Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 46

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 46
Anh không muốn em chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y toàn thân cao thấp đều ướt nhẹp, người dính đầy bùn.

Cố Tại Viễn cho rằng, Hoắc Phi Đoạt luôn thích sạch sẽ, nhất định sẽ ghét bỏ cô, nhưng không ngờ, Ngũ Y Y vừa được đào ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt liền ôm cô vào lòng

Y phục đắt tiền trên người đều bị dính đầy bùn đất

"Y Y! Nha đầu! Em tỉnh tỉnh! Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng gọi Ngũ Y Y, giống như đang ôm em bé, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.

Cô ấy sao lại nhỏ như vậy, lại gầy teo, ôm lên nhẹ đến không tưởng tượng nổi, giống như kế tiếp sẽ bay đi vậy

Hoắc Phi Đoạt tim đau như bị dao cứa vậy, đau đến không thể thở nổi

Lạch cạch!

Hai giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô

Cố Tại Viễn phân phó thủ hạ, "Mau đến đây!Mặt đất rất trơn, dùng dây thừng kéo người lên, mấy người phía sau hỗ trợ cho lão đại!"

Mặt đất giồng như là sân trượt băng, rất nhiều người không cẩn thận trượt chân, ngã chổng vó

Hoắc Phi Đoạt bận ôm Y Y, hai tay không thể tách ra, may mắn Cố Tại Viễn thông minh, kêu người mang theo dây thừng, đem lưng Hoắt Phi Đoạt tựa vào sau lưng, chống đỡ cho anh đi lên

Rốt cuộc cũng lên được đường lớn, Cố Tại Viễn mấy người đều chật vật không chịu nổi, toàn thân đều dính bùn

A Trung đã lái xe chạy tới, hắn nhận được tin đã tìm được Ngũ Y Y, lập tức giải trừ lệnh kiểm tra xe hơi, nhanh chóng tới chỗ chờ người

A Trung vừa thấy mấy người liền sợ hết hồn

Nhất là người thích chưng diện như Cố Tại Viễn, cả người đều dính đầy bùn, trên mặt cũng dính đất cát, nhìn giống như mấy kẻ ăn mày, lại có mấy phần buồn cười

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhanh chóng chạy tới xe của mình

A Trung phản ứng nhanh, dùng cái loa hét lên, "Nhân viên cấp cứu mau tới xe lão đại!Nhanh!"

Đội cứu thương đã sớm chờ một bên, bác sĩ, y tá vội vàng đội mưa chạy tới chiếc xe kia

Bầu trời nổi lên tiếng sấm, mưa càng lúc càng lớn

Cố Tại Viễn mặc đồ dính đầy bùn, đột nhiên hắt hơi một cái

A Trung cho hắn một quyền, "Tiểu tử cậu! Không ngờ còn rất hữu dụng a, tôi cho người mang y phục khô đến cho cậu, tìm chỗ nào đó thay đi!"

Cố Tại Viễn trả lại một quyền, "Mẹ kiếp! A Trung, anh chạy đi nơi nào vậy? Bên này toàn dựa vào ca ca làm chủ, tôi không xuất lực thì ai xuất lực hả?"

"Cái gì ca ca, Cố thiếu, cậu học qua tiểu học chưa vậy, tôi so với cậu lớn hơn mấy tuổi a"

"Thôi đi, rõ ràng là tôi lớn tuổi hơn anh, tôi mới là anh"

"Hắc! Đúng là da mặt dày mà, nhìn lại thẻ căn cước ma xem đi!"

"Thẻ căn cước cũng không thể chứng minh anh lớn hơn tôi, thẻ căn cước của anh là đồ giả a"

"Trời ơi...."

A Trung cùng Cố Tại Viễn đấu khẩu với nhau, nhịn không đều cười lớn

Mặc kệ thế nào, tìm được Ngũ Y Y, đồng nghĩa với giải quyết được một chuyện lớn

Nếu như không tìm được cái nha đầu kia, đoàn chứng tối nay bọn họ đều phải thức trắng rồi

"Y Y!Cậu không thể chết a! Y Y! Cậu mà chết mình cũng chết theo cậu a!"

Đột nhiên, Hàn Giang Đình chay xuống xe, quỳ gối xuống đất, gào khóc lên

Cố Tại Viễn A Trung nghe được, sợ run người, hai người trừng mắt nhìn

"Tiểu tử, cậu khóc cái gì a?" Cố Tại Viễn âm thanh run rẩy hỏi

Hắn không cò nghe lầm đi, hắn vừa rồi nghe Hàn Giang Đình kia nói cái gì ai chết vậy?

*****

"Tôi nghe anh ta nói Ngũ Y Y đã chết......."

"Má ơi........."

Cố Tại Viễn và A Trung chạy về phía xe.

Nhóm người đừng đầu công ty Hắc Đế đang kiểm tra người, từng nhóm lần lượt bỏ chạy.

Lúc này đây tạm thời hành động, liền tập hợp gần 300 người.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y vào trong xe, Hàn Giang Đình vừa muốn đến gần, Hoắc Phi Đoạt rống lên khiến cậu bỏ chạy ra ngoài: "Tôi muốn thay quần áo cho cô ấy, cậu tránh né một chút!"

"Hả? A!"

Hàn Giang Đình nhanh chóng chạy ra bên ngoài, còn xoay người lại.

Ba giây sau, Hàn Giang Đình hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, gì? Vì sao Hoắc Phi Đoạt muốn thay quần áo cho Ngũ Y Y?

Vì sao cậu là bạn thân mà không giúp, mà ngược lại Hoắc Phi Đoạt lại thay quần áo cho Ngũ Y Y?

Nên trở về tránh người............ Phải là Hoắc Phi Đoạt mới đúng chứ?

Đang trong lúc suy nghĩ, bác sĩ và y tá chạy đến, Hàn Giang Đình đành rút lui sang một bên, nhường chỗ cho người ta đi.

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng thay quần áo cho Ngũ Y Y, nhanh chóng đặt cô nằm trên giường, đắp chăn lại.

"Bác sĩ đâu?"

"Tôi ở trong này!"

"Mau đến đây xem bệnh cho cô ấy đi!"

"Vâng!"

Bác sĩ và y tá đi vào, bắt đầu kiểm tra toàn bộ cho Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh hơi thở hổn hển, khẩn trương nhìn bọn họ chăm chú.

Y tá nói: "bác sĩ, bệnh nhân không có huyết áp rồi!"

"Cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt kinh ngạc, ánh mắt trừng to.

Người bên trong vừa mới nói gì?

Y Y không có huyết áp?

Đó không phải là nói..............

Hu hu, Y Y đã chết sao?

Hàn Giang Đình kéo cửa xe bỏ chạy ra ngoài, quỳ trong mưa khóc rống lên.

Đều trách cậu, đều tại cậu! Nếu cậu không để cho ba mẹ đuổi Ngũ Y Y đi, thì Y Y sẽ không gặp bất trắc như vậy!

Y Y ơi, bạn tốt của tôi, tại sao cậu có thể chết như vậy? Sau khi cậu đi rồi, tôi nên làm cái gì bây giờ?

Y Y tiếp tục báo cáo: "Bác sĩ, bệnh nhân không có nhịp tim."

Thân hình cường tráng của Hoắc Phi Đoạt run lên từng trận, suýt chút nữa đứng không vững.

Không có khả năng!

Y Y sao có thể chết như thế được?

Anh còn chưa có được lòng của cô, không có được tình yêu của cô, bọn họ còn có rất nhiều ngày dài muốn vượt qua............. Làm sao có thể như vậy..............

Vành mắt Hoắc Phi Đoạt hơi đỏ, tất cả hít thở đều rối loạn, bàn tay to gắt gao nắm chặt.

Bác sĩ sốt ruột nói: "Lập tức chuẩn bị ấn ngực."

Hoắc Phi Đoạt ra lệnh: "Lập tức đến bệnh viện gần nhất! liên hệ bệnh viện gần nhất chuẩn bị đón tiếp!"

"Vâng!"

Đài chỉ huy phía trước lập tức làm theo lệnh của Hoắc Phi Đoạt.

Hàn Giang Đình còn quỳ khóc trong mưa, mấy chiếc xe ngựa lúc này cũng chạy rồi.

Cố Tại Viễn và A Trung chạy nhanh đến, trố mắt nhìn dòng xe chạy đi.

Cố Tại Viễn đi đến đá một cước vào Hàn Giang Đình, mắng: "Cậu là cái đồ vô dụng! Cậu khóc cái gì mà khóc? Rốt cuộc là như thế nào?"

Hàn Giang Đình ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nước mũi nói: "Y Y........... hu hu, Y Y không có huyết áp rồi, hu hu hu............Tôi không sống nữa!"

A Trung và Cố Tại Viễn run bắn người.

"Hả? Không có huyết áp rồi hả?"

"Việc này tương đương là không có nhịp tim."

Có Tại Viễn nghiến răng: "Đáng chết! Ở trong mưa trong bùn đông lạnh cũng có thể lạnh chết rồi! Nhanh lên, lên xe! Chúng ta chạy theo đi! Nhanh!"

Hàn Giang Đình còn ôm mặt khóc, đã bị A Trung nắm cổ áo xách lên xe việt dã.

*****

Hơn mười chiếc xe chạy về hướng bệnh viện.

Vài phút sau, bác sĩ đi qua kiểm tra một lần, sốt ruột nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt báo cáo: "Hoắc tổng, vẫn không có nhịp tim, làm sao bây giờ?"

Trên trán Hoắc Phi Đoạt nổi gân xanh, quát: "Ông là bác sĩ mà ông hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi chỉ nói với ông một câu, nếu cô ấy chết, tất cả các người phải chôn cùng!"

Ôi!

Tất cả bác sĩ và y tá đều lo sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Không dám chậm trễ, họ nhanh chóng tiếp tục cấp cứu cho Ngũ Y Y.

Xe hơi rất nhanh liền đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ, cùng đợi bọn người Hoắc Phi Đoạt đến.

Cửa xe vừa mở ra, lập tức có người đem cáng cứu thương đến, đưa Ngũ Y Y lên, mọi người đều đi theo sau Ngũ Y Y.

Viện trưởng đi theo Hoắc Phi Đoạt, nịnh bợ nói: "Hoắc tổng, sau khi nhận được chỉ thị của ngài, tôi lập tức phái toàn bộ chủ nhiệm khoa đến đây, đều là bác sĩ tốt nhất, nhiều người cùng nhau hội chuẩn, khẳng định kết quả rất tốt."

"Đã biết!" Hoắc Phi Đoạt phiền chán đẩy viện trưởng ra, đi theo cán cứu thương Ngũ Y Y.

Bệnh viện lại có thể chật kín người.

Tất cả phòng cấp cứu tầng lầu đều ngừng hoạt động.

Một đám vệ sĩ của công ty Hắc Đế đứng canh giữ bên ngoài hành lang.

Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài hành lang, Hàn Giang Đình sụp đỗ ngồi trên ghế dựa, cậu bụm mặt khóc rống, miệng còn lẩm bẩm, không có gì khác, cậu đi rồi mình sẽ không sống, cậu dám chết mình sẽ đi tìm cậu, mình không thể để cậu đi một mình.

A Trung nghe thấy đầu như muốn nổ tung.

"Tôi nói này tên tiểu tử nhà cậu, có thể yên tĩnh một chút không? Cậu không mệt sao? Cậu khóc liên tục lâu rồi!"

A Trung xoa xoa huyệt thái dương, tức giân đến xoay vòng vòng.

Vốn đã sốt ruột, bên tai còn luẩn quẩn không ngừng tiếng khóc của tên tiểu tử này, thật sự là sắp điên mất rồi.

Hàn Giang Đình dùng tay chùi nước mũi, nức nở: "Anh biết cái gì? anh không biết tình cảm của tôi và Y Y sâu sắc bao nhiêu đâu! Nếu cô ấy chết thật, tôi cũng không muốn sống nữa. !"

A Trung tức giận quát to: "Không sống thì không sống! bây giờ cậu đi chết đi, bên kia có cửa sổ, cậu nhảy xuống có thể nhìn thấy thượng đế rồi. Đi đi!"

"Bây giờ tôi không thể chết được, lỡ như Ngũ Y Y còn sống thì sao? Tôi chết, ai sẽ cùng cô ấy?"

"A a a a!" A Trung gãi đầu dựa lưng vào tường.

Nhưng lần này Cố Tại Viễn lại bình tĩnh, hai tay ôm gối, ngồi trên ghế bên cạnh, hai chân dài vươn về phía trước: "Yên tâm đi, con nhóc sẽ không chết đâu. Không nghe nói đến một câu nói sao?"

"Nói cái gì?" Hàn Giang Đình khàn khàn nói.

"Tai họa đánh rơi ngàn năm!"

Hàn Giang Đình chợt ngẩn ra, sau đó hai mắt mở to, gật gật đầu: "Đúng nha, Y Y có thể ép buộc bản thân, co như là một tai họa, cô ấy còn phải sống thật lâu. Nhất định sẽ không chết!"

Rốt cuộc Hàn Giang Đình ngừng khóc.

A Trung run bắn người.

Hai người này điên rồi!

Lý do như vậy có thể khích lệ tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia.

Hai người này thật không bình thường!

"Bệnh nhân không có nhịp tim, không có huyết áp!"

"Lập tức chuẩn bị kích điện cho tim!"

"Điện áp hai trăm!"

"bắt đầu!"

Oành! Một tiếng nặng nề qua đi. Cơ thể nhỏ bé của Ngũ Y Y chấn động một chút!

Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh nhìn thấy mà run cả người.

"Bác sĩ, vẫn không có nhịp tim!"

"Tăng áp lực 300!"

"Bắt đầu!"

Oành!

Lại một tiếng qua đi, cơ thể Ngũ Y Y lại lay động như một tơ giấy mỏng manh.

*****

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh mét, không khác gì người chết.

Chẳng lẽ...... Y Y của hắn, thật sự phải chết đi như vậy sao? Hoắc Phi Đoạt khổ sở nhắm mắt lại, đập mạnh đầu vào tường.

"Bác sĩ, vẫn không có nhịp tim!"

"Làm lại!"

Oành......

Tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều đổ đầy mồ hôi, trên giường bệnh, Ngũ Y Y vẫn không chút biến chuyển.

Hoắc Phi Đoạt không chịu nổi, tách bác sĩ ra, ngang nhiên xông vào, bá đạo nói: "Mấy người tránh ra trước đi! Tôi dùng nội lực thử xem."

"Ách......" Tất cả bác sĩ đều ngơ ngẩn.

Mọi người đều biết, những bác sĩ này đều theo Tây y, khi bọn họ nhận được giáo dục, Trung y chỉ là chuyện gạt người. Càng đừng nói cái gì nội lực hay không nội lực, chỉ là bịa chuyện mà thôi.

Chỉ có điều Hoắc Phi Đoạt là thủ lĩnh xã hội đen, hắn lên tiếng, ai dám không tuân theo.

Các bác sĩ đều đứng sang một bên, nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt hít sâu, một tay cầm cổ tay Ngũ Y Y, một tay vận lực, truyền nguồn lực dồi dào trong cơ thể vào người cô. Từng dòng lực vô hình di chuyển trong người Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đoạt không ngừng vận nội lực như vậy. Trán của hắn dần dần giăng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Một y tá đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: "Có! Có! Người bệnh xuất hiện tần số nhịp tim rồi!"

A! Toàn bộ mọi người đều hoan hô. Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải chôn theo rồi, hu hu, thật cảm động, sinh mạng thật là tốt đẹp và vĩ đại biết bao!

Hoắc Phi Đoạt thu thế, liếc nhìn máy theo dõi nhịp tim, bây giờ nhịp tim của Ngũ Y Y đã gần như thong thả, hắn mới thoáng yên tâm.

"Chuyện còn lại giao cho mấy người! Không cứu sống cô ấy, mấy người tự biết hậu quả." Hoắc Phi Đoạt âm trầm nói xong, đi về một bên. Đi bảy tám bước, thân thể rắn chắc đột nhiên khựng lại, lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất.

"Hoắc tổng!"

Mấy bác sĩ vội vàng chạy tới muốn đỡ Hoắc Phi Đoạt dậy. Hoắc Phi Đoạt khoát tay, không cho bất cứ kẻ nào giúp hắn, giọng nói trầm thấp mà vẫn mạnh mẽ như cũ: "Đừng để ý đến tôi, mấy người mau chuyên tâm cứu cô ấy đi."

Các bác sĩ sợ run lên, lập tức gật đầu, trở lại bên cạnh Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đoạt hít sâu vài lần rồi mới đứng lên khỏi mặt dấu, người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn đã truyền tất cả nội lực hắn có cho cô. Muốn khôi phục, có khi cũng phải mấy tuần.

Hoắc Phi Đoạt chống tường, ngồi xuống ghế dựa, cố chấp nhìn về phía Ngũ Y Y. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô thoát khỏi nguy hiểm mới có thể yên tâm.

"Bác sĩ khoa não điều trị chấn thương não cho bệnh nhân!"

"Nối lại cánh tay bị gãy cho bệnh nhân."

Các bác sĩ người nào chức nấy, vội vàng vây quanh Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, vừa đỡ lấy gương mặt tuấn tú, vừa nhìn Ngũ Y Y.

Nhóc à, em nhất định phải cố gắng! Anh không cho em chết! Không cho phép!

"Hoắc tổng! Bệnh nhân đã chuyển nguy thành an, có thể đưa đến phòng ICU [1] rồi!"

[1] Phòng ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.

"Ừ, tốt."

Hoắc Phi Đoạt thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái: "Đi kêu A Trung vào đây."

"Dạ, Hoắc tổng."

Ngũ Y Y hộ tống đến phòng ICU.

A Trung đi tới, kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại......"

"Đỡ tôi......"

"A?! Lão đại, anh sao rồi?"

*****

A Trung khiếp sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của Hoắc lão đại vô cùng tái nhợt, không chút huyết sắc, trong mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

Hoắc Phi Đoạt khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là truyền nội lực cho Y Y nên hơi mệt thôi."

A Trung thầm sợ hãi. Người luyện võ tối kỵ nhất chính là đánh mất nội lực của mình. Nội lực là hộ thể của bọn họ, tại sao có thể dễ dàng lãng phí?

Lão đại đã truyền bao nhiêu nội lực mà mệt mỏi đến thế?

Mũi A Trung cay xè, thiếu chút nữa thì khóc lên. Cậu ta đỡ lấy Hoắc Phi Đoạt, phát hiện hắn không còn chút sức lực thì càng thêm lo lắng.

Cố Tại Viễn nghe thấy tiếng đi vào "Sao đây? Còn phải nhờ người khác giúp đỡ sao? Tại sao thế? Một con nhóc đi cấp cứu đã khiến anh sợ đến vậy rồi sao? Em nói rồi, con nhỏ đó không sao đâu, cô ấy chịu khổ rất tốt mà, sao có thể chết dễ dàng như vậy nữa?"

A Trung quát lớn: "Cậu đừng nói nhảm! Mau tới đây đỡ lão đại! Lão đại hao tổn rất nhiều nội lực!"

"À? Chuyện ngu như vậy anh cũng làm? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ai sẽ cứu anh?" Cố Tại Viễn cũng rất đau lòng cho Hoắc Phi Đoạt, tiến tới đỡ hắn.

Hai người A Trung và Cố Tại Viễn cùng đỡ Hoắc Phi Đoạt ra ngoài.

Tiêu Lạc nhìn cơ thể Ngũ Nhân Ái một cái, ngừng hai giây rồi rút tay cô ta ra: "Nhân Ái, cô đừng hèn mọn như vậy."

Rầm!

Cả người Ngũ Nhân Ái cứng đờ, cả thân thể không nhịn được run rẩy.

Hèn mọn? Tiêu Lạc lại dùng từ này để hình dung cô ta? Cô ta chủ động đến gần hắn như vậy, lại bị nói là hèn mọn?

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn cô ta, tâm tình không hề biến hóa, nói tiếp: "Mau về phòng đi, đừng để bị cảm lạnh." Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, tùy tiện đọc tin tức.

Ngũ Nhân Ái cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, hít sâu mấy hơi, cô ta đột nhiên đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Lạc, dọa hắn giật mình.

"Nhân Ái, cô làm cái gì thế? Trả điện thoại cho tôi!"

"Không trả! Anh thà nhìn cái điện thoại này cũng không muốn em ư? Em xấu đến nỗi anh nhìn liền không vui sao? Lạc, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ em không phải vị hôn thê của anh ư?" Ngũ Nhân Ái bi phẫn nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.

Tiêu Lạc thở dài một tiếng, vuốt vuốt sống mũi: "Nhân Ái, đừng quậy, cô không phải là đứa trẻ."

"Em không quậy! Tiêu Lạc, anh đồng ý đính hôn với em cũng chính là đồng ý kết hôn với em! Nếu chúng ta đã đính hôn thì nên có tiếp xúc thân thể, em làm như vậy không phải hèn mọn mà là nghĩa vụ! Đây không chỉ là nghĩa vụ của em mà còn là nghĩa vụ của anh! Bây giờ em yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu với em! Đến đây đi!" Ngũ Nhân Ái trợn to đôi mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn chằm chằm Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, ứng phó nói, "Hôm nay tôi rất mệt......"

"Vậy còn ngày mai? Ngày mai anh có mệt không?"

"Ngày mai có khi cũng rất mệt."

"Có phải lúc nào anh cũng muốn kêu mệt không?"

Tiêu Lạc tức giận, nheo mắt lại, không vui nói: "Nhân Ái, cô đừng cố tình gây sự! Phụ nữ tại sao có thể chạy theo đàn ông nói muốn như vậy? Truyền đi không sợ bị người ta chê cười à? Hôm nay tôi quả thật rất mệt, không muốn làm tình! Cô thông cảm một chút có được không? Đợi hôm nào tôi hăng hái một chút, tôi sẽ đến tìm cô. Dù sao cô đuổi theo tôi muốn chuyện đó cũng không được hay cho lắm! Được rồi, tôi không muốn nói nữa, cô ra ngoài đi!"

*****

Nói xong, Tiêu Lạc không nhìn Ngũ Nhân Ái, đem chăn nhấc lên, trùm kín đầu, xoay lưng về phía Ngũ Nhân Ái

Ngũ Nhân Ái cả người ngơ ngẩn, nước mắt im lặng chảy xuống

Đã nói đến nước này, tất cả tôn nghiêm của cô đều bị hắn chà đạp không thương tiếc

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt áo ngủ khoát lên người, khổ sở nói, "Nếu đã ghét em như vậy, ngay cả thân thể em cũng chán ghét, anh tại sao phải đồng ý đính hôn với em?"

Tiêu Lạc mở mắt, trong đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường, cũng không nói lời nào, giả vờ như không nghe thấy

Ngũ Nhân Aí cuối cùng sâu kín rời đi

Tiêu Lạc đẩy chăn ngồi dậy, phiền não vò loạn tóc của mình

Phiền phức chết tiệt!

"Người trong lòng lại ở bên cạnh kẻ khác, kẻ bên cạnh lại không phải người mình thích, thật khiến người ta tức chết mà!"

Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, cuối cùng nhịn không được, bấm số gọi cho Ngũ Y Y

Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được....

"Tắt máy? Lúc này là mấy giờ mà đã tắt máy? Đi theo tên Hàn Giang Đình kia, chắc sẽ không xảy ra việc gì đi. Ai, phiền"

Tiêu Lạc bị Ngũ Nhân Aí làm hỗn loạn không ngủ được, ra khỏi phòng ngủ liền đi tới thư phòng

Trong thư phòng, Tiêu Lạc mở ra hệ thống định vị, gọi cho Tia Chớp, "Tia chớp!"

"Lạc ca, anh gọi em!"

"Số vũ khí mới bên Châu Âu đã an bài xong chưa? Khi nào có thể chở qua đây?"

"Sáng nay đã an bài xong, mười ngày nữa có thể tới chỗ anh"

"Ừ, tốt. Đến lúc đó thời điểm nhận hàng phải cẩn thận một chút, gần đây chỗ chúng ta bị người theo dõi không ít"

"Yên tâm, Lạc ca, em biết phải làm gì"

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Lạc ngồi dựa vào ghế, rút một điếu thuốc ra hút

Đang lúc chuẩn bị đi đến phòng ngủ ngủ, lúc đi qua phòng ngủ chính, hắn đột nhiên nhíu mày

Mũi giật giật, nghiêm túc hít một hơi

Trải qua nhiều năm huấn luyện, khứu giác của hắn hết sức nhạy bén

Hắn vừa ngửi được một mùi máu tanh trong phòng bay ra

Suy nghĩ một chút, Tiêu Lạc lập tứ kinh hãi, lập tức đẩy cửa phòng ngủ chính ra,

"Nhân Ái! Nhân Ái!"

Trong phòng, Ngũ Nhân Ái đang nằm trên sàn nhà

Máu đỏ tươi giống như dòng suối nhỏ đang chảy không ngừng từ cổ tay của cô

"Nhân Ái! Em không sao chứ!Em làm sao vậy!"

Ngũ Nhân Ái cắt cổ tay tự sát

Cô ta nhắm chặt hai mắt, trên mặt con vươn mấy giọt lệ, sắc mặt tái nhợt, đầu rũ xuống

Tiêu Lạc không dám chậm trễ, lập tức tìm băng gạc, băng thật chặt cổ tay đang chảy máu, lấy điện thoại trong túi quấn, ấn số gọi cấp cứu

Trong chốc lát, nhân viên cứu hộ chạy tới

Mấy người nhanh chóng đem Ngũ Nhân Ái đặt lên băng ca chở đi

Tiêu Lạc tiện tay lấy một cái áo khoác mặc vào, phía dưới mặc quần ngủ, cứ như vậy vội vã đuổi theo xuống lầu

"Tiên sinh, ngài thật may mắn, ngài gọi trễ năm phút nữa, trung tâm cấp cứu chúng tôi đang chuẩn bị đóng cửa đó"

"Thật sao?"

Tiêu Lạc vẫn đang nhìn Ngũ Nhân Ái, không có chú ý nghe lời y tá nói

Xe cấp cứu chạy tới bệnh viện trung tâm, Tiêu Lạc một đường báo tên tuổi của Ngũ Nhân Ái, các bác sĩ lập tức đưa vào phòng cấp cứu

Đèn phòng cấp cứu đang bật, Tiêu Lạc bên ngoài đi qua đi lại, hết sức nóng nảy

Ngộ nhỡ lâu quá, không cứu được, phải làm sao đây?

Tiêu Lại bước chân chậm lại, không nhịn được vỗ trán một cái

Một người mặc quần áo lộn xộn đi tới, cúi khom người, trong miệng còn lẩm bẩm, "Ah? Rớt chỗ nào vậy? Chắc phải ở chỗ này chứ. Rớt chỗ nào a? A!Thấy rồi!Tìm được rồi!"

*****

Người kia vẫn cúi người, giống như đang tìm cái gì đó.

hắn khom người đi tới chỗ cái ghế, đúng lúc Tiêu Lạc đang chắn ngang trước mặt người kia đụng phải chân Tiêu Lạc, hơi ngẩng đầu nói, "Tiên sinh, làm phiền ngài tránh ra một chút, tôi muốn tìm... Ah? Là anh sao?"

Tiêu Lạc nhướn mày, cúi đầu nhìn.

"Hàn Giang Đình."

Tiêu Lạc kinh hãi.

Hàn Giang Đình mặc quần áo bẩn thỉu, giống như mấy người ăn xin ngoài đường vậy, tóc từng nhúm bết lại, ngã trái ngã phải không đều, chân còn mang dép lê, cả người dính đầy bùn.

Nếu không phải Hàn Giang Đình nhận ra hắn, Tiêu Lạc chắc sẽ không nhận ra đấy là Hàn Giang Đình mình quen.

Cái bộ dạng này cùng với kiểu phong lưu thường ngày của hắn thật khác xa nhau!

Hàn Giang Đình cũng không thích Tiêu Lạc, nên chỉ nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu, lạnh nhạt nói, "Anh tránh ra một chút! Tôi muốn lấy đồ."

Tiêu Lạc hơi tránh người một chút, Hàn Giang Đình cúi người nhặt đồ, thì ra là cái chìa khóa xe của hắn bị rớt dưới gầm ghế.

Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

Y Y không phải đi theo tiểu tử này về nhà sao?

Tên này sao lại xuất hiện ở đây?

Vậy Y Y đang ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, "Y Y đâu? cô ấy đang ở đâu? Cậu tại sao lại ở trong bệnh viện?"

"Buông tôi ra!"

Hàn Giang Đình tràn khí nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc buông tay, Tiêu Lạc vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ khác thường của Hàn Giang Đình, nhanh chóng suy tư.

Y Y không phải đi theo tiểu tử này về nhà sao?

Tên này sao lại xuất hiện ở đây?

Vậy Y Y đang ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây, Tiêu Lạc hoảng hốt, nhanh chóng kéo lấy áo Hàn Giang Đình, lớn giọng chất vấn, túm áo của mình run lên một cái.

Tiêu Lạc gấp gáp hỏi, "Y Y đâu? cô ấy không phải đang ở cùng với cậu sao? Party tối nay không phải cậu mang Y Y đi sao? Sao cậu lại ở đây? Như vậy Y Y đâu?"

"Tôi vì sao phải nói cho anh? Anh là ai? Anh cũng không phải cha ruột của cô ấy, tôi sao phải nói cho anh biết?"

Tiêu Lạc híp mắt, nhất thời cũng nổi nóng, giơ tay đẩy Hàn Giang Đình va vào tường, tay bóp cổ hắn nhấc lên, cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ, "Mau trả lời tôi!"

"Uhm ư ư... Anh... Buông tôi ra..."

Hàn Giang Đình giật mình, dùng sức giãy dụa, nhưng không thể thoát được.

hắn căm tức, nâng gối lên muốn đạp Tiêu Lạc ra, không ngờ Tiêu Lạc phía dưới giống như có mắt, lập tức nghiêng người, tránh một cú đá, ngược lại đảo ngược tình thế dùng chân chặn đầu gối của Hàn Giang Đình.

"nói mau! Tôi không có kiên nhẫn đâu!"

Tiêu Lạc mị mắt khí lạnh tỏa ra.

Hàn Giang Đình không ngờ người khiêm tốn mảnh mai như Tiêu Lạc lại có lực công kích mạnh như vậy, nhất thời choáng váng, cà lăm nói, "Y Y cô ấy, cô ấy có chuyện, đang cấp cứu trong này..."

"Cái gì!"

Tiêu Lạc vạn vạn không ngờ lại nghe được kết quả này, ánh mắt nhất thời mơ hồ, tay buông lỏng Hàn Giang Đình ra.

Hàn Giang Đình xoa xoa cái cổ đang đau của mình, âm thầm đem Tiêu Lạc mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Y Y xảy ra chuyện gì? cô ấy bị thương sao? cô ấy đang nằm ở đâu?"

Hàn Giang Đình liếc Tiêu Lạc một cái, "Hừ! Anh bây giờ mới biết quan tâm đến cô ấy? nói cho anh biết, lúc anh đang thân thiết với Ngũ Nhân Ái, Y Y còn không biết đang sống hay chết đó!"

"Y Y ở chỗ nào!"

Hàn Giang Đình đang muốn nói tếp thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá chạy ra kêu lên, "Ai là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Chỗ này cần ký tên?"

*****

Hàn Giang Đình cả kinh há miệng, "Anh... Anh... thì ra anh không phải là đến thăm Y Y! Anh đang ở cùng với Ngũ Nhân Ái!"

Trong cơn tức giận, Hàn Giang Đình hung hăng đẩy Tiêu Lạc ra.

"Rốt cuộc vị nào là người nhà của Ngũ Nhân Ái? Bên trong đang chờ ký gấp!" Y tá nóng nảy, âm thanh cũng cao lên vài phần.

"Là tôi" Tiêu Lạc lạnh lùng đáp, chậm rãi xoay người đi tới trước mặt y tá, cầm bút ký tên.

Hàn Giang Đình hét lên, "Tiêu Lạc! Anh hãy cùng với Ngũ Nhân Ái ngọt ngọt ngào ngào đi! Y Y không cần anh quan tâm! Y Y mới không cần cái quan tâm rẻ tiền của anh!"

Hàn Giang Đình nói xong, xoay người chạy đi.

Bởi vì dép bị ướt, mới chạy mấy bước liền bị văng ra ngoài, Hàn Giang Đình cũng không thèm nhặt, cứ để chân trần chạy đi.

Tiêu Lạc hung hăng đấm vào vách tường.

hắn nhìn đèn phòng cấp cứu, vòng vo mấy cái, vẫn nhịn không được đi ngược lại, hướng y tá phía trước chạy tới.

"Xin hỏi..."

Tiêu Lạc thở hổn hển bắt lấy một nữ y tá đang lim dim ngủ.

Nữ y tá đang bị đánh thức, thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt, vẻ mặt trở nên ngây dại, "Tiên sinh, ngài cần gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Thái độ tốt đến mức người khác phải líu lưỡi.

"Tôi muốn hỏi, bệnh nhân Ngũ Y Y đang nằm ở phòng nào."

Y tá muội muội nhìn mặt Tiêu Lạc một cái, duy trì vẻ mặt mỉm cười say lòng người bắt đầu dò tìm tên trên máy tính.

Nhìn mấy giây, nụ cười chợt cứng đờ, sau đó nháy mắt hai cái, thái độ biến thành lạnh lẽo, "thật xin lỗi tiên sinh, chỗ chúng tôi không có bệnh nhân tên Ngũ Y Y."

Tiêu Lạc nóng nảy, "Làm sao không có? Tôi mới vừa gặp bạn của cô ấy ở đây cậu ta nói Ngũ Y Y ở chỗ này! cô làm ơn tra lại dùm tôi!"

"Tra nữa cũng không có, thật xin lỗi tiên sinh!"

Nữ y tá mới vừa rồi còn si mê nhìn Tiêu Lạc, giờ phút này đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, trực tiếp đem Tiêu Lạc coi thành không khí.

Tiêu Lạc giận đến mức bước qua quầy trực ban, đem màn ảnh máy tính xoay về phía mình, y tá bị dọa thét chói tai, "Anh làm cái gì đó! Tôi muốn báo cảnh sát!"

"cô cứ gọi!"

Tiêu Lạc chẳng thèm để ý, nhanh chóng tra tên tuổi Ngũ Y Y.

Tên của cô nhanh chóng hiện lên màn hình, nữ y tá không sao biệt lắm muốn tiến lên che màn hình.

Tiêu Lạc lướt mắt rất nhanh, chớp một cái đã nhìn xong nội dung.

Chữ đỏ đặc biệt chú thích: Nhân vật quan trọng của tập đoàn Hắc đế, giữ bí mật.

thì ra là như vậy!

không trách được y tá lại có thái độ như vậy, thì ra Hoắc Phi Đoạt đang ở chỗ này.

Tiêu Lạc đem máy tính trả về, lạnh nhạt nói: "Tôi với lão đại của Hắc đế là bạn thân, cô không cần phải khẩn trương như vậy."

"Anh điên sao! Tại sao lại xem cái đó? Đây là tư liệu bí mật, anh xem rồi ai chịu trách nhiệm hả? Tôi không đảm đương nổi đâu! Anh không được đi! Anh kia mau đứng lại!"

Y tá vội vàng kêu lên, chạy theo muốn kéo Tiêu Lạc lại.

Tiêu Lạc nhanh chóng xoay người không biết khi nào liền rút ra một cây súng lục, nòng súng lạnh lẽo chĩa về phía nữ y tá.

Y tá nhất thời ngẩn người, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tiêu Lạc thấp giọng, trong âm thanh mang theo mấy phần nguy hiểm, "tránh ra, còn muốn nói, tôi liền bắn nát sọ cô!"

Nữ y tá run rẩy không dám kháng cự.

*****

Tiêu Lạc hừ lạnh một tiếng, thu hồi súng, xoay người rời đi

Y tá ngây ngô đứng tại chỗ, mười giây sau, mắt trợn trắng, thân thể ngã về phía sau, ngất xỉu tại chỗ

Tiêu Lạc trở lại trước phòng cấp cứu, phiền não ngồi hút thuốc

Hắn rõ ràng đang cực kỳ lo lắng cho tình trạng hiện tại của Ngũ Y Y, nhưng cũng muốn ở cạnh Ngũ Nhân Aí

Người con gái của mình lại để cho Hoắc Phi Đoạt bảo vệ, điểm này làm cho hắn bị nghẹn tại cổ họng không nuốt xuống được

Càng nghĩ càng thấy tức

"Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc"

Một y tá nhắc nhở hắn

Tiêu Lạc nóng nảy trực tiếp hét lên, " Câm miệng! "

Y tá le lưỡi, nhanh chóng rời đi

Hôm nay là cái ngày gì a, hồi này tới một nhóm xã hội đen, trực tiếp đem bệnh viện biến thành địa bàn của họ, giờ thì tốt rổi, lại tới thêm một kẻ hung hãn như vậy

Cạch!

Đèn tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra

Tiêu Lạc vẫn đang chìm đắm trong sự lo lắng về Ngũ Y Y, cả người vô tri vô giác không để ý tới ai

Bác sĩ đây Ngũ Nhân Aí ra ngoài, thế nhưng không có lấy một người thân tới hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân

Bác sĩ cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, nhìn nhìn hai bên một chút, hết sức kinh ngạc

Trước cửa, chỉ có một mình Tiêu Lạc đứng ngây ngô ở đó, đang nhíu mày suy nghĩ gì đó

Bất đắc dĩ, bác sĩ không thể làm gì khác hơn liền cất giọng hô, " Có người nhà của Ngũ Nhân Aí ở đây không? "

" À? "

Tiêu Lạc lúc này mới giệt mình, nháy mắt xoay người đi tới, " Gỉai phẫu xong rồi à "

Bác sĩ cùng y tá thiếu chút nữa ngất đi

Còn có loại người thân như vậy?

Nhìn rõ ràng cô gái này muốn tự sát, vậy mà chồng của cô ta lại không thèm quan tâm chút nào

Lão bà đang ở bên trong phẫu thuật, người đàn ông này lại có thể mất hồn không để ý?

Chưa từng thấy qua người chồng nào như vậy.......

" Ngũ Nhân Aí đã phẫu thuật xong rồi, rất thành công, có muốn chuyển tới phòng giám hộ không? Người thân mau đi làm những thủ tục cần thiết để nhập viện "

" Được "

Tiêu Lạc vứt tàn thuốc, vội vàng đi theo

Ngũ Y Y nằm trong phòng ICU trên lầu năm

Cả lầu năm đều bị Hoắc Phi Đoạt bao trọn, trong hành lang đều là nhân viên của Hắc đế, mỗi cửa đều có người canh giữ, đều là tinh anh của tập đoàn

Ngũ Nhân Aí ở tại lầu sáu

Muốn đi từ lầu sáu xuống, vậy khỏi nói cũng biết

Hàn Giang Đình chạy về đây, nhìn Hoắc Phi Đoạt có chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói, " Hoắc lão đại, nếu không anh đi nghỉ một chtu1 đi, dù sao cũng có nhiều giường, nơi này để tôi coi chừng cho "

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y một chút, lại nhìn Hàn Giang Đình, lắc đầu nói, " Tôi ai cũng không tin được "

Ach!

Hàn Giang Đình giật mình

Nghe Hoắc lão đại nói vậy, sao lại có cảm giác là lạ vậy?

Giống như...Y Y là người yêu của anh ấy vậy!

Hàn Giang Đình thật sự nhịn không được, hỏi, " Cái đó cái đó.... Em muốn hỏi một chút, anh có phải yêu Y Y nhà em không vậy? "

Hoắc Phi Đoạt cau mày, không trả lời

Hàn Giang Đình chưa từ bỏ ý định, còn muốn hỏi tiếp, liền bị A Trung nắm cổ áo kéo ngược ra sau, " Tiểu tử cậu, sao còn chưa về nhà hả? "

" Tại sao phải về? Tôi muốn ở lại với Y Y! Tôi không muốn về "

A Trung không nói gì, xách theo Hàn Giang Đình đi ra bên ngoài

Hàn Giang Đình nắm chặt hai tay bấu vào vách tường, " Hoắc lão đại, anh nói một câu đi a, để cho em ở lại đi mà? Nếu anh cho em ở lại...Em giúp anh lấy lòng Y Y, được không? "

" Thả cậu ấy ra "

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mở miệng hạ lệnh

A Trung sửng sốt một chút, vẫn như cũ xách cổ áo Hàn Giang Đình

Không phải chứ? Hắn không nghe lầm a? Lão đại thế mà lại nói trở mặt liền trở mặt a

Mới vừa rồi còn hạ lệnh đuổi Hàn Giang Đinh đi, nói kẻ này ở chổ này trừ thêm phiền, một chút lợi ích cũng không có.

*****

Sao trong chớp mắt lão đại lại thay đổi mệnh lệnh?

Chẳng lẽ... Hàn Giang Đình vừa mới nói lời hứa kia sao?

Giúp đỡ Hoắc lão đại đến được trái tim của Ngũ Y Y?

Hàn Giang Đình bất mãn tức giận: "Mau thả tôi xuống! Lão đại đã lên tiếng bảo tôi ở lại! Mau thả tôi ra!"

A Trung buông Hàn Giang Đình ra.

Hàn Giang Đình xác định, trong lòng Hoắc Phi Đoạt đã thích Ngũ Y Y, bằng không anh ta sẽ không nghĩ muốn đến được tim Ngũ Y Y.

"Hắc hắc, Hoắc lão đại, ngài thực rất anh minh nha, để tôi ở lại đây là rất đúng! Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Ngũ Y Y, đáng tin nhất, ngay cả hồi nhỏ cô ấy mặc quần lót màu gì tôi đều biết, không có gì mà tôi không biết! Đúng rồi lão đại, tôi có một yêu cầu nho nhỏ xin ngài nhất định phải đồng ý, chỉ cần ngài đồng ý nhận tôi làm đệ tử, về chuyện gì của Ngũ Y Y tôi đều đồng ý giúp ngài."

"Tôi rất ghét người nào ra điều kiện với tôi, càng chán ghét người nào cò kè mặc cả với tôi. A Trung, đưa cậu ta ra ngoài, bảo người ta tắm rửa cho cậu ta, thay một bộ đồ sạch sẽ, thối chết mất."

"A? Tôi không thối, tối nay tôi tắm rồi, thật sự, chính chính là trời đổ mưa nên mới... Đừng đưa tôi ra ngoài, tôi muốn ở lại với Ngũ Y Y."

âm thanh của Hàn Giang Đình biến mất.

Hàn Giang Đình bị A Trung túm cổ, dù sao cậu ta không có sức lực phản kháng, tùy ý để A Trung nắm cổ như con chó, cậu ta lầm bầm lầu bầu: "Tôi bái Hoắc lão đại làm sư phụ, bảo anh ta nhận tôi làm đệ tử, chuyện này là lừa đảo sao?"

A Trung bàn giao chuyện Hàn Giang Đình xong, liền trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đạt.

Hoắc Phi Đạt chống cằm nhìn Ngũ Y Y đang hôn mê.

"Lão đại, anh đi nghỉ trước đi, tôi ở đây canh chừng cho."

"không cần, tự tôi là được."

"Nhưng anh hao tổn nhiều nội lực như vậy, cần phải điều dưỡng thật tốt, thời gian cũng không còn sớm, bên cạnh còn có giường, bằng không anh hãy đi ngủ một chút, tỉnh lại tinh thần sẽ tốt hơn nhiều."

Hoắc Phi Đạt thở dài: "Tôi làm sao có thể ngủ được. Tôi muốn chờ cô ấy thoát khỏi nguy hiểm mới được.

A Trung biết Hoắc Phi Đạt luôn luôn có chủ kiến, lúc anh ấy quyết định thì không có ai thay đổi được. A Trung thở dài, rồi đi ra ngoài.

Cố Tại Viễn nằm ở phòng bên cạnh ngáy kho kho rồi.

Tiêu Lạc dàn xếp chuyện Ngũ Nhân Ái xong, nhìn cô ta còn ngủ say, liền lặng lẽ đi ra ngoài, ý định muốn thăm Ngũ Y Y một chút.

Nhưng mà, anh đứng ở hành lang liên tiếp giữa lầu năm và lầu sáu, thử rất nhiều lần vẫn không có cách nào đi được.

Nhân viên công ty Hắc Đế bảo vệ thật chặt chẽ.

Tiêu Lạc suy nghĩ đến, ở trên lầu có một sợi dây thừng, anh ta theo sợi dây thừng xuống lầu.

Nhưng anh ta vừa mới ló đầu ra cửa sổ thăm dò, anh ta phát hiện trên tường có đặt thiết bị báo động, loại hệ thống này chỉ có chuyên gia ánh mắt hiểu vũ khí mới có!

Hoắc Phi Đạt lại cẩn thận như vậy!

Lại nghĩ tới điều này!

Đến gần!

Nhân viên công ty Hoắc Đế được Hoắc Phi Đạt huấn luyện thành bộ đội đặc chủng rồi!

Ngũ Nhân Ái tỉnh lại.

cô ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn bức tường màu trắng, sau khi nhìn vài phút, cô xác định lúc này mình đang nằm trong bệnh viện!

Bên cạnh lại không có một người!

Nhất thời cảm thấy mình thật thê lương, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho tôi, nhìn thấy cô ta tỉnh lại, liền chạy nhanh đến hỏi: "cô cảm giác thế nào? Có thấy lạnh không?"

Ngũ Nhân Ái nhẹ nhàng lắc đầu, khàn giọng nói: "Ai đưa tôi đến đây?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)