Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 30

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 30
Không Được Mặc Loại Quần Áo Này
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


A Trung bưng một dĩa thức ăn dựa vào tường ăn ngon lành.

Một tên tiểu đệ chạy đến nói nhỏ vào tay hắn: "A Trung, lão đại dẫn theo người phụ nữ đi vào trong phòng rồi."

"A?" A Trung vội vàng nuốt thức ăn vào miệng, trừng to hai mắt: "Là Âu Dương tiểu thư sao?"

Đêm nay tiểu thư Âu Dương Phúc Hi theo lão đại đến đây.

Tên tiểu tử kia lại kiên quyết: "Không phải!"

"A cái gì mà a, đó là người phụ nữ độc quyền, nói cái gì thì nói dứt khoát, thật là ghê tởm!"

"Là một người phụ nữ khác, họ Ngũ gì đó!"

"Hả?" A Trung vì kinh ngạc mà đồ ăn bị mắc nghẹn trong họng, hắn liền trừng mắt khinh bỉ.

Tên tiểu tử kia vội vàng vỗ lưng hắn, cầm lấy dĩa đồ ăn để xuống, A Trung nắm lấy cổ áo tên tiểu tử lại hỏi: "Cậu nói cái gì? Ngũ Y Y cũng đến đây?"

"Ưm, ưm!" tên tiểu tử kia không thể trả lời được, chỉ có thể ra sức gật đầu.

"Ai da, thật là không có việc gì tốt rồi! Nha đầu kia đến đây làm gì chứ? Phiền chết!"

Ngũ Y Y vừa xuất hiện, lão đại lập tức trở nên kì lạ, nhất định là lão đại muốn đem tất cả lực chú ý chuyển qua bên người nha đầu Ngũ Y Y kia mà. Quan trọng là Âu Dương tiểu thư vẫn còn ở đây, vị Âu Dương tiểu thư ngang bướng kia muốn gả cho lão đại, đúng là một người phụ nữ cô chấp!

Vả lại Âu Dương tiểu thư là con gái một của sư phụ lão đại, thân phận và quan hệ lại đặc biệt như vậy.....

Nếu bị Âu Dương tiểu thư phát hiện lão đại chú ý đến Ngũ Y Y....

Dựa theo cá tính của Âu Dương tiểu thư, nếu như cô ấy trở mặt sẽ sai người giết chết Ngũ Y Y kia .......

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lão đại à lão đại, anh không phải là rất quyết đoán, lý trí nhất sao?

Vì sao khi Ngũ Y Y kia xuất hiện, tất cả lý trí của anh đều bay mất dạng rồi?

A Trung ném cái dĩa thức ăn, bỏ lại tên tiểu tử đáng thương kia rồi xoay người rời đi.

Ngũ Y Y dựa vào ván cửa thở hổn hển.

Trong phòng này không có mở đen, ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu vào rất mờ nhạt.

Đến chỗ này làm gì? Chỗ này rất tối! thật đáng sợ!

Ngũ Y Y nhìn xung quanh căn phòng vài lần, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mặt.

Hoắc Phi Đoạt rất cao!

Đêm nay cô mang giày cao gót vẫn không cao đến bả vai hắn.

Chú Hoắc cao 1m9, hắn chơi bóng rỗ chắc không cần phải nhón lên đâu?

"Phi Đoạt! đến chỗ này làm gì? Rất tối!"

Ngũ Y Y muốn động đậy thân thể, lúc này mới phát hiện cô không có cách nào nhúc nhích được!

"Anh đè tôi, ra bên ngoài chút, buông tôi ra, đè đau quá!" Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nói thầm.

Hoắc Phi Đoạt vẫn không lên tiếng.

Ngũ Y Y hé mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới phát hiện hắn nhìn cô chằm chằm giống như một con báo đen dùng ánh mắt đi săn rất mãnh liệt.

Ôi!

Tại sao cô lại có cảm giác như hắn muốn ăn tươi nuốt cô vậy?

"Anh, sao anh lại không nói chuyện? Rốt cuộc là không bị câm điếc đấy chứ?"

Ngũ Y Y cười khan hai tiếng. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen

Hắn thật đáng sợ!

Trong đầu không được tự chủ lại bắt đầu tưởng tượng Hoắc Phi Đoạt đột nhiên bóp chặt cổ cô rồi nở nụ cười u ám, tay to của hắn hơi dùng lực một chút, chỉ nghe một tiếng răng rắc, sau đó cổ cô bị đứt lìa.

*****

Ặc, cô không muốn chết như vậy! Có phải rất khó coi hay không? Chết toàn thay thì tốt hơn!

Chỉ trong vài giây ngăn ngủi mà Ngũ Y Y đã suy nghĩ lung tung rất nhiều.

Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, đem khí nóng thổi lên trên mặt Ngũ Y Y, hắn nghiến răng nói: "Tôi thật muốn cạy cái đầu em re xem bên trong được làm từ vật liệu gì?"

"A, không phải đâu? Tôi làm sai cái gì để cho anh thù oán tôi vậy? Tôi sẽ sửa đổi không được sao? Trăm ngàn lần không cần phải mở đầu tôi ra, như vậy thì làm sao tôi sống được? Thật ra tôi đã rất cố gắng ngoan ngoãn lắm rồi. Tôi đảm bảo sẽ ngoan hơn nhiều được chưa?"

Ngũ Y Y nhăn mặt chu môi, vẻ mặt bi thương mà nhìn gương mặt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt.

Chả trách mọi người thường nói gần vua như gần cọp, thì ra là như thế!

Tính tình Hoắc Phi Đoạt luôn thay đổi thất thường, thật khó đoán được!

Hở ra là muốn lấy đầu người ta!

Hoắc Phi Đoạt tức giận quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt biểu hiện sự bất lực, sau đó quay mặt nhìn Ngũ Y Y gầm nhẹ: "Em có thể chậm chạp thêm chút nữa sao?"

Chậm chạp?

Cô chậm chạp chỗ nào hả?

Cô đã giải thích sai cái gì sao?

Ngũ Y Y vội vàng lấy hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm eo Hoắc Phi Đoạt, cô dùng giọng điệu của người dân Châu Phi đi chạy nạn mà cầu xin hắn: "Tôi đần độn, tôi đần độn hơn so với heo, Phi Đoạt, trăm ngàn lần không được lấy đầu tôi ra, tôi thật sự là trẻ con dễ dạy, tôi đắc tội với anh chỗ nào anh nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi, sửa đổi thật tốt mà."

Hoắc Phi Đoạt có chuyện khó nói đành thở dài: "Aiz.... Em à..... Cả người em từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đắc tội với tôi chỗ nào cả!"

"Hả?" Nghiêm trọng vậy sao?

Dù sao cơ thể cô cũng quan trọng chứ?

"Tôi biết anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt....... Đúng là không có biện pháp, tôi lớn lên trông có vẻ khốn khổ lắm rồi, tôi đáng thương mà, anh không được giết người đáng thương."

Ngũ Y Y nói chuyện, hai tay cô ôm eo Hoắc Phi Đoạt rồi làm loạn trên người hắn.

Giống như cô đang nhẹ nhàng vuốt ve, trêu chọc hắn.

Hơi thở Hoắc Phi Đoạt ngày càng nặng, cảm giác cả người hắn dần dần nóng lên, hắn nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ bé Ngũ Y Y rồi cố định trên đầu cô.

Hả? Tại sao lại đổi thành tư thế này rồi? truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen Org đọc nhé

Ngũ Y Y cắn môi, lo sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Cơ thể cứng rắn của Hoắc Phi Đoạt gắt gao dán chặt vào người cô.

Cơ thể cô không giống như hắn, cơ thể cô rất mềm mại như chú cá nhỏ bé không xương.

Trên người cô liên tục tỏa ra hương thơm tươi mát phả vào mặt hắn.

Một loại hương thơm tươi mát, cám dỗ, mê hoặc người khác.

Hai bầu ngực đầy đặn của cô đang dán chặt vào người hắn, từng mảnh da thịt lại mẫn cảm như vậy.

Nha đầu chết tiệt này!

Mỗi lần đều làm cho thể xác và tinh hắn mệt mỏi.

Cả người hắn đều hổn loạn!

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt càng thêm sâu sắc, môi mỏng hé ra, chiếc cắm nhọn gần chạm vào mũi Ngũ Y Y, hắn thở hổn hển nói: "Nha đầu xấu xa! Vẫn luôn biết rõ là tôi nhìn em không vừa mắt, sao em vẫn luôn chọc tôi?"

Nhìn xem, cô biết chú Hoắc luôn nhìn cô không vừa mắt mà!

Ánh mắt của chú Hoắc chỉ nhìn những người mẫu thế giới, nhìn những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng mà thôi.

Hừ!

Ngũ Y Y không quan tâm đến tư thế hiện tại của mình không được tự nhiên cỡ nào, lúc này cô chỉ nghĩ đến làm cho Hoắc Phi Đoạt giảm nhiệt thôi.

"Tôi đâu có chọc giận anh, hôm nay không có gọi anh là chú, cũng không gây ồn ào bên cạnh anh."

*****

Ngũ Y Y nhíu mày, chu mỏ lên, cô không biết rằng bộ dáng của cô lúc này lọt vào mắt Hoắc Phi Đoạt lại cực kỳ đáng yêu biết bao.

Từng luồng khí nóng xông lên đầu Hoắc Phi Đoạt.

"Em rất ồn ào rồi!"

Hoắc Phi Đoạt nói ra mấy chữ, đột nhiên tiến liên phía trước dùng môi mình khóa chặt môi Ngũ Y Y lại.

"Ưm!" Ngũ Y Y rên khẽ, chưa kịp gọi cứu mạng thì bị chiếc lưỡi nóng ấm của Hoắc Phi Đoạt thuần thục tấn công vào.

Ngũ Y Y cố gắng vặn vẹo uốn éo cơ thể thoát ra khỏi sinh vật giống đực đang ở trước mắt.

Không ồn ào! Hôm nay cô không có gây ồn ào bên lỗ tai chú Hoắc nha!

Hôm nay cô nói rất ít!

Rõ ràng là cô không gây ồn ào, tại sao chú Hoắc lại trừng phạt cô như vậy?

Rất oan ức mà!

Ngũ Y Y uốn éo cơ thể vừa lấy ta vẽ loạn lên người Hoắc Phi Đoạt, cơ thể mềm mại nhỏ bé của cô cọ tới cọ lui làm cơ thể hắn nổi lên từng trận khí nóng, làm nơi nào đó của hắn lại căng cứng lên.

Hoắc Phi Đoạt hiểu được dục vọng của chính mình, lại dán chặt vào người Ngũ Y Y, điên cuồng cướp đoạt hương vị ngọt ngào từ môi cô.

Khi lưỡi hắn tấn công vào lưỡi đang run rẩy của cô, Ngũ Y Y cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người.

Cô ưm một tiếng, đầu óc muốn nổ tung lên, tất cả những ý thức lúc nãy đều tan biến hết.

Cơ thể cô dần dần dựa sát vào người Hoắc Phi Đoạt, còn cố ý lắc qua lắc lại.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở của hai người. Dường như còn có những âm thanh lộn xộn trong miệng.

Dần dần Ngũ Y Y không thể thở được.

Cô làm sao cũng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.

Cô sắp nghẹt thở rồi!

Hu hu, cô biết rõ là cô không muốn bị xử như vậy mà!

Bạn có bao giờ được người hôn chết chưa?

Cô đúng là một người rất đáng thương!

Rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt cũng buông cô ra, cả người Ngũ Y Y đều mềm nhũn, mặt cô dựa vào ngực Hoắc Phi Đoạt, cô há miệng thở hổn hển.

Nhìn cô nhếch nhác như một con chó con vậy.

Hồng hộc, hồng hộc........

Đầu óc cô sắp sửa mất đi ý thức rồi.

Cô dần dần phục hồi ý thức và thính giác. Cô suýt chút nữa đã chết rồi a!

Cô luôn lo sợ rằng mình sẽ chết, nên không phát hiện ra có một vật cứng rắn đang tồn tại ở nơi nào đó trên người cô.

Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt luôn lạnh lùng được phủ lên một tầng ý loạn tình mê, đôi môi mỏng vì ham muốn kịch liệt mà lộ ra một màu đỏ thật đẹp.

Sống mũi thật cao quét xuống một đường thẳng hoàn mĩ, hắn đang cúi đầu nhìn Y Y thở dồn dập.

Đôi mắt của hắn sáng như ánh trăng còn hàm chứa sức sống, hắn cúi đầu quan sát cô gái nhỏ dưới thân.

Ngũ Y Y thở hổn hển, mặt cô chôn chặt trong ngực người ta, cô tức giận quát to: "Mẹ kiếp! Anh thật đúng là muốn giết chết tôi mà!"

"Nha đầu ngốc!"

Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nói ra mấy chữ. Mời các bạn đọc tại Doc Truyen Org để có chương mới nhanh nhất

"Tôi đã làm sai cái gì, cũng không đến mức để cho anh giết người, anh thật muốn giết chết tôi sao?"

"Ngốc!"

Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, ủy khuất kêu la: "Anh có biết không, suýt chút nữa anh đã làm tôi chết ngạt rồi, dù sao tôi cũng là nữ giúp việc của anh, làm sao anh có thể xuống tay với người một nhà chứ? Tuy rằng chết vì hôn đẹp hơn so với chết vì bị mổ đầu một chút, nhưng mà đã chết rồi thì làm sao bây giờ, đã chết thật sự là đã chết! Vậy mà vừa rồi anh lại muốn giết chết tôi!"

Hoắc Phi Đoạt nghẹn họng nhìn sang chỗ khác, sau đó mới nói: "Không để cho em thở sao?"

"Gì?" Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào chiếc cằm mê người của Hoắc Phi Đoạt.

*****

Lại gần, bộ dáng Hoắc Phi Đoạt đẹp không ai bì nổi, cái cằm nhọn của hắn đẹp như được khắc họa!

Nghe nói người đàn ông có loại cằm này về mặt kia có khả năng rất mạnh mẽ.

Mà còn thuộc về loại khó chịu.

Hoắc Phi Đoạt chậm rãi cúi người nhìn Ngũ Y Y, đôi môi mỏng của hắn chỉ cách mũi cô vài cm thổi ra khí nóng: "Em ngốc đến nổi lúc hôn không thể thở sao?"

"Tôi...."

"Kỹ thuật hôn của em còn quá kém."

"Về sau lúc hôn môi không được trợn tròn mắt."

Hoắc Phi Đoạt nói liên tục, nói đến Ngũ Y Y phải trợn mắt há hốc mồm.

Tỉnh táo lại, lúc này cô mới phát hiện: "Cái gì? Kỹ thuật hôn của tôi còn kém, sao có thể so với anh được chứ? Anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi mà! Hơn nữa kỹ thuật hôn cho dù có tốt thì có lợi ích gì? Anh thật muốn giết chết tôi để cho tôi chết không kịp thở mà! Rốt cuộc là tôi đã làm sai chỗ nào mà để cho anh trừng phạt tôi như vậy? Anh hãy nói rõ ràng! Nói rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ..........."

"Em sẽ thế nào?"

"Tôi sẽ gọi là chú Hoắc!"

Thật không thể ngờ tới nhắc đến chuyện gọi hắn là chú lại là cách uy hiếp hắn.

Buồn nôn quá!

Hoắc Phi Đoạt suýt chút đã nói ra miệng thật ra cô không làm sai chuyện gì, chỉ là hắn nghĩ muốn hôn cô mà thôi.

"Khụ khụ!" Hoắc Phi Đoạt ho khan hai tiếng, nói không hề che giấu: "Em không được mặc loại quần áo này."

Đây là chỗ sai của cô sao?

"Loại quần áo này sao vậy? Chúng không phải rất tốt sao?"

"Lộ nhiều lắm."

"Nhiều cái gì mà nhiều chứ, có cô gái nào ở đây mà không mặc như vậy?"

"Người khác có thể mặc được, còn em thì không thể."

"Tại sao tôi không được mặc? Nhìn tôi khập khiễng như vậy so với cơ thể của những người phụ nữ tốt hơn một chút phải không? Các cô ấy không sợ bị ảnh hưởng của bộ mặt thành phố còn dám mặc, tại sao tôi lại không thể mặc?"

"Người khác tôi mặc kệ thế nào. Tôi chỉ quan tâm đến em."

"A a a, tôi sắp điên rồi. Tại sao chứ? Tại sao chỉ đến ý đến tôi?"

Ngũ Y Y giậm hai chân nhỏ nhắn của mình.

Hoắc Phi Đoạt buông cánh tay Ngũ Y Y ra, một tay giữ chặt cằm cô, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên.

"Bởi vì em là.... nữ giúp việc của tôi." còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen Org

Suýt chút hắn đã nói nữ giúp việc thành người phụ nữ rồi.

Ặc.

Ngũ Y Y hết chỗ nói rồi. Miệng nhỏ nhắn cong lên, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.

Thật là, khi làm nữ giúp việc cho hắn lại kiêng kị rất nhiều vậy!

Cái này không được, cái kia cũng không được. Thật đáng ghét mà!

Vẻ mặt kiêu ngạo từ từ yếu đi, giọng nói nho nhỏ Ngũ Y Y vang lên: "Tại sao nữ giúp việc của anh lại không được mặc loại quần áo này! Cảm thấy rất đẹp mà!"

"Tôi đã nói rồi, lộ rất nhiều."

"Không tính là quá lộ nha."

"Nơi này của em lộ ra hết rồi........." Hoắc Phi Đoạt vừa nói vừa để tay lên vai Ngũ Y Y, làm cho cả người Ngũ Y Y run lên như bị điện giật.

Trên môi Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười gian, tay hắn trực tiếp đi xuống dưới úp lên ngực Ngũ Y Y: "Nơi này lộ ra một nửa nè....."

"A....." Ngũ Y Y bị hành động này của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ vội vàng la lên.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại: "Chẳng lẽ em mặc quần áo này để chờ đợi người đàn ông của em đến sao?"

"Tất, tất nhiên không phải! Anh bỏ tay của anh ra mau!"

Nói thì nói đi, làm gì phải khoa tay múa chân để ở vị trí kia chứ?

Chỗ đó rất nhạy cảm có biết hay không?

Hoắc Phi Đoạt vẫn không buông tha cho Ngũ Y Y, tay hắn trực tiếp di chuyển xuống mông cô, rồi đến đùi cô vuốt ve nhẹ nhàng: "Chỗ này ngắn như vậy, lại không phủ che hết đùi được......."

"A a a, tôi biết rồi, tôi biết rồi. Anh lấy tay của anh ra đi. Tôi đã biết rõ rồi mà!"

*****

Hoắc Phi Đoạt làm vài động tác mờ ám làm khuôn mặt Ngũ YY đỏ bừng, cả người nóng lên.

Hoắc Phi Đoạt di chuyển cơ thể, nếu không hắn sẽ chịu không nổi nữa.

"Em là người nữ giúp việc của tôi mà lại mặc thành như vậy, tại sao tôi lại không tức giận chứ?"

"Đáng, đáng, rất đáng!" Ngũ Y Y đâu có sức lực nào phản kháng, cố gắng châm dầu vào lửa thêm.

"Có nên trừng phạt em hay không?"

"Nên, nên, rất nên!"

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhìn Ngũ Y Y, đột nhiên hắn nhíu mày lại: "Dây kéo khóa váy này sao ở phía sau? Sao em có thể kéo khóa lên được?"

Ngũ Y Y trả lời không suy nghĩ: "Tất nhiên kéo không lên, nếu không nhờ Tiêu Lạc giúp đỡ......"

"Là Tiêu Lạc kéo lên giúp em sao?" Đột nhiên ánh mắt Hoắc Phi Đoạt bắn ra tia hung ác, làm Ngũ Y Y sợ tới mức cả người đều run rẩy.

"Ừm...Cái đó, vì lúc đó không có người khác ở đây, cho nên....."

Mẹ ơi, làm sao giọng điệu của cô giải thích với chú Hoắc giống như người vợ bị chồng bắt gian vậy?

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, tức giận nói: "Tôi thật muốn chặt tay hắn!"

"Anh nói cái gì?" Ngũ Y Y không nghe rõ Hoắc Phi Đoạt nói, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không nói gì cả."

"Rõ ràng là anh mới thì thầm cái gì nha."

Hoắc Phi Đoạt quay mặt nhìn chằm chằm Ngũ Y Y: "Nói em mặc quần áo này khó coi hơn so với hà mã!"

Ngũ Y Y cúi đầu thì thầm: "Thật sự là xấu vậy sao? Cái váy này phải dùng ít nhất sáu tháng nữa đấy!"

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, tìm điện thoại di động gọi cho A Trung: "A Trung! Chuẩn bị một cái khăn choàng vào đây! Nhanh lên!" truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen. o r g

"Chuẩn bị khăn choàng làm gì?" Ngũ Y Y kéo ống tay áo Hoắc Phi Đoạt

"Lại nhiều lời rồi phải không? Còn muốn bị phạt à?"

"Ưm!" Ngũ Y Y nhanh chóng bịt miệng lại, cô hoảng sợ mở to hai mắt, ra sức lắc đầu với Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhìn biểu tình kia của Ngũ Y Y, từ từ nghiến răng, thở dài: "Thật sự là bị em đùa giỡn sắp điên rồi!"

Hoắc xoay người đi không hề nhìn đến Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cúi đầu xuống cọ cọ giày.

Chú Hoắc nói bị mình làm tức điên lên, quả nhiên là chú Hoắc nhìn mình không vừa mắt mà.

Aiz, sao mình lại hay chọc ghẹo người trước mặt này chứ?

Đắc tội với người khác thì không sao, giống như ba con heo ở Ngũ gia vậy, cô thà rằng đắc tội với các cô ấy, nhưng mà........ Đây chính là Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại nha, đắc tội với Hoắc lão đại chẳng khác nào có nguy cơ sống trên mũi dao?

Ngũ Y Y dùng sức xoa xoa cái mũi của mình, thở dài vì sự xui xẻo của mình.

Cốc cốc! bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên: "Lão đại, Tôi là A Trung đây! Khăn choàng đã đem đến rồi."

Hoắc Phi Đoạt nắm tay Ngũ Y Y dẫn đến phía sau cánh cửa, sau đó hắn mở cửa ra lấy khăn choàng rồi đóng cửa phòng lại.

Mũi A Trung suýt chút đã bị cánh cửa đụng gãy rồi.

"Qua đây!" Hoắc Phi Đoạt đen mặt ra lệnh Ngũ Y Y.

"A!" Ngũ Y Y nhanh chóng ngoan ngoãn tiến lên phía trước.

Không ngờ Ngũ Y Y vừa đi được vài bước liền đụng trực tiếp vào trước ngực Hoắc Phi Đoạt, ép hai bầu ngực của cô bẹp rồi.

Hoắc Phi Đoạt âm thầm cắn răng.

Vậy nhỏ này, sao lúc nào cũng trêu chọc hắn vậy?

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lại lỗ mãng như vậy. Ha ha, dơ quần áo của anh rồi!"

Ngũ Y Y lè lưỡi cười vui vẻ, chỉ sợ đắc tội Hoắc Phi Đoạt, hai tay nhỏ khẩn trương vuốt vuốt quần áo hắn, giống như đang phủi sạch bụi cho hắn.

*****

"Khụ Khụ!" Hoắc Phi Đoạt chỉ có thể giả vờ ho khan để giảm bớt cảm xúc trong lòng mình đang dâng lên.

"Hôm nay anh kho khan rất nhiều, có phải cổ họng không thoải mái không? Có muốn tôi gọi bác sĩ đến không?"

Ngũ Y Y đã quyết định phải cố gắng nịnh hót tên Hoắc lão đại có tính tình xấu xa này thật tốt.

Hoắc Phi Đoạt không cần cảm kích, trợn to mắt nói: "Lại nói nhiều!"

Ngũ Y Y sợ tới mức há miệng, vội vàng đứng im lại rồi cúi đầu xuống.

Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, hắm cầm khăn choàng choàng lên trên vai Ngũ Y Y, che phủ hết bờ vai cô lại.

"A? Là mặc cho tôi sao? Còn rất đẹp mắt, ánh mắt của chú Trung còn có thể........."

Ngũ Y Y kéo khăn choàng nhìn nó.

"Sau này không được mặc loại quần áo hở hang này nữa....."

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Sẽ không dám nữa, không dám nữa......" Ngũ Y Y rụt cổ lại, xua xua hai tay nhỏ bé của mình.

"Ừ."

"Cái đó......."

"Hửm?" Nha đầu này còn muốn nói cái gì? Hoắc Phi Đoạt híp mắt, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cười gượng hai cái: "Ha ha, chủ nợ đại nhân........ Cái đó cái đó..... Sau này đừng dùng cách thức trừng phạt bằng cách ngăn miệng tôi lại được không? Thật sự là khả năng hít thở của tôi rất kém."

Ách!

Gương mặt Hoắc Phi Đoạt đỏ lên.

Không tồi, nơi này ánh sáng rất mờ, không dễ gì bị người khác nhìn thấy.

"Muốn chết có phải không? Đi thôi!"

Hoắc Phi Đoạt hốt hoảng gầm lên một câu, mở cửa đi ra ngoài trước.

"Người này thật là..... không nghe ý kiến của mình một chút........." Ngũ Y Y vểnh miệng lên, tức giận chân.

Nhịn không được liền phàn nàn vài câu: "Quả thật người ta không thể thở mà, nói nhiều quá bây giờ lưỡi người cũng run lên rồi, Hoắc lão đại này có phải có bệnh hôn môi không? Nước bọt hòa vào nhau, tốt cái gì chứ?"

Đột nhiên cô hiểu rõ, thì ra nhân vật lớn này lại có một sở thích quái dị như vậy!

Hoắc Phi Đoạt lại rất thích dùng cách thức bịt miệng để trừng phạt người khác. Thật sự là làm cho người ta không thể nói được lời nào mà!

Xem ra Hoắc Phi Đoạt vẫn luôn luôn dùng cách này để trừng phạt người khác, cho nên kĩ thuật hôn của hắn mới tốt được. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen. o. r. g

Như vậy Hoắc Phi Đoạt sẽ không dùng cách này để trừng phạt đàn ông chứ?

"Ha ha ha, buồn cười quá, phun máu ra ngoài......"

Ngũ Y Y nghịch nghịch hai ngón tay, chậm chạp đi ra ngoài.

Ngũ Y Y vừa đi ra ngoài liền bị A Trung ngăn cản lại.

"Ngũ tiểu thư, cô ở lại đi một lát rồi đi."

"Vì sao?"

Ngũ Y Y rướn cổ nhìn qua nhìn lại, liền thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào bên trong đám tiệc.

Phía bên kia, ánh sáng rực rỡ, trang phục thơm mát đẹp mỹ lệ.

A Trung khó xử nhìn cô nói: "Nói chung vì lão đại muốn tốt cho cô. Đây là lệnh của lão đại chúng tôi."

Ngũ Y Y đảo đôi mắt to tròn một vòng: "Làm sao lại ra lệnh a, Hoắc Phi Đoạt rất thích ra lệnh người khác! Đúng là siêu cấp đáng ghét!"

A Trung không dám nói gì chỉ lấy tay xoa xoa trán.

Ngũ Y Y này lại rất chán ghét Lão đại của bọn họ!

Lão đại thật đáng thương.........

Đột nhiên Ngũ Y Y cười toe toét hỏi A Trung: "Chú A Trung, chú đã từng bị chú Hoắc trừng phạt chưa?"

"Tất nhiên đã bị qua rồi! Tính tình lão đại còn lợi hại hơn so với hoàng đế!"

Chứ không phải chú Hoắc luyện võ đến thất điên bát đảo, rồi vài ngày sau bị đau thắt lưng à?

"A! Chú cũng chịu qua rồi à? Trời ạ..... chậc chậc chậc......."

Ngũ Y Y bày ra bộ dạng sợ hãi, còn phát ra giọng chậc chậc.

*****

Ông trời ơi! Chú Hoắc lại ngăn chặn miệng chú A Trung........ A a a, cô không thể đi được nữa.

A Trung nhíu mày nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngũ Y Y: "Thế nào? Ai phạt có gì lạ sao? Lão đại đã tốt bụng với cô lắm rồi, không phải là chúng tôi muốn chết!"

Hai mắt Ngũ Y Y càng mở to hơn.

Cô chớp chớp hai mắt, vẻ mặt tràn đầy thương cảm nắm chặt cánh tay A Trung lắc lắc vài cái: "Giống nhau giống nhau! Người cùng cảnh ngộ, người cùng cảnh ngộ!"

A Trung nghe Ngũ Y Y nói xong đầu óc mờ mịt.

Cái gì? Hắn không hiểu gì cả.

"Không xong rồi!" Ngũ Y Y chợt bừng tỉnh, giậm chân: "Tôi bị hắn hôn trừng phạt nên quên mất việc quan trọng rồi!"

Cô đi theo tới đây, là muốn hắn giúp đỡ việc phỏng vấn!

A a a, điên rồi điên rồi, cô chỉ nghĩ đến việc phạt hôn, lại quên mất việc quan trọng này rồi!

Ôi, hai ngàn đồng tiền phỏng vấn của tôi!

Ngũ Y Y xoa đầu bức tóc, oán giận chính mình: "Đáng đời cho mày nổi sắc tâm khắp nơi, cho đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc!"

Âu Dương Phúc Hi ở trong hoa viên đi dạo một hồi, đợi Hoắc Phi Đoạt đến tìm cô, làm sao vẫn không đợi được Hoắc Phi Đoạt đến.

Cô sốt ruột nhảy từ đu dây xuống vội vã đi vào bên trong.

"Thật là, rõ ràng không muốn đến tìm mình, làm sao còn chưa đến? Anh Phi Đoạt này, nói chuyện không tính toán gì hết!"

Âu Dương Phúc Hi đi vào bên trong bữa tiệc, rướn cổ nhìn một vòng.

Cô nhíu chặt mày, bắt lấy cánh tay một người lại hỏi: "Anh có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu không?"

Người kia sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Ngại quá, tôi không chú ý đến."

Nếu có nhìn thấy cũng không dám nói lung tung!

Chuyện có liên quan đến Hoắc lão đại công ty Hắc Đế, mọi người đều nói năng rất cẩn thận.

Ít nói sẽ ít gặp nguy hiểm. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen. o, r, g

Họa là từ miệng mà ra, mất mạng lúc nào cũng không biết.

Âu Dương Phúc Hi hỏi vài người khác, đều có một câu trả lời giống nhau.

Đúng lúc cô hỏi đến Tiêu Mai: "Xin hỏi bà có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi không?"

Tiêu Mai sửng sốt, mở miệng nói: "Hoắc tổng vừa mới đi vào bên trong, thật là, cái con hồ ly tinh thấp hèn kia, vừa quyến rũ em trai tôi xong, lại đi quyến rũ Hoắc tổng, nó giống như mẹ nó, tôi khinh!"

"Hả? Hồ ly tinh, là ai vậy?"

Âu Dương Phúc Hi nghe không hiểu những lời Tiêu Mai vừa nói, nhịn không được thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi Tiêu Mai.

Đúng lúc Ngũ Nhân Tâm chạy đến, sốt ruột nói với Tiêu Mai: "Dì Mai, không xong rồi! Chị cả con nôn rượu, đầu óc choáng váng đang ở bên kia, làm sao bây giờ?"

"Haiz, không phải do Ngũ Y Y làm tức giận sao?"

"Gọi Tiêu Lạc! Đi gọi Tiêu Lạc nhanh lên để cho nó đưa Nhân Ái về nhà, cho nó khỏi ở lại đây để con nha đầu kia quấn lấy nó!"

"A......vậy con đi gọi Tiêu Lạc đến."

Âu Dương Phúc Hi giậm chân, lo lắng đi về phía lối đi nhỏ kia.

Người phụ nữ kia nói gì? Hồ ly tinh đi quyến rũ anh Phi Đoạt sao?

Ai là hồ ly tinh?

Hốc mắt Âu Dương Phúc Hi từ từ đỏ lên.

*****

Hai tên tiểu đệ công ty Hắc Đế vừa nhìn thấy Âu Dương Phúc Hi đến gần bọn họ, trong lòng đều lo lắng.

Nhanh chóng cản Phúc Hi lại: "Âu Dương tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

"Tránh ra! Tôi đi tìm anh Phi Đoạt!"

"Âu Dương tiểu thư, bên trong này cô không thể đi vào."

"Không hiểu những lời tôi nói sao? Tôi nói, tôi đi tìm anh Phi Đoạt! Thế nào, muốn ngăn cản tôi sao? Các người muốn chết mà!"

Âu Dương Phúc Hi từ nhỏ đến lớn đã được nâng niu trong lòng bàn tay, tình tính cô ta rất hống hách, ngoại trừ ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt cô ta có vẻ khôn khéo.

Âu Dương Phúc Hi rất hung dữ, làm hai tên tiểu tử kia không dám nói tiếng nào.

"Phúc Hi, theo chân bọn họ nôn nóng cái gì?"

Một đạo âm thanh vang lên trên đỉnh đầu cô.

Phúc Hi ngẩng đầu lên: "Anh Phi Đoạt!"

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt ra dấu cho hai tên tiểu tử kia, họ liền tránh qua một bên.

"Không phải đang ở trong hoa viên đi dạo sao? Làm sao lại chạy vào đây rồi? Chỗ này thật ồn ào!"

Hoắc Phi Đoạt đi về phía lối đi nhỏ mà A Trung đang đứng, cúi đầu nhìn Âu Dương Phúc Hi.

"Anh Phi Đoạt! Anh đi đâu vậy?" Phúc Hi nhanh chóng ôm eo Hoắc Phi Đoạt, tựa như hắn là một món đồ chỉ thuộc về mình cô.

"Phúc Hi buông ra, ở đây nhiều người như vậy, bị nhìn thấy sẽ không tốt." Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng kéo cánh tay Phúc Hi ra.

Phúc Hi nhìn vào lối đi ngủ kia, phồng má lên hỏi: "Anh đi vào bên trong đó sao?"

"Ừ, anh đi nhà vệ sinh."

"Có phải anh dẫn theo một người phụ nữ đi vào không?"

Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Không có."

"Đúng là người khác đều nói là anh dẫn theo một người phụ nữ đi vào trong đó, còn nói cô ta là hồ ly tinh gì đó."

"Người nào lớn miệng như vậy, còn nói lung tung. Khẳng định là hắn đang lừa gạt em, đâu có người nào đâu, chỉ có một mình anh."

"Hừ, em không tin! Em muốn đi vào nhìn xem!"

Phúc Hi nói xong, muốn đi vào lối đi nhỏ đó. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen chấm o rờ g

Hoắc Phi Đoạt cũng không ngăn cản cô, cất bước đi về một hướng khác, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, đi tìm phụ nữ làm cái gì, dù có một cụ già 80 tuổi, anh sẽ thưởng cho em một căn nhà."

Hắn rất hiểu rõ tính cách của cô, nha đầu này, người nào để cho cô ta không làm được cái gì, nhất định cô sẽ rất nghi ngờ, cho dù có phá trời cô cũng dám làm.

Phúc Hi đứng lại, bĩu miệng nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, hắn vừa đi qua vài người, đã có vài người phụ nữ xinh đẹp ỏng ẹo muốn làm dáng trước mặt hắn rồi.

Cô dậm chân một cái, nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, nhảy qua ôm lấy cánh tay hắn, khiêu khích nhìn vào những người phụ nữ kia, ý tứ cô là Hoắc Phi Đoạt là của cô!

Người phụ nữ đang cười yêu mị kia lập tức tức giận, quay mặt nhìn về hướng khác.

Ai da, cơ hội thật tốt, Hoắc tổng không gần phụ nữ kia lại cười nhạt với cô, điều này thực sự là một cái bánh bao lớn đánh vào đầu của mình, kết quả ......... Còn không đợi được kết quả gì thì một người phụ nữ đã chạy đến dính chặt vào người Hoắc tổng.

Aiz, dịp may coi như hôm nay đã dùng xong rồi.

"Anh Phi Đoạt, anh không có dẫn người phụ nữ nào đi vào sao?"

Hoắc Phi Đoạt lập tức nghiêm mặt lại, hơi tức giận nói với Phúc Hi: "Em đi vào tìm đi, không cần ở bên tai anh ồn ào làm gì. Nhanh đi tìm đi."

Phúc Hi lén nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi hắn sẽ tức giận, cẩn thận đi đến, dán chặt vào người Hoắc Phi Đoạt áy náy nói.

*****

"Được rồi, em biết là em đa nghi, anh cũng biết đó thôi, tại vì em quá quan tâm đến anh, anh Phi Đoạt, anh không được tức giận."

Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mắt, bản thân cô lại tìm kiếm khắp nơi, cô luôn lấy cảm xúc của hắn coi là cảm xúc của bản thân, từ trước đến nay bên cạnh hắn có những người thục nữ luôn luôn dè dặt nhìn sắc mặt của hắn, sợ nhất là sự tức giận của hắn.

Cô chỉ hy vọng hắn có thể thích cô.

Hoắc Phi Đoạt vì suy nghĩ cho sự an toàn của Ngũ Y Y, nên đã đưa Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc từ rất sớm.

Trên đường đi, Hoắc Phi Đoạt không nói gì.

Một tay chống cằm nhìn ra ngoài bóng đêm, không nói một câu nào.

Phúc Hi ngồi bên cạnh hắn, luôn luôn quan sát vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt.

"Anh Phi Đoạt...."

Vừa nhìn qua đã thấy bộ dáng của hắn rất không vui vẻ.

"Em cũng dần dần trưởng thành rồi." Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói.

Hắn vẫn không liếc mắt nhìn Phúc Hi, vẫn nhìn vào bên ngoài bóng đêm.

"Những suy nghĩ ngây thơ khi còn bé, cũng nên từ bỏ rồi." Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt không hề có một chút tình cảm yêu thương nào tiếp tục nói: "Dù cho đêm nay anh thật sự có dẫn theo người phụ nữ nào đi vào, hoặc là cùng với người phụ nữ nào xảy ra quan hệ, em cũng nên bình thản mà chấp nhận. Em chỉ là em gái của anh, anh đã nói qua không chỉ một lần rồi."

Phúc Hi kinh ngạc cắn môi dưới, cố nén nước mắt nhìn một bên mặt Hoắc Phi Đoạt.

Tim cô rất rất đau, giống như có vô số cây dao cắm sâu vào ngực.

Phúc Hi cắn muốn nát môi mình, cô hung hăng quay mặt đi, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ vừa ngoan cố nói: "Em không thể làm được! Vĩnh viễn cũng không thể."

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái, âm thầm thở dài.

Khi Ngũ Y Y được ra bên ngoài, Hoắc Phi Đoạt đã dẫn Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc.

Cô tìm một vòng cũng không gặp được Tiêu Lạc.

A Trung nhận được lệnh của Hoắc Phi Đoạt ở lại bảo vệ Ngũ Y Y, hắn đến gần hỏi cô: "Cô tìm Tiêu Lạc sao?"

"Ừ, đúng vậy, lúc nãy hắn và tôi cùng đến đây." Mời các bạn đọc tại Doc Truyen. o rờ g để có chương mới nhanh nhất

Làm sao lúc này lại không thấy Tiêu Lạc nhỉ?

"Không cần tìm kiếm, vừa rồi, hắn đã ôm Ngũ đại tiểu thư rời khỏi đây rồi."

"Hả? Ngũ Nhân Ái? Chú nói Tiêu Lạc đã ôm Ngũ Nhân Ái sao?"

Ngũ Y Y trừng to hai mắt, cô thật không dám tin.

Lại tìm một vòng, quả nhiên là bọn người Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đều không có ở đây, xem ra đám người này đã về tới nhà rồi.

Ngũ Y Y nhíu mày lẩm bẩm một mình: "Cũng không thèm nói với tôi một tiếng nào, vậy mà đã đi rồi."

Tiêu Lạc cứ như vậy mà đi sao? Bỏ mình ở lại sao?

Người luôn nói thích mình, chờ mình lớn lên, chờ mình thích người đàn ông là hắn, không nói một tiếng nào đã rời khỏi đây vậy sao?

A Trung nói: "Lão đại của chúng tôi đã dặn, để cho tôi đưa cô về nhà. Cô không cần lo lắng, hết thẩy đều đã có hắn."

Ngũ Y Y hốt hoảng ngẩng đầu nhìn A Trung.

Trên gương mặt nhỏ nhắn khó kìm nén một nỗi bi thương.

Mặc kệ là hoàn cảnh đáng thương bao nhiêu, cô vẫn luôn hy vọng ấm áp từ xung quanh.

Cuối cùng, vẫn có một Tiêu Lạc mang theo hương vị của người mẹ đi về phía cô, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhận thức được ấm áp, vậy mà phần ấm áp này đã rời khỏi cô rồi."

Tiêu Lạc, làm sao anh có thể không để ý đến em, cứ như vậy mà bỏ đi trước chứ?

Là anh dẫn em đến đây mà.

Không tồi, chú Hoắc vẫn còn nhớ đến mình, còn cử người đưa mình về, nếu không có hắn, đêm nay cô là một người đáng thương tội nghiệp phải tự bắt xe về rồi.

Nghĩ tới đây, ngũ Y Y hít hít nước mũi.

*****

"Này em gái! Sao lại ngồi ở đây gục đầu vậy? Đần độn!"

Ngũ Y Y đột nhiên ngẩng đầu lên, mếu máo nghẹn ngào: "Giang Đình..."

Cô chợt nhào vào trong lòng Hàn Giang Đinh, dùng đầu mình cọ xát vào người hắn.

Hàn Giang Đình nhe răng cười xấu xa: "Rốt cuộc cậu cũng đồng ý lao vào vòng ôm ấm áp của tôi rồi à, được rồi đêm nay đến nhà tôi đi, tôi sẽ đuổi con nhóc người Anh kia đi."

Lỗ tai Ngũ Y Y dựng thẳng lên, tập tức tách ra, khinh thường liếc mắt Hàn Giang Đình: "Cậu có thể có tiền đồ một chút không? Cả ngày chỉ biết cá! Không sợ bị lây bệnh sao?"

Hàn Giang Đình vừa cười vừa đưa tay lên lau trên mặt Ngũ Y Y: "À à, có phải cậu đang ghen tỵ không?"

"Tôi mà ăn dấm chua của cậu, lão nương đây sẽ đi tìm cái chết!"

Ngũ Y Y hung hăng chụp lấy hai tay Hàn Giang Đình.

"Khụ khụ khụ!" A Trung đứng bên cạnh cảm thấy không được, liền dùng sức ho khan vài tiếng.

Lúc này Ngũ Y Y mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một người cần được tôn trọng: "Ha ha, chú A Trung, chú đi trước đi, để tên tiểu tử này đưa tôi về là được rồi."

A Trung tối sầm mặt, không vui nói: "tiểu thư Y Y phải chú ý một chút! Nam nữ thụ thụ bất thân!"

"Hả?" Ngũ Y Y há hốc mồm, không dám tin mà xoa xoa lỗ tai mình.

Nam nữ thụ thụ bất thân? Đây là cách diễn đạt của thời đại nào vậy?

Chú A Trung lại có thể dùng những lời này sao?

A Trung liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình rồi bỏ đi trước.

Ngũ Y Y bĩu môi thở dài: "Làm người giúp việc của Hoắc Phi Đoạt lại khó vậy? Mặc đầm này không được! Nói chuyện với người đàn ông khác cũng không được! Mạng mình thật là khổ mà!"

Điện thoại Ngũ Y Y chợt vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nghe: "Alo?"

"Y Y, Nhân Ái uống rượu, nôn rượu rất khủng khiếp, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước, chờ một lúc nữa anh sẽ đến đón em."

Là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y lập tức bình tĩnh trở lại, không phải đã quên cô, không phải bỏ cô ở lại, mà là hắn đưa Ngũ Nhân Ái đi trước, sau đó sẽ trở lại đón cô.

"A, không sao. Anh không nên đi qua đi lại, để Hàn Giang Đình đưa em về là được rồi, xe của hắn cũng như vậy. Anh cẩn thận một chút."

"Ừ, vậy cũng được. Y Y, thật xin lỗi."

"Ha ha, không có gì."

Cúp điện thoại, Ngũ Y Y liền nở nụ cười tươi.

Phần ấm áp kia của cô không có đi, vẫn còn ở đây. Ha ha.

"Này, không giống cậu nha, lúc cậu cùng ông chú Tiêu Lạc phiền phức kia nói chuyện làm sao không giống cậu một chút nào! Còn làm ra vẻ rất tốt! Không phải là cậu đang ngụy trang thành thục nữ đấy chứ?"

Hàn Giang Đình vỗ vai Ngũ Y Y. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen. o. r.. g

Ngũ Y Y ra vẻ khinh thường: "Tiểu tử thối, cậu mới nói cài gì? Tiêu Lạc người ta đã gây phiền phức cho cậu sao? Ánh mắt cái quái gì, đừng để ý đến tôi, bây giờ cậu rất phiền phức."

"Ha ha, phiền phức đi, cậu phiền tôi tôi không phiền cậu."

Hàn Giang Đình vô liêm sĩ vẫn đi theo sát Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cười rồi.

Nhưng mà..... lúc nãy mình ở trước mặt Tiêu Lạc lại rất làm ra vẻ sao? Thật sự là có đóng giả làm thục nữ sao? Thật không giống với mình chút nào!

Ngũ Y Y cũng bị mê mẩn rồi.

Tiêu Lạc đưa Ngũ Nhân Ái vào bệnh viện.

Ngũ Nhân Ái cần truyền nước biển, Tiêu Mai vừa nhìn thấy liền đuổi mọi người đi hết, chỉ để một mình Tiêu Lạc ở cạnh Nhân Ái.

Tiêu Lạc ngồi bên cạnh giường, luôn nhìn vào đồng hồ trong điện thoại, có vẻ rất sốt ruột.

Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, cười khổ nói: "Lạc, anh đi trước đi, ở đây có y tá rồi, anh không cần ở trong này."

"Hả?" Tiêu Lạc ngẩng đầu nhìn Ngũ Nhân Ái, cười nhẹ: "Không có việc gì, cô yên tâm nghĩ ngơi đi, tôi ở đây với cô."

Ngũ Nhân Ái đưa bàn tay từ trong chăn ra nắm tay Tiêu Lạc.

Ánh mắt Tiêu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, nhìn về phía Ngũ Nhân Ái.

Cô ta rưng rưng nước mắt, ánh mắt tràn đầy thâm tình: "Lạc.... Tâm ý của em, em không tin là anh không cảm giác được. Anh có thể chú ý nhiều đến em, nhất định anh sẽ phát hiện ra em có rất nhiều ưu điểm. Lạc, cầu xin anh, đừng không để ý đến em."

Tiêu Lạc há hốc miệng thở dốc, không nói nên lời nào.

Ban đêm trong phòng bệnh ở bệnh viện, có vẻ như rất lạnh lẽo, vắng vẻ.

"Đứa bé ngốc, theo những lời em nói vậy, người anh trai này của em vẫn sẽ không coi em là người phụ nữ, vì vậy em không cần phải chờ đợi, em trực tiếp ra tay đi, cho hắn dùng một chút thuốc kích thích vào, chỉ cần hắn chạm vào người em rồi, sẽ không có cách nào đẩy ra được. Đây là biện pháp để cho anh ta có trách nhiệm với em. Con ngốc!"

Phúc Hi cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.

Thuốc kích thích?

Cho anh Phi Đoạt uống cái này sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)