Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 35

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 35
Trừng Phạt Nhẹ Nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoắc Phi Đoạt nhìn tên trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy, trong lòng lập tức dịu đi, trong đầu hiện lên hình ảnh Ngũ Y Y thật sống động kia, khóe môi hắn hơi nhếch lên, kiềm nén vẻ vui sướng nhàn nhạt.

Cố Tại Viễn nhìn Hoắc Phi Đoạt, biến hóa nho nhỏ của Lão đại đều lọt vào mắt hắn, hắn đưa tay ôm ngực, làm bộ dáng nôn mửa.

Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn một cái, ho khan trong cổ họng, rồi mới nghe điện thoại.

"Alo! Làm sao lại gọi điện cho tôi vậy?"

Nha đầu này tìm hắn, từ trước đến nay đều không có chuyện gì tốt, bây giờ có chuyện thì mới có thể tìm hắn.

Không nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Ngũ Y Y, ngược lại là một âm thanh hổn loạn.

"Hửm? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được nhăn mặt nhíu mày.

Cố Tại Viễn nhìn nét mặt của Hoắc Phi Đoạt, lập tức hoảng sợ lui lui lại tìm chỗ trốn, hắn rất sợ nhóc con đó lại chọc giận lão đại, thì hắn chỉ có nước bị lão đại trút giận đến chết thôi.

Hoắc Phi Đoạt cố gắng nghe mấy âm thanh hỗn loạn trong điện thoại.

Xung quanh bữa tiệc có rất nhiều người đang cười cười nói nói.

Nha đầu kia xảy ra chuyện gì? Cô không phải loại người thích đùa giỡn lung tung.

Giác quan thứ sáu mách bảo hắn, cô nhất định xảy ra chuyện chẳng lành.

Bởi vì vô cùng quan tâm, cho nên càng khiến hắn trở nên lo lắng

"Tất cả câm miệng!" Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhíu mày, hét lên một tiếng, người cũng đứng lên luôn.

Tất cả mọi người giật mình, lập tức im lặng không lên tiếng, còn có mấy người không biết người ra lệnh là Hoắc lão địa, vẫn còn ở một bên cười nói, liền có mấy vệ sĩ đi qua, không nói câu nào, một cước đá qua, đem người đang nói chuyện đá ra ngoài.

Vài giây sau đó, trong đại sãnh bữa tiệc đều im lặng.

Im lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh của cây kim rơi xuống đất.

Cố Tại Viễn ý thức được tình hình vượt ra xa, cũng sợ hãi đứng lên, làm theo bộ dáng Hoắc Phi Đoạt, nhíu mày, liếc mắt rồi nhìn đến Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt vẫn chăm chú nghe âm thanh trong điện thoại, hai mắt hắn dần dần nheo lại, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc, sắc bén.

Nha đầu kia xảy ra chuyện gì sao?

Hoắc Phi Đoạt lập tức cất bước chạy ra ngoài.

Cố Tại Viễn giống như làn khói chạy tới, mới có thể đuổi kịp bước chân của Hoắc Phi Đoạt.

Hắn là quá nóng nảy, cho nên bước chân nhanh đến dọa người.

"Lập tức điều động tất cả mọi người, bộ phận vệ tinh, nhanh chóng điều tra vị trí chính xác chiếc điện thoại kia, tất cả phải tra ra vị trí chính xác căn phòng kia cho tôi, nhanh lên!"

Hoắc Phi Đoạt chạy ra ngoài như cơn gió lớn, vừa ra lệnh rõ ràng.

Tất cả mọi người như đứng im, chẳng dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt dẫn theo đám người mặc đồ đen chay ra ngoài.

"Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Tại Viễn chạy nhanh như một làn khói, mới có thể bắt kịp bước chân của Hoắc Phi Đoạt.

Hắn quá sốt ruột, nên bước chân cũng thật dọa người.

Đã có vệ sĩ nhận lệnh, gọi điện thoại qua bên kia, yêu cầu tra ra vị trí chính xác số điện thoại Ngũ Y Y đang gọi.

Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt nôn nóng, bình thường khuôn mặt luôn lạnh băng, hôm nay trên mặt hắn lại xuất hiện nét lo lắng hiếm thấy.

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng lên xe, nói, "Bên kia rất loạn, nghe không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì, đoán chừng là nha đầu kia xảy ra chuyện rồi"

"A? Có kẻ dám động vào nhóc ấy? Khốn kiếp! Để em đi giết hắn!"

Cố Tại Viễn cũng gấp gáp nhảy lên xe.

"Lão địa, đã tra ra được vị trí cụ thể, là một ktv tại trung tâm phía Tây."

Hoắc Phi Đoạt vừa nghe là ktv, lập tức híp mắt lại.

*****

Hỏng rồi!

Đúng là ở chỗ này!

Nói như vậy, linh cảm của hắn không sai mà, nha đầu kia thật sự gặp nguy hiểm!

"Chết Tiệt!"

Hoắc Phi Đoạt nôn nóng chửi thầm: "Lập tức nghĩ cách liên lạc với người đứng đầu với khu vực bên kia! Tôi muốn tự mình nói chuyện với hắn!"

"Dạ, Lão đại!"

"Xuất phát nhanh lên! Làm cho người khác trên tất cả đoạn đường trung tâm đều phải nhường đường cho tôi, tôi muốn trong vòng vài phát phải đến nơi."

"Dạ, Lão đại! Lập tức phong tỏa các tuyến đường trung tâm! Làm cho tất cả các xe hơi khác dừng lại."

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt hiện lên tia độc ác: "Không nghe lời lách qua một bên, trực tiếp làm nổ xe hắn cho tôi."

"Dạ! Lão đại ra lệnh, nếu không có tên lái xe nào nghe lời, không nhanh chóng lách qua một bên, thì làm cho xe hắn nổ."

Cố Tại Viễn ngồi bên cạnh nghe được, nhịn không được rùng mình một cái.

Lão đại thật sự rất tức giận!

Chưa bao giờ nhìn thấy Lão đại tức giận như vậy!

Còn nhớ hai bang trong khu vực kéo người đánh nhau, tất cả đều sử dụng lựu đạn, Lão đại cũng không sốt ruột như vậy, vẫn có bộ dáng bình tĩnh như vậy.

"Lão đại, đã kết nối được với người đứng đầu ktv bên kia, điện thoại cho ngài."

Hoắc Phi Đoạt nhận điện thoại, lập tức nói: "Tôi là Hoắc Phi Đoạt! Ông lập tức đến chỗ ktv kia, dẫn theo nhiều người đến đó một chút, kiểm soát tất cả mọi người ở đó hết, không cho bất kỳ người nào có hành động gì! Người nào lộn xộn gì giết hắn!"

"Hả? Dạ!"

Hoắc Phi Đoạt nghiến răng: "Xảy ra sai lầm nào, tôt sẽ vặn đầu ông xuống."

"Dạ!"

Cái tên nghe điện thoại kia dù sao cũng là người đứng đầu hai đường, tại khu vực kia, cũng là một lão đại có tiếng, nhưng mà dựa theo trình độ của hắn, thật đúng là chưa từng nhận điện thoại của Hoắc lão đại, đại ca A Trung thỉnh thoảng có gọi qua vài lần.

Bây giờ, Hoắc lão đại lại đích thân nói chuyện với hắn. Má ơi! Rốt cuộc cái ktv kia đã làm sai chuyện gì? mà làm cho Hoắc lão đại muốn hành động như vậy?

Cái đầu của hắn.... Lần này gặp nguy hiểm rồi!

"Còn thất thần làm gì? Chờ đầu rớt xuống à? Nói cho các người biết, đem tất cả vũ khí theo, lập tức đến chỗ ktv đó cho tôi, không cho bất kỳ người nào có hành động gì, người nào ngăn cản, giết hắn cho tôi!"

Hoắc Phi Đoạt hít thở hơi dồn dập, bộ ngực cường tráng lúc lên lúc xuống, Cố Tại Viễn nhìn thấy đều đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ Lão đại đằng đằng sát khí!

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để con nhóc kia xảy ra chuyện gì, một khi xảy ra chuyện gì, thật sự không thể đảm bảo được Lão đại sẽ làm ra chuyện gì.

Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng, rút súng lục ra, kiểm tra tất cả một lần, sau đó cắm vào thắt lưng.

Cố Tại Viễn nuốt nước bọt, không dám lên tiếng nữa.

Thật ra trên người hắn cũng có súng.

"Tăng tốc! lái nhanh lên!" Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nhìn đường trước mặt.

Lái xe cắn răng, cố gắng nhấn ga, nhỏ giọng nói: "Lão đại đã chạy đến 120km/h rồi.

Hoắc Phi Đoạt nâng tay nhìn đồng hồ, tức giận: "Nhấn tới cùng!"

Hổn hển! Chiếc xe hơi lại tăng tốc như hỏa tiễn lao nhanh trên đường lớn.

Đây là nội thành a!

Không phải đường cao tốc!

Một ông lão đột nhiên thấy trước cửa sổ xe xuất hiện một vệt sáng, một tia chớp hiện lên trên đường, còn kèm theo âm thanh của lốp xe ma sát mặt đất.

Hắn nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài đường, đưa tay chà chà miệng, ngạc nhiên: "A, hôm nay giao thông thật tốt! Một chiếc xe cũng không có! Đêm nay có thể ngủ ngon rồi!"

Chỉ thấy một vệt sáng tám chiếc xe chạy trên đường, không một bóng người, một chiếc xe hơi cũng không đi qua.

*****

Từ chỗ ăn cơm của Hoắc Phi Đoạt đến cái ktv kia, tất cả phương tiện giao thông đều xử lý xong rồi, ai còn đần độn đi liều mạng, lão đại của công ty Hắc Đế hạ lệnh mà còn dám không nghe?

Tên đại ca nhe răng cười ác độc, lật lại người của Ngũ Y Y đeo còng vào tay cô, Ngũ Y Y hung ác trừng mắt nhìn hắn.

"Ha ha ha, nhóc, cô em thật đúng với khẩu vị của gia, gia chính là thích loại người ngang ngạnh như em, gia yêu chết con ngựa hoang mạnh mẽ như em vậy!"

"Đồ khốn nạn! Cách xa tôi ra một chút! Tôi ghê tởm anh!"

Ngũ Y Y tuyệt vọng hét.

Tên đại ca cũng không nổi giận, cười hì hì, ngồi xổm người xuống, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt của Ngũ Y Y, Ngũ Y Y tức giận ra sức quay mặt, "Thực mềm mại! Nhóc con, bộ dạng này của cô thật đúng là xinh đẹp, gia thấy mấy anh em phía dưới đều rất muốn rồi! Không nên tức giận, đợi ông anh vào thân thể của em rồi, em sẽ biết được cái gì gọi là sảng khoái vô cùng, khi đó, em sẽ không mắng anh nữa, khi đó, em sẽ nói với anh, còn muốn, còn muốn, ha ha ha ha."

Ngũ Y Y tức giận đến mắt muốn phun ra lửa.

Tên đại ca chậm rì rì cởi áo sơ mi đang mặc ra, lộ ra phần ngực đầy hình xăm.

Quần đã cởi xuống từ lâu, cười dâm đãng, lại kéo thêm chút nữa.

Ngũ Y Y lập tức xoay mặt đi, mới không nhìn cái bộ dạng xấu xí của hắn đâu.

"Cô em, đừng có không nhìn anh, nới này của anh càng lúc càng lớn, vừa đúng lúc, ha ha, lớn thì phụ nữ các người chơi mới vui."

Tên kia tự mình nhìn vào nơi đó, khàn khàn thở gấp, ngồi xổm người xuống, thò tay sờ vào chân của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y mặc quần bò, ra sức nhấc chân đạp một nhát, tên đại ca thiếu chút nữa bị đá vào mặt, hắn chỉu một câu, lui về phía sau.

"Thật đúng là mạnh mẽ! Nhưng mà anh đã có cách trị được cô em!"

Tên đại ca mở hai chân ra, ngồi ở trên đùi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y tức giận đỏ bừng mặt, muốn đẩy hắn xuống.

"Để anh xem một chút, ngực của em, nó như thế nào, nếu như lớn chút, đại ca đảm bảo sẽ nhẹ nhàng một chút, phải hôn nó một cái."

Ngũ Y Y muốn điên rồi.

Tên đó đưa tay qua, nhanh chóng kéo áo sơ mi của Ngũ Y Y lên, có thể nhìn thấy áo ngực vẽ hoa văn màu hồng nhạt, nơi đó như hai con thỏ nhỏ hồng hào mềm mại, đầy đặn và cao ngất.

"Oa, đúng là không sai! Nhóc, không thể tưởng tượng được cô em không có mập, mà nơi này lại vẫn đầy đặn như vậy! Anh đây thích ngực lớn của em đấy, oa ha ha ha."

Hai cái tay của tên đó vẫn tiếp tục đi xuống quấy rối. còn nhiều truyện mới tại DocTruyen. o, r, g

Cách một tầng vải mỏng, hắn bóp rồi lại bóp.

Vẻ mặt dâm đãng, bộ dáng say mê, ngâm nga, "Thật là thoải mái quá, mới vuốt thì đã muốn làm rồi... Ngực lớn.... Thực dễ chịu!"

Ánh mắt Ngũ Y Y đỏ bừng, hung hăng phun một bãi nước miếng lên mặt tên đàn ông xấu xa, mắng, "Anh chết không được tử tế! Tôi nguyền rủa anh tiểu jj bị thối nát! Cả đời bất lực!"

Tên đó nghiêng người về phía sau, lấy tay xóa đi nước miếng trên mặt, bị chọc tức, "Nha đầu chết tiệt kia! Vốn định dịu dàng với cô một chút, cô lại không biết tốt xấu, chọc giận ông đây!"

Nói xong, tên đại ca tiến lên, xoạt một tiếng, xé rách áo sơ mi của Ngũ Y Y.

"A!"

Ngũ Y Y sợ tới mức hét lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Quá nhục nhã rồi!

Ngũ Y Y nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, nhắm hai mắt lại.

Không muốn nhìn cơ thể của tên đàn ông xấu xa kia, không muốn nhìn quá trình bị vu nhục.

Bán lần đầu tiên, đó là vì cô bất đắc dĩ phải đổi lấy một trăm vạn để đi làm.

Mà hôm nay.... Đây là bị cưỡng bức thực sự!

Tên hình xăm vừa cười, vừa mở giọng đùa giớn, "A a, con mèo hoang nhỏ cũng khuất phục rồi hả? Mở mắt ra nào, để nhìn thật kĩ anh đây tiến vào trong cơ thể cô như thế nào! Em là đang chờ anh bắt đầu khúc nhạc dạo thoải mái sao?"

*****

Nói xong, móng vuốt của tên đó chụp lên trên ngực của Ngũ Y Y, dùng lực xoa một chút.

Cả người Ngũ Y Y run rẩy, răng cắn chặt vào môi, còn xuất hiện vết máu.

Đôi mắt của tên hình xăm đỏ ngầu, phát ra từng tia dâm đãng, liếm môi, bàn tay vuốt ve lung tung trên da thịt trần trụi của Ngũ Y Y, dần dần, dâú tay của hắn xuống đến khóa quần của Ngũ Y Y.

"Để anh nhìn xem, nơi đó có ẩm ướt không, ha ha ha."

Hắn ta cười hô hố, phía dưới đã dựng lên thẳng tắp rồi.

Bàn tay, vừa chạm đến khóa quần, cửa đột nhiên bị mở toang.

"Chết tiệt, ai cho bọn mày vào đây quấy rầy lão tử! Ra ngoài!"

Tên đại ca hung ác kêu lên.

Mấy tên đàn em xông tới, vẻ mặt sợ hãi "Lão đại! Người của công ty Hắc đế đến điều tra!"

Tên hình xăm cau chặt chân mày, liếc nhìn Ngũ Y Y đang nằm trên mặt đất một cái.

Dùng áo sơ mi của hắn tùy tiện che trên mặt cùng phần trên của Ngũ Y Y.

Hắn muốn ăn con nhóc này, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy, hắn muốn một mình từ từ nhầm nháp.

Đợi làm rõ ràng với công ty Hắc đế, đợi điều tra xong rồi, hắn còn muốn tiếp tục dùng bữa ăn ngon miệng này.

Ngũ Y Y bị áo của tên đó che mặt, ngửi thấy từng đợi mùi vị của đàn ông, thực ghê tởm khiến cô thiếu chút nữa nôn ra.

Tất cả đều là mùi mồ hôi bẩn!

Buồn nôn chết mất!

Hoắc Phi Đoạt cũng là xã hội đen, tại sao người ta luôn có bộ dạng thanh thản sạch sẽ, trên người không hề có mùi không sạch sẽ, luôn luôn toả ra một mùi thơm nhàn nhạt.

Đều là xã hội đen, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Tên đại ca giở giọng lưu manh nói, "Nhóc, đêm nay em là bữa ăn ngon của anh, đừng nóng vội, đợi anh tiếp tục thưởng thức em."

Tên đại ca đứng lên, vỗ vỗ tay, đang muốn cầm quần mặc vào, lại có một đám người xông tới.

"Không được lộn xộn! Lệnh của Hoắc lão đại, ai lộn xộn một chút, sẽ trực tiếp giết chết! Các người đều đến đứng ở chân tường đi!"

Một đám đàn ông nhìn Ngũ Y Y đang nằm trên mặt đất, cũng không để ý đến cô, dùng súng chĩa vào tên hình xăm cùng đàn em của hắn, tất cả đều đứng quay lưng vào tường, mặt sát vào vách tường, hai tay ôm đầu.

Tên hình xăm cười muốn lôi kéo làm quen, "Tôi nói này người anh em, tôi là Đồ Môn, Tiểu Báo Ca có quen biết với tôi...."

"Câm miệng! Đứng sát vào tường! Ít nói nhảm! Tiểu Báo Ca cũng tới đây! Đây là Hoắc lão địa tự mình hạ lệnh!"

Tên hình xăm không còn cách nào, nuốt nước bọt, cũng chỉ biết úp mặt vào tường.

Phút cuối cùng, hắn vẫn còn nhìn vào Ngũ Y Y đang nằm trên mặt đất.

Ngũ Y Y nào dám động?

Cô chính là quần rách áo manh đó!

Nghe được từng tiếng bước chân lẻ tẻ, cô lại sốt ruột không có cách nào.

Nơi này nhiều đàn ông như vậy, nếu cô hô cứu mạng, những người này cũng không biết có phải người tốt hay không, người tốt, đi tới nhìn một chút, ở chỗ này lại có người phụ nữ không mặc quần áo, cô chỉ sợ người tốt cũng biến thành sói hoang đói bụng.

Yên lặng quan sát trước đã.

Ông chủ của ktv, Tiểu Báo, còn có rất nhiều đàn em của công ty Hắc đế, đều đứng ở cửa ktv, gió thổi lạnh, vẫn đứng thẳng tắp, tất cả đều đợi Hoắc lão đại đích thân tới.

Xa xa, nhìn thấy loáng thoáng ánh sáng đèn xe, trong thời gian nháy mắt, vậy mà chiếc xe đã đến trước mặt.

Két!

Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, chiếc xe trực tiếp dừng ở sát cửa.

Cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ nhảy xuống xe.

"Lão đại!"

Đám người chờ ở cửa đồng loạt hô lớn, cúi đầu 90 độ.

Tiểu Báo chạy đến phía trước, khom người, cẩn thận nói, "Lão đại, tôi là người phụ trách cái ktv này, Tiểu Báo..."

đọc truyện tại sstruyen là con súc vật

*****

Lời còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đá một cước, đá tên Tiểu Báo ra xa năm mét.

Tất cả mọi người đều sợ đến hút một hơi khí lạnh.

Bây giờ Hoắc lão đại đang vô cùng nổi giận đó.

Tiểu Báo đau đến hút khí lạnh, vẫn còn vội vàng đứng lên, cung kính chờ đợi.

Hoắc Phi Đoạt đi vào bên trong, ra lệnh, "Lần lượt đi tìm từng phòng, phải tìm bằng được Ngũ Y Y!"

Mấy chục người nhận lệnh xông vào trong.

Cố Tại Viễn nhảy xuống xe, chậc chậc nhìn Tiểu Báo bị đá, nhỏ giọng nói, "Nếu người phụ nữ của lão đại xảy ra việc gì ở trong này, đầu của cậu thực sự khó giữ được rồi, tên ngốc!"

Một ngón tay của Cố Tại Viễn chọc chọc trên trán của Tiểu Báo, vẻ mặt thương xót.

"Hả? Người phụ nữ của lão đại?"

Tiểu Báo kinh hoảng, nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt đang đi vào bên trong, hung hăng lau máu tươi bên miệng.

Tất cả đàn em chia làm mấy nhóm người, từng nhóm đi về các hướng khác nhau, lần lượt đi vào từng phòng, hỏi ai tên Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đoạt đứng cạnh một người, đang loay hoay với máy tính, kêu lên, "Lão đại! Tìm được rồi! Vị trí của chiếc điện thoại kia ở phòng 1308!"

Cố Tại Viễn liếc qua máy tính, âm thầm xoa mồ hôi lạnh.

Mũi trâu à!

Vậy mà lão đại sử dụng hệ thống vệ tinh quốc tế phản để tìm kiếm sóng điện thoại!

Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt híp lại, vung tay lên, "Đến phòng 1308!"

Thân người Hoắc Phi Đoạt cao lớn, chân lại dài, lo lắng đứng dậy đi, gần như tất cả mọi người đều không theo kịp.

Hoắc Phi Đoạt rảo bước đi vào phòng 1308, đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh đang nằm trên sàn nhà, cả người hắn cứng lại, sau đó nhanh chóng quét mắt liếc một cái, mắt lộ rõ sát khí.

Hoắc Phi Đoạt nâng tay lên, ý bảo mọi người ở bên ngoài, hắn đi vào, đi tới trước đang người nhỏ bé đang bị che kín mặt, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xốc áo sơ mi lên, lô ra khuôn mặt của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y giật mình sợ hãi mở to mắt, nhìn hắn.

Trong nháy mắt đó, Hoắc Phi Đọat bị sự sợ hãi cùng bất an toát ra trong đôi mắt đó làm chấn động!

Lúc đó hắn liền thề, hắn muốn nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô phải chịu ủy khuất như vậy nữa.

"Nha đầu...."

Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt mang theo một chút khàn khàn, âm thanh dịu dàng.

Ngũ Y Y sửng sốt vài giây, mới nhận ra người đó là Hoắc Phi Đoạt, mũi đau xót, lập tức khóc lên, "Hu hu, là anh à, anh đã tới, tôi bị người ta khi dễ sắp chết rồi, hu hu, tôi rất sợ hãi, cả người tôi đều đau, hu hu... Anh đáng ghét, tại sao anh không đến sớm một chút, tại sao không đến sớm một chút, hu hu. "

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt vô cùng đau, chưa từng có đau đớn sâu sắc như vậy!

Ánh mắt có chút ẩm ướt, hắn khom lưng, ôm lấy Ngũ Y Y, ôm chặt cô vào trong lòng.

Ngũ Y Y ấp úng, "Quần áo, quần áo của tôi...."

Hoắc Phi Đoạt mới phát hiện, quần áo trên người Ngũ Y Y đều bị rách nát hết rồi! Lập tức nổi trận lôi đình! Lông mày run rẩy, trong mắt tràn ngập lửa.

"Không việc gì, không cần để ở trong lòng, xem như đi bơi là được rồi." Hoắc Phi Đoạt kiềm nén lửa giận, ngược lại an ủi Ngũ Y Y.

Lại nhìn đến chiếc còng trên cổ tay Ngũ Y Y, lập tức bạo nộ, nhịn không được chửi nhỏ một câu, "Shit!"

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi ở trên ghê sofa, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, âm thầm dùng sức, chỉ nghe "Rắc!" một tiếng, còng tay cứ thế bị Hoắc Phi đoạt mở ra, Hoắc pHi Đoạt mở xong chiếc còng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của Ngũ Y Y, trên mặt đã kìm nén thành màu đỏ.

"Mặc quần áo của em vào."

Lũ súc vật sstruyen qua đây táp anh nào =))

*****

Hoắc Phi Đoạt đem áo sơ mi đưa cho Ngũ Y Y, hắn đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía cô.

Vậy mà không nhẫn tâm nhìn bộ dáng hoảng hốt của Ngũ Y Y.

Hắn sợ tim hắn sẽ đau.

Ngũ Y Y nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, kéo y phục xuống phía dưới, lộ ra chiếc quần bò.

Có phải cô đã gọi lầm cho Hoắc lão đại không?

Nếu không tại sao hắn có thể như thiên binh thiên tướng nhảy dù đến đây?

Cũng may là hắn đến kịp.

Ngũ Y Y không phải là loại tiểu thư yểu điệu, nhưng mà hôm nay lại gặp phải cảnh ngộ như vậy, quả thật cô sự đến mức không nhẹ, bây giờ cả người đang run rẩy.

Ngũ Y Y run rẩy nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi mặc rồi."

Hắc Phi Đoạt nhanh chóng xoay người lại, cởi áo khoác trên người mình ra, choàng lên trên người Ngũ Y Y, đem cô che lại thật kín.

Ngũ Y Y ngửi ngửi, quả thật cô nói không sai mà, trên người Hoắc lão đại có mùi thương, quần áo của hắn cũng có mùi hương nhàn nhạt.

Làm cho lòng người thật thoải mái.

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sofa, vừa rút khăn tay ra, lau lên khuôn mặt Ngũ Y Y, vừa gõ gõ bàn, lạnh lùng ra lệnh: "Vài người vào đây, chúng ta sẽ tính sổ thật tốt."

Tiểu Báo, Cố Tại Viễn, còn có một vài tiểu đệ đã đứng trong phòng.

Cố Tại Viễn nhìn thấy Ngũ Y Y như con mèo con nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt, liền nhíu mày lại.

Hoắc Phi Đoạt đã quen với những chuyện này, đây là cô bé đã đặt vị trí trong tim hắn sao?

Hoắc Phi Đoạt lạnh lẽo nhìn vào mấy tên tiểu đệ đang đứng úp mặt vào tường, giọng âm trầm nói: "Xoay người lại."

Một tên đàn ông xăm hình tên Đồ Môn từ từ xoay người lại, khi hắn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, hắn sợ hãi, sau đó nhìn thấy Tiểu Báo, lập tức vui mừng kêu lên: "Anh Tiểu Báo! Anh Tiểu Báo! Em là Đồ Môn! Là Đồ Môn nè! Anh quên rồi sao? Lần trước chúng ta đi ăn cơm chung với nhau."

Tên hình xăm rất chân chó mà vừa mới đó đã đến bên cạnh Tiểu Báo cười nịnh nọt, lôi kéo làm quen.

Hắn chỉ thiếu vẫy vẫy tay với Tiểu Báo thôi.

Tiểu Báo suýt chút tức giận đến hộc máu, hung hăng trừng mắt liếc tên Đồ Môn một cái.

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh lẽo nói: "Thế nào? Tiểu Báo biết mày sao?"

"Không biết! Lão đại!" đọc chương mới nhất tại đọc truyện. o rờ g

Tiểu Báo sợ tới mức liền quỳ gối xuống, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Tên xăm hình kia mở to hai mắt ra nhìn.

Cái gì? Anh Tiểu Báo gọi người đàn ông tuấn tú này là Lão đại?

Lão đại này lợi hại hơn so với anh Tiểu Báo vậy đó là người nào?

Tên xăm hình cảm giác hơi khẩn trương.

Nhưng thật sự là hắn nghĩ không ra người đàn ông đang ôm Ngũ Y Y kia vì sao lại đến đây.

Tên xăm hình dò xét nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Vị đại ca này, tôi....."

Thình thịch! Một tên tiểu đệ đá một cước vào bụng tên xăm hình, phun ra mấy ngụm máu tươi.

"Tên tiểu tử hạ lưu! Mày cũng xứng đáng gọi Hoắc đại ca của bọn tao sao?"

Mấy tên tiểu đệ đi theo tên xăm hình bị dọa sợ hãi.

Có tên đã sợ run rẩy hai chân.

Hoắc Phi Đoạt như mũi tên hung ác liếc nhìn về phía tên xăm hình, tên đàn ông xăm hình sợ hãi như đã bị lăng trì xử tử vậy.

Ngược lại Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, ánh mắt chuyển sang ấm áp, nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: "Có muốn uống cà phê không? Để giảm bớt sợ hãi một chút?"

Cố Tại Viễn suýt chút ngã quỵ.

Lão đại, biết anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh nói nhiều như vậy đối với tôi.

Khuôn mặt Ngũ Y Y nhỏ nhắn nằm trong ngực Hoắc lão đại, tức giận trừng mắt nhìn tên xăm hình nói: "Không uống! Tôi muốn nhìn tên khốn này bị đánh!"

*****

"Uống một ly cà phê nóng cũng có thể nhìn. Người đâu, đem một ly cà phê nóng đến đây."

Ngũ Y Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn chiếc cằm đẹp của Hoắc Phi Đoạt: "Phi Đoạt! Anh nhất định phải trả thù giúp tôi, đánh tên khốn nạn này một trận thật no đòn. Hắn lúc nãy..... Lúc nãy......"

Ngũ Y Y cắn môi không nói được nữa.

Hắc Phi Đoạt đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi cô: "Yên tâm, nếu tôi đã đến đây, chắc chắn sẽ báo thù cho em. Ai dám khi dễ em, tôi sẽ cho hắn hối hận mấy đời. Trước tiên uống một chút cà phê, làm ấm cơ thể."

Cà phê được đưa đến, Cố Tại Viễn nhận lấy cà phê, rồi đem qua cho Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn lập tức cười nói: "Cô bé, bởi vì em, tất cả các tuyến đường chính trong thành phố đều ngừng giao thông hết rồi, em có năng lực thật lớn."

Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: "A? Sao lại thế này?"

Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn: "Nói nhiều thật! Làm một đứa trẻ ngồi một bên đi!"

Cố Tại Viễn chớp chớp mắt, ngồi một bên trên ghế sofa.

Ngũ Y Y là một đứa trẻ tò mò, vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa hỏi Hoắc Phi Đoạt: "Rốt cuộc sao lại thế này? Cố háo sắc vừa rồi nói có ý gì? Cái gì mà tất cả tuyến đường chính đều ngừng giao thông?"

Hoắc Phi Đoạt vuốt ve đầu Ngũ Y Y, thản nhiên nói: "Đến đây hơi gấp, cho nên........"

"Ôi! Anh vì tôi nên mới như vậy sao? Tất cả đều ngừng hoạt động rồi hả? Trên đường lớn không có một chiếc xe nào sao? Anh vì tôi nên mới làm lớn chuyện vậy à?"

Cố Tại Viễn nhịn không được chỏ mồm vào: "Sau đó người nào đó ngồi trong xe hơi nói đến đây bằng tốc độ 130km/h, suýt chút nữa chúng tôi bị dọa chết rồi."

"Cậu cứ nói nhiều đúng không?" Hoắc Phi Đoạt bất mãn trừng mắt liếc Cố Tại Viễn, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y "cột bím tóc" như một tên trộm, ho khan một tiếng, nói giọng bình thản: "Em cho rằng tôi sẽ vì em mà làm giao thông ngưng hoạt động sao?"

Ngũ Y Y chu môi: "Hừ, biết anh sẽ không làm như vậy, anh vì làm cho tôi vui một chút, dụ dỗ người khác một chút cũng không được sao?"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày lại, xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "tôi chỉ thích tăng tốc độ, không phải vì em."

Cố Tại Viễn bĩu môi, lắc lắc đầu.

Lão đại, anh xong đời rồi, anh như vậy lại sợ người khác nhìn rõ tâm mình, anh cũng nói dối đến vậy.

Lão đại.... Thật là mất mặt mà.

Cảnh tượng này hơi kỳ lạ.

Một đám người mặc áo đen đang cầm súng canh giữ bên ngoài, trong phòng đều im lặng không một tiếng động.

Trong phòng còn vài tên đang chờ bị xử lý, cũng không dám nhúc nhích.

Hoắc Phi Đoạt lại có thể nói chuyện phiếm với ngũ Y Y.

Phải biết rằng tất cả mọi người trong ktv đều cứng đờ người.

Không có lệnh của Hoắc lão đại, giờ phút này cái ktv này như một phần mộ, một chút âm thanh, một tiếng động cũng không có.

Ngũ Y Y uống cà phê nóng xong, ợ lên một tiếng nhỏ, lúc nãy gương mặt trắng mét vì sợ hãi giờ đã hồng hào trở lại.

Ánh mắt sáng rực, lanh lợi như lúc đầu.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nói: "Cô bé, nói một chút đi, sao hôm nay lại xảy ra sự việc này."

Ngũ Y Y trừng mắt liếc tên xăm hình một cái, bắt đầu tố cáo: "Đêm nay Hàn Giang Đình uống rượu, làm tôi đến đây, tôi sợ hắn uống nhiều quá nên chạy đến đây, lúc tôi đến, có vài người đã ở chỗ này, không thể tưởng tượng được, có vài người muốn giữ tôi lại, tôi liều mạng đưa Hàn Giang Đình lên xe, xong rồi bị bọn họ bắt trở lại. Anh cũng thấy đấy, cái tên mặc đồ đen kia, hắn........"

*****

"Được rồi, không cần phải nói nữa, phần sau tôi đều biết cả rồi." Hoắc Phi Đoạt cắt đứt lời nói Ngũ Y Y, hít sâu vài hơi.

Tên xăm hình đảo mắt nhanh như chớp, vội vàng nói: "Lão đại, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ trêu đùa cô ấy thôi, không muốn làm gì cô ấy, tôi nói này lập tức thả cô ấy đi."

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Phải không? Mày chuẩn bị thả cô ấy đi sao?"

Tên xăm hình bị giọng nói âm trầm kia làm cho sợ hãi, cả người run lên.

Hắn nói lắp bắp: "Đúng, đúng vậy, đang chuẩn bị thả cô ấy đi."

Hoắc Phi Đoạt từ từ híp mắt lại, xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, trong ánh mắt lóe lên một tia cưng chiều, tay phải cầm cái còng tay lên, ném về phía tên xăm hình.

Thình thịch!

Cái còng tay kia nện trúng mặt tên xăm hình, bởi vì cộng thêm nội lực, nên dùng sức hơn lớn.

"Ưm!"

Tên xăm hình kêu lên một tiếng đau đớn, còng tay ném trúng mặt bong ra một lớp da, bụm mặt ngã vào vách tường, một vết máu dính lên trên tường, cả người hắn dính vào vách tường, từ từ trượt xuống.

Hai tên tiểu đệ túm tên xăm hình lại, để cho hắn đứng dậy, tên xăm hình đã hoàn toàn thay đổi, thân thể chao đảo.

Ngũ Y Y sợ đến mức rụt cổ lại.

Mẹ ơi! Hoắc lão đại thật lợi hại.

Cảm giác được người trong lòng đang run rẩy, Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng trấn an Ngũ Y Y, cúi đầu hỏi cô: "hơi có mùi máu, em vẫn muốn nhìn làm sao để trả thù cho em à?"

Ngũ Y Y run bắn người, nghiến răng nói: "Muốn nhìn, tôi không sợ máu, tôi không nhìn hắn bị đánh như thế nào, nếu không tôi sẽ tức giận không bình tĩnh được."

Cố Tại Viễn lắc đầu nói: "A a, nhóc con, không hổ là phụ nữ của Lão đại, rất có dũng khí!"

Ngũ Y Y không nghe rõ Cố Tại Viễn nói, xoay mặt nhìn Cố Tại Viễn, trên mặt thối đi một chút: "Cố háo sắc, tôi có thư đồng ý của Hoắc lão đại, anh nhất định phải đồng ý cho tôi làm bài sưu tầm rồi!"

Hoắc Phi Đoạt thở dài.

Dù sao cũng là một đứa trẻ, có lòng dạ của đứa trẻ, lúc nãy vừa gặp nguy hiểm, bọn họ cũng bị dọa sợ, bây giờ chỉ mới chớp mắt một cái, cô có thể thoải mái đùa giỡn rồi.

Cố Tại Viễn vừa nghe xong, lập tức nhíu mày: "Lão đại đúng thiên vị cô! Này, Vừa rồi cô gọi tôi là cái gì?"

Háo sắc?

Nha đầu mập mạp này thật can đảm, dám đặt cho hắn biệt danh riêng!

Này nha nha nha!

Ngũ Y Y trợn mắt: "Thế nào? Oan uổng cho anh sao?"

Cố Tại Viễn tức giận đến nhe răng trợn mắt.

Trên mặt tên xăm hình máu thịt lẫn lộn, một bên mắt sưng lên, máu mũi chảy ròng ròng, trên mặt bị thủng một lỗ lớn, máu ứa ra.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào tên xăm hình, nói chậm rãi: "Người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tao, mày cũng dám động vào hả?"

Ôi!

Tên xăm hình rùng mình, mấy người đứng phía sau hắn sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Người đàn ông đẹp trai oai phong lẫm liệt này, lại là một chiến thần trong truyền thuyết, làm cho người khác nghe tên Hoắc Phi Đoạt đã sợ mất mặt.

Hoắc Lão đại!

Thủ đoạn, giở trò, mánh khóe!

Cô bé này quả nhiên là người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt, lần này tất cả bọn họ đừng nghĩ muốn sống.

"Lão đại! Tôi thật sự không biết! Tôi khốn nạn! Tôi ngu ngốc! Tôi to gan lớn mật! Tôi không phải là đồ vật! Tôi không phải là người! Lão đại! Van xin anh, cho tôi cơ hội sống để làm việc! Cầu xin anh Lão đại!"

Tên xăm hình sợ đến mức quỳ rạp xuống, như thế hắn mới biết, vì sao lúc nãy anh Tiểu Báo không bao che cho hắn, không chừng lúc này anh Tiểu Báo cũng đang gặp nguy hiểm.

*****

Ngũ Y Y lén lườm Hoắc Phi Đoạt.

Hình như hắn nói sai rồi......Không phải phụ nữ, phải là người giúp việc.

Thôi, đang trong lúc quan trọng trừng phạt kẻ xấu, cô sẽ không để cho hắn uốn nắn nữa.

"Tôi nói cậu hiểu hay không hiểu, hành động thì hành động đi." Hoắc Phi Đoạt nói rất bá đạo.

Cố Tại Viễn lắc đầu nói: "Đúng là! Tên tiểu tử dây lưng quần của mày còn lỏng hơn so với của ông nội tao, mở to hai mắt ra để làm gì? Tiểu Báo, cho cậu một cơ hội nhận sai, đi, đem hai cái áp phích của tên tiểu tử kia xuống cho tôi. Giữ lại cũng vô dụng."

"A!" Ngũ Y Y phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Lấy hai áp phích? Có ý gì? chẳng lẽ là móc hai mắt người khác sao?

Mẹ ơi! Tàn nhẫn quá.

Hoắc Phi Đoạt nghe tiếng Ngũ Y Y, tập tức hơi nhíu mày lại, liếc mắt Cố tại Viễn ra hiệu, Cố Tại Viễn rất thông minh, lập tức hiểu rõ, ngoảnh mặt về phía Tiểu Báo khoát tay chuẩn bị.

Tên Tiểu Báo vẫn quỳ như cũ.

Cố tại Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói với Ngũ Y Y: "Ai da, cô sợ cái gì, vừa rồi tôi chỉ nói đùa. Sao có thể tùy tiền bỏ hai mắt người khác chứ?"

Lúc này Ngũ Y Y nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc lấy hai mắt này.... Hơi có nhiều máu rồi. Mời các bạn đọc tại Doc Truyen. o. r. g để có chương mới nhanh nhất

Tên xăm hình lại nói: " Lấy hai mắt của tôi đi! Tôi van xin các người hãy móc hai mắt của tôi đi! Tôi biết tôi phạm sai lầm rồi!"

Ngũ Y Y nhìn tên xăm hình như bị thần kinh.

Người này không có bệnh chứ? Còn có thể để cho người khác móc hai mắt của mình ra sao?

Tên xăm hình này biết, móc hai mắt hắn ra chỉ là trừng phạt nhẹ nhất.

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: "Em muốn phạt hắn như thế nào?"

Sau khi Ngũ Y Y suy nghĩ xong liền nói: "Tôi muốn tự mình đánh hắn một trận."

"Được." Hoắc Phi Đoạt đáp ứng rất sảng khoái.

"Em muốn dùng cái gì để đánh hắn?"

Ngũ Y Y nhớ lại lúc nãy tên đó dùng chân đá mình, bị Hoắc Phi Đoạt hỏi như vậy, mới ý thức đến, cả người tên xăm hình bây giờ đều là máu, nếu ra tay đánh hắn, sẽ làm bẩn chính mình. Cô đảo mắt xung quanh, trầm ngâm: "Lấy cái vũ khí gì a........ Hay là mượn cây gậy đến đây, tôi đánh hắn một trận."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, ngoắc: "Lấy hai cây gậy đến đây."

Bên ngoài đã có người đem cây gậy đến.

Ngũ Y Y đứng lên cầm cây gậy, nhíu mày lại.

Mẹ ơi, thật là một cây gậy bằng sắt.

Rất nặng!

Ngũ Y Y vung cây gậy lên, bước từng bước đến bên cạnh tên xăm hình.

Cắn răng ôm hận nói: "Không phải mày muốn khi dễ tao sao? Tao nói cho mày biết, tao sẽ trả thù, mày vẫn không nghe! Ngũ Y Y tao hận nhất là người nào khi dễ tao! Người nào cũng không được!"

Tên xăm hình một bên mặt máu chảy đầm đìa, hắn quỳ trên mặt đất nói: "bà cô, cô hãi đánh tôi đi, tôi là tên khốn nạn! Tôi có mắt như mù, tôi lại trêu chọc cô! Cầu xin cô cắt hai chân tôi đi, cắt vài xương sườn của tôi đi!"

Ngũ Y Y giơ cây gậy lên cao liền giật mình.

Người này có tật xấu thật, cầu xin cô độc ác đánh hắn.

"Sau này không cho mày khi dễ phụ nữ nữa, không được chó cậy gần nhà nữa."

Nói xong, Ngũ Y Y ra sức vung mạnh cây gậy trên tay xuống.

Đánh thình thịch thình thịch vào trên người tên xăm hình.

Tên kia không kêu lên một tiếng.

Sau khi đánh bốn gậy, Ngũ Y Y cảm thấy hết giận, bỏ cây gậy đi, trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt rồi nói: "Tốt, đã trả thù xong, chúng ta đi thôi."

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, vuốt cằm, đứng lên, cưng chiều ôm eo Ngũ Y Y, nhìn Cố Tại Viễn nói: "Tại Viễn.... Cậu thu dọn chỗ này sạch sẽ đi."

*****

Hai từ "sạch sẽ" hắn hơi dùng sức.

Cố Tại Viễn lập tức hiểu rõ, đứng lên gật đầu nói: "Được được, yên tâm đi, tôi sẽ dọn dẹp đâu ra đấy. Xú nha đầu, buổi tối ngủ ngon, ngày mai chúng tôi sẽ chờ em đến lấy bài sưu tầm từ tôi."

Ngũ Y Y quay đầu lại: "Chín giờ sáng mai tôi sẽ đến công ty anh tìm anh."

Hoắc Phi Đoạt vừa ôm Ngũ Y Y đi ra ngoài, vừa nói: "Ngày mai tôi sẽ phái xe đưa em đi."

Cố Tại Viễn kìm nén nôn mửa tiễn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y ra xe.

Sau khi Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y rời khỏi, Cố Tại Viễn luôn cợt nhã giờ thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt hung dữ, ngồi xuống, lắc lắc cổ, lãnh khốc nói: "Cái tên khốn nạn không biết sống chết này! Mày có biết mày chọc vào người nào không? Con nha đầu kia, đến ông đây phải nhường nó bảy phần, mày tính là cái phân chó gì, mày cũng dám dâm loạn, bất kính với cô ta? Đó là cục cưng của Hoắc lão đại chúng tao, có biết không? Lần này mày chết đến nơi rồi."

Tên xăm hình kia lúc này sợ hãi, khóc lóc quỳ trên mặt đất: "Đại ca, em van xin anh, đại ca, đừng giết em! Em sai rồi! Giữ lại cái mạng chó cho em đi đại ca!"

Cố Tại Viễn thong dong mở ngón tay mình ra, nói chậm rãi: "Lão đại của bọn tao đến bây giờ chưa từng nôn nóng, nhưng mà hôm nay, anh ấy rất tức giận, ở trên đường suýt chút nữa Lão đại đã biến xe hơi thành tên lửa, tất cả đường sá đều bị phong tỏa hết rồi! bởi vì tên tiểu tử mày không nhìn thấy núi Thái Sơn, cả cô bé kia cũng muốn động vào! Ông nội cơm cũng chưa ăn xong, rượu cũng chưa được uống đã bị kéo đến đây rồi."

Hắn đảo cặp mắt đào hoa đưa mắt nhìn Tiểu Báo: "Tiểu Báo?"

Tiểu Báo vẫn đang quỳ: "Cố thiếu, tôi ở đây."

"Đàn em của cậu đến khu ăn gây chuyện, tôi muốn cậu chịu trách nhiệm."

"Tôi biết, tôi biết."

"Chặt đứt một bàn tay, lấy đi một mắt. Phục không?"

Tiểu Báo cắn chặt môi, đành phải gật đầu: "Tôi phục."

"Được." Cố Tại Viễn nhìn đến tên xăm hình, cười âm hiểm: "Tiểu Báo của chúng ta phải trừng phạt như vậy, mày của thấy tiểu tử như mày còn có thể sống không? Tao nói cho mày biết, lúc nãy Lão đại mới ám chỉ tao, yêu cầu cho mày một hình phạt thật tàn nhẫn. Không phải chỉ mơ tưởng khi dễ con gái sao? Vậy thì không cần giữ hai con mắt của mày lại."

Cố Tại Viễn đưa tay ra hiệu, vài tên đi qua, đỡ tên xăm hình lên, để hắn dựa vào tường, hắn muốn động đậy cũng không được, sau đó tuột quần hắn xuống, thanh sao sắn bén chớp lóe, một màu đỏ hiện lên, tên xăm hình kêu la thảm thiết.

"A.........."

Trên mặt đất có một khúc thịt nhỏ, còn đang chảy máu tươi.

Tên xăm hình đau đớn vặn vẹo cơ thể, cả người run rẩy, hai chân phát run, gào khóc thảm thiết.

Như dã thú kêu gào thảm thiết.

Mấy tên đàn em của hắn sắc mặt đều tái nhợt, cả người run rẩy.

Cố Tại Viễn đứng lên, nhẹ nhàng phân phó: "Cho người đến đốt căn phòng này, cái tên xăm hình này, cả nhà hắn một người cũng không được sống sót."

"Dạ, Cố thiếu."

Tên xăm hình và mấy tên đàn em kia quỳ rạp xuống mặt đất, kêu rên sợ hãi.

Chết, phải chết được rất đau khổ.

Người thân bên cạnh vẫn xui xẻo theo.

Cố Tại Viễn đào hòa cười rời khỏi phòng này, ông chủ ktv theo sát phía sau hắn.

Cố Tại Viễn cười tít mắt nói: "Cái ktv này thật xui xảo, thật không ra làm sao, đóng cửa đi."

Ông chủ ktv đang cười tươi chợt nụ cười cứng ngắt.

Cố thiếu công ty Hắc Đế đã lên tiếng, hắn nói đóng cửa, chỉ có thể đóng cửa thôi.

Phúc Hi chạy đến chỗ bữa tiệc, phát hiện Hoắc Phi Đoạt đã rời khỏi đây.

Cô đang muốn hỏi thăm người bên trong bữa tiệc, lại nghe những người ở đây đang bàn luận.

"Hoắc Lão đại đi gấp gáp như vậy, lần đầu tiên tôi thấy hắn như vậy đó."

"Hình như là vì một người phụ nữ? Cũng nhìn ra hắn đi thật vội."

Phúc Hi nhíu mày.

Phúc Hi vì một người phụ nữ, lo lắng rời khỏi đây.

Người phụ nữ kia là ai?

Đừng để cô bắt được!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)