Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 42

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 42
Tìm Một Chỗ Ấm Áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y bĩu môi, buồn bực một lúc, vẫn không chống được cơn đói giày vò, sau đó cầm lấy dao nĩa lên ăn thức ăn ngấu nghiến.

Quai hàm phồng to lên, cô trợn to hai mắt liếc qua liếc lại.

Cô trúng độc, Hoắc lão đại hy sinh vì nghĩa, dùng thân thể và hành động thực tế cứu lại mạng sống cho cô.

Nói như thế, Hoắc lão đại vẫn là một tên rất có nghĩa khí, còn có thể có tâm, ít nhất, hết lòng giúp đỡ cô.

Mặc kệ nói thế nào, chẳng qua cô chỉ là nữ giúp việc của Hoắc lão đại thôi, còn chạm phải con nha đầu xấu xa chạy Bugatti, để cho người ta có thể trá giá thật nhiều............ Đến giúp đỡ mình, thật sự tốt quá rồi.

Ngũ Y Y nhớ lại, gật gật đầu.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt khi ngủ.

Thật đẹp.........!

Không thể tin được, lúc Hoắc lão đại ngủ, gương mặt lại đáng yêu trẻ con như vậy, cũng có thể đẹp như vậy!

Nghĩ đến khi người ta thức dậy, trợn to hai mắt nhìn cô, toàn thân bắp thịt cường tráng, nhất là bộ phận quan trọng kia, lại cường đại, to lớn như thế.....

Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy như chảy máu mũi a!

Trời ơi, thật sự đêm qua cô lăn qua lăn lại trên gường nhớ đến gương mặt đẹp trai của Hoắc lão đại kia đến 6 tiếng đồng hồ sao?

Anh ta nói đêm qua cô rất hưởng thụ, vô số lần đều lên cao trào........ Thật đáng tiếc, vì sao cô lại không nhớ một chút nào hết vậy?

Hiện tại nghĩ muốn thưởng thức cảm giác cao trào đêm qua đều uổng công. Cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc!

Nếu để cho người đàn ông xa lạ ngủ để giải thuốc cho cô, cô sẽ hối hận cả đời.

Nhưng vì sao người đàn ông ngủ với mình lại là Hoắc Phi Đoạt........... Cô cảm thấy cô được lợi rồi à?

"Mình hèn hạ, dâm ô người đẹp Hoắc Phi Đoạt, rõ ràng mình được thơm lấy rồi."

Ngũ Y Y ngậm chiếc đũa, hiếp mắt cười gian.

Sau đó cô lại phản ứng kịp, đưa bàn tay nhỏ bé lên vỗ vỗ vào đầu mình.

Ngũ Y Y, mày tỉnh táo lại đi, mày còn mặt mũi vui vẻ sao?

Rõ ràng là.........mày xui xẻo bị người ta làm việc đó trong lúc ngủ, mày còn mặt mũi cười à?

Nếu bạn là một người phụ nữ có đạo đức, hiện tại việc bạn phải làm là: Khóc lóc, đòi chết.

A Trung từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy một mình Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn, trên gương mặt nhỏ nhắn lại thay đổi vẻ mặt liên tục như vậy.

Bóng dáng của nhỏ nhắn, lại ngồi trong phòng ăn rộng lớn nhìn giống như một đứa trẻ.

"Khụ khụ! Ngũ tiểu thư! Cô khỏe rồi hả?"

A Trung ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Ngũ Y Y giật mình, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy A Trung, cô nhếch miệng cười: "Chú A Trung.........Khoan đã, chú mới hỏi tôi cái gì?"

Cô khỏe rồi hả?

Có ý gì?

Chẳng lẽ.............. Anh ta biết đêm qua mình cái kia cái kia rồi sao?

A Trung ý thức được mình vừa mới lỡ miệng, nhanh chóng cười gượng, vội vàng nói: "Cô tiếp tục ăn đi, tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi tìm Lão đại."

Lúc Ngũ Y Y phồng má trợn mắt, A Trung nhanh chóng chạy trốn.

Ngũ Y Y bĩu môi: "Hu Hu! Quả nhiên là anh ta cũng biết! Chẳng lẽ mọi người trên đời này biết hết rồi sao? Tối hôm qua mình cùng Hoắc lão đại cái kia cái kia đó! Thật sự không thể sống mà! Mọi người đều biết rõ Hoắc lão đại bỏ t*ng trùng ra để cứu mình, nếu mình không báo đáp anh ta, chắc chắn sẽ bị người trên thế giới này phỉ nhổ sao?

Lúc A Trung đi vào thư phòng, Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện với cửa sổ, đưa lưng về phía A Trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

A Trung vừa muốn nói chuyện, lại nghe Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi.

*****

Lão đại đang rầu rỉ chuyện gì?

Sao lại ở trong này than thở rồi?

"Lão đại.........."

"Hửm?"

Hoắc Phi Đoạt không xoay người, hừ lạnh một tiếng, vẫn thất thần nhìn ra cửa sổ.

"Tình hình đêm qua đối phương chuẩn bị tấn công đã điều tra xong."

"A......"

Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới xoay ghế lại nhìn A Trung.

A Trung quét mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt 1 cái, bị vẻ đẹp bức người của Hoắc Phi Đoạt làm cho mi mắt anh run lên.

Quả nhiên âm dương hòa hợp làm tinh thần người ta thật tốt, nhìn Lão đãi xem, đêm qua anh ta ăn sạch sẽ, hôm nay lại đẹp bao nhiêu.

"Đã dùng qua vũ khí, đều có nguồn gốc sản xuất từ Châu Âu."

"Hừ, tôi đoán quả không sai." Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Xem ra, mai phục bên cạnh chúng ta đều là cá mập!"

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Trước tiên không làm gì cả, tôi muốn yên lặng suy nghĩ xem, tôi muốn hiểu rõ mục đích của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì."

"Dạ."

A Trung đi ra ngoài.

Ngũ Y Y nằm trên sô pha đầu hướng xuống, chân đưa lên trời, vừa nhìn thấy A Trung liền hoảng sợ.

"Ngũ tiểu thư, cô đây đang làm cái gì vậy?"

Giống như ma quỷ đang dọa người.

"Ha, tôi đang lộn ngược, để cho máu từ nơi này chảy lên não, để suy nghĩ của tôi rõ ràng một chút."

Ngũ Y Y tượng hình tượng dáng trả lời.

A Trung giật giật khóe môi.

A Trung chạy đến phòng bếp, nhìn quản gia đang kiểm tra vệ sinh, anh ta bóc một miếng thịt lên ăn rồi hỏi: "Quản gia, lão đại đã ăn chưa?"

"À........ Không có!" Quản gia lo lắng thở dài: "Lúc nãy Hoắc tiên sinh một mực chờ Ngũ tiểu thư, vẫn chưa có ăn gì, đợi Ngũ Y Y cùng xuống ăn cơm, không biết hai người đã nói cái gì, Ngũ Y Y làm cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ đi. Hoắc tiên sinh một miếng cơm cũng chưa ăn! Lòng tôi đau chết a......."

"Hả?" A Trung ngạc nhiên, "Lão đại bị Ngũ Y Y làm cho tức giận bỏ đi? Tôi nói này, tôi vừa mới vào thư phòng, Lão đại còn đang thở dài, Ngũ Y Y này đúng là người không dễ chọc."

"Tôi rất tỉnh táo........."

Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, tức giận nói thầm.

A Trung và quản gia hoảng sợ quay lại nhìn, không biết Ngũ Y Y đã vào đây từ lúc nào, dựa vào bên kia.

Quản gia vụng trộm liếc A Trung một cái. Ý tứ là hỏng việc rồi, hai người ở sau lưng nói xấu người khác, bị người ta bắt gặp rồi.

A Trung dứt khoát không phục, tức giận nói: "Tôi nói này Ngũ Y Y, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Cô tốt rồi, sao lại làm cho Lão đại chúng tôi tức giận, Lão đại chúng tôi đối xử với cô như vậy, cô cũng nên có trái tim, có thể cảm giác được không?"

Ngũ Y Y khẩn trương gật đầu: "Tôi cảm giác được, cảm giác được, Hoắc lão đại đối với tôi thật sự rất tốt. Tôi đều biết."

Ân nhân cứu mạng thôi.............

"Cô biết, tại sao cô làm Lão đại tức giận?"

"Tôi đâu có chọc anh ta tức giận!"

Cô không cảm thấy cô làm cho anh ta tức giận.

"Mấy ánh mắt đều nhìn thấy, Lão đại chúng tôi bị cô chọc tức giận bỏ đi! Tức giận đến thư phòng, Lão đại chúng tôi đến giờ vẫn chưa ăn gì! ngược lại cô giống như con heo vậy!"

A Trung tức giận đến lỗ mũi lúc đóng lúc mở.

Ngũ Y Y phồng mặt bánh bao lên.

Cái gì, vào sao nói cô giống heo?

Cô không phải!

"Tôi nghĩ rằng anh ta ăn rồi, ai biết anh ta chưa ăn."

Lão quản gia cũng lên tiếng nói chen vào: "Hoắc tiên sinh vẫn chưa dùng bữa, luôn chờ cô, kết quả cô vừa đến, liền chọc cho Hoắc tiên sinh tức giận bỏ đi, một miếng cơm cũng chưa ăn. Bình thường mà không ăn cơm, tổn hại đến sức khỏe rất nhiều, vừa nghĩ đến đây, lòng tôi thật khó chịu............"

*****

Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật.

Không phải chứ, cô nói như vậy mà đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi?

"Được được! Xin các người đừng như vậy nữa!"

Ngũ Y Y giơ tay lên đầu hàng: "Các người nói tôi tức giận thì là tôi tức giận đi, được chưa? Tôi lập tức đem công chuộc tội, đưa cái này cho Hoắc cục cưng ăn, được chưa?"

A Trung và lão quản gia ở đối diện gật đầu thật mạnh: "Nhanh lên!"

Ngũ Y Y dẩu miệng thật cao, trợn trắng mắt, dậm chân một cái đi ra ngoài.

Sửa sang lại bốn món ăn, mang bát đũa theo, Ngũ Y Y kéo bàn ăn tới trước cửa thư phòng.

A Trung bước qua, gõ cửa giùm Ngũ Y Y.

Cộp cộp cộp.

Bên trong không có bất kỳ thanh âm gì, "mời vào" hay "ai đó" đều không nghe được.

Ngũ Y Y bĩu môi, nhìn nhìn A Trung.

A Trung nhe răng với Ngũ Y Y, đụng vai cô, ý muốn cô nói chuyện.

Ngũ Y Y bất đắc dĩ dàng phải dẩu miệng nói: "Tôi có thể vào không?"

A Trung và Ngũ Y Y cùng dán tai lên cửa, cuối cùng cũng nghe được một câu ngắn gọn từ bên trong: "Vào đi."

A Trung nhếch miệng nở nụ cười.

Miệng Ngũ Y Y dẩu lên càng cao.

Thật là, rõ ràng người tối qua bị hắn ăn sạch là cô, kết quả hôm nay cô lại phải phe phẩy cái đuôi đến nịnh bợ hắn.

Đây chính là đổi trắng thay đen đấy!

A Trung vặn mở cửa cho Ngũ Y Y để cô đưa bàn ăn vào thư phòng.

Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngũ Y Y âm thầm đánh giá sau lưng Hoắc Phi Đoạt, quả là lưng hùm vai gấu!

Hoắc Phi Đoạt chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Em muốn nói gì?"

"Vậy cái đó.... ."

"Nếu em vẫn muốn mặc cả với tôi thì ra ngoài đi."

"Không phải......"

Hoắc Phi Đoạt chậm rãi chuyển người, nhìn lên bàn ăn thì sửng sốt một chút.

Tiếp theo, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua sự vui mừng.

"Em đây là có ý gì?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn bàn ăn bĩu môi.

Ngũ Y Y khẩn trương nhe răng cười: "Ha ha, mang cơm đến cho anh."

Ngũ Y Y đặt thức ăn trước mặt Hoắc Phi Đoạt, lấy lòng nói: "Không phải anh vẫn chưa ăn cơm à? Nhân là thiết cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói. Sao có thể không ăn cơm chứ? Cực kỳ không tốt cho cơ thể!"

Hoắc Phi Đoạt nhướn mày nhìn Ngũ Y Y: "Em sợ thân thể tôi không tốt?"

"A.... . Đương nhiên rồi! Tôi hy vọng anh Thọ Dữ Thiên Tề, Nhật Nguyệt Đồng Huy (thọ cùng trời đất, rực rỡ cùng nhật nguyệt).... . Cái đó, tôi thề, tôi không có vì chuyện hôm qua mà nguyền rủa anh sớm đi gặp thượng đế đâu."

Hoắc Phi Đoạt nhích lại gần chỗ tựa lưng, hừ lạnh: "Xem ra là có nguyền rủa."

"Không có! Thật sự không có! Còn chưa nhắc đến nữa!"

A, hình như là nói lỡ miệng.

Ngũ Y Y bịt miệng, chớp chớp mắt, sợ gãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.

"Hừ! Biết ngay là cái đầu hạt dưa kia của em không có ý kiến gì hay mà!" Mạc dù nói như vậy nhưng sắc mặt hắn đã có chút dịu đi.

Hoắc Phi Đoạt nhìn đồ ăn.

Ngũ Y Y lập tức lắc lư theo gió tới gần, đưa đũa đến: "Những món ăn này đều rất tốt, dinh dưỡng cực kỳ toàn diện, cũng rất tốt cho thân thể. Đừng thất thần, anh mau ăn đi. Đồ lạnh rồi sẽ không ngon nữa, cũng sẽ không tốt cho dạ dày. Tới đây, mau ăn đi."

Ngũ Y Y vẫn lải nhải, đặt đôi đũa vào tay Hoắc Phi Đoạt, dùng thìa lấy đồ ăn vào bát hắn.

*****

Ngũ Y Y mở to mắt nhìn miệng Hoắc Phi Đoạt, như là chờ một đứa trẻ ngoan mở miệng ăn chút gì đó.

Hoắc Phi Đoạt bị cô nhìn chằm chằm, không nhịn được phải nhấc đũa lên.

Ngũ Y Y thấy hắn ăn, lập tức vui sướng đến khoa chân múa tay.

Giống như hắn là bộ của cô, cực kỳ khảnh ăn, khó khăn lắm mới có một lần ăn ngấu nghiến.

Ngũ Y Y thiếu chút nữa thì vỗ Hoắc Phi Đoạt vài cái, khen ngợi hắn vài câu rất ngoan.

May là cô còn chút tỉnh táo, không đi làm chuyện đó.

Hoắc Phi Đoạt không tiếng động chậm rãi ăn đồ.

Đột nhiên phát giác, bữa cơm này rất say nồng.

Bên người có Ngũ Y Y lải nhải, quanh người đều trở nên ấm áp giống như được mặt trời chiếu xuống, đồ ăn cũng ngon miệng hơn.

Đúng là một chuyện kỳ diệu.

"Anh ăn thêm cái này đi, ăn nhiều chút, bộ dạng anh cao lớn như vậy tại sao còn ăn ít hơn tôi thế? Không được kiêng ăn! Tới đây, ăn cái này đi."

Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, hận không thể nhét cả bốn món trên bàn vào bụng hắn, tốt nhất là cả chén đĩa cũng vào đó mới tốt.

Hoắc Phi Đoạt hơi vui vẻ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, thuận miệng hỏi: "Em ăn chưa?"

"Đương nhiên!"

"Ăn no chưa?"

"Đương nhiên là no rồi! Tôi chưa bao giờ ngược đãi dạ dày của mình cả!"

Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu.

Hắn đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn bàn tay của Ngũ Y Y đặt trên ghế dựa: "Tại sao trông em như là đang giám sát tôi ăn vậy?"

Ngũ Y Y sảng nói: "Anh cho là tôi muốn giám sát anh sao? Không phải chú A Trung họ...."

Cô đang nói thì đột nhiên ngừng lại, không dám nói nữa.

Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Quả nhiên, Hoắc Phi Đoạt thông minh như vậy, tuy chỉ nghe một nửa nhưng đã đoán được bảy tám phần, nhất thời cau chặt mày, đặt đũa xuống.

"A Trung uy hiếp em đưa cơm vào?"

Ngũ Y Y uất ức gật đầu giải thích: "Kỳ thật anh có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi giám sát anh ăn, thật đó, tôi không dám đâu. Anh đừng tức giận..."

Mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh băng: "Nếu không phải A Trung uy hiếp em đi vào, em sẽ không tới đưa cơm, phải không?"

Như Y Y xoa xoa mũi: "Ừm. Họ nói là tôi làm anh tức không ăn được cơm mà."

Tại sao càng giải thích sắc mặt Hoắc lão đại càng khó coi thế?

"Em ra ngoài đi." Hoắc Phi Đoạt xoay mặt qua chỗ khác.

"A?" Ngũ Y Y không biết phải làm sao.

Ra ngoài thật sao? Tại sao cô lại cảm thấy Hoắc lão đại càng ngày càng tức giận thế?

Nếu bây giờ mà đi ra, A Trung sẽ thả chó cắn cô mấti

Lúc vừa bước vào, chú A Trung đã nói, nếu không thể khiến Hoắc lão đại ăn vui vẻ, thoải mái, hắn sẽ thả chó ra cắn cô.

"Nghe không hiểu lời tôi nói à? Em ra ngoài!" Hoắc Phi Đoạt phiền toái cau mày, đẩy cái mông đang tựa vào ghế ra.

Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải thu dọn bát đũa, mờ mịt ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt liền xoa huyệt thái dương, gạt mấy cuốn sách trên bàn xuống.

Ngũ Y Y nhanh như vậy đã ra khiến A Trung và lão quản gia đều kinh ngạc.

"Tại sao đã ra rồi? Hoắc tiên sinh ăn cơm chưa?"

*****

Lão quản gia nhìn nhìn bàn ăn, có vẻ đã động vào một chút.

A Trung cau mày chất vấn Ngũ Y Y, "Đại ca ăn có vui vẻ không?"

Ngũ Y Y lập tức nhe răng cười giả lả, "Rất vui! Vô cùng vui vẻ! Hoắc lão đại còn kíhch lệ tôi là Ngũ Tinh phục vụ rất tốt! Nhìn xem nè, đồ ăn này nè, đều đã ăn qua, mấy người mở to mắt ra mà xem nè, đây là dấu vết đã ăn qua. Thế nào, chú A Trung, Đại Cẩu của chú có thể thả ra nữa không?"

Ngũ Y Y vái lạy A Trung.

A Trung ho khan một tiếng, nói, "Thật ra nơi này không có chó."

"A! Chú gạt tôi! Chú!"

"Thật ra thì, chúng tôi nuôi chó ở nhà xưởng."

"Hừ! Chú A Trung, sau này chú nói gì tôi cũng sẽ không tin, như vậy mà lại đi lừa một đứa bé, già mà không kính."

Ngũ Y Y đi đến ghế sofa, bắt đầu ăn trái cây.

Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Hoắc Phi Đoạt đi ra.

Ngũ Y Y sợ tới mức ngồi thẳng người, ngay cả hoa quả cũng không dám ăn.

A Trung và lão quản gia tất cả đều im lặng, cúi đầu.

Hoắc Phi Đoạt cũng không thèm nhìn, đi lên lầu, nói, "A Trung, chuẩn bị xe, tôi thay quần xong rồi đi luôn."

"A, phải không? Đại ca, hôm nay không phải là chủ nhật sao?" Tại sao lại đi đến công ty chứ?

Vẻ mặt A Trung không hiểu.

"Nói nhảm vừa thôi!"

A Trung cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

Ngũ YY trợn tròn mắt, chạy đến hỏi A Trung, "Này, chú A Trung, mấy người đến công ty làm việc, vậy tôi thì sao? Tôi phải làm sao?"

A Trung trợn trừng mắt, "Cô? Cô cứ ở đây tiếp tục ăn chùa uống chùa và không làm việc đi!"

Ngũ Y Y giương mắt nhìn, một lúc sau mới lắp bắp phản bác lại, "Tôi, tôi ăn chùa uống chùa không làm việc lúc nào? Tôi có làm việc mà!"

Được rồi, cô thừa nhận, thật sự là cô cũng không có làm gì cả, thân là nữ giúp việc của Hoắc Phi Đoạt, đúng là không xứng đáng.

Nhưng mà.... dầu gì tối qua cũng là Hoắc lão đại chăm sóc cô! Đây là một việc vô cùng mệt mỏi!

Cô cũng cực khổ mà!

Hoắc Phi Đoạt sau khi thay quần áo chỉnh chun đi xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú Quốc Sắc Thiên Hương, dáng người kiệt xuất, bước chân mạnh mẽ đầy uy vũ.

Ngũ Y Y vẫn ru rú trong sofa, nhìn ngắm Hoắc Phi Đoạt một lúc lâu, thế nhưng lại không kìm được lòng mà ngây người vài giây.

Được rồi, cô muốn nhắc nhở bản thân một lần nữa: chuyện tối hôm qua, chính là cô được thơm lây rồi!

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt một nhưng không thèm nhìn Ngũ Y Y, cứ như vậy tiêu sái đi ra ngoài.

Ngũ Y Y chạy chân trần, lạch ba lạch bạch chạy đến cửa, bám lấy tấm kính nhìn ra ngoài, mãi đến khi Hoắc Phi Đoạt ngồi lên xe đi mất, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Bá Vương không ở nhà, cuối cùng thì tâm tình của cô cũng có thể yên tĩnh rồi.

Tối hôm qua hỗn loạn như vậy.....

Nó cũng là một cái gai trong lòng cô!

Điện thoại nhà vang lên, lão quản gia vui vẻ đi đến nghe điện, không ngừng nói à à à, còn gật đầu phối hợp.

Ngũ Y Y nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Vậy mà cô không thể phân biệt, tối hôm qua cô làm loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.

"Ngũ tiểu thư?"

Âm thanh của lão quản gia vang lên bên cạnh.

Ngũ Y Y nhanh chóng mở mắt nhìn, "À? Có chuyện gì sao, bác quản gia?"

"Đây, giao cho cô." Lão quản gia đưa đến một tờ giấy.

"A? Cho tôi? Cái gì thế?"

Ngũ Y Y tò mò nhận lấy tờ giấy, nhìn nhìn, trên đầu toàn vạch đen.

Nghiến răng nghiến lợi, "Đây là chuyện gì thế?"

*****

"Vừa nãy, cô cũng nghe thấy rồi, tôi vừa mới nhận điện thoại của Hoắc tiên sinh, ngài ấy nói, tôi đều nhớ rất kỹ. Hoắc tiên sinh nói, đây là những việc cô cần làm."

Ngũ Y Y hung hăng gật đầu, "Làm nửa ngày, đây chính là lệnh truyền của Hoắc lão đại à! Tiểu tử này thật giỏi!"

Mí mắt lão quản gia run lẩy bẩy.

Này Ngũ tiểu thư, làm sao dám nói bọn họ làm việc cho Hoắc tiên sinh là tiểu tử chứ? Rất bất kính, rất bất kính!

Ngũ Y Y dụi mắt, xem lại tờ giấy.

Phía trên viết vô số điều:

Lau sàn phòng ngủ chính hai lần.

Thay drap giường phòng ngủ chính, giặt sạch sẽ, ghi chú rõ, dùng tay.

Tất cả nội y trong phòng tắm đều phải giặt bằng tay.

Dùng dung dịch khử trùng tẩy rửa bồn tắm lớn ở phòng ngủ chính một lần.

Sắp xếp lại tất cả áo của Hoắc tiên sinh, phân loại theo màu sắc.

Còn chưa xem xong, Ngũ Y Y đã tức giận muốn ngất xỉu rồi.

Hóa ra anh đi làm, nhưng cũng không cho cô nghỉ ngơi!

Hoắc Phi Đoạt, người này đúng là lòng dạ hiểm độc!

Lão quản gia thúc giục Ngũ Y Y, "Ngũ tiểu thư, việc này cô nên làm nhanh đi, Hoắc tiên sinh của chúng ta có tính thích sạch sẽ, giữ cô ở nơi này chính là nể mặt cô, cô đừng có làm dơ phòng của ngài ấy."

Mặt Ngũ Y Y lúc đỏ lúc trắng.

Cô làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt?!!!

Ngũ Y Y suy nghĩ, quả thật đúng là tối hôm qua cô là người làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, ôi, đừng nói gì nữa, làm việc thôi.

Ngụ Y Y cúi đầu, thở dài đi về phía cầu thang lên lầu.

Im lặng! Mồ hôi như mưa.

Tấm drap giường!

Giặt sạch áo lót của hai người.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Vậy mà áo lót của hai người bọn họ đang nằm cùng một chỗ.....

Cuối cùng đi sắp xếp lại áo sơ mi của Hoắc Phi Đoạt thì Ngũ Y Y muốn chết.

Một phòng chứa quần áo rất lớn, còn lớn hơn so với phòng ngủ của cô, bên trong phòng, khắp nơi chỉ toàn là áo của Hoắc Phi Đoạt.

Từ mỏng đến dày.

Từ màu sáng đến màu tối.

"Má ơi, ở đây cũng phải mấy trăm cái? A a a, mệt muốn chết!"

Ngũ Y Y ngồi trong phòng chứa quần áo, rên rỉ đứng lên.

Hoắc Phi Đoạt đi đến công ty, có rất nhiều nhân viên đang tăng ca, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt giá lâm, tất cả đều sợ đến mức câm như hến.

Hoắc Phi Đoạt đi qua một cái cửa, nhíu mày, quay trở lại, nhìn vào trong phòng kia, hỏi, "Tại Viễn, tại sao cậu ở trong này?"

Cố Tại Viễn đang xem bản vẽ thiết kế cùng với một kỹ sư đột nhiên giật nảy mình, xoay mặt mơ hồ nhìn Hoắc Phi Đoạt, "A? Lão đại? Không phải hôm nay là chủ nhật nên ở nhà ôm ấp phụ nữ sao? Tại sao lại đến công ty thế?"

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hoắc Phi Đoạt đen mặt.

Cố Tại Viễn tự cho mình một cái tát.

Hắn đúng là mồm rộng, không mở bình thì sao biết bên trong có chuyện gì hư hỏng!

Hai Đại Phú Hào tụ họp cùng một chỗ, đi đến quán bar phía dưới công ty uống rượu.

Không có một ai trong quán bar, trong quán bar thật to, cũng chỉ có Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn.

Một giờ trước, nơi này còn có rất nhiều người tụ tập, trên sàn diễn còn có những bài nhạc mạnh mẽ kích thích.

Một giờ sau, nơi này liền biến thành quán bar tươi mát rồi.

Bên ngoài quán bar, trên đường là những người trẻ tuổi, không ngừng oán giận.

"Cái quán bar đó có bao giờ đóng cửa đâu? Tại sao hôm nay lại đột nhiên đóng cửa thế?"

"Trời ơi, tôi đang chơi vui vẻ, đã bị đám người này đuổi ra ngoài, nếu không phải bọn họ có súng, thì ông đây sẽ đánh nhau với đám người đó rồi! Dựa vào cái gì mà dám đuổi ông đây ra ngoài?"

*****

"Tôi nghe được mấy người đó nói, không phải là đóng cửa, hôm nay hình như có nhân vật quan trọng nào đó tới đây, bọn họ bao hết quán này"

Hoắc Phi Đoạt ngã lưng vào sô pha, hài lòng đong đưa đôi chân dài

Cố Tại Viễn dựa vào quầy bar uống rượi

"Lạo đại, anh nói đi, sao lại ra đây? Không phải nhóc con đó đang ở chỗ anh sao?"

Cố Tại Viễn hỏi Hoắc Phi Đoạt, nhưng ai đó không thèm trả lời chỉ lo ừng ực uống rượi

Hoắc Phi Đoạt nhíu chân mày, đơn giản nói, " Có chút nản chí rồi. Còn cậu thì sao? Cậu không phải chưa bao giờ làm thêm sao? Bình thương ở công ty cũng khó thấy mặt, thế nào cả ngày chủ nhật cũng muốn theo anh tới công ty"

"Ai, ai, số tôi thật khổ a! Vừa nhắc tới, cái này là lịch sử đầy chua sot và huyết lệ của em a"

Hoắc Phi Đoạt miễn cường cười một cái, ngồi thẳng lưng, lấy một ly rượi, uống cạn

Hoắc phi Đoạt cho tới bây giờ luôn nổi danh là gian trá, mặc kệ là buôn bán hay thủ đoạn cạnh tranh, nếu đi ra ngoài đàm phán hay dự tiệc, đều là hắn tình kế người khác, không có thể đấu lại

Đã từng thấy hắn uống rượi, nhưng chừa từng thấy hắn thật sự say bao giờ

Tửu lượng người này như thế nào, không ai biết được

Hoắc Phi Đoạt uống rượi rất trầm lăng, người khác luôn uống nhanh một hơi, nhưng hắn lại thích từ tống uống từng chút một

Cho nên, thấy hắn một hơi uống cạn ly rượi, Cố Tại Viễn giật mình

Hoắc lão đại làm sao vậy? Xem ra lần này có chuyện hay rồi?

Cố Tại Viễn lập tức nghĩ tới: Hoắc ca thời điểm bị kích thích, rất thích tìm người luyện tập với mình

Nhớ tới võ công cao cường của lão đại nhà mình, Cố Tại Viễn da đầu liền tê dại

" Lão ca, đừng uống nhanh như vậy, anh uống từ từ thôi, uống nhanh sẽ say đấy"

Cố Tại Viễn sợ hãi khuyên ngăn Hoắc phi Đoạt

Hoắc Phi Đoạt lấy tay ngăn lại, tiếp tục uống rượi, trầm giọng hỏi, " Chuyện của cậu làm sao"

"Ai nha, nói mới nhớ, em thật sự muốn tìm cái hố chôn mình a! Tối hôm qua, thật sự quá xấu hổ xấu hổ mà, lão tử dạo chới trong bụi hoa nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên mất mặt như vậy"

"Nói trọng điểm"

"Oh, trong điểm thì trọng điểm. Chính là lúc đang tận hứng với đàn bà, thì bị một cô gái đột nhiên xông vào. Cái này không nói, đã xông vào nhầm phòng còn không thèm đóng cửa, lết quả, làm em lạnh cóng đến nỗi chảy nước mũi. Khốn nỗi nó lại chảy xuống mặt cái cô đang nằm bên dưới! Ai yêu, thật là mất mặt! Em chưa rừng bị mất thể diện như vậy! Em nói, lúc đó nếu nước mũi chảy xuống miệng cô gái kia..... Em thề không đụng tới đàn bà nữa! Đóng cửa, tu thân"

Hoắc Phi Đoạt ngồi nghe, miệng cũng câu lên

Cố Tại Viễn âm thầm thở nhẹ một hơi

Tốt rồi, nhờ có tế bào hài hước của hắn, lão đại ít nhất cũng không buồn nữa

Hoắc Phi Đoạt uống cạn ly rượi, " Cạu thật ba hoa"

"Không có ba hoa! Là chuyện thật 100% đấy!"

Hai huynh đệ tốt vừa uống rượi, vừa nói chuyện phím, thời gian cũng dần dần trôi

Mang theo mùi rượi, cảm giác sáu phần say

"Hoắc tiên sinh đã về? Có muốn uống một chút canh giải rượu không?"

Lão quản gia đuổi theo Hoắc Phi Đoạt hỏi

"Không cần, tôi không sao" Hoắc Phi Đoạt khoát khoát tay, đem áo khoát vứt lên sô pha, đi lên lầu

Đi vào phòng ngủ, dựa theo ánh đèn nhàn nhạt, Hoắc Phi Đoạt híp mắt laị

Đi vào phòng ngủ, Hoắc Phi Đoạt dựa người vào khung cửa

*****

Trên chiếc giường King size, Ngũ Y Y thân hình bé nhỏ đang nằm chính giữa

Cô thân mình vặn thành hình bánh quai chèo, một tay còn đè lên aó sơ mi của hắn

Xem ra, cô bé này đã nằm đè lên chồng áo mới của hắn mà ngủ rồi

Thật là!

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười nhạt

Đi tới, đem mấy cái áo sơ mi đắt tiền bị cô làm nhàu nhẹ nhàng rút ra, tùy tiện ném qua một bên, chỉnh lải tư thế cho cô, lấy chăn đắp lên

Ngũ Y Y bị động tỉnh lại, mở mắt, ánh mắt cô vừa vặn chống lại khuôn mặt tuấn tú đang cúi xuống của Hoắc phi Đoạt

"A! Anh đã trở lại" Ngũ Y Y còn tưởng Hoắc Phi Đoạt muốn hôn cô

Mặt của hắn cách mặt cô gần như vậy để làm gì a, thật là cho người ta hiểu lầm

"Ừ" Hoắc Phi Đoạt dựng thẳng người, bắt đầu cởi quần áo

Ngũ Y Y bị dọa vội vàng nhảy xuống đất, cà lăm nói, " Cái kia, óa sơ mi của anh thật nhiều.... , tôi sửa tới bây giờ cũng không hết, dù sao còn một ngày mai nữa, tôi ngày mai sẽ sửa xong cho anh. Anh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa"

Ngũ Y Y muốn chạy, lại bị Hoắc Phi Đoạt bắt được cổ tay kéo lại

Ngũ Y Y sợ hãi quay mặt nhìn hắn

"...Em ngủ ở đây"

Hoắc Phi Đoạt dễ dàng nói ra mấy chữ

Nếu không phải uống say, hắn sẽ không nói mấy lời này

"A" Ngũ Y Y run lên, lập tức lắc đầu nói, "Không không cần, tôi ngủ phòng khách cũng được"

Muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng cố gắng mấy cũng không thể thoát khỏi giam cầm của hắn

Ngũ Y Y luống cuống, mí mắt run lên, len lén nhìn Hoắc Phi Đoạt

Không phải đâu? Hoắc lão đại không phải là uống say rồi muốn cô cùng lăn lên giường với hắn chứ?

Hoắc Phi Đoạt thở dài, buông tay, xoay người đi chỗ khác

Hắn rất sợ, nếu nhịn không được, sẽ dùng sức mạnh bức ép cô

Nếu thật là như vậy, thì không còn cách nào có thể vãn hồi

Hắn muốn, không chỉ là thân thể, mà còn trái tim của cô nữa

Ngũ Y Y thừa lúc Hoắc Phi Đoạt thất thần, nhanh chóng chạy ra ngoài

Hoắc Phi Đoạt thở dài, nhanh chóng đi tắm

Trong đầu lại nghĩ tới giả thiết khác

Nếu là Tiêu Lạc, cô sẽ không chạy đi, đúng không?

Ngũ Y Y chui vào phòng khách, đè lại trái tim đang đập liên hồi

Mình làm sao vậy!

Mới vừa rồi ở trong phòng Hoắc Phi Đoạt, suýt nữa thì đồng ý ngủ lại với hắn rồi!

Thật là hoang đường mà!

Cô sao lại có ý nghĩ như vậy chứ

"Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy. Không được nghĩ bậy" Ngũ Y Y vừa niệm chú ngữ vừa đi vào phòng tắm

Thời điểm sửa áo cho Hoắc Phi Đoạt, mắt suýt nữa mở không ra, nói ngủ một chút liền ngủ tới bây giờ

Hiện tại đã tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, cô thế nào cũng không thể ngủ tiếp được

Lăn qua lộn lại

Một con dê, hai con dê, ba con dê....

Đếm tới đếm lui hơn 700 con rồi, nhưng vẫn không ngủ được

Một một lại một, hai hai lại hai...

Khẩu quyết niệm đọc đi đọc lại mười mấy lần, cũng không thể ngủ được

Muốn điên rồi!

Chẳng lẽ đây là hậu di chứng của thuốc kích tình?

Nghĩ đến thuốc trợ tình, hình ảnh tối hôm qua cô với Hoắc Phi Đoạt lại hiện lên trong đầu

Thật đáng chết, thế nào mà ngay cả chi tiết bé nhất cũng nhớ lại vậy?

Ầm!

Bên ngoài đột nhiển nổi lên mấy tiếng sấm, đem mớ suy nghĩ của Ngũ Y Y dọa cho bay mất

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một tia chớt đánh xuống

A! Sấm đánh trời sẽ mưa a?

Đùng Đùng!

Lại nổ thêm hai tiếng, cảm giác giống sắp đánh xuống người cô vậy, Ngũ Y Y bị dọa sợ hét lên một tiếng, liền chui vào trong ổ chăn

*****

Trời lạnh run.

Sấm sét không ngừng.

Ngũ Y Y thật không chịu được, để chân trần bỏ chạy ra ngoài.

Thông thạo tìm được cửa phòng của Hoắc Phi Đoạt, cạch một tiếng liền đi vào.

Thất đáng sợ, thật đáng sợ mà!

Ngũ Y Y không dừng lại, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ chính, mặc kệ Hoắc Phi Đoạt đang ngủ ngon lành, xốc một góc chăn lên, cô như con cá chạch chui vào.

Hoắc Phi Đoạt đang ngủ nhíu mày lại.

Đang muốn hỏi ai, chợt một bàn tay lạnh lẽo đặt lên bụng anh.

Sau đó, cả cơ thể mềm mại của Ngũ Y Y dựa sát vào, dính sát vào người anh, cái mũi ướt sũng của cô dán chặt vào cánh tay anh.

Cả người Hoắc Phi Đoạt đều căng thẳng lên.

Vừa nghĩ muốn đưa tay ôm cô, nhưng không làm việc, trước tiên bình tĩnh hỏi: "Em làm sao vậy?"

Đầu Ngũ Y Y đều trốn trong chăn, giọng ồm ồm nói: "Thật đáng sợ, sét đánh thật đáng sợ. Tôi sợ bị sét đánh."

Hoắc Phi Đoạt run bắn người, dở khóc dở cười.

"Không sao. Xung quanh biệt thự này đều có cột thu lôi, sẽ không có việc gì."

Cả người Ngũ Y Y nhích lại gần anh: "Đừng đuổi tôi đi! Để cho tôi ở lại đây đi! Chờ hết sấm sét rồi tôi sẽ đi."

Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, cảm thấy chỗ bụng dưới càng khó chịu.

Cả người ngày càng nóng lên.

Thật đáng chết! Cô bé này, cô có biết làm như vậy giống như đang làm gì không?"

Tối hôm qua thưởng thức vẻ đẹp ngọt ngào trên người cô như vậy, anh giống như ăn phải thuốc phiện.

Mùi thơm trên cơ thể cô, hô hấp của cô, thậm chí còn có âm thanh rên rỉ của cô đều làm cho anh nghiện.

Cô giống như một khối nam châm hấp dẫn anh thật sâu.

Bên ngoài tiếng sấm sét quả thật lớn, từ trước đến nay chưa từng xảy ra trận sấm sét nào mạnh mẽ như vậy.

Trách không được làm cô bé này sợ hãi như vậy.

Một trận sấm sét kia, giống như đánh vào cửa sổ thật đáng sợ.

Hoắc Phi Đoạt kìm lòng không đậu khép cánh tay lại, ôm chặt Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y theo bản năng đưa hai tay ra ôm lấy ngang eo anh.

Xoa dịu đi!

Hoắc Phi Đoạt sức sống thật lớn, cả người như lửa than, tản ra ngoài một lượng nhiệt nóng.

Ưm.........

Đột nhiên nghe Hoắc Phi Đoạt phát ra tiếng hừ lạnh.

A! Hoắc Phi Đoạt làm sao vậy? Sao lại than nhẹ vậy?

Chẳng lẽ cô đụng trúng đầu anh sao?

Ngũ Y Y dựa sát vào người Hoắc Phi Đoạt đem đầu từ trong chăn nhô ra, ngẩng lên nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Nhờ vào ánh sáng mờ mặt trong phòng, Ngũ Y Y có thể nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của anh, chính anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô!

"Anh uống rượu sao?"

Ngũ Y Y bị hù dọa, nhịn không được liền hỏi.

Cái mũi nhỏ ngửi ngửi, đều là mùi rượu.

Nhưng mà loại rượu này có mùi thơm ngát, xem ra buổi tối Hoắc Phi Đoạt uống rượu đỏ không ít.

"Ừm, uống một chút."

Hoắc Phi Đoạt khàn giọng trả lời.

"Bên ngoài sét đánh anh nghe được không? Âm thanh rất lớn, rất dọa người. Tôi sợ đến mức ngủ không được. Trước tiên anh cho tôi ở lại đây một chút, đợi cho hết sấm sét tôi sẽ đi liền, có được không?"

"Được."

Hoắc Phi Đoạt trả lời ngắn gọn, nhìn hai mắt của cô bao phủ một tầng sương mù nhìn say mê, Ngũ Y Y đang muốn nói chuyện, phát hiện gương mặt Hoắc Phi Đoạt ngày càng đến gần.

Cơ thể anh hơi nghiêng một chút, một cánh tay bị Ngũ Y Y gối lên, cánh tay kia thuận thế ôm lấy eo cô, gương mặt tuấn tú tìm đúng môi cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

*****

Ưm!

Ngũ Y Y mở to hai mắt, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Anh hôn cô rồi!

Cô lại không kích động một chút nào, cũng không sợ hãi, cũng không có ác cảm với nụ hôn này, bị anh ôm trong lòng, bị anh nhẹ nhàng hôn, cô lại cảm thấy an toàn, ấm áp như vậy.

Hoắc Phi Đoạt hôn rất ôn nhu, từng chút từng chút nhấm nháp môi cô, cũng không tiến công vội vã.

Ngũ Y Y vẫn đang ở trạng thái ngây ngốc ngớ ngẩn.

Không vùng vẫy, cũng không cự tuyệt.

Nhìn gần như vậy Hoắc Phi Đoạt thật đẹp trai, mặc cho tùy ý anh nhấm nháp.

"Đêm nay............. Đừng đi."

Hoắc Phi Đoạt cất giọng trầm thấp nỉ non, đột nhiên tăng mạnh nụ hôn, cạy mở hàm răng cô ra, chiếc lưỡi nóng ấm tiến quân thần tốc.

Ưm, ưm.....................

Ngũ Y Y lập tức không thể hít thở, từ từ nhắm mắt lại, hồ đồ đáp trả lại anh.

A.

Nụ hôn của cô làm Hoắc Phi Đoạt tê dại, nhịn không được rên nhẹ vài tiếng.

Bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y chạm vào bụng dưới của anh, làm cả người càng căng thẳng.

Tay Hoắc Phi Đoạt luồn vào trong áo ngủ của cô, ấn ấn nhào nặn ngực cô, loại da thịt tiếp xúc với nhau làm cả người Ngũ Y Y run lên, sau đó không thể khống chế rên rỉ ra tiếng.

"Ưm........ A................"

Ngón tay anh lại xoa lên nơi mẫn cảm trên ngực cô, khơi dậy lên vô số dòng điện, lông tơ trên người Ngũ Y Y đều dựng thẳng lên, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, cả người run rẩy theo.

Hoắc Phi Đoạt không để cô phản đối câu nào, hôn càng sâu hơn, càng dữ dội hơn, càng mạnh hơn. Hận không thể đem lưỡi cô nuốt vào.

Một nụ hôn mãnh liệt qua đi, hôn Ngũ Y Y cả người đều mềm yếu, không thể hít thở, đầu óc đầu đình trệ hết rồi.

Trong bóng tối, người đàn ông như con thú dữ rất mạnh mẽ cường tráng, đang thở gấp kịch liệt, hoang mang.

"Làm người phụ nữ của tôi đi................" Hoắc Phi Đoạt hôn cô, khàn giọng nỉ non: Tôi thích em......................"

Oanh...................

Ngũ Y Y mờ mịt.

Có phải cô nghe lầm rồi không?

Sao cô lại nghe Hoắc Phi Đoạt vừa mới nói, anh ta thích cô?

Là thích cô thật sao?

Hoắc lão đại công ty Hắc đế thích Ngũ Y Y cô?

Có phải là sự thật không?

Một trận ngưa ngứa làm Ngũ Y Y tỉnh táo lại, cô cúi đầu nhìn xuống, Hoắc Phi Đoạt đang hôn "tiểu anh đào" của cô, từ góc độ này nhìn xuống, tư thế này thật yêu mị.

Chịu không được rồi!

"A a a! Nhẹ một chút! Đừng như vậy mà! Rất ngứa!"

Thần kinh cả người Ngũ Y Y như bị trêu ghẹo, hận không thể dùng sức vặn vẹo cơ thể, mượn việc này gạt bỏ kích thích trước ngực!

Hoắc Phi Đoạt vẫn nhấm nháp cô, giống như đang mút trái cây ngọt ngào.

Ở phương diện này Ngũ Y Y như người mới học, hoàn toàn không khống chế được loại nhiệt nóng này, thét chói tai lên.

Một bàn tay Hoắc Phi Đoạt di chuyển xuống dưới, tìm được đùi cô, nhẹ nhàng vui vẻ.

"A.............."

Ngũ Y Y hậu tri hậu giác, cảm giác như nhị hoa của mình bị người ta chạm vào, cô khó chịu kẹp hai chân lại.

"Anh, anh, tay anh............Đừng......................"

Hoắc Phi Đoạt đánh nhẹ tay cô một cái, Ngũ Y Y sắp điên rồi.

Trên dưới đều không giữ được...............Ngũ Y Y đối với chuyện yêu đương này sao có thể chịu đựng được!

Ông trời ơi! Loại cảm giác này thật ngứa, thật làm cho người ta sắp điên rồi, như đang lơ lửng trên chín tầng mây vậy!

Ngũ Y Y há to miệng, nhanh chóng hít thở, không biết làm sao liền rên rỉ.

Ngón tay Hoắc Phi Đoạt đột nhiên dừng lại, Ngũ Y Y như đang ở trên thiên đường, đột nhiên từ trên cao rơi xuống, cảm thấy trống rỗng và khó chịu.

"Ưm, đừng......................"

Đừng có ngừng......................

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)