Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 36

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 36
Chào cô bé ngốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật lâu sau Phúc Hi vẫn không thể bình tĩnh trở lại, cô đưa tay chống vào tường, mới không để cho cả người lảo đảo ngã xuống.

"Tiểu Thư!"

Thạch Ưng chạy nhanh đến đỡ Phúc Hi.

"Vì sao hắn muốn như vậy? Vì sao hắn đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì không tốt chứ?"

Phúc Hi rưng rưng nước mắt khóc lóc thảm thiết: "Tôi vì hắn, từ nhỏ đã học nấu ăn, cố gắng làm cho mình trở thành một người phụ nữ hiền lành. Hắn nói hắn thích người phụ nữ điềm đạm, hắn lại không vui chuyện gì, tơi sợ đến mức không dám đi làm. Tôi đều làm như vậy, tại sao hắn lại không để ý đến tôi? Thật sự ta không biết, rốt cuộc là loại phụ nữ nào, khiến cho hắn có thể làm việc không chùn bước mà đi thẳng đến, bỏ tôi sang một bên chứ?"

Nước mắt chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt Phúc Hi đầy bi thương và bất lực.

Thạch Ưng đỡ Phúc Hi, thở dài một tiếng: "Tiểu thư đã tốt lắm rồi."

"Tốt thì có tác dụng gì? Trong mắt hắn hoàn toàn không xem tôi là phụ nữ, luôn xem tôi là em gái, tại sao tôi phải làm em gái của hắn? Tôi và hắn không có quan hệ huyết thống gì. Tôi không cần làm em gái của hắn. Không cần."

Phúc Hi khóc lóc, bổ nhào vào trong ngực Thạch Ưng khóc rống lên.

Thạch Ưng hé mắt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phúc Hi, nói nhỏ: "Tiểu Thư. Đừng đau lòng, Tôi sẽ không đồng ý cho bất luận kẻ nào làm tổn thương cô! Chuyện này cứ giao cho tôi, Tiểu thư, đừng khóc, Hoắc Phi Đoạt cũng là của cô!"

"Phải không? Sẽ như vậy sao?" Phúc Hi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Ưng: "Anh Phi Đoạt sẽ đến bên cạnh tôi sao?"

Thạch Ưng gật đầu kiên quyết: "Ừ, Nhất định sẽ đến! Thạch Ưng dùm tánh mạng của mình đảm bảo với tiểu thư."

Phúc Hi đáng thương nhìn Thạch Ưng.

Trên đường, Hoắc Phi Đoạt dạy bảo Ngũ Y Y: "Sau này, em không được đến những nơi lộn xộn như vậy, nhất là buổi tối không được đi. Bên trong tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, Em chỉ là một cô gái, đến chỗ này rất nguy hiểm."

Ví dụ như đêm nay..........

Ngũ Y Y gật đầu, lúc này rất ngoan ngoãn: "Đêm nay tôi bị dọa sợ hãi rồi. Nếu anh không đến, tôi còn tưởng mình sẽ bị tên khốn nạn đó............."

Hồi hộp!

Tim Hoắc Phi Đoạt đập minh, khẩn trương nhìn Ngũ Y Y.

Phát hiện bị Ngũ Y Y làm cho mê hoặc.

Hơi đau buồn, hơi tức giận, hơi bất đắc dĩ.

Cô nhất định sẽ rất hận tên đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô không?

Nếu để cho cô biết...........

Hoắc Phi Đoạt không dám nghĩ tiếp, từ từ nhắm mắt lại.

Ngũ Y Y quay sang, nhớ đến chuyện buồn cười kia, cười nhào tới bên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, nói: "Vừa nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của tên Cố háo sắc kia, tôi cảm thấy rất thú vị, làm bài tin tức của hắn, hắn lại sợ hãi như vậy, thật sự là thiếu tự tin. Này, anh mệt mỏi sao?"

"Không có." Hoắc Phi Đoạt mở mắt, nhìn Ngũ Y Y, sờ mái tóc cô, thản nhiên nói: "Chỉ cần em vui vẻ là được."

Ngũ Y Y híp mắt lại, cười xấu xa: "Ai, nghe nói xong, hình như anh đang để ý đến tâm tình của tôi. Vậy, chủ nợ đại nhân của tôi. Nếu chủ nhật anh không cho tôi làm việc, tôi lại càng vui vẻ, thế nào? Đồng ý không?"

*****

Hoắc Phi Đoạt búng nhẹ mũi Ngũ Y Y một cái, "Dĩ nhiên là không nha! Muốn trộm lười sao, không có cửa đâu"

Ngũ Y Y mở hai tay ra, 'Như thế nào, tôi nói mà, anh như thế nào lại nói lời dễ nghe a"

Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ nhìn Ngũ Y Y, đáy lòng đang nói: "Tôi chỉ là muốn có nhiều một chút ở cùng với em...."

Tiếng chuông điện thoại vang lên

Hoắc Phi Đoạt không muốn nghe

Lúc ở cùng với Ngũ Y Y, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy

Ngũ Y Y chớp mắt to, "Này, điện thoại cùa anh kìa, làm sao không nhận vậy?"

Hoắc Phi Đoạt lúc mới mới chậm rải lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên Phúc Hi, hắn lập tức nhíu mày.

Suy nghĩ một chút, liền nhấn nút nghe, "Này?"

"Phi Đoạt ca, em đi tới chỗ dạ tiệc ở khách sạn, bọn họ nói anh đi rồi, bây giờ anh đang ở đâu?"

Giọng Phúc Hi có chút gấp gáp hỏi

Hoắc Phi Đoạt không vui nâng mí mắt, đơn giản nói, "Anh bên ngoài còn có việc bận, em không cân bận tâm, cũng không cần đợi"

Nhanh chóng nói xong, lưu loát cúp điện thoại cũng tiện tay tắt máy luôn

Phúc Hi ngồi trên xe hơi, giận đến thiếu chút nữa đem diện thoại ném ra bên ngoài

"Chỉ là nói lời ứng phó với ta! Vội vã nói mấy câu liền cúp máy, ta phiền hắn như vậy sao?"

Thạch Ưng lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn nét mặt Phúc Hi

Ngũ Y Y tò mò hỏi, "Nói chuyện nhanh vậy? Là ai?"

"Không ai cả" Phúc Hi cũng lười nói tên Hoắc Phi Đoạt

"..... Vậy sao"

Ngũ Y Y mặt bát quái cười xấu xa

Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, dở khóc dở cười, "Em thì biết cái gì? Vật nhỏ!"

Ngũ Y Y đột nhiên hoảng hốt, Hoắc Phi Đoạt gọi cô là vật nhỏ, giống như trước kia đã từng quen biết vậy

Nhưng thực sự lại không nhớ ra cụ thể nơi nào đã từng nghe qua

Quơ quơ đầu, ngòn tay chỉ vào mũi Hoắc Phi Đoạt, "Tôi biết ai gọi điện thoại cho anh rồi, có phải là mĩ nữ tôi gặp trên đường không? Chính là cô công chúa ăn mặc xinh đẹp ấy! Cô ấy nói nhất định phải gả cho anh! Nhất định là cô ấy gọi điện kiểm tra đi?"

"Cô ấy xinh đẹp không? Không có cảm giác gì sao?" Hoắc Phi Đoạt bắt được ngón trỏ của nắm chặt đặt trên đùi hắn

Đáy lòng nói, em so với cô ấy xinh đẹp hơn nhiều

Ngũ Y Y bĩu môi, "Còn không dám thừa nhân? Này, anh mau về đi. Lão bà anh muốn tức giận rồi kìa!"

Hoắc Phi Đoạt lập tức mất hứng, kéo dài gương mặt tuần tú, "Cái gì lão bà? Tôi không có lão bà!"

"Được được, anh không có lão bà, là sắp cười lão bà, được chưa?"

Hoắc Phi Đoạt chau mày, không vui nói, "Thế nào? Tôi sắp có lão bà, em vui vẻ như vậy?"

Ngũ Y Y nhếch miệng cười khúch khích, "Vui vẻ a! Tôi đương nhiên vui vẻ thay cho anh rồi! Anh xấu tình như vậy, tôi thật lo lăng 1 không có ai nguyện gả cho anh đây!"

Mấu chốt là, là vợ của Hoắc Phi Đoạt, thì phải chịu rất nhiều áp lực nha

Loại nam nhân xuất sắc như Hoắc Phi Đoạt, lại còn tuyệt mĩ như thế, đi tới chỗ nào, phía sau mông còn không phải đề có một đám nữ nhân bu lại sao? Người đàn ông nào có thể chịu được mĩ nữ hấp dẫn? Đoàn chừng làm lão bà của Hoắc Phi Đoạt, sẽ phải chịu nhiều uất ức rồi, loại đàn ông có tiền có thế như vậy, trong nhà lão bà căn bản là không cần thôi

Hoắc Phi Đoạt cũng không vui vẻ, khẽ tức giận đem mặt hướng ra phía ngoài, không nhìn Ngũ Y Y.

Thật đáng chết!

Nha đầu này không thèm quan tâm tới hắn

Vẫn là lòng cô không có hắn chút nào

Chẳng lẽ nha đầu này không có cảm giác gì sao, hắn đối với cô là cảm giác khác thường sao?

*****

Cô bé này, đơn thuần chính là người không có chút hiểu biết gì về tình yêu!

Tức chết hắn rồi!

Ngũ Y Y còn đang ồn ào bên tai Hoắc Phi Đoạt, "Tôi thấy cô ấy rất tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, cũng vô cùng nghe lời anh nói, thật sự rất tốt. Anh phải biết quý trọng người ta đó... , con gái mà, chính là muốn được kiên nhẫn dỗ ngọt. Anh dỗ dành cô ấy nhiều một chút, cùng cô ấy nói chuyện trêu đùa nhiều một chút, cô ấy sẽ không náo loạn."

Ngũ Y Y nói xong, lại còn không khí phách vỗ vai Hoắc Phi Đoạt.

Không biết Hoắc Phi Đoạt có điều gì đó không bình thường, đột nhiên lại tức giận, lại đột nhiên dùng lực, bắt được bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đang đặt trên vai mình, kéo vào trong lòng hắn, Ngũ Y Y không hề đề phòng, vừa hô lên một tiếng đã té vào trong lòng Hoắc Phi Đoạt.

"A?"

Ngũ Y Y giật mình, cơ thể mềm mại ở sâu trong lòng hắn, mặt ghé vào trên ngực của hắn.

Vậy mà... Có thể nghe được, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ trong ngực hắn.

Nghe tiếng tim đập của hắn, không hiểu sao cô lại rất an tâm.

"Anh là gì vậy? Làm tôi giật mình đấy! Cằm của tôi đều bị nát vụn rồi! Thật là!"

Ngũ Y Y muốn rời khỏi ngực hắn, nhưng lại cảm thấy một chút cũng không nhúc nhích được, hắn ôm cô thật chặt, vô cùng mạnh mẽ.

"Này... Anh..."

Hoắc lão đại làm sao vậy?

Sao lại đột nhiên như vậy chứ?

Ôm cô làm gì?

Hổn hển hổn hển.... Ngũ Y Y nghe được tiếng thở dốc của Hoắc Phi Đoạt.

Rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy?

Tại sao lại ôm cô như vậy?

Tư thế này của cô rất mỏi đó... cô muốn thẳng người lên một chút.

"Tôi cảm thấy em thật ngốc ngếch! Chẳng lẽ em là cọc gỗ sao? Chẳng lẽ em không cảm nhận được gì sao?"

Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, nỉ non.

Hả... ?

Ngũ Y Y chợt ngẩn ra.

Cả người đều cứng lại.

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ lại nhanh chóng của Hoắc Phi Đoạt, ngây người.

Hắn, hắn, lời nói của hắn là có ý gì?

Cọc gỗ? Không cảm nhận được cái gì?

"Tôi, tôi..."

Ngũ Y Y lắp bắp muốn hỏi một chút, ô tô đã dừng lại ở cổng Ngũ gia.

"Lão đại, đã đến."

Tài xế báo lại.

Hoắc Phi Đoạt cắn môi, hơi thở dài một tiếng, thấp giọng tự nói, "Trong lòng em chỉ có hắn...."

Hoắc Phi Đoạt buông lỏng Ngũ Y Y ra, có chút phiền chán nói, "Em đến nhà rồi, xuống xe đi."

"Hả?" Ngũ Y Y ngơ ngác ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, ô tô đã dừng ở cổng nhà cô.

"Cái kia... Anh vừa nói cái gì.... ."

Ngũ Y Y liếm liếm môi, muốn nhìn xem biểu tình của Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt khoát tay, quay mặt đi, không cho Ngũ Y Y nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Xuống xe đi."

"À."

Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp xuống xe.

Ngũ Y Y đứng ở đó, cố chấp nhìn Hoắc Phi Đoạt ở bên trong xe.

Ô tô đi vòng lại, Hoắc Phi Đoạt mới xoay mặt, nhìn về phía Ngũ Y Y.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.

Ngũ Y Y vẫn nhìn theo ô tô đến lúc biến mất không nhìn thấy bóng dáng.

"Cái gì chứ, Hoắc Phi Đoạt vừa rồi có ý gì? Thật là, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, cũng không nói rõ, làm cho người ta khó chịu trong lòng. Tới cùng là có ý gì chứ."

Ngũ Y Y dùng giầy cọ vào mặt đất, quấn chặt quần áo trên người, mới nhận ra, trên người cô vẫn mặt áo khoác của Hoắc Phi Đoạt!

"Này này, áo khoác! Áo khoác!" Ai, người ta đi xa rồi, làm sao nghe được.

Thôi, ngày mai trả lại cho hắn là được.

*****

Ngũ Y Y tạm thời chưa muốn vào nhà, đứng ở trong gió lạnh, suy nghĩ về điều Hoắc Phi Đoạt vừa nói.

"Những lời này của Hoắc lão đại là có ý gì? Có phải là nói, mình vô cùng ngu ngốc, không thể nhận ra tấm lòng của hắn hay không? Thực ra, hắn muốn nói, hắn vô cùng thích mình, hắn yêu mình sâu đậm? Ha ha ha, óc tưởng tượng của mình thật tốt mà... Điều này căn bản là không thể! Người có quyền lực nhất châu Á này sao có thể để ý tới mình? Vậy.... vậy hắn có ý gì chứ? A a a a, điên mất thôi, người này nói chuyện quá mơ hồ rồi!"

Ngũ Y Y dậm chân một cái, xoay người chạy vào trong nhà.

Trên lầu nơi có một cánh cửa sổ, tấm rèm lóe lên một cái.

Tiêu Lạc đứng ở bên cạnh cửa sổ, buồn bực hút thuốc.

Đã trễ thế này, Y Y mới ở bên ngoài trở về, lại còn là Hoắc Phi Đoạt đưa về.

Thực là bực bội mà!

Hoắc Phi Đoạt trở về biệt thự, Phúc Hi chạy đến thật nhanh giống như một con chim nhỏ, cười nói, "Bên ngoài có lạnh hay không? Hôm nay chắc đã mệt chết rồi? Mau đưa túi xách cho em."

Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ quan sát sắc mặt của Phúc Hi.

Vốn tưởng rằng nha đầu này chắc chắn sẽ rất giận dữ, không ngờ sau khi trở về, nó lại giống như là không có việc gì.

"Ừ."

Hoắc Phi Đoạt ừ một tiếng bằng mũi.

Vào trong nhà, ngồi ở trên sofa.

Phúc Hi nhanh nhẹn bưng một ly nước trái cây tới, "Nhanh uống đi, không phá hủy các vitamin, rất có dinh dưỡng."

Hoắc Phi Đoạt chắm chú nhìn biểu cảm của Phúc Hi, chậm rãi nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ.

Phúc Hi ngồi ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, bóp vai cho hắn, "Mệt chứ? Để em bóp vai cho anh."

Chân mày của Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu lại, kéo tay Phúc Hi ra, vừa đứng lên, vừa lạnh lùng nói, "Phúc Hi, sau này, chuyện công việc của anh, em không nên quấy rầy, cũng không cần chạy đến tìm anh. Anh có chuyện của anh, em không nên tùy hứng."

Phúc Hi cắn môi, trên mặt xuất hiện nụ cười lúng túng.

Hoắc Phi Đoạt cũng không để ý tới cô nữa, dặn dò, "Anh mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước. Em cũng nghỉ sớm một chút. Đúng rồi, có thời gian, em hãy gọi điện cho sư phụ đi, người vẫn luôn lo lắng cho em."

Nói xong, bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đi lên lầu.

Phúc Hi đứng tại chỗ, bàn tay nắm lại thật chặt, trên mặt càng ngày càng tức giận.

Ngày hôm sau, Ngũ Y Y dậy thật sớm, đem áo khoác của Hoắc Phi Đoạt giũ vài cái, gấp gọn gàng, đặt ở trong cái túi.

Cô không biết quần áo của Hoắc Phi Đoạt là loại nào, tối hôm qua về nhà còn đặc biệt lên mạng điều tra, không tra còn không biết, vừa tra thì đã giật mình.

Má ơi, cái áo này của Hoắc lão đại nhìn qua rất đơn giản, vậy mà đến mấy vạn đó...

Cái áo mấy vạn.... Cô cũng không thể làm hỏng được.

Ngũ Y Y mang theo túi quần áo đi xuống lầu, ăn sáng cũng không ăn, đã chạy luôn ra ngoài.

Ngày hôm qua xe đã được tài xế của Hoắc Phi Đoạt đưa về bằng ô tô, cô vỗ vỗ chỗ ngồi, trèo lên xe, đạp xe giống như con trai.

Xe hơi của Tiêu Lạc cũng đi tới, hạ cửa sổ xuống, Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y, "Hay là để anh đưa em đến trường, thời tiết cũng chuyển lạnh, về sau đừng đạp xe đạp nữa."

Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, lắc đầu cười, "Không có việc gì, tuyết rơi cũng không ngăn được em đạp xe, rèn luyện thân thể ý mà."

Nói xong, lại còn đưa ra một cánh tay, tạo dáng vẻ mạnh mẽ cho Tiêu Lạc xem.

Ngũ Y Y đang cười, cửa sổ phía sau lại hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Y Y giật mình!

Vậy mà Ngũ Nhân Ái lại ngồi trên xe của Tiêu Lạc! Đây là có chuyện gì?

*****

Ngũ Nhân Ái cố ý để cho Ngũ Y Y nhìn thấy mình, cô ta cười thản nhiên, nói với Ngũ Y Y, "Thân thể của Y Y vẫn tốt lắm, em mới không khỏe, không có được sự khỏe mạnh của nó."

Đối với con gái, lại dùng từ "Khỏe mạnh" để miêu tả, Ngũ Nhân Ái chắc là cố ý rồi?

Ngũ Y Y lười phản ứng với Ngũ Nhân Ái, trợn trừng đôi mắt, quay mặt đi, "Đúng là tiểu thư lắm bệnh mà..."

Rồi huýt sáo một cái, cưỡi xe đạp đi.

Tiêu Lạc sợ Ngũ Y Y suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích với cô, "Hôm nay Nhân Ái có chút không thoải mái, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Tiêu Lạc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y ở phía trước, Ngũ Y Y liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói, "Em cũng không phải bác sĩ, không cần nói với em."

Tiêu Lạc bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp tăng tốc, lái ô tô đi.

Ngũ Nhân Ái nhìn về phía sau, thấy được bóng dáng nho nhỏ của Ngũ Y Y, lại nhìn Tiêu Lạc ở trước mặt, nói, "Lạc, anh không vui à?"

"Không có." Tiêu Lạc nghiêm mặt lạnh lùng.

"Lạc à, chuyện này, sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết, không phải sao?"

Tiêu Lạc híp mắt, không trả lời, chỉ đột nhiên tăng tốc xe nhanh hơn rất nhiều.

Ngũ Y Y đạp xe một lúc, thì nhìn thấy mấy chiếc xe hơi đậu ở phía trước, được che kín bởi bụi cây.

Ánh mắt cô nhạy bén đã sớm nhận ra đó là xe của Hoắc Phi Đoạt.

Quả nhiên, lúc cô đạp xe đến gần, cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước ra từ trong xe.

Chân dài, âu phục ngắn gọn, còn thắt caravat. Hôm nay Hoắc Phi Đoạt thật đẹp trai đó!

Dĩ nhiên, từ trước tới nay, Hoắc Phi Đoạt vẫn rất đẹp.

"Này! Phi Đoạt? Tại sao anh lại đến đây thế?"

Ngũ Y Y nhanh chóng nhảy xuống xe.

Ý cười, từ trong ánh mắt tràn ra ngoài.

Kỳ thật, cô vẫn luôn muốn hỏi hắn, lời nói của hắn tối qua là có ý gì, chỉ là không dám.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Không phải tối hôm qua đã nói rồi sao, tôi tới đón em."

"Hả... , tôi nghĩ anh nói là đến cổng trường đón tôi!"

"Ừm, ra ngoài hơi sớm, còn nhiều thời gian, thì lái tới chỗ này. Lên xe đi."

Có tên đàn em đi xuống, mang xe đạp của ngũ Y Y để lên trên xe.

Ngũ Y Y ngồi trong xe của Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đó là điều tất nhiên, vô cùng tự nhiên.

Hoắc Phi Đoạt hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"

Ngũ Y Y tùy tiện nói, "Dĩ nhiên là chưa ăn rồi! Anh mời tôi ăn sáng đi!"

"Được."

Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt đột nhiên chạm vào khuôn mặt của Ngũ Y Y, dọa cô nhảy dựng.

"Mặt lạnh như vậy, hay là sau này mỗi ngày tôi đều tới đón em đến trường, em sẽ không cần đạp xe đạp nữa."

Ngũ Y Y sửng sốt.

Sao Hoắc lão đại và Tiêu Lạc nói giống nhau như vậy?

"Không cần đâu, sao có thể lúc nào cũng làm phiền anh? Hơn nữa, tôi đạp xe đạp là để rèn luyện thân thể, không rèn luyện thân thể, tôi làm sao có thể làm việc được cho anh, đúng không?"

Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra: kỳ thật tôi căn bản không cần em làm việc cho tôi.

Xe hơi chạy thẳng tới một nhà hàng hạng sang.

Hoắc Phi Đoạt dẫn Ngũ Y Y đi vào, cô cảm thán, "Người ở đây thực ít ỏi mà, chỉ có hai người chúng ta. Không biết trình độ nấu ăn thế nào, sẽ không có đồ ăn không ngon chứ?"

Hoắc Phi ĐOạt thiếu chút nữa cười thành tiếng, "Yên tâm đi, sẽ không."

Ngũ Y Y nhe răng cười, "Nếu dám cho anh ăn đồ không tốt, anh sẽ ra lệnh dùng gậy đánh bọn họ!"

Hoắc Phi Đoạt cười sủng nịnh, "Được rồi, tất cả đều nghe theo em."

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ ra, hỏi, "Đúng rồi, cái tên hình xăm hôm qua thế nào rồi?"

Hoắc Phi Đoạt thầm giật mình trong lòng, trên mặt lại bình thản giống như thường này, không quan trọng nói, "Còn có thể như thế nào? Đánh cũng đã đánh, cùng lắm sau đó dạy dỗ hắn một trận, rồi lại thả hắn đi."

*****

Ngũ Y Y chọn một đống lớn đồ ăn, đợi cho thức ăn đều được đặt ở trên bàn, cô nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, khen ngợi, "Trời ạ, đồ ăn ở đây thực tốt... , sắc hương vị đều đủ cả... ! Anh xem, chỉ một đĩa điểm tâm nhỏ cũng làm thành hình con nhím xinh xắn, thực khéo léo!"

"Thích là tốt rồi."

Hoắc Phi Đoạt cũng chỉ thản nhiên trả lời.

Đây chính là nhà hàng ăn sáng tốt nhất, vì để cho cô được ăn bữa sáng ngon và đủ dinh dưỡng, hắn đã sớm cho người tới sắp xếp.

Ngũ Y Y ăn thật nhiều, ăn đến no căng.

Vỗ cái bụng, lại nhìn dáng ăn tao nhã của Hoắc Phi Đoạt, cô không chút khách khí đưa một bàn tay tới, "Hức, anh lại bóp huyệt cho tôi đi, tôi no quá rồi."

Giọng nói tự nhiên giống như vợ sai bảo chồng vậy.

Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, nắm lấy tay cô, nhìn nhìn.

Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trắng, mềm mềm, lại còn mập mạp.

Nắm trong lòng bàn tay, đã thấy cảm giác vô cùng tốt.

Hoắc Phi Đoạt xao lòng một chút.

Ngũ Y Y tiến tới sát, cười xấu xa hỏi, "Có phải đột nhiên nhận ra, bàn tay ngọc ngà thon dài của bản mỹ nữ vô cùng xinh đẹp hay không? Tôi không ngại anh khen ngợi tôi một chút đâu. Ha ha ha."

Hoắc Phi Đoạt đưa mắt nhìn Ngũ Y Y, nói, "Vừa ngắn vừa mập, cả tay cũng xấu. Aizz."

Ngũ Y Y trừng to mắt, bộ dáng như muốn phát điên, "A a a, anh nói cái gì đó? Ánh mắt của anh bị làm sao vậy? Bàn tay nhỏ nhắn như của tôi tìm được ở đâu chứ, còn nhiều bàn tay xinh đẹp như thế này hay sao!"

Hoắc Phi Đoạt lạnh nhạt nói một câu đã chế phục được Ngũ Y Y, "Còn muốn mát xa huyệt vị hay không?"

Két.

Lúc cần dùng đến người ta, vẫn nên ngoan ngoãn một chút.

Ngũ Y Y không ồn ào nữa, bĩu môi, đưa bàn tay qua, thầm thì, "Thôi, anh nói xấu thì chính là xấu. Dù sao cho tới nay, tôi ở trong mắt Hoắc lão đại anh, chính là cái gì cũng xấu."

Hoắc Phi Đoạt vừa xoa bàn tay cho cô, vừa cười nói, "Em đó, vừa xấu vừa lùn, vừa lười biếng vừa tham ăn, vừa xảo trá vừa không thành thật, có thể lấy chồng được sao?"

Ngũ Y Y tức giận đến nỗi lông mày dựng thẳng, "Tôi, tôi, tôi đâu có kém cỏi như anh nói? Anh yên tâm, tôi nhất định có thể lây chồng! Hừ, lại còn có một đám người tới tranh giành đó."

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, "A, trời sập rồi."

Ngũ Y Y giật mình, nhìn theo phía trên, "Đâu có cái gì đâu."

"Trời sập rồi, chắc chắn là do em thổi phồng rồi thổi sập luôn rồi?"

Hoắc Phi Đoạt mới trở lại vấn đề chính, Ngũ Y Y tức giận đến nghiến răng.

Thực không thể tưởng tượng được, Hoắc lão đại lãnh khốc kiệm lời như thế, vậy mà cũng có thể cười đùa thế này!

Hộc máu mà.

Lúc hai người từ nhà hàng ra ngoài, Ngũ Y Y vẫn còn so đo chuyện cũ, vừa đi đường, vừa tức giận đấm đá ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, vô cùng tự nhiên dùng tay giữ chặt lấy tay cô, kéo đến phía trước, dắt Ngũ Y Y cùng nhau đi về phía xe hơi.

Tách tách tách!

Thạch Ưng ở trên sân thượng phía xa, dùng máy ảnh chụp một đống hình.

Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y đến công ty của Cố Tại Viễn, nói, "Đến nơi rồi. Đây là nơi làm việc của Cố Tại Viễn."

Ngũ Y Y xuống xe, giương mắt nhìn tòa nhà cao tít, gật đầu, "Ừm, tôi biết rồi! Tên Cố sắc phôi mà dám không phối hợp phỏng vấn với tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh lập tức đánh hắn!"

"Hắn sẽ phối hợp với em."

*****

Ngũ Y Y đi lên lầu, Hoắc Phi Đoạt đi song song cùng cô.

Ngũ Y Y kinh ngạc quay mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Ơ? Anh đi theo làm gì? Công ty của anh cũng không phải ở đây! Anh trở về đi, tự tôi có thể đi lên lầu!"

Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, "Tôi cũng cần phải lên lầu."

Ngũ Y Y thở dài, vỗ vỗ cánh tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai ha, anh yên tâm đi, tôi có thể đối phó, anh không cần đi cùng với tôi đâu. Tôi cũng không phải trẻ con mà."

Hoắc lão đại đối với cô chăm sóc thật tốt, hắc hắc hắc.

"Tôi không phải đi lên cùng em."

"Hả? Anh có ý gì?"

Ngũ Y Y khó hiểu mở lớn mắt.

Hoắc Phi Đoạt một tay đút vào túi, nói vô cùng thản nhiên, "Công ty này cũng là công ty con của Hắc Đế, tôi tới đây kiểm tra tình hình làm việc của nhân viên một chút. Thế nào? Tôi không thể sao?"

Ngũ Y Y há hốc miệng, bộ dạng khiếp sợ, "Nơi này... là công ty con của anh?"

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu.

"Mẹ ơi, anh còn bao nhiêu công ty như vậy nữa? Tiền của cả nước này đều để cho anh thu vào sao?"

Ngũ Y Y nuốt nước miếng.

Đây mới chính là kẻ có tiền.

Hoắc Phi Đoạt ôm bả vai của Ngũ Y Y, "Tôi kiếm nhiều tiền, không phải là em nên vui vẻ hay sao?"

Dù sao cũng là để cho vợ sử dụng...

Ngũ Y Y lại hiểu theo ý khác, "Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ. Tôi cũng không thể thừa nhận là đang hâm mộ ghen tỵ hận. Thật là có tiền mà!"

Hai người thân thiết cùng đi vào đại sảnh công ty, lập tức khiến cho nhiều nhân viên chú ý.

Người đàn ông tuấn mỹ như gió kia, có phải là Hoắc lão đại trong truyền thuyết hay không?

Lão đại tập đoàn Đế Vương!

Tại sao hắn lại mang theo một đứa trẻ đến đây?

Đứa trẻ kia nhìn qua tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cũng không thể là người tình của Hoắc lão đại được chứ?

Bởi vì Ngũ Y Y ăn mặc vô cùng giản dị, giống như học sinh trung học bình thường, cũng không tô son trát phấn, không đi giày cao gót, dưới chân là một đôi giày thể thao.

Ai cũng sẽ không gắn một cô bé như vậy với Hoắc lão đại cao cao tại thượng ở cùng một chỗ.

"Hình như mọi người đều đang nhìn anh đó... ?"

Ngũ Y Y xoay xoay đầu, không chút cảm giác được, mình cùng Hoắc Phi Đoạt thân mật khăng khít như thế nào.

Giống như là đã thành thói quen vậy.

Ngũ Y Y đắc ý híp mắt cười, "Có phải cũng đang nhìn tôi hay không? Tôi trẻ trung xinh đẹp như vậy, chắc chắn người ta cũng rất khen ngợi tôi đó?"

Hoắc Phi Đoạt âm thầm bĩu môi một cái.

Ngũ Y Y lập tức suy sụp cúi mặt xuống, tự mình hiểu được nói, "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi vẫn không xinh đẹp bằng anh."

Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh một chút.

Dựa vào, hắn là một người đàn ông cao một mét chín uy phong lẫm lẫm, lại bị cô bé này dùng từ xinh đẹp để miêu ta.

Thật không biết nên vui hay nên buồn đây.

Cố Tại Viễn ở trong văn phòng vô cùng tiêu khiển.

Có hai cô gái hầu hạ hắn, một người xoa bả vai cho hắn, một người bóp chân cho hắn.

Cô ả bóp chân, lần đầu tiên được phục vụ cho ông chủ có tiền như vậy, hận không thể lập tức cùng Cố Tại Viễn trèo lên giường, tạo một chút quan hệ cũng được.

Tay của cô ta khẽ vuốt ve, quỳ gối bên cạnh chân Cỗ Tại Viễn, cố ý trình diễn ngực của mình cho Cố Tại Viễn nhìn.

Cố Tại Viễn đang nghiêm chỉnh xem hợp đồng, bị cô ả vuốt ve thì cau mũi lại, không nhịn được thấp giọng cười mắng."Cô đúng là lẳng lơ! Mới sáng sớm tinh mơ mà đã đốt hỏa cho ông rồi. Lão tử đang xử lý công việc nghiêm túc, cô muốn trục lợi đúng không?"

*****

Cố Tại Viễn một tay vẫn còn cầm bản hợp đồng, một tay đã đi xuống phía dưới, dừng ở trên ngực của cô ả đang bóp chân cho hắn, bóp mạnh vài cái.

Cực kỳ thoải mái!

Cố Tại Viễn hưởng thụ hít vài ngụm khí lạnh, hạ mắt xuống xấu xa nhìn cô nàng, hỏi, "Nói, có phải đã dán silicon hay không?"

Nụ cười quyến rũ trên mặt cô ta lập tức cứng ngắc, lập tức mở miệng oán trách, "Ai nha, Cố thiếu, anh nói bừa cái gì vậy, đâu có dán silicon chứ, đây là người ta vừa mới tân trang lại cơ thể! Anh xấu lắm!"

Cố Tại Viễn mang vẻ mặt háo sắc, toét miệng cười, "Lấy ra cho tôi nhìn xem, nếu tiểu anh đào quá lớn lại quá đen, tôi sẽ buồn nôn."

Cô ả làm bộ đánh một cái vào chân Cố Tại Viễn, lại cố ý khẽ vuốt ve nơi khóa quần của hắn, õng ẹo làm dáng, lấy ra một khối đầy đặn từ trong áo.

Run rẩy, để cho Cố Tại Viễn nhìn.

"Ừm, cũng được. Cô, đi khóa cửa lại, chúng ta cùng làm bữa sáng sôi động nào. Hắc hắc hắc."

Cỗ Tại Viễn còn chưa để cho cô nàng kia khóa cửa xong, hắn đã cởi quần áo xong rồi.

Cô ả bóp chân cho hắn lập tức chủ động đi qua, hận không thể dùng cả tay và miệng.

Cô còn lại lắc mông đi tới cửa, đang muốn khóa lại, cửa lại bị đẩy mạnh ra.

"A! Là ai vậy?" Cô ta thiếu chút nữa bị đập mặt vào ván cửa, sợ tới mức tán loạn kêu lên.

Cỗ Tại Viễn cúi đầu nhìn cô ả đang liếm hắn, đang hút khí lạnh, cả đầu cũng không nâng, đã bắt tay vào làm, nói, "Ra ngoài, ra ngoài! Đều ra ngoài đi! Nửa giờ sau lại tiến vào báo cáo công việc!"

"Tiểu tử cậu chống đỡ nửa giờ thời gian ngắn như vậy sao?"

Người nào đó lạnh lẽo nói ra một câu, làm cho Cố Tại Viễn sợ tới thiếu chút nữa chết đi sống lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo.

Mà ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt, lại có một nửa cái đầu đang cố gắng ngoi lên, không cần đoán cũng biết đó là con nhóc Ngũ Y Y!

Sửng sốt hai giây, Cố Tại Viễn mới phản ứng lại, một tay đẩy cô nàng bóp chân cho hắn ra xa một thước, cô nàng kia không được nhắc nhở trước, lập tức thất thanh kêu lên, "Ai nha!"

Kêu đau mộ tiếng, còn muốn làm nũng, yểu điệu nằm ở trên mặt đất, nũng nịu oán giận, "Cố thiếu.... sao anh có thể dùng lực mạnh như vậy chứ.... . Cũng không phải trên giường..."

Cố Tại Viễn tức giận, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ngũ Y Y nghe được tiếng nói bên trong, đầu chui ra từ phía sau lưng của Hoắc Phi Đoạt, nhìn Cố Tại Viễn rồi nhe răng cười xấu xa.

Cố Tại Viễn tức giận chỉ vào Ngũ Y Y kêu lên, "Con nhóc cô là còn cười! Lại cười nữa ông không cho cô phỏng vấn đâu!"

Thở hồng hộc đứng lên, Hoắc Phi Đoạt hướng về phía dưới của hắn bĩu môi, Cố Tại Viễn mới để ý đến, khóa quần phía dưới của hắn mở ra để lộ cái đồ vật nào đấy, sợ tới mức vội vàng xoay người đi, mất bình tĩnh chỉnh sửa lại quần áo.

Mất mặt quá, đây thật sự là rất rất rất mất mặt rồi.

Hoắc Phi Đoạt mang theo Ngũ Y Y đi vào phòng làm việc của Cố Tại Viễn, Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống, lập tức có người đưa trà nóng qua, vô cùng kính cẩn.

Ngũ Y Y giống như sếp lớn, tay nắm sau lưng, nhìn xung quanh phòng làm việc vủa Cố Tại Viễn.

Cố Tại Viễn vuốt vuốt tóc, vô cùng bất mãn, "Lão đại, tôi cũng đã đồng ý để cho con nhóc đó phỏng vấn rồi, anh để cho cô ta tự mình tới cũng được, anh tới làm gì, bên kia còn bận rộn nhiều chuyện như vậy."

Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng gõ xuống, "Tôi sợ cậu đầu độc ánh mắt của cô bé nhà tôi."

Mặt Cố Tại Viễn đỏ hồng, nhỏ giọng giải thích, "Hôm nay là trùng hợp, bình thường tôi không làm việc này ở phòng làm việc, thật sự...."

*****

Lúc này Ngũ Y Y chớp mắt cao giọng nói: "Không ngờ, trong văn phòng Cố thiếu lại có nhiều sách vậy."

Cuối cùng Cố Tại Viễn cũng tìm được mặt mũi, đắc ý hả hê nói: "Nhiều sao? Sách của tôi ở đây cũng nhiều như tàng thư viện vậy, tôi là người tri thức có rất nhiều sách mà."

Ngũ Y Y luyến tiếc nói: "Có lợi ích gì hả?"

Hửm? Cố Tại Viễn ngây ngẩn cả người, không hiểu rõ ý của cô bé muốn nói gì.

Ngũ Y Y mở hai tay ra: "Anh sắp xếp nhiều sách như vậy lại không xem, ngược lại để những quyển sách ở trong này xem anh làm chuyện xấu, thân là sách vở của anh, thật đáng thương."

Hoắc Phi Đoạt không nhịn được, thấp giọng cười khẽ.

Cố Tại Viễn phát điên: "Cái gì? Cô nói loạn cái gì đó? tôi đâu có để sách này xem tôi làm chuyện đó, tôi chỉ thỉnh thoảng, thỉnh thoảng có được không? Con bé chết tiệt kia! Này, Lão đại! tôi nói anh không được cười, anh để cô ấy tâng bốc làm gì vậy, tôi sắp điên rồi."

Có Hoắc Phi Đoạt đến đây, lần này Ngũ Y Y làm bài sưu tầm thành công rồi.

Một buổi sáng, Cố Tại Viễn kéo dài thời gian tất cả công việc, đặc biệt dùng để cho Ngũ Y Y sưu tầm.

Tất nhiên đây cũng là ý của Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Lão đại nhìn văn kiện nói: "Cô bé kia lần đầu tiên làm sưu tầm, không có kinh nghiệm gì, còn chậm hơn nhiều so với phóng viên chuyên nghiệp, người nào sáng tác lần đầu tiên cũng muốn tốt một chút."

Cố Tại Viễn tức giận nghiến răng.

Hóa ra là vậy!

Hoắc lão đại đến cũng có chuẩn bị, ngài đem máy tính của ngài đến, điều khiển máy tính, lập tức có thể xử lý công việc chung, chỉ có tôi là ngu ngốc ngồi làm sưu tầm với cô bé kia thôi.

Đây là cái vấn đề phân chó gì chứ a a a a!

"Cố thiếu, ngài thích loại phụ nữ nào? Có thể đem vị trí cơ thể mà ngài thích nhất nói ra một chút được không?"

"Cố thiếu, ngài có thể qua np chưa?"

"Cố thiếu, ngài có khuynh hướng lưỡng tính không?"

"Cố thiếu, ngài có bị tố cáo là đùa giỡn phụ nữ không? Ví dụ như sau khi ngài ngủ qua đêm liền vứt bỏ người ta, khiến cho phụ nữ bất mãn như vậy?" Mời các bạn sang web Doc Truyen. 0-R-G đọc nhé

Cố Tại Viễn cúi gầm mặt, dùng sức lau mồ hôi, đầu tóc bù xù, yết ớt nhìn Ngũ Y Y, cầu xin: "Tôi xin cô, bà cô của tôi, cô hỏi những chuyện đáng tin một chút được không?"

A a a, cô bé này đâu phải đến đây làm sưu tầm, đơn giản là cô ta chỉ muốn hành hạ hắn thôi!

Nhìn cô bé cười, lại xấu xa như vậy!

Cố Tại Viễn như con khỉ, đấm đấm vào ngực mình.

"Lão đại, tôi không thể, tôi thật sự không thể được! Vấn đề về phụ nữ của bà cố ngài thật quá xảo trá mà, tôi thật không có cách nào trả lời được."

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt không nhìn đến Cố Tại Viễn, vẫn nhìn vào số liệu trong lap top của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, thản nhiên nói: "A......Phải không? Tôi cảm thấy những vấn đề cô ấy hỏi tương đối chính xác về đặc điểm của cậu mà."

Cạch!

Cố Tại Viễn ngã quỵ xuống!

Ông trời không có mắt mà!

Cuối cùng Ngũ Y Y cũng hỏi xong vấn đề sưu tầm, còn Cố Tại Viễn thì chảy thẳng vào nhà vệ sinh.

Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, trầm ngâm hỏi: "Phi Đoạt?"

"Hử?" Hoắc Phi Đoạt giương mắt nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y lại hoảng hốt một chút, nhìn vào ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt, như có gì đó hơi ấm áp.

Là cô quá nhạy cảm sao?

Ha ha, thật là nằm mơ giữa ban ngày mà.

"A... Tôi muốn nói, việc sưu tầm đã làm xong rồi, có phải nên thêm vài hình chụp nữa không? Sưu tầm không phải cần có vài hình chụp nữa sao?"

*****

Hoắc Phi Đoạt cưng chiều gật đầu: "Tôi nghĩ rằng có thể."

Cố Tại Viễn từ trong phòng rửa tay đi ra, lại rùng mình một cái thật mạnh.

Không phải chứ? Vẫn còn muốn ảnh chụp sao?

Sau đó........

"Cố thiếu, ngài cầm văn kiện này trong tay, đúng rồi, nghiêng người sang một chút, nhìn về phía tôi nè, không được, không cần nghiêng vai, ánh mắt hơi mở to một chút, ai da, anh cười một chút đi."

Ngũ Y Y sai khiến Cố Tại Viễn làm như vậy, như vậy.

Hoắc Phi Đoạt dừng công việc trong tay, lặng lẽ nhìn một màn này, nhịn không được nở nụ cười.

Cố Tại Viễn kêu thảm: "Lão đại! Cứu tôi với! Da thịt ở mặt tôi sắp cứng nhắc rồi! Bà cô ơi, rốt cuộc cô có chụp hay không, chỉ một động tác đã tốn 10 phút rồi! Tôi là người sắt cũng bị cô làm mệt muốn chết rồi! Bà cô ơi!"

A Trung không đứng thẳng lên được, cười muốn rút gân luôn rồi.

Ngũ Y Y hoàn thành việc sưu tầm, phủi mông định rời đi.

Hoắc Phi Đoạt cũng đứng lên, A Trung thu dọn laptop và vài thứ kia.

Chỉ có Cố Tại Viễn mệt lã, nằm bò trên bàn, khoát khoát tay: "Không tiễn."

Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y đều không để ý đến hắn, Hoắc Phi Đoạt đang khom lưng xem vài tấm ảnh Ngũ Y Y chụp trong điện thoại, hai người đang bàn luận, mở tấm hình của Cố Tại Viễn lên thì có dạng người hình chó, còn tấm kia thì quá cứng nhắc.

Cố Tại Viễn ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi với hai người kia: "Còn bà nó, tôi biết rồi, cái gì gọi là gặp sắc quên nghĩa rồi! Lão đại! hãy nhớ kỹ! phụ nữ như quần áo, còn anh em mới là cối xay bằng sắt."

A Trung còn đang cười run rẩy, khoát tay với Cố Tại Viễn rồi rời đi.

Cố Tại Viễn kêu rên thảm hại nằm sắp trên bàn.

Một xấp ảnh chụp đặt trên bàn, vẻ mặt Thạch Ưng không có một chút độ ấm nào.

"Tiểu thư, tôi đã tra ra được cô gái kia, cô ta gọi là Ngũ Y Y, là học sinh của Đệ Nhất. Đây là ảnh chụp ngày hôm nay, có thể nhìn từ ảnh chụp, Hoắc Phi Đoạt đối với cô ta rất tốt, rất chiếu cố. Cô hãy xem qua."

Ánh mắt Phúc Hi run rẩy, không dám đưa tay ra, cuối cùng vẫn cắn răng, cầm những bức ảnh này lên, mở từng bức từng bức ra xem.

Hoắc Phi Đoạt ôm eo cô ta, che chở cho cô ta...........

Hoắc Phi Đoạt kề sát vào tai cô ta, cười nhẹ, đang nói gì đó..............

Hoắc Phi Đoạt vuốt ve mái tóc cô ta, vẻ mặt cưng chiều đối với cô ta.....

Lạch cạch.........Nước mắt Phúc Hi nhỏ từng giọt từng giọt xuống.

Nghẹn ngào: "Lại có cô gái như vậy thật, đã cướp lấy Hoắc Phi Đoạt vốn thuộc về tôi rồi sao? Cô gái này tôi đã gặp! Tôi nhất định đã gặp qua! Đúng rồi, lúc tôi ở trên đường kia đã nhìn thấy cô ta, lúc đó tôi còn đề phòng cô ta, cô ta đã có bạn trai rồi. Bạn trai của cô ta cũng rất tuấn tú. Sao lại có thể....."

Thạch Ưng nhíu mày: "Có thể đoán, Hoắc Phi Đoạt hẳn thích cô gái này, nhưng mà cô gái này không hề thích Hoắc Phi Đoạt."

"Ha? Cái gì? Anh nói cái gì?" Phúc Hi rưng rưng nước mắt cười khổ: "Tôi dụng tâm theo đuổi người đàn ông này, cô ta lại khinh thường sao? Nói như vậy, Hoắc Phi Đoạt yêu đơn phương rồi? thật nực cười mà."

"Tiểu thư, có muốn diệt trừ Ngũ Y Y kia không?"

Phúc Hi híp mắt lại, dùng giọng nói độc ác nói: "Ai muốn cướp người đàn ông của tôi, tôi sẽ không tha cho cô ta! Nhưng mà Ngũ Y Y này tạm thời đừng xử lý cô ta, tôi cảm thấy, chúng ta có thể lợi dụng chuyện bạn trai của cô ta, để cho Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn mất hết ý chí với cô ta. Nếu người phụ nữ không tôn trọng mà còn ở chung với người đàn ông khác, anh nói Hoắc Phi Đoạt còn muốn cô ta sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)