Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 37

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 37
Tôi Và Hắn Ai tốt Hơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thạch Ưng gật đầu.

"Tôi bảo anh đi làm xuân dược anh làm xong chưa?"

Thạch Ưng run bắn người, từ từ lấy cái bình nhỏ trong túi ra: "Tiểu thư! Làm xong rồi, muốn dùng nó sao?"

Phúc Hi gật lấy bình xuân dược: "Không cần anh quản tôi! Anh chỉ cần làm những việc theo những gì tôi nói là được rồi!"

Phúc Hi cầm cái bình nhỏ, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi ngửi, từng mùi hương thơm thẹ bay lên.

Đây là xuân dược sao?

Có thể làm cho con người ý loạn tình mê, không quan tâm điên cuồng đánh về phía người khác gì đó sao?

Có thật kỳ diệu như thế không?

Anh Phi Đoạt, đừng trách em, đây đều là anh ép buộc em làm như vậy.

Vì sao anh lại không đếm xỉa đến em?

Vì sao không chú ý đến em?

Vì sao muốn vứt bỏ em?

Từ nhỏ em đã làm bạn cùng anh, vẫn mộng tưởng sẽ gả cho anh, nhưng anh chưa bao giờ để em trong mắt, bây giờ tốt rồi, anh lại nhớ đến người con gái khác!

Em tuyệt đối không cho phép!

Phúc Hi nhắm mắt lại, nắm chặt bình nhỏ vào trong ngực.

Thạch Ưng đứng bên cạnh, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đều nhịn xuống, nắm quả đấm thật chặt.

Bởi vì buổi trưa Hoắc Phi Đoạt còn có việc quan trọng, nên đã đưa Ngũ Y Y trở về trường học.

Ngũ Y Y theo thói quen nhảy xuống xe trước, sau đó vẫy tay chào Hoắc Phi Đoạt: "Bái bai. Chủ nhật gặp lại! Anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt để báo đáp anh."

Hoắc Phi Đoạt hơi cười nhạt một chút, ngay lúc Ngũ Y Y xoay người bước, đi, hắn nhanh chóng bước xuống xe gọi to: "Y Y!"

"Hả? Còn có việc gì sao?"

Ngũ Y Y ngạc nhiên xoay người lại, Hoắc Phi Đoạt đã bước nhanh đến.

Ngay lúc Ngũ Y Y chưa thấy rõ vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt lúc bấy giờ, cô đã bị hắn gắt gao ôm chặt vào lòng.

Hả? Hoắc Phi Đoạt làm sao vậy?

Sao lại đột nhiên như vậy rồi?

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nằm trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, vẻ mặt mờ mịt.

"Anh làm sao vậy?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, cho dù có hàng ngàn lời nói vẫn không thốt nên lời, vừa nghĩ đến trong lòng cô bé này thích Tiêu Lạc, không hiểu sao hắn lại cảm thấy buồn bực và bất đắc dĩ.

Có cảm thấy tôi tốt hay không?"

Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, cắn răng nặn ra mấy chữ kia.

"Hả?" Ngũ Y Y ngạc nhiên mở hai mắt thật to.

Có ý gì?

Hoắc Phi Đoạt buông Ngũ Y Y ra, nhưng hai tay bưng mặt cô lên, buộc cô phải ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tôi nói..... Em có cảm thấy chúng ta rất tốt không?"

Ngũ Y Y run bắn người, lập tức nở nụ cười rực rỡ: "Tất nhiên là tốt, anh tất nhiên là tốt rồi, vừa có tiền, vừa có bản lĩnh, còn có thể đánh nhau. Anh là Hoắc lão đại mà, tất nhiên là xuất sắc nhất thế giới rồi."

"Tôi và Tiêu Lạc, ai tốt hơn?"

Hả?

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.

"Anh, anh và Tiêu Lạc? Sao hai người lại so với nhau? Anh là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Hoắc lão đại, còn Tiêu Lạc chỉ là một ông tổng thông thường, Tiêu lạc là người nha tôi, sao lại so với anh được?"

Nghe đáp án như vậy, Hoắc Phi Đoạt thất vọng tràn trề.

Nói đi nói lại, cô bé này không xem Hoắc Phi Đoạt hắn là đối tượng đàn ông để kết giao mà.

*****

Mà Tiêu Lạc ở trong lòng cô, lại nói là người nhà.

Có thể kết hôn cùng người nhà sao?

Hừ!

Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt bực dọc và ghen tỵ, hừ lạnh một tiếng, buông Ngũ Y Y ra, xoay người rời đi.

"A! Tên gia hỏa kia sao lại nữa rồi? Đột nhiên lúc đó hỏi hắn được không? Hắn lại bảo không được, mình cũng không dám nói trước mặt hắn, hơn nữa, cho dù tốt hay không tốt, cũng đâu có quan hệ gì với mình, tôi cũng không phải là cánh tay nhỏ bé của anh."

Ngũ Y Y gãi gãi đầu, cũng không sao hiểu nổi, bĩu môi, đi về phía phòng học.

Đi đến căn tin, gặp người lấy cơm nhiều quá, cô đành phải xếp hàng chờ.

"Tránh ra một chút! Đi chậm như vậy!"

Ngũ Nhân Tâm cố ý đụng vào Ngũ Y Y, chen lấn đẩy cô qua một bên, sau đó bước nhanh về phía trước.

Ngũ Y Y suýt chút ngã xuống, tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm.

Ngũ Nhân Tâm quay đầu lại, le lưỡi làm mặt quỷ với cô.

Bày ra vẻ mặt đắc ý làm chuyện ác thành công.

Ngũ Y Y suy nghĩ, làm sao để trả thù Ngũ Nhân Tâm đáng giận này, giả vờ như không đứng vững, đem nước canh hất vào người cô ta, đang suy nghĩ lung tung, Hàn Giang Đình lướt qua, đuổi theo Ngũ Nhân Tâm, kéo lấy cổ áo cô ta, hung ác nói: "Ngũ nhị con nhóc? Sao cô lại thế này? Tôi ở bên ngoài cách mười mét vẫn thấy được, cô cố ý chạm vào Ngũ Y Y của chúng tôi. Cô muốn làm gì? Tôi thật đã nhịn cô lâu rồi!"

Rất nhiều bạn đang lấy cơm đứng lại xem náo nhiệt.

Ngũ Y Y mệt mỏi rũ mắt xuống.

Hàn Giang Đình này, đúng là một tên thiếu não. Làm như thế thật ngây thơ.

Ngũ Nhân Tâm vừa nhìn thấy Hàn Giang Đình, lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Giang Đình! Sao cậu lại đi theo con nha đầu kia gọi mình là Ngũ nhị con nhóc? Sao cậu có thể như vậy?"

"Cô nói cũng vô dụng thôi! Lúc nãy là cô cố ý đụng vào Ngũ Y Y phải không?"

"Không phải!"

"Cô đi giải thích cho tôi!"

"Tôi không đi! Giang Đình! Vì sao cậu luôn đứng về phía con con nha đầu hèn hạ kia? Vì sao vậy?"

Ngũ Y Y suy nghĩ, vân đạm phong khinh nói: "Bởi vì tôi là con nha đầu hẹn hạ, gen di truyền hơn cô, dáng vẻ xinh đẹp hơn cô, đáng yêu hơn cô, hấp dẫn đàn ông hơn cô. Làm sao bây giờ? Cô có muốn chui xuống đất tìm mẹ cô, thay đổi gen sinh ra của cô một chút không?"

Ngũ Y Y đưa tay ôm lấy cánh tay Hàn Giang Đình, nâng mặt lên hôn vào mặt Hàn Giang Đình, rồi thân mật tựa đầu vào cánh tay hắn nói: "Giang Đình thân ái! đi, đưa người ta đi lấy cơm đi. Người ta muốn ăn cơm thịt kho tàu nha."

Hàn Giang Đình lập tức vui vẻ, nâng mặt lên, cười ngọt ngào đáp: "Được rồi, vợ!"

Ngũ Y Y đi đến, nhẹ nhàng véo vào tay Hàn Giang Đình: "Cậu nói bậy gì đó? Cái miệng của cậu không giữ được sao? Ai là vợ cậu? Thật đáng ghét!"

Ngũ Nhân Tâm chết đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y, tức giận rơi từng giọt nước mắt, cô phát điên la to: "Cô đừng đắc ý! Tôi biết cô và Hàn Giang Đình không có gì! Ngũ Y Y! Không phải cô thích Tiêu Lạc sao? Tôi có thể nói cho cô biết, Tiêu Lạc đã đồng ý đính hôn với chị cả của tôi rồi! Cô là một con ngốc bị vứt bỏ! Cô nghĩ là cô có gì đặc biệt hơn người? Tôi phi! Cô bị vứt bỏ rồi!"

Ngũ Y Y đang đi, đột nhiên dừng bước lại.

*****

Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch luôn.

Hàn Giang Đình nhíu mày, nhìn Ngũ Y Y, sau đó xoay người lại nói với Ngũ Nhân Tâm: "Ngũ Nhân Tâm! Cô không nên nói bậy bạ nha! Dám tung tin bừa bãi, tôi sẽ không tha cho cô!"

Ngũ Y Y cắn môi, cả người hơn run rẩy.

Có phải sự thật không?

Lời Ngũ Nhân Tâm nói có phải là sự thật không?

Tiêu Lạc gặp khó khăn đã đồng ý đính hôn cùng Ngũ Nhân Ái sao?

Không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng!

Tiêu Lạc đã nói rõ với cô, anh ta sẽ không muốn Ngũ Nhân Ái, anh ta sẽ không đính hôn với cô ta, người anh ta thích là mình!

Ngũ Nhân Tâm hừ một tiếng, nổi khùng lên nói: "Cả nhà đều biết tin này, chỉ có một mình cô ta không biết thôi. Nếu tôi nói dối! Ra ngoài đường cho xe đụng chết đi!"

Nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy ra khỏi căn tin.

Ngũ Y Y thất thần, ánh mắt mở thật to.

Hàn Giang Đình đẩy đẩy Ngũ Y Y: "Cậu không sao chứ? Sao ngơ ngác vậy?"

Ngũ Y Y cầm cánh tay Hàn Giang Đình, miễn cưởng ngồi trên ghế, nghẹn ngào nói: "Tiêu Lạc thật sự muốn đính hôn cùng Ngũ Nhân Ái sao?"

Hàn Giang Đình muốn mắng Tiêu Lạc vài câu, vừa nhìn thấy sắc mặt Ngũ Y Y không tốt, sợ tới mức không dám nói gì.

Đầu óc Ngũ Y Y hổn loạn, Hàn Giang Đình lấy thức ăn về, đặt trên bàn, nhưng bọn họ lại ăn không vô.

Hàn Giang Đình ra sức dụ dỗ cô, cô mới ăn được vài muỗng cơm.

Trong lòng vẫn có một giọng nói: "Tiêu Lạc đang lừa cô!"

Sẽ không!

Làm sao Tiêu Lạc có thể lừa cô chứ?

Hắn vẫn quan tâm cô như thế, như ánh mặt trời chiếu ấm áp cho cô, ở trong ngôi nhà lạnh lẽo kia, cho cô một phần ấm áp.

Cô xem hắn cư xử giống như một người mẹ, có một loại cảm giác tình thân đã lâu.

Mẹ đã đi, bỏ lại cô một mình, chẳng lẽ hiện tại, người đàn ông mang thoe mùi vị của mẹ, cũng phải rời khỏi cô sao?

Đáy lòng Ngũ Y Y rối bời.

Ngũ Y Y đem ảnh chụp và bài sưu tầm Cố Tại Viễn đưa cho cô giáo, cô giáo già xử nữ kích động, khen ngợi Ngũ Y Y lên tận trời, Ngũ Y Y đều thờ ơ, nghiêm mặt.

Ngũ Y Y đi ra khỏi văn phòng, cô giáo già còn đang kích động.

Cô thật không biết nên đi đâu, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Tiêu Lạc, hỏi một câu có phải sự thật như vậy không, lại không dám hỏi.

Hắn xem cô là người nào của hắn?

Hắn nói hắn thích cô, hắn muốn chờ cô lớn lên, đều là một tên tự tại hứa hẹn, có thể tính là cái gì?

Cả một buổi chiều, Ngũ Y Y đều ở trong trạng thái thất thần.

Lúc tan học, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình cùng đạp xe về nhà.

Sau một lúc lâu Ngũ Y Y đều không nói gì, nhưng đột nhiên, lại hét to lên một câu: "Hắn lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho hắn!"

Hàn Giang Đình ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y nổi cáu, trong lòng thương xót cho cô bé này.

Cô thuộc loại ít có được ấm áp, hiện tại phần ấm áp này muốn rời khỏi cô sao?

Hàn Giang Đình cười gượng: "Không sao cả, không phải vẫn còn có tôi ở đây sao? Nếu cậu không gả được, tôi sẽ chấp nhận, cưới cậu thôi. Này, tôi có thể nói này, tương lai hai ta kết hôn, không có cậu khi dễ tôi, hơn nữa không cho cậu cả ngày đánh tôi."

Ngũ Y Y nở nụ cười nhẹ.

Đó cũng là một nụ cười chua xót.

Trở lại Ngũ gia, cả cơm chiều Ngũ Y Y cũng không ăn.

Lúc tám giờ tối, rốt cuộc cô nhịn không được, chạy đến trước cửa phòng Tiêu Lạc, muốn hỏi hắn sự thật.

*****

Đang muốn gõ cửa, lại thấy cửa đang khép hờ, bên trong còn có người đang nói chuyện.

Ai đang nói chuyện với Tiêu Lạc sao?

Ngũ Y Y tò mò áp tai sát vào cánh cửa, ghé vào bên cạnh khe cửa nghe.

Là ba ba nói chuyện với Tiêu Lạc!

"Tiêu Lạc à, tôi rất yên tâm về cậu, sự sống của công ty tôi cũng chuẩn bị giao cho cậu. Về chuyện đính hôn của cậu và Nhân Ái, cũng là do chị cậu nói. Tôi cũng hiểu được, càng thân thì càng tốt, sau khi cậu và Nhân Ái ở cùng một chỗ, công ty đều nằm trong tay người một nhà của chúng ta, cái này rất yên tâm rồi. Nhân Ái rất hợp ý với cậu, nó vụng trộm nói với tôi, nó rất thích cậu. Tôi muốn biết, ý cậu thế nào?"

Ngũ Y Y nghe đến đó, hô hấp ngày càng nhẹ.

Cô căng thẳng đến hai lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh.

Tiêu Lạc, đừng đồng ý với ba ba!

Chần chờ một lát, lại nghe Tiêu Lạc thở dài: "Em nghe theo ý của anh rể và chị, đối với Nhân Ái....... Em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy, anh rể yên tâm."

"Ha ha ha, vậy là tốt rồi, nghe cậu nhận lời, tôi yên tâm rồi. Ha ha ha."

Ngũ Y Y mở to hai mắt, cả người đứng chôn chân ở đó.

Tiêu Lạc nói gì?

Hắn đồng ý?

Hắn cứ đồng ý chuyện đính hôn cùng với Ngũ Nhân Ái!

Ngũ Y Y hốt hoảng trở lại phòng, cả người đều mất đi huyết sắc, nằm dài trên sàn nhà thở dốc.

Ánh mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà.

Trong đầu vẫn tua đi tua lại giọng nói của Tiêu Lạc.

Em nghe theo ý của anh rể và chị............

Đối với Nhân Ái, em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy.........

Tiêu Lạc! Tại sao anh lại đồng ý chuyện đính hôn này?

Không phải anh đã nói anh thích em sao?

Sự yêu thích của anh, không thể vượt qua lần trãi nghiệm này sao?

Thật là buồn cười! Thật là buồn cười chết mất!

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

Ngũ Y Y vẫn nằm trên sàn nhà, hai mắt mở to, không nói một tiếng nào.

"Y Y! Có ở bên trong không?"

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y nhắm mắt lại, giả vờ câm điếc.

Cửa từ từ mở ra. Tiêu Lạc đi vào, mượn ánh trăng, nhìn thấy Ngũ Y Y đang nằm trên sàn nhà.

Hắn hoảng sợ: "Ai da, Y Y, sao em lại nằm trên sàn nhà, trời thật lạnh, rất dễ bị cảm, mau đứng lên. Đứa ngốc!"

Tiêu Lạc nhanh chóng đi qua nâng Ngũ Y Y dậy, đưa Ngũ Y Y ngồi lên ghế.

Tiêu Lạc nhìn mặt Ngũ Y Y, cô không liếc mắt nhìn hắn một cái, thất thần nhìn vào một chỗ.

"Làm sao vậy Y Y? Sao em lại không nói lời nào? Có phải đã gặp chuyện gì không vui rồi không? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em."

Tiêu Lạc có thói quen vuốt mái tóc Ngũ Y Y, bị cô hung hăng hất tay ra.

"Y Y............" Tiêu Lạc ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Ngũ Y Y quay đầu nhìn Tiêu Lạc, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Cảm ơn anh, sau này không cần anh giúp đỡ tôi. Mời anh đi ra ngoài."

"Y Y! Em làm sao vậy? Anh làm sai cái gì sao?"

"Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo anh đi ra ngoài! Ra ngoài!"

Ngũ Y Y đột nhiên nổi cáu, trừng to hai mắt, chỉ vào cửa phòng.

Tiêu Lạc nín thở, im lặng nhìn Ngũ Y Y, thở dài, đi ra cửa, sâu xa nói: "Chờ tâm tình em tốt một chút chúng ta sẽ bàn lại."

Ngũ Y Y cao giọng nói: "Không nói chuyện! Giữa chúng ta không có gì để nói, nhàm chán!"

Tiêu Lạc ra đến cửa, xoay người lại nhìn Ngũ Y Y, thấy cô mở to hai mắt, trong đó lóe lên tia thù hận, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền đi ra ngoài.

*****

Đợi cho Tiêu Lạc đóng cửa lại, Ngũ Y Y nằm dài trên giường, khóc rống lên.

Cô tin tưởng Tiêu Lạc như vậy, có nghĩ rằng hắn sẽ đem lại cho cô ấm áp như một người mẹ, có thể đáng thân mật.

Nhưng không ngờ, hắn lại lừa gạt cô, vừa bán rẻ sự quan tâm, vừa đồng ý đính hôn với Ngũ Đại con nhóc kia!

Tiêu Lạc, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Ngũ Y Y! mày đừng khóc, mày muốn quên sẽ quên được!

Mày muốn quên tất cả sự ấm áp Tiêu Lạc đã cho mày!

Quên tất cả những lời ngon tiếng ngọt đã nói với mày!

Cần gì chờ mày lớn lên! phân chó!

Cút đi!

Ngũ Y Y trốn trong chăn khóc thật lâu.

Buổi tối, Hoắc Phi Đoạt đi dự tiệc rượu, hắn uống hơi nhiều.

Cố Tại Viễn uống cùng hắn, vẫn lải nhải: "Lão đại à Lão đại, hôm nay anh vì con nhóc kia, suýt chút nữa đã đánh gãy bộ xương của tôi! Lại còn nói tôi nói với anh không công bằng, chẳng lẽ anh không công bằng sao? Cô ấy ép buộc tôi làm ông già lọm khọm, anh vẫn tiếp tục nhìn. Cô ấy vừa nói khát nước, anh nhanh chóng đi lấy nước cho cô ấy. Tôi và anh là bạn bè nhiều năm như vậy cũng không bằng một con nhóc vừa mới làm bạn được vài ngày kia.

Hoắc Phi Đoạt để ly rượu xuống, trên ngũ quan thanh nhã, hơi đỏ bừng.

Ánh mắt càng đẹp thì càng đưa tình.

Có mấy cô gái từ xa nhìn đến, đều bị Hoắc Phi Đoạt ngẩng mặt lên, làm cho các cô ấy muốn phun máu mũi.

"Đột nhiên tôi cảm thấy, đối xử thật thất bại."

Hắn nói sâu xa, xoa xoa tâm mi.

Suy nghĩ đến trong lòng nha đầu kia chỉ có Tiêu Lạc, hắn cảm thấy mình như anh hùng không có đất dụng võ.

Cố Tại Viễn nhe răng cười xấu xa: "Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đồng ý đánh, một người đồng ý chịu đựng. Đừng trách tôi nói lời thật, anh đây là tự hành hạ mình! Con nhóc kia có chỗ nào tốt hả? Dáng người không tệ, làn da rất trắng. Nhưng mà tính tình lại rất kém, một chút ôn nhu cũng không có, ầm ĩ cứ như một đứa trẻ. Đâu có điểm nào của một người phụ nữ đâu? Làm bạn với những người này, không nói lớn lên sẽ như thế nào, ít nhất phải làm nũng, phải ôn nhu, biết làm cho đàn ông vui vẻ. Này vừa khéo, dựa vào, dũng cảm hơn tôi. Thôi, Lão đại! Anh cũng đừng thích người như thế, người cá biệt như vậy, đã sớm làm hư rồi."

Hoắc Phi Đoạt cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nếu tôi có thể làm chủ được chuyện này thì tốt quá rồi."

"A?Không phải chứ Lão đại?" Cố Tại Viễn mở to hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ run rẩy nói: "Lão Đại! Chẳng lẽ anh hãm sâu vào rồi sao?"

Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn một cái, không trả lời, đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.

"Má ơi! Thật đáng sợ! Lão đại, anh là người giàu nhất Châu Á, anh là một nhân vật phong thái Long Tường, không phải là đại ca nhà hàng xóm, về mặt tình cảm anh không thể chân tình được, đây là điều tối kỵ nhất của người đứng đầu hắc đạo, có cần tôi chỉ dạy anh cách tẩy não một chút không? Trong hắc đạo, mặc kệ có bao nhiêu nhàn rỗi, cũng không thể nhiệt tình với phụ nữ như vậy. Đồng nghĩa với việc thêm một người uy hiếp anh. Sẽ thành cái gông xiềng xích đối với anh, không thể tìm phụ nữ ba chân, trên thế giới có rất nhiều phụ nữ hai chân, nếu anh một loại nào, tôi sẽ tìm về cho anh. Diêm dúa lòe loẹt, cuồng dã, ôn nhu, nũng nịu, thanh thuần, anh nói đi, anh muốn loại phụ nữ nào, tôi có thể dựa theo yêu cầu của anh mà tìm về cho anh một người, quanh năm suốt tháng anh không chạm một người phụ nữ, đây đều là một bữa sáng.

*****

"Thật đáng sợ, anh đường đường là Chiến thần bất bại, vậy mà lại yêu một người phụ nữ. Má ơi, đây thật làm cho người ta không thể chịu nổi mà! Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ cả đời này chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ yêu một người thôi sao?"

Hoắc Phi Đoạt phiền não đẩy Cố Tại Viễn đang lải nhải ở trước mặt ra, "Cậu không hiểu, cậu tránh ra!"

Cố Tại Viễn trừng to mắt, ra sức thở phì phò, tức giận đứng một bên chống nạnh bất đắc dĩ.

Lúc này, có một cô gái ngoại quốc đi tới, quyến rũ cười, đi đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu nói, "Em là Ruth, là con gái của Tổng thống Pháp.... Hoắc tổng..."

Cô ta còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt đã động cánh tay, hất cô gái yểu điệu này ra xa hai thước, đặt mông ngồi trên mặt đất, váy bị tốc lên, lại còn lộ cả quần nhỏ.

"A! Anh làm gì vậy!"

Cô ta xấu hổ kêu lên.

Hoắc Phi Đoạt dùng tay phủi phủi quần áo, lạnh lùng nói, "Nói chuyện thì nói, không nên động tay động chân, thực bẩn!"

Cô ả thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận.

Không đợi cô ta nổi bão, Hoắc Phi Đoạt quơ quơ ngón tay, A Trung đã hiểu, phái mấy tên đàn em đi qua, xách cô ta lên kéo ra bên ngoài.

"Lão đại của chúng tôi không muốn nhìn thấy cô, cô tự mình biến đi."

Cố Tại Viễn đứng một bên nhìn, tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Lão đại à! Đối với phụ nữ xinh đẹp không cần thiết phải hung ác như vậy chứ? Người ta chẳng qua là nhẹ chạm vào cánh tay của anh thôi, anh phải làm vậy sao? Nếu anh không cần, dù sao cũng giới thiệu cho tôi, tôi thấy ngực của cô bé kia cũng không nhỏ."

Hoắc Phi Đoạt khinh thường đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, kết luận, "Không có tiền đồ!"

Vừa rạng sáng ngày thức hai, Ngũ Y Y đã đi xuống lầu.

Ngũ Nhân Lệ vừa mới rời giường, nhìn thấy Ngũ Y Y đi xuống lầu, nhịn không được giật mình hỏi, "Tại sao mắt của cô lại sưng như vậy?"

"Không cần cô quan tâm! Cô quan tâm tốt chính bản thân mình là được rồi!" Trong lòng Ngũ Y Y đang không được tốt, hung dữ gào lên, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng ra cửa.

Ngũ Nhân Lệ há hốc miệng, vừa chải đầu vừa nói, "Thật hung dữ quá!"

Ngũ Y Y đạp xe tới cổng trường, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu ở đó, nhìn vô cùng quen mắt.

Cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống, đeo chiếc kính râm thật to, che đi hơn nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn.

"Tại sao anh lại tới trường học của tôi hả?"

Bây giờ mời có bảy giờ rưỡi mà... , Hoắc lão đại đúng là thức dậy sớm.

Hơn nữa hơn nữa, vậy mà hắn có thể nhàn nhã như vậy, đã dậy sớm hai ngày liên tục rồi.

Chẳng lẽ hắn không vội sao?

"Ừm, tiện đường nên tới đây nhìn em một chút."

Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt vẫn thản nhiên.

Ngũ Y Y gật đầu, trong lòng vẫn không vui được, thuận miệng hỏi, "Anh ăn sáng chưa?"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, "Còn chưa kịp ăn."

"Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, tôi mời anh ăn."

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Được thôi, đây là chính em nói, em mời khách."

Ngũ Y Y vừa nói xong thì hối hận, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bã nói, "Anh thật là, anh có nhiều tiền như vậy, lại còn bắt người nghèo như tôi phải "trích máu"! Hừ! Tôi nói anh biết... , đi ăn cơm với tôi, cũng đừng mong được ăn cái gì ngon, một đĩa bánh bao, một phần sữa đậu nành, chỉ có vậy."

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Được, tôi không kén ăn."

A Trung âm thầm bĩu môi.

Lão đại lại còn không kén ăn?

Là không kén ăn ở trước mặt Ngũ Y Y thôi.

"A Trung, cậu đến giữ xe đạp cho Y Y, tôi lái xe đưa cô ấy đi ăn cơm."

"Dạ, lão đại."

A Trung đáp lời, nhận lấy xe đạp của Ngũ Y Y.

*****

Ngũ Y Y nhíu mày, "Ăn sáng thôi mà còn cần lái xe đi? Gần đây thì tốt rồi, không phải ở kia sao, đối diện trường học có cửa hàng ăn sáng."

"Khụ khụ khụ khụ!" A Trung cả kinh ra sức ho khan.

Cái cửa hàng ăn sáng đơn sơ rách nát đối diện trường học kia? Là nơi lão đại của công ty Hắc đế có thể đến sao?

Cái nha đầu chết tiệt kia!

"Tôi đưa em đến một nơi yên tính, đảm bảo cũng cho em ăn bánh bao, uống sữa đậu nàng, được không?"

Ngũ Y Y bĩu môi oán hận nói, "Hừ! Vừa nói tôi mời khách, xem anh vui chưa kìa, anh là vội vàng sợ tôi keo kiệt rút lại lời hứa chứ gì?"

Hoắc Phi Đoạt ấn chóp mũi của Ngũ Y Y, "Lại để cho em nhìn ra rồi. Đi thôi."

Ngũ Y Y thở dài, luôn miệng kêu to, "Đau lòng a đau lòng a", trong lòng lại tốt lên rất nhiều.

Hoắc Phi Đoạt tự mình lái xe, còn lại có mấy chiếc xe đang ẩn núp đi theo phía sau bảo vệ.

Hắn vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Ngũ Y Y vài lần.

Mắt của cô bé kia sưng tấy, xem ra tối hôm qua đã khóc rồi.

Hoắc Phi Đoạt lái xe đến một nơi ở gần biển, dưng lại ở một nhà hàng.

Bên trong có rất ít người, Hoắc Phi Đoạt cũng không sai người đi dọn chỗ, cứ như vậy kéo Ngũ Y Y tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Gọi hai vỉ bánh bao hấp, gọi thêm sữa đậu nành.

Lại còn gọi vài món ăn, cùng một ít điểm tâm nhỏ.

Ngũ Y Y cau mày trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở trước mặt nói, "Kém cỏi! Vừa thấy người ta mời, chỉ ăn sáng thôi cũng không biết xấu hổ mà gọi thêm nhiều món ăn, còn dám gọi cả điểm tâm, thực kém cỏi! Tôi mới phát hiện ra, anh là lão đại giới hắc đạo, sao lại keo kiệt như vậy chứ!"

Hoắc Phi Đoạt lơ đễnh, trong lòng vui vẻ cười, "Phải không? Tôi đối xử với em thế nào em cảm nhận được sao, thật tốt."

Nói một câu hai nghĩa, khiến cho Ngũ Y Y sửng sốt.

"Nếm thử mùi vị bánh bao nơi này xem thế nào."

Hoắc Phi Đoạt đưa cho Ngũ Y Y một cái bánh bao.

"Cùng là bánh bao, còn có thể có nhiều mùi vị hay sao." Ngũ Y Y lẩm bẩm, cắn một miếng bánh bao, lập tức liền ngẩn ngơ, kêu lên, "Oa, ăn thật ngon... ! Đây là làm từ thịt gì vậy? Chẳng lẽ là thịt người sao? Ăn ngon!"

Vừa vui vẻ, Ngũ Y Y đã bị dời đi sự chú ý, thả sức ăn uống.

Đợi đến lúc ăn được gần no, Ngũ Y Y nhìn trái phải xung quanh một chút, mới phát hiện, vồn là nhà hàng không có nhiều người, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bên ngoài, được ngăn cách bởi một lớp cửa sổ thủy tinh, chính là biển rộng.

Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nhìn những đám mây trên trời, Ngũ Y Y có thật nhiều cảm xúc.

Bản thân là con người, so sánh với thiên nhiên rộng lớn, thật nhỏ bé biết bao.

Hoắc Phi Đoạt nhìn đồng hồ, đã đến thời gian hắn phải đi họp. Hắn vốn nghĩ chỉ gặp cô bé này ở cổng, sau đó thì đi làm.

Nhưng mà....

Vừa thấy tâm tình của cô không được tốt, hắn lại đừng chân lại.

"Xảy ra chuyện gì không vui sao? Mắt sưng lên như quả đào rồi." Hoắc Phi Đoạt đưa một ly Hồng trà cho Ngũ Y Y, nhàn nhạt hỏi.

"Hả? Anh cũng nhìn thấy sao?" Ngũ Y Y buồn bã che lại đôi mắt, "Lúc sáng tôi đã dùng đá chườm qua, tại sao lại vẫn sưng như vậy? Về sau tôi sẽ không tin tưởng mấy cái phương pháp làm đẹp dân gian kia nữa! Đều là lừa đảo!"

"Tôi nghĩ em cực kỳ giống đàn ông, không thể tưởng tượng được em cũng có một mặt yếu đuối giống như cô gái nhỏ như vậy, cũng biết khóc thầm đó?"

Ngũ Y Y trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Tôi đâu có giống đàn ông chứ? Tôi vô cùng nữ tính! Lại nói ở trong mắt của anh tôi cái gì cũng không phải, lại còn có thể lẫn lộn luôn giới tính của người ta sao? Nếu anh là tôi, gặp phải chuyện của tôi, anh cũng sẽ khóc."

*****

"Tôi sẽ không. Biết rõ có khóc cũng không thay đổi được gì, thì lãng phí tinh lực như vậy làm gì."

"Anh không hiểu đâu! Đó là chưa tới lúc anh dùng tình cảm chân thành của mình! Nếu anh thật lòng thích người nào đó, đột nhiên người kia lại không thích anh, anh cũng sẽ khổ sở giống như tôi vậy."

Ngũ Y Y bất tri bất giác đã đem chuyện phiền lòng nói cho Hoắc Phi Đoạt.

Cũng không lo hắn sẽ nhạo báng cô, không lo bị hắn xem thường, nói cho hắn nghe lời trong lòng, tâm tình lập tức vô cùng thoải mái.

Giống như nói ra rồi, chẳng khác nào đem trói buộc trên lưng mình chuyển qua cho hắn.

Lộp bộp! Lòng của Hoắc Phi Đoạt, mạnh mẽ dừng lại.

Cô nói cái gì?

Thật lòng thích....

Chẳng lẽ....

Cô nói là... Tiêu Lạc?

Cô thật lòng thích Tiêu Lạc?

Tay của Hoắc Phi Đoạt, hơi run lên.

Ngũ Y Y mở miệng nói, "Anh cũng biết Tiêu Lạc chứ?"

Hoắc Phi Đoạt mân chặt môi mỏng, yên lặng gật đầu.

"Hắn đã nói với tôi, hắn thích tôi, hắn sẽ chờ tôi lớn lên, muốn ở cùng một chỗ với tôi. Tôi tin lời hắn nói, hơn nữa, trong cái gia đình lạnh lẽo kia, chỉ có hắn, có thể cho tôi một chút ấm áp của gia đình, có đôi khi tôi cũng bị mê hoặc, coi hắn giống như mẹ mà dựa dẫm vào hắn. Tôi cũng biết là tôi không yêu hắn, nhưng mà tôi thực sự muốn xem hắn như người sẽ ở cùng tôi cả đời, giống như tôi luôn có mẹ ở bên cạnh, được bao bọc trong ấm áp, cứ ấm áp như vậy cả đời."

Ngũ Y Y nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt càng ngày càng xanh trắng.

Nghe chính người con gái mình thích, nói chuyện, cô thích người đàn ông khác như thế nào, chình là một loại hành hạ nực cười làm sao?

"Nhưng mà ngày hôm qua, tôi đột nhiên biết được tin, hắn lại đình hôn cùng với con nhóc Ngũ đại kia rồi!" Cảm xúc của Ngũ Y Y trở nên kích động, "Lúc đầu tôi cũng hỏi hắn rõ ràng, có phải đã đính hôn cùng con nhóc Ngũ đại kia không, lúc ấy hắn cương quyết phủ định, đùng là không thể tưởng tượng được... Tối hôm qua, hắn lại chính miệng nói đồng ý chuyện này."

Ngũ Y Y thở dài, nhìn ra biển rộng bên ngoài cửa sổ, thương tâm nói, "Tôi tưởng mình đã tìm được một gia đình ấm áp, két quả... Chút ấm áp này cũng rời xa. Tôi, lại vẫn cô độc một mình."

Hoắc Phi Đoạt nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngũ Y Y, muốn nói với cô, không việc gì, em còn có tôi.

Nhưng mà....

Lúc này là lúc cô đang thương tâm, nói ra như vậy, không khỏi có phần lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Ngũ Y Y mờ màng nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.

Hắn mở miệng, "Nếu ván đã đóng thuyền rồi, tôi khuyên em hãy thử học cách lãng quên. Đàn ông tốt trên đời không phải chỉ có một mình Tiêu Lạc, em còn có thể có rất nhiều lựa chọn."

Ngũ Y Y thương cảm gật đầu, "Tình yêu của tôi chỉ vừa mới này mầm, cũng không có chính thức bắt đầu, cũng sẽ không có nở hoa, cứ như vậy làm nó chết non sao? Thật đáng ghét mà!"

Hoắc Phi Đoạt khép hờ mắt, nghiêm túc nói, "Có phải đã nói rõ, Tiêu Lạc kia cũng không phải thật sự thích hợp với em, mà phần ấm áp thực sự thuộc về em, đang chờ ở nơi khác."

Ví dụ như tôi, vẫn luôn ở nơi này quan tâm em, vẫn luôn chờ em.

Ngũ Y Y nhíu mày, cười khổ nói, "Chỉ mong vậy. Tôi cũng không thể chỉ vì một người đàn ông không cần tôi, tôi đã không sống được? Tôi muốn tìm một người đàn ông so với Tiêu Lạc tốt hơn gấp bội lần, đem hắn hạ thấp xuống, để cho hắn phải hối hận!"

Hoắc Phi Đoạt thở dài trong lòng.

Xem ra, nha đầu kia đối với Tiêu Lạc là có một chút tình cảm.

Cái nhận thức này, thực sự khiến trong lòng hắn không thoải mái, vô cùng khó chịu.

Ghen tị, lo lắng, lại còn bất đắc dĩ.

Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y trở lại trường học, Ngũ Y Y đột nhiên nhớ ra, "A, thời gian qua thực thoải mái, lại đã đến thứ sáu rồi! Tôi cũng nên đến chỗ của anh làm việc thôi?"

*****

"Đương nhiên, làm việc không tốt, chính là muôn cắt tiền lương."

Ngũ Y Y thở dài, "Đêm nay tôi sẽ qua đó đi."

"Hả... ? Không phải là em không muôn bị bóc lột sức lao động sao?"

Ngũ Y Y cọ giầy, "Tôi không muốn trở về cái nhà kia.... Lại càng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ. Tôi sợ phải chịu kích thích."

Mấy chữ cuối cùng, làm cho trái tim của Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên tê rần.

"ĐƯợc, vậy thì đi qua đi. Nếu buổi chiều tôi có chuyện không thể đi qua đón em, tôi sẽ gọi A Trung đến đón em."

"Ừm." Ngũ Y Y gật gật đầu.

Hoắc Phi Đoạt nhìn bóng dáng Ngũ Y Y đi vào bên trong, yên lặng như thế, cô đơn như thế, hắn lại không nhịn được chua xót.

Tiêu Lạc, tới cùng cậu muốn làm cái gì!

Tại sao cậu lại muốn cho Ngũ Y Y đau khổ như vậy!

Hoắc Phi Đoạt lên xe, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bức người.

"Đi tìm Tiêu Lạc!"

"Dạ.... hả? Đi tới chỗ nào vậy lão đại?"

A Trung còn tưởng hắn nghe lầm rồi.

"Đi tìm Tiêu Lạc!"

"A... , dạ!"

A Trung nhìn sắc mặt của Hoắc Phi Đoạt ừ kính chiếu hậu, âm thầm lè lưỡi.

Lão đại tức giận rồi....

Tiêu Lạc đang bận rộn xử lý một đống lớn tài liệu, Hoắc Phi Đoạt cứ như vậy đẩy cửa mà vào.

Một nam nhân viên đuối theo ở phía sau, khó xử nói, "Thực xin lỗi, ngài không thể đi vào..."

Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt ngọc thụ lâm phong, khoát tay với tên thư kí, "Cậu đi ra ngoài đi."

Hoắc Phi Đoạt vẫy tay một cái, một đám bảo vệ đi theo A Trung vào, tất vả đều đii ra ngoài.

"Phi Đoạt, sao cậu lại rảnh rỗi mà đến chỗ tôi vậy?"

Tiêu Lạc có vẻ ó chút mệt mỏi.

Hoắc Phi Đoạt không mời mà tự ngồi xuống, gác nhân lên bắt chéo, động tác này của hắn lại mang dáng vẻ tao nhã lười biếng như thế.

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng cười, "Tiêu Lạc, cậu rất có bản lĩnh, có thể cướp đi trái tim nhỏ của Ngũ Y Y, cậu là muốn khiêu chiến với tôi sao? Cậu đã hứa hẹn tình cảm với cô ấy, vậy tại sao còn muốn nuốt lời? Vì sao lại muốn đính hôn với đại tiểu thu của Ngũ gia?"

Tiêu Lạc nghiêm mặt lại, cũng không khách khí, thân thể dựa vào ghế giám đốc, nói, "Hoắc tổng, anh với còn là bạn bè sao? Còn lài bạn học sao?"

Con người của Hoắc Phi Đoạt híp lại, "Từ lúc cậu chuẩn bị cướp đi người phụ nữ của tôi, cậu nên biết, giữa chúng ta chỉ còn quan hệ đối địch."

"Tốt lắm, anh với tôi đã là quan hệ đối địch, tôi từ bỏ Ngũ Y Y, anh không phải nên cảm ơn tôi sao? Anh lấy tư cách gì chạy đến nơi này của tôi chất vấn tôi?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn về phia Tiêu Lạc, "Cậu không nên lại chọc đến cô bé kia nữa, rồi lại vứt bỏ cô ấy."

"Vậy ý của Hoắc tổng chính là.... Tôi nên ở cùng một chỗ với Ngũ Y Y, đính hôn rồi kết hôn? Như vậy anh sẽ vui vẻ hả?"

Hoắc Phi Đoạt thở hồn hển đứng lên, lạnh lùng nói, "Tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, về sau không thể lại trêu chọc cô ấy, cậu đã mất quyền cạnh tranh với tôi rồi."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt đi ra ngoài cửa.

Tiêu Lạc cười gằn, sâu xa nói với bóng dáng của Hoắc Phi Đoạt, "Mặc dù tôi lại ruồng bỏ cô ấy, cô ấy vẫn chỉ thích một mình tôi, vậy không phải anh vô cùng đáng thương sao?"

Bước chân của Hoắc Phi Đoạt ngừng lại một chút, không có xoay người lại, dừng lại hai giây, sau đó kiên nghị rời đi.

Cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, Tiêu Lạc ngẩn người, sau đó phiền não đứng lên, đi về phía cửa sổ, ra sức vò rồi tóc.

"Tại sao lại phiền như vậy! Phiền muốn chết!"

Một tay hắn nện thật mạnh trên cửa thủy tinh.

Ngũ Y Y mơ mơ màng màng học xong một tiết học, cũng không có nghe được cái gì.

Trong lúc đó, Tiêu Lạc gửi tới một tin nhắn.

"Y Y, có rảnh chúng ta hãy nói chuyện một chút, giữa chúng ta có hiểu lầm."

*****

Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm: "Còn hiểu lầm cái rắm, có gì mà nói chuyện, tên lừa đảo! Mơ tưởng mê hoặc được tôi à! Cút xa ra một chút!"

Trực tiếp xóa bỏ tin nhắn.

Ngũ Y Y đi tản bộ ngoài hành lanh, tiết sau có bài giảng, cô chẳng muốn nghe chút nào.

"Ngũ Y Y! Cô là Ngũ Y Y sao?" Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói ngọt ngào.

"Hả?" Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái ở phía trước xinh đẹp động lòng người, làm cô ngây ngẩn cả người.

Trời ạ! Đây là cô gái lần trước mình gặp mặt, không phải là vị hôn thê của Hoắc Phi Đoạt sao?

Là cô gái có phong cách ăn mặc như công chúa, ngày đó lúc gặp ở trên đường, lần trước cô ta còn nói lời thê son sắc, nhất định phải gả cho Hoắc Phi Đoạt!

Là cô ta!

"Cô..........."

"Tôi là Âu Dương Phúc Hi, chúng ta đã gặp mặt ở trên đường, cô còn nhớ rõ không?"

Ngũ Y Y gật đầu, vẫn còn mờ mịt: "Nhớ rõ, nhớ rõ, xin chào."

Hai người nắm tay.

Hai tay Âu Dương Phúc Hi thật mềm mại, vừa nhìn đã biết là người được chăm sóc từ nhỏ.

"Làm sao cô đến trường học của tôi?"

Ngũ Y Y nhìn sau lưng Âu Dương Phúc Hi, không nhìn thấy người nào khác.

"À. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đi dạo đến đây, kết quả là gặp cô, lập tức nhận ra cô, tôi nghe anh Phi Đoạt đã nhắc đến cô rồi."

"À, phải không? Hoắc lão đại còn nói với cô về tôi à?"

Phúc Hi cười khoa trương: "Tất nhiên rồi, cái gì anh Phi Đoạt cũng nói với tôi, tôi đã nói rồi, tương lai tôi sẽ gả cho anh Phi Đoạt mà."

"A.... à.... Hiểu rồi."

Ngũ Y Y cười gượng.

Nhưng mà sao Âu Dương Phúc Hi này nói chuyện, lại có cảm giác cô ta không được tự nhiên.

Có phải là vì người ta học ở nước ngoài, cho nên không hiểu nhau.

Âu Dương Phúc Hi rất thân thiết nắm tay Ngũ Y Y: "Hôm nay cô có bận việc gì không? Đi dạo phố với tôi đi."

Ngũ Y Y nhíu mày: "Tôi còn phải đi học, hôm qua đã nghỉ một buổi rồi."

"Cô không phải là nữ giúp việc của anh Phi Đoạt sao?"

Ngũ Y Y ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy, là nữ giúp việc, chỉ có chủ nhật mới làm nữ giúp việc thôi."

"Vậy nếu cô là nữ giúp việc của anh Phi Đoạt, cũng đồng nghĩa là nữ giúp việc của tôi rồi. Tôi muốn người nữ giúp việc đi dạo phố với mình, có gì mà không thể chứ?"

Ngũ Y Y nhíu mày.

Cô không thích nghe loại người tự cho mình là đúng.

Ngũ Y Y nghiêm mặt, không hờn không giận nói: "Nữ giúp việc chỉ là phụ trách dọn dẹp vệ sinh cho Hoắc lão đại, không phụ trách làm chuyện khác. Huống chi, chỉ có hai ngày thứ bảy và chủ nhật tôi mới đúng là thân phận nữ giúp việc, bình thường thì không phải. Vừa rồi cô yêu cầu, xin lỗi tôi không thể đáp ứng.... Cô đi tìm Hoắc lão đại đi, để cho hắn an bài những người khác đi theo dạo phố với cô. Tôi còn phải đi học."

Vừa thấy Ngũ Y Y trở mặt, Phúc Hi bớt ra vẻ, cười hì hì thân thiết ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: "Được rồi, được rồi, là tôi không tốt, tôi không nên nói như vậy. Cô đừng tức giận có được không? Nếu cô tức giận, tôi sẽ khóc đó."

Nói xong, Phúc Hi làm mặt quỷ trêu đùa Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y nhịn không được liền cười khẽ.

Cô nói: "Trách không được Hoắc lão đại rất thích cô, thì ra tính tình của cô đáng yêu như đứa con nít vậy."

Phúc Hi giật mình.

Anh Phi Đoạt......Thích cô sao?

Lời này là từ miệng Ngũ Y Y nói ra, tại sao vừa lại cảm thấy buồn cười như vậy.

Phúc Hi cười gượng gật đầu: "Phải ha, từ nhỏ anh Phi Đoạt đã thích tôi rồi, lúc đó hai chúng tôi còn nói lớn lên sẽ kết hôn với nhau. Nhiều năm qua sự nghiệp của anh Phi Đoạt tăng lên rất nhanh, đúng là hắn vẫn giữ mình trong sạch........ Tôi biết, anh ấy đang chờ tôi lớn lên."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)