Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 39

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 39
Hai người đàn ông cùng tranh giành
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hiện tại, hắn vì tiểu nha đầu này mà đánh mất tất cả phong thái trước đây

"Nóng quá.... Nóng quá...thật khó chịu"

"Y Y! Em đang ở đâu! Này! Em đang ở đâu?"

Rắc rắc!

Điện thoại bị mất tín hiệu

Gọi điện lại, di động lại không có người bắt máy

Hoắc Phi Đoạt hai mắt phóng hỏa, "Vị trí cụ thể đã tra ra chưa?"

"Đã tra ra rồi ạ!"

Hoắc Phi Đoạt xiết chặt nắm đấm, hung hăng nện lên bàn, cái bàn làm bằng gỗ Tùng trực tiếp bị nên thảnh hố nhỏ

Người giúp việc bên cạnh sợ cả người run lên

Thì ra Hoắc tiên sinh cũng có lúc tức giận như vậy

Cái bàn đó làm từ gỗ quý, rất nặng lại cứng, hai người hợp lại cũng không mang nổi

Không ngờ..... Hoắc tiên sinh chỉ dùng một cú đấm, cái bàn tốt liền thành phế phẩm

Hoắc tiên sinh thật đáng sợ!

Hoắc Phi Đoạt huyệt Thái Dương thình thịch giật

Y Y thế nào rồi?

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tại sao cô ấy lại khó chịu?

Tại sao giọng cô ấy lại yếu ớt như vậy

Nhất định là có chuyện!

Cô ấy nhất định đã gặp chuyện lớn rồi!

Vô số ý nghĩ cấp tốc hiện lên trong đầu Hoắc Phi Đoạt, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ dừng lại một giây đồng hô

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng phán đoàn, nhanh chóng quyết định

"Cho người đến địa chỉ đó! Thông báo địa chỉ đó cho mọi người, lấp tức tới đó bắng tốc độ nhanh nhất! Ta sẽ đem hình Y Y đưa cho các người. Thông báo huynh đệ mang theo vũ khí, phong tỏa 10m xung quanh chỗ đó!"

"Dạ, lão đại!"

Hoắc Phi Đoạt nhận áo khoát từ tay quản gì, tay nhấc lên, mặc vào người, cả người đầy khí thế đi ra ngoài

Quản gia còn muốn nói cái gì, liền nghe rầm một tiếng, xe của Hoắc Phi Đoạt như ngựa hoang phóng thẳng ra ngoài

Ngay sau đó, mấy chiếc xe đăng sau cũng chạy theo, tất cả giống như gió bão lao đi

"Chuyện này..... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Tiên sinh chưa từng như vậy? Lão quản gia xoa xoa chóp mũi, nhìn sau lưng một đám người giúp việc đang đứng ngây ra, liền khoát tay thúc giục, "Ai, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Hoắc tiên sinh vừa rồi mới nói muốn bữa tôi phong phú một chút hay sao? Con không mau đi làm việc?"

"A! Vâng"

Ông chủ bàn hàng vô cùng nhanh trí, nhảy lên, tay bắt được lan can, hai chân chông ngược lên trời

Phía sau ba chiếc xe đen gào thét chạy qua

Ông chủ bán hàng ngơ ngạc nhìn sạp trái cây của mình bị ;ậc ngược bên cạnh, khóc không ra nước mắt

Má ơi, hôm nay gặp phải vận xui rồi, ba chiếc xe kia phá hư hoàn toàn sạp trái câu của ông rồi

Người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn thấy, chỉ vào ông chủ bán hang nói, "Ông đừng chửi! Đều do ông chửi loạn nên mới gặp họa đấy! Ông không thấy sao? Ba chiếc xe vừa đi qua, đều là xe của xã hội đen đó! Ông còn chửi nửa, sẽ gặp họa sát thân đấy!"

*****

Ông chủ trái cây trợn mắt há mồm

Xe của lão đại xã hội đen?

Xe của lão đại xã hội đen sao lại chạy qua đường nhỏ như vậy chứ?

Nhất định là gặp chuyện lớn gì rồi!

Đường lớn xe hơi nhiều, bị kẹt xe nghiêm trọng, nên bọn họ mới vội vã chọn đường nhỏ mà đi

"Này! Dám mắng tôi, nhanh mang cái ghế kia lại cho tôi ngồi mau"

"Bao nhiêu nam nhân tốt sao tôi lại gả cho con gấu như ông chứ!"

Bà vợ lầm bầm mang cái ghế ra ngoài, đỡ ông chông của mình ngồi xuống, người đan ông đang muốn ngồi, đột nhiên nghe tiếng bánh xe ma sát, chân liền thụt lại, một chiếc xe sang trong vụt qua, chiếc ghế mới đó liền không thấy tăm hơi

Ông chủ trái cây cùng bà vợ cả mấy người đi đường bị dọa đứng ngơ ngác nhìn

Chiếc xe mới chạy qua, cái này mới gọi là Thầ Tốc a

Chớp một cái, đã không thấy bóng dáng rồi

Chiếc xe vừa chạy qua, chính là xe Của Hoắc lão đại

Ngũ Y Y bị nước lạnh làm tỉnh, cô nằm trên san nhà vệ sinh

Đầu vẫn ong ong như cũ, cô muốn uống nước, tủ lạnh ở chỗ nào vậy?!

Nóng quá a

Ngũ Y Y bị choáng, ý thức bắt đầu không thanh tĩnh được, nhưng cô biết nhất định mình đã xảy ra vấn đề, nhưng là gì, cô lại không biết

Cô muốn đi ra ngoài!

Cô phải rời khỏi chỗ này!

Ngũ Y Y dựa vào ý chí yếu ớt của mình, từng chút một bò ra ngoài, ra khỏi nhà vệ sinh, vịn cái bàn, cô gắng đứng lên, vừa mới gượng đứng một chút, đầu liền o o kêu, mắt nhìn sự vật đều mơ mơ hồ hô. Tát cả mọi thứ đang biến dạng, tủ quần áo lồi ra, cánh cửa lại hãm sâu vào

Hồng hộc hồng hộc.... Ngũ Y Y nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, cắn răng, dựa vào tường nhích từng bước di chuyển đến cánh cửa

Cố gắng mấy lần, cả người muốn ngã xuống

Rốt cuộc, cô cũng bắt được tay nắm cửa, nhưng một chút sực lực để mở cửa cũng không có, cửa vẫn không mở ra được

Ngũ Y Y thân thể run rẩy, há, hốc miệng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mắt nhìn cánh cửa, nghiến răng, thật vất vả mới mở được cái cửa kia

"Cứu mang.... Cứu...Cứu mạng"

Ngũ Y Y bước ra, muốn kêu cứu, nhưng lại ngã qụy xuống đất

May mắn trên mặt đất có trải thảm dày, cô cũng không cảm thấy đau đớn gì

Phúc Hi đang sửa mòng tay, bên cạnh là Thạch Ưng mặt không hề đổi sắc, kêu lên, "Nữ nhân này cũng nghị lực thật! Cô ta vậy mà có thể đứng lên! Thật không thể tưởng tượng nổi!"

Rõ ràng đã cho cô ta dùng rất nhiều, loại thuốc đó, cô chỉ cần dùng một nửa, đã sớm điên cuồng rồi, vậy mà cô ta có thể chống lại được

Không ngờ....

Ngũ Y Y, quả thật đáng khâm phục

"Cái gì?" Phúc Hi nhìn hình ảnh trong camera, không tin nổi

Trong màn hình, Ngũ Y Y vậy mà lại từ trong nhà vệ sinh bước ra, thân hình thoáng lắc lư một cái

"Tiêu thư, cô nhìn! Cô ta tỉnh lại rồi, lại có thể đứng lên, nếu cô đi ra ngoài, vậy thì không thể theo dõi tiếp rồi"

Phúc Hi nhíu mày, "Nữ nhân này thật quật cường! Anh không phải nói là đã cho cô ta uống rất nhiều thuốc sao?# Anh nói, thuốc đó, chỉ cần một ít, ngay cả Hà Mã, cũng phải phát tình sao?"

Thạch Ưng nhìn màn hình, lẩm bẩm nói, "Thượng đế phù hộ, cô ta sẽ rất nhanh ngã xuống thôi"

Phúc Hi cũng nhìn màn hình

"Không thể nào? Cô ta đi ra ngoài rồi"

*****

Phúc Hi gật đầu một cái, hạ giọng nói, " Làm thế nào bây giờ? Cô ta có thể đi ra ngoài hay không?"

Thạch Ưng cau mày, "Không thể nào? Cô ta nào có thể ương ngạnh như vậy?"

Hai người cùng nhau nhìn màn ảnh, mắt thấy Ngũ Y Y sắp đi ra ngoài

Thạch Ưng thở dài, "Làm sao đây? Cô ta thực sự có thể đi ra ngoài. Không có cách nào theo dõi rồi, Làm sao bậy giờ, tiểu thư?"

Phúc Hi suy nghĩ một chút, cười nói, "Không có việc gì, đọi bạn trai cô ta, Tiêu Lạc tới đoán chừng trước đo cô ta lại đi cầu hoan với người khác cũng nên, lúc ấy Tiêu Lạc thấy cô ta cùng người khác y phục không chỉnh tề, chắc sẽ mang cô ta đi vào lại"

Thạch Ưng gật đầu, "Theo lý mà nói, nhất định là như vậy"

Ở chổ khác, một tên đàn ông khỏang chưng ba mươi tuổi đang đi tới, thấy Ngũ Y Y đang nằm trên thảm

"Cô gái, cô làm sao vậy? Cân trợ giúp không?"

Hắn vỗ nhẹ bả vai Ngũ Y Y

"Cứu...Cứu tôi..."

Ngũ Y Y mơ hồ nỉ non

Người đàn ông kia, lật nhẹ người Ngũ Y Y, hất mái tóc dính trên mặt ra, nhất thời ngây ngốc

Cô gái này thật là xinh đẹp!

Da trắng, môi hồng, nhìn thoạt rất mê người

Mắt rất lớn, bây giờ lại đang híp lại, nhỏ dài mà đưa tình

Không biết làm sao, hai má lại trở nên hồng hồng, đỏ ửng không bonstrong thường

Đôi môi càng hồng nhuận, bóng bẩy, như quét một lớp son môi

Theo cần cổ nhìn xuống dưới, gã đàn ông lại kít một ngụm khí lạnh

Cổ trắng như tuyết, y phục bị ướt đẫm, phác họa toàn bộ khuôn ngực no đủ

Thật là kích thích thị giác của đàn ông mà

Gã đàn ông thổ dốc một tiếng, trái phải nhìn trước nhìn sau một chút, phát hiện không có một người, hắn lại hỏi Ngũ Y Y lần nữa, "Cô làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?'

Ngũ Y Y thở dốc từng tiếng, tay nhỏ bé ôm ngực mình, khó khăn nói, "Cứu tôi...Tôi thật nóng..."

"Được được, tôi sẽ cứu cô, đưa cô đi bệnh viện, cô không cần gọi nữa, tôi ôm cô dậy"

Gã khẻ đỏa mắt, đem Ngũ Y Y ôm lên, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, một làn hương thơm thổi vào mũi, long gã trở nên nhộn nhạo khó tả

Mở cửa phòng ra, ôm Ngũ Y Y tiến vào, đem cô đặt trên giường,

Gã đàn ông vội vàng cởi cà vạt, trong miệng lẩm bẩm, "Tôi lập tức tới cứu cô ngay, cô đừng vội, tôi lập tức tới ngay"

Ngũ Y Y co rúc một chỗ, tay không ngừng gãi ngực mình, mắt híp lại, khó chịu không thể tả

Gã đàn ông cởi áo sơ mi, quần cũng tuột xuống

Mặc kệ cô gái này bị cái gì, làm trước rồi tính, nếu như làm xong mà có chết, cũng không liên quan tới hắn, đem cô ta để vào lối đi nhỏ, dù sao cũng không ai biết

Tiểu mĩ nhân xinh đẹp như vậy, không hưởng dụng thì hắn không phải đàn ông

Loại cơ hội ngàn năm như vậy tuyệt không thể bỏ qua

Tiêu Lạc khẩn cấp dừng xe ở đại sảnh của khách sạn

"Tiên sinh, chỗ này không thể đậu xe, mời ngài để xe bên kia....."

Nhân viên lễ tân còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Lạc đẩy ra xa, "Cút ngay! Không được ngăn tôi"

Nhìn qua là một thanh niên ôm yếu, nhưng lại có thể đẩy được nhân viên lễ tân cao 1m8 đi xa mấy mét, nhân viên lễ tân bị đẩy ra xa, đụng phải hành lý của khách khác, nhất thời hành lý bị đổ ra trên đất

*****

"Khụ khụ khụ......"

Tên tiểu tử kia ôm ngực, một lúc lâu sau vẫn không thở được.

Thật là đáng sợ!

Người đàn ông lúc nãy xông vào quán rượu thật đáng sợ.

Nhưng mà suýt chút nữa hắn đã chết rồi!

Hắn biết võ mà!

Tiêu Lạc bước nhanh vào trong quán rượu, không hề kiềm chế mà đẩy tất cả những người chuẩn bị vào thang máy ra, gầm nhẹ: "Xin lỗi! Các người hãy để tôi vào thang máy trước!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tiêu Lạc, đều bị gương mặt ẩn nhẩn sát khí của anh ta làm cho sợ hãi.

Tiêu Lạc từ trong thang máy đi ra, dựa theo số phòng mà tìm Y Y, anh đẩy cửa ra, gọi ta: "Y Y! Y Y! Em thế nào rồ? Em đang ở đâu?"

Bên trong căn phòng thật lớn lại không có một bóng người nào.

Tiêu Lạc thở hổn hển đẩy cửa phòng tắm ra, vòi nước chảy ào ào nhưng không có ai.

Tiêu Lạc thở hổn hển, nhíu chặt chân mày mở áo khoác ngoài ra.

Y Y đi đâu rồi?

Không phải phát bệnh chứ?

Vì sao không có ở đây?

Chẳng lẽ........

Tiêu Lạc không dám nghĩ nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, sau khi suy nghĩ, nhanh chóng đá văn cửa phòng đối diện ra.

Thình thịch!

Một tiếng va đập mạnh vang lên, bên trong phòng phát ra tiếng hét chói tai.

Cửa phòng tốt như vậy đã bị Tiêu Lạc dùng một cước đá văng.

Tiêu Lạc đi vào nhìn xung quanh căn phòng một lần, trực tiếp đem hai người nam nữa kia đá văng ra ngoài,

"Này! Xú tiểu tử! ai cho mày tùy tiện đi vào? Mày tên gì?" Người đàn ông đang nằ m sấp trên người người phụ nữ kia hậu tri hậu giác liền kêu gào lên.

Người phụ nữ nằm bên dưới hắn bất mãn uốn éo cơ thể: "Mã tổng, thật là! Sao lại nhỏ như vậy? Nhanh lên.........mạnh lên........ Tiếp tục đi mà."

Tiêu Lạc cứ mở tất cả các cửa phòng ra mà tìm.

Càng tìm càng không thấy, hắn càng lo lắng.

Trước cửa quán rượu vài người bảo vệ vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy hơn mười chiếc xe hơi ngừng lại.

Còn chưa chớp mắt, đã thấy vài chục tên đàn ông cầm súng lục chạy về phía cửa quán.

A a a!

Tên bảo vệ ôm đầu trốn sang một bên.

"Lão đại ra lệnh, phong tỏa toàn bộ chỗ này! Không ai được đi vào, cũng không ai được bước ra khỏi cửa. Vài người kia dựa vào cửa! Vài người kia nữa, quay lại về phía cánh cửa, còn mấy người kia, che chắn cửa lại, những người còn lại đều tập trung ở tầng trệt.

A Trung từ trường học chạy đến, vừa bước xuống xe liền nhìn thấy âm thanh của xe thắng gấp lại, Hoắc Phi Đoạt bước xuống xe.

"Lão đại!"

Mọi người cung kính cúi đầu chào hắn.

Một tiếng gọi ầm ĩ kinh thiên động địa làm tên bảo vệ ôm đầu run cầm cập.

Wow, thật là có khuôn phép!

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, không dừng bước lại, chỉ vội khoát tay, bá đạo nói: "Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, không được nhầm lẫn."

"Dạ!"

A Trung đi theo Hoắc Phi Đoạt vào quán rượu.

Trong đại sảnh, lúc nảy có đám người chờ thang máy. Tất cả đều ôm đầu ngồi trốn sang một góc, có hai tên tiểu tử cầm súng chỉ vào bọn họ.

Trong đại sảnh không có một tiếng động.

Từng bóng người mặc áo đen hiện lên, Hoắc Phi Đoạt đã bước vào thang máy, từ từ lên lầu.

Ngũ Y Y cố gắng mở mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo của người đàn ông trước mặt: "Cứu, cứu tôi......Nóng quá.........."

*****

Người đàn ông nằm sấp xuống, hai tay kích động mà trở nên run rẩy, vuốt ve gương mặt mềm mại của Ngũ Y Y, cười háo sắc nói: "Được được, anh lập tức sẽ cứu em, cái này sẽ cứu em, đem cái này đến........."

Ngũ Y Y há miệng thở hổn hển, đột nhiên rất muốn vuốt ve gương mặt của người đàn ông này một chút, không có bất kỳ lý do nào, nghĩ muốn làm như vậy!

Tay từ từ giơ lên vuốt ve gương mặt người đàn ông, há miệng muốn nói cứu tôi, ai ngờ môi cô đã bị chặn lại: "Cho tôi........"

Trời ơi, rốt cuộc là cô bị sao vậy?

Cô không ngờ mình lại làm như vậy!

Vì sao cơ thể mình lại nghe theo sự sai khiến này?

Người đàn ông giật mình, lập tức cười vui vẻ.

"Được, bảo bối, anh lập tức sẽ cho em. Cho em cái này!

Người đàn ông vội vàng cởi quần lót ra, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, cửa phòng phía sau bị người ta đá văng ra.

"A! là ai? Ra ngoài!"

Người đàn ông giật mình, nhanh chóng lấy tay che đậy phía dưới.

Không tồi, không có cởi xuống.

Tiêu Lạc vẻ mặt sát khí đi vào, đã nhìn thấy Ngũ Y Y, lại nhìn thấy bộ dáng của người kia, lập tức hiểu rõ vài phần, lửa giận lập tức bốc lên, hai tròng mắt anh đều đỏ ngầu!

"Mày muốn làm gì cô ấy? Hả?"

Tiêu Lạc đi đến nắm cổ người đàn ông kia.

"A, tôi không. Tôi không muốn làm gì cả."

Người đàn ông sợ đến mức nắm lấy cánh tay Tiêu Lạc, cố gắng làm cho anh ta buông tay ra, nhưng mà cánh tay Tiêu Lạc cứng rắn như thép, làm hắn ngày càng sợ hãi.

"Đi giải thích với thượng đế đi!"

Tiêu Lạc hiếp mắt lại, cánh tay tăng lực, rắc rắc, cổ người đàn ông kia bị vặn gãy, phút chốt ngã xuống đất chết tươi.

Tiêu Lạc đến bên giường, sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y: "Y Y! Em thế nào? Em có chỗ nào không thoải mái? Nói cho anh biết chỗ nào không thoải mái?"

Thật đáng ghét! Gương mặt Ngũ Y Y thật là nóng.

Ngũ Y Y nở nụ cười nhẹ với Tiêu Lạc, đưa bàn tay nhỏ bé mò mẫn, bắt được cánh tay Tiêu Lạc, hà hơi nóng: "Nóng...... Nóng quá......Tôi muốn.........muốn........."

Chính Ngũ Y Y cũng không biết mình đang làm cái gì, nói đúng ra là rất khó chịu.

Tiêu Lạc híp mắt lại, lập tức hiểu được.

Chẳng lẽ......Ngũ Y Y bị hạ dược!

Tiêu Lạc cắn răng, không dám tin mà đưa tay đụng đến ngực Ngũ Y Y, cô lập tức phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt kiều mỵ híp lại, cô thể run rẩy, miệng nỉ non: "Vẫn còn muốn......."

Oanh...........

Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.

Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán.

Chết tiệt! là ai thất đức hạ dược Ngũ Y Y chứ?

Cứu tôi....... Tôi thật khó chịu...... Nóng quá........."

Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhỏ nhắn, muốn khóc, hai tay cầm lấy tay Tiêu Lạc đặt lên ngực mình: "Cứu tôi, tôi khó chịu quá..........."

Tiêu Lạc lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, an ủi: "Được, anh nhất định sẽ cứu em, em yên tâm, anh sẽ cứu em."

Đem Ngũ Y Y ôm vào trong ngực, đi ra khỏi phòng.

Đi đến lối nhỏ, liền đối diện với một đám người.

Sau khi Tiêu Lạc suy nghĩ, xoay người bước đi, phía sau cũng có một đám người bao vây.

Anh nhướng mày lên, hơi cười lạnh.

"Thả cô ấy xuống."

Trong đám người, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, lạnh lùng lên tiếng.

Hoắc Phi Đoạt dẫn theo mọi người, bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, chỉ cách anh ta hai mét.

*****

"Phi Đoạt, mày tới thật nhanh, còn nhanh hơn con chó theo đuôi." Tiêu Lạc không sợ cười mỉa mai, cùng mặt đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng híp mắt nhìn cô gái trong lòng Tiêu Lạc.

Mặt cô ửng hồng rất khác thường, trước đây da thịt cô lạnh lẽo, giờ lại hồng hào trong thật mê người.

Mái tóc rối loạn, bộ ngực sữa che đậy.

Một bộ dạng thùy mị thật đáng yêu.

Nhưng mà........ Vì sao ánh mắt cô khép hờ, không nhìn ra anh?

Gặp được anh, vì sao lại không có một chút phản ứng nào?

Cô như đang choáng váng, không nhận biết được người khác sao?

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên phát hiện, Ngũ Y Y ở trong lòng Tiêu Lạc, hai tay cô nắm chặt nút áo của Tiêu Lạc rồi vuốt nhẹ lên nó.

Điều này không phải là Ngũ Y Y bình thường.

Cô sẽ không ở trước mặt mọi người làm ra động tác phóng đãng như vậy.

Như vậy............Chỉ có một khả năng

Cô ấy bị hạ dược.

Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt nhảy dựng lên.

"Để cô ấy xuống, giao cho tôi." Hoắc Phi Đoạt hạ quyết tâm, Anh tuyệt đối không thể đem Ngũ Y Y giao cho Tiêu Lạc.

"Dựa vào cái gì? Phi Đoạt!" Tiêu Lạc cười lạnh, ôm chặt Ngũ Y Y trong lòng. Đáng chết, cô bé kia môi nhỏ hồng, thôi hơi nhẹ vào quần áo anh, thổi trúng điểm yếu của anh.

"Phi Đoạt, mày nên biết, Ngũ Y Y là người nhà của tao, tao muốn đưa cô ấy về nhà khám bệnh, vì sao muốn tao giao cho mày? Về lý thì không thể."

Hoắc Phi Đoạt cười: "Chúc mừng cậu, được thăng chức thành người nhà của Ngũ Y Y, nghe nói cậu đính hôn với Ngũ Nhân Ái, cậu trở thành anh rể của Ngũ Y Y rồi. Anh rể vẫn là cậu, cũng không bằng người đàn ông thân thiết của cô ấy. Anh rể của Y Y, cậu còn không giao Ngũ Y Y cho người đàn ông của cô ấy sao?"

"Mày! Mày lúc nào đã trở thành người đàn ông của Y Y rồi! Đừng nói đùa! Người trong lòng Ngũ Y Y là tao! Mới không phải là Hoắc Phi Đoạt!"

Hoắc Phi Đoạt trong lòng đau nhói, vẫn bình tĩnh cười nhẹ: "Đây đã là quá hạn của cậu rồi. Tại lúc Ngũ Y Y không hiểu chuyện, có lẽ đã có một chút tình cảm tốt với cậu, nhưng mà hiện tại người trong lòng cô ấy là tôi. Lúc Y Y còn tỉnh, đã gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi nhanh chóng đến đón cô ấy về. Nếu không, làm sao tôi có thể tìm đến đây được."

Tiêu Lạc nhíu mày, không dám tin sau đó lảo đảo.

"Hoắc Phi Đoạt, mày đúng là tên tồi, hôm nay tao sẽ không giao Ngũ Y Y cho mày. Lúc này, tao muốn bảo vệ Y Y."

Hoắc Phi Đoạt quay đầu cười nhẹ, giống như anh đang nghe một chuyện cười: "Chỉ bằng cậu? Cũng muốn bảo vệ Ngũ Y Y sao? Cậu nên bảo vệ Ngũ Nhân Ái mới đúng. A Trung, đừng làm càn, đưa Ngũ Y Y chỗ Tiêu Tổng đi đi."

A Trung cười một tiếng, lập tức vung tay lên: "Lên."

Lập tức hơn mười tên tiểu tử phía sau tấn công vào Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc không sợ hãi, ôm Ngũ Y Y trong lòng, nâng chân dài lên đá liên hoàn, bốn năm tên tiểu tử bay thẳng ra ngoài.

Tiêu Lạc ôm Ngũ Y Y, quay đầu đánh trả đám người kia. Một đám tiểu tử của công ty Hắc Đế bay ra ngoài.

Hoắc Phi Đoạt vẫn im lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn.

A Trung lo lắng nói nhỏ với Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, em lên."

"Khoan đã......." Hoắc Phi Đoạt ngăn A Trung lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lạc không chớp mắt: "Tôi muốn xem võ công của anh ta một chút."

Vừa dứt lời, Hoắc Phi Đoạt lao đi như một cơn gió.

*****

Đột nhiên Tiêu Lạc cảm thấy một cơn gió lớn lướt qua, anh ta lường trước là Hoắc Phi Đoạt sẽ đuổi đến đây, nhanh chóng xê dịch, muốn dùng nội lực để bảo vệ.

Ai ngờ, sau lưng đột nhiên đau đớn, sức lực trong tay dần dần biến mất, anh nhíu mày lại, trên đầu đau nhức từng cơn.

Một ý niệm trong đầu thay đổi trong nháy mắt, Ngũ Y Y đang ở trong lòng Tiêu Lạc, đã nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y trong lòng, anh cùi đầu, đưa tay vén mái tóc Ngũ Y Y lên, nói nhỏ: "nha đầu ngoan, chúng ta về nhà thôi."

Tiêu Lạc chống đỡ không nổi, quỳ một chân trên mặt đất, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.

Võ công của Hoắc Phi Đoạt cao vượt xa ngoài dự đoán của hắn.

Một chiêu chế địch!

Động tác xuất thần nhập hóa, anh vừa không nhìn thấy rõ đã bị đánh bại.

"Hoắc Phi Đoạt!"

Tiêu Lạc cắn răng, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu lên.

Trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.

Hoắc Phi Đoạt lười biếng liếc mắt nhìn Tiêu Lạc: "Thua cuộc còn muốn nói gì sao?"

Tiêu Lạc nhíu mày nhìn Ngũ Y Y: "Trừ phi tao chết, hôm nay thế nào tao cũng sẽ không đem Ngũ Y Y giao cho mày."

"Bây giờ mới mới có tình cảm thấm thiết với Ngũ Y Y rồi sao? Vì sao ngay từ đầu đính hôn với cô gái khác, lại làm Ngũ Y Y đau khổ hả? Tiêu Lạc, cậu không thể đòi hỏi nhiều quá."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt chẳng muốn nhiều lời với Tiêu Lạc nữa, liền xoay người rời đi.

"Hoắc Phi Đoạt! đứng lại! Đem Ngũ Y Y trả lại cho tao!"

Tiêu Lạc tê tâm liệt phế gọi, cố gắng đứng lên.

Vừa mới đứng lên, đầu óc liền choáng váng một trận, đau đớn lan tràn khắp toàn thân, trước mắt hắn đen tối, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống.

Ngã xuống trên lối đi nhỏ, liền hôn mê.

Lúc nãy, Hoắc Phi Đoạt đã phong kín huyệt đạo của hắn.

A Trung nhìn thoáng qua Tiêu Lạc, tự nói: "Xú tiểu tử, giấu diếm võ công nhiều năm như vậy, thật sự là lão luyện, các anh em, rút thôi."

Cộp cộp cộp............ Mọi người trong công ty Hắc Đế bảo vệ Hoắc Phi Đoạt đi đến thang máy.

Hoắc Phi Đoạt đem áo choàng của mình choàng lên người Ngũ Y Y, quấn cô lại thật chặt.

Gương mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, thổi hơi nóng.

"Nóng........ nóng quá........."

Hoắc Phi Đoạt vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vỗ nhè nhẹ vào mông Ngũ Y Y, ôm ấp rắn chắc, thấp giọng dụ dỗ: "được được, lấp tức sẽ hết nóng."

A Trung mở cửa xe, một đám đám đàn em cầm súng lục bảo vệ xung quanh xe hơi, mọi người trong khách sạn cũng không biết tại sao lại như thế, Hoắc Phi Đoạt đã lái xe rời đi.

Trong vài phút ngắn ngủi, một đám đàn em cầm súng đã dần dần biến mất.

Mọi người bên trong vẫn duy trì trạng thái ngồi xổm xuống đất, nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Hình như mọi người đã đi hết rồi..... Chúng ta có thể đứng lên chưa?"

"Người nào vừa mới đánh rắm! Thối chết được."

Một người tức giận kêu lên.

Lần này xem như giống như một ngòi nổ, một đám người vừa ngồi xổm trên mặt đất, tất cả đều nổ tung, vì trốn cái rắm, mọi người đều chạy toán loạn.

Hoắc Phi Đoạt vén y phục bên ngoài ra, lộ ra gương mặt Ngũ Y Y.

Cô cuộn mình lại ngồi trên đùi hắn, hai móng vuốt nhỏ từ từ cởi cúc áo của hắn ra.

Cô chu môi nhỏ lên, đưa tay cởi bỏ từng cúc áo trên người hắn, vuốt ve da thịt hắn.

Vù vù.....................

*****

Hoắc Phi Đoạt hít một hơi khí lạnh, cả người đều căng thẳng.

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, nhiệt độ rất cao. Lại nhanh chóng vạch mắt cô ra nhìn xem, tròng mắt rất đỏ.

"Chết tiệt! Hạ liều thuốc lớn như vậy, thật độc ác mà."

Vậy liều thuốc này, nếu không thể ân ái đầy đủ, chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Có bao nhiêu trai gái điên cuồng dùng thuốc quá liều, chết lõa thể trong quán bar với tư thế thật khủng khiếp.

"A Trung! Lấy nước ấm cho tôi."

"Dạ...Đây ạ."

A Trung đưa lý nước đến, Hoắc Phi Đoạt hớp một ngụm nước, kề vào môi Ngũ Y Y, đưa nước vào miệng cô.

Ngũ Y Y giống như người lạc giữa sa mạc vừa tìm thấy nguồn nước, nhanh chóng hớp ngụm nước nuốt vào trong họng.

Không chờ Hoắc Phi Đoạt đứng dậy, cô đã chủ động cầu xin, hôn lên đôi môi Hoắc Phi Đoạt.

Đây không phải là hôn môi, giống như con mèo nhỏ đang liếm liếm thức ăn.

Chẹp chẹp, cô ngày càng thở dốc hơn, âm thanh rên nhẹ vang trong miệng.

Oanh........

Đầu óc Hoắc Phi Đoạt kích thích.

Bụng dưới căng thẳng lên, bắp thịt toàn thân đang kêu gào.

Kiềm lòng không đậu, hắn cúi xuống hôn trả lại cô.

"Ưm..... Ưm........" Ngũ Y Y vặn vẹo cơ thể, hai bàn tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, cô nhắm mắt lại khát cầu nụ hôn sâu hơn.

Cô nhiệt tình như vậy làm Hoắc Phi Đoạt trở tay không kịp, anh kìm không được nụ hôn của cô.

Hai tay Ngũ Y Y vuốt ve từ trên ngực xuống bụng dưới Hoắc Phi Đoạt, lúc đụng đến cơ bụng rắn chắc của anh, làm cả người anh run lên.

Không ngờ, cô lại chưa thỏa mãn, nếu tiếp tục nữa, sẽ đụng đến nơi kéo khóa quần của anh.

A!

Hoắc Phi Đoạt phát ra tiếng kêu trong lòng ngực, anh rời khỏi môi cô, nhanh chóng bắt hai tay đang lộn xộn của cô lại, khàn giọng nói: "Hiện tại không được.........Về nhà rồi hãy nói.........."

Ngũ Y Y bất mãn lắc lắc cơ thể, ánh mắt hoảng hốt: "Nóng........ Tôi nóng...... Tôi muốn..........."

Hoắc Phi Đoạt cắn môi, áp chế ngọn lửa mãnh liệt trong lòng, nói với A Trung trước mặt: "Lái nhanh lên! lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Trần nói với ông ta có người bị hạ dược, để cho ông ta đến biệt thự Vọng Hải."

"Dạ!"

A Trung đáp. Lập tức gọi điện thoại.

Ngũ Y Y bị người khác hạ dược?

Mẹ ơi, người nào mà thất đức vậy, lại dám hạ dược một tiểu công chúa này chứ?

Xe hơi chạy như bay trên đường với tốc độ cao.

Phúc Hi sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, luôn luôn hỏi Thạch Ưng, "Ngũ Y Y trở lại căn phòng kia chưa?"

Thạch Ưng nhìn chằm chằm màn hình: "Vẫn chưa có."

"Có thể xảy ra tình huống gì khác rồi không?"

Phúc Hi lo lắng nhìn về phía Thạch Ưng.

Sau khi Thạch Ưng cân nhắc: "Tôi vừa mới nghĩ đến, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Ngũ Y Y bị hạ một liều thuốc lớn như vậy, nếu không có người đàn ông nào thỏa mãn cô ta, cô ta cũng đường sống sót! Tiêu Lạc đã đến, nhất định Tiêu Lạc sẽ thỏa mãn cô ta. Ngày mai, Ngũ Y Y sẽ phát hiện, cô trần truồng nằm trong lòng người đàn ông, khi đó, cô ta cũng đã hiểu cái gì rồi. Tiểu thư, cô nói xem, Ngũ Y Y như vậy còn mặt mũi nào dám đến gặp Hoắc Phi Đoạt không? Chúng ta cũng có thể đem đoạn video clip giấu tên này đưa cho Hoắc Phi Đoạt xem, để cho anh ta nghĩ rằng đêm nay cô ta đã đi đâu, đã ở dưới thân người đàn ông nào. Hoắc Phi Đoạt là người thông minh như thế, hắn nhất định sẽ nghĩ Ngũ Y Y bị người khác làm bẩn rồi."

*****

Phúc Hi nghe, chậm rãi nở nụ cười: "Đúng rồi! Mặc kệ nói như thế nào thì Ngũ Y Y cũng đã bị hạ dược, đêm nay cô ta nhất định phải cần đàn ông, nếu cô ta may mắn thì chỉ có một mình Tiêu Lạc thỏa mãn cô ta, nếu cô ta bất hạnh, đoán chừng sẽ trở thành đồ ăn của rất nhiều đàn ông. Chuyện này là sự thật, không cách nào nay đổi. Ha ha ha ha."

Thạch Ưng gật đầu: "Thời cơ làm chuyện này cực kỳ tốt, vừa lúc Hoắc Phi Đoạt ra nước ngoài, chờ hắn trở về thì chuyện gì cũng đã kết thúc, không có cách gì thay đổi."

Phúc Hi càng nghĩ càng vui vẻ, tìm điện thoại di động nói: "Tôi muốn gọi cho Cố Tại Viễn hỏi một chút xem bọn họ đã lên máy bay chưa."

Cố Tại Viễn đang ở trong một tiệc rượu liếc mắt đưa tình cùng một đại tiểu thư hai mươi tuổi thì điện thoại di động vang lên.

"Tiểu bảo bối, đêm nay đến chỗ đó cùng anh đi, anh sẽ cho em xem con cá mập đang nuôi trong nhà."

Cố Tại Viễn chỉ xuống phía dưới, nháy mắt với cô gái.

Cô gái hờn dỗi vuốt vuốt hắn, "Ơ kìa, Cố thiếu, anh đúng là xấu mà."

Cố Tại Viễn cầm điện thoại di động lên định nghe, đột nhiên phát hiện người gọi đến là Phúc Hi thì sợ tới mức toàn thân run lên, nhìn hai bên một chút rồi vội vàng dặn dò cô gái một câu: "Bảo bối chờ anh một chút, anh đi nhà vệ sinh rồi trở lại ngay!"

Không đợi cô gái nói gì hắn đã như một tên lửa phi ra ngoài.

Cô gái chu miệng, "Xem ra bụng dạ rất kém đây... , gấp như vậy kia mà."

Cố Tại Viễn cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên lặng, điều chỉnh lại hơi thở rồi mới tiếp điện thoại của Phúc Hi: "Lão Đại, lão Đại, là điện thoại của Phúc Hi nhà anh, anh có muốn nghe không? Này này, Phúc Hi hả? Có chuyện gì không?"

Phúc Hi lại biến thành cô gái nhỏ dịu dàng: "Tại Viễn hả, tôi nghe anh Phi Đoạt nói hai người phải đi Italy phải không... ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, mà không phải, đã lên máy bay rồi, máy bay cũng sắp bay lên, cô mà gọi điện chậm một phút là tôi tắt điện thoại rồi. LãoĐại hơi mệt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có muốn tôi đánh thức anh ấy dậy không?"

"Đừng, đừng, đừng! Đừng gọi anh ấy, anh ấy làm việc cũng rất mệt rồi. Tôi chỉ muốn biết hai người đã lên máy bay chưa thôi, chú ý an toàn nhé...."

"Được được, lão đại của chúng tôi thật hạnh phúc, có Phúc Hi quan tâm anh ấy như vậy. Ha ha, tôi rất ghen tỵ đó."

Cố Tại Viễn vừa nói dối, vừa lấy tay xoa mồ hôi lạnh.

Phúc Hi ngọt ngào nói: "Muốn anh Phi Đoạt cảm thấy ngọt ngào mới được."

"Yên tâm đi, chờ anh ấy thức dậy, tôi nhất định sẽ ra sức khen ngợi cô. Thôi nhé, tiếp viên ra hiệu cho tôi tắt máy rồi."

"Được được được, cứ vậy đi. Tạm biệt."

Ngắt điện thoại, Cố Tại Viễn khẩn trương tắt nguồn.

Mồ hôi nhỏ giọt, chuyện lão đại giao cho hắn ngàn vạn lần không thể sai lầm, nếu không cái mạng nhỏ này sẽ ngừng lại mất.

Cố Tại Viễn trở lại tiệc rượu, cô gái kia mất hứng bĩu môi dậm chân: "Anh đi lâu vậy..."

"Ôi chao tiểu bảo bối, hai chúng ta đừng ở chỗ này phí thời gian nữa, về nhà anh. Anh nhất định sẽ cho em biết tay, cho em chơi thật vui."

Nói xong, Cố Tại Viễn nhéo mông cô nàng một cái.

Cô gái thẹn thùng tiến sát vào lòng Cố Tại Viễn cùng nhau đi ra ngoài.

Cố Tại Viễn nghĩ, hai ngày cuối tuần này hắn vẫn sẽ tắt máy.

Nếu lão đại muốn chơi trò tàng hình, muốn chơi trò biến mất, tại sao hắn lại không chơi theo?

Phúc Hi cười nói với Thạch Ưng: "Anh Phi Đoạt đã lên máy bay, máy bay cũng sắp bay rồi."

*****

Hoắc Phi Đoạt dùng khăn ướt thấm môi cho cô, dùng khăn lạnh lau mặt cho cô.

"Chuyện Ngũ Y Y cùng đàn ông khác đã là ván đã đóng thuyền rồi. Thạch Ưng, chúng ta có nên uống mừng thắng lợi không đây?"

Thạch Ưng yếu ớt nhìn Phúc Hi, trên mặt lộ ra sự si mê.

Ngũ Y Y bên cạnh Hoắc Phi Đoạt vẫn quấn lấy hắn, lần mò hắn, trong mắt phát ra tia đói khát hoang dã khiến Hoắc Phi Đoạt sợ hãi.

Dọc đường đi đều phải dỗ dành nha đầu này, đến biệt thự Vọng Hải, quần của Hoắc Phi Đoạt đã dựng lều, phía dưới trướng căng.

Muốn điên rồi!

Lại bị nha đầu kia quấn quít, hắn thật sự không thể nghiêm túc nữa.

"Hoắc tiên sinh, bác sĩ Trần vừa mới đến, đang chờ tại phòng khách."

Lão quản gia ra đón, báo cáo với Hoắc Phi Đoạt.

"Được." Hoắc Phi Đoạt đáp ngắn gọn, ôm Ngũ Y Y vào trong nhà.

Bác sĩ Trần vừa thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào, lập tức đứng lên: "Hoắc tổng! Vị nào là bệnh nhân?"

"Bác sĩ Trần, lên lầu rồi nói."

Hoắc Phi Đoạt không dừng lại chút nào, ôm Ngũ Y Y lên lầu, vào phòng ngủ của hắn.

A Trung và bác sĩ Trần nhanh chóng lên lầu.

Hoắc Phi Đoạt giữ tay Ngũ Y Y, không cho cô lộn xộn.

Bác sĩ Trần tiến hành kiểm tra cho Ngũ Y Y.

Kiểm tra xong, bác sĩ Trần nhăn mày lại.

Hoắc Phi Đoạt lường trước được tình huống không tốt, lo lắng hỏi: "Như thế nào?"

"Như cậu dự đoán, cô ấy bị tiêm rất nhiều thuốc kích dục, là một loại thuốc vừa được nghiên cứu phát triển ở nước ngoài."

"Thuốc đó có thể giải không? Bây giờ cô ấy rất khổ sở."

"Tôi chỉ có thể tiêm cho cô ấy chút thuốc hoãn lại thôi, vẫn không thể giải hoàn toàn được, dù sao cũng là loại thuốc mới ra, chúng tôi cũng không có cách nào. Thật sự xấu hổ, Hoắc tổng."

Hoắc Phi Đoạt đi qua đi lại, quay đầu lại nhìn bác sĩ Trần: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

Bác sĩ Trần thở dài: "Có lẽ vẫn phải thỏa mãn nhu cầu của cô ấy, giảm bớt tác dụng của thuốc, mặt khác, cậu có thể sử dụng vật lý trị liệu ở bên ngoài, cũng có thể có chút hiệu quả nhưng hiệu quả không quá lớn. Theo tôi đoán, mặc dù tiêm thuốc nhưng nhu cầu của cô ấy có thể rất lớn. Nếu không đủ sức thỏa mãn cô ấy, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Cái này, chắc Hoắc tổng cũng hiểu."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu: "Được rồi, ông mau đi tiêm cho cô ấy đi, có thể giảm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Bác sĩ Trần gật đầu đi vào, tiêm cho Ngũ Y Y.

Một tay Hoắc Phi Đoạt đánh vào vách tường: "Chết tiệt! Đúng là tên khốn nạn! Nếu để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Thật sự không muốn phát sinh quan hệ với cô trong tình huống không rõ ràng, nhưng bây giờ...

Làm sao đây?

Bác sĩ Trần làm xong công việc của mình liền cáo từ rời khỏi.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thở dài nhìn Ngũ Y Y đang mơ màng.

Đi qua ngồi trên mép giường, thương tiếc vuốt ve mấy sợi tóc của cô.

"Đừng có chuyện gì, nếu không nghe lời của tôi, tôi sẽ không tha cho em đâu, hiểu chưa nha đầu?"

Hoắc Phi Đoạt thấp giọng nỉ non, cúi đầu hôn lên trán Ngũ Y Y.

Tiêm xong, Ngũ Y Y ngủ mê mệt, chỉ là bởi vì tác dụng của loại thuốc kia trong cơ thể, cứ một lúc người cô lại run lên.

Hoắc Phi Đoạt nắm tay cô thật chặt, vỗ về cô: "Không sao đâu, có tôi ở đây, tôi ở bên cạnh em. Tôi ở đây."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)