Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 29

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 29
Hắn Luyến Tiếc Sao
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh Ngũ Y Y, hắn nhìn cô rồi cười ôn nhu.

Ngũ Y Y nhíu mày: "Là tiệc mà ba con nhóc kia đi sao?"

"Ừ. Là bữa tiệc thú vị đó."

Ngũ Y Y quay mặt sang chỗ khác: "Em không muốn đi."

Tiêu Lạc sau khi suy nghĩ, hắn liền chỉ trích: " Ba cô ấy dựa vài cái gì mà có thể đi còn em thì không thể đi? Chẳng lẽ trong lòng em đều sợ hãi vậy sao?"

"Ai sợ chứ? Em không sợ!" Ngũ Y Y trợn tròn mắt la to lên.

"Vậy thì đi thôi, không cần quan tâm người khác đang nghĩ gì, mình chỉ cần đứng thẳng lưng mà bước đi, mình cần phải có một phần kêu ngạo thuộc về mình chứ."

Đứng thẳng lưng, ba chữ này như dòng điện xoẹt qua đầu Ngũ Y Y.

Mẹ cô cũng từng nói qua với cô như vậy.

Bà vẫn hi vọng cô vẫn có thể đứng thẳng lưng tiếp tục sống.

Ngũ Y Y gật đầu nhìn Tiêu Lạc: "Cũng được.... Các cô kia dựa vào cái gì mà không cho em đi thì em sẽ không đi? Tại sao em phải nghe theo lời bọn họ mà tiếp tục sống? Đi thì đi! Ai sợ ai chứ!"

Tiêu Lạc mỉm cười: "Anh có mang đến cho em một bộ lễ phục nè, không biết người nào đó rất mập, có thể mặc được không nhỉ?"

Ngũ Y Y không vui la to: "Ai mập hả? Em không có mập! Mắt anh có bị làm sao không?"

Ngũ Y Y mở to mắt, hung hăng liếc mắt trách mắng Tiêu Lạc, sau đó hai người cùng nhau cười.

Ngũ Y Y ở trong phòng thay bộ lễ phục nhỏ màu ngọc bích rất đẹp.

"Tại sao bộ lễ phục này lại ngắc như vậy?" Ngũ Y Y vừa nhìn bộ lễ phục đang mặc trên người vừa làm động tác khoa tay múa chân.

Quả thực size của Ngũ Y Y rất nhỏ, nhưng cô cũng không quá gầy, mặc vào lại rất đẹp.

Nếu để cho loại người như Ngũ Nhân Ái tay to kia mặc bộ lễ phục này, không chừng sẽ làm rách nát bộ lễ phục này mất.

"Em mặc vào có vừa không?" Tiêu Lạc ở bên ngoài nói vọng vào. sstruyen chuyên đi copy truyện từ mà thôi

"Ừ..... rất vừa........" Ngũ Y Y cắn môi xoay người lại, bối rối nhìn dây khóa kéo ở sau lưng.

Chết tiệt! Thì ra là khóa kéo nằm ở sau lưng! Tay cô chỉ dài đến nửa lưng, cô làm cách nào cũng không thể với tới được một đoạn ở giữa lưng.

"Có cần anh giúp một tay không?" Giọng nói Tiêu Lạc nhẹ nhàng mang theo chút ý cười: "Anh nhớ là bộ lễ phục này của em có dây kéo nằm ở sau lưng......Em có thể kéo lại được không?"

Mặt Ngũ Y Y lập tức đỏ lên, sau đó xụ mặt xuống, bất mãn la to: "Anh biết rõ bộ lễ phục này có dây kéo phía sau lưng, sao anh còn nó?"

"Vì bộ này có màu sắc dẹp nhất. Rốt cuộc là em có muốn anh giúp một tay không?"

Ngũ Y Y nhìn nhìn phía sau lưng, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, anh vào đây giúp em một tay đi."

Ha ha, nha đầu này chắc chắn rất mắc cỡ.

Y phục có mỏng không? Vì để làm xoa dịu sự ngượng ngùng của cô, hắn cố ý nói sang chuyện khác.

Tay hắn nắm lấy sợi dây kéo kéo về phía trước.

Ngón tay chạm vào da thịt cô, hình như lại có cảm giác rất mềm mại như tơ lụa.

Tiêu Lạc mím chặt môi, hắn không dám thở mạnh.

Anh vòng vo có ý nói em mập có phải không? Vừa lúc em mặc đúng size này.

"Kéo xong rồi."

Ngũ Y Y nhìn vào trong gương, thoáng giật mình.

Trong gương phản chiếu cô gái có gương mặt xinh đẹp, chính là cô đây sao?

Cô thuận miệng hỏi: "Anh không cần phải cố ý lựa chọn bộ y phục cho em có dây kéo phía sau chứ?"

Tiêu Lạc đứng sau lưng Ngũ Y Y, cũng nhìn vào trong gương, đột nhiên hắn mỉm cười nói: "Chuyện này mà em cũng suy nghĩ được."

"Hả?" Ngũ Y Y thật không ngờ Tiêu Lạc lại trả lời như vậy, cô hoảng hốt mở to hai mắt nhìn Tiêu Lạc trong gương.

*****

Hắn đứng sau lưng dáng người duyên dáng yêu kiều của cô tựa như như một gốc cây cao lớn và xinh đẹp.

Giờ phút này trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng.

Hai mắt hắn tràn ngập tình cảm nồng nàn, hắn nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Như vậy anh mới có thể ở chung một chỗ với em............"

Nói xong hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tấm lưng trần xinh đẹp của cô.

Cả người Ngũ Y Y run lên như bị điện giật, cô tranh thủ chạy thoát ra phía trước, thật là, gương mặt cô đã đỏ bừng lên rồi, sau lưng giống như bị phỏng vậy.

Tiêu Lạc đâu có nghĩ buông tha cho cô, hắn bước tới ôm lấy cơ thể Ngũ Y Y, một tay giữ chặt thắt lưng cô để không cho cô chạy trốn, hắn cúi đầu ánh mắt sâu thẳm nhìn cô rồi nhẹ giọng nỉ non: "Y Y, trong mắt anh em giống như một tinh linh, rất đẹp, rất đẹp............"

Ngũ Y Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc, mê man một hồi.

Tiêu Lạc rất ôn nhu!

Từ lúc bắt đầu biết hắn, hắn đối với cô đều ôn nhu như vậy!

Cả người hắn ấm áp giống như một người mẹ, khiến cô càng muốn đến gần hơn.

Tiêu Lạc rất thích mình sao?

Ánh mắt hắn thâm tình như vậy, giống như muốn hút cô vào trong đó.

Ngũ Y Y mãi suy nghĩ lung tung nên không biết được gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc ngày càng đến gần.

Cô nghe tiếng hít thở của Tiêu Lạc ngày càng hỗn loạn.........

Cô bị ánh mắt ấm áp thâm tình của hắn che phủ.........

Cô im lặng đứng nhìn bờ môi của hắn ngày càng đến gần.........

Trong nháy mắt khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cô lại có cảm giác sợ hãi.

Vừa muốn quay mặt tránh đi, Tiêu Lạc đã ép chặt môi hắn vào môi cô, tay hắn vòng qua ôm chặt lấy thắc lưng cô, ép cô dựa sát vào người hắn.

"Ưm........." Ngũ Y Y phát ra tiếng rên khẽ. sstruyen toàn truyện copy mời các bạn sang web đọc nhé

Đôi môi nóng lên.

Nụ hôn của Tiêu Lạc rất dịu dàng, hắn chỉ sợ làm cô hốt hoảng nên từ từ thăm dò vào đôi môi cô.

Cái lưỡi của hắn nhẹ nhàng như lông chim đang phe phẩy trong đôi môi cô.

Bởi vì khẩn trương mà Ngũ Y Y lấy hai tay nhỏ bé của mình gắt gao nắm chặt vào áo Tiêu Lạc, giống như chỉ cần một chút nữa thoi cô sẽ ngã xuống đất.

Ngũ Y Y mở to đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, vừa muốn đẩy Tiêu Lạc ra nhưng cô cảm thấy cả người không có một chút sức lực nào.

Trời ơi, vì sao cô lại muốn đẩy Tiêu Lạc ra?

Một người tốt như vậy, cô suy nghĩ có nên đẩy hắn ra hay không?

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Ngũ Y Y bị Tiêc Lạc cắn mạnh một cái, đầu lưỡi hắn trược tiếp chui vào miệng cô.

"A......." Ngũ Y Y khó chịu hừ một tiếng, cô co người lại sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Tiêu Lạc nhắm mắt lại hoàn toàn chìm đắm trong sợ thăm dò này, hắn căn bản không muốn thả cô ra, lúc cô lui về phía sau, hắn ép cô dựa sát vào gương, cơ thể cứng rắn của hắn đè lên người cô, nhìn vào đôi môi đang sợ hãi của cô, dùng sức truy đuổi môi cô lần nữa.

Oanh....

Đầu Ngũ Y Y như muốn nổ tung ra.

Lưỡi hắn tìm kiếm quấn lấy lưỡi trong miệng cô, trong nháy mắt cô hoàn toàn mất hết phương hướng.

Xong đời, cô muốn khuất phục trước loại nhiệt tình như lửa của hắn, cô muốn chết.

Tiêu Lạc từ từ mở mắt ra, hắn thở hổn hển rồi khỏi môi cô, bởi vì kìm nén dục vọng mà giọng nói trở nên khàn khàn: "Vì sao lại nhíu mày?"

"Hả?" Ngũ Y Y dựa người vào gương thở hổn hển.

Suýt chút nữa thở không nổi rồi.

Khi hôn môi cần phải điều chỉnh lại hơi thở, sau này cô cần phải luyện tập thật tốt mới được.

Giống như mỗi lần hôn môi với chú Hoắc, cô như muốn nghẹt thở chết.

Ối, tại sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Hoắc Phi Đoạt kia chứ?

*****

Cô đang ở đây hôn môi với người đàn ông mà mình thích, thế nhưng lại có thể nghĩ đến người đàn ông kia chứ?

Chuyện này thật kì lạ mà.

Tiêu Lạc nhìn ánh mắt đang thất thần của Ngũ Y Y, trên mặt hơi ưu thương: "Tại sao lúc nãy em luôn nhíu mày?"

"A? Em có sao?". Ngũ Y Y bỗng giật mình.

Lúc cô và Tiêu Lạc hôn nhau, thế nhưng lại nhíu mày sao?

Tại sao chính cô lại không biết.

Tiêu Lạc lấy tay xoa nhẹ nhàng nơi mi tâm của Ngũ Y Y: "Chỗ này vẫn nhíu chặt như vậy."

"Phải không?" Ngũ Y Y cúi đầu vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Tiêu Lạc thở dài: "Có phải anh đã quá nóng vội rồi không? Lúc em chưa chuẩn bị sẵn sàng mà anh đã ép buộc em sao? Thật xin lỗi...."

"Anh không cần xin lỗi.............."

Ngũ Y Y xấu hổ cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lạc.

"Anh chỉ muốn có được tình cảm của em, anh sẽ chờ đến một ngày nào đó em đồng ý được không?"

Hắn đưa tay ôm trọn cô vào lòng, nhẹ nhàng thổi khí nóng bên tai cô.

Ngũ Y Y úp mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, suy nghĩ lại rối loạn lên.

Cô rất thích Tiêu Lạc, rất tham luyến hương vị thuộc về người mẹ ở trên người hắn, nhưng tại sao.... Lúc cô bị hắn hôn, cô hơi từ chối hắn? Thế nhưng lại muốn trốn hắn?

Đây là tại sao?

"Anh cho em vài phút để chải lại mái tóc của em, anh giờ em dưới lầu.

Tiêu Lạc cũng hơi xấu hổ, hắn vội vàng đi xuống lầu.

Ngũ Y Y liếm cánh môi, nhìn vào trong gương rồi lấy tay che mặt lại, một lúc lâu sau mới khóc thành tiếng: "Ôi, thật xấu hổ mà....... Lúc mình và Tiêu Lạc hôn nhau, tại sao mình lại không chủ động một chút chứ? Mình đúng là ngu ngốc mà!"

Tóc còn chưa chải xong, chỉ cần cột một cái nơ xinh ở phía sau, hai bên tóc xõa xuống theo bờ vai là được.

"Như vậy thật đẹp. Không có cái gì làm cho đẹp hơn nữa."

Ngũ Y Y đến trước gương nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của mình.

Mẹ ơi, đôi môi này thật đỏ.

Giống như vừa mới bị người khác cắn qua vậy.

Xấu hổ!

Nói xong mới biết xấu hổ, Ngũ Y Y lắc lắc đầu, mặt cô lúc này lại đỏ.

Ngũ Y Y tràn đầy sức sống đi xuống cầu thang rồi đến phòng khách.

"Lạc, tại sao lại có mùi thuốc lá vậy?"

Ngũ Y Y kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc đứng một mình ngay cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài bóng đêm, trên tay còn kẹp một điếu thuốc.

Nhìn bộ dạng kia........ Cả người hắn đều tràn đầy sự lo lắng.

Tại sao lúc này Tiêu Lạc lại lo lắng như thế?

Hắn đang có tâm sự gì sao?

"Hả? Xong rồi sao? Thật xinh đẹp!" Tiêu Lạc khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, lúc này hắn mới ý thức được mình đang hút thuốc, vội vàng dụi điếu thuốc đi rồi mỉm cười nhìn Ngũ Y Y.

Có phải cảm giác của cô đã sai rồi không?

Tại sao cô lại có cảm giác nụ cười tươi của hắn lại miễn cưỡng như vậy?

"Anh gặp phải chuyện gì sao?"

"Hả? không có chuyện gì! Tiểu gia hỏa kia lại nghĩ lung tung nữa rồi. Đi thôi!"

Ngũ Y Y đứng bên cạnh nhìn Tiêu Lạc, trong đầu lại suy nghĩ xấu xa: để cho Ngũ Nhân Ái thấy cô và Tiêu Lạc giống như tình nhân ở cùng một chỗ với nhau, sẽ làm cho Ngũ Nhân Ái tức chết.

Ngũ Y Y sung sướng nhìn Tiêu Lạc nói: "Lạc, anh có biết không, nếu anh và em xuất hiện cùng một chỗ sẽ có người rất đau lòng đó."

Tiêu Lạc điểm nhẹ lên cái mũi Ngũ Y Y: "Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ muốn em vui vẻ là được."

Ngũ Y Y suy nghĩ rồi cười híp mắt: "Nói chuyện thật biết dụ dỗ người khác....."

*****

Tiêu Lạc dán mắt vào gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y: "Nếu em còn cười với anh như vậy, anh nhịn không được sẽ hôn em đấy......"

Ngũ Y Y bị dọa sợ tới mức nhanh chóng lấy bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng lại.

Bộ dáng của cô lại chọc cười Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y phản ứng kịp thời vội vàng chạy vài bước đuổi kịp theo đánh vào lưng Tiêu Lạc: "Làm sao anh lại hư hỏng như vậy! Tiêu Lạc! anh cũng hư hỏng rồi!"

Tiêu Lạc vừa mở cửa xe cho Ngũ Y Y vừa hỏi lại: "Anh cũng hư hỏng? Có người nào hư hỏng nữa sao?"

"Hoắc Phi Đoạt, chú Hoắc đó!"

Cái tên đó mới đúng là xấu nhất.

Tiêu Lạc đang mở cửa xe đột nhiên cứng người dừng động tác lại, sau khi sững sờ vài giây, sau đó hắn giả vờ như không có chuyện gì rồi bước vào trong xe.

Ngũ Nhân Ái vẫn luôn lo lắng nhìn ra ngoài cửa.

"Tiêu Lạc có thể đưa Ngũ Y Y đến đây sao?"

Tại sao Tiêu Lạc đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trở lại?

Ngũ Nhân Ái nhíu mày lẩm bẩm.

Ngũ Nhân Tâm ngồi bên cạnh cô nghe được liền trả lời: "Tên chết tiệt đó sẽ đến đây!"

"Hả? Em vừa nói cái gì?"

Ngũ Nhân Tâm nhìn qua chỗ khác bĩu môi nói: "Chị không thấy sao? Cố thiếu Cố Tại Viễn cũng đến đây, nếu Ngũ Y Y xuất hiện cùng với Tiêu Lạc, Cố thiếu còn không tức giận trực tiếp tìm Ngũ Y Y gây phiền phức sao? Lần này Ngũ Y Y chết chắc rồi!"

Ngũ Nhân Ái híp mắt lại, quả nhiên cái tên đào hoa đang đứng nói chuyện cười vui vẻ với Hoắc Phi Đoạt kia không phải là Cố thiếu sao?

Mỗi lần cái tên kia đều nói ba chị em cô là da đen Châu Phi, thật tức chết mà!

Lần này có thể trả thù hắn rồi!

Chẳng trách lúc ba ba kết hôn, tên Cố thiếu kia luôn bênh vực Ngũ Y Y, hắn luôn nói năng không lễ độ với chị em họ, thì ra lúc đầu hai người bọn họ đã cấu kết với nhau rồi."

Ngũ Nhân Tâm không chú ý đến những lời chị cô nói, cô nhìn về phía bên kia, tức giận dậm chân nói nhỏ: "Cái tên Hàn Giang Đình chết tiệt! Hắn ỷ vào hắn đẹp trai, luôn luôn được cái cô gái đến gần, thật đáng ghét mà! Mấy đứa con gái đó tại sao lại không biết xấu hổ chứ, ta thật tức chết!"

Tiêu Lạc dừng xe ở cửa ra vào, hắn bước xuống xe trước, sau đó mỉm cười mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.

Một bàn tay trắng trẻo mềm mại đặt trong lòng bàn tay hắn, sau đó một người con gái xinh đẹp tuyệt trần từ trong xe bước ra.

Những người vô tình đi qua đều rung động trợn mắt há hốc mồm.

Trời ơi! Một cô gái thật xinh đẹp!

Một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trẻ con nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, đôi mắt to mơ hồ, làm người khác phải hồn xiêu phách lạc, đúng là một cô gái thật mê người.

Cô mặc một chiếc đầm ngang ngực màu xanh da trời, bề ngoài như có thể nhìn thấy đường cong của hai bầu ngực đầy đặn, còn có một khe rãnh rất hấp dẫn.

Lộ ra bời vai trắng như tuyết cùng với xương quai xanh xinh đẹp mê người. mời các bạn đọc tại để có chương mới nhanh nhất

Phần eo của chiếc đầm ôm lấy thân hình gợi cảm của cô, vòng eo thon gọn của cô được vẽ rõ ràng như một bức tranh.

Đầm rất ngắn, chỉ dài đến đùi, để lộ ra hai chân trần trắng noãn.

Một thân hình tuyệt vời như vậy làm người khác đều phải há hốc mồm.

Tiêu Lạc đến bên cạnh nắm lấy tay Ngũ Y Y, hắn quay mặt lại nở nụ cười rạng rỡ với cô, vô cùng ôn nhu.

Hắn nắm lấy tay Ngũ Y Y đặt vào khuỷu tay của mình, hai người giống như tình nhân từ từ bước vào trong bữa tiệc.

*****

Hoắc Phi Đoạt đang cùng một tổng giám đốc ngân hàng bàn chuyện kinh doanh, Âu Dương Phúc Hi thân mật đứng bên cạnh hắn mỉm cười nhìn hai người đàn ông trò chuyện vui vẻ.

Cố Tại Viễn bởi vì ban ngày đã tiêu tốn không ít sinh lực với đàn bà mà lúc này đang ngáp dài.

Hắn quay người nhìn lung tung, muốn nhìn xem ở đây có đàn bà nào mới không, vừa ngáp được một nữa liền trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y đang từ xa đi tới, hai tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài.

"Fuck! Đúng giờ a! Tôi rất muốn tiến lên lột sạch quần áo trên người con bé kia ra!"

Cố Tại Viễn nhìn Ngũ Y Y không kiềm chế được nuốt từng ngụm nước bọt.

Cô bạn gái đứng bên cạnh hắn tức giận nghịch tóc.

Mọi người đều nói Cố thiếu rất hoa tâm, rất háo sắc, nhưng không ngờ lại có thể trắng trợn như vậy.

Cô còn đang đứng bên cạnh hắn mà có được không?

Hoắc Phi Đoạt nghe Cố Tại Viễn lẩm bẩm, không nhịn được liền thở dài.

Cái tên Cố Tại Viễn này đi tới chỗ nào cũng không thiếu được đàn bà.

Không sợ bị hư thận sao?

Cố Tại Viễn si mê ngắm nhìn Ngũ Y Y, hắn nuốt từng ngụm nướt bọt, không nhịn được lấy tay thúc vào tay Hoắc Phi Đoạt rồi nói nhỏ: "Lão đại anh nhìn xem, một cô gái xinh đẹp có cá tính đã đến đây, đêm nay lão tử không giành được cô ấy, lão tử sẽ viết chữ Cố ngược lại. Không mập không ốm, eo nhỏ ngực to thật tốt, ăn vào sẽ rất ngon miệng!"

Cố Tại Viễn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y từ xa đi đến, cánh tay vẫn thúc vào người Hoắc Phi Đoạt làm cho Hoắc Phi Đoạt nổi cáu lên.

"Cậu có yên hay không?" Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng trách mắng Cố Tại Viễn.

"Lão đại, liếc mắt một cái đi! Anh nhìn cô gái đó một cái đi! Bên dưới của lão tử đã nổi lên rồi!" Hai chân Cố Tại Viễn khẩn trương, hai mắt đều mờ mịt.

Hoắc Phi Đoạt tức giận vì bị Cố Tại Viễn thúc vào tay liên tục, hắn buộc lòng phải quay lại nhìn.

Vừa mới liếc mắt nhìn, hắn liền trừng to đôi mắt đẹp.

"Chết tiệt! là Ngũ Y Y!"

Bởi vì kinh ngạc mà cả người Hoắc Phi Đoạt đều căng thẳng.

Cố Tại Viễn chớp chớp mắt, không kịp phản ứng: "Lão đại! anh vừa mới nói là ai?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, dĩ nhiên hắn cũng đang nhìn vào tay Tiêu Lạc đang nắm tay cô bé, ánh mắt hắn gần như muốn bắn ra tia lửa: "Cậu còn nói ai, đó không phải là nha đầu muốn tìm cậu phỏng vấn sao?"

"Ối, không phải chứ? Đừng dọa tôi nha!" Cố Tại Viễn bị đã kích, một tay nắm chặt dây kéo quần của mình: "Tại sao có thể là con nhóc phiền phức kia chứ? Hỏng rồi hỏng rồi, người anh em của tôi hoàn toàn sợ hãi, xong đời rồi, không chừng trong vòng một tháng đều không thể nổi lên được truyện mới nhất chỉ có tại

Hắn rất rất phiền cái con nhóc kia!

Phi phi phi, hắn muốn lấy lại tất cả những lời khen ngợi lúc nãy đối với con nhóc đó.

Những lời tốt đẹp như vậy, tại sao lại có thể tặng cho con nhóc đáng ghét đó chứ?

Âu Dương Phúc Hi tò mò quay lại hỏi: "Các người đang nói ai đó?"

Hoắc Phi Đoạt chợt tỉnh táo lại, bày ra dáng vẻ hờ hững, lạnh giọng nói: "Không có ai, chỉ là một tên xúc phạm Cố Tại Viễn mà thôi."

Cố Tại Viễn há hốc mồm nhìn Phúc Hi, rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt đang im lặng nhìn xuống đất, rốt cuộc hắn gật đầu một cái rồi nói: "Đúng vậy! Một tên đã từng đắc tội với tôi."

Phúc Hi không ngốc, dĩ nhiên cô nhìn thấy Ngũ Y Y, một cô gái duyên dáng, xinh đẹp như vậy có ai mà không chú ý tới chứ?

"Cô gái mặc bộ lễ phục màu xanh ngọc kia em nhớ là đã gặp ở đâu rồi....."

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng nói: "Em mới về nước vài ngày có thể là em nhớ lầm rồi. Tại Viễn, cậu dẫn bạn gái cậu cùng Phúc Hi nhà tôi đi dạo khắp nơi đi. Đứng ở chỗ này cũng rất nhàm chán."

*****

Cố Tại Viễn di chuyển ánh mắt, ngay lập tức cười toe toét nói: "Ha ha, phải phải, nên đi dạo khắp nơi, chỗ này rất nhàm chán. Bảo bối, cùng Âu Dương tiểu thư đi dạo vài vòng đi, phía sau hoa viên này nhìn rất đẹp, có đu quay nữa. Đi thôi đi thôi."

Âu Dương Phúc Hi bĩu cong môi: "Làm sao tôi cảm giác các người đang đuổi tôi đi vậy?"

Hoắc Phi Đoạt dùng tay vỗ vỗ sau lưng Phúc Hi nhỏ giọng vỗ về nói: "Ngoan, anh đau lòng vì em, em đi giày cao gót mà đứng một chỗ như vậy chân sắp đau rồi. Đợi lát nữa anh đi tìm em có được không?"

Phúc Hi hài lòng chớp mắt nở nụ cười tươi: "Ừ, vậy lát nữa anh nhất định phải đi tìm em nha!"

Khóe môi Hoắc Phi Đoạt cong lên trong trong ánh mắt không có một chút nhiệt độ nào: "Được, em cũng không được trốn để anh không tìm được em."

Phúc Hi vừa nghe những lời này trong lòng liền mừng rỡ, lôi kéo bạn gái Cố Tại Viễn đi về phía sau.

Đi được vài bước Phúc Hi quay mặt lại nhìn Hoắc Phi Đoạt từ xa rồi mỉm cười hạnh phúc.

Hoắc Phi Đoạt gật đầu qua loa với Phúc Hi.

Trong ánh mắt lại tản ra khí lạnh khắp nơi, đôi môi mỏng phát ra những lời lạnh lùng: "Tại sao nha đầu kia lại đi gần Tiêu Lạc như vậy? Không sợ bị bệnh dị ứng da sao?"

Cố Tại Viễn nghi ngờ nhìn gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt.

Hắn nhấp một ngụm rượu, nhún nhún vai: "Không có biện pháp......người ta là người một nhà, nói đúng hơn Tiêu Lạc là cậu của Ngũ Y Y."

"Cậu thật đáng ghét!" Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi, hắn nắm quả đấm thật chặt.

Hắn nâng cằm lên, híp đôi mắt lạnh lẽo lại.

Tiêu Mai nhìn thấy Tiêu lạc và Ngũ Y Y đi đến, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, tức giận mắng một câu: "Tên tiểu tử ngu ngốc này."

Tuy rằng cô chưa trang điểm, trên người như tỏa ra ánh sáng vậy

"Nó cũng giống như mẹ nó đều dùng cách này để quyến rũ đàn ông." Ngũ Nhân Ái chửi thầm, bàn tay cầm dĩa thức ăn cũng run theo.

Ngũ Nhân Tâm nheo mắt lại xem thường nói thầm: "Nhìn nó giống như con hồ ly, bày ra dáng vẻ như đứa trẻ để quyến rũ đàn ông. Hạ tiện!"

Ngũ Nhân Lệ cắn môi không nói gì.

Ngũ Nhân Tâm nhận thức được chuyện gì, ánh mắt không vui nhìn Ngũ Nhân Lệ hỏi: "Nhân Lệ, em không sao chứ? Tại sao lại không nói chuyện? Em phát bệnh sao?"

Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức vội vàng lắc đầu: "Em không sao. Em đang ăn cái này."

Cầm miếng bánh ngọt trong tay Ngũ Nhân Tâm lên nhìn, lúc này mới che đây được sự hoảng loạn trong mắt cô.

Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều tràn đầy sự chán ghét đối với Ngũ Y Y.

Nhìn gương mặt Ngũ Nhân Ái đang vặn vẹo kia, Ngũ Y Y liền cười thầm.

Ngũ Nhân Ái này đã bốc mùi dấm chua lên rồi sao? Cho cô ta tức chết! Nhất định cho cô ta tức chết!

Cô cố ý nghiêng người rồi nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ối!"

Cả người đều ngã vào người Tiêu Lạc, hắn nhanh chóng duỗi hai tay ra ôm chặt eo Ngũ Y Y.

"Làm sao vậy?" Tiêu Lạc cúi đầu ân cần hỏi.

Hơi thở nóng bỏng lượn lờ ngay trên đầu cô.

"A, giống như bị trẹo chân, tại em không quen mang loại giày cao gót này."

Ngũ Y Y yểu điệu nói líu ríu: "Bàn chân hơi đau....."

"Không có việc gì đâu, để anh đỡ em."

*****

"Ừ, vậy vất vả cho anh rồi."

Đôi mắt sáng như sao của Ngũ Y Y nhìn vào Tiêu Lạc liền thấy hắn đang thất thần.

"Ngũ Y Y!" âm thanh rống to của Ngũ Nhân Ái làm Tiêu Lạc hoảng sợ ngẩng đầu lên.

"Nhân Ái?"

Tiêu Lạc nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái đang giận dữ liền nhíu mày lại.

Ngũ Y Y cười nhạt nói: "Ngũ Nhân Ái, ở đây cũng không phải là nhà chúng ta cô lớn tiếng gọi tôi như vậy làm gì?"

Cả người Ngũ Y Y lại trốn trong lòng Tiêu Lạc làm Ngũ Nhân Ái suýt tức điên lên.

Ngũ Y Y nhíu mày khiêu khích nhìn Ngũ Nhân Ái.

"Ngũ Y Y, ai cho mày đến đây, không phải ba ba không cho mày đến sao? Không có ai mời, tại sao da mặt mày dày lại dám đến đây? Có biết xấu hổ không hả?"

Ngũ Y Y hất cằm lên: "Tôi vừa đến, cô giống như một tên quê mùa không ai quan tâm, hèn gì cô lại tức giận như vậy.... Thì ra là đang ghen tị. Ha ha!"

"Ngũ Y Y! Ai ghen tị với mày? Chính mày không biết xấu hổ, còn muốn đi theo làm mất mặt người nhà chúng tao sao? Ở đây không phải là chỗ mày muốn đến."

"Tại sao cô ấy lại không thể đến?" Tiêu Lạc mất hứng nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, hơi tức giận nói: "Các người có thể đến, tại sao Ngũ Y Y lại không thể đến? Là tôi mời cô ấy đến, Cô ấy là bạn gái của tôi! Thế nào?"

Ngũ Nhân Ái tức giận đến mặt đỏ bừng, dậm chân nói: "Tiêu Lạc, sao anh lại có thể như vậy?"

Ngũ Nhân Tâm chống hông nói: "Ngũ Y Y mày không biết xấu hổ à? Tại sao mày có thể ôm Tiêu Lạc? Tiêu Lạc là cậu của chúng ta! Nhìn thấy đàn ông liền giả vờ yếu đuối phải không?"

Ngũ Y Y cười lạnh: "Vậy tôi sẽ không quan tâm đến cậu Tiêu Lạc nữa. Tôi đi tìm Hàn Giang Đình."

Ngũ Nhân Tâm liền cứng họng không nói nên lời.

Tiêu Lạc vẫn ôm Ngũ Y Y, gằn từng tiếng nói: "Các người nghe cho rõ đây, tôi thích Y Y, ở trong mắt tôi Y Y là một cô gái tốt. Nhân Ái, cô có thể im miệng lại được không? Có thể để lại trong lòng tôi một chút ấn tượng không?"

Ngũ Nhân Ái liền giật mình nhìn Tiêu Lạc.

Ngũ Nhân Tâm hoảng sợ che miệng lại.

Tiêu Lạc lại thừa nhận công khai rằng hắn thích Y Y.

Ánh mắt Ngũ Nhân Ái hơi đỏ lên, cô cắn chặt răng, vô cùng khó chịu, cô ta hung hăng liếc mắt nhìn Ngũ Y Y rồi bỏ chạy ra ngoài.

Ngũ Nhân Tâm dậm chân nói: "Ngũ Y Y dám cướp đoạt người đàn ông của chị tao! Mày đúng là không biết xấu hổ!"

Nó xong Ngũ Nhân Tâm xoay người đuổi theo Ngũ Nhân Ái.

Lúc này Ngũ Y Y mới thở phào nhẹ nhõm, muốn từ trong lòng Tiêu Lạc thoát ra.

Tiêu Lạc cười nói: "Chỉ vì em muốn đối phó với Ngũ Nhân Ái nên mới thân mật cùng với anh sao?"

"Hả?"

Ngũ Y Y giật mình nhìn Tiêu Lạc.

Trong ánh mắt Tiêu Lạc tràn đầy sự ưu thương xa lạ.

"Em, em........" Đột nhiên Ngũ Y Y bối rối như tên trộm, không biết giải thích thế nào.

Tiêu Lạc cười khổ nói: "Không cần phải thương xót anh, mặc dù biết em như vậy, nhưng anh rất vui khi làm công cụ cho em. Thích một người, có thể làm những việc đánh mất tôn nghiêm của mình như vậy. Y Y, em sẽ học cách thích anh sao?"

Ngũ Y Y giật mình, sau đó đáy lòng không khỏi ấm áp lên.

Cô gật đầu, mang theo vài tia áy náy nói: "Thật xin lỗi....... Em sẽ cố gắng." đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen

Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy có lỗi với Tiêu Lạc?

Ngũ Nhân Ái đứng trong góc khuất rưng rưng nước mắt, cố gắng cắn chặt môi để không cho nước mắt rơi xuống.

"Chị cả đừng buồn. Nếu Tiêu Lạc đã như vậy thì chị không cần đến hắn, đàn ông tốt hơn so với Tiêu Lạc vẫn còn rất nhiều......."

*****

Ngũ Nhân Tâm còn chưa nói xong, Ngũ Nhân Ái liền hung ác cắt đứt lời nói: "Tại sao ông trời lại vứt bỏ tình yêu của tôi? Tại sao không phải là Ngũ Y Y?"

"Nhưng mà......Tiêu Lạc hắn đã......"

Ngũ Nhân Ái kiên quyết nói: "Chị sẽ đoạt lại Tiêu Lạc! Em chờ xem đi! Chị sẽ không thua con tiện nhân Ngũ Y Y kia! Sẽ không!"

Hoắc Phi Đoạt đâu còn tâm trạng để nghe tổng giám đốc ngân hàng nói việc gì, hắn căn bản đã giữ lễ độ lắm rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, cả người hắn đều trong trong trạng thái căng thẳng.

Chú tổng giám đốc hơi xấu hổ nó: "Về cái hạng mục kia...."

"Tôi qua đó xem một chút." Hoắc Phi Đoạt nói với Cố Tại Viễn một tiếng.

"Cái gì? Lão đại, Phúc Hi nhà anh cũng đang ở đây, anh không sợ cô ấy ầm ĩ sao?" Cố Tại Viễn bắt được cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đương nhiên tổng giám đốc kia bị đá qua một bên.

Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía bên kia nói: "Không nhịn được nữa."

Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Cố Tại Viễn ra, bước đi mạnh mẽ như dã thú đi săn, cả người toát ra sát khi đi đến bên cạnh Ngũ Y Y.

"Chờ, chờ một chút." Cố Tại Viễn vội vàng đuổi theo.

Ngũ Phong Tập đang nói chuyện vui vẻ với một ông chủ, Tiêu Mai lại đang suy nghĩ nên không có chú ý đến những chuyện khác.

"Cái con nha đầu chết tiệt kia vẫn luôn chống đối lại với mình! Nhất định là nó muốn quấn lấy Tiêu Lạc! Hừ!"

Tiêu Mai vừa nói vừa nhìn phục vụ nam đi đến bên cạnh Ngũ Y Y, bà ta đẩy tên phục vụ nam từ phía phía sau một cái thật mạnh.

"A...."

Tên phục vụ nam kêu một tiếng sợ hãi, sau đó ngã nhào về phía trước.

Trong tay hắn đang cầm một chai rượu và bốn cái ly rượu, tất cả đều bay về phía vạt áo Ngũ Y Y.

Tên phục vụ vùng vẫy hai tay, nếu hắn nằm sấp xuống hai tay hắn nhất định sẽ víu vào trước ngực Ngũ Y Y.

Phát sinh ngoài ý muốn này lại xảy ra trong nháy mắt.

Tiêu Lạc hơi nhíu mày, hắn nhanh chóng đem Ngũ Y Y tránh qua một bên.

Một bóng dáng thoáng qua, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng chạy qua dùng một đầu gối tiếp được tên nhân viên phục vụ sắp ngã, hai tay xẹt qua nhanh chóng, tất cả bốn ly rượu đều kẹp giữa khe hở tay hắn, chưa rơi một giọt rượu nào.

Wow! truyện được lấy từ nguồn DocTruyen

Mọi người đều phát ra những âm thanh thật không dám tin.

Quả nhiên là Lão đại Hắc đạo Hoắc Phi Đoạt!

Võ công thật cao siêu!

Cố Tại Viễn đi tới nắm lấy cổ áo của tên nhân viên phục vụ, hắn lấy tay vỗ vỗ trên ngực, nói với tên phục vụ còn đang hoảng sợ kia: "Tiểu tử, lần sau cẩn thận một chút."

Tên phục vụ hoàn toàn mất khả năng nói chuyện, sợ hãi gật đầu.

Hoắc Phi Đoạt để ly rượu xuống, híp mắt nhìn về phía Tiêu Lạc rồi cười nhẹ, âm trầm nói: "Tiêu Lạc cậu luyện võ lúc nào mà có bản lĩnh như vậy?"

Tiêu Lạc sợ run lên, cười ôn nhu nói: "Tôi đâu có võ đâu, Phi Đoạt cậu lại nói đùa rồi."

"Đúng không? Là tôi nhìn lầm sao?". Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng hừ một tiếng.

Ngũ Y Y mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc.

Chú Hoắc nói cái gì? Tiêu Lạc có võ sao?

Làm sao có thể?

Nhìn Tiêu Lạc dịu dàng, khiêm tốn như vậy, sao lại có võ công chứ?

Ngũ Y Y phồng má nhìn Hoắc Phi Đoạt nói: "Chú chỉ toàn nói loạn! người như Tiêu Lạc làm sao có võ được? Chú nghĩ rằng ai cũng giống như chú sẽ đem võ công ra làm ưu thế sao?"

Mặt Hoắc Phi Đoạt trầm xuống.

Cô bé này, chỉ cần có Tiêu Lạc là cô sẽ không ngần ngại mà thiên vị hắn mà.

*****

Cố Tại Viễn trừng to đôi mắt đào hoa: "A, nha đầu tóc vàng, lần này là Lão đại của chúng tôi cứu cô đấy!"

Ngũ Y Y trợn mắt: "Là Tiêu Lạc giải vây được không?"

"Ơ! Cái con nhóc này.............."

"Đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là con nhóc, chú sao lại thế này hả?"

Cố Tại Viễn giơ cao quả đấm, còn Ngũ Y Y thì le lưỡi làm bộ dáng không nghiêm túc.

Hoắc Phi Đoạt đã sớm nhìn ra được Ngũ Y Y luôn dựa sát vào Tiêu Lạc, đột nhiên hắn thốt lên một câu: "Không muốn làm phỏng vấn rồi sao?"

"A?" Ngũ Y Y trợn to hai mắt.

Đúng vậy, tên Cố Tại Viễn đang đứng trước mặt cô, tại sao cô lại quên bắt hắn lại yêu cầu được phỏng chứ?

Ngũ Y Y lập tức thu hai cái răng nanh lại, nở nụ cười giả dối lên, bước từng bước đến gần Cố Tại Viễn: "Ha ha...Cố Tổng...Nhìn thấy chú tôi rất rất vui vẻ nha, chú có cảm thấy vậy không? Chúng ta rất có duyên, ha ha."

Cố Tại Viễn đầu đầy vạch đen, nói thầm: "Nha đầu xấu xa, nghe giọng cười ha ha của cô da đầu tôi muốn run lên. Lão đại! tôi còn có việc, nên đi trước đây."

Nếu việc phỏng vấn này giải quyết không xong, nhất định lão đại sẽ chặt đầu hắn, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?

Lúc này chạy trốn là cách tốt nhất!

"Này, Cố tổng! Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói mà."

Hoắc Phi Đoạt tiến lên một bước, hai bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Ngũ Y Y nói nhỏ: "Tôi cũng có việc muốn nói, em đi theo tôi qua bên kia."

Tiêu Lạc gọi to: "Y Y!"

Ngũ Y Y đều có thói quen nghe theo sự sai khiến của Hoắc Phi Đoạt, vừa bước đi liền nghe Tiêu Lạc gọi to thì ngừng lại, cô nhìn Tiêu Lạc rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy khó xử nói: "Hôm nào nói không được sao?"

Bỏ Tiêu Lạc ở đây, có vẻ không hợp lý.

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh nói: "Thế nào? Không nỡ đi sao? Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ không có cách nào khác để được phỏng vấn rồi. Tự mình làm đi."

Nói xong Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Ngũ Y Y ra, xoay người đi về hướng khác.

"A? Phỏng Vấn?" Trái tim của Ngũ Y Y bị cuộc phỏng vấn này kéo đi rồi, cô lo lắng quay lại giải thích với Tiêu Lạc: "Tiêu Lạc, em ra phía trước nói với Phi Đoạt vài câu, lập tức quay lại liền."

Nói xong Ngũ Y Y nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoắc Phi Đoạt nịnh hót nói: "Ha ha, Phi Đoạt tôi đến rồi, có gì muốn nói thì nói đi."

Tiêu Lạc đứng tại chỗ trong tay vẫn cầm chai rượu kia, hắn hơi dùng sức một tí làm nứt một đường trên thân chai rượu nhưng vẫn không bị bể.

Đây là dùng nội lực!

Y Y lại rất tự nhiên gọi tên kia là Phi Đoạt sao?

Không phải là chú Hoắc rồi hả?

Phi Đoạt.... Phi Đoạt gọi nghe rất thân mật

Vẻ mặt tiêu lạc trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh nhã nhặn, lúc này lại tăng lên vài phần u ám.

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Ngũ Y Y, trong lòng âm thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo: "Không phải là em không nỡ rời xa cậu Tiêu Lạc của em sao? Sao không đi tìm hắn đi chạy theo đến đây làm gì?"

Nếu Cố Tại Viễn còn ở đây nhất định sẽ nôn mửa chết mất.

Hoắc lão đại cũng nói những lời dấm chua như vậy sao?

Ặc, chú Hoắc không được tự nhiên!

Ngũ Y Y le lưỡi cười sáng lạn hơn: "Nói đi nói lại, chuyện của chú là quan trọng nhất! Dù ai cũng không quan trọng bằng chú có đúng hay không?"

Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y. (tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

Khụ khụ! Hoắc Phi Đoạt cố ý ho khan hai tiếng, nhìn xuống hai bàn tay trắng đang lắc lư của mình.

*****

Ngũ Y Y từ từ nhìn qua bên này suy nghĩ xấu xa, rồi nhìn lại vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt lúc này mới hiểu được, cô nhanh chóng cười nịt hót bắt lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại: "Phi Đoạt, chú để cho tên Cố háo sắc kia trở về nhanh lên một chút, để hắn đồng ý cho tôi làm phỏng vấn nha."

Vì muốn việc cầu xin đáng thương có hiệu quả, Ngũ Y Y vẫn lắc lắc cánh tay Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, nhìn theo tay Ngũ Y Y nắm lấy tay hắn, xoay chuyển lại đổi thành hắn nắm lấy tay cô, lúc này mới nở nụ cười hài lòng, môi mỏng hơi kéo lên một độ cong: "Những gì tôi nói em đều không nghe, tại sao vẫn hi vọng tôi giúp em?"

Ngũ Y Y vểnh cao miệng, bước theo Hoắc Phi Đoạt giải thích: "Không phải, không phải tôi không muốn nghe lời chú nói, hôm nay tôi vốn không có nằm trong những người được mời đi, mà do Tiêu Lạc dẫn tôi đi theo chơi, nhưng cuối cùng tôi không thể giữ được hắn."

"Tiêu Lạc là cậu của em." Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói ra một câu.

"Hả?"

"Hắn là cậu của em. Em luôn luôn hiểu rõ điều này."

"Tôi, tôi vẫn hiểu rõ."

"Vậy làm sao em lại có thể không tôn trọng cậu mình, hai người ôm ôm ấp ấp liếc mắc đưa tình như vậy?"

"A, tôi không có."

Gì mà liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp chứ?

Hoắc Phi Đoạt đứng lại, vóc dáng cao lớn như bức tượng điêu khắc, hắn nhíu mày lại: "Không có sao?"

Ngũ Y Y nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng nhìn vóc dáng cao lớn Hoắc Phi Đoạt nói: "Được rồi, là tôi sai rồi. Nhưng mà....... Lúc chú tức giận là bởi vì chuyện kia sao? Bởi vì tôi cùng Tiêu Lạc kia sao?"

Ngũ Y Y lộ ra nụ cười gian.

Hoắc Phi Đoạt hơi có chút hốt hoảng nhìn Ngũ Y Y, rồi quay sang chỗ khác: "Tôi sẽ tức giận vì em sao?"

Ngũ Y Y cười nhăn răng: "Nếu không tức giận, vậy chú giúp tôi đi, phỏng vấn phỏng vấn."

Hoắc Phi Đoạt nhìn từ trên cao xuống vừa lúc có thể nhìn thấy được bầu ngực xinh đẹp trắng như tuyết của Ngũ Y Y đang lộ ra.

Một luồng khí nóng trong người hắn đang trào ra.

"Em qua đây." còn nhiều truyện mới tại DocTruyen

Hoắc Phi Đoạt kéo tay Ngũ Y Y đến hành lang.

"Này này, chậm một chút, tôi ít khi mang giày cao gót, nên không thể đi nhanh được."

"Muốn tôi bồng em không?"

"Vậy..... hay là không cần......."

Rất nhiều người đang mở to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt không gần phụ nữ lại dẫn một cô bé rời khỏi ánh mắt mọi người.

Mọi người đều bàn tán nhộn nhịp: "Cô bé kia là ai vậy?"

Là người phụ nữ của Hoắc lão đại sao?

Nhưng tại sao lại đi chung với Tiêu tổng Tiêu Lạc chứ?

Aizz, già rồi, hoa mắt rồi.

Hoắc Phi Đoạt dắt Ngũ Y Y đến chỗ hành lang không người đi tới, nơi đây có rất nhiều căn phòng.

Có một tên tiểu tử muốn nhìn xem, liền bị hai người đàn ông mặc tây trang đeo kính đen chặn lại: "Bên kia không thể đi qua!"

Muốn đi theo sau Hoắc lão đại, nằm mơ đi.

"Này, đi đâu vậy?". Ngũ Y Y đi theo bước chân nhanh như chớp của Hoắc Phi Đoạt, cô vừa đi vừa thở hổn hển.

Hoắc Phi Đoạt mở một cánh cửa phòng ra, nắm tay Ngũ Y Y vào, sau đó giữ chặt cô trên ván cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)