Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 41

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 41
Ta cứu ngươi một mạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Màn đêm tôn lên, ánh sáng của ánh lửa hết sức sáng ngời, chiếu sáng nửa bầu trời....

Tiêu Lạc ngồi trên xe, híp mắt lại, chỉ huy mấy chiếc xe hơi hướng về phía trứơc

"Lạc ca, phía trước chính là biệt thự Hải Vọng! Từ cửa chính, chúng ta còn cách chỗ đó hai km"

Tiêu Lạc nhìn ánh sáng trên địa đồ

"Hai cây số? Từ cửa chính, vào bên trong. Còn hai cây số?" Tiêu Lac âm thầm than thơ, không hổ là Hoắc Phi Đoạt thâm sâu, cắn răng, " Phòng thủ thật nghiêm ngặt, Hoắc Phi Đoạt đây không phải là đem mặt phía đông của nửa tòa biệt thự hướng về phái biển sao? Hừ, thật rộng rãi a! Tia chớp, còn cách biệt thự bao xa?"

"Báo cáo Lạc ca, còn 600m, phái trước là cổng sắt"

"Ừ, công chính nhất định có trọng bịnh canh giữ, chuẩn bị vào trạng chiến đấu"

"Vâng.... A, phía trước là gì?"

Tia chớp đột nhiên cả kinh la lên

Tiêu Lạc cũng kinh ngạc, nhíu mày nhìn tình hình phái trước

Chết tiệt, như thế nào lại có mấy chiếc xe tăng trang bị vũ khí hạng nặng chắn phía trước vậy?

"Lạc, ca làm thế nào bây giờ?"

Tia chớp trợn mắt, luống cuống hỏi

Vũ khí trên xe tăng không phải loại bình thường, bao quanh đều là Thiết giáp, súng máy căn bản không bắn hạ được.

Tiêu Lạc nghiến răng, "Không ngờ Hoắc Phi Đoạt còn bí mật nghiên cứu mấy loại vũ khí này! Chuẩn bị bắn Rocket! Phải đem loại quái vật này thổi đi!"

"Dạ!"

Cửa trên xe hơi mở ra, có người chui ra, trên vai khiên Rocket, hướng xe tăng bọc thép bắn tới

Rầm! Rầm! Rầm!

Mấy tiếng nổ đi qua, một chiếc xe tăng bốc cháy

Tia chớp lộ ra mỉm cười thắng lợi, đột nhiên phát hiên gì đó, một đạo ánh sáng màu vàng giống ngôi sao đang bay tới"

"Lạc ca Anh xem bên kia! Đó là cái gì!"

Tiêu Lạc nhìn theo hương Tia chớp chỉ, vừa nhìn liền sợ hãi, lập tức la lên, "Nhanh! Xuống xe! Nhảy xuống mau!Đó là tên lửa đạn đạo!"

A!

Tia chớp sợ hãi kêu lên, rối rít mở cửa xe nhảy xuống

Tiêu Lạc tốc độ nhanh nhất, vừa nói đồng thời mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bụi cỏ trên núi

Tiêu Lạc vừa lăn đến một tảng đá gần đó, phái sau liền nghe một tiếng đinh tai nhức óc, trước mắt sáng một mảnh, xe hơi bọn họ vừa ngồi, bây giờ đã bị tạc thành mảnh vụn

Mấy chiếc xe hơi liên hoàn nổ tung

Có một ít người, trực tiếp bị đạn tạc chết tại chỗ, ngay cả hài cốt cũng không còn

Vút! Vút!

Một mảnh vỏ đạn bị nổ bay tới chõ của Tiêu Lạc, hắn vội vàng che đầu, cả người rúc vào bụi cỏ, mùi gay mũi ùn ùn kéo tới, mũi bị sặc đến không thở nổi

Bốn phía không còn một thứ gì tồn tại, có thể thấy màu vàng của ngọn lửa, khói đen bốc lên từng cụm, mùi thuốc súng nồng nặc bay ra

Có mấy phát đạn lướt qua người Tiêu Lạc, hắn chỉ có thể co rút thành một cục trong bụi cỏ

Xe tăng bọc thép ngông nghênh rời đi, tất cả rút về phái sau cánh cửa sắt đợi lệnh

"Ha ha! Chiến thuật của lão đại thật cường hãn a! Để cho bọn họ đắc ý một chút, sau đó một kích trí mạng, cho bọn chúng không kịp trở tay! Đồ đần, dám khiêu chiến với công ty Hắc đế của chúng ta, thật là có lòng mà không có lực a! Đây chính là tìm lấy cái chết mà!"

*****

A Trung nhìn ánh lửa trên màn hình lớn, nở nụ cười hắc ám

Lão quản gia cũng cười hùa theo, "Thật lâu rồi mới thấy cảnh thú vị như vậy, tối nay thật không uổng ta thức khuya a"

A Trung giật mình, hắn lúc nãy bởi vì bận chỉ huy huynh đệ chiến đấu, lại quên mất vị lão gia này

"Má ơi, lão quản gia, làm sao ông còn ở ỳ chỗ này vậy, cái người lớn tuổi như ông, nhìn mấy thứ kích thích như vậy, sẽ bị mất ngủ đấy! Đi mau, đi mau, ông nhanh đi ngủ đí"

A Trung đẩy lão quản gia ra ngoài, lão quản gia vô cùng không phục, bất mãn vểnh râu, "Ta không già! Ta già chỗ nào? Ta chỉ mới có sáu mươi tuổi? Gìa chổ nào hả? Ta còn trẻ lắm!"

Qua thật lâu, Tiêu Lạc mới từ trong bụi cỏ chui ra

Khụ khụ khụ.... Hắn một mặt bụm mặt ho kịch liệt, một mặt nhìn bốn phía tìm kiếm người thương vong

Mấy chiếc xe đều bị nổ tan tành, người bên trong chưa kịp trốn đều chết hết cả

"Tia chớp! Tia chớp!"

Tiêu Lạc ách giọng gọi

"Lạc ca.... Em ở chổ này...."

Tiêu Lạc vội vàng tìm kiếm, thấy tia chớp đang che cánh tay, cánh tay trái đều là máu tươi, "Làm sao vậy?"

"Tê tê, không sao, chỉ bị vỏ đạn văng trúng thôi"

Tiêu Lạc đõ tia chớp đứng lên, hai người kiểm tra hiện trường một chút, bọn họ bên này, chỉ còn ba người sống sót

Tiêu Lạc đứng bên cạnh nhìn hài cốt của chiếc xe hơi, mày cau thật chặt, rất lâu cũng không nói ra chữ nào

"Lạc ca, hiện tại làm thế nào?"

Tia chớp nhỏ giọng hỏi

Tiêu Lạc ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy khói đen, thở dài, "Còn có thể làm sao? Lần này thất bại quá thảm, huynh đệ mang tới đều chết cả, còn tổn thất mấy che xe cùng vũ khí, là anh đã đánh giá thấp năng lực phòng ngự của Hoắc Phi Đoạt rồi. Lần này, trách nhiệm là do anh sai sót"

Tia chớp cúi thấp đầu, không nói tiếng nào

"Đi thôi, xuống núi"

Tiêu Lạc dẫn đầu xoay người đi, tia chớp sửng sốt một chút, liền đuổi sát theo bước chân của Tiêu Lạc

Còn một huynh đệ khập khiễng bước theo sau

Ba người, trong màn đêm, thê thảm như vậy, đáng thương như vậy

Tiêu Lạc cúi đầu, máy móc bước, mắt ươn ướt một chút

Thật xin lỗi Y Y, là anh vô dụng, không có cách nào mang em trở về

Ta thề, ta nhất định sẽ tìm Hoắc Phi Đoạt báo thù!

Nỗi hận này, ta nhớ ở đáy lòng!

Hoắc Phi Đoạt, anh dám công khai cướp người của tôi, mối thù giữa chúng ta, nhất định không đội trời chung!"

Phúc Hi ngồi trên xích đu lắc lắc, dựa vào gối ngũ thiếp đi

Thạch Ưng cẩn thận ôm cô lên, chuẩn bị mang cô về phòng

Đột nhiên, truyền tới tiếng ầm ầm mơ hồ, mặt đất cũng rung động mấy cái

Thạch Ưng cau mày, nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy, mặt đông bầu trời, đỏ rực một mảnh

Bên kia, xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ có vụ nổ gì sao?

Mặc kệ, dù sao đều không liên quan tới hắn, quản bọn họ làm gì

Thạch Ưng ôm chặt Phúc Hi trong ngực, vững vàng cất bước, hướng biệt thự đi tới

Phúc Hi bởi vì uống rượi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, khóe mắt còn mang theo một chút lệ, bởi vì tâm tình không tốt, mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng máy vẫn cau chặt

Điều này làm Thạch Ưng hết sức thương tiếc

"Ai, tiểu thư, cô tại sao phải lựa chọn một nam nhân không có kết quả mà yêu vậy? Đem mình thành cực khổ như vậy?'

*****

Thạch Ưng cúi đầu, nhìn Phúc Hi ở trong lòng, vậy mà lại ngẩn người mất vài giây.

Mãi đến khi hắn nghe được âm thanh mở của của người hầu, hắn mới tỉnh ngủ, nhanh chân ôm Phúc Hi vào phòng.

Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn cô gái dưới thân đang trầm mê, cơ bắp toàn thân anh đều đang kêu gào, sự lạnh lùng trên khuôn mặt, vào giờ phút này đã tan đi chỉ còn sự thâm tình mê người.

"Nha đầu, anh không nghĩ rằng anh sẽ ở cùng em dưới tình huống này, chỉ là bất đắc dĩ..... Nha đầu, anh đến đây."

Nói chưa xong, anh mím môi mỏng, ấn người tiến vào.

"À ư ư!"

Ngũ Y Y cau mày, bởi vì thân thể đột nhiên có một vật vĩ đại xâm nhập vào, có chút không thích ứng, con ngươi phóng to ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt đều tràn ngập dục vọng, cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.

Cô, rất nhỏ hẹp, chặt đến mức khiến anh không thể chịu nổi, dường như những dây thần kinh cũng căng thẳng theo, nhạy cảm như vậy.

Cô xinh đẹp dịu dàng thật khiến người ta say mê, anh càng muốn vào sâu hơn để tìm cô.

Sâu hơn.

Căn răng, động thân xuyên vào.

"A, a, a.....

Ngũ Y Y hơi nghiêng đầu, rầm rì, móng vuốt nhỏ túm lấy cánh tay anh.

Anh cúi người, bàn tay đặt ở nơi màu mỡ nhất của cô, chếch mặt, hung hăng hôn lấy đôi môi cô, nuốt lấy tất cả những tiếng hô của cô vào, thắt lưng mạnh mẽ, vận động nhanh chóng.

Ngũ Y Y mơ màng nên tất cả đều hòa tan dưới những luật động của anh.

Anh như sấm vang chớp giật, khí thế như cầu vồng, mỗi một lần động thân đều khiến cô mất đi ý thức trong nháy mắt, sau đó tung bay trên đám mây, một lúc sau lại tung bay theo gió.

Trong phòng, tràn ngập tiếng thở dốc của hai người, tiếng nệm kêu cót két..... còn có âm thanh rầm rì mơ hồ của cô gái.

Khi anh liên tiếp tấn công mạnh mẽ, Ngũ Y Y nhỏ giọng nỉ non, đạt đến đỉnh cao triều.

"Không, không......không cần....."

Bàn tay nhỏ bé của cô vô ý thức ngăn chặn bờ môi của Hoắc Phi Đoạt, thân thể run rẩy kịch liệt.

Oành.....

Thân thể của cô bị ném lên đám mây cao nhất, lại giống như chìm vào trong đáy nước.

Cả người cô đều ướt sũng.

Một âm thanh trầm thấp dễ nghe quanh quẩn bên tai, phảng phất còn mang theo ý cười, "Mới như vậy đã không thể dịu đựng? Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao? Anh còn chưa chính thức bắt đầu đâu, nha đầu."

Tiếp theo, cô lại bị anh trêu ghẹo, anh ôm lấy thắt lưng cô, vẫn dùng tư thế đó, hòa hợp trọn vẹn.

Rốt cuộc cô không thể chịu nổi gánh nặng, lại một lần nữa ngất đi sau một lần hoàn mỹ.

Chờ đến khi cô từ từ tỉnh dậy, anh đã ở phía sau lưng cô, đưa đẩy lúc nhanh lúc chậm.

Mạnh mẽ như vậy, khiến cho từng đợt hô hấp của cô nhanh dần, cô cúi đầu, chỉ lấy hai chân mạnh mẽ, thật sự là cô muốn thoát khỏi anh, bò về phía trước vài cái, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, ngay sau đó anh đuổi theo lên, khép hông cô lại, xuyên qua tới đáy, cô a lên một tiếng, trước mắt tất cả đều là một màn trắng xóa.

Lại hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại một lần nữa, dĩ nhiên là ngồi trên người anh.

Thân thể của cô vừa ướt lại vừa mềm, thật sự là không còn một chút sức lực nào nữa, muốn xin tha, muốn cầu cứu, thì anh cũng đã nhanh chóng nâng eo lên.

Cô run run, điên loạn, thở gấp, muốn khóc, lại muốn cao giọng mà thét chói tai.

Sau đó trước mặt lại tối sầm, cô không còn biết cái gì nữa.

Hoắc Phi Đoạt lấy vật to lớn trong cơ thể cô ra, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xoay người nhìn đồng hồ.

Đã bốn giờ sáng rồi.

Dường như cả một đêm anh không hề nghỉ ngơi.

Cô giống như một chú mèo nhỏ tham ăn, muốn lại càng muốn thêm, tiếng kêu thật mất hồn.

Thời điểm cao trào, tiếng kêu thật là phóng đãng.

*****

Cuối cùng thì anh cũng không thể phân biệt rõ, là anh đang cứu cô, hay là cô dụ dỗ anh.

Ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, để cô đối diện với mình, quan sát khuôn mặt cô.

Ừ, cũng không tệ, bây giờ những vệt ửng đỏ khác thường trên khuôn mặt đã biến mất.

Cô lại biến thành một vật nhỏ trắng hồng.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, nghe mạch đập của cô.

Đã vững vàng, hô hấp cũng bình thường rồi.

Nói như thế, có lẽ thuốc trong người cô cũng đã hết.

"Vật nhỏ, em khiến anh mệt muốn chết! (Ngáo. DĐLQĐ) Chỉ là, cũng rất đáng giá, mùi vị của em rất ngon."

Hoắc Phi Đoạt mỉm cười, cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, ôm lấy cô, nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi.

Sáng sớm, trong phòng bếp, một vài nữ giúp việc đang làm cơm, nhỏ giọng bàn luận.

"Tối hôm qua mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Âm thanh gì?"

"Trời ơi, mọi người đều không biết sao, tối qua tôi ngủ, nhưng lại giống như ngeh thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ. (Ngáo. DĐLQĐ) Thỉnh thoảng lại nghe thấy một tiếng, quá nửa buổi lại nghe thấy, hại tôi mãi gần bốn rưỡi mới ngủ được, bây giờ đang mơ mơ màng màng."

"Thật sao? Tại sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Có phải là cô nằm mơ không?"

"Không phải nằm mơ, căn bản là tôi không có ngủ, tôi cứ nằm đó mà trợn tròn mắt."

"Tôi biết rồi, vậy là cô bị trúng tà rồi!"

"Ôi trời, nói thật, thật sự là tiếng hét chói tai của phụ nữ, chẳng lẽ mọi người đều không nghe thấy sao? Mấy người cũng thật là, tại sao lại ngủ say như vậy chứ!"

Lão quản gia đi vào nghe được những lời này, nhất thời giật mình.

Dùng sức ho khan vài tiếng, khiến cho nhóm người chú ý đến, tất cả đều không dám nói chuyện.

Lão quản gia nghĩ nghĩ, ông vốn là một Quản gia, rất có trách nhiệm giữ gìn hình tượng của chủ nhân, vì thế lớn tiếng nói, "Đêm qua, sao nhỉ, là do ta xem TV quá muộn, nhìn đồng hồ thì đã hơn bốn giờ, rất có hứng thú! Mấy cô đã hiểu chưa?"

Một vài người hầu mắt to mắt nhỏ trừng lên. Cái gì chứ, lão quản gia nói gì thế, để cho mọi người trong nhà biết cái gì thế.

"Còn không hiểu?" Lão quản gia nóng nảy, trừng lớn mắt nói, "Nói cách khác, mấy cô nghe thấy tiếng thét chói tai, đều là âm thanh phát ra từ TV! (D. Đ. L. Q. Đ) Không được nghĩ lung tung về Hoắc tiên sinh!"

À..... tất cả người hầu đều đã hiểu.

Lão quản gia thật muốn tát cho mình mấy cái. Sao lại thế này chứ, trình độ nói chuyện thế này mà lại để giấu đầu lòi đuôi sao.

Mí mắt Ngũ Y Y run lẩy bẩy, chậm rãi mở mắt.

Trước tiên thở ra một ngụm khí mệt mỏi.

Vì sao lại cảm thấy rất mệt mỏi nha.

Giống như tôi qua cô vừa chạy Marathon.

Khi mở to mắt, ngây người vài giây, cô mới để ý, nhìn cảnh vật, dĩ nhiên là rất xa lạ!

Hả? Đây là nơi nào? Không phải là nhà cô mà!

Ngũ Y Y vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, khẽ đảo mắt đánh giá xung quanh.

Nói xa lạ, nhưng vẫn có chút quen thuộc.

Cô muốn ngồi dậy, thế nhưng lại không thể di chuyển.

Cô không thể di chuyển, nhưng cánh tay lại có thể tự do hoạt động, vì thế, cô xốc chăn lên.

Cúi đầu nhìn bản thân.

Trần như nhộng.

Bản thân mình đang trần như nhộng.

Ngủ trần à.

Khoan đã..... Ngũ Y Y nhíu mày

Trên eo mình có cái gì thế nhỉ?

Cô có nhìn lầm không vậy?

Đó là một cánh tay?

Ngũ Y Y lại ngủ mơ rồi.

Cô nghiêng đầu đếm hai tay của mình, đếm. Không sai, mình có hai cái tay.

Nhưng vậy..... bên hông là cánh tay của anh, là của ai!!

Ngũ Y Y căng lớn mắt, cả người sợ hãi, nghiêng lai lắng nghe.

*****

Có vẻ.... . Giống như.... . Ngờ ngợ.... . Phía sau truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ!

A! Không phải chứ?

Ngũ Y Y hơi xoay người nhìn, khi thấy khuôn mặt tuấn tú đến hoa nhường nguyệt thẹn của Hoắc Phi Đoạt thì choáng váng.

Phần phật!

Cô ra sức xốc chăn lên, nhìn thấy rõ ràng Hoắc Phi Đoạt cũng ngủ trần!

Song song với cô.... . Giống mấy đứa trẻ sơ sinh!

Hai người đều trống trơn, ôm chặt lấy nhau, cùng nằm trong một ổ chăn.... . Hơn nữa còn là cảnh tượng vào sáng tinh mơ.... .

A a a a a!

Ngũ Y Y sụp đổ, thét chói tai.

Hoắc Phi Đoạt bị cô làm cho mày nhíu mặt nhăn, nhưng không trợn mắt, cánh tay lại ôm chặt Ngũ Y Y, nỉ non: "Mệt quá, ngủ tiếp đi, đừng lên tiếng."

Ngũ Y Y bị hắn ôm chặt, cô mẫn cảm lập tức cảm giác được ở dưới thân có một cái gì đó cứng rắn!

Dựa vào cảm giác ban đầu, vật kia không chỉ cứng rắn mà còn rất vĩ đại!

Oanh!

Nhận ra nó là cái gì, Ngũ Y Y lại sụp đổ!

"Sao lại thế này? Chuyện gì đây? A a a a! Tôi điên mất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"

Ngũ Y Y phát điên vung loạn bốn chi, thịch một tiếng ngã xuống đất, hoảng sợ đứng lên, tránh xa mấy thước như tránh ôn dịch, nhìn mĩ nam đang nghỉ ngơi, la hét như một kẻ điên: "Hoắc Phi Đoạt! Anh là đồ trứng thối! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói đi, anh không nói cho rõ ràng tôi sẽ giết anh!"

Thanh âm của Ngũ Y Y sắc nhọn, cất cao như còi báo động, làm chấn động lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.

"Ầm ĩ đã chết."

Hắn vô thức nói nhỏ, mở to đôi mắt phượng đẹp đẽ.

Ặc.... . Tên Hoắc Phi Đoạt kia nằm trên giường, nhìn thế nào cũng thấy giống một bức tượng điêu khắc thời La Mã cổ đại.

Đều là con người, tại sao động tác mở mắt của người ta cũng đẹp vậy hả?

Lông mi kìa, sao lại dài thế?

Đàn ông muốn lông mi dài thế làm gì?

Ngũ Y Y dán đứng trên tường, không ngờ vẫn còn có thể miên man suy nghĩ.

Ngũ Y Y nuốt nước miếng, tức giận ồn ào: "Tôi nói cho anh biết, Hoắc Phi Đoạt, đừng cho mình đẹp trai là có thể đem chuyện đã xảy ra nói thành tôi chiếm lợi của anh! Đừng cho rằng anh là người đứng đầu thế giới ngầm thì anh có thể đổi trắng thay đen. Đừng cho rằng...."

"Em cứ cái dạng này đứng ở đó để tôi quan sát, có phải là ám chỉ với tôi rằng em cực kỳ thích ** vào buổi sáng không?"

Hoắc Phi Đoạt mở to đôi mắt mê hoặc, chậm rãi phun ra từng chữ.

Âm điệu lười biếng, tư thế mê hoặc, nụ cười xấu xa.

"Cái gì?"

Ngũ Y Y bị người cắt ngang có phần không hiểu.

Hắn nói cái gì? Cô cứ cái dạng này? Cái dạng này là cái dạng gì?

Hậu tri hậu giác [1] cúi đầu xem xét bản thân.... .

[1] Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.

Ngũ Y Y hít sâu một hơi, hai chân nhảy dựng lên khỏi mặt đất: "A a a a! Tôi muốn chết!"

Cô cô cô cô, thực ra là đang nhẵn bóng.

Nếu so với bây giờ để hắn nhìn hết thế này, không bằng nằm trong lòng hắn như vừa rồi còn hơn.

Như vậy, tối thiểu cũng không nhìn cả 360 độ như thế.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ phi, Ngũ Y Y phát điên muốn tìm chỗ núp.

Dưới cái bàn? Trong tủ quần áo? Hay là nhấch chăn lên quấn thành xác ướp?

Luống cuống chân tay một lúc, đến khi Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hoa cả mắt, nha đầu kia Hoắc phi đoạt đều đã hoa cả mắt khi đó, nha đầu kia mới trốn sau sofa, chỉ lộ ra cái đầu của cô, tức giận hét chói tai: "Hoắc Phi Đoạt! Quần áo của tôi đâu? Mau trả lại quần áo cho tôi!"

*****

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, thở dài: "Tiểu Tổ Tông, hầu hạ em thật đúng là vất vả."

"Quần áo! Quần áo! Đừng nói nhảm nữa! Mau trả lại quần áo cho tôi!"

Ngũ Y Y ở đằng sau sofa cắn ngón tay.

Quá rối loạn, thật sự là quá rối loạn!

Tại sao vừa mở mắt tình cảnh đã rối loạn không thể chịu nổi thế?

Chỉ mong đây là nằm mơ!

Để cô lập tức tỉnh lại.

"Được, được, được, nghe lời em, đưa quần áo cho em."

Hoắc Phi Đoạt sủng nịnh lôi kéo, đứng lên.

Nhất thời, ánh mắt của Ngũ Y Y biến thành viên đạn.

Ba tôi ơi!

Bình thường không chú ý, bây giờ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện không ngờ hắn lại cao lớn thế!

To lớn như thế!

Dũng mãnh như thế!

.... Cái gì kia, thật dọa người!

Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn vài giây rồi mới kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt hai mắt, kêu lên: "Quần áo! Tại sao anh lại không mặc quần áo! Anh đúng là đồ Đại Lưu Manh!"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, dở khóc dở cười: "Xin em đó, giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?"

Những chuyện nên làm cũng đều đã làm rồi. Mà còn tối hôm qua lại còn không chỉ một lần.... .

Ngũ Y Y choáng váng: "Anh mau mặc quần áo đi!"

"Được được được, tôi mặc quần áo."

Hoắc Phi Đoạt hết cách, dàng phải tuỳ ý mặc chiếc quần ở nhà vào, đi đến tủ quần áo, tìm một bộ cho Ngũ Y Y rồi ném cho cô.

"Đừng qua đây, không được nhìn! Anh xoay người đi! Không được nhìn!"

Ngũ Y Y cầm lấy quần áo, khẩn trương tìm kiếm trước sau.

Hoắc Phi Đoạt nghe lời xoay người lại, lấy tay vuốt tóc, thở dài: "Có muốn tôi giúp em mặc không?"

"Không cần!!" Ngũ Y Y tức giận đến lỗ mũi hếch lên.

"Tôi cảm thấy.... ." Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm.

"Cảm thấy cái gì mà cảm thấy! Cấm anh xoay người lại."

"Nói cũng không được hả?"

"Nói cái gì mà nói! Ngậm miệng lại! Phiền chết đi được!"

Ngũ Y Y cảm thấy mình không giống một người phụ nữ bình thường. Cô gái nào gặp phải chuyện này không phải đều khóc lóc rất dữ dội thì cũng than thở mình thiếu kinh nghiệm hay sao?

Vậy mà cô không khóc.

Hoắc Phi Đoạt xoa cái mũi, bởi vì tối hôm qua hoan ái, lửa nóng phát tiết rất lâu, bây giờ lại càng môi hồng răng trắng, đẹp không gì sánh nổi.

"Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tắm rửa trước, tối hôm qua...."

Ngũ Y Y giật mình.

Vài giây sau, cô liền đấm ngực giậm chân kêu lớn: "Hoắc Phi Đoạt! Anh mà dám nhắc lại chuyện tối qua thì tôi sẽ liều mạng với anh! Anh ra ngoài đi! Mau lăn ra!"

Hoắc phi đoạt xoay mặt, nhe răng cười: "Nhưng đây là phòng của tôi mà...."

Ngũ Y Y đấm sofa, hữu khí vô lực: "Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ tức chết mất! Đi ra ngoài!"

"Thật ầm ĩ."

Hoắc Phi Đoạt gãi gãi lỗ tai, ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) [1] đi ra ngoài.

[1] Từ điển thành ngữ tiếng Hán thậm chí sau khi thích nghĩa "an nhàn thảnh thơi" cho thành ngữ "ưu tai du tai" đã đặt câu với Đào Tiềm: "Đào Uyên Minh nửa đời còn lại ẩn cư chốn sơn dã, an nhàn thảnh thơi, sống cuộc sống điền viên bay bổng tựa thần tiên" (Dẫn từ 金山词霸Kim Sơn Từ Bá. Nguyên văn quyến rũ làm ví dụ giải thích cho thành ngữ này: 陶渊明的后半生隐居在山野之中, 优哉游哉, 过着飘然若仙的田园生活).

Thấy cửa phòng đóng lại, Ngũ Y Y lập tức từ chui ra khỏi ghế sofa, đương nhiên chưa mặc quần áo, đang muốn đến phòng tắm thì cửa phòng lại bật mở, Hoắc Phi Đoạt ngó vào.

"A a a! Anh là đồ trứng tròn hư hỏng! Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Bây giờ lại vào làm gì hả?"

Ngũ Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng lấy quần áo che người, đôi má đỏ bừng.

Hoắc Phi Đoạt nhìn cô khẽ cười: "Muốn nói cho em biết, bồn tắm lớn có chỗ massage, bong bóng gì đó cũng ở bên cạnh."

Sắc mặt Ngũ Y Y đỏ tím, nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi! Anh mau cút đi!"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày cười nhạt: "Còn nữa.... . Dáng người của em vẫn không tồi. Mặc dù có chút béo, nhưng béo rất thích hợp."

*****

Ngũ Y Y tức điên, cũng không quản Đông Tây Nam Bắc, lập tức ném quần áo của mình về phía Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ngũ Y Y ủ rũ đi vào phòng tắm.

Muốn khóa cửa, suy nghĩ một chút lại cảm thấy khóa hay không cũng chẳng có tác dụng.

Ngũ Y Y ngâm mình vào làn nước ấm, nó khiến thần kinh căng thẳng của cô hoàn toàn thả lỏng.

"A...... Đau quá, đau quá...."

Lúc này cô mới phát hiện hai chân cô đều rất đau, nhất là.... . Phần bắp đùi...... Đau đớn không chịu nổi!

Thắt lưng cũng đau.

Cẩn thận cảm giác một chút, toàn thân tựa như không có chỗ nào là không chua xót đau đớn.

Giống như, tối hôm qua cô bị người ta gỡ ra, sau đó lại lắp ráp lại.

Bàn tay nhỏ của cô lặng lẽ chạm xuống dưới....

"Hí hí!"

Cô lập tức nhíu mày hít một ngụm khí lạnh.

Chết tiệt, phía dưới nhất định là đã sưng tấy, hơi động vào một chút là đã đau đến không thể chịu được.

"Tối hôm qua.... . Chẳng lẽ mình...... Thật sự gì gì đó.... Cùng Hoắc lão đại rồi? Trời ơi, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại có thể làm ra cái loại chuyện này chứ? Điên rồi, thật đúng là muốn điên rồi!"

Ngũ Y Y vuốt trán, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ.

Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô chỉ nhớ được là khi cô đến gần trạm xe buýt thì đột nhiên choáng váng, sau đó thì không nhớ gì nữa.

Ngũ Y Y nghiêm mặt, cố gắng nhớ lại, trong đầu lộn xộn, lờ mờ còn có một chỗ giống như khách sạn, đều là mơ hồ, giống thật mà là giả.

Tại sao cô lại đột nhiên ngất xỉu?

Nếu ngất xỉu, không phải cô nên ở trong bệnh viện ư? Tại sao lại chạy lên giường của Hoắc Phi Đoạt, lại còn bị ăn sạch luôn?

Ngũ Y Y thật muốn dìm chết mình.

Tắm rửa rất lâu cô mới thay quần áo, chậm rãi đi ra ngoài.

Đúng là không muốn đối mặt với hiện thực.

Hiện thực thật sự là rất tàn khốc.

Ra khỏi phòng tắm, cô liền nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt Đi đã đổi mới hoàn toàn.

Rõ ràng hắn đã tắm rửa ở phòng khác, tóc hơi ướt, xuyên qua bộ quần áo ở nhà màu be, trong hắn như đeo giống ngọc quan (mũ ngọc) vậy.

Xinh đẹp quyến rũ như yêu nghiệt!

Đúng! Tên gia hỏa kia chính là một tên yêu nghiệt!

Ngũ Y Y phồng má, đi qua, ngồi phịch xuống ghế sofa, hung tợn trừng Hoắc Phi Đoạt, tức giận nói: "Nói đi! Ngày hôm tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại chạy đến chỗ của anh!"

Còn bị anh ăn.... . Những lời này, cô thật sự là không có mặt mũi nói ra.

Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y một ly sữa, nhàn nhạt nói: "Uống chút sữa trước đi, có cho thêm táo đỏ đấy."

Ngũ Y Y theo bản năng muốn nhận lấy, lại nghĩ đến đây là người đàn ông đã ngủ với cô đưa liền giận dỗi rụt tay lại, xoay mặt qua chỗ khác.

Hừ, không thèm!

Tưởng rằng dùng một chút ơn huệ là có thể bỏ qua chuyện tối qua ư? Đừng mơ!

Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Được rồi, tôi sẽ nói với em những gì tôi biết. Hôm qua A Trung đến trường đón em nhưng phải đợi rất lâu, vì thế cậu ta gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc em mới nhận, thanh âm của em cực kỳ suy yếu, em nói em rất khó chịu, nói được vài câu đã tắt máy. Tôi cảm thấy em đang gặp nguy hiểm liền tra vị trí cụ thể của em. Lúc tôi đến khách sạn kia, em gần như đã ngất đi, mặt cực kỳ đỏ, hô hấp dồn dập, khó chịu muốn chết. Đưa em tới đây, cho bác sĩ kiểm tra thì mới biết em bị người ta tiêm thuốc kích dục."

"Thuốc kích dục?"

Ngũ Y Y hít một ngụm khí lạnh.

"Ừm, tục ngữ gọi là xuân dược."

"A! Có lầm lẫn không?"

*****

"Nếu em không tin thì có thể gọi bác sĩ Trần hôm qua đến khám cho em đối chất. Ông ta có tiêm cho em thuốc giảm dược thanh nhưng bởi vì thuốc kích dục trong người em là loại thuốc mới được nghiên cứu phát triểni gần đây nhất nên ông ta cũng thúc thủ vô sách (Bó tay, không có cách nào giải quyết). Sau đó, trước kích dục trong người em phát tác, em rất khó chịu, em quấn lấy tôi muốn tôi và em.... ."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên.

"Tôi nhất định phải nói. Tối hôm qua, nếu không phải tình huống như vậy, tôi chắc chắn sẽ không đụng đến em. Tôi dùng tính mạng của mình cam đoan với em, tôi căn bản không muốn phát sinh quan hệ với em khi em không tình nguyện. Tối hôm qua chỉ là bất đắc dĩ thôi."

Ngũ Y Y cắn môi, cúi thấp đầu, lộn xộn cắn đầu ngón tay.

Xấu hổ...... Nhưng vẫn bực bội và tức giận.

"Nói như vậy......" Ngũ Y Y nhẩu miệng nhỏ lên, ngập ngừng nói: "Anh với tôi.... Hai chúng ta.... . Thật sự đã xảy ra chuyện đó rồi hả?"

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tiến tới, trêu chọc cô: "Chuyện đó mà em nói, có phải là chỉ làm việc tình không?"

Quả nhiên mặt Ngũ Y Y lại đỏ lên, cúi đầu thấp hơn nữa.

"Ừm."

Bên môi Hoắc Phi Đoạt thoáng qua nụ cười: "Đương nhiên rồi. Dược tính của loại thuốc kích dục này rất lớn, làm lần một lần hai cũng không thể giải trừ được. Tối hôm qua tôi phải hầu hạ em tới bốn giờ sáng em mới yên tĩnh, không theo tôi đòi làm tiếp nữa."

Ngũ Y Y rất muốn chui xuống hầm rồi.

Xấu hổ chết đi được!

Nói đi nói lại, thực ra là cô quấn lấy người Hoắc Phi Đoạt, muốn người ta "ái ái" với mình!

Nghe thấy chưa, tối hôm qua là cô muốn, cô muốn, muốn không ngừng thấy được đi, mọi người đều nói, nàng tối hôm qua là vẫn muốn, vẫn muốn, muốn không ngừng, cùng người ta tới tận bốn giờ!

Mẹ ơi, đúng là có thể đi chết rồi, quá mất mặt!

Bởi vì quá xấu hổ và giận dữ, Ngũ Y Y lấy cốc sữa còn chưa uống vừa nãy tới, uống ừng ực, mượn cái này giảm bớt sự xấu hổ.

Hoắc Phi Đoạt cũng không trêu chọc Ngũ Y Y nữa, nói tiếp: "Nói đúng ra thì tối hôm qua tôi vì cứu em mới làm tình cùng em."

Ngũ Y Y đang uống sữa suýt sặc.

Tên gấu này, sao cứ mở miệng ra là "làm tình" thế? Từ này rất nhạy cảm đó!

Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt khó xử của Ngũ Y Y, cực kỳ đáng yêu.

Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tối hôm qua tôi cứu cái mạng nhỏ của em, em phải biết báo đáp."

Ngũ Y Y cả kinh giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện.

Mày kiếm dày rậm, có chút giả dối.

"Tối hôm qua tôi hầu hạ em tổng cộng sáu giờ, mà còn là sáu giờ loại cường độ cao chất lượng cao. Em nợ tôi, không một thì cũng hai. Tôi cũng không bắt chẹt em, dù sao thì chúng ta cũng coi như là người quen, để em chiếm tiện nghi. Vậy thì...... Bồi thường bằng thân xác đi."

Phốc ——

Ngũ Y Y phun hết sữa ra ngoài.

Cô mở tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Thân xác... Bồi thường bằng thân xác?"

Hoắc Phi Đoạt bắt chéo chân, vuốt vuốt cằm: "Cũng không. Cho nên nói là em chiếm tiện nghi. Làm người phụ nữ của tôi, bồi thường bằng thân xác, nói thế nào thì cũng là em thơm lây."

Đôi môi cô bắt đầu run rẩy.

Dựa vào cái gì thế?

Dựa vào cái gì mà thân thể của một thiếu nữ như cô bị tên xấu xa này giày vò, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau, phía dưới còn tê dại mà giờ lại thành cô mắc nợ hắn?

Đây là ngụy biện xằng bậy ở đâu vậy?

"Không thể! Tôi không đồng ý!"

Ngũ Y Y tức giận, thở hổn hển đứng bật dậy.

*****

Hoắc Phi Đoạt vẫn duy trì bộ dạng thờ ơ như cũ, "Nha đầu, em thật không có lương tâm nha"

Ngũ Y Y lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn

"Nha đầu, lương tâm, lương tâm a. Nếu hôm qua không có tôi hạ thân mình giúp đỡ em, thì bây giờ em đã đi uống trà với thượng đế rồi, hơn nữa còn là bồ dạng vô cùng thê thảm nha. Nếu tôi không tiếc thương thân thể mình sợ bị thân hư, bao nhiêu tinh hoa đều dâng cho em hết, hơn nữa còn liên tục sáu giờ nha, như vậy em bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này sao? Làm người, trước tiên phải nói tới lương tâm!Chẳng lẽ suốt đêm hôm qua đều chỉ có mình tôi hưởng thụ thôi sao? Em sai lầm rồi! Hoàn toàn khác biệt a, tối hôm qua người hưởng thụ nhiều nhất là em đó! Có muốn tôi nói cho em biết hôm qua em lên đỉnh bao nhiêu lần không?Còn mấy lời của em khi đang điên cuồng nữa, muốn nghe không?"

Ngũ Y Y càng nghe, môi càng run rẩy lợi hại

Khí thế vừa rồi còn dâng cao bị những lời nói của Hoắc Phi Đoạt đánh tan không còn một mảnh, cô chán chường ngồi xuống sô pha, hai tay bưng kín mặt

Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý cô ngữ điệu thản nhiên nói, "Đừng nói tôi cùng em sáu giờ hoan ái, sáu mươi giờ cũng chẳng là gì! Để cho em ăn tôi, rõ ràng người lợi là em nha, nếu em không muốn, thì trả lại vốn cho tôi, sáu trăm giờ, thế nào?"

Sáu trăm giờ?#

Sáu trăm giờ, vận, vận động trên giường?

Mẹ ơi, còn muốn tới tháng năm nào a?#

Không bằng đổi thành tiền mặt đi, thiếu hắn bao nhiêu cũng có thể trả, dù sao cụng nợ quá nhiều rồi, có thiếu nhiều hơn một chút, hẳn là không sao đi?#

Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y đề nghị, " Vậy anh nói một cái giá đi? Anh cả đêm cống hiến, tương đương bao nhiêu tiền. Tôi sẽ trả lại cho anh"

Hoắc Phi Đoạt nghe vậy liền vặn chân mày, hừ lạnh, " Tôi làm tình với em, em cho tôi là ai, có thể tính băng tiền sao?"

Ngũ Y Y vừa nghe giọng tức giận của Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi rụt cổ lại, Mặt nhăn như mướp đắng, "Làm đàn bà của anh, cũng phải có thời hạn chứ?"

Cũng không thể cả đời dâng mình cho hắn a?

Cô còn có thể lập gia đình không? Còn có tự do không? Còn cuộc sống muôn màu bên ngoài nữa?

Hoắc Phi Đoạt có chút thất vọng

Thì ra, đối với chuyện xảy ra quan hệ ngoài ý muốn của bọn họ, cô lại phiền não như vậy?

Một chút xíu mừng rỡ cũng không có

Mặc dù phiền não, thì cũng nên có chút vui vẻ chứ

Cô lại ghét thân cận với hắn như vậy

Hoắc Phi Đoạt đứng lên, cả người tản ra hơi thở sát phạt, " Tốt lắm. Em muốn tính rõ ràng, cũng được, trả lại sáu trăm giờ, tôi với em không còn quan hệ nữa"

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đi ra ngoài

A? Thật phải trả sáu trăm giờ sao?

Không phải vậy chứ, cô có khi già như bà lão, cũng không thể trả hết

"Này! Có thể giảm bớt thời gian không?!"

Ngũ Y Y nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt không cam lòng kêu lên

Sống lưng Hoắc Phi Đoạt cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, vài phút sau mới sâu kín nói, " Hoặc là ngày nào đó tôi vứt bỏ em"

Ngũ Y Y mở to mắt, sửng sốt một hồi

Vứt bỏ mình?

"Ý là. Ngày nào đó hắn chơi chán mình rồi, mình mới có thể tự do?"

Ngũ Y Y tự nhiên ngộ ra một điều, "Ah! Nói như vậy, hiện tại hắn đang có hứng thú với mình sao?"

Không thể nào!

Đường đường là lão đại của công ty Hắc đế, đàn bà nào chưa từng gặp qua, sao có thể đề ý tới một người không chu toàn như mình, Hoắc lão đại mới không thiếu hụt đàn bà a

*****

Người ta sao có thể có hứng thú với mình chứ?

Hơn nữa, bên cạnh còn có một vị hôn thê vô cùng xinh đẹp, lại còn dịu dàng thùy mị còn hào phóng nữa.

Nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao Hoắc Phi Đoạt lại muốn một kẻ không tài không sắc như cô chứ

Suy nghĩ đến nỗi đầu muốn nổ tung, Ngũ Y Y lúc này mới xác định: Hoắc Phi Đoạt làm như vậy, tối qua vì phục vụ cô nên hắn mới kiệt sức với lại người ta cũng không tình nguyện, cho nên mới nói như vậy để phục thù cô đây mà

Đã cứu người, còn phải dâng hiến thân mình để cứu, đặt vào địa vị người khác cũng sẽ phản ứng như vậy

Ngũ Y Y nâng má, thở dài, " Thì ra đây chính là trừng phạt trong truyền thuyết a"

Ngũ Y Y muốn đi xuống lầu tìm một chút đồ ăn, bụng cô thật sự đói không chịu được nữa rồi, thôi rồi, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề

Trời ạ! Hoắc Phi Đoạt kinh khủng như vậy...Còn muốn cô phục vụ sáu tram giờ...Mạng của cô liệu có giữ nổi không đây?

Ô ô, đừng nói sáu tram giò, đoán chừng chỉ cần mấy chục tiếng thôi, cô cũng đã không còn mạng để bồi hắn rồi

Hoắc Phi Đoạt đang ngồi trong phòng ăn nhìn máy tính bảng, ngẩng đầu nhìn, thấy Ngũ Y Y bộ đang run rẩy, méo miêng đang đi xuống

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu tiếp tục xem tin tức, nhàn nhạt hói, "Không muốn ăn thì đem vứt đi?"

"Tôi ăn"

Ngũ Y Y sảng khoái đồng ý, ngồi xuống đối diện Hoắc Phi Đoạt, người giúp việc liền bưng đồ ăn nóng hổi để trước mặt cô

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, ánh sang rọi vào chiếu sang toàn bộ sảnh ăn, tĩnh lặng như vậy, lại vô cùng hài hòa

Ngũ Y Y gắp một khối thịt cừu, đang muốn ăn, như nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi, "Cái kia.... Còn có phương pháp nào khác để báo ân không?"

Rầm!

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống bàn, mang theo một ỗ tức giận không nói nên lời

Ngũ Y Y sợ hãi rụt cổ, mắt nháy nháy mấy cái, vội vàng cí đầu ăn đồ ăn của mình

Má ơi, cô đau long thay cái máy tính bảng a!

Cái đó rất đắt đó, Hoắc Phi Đoạt nói liền không nói, một cái liền phá hư nó. Không biết cái máy tính đó có bị hư không

Hoắc Phi Đoat cau mày, nhìn Ngũ Y Y, "Chẵng lẽ...Tôi làm em chán ghét như vậy sao?"

"Hả?"

Ngũ Y Y miệng nhét đây thức ăn, kinh ngạc giương mắt nhìn

Hình như.... Không lầm đi...Cô thấy trong mắt Hoắc Phi Đoạt nổi lên một tầng bị thương

Không phải đâu?

Cô cũng có thể thương tổn Hoắc Lão đại

Đùa gì thế

Hoắc Phi Đoạt trở nên thất thần, "Nếu tối qua là Tiêu Lạc cứu em, Em sẽ rất vui vẻ đi?"

"À?"

Ngũ Y Y nghe được cái tên Tiêu Lạc, cô nhất thời cả kinh, thiếu chút nữa bị nghẹn chết

Hoắc Phi Đoạt thở dài, đứng lên, lạnh buốt rời khỏi phòng ăn

Ngũ Y Y ngơ ngác nhìn bóng dáng Hoắc Phi Đoạt biến mất, cô liều mạng vỗ ngực, đem thức ăn nuốt xuống, lâu bầu nói, "Không phải đâu. Không phải đổi thành Tiêu Lạc thì tôi vui vẻ đâu.... Tôi chỉ muốn không bị mệt tới chết thôi, cái người này, sao không chịu nghe hết vậy"

Ngũ Y Y đang muốn tiếp tục ăn, lúc này mới phát hiện, thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, chỉ hai người ăn cơm thôi, có cần phải là nhiều như vậy không?

"Tại sao lại làm nhiều như vậy, ăn có hết đâu, thật là lãng phí"

Ngũ Y Y nhìn người giúp việc mang thức ăn lên đang cười nói

"Oh, đây là đồ ăn Hoắc tiên sinh đặc biệt chuẩn bị, nói là muốn bổ âm khí, ha ha"

Người giúp việc cười nói xong, đem Ngũ Y Y một thân da gà đều nổi lên hết

Bổ âm khí? Âm khí?

A a a a! Muốn điên mất thôi!

Chẳng lẽ người hầu đã biết chuyện cô làm tối qua với Hoắc Phi Đoạt

Mặt mũi của cô! Thật mất mặt a!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)