Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 43

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 43
Tới cùng muốn làm gì
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô tăng lực ở hai chân, hai mắt đã mất đi tiêu cự, theo nhu cầu của cơ thể nhích lại gần Hoắc Phi Đoạt.

"Không dám, phải làm người phụ nữ của tôi."

Hoắc Phi Đoạt hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói.

Ngũ Y Y chỉ có thể thở gấp, không nói được gì.

Chết tiệt, tại sao cô lại muốn tay hắn hoạt động tiếp?

Cô tới là để tránh sét mà, tại sao lại biến thành như vậy?

Thật kỳ lạ, tại sao khi cô nghe thấy Hoắc lão đại nói thích mình, cô kích động như thế, hưng phấn như thế, vui vẻ như thế.

Mà bây giờ, thân thể của cô bị hắn làm cho run rẩy, cô không những không bài xích mà còn sinh ra mong muốn kỳ lạ.

Dù gì tối qua chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hai người bọn họ có xảy ra chuyện đó lần nữa thì có sao?

Hỗn loạn nhớ lại như vậy đều bị cảm xúc của Ngữ Y Y phản đối, cự tuyệt, cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển đi.

Hai cánh tay trắng nõn của Ngũ Y Y bám víu trên cổ hắn, đôi mắt sương mù tản ra ánh sáng động tình.

Động tác này chẳng khác nào mời gọi hắn cả!

Thân hình của Hoắc Phi Đoạt bị lửa nóng thiêu đốt. Đôi mắt của hắn sâu thẳm mà nguy hiểm, hơi híp lại, thở gấp, nhìn xuống dưới thân cô gái nhỏ.

Lại mạnh mẽ hôn lên môi cô, đồng thời tách hai chân của cô ra, đặt lên eo hắn.

Đến khi Ngũ Y Y ý thức được thì không biết từ lúc nào, hai người bọn họ đã sạch trơn rồi. Áo ngủ đâu rồi? Cô nhìn chăm chú xuống phía dưới, nhìn vật dưới chân mình, khổng lồ khiến người ta mê muội.

Thời khắc mấu chốt, Ngũ Y Y không hiểu sao lại nói một câu: "Đây không phải là đang thực hiện sáu trăm tiếng đồng hồ kia chứ?"

Sau khi nói câu đó, Ngũ Y Y liền hối hận. Thật ra cô đâu muốn nói cái này.

Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt mày, một tia sáng loé lên, cắn răng trả lời: "Đúng!" rồi tức giận đâm vào cơ thể cô.

A......

Người nào đó bị đâm kêu lên thành tiếng.

"Không phải em bắt đầu trước ư? Không phải là muốn trả cho tôi sáu trăm tiếng đồng hồ ư?"

Hoắc Phi Đoạt buồn bực mãnh liệt luận động, Ngũ Y Y bị đâm đến nhăn mặt nhíu mày, muốn đẩy hắn ra.

"Nhẹ...... Nhẹ chút...... Tôi......"

Ngũ Y Y bị tập kích, không thể thở, không thể nói chuyện, gần như ngất đi.

Quả nhiên, hầu hạ loại đàn ông khổng lồ như Hoắc Phi Đoạt thật đúng là không chịu nổi. Có khi nào bị xuyên? Ngũ Y Y rớm nước mắt.

Hoắc Phi Đoạt thấy Ngũ Y Y khóc, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, thương tiếc cô, động tác cũng chậm dần lại.

Dịu dàng vuốt ve thân thể cô, động tác tràn ngập tình yêu.

"Đáng chết! Tôi muốn chết...... Hu hu."

Ngũ Y Y đấm lên ngực Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn giận giữ.

"Em sẽ không chết, tôi đảm bảo."

Hắn thổi lên mặt cô, cực kỳ kiềm chế, dựa theo thể lực của hắn thì còn phải nâng cao tần xuất đánh lâu dài, nhưng bây giờ.... . Sợ làm đau cô, hắn đã rất nhẹ nhàng rồi.

"Vậy anh dừng lại đi!"

Lúc này còn xấu hổ thẹn thùng gì nữa, bảo vệ cái mạng trước đã.

Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng dùng lực: "Không thể dừng lại!"

"Nhưng tôi sẽ chết đó...... Đau quá đau quá......"

"Đừng khẩn trương, thả lỏng...... Nhắm mắt lại rồi hưởng thụ tôi......"

Hoắc Phi Đoạt mê hoặc nỉ non, Ngũ Y Y quả nhiên nhắm hai mắt lại, cố gắng thả lỏng.

*****

Một đợt sóng, lại một đợt sống vọt về phía cô. Từng cảm giác tê dại xông đến khiến cô muốn kêu lên.

"Ưm a......" Ngũ Y Y đột nhiên kêu như con mèo con khiến chính cô cũng giật mình.

Má ơi, quá mất mặt, vừa rồi là tiếng kêu của cô ư? Đúng là lẳng lơ! Mất mặt.

Hoắc Phi Đoạt gầm nhẹ một tiếng, không thể áp xuống nữa, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Bên ngoài tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp không ngừng. Trong phòng nóng hôi hổi, hơi thở kiều diễm.

Ngũ Y Y nhanh chóng lên đỉnh, cả người run run, há miệng cắn lên vai Hoắc Phi Đoạt.

Hắn cảm nhận được miệng của cô, răng của cô, cười nói: "Bây giờ mới bắt đầu mà em đã như vậy, đầu hàng rồi hả?"

Tiếp theo, hắn lại phát động tấn công một lần nữa.

Thật lâu thật lâu sau, đến khi Ngũ Y Y mệt đến lả đi, vị nhân tài cường tráng nào đó mới chấm dứt.

Ngũ Y Y gục ở đó, nhắm mắt, chỉ có thể hữu khí vô lực hừ hừ: "Tôi có chết cũng không tha cho anh.... Có thành quỷ cũng phải kéo anh theo.... . Tôi muốn chết...... Muốn chết.... ."

Tại sao có muốn cũng không được, lại làm ra nhiều kiểu dạng như vậy, nhiều tư thế như vậy, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều như thế khiến người ta **.

Trách không được người ta thích làm đàn ông. Bởi vì đàn ông đều rất cao lớn, khỏe mạnh.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đẩy nha đầu này một cái: "Đi tắm đã rồi ngủ tiếp."

Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt, như xác chết thầm thì: "Đừng động vào tôi, mệt chết mất, để tôi nghỉ ngơi một chút."

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được mím môi cười: "Người chủ đạo là tôi, người vận động cũng là tôi, tại sao em lại mệt?"

Một bàn tay đưa lên, du ngoạn trên đường cong của cô.

Ngũ Y Y vẫn nằm đấy, xem nhẹ sự trêu chọc của người nào đó: "Tôi chết rồi......"

Hoắc Phi Đoạt thở dài, ôm Ngũ Y Y vào phòng tắm.

Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt nhưng lại thở gấp, mặc cho người ta ôm, đến khi người ta giúp cô tẩy rửa bộ phận quan trọng, Ngũ Y Y đột nhiên mở mắt, xấu hổ vùng vẫy: "Chỗ đó.... Tự tôi rửa là được."

Bị hắn thân (hôn) lần toàn thân cũngđi, tổng không thể chỗ này cũng cần phải bị hắn dặm ngoài biết rõđi.

"Được." Hoắc Phi Đoạt không miễn cưỡng cô, thả cô xuống, ai ngờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, vừa đặt chân xuống đã đứng không vững, té xuống đất.

Hoắc Phi Đoạt tay mắt lanh lẹ, ôm cô vào ngực.

Ngũ Y Y đau khổ kêu rên: "Tôi bị anh làm cho tàn phế mất rồi!"

Hoắc Phi Đoạt cười thầm: "Tàn phế cũng không sợ, tôi nuôi em cả đời." Nói xong, lại tắm rửa giúp cô.

Ngũ Y Y hận không thể chui xuống sàn.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Hoắc Phi Đoạt ôm cô trở lại giường, Ngũ Y Y chỉ yếu ớt nói một câu: "Ba tiếng nữa nhớ phải gọi tôi dậy."

Sau đó, mắt vừa đóng đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Phi Đoạt nhìn cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, rất thâm tình đưa tay vén tóc trên mặt cô lên.

"Ba tiếng nữa ư? Em thực sự cho tôi sáu trăm tiếng đồng hồ? Em chỉ vì trả nợ nên mới đồng ý làm vậy sao? Tôi thích em nhưng em không thích tôi, tôi phải làm sao mới có được trái tim em đây?"

Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi, khoác áo ngủ lên rồi ra ngoài ban công, đốt một điếu thuốc.

Đưa tay hứng những giọt mưa nhỏ giọt, vẻ mặt thương cảm.

Editor: Diệp Thanh Trúc.

*****

Có phải cho dù anh cố gắng như thế nào, tranh thủ như thế nào, trong lòng cô cũng sẽ không lưu lại bóng hình anh không?

Khói thuốc bị nước mưa dập tắt, Hoắc Phi Đoạt bỏ điếu thuốc đi, bước trong mưa cười khổ một tiếng, rồi đi vào trong phòng.

Mặc kệ thế nào, hiện tại cô đang ở bên cạnh anh.

Cho dù như vậy, cũng sẽ đem cô giam cầm bên cạnh anh, để cho anh nhìn thấy cô, cũng không thể sao?

Hoắc Phi Đoạt xốc chăn lên rồi chui vào, từ phía sau ôm lấy cơ thể nhỏ bé không xương kia.

Ngũ Y Y mơ màng lẩm bẩm: "Mệt chết rồi................"

Hoắc Phi Đoạt ôm chặt cô, nhẹ giọng đáp lại: "yêu em sâu sắc như vậy, mới là mệt thật."

Lúc Ngũ Y Y tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lên cao.

Một đêm mưa gió đi qua, sửa sạch tất cả đất đai nơi đây.

Cây càng xanh lá, nước cũng dâng lên.

Xung quanh biệt thự Vọng Hải đều bao phủ không khí trong lành màu xanh hoa cỏ.

Ngũ Y Y nhìn trên chiếc giường lớn, chỉ có một mình cô ngủ.

Cô nhấc chăn lên, nhìn lên cơ thể trần trụi của mình, lúc này mới xác định, tất cả chuyện đêm qua xảy ra đều là thật, không phải nằm mơ.

Hồng hộc!

Ngũ Y Y lập tức ngồi dậy, vung nấm đấm xuống nệm mềm mại.

Cẩn thận nhìn lại trên người, chi chít dấu đỏ, cả người đều lưu lại dấu hôn của anh ta.

"Thật đáng giận, người này cầm tinh con chó sao? Sao thích hôn người khác như vậy."

Ngũ Y Y quấn lấy khăn trải giường rồi đi đến ban công, nhìn xuống dưới lầu.

Chỗ xa kia, là biển cả xanh thẳm.

Có thể nghe được tiếng sóng biển.

Gần đây là chỗ rừng rậm dày đặc, trong mắt đều là màu xanh làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.

Ngọn núi nằm ven biển, là một nơi có phong thủy thật tốt.

Lão quản gia đang cùng với nhân viên chuẩn bị cắt tỉa hoa và cây cảnh trong vườn, ông ta chợt nhìn thấy Ngũ Y Y đứng trên ban công, vội vàng cúi đầu chào cô.

Ngũ Y Y vẫy vẫy tay với lão quản gia, cười vui vẻ.

Cười xong, cô liền há hốc mồm, má ơi, hiện tại cô đang đứng trên bàn công phòng ngủ chính của Hoắc Phi Đoạt.

Mà trên người cô lại đang quấn tấm khăn trải giường, quan trọng nhất là quần áo không chỉnh tề.

Cô còn da mặt dày mà vẫy tay ra hiệu với người khác nữa chứ!

A a a a a a a................

Ngũ Y Y hoảng sợ bỏ chạy vào trong phòng.

Ngũ Y Y tắm vòi sen, đột nhiên cô nghĩ đến, hình như đêm qua cô nghe được Hoắc Phi Đoạt nói thích mình?

Rốt cuộc là có nói những lời này không?

Dường như là có nói qua.......................

Giọng nói của anh rất nhỏ, bây giờ cô còn chưa xác định được rốt cuộc anh có nói hay không.

Cô chỉ nhớ anh có nói qua, muốn cô làm người phụ nữ của anh.

Phụ nữ?

Phụ nữ là định nghĩa như thế nào?

Làm người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt.................. Có phải ý là, lúc anh muốn ăn, ngoắc tay với cô, muốn cô tắm rửa sạch sẽ, bò đến dưới thân anh để cho anh ăn.

Phụ nữ, không phải là bạn gái, cũng không phải bà xã, càng không phải là người yêu.

Bạn gái không nhất thiết phải trở thành vợ, mà vợ người ta không nhất định là người anh yêu.

Quan hệ thật phức tạp.

"Tối hôm qua............. Mùi vị, có phải rất cao trào không?"

Ngũ Y Y nhìn gương, tự hỏi mình.

Những lời này khiến cho người nháy mắt cũng cảm thấy mất hồn.............

Cũng phải thôi.

"ha ha, có vẻ như đây không phải là lúc mình nên nói về chuyện này....................."

Ngũ Y Y vui vẻ nhìn vào gương.

Thu lại nụ cười, cô chỉ vào mình trong gương rồi nói: "Ngũ Y Y, mày nói xem, đêm qua mày bị sét đánh nên chui vào trong chăn của Hoắc Phi Đoạt, có phải cố ý dụ dỗ người ta không? Có phải không?"

*****

Ngũ Y Y lại bày ra bộ dạng ủy khuất, trả lời câu hỏi của mình: "Được rồi, người ta chỉ tò mò xem Hoặc Phi Đoạt cao cao tại thượng có mùi vị như thế nào thôi, ai lại không muốn có hồi ức đêm đầu chứ?"

Sau đó cô lại chỉ vào chính mình trong gương rồi trừng to hai mắt chất vấn: "Ngũ Y Y, mày quá sa đọa rồi! rõ ràng mà không thích Hoắc Phi Đoạt, vì sao mày còn phát sinh quan hệ với người ta? Làm như vậy là rất không có đạo đức!"

"Trai đẹp ở trước mặt, ai có thể chống lại sự hấp dẫn chứ? Chỉ trách Hoắc Phi Đoạt quá khôi ngô tuấn tú thôi."

Ngũ Y Y dùng khăn tắm lau chùi tóc ướt, hết sức ngạn nhiên ý thức được một chuyện.

Không phải cô thích Hoắc Phi Đoạt đấy chứ?

Sẽ không, sẽ không, sẽ không!

Sao cô lại có thể thích Hoắc Phi Đoạt chứ?

Nhân vật cao cấp này, làm sao cô có thể nghĩ đến?

Ngũ Y Y nghĩ đến chuyện này cảm thấy đau cả đầu, sau đó nản lòng, vậy không nghĩ đến nữa như thế nào thì thế đó đi.

Muốn nghĩ nữa, thật là tốn sức.

Nghĩ Y Y đã quen thuộc, cô mở tủ quần áo ra, tìm quần áo của mình, cô chọn lấy một bộ rồi mặc vào.

Ôi! Đây là cái gì? Trong ngăn tủ quần áo cô tìm được cái hộp to, tò mò mở ra xem.

"Ôi! Ví tiền thật đẹp, còn là kiểu của nữ!"

Ngũ Y Y nhìn thấy ví tiền này, lập tức nhíu mày.

Sao............Nhìn quen mắt như vậy!

Nghĩ đến!

Cái ví tiền này, không phải hôm đó Hoắc Phi Đoạt đưa cô đến cửa hàng mua sắm, lúc ở lầu một mình nhìn trúng cái này sao?

Vậy ví tiền đắt giá này, khoảng mấy chục nghìn, cô không nghĩ là mình sẵn sàng mua.

Không ngờ...............

Hoắc Phi Đoạt lại mua về đây.

Ngũ Y Y mở to mắt, chi tiết nhỏ này, có thể nói rõ không? Thật ra trong lòng Hoắc Phi Đoạt, vẫn lưu lại cho Ngũ Y Y cô một vị trí riêng sao?

"Ha ha, thì ra trong lòng Hoắc lão đại có mình! Thật tốt quá!"

Cô để ví tiền vào trong hộp, đóng ngăn kéo lại, chạy ra khỏi phòng.

Ngũ Y Y đi xuống lầu, không nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, người hầu nhìn thấy cô xuống, liền nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.

"Ngũ tiểu thư, dùng cơm không?"

"A.." Ngũ Y Y quay lại nhìn, gật gật đầu "được."

Ngồi ăn, Ngũ Y Y đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lại không thấy bóng Hoắc Phi Đoạt đâu, cô tò mò hỏi: "Hoắc Phi Đoạt chạy đi đâu rồi?"

Người hầu chỉ vào rừng cây: "Có lẽ Hoắc tiên sinh đi luyện võ rồi!"

"Luyện võ?"

Ngũ Y Y ăn đồ ăn, lại càng tò mò hơn.

Ăn cơm xong, Ngũ Y Y hỏi lão quản gia, Hoắc Phi Đoạt luyện võ ở đâu, rồi cô chạy về phía rừng cây.

Từ xa, đã nghe thấy âm thanh kì lạ, Ngũ Y Y vểnh tai, mở to hai mắt, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Trời ơi!

Sâu trong rừng cây, Hoắc Phi Đoạt mặc đồ thể thao như con báo mạnh mẽ, đánh bảy tám người đàn ông cười tráng vây xung quanh, một đám người bị anh đáo lảo đảo tại chỗ.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngũ Y Y nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đánh võ, nhưng vẫn bị võ công lợi hại của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ hãi.

Một người, lại có thể dùng tay không đánh bảy tám người làm cho họ đứng không vững.......... có phải rất khủng bố không?

"Chẳng trách đêm qua tinh lực anh ta dồi dào như vây." Ngũ Y Y bĩu môi nói thầm.

Tất cả mọi người đều té ngã trên bãi có, đau đớn lăn lộn rên rỉ.

Hoắc Phi Đoạt nhận lấy khăn mặt trong tay A Trung, lau chùi mồ hôi trên trán, lạnh giọng nói: "Xuất hiện đi."

"A..." Ngũ Y Y giật mình.

Anh ta đang nói cô sao?

Ngũ Y Y vẫn đứng yên không nhúc nhích.

*****

Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, quét mắt nhìn về phía Ngũ Y Y đang đứng: "Trốn chỗ đó nhìn lén cái gì? còn không chịu ra."

"Ha ha."

Ngũ Y Y từ phía sau gốc cây to đi ra.

A Trung nhìn thoáng qua Hoắc Phi Đoạt, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho những người luyện võ kia rời khỏi đây "Đi thôi."

Cộp cộp cộp...............

A Trung và những người kia rất nhanh biến mất khỏi khu rừng.

Hoắc Phi Đoạt lau chùi mồ hôi, mắt lạnh nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại cảm thấy nếu không nói chuyện sẽ rất xấu hổ, vì thế đưa hai ngón tay lên khen ngợi: "Anh thật lợi hại! Chỉ vài chiêu liền đánh gục được bọn họ. Rất lợi hại!"

"Lợi hại?"

Hoắc Phi Đoạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị: "Đêm qua sao không nghe em đánh giá như vậy?"

Ách...........

Ngũ Y Y ngớ người ra.

Hai má lập tức đỏ bừng.

Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như bị người khác giẫm lên đuôi mèo, lập tức phồng má mất hứng nói: "Không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì tôi đi trước."

Thật tức chết, vừa mới nói chuyện đêm qua, đã không để ý đến anh rồi!

Ngũ Y Y trợn mắt, xoay người muốn rời đi.

Ai biết được, eo của cô bị người ôm từ phía sau.

Rõ ràng cô đứng cách Hoắc Phi Đoạt bảy tám bước, nhưng một giây sau anh đã đến sau lưng cô rồi.

"A............"

Ngũ Y Y sợ tới mức cả người run lên.

"Sợ cái gì?"

Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt dán chặt vào tai Ngũ Y Y thổi khí nóng: "giữa em và tôi, có cái gì mà không thể thẳng thắng gặp mặt nhau chứ?"

Ngũ Y Y xấu hổ giậm chân một cái, muốn tránh khỏi bàn tay của anh: "Buông tôi ra, anh ôm tôi thở không nổi nữa."

"Chỗ nào trên người em lại bị hỏng rồi hả? Đêm qua, tôi đè em lâu như vậy, em vẫn còn sống đó? Chỗ này của em, chỗ này, còn chỗ này nữa, chỗ nào tôi cũng nhìn qua, đều đã sờ qua, sao bây giờ lại rụt rè như vậy, ôm một chút cũng không được?"

Nói đến đây, Hoắc Phi Đoạt đặt tay lên ngực Ngũ Y Y, sau đó dời xuống phía dưới.

Ngũ Y Y ở trong lòng anh xấu hổ muốn ngất xỉu rồi.

"Tôi, tôi, tôi đã quên chuyện đêm qua rồi!"

Ngũ Y Y xấu hổ nói.

"Phải không? Chuyện kích tình như thế, em có thể quên mất sao?"

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Ngũ Y Y, một dòng điện chạy qua não cô.

Ngũ Y Y dùng sức quay người Ngũ Y Y lại, quấn lấy chân cô, cả người Ngũ Y Y ngã về phía sau.

Một giây sau Ngũ Y Y bị đặt nằm trên bãi cỏ.

Hoắc phi Đoạt tách hai chân cô ra, nằm đè lên người cô.

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.

Giữa ban ngày ban mặt, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt muốn làm gì?

Chung quy là muốn.................

Tên ngựa đực này!

"Anh anh anh muốn làm gì?"

"Không phải em đã quên chuyện đêm qua rồi sao? Ôn lại cho em một chút, thế nào?"

Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa.

Ngũ Y Y đỏ mặt lên.

Sợ tới mức nói lắp bắp: "Không muốn không muốn! Tôi nhớ ra rồi! Tôi không quên, thật sự không có quên! Còn nhớ rất rõ!"

Hoắc Phi Đoạt cúi người, một bàn tay đặt trước ngực cô, thưởng thức nó, híp mắt: "Nhớ rõ cái gì?"

Ngũ Y Y cảm giác giữa hai chân có vật gì đang cứng lên.

Ngũ Y Y sợ hãi hoảng hốt nói: "Đều nhớ rõ tất cả! từ đầu đến cuối, một chút không sót! Tất cả đều nhớ rõ! Sét đánh, tôi sợ hãi, chui vào trong chăn của anh, sau đó tôi và anh làm cái kia....... suốt ba giờ!"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nghiêm mặt lại, trên cánh môi đang run rẩy của cô, ấn xuống một nụ hôn, anh đứng dậy, phủi phủi quần áo, thản nhiên nói: "Từ hôm nay trở đi, em đã là phụ nữ của tôi."

*****

Ngũ Y Y thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng Hoắc phi Đoạt rồi nói: "Biết biết! tôi trả anh 600 giờ, tôi nhớ rất rõ!"

Hoắc Phi Đoạt vừa nghe đến 600 giờ, tức giận dễ sợ, anh híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng rồi cất bước rời đi.

Cô luôn nhắc anh giờ giờ phút phút, cô không hề thích anh, cô chỉ đối phó anh, lại còn trả nợ.

Cái phân biệt này làm anh sắp điên rồi, sắp nổ tung rồi.

Ngũ Y Y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm phụ nữ của anh, thật không bằng làm người vợ anh yêu, có phải qua 600 giờ rồi, mình và anh ta xem như người xa lạ không?"

Tình dục không có tình yêu, giống như động vật.

Nhưng mà............Bị Hoắc lão đại làm cái kia, quả thật rất mất hồn nha.

"Này, Hoắc Phi Đoạt! anh đừng đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh."

Muốn anh chứng minh một chút, đêm qua, rốt cuộc anh có nói với cô, anh thích cô.

Điện thoại di động vang lên.

Ngũ Y Y cầm lên, nhìn thấy Hàn Giang Đình.

"Alo, Giang Đình?"

"Sao cậu không trở về Ngũ gia?" Hàn Giang Đình trực tiếp hỏi.

"A............. , tôi ở lại làm nữ giúp việc cho Hoắc Phi Đoạt, cậu cũng biết mà! Chẳng lẽ cậu đến nhà tôi sao?"

Làm sao là nữ giúp việc, cứ gọi là bạn gái làm ấm giường đi.

"Cậu nhanh chóng về nhà đi!"

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Mấy người có quan hệ tốt với ba cậu tụ họp lại, thực ra là muốn tuyên bố chuyện Tiêu Lạc và con bé Ngũ đại đính hôn."

"A!"

Ngũ Y Y ngạc nhiên.

Chuyện này cô đã biết từ lâu, chỉ là không thể tưởng tượng được, chuyện này lại tiến hành nhanh như vậy.

"Cậu còn không mau trở về? Chỉ thiếu một mình cậu thôi!"

Ngũ Y Y rũ đầu xuống, thở dài: "Tôi trở về làm gì? Để tôi nhìn thấy người ta ngọt ngào với nhau sao?"

"Ba con heo kia muốn mượn chuyện này, khẳng định sẽ nói cậu không hiểu chuyện, trường hợp lớn như vậy mà cậu không trở về tham gia."

"A a a a, tôi sắp điên mất thôi!"

Ngũ Y Y thở dài, trực tiếp cúp điện thoại.

Lão quản gia đứng trong phòng bếp nhìn Hoắc Phi Đoạt, ông khiếp sợ hỏi: "Hoắc tiên sinh, ngài thật muốn làm một chiếc bánh ngọt sao?"

Hoắc tiên sinh chưa bao giờ xuống phòng bếp nha!

Hoắc Phi Đoạt rũ mắt xuống, không nhìn ra vẻ mặt của anh, anh rầu rĩ nói: "Ừm, tôi muốn học làm một cái."

"Tốt lắm, nhưng mà................."

"Gọi đầu bếp đến đây dạy tôi đi, hôm nay tôi muốn tự tay làm một cái bánh ngọt."

Cho Ngũ Y Y ăn.

"A............Được."

Lão quản gia gọi đầu bếp đến.

Hoắc Phi Đoạt xoắn tay áo lên, vừa lắng tay nghe đầu bếp dạy cách làm bánh ngọt, lúc này Ngũ Y Y chạy ùa vào.

Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị cười hỏi cô, nói cho cô biết chiều nay có thể ăn bánh ngọt, Ngũ Y Y sốt ruột nói trước: "Tôi muốn về nhà!"

"Hả?" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày nhìn Ngũ Y Y thở gấp: "Vì sao lại muốn về nhà? Trong nhà có chuyện gì sao?"

"Ừ!" Ngũ Y Y gật gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn xẹt qua tia buồn phiền: "Hiện tại trong nhà đang mở party, công bố chuyện đính hôn của Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái."

"Hả?"

Ngũ Y Y thở dài: "Tôi nhất định phải về tham gia, không thể để người khác nói tôi không hiểu chuyện, càng không thể để những người đó nói tôi đang trốn tránh."

Sau khi Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, gật gật đầu: "Được, tôi sẽ lấy xe đưa em về."

"Được, tôi lên thu dọn đồ rồi đi."

Ngũ Y Y chạy lên lầu.

Lão quản gia đến gần hỏi: "Hoắc tiên sinh, vẫn muốn làm bánh ngọt không?"

*****

Hoắc Phi Đoạt bỏ găng tay trong suốt đang cầm trên tay lại, mất hết toàn bộ hứng thú: "Lại còn làm cái gì?"

Lão quản gia chớp mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài.

Hoặc là nói, đây là người đàn ông trưởng thành yêu phụ nữ sao? Giống như cô bé Ngũ Y Y này, quả thật là làm ông không hiểu nổi!

Buồn chết tôi rồi!

Ngũ Y Y thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị mang đôi giày Hoắc Phi Đoạt mới mua cho.

Đi dự tiệc đính hôn của Tiêu Lạc và con nhóc Ngũ đại kia, cô không thể keo kiệt quá mức chứ?

A.......... bị Tiêu Lạc vứt bỏ, cô không chịu nổi bộ dáng chật vật chứ?

Mới không cần!

Cô muốn vinh dự xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy, Ngũ Y Y cô là một tiểu cường kiên cường, cái gì cũng không thể chinh phục được cô.

Con nhóc họ Ngũ kia đính hôn thì đính hôn đi, tôi đây mới không để ý!

Hoắc Phi Đoạt đi vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy đôi giày mới qua, một tay nâng bàn chân Ngũ Y Y lên, mang giày vào cho Ngũ Y Y.

Ách.............

Ngũ Y Y ngẩn người ra.

Cô ngồi chỗ đó, nhìn mái tóc đen của Hoắc Phi Đoạt, trong lòng rối loạn một trận.

Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt.............

Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, yêu thương như vậy..................

Ngũ Y Y nhịn không được đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng, đột nhiên rùng mình, động tác cứng đờ.

"Anh............" Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, nỉ non: "Anh thật sự thích tôi sao?"

Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ngây dại của Ngũ Y Y, nói sâu xa: "Em nói đi?"

Không thích em, vì sao tôi chạm vào người em?

Không thích em, vì sao tôi ôn nhu với em như vậy?

Không thích em, vì sao tôi quan tâm em như vậy?

Ngũ Y Y xoa xoa cái miệng nhỏ, vẻ mặt mê mang!

Cô không biêt!

Cho nên mới hỏi anh!

"Mang xong rồi, đi thôi." Hoắc Phi Đoạt đứng lên đi trước, Ngũ Y Y đi theo xuống lầu.

Hoắc Phi Đoạt mở cửa xe cho Ngũ Y Y, rồi ôm cô lên xe.

Bởi vì hơn một ngày không mở máy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.

Ngũ Y Y nhìn lướt qua màn hình, đầu đầy lo lắng.

Bây giờ, cô không quan tâm chuyện Tiêu Lạc đính hôn, chỉ luôn nghĩ đến, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt có thích mình hay không?

Giống như chuyện này mới đúng là chuyện lớn.

"Phía trước có tiệm thuốc, dừng lại một chút!"

Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho a Trung!

"Dạ."

Tiệm thuốc?

Ngũ Y Y nhíu nhíu mày.

Vì sao muốn đến tiệm thuốc?

Đến chỗ tiệm thuốc, A Trung quay đầu lại hõi: "Muốn mua thuốc gì ạ?"

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, thấy Ngũ Y Y mờ mịt: "Tôi tự đi được rồi."

A Trung mặt đầy ngạc nhiên.

Nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng xuống xe, đến bảo vệ tiệm thuốc.

Chỉ một lúc sau, Hoắc Phi Đoạt quay trở lại xe.

Hoắc Phi Đoạt hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, nắm lấy tay Ngũ Y Y, đem một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô.

Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn xuống tay mình.

Thuốc tránh thai!

Choáng nha!

Ngũ Y Y nhanh chóng thu tay lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Xe im lặng chạy vào khuôn viên Ngũ gia, khi xe sắp dừng lại, Hoắc Phi Đoạt quay lại nói với Ngũ Y Y: "Có muốn tôi đi cùng em không?"

Ngũ Y Y run bắn người, lắc lắc đầu: "Tôi tự đi được rồi. Nên đối mặt, làm sao phải đối mặt, tôi có thể!"

"Được."

Ngũ Y Y nhảy xuống xe, nhanh chóng đi vào biệt thự Ngũ gia.

Người đến tham dự lễn đính hôn không nhiều, đều là những gia đình quen thuộc.

*****

Ngũ Y Y im lặng đi vào trong hoa viên Ngũ gia.

"A, kẻ đáng thương bị vứt bỏ cuối cùng cũng xuất hiện rồi hả?" Ngũ Nhân Tâm khinh thường liếc mắt nhìn Ngũ Y Y "tôi nghĩ là cô không dám xuất hiện đâu, có phải trốn vào một góc ngồi khóc vì sao bị vứt bỏ không? Ha ha ha."

Ngũ Nhân Tâm cười đến nghiêng trước ngã sau.

Rốt cuộc chị cả cũng đính hôn với Tiêu Lạc thành công, chuyện này giống như hòa nhau một ván, các cô cảm thấy rất vui vẻ.

Ngũ Y Y cười lạnh: "Thật là buồn cười, vì sao tôi phải khóc? Hoàn toàn chẳng có chuyện gì cả. Ngược lại là cô, nên tìm một chỗ ngồi khóc đi. Không biết phải không? Hàn Giang Đình Hàn đại thiếu gia ngày chủ nhật đã thay đổi hai bạn gái. Đáng tiếc, một người cũng không phải là cô."

"Cô! Ngũ Y Y, cô không đắc ý được bao lâu đâu, cô chờ xem đi."

Ngũ Nhân Tâm để lại một câu nói độc ác, lắc mông rời đi.

Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu.

Ngũ Y Y! mày phải cố lên! mày chẳng phải để ý chuyện này.

Tiêu Lạc........ Đã trở thành quá khứ, mày hãy quên anh ta đi.

"Y Y!"

Tiêu Lạc nắm lấy cánh tay Ngũ Y Y, trong ánh mắt tất cả đều lo lắng: "Em có khỏe không Y Y?"

Ngũ Y Y bị ánh mắt thâm tình của Tiêu Lạc làm cho cảm động, chỉ hoảng hốt vài giây, cô liền tránh cánh tay Tiêu Lạc: "Tôi vẫn tốt, thế nào? Anh cũng hy vọng tôi có bộ dáng nước mắt lưng tròng sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không! Chúc mừng anh, Tiêu Lạc. Rốt cuộc cũng đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi, anh sắp làm con rể lớn trong nhà rồi. Chúc mừng chúc mừng."

"Y Y! Em đừng như vậy!"

Đột nhiên Tiêu Lạc ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: "Y Y, trong này có nhiều chuyện em không hiểu đâu."

"Buông ra!"

Ngũ Y Y lạnh lùng quát khẽ.

"Tiêu Lạc, buông ra, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng thôi. Qua một lúc nữa, tôi phải gọi anh là anh rể rồi. Buông ra!"

Tiêu Lạc chậm rãi buông tay Ngũ Y Y ra, động tác chậm chạp như rất khó khăn.

"Y Y, Đừng nghi ngờ anh đối xử với em thật tâm............."

"Ha, thật buồn cười. Anh bây giờ còn có tư cách nói chuyện thật tâm với tôi sao? Ai đính hôn với Ngũ Nhân Ái, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch chạy đến nói chuyện yêu đương với tôi à? A nghĩ rằng Ngũ Y Y tôi là người ti tiện như vậy sao? Muốn làm tiểu tam của con nhóc Ngũ đại? Anh đề cao mình quá rồi Tiêu Lạc! Thì ra tôi đối với anh thế nào, đều đã trở thành quá khứ rồi. Hai chúng ta sau này chỉ là quan hệ thông thường, Xin anh hãy rõ ràng một chút."

Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Ngũ Y Y, khó chịu nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rất lâu sau mới nói lời độc ác: "Anh quyết không để cho người phụ nữ của anh rời khỏi anh!"

Những lời này, mang theo một phần độc ác xa lạ, khiến Ngũ Y Y không nhịn được cả người run rẩy.

Tiêu Lạc giờ phút này, sao lại xa lạ như thế?

Tiêu Lạc cúi đầu, dán chặt vào tai Ngũ Y Y nói: "Y Y, anh đối với em có tình ý, một ngày nào đó em sẽ thấy. Về phần em và Hoắc Phi Đoạt đã xảy ra cái gì, anh cũng không quan tâm, em nhất định phải trở lại bên cạnh anh."

A!

Ngũ Y Y mở to hai mắt.

Tiêu Lạc nói có ý gì?

Anh ta lại biết cô và Hoắc Phi Đoạt xảy ra quan hệ sao?

Không phải chứ?

"Lạc, sao anh lại ở đây? Ba ba gọi chúng ta, muốn đi vào cử hành nghi lễ, đi thôi?"

Ngũ Nhân Ái mặc lễ phục trể ngực đi đến, cố ý thân mật ôm cánh tay Tiêu Lạc, đem ngực cô dán chặt vào cánh tay Tiêu Lạc, cọ tới cọ lui.

*****

Ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y chuyển mắt đi, không muốn nhìn hai người họ anh anh em em.

Đang xoay người muốn đi, Ngũ Nhân Ái lại cười nói: "Y Y, đi thôi, đi cùng bọn tôi đi. Tôi và Tiêu Lạc sắp đính hôn rồi, cô là em gái thì nên đứng sau bọn tôi mới đúng. Đến đây, sau này Tiêu Lạc sẽ là anh rể của cô."

Tiêu Lạc vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y thở dài, dẫn đầu đi về phía bên kia.

Tiêu Lạc ném Ngũ Nhân Ái ra, đuổi theo Ngũ Y Y.

Ngũ Nhân Ái bị bỏ lại, cô ta nhíu mày giật mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đuổi theo: "Tiêu Lạc! Lạc! Đợi em với."

Sau đó khi Tiêu Lạc bắt được Ngũ Y Y thì Ngũ Nhân ái lại cuốn lấy anh ta.

Ngũ Phong Tập vui sướng đứng ở phía trước, Tiêu Mai cười khanh khách đứng bên cạnh ông ta.

Ngũ Phong Tập nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây chứng kiến lễ đính hôn của Tiêu Lạc và con gái tôi - Nhân Ái. Lần này chưa chuẩn bị tốt, chủ yếu là để đáp lại yêu cầu của Tiêu Lạc, bởi công việc quá bận nên khiêm tốn một chút, chỉ mời mấy bạn bè quen biết. Từ nay về sau, Tiêu Lạc sẽ là con rể của Ngũ Gia chúng tôi, tôi già rồi, cũng chuẩn bị giao hết công ty cho Tiêu Lạc xử lý, sau này thiên hạ sẽ là của cậu ấy!"

Bạn bè phía dưới ào ào vỗ tay.

Mặt Ngũ Y Y không chút thay đổi, đứng ở đó như một xác chết.

Ngũ Nhân Ái trang điểm tinh xảo, đôi mắt sắc sảo thâm tình liên tục nhìn sang Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc xụ mặt, không cười, nhìn thẳng phía trước.

Cuối cùng cái gọi là lễ cũng kết thúc, mọi người bắt đầu nói chuyện ăn uống.

Ngũ Y Y thở nhẹ nhõm một hơi, lấy một miếng bánh ngọt, chuẩn bị lấp đầy bụng.

"Em tới đây!"

Đột nhiên, Tiêu Lạc cầm lấy cổ tay cô, đặt đồ ăn trên tay cô lên bàn rồi kéo cô đi.

"Này! Anh buông tôi ra! Anh làm cái gì thế? Tiêu Lạc! Anh buông ra!"

Tiêu Lạc híp mắt, vẻ mặt tức giận, kéo Ngũ Y Y vào thư phòng. Đóng cửa thư phòng lại, hắn dùng cố định cô lên vách tường.

"Anh làm gì thế, Tiêu Lạc! Rốt cuộc anh muốn thế nào!" Hắn đã đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia rồi, còn muốn thế nào nữa?

"Anh muốn như vậy!"

Tiêu Lạc đột nhiên lao xuống, độc ác hôn lên môi Ngũ Y Y. Hung ác như thế, kịch liệt như thế, mang theo sự buồn bực và không cam lòng.

Ngũ Y Y dùng sức đánh lên người Tiêu Lạc, muốn đẩy hắn ra nhưng không thành. Quýnh lên, cô hung hăng cắn xuống môi hắn.

"A......" Tiêu Lạc bị đau, rời khỏi môi của cô. Bên miệng hắn xuất hiện một vệt máu.

Ngũ Y Y thừa dịp hắn che mặt liền khẩn trương khom người chui ra, trốn vào trong bàn học bên kia.

Thở hồng hộc, trống ngực đập thình thịch.

Chết tiệt, ban đầu khi cô chạm môi với Tiêu Lạc, cô còn mang theo sự hưng phấn và vui sướng. Nhưng vừa rồi tại sao.... . Cô lại cảm thấy chán ghét? Còn có chút ghê tởm.... ?

Chẳng lẽ bởi vì hắn đã trở thành người của con nhỏ Ngũ đại nên cô mới bắt đầu ghét bỏ hắn sao?

Tiêu Lạc híp mắt, thở hổn hển nhìn Ngũ Y Y, lấy tay quệt máu tươi bên mép: "Không cho anh đụng em nữa sao?"

"Tiêu Lạc, anh đã đính hôn với Ngũ Nhân Ái rồi, anh còn muốn thế nào?"

"Anh là người trong lòng em! Em cũng thích anh!"

"Vậy tại sao anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại đó?"

*****

"Anh chỉ là vì bất đắc dĩ, trong đây có ẩn tình! Chờ anh vài ngày, chờ anh thu xếp đầy đủ mọi thứ, anh sẽ cho em một tương lai tươi sáng, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình!"

Ngũ Y Y ở cách một cái bàn cười khẩy: "Tôi không thể hiểu được loại tình yêu này của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, còn nói phải đợi tôi lớn lên, sống cùng tôi cả đời, nhưng anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia. Anh đã đính hôn cùng cô ta rồi còn chạy theo tôi nói tương lai hay không tương lai cái gì? Nếu anh đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại kia thì tương lai của anh và tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa! Anh và tôi không thể xuất hiện cùng nhau, không thể nói chuyện yêu đương với nhau nữa! Anh có hiểu không?"

Tiêu Lạc khép mắt: "Y Y, chẳng lẽ em không thể cho anh chút thời gian ư? Anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em còn không biết? Anh thật sự thích em! Trong lòng anh chỉ có mình em!"

"Bây giờ lời này khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm, rất giả tạo!"

"Ha! Bây giờ cảm thấy tôi ghê tởm sao? Có phải Hoắc Phi Đoạt thì không ghê tởm hay không? Không phải bây giờ em đã trở thành người đàn bà của Hoắc Phi Đoạt rồi đấy chứ?"

Lộp bộp! Trái tim của Ngũ Y Y đột nhiên nhảy dựng lên.

Cô cắn răng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi muốn ra ngoài! Anh tránh ra!" Ngũ Y Y sờ soạng được một cây kéo trên bàn, chỉ về phía Tiêu Lạc, nhích dần đến gần cửa.

"Đâm anh đi! Đâm vào đây này! Tới đây!" Tiêu Lạc vỗ ngực của hắn, từng bước một tới gần Ngũ Y Y.

"Đừng qua đây! Tôi thật sự sẽ đâm anh đấy! Đừng ép tôi!"

Vẻ mặt Tiêu Lạc thương cảm: "Rõ ràng là em đang ép anh, Y Y, là em đang ép anh nổi điên!"

Tiêu Lạc nắm lấy tay cô, kéo cổ tay cô đâm tới ngực mình.

"A!" Ngũ Y Y hét lên một tiếng, bỏ cây kéo xuống.

Tiêu Lạc ôm chặt cô trong lòng, hôn lên cổ cô.

"Y Y, tin anh, anh thực sự thích em, em nhất định có thể cảm nhận được anh chân thành thế nào! Anh yêu em, chỉ yêu mình em!"

Ngũ Y Y òa khóc, đánh lên người Tiêu Lạc: "Hu hu, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao phải hành hạ tôi? Hu hu hu...... Tôi phải quên anh đi, tại sao anh lại muốn ép tôi, hu hu hu......"

Tiêu Lạc thâm tình địa nỉ non: "Đừng quên anh, đừng bỏ anh, anh không thể sống thiếu em, anh nhất định phải ở cùng em......"

Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Ngũ Nhân Tâm truyền đến: "Anh rể! Anh ở bên trong à? Chị em đang tìm anh khắp nơi đó... , anh mau qua một chuyến đi!"

Tiêu Lạc ngẩng đầu, nói ra ngoài: "Được, anh đến ngay."

Ngũ Nhân Tâm vừa rồi trơ mắt nhìn Tiêu Lạc lôi kéo Ngũ Y Y vào thư phòng, cô ta ở ngoài đã lâu, lại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, cô ta cảm thấy chị gái mình bị cắm sừng rồi!

Ngũ Y Y quay lưng, lấy tay lau nước mắt, cắn răng nói: "Tiêu Lạc, cho dù anh có tốt cũng là chuyện đã qua rồi. Anh đã đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại thì đối xử với cô ta tốt một chút, sống với cô ta tốt một chút."

Tiêu Lạc cầm lấy tay nắm cửa, cười gằn: "Không bao giờ! Y Y, em phải là người phụ nữ của anh!"

Nói xong, hắn kéo cửa đi ra ngoài.

Ngũ Y Y dậm chân một cái. Tiểu tử nhà anh cũng đã đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi mà còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi thề cái gì mà tôi là người phụ nữ của anh! Quá đáng giận!

"Tôi chẳng là người phụ nữ của ai hết, tôi là tôi! Hừ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)