Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 38

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 38
Nóng Quá, Nóng Quá
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y không rõ cảm nhận gì, nghe Phúc Hi nói như vậy, cô cảm thấy có điểm không hợp, đáy lòng nhỏ bé hơi chua xót, biết làm sao đây? Nghe tin vui của Hoắc lão đại, mình cảm thấy vui mừng thay anh ta mới đúng.

"Hai người là thanh mai trúc mã, đều vô tư như nhau, thật làm cho người khác hâm mộ! Hoắc Lão đại có một bà xã như vậy, hắn nhất định rất hạnh phúc."

Ngũ Y Y bỏ qua cảm giác không thoải mái trong lòng, cười nói.

Phúc Hi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y: "Đúng sao? Tôi biết hai chúng tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc. Ai da, Y Y, tôi chỉ hận là tại sao tôi không gặp cô sớm một chút? Tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất vui, tôi muốn có một em gái như vậy thật tốt quá, có thể trò chuyện, tán gẫu với nhau. Nếu cô không thể đi dạo với tôi, vậy tôi sẽ ở đây nghe giảng bài vs cô."

Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.

Không phải chứ?

Đường đường là vị hôn thê của Lão đại công ty Hắc Đế, lại cùng cô ngồi trong phòng học đơn sơ tốn thời gian để nghe giảng bài sao?

Làm gì?

Ngũ Y Y khó xử cau mày: "Chẳng lẽ cô không có chuyện gì để làm sao?"

"Không có, tôi vừa về nước, đều nhàn rỗi ở nhà, anh Phi Đoạt bảo tôi ra ngoài dạo phố, tôi cũng không muốn đi. Anh Phi Đoạt nói buổi tối mới trở về. Anh Phi Đoạt rất tốt với tôi, buổi tối đều ôm cô ngủ, bởi vì sợ tôi bị cảm lạnh, cho nên ôm tôi làm cho tôi ấm áp."

Ngũ Y Y gãi gãi đâu.

Không ai hỏi cô Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt, sao cô lại nói nhiều làm gì, nói một hơi nhiều vậy chứ?

Hoắc Phi Đoạt muốn ôm nha đầu Phúc Hi này ngủ sao?

Buồn nôn.

Hẳn là....... Người ta sắp là vợ chồng, đương nhiên muốn ôm nhau ngủ rồi.

Giống như Hoắc Phi Đoạt là đàn ông, bên người không thể thiếu phụ nữ.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Phúc Hi và Hoắc Phi Đoạt quấn chặt cùng một chỗ với nhau.

Hai người đều trần trụi, Hoắc Phi Đoạt lên xuống trên người cô ta..........

Nôn!

Vì sao vừa nghĩ đến một chút, cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Ngũ Y Y lắc lắc đầu, đem ý nghĩ vừa rồi bỏ ra sau đầu, nhìn Phúc Hi, Phúc Hi đơn thuần vui vẻ như vậy, giống như đóa hoa sáng lạn rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Cô dẫn tôi đi theo nghe giảng bài có được không? Tôi rất buồn nha."

Phúc Hi cười híp mắt ôm cánh tay Ngũ Y Y: "Không sao, chỉ cần ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ cảm thấy không buồn nữa, rất có ý tứ.... Sẽ không nói chuyện.... tôi và cô vừa gặp như đã quen thân, chúng ta làm bạn đi."

Ngũ Y Y một đầu mờ mịt.

Có thể làm bạn nhanh như vậy sao?

Chỉ nói chuyện vài phút ngắn ngủi, có thể làm bạn thân sao?

Âu Dương Phúc Hi này thật đúng là đơn thuần.

"Vậy, hay là không cần đi nghe giảng, quên đi, tôi đi dạo phố với cô."

Ngũ Y Y chợt ngoan ngoãn.

Dù sao nghe giảng bài cũng không vô chữ nào, không bằng ra ngoài đi dạo.

Đoán chừng đi dạo cửa hàng mấy vòng, đưa cô tiểu thư này đi dạo cho mệt mỏi, cô ta sẽ không rủ cô đi nữa.

Phúc Hi vừa nghe, vui vẻ vỗ tay: "Như vậy tốt quá, như vậy tốt quá! Hai chúng ta cùng đi dạo phố, còn có nghĩa hơn so với ngồi nghe giảng bài! Đi thôi!"

"A? Đi bây giờ sao?"

"Tất nhiên rồi, bây giờ không đi thì khi nào đi?"

'Tôi nói với bạn học chung một tiếng ký thay chữ ký của tôi đã."

Phúc Hi giữ chặt tay Ngũ Y Y, cô nhìn ra cổng nói: "Không cần, cô gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô ấy là được rồi."

*****

"Nhưng tôi...."

Ngũ Y Y vẫn còn đang chần chờ, đã bị nhiệt tình quá mức của Phúc Hi, lôi ra ngoài

Một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài, bên cạnh là một nam nhân lãnh khốc đã mở cửa xe chờ sẳn ở đó

"Hắn gọi là Thạch Ưng, là vệ sĩ của tôi"

"A, xin chào" Ngũ Y Y lên tiếng chào hỏi Thạch Ưng

Thạch Ưng lạnh lùng liếc Ngũ Y Y một cái, không nói gì, chỉ là gật đầu một cái

Nếu Hoắc lão đại là băng sơn, vậy Thạch Ưng này chính là khối băng chân chính

Phong cách lạnh buốt.

Kiểu không dẽ dàng làm cho người khác có thể tới gần

"Thạch, Ưng, không thích nói chuyện, không cần đẻ ý tới hắn, hắn chỉ phụ trách bảo vệ, lên xe a...Y Y"

Phúc Hi hì hì cười đẩy Ngũ Y Y lên xe

Ngũ Y Y quét mắt nhìn Thạch Ưng một cái, má ơi, thế nào mà cô cảm thấy Thạch U7`ng này giống như có thù với cô từ kiếp trước vậy?

Chỉ mong là cô ảo giác thôi

Phúc Hi ngồi cạnh Ngũ Y Y, cô ta cầm tay Ngũ Y Y, thân thiết nói, " Y Y, lúc tôi với Hoắc Phi Đoạt kết hôn, cô đến làm phù dâu cho tôi, có được không?"

"A?Các người muốn kết hôn sao?"

Ngũ Y Y theo bản năng trợn to hai mặt, giật mình kêu lên

Phúc Hi cười ngọt ngào, "Đểu là chuyện sớm hay muộn thôi. Ba tôi năm đó đã cứu Phi Đoạt ca, cũng nhận anh ấy là sư đồ, ba tôi đã ngầm cho phép chuyện tình hai chúng tôi rồi. Tôi kết hôn với Phi Đoạt ca, đây là chuyện ván đã đóng thuyền"

"A, như vậy nha"

Ngũ Y Y hia mắt khép hờ, nhìn nhìn chân mình

Thế nhưng..... Đáy lòng có chút khó chịu.....

Giống như có người nào đó kết trụ cổ họng của cô, thở cũng có chút khó khăn

Đáng chết, cô là như thế nào đây?

Tại sao nghe Hoắc Phi Đoạt muốn kế hôn với Phúc Hi, lại đột nhiên trở thành như vậy?

"Y Y, cô làm sao vậy?"

Phúc Hi đột nhiên đụng Ngũ Y Y một cái, Ngũ Y Y giật mình ngẩng đầu lên nhìn

"À? Tôi không có thế nào hết?"

"Cô không nói chuyện, tôi còn nghĩ cô mất hứng đấy"

"Ha ha, không có, tôi rất vui mà"

"Vây cô đã đồng ý sao, làm phù dâu của tôi?"

Ngũ Y Y nhìn ánh mắt hào hứng của Phúc Hi, cắn răng gật đầu, "Ừ, có thể"

"Vậy thì tốt quá, Đúng rồi, Y Y, ngày đó trên đường tôi, thấy bạn trai của cô nha, rất đẹp trai, cũng không sai biệt với Hoắc Phi Đoạt lắm, rất cao. Hai người khi nào thì nói chuyện kết hôn?"

Ngũ Y Y lập tức sửng sốt

Tiêu Lạc sao?

Tiêu Lạc đã không phải của cô rồi

Tiêu Lạc đã...bên cạnh một nữ nhân khác...

Ngũ Y Y kìm nét sự mất mát, cười khổ một tiếng, "Tôi đã chia tay với anh ấy rồi"

"A? Chia tay? Tại sao?"

Phúc Hi mặt không dám tin

Ngũ Y Y mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói, " Có thể tôi quá ngây thơ, tôi hiểu sai ý tứ của anh ấy, hắn không thích tôi, hắn thích một cô gái khác rồi"

"Sao lại như vậy? Thật không tưởng tượng nổi! Tôi lần đó nhìn thấy hai người, còn cảm thấy hai người cực kỳ có tướng vợ chồng nha, hơn nữa hai người đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi"

Ngũ Y Y không có chú ý tới, Phúc Hi lúc này chân mày nhíu lại, con người đảo quanh

Ngũ Y Y vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, cả người chìm đắm trong ký ức, "Đã từng, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất ăn ý, cảm thấy anh ấy chính là người mà tôi muốn thân thiết, cảm giác như người một nhà. Xứng đôi sao? Xứng đôi cũng vô ích, anh ấy muốn cùng nữ nhân khác đính hôn"

"Anh ta tại sao lại có thể như vậy?"

Phúc Hi cũng thở dài theo

*****

Ngũ Y Y hít thở một hơi thật sâu, cười nhạt một tiếng nhìn về phía Phúc Hi, Phúc Hi vội vàng điệu chỉnh tốt vẻ mặt, khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y nói, "Đừng nói tới những chuyện không vui này nữa, cô nói muốn đi đến trung tâm mua sắm? Muốn mua đồ sao?"

Hai người người bắt đầu bàn luận từ quần áo, giày dép, túi xách, những chủ đề nữ nhân luôn thường nói với nhau

Đến khu mua sắm, Ngũ Y Y xuống xe, sửng sốt một chút

Đó không phải là chỗ Hoắc Phi Đoạt đã từng đưa cô đi sao?

Phúc Hi kéo tay Ngũ Y Y, giới thiệu, "Khu mua sắm này, không phải thuộc công ty Bách Hóa của Phi Đoạt ca, chúng mặc dù mua đồ trong này, nhưng có thể dung thẻ của anh ấy để trả tiền. Đi vào thôi"

Trách không được nhiều cô gái muốn được bao nuôi như vậy

Hai người trực tiệp vào thang máy, đi lên khu nữ trang

Phúc Hi lôi kéo Ngũ Y Y đi xem các quầy hang, đột nhiên, cô nhanh chong đi đến một quầy gần đó, hướng Ngũ Y Y hỏi, "Y Y, cô mau đến xem, cái vày rất đẹp, đúng không?"

Ngũ Y Y gật đều một cái, "Không tệ, cô có thể mặc thử xem"

"Tôi thích nhất nhãn hiệu quần áo này, mặc vào rất có mùi vị nữ nhân"

Ngũ Y Y đối với nhãn hiệu quần áo tỏ ra không sao cả, tùy tiện gật đầu phụ họa theo

Phúc Hi cầm một cái vày đi vào chỗ thử đồ

Lúc này nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới chỗ Ngũ Y Y đang ngồi nghỉ ngơi, khách khí nói, "Ngài đã tới a, Ngũ tiểu thư?"

"Hả?" Ngũ Y Y giật mình

Má ơi, người bán hang này tại sao lại biết cô?

"Ngài không nhớ sao? Tuần trước Hoắc tổng cùng với ngài tới đây mua rất nhiều y phục"

Nhân viên phục vụ giúp Ngũ Y Y hồi tưởng lại

Tuần trước

Ngũ Y Y cau mày cẩn thận suy nghĩ

Hoắc Phi Đoạt mang cô tới đây mua sắm, còn trùng hợp gặp Ngũ đại tiểu thư kia nữa

Đúng rồi, chính là cửa hang này

Trời ạ, thật là đúng dịp nha

"Oh, đúng, tôi nhớ rồi, có thật mua vài món"

Lúc ấy cô ngại y phục nơi này mắc quá, không muốn mua, Hoắc lão đại lại nhất định muốn mua, con mua rất nhiều

Người bán hang này trí nhớ củng quá siêu phàm đi?

Nhân viên phục vụ tiếp tục khom lưng cười, "Ngài có muốn uống chút trà không?"

"Không cần, tôi không khát"

"Ngũ tiểu tiểu thư, ngài nhìn xem, kiểu dáng mới của bộ đồ này, ngài có muốn thử một chút không?"

"Được, tôi sẽ xem"

Ngũ Y Y âm thầm rơi mồ hôi lạnh

Lần này không có Hoắc lão đại coi tiền như rác đi theo, y phục chỗ này đặc muốn chết, cô mới không cò nhiều tiền như vậy để mua đồ đâu

Ngũ Y Y tùy tiện đối phó với nhân viên bán hang

"Ngũ tiểu thư, lần này Hoắc tổng có đi cùng với ngài không?"

Ngũ Y Y giật mình, nhìn phòng thử đồ bên kia một chút, nhỏ giọng nói, "Đừng nhắc tới anh ấy, đừng n hắc tới anh ấy"

Lão bà chân chính của người ta đang ở bên trong thử y phục, ngộ nhỡ cô ấy nghe được, hiểu lầm thì làm thế nào, cô có nhảy vào song Hoàng Hà cũng không rửa oan được

*****

"OH, oh, được, vậy không làm phiền ngài nữa"

Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi

Ngũ Y Y lúc này mới vuốt ngực, thở phào một hơi

Cửa phòng thử quần áo mở ra

Phúc Hi dính sát vào cửa, nghe được cuộc đối thoại của hai người, tay siết chặt chiếc váy trên tay

Phi Đoạt ca mang Ngũ Y Y tới đây mua đồ

Phi Đoạt ca trước giờ không thích đi dạo phố mua sắm

Hắn cũng chưa từng mang cô đi dạo phố lần nào! Mặc kệ cô cầu khẩn thế nào, hắn cũng cự tuyệt, hắn luôn nói, một đại nam nhân, ở trong trung tâm mua sắm đi dạo còn ra thể thống gì

Không ngờ....

Phi Đoạt ca lại nguyện ý đi cùng với nữ nhân này tới khu mua sắm!

Tức chết cô!

Ngũ Y Y, Phi Đoạt ca dành cho cô nhiều tình cảm như vậy, tôi như thế nào có thể tha thứ cho cô

Hoắc Phi Đoạt nhân lúc giữa giờ nghỉ trong cuộc hội nghị, liền gọi điện thoại cho Ngũ Y Y

Ngũ Y Y lục lọi trong túi xách thiệt lâu, mới tìm điện thoại của cô, bấm nghe, "Alô?"

"Buổi chiều tan học không nên chạy loạn, tôi cho A Trung qua trường đón em...."

"Oh...."Ngũ Y Y theo bản năng đạp lại

Đột nhiên nghĩ đến, cô hiện tại đang cùng với vợ chủa vị chủ nợ này đi dạo trong siêu thị, phải nói cho hắn biết, cô hiện tại đang công hiến sức lao động a

"Tôi nói với anh..."

Ngũ Y Y đang muốn nói chuyện, Hoắc Phi Đoạt hé mắt, nhanh chóng nói, "Hội nghị bắt đầu rồi, trước tiên cứ như vậy đi, có chuyện gì thì gửi tin n hắn cho tôi. Cúp"

Hoắc Phi Đoạt nói vài câu liền cúp điện thoại

Ngũ Y Y nhíu mặt nhìn điện thoại càu nhàu, "Thiệt là, người ta còn chưa nói xong liền cúp điện, thoại, thật là thói xấu mà, Lão nương còn chưa nói xong, dám cúp điện thoại của tôi! Lần sau liền không thèm nói chuyện với anh!"

Ngũ Y Y trợn trắng mắt, cất điện thoại vào tron túi xách, nghe sau lưng truyền tới âm thanh, "Y Y, đi thôi"

"Oh? Xong chưa?" Ngũ Y Y vội vàng nở nụ cười, xoay người lại, phát hiện Phúc Hi vẫn còn mặc đồ như cũ, "Ah? Cô không thay cái váy kia sao?"

"Ừ, đột nhiên không thích nữa, cho nên không muốn mua nữa, chúng ta đi nơi khác xem một chút"

"A, cũng được"

Ngũ Y Y âm thầm bĩu môi

Không hổ là vợ của Hoắc Phi Đoạt, đều là dạng khí thế cường hãn, nói không vui liền không vui, thật khó phục vụ a

Tối này, cô nhất định phải cùng Hoắc Phi Đoạt nói chuyện tiền nong. Cô đi dạo với vợ hắn, không biết là rất lãng phí tin h lực sao?!

Phúc Hi tùy ý nhìn quần áo, đột nhiên hỏi, "Y Y, cô cảm thấy Hoắc Phi Đoạt như thế nào?"

"À?" Ngũ Y Y giật mình

Hai người này thề nào đây?

Tối hôm qua, Hoắc Phi Đoạt đột nhiên hỏi cô cái vấn đề này, làm cô tạm thời phát điên, chỉ oán đầu óc đần, nhất thời chưa nghĩ ra từ ngũ gì để ca ngợi Hoắc lão đại

Thế nào hôm này..... Phúc Hi lại hỏi cái vấn đề này, trời ạ, cái này rất tốn nơron thần kinh của cô đấy, chẳng lẽ muốn cô vắt hết óc ra để trả lời sao?

Ngũ Y Y cố gắng ra vẻ, gật đầu nói, "Vô cùng tốt"

Phúc Hi vẫn như cũ nhìn y phục, khóe miệng kéo kéo, dường n hư đối với câu trả lời của Ngũ Y Y rất là hài long

Ngũ Y Y gãi đầu, tiếp tục bổ sung, "Vô cùng tốt! Có tiền, lại có bản lãnh, võ công cao. Cô thật có phúc, tìm được ông xã Vạn người mê như vậy"

Phúc Hi nhìn về phía Ngũ Y Y, từng câu từng chữ nói, "Đúng vậy, Phi Đoạt ca là Vạn người mê, chỉ cần là nữ nhân, thấy Phi Đoạt ca, ai lại không động lòng? Chỉ là, Phi Đoạt ca trong lòng chỉ có mình tôi, anh ấy đối với tôi rất tốt, cơ hồ mỗi lần đều muốn....."

*****

Ngũ Y Y mắt mở to

Má ơi, không hỗ là người Mĩ, da mặt cũng không phải dày bình thường lời nói như vậy mà cô ấy còn không biết xấu hổ nói ra như không có chuyện gì vậy

Âu Dương Phúc Hi không cảm thấy gì, ngược lại người nghe cô ta nói như vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng

Mỗi đêm đều muốn......

Thế nào đều không đủ?

Trời ạ! Hoắc lão đại thể lực cũng quá cường hãn rồi

Ngũ Y Y thiếu chút nữa đã nói, Phúc Hi, cô thật sự dũng cảm

Tần số vận động nhiều như vậy, cô ấy sao có thể chịu được tới bây giờ a?

Phúc Hi quan sát nét mặt Ngũ Y Y

Không hề nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Ngũ Y Y, ngược lại lại thấy Ngũ Y Y vẻ mặt tràn đầy đồng tình, thương cảm. Giống như nghe được chuyện cô làm là vô cùng ủy khuất, đáng thương vậy

Thạch Ưng điều tra không tệ, Ngũ Y Y này, trong lòng không hề để ý tới Phi Đoạt ca

Phi Đoạt, anh sao lại muốn như vậy?

Người ta không để ý tới anh, anh lại không ngần ngại ân cần quan tâm như vậy

Em đối với anh chân tình như vậy, anh lại không hề để ý dù chỉ một chút

"Bạn trai cô như thế nào? Đối với thân thể cô có hài lòng không?"

"A?" Ngũ Y Y giật mình, há to mồm, một hồi lâu mới phục hồi, nháy mắt mặt đỏ rần lên, "Cái gì chứ, nào có a, tôi với anh ấy không có làm gì cả, hai chúng tôi từ lúc bắt đầu, không phải, thật ra hai người không có qua lại, dù sao.... cũng không có làm gì cả"

Mặt Ngũ Y Y đỏ như cà chua

Cái này sao có thể nói trắng trợn như vậy a

Ngũ Y Y không dám nhìn mặt Phúc Hi, mắt đảo lung tung, cũng không dừng lại nơi nào

Thật lúng túng a

Phúc Hi cười yếu ớt, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Ngũ Y Y, xem ra, cô ta với Phi Đoạt ca không có quan hệ đó rồi, nếu không thì sao lại tỏ vẻ ngượng ngùng như vậy chứ

"Thôi, đều mệt cả rồi, chúng ta đi xuống thôi, đi uống cái đó đi, nghỉ ngơi một chút"

Ngũ Y Y ước gì cô nàng này có thể nói sang chuyện khác, vừa nghe liền vui vẻ gật đầu, "Được, đi uống đồ uống nào"

Vừa đi vừa gạt mồ hôi lạnh

Hai người ngồi ở lầu hai uống đồ uống

Ngũ Y Y đang muốn uống nước chanh, Phúc Hi liền nói, "Ai nha, vòng đeo tai của tôi bị rớt ở chỗ kia rồi"

"Cái gì?" Ngũ Y Y quay đầu xem

Quả nhiên, tại cửa ra vào, trên mặt đất có một vòng tai sáng lóng lánh đang nằm ở đấy

Phúc Hi đấm đấm chân, "Ai, chân của tôi thật mỏi a, , Y Y, phiền cô lên nhặt giúp tôi, được không?"

Ngũ Y Y suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, đi tới chỗ rơi chiếc bông tai nhặt nó lên

Phúc Hi thừa dịp Ngũ Y Y quay đầu liền bỏ một chút đồ lạ vào trong cốc nước chanh

Thứ bột kia, mới bỏ vào nhanh chóng hòa tan vào trong nước không thấy tăm hơi

Phúc Hi vội vàng trở lại chỗ ngồi, cười nhìn Ngũ Y Y đang quay lại, tay vươn ra nhận chiếc bông tai, cười hì hì nói, "Cảm ơn cô, cô thật tốt, tôi rất vui vì được làm bạn với cô a"

Ngũ Y Y thả chiếc bông tai vào tay Phúc Hi, ngồi xuống, bưng ly nước vội vàng uống

Thật là mệt mỏi

Hoắc lão đại! Tôi giúp vợ anh đi dạo phố, phí dịch vụ anh phải trả đủ cho tôi đấy

Lão nương chân muốn rã ra rồi!

Ngũ Y Y nhanh chóng tính toán phí dịch vụ Hoắc Phi Đoạt phải trả cho mình

Phúc Hi nhìn đồng hồ, tiếc nuối nói, "Tôi còn phải về nấu canh cho Phi Đoạt ca, không thể đưa cô về được. Cô một mình có thể đi về trường học không

*****

Ngũ Y Y khoát tay: "Cô không cần xen vào việc của tôi, chỗ này tôi rất quen thuộc, tôi ngồi xe buýt về là được rồi, cô có việc thì mau đi trước đi."

Phúc Hi chưa uống ngụm đồ uống nào đã đứng lên, cười nói: "Vậy chúng ta cùng đi thôi!"

"Được." Ngũ Y Y liếc nhìn đồ uống của Phúc Hi, ngầm thở dài.

Đúng là lãng phí mà, vị tiểu thư này la hét khát nước đi vào mua đồ uống, vậy mà một ngụm cũng chưa uống đã muốn rời đi, thuần túy chính là lãng phí tiền bạc.

Bà xã của Hoắc lão đại đúng là giỏi lãng phí.

Hai cô gái cùng nhau ra khỏi trung tâm mua sắm, Thạch Ưng đã ở bên cạnh xe ô tô mở cửa xe.

Phúc Hi vẫy tay tạm biệt Ngũ Y Y: "Y Y, hôm nay thật vui vẻ, có cô với tôi, tôi cảm thấy thời gian trôi thật mau. Hôm nào chúng ta lại cùng nhau đi dạo phố nha?"

Ngũ Y Y chỉ mong sao kiều tiểu thư này mau đi đi, liền gật đầu: "Đừng khách khí, đều là bạn bè mà. Tạm biệt."

Ngũ Y Y nhìn Phúc Hi lên xe, lái đi, cô mới đi về phía trạm xe buýt.

Phúc Hi ngồi trên xe ô tô, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

"Cô ta uống hết thuốc rồi."

Ánh mắt của Phúc Hi lạnh lẽo, tỏa ra một luồng khí ngoan độc.

Thạch Ưng gật đầu: "Tốt. Khoảng vài phút nữa sẽ phát tác."

"Vậy đuổi theo cô ta từ phía xa, đừng để cô ta phát hiện."

"Vâng."

Thạch Ưng quay xe lại, xa xa đi theo Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y nhìn thời gian trên điện thoại di động, còn khoảng nửa giờ thì tan học, đúng lúc cô ngồi xe buýt trở lại trường học thì chú A Trung cũng đến đón cô.

Ngũ Y Y búng tay một cái, đi về phía trước.

Đột nhiên!

Cảm giác chóng mặt!

Ngũ Y Y khẩn trương đứng lại, không dám đi về phía trước nữa.

Chóng mặt vẫn là chóng mặt.

Ngũ Y Y nhanh chóng bám lấy cây cột bên cạnh, thân thể tựa vào đó, điều chỉnh lại một chút.

Có thể là quá mệt mỏi, đại não không cung cấp đủ máu.

Đoán chừng nghỉ ngơi một chút là không có việc gì thôi.

Đôi khi dì cả của cô tới cũng sẽ có vài phút choáng váng ngắn ngủi như thế, chỉ cần đứng lại một chút là có thể tỉnh lại.

Ngũ Y Y đứng ở đó, nhắm mắt lại, hít sâu.

Mở to mắt, trời đất vẫn quay cuồng, cô nâng trán vội vàng nhắm hai mắt lại.

Tại sao lần này lại chóng mặt lâu như vậy?

Trong óc ong ong vang lên, huyệt Thái Dương như thình thịch nhảy loạn.

Ngũ Y Y cảm thấy hít thở cũng khó khăn, chân tay vô lực.

Không tốt! Chắc không phải là bệnh cấp tính gì đó chứ?

Ngũ Y Y muốn mở túi xách ra cầm điện thoại gọi cho Hàn Giang Đình đến giúp, vừa mới khom lưng, trời đất liền tối sầm, sau đó cô không biết cái gì nữa.

"A! Ở đây có người té xỉu rồi!" Một cô gái hoảng sợ kêu lên.

Một chiếc ô tô đúng lúc dừng lại bên cạnh, sau đó một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đi xuống, hắn gật gật đầu nói: "Không sao đâu, đây là em gái tôi."

Sau đó, Thạnh Ưng ôm lấy Ngũ Y Y, đặt ở ghế sau xe ô tô.

Lời nói của Hoắc Phi Đoạt sắc bén mà chính xác, tất cả mọi người đều nghe rất cẩn thận.

Một tràng vỗ tay, hắn kết thúc cuộc nói chuyện, đi xuống.

"Lão Đại nói thật sự quá tốt! Có chiều sâu! Có ảnh hưởng!"

Cố Tại Viễn nịnh bợ Hoắc Phi Đoạt, giơ ngón tay cái lên với hắn.

Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Cố Tại Viễn một cái, trực tiếp móc điện thoại di động ra, đổi im lặng thành tiếng vang.

"Tối hôm nay tôi không trở về biệt thự, tôi nói với Phúc Hi là tôi đi công tác cùng cậu hai ngày, thứ hai mới về. Đến lúc đó cậu đừng có phá."

Cố Tại Viễn há to miệng: "A, lão đại, anh cùng Ngũ Y Y đi ngọt ngào cuối tuần sao?"

*****

Hoắc Phi Đoạt lại nhìn thời gian: "Cô ấy sắp tan học rồi, Nàng sắp tan học, A Trung nên là đi qua đi."

"Lão Đại, tại sao anh lại nói dối, để em đi đối mặt với bão tố chứ? Vậy em đóng cửa lại, miễn để Phúc Hi tiểu thư nhà anh đến gặng hỏi."

"Cậu dám! Muốn luyện tập cùng tôi rồi hả?"

Cố Tại Viễn hận nghiến răng nghiến lợi: "Thôi anh đi đi, Hảo đi được rồi, đố phụ kia nhà anh giao cho em là được rồi. Thật là, đời trước đúng là em thiếu nợ anh mà!"

Hoắc Phi Đoạt gian thương địa nở nụ cười: "Cậu cũng đã thú nhận rồi vậy hôm nào tính toán xem thiếu nợ tôi bao nhiêu, từ đời trước đến giờ, tổng cộng có bao nhiêu lợi tức (lãi)."

Cố Tại Viễn hếch mũi lên, tức giận đến hừ hừ: "Em thú nhận còn không được?"

Nghĩ đến đêm nay sẽ ở chung cùng Ngũ Y Y, bất kể là làm cái gì đều sẽ cực kỳ ngọt ngào. Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười.

Ngũ Y Y bất tỉnh nằm ở ghế sau ô tô, theo ô tô xóc nảy, thân thể nhỏ bé hơi lắc lư vài cái.

Phúc Hi âm hiểm cười xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, khinh thường nói: "Loại phụ nữ này có cái gì nổi trội chứ? Tôi thấy cũng không phải quá đẹp, thân hình cũng không cao như tôi, lại không biết làm nũng như tôi, thật không biết anh Phi Đoạt nghĩ thế nào mà lại thích loại phụ nữ này?"

Thạch Ưng lái xe, không nói câu nào.

Di động của Phúc Hi vang lên, cô ta giật mình, vừa nâng điện thoại lên đã sợ tới mức khẩn trương nói với Thạch Ưng: "Làm sao bây giờ, là điện thoại của anh Phi Đoạt! Anh ấy có phải phát hiện cái gì rồi không?"

Thạch Ưng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi trầm ổn nói: "Không đâu. Hoắc Phi Đoạt sẽ không biết gì đâu, trước hết cô cô cứ nghe xem hắn có ý gì."

"A." Phúc Hi chột dạ thở sâu vài cái, vuốt ngực, sau đó mới nhận điện thoại, run rẩy cẩn thận nói: "Anh Phi Đoạt sao?"

Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Phi Đoạt truyền tới đây: "Ừm, là anh. Công tay anh có việc, anh phải lập tức bay sang Italy cùng Cố Tại Viễn, Thứ hai mới có thể trở về. Em ở nhà ngoan ngoãn. Nếu cô đơn thì về Mĩ đi."

Phúc Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh không ăn cơm sao? Đi vội vậy hả?"

Trên mặt là vẻ mừng thầm.

"Ừm, rất vội vội, đang đợi máy bay. Cứ như vậy đi. Có việc sẽ gọi lại sau."

"Được."

Phúc Hi cúp điện thoại, lập tức nở nụ cười, xoay mặt nói với Thạch Ưng: "Thật tốt quá! Trời cũng giúp tôi! Biết không? Đêm nay anh Phi Đoạt muốn xuất ngoại, đi Italy, Thứ hai mới về. Cho nên bất luận Ngũ Y Y này xảy ra chuyện gì anh ấy đều không thể quản. Nha đầu này tùy chúng ta xử lý thế nào cũng được."

Thạch Ưng liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái: "Vẫn nên ổn thoả một chút, ngộ nhỡ Hoắc Phi Đoạt biết là chúng ta làm, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

Nụ cười trên mặt Phúc Hi nhất thời tiêu tan, có chút sợ hãi, có chút tức giận, "Cứ cho là anh Phi Đoạt biết gì có ích gì? Tôi cũng không phải người khác, anh ấy có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ, còn có thể vì một nha đầu mà trở mặt với tôi sao?"

Thạch Ưng sâu xa nói: "Nếu, tôi nói là nếu. Nếu Hoắc Phi Đoạt cực kỳ để ý cô gái này, như thế, tất cả đều có khả năng."

Phúc Hi không lên tiếng.

Thạch Ưng khuyên cô ta: "Cho nên, chuyện này chúng ta phải làm cho gọn gàng, để hai chúng ta không ở hiện trường, mà nhìn qua còn giống ngoài ý muốn."

Phúc Hi gật đầu.

Một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa trường đại học.

Lái xe ngồi ở chỗ tay lái, ngáp một cái, nhìn A Trung ở ghế lái phụ, hỏi: "Anh Trung, chúng ta chạy tới đây làm gì?"

*****

A Trung nhìn về phía cánh cửa: "Đón người phụ nữ của lão đại. Cậu đúng là toàn nói những lời vô nghĩa!"

"Sòng bạc bên kia hỗn loạn như vậy chúng ta cũng không quản, chạy tới chỗ này là vì đón phụ nữ?"

A Trung nhíu mày: "Sòng bạc có loạn cũng không là chuyện gì lớn, so sánh với nha đầu này thì rắm cũng không phải. Tôi cảnh cáo cậu, ở trước mặt Ngũ Y Y thì quản tốt cái miệng của mình đi, ngàn vạn lần đừng đắc tội nha đầu này, cẩn thận cái đầu của cậu không chắc chắn."

Lái xe kia giật mình, khẩn trương ngồi thẳng người.

A Trung lần thứ n nhìn đồng hồ, thở dài: "Ôi bà bà nội tổ của tôi... , tại sao còn chưa ra vậy, mắt của tôi sắp rớt đến nơi rồi đây, phụ nữ đúng là phiền toái, thật cằn nhằn!"

Không có cách, cần phải vô cùng kiên nhẫn với đám người này.

A Trung bất đắc dĩ vò đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhích thân thể lại gần, vẫn là muốn nhìn về cánh cửa.

Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Phi Đoạt liền mau chóng đi ra ngoài.

Cố Tại Viễn vui vẻ theo đuôi Hoắc Phi Đoạt, kêu la: "Tiệc rượu buổi tối anh không đi sao?"

Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại, vẫn thần tốc đi tới: "Vô nghĩa! Tôi có thể đi sao?"

"Vậy được rồi, em chỉ có thể đi một mình thôi."

Hoắc Phi Đoạt dặn dò, đi như gió: "Cậu nhớ kỹ, cậu đã theo tôi đi Italy rồi."

"Biết rõ, không sai được! Tối em sẽ diễn diễn trò, lời kịch hẳn sẽ không sai!"

Cố Tại Viễn nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài: "Ưm hừm, thực chịu không nổi, lão Đại sao phải khẩn trương vậy?"

Cố Tại Viễn tại nắm tóc, méo mó suy nghĩ, không dám tin.

Sau đó bắt đầu than thở: "Con bé kia cũng quá may mắn rồi, vậy mà khiến lão đại không gần nữ sắc của chúng ta bắt đầu muốn ăn mặn? Nếu con nhóc đó đi mua xổ số, khẳng định sẽ trúng giải nhất, đúng là quá may mắn!"

Hoắc phi đoạt nhảy lên ô tô, cao giọng nói: "Biệt thự Vọng Hải!"

"Vâng, lão Đại!"

Lái xe vững vàng lái xe, Hoắc Phi Đoạt giơ cổ tay lên, không ngừng xem đồng hồ, tự nói: "Nên làm gì với nha đầu kia đây? Tốt nhất là đuổi nha đầu kia về nhà trước."

Vừa quay mặt, nhìn thấy cửa hàng hoa ven đường, lập tức kêu lên: "Dừng xe!"

Lái xe đã giật mình, khẩn trương giẫm thắng xe.

Chiếc ô tô nhanh như chớp bị phanh lại.

Có người muốn mắng, nhưng vừa thấy ô tô phía trước và bảng số xe thì lập tức rụt cổ lại.

Hoắc Phi Đoạt nhảy xuống ô tô, chạy vào cửa hàng bán hoa, hỏi: "Hoa gì thì thích hợp với phụ nữ? Trừ hoa hồng."

Hoa hồng quá tục, nơi nơi đều có thể nhìn đến. Ghê tởm....

Cô bé bán hoa xoay người nhìn lại, nhất thời ngây người.

Wow, trên trời rớt xuống một người siêu đẹp trai như minh tinh điện ảnh... ! A... Không, còn có khí chất, có khuôn cách, đẹp trai hơn minh tinh điện ảnh nhiều!

OMG...... Đầu đầy sao......

Hoắc Phi Đoạt nhìn hoa bên trong, có phần vội vàng xao động: "Cuối cùng là hoa gì?"

"A? Nha......" Cô bé kia mới tỉnh lại, lau nước miếng, cười tít mắt nói: "Vậy hoa Tulip thì sao? Bày tỏ tình ý kéo dài?"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, gật đầu, "Được, bó một bó đi."

Cô bé vừa lấy hoa, vừa nói: "Lục bình cũng tốt... Đại diện cho không dám biểu lộ tình yêu."

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ môt chút, gật đầu, "Vậy cũng lấy một bó."

Cô bé bó hoa xong, chuyển qua cho Hoắc Phi Đoạt, hắn nhận hoa, nhìn nhìn, hài lòng mỉm cười: "Không tồi, rất đẹp."

Cô bé lập tức biến thành hoa si đi không được: "Đúng không? Anh thích là được rồi."

*****

Tiêu Lạc đứng trong hành lang, nhịn không được gầm lên.

Hoắc Phi Đoạt xoay người ra ngoài.

Cô bé vẫn còn làm hoa si.

Qua một lúc lâu sau, cô bé kia mới phản lại, lắp bắp kêu to, "Này! Anh chàng đẹp trai kia! Anh còn chưa trả tiền!"

Hóa ra đẹp trai cũng có thể dùng để mê hoặc người bán hàng!

"Kêu la cái gì! Lão đại của chúng tôi sẽ không nợ cô chút tiền ấy đâu! Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Một anh chàng vạm vỡ cầm một sấp tiền mặt trong tay, hung dữ nhìn cô gái.

Hoắc Phi Đoạt một tay ôm hoa, nghĩ đến cảnh Ngũ Y Y nhìn thấy chỗ hoa này không biết sẽ như thế nào, nhịn không được âm thầm nở nụ cười.

Ài, nếu nha đầu kia cũng không hiểu ngôn ngữ của những bông hoa như hắn thì mua những thứ hoa này, cô ấy nhìn cũng không hiểu.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên ảo não vỗ đầu, tự nói: "Tại sao bây giờ mình lại ngu ngốc thế? Cầm một bó hoa, y như đứa ngốc! Mình vậy mà cũng làm chuyện đần độn như thế!"

Sắc trời dần dần tối sầm, A Trung chờ tới chờ lui, chờ đến lo lắng không thôi.

Hắn xuống xe, hút rất nhiều thuốc, trên mặt đất là một đống đầu mẩu thuốc lá.

"Sao lại thế này, tại sao còn chưa về?"

A Trung mệt mỏi, vẫy tay, gọi mấy tiểu đệ trong xe ra, nói: "Mấy cậu vào trong tìm Ngũ Y Y!"

"Vâng!"

Đợi một hồi, mấy tiểu tử kia thở hồng hộc chạy ra, nhao nhao kêu: "Anh Trung! Anh Trung! Chiều hôm nay Ngũ Y Y không đi học!"

"Cái gì!" A Trung trợn mắt, vứt thuốc lá trong tay xuống đất.

Thạch Ưng khiêng Ngũ Y Y đến một phòng tổng thống, đặt lên giường.

Phúc Hi đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng nói: "Cô đừng trách tôi đối xử với cô như vậy, không có cách nào cả, ai bảo cô muốn cướp người đàn ông của tôi chứ? Thạch Ưng, tiêm xuân dược cho cô ta!"

"Ừm."

Thạch Ưng đáp lời, lấy kim tiêm ra, tiêm xuân dược vào cánh tay của Ngũ Y Y.

Phúc Hi cười nói: "Hơn nửa giờ nữa, cô ta sẽ cảm thấy nóng mà bồn chồn tỉnh lại, khi đó, ai ở bên cạnh cô ta cũng là chó đực hết, sẽ vội vã nhào lên, ha ha ha."

Thạch Ưng liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, lại nhìn Phúc Hi, không nói tiếng nào.

Thạch Ưng chạy thử Cameras rồi báo cho Phúc Hi: "Cameras đã chạy thử, hoạt động bình thường."

"Ừm, tốt, chính xác."

Phúc Hi duỗi tay qua: "Mang số điện thoại mới tới đây."

Thạch Ưng đưa cho Phúc Hi một chiếc điện thoại.

Phúc Hi tìm số liên lạc: "Dãy số này... Anh xác định là Tiêu Lạc?"

"Ừm, xác định."

Phúc Hi gật đầu, bấm dãy số kia.

Tiêu Lạc đang ở một hội nghị loại nhỏ, nghe tổng kết công việc gần đây.

Điện thoại di động rung lên, hắn không nghe.

Điện thoại ngừng một hồi lại không nóng vội vang lên.

Tiêu Lạc nhìn cấp dưới vài lần, móc điện thoại ra, vừa thấy là một dãy số xa lạ liền nhíu mày, nhận điện.

Không đợi hắn nói chuyện, bên kia liền truyền đến một giọng nữ: "Ngũ Y Y là bạn gái của anh phải không?"

Ừm?!

Tiêu Lạc nhất thời nhíu chặt mày, cao giọng kêu lên ngay tại chỗ: "Đúng! Là cô ấy! Cô là ai? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tất cả nhân viên đang họp đều kinh ngạc đến ngây người.

Cùng lúc đó, Tiêu lạc đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Phúc Hi cười gằn, hạ giọng nói: "Ngũ Y Y bị bệnh, nếu anh không đến, cô ấy có thể sẽ bị nguy hiểm."

"Cái gì? Cô sinh bệnh gì? Cô là ai? Y Y ở đâu!"

*****

"Ha ha, tôi không là ai cả, mấu chốt là, nếu như anh ngay bây giờ không đến đây.... Tôi sợ Ngũ Y Y của anh sẽ xảy ra chuyện đấy. Nhớ đại chỉ là...."

Tiêu Lạc mặt âm trầm, con ngươi híp lại, lúc người kia nói địa chỉ cho hắn, hắn cũng đã đi thang máy xuống bãi đỗ xe

Mấy phút sau, Tiêu Lạc nhanh chóng lái xe đi ra ngoài

Phúc Hi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào bồn cầu, sau đó đi ra ngoài

"Tốt rồi, đã báo cho tên Tiêu Lạc đó, Thạch Ưng, chúng ta đi thôi"

Thạch Ưng gật đầu, "Chúng ta trở về quan sát tình hình, đến lúc hắn ta tới thì gọi điện thoại báo cho Hoắc Phi Đoạt tới xem là xong"

Phúc Hi gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi phòng, để lại một mình Ngũ Y Y nằm ngủ ở đó

Trong chốc lát, Ngũ Y Y tỉnh lại, cô mở mắt, nhìn xung quanh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển

Nóng quá

Tại sao lại nóng như vậy?

Giống như cả người đang nằm trong lồng hấp bánh bao vậy, cô đều muốn bị chưng chính

"Nóng muốn chết.... Có nước không?"

Ngũ Y Y khàn khàn nói, âm thanh rất nhỏ

Chuyện gì đã xảy ra?

Mình bị làm sao vậy?

Tất cả âm thanh cô nghe được đều là tiếng ong ong khó chịu

Trước mắt, giống như những dải lụa dao động qua lại, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ phía trước

Quơ quơ đầu, muốn đứng lên, chận lại mểm nhũn, một chút sực lực cũng không có, phù một cái ngã xuống đất

Khát nước quá....

"Tôi.... tôi, có ai không? Nơi này... có ai không?"

Ngũ Y Y lảo đảo vịn tường đứng lên, người lung lay như sắp đổ đi đến phòng tolet, cô bám vào thành bồn rửa mặt, mở van nước, nước rào rào chảy ra

Dội nước lạnh lên đầu, dùng nước lạnh khiến mình thanh tỉnh, uống từng ngụm từng ngụm nước giải khát

Hơi thoải mái một chút rồi, nhưng cô vẫn thấy khát

Nước lạnh, khiến y phục cô ướt nhẹp, dính sát vào người, lộ ra cảnh đẹp trước ngực, lồng ngực phập phồng giống như rất khao khát một thứ không rõ

Cô nắm ngực mình, rất muốn xé rách y phục trên người

Bụng bốc lên một luồng nhiệt, ngưng tụ lại, rất khó chịu

Nóng quá!

Ngũ Y Y cảm thấy giữa hai chân, nhiệt nóng hồ hồ, cô đang khát vọng một thứ

Tay, vô thức trên người lục lị, chà xát, cô nghe được tiếng mình thở dốc nặng nề, âm vang rất lớn

Mình bị sao vậy? Bị sao vậy?

Một cái ý niệm thoáng qua trong đầu, cô liền lọt vào trong ảo giác

Tiêu Lạc hung hăng nhìn phía trước, xe chạy rất nhanh, liên tục vượt ba đèn đỏ, khiền người đi đường bị dọa

Có nhiều lúc xem tông vào xe người đi đường, khiến người đi xe sợ đến thét lên

Hoắc Phi Đoạt vừa đến biệt thự Hải Vong, A Trung lại gọi điện thoại tới

Hoắc Phi Đoạt tâm tình cực kỳ tốt, tiếp điện thoại, "Các người đi tới đâu rồi?"

"Lão đại! Không xong! Ngũ tiểu thư hôm nay không có đến trường! Em không đón được cô ấy!"

"Cái gì!"

Hoắc Phi Đoạt dưới sự kinh hãi, hoa tươi trong tay, rơi xuống đất

Hoắc Phi Đoạt vội vã gọi cho Ngũ Y Y, điệnt hoại vang lên nhưng không có ai bắt máy

"Mau nhận! Cầu em mau nhận đi"

Hoắc Phi Đoạt gấp đến toát mồ hôi

Rốt cuộc, gọi đến lần thứ năm, điện thoại cũng có người nhân

"Y Y! Em đang ở đâu! Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì! Y Y "

Hoắc Phi Đoạt chưa từng hiện ra vẻ mặt giận dữ như bây giờ

Hắn trước giờ vẫn luôn ưu nhã, trầm ổn, bình tĩnh như vậy

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)