Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 44

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 44
Nghĩa vụ của vị hôn thê
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y lau khô nước mắt, đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm đứng ở bên ngoài, trừng mắt hất cằm tức giận nhìn cô.

Ngũ Y Y không quan tâm đến Ngũ Nhân Tâm, đi ngang qua người cô ta.

"Ngũ Y Y! Tao nói cho mày biết, mẹ mày chính là Tiểu Tam, là tiện nhân chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Mày cũng như vậy! Luôn ngại khi người khác nói xuất thân của mày không tốt, nhưng mà bộ dạng của mày chỉ là giả dối! Tiêu Lạc là người đàn ông của chị cả, mày không cần phải chen chân vào đâu!"

Ngũ Y Y nắm chặt tay, mỉm cười xoay mặt lại, nhìn Ngũ Nhân Tâm, "Có biết tại sao Hàn Giang Đình cũng lười không thèm nhìn cô một cái không? Bởi vì cô và mẹ cô đều rất giống nhau, đều không có một chút ý vị của phụ nữ. Muốn chồng mình không vượt rào, được thôi, trước tiên bản thân mình phải có sức quyến rũ. Bác gái giống như là hốt rác, ông chồng không vượt rào mới lạ! Mọi việc đừng bắt người khác chịu trách nhiệm, đầu tiên nên tự kiểm điểm bản thân một chút đi. Hừ!"

Nói xong, cảm thấy Ngũ Nhân Tâm đang trợn mắt há hốc mồm, Ngũ Y Y hất cằm bước đi.

"A a a a! Ngũ Y Y! Con tiện nhân này! Mày và mẹ mày đều giống nhau! Đều là Tiểu Tam! Chết tiệt!"

Sau một lúc Ngũ Nhân Tâm mới phản ứng lại, tức giận đến mức dậm chân thét chói tai.

Ngũ Y Y không nhịn được nhếch môi cười.

Mình vừa nói những gì vậy nhỉ!

Đó chính là lời ngụy biện xằng bậy.

Từ lúc nào thì bản thân đã có thể đem những lời ngụy biện hợp tình hợp lý nói thành đạo lý rồi vậy?

Chết thật, nhất định là do chịu ảnh hưởng của Hoắc Phi Đoạt rồi.

Cái người họ Hoắc kia luôn có khả năng đem những đạo lý sai trái nói thành đạo lý của hắn.

A? Tại sao trong lúc này cô có thể nhớ đến Hoắc Phi Đoạt vậy?

Mẹ ơi, có phải là bản thân đã thích Hoắc Phi Đoạt không?

Nếu không thì tại sao người đang ở Ngũ gia, còn lòng thì đang đặt trên người hắn?

Đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy ở cách đó không xa, Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái đứng cùng nhau, bên cạnh còn có Tiêu Mai và Ngũ Phong Tập, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè.

Từ góc độ của Ngũ Y Y, vừa vặn có thể nhìn thấy Ngũ Nhân Ái kề sát vào Tiêu Lạc, là một bộ ngực đầy đặn.

Hừ, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể kìm lòng muốn ân ái rồi sao, cứ như vậy không nhịn được à!

Ghê tởm!

Ngũ Y Y khó chịu trợn ngược mắt.

Vừa đúng lúc bồi bàn đi qua, Ngũ Y Y liền cầm lấy một ly đồ uống màu xanh nhạt.

"Đó là cốc-tai nồng độ cao!"

Ngủ Nhân Lệ đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"A? Cốc-tai? Tôi nghĩ rằng đây là đồ uống! Trông rất giống nước táo!"

Ngũ Y Y sợ tới mức nhanh chóng đưa ra xa. Nếu uống cốc-tai nồng độ cao, nhất định cô sẽ say.

Trường hợp hôm nay nếu cô uống say, thật khó sẽ tránh được mọi việc, ví dụ như, chỉ vào mũi Ngũ Phong Tập mắng ông ta không phải là người, hoặc là sẽ mắng Tiêu Lạc là kẻ hai mặt.

Ngũ Y Y le lưỡi với Ngũ Nhân Lệ.

Ngũ Nhân Lệ híp mắt nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y thấy Ngũ Nhân Lệ cười với mình.

Không tránh khỏi có chút sửng sốt.

Ba cô gái nhà họ Ngũ cười lên cũng không hề xấu xa.

Một bàn tay đầy đặn vỗ lên vai Ngũ Nhân Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ lập tức nhăn lại.

"Lệ Lệ à, làm sao lại chạy đến đây rồi? Anh đi tìm em mãi! Đừng chạy nữa, chúng ta nói chuyện đi nào!"

Người đàn ông này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, là người giàu nhất cùng này, nhà hắn vốn ở nông thôn, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 2, bắt đầu làm ăn buôn bán, thế nhưng có chút kiêu ngạo, trở thành ông chủ than đá lớn nhất ở đây.

Bây giờ có rất nhiều tiền trong tay, giàu đến chảy mỡ.

Ngũ Y Y rất chán ghét cái tên ngựa đực này.

*****

Nhìn mặt khuôn mặt ghồ ghề của hắn ta, khuôn mặt to béo bóng bẩy, đôi mắt vừa nhỏ, môi lại vừa dày, khi nói chuyện, sẽ khiến người đối diện nhầm tưởng là hai miếng xúc xích đang run rẩy.

Ngũ Nhân Lệ rất bực bội về bộ dáng của hắn, đôi vai khẽ run lên, muốn đẩy bộ móng vuốt của hắn đi, nhưng không được.

"Mã lão bản, ông nên đến tán gẫu với cha tôi."

Ngũ Nhân Lệ nhỏ giọng nói.

Xem ra Ngũ Nhân Lệ rất lợi hại nha, làm sao mà có thể gặp được người đàn ông giàu có như thế, mà cô ấy vẫn nhát gan như vậy sao?

Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà!

Ngũ Y Y cau mày đi về phía trước, dùng ngón tay chọc chọc vào bàn tay Mã Hữu Tài đang đặt trên vai Ngũ Nhân Lệ, ghét bỏ nói: "Này! Nói chuyện thì cũng đã nói rồi, làm gì mà còn để tay ở trên vai người ta thế! Bỏ ra!"

Mã Hữu Tài không dám tin trừng mắt với Ngũ Y Y, "Cô là ai? Nơi này không có chuyện của cô!"

"Cô ấy là em gái tôi! Làm sao cô ấy có thể mặc kệ chuyện của tôi?"

Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng nói.

"Em gái của em?"

Mã Hữu Tài đánh giá Ngũ Y Y một chút.

Bộ dạng của cô vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại vô cùng ngang ngược, vừa nhìn vào là biết đây không phải là một cô gái dễ đối phó. Không bằng cứ đối phó tốt với Ngũ Nhân Lệ này.

"Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Tôi nói chuyện cùng với Lệ Lệ, cô đừng có xen vào, "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ méo xệch, lộ ra biểu cảm không tình nguyện.

Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, "Phải không? Người khác cũng không muốn nói chuyện với ông, làm gì có người nào lại đi ép buộc người khác tán gẫu với mình? Mau bỏ tay của ông ra!"

"A a! Tiểu nha đầu, cha của mấy người còn phải lễ độ cung kính với tôi, cô còn dám nói thế với tôi? Có biết khi tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?"

Ngũ Y Y phồng má, hất cằm nói, "Vậy ông có biết làm tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?"

Nói xong, Ngũ Y Y lấy điện thoại ra, tìm người số điện thoại, đưa cho Mã Hữu Tài xem, "Thấy gì chưa? Hoắc Phi Đoạt là bạn tốt của tôi, còn có Cố Tại Viễn, đều là bạn. Thế nào? Muốn để công ty Hắc đế đến chỉ đạo công ty than đá của ông không?"

Mã Hữu Tài vừa thấy tên Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn, nhất thời sợ đến mức trừng to mắt, móng vuốt trên vai Ngũ Nhân Lệ lập tức bỏ xuống, liếc Ngũ Y Y một cái, nhỏ giọng nói, "Tôi chỉ muốn đùa Lệ Lê một chút..... Có cần nghiêm trọng vậy không?"

Nói xong, bộ dạng xun xoe vội vàng chạy đi.

Ngũ Y Y bật cười.

Ai da, ngại quá chú Hoắc à, lại gián tiếp lợi dụng chú rồi.

Không ngờ, tên của chú lại có tác dụng như vậy, người khác chỉ nhìn một cái, liền bị dọa cho sợ hãi. Ha ha ha.

Lúc này Ngũ Nhân Lệ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngũ Y Y, tức giận nói, "Cái tên mập ghê tởm này, đêm nay cứ quấn lấy tôi. Cha cũng không thèm để ý, còn bảo tôi phải tiếp đãi hắn thật tốt. Thế nào là tiếp đãi chứ? Chẳng lẽ lại để cho tên mập đáng chết này tùy tiện sờ mó sao!"

"Hừ, Ngũ Phong Tập chính là loại người này! Chỉ cần là việc có thể kiếm lợi cho mình, có lẽ ông ấy cũng sẵn sang mang vợ con đi bán! Đúng là vô lại!"

Ngũ Nhân Lệ giật mình, khẽ hít một ngụm khí, "Y Y, làm sao lại dám nói ba như vậy?"

"Thật ra tôi cũng không muốn nói ông ấy như vậy, tôi cũng trông ngóng một người ba thấu tình đạt lý, đáng tiếc, hiện thực lại khiến tôi nhìn thấu ông ấy." Ngũ Y Y lườm Ngũ Nhân Lệ một cái, thở dài, "Tôi, cho dù có nói như thế nào, thì đó vẫn là ba mình, chỉ có ông ấy phải xin lỗi tôi, còn tôi sẽ không xin lỗi ông ấy. Phiền chết mất!"

*****

Vừa nghĩ tới cha không chịu chi tiền để lập bia mộ cho mẹ, Ngũ Y Y lòng thật lạnh lẽo

"Nhân Lệ! Chị sao nói nói chuyện cùng với nó vậy! Em không nhìn lầm chứ? Chị còn cười với nó nữa?"

Ngũ Nhân Lệ đẩy Ngũ Nhân Aí một cái làm Ngũ Nhân Lệ thiếu chút nữa ngã xuống đất

Ngũ Nhân Lệ nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Aí đang đi tới, vội vàng cúi đầu, nói nhỏ, "Em đâu có cười a, thật sự không có cười. Mới vừa rồi cái tên chết tiệt họ Mã kia tới quấy rầy em.... Dọa em sợ muốn chết"

Ngũ Y Y nhìn ba chị em Ngũ gia đều ở đây, cũng không có chuyện của cô, xoay người muốn đi khỏi chỗ này

"Ngũ Y Y!"

Ngũ Nhân Aí đột nhiên kêu tên của cô

Ngũ Y Y dừng bước, không quay đâu nói, "Chuyện gì? Muốn nói gì mau nói, tôi không rảnh"

Ngũ Nhân Lệ len lén nhìn chị cả một cái, lại nhìn Ngũ Y Y, cộ rụt lại, không dám lên tiếng

Ngũ Nhân Aí cười hả hê nói, "Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn đến chỗ Tiêu Lạc ở"

Ngũ Y Y nhíu mày, cắn môi không nói gì

Mặc dù đã biết trước, muốn đem chuyện quá khứ cho qua, nhưng nghe người khác nói vậy. trong long cô vẫn cảm thấy không thoải mái

Không ngờ, Tiêu Lạc nhanh như vậy đã muốn ở cùng với Ngũ Nhân Aí

Tim, có chút nhói đau

Cô cắn răng cười lạnh, "Thật sao? Tôi biết rồi? Còn chuyện gì nữ không? Không còn thì tôi đi"

"Chỉ là muốn đặc biệt thông báo cho cô một tiếng. Tiêu Lạc nói, căn nhà kia là để cho tôi với anh ấy ở chung"

Ngũ Y Y cắn môi, cứng răn nói, "Yên tâm, tôi không có lý do gì để đi tìm anh ta cả"

"Thật sao? Nếu giống như cô nói vậy thì tốt, tôi chỉ sợ cô nói một đường lại muốn đi tìm anh ấy...."

Ngũ Y Y nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm Ngũ Nhân, lạnh lung nói, "Tôi nói này, cô nên quản cho tốt chồng của cô đi, để anh ta không tìm tới tôi là tôi cảm ơn lắm rồi. Có biết không, như vậy tôi rất phiền"

Ngũ Nhân Aí đang cười, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi

Ngũ Nhân Tâm mạnh miệng cãi lại, "Tiện nhân! Anh rể tôi mới không tìm đến loại người như mày...Mày cho mày là ai? Đừng tự dát vàng vào mặt mình như vậy! Tao nhổ vào! Mày là cái thá gì a!"

Ngũ Y Y hí mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm, nhấn mạnh từng chữ, "Ngũ nhị tiểu thư, cô thật hết cứu rồi! Diện mạo không đẹp, tính tình không khác gì hổ cái, vậy mà cô muốn Hàn Giang Đình để ý tới mình, thật nằm mơ giữa ban ngày rồi. Đại tiểu thự, chồng cô anh ta nếu như muốn đến quấy rầy tôi, mấy lời ngon ngọt anh ta nói với tôi, nếu tôi vui chắc sẽ cùng anh ta chơi đùa một chút, cô phải cẩn thận nha"

Lãnh khốc nói xong, Ngũ Y Y huýt sáo, tay nhét vào túi quần, tiêu sái rời đi

Ngũ Nhân Tâm giận đến phát điên, "Chị!Chị!Chị nghe con tiện nhân đó nói gì không?Cô ta nói muốn chơi đùa với anh rể đó! Đây là loại đàn bà gì a, tâm đê hèn như vậy, da mặt thật là dày a, cũng không biết cái gì gọi là liêm sỉ sao?!"

Ngũ Nhân Aí nhíu mày, "Chỉ là.... Cô ta nhắc nhở chị, không được để Tiêu Lạc cơ hội tiếp xúc với Ngũ Y Y"

Ngũ Nhân Tâm nảy sinh ý nghĩ độc ác, tay nắm chặt lại, "Em thật sự muốn đem con nhỏ đó xé thành từng mảnh!"

Ngũ Nhân Lệ đụng đụng Ngũ Nhân Tâm, "Chị hai đừng nói nữa, Hàn Giang Đình tới kia"

"A?Chỗ nào?"

Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt hung thân biến mất, thấy Hàn Giang Đình lập tức trở nên dịu dàng thướt tha đi tới, Hàn Giang Đình bộ dạng phong lưu, miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ hỏi, "Có thấy con dâu nuôi từ bé của tôi đâu không?"

Con dâu nuôi từ bé, ba chị em Ngũ gia nghe thấy liền trơn mắt há mồm

*****

"A, ở bên kia! Ngũ Y Y! Chậm một chút...Mình có việc muốn nói với cậu a"

Hàn Giang Đình vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y

Ngô Nhân Lệ quay đầu ngốc nghếch hỏi, "Con dâu nuôi từ bé? Hàn Giang Đình là đang nói Y Y sao?"

Ngũ Nhân Ái cải chính lại, "Cái gì Y Y, là Ngũ Y Y! Làm gì mà gọi tên nó thân mật vậy, còn gọi là Y Y "

Ngũ Nhân Lệ cúi thấp đầu, mũi giày khẽ cọ xát

Ngũ Nhân Lệ tay bụm miệng hét lên, "A a a! Ngũ Y Y có ngày tao sẽ giết mày, đồ lẳng lơ!Tao sẽ giết mày!"

Hàn Giang Đình đuổi theo Ngũ Y Y, đang muốn đùa cô một chút, chợt phát hiện ánh mắt cô tan rã, gương mặt đầy vẻ bi thương

Cùng nha đầu này làm bạn nhiều năm hắn liền biết Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện, vội vàng duỗi tay, đem cô ôm vào lòng

Ngũ Y Y thân thể giống như mất đi sức lực, cả người vô lực ngã lên người Hàn Giang Đình

"Như thế nào? Còn đi được không?"

"Không...Đã hết pin rồi"

"Vậy đi thôi! Đi nhà mình, mình nạp pin cho"

Hàn Giang Đình kéo Ngũ Y Y ra ngoài

Ngũ Nhân Tâm vẫn đuổi theo Hàn Giang Đình, khi nhìn thấy Hàn Giang Đình ôm Ngũ Y Y đi ra, cô ta tức điên lên, một đường chạy tới, lúc Hàn Giang Đình đang muốn lên xe, cô ta cực kỳ tức giận la lên, "Giang Đình! Giang Đình! Anh đang làm gì vậy?"

Ngũ Y Y rủ đầu, ngồi vào trong xe

Hàn Giang Đình cau mày, nhìn Ngũ Nhân Tậm, phiền chán nói, " Tôi đi nơi nào mắc mớ gì tới cô? Cô là lão bà của tôi sao? Hừ, ngay cả lão bà của tôi cũng không có quyền hỏi tôi đi nơi nào đâu! Phiền muốn chết!"

"Giang Đình! Anh không được đi hẹn hò với Ngũ Y Y! Em không cho!"

Hàn Giang Đình khinh thường nó, "Hắc, cô làm sao biết tôi muốn ra ngoài hẹn hò cùng với Y Y vậy? Nếu biết hai chúng tôi muốn đi ngọt ngào với nhau, cô còn đứng đây làm gì? Không biết làm trễ hạnh phúc của người khác là rất khốn kiếp sao?"

Nói xong, Hàn Giang Đình tiêu sái lên xe, chở Ngũ Y Y đi mất

"A a a!Tức chết tôi rồi! Ngũ Y Y, lần sau tao sẽ không bỏ qua cho mày! Mày chờ đó!"

Ngũ Nhân Tâm đem tóc vò rối lên như mụ điên

Ngũ Nhân Lệ đuổi tới, liền khuyên bảo Ngũ Nhân Tâm, "Chị hai, không nên tức giận, với trí tuệ của Giang Đình, hắn khả năng chỉ mang Ngũ Y Y đi một vòng rồi về thôi. Đừng nóng giận, chị hai"

"Em tránh ra! Chị sẽ không bỏ qua cho nó"

"Chị hai!"

"Chị muốn đi tìm ba tố cáo nó! Kêu ba trừng trị cái đồ không biết liêm sỉ đó"

Ngũ Nhân Lệ bị doa, nhanh chóng kéo tay Ngũ Nhân Tâm lại, " Chị hai!Không nên đi! Hôm nay là ngày vui của chị cả, ba đang vui mừng, chị đi bây giờ, chỉ khiến ba giận thêm thôi"

Ngũ Nhân Tâm giận đỏ ngầu cả mắt, đẩy Ngũ Nhân Lệ ra, "Chị mặc kệ! Chi ai cũng không quản! Hôm nay chị không trị chết tiện nhân kia, ta không phải Ngũ Nhân Tâm"

Ngũ Nhân Tâm bước nhanh vào bên trong

Ngũ Nhân Lệ vẻ mặt đau khổ nói, "Làm sao bây giờ, lần này xong rồi" Nói xong vội vàng đuổi theo Ngũ Nhân Tâm, "Chị hai! Chờ em với, chị hai"

Ngũ Nhân Tâm chạy vào bên trong, mắt trợn to lên, lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải

Đúng lúc nhìn thấy cha mẹ Hàn Giang Đình cùng Ngũ Phong Tập đang cười nói đi ra

Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt dữ tợn, bước nhanh qua

"Ba!"

Âm thanh bén nhọn vang lên, dọa mấy đại nhân vật giật mình cũng dọa luôn cô ta

*****

Mẹ Hàn Giang Đình cười nói, "Nhân Tâm à, bởi vì tuần trước cô có chuyện phải đi ra ngoài, cho nên mới không thể mời con đến nhà chơi, không thì chủ nhật tuần này con đến nhà ta, được không? Cô sẽ làm cho còn món điểm tâm cô mới vừa học được, thế nào?"

Ngũ Phong Tập nhìn sắc mặt của Ngũ Nhân Tâm, có chút không hiểu hói, " Sao cậy, Nhân Tâm? Sao trông con xanh xao vậy?"

"Ba, ba mau quản Ngũ Y Y đi!, Y Y, nó..... ô ô ô..."

Ngũ Nhân Tâm nói xong, liền bĩu môi khóc nấc lên

Ba Hàn vỗ vỗ sau lưng Nhân Tâm "Nhân Tâm à, khóc cái gì a, rốt cuộc là chuyện gì? Chẵng lẽ Y Y khi dễ con sao?"

Ngũ Nhân Tâm toét miệng khóc lể, "Y Y giả bộ ốm, khiến Giang Đình mềm lòng ôm cô ta đi rồi! Con hỏi anh ấy đi nơi nào, con không cho anh ấy đi, anh ấy nói muốn đi hẹn hò, không nghe lời khuyên của con. Trực tiếp lái xe đi rồi! Ba, người phải quản Ngũ Y Y? Cô ta không chê người khác nói xấu mình, nhưng Giang Đinh thì phải chú ý không bị ảnh hưởng a!"

"A?" Ngũ Phong Tập vặn chân mày

Ba mẹ Hàn Giang Đình càng thêm khiếp sợ

"Cái thằng này, làm việc không chú ý gì hết, đúng là không hiểu chuyện mà! Bà xem bà dạy nó thành cái dạng gì kia! Hừ!" Ba Hàn tối mặt, không vui nhìn chằm chằm mẹ Hàn

Mẹ Hàn không chịu thua cãi lại, "Nó vẫn luôn cư xử đúng mực đó chứ, chỗ nào giống người không hiểu chuyện? Ông không được trách nó"

Ngũ Nhân Tâm nghe vậy liền gật đầu phụ họa theo lời me Hàn noí, "Bá bá, người không nên trách oan Giang Đình, Giang Đình là người tốt, chính là anh ấy quá mức tin người. Chính Ngũ Y Y giả bộ đáng thương, muốn cho Giang Đình thương cảm cô ta. Cô ta, chính là đồ chuyện lung lạc nam nhân"

Ngũ Phong Tập trên mặt lộ rõ không vui, quát lớn Ngũ Nhân Tậm, "Nhân Tâm, con nói gì vậy? Sao lại nói chị mình như vậy?"

Ngũ Nhân Tâm quay mặt, nhỏ giọng nói, "Hừ, cô ta mới không phải là muội muội của con"

Ngũ Phong Tập ngượng ngùng cười nhìn chạ me Hàn nói, "Không Nên trách Giang Đình, có thể là Y Y có chút không thoải mái, Giang Đình từ nhỏ lớn lên với nó, tình bạn rất tốt, có thể nó màng Y Y đi tới chỗ bác sĩ xem bệnh không chừng. Không có việc gì, không có việc đầu, mấy đừa đều là con ngoan a"

Ba Hàn nhíu mày, "Không được! Không thể để cho bọn nó cứ như vậy. Bọn nó đều lớn cả rồi, không thể cứ như hồi còn bé được"

Nói xong, phất tay bỏ đi

Mẹ Hàn ngớ ngẩn đuổi theo, "Lão Hàn! Lão Hàn, ông chờ tôi với, ông định đi đâu a?"

Ngũ Nhân Tâm đắc ý cười

Ngũ Phong Tập giận dữ quay đâù mắng Ngũ Nhân Tâm, "Cái nha đầu không hiểu chuyện! Con chạy tới đây kiện cáo cái gì? Con không thể hiểu chuyện một chút hay sao? Sắp tới chúng ta cần Han gia giúp đỡ việc làm ăn, nếu con dám làm hỏng việc này, chuyện tiền bạc còn có thể bù sao! Xú nha đầu"

Ngũ Nhân Tâm vểnh miệng đáp lại, "Không có chuyện gì đầu ba, con bảo đảm chuyện trợ giúp tiền bạc lần này sẽ thành mà. Hàn bá không hy vọng Giang Đình qua lại với Ngũ Y Y! Con nói như vậy, Hàn Bá nhất định sẽ vui a"

"Aí Con làm ta tức chết mà"

Ngũ Phong Tập giậm chân một cái, cũng chạy ra ngoài đuổi theo bọn họ

Hàn Giang Đình mang Ngũ Y Y chỗ của hắn, vừa vào nhà, trên mặt đất đều bày oán loạn các loại y phục

Một chỗ trống để đặt chân cũng không có

"Mình nói này, Hàn thiếu gia, muốn mới khách tới chơi, ngài trước tiên có nên quét dọn nơi này một chút không?"

*****

Nói xong, Ngũ Y Y khom lưng, nhặt một cái bra cũa nữ quơ quơ

Hàn Giang Đình đỏ mặt, vội vàng nhặt lung tung mấy thứ lên, hướng thùng rác nhét vào, "Đây không phải là do liên tục tác chiến, nên mệt mỏi quá không có thời gian dọn dẹp hay sao. Đều là anh em, hai ra còn khách khí cái gì. Đến, ngôi đi"

Ngũ Y Y ngồi trên ghế sa lon, từ dưới mông lôi ra một thứ, Hàn Giang Đình đỏ mặt, vội vàng đoạt lấy cái vật là từ silicon từ tay Ngũ Y Y, đần mặt vứt vào thùng rác

Ngũ Y Y nằm trên ghế sa lon, "Ba mẹ cậu để cậu một mình ở bên ngoài, thật là một sai lầm lớn a, cậu xem cái phòng này, thật lâu không có dọn dẹp qua a"

Hàn Giang Đình cởi dép cho cô, đem chân đặt lên ghế, cợt nhã nói, " Nếu cậu làm lão bà của mình, mình đảm bảo, sẽ cắt đứt với mấy cô nàng kia, chỉ cần một mình cậu. Như thế nào? Có muốn cứu vớt công tử ta đây không?"

Ngũ Y Y lười phản ứng với hắn, đấm đầu một cái, "Đi, pha cho mình một ly cà phê, đau đầu quá"

"A, chỗ mình chỉ có cà phê hòa tan, có uống không?"

"Cũng được, mình cũng không trông cậy vào cậu pha cho mình một ly cà phê tử tế"

Hàn Giang Đình đi pha cà phê, liếc mặt nhìn Ngũ Y Y nói, "Thế nào? Chú Lạc đình hôn, cậu bị kích thích lắm sao?"

"Đứng nói chuyện của anh ta được không, phiền lắm"

Hàn Giang Đình bưng cái ly đi tới, "Phiền cái gì, chú Tiêu cũng Ngũ đại tiểu thư đính hôn, mình cảm thấy là tốt nhất! Lúc đầu nhìn là mình xác định cái lão ấy chắc chắn trước sau gì cũng sẽ chia tay với cô ta thôi, như vậy thật sảng khoái a"

"Cậu nói ít đi" Ngũ Y Y liếc mắt, nhận lấy ly cà phê, kê lên mei6ng5 uống từng ngụm

"Đừng buồn nửa, so với chú Tiêu còn ối người tốt hơn kìa, đây mình lấy tạp chí cho cậu coi"

Ngũ Y Y cầm ly cà phê nóng, vùi đâi trên sô pha, cảm thấy thoải mái một chút, thở phào ra, "Mình cũng không biết tại sao nữa, muốn quên đi anh ấy, nhưng hôm nay thấy anh ấy đứng cùng Ngũ Nhân Aí, cảm thấy có chút khó chịu. Cậu nói xem, Giang Đình, Tiêu Lạc đã xảy chuyện gì? Mình đến bây giờ cũng không hiểu nổi anh ấy. Anh ấy nói, rất thích mình, nhưng lại đi đính hôn với người khác, rốt cuộc là sao?"

Hàn Giang Đình đảo mắt, đầu tự hỏi, một lúc vỗ đùi nói, "Mình biết rồi"

"Như thế nào?'

"Thì đó, Tiêu Lạc mắc chừng cuồng tưởng"

Ngũ Y Y không nói gì, đầu rủ xuống

Biết Hàn Giang Đinh ngây thơ, thế mà cô còn hỏi, đúng là tự tìm ngược mà

"Chú Tiêu đem mình tưởng thành bạch mã hoàng tử! Cảm thấy tất cả nữ nhân trên thế giới này đều yêu hắn muốn chết. Đoán chừng hắn không chỉ nói với một nữ nhân những lời như vậy, chắc chắn hắn đã từng nói những lời này với rất nhiều nữ nhân rồi. Mình cảm thấy đây là phân tích chính xác nhất"

"Thật là cẩu huyết! Một chút cũng không đáng tin! Không thèm nói chuyện với cậu nữa"

Ngũ Y Y húp một ngụm cà phê

Tâm tình khá hơn một chút

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Ngũ Y Y hỏi Hàn Giang Đình, "Nếu như Hoắc Phi Đoạt nói yêu mình thì...."

Hàn Giang Đinh trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, lập tức ôm Ngũ Y Y kích động nói, "Nếu Hoắc lão đại nói thích cậu, cậu nhất định phải lập tức, lập tức, mặc kệ là tiểu tam, tiểu tứ hay tiểu ngũ gì cũng phải đồng ý! Tốt nhất là đặc biệt nhờ anh ta, nhận mình là đồ đệ, hiểu không!"

*****

Ngũ Y Y gõ đầu Hàn Giang Đình, mắng hắn, "Tại sao mình lại phải làm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ của hắn chứ! Chẳng lẽ mình không thể làm vợ cả à?"

Hàn Giang Đình cúi đầu thở dài đình rũ: "Chuyện như vậy thì cần gì phải suy nghĩ chứ, cậu có thể lên làm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ của Hoắc lão đại, cho dù là tiểu thất, tiểu bát mình cũng phục cậu, giơ ngón tay cái với cậu!"

"Tiểu tử thối! Sao lại coi thường người ta như vậy hả? Mình có cái gì không tốt? Hoắc Phi Đoạt thì có cái gì tốt? Mình còn lâu mới nhìn trúng hắn!"

"Ai da da, vẫn còn tự lừa dối mình như thế sao?"

Ngũ Y Y đột nhiên chuyển chủ đề: "Hôm nay con nhỏ Ngũ Đại sẽ dời đến ở nhà họ Tiêu, hai người bọn họ muốn bắt đầu chung sống."

Hàn Giang Đình trợn to mắt: "Kệ họ! Để họ ở chung đi, mà chuyện này thì có liên quan gì đến mình?"

"Đúng thế, không liên quan đến chúng ta."

Ngũ Y Y nghịch tóc. Không phải chỉ là ở chung sao? Có cái gì đâu! Dù sao cô cũng từng ở cùng người đàn ông khác, cô không lỗ.

Hàn Giang Đình gãi đầu, "Này, cậu cứ ngốc ở đấy đi, mình đi tắm, nếu hôm nay mà không gội đầu thì khó chịu chết mất!"

"Cút đi! Mình nhìn thấy gàu của cậu rồi này, kinh quá đi!"

Hàn Giang Đình cười hì hì chạy về phòng tắm.

Ùng ùng...... Bên ngoài truyền đến tiếng sấm mơ hồ.

Ngũ Y Y vểnh tai, chạy đến cửa sổ trước mặt nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày nay sao vậy, trời vừa tối đã mưa, quan trọng là sấm đánh rất đáng ghét.

"Mình muốn đi tìm mấy tấm chăn, nếu sấm đánh thì trùm kín đầu."

Ngũ Y Y đang muốn đi vào bên trong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Ngũ Y Y đáp lời, kéo cửa ra.

Nhìn bóng dáng trước cửa, Ngũ Y Y hơi sửng sốt: "Bác Hàn, bác gái? Tại sao hai người lại tới đây?"

Cha mẹ Hàn Giang Đình đứng ở cửa đều nghiêm mặt. Cha Hàn Giang Đình đẩy Ngũ Y Y một cái, đi vào phòng, kỳ quái nói: "Chúng tôi tại sao lại không thể tới? Đây là chỗ ở của con trai tôi, là tôi tốn tiền mua cho nó, nhà của mình thì tại sao chúng tôi lại không thể tới?"

Mẹ của Hàn Giang Đình cũng tiếp lời: "Đúng vậy! Đây là nhà của chúng tôi, tại sao chúng tôi không thể tới? Còn cô.... Tại sao cô lại ở đây?"

Ngũ Y Y cảm thấy khí thế của vợ chồng Hàn gia không tốt, vội vàng mỉm cười: "Cháu hơi nhức đầu nên Giang Đình đưa cháu tới đây nghỉ ngơi. Bác trai, bác gái, hai bác uống trà nhé? Cháu đi pha cho hai bác."

"Không cần!" Ba của Hàn Giang Đình lớn tiếng nói: "Cô không phải chủ nhân cái nhà này, không cần cô đến tiếp đãi chúng tôi!"

Mẹ của Hàn Giang Đình gật đầu: "Chúng tôi là chủ nhân ở đây, cô mới là khách. Có đúng không, lão Hàn?"

Ngũ Y Y nhìn đôi vợ chồng này một chút, có lẽ là Ngũ Nhân Tâm đi tố cáo rồi, gật đầu: "Được rồi. Bác trai, bác gái, hai bác ngồi đi, cháu cũng tốt hơn rồi, cháu xin về trước."

"Ngươi đứng lại!" Ba của Hàn Giang Đình gọi Ngũ Y Y lại: "Cô dừng lại một chút, tôi còn có lời muốn nói với cô."

"Đúng vậy, người lớn có lời, thân là vãn bối thì nên lắng tai nghe." Mẹ của Hàn Giang Đình phát ra một câu kỳ lạ như thế.

"Được, bác nói đi, cháu nghe đây."

Ba của Hàn Giang Đình tức giận: "Y Y, cô và Giang Đình đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi biết tình bạn của hai đứa rất sâu, là bạn tốt. Nhưng bây giờ cô cũng trưởng thành rồi, không còn cái ở thời hai ba tuổi nữa, phải biết chừng mực một chút. Cô chưa gả, Giang Đình chưa cưới, hai đứa còn thân mật quá mức như vậy sẽ khiến người ta dị nghị."

*****

Ngũ Y Y đột nhiên căng lớn mắt.

"Chuyện của mẹ cô chúng tôi cũng biết, mặc dù cô tốt bụng, hiền lành nhưng chúng tôi không thể để cô và Giang Đình ở cùng nhau được. Hàn gia chúng tôi cũng cần thể diện! Không phải loại người gì cũng có thể làm con dâu nhà chúng tôi! Về phần Giang Đình, tôi sẽ nói chuyện riêng với nó để sau này nó đúng mực một chút, đừng lúc nào cũng ở cùng cô."

Ngũ Y Y dùng sức vặn đầu ngón tay mình, cười khổ nói, "Bác trai, bác gái, hai bác đừng quá lo lắng. Cháu và Giang Đình chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ tình cảm gì đâu. Bọn cháu cả đời này cũng chỉ có thể làm bạn...... Cho nên hai bác cứ yên tâm......"

Mẹ Hàn Giang Đình cắt ngang lời của Ngũ Y Y, nói, "Làm bạn cũng không được! Cô không để ý nhưng nhà chúng tôi quan tâm! Người ngoài nhìn vào cũng không biết cái gì hữu tình hay không hữu tình. Chúng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của Giang Đình. Cho nên Y Y à, cô cũng hiểu cho chúng tôi đi, đừng ở cùng một chỗ với Giang Đình nữa. Giữa nam nữ giữ vững khoảng cách mới là chuyện tốt."

Ngũ Y Y thất hồn lạc phách, hoảng hốt gật đầu rồi kéo cửa chạy ra ngoài.

Bên ngoài gió rất lớn, cuốn lên rất nhiều lá cây và bụi đất, cát bay đá chạy, dường như muốn thổi tung con người lên không trung.

Ngũ Y Y híp mắt, khó khăn đi trên đường. Cô mịt luống cuống, làm bạn bè cũng không xứng ư?

Mẹ của mình là loại người nào mà ngay cả bạn cô cũng không thể có?

Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Lạch cạch, lạch cạch, rơi lên người của cô. Lành lạnh.

Một tiếng sấm ầm ầm vang lên lên, cô hoảng sợ hét lên, té ngã trên đường lớn.

Cô dùng tay bịt lỗ tai, run lẩy bẩy.

Hạt mưa ngày càng lớn, đánh bồm bộp vào Ngũ Y Y. Rất nhanh, tóc và quần áo của cô đều ướt đẫm.

Làm thế nào đây? Cô nên làm cái gì bây giờ?

Chỗ này rất vắng vẻ, cả taxi cũng không có. Phải đến phía trước mới có taxi nhưng phải đi cực xa.

Ngũ Y Y lấy điện thoại di động ra, không chút suy nghĩ gọi cho Hoắc Phi Đoạt. Giờ phút này, trong lòng cô chỉ xuất hiện một mình hắn.

Hắn có thể cho cô một bến đỗ an toàn, chỉ có ở bên cạnh hắn, cô mới có thể yên tâm, an nhàn không phải nghĩ đến thứ gì.

Ùng ùng! Đột nhiên, mấy tiếng sấm đánh xuống. Ngũ Y Y sợ hãi khẽ run, điện thoại di động rơi trên mặt đất, vỡ tan.

Cô cuống quít nhặt từng mảnh điện thoại di động lên, lắp lại, nhưng không cách nào mở máy.

Điện thoại hỏng rồi, làm sao đây? Xem ra là ông trời cố ý muốn hành hạ cô. Được rồi, đến đây đi, tất cả bão tố đều đến đây đi!

Cô là Ngũ Y Y! Là cô gái mạnh mẽ! Cô không sợ!

Ngũ Y Y cắn răng, đón gió mưa, tập tễnh đi về phía trước.

Cứ như vậy, lạnh lẽo khiến cả người run rẩy, đôi môi xanh mét, kiên trì đi nửa giờ, cuối cùng cũng thấy được đèn xe phía trước.

Ngũ Y Y vui mừng đi tới ven đường vẫy xe.

Đó là một chiếc xe tải lớn.

Tài xế căn bản không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ trong màn mưa, lái thẳng đến chỗ Ngũ Y Y.

"A!" Ngũ Y Y phát hiện xe tải không có dấu hiệu dừng lại, duy trì tốc độ cao lao về phía cô, cô cực kỳ hoảng sợ, ngay thời khắc nguy hiểm liền lăn vào trong bụi cỏ ven đường.

Bởi vì trời mưa, bùn đất rất xốp, Ngũ Y Y lăn thẳng xuống dưới.

*****

"A....................."

Ngũ Y Y ôm đầu lăn xuống dưới càng không ngừng gào thét.

Ầm!

Rốt cuộc đụng vào tảng đá, Ngũ Y Y lập tức ngất đi.

Mưa rơi ngày càng lớn.

Trên mặt Ngũ Y Y toàn bùn và lá cây, cô nằm trên mặt đất lạnh như băng, bị mưa to bao phủ.

Tiêu Lạc chạy ra sân tìm kiếm Ngũ Y Y, làm sao cũng không tìm được cô.

Anh phải nói rõ sự thật với cô bé kia, không thể để cô tiếp tục hiểu lầm anh nữa.

"Anh đang làm cái gì? Lạc?" Ngũ Nhân Ái vừa đi đến, gắt gao ôm cánh tay Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc hơi nhíu mày, không quan tâm đến Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái cũng không giận, chỉ thản nhiên cười nói: "Ngũ Y Y vừa mới rời đi với Hàn Giang Đình, hai người gắn bó như tình nhân, người ta cũng không hứng thú đâu."

"Y Y và Hàn Giang Đình là bạn thân, chứ không phải như vậy!" Tiêu Lạc không vui mặc kệ Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái cắn môi: "Phải không? Chính là bạn thân sao? Vậy vì sao người ta nói hai người bọn họ ở chung thế?"

"Hoang đường! Nhân Ái, các người không cảm thấy nhằm vào ngũ Y Y như vậy rất nhàm chán sao?"

Nói xong, Tiêu Lạc mặc kệ Ngũ Nhân Ái, anh đến chỗ khác nói chuyện với bằng hữu.

Ngũ Nhân Ái vẻ mặt tức giận: "Nhầm chán? Cảm thấy tôi nhàm chán? Có phải chỉ có Ngũ Y Y mới có thể nói chuyện sao? Hừ! Muốn Ngũ Y Y ở chùng với anh? Anh nằm mơ đi!"

Khách mời vui vẻ, ồn ào ra về.

Cuối cùng, Ngũ Nhân Ái ngồi trên xe Tiêu Lạc, muốn đi theo Tiêu Lạc về nhà trọ của anh ta.

Trời đổ mưa, nhóm người hầu bậc dù.

Tiêu Lạc cười toét miệng, ngồi trong xe hơi bắt đầu nói: "Hai đứa này sắp yêu nhau mà, không cần phải ầm ĩ vậy. Lạc à, em phải chăm sóc Nhân Ái thật tốt, không được khi dễ con bé này."

Ngũ Nhân Ái xấu hổ cười: "Yên Tâm đi, chúng con sẽ rất hạnh phúc."

Ngũ Phong Tập xúc động nói: "Thật là nhanh, chớp mắt đã đính hôn, lập tức lập gia đình rồi. Thật nhanh nha."

Tiêu Lạc luôn nghiêm mặt, cũng không có mỉm cười, rõ ràng một bộ dáng thật thờ ơ, "Cài dây an toàn xong, chúng ta đi thôi."

Xe hơi châm rãi rời khỏi Ngũ gia trang.

Cần gạt nước gạt qua lại phía trước, Tiêu Lạc mặt lạnh nhìn về phía trước.

Ngũ Nhân Ái vụng trộm nhìn Tiêu Lạc, cười sung sướng.

Rốt cuộc, cô và Tiêu Lạc cũng có quan hệ, trở thành vị hôn thê của anh.

Cô lập tức sẽ dọn vào nhà anh, trở thành người thân nhất của anh.

Không biết vì sao, Tiêu Lạc cảm thấy trong lòng không yên, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an.

Đến nhà trọ, Tiêu Lạc đưa Ngũ Nhân Ái vào phòng.

Ngũ Nhân Ái lập tức vùi đầu vào trở thành một người vợ, nhanh chóng lấy dép lê ra, quỳ gối trên mặt đất mang vào cho Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, anh thở dài một hơi rồi mang dép vào.

"Bây giờ anh ngồi đây, em đi nấu nước, thu dọn đồ một chút."

Ngũ Nhân Ái giống như bà chủ, lo trong lo ngoài.

Tiêu Lạc đổi kênh ti vi lung tung, cũng xem không vào.

Phiền phức, có một phiền não không nói nên lời, chính là trong lòng thật lo lắng.

Thôi, không nghĩ nữa. Đi tắm thôi.

Tiêu Lạc đi vào phòng tắm, tắm xong, mặc áo ngủ vào, sau khi suy nghĩ, anh đi ra ngoài phòng khách.

Khi đi ngang phòng ngủ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngũ Nhân Ái chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt nước, thật tình cảm ôm lấy cánh tay Tiêu Lạc: "Lạc....................."

*****

Tiêu Lạc nhìn tay Ngũ Nhân Ái, sau đó đem cánh tay cô về trước mặt cô, gương mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù nhìn thấy má phấn vai hồng của Ngũ Nhân Ái cũng không thay đổi sắc mặt.

"Có việc gì?"

Ngũ Nhân Ái xấu hổ nói: "Lạc, giường đã được chuẩn bị xong rồi, vào đi."

"Không, em ngủ ở phòng ngủ chính đi, tôi ngủ ở phòng khách được rồi."

"Lạc!"

Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, Tiêu Lạc tránh tay cô ta ra, đi đến phòng khách.

Ánh mắt Ngũ Nhân Ái lập tức ươn ướt, cô đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, thật lâu sau, nước mắt rơi xuống.

Tiêu Lạc nằm trên giường, lập tạp chí lung tung, xe cũng không vào, anh tìm di động nhưng hơi do dự.

Có nên gọi cho Ngũ Y Y không? Khuyên cô không nên ở chung nhà với Hàn Giang Đình, cần phải về Ngũ gia trang ở.

Nhưng hiện tại anh như mẹ của Ngũ Y Y, lời anh nói cô sẽ nghe sao?

Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Tiêu Lạc không trả lời lại, Ngũ Nhân Ái liền tự động mở cửa đi vào.

Tiêu Lạc nhíu mày nhìn về phía cửa.

Đáng chết, anh là một người đàn ông, sao ngủ lại không khóa chặt cửa chứ?

"Thế nào? Có chuyện gì muốn nói sao?"

Tiêu Lạc hỏi Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái gật gật đầu. Làm Tiêu Lạc không hiểu ra sao.

Đáng ghét!

Ngũ Nhân Ái đột nhiên lột đồ ra, vứt lên sàn nhà.

Tất cả nụ hoa chưa chớm nở của Ngũ Nhân Ái hoàn toàn đập vào mắt Tiêu Lạc.

"Nhân Ái, em mặc quần áo vào đi!" Tiêu Lạc xoay mặt lại, không nhìn đến Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái cười khẽ, bước từng bước đến gần Tiêu Lạc: "Em là vị hôn thê của anh, đây là nghĩa vụ của em. Lạc, anh là người đàn ông đầu tiên của em, bóc em đi. (Thuthu: Con này dâm bà cố!)

Ngũ Nhân Ái cầm lấy tay Tiêu Lạc đặt lên trên ngực mình.

Hàn Giang Đình tắm xong, quấn khăn tắm đi ra.

'Tôi nói này người anh em, cũng nên chừa một chút cà phê cho mình, đừng uống một mình.............. Ơ! ba mẹ! các người đến lúc nào?"

Hàn Giang Đình nhìn thấy ba mẹ mình ngồi trong phòng khách liền hoản hốt, ý thước được bản thân chỉ quấn khăn tắm, anh sợ đến mức chạy vào phòng thay quần áo.

Ba Hàn Giang Đình đen mặt, không nói một lời, anh chỉ thở dài một hơi.

Mẹ anh tức giận nói: "Chúng ta là ba mẹ của con, con biết kiêng dè không cho ba mẹ nhìn cơ thể con, còn Ngũ Y Y ở đây, con dám mặc như vậy à? Giang Đình, mẹ hỏi con, con và Ngũ Y Y ở chung rồi phải không?"

Hàng Giang Đình mặc áo ngủ đến thắc lưng, lờ mờ hỏi: "Có ý gì? Lời của ba mẹ nói là có ý gì?"

"Đúng, chính là ở chung, con nói thật với chúng ta đi!"

"ha ha ha." Hàn Giang Đình ngửa mặt cười vài tiếng, anh nghiêm mặt trừng mắt với mẹ mình: "Ở chung? Ngược lại con rất muốn như Ngũ Y Y thì không muốn! Mẹ cho là con trai của mẹ là ai? Thang Mỗ • Khắc Lỗ Tư vẫn là Park Yoochun? Ngũ Y Y nhìn co không thuận mắt đâu!"

Ba Hàn Giang Đình tức giận rống to: "Chính Ngũ Y Y đồng ý, nhưng chúng ta không đồng ý! Ba cảnh cáo con tên tiểu tử kia! Ngũ Y Y là một đứa con gái con không thể chạm vào! Sau này đừng đến gần nó nữa! giữ khoảng cách cho ba, cái gì vậy? Thân phận rối tung?"

"Này, lão già, ông nói gì đó? Y Y là bạn thân của tôi, bạn tốt nhất, tôi không cho ông sỉ nhục bạn bè tôi như vậy! Ơ! Ngũ Y Y đâu?"

Mẹ Hàn Giang Đình vừa trấn an ông xã mình, vừa hầm hừ nói: "Tìm con nha đầu xấu xa kia làm gì? Nó đi rồi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)