Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 40

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 40
Xuất phát đến biệt thự
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhìn thấy Ngũ Y Y mơ càng ngày càng chập chờn, cơ thể run rẩy càng ngày càng kịch liệt, Hoắc Phi Đoạt cực kỳ lo lắng.

Lông mi của Ngũ Y Y bắt đầu run rẩy, mí mắt cũng bắt đầu rung động.

Thuốc mà bác sĩ Trần tiêm cho cô sắp mất hiệu lực rồi!

Cô sắp tỉnh lại rồi!

Lão quản gia bưng một bình café, dẫn một người hầu mang thức ăn lên lầu.

"Quản gia! Ông làm gì vậy?"

A Trung ở dưới vội vàng gọi lão quản gia.

Lão quản gia chậm chạp xoay người lại nhìn A Trung ở phía dưới, nói: "A... Hoắc tiên sinh còn chưa dùng bữa tối nên tôi cho người hầu mang chút thức ăn lên. Không ăn cơm chiều sao được chứ?"

A Trung dậm chân: "Xin Lão Nhân Gia đó, đừng đi lên! Không thể đi lên đâu!"

"Tại sao?" Lão quản gia mờ mịt.

A Trung đi lên chỗ đó, thì thầm: "Lão không thể lên đó đâu! Bây giờ... Cái này cái này... Tình huống bên trong có chút đặc biệt...."

"Đặc biệt? Đặc biệt thế nào?" Lão quản gia vẫn không rõ.

"Trời ơi, tại sao người vẫn chưa hiểu thế!" A Trung vỗ đầu: "Là như vậy, bây giờ không thể vào quấy nhiễu lão đại! Ông không thấy sao? Lão đại ôm phụ nữ đi vào, cô gái kia vẫn còn ở trong, lão đại còn cần dùng cơm chiều gì chứ? Không phải có sẵn cơm chiều rồi sao?"

Lão quản gia thần thần bí bí nhìn A Trung, chậm chạp hiểu được, vỗ đầu mình: "Ôi cha, xem lão này... , đúng là già rồi, chuyện gì của người trẻ tuổi cũng không hiểu. Cũng may là cậu nhắc nhở tôi, nếu không tôi đã quấy rầy Hoắc tiên sinh rồi."

"Đúng vậy... , mau xuống đi! Mau xuống đi!" A Trung vẫy tay, "Để tôi xem có gì ăn nào, tôi ngược lại lại rất đói bụng."

Mí mắt của lão quản gia giật giật.

Suy nghĩ cả nửa ngày, là A Trung tiềm, muốn ăn rồi.

Phúc Hi ngồi ở hoa viên biệt thự, trên bàn gỗ là bảy tám món ăn.

Cô ta ngồi đối diện với Thạch Ưng, chạm cốc uống rượu.

"Đừng uống quá nhiều, tiểu thư, sẽ say đó."

Thạch Ưng ngăn Phúc Hi lại.

Phúc Hi vẫn cố chấp uống sạch rượu trong chén, hơi say, cười ngây ngô nói: "Tại sao không cho tôi uống? Anh Phi Đoạt không ở đây, tại sao tôi không thể buông thả một chút? Vốn dĩ tôi sợ anh Phi Đoạt nói tôi không văn minh, sợ anh ấy chê tôi không thục nữ, khi các học sinh đều bắt đầu học uống rượu, chơi đùa ở bên ngoài tôi cũng không dám thử, chỉ đóng vai cô gái ngoan trước mặt anh ấy. Tôi sống áp lực như vậy, sống mệt mỏi như vậy có ích lợi gì? Anh ấy từng nhìn tới tôi ư? Trong mắt anh ấy có tôi ư? Hôm nay anh Phi Đoạt không ở nhà, ra nước ngoài, tại sao tôi không thể thả lỏng một chút? Anh cũng uống đi! Đừng chỉ nhìn tôi. Tới đây, cụng ly!"

Phúc Hi lại rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ra sức cụng ly với Thạch Ưng, cô hơi ngẩng đầu, uống rượu.

Thạch Ưng cau mày thở dài, uống một ngụm nhỏ nói: "Thật ra tiểu thư rất đẹp, rất hoàn hảo, không cần phải mệt mỏi ở bên cạnh hắn như thế, không cần ngụy trang mình như thế."

Khi một người đàn ông thực sự thích một cô gái, dù cô có nhiều tật xấu và khuyết điểm đến đâu anh ta đều thích.

Thích như vậy, thật sự không có cách nào miễn cưỡng.

Lời này, Thạch Ưng giấu trong lòng, không dám nói ra.

Đôi mắt của Phúc Hi đột nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào: "Tôi không tốt ư? Thạch Ưng, anh nói đi, tôi có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ tôi như vậy còn không xứng với anh Phi Đoạt ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều cố gắng như thế nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, đến bây giờ cũng chưa từng nhìn đến tôi."

*****

"Tôi cho rằng anh ấy căn bản là một người rất lạnh nhạt, đối xử với người nào cũng như vậy. Nhưng tôi thật sự không ngờ, anh ấy cũng sẽ quan tâm một cô gái, càng không ngờ cô gái kia lại là Ngũ Y Y bình thường đến vậy! Tại sao lại như thế?"

Phúc Hi nói đến chỗ thương tâm, không nhịn được ghé vào bàn khóc lên.

Thạch Ưng duỗi tay qua, chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng vỗ vai Phúc Hi, khuyên nhủ: "Tiểu thư tốt như vậy, đẹp như vậy, lại rất si tình với hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đáp lại tiểu thư."

"Sẽ sao? Hu hu, sẽ có một ngày như thế ư? Tôi không dám khẳng định, hu hu."

Phúc Hi quyệt miệng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Thạch Ưng.

Thạch Ưng nhìn Phúc Hi điềm đạm đáng yêu như vậy, tim nhất thời như bị dao cắt, đưa tay xoa nước mắt trên mặt cô ta.

Phúc Hi nức nở: "Đời này, nguyện vọng duy nhất của tôi chính là gả cho anh Phi Đoạt, tôi chỉ có một nguyện vọng như thế, chẳng lẽ Thượng Đế cũng không để tôi thực hiện ư? Trong lòng tôi chỉ có anh Phi Đoạt, chỉ có một mình anh ấy..."

Thạch Ưng run rẩy thu tay lại, bất đắc dĩ cúi đầu.

Phúc Hi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, nâng tay cầu nguyện: "Ông trời, thỉnh ông hãy xem xét mối tình thắm thiết của tôi với anh Phi Đoạt mà thỏa mãn nguyện vọng này của tôi đi! Xin ông! Xin ông để anh Phi Đoạt chán ghét mà vứt bỏ Ngũ Y Y kia! Xin ông để anh Phi Đoạt thích tôi."

Phúc Hi nhắm mắt, chân thành cầu nguyện.

Thạch Ưng vụng trộm nhìn Phúc Hi, tâm loạn như ma.

Lông mi của Ngũ Y Y run rẩy, tròng mắt trong nháy mắt mở to, thở dài thật sâu.

"Ôi..."

Cô khó chịu rên rỉ, đôi mắt mở to, con ngươi đẹp như kim cương đen, mờ mịt không chút tiêu cự.

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn lại, cái miệng đỏ au mở ra, thở ra khí nóng, cô đột nhiên nắm lấy quần áo trước ngực, xé lung tung.

"Khó chịu quá! Em nóng quá! Nóng chết mất! Khó chịu chết mất."

"Y Y! Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt muốn ấn chặt tay của Ngũ Y Y nhưng Ngũ Y Y đúng là phát cuồng rồi, điên cuồng xé quần áo, quần áo bị xé nhanh chóng bay sang một bên, áo ngực cũng bị ném đi.

Vù vù!

Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, hít sâu một hơi.

Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của cô nhưng... Khi thân thể trắng nõn không tỳ vết của cô đột nhiên hiện ra trước mặt hắn thì thân thể xinh đẹp đó vẫn khiến hắn căng thẳng.

Thân thể quá đẹp!

Thân thể tuyết trắng, hai tiểu anh đào phấn hồng run rẩy, nhỏ nhắn nhưng đáng yêu, hồng hào, cực kỳ quyến rũ.

Cả bộ ngực no đủ hiện ra như là cây đào mật tươi mới, run rẩy, khiến người ta mơ màng.

"Em nóng.... Nóng chết mất.... Em nóng... Cứu em.... Cứu em.... Khó chịu quá...."

Ngũ Y Y cau mày than nhẹ, lắc lắc thân thể loạn lên, muốn gãi ngực.

Hoắc Phi Đoạt sợ cô gãi làm xước da liền khẩn trương ấn chặt hai tay cô.

Ngũ Y Y rầm rì, cả người như kẹo mè xửng, vặn vẹo, cọ xát lên người Hoắc Phi Đoạt.

"Em khó chịu.... Nóng chết mất.... ."

Cô như mỹ nhân ngư trắng như tuyết, vặn vẹo bừa bãi dưới thân Hoắc Phi Đoạt.

Đôi mắt quyến rũ như tơ, cánh môi đỏ thắm thở ra ra hương trái cây khô nóng.

Cả người đều nhiệt liệt mời mọc Hoắc Phi Đoạt!

*****

Hướng về phía Hoắc Phi Đoạt mà đòi hỏi!

"Y Y! Bình tĩnh một chút nào, em nhìn tôi đi, em có nhận ra tôi không?"

Hoắc Phi Đoạt muốn để cho Ngũ Y Y tỉnh táo một chút, nhưng căn bản là vào lúc này ý thức của Ngũ Y Y đã bay tán loạn, làm sao có thể biết Hoắc Phi Đoạt, lời nói của anh đều không nghe thấy, vẫn cứ vặn vẹo thân mình rồi khẽ kêu.

Cô giãy dụa, vặn vẹo, quần áo phía dưới đều đã tuột xuống dưới, cả cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ bé.

Đột nhiên cô cong hai chân, hổn hển đặt bên hông Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể mềm mại không xương đều đang cọ xát với Hoắc Phi Đoạt.

"Tôi muốn......Tôi khó chịu..... Cho tôi......"

Hoắc Phi Đoạt gắt gao cắn môi mỏng, kìm nén lửa lớn trong lòng.

Anh không nghĩ vào tình huống như vậy, lại muốn nha đầu này.

Anh luôn luôn nỗ lực, muốn để cho nha đầu này thích mình một chút, sau đó để cô cam tâm tình nguyện, cứ tự nhiên như vậy mà cùng với cô hòa làm một.

Nhưng bây giờ.....

"Anh ôm em đi tắm nước lạnh, có được không? Đừng nóng vội, đi tắm nước lạnh trước đã."

Hoắc Phi Đoạt dựa vào nghị lực phi thường, ôm lấy toàn bộ cơ thể Ngũ Y Y, đi về phía vòi hoa sen.

Vừa xả nước lạnh hơi âm ấm vào, anh có chút khó lòng mà đặt cô vào trong làn nước lạnh như vậy.

Ngũ Y Y nằm trong lòng anh cựa quậy, giống như cá chạch vuốt ve Hoắc Phi Đoạt, đôi môi vì đòi hỏi mãnh liệt, mà hồng hào đến chói mắt.

"Nhịn một chút, hơi lạnh."

Hoắc Phi Đoạt dằn lòng, đặt Ngũ Y Y vào bồn nước lạnh.

"A!" Ngũ Y Y chạm vào nước lạnh, cơ thể hung hăng run lên, la toáng lên.

Cơ thể cô run rẩy, gắt gao ôm lấy người Hoắc Phi Đoạt, không muốn chạm vào nước lạnh.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trong nước lạnh cùng với cô.

Đại khái là nước lạnh khoảng hai mươi độ, cũng không quá lạnh.

Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm khổng lồ, phía trên người là Ngũ Y Y.

Hai cánh tay Ngũ Y Y ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể trắng noãn đều dán lên người Hoắc Phi Đoạt, may mắn là Hoắc Phi Đoạt vẫn còn mặc quần áo, bằng không thật sự là không thể chịu nổi sự trêu đùa của Ngũ Y Y.

"Ừ...a......" Ngũ Y Y dần dần thích ứng với nước lạnh, khẽ cựa mình, có chút thư thái.

Cô nằm trên người Hoắc Phi Đoạt, nhắm mắt lại, thở hổn hển.

"Khá hơn chút nào không? Có dễ chịu hơn không?"

Hoắc Phi Đoạt nói nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sũng của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y giống như một chú mèo nhỏ, cuộn mình lại, khẽ run.

Đôi môi, vẫn đỏ tươi.

Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại.

Nước lạnh này là vật lý trị liệu, nhưng chỉ có tác dụng ngắn ngủi, trị ngọn chứ không tận gốc.

Cố Tại Viện ôm hôn phụ nữ cùng nhau đi vào nhà.

Trực tiếp ngã trên thảm phòng khác, hắn sốt ruột khó nhịn liền kéo quần kéo áo.

Người phụ nữ cũng rất vội, liền kéo váy ra.

Rất nhanh, trên người Cố Tại Viện và người phụ nữ kia đều đã trống trơn.

"Oa, không nhỏ nha, để anh xoa cho em nha."

Cố Tại Viễn cười đê tiện, túm lấy ngực người phụ nữ, bàn tay xấu xa bắt đầu xoa nắn.

"A, chậm một chút nào, anh nhẹ chút thôi."

Người phụ nữ hờn dỗi, bàn tay đã bắt đầu quen thuộc chu du khắp người Cố Tại Viễn.

"Nhẹ chút? Anh còn chưa có đi vào đâu, em kêu anh nhẹ một chút? Nên thành thật chút đi, ha ha ha." Cố Tại Viễn nắm một bàn tay người phụ nữ, đặt xuống phía dưới, "Chăm sóc nó cho tốt, tất cả đều phải dựa vào nó để chiến đấu đó."

Người phụ nữ ra vẻ thẹn thùng, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết ngay tay sành điệu, rất quen thuộc nắm lấy vật của hắn vỗ về chơi đùa.

*****

Cố Tại Viễn bị người phụ nữ làm cho hưng phấn, cầm lấy người anh em của hắn, đưa đến bên miệng người phụ nữ, "Yêu nó, để cho Gia thoải mái đi nào."

Người phụ nữ chu miệng, há to miệng, ngậm chặt lấy, bắt đầu làm chuyện quen thuộc.

Cố Tại Viễn híp mắt, thích thú thở gấp, "Cứ như vậy, bảo bối nhỏ, giỏi quá, rất tốt nha, tiếp tục, cứ như vậy......"

Người phụ nữ chép miệng ngậm lấy.

Đột nhiên, cửa mở ra, môt người phụ nữ xông vào, khi bước vào miệng vẫn còn gào to, "Cố thiếu! Tại sao anh lại tắt điện thoại hả? Thì ra là anh đang ở nhà!"

Sau khi đi vào, cả ba người đều ngây ngẩn cả ra.

"A! Anh, vậy mà anh lại......" Người phụ nữ vừa bước vào bị chọc tức, dậm chân một cái, cầm chiếc túi nhỏ nện vào lưng Cố Tại Viễn, tức giận gào lên, "Anh đúng tệ hại! Không phải là anh đang hẹn hò với tôi sao?"

"A?" Rõ ràng là Cố Tại Viễn đã quên, mỉm cười vô tội, "Người nào, em tên gì á nhỉ?"

Nhiều phụ nữ cũng lắm phiền toái, anh cũng không thể nhớ nổi ai là ai.

Người phụ nữ trợn to mắt, "A! Ngay cả tên của tôi mà anh cũng quên? Ngày đó anh gửi tin nhắn cho tôi, nói yêu đương đâu rồi!"

Cố Tại Viễn cào tóc, người phụ nữ đang cưỡi trên người hắn, vẫn duy trì tư thế kia, có chút buồn bực.

Chết tiệt, từ khi nào mà anh chỉ được ngủ với người phụ nữ yêu mình vậy?

Nói yêu đương thì có gì to tát!

"Tôi nói này, cô muốn đi hay ở đây cùng chơi, nếu muốn, vậy thì cởi áo ra. Nếu không, thì nhanh chân chạy đi. Còn nữa, cô không biết đóng cửa hả, gió ở bên ngoài thổi vào, lạnh muốn chết!"

Người phụ nữ đứng đó liền ngây người.

Mọi người đều đồn rằng Cố thiếu rất trăng hoa, khắp nơi đều là tình nhân. Không thể tưởng tượng được..... Hắn đúng là loại quá trăng hoa!

Loại người này da mặt dày đến mức đều không biết xấu hổ khi nói ra những lời này?

"Anh đúng là vô lại!"

Người phụ nữ lại dùng chiếc túi nhỏ đánh vào người Cố Tại Viện, tức giận xoay người bỏ ra ngoài.

Cửa phòng vẫn rộng mở như trước, không đóng lại.

Người phụ nữ ở phía dưới chu miệng ngập ngừng hỏi, "Cô ta là ai vậy?"

Cố Tại Viện lơ đãng, "Ai mà biết, một cô gái thần kinh! Chúng ta tiếp tục nào."

"Nhưng mà cửa vẫn còn mở."

"Mở ra thì sao, dù sao cũng không có ai vào."

Cố Tại Viễn cúi đầu, nhe răng cười xấu xa.

Phía dưới vẫn cao ngạo như trước.

Xem ra tâm lý của hắn rất có tố chất, một người ngoài xông vào khi đang trong cuộc chiến, vậy mà hắn có thể đứng sừng sững như vậy.

Nếu là người khác, đã sớm bị dọa cho ủ rũ rồi.

Phụt! Một tiếng, trên khuôn mặt người phụ nữ là chất dính sền sệt.

Người phụ nữ lấy tay lau đi, nhất thời cả kinh trừng lớn mắt, cảm thấy lạ, "Nước mũi của anh! Nước mũi của anh rơi xuống mặt em rồi!"

Người phụ nữ cảm thấy ghê tởm, liền chùi lên người Cố Tại Viễn, nhanh chân chạy vào toilet.

Cố Tại Viễn dùng mu bàn tay chùi nước mũi, tức giận mắng, "Cái đồ hư hỏng! Làm Gia không còn chút hứng thú nào nữa! Có thế thôi mà cũng không biết đóng cửa lại? Lạnh chết tôi rồi!"

Quá mất mặt, đang vào lúc yêu đương mấu chốt, nước mũi của hắn lại chạy xuống mặt người phụ nữ trước mặt.

Cố Tại Viễn hắn lớn như vậy rồi, chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Cố Tại Viễn ngã vào ghế sofa, dùng tấm nệm che mặt lại.

Phúc Hi uống say, ngồi trên xích đu, yêu cầu Thạch Ưng phải giúp cô.

Thạch Ưng bất đắc dĩ, lại sợ Phúc Hi uống say ngồi không vững, sẽ té từ trên xích đu xuống, đành phải đưa nhẹ nhàng.

Phúc Hi cong hai chân lên, nhắm mắt lại hưởng thụ chút gió.

"Thạch Ưng, anh có biết không? Lúc nhỏ tôi muốn anh Phi Đoạt đẩy tôi như thế này, nhưng anh ấy đều không thể nhẫn nại như vậy.

*****

"Mỗi lần dây dưa như vậy, tuy rằng chỉ đẩy cho tôi vài cái, nhưng lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ. Khi đó tôi đã nghĩ, chờ khi tôi trưởng thành, nhất định phải mặc vào chiếc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu của anh Phi Đoạt. Anh nói xem, tôi sẽ có một ngày như vậy sao?"

Tay Thạch Ưng khẽ run, cắn răng nói, "Nhất định là sẽ có."

Phúc Hi mở to mắt, vẻ mặt thương cảm, "Nhưng tôi lại cảm thấy, ngày này rất xa xôi? Anh Phi Đoạt có tình ý với Ngũ Y Y, nhiều như vậy, chân thành như vậy, đã nhiều năm nhưng tôi lại không được như vậy."

Xích đu dừng lại, Thạch Ưng thở dài đi đến bên cạnh Phúc Hi, khuyên nhủ, "Hoắc Phi Đoạt có mắt như mù, anh ta không nhìn thấy những điểm tốt của em."

Phúc Hi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nhìn Thạch Ưng, "Thạch Ưng, nhất định anh phải giúp tôi, đến khi tôi có được anh Phi Đoạt. Cầu xin anh."

Thạch ưng chần chừ gật gật đầu.

Phúc Hi nhào vào trong lòng Thạch Ưng.

Thạch Ưng trợn to mắt, nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhịn không được khẽ thở dài.

"Tiên sinh, tiên sinh, ngài tỉnh lại đi! Tiên sinh!"

Bên tai không ngừng có tiếng kêu gọi, lúc có lúc không.

Tiêu Lạc đột nhiên rùng mình, tỉnh lại.

Anh nhanh chóng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đây là hành lang bên trong khách sạn, có hai ba người đang sốt ruột ngồi bên cạnh anh.

"Tiên sinh, ngài cũng tỉnh rồi, chúng tôi vừa phát hiện thấy ngài té xỉu ở trong ngày, nếu ngài không tỉnh lại, chúng tôi đang chuẩn bị gọi cấp cứu rồi."

Một người phục vụ thở dài nhẹ nhõm, khẩn trương nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc khẽ nâng đầu, nhưng đầu vẫn có cảm giác nằng nặng, trước mắt có chút choáng váng, nhưng mà vẫn có thể kiên trì.

Tiêu Lạc than nhẹ, ngồi dậy.

Chết tiệt!

Không thể ngờ rằng võ công của Hoắc Phi Đoạt lại xuất thần nhập hóa như vậy, nội công thâm hậu thật khiến cho người ta líu lưỡi.

May mắn rằng anh vẫn có chút nội lực che chắn thân thể, nếu không thì lần tập kích này của Hoắc Phi Đoạt, người bình thường cũng phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại.

"Tôi không sao....... Cảm ơn mọi người......"

Tiêu Lạc bám vào tường, khó khăn đứng lên.

Mọi người đứng bên cạnh đều rất khẩn trương, muốn đỡ lấy anh, "Tiên sinh, thật sự là ngài không có việc gì chứ? Nếu không, nên gọi điện thoại để người nhà đến đón ngài về."

Tiêu Lạc gật gật đầu, tìm điện thoại di động, nhập mật khẩu, tìm đến danh bạ bảo mật, tìm thấy một người, gọi đi, "Thiểm Điện hả? Cậu lập tức đến đây. Ừ, mang theo một vài người và vũ khí."

Ban hành mệnh lệnh xong, ngắt điện thoại, mọi người đứng bên cạnh đều đã ngây người.

Người này vừa nói cái gì? Mang theo......vũ khí?

Người này là ai?

Tiêu Lạc liếc mắt nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói, "Tôi không sao, cảm ơn mọi người, mọi người có thể đi, tự tôi có thể."

Mấy người kia chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức, gật gật đầu, tất cả đều nhanh chóng biến mất.

Tiêu Lạc đốt một điếu thuốc, hung hăng rít vài hơi, thử dùng nội lực điều chỉnh hô hấp, hiện tượng choáng váng vừa nãy đã giảm đi một chút.

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!

Ngũ Y Y bị hạ xuân dược, đã bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!

Những chuyện còn lại..... anh cũng đã đoán được tám chín phần!

Không thể!

Cung cấp thuốc giải độc dành cho Ngũ Y Y, chỉ có thể là anh mà thôi!

Anh tuyệt đối không cho phép người khác dụng vào thân thể của Ngũ Y Y!

Hoắc Phi Đoạt, anh đang ép tôi phải động tay sao?

Anh dám cướp đoạt người phụ nữ của tôi!

Tiêu Lạc ổn định tinh thần, nhanh chân sải bước đến thang máy.

Anh đi đến đại sảnh lầu một, đã thấy có một đám người chạy đi chạy lại, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức hành lễ, hô to, "Anh Lạc!"

*****

"Không sao, không sao, đừng sợ, đừng sợ."

Tiêu Lạc vẫy vẫy tay, một mặt thì vẫn đi ra ngoài, còn mặt kia thì khẽ híp mắt lại, ra lệnh, "Đi thăm dò một chút, hiện giờ Hoắc Phi Đoạt đang ở đâu! Chuẩn bị vây đánh tấn công nơi ở của Hoắc Phi Đoạt!"

"A?" Thiểm Điện giật mình nhìn về phía Tiêu Lạc, "Anh Lạc, nếu sớm như vậy sẽ bị bại lộ đúng không?"

Tiêu Lạc khép hờ mắt, thở dài một tiếng, "Tôi không còn cách nào khác, tôi không thể để cho anh ta cướp đi người của tôi."

"Vâng!"

Thiểm Điện khom người hành lễ, tiếp theo liền đi truyền đạt lại mệnh lệnh.

Tiêu Lạc ngồi trên ô tô, xoa xoa huyệt Thái dương, thật phiền thật phiền thật phiền!

Tay anh khẽ run lên.

Anh không thể xác định, vào giờ phút này, Y Y sẽ như thế nào.

Anh không dám tưởng tượng!

Di động vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, bắt đầu liền hỏi, "Điều tra được chưa?"

Rõ ràng bên kia rất sợ hãi, tiếp theo truyền đến một âm thanh dịu dàng, "Lạc, là em, Nhân Ái, buổi tối anh có đến ăn cơm không? Em tự tay......"

Tiêu Lạc phiền chán gào lên, "Ăn cái gì mà ăn! Không đi! Cứ như vậy đi! Đừng làm phiền tôi!"

Lỗ mãng trực tiếp ngắt điện thoại.

Còn Ngũ Nhân Ái ở đầu bên kia đang ngây người.

Tiêu Lạc làm sao thế?

Tại sao lại nóng nảy như thế?

Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng cái giọng đấy.....

Hôm nay là thế nào vậy?

Ngũ Nhân Ái chậm rãi đặt điện thoại xuống, anh mắt đỏ ửng.

Di động lại vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, "Nói!"

"Anh Lạc, đã tìm ra, Hoắc Phi Đoạt đi ô tô đến biệt thự Vọng Hải, có lẽ là hắn ta đang ở nơi này."

"Mang theo trang bị vũ khí, tàn sát biệt thự Vọng Hải!"

"Vâng!"

Ngũ Y Y đang ngâm trong nước lạnh, vệt ửng hồng trên khuôn mặt dần biến mất, nhưng đôi môi vẫn đỏ rực.

Hoắc Phi Đoạt ôm ấp thân thể mềm mại, phía dưới đã căng cứng đến khó chịu, nhẹ giọng hỏi, "Y Y, có nhận ra anh không? Y Y?"

Một lúc lâu sau Ngũ Y Y mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương nhìn Hoắc Phi Đoạt, chép chép miệng, "Nóng quá......Tôi khát......"

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt khẽ rơi lộp bộp.

Cô vẫn mơ màng như cũ, vẫn như trước không nhận ra anh.

"Khát sao? Được rồi, để anh đi lấy nước cho em."

Hoắc Phi Đoạt đặt Ngũ Y Y vào trong bồn tắm, để cho cô ngồi ổn định, sau đó mới bước ra ngoài, toàn thân đều ướt đẫm, giọt nước rơi tí tách trên mặt đất.

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, đưa lưng về phía Ngũ Y Y, cởi hết quần áo mặc trên người ra, chỉ mặc một chiếc quần lót đi ra ngoài.

Ngũ Y Y bám lấy cạnh bồn tắm, há mồm thở gấp.

Nóng nóng nóng nóng, vẫn nóng quá! Cô sắp bị nướng cháy khét rồi!

Hoắc Phi Đoạt rót một ly nước đi vào, đẩy cửa phòng tắm ra, đột nhiên phát hiện toàn thân Ngũ Y Y đều ngâm trong nước, đang phun bong bóng trên mặt nước.

"Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt đặt ly nước xuống, nhanh chân chạy đến, lôi Ngũ Y Y từ trong nước ra, Ngũ Y Y ho khan, thở hổn hển từng chút một.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y, vỗ sau lưng cô, nói chuyện, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại anh, anh không nên để em một mình trong này, đều tại anh, là do anh không tốt! Thật xin lỗi....."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ghé vào vai Hoắc Phi Đoạt, hô hấp khó khăn.

Vừa nãy, xém chút nữa là cô đã chết đuối trong bồn tắm.

Hoắc Phi Đoạt ôm cô từ trong nước ra, lấy một chiếc khăn tắm, trùm lên cơ thể cô.

Ngũ Y Y giống như một con chó nhỏ, hai chân tự do hoạt động bên hông Hoắc Phi Đoạt, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên vai Hoắc Phi Đoạt, thổi khí.

*****

Hoắc Phi Đoạt không đành lòng nhìn cô ngâm trong nước lạnh, liền ôm cô trở về phòng

Nhẹ nhàng đặt người xuống giường, kết quả Ngũ Y Y lại gắt gao ôm lấy Hoắc Phi Đoạt, thế nào cũng không chịu buông

"Ngoan, nằm xuống"

Mặc kệ Hoắc Phi Đoạt dụ dỗ thế nào, Ngũ Y Y đều không chịu buông tay

May mắn thể lực Hoắc Phi Đoạt cường hãn, người vẫn khom, dụ dỗ Ngũ Y Y buông tay chân ra

Đột nhiên, Ngũ Y Y miệng nhỏ nhắn mở, lập tức ngậm lấy vành tai của Hoắc Phi Đoạt

Ừm#!

Hoắc Phi Đoạt hung hăng vừa kéo vừa tức, toàn thân cứng ngắt lại

Nha đầu này muốn làm gì!

Ngũ Y Y giống như cún con, bẹp bẹp liếm liếm vành tai hắn

Nhất thời, một dòng điện từ vành tai lan truyền khắp thân thể Hoắc Phi Đoạt

Dây thần kinh toàn thân căng thẳng, lửa dục bốc lên, khiến người hắn nóng rực

"Y Y, đừng như vậy.... Mau nằm xuống, tôi mang cho em chén nước...nào"

Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng khuyên, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của cô ra khỏi người mình

Ngũ Y Y toàn thân hỗn loạn, thở hổn hễn, gắt gào ôm lấy Hoắc Phi Đoạt, môi từ vành tai xê dịch từ từ liếm xuống chiếc cổ màu đồng

Cô không hiểu chuyện nam nữ, phương pháp hôn cũng không hiểu, chính là làm theo bản năng, giống như đang liếm kem, từng cái từng cái một liếm nhẹ nhàng lên cổ, hầu kết, môi cô nóng như lửa, nóng đến Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng thở gấp

"Y Y..."

"Tôi nóng...Cho.... Cho tôi...."

Ngũ Y Y đứt quãng khẩn cầu, thân thể run lên, cọ xát người hắn

Nhất thời Hoắc Phi Đoạt mềm lòng, đạo phòng tuyến lạnh băng bao quanh trái, ầm ầm sụp đổ

Hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn người con gái mình thích chịu đau khổ, còn mình lại thờ ơ đứng nhìn?

Nếu cô muốn, hắn còn mặc kệ để cô chịu khổ như vậy, vậy làm sao xứng đán yêu cô đây

Ý nghĩ xẹt qua, Hoắc Phi Đoạt sức lực bên hông buông lỏng, cùng Ngũ Y Y ngã xuống giường

Hoắc Phi Đoạt thở gấp gáp, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hạ xuống một nụ hôn thật sâu, thật nóng bỏng

Ngũ Y Y vội vạng, giống như đất hạn gặp mưa rào, vừa chạm phải lưỡi Hoắc Phi Đoạt, lập tức ngậm lấy, cuồng nhiệt quyến rũ hắn

Hai chân vô thức câu lấy eo rắn chắc của Hoắc Phi Đoạt, thân thể như rắn trườn lên người hắn

Tay ôm lấy lưng rộng lớn mà ấm áp kia, cuồng loạn cào cào

"Y Y.... Y Y..." Hoắc Phi Đoạt thâm tình nỉ non, tay vuốt ve thân thể cô, khi tay hắn đặt lên ngực của cô thì Ngũ Y Y vui vẻ cả người run lên, thỏa mãn phát ra âm thanh hừ hừ

Không có sợ hãi, cô chủ động đưa khuôn ngực no tròn tới tay Hoắc Phi Đoạt

"A...Muốn...Còn muốn..."

Ngũ Y Y mắt híp lại, đôi môi vì hôn quá cuồng nhiệt trở nên đỏ rực, người uốn éo, yêu mị hết chổ nói

Hoắc Phi Đoạt toàn thân sắp phát điên

Vuốt ve, cảm thụ sự cuồng nhiệt của cô, từng cái hôn trúc trắc mà đầy quyến rũ

"Y Y ..... Tôi là Hoắc Phi Đoạt, em biết không...."

Hôn xuống cổ cô, trên xương quai xanh tràn đầy hôn ngân của hắn, một hơi thỏ nóng phà vào cô của cô

Ngũ Y Y thỏa mãn ôm Hoắc Phi Đoạt, đầu ngửa ra sau, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt

A Trung đơn giản chơi trò chơi dưới lầu, quản gia đứng đằng sau nhìn lên lầu, lắc lắc đầu thở dài

"Ai, cái nha đầu này, hai đứa nó ở trên đó không xảy ra chuyện gì chứ? Lão quản gia luôn tay luôn chân giúp A Trung

A Trung vỗ tay quản gia một cái, oán trách, " Cách để giả có rất nhiều, ông không hiểu, đừng có mò mẫm như trộm vậy"

"Hai cái này có thể không?"

"Ông phải nhìn cẩn thận chứ, hai cái này không cùng một loại"

*****

"Rõ ràng là một loại mà"

"Ai nha, van ngài, đừng có trộn lẫn, trễ thời gian của tôi rồi"

Hai người đang tranh giành nhau nhấn nút, bộ đàm A Trung liền vang lên

"Trung ca, Trung ca"

Lão quản gia vui vẻ đoạt lấy máy tính bảng, "A Trung có người tìm cậu kìa.... Cậu nhanh đi làm việc đi, cái này để tôi"

Lão quản gia vui vẻ chơi trò chơi

A Trung thở dài, cầm lấy bộ đàm, không vui hỏi, "Làm sao vậy, cha cậu mất rồi! Không đi ngủ? Còn la lớn cái gì! Tiểu tử, coi chừng ta bóp nát trứng của cậu"

"A Trung, cách biệt thự hai cây số, phát hiện mấy chiếc xe hơi khả nghi ở đó"

"Hả?" A Trung nhưng chân mày, nhanh chóng đi lên lầu tới phong theo dõi, mở màn hình theo dõi ra, trên ra đa hiên ra một điểm đỏ, nhấp chuột, phóng đại ra, quả nhiên có mấy chiếc xe hơi đang hương biệt thự đi tới

" Có phát hiện trang bị bên trong xe không?"

"Đã nhìn rồi! Bên trong có vũ khí!"

"Cái gì! Kẻ nào có gan lớn vậy, dám gây chuyện với lão đại của chúng ta!"

"Trung ca, hiện tại phải làm sao?"

"Chuẩn bị phòng ngự, bên ngoài cách biệt thự một km, chuẩn bị đón tiếp bọn họ"

"Vâng!"

Đóng kênh nói chuyện, A Trung cau mày quan sát màn ảnh ra đa theo dõi, suy nghỉ một chút, vội vàng hương lầu trên đi lên

Đứng bên ngoài phòng ngủ, hắn chần chừ

Có nên gõ cửa hay không?

Có nên cho lão đại biết không?

Không nói ra, sợ có tình huống có biến lớn

Nói ra, sợ quấy rầy lão đại đang làm việc

Ngộ nhỡ đang lúc làm chính sự, cả người hắn run lên, không dám nghĩ tiếp...

Nghĩ tới nghĩ lui, A Trung cắn răn, gõ cửa

Bên trong Hoắc Phi Đoạt đang hôn toàn thân Ngũ Y Y

Lỗ tai linh mẫn, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài

Tiếp liền nghe thấy âm thanh A Trung, "Lão đại, có chút việc"

Lúc này A Trung tìm tới, nhất định là có đại sự

Mặc dù có chút không muốn rời xa thân thể Ngũ Y Y, nhưng hắn nghiến răng đứng dậy, khẽ nói với Ngũ Y Y, "Tôi lập tức trở lại"

Ngũ Y Y phiền não nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, không để cho hắn đi

"Còn muốn.... Còn muốn......"

Hoắc Phi Đoạt đẩy tay cô ra, bất đắc dĩ khuyên, "Tôi lập tức sẽ trở lại, ngoan nào"

Dùng cái mền đắp lên cho cô, Ngũ Y Y bị nóng lập tức đá ra

Hoắc Phi Đoạt nhìn thân thể trắng như tuyệt của cô một cái, phủ thêm một cái áo ngủ bên ngoài, đi ra ngoài, vòng qua một của, tới đại môn của phòng ngủ

Mở cửa, A Trung đứng tại chỗ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt, ngập ngừng nói, "Lão đại, có mấy chiếc xe lạ, bên trong có vũ khí đang chạy tới biệt thự. Em đã ra lệnh cho huynh đệ cách một km tiến hành chặn họ lại"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày một cái, "Mang theo vũ khí? Ha, cùng dự liệu của ta không tệ, kẻ kia rốt cuộc cụng không nhịn được rồi, hắn muốn lật bài rồi sao. Không nên gấp, trước cùng hắn vui đùa một chút, xem hắn có vũ khí gì, thiết trí một chút chướng ngại chỗ vòng bảo vệ, không cần ngăn, cứ để cho hắn qua, cách 500m, hạ một quả đạn đạo, xem như thành toàn cho hắn"

"Vâng!"

A Trung đang muốn rời đi, Hoắc Phi Đoạt lại bổ sung thêm một câu, "Có tiến triển gì, cậu tự quyết định, không cần hồi báo cho tôi"

A Trung cắn răng, cúi đầu, "Hiểu, lão đại"

Hoắc Phi Đoạt đi vào trong, đóng cửa lại

A Trung thở phào một hơi

Không muốn hắn tiếp tục báo cáo, chính là muốn hắn không được quấy rầy lão đại chứ sao

*****

Hắn hiểu được

Thật xấu hổ

Vừa nghĩ lão đại ở bên trong điên laon đảo phượng như thế nào, A Trung xấu hổ thay cho lão đại(Chu tước: Dám đán toàn bộ anh xem của cô ty hắc đế này đều là xử nam, trừ Cố Tại Viễn)

A Trung huýt sáo đi xuống

Đem lệnh của lão đại truyền đạt xuống dưới, mở hệ thống theo dõi ra, chuẩn bị xem kịch tuồng

"Lão tử sát! Dám trêu tới công ty hắc đế của bọn ta? Tới một tên liền giết một tên! Tới 1000 ta chém 1000! Đ*o biết ngươi là ai! Cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta! Hừ"

Tìm hạt dưa, vừa cắn vừa theo dõi màn hình, vừa chỉ huy anh em trong nhà giết chuột

Tiêu Lạc đang ngồi trong xe chỉ huy, Hướng biệt thự Haỉ Vọng đi tới

"Lạc ca, chúng ta sao không mang theo vũ khí tối tân nhất vậy?

Tiêu Lạc suy nghĩ một chút nói, "Tạm thời không nên bại lộ nội tình tất cả vũ khí của chúng ta, miễn cho bọn họ đoán được. Chỗ vũ khí này, cũng đủ để đấu vối bọn họ rồi"

"Lạc ca, phía trước mấy trăm mét, phát hiện có kẻ chặn đường"

Tiêu Laạc cắn răng, "Toàn bô chuẩn bị sẳn sàng, súng máy chuẩn bị, kẻ nào tiến tới liền giết"

"Dạ!"

Tiêu Lạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt trắng xanh

Đã lâu như vậy, thật không biết Y Y như thế nào rồi

Bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể tả được sự nóng nảy của hắn lúc nỳ

Muốn giết người!

Vừa nghĩ tới tình trạng của Ngũ Y Y rơi vào tay của Hoắc Phi Đoạt, hắn liền giận tới muốn giết người

Ban đầu hắn chạy tới khách sạn cũng không quá để tâm, mang không nhiều nhân thủ, cứ như vậy để Hoắc Phi Đoat cướp người đi

Tiêu Lạc dùng nắm đấm nên lên mặt

Hoắc Phi Đoạt tiến đến phòng ngủ, nhìn trên giường trống không, Ngũ Y Y không biết đi đâu!

" Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt bị dọa sợ, lật đật đi tìm, phát hiện Ngũ Y Y đang nằm co rút trên mặt thảm, tay cô không ngừng gãi trên người

Hoắc Phi Đoạt vội vàng đi qua, đem Ngũ Y Y ôm trở về, Ngũ Y Y cả người run rẩy, gắt gao ôm lấy Hoắc Phi Đoạt

"Tốt rồi, tôi đã trở về, không sao rồi"

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng dụ dỗ

Không ngờ, Ngũ Y Y lại chồm lên ấn ngã Hoắc Phi Đoạt, cô cậy mạnh, giống như báo cái, nhào tới trên người Hoắc Phi Đoạt(Cưỡng gian O. O)

"Ác...."

Hoắc Phi Đoạt mị chặt con ngươi, hừ nhẹ một tiếng

Cô quá mức vội vàng, quá mức nhiệt tình, làm hắn có chút thích ứng không kịp

Ngũ Y Y dứt khoát cưỡi lên hông Hoắc Phi Đoạt, phóng đãng vỡ về chơi đùa ngực của mình, hai tay trên thân mình không ngừng xoa loạn

Hoắc Phi Đoạt nằm ở đó, nhìn tư thái của Ngũ Y Y, lồng ngực dâng lên một cỗ lửa nóng hừng hực

Nha đầu này, mị lên thật phóng đãng, làm cho người ta không chịu nỗi

Ngũ Y Y nhếch môi lộ ra chiếc lưỡi đỏ thịt, nắm trên người Hoắc Phi Đoạt, nơi này liếm một cái, nơi kia cọ một cái

"Y Y...Em biết đang làm gì không?Sau này em em có hận tôi không?"

Hoắc Phi Đoạt tay run rẩy vuốt ve sống lưng của cô, nhỏ giọng nói

Ngũ Y Y sao có thể nghe được lời của Hoắc Phi Đoạt, cô tham lam hôn lấy lồng ngực củ hắn, lấy đầy đặn của mình không ngừng cọ sát lên người hắn

Tê tê.....

Hoắc Phi Đoạt cả người căng thẳng

Đáng chết!

Nha đầu này dám ngậm khỏa vúcủa hắn vào miệng, còn dùng răn nhỏ nhay nhay mấy cái

Trong cơ thể nổi lên làn sóng dục hỏa mãnh liệt

Ngũ Y Y hé ra khuôn mặt đỏ bừng, chống thân thể, nắm lấy tay Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, đem bàn tay hắn đặt lên trước ngực mình, tay Hoắc Phi Đoạt liền run lên

Cô dẫn đắt hắn vân vê ngực mình, Hoắc Phi Đoạt con ngươi co chặt, theo nhu cầu của cô mà xoa, Ngũ Y Y nheo mắt, thân thể nhún nhún, thật thoải mái

*****

Ngũ Y Y đối với loại kích thích này, vẫn thấy không đủ

Tay cô tuột xuống, một đường vuốt ve bụng hắn, sau đó cáng lúc càng xuống phía dưới....

Ô!

Hoắc Phi Đoạt nhắm chặt hai mắt, khí tức triệt để bị hỗn loạn

Bàn tay nhỏ bé, đã không chút do dự tiến vào chỗ đó

Cách một lớp vải, nơi đó đã sớm cứng rắn khổng lồ, tay nhỏ không ngừng thăm dò, càng lúc càng bành trướng

"Muốn...Muốn...."

Ngũ Y Y bộ dạng si mê, khuôn mặt nhỏ nhắn, cách lớp vải hôn lên

Không đọi Hoắc Phi Đoạt hành động, Ngũ Y Y đầu óc như lửa đốt bắt đầu lei6m1 ướt chổ đó

"Chậm một chút, Y Y, đừng nóng vội..."(Chu tước:Mồ hôi, còn chê nữa)

Hoắc Phi Đoạt thở gấp, Ngũ Y Y đã sớm điên cuồng, mấy cái liền đem quần của Hoắc Phi Đoạt thoát ra(Cường gian bắt đầu O. O)

Không cho Hoắc Phi Đoạt thở dốc, cô giống như tiểu lang, hướng Hoắc Phi Đoạt triển khai công kích

"Nah...." Hoắc Phi Đoạt gập cong người, hấp khí, huyết mạch cả người sôi trào

Cúi đầu nhìn nha đâu đang nằm phái dưới, cô tựa như đứa trẻ tò mò không ngừng vân vê tiểu Hoắc Phi Đoạt, lưỡi phần hông hồng đàng không ngừng hôn hắn, quyến rũ không tả nỗi

"Y Y...Y Y..."

Hoắc Phi Đoạt gọi tên cô

Ngũ Y Y bộ dạng lưỡng lự không biết nên cầm ăn Tiểu Hoắc Phi Đoạt như thế nào, cả người nóng đến phát điên, thật khó chịu, cấp thiết muốn giải tỏa khó chịu trong người, nhưng lại không biết phải làm thế nào...

Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng cười một tiếng, dịu dàng đem cô đẩy ngã, sau đó giống như sư tử dũng mạnh, cả người áp lên Ngũ Y Y

"Gấp gáp muốn như vậy sao?"

Giọng nói trầm ấm như rượi vang ủ lâu năm, từ tính, sâu kín chạm tới đáy lòng của người khác

Ngũ Y Y khuôn mặt giống như quả đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, thở hồng hộc

Toàn thân trắng như tuyết, đẹp đẽ động lòng người

"Vật nhỏ, cái này cho em"

Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nỉ non, đê cô vòng chân ôm lấy hông hắn

Cách biệt thự một km, hai phe bắt đầu giao chiến!

A Trung không chế tình huống, nhìn một chút liền tức giận mắng người, "Không phải đã nói để cho bọn họ qua sao? Lão đại đã nói rõ rồi, các cậu không nghe hả? Phải thăm dò tình trạng vũ khí của bên kia trước, sau đó mới giả bộ thất bại, nghe không hiểu sao? Nói cho các cậu biết, không cần giả bô làm Gia Các Lượng, nhân gia chúng ta khôn hơn các cậu nhiều a!"

Trong màn hình, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng

Lão quản gia đang cầm náy tính bảng đi vào, không ngại học hỏi kẻ dưới, "A Trung, thế nào mà không thể qua chỗ khác vậy! Cậu nhìn một chút coi!"

Nói xong liền đưa máy tính bảng cho A Trung nhìn

A Trung phiền não phát điện, "Ông lão, tôi hiện tại không rảnh để chỉ cho ông!"

Lão quản gia giật mình, theo A Trung nhỉn về phía màn hình, nhất thời cả kinh trợn mắt lên

"A! Có súng chiến sao? Thạt nhiều năm không nhìn thấy người nào dám cùng Hoắc Phi Đoạt khai chiến a, ai ngu như vậy"

Lúc này, người của A Trung đang rút lui, lấy thân phận của kẻ bại để rút lui

A Trung gật đầu nói, "Ừ, thua, bị bại là tốt"

Lúc này chỉ chống đỡ đánh với bọn kia một chút, nhưng tương đối giống như toàn trận bị thảm bại vậy

Lão quả gia kinh hãi, " A? Chúng ta thua cậu còn vui mừng! Cậu bị ngu rồi sao?"

A Trung che đầu kêu đau, "Ông lão, tôi van cầu ông, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở chổ này lảm nhảm nữa"

"Lạc ca, chúng ta thắng, bọn họ đang chạy trốn"

Có người hướng Têu Lạc báo cáo

Tiêu Lạc mở mắt, cười gằn một tiếng, " Hoắc Phi Đoạt ngươi thật thất bại, chỉ một kích mà cũng không chịu nổi! Nhanh chốc tiến vào! Tranh thủ đi vào khu biệt thự!"

Đoạt lại người đàn bà của hắn.....

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)