốt năm km, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y!

Không bình thường nha!

Lúc này Hàn Giang Đình mới nhớ đến gọi điện thoại cho Ngũ Y Y!

"Đáng chết! Sao lại tắt điện thoại! Tức chết tôi rồi!"

Hàn Giang Đình tức giận để điện thoại lên ghế, cào cào tóc, sau đó lái xe về phía trước.

Hàn Giang Đình chạy thẳng đến Ngũ gia, xe hơi cũng không tắt máy, trực tiếp gõ cửa luôn.

Người hầu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lại mở cửa ra: "Là Hàn thiếu gia à, đã trể thế này, ngài có chuyện gì sao?"

"Ngũ Y Y đã về nhà chưa? Nhất định cô ấy đã trở về đây, có phải không?"

Hàn Giang Đình lấy tay xoa xoa nước mưa trên mặt, mong mỏi nhìn người hầu.

Người hầu lắc đầu: "Không có! Tứ tiểu thư vẫn chưa về nhà."

"Hả? Không về nhà? Đáng chết."

Hàn Giang Đình cảm thấy không ổn, cậu lái xe về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình đã đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Y Y đâu, cậu lập tức sợ hãi.

"Làm Sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi?"

Hàn Giang Đình như con ruồi chạy vòng vòng trong nhà, sau đó chạy ra xe hơi, cửa trong nhà cũng không kịp khóa lại, cứ mở tung ra, cậu bỏ đi ra ngoài.

Từ nhà cậu lái xe ra bốn km, vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y, Hàn Giang Đình rất tức giận, cậu xuống xe, cũng không bung dù ra, đứng trong màn mưa, nhìn về phía đường quốc lộ xa xôi gào to: "Y Y! Ngũ Y Y! cậu đang ở đâu? Trả lời mình đi! Ngũ Y Y!"

Chỉ có tiếng mưa rơi lốp bốp, không có âm thanh nào đáp trả lại.

"Y Y! hu hu........ Cậu trả lời mình đi, mình là Hàn Giang Đình, là bạn thân của cậu nè, hu hu hu, cậu trả lời mình đi, cậu đang ở đâu? Hu hu hu..............."

Hàn Giang Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.

Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên ôm lấy ngực, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.

Sao lại thế này?

Anh không có bệnh tim, vì sao cảm thấy giống như đau ở hai bên sườn vậy?

Giống như ai dùng một cây nam châm, châm thẳng vào trái tim anh, rất đau đớn!

Khoảng nửa phút sau, cơn đau từ từ đi qua, Hoắc Phi Đoạt ôm ngực chậm rãi đi lên lầu.

Anh định đi tắm, nhưng cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, giống như đã quên mất chuyện gì, còn có một cảm giác chẳng lành không thể nói rõ.

Đây là như thế nào?

Anh rốt cuộc là thế nào?

Hoắc Phi Đoạt không có tâm tình đi tắm, ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cấp dưới của công ty Hắc Đế xảy ra chuyện đánh nhau, còn đánh chết hai người.

A Trung và nhóm anh em đến cục cảnh sát xử lý.

Nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy người đứng đầu công ty Hắc Đế đến, lập tức cung kính châm trà, giống như A Trung đến để kiểm tra công việc.

*****

A Trung bắt chéo hai chân ngồi trong cục cảnh sát, vừa nghe nhân viên cảnh sát nói lý lẽ, vừa ngáp một cái thật dài, tức giận mắng vài tên đàn em, "Các người đúng là hỗn đản! gia nên ngủ, ai ép buộc các người, lúc này còn ngâm mình bên ngoài, nếu gia mất ngủ các người có bồi thường được không?"

"Anh Trung............. Chúng tôi biết sai rồi..............."

Vài tên đàn em cúi đầu bày ra bộ dáng phạm lỗi của mình.

A Trung vừa hút thuốc vừa chỉ vào bọn họ nói: "Nói các cậu hỗn đản chính là hỗn đản! Đánh chết người thì đánh chết, làm gì đánh chết rồi còn làm dở dang nữa? Làm việc ngoài ý muốn, còn để cho cảnh sát bắt, các người tăng việc thêm đi!"

Vài người nhân viên cảnh sát nghe xong đổ mồ hôi lạnh.

Giết người bỏ lại thi thể còn dám nói công khai ra, chỗ này là cục cảnh sát a!

Vài tên đàn em gật đầu lia lịa.

Lúc này, một người thanh niên với bộ dáng chật vật xông vào, vừa khóc nức nở gọi to, "Cảm sát, xin đồng chí xem xét, cứu người! cứu người đi!"

Có vài người cảnh sát không kiên nhẫn nói với anh ta: "Chuyện gì? Nói nhanh lên."

"Hu hu, bạn thân của tôi trong nhà chạy đi, tôi không tìm thấy cô ấy, bên ngoài trời mưa lớn, di động của cô ấy lại tắt máy, cô ấy cũng không về nhà cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hu hu, có phải bị bắt cóc rồi không? Có phải bị người buôn lậu bắt cóc không? Có phải bị người xấu cưỡng bức không? Đồng chí, van xin các người nhanh chóng đi tìm người đi!"

Viên cảnh sát nhỏ vừa nghe xong, lập tức chán nản, bắt đầu nói: "cậu nghĩ rằng cảnh sát chúng tôi đều rảnh rỗi, chỉ chờ cậu bảo đi tìm người thôi đúng không? Việc này của cậu không có cách nào lập hồ sơ khác, người đi lạc chưa đến 24 giờ thì không được báo án. Đi đi, đừng ở đây làm phiền nữa, không chừng bạn cậu chạy đến chỗ nào đó uống say, ngày mai sẽ trở về thôi! Đừng để chuyện bé xé ra to, đi nhanh đi."

"Sao các người có thể không quan tâm? Các người còn xứng đáng gọi là cảnh sát sao? Cảnh sát hưởng lộc của nhân dân, là người bảo lãnh cuộc sống và tài sản của nhân dân à? Bạn tôi không an toàn, các người bỏ mặc 24 giờ? Nếu cô ấy có nguy hiểm gì, qua 24 giờ đều trễ rồi, sao các người có thể như vậy được?"

"Hét cái gì mà hét, chỗ này là chỗ để cậu la hét um sùm sao? Đi mau! Chúng tôi không phụ trách tìm người này! Cậu nghĩ rằng chúng tôi là cái gì, thật là!"

Tên cảnh sát rõ ràng không quan tâm đến cậu thanh niên kia.

Cậu thanh niên kia tức giận dùng sức đánh lên bàn: "Các người thật đáng giận mà! Nếu Ngũ Y Y xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"

Đột nhiên lỗ tai A Trung dựng thẳng lên.

Anh không nghe lầm chứ?

Dường như anh vừa nghe được tên đã lập đi lập lại nhiều lần!

Ngũ Y Y?

"Tên tiểu tử kia đứng lại!"

Cậu thanh niên kia xoay lại nói: "Có phải đã đồng ý giúp tôi tìm người rồi không?"

Người này A Trung biết, tên tiểu tử chật vật không chịu nổi, dĩ nhiên là bạn thân của Ngũ Y Y rồi, tên gọi là Hàn Giang Đình!

"Là cậu!"

A Trung chỉ vào Hàn Giang Đình rồi trợn to hai mắt.

Chỉ thấy Hàn Giang Đình mặc trên người chiếc áo ngủ rộng thùng thình, chân mang dép lê, đại khái là bên trong không mặc gì, có thể nhìn thấy hai đùi của cậu ta lộ ra bên ngoài, tóc đều ướt đẫm, quần áo cũng ướt, trên mặt còn có rất nhiều bùn đất.

Chật vật đến trình độ nhất định rồi!

*****

"Tiểu tử, tôi là người đi theo Hoắc lão đại, tôi tên là A Trung."

"A? Là anh! Là anh!" Hàn Giang Đình lúc này mới nhận ra A Trung.

Nhân viên cảnh sát có thái độ không tốt vừa rồi sợ hết hồn, lập tức đứng lên, cẩn thận hỏi A Trung: "Anh Trung, đây là bạn của anh sao?"

"Không phải." A Trung lạnh lùng nói.

Nhân viên bảng sát thở phào nhẹ nhõm, A Trung lại bổ sung một câu: "Là bạn của Hoắc lão đại chúng tôi."

"A!" Cậu cảnh sát bị sốc, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Mẹ ơi, hắn xong rồi! Hắn lại đắc tội với bạn của Hoắc lão đại! Chết chắc rồi!

A Trung nhìn Hàn Giang Đình: "Vừa rồi cậu nói là không tìm thấy ai? Ngũ Y Y?"

Thượng đế phù hộ, đừng là nha đầu này.

"Đúng vậy! Không tìm thấy Y Y!" Hàn Giang Đình như gặp được người thân, nhào qua, rất vô dụng khóc nói: "Đại ca, anh giúp tôi đi, Y Y đội mưa từ nhà tôi đi ra ngoài, chờ đến khi tôi đuổi theo thì không tìm thấy nữa, tôi đến nhà cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa về. Mưa lớn như thế, con đường kia của nhà tôi không có xe chạy qua, tôi rất sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đại ca, tôi xin anh, tôi dùng cái mạng này xin anh có được không? Anh giúp tôi đi! Giúp tôi tìm Y Y với!"

A Trung hô một tiếng, nói: "Dù cậu không xin tôi tôi cũng phải giúp! Cái này không đơn thuần là chuyện của cậu, đây là chuyện lớn của lão đại chúng tôi!"

"A?" Hàn Giang Đình ngừng khóc, nhìn A Trung: "Đúng vậy, Hoắc lão đại là ông chủ của Y Y nhà chúng tôi mà, cũng phải xin Hoắc lão đại ra tay cứu giúp mới được!"

A Trung cười lạnh một tiếng. Nào chỉ có quan hệ ông chủ đâu... Quan hệ rất phức tạp đấy chứ!

A Trung gọi thẳng cho Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt thấy điện thoại vang lên, lập tức nhận máy: "Nói!"

"Lão đại, Ngũ Y Y xảy ra chuyện rồi!"

"Ai cơ?" Hoắc Phi Đoạt nghe thấy ba chữ Ngũ Y Y liền giật mình, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.

A Trung nhanh chóng nói: "Em ở cục cảnh sát thì trùng hợp gặp phải Hàn Giang Đình tới báo án, cậu ta nói không tìm thấy Ngũ Y Y, đội mưa từ nhà cậu ta ra ngoài, cũng không về Ngũ gia trang. Cậu ta sợ Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện cho nên em lập tức báo cho anh."

Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi: "Nói cho tôi biết vị trí cụ thể của nhà Hàn Giang Đình, tôi sẽ tới ngay!"

"Vâng!"

Mười lăm phút sau, tất cả mọi người đều tập trung ở trong nhà Hàn Giang Đình.

Hoắc Phi Đoạt nhìn Hàn Giang Đình, chất vấn: "Y Y rời khỏi nhà cậu khi nào?"

"Khi tôi đang tắm, khoảng hơn bảy giờ."

"Vậy cậu đuổi theo cô ấy là khi nào?"

"Hơn mười phút sau, hoặc là ngắn hơn."

"Nói cách khác, sau khi Y Y ra khỏi nhà cậu mười phút thì cậu đuổi theo nhưng không tìm thấy có phải không?"

"Ừm!" Hàn Giang Đình dùng sức gật đầu, không nhịn được thầm bội phục Hoắc Phi Đoạt thật thông minh.

Chỉ với mấy câu nói hắn đã tổng kết ra mấu chốt của vấn đề.

Đúng vậy, Y Y ra ngoài hơn mười phút thì làm thế nào cũng không tìm được nữa. Hoắc Phi Đoạt thong thả bước trong trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Nói như thế, cô ấy có thể xuất hiện hai trường hợp. Một là trên đường ngồi xe của người khác rời đi. Cô ấy có thể đi quá giang, cũng có thể là bị bắt cóc."

*****

Nghe đến đó, Hàn Giang Đình liền nhịn không được, bụm mặt khóc: "Hu hu hu, cũng tại tôi, tôi có lỗi với Y Y, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy, hu hu, tôi khốn khiếp, hu hu."

"Còn một khả năng khác chính là, trong hơn mười phút Y Y đi bộ đã gặp phải nguy hiểm gì đó. Ví dụ như...... Lăn xuống sườn núi, hoặc là bị cành cây đè, cũng có thể là bị sét đánh."

Hàn Giang Đình sửng sốt, lại khóc lên, "Vậy không phải nói Y Y hẳn là chết không nghi ngờ rồi sao? Hu hu hu...... Chỉ tại tôi......"

A Trung phiền não trừng mắt nhìn Hàn Giang Đình một cái, hỏi: "Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Hoắc Phi Đoạt trầm ổn nói: "Phân làm hai đội tiến hành. Một đội xem xét camera, bắt đầu tra xét từng chiếc xe hơi một, xem có chở Ngũ Y Y theo không. Một đội khác để chó nghiệp vụ ngửi quần áo của Y Y, bắt đầu tìm kiếm từ cửa nhà Hàn Giang Đình!"

"Vâng!"

A Trung lập tức bố trí theo chỉ thị của Hoắc Phi Đoạt.

Hàn Giang Đình ngừng khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Hoắc Phi Đoạt cũng rất nóng nảy, dùng tay day trán, phiền não đi lại trong phòng.

Hàn Giang Đình nhào qua, cảm ơn Hoắc Phi Đoạt: "Hoắc lão đại, cảm ơn anh, anh thật là có nghĩa khí! Y Y chỉ là hầu gái của anh mà anh có thể đối xử với cô ấy như vậy, tôi thay Y Y cám ơn anh! Anh đúng là người tốt!"

Hoắc Phi Đoạt liếc Hàn Giang Đình một cái, khẽ thở dài. Hắn cũng không phải là người tốt gì. Người nói hắn là người tốt đúng là không nhiều lắm.

"Hoắc lão đại, anh bỏ ra nhiều như vậy, tôi không biết phải làm sao để cảm ơn ngài, ngài nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, Hàn Giang Đình tôi sống chết cũng không tiếc!"

Hoắc Phi Đoạt cười khổ, mở miệng: "Cái này không liên quan gì đến cậu. Tôi làm như vậy là vì tôi."

?

Hàn Giang Đình ngẩn người tại đó. Hoắc lão đại có ý gì?

~oOo~

Cố Tại Viễn ngoắc tay với cô gái nhỏ: "Tới đây."

Cô gái nhỏ cắn môi, vẫn dựa vào chân tường, lắc đầu.

Lắc đầu?

Cố Tại Viễn nhìn Tây Dương Kính ở xa, nhướn mày: "Ơ, dám lắc đầu với gia? Có ý gì? Muốn cự tuyệt gia?"

Cô gái nhỏ muốn khóc, bờ môi run rẩy.

"Cô tới đây đã được huấn luyện chưa? Vào đây thì đừng nghĩ có thể trong sạch mà ra ngoài! Ở đây, gia chính là lão đại! Cô phục vụ không tốt... Tôi có thể khiến cả nhà cô chết không minh bạch! Chẳng lẽ cô muốn cả nhà cô chết không chỗ chôn thân sao?"

Cô gái nhỏ hoàn toàn không kềm chế được nữa, khóc hu hu lắc đầu.

"Nếu muốn cả nhà cô sống thật tốt thì cô phải học nghe lời, đầu tiên là phải nghe lời của tôi! Tới đây! Khẩn trương lên, tôi không có tính nhẫn nại đâu! Nhanh lên!"

Cố Tại Viễn trừng mắt, cô gái nhỏ sợ hãi bước nhanh đến cạnh hắn.

Cố Tại Viễn nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô gái, ý nghĩ xấu nổi lên: "Đã học kỹ thuật chưa?"

"Ừm, học rồi." Cô gái nhỏ thầm thì trả lời, cúi đầu thấp xuống.

"Được, vậy gia thử trước, xem xem công phu miệng lưỡi của cô thế nào."

Cô gái nhỏ cắn môi, cúi thấp đầu hơn.

"Thế nào? Nghe không hiểu à? Công phu miệng lưỡi! Tới đây!"

Cô gái nhỏ vươn tay, cởi thắt lưng của Có Tại Viễn, nhưng bởi vì quá khẩn trương, thế nào cũng không mở được.

*****

Cố Tại Viễn thở dài, véo mặt cô gái:"Thôi, đồ đần độn! Để tôi tự làm. Đần như vậy, cô sẽ cắn đứt vận mệnh của gia mất."

Cố Tại Viễn nhanh nhẹn cởi thắt lưng ra, cởi quần xuống, móc ra vật to lớn, cô gái nhỏ đã sớm xấu hổ đỏ mặt, mắt rời khỏi nơi đó.

"Đừng ngu ngốc thế nữa, đến đây đi, phục vụ nó thật tốt, xem công phu của cô thế nào."

Cô gái nhỏ không nhúc nhích, gương mặt rối rắm.

Cố Tại Viễn cảm thấy phiền phức, túm lấy cổ cô gái, giúi vào giữa hai chân mình.

Môi cô gái chạm lên của hắn nhưng không mở miệng, chỉ khóc lóc.

Cố Tại Viễn trợn mắt: "Được rồi, không muốn đúng không? Vậy thì được, tôi sẽ hạ lệnh, cho cả nhà cô và cô......"

Cô gái nhỏ nghe đến đây, cả người run rẩy, vội vàng hé miệng ngậm vào.

"Ưm ưm......" Cố Tại Viễn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau, bộ dạng hưởng thụ.

"Cứ như vậy, vật nhỏ, miệng rất tốt, cứ như vậy...... Nhanh hơn chút nữa......"

Hắn nhấn đầu người ta, híp đôi mắt đào hoa chỉ huy.

Cô gái nhỏ vừa rớt nước mắt, vừa phục vụ hắn. Trong phòng chỉ còn nghe được tiếng nước và tiếng hít thở của Cố Tại Viễn.

"Vật nhỏ, công phu miệng lưỡi của cô cũng không tệ lắm, đến đại gia tôi cũng không không chịu nổi! Để tôi nếm thử thịt của cô xem có thơm hay không nào! Đứng lên!"

Cố Tại Viễn ôm eo cô gái nhấc lên, ném xuống sofa, hắn nhào đến như một con thú, động tác thuần thục cố định hai chân cô.

Cô gái nhỏ bắt đầu khóc lớn, dùng sức lắc đầu: "Không... Không được...... Xin anh, đừng......"

Cố Tại Viễn cười xấu xa: "Ơ, vật nhỏ cô thật đáng thương, lòng tôi mềm nhũn rồi, làm sao đây, tôi càng nghe phụ nữ cầu xin, tôi càng hưng phấn! Kêu đi, dùng sức mà kêu, gia để cô được thoải mái nhất đấy!" Đang muốn xông tới, điện thoại di động lại vang lên. Cố Tại Viễn giận đến chửi bậy.

Vốn không muốn để ý tới, nhưng điện thoại di động lại vô cùng cố chấp, một mực vang.

"Tới đây, để xem là thằng chó nào!" Nhìn điện thoại là A Trung, khí thế lúc trước lập tức tắt ngúm.

A Trung điện tới, cũng đồng nghĩa với việc Hoắc Lão Đại tìm hắn.

"A Trung? Có chuyện gì à?"

"Cố thiếu, anh lập tức triệu tập chó nghiệp vụ tới đây! Không tìm thấy Ngũ Y Y! Nhanh lên!"

Tiểu đệ của Cố Tại Viễn lập tức ỉu xìu. Không tìm thấy Ngũ Y Y? Không tìm thấy con nhóc đó?

Trời ạ, đây chính là người Hoắc Lão Đại yêu thích đấy! Chậm trễ là không được đâu!

"Chết tiệt! Đúng là không may!" Cố Tại Viễn cảm giác mình càng giống một con chó.

Hắn nhanh chóng kéo quần lên, nhìn cô gái nhỏ trên ghế sofa: "Lần này tha cho cô, sau khi gia trở lại sẽ làm tiếp!"

Cô gái nhỏ đầu tóc rối bời, hoảng sợ liếc trộm Cố Tại Viễn. Hắn đã gọi điện thoại, đi ra ngoài. Hành động như gió.

Vô số đèn pha mở lên chiếu sáng con đường trước cửa nhà Hàn Giang Đình.

Cố Tại Viễn mang chó nghiệp vụ tới, ngửi áo ngủ của Ngũ Y Y, từ cửa nhà Hàn Giang Đình tìm kiếm về phía trước.

A Trung mang người đi xem camera đường quốc lộ, một chiếc xe cũng không bỏ qua.

Rất nhiều xe đi qua con đường này đều bị cản lại ở phía trước.

*****

Hai bên đường đều có rất nhiều vệ sĩ tay cầm súng, đội mưa, cẩn thận kiểm tra những chiếc xe chạy ngang qua

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, có tội phạm tẩu thoát sao?"

"Ai biết, rất lâu rồi chưa thấy qua cảnh này a, đều mang theo súng đó! Thật đáng sợ!"

Hai anh em ngồi trong một chiếc xe đậu bên lề đường nhỏ giọng bàn luận

Mấy chiếc xe đang chạy cũng bị buộc dừng lại để kiểm tra, kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe chạy dọc theo con đường, nhìn khung cảnh bên ngoài mày nhíu chặt lại

Tâm thần nao nao không thôi!

Cố Tại Viễn giao phó, "Tập trung vào, không được bỏ qua một chi tiết nào!Còn nữa, tập hợp tổ 30, 35 người, phân đến mấy tuyến đường khác kiểm tra cho tôi"

"Dạ!"

Cố Tại Viễn mặc áo mưa, tay cầm loa, oang oang kêu

Hoắc Phi Đoạt không nhịn được, mở cửa xuống xe, Cố Tại Viễn nhìn thấy, liền giận dữ kêu, "Anh, anh ra ngoài làm gì? Anh mà bệnh, lấy ai chăm sóc cho nhóc con đó? Anh mau vào đi"

"Không, được, anh ngồi không yên được!"

"Anh là lão đại, lỡ có tình huống gì xảy ra ai sẽ chỉ huy mọi người a! Mau đi vào trong xe a, nhanh đi vào đi!"

Hoắc Phi Đoạt thở dài, phiền não trở lại trong xe, bên trong xe, có mấy người đang ngồi thám thính tin tức.

Hàn Giang Đình bọc thảm trên người ngồi trong góc xe, nước mắt vươn ngay khó mắt

Hắn lặng lẽ cầu nguyện, trong đầu cơ hồ đem hết nhưng thần tiên tỉ tỉ lạy hết một vòng

Đột nhiên, có mấy cảnh khuyển bắt được mùi lạ sủa ầm lên

Phía trước lập tức có người hô to, "Cảnh khuyển có phát hiện lạ!"

Cố Tại Viễn lập tức chạy tới

Trong xe, một vệ sĩ lập tức báo cáo với Hoắc Phi Đoạt, "Cố thiếu nói cảnh khuyển có phát hiện vật lạ, mấy con đang sủa to bên ngoài"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, một giây kế tiếp liền nhảy xuống xe, nhanh chóng đi tới chỗ đó

Mấy có cảnh khuyển sủa không ngừng, hướng ven đường phía trước chạy tới

Cố Tại Viễn thở hồng hộc chạy tới hói, "Phát hiện cái gì?"

"Cố thiếu, cảnh khuyển vẫn đang sủa"

Hoắc Phi Đoạt chạy tới, hét lớn, "Còn đứng đó làm gì! Đi xuống! Theo cảnh khuyển, mau!Đem đèn tới đây!"

Cố Tại Viễn há miệng

Lão đại, anh chạy tới thật sao?

Lão đai chưa từng mất bình tĩnh như vậy bao giờ?

Xem ra Ngũ Y Y, trong lòng lão đại, rất quan trọng a

Tất cả mọi người đều chạy xuống dưới

Trên dốc có rất nhiều cây, còn có bụi gai, vô cùng khó đi, Hoắc Phi Đoạt không thèm quan tâm tới, dẫn đầu đi xuống dưới

Hoắc Phi Đoạt thở hồng hộc đi xuống dưới, nhìn thấy Ngũ Y Y bên cạnh đống đất nhỏ

Nếu không phải có chó săn phát hiện, đoán chừng chẳng ai có thể tìm được

Bởi vì trời mưa, bùm đất đểu bị nước mưa xối cháy xuống, đất cát chảy qua, đem thân thể Ngũ Y Y chôn xuống dưới chỉ lộ ra cái đầu

Sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy!

"Y Y!

Hoắc Phi Đoạt la hoảng lên, nhanh chóng chạy tới, lấy tay bới bùn đất trên người Ngũ Y Y

Những người khác cũng chạy tới, quì xuống lấy tay cào đất ra

Cố Tại Viễn nhìn đến choáng váng mắt

Mẹ ơi, đó có phải nhóc con mồm miệng luôn ông ào không ngừng không vậy?

Cô cả người không còn chút sức sống nào, giống như tử thi vậy, mắt trắng tay chân phù lên, thân thể đều bị chông trong đất cát

Cố Tại Viễn trong lòng sợ run lên

Liền chạy nhanh qua, cũng lấy tay bới đất ra

Hoắc. Phi Đoạt mắt đỏ cả lên, một đại nam nhân kiên cường, lần đầu tiên vì người mình yêu rớt nước mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)