Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 28

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 28
Thế Nhưng Lại Chua xót
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Diện mạo của cô, trang phục của cô, khí chất của cô, người khác vừa nhìn vào đã biết cô là con gái trong một gia đình rất xuất sắc.

Bởi vì là người hộ tống Phúc Hi vào công ty Đế Quốc, cho nên vừa tiến vào tập đoàn Đế Vương thì đi thẳng một đường vào tòa cao ốc.

Giữa lúc A Trung đang ngủ, điện thoại vô tuyến vang lên, hắn mơ mơ màng màng cầm lên nghe: "Chuyện gì? Phiền chết rồi!"

Ngủ trưa cũng không thể ngủ ngon được.

"Anh Trung! Anh Trung! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi đến đây! Đã đi vào thang máy rồi!"

Từ từ!

Cơn buồn ngủ của A Trung biến mất.

A Trung trở mình nhảy dựng lên, trừng to ánh mắt: "Cậu, cậu nói cái gì? Ai? Ai tới rồi hả?"

"Tiểu thư Âu Dương! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi! Chúng tôi cũng không dám cản!"

A Trung nghe theo, bi thương chạy như điên: "Mẹ ơi! Chết thì chết! Nếu như bị bắt gặp! Thật sự là không còn cách nào khác xong việc rồi!"

Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi bá đạo như thế, từ nhỏ đã chiếm lấy Hoắc Phi Đoạt, nếu để cho cô ấy nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong này... Cô ấy tức giận ghen ghét, còn không đem cả tòa cao ốc này thiêu rụi.

Âu Dương Phúc Hi đang đứng trong thang máy chậm rãi lên cao, trên mặt cô thoáng hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Cạch!

A Trung không quan tâm đến xông thẳng vào phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt. Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện lập tức nhíu đôi lông mày lại.

"A Trung! Sao lại hốt hoảng như vậy?"

A Trung thở hổn hển, hắn chỉ tay về phía bên ngoài: "Lão đại, không.... không tốt rồi! Tiểu thư Phúc Hi đến! Đến công ty rồi!"

"Hả?"

Đột nhiên Hoắc Phi Đoạt vặn mày lại.

Phúc Hi đến rồi hả?

Nha đầu Phúc Hi kia không được phép như vậy, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến hắn, cô ấy lại kích động như vậy, nếu để cho Phúc Hi nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong phòng làm việc của hắn........

Khỏi cần phải nói, dựa theo tính tình của Phúc Hi, nhất định cô sẽ không chịu để yên.

Mặc kệ mình có yêu Phúc Hi hay không, Phúc Hi đều đã xem tất cả những người phụ nữ bên cạnh hắn là tình địch.

Phúc Hi đã xem người nào là tình địch, có thể sẽ có kết cục tốt sao?

Từ nhỏ tính cách của cô gái kia đã có một không hai, tính tình của cô chính là duy ngã độc tôn... Còn không chỉnh chết Ngũ Y Y sao?

Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt bỗng đứng lên.

A Trung sốt ruột liếm liếm môi: "Lão đại, phải nhanh chóng để cho Ngũ Y Y đi thôi."

Hoắc Phi Đoạt nhìn ra cửa: "Không còn kịp nữa rồi."

Vả lại hắn không thể xua đuổi Ngũ Y Y như một món đồ bỏ đi.

Hắn không làm được.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư Phúc Hi nói đến là đến!"

A Trung nôn nóng đến nỗi chóp mũi đều đổ mồ hôi.

Hoắc Phi Đoạt vừa kéo tay nắm cửa, vừa nhìn A Trung nói: "Cậu đi nói với Y Y, về chuyện kia sau khi tôi cân nhắc kĩ lưỡng, ngày mai sẽ cho cô ấy câu trả lời, cậu đưa cô ấy trở lại trường học an toàn đi."

"Biết! Đã biết!" Đã là lúc nào rồi, mà Lão đại vẫn nhớ đến Ngũ Y Y kia, Vẫn còn dặn dò cẩn thận như vậy?

Anh đi trước đối phó với tiểu thu Phúc Hi tùy hứng kia đi.

Hoắc Phi Đoạt mở cửa đi ra ngoài.

Đinh đinh!

Cửa thang máy vừa mở, Âu Dương Phúc Hi ôm bình giữ nhiệt đi ra, đúng lúc Hoắc Phi Đoạt đang rảo bước đi về phía cô.

"A! Anh Phi Đoạt! Anh đi đâu vậy?"

Phúc Hi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, vui mừng đưa tay lên vẫy vẫy với hắn, tay kia nâng bình giữ nhiệt lên: "Anh Phi Đoạt, em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh nè, anh vui không?"

Hoắc Phi Đoạt đến bên cạnh Phúc Hi, một tay ôm eo cô, động tác này vô cùng thân thiết làm cho Phi Hi run rẩy, cả người cô lập tức ấm áp.

"Em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh à? Thật sự là người phụ nữ có đức hạnh."

Khuôn mặt Phúc Hi đỏ bừng lên.

*****

"Anh Phi Đoạt, anh vất vả như vậy, em phải đưa nước canh đến cho anh, đây là việc của người phụ nữ cần phải làm vì người đàn ông mình yêu thương mà thôi. Anh Phi Đoạt, chúng ta đi vào phòng làm việc của anh nếm thử nước canh đi."

Hoắc Phi Đoạt dùng tay gia tăng thêm lực ngăn cản Phúc Hi lại: "Không thể đến phòng làm việc được!"

"Hả? Vì sao?"

Hoắc Phi Đoạt dẫn Phúc Hi đi đến thang máy rồi nói: "Buổi tối có bửa tiệc, em đồng ý theo anh tham gia không?"

"A! Em đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi!"

Có thể trở thành bạn gái của Hoắc Phi Đoạt tham gia trong những dịp này, cũng giống như được giới thiệu với tất cả mọi người rồi.

Âu Dương Phúc Hi vui vẻ cười híp mắt.

"Tốt lắm, vừa đúng lúc anh muốn đi chọn quần áo, cũng chọn cho em một bộ dạ hội thật xinh đẹp. Chúng ta đi thôi."

"Nhưng mà nước canh này......"

"Lên xe rồi uống."

"Ừ, tốt."

Phúc Hi vui vẻ ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi vào thang máy, mãi cho đến khi xuống bãi đậu xe ngầm.

Hoắc Phi Đoạt đích thân mở cửa xe cho Phúc Hi, Phúc Hi bĩu môi ra vẻ không vui nói: "Anh Phi Đoạt, em đến đây còn chưa được nhìn qua phòng làm việc của anh, cảm thấy vừa rồi đi hơi vội vàng nha."

Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt điềm tĩnh: "Như vậy đi, chúng ta đi lên thang máy lần nữa, cho em nhìn kĩ phòng làm việc của anh được chứ?"

Hoắc Phi Đoạt chủ động nói vậy, ngược lại Phúc Hi lại lắc đầu cười nói: "Em sẽ tùy hứng vậy sao? Lần sau nhìn cũng được mà. Đi thôi, chúng ta đi chọn quần áo."

Hoắc Phi Đoạt hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía thang máy trầm ngâm một giây, sau đó cúi người bước vào trong xe hơi.

Đột nhiên đi như thế, cũng không kịp nói với vật nhỏ kia một tiếng nào........

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dâng lên một tia ái náy.

Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, gặp qua nhiều trường hợp máu tươi đầm đìa, trải qua nhiều sự kiện tàn khốc, bản thân chưa hề xin lỗi hay ái náy qua việc gì.

Nhưng mà bây giờ......... Hắn lại không nói được lời chào tạm biệt và xin lỗi với nha đầu kia.

Thật là gặp quỷ rồi!

Hoắc Phi Đoạt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.

"Nước canh vẫn còn nóng, anh Phi Đoạt, anh uống nhanh đi."

Phúc Hi ép Hoắc Phi Đoạt uống canh, hai mắt cô mở to chờ mong đang nhìn hắn.

"Hả...? Anh không đói, không muốn uống."

"Trời ơi, sao có thể không uống? Người ta hao tâm tổn sức mới nấu được, cả buổi sáng hôm nay em đều ở nhà nấu canh này. Nhất định phải uống."

Hoắc Phi Đoạt không thể lay chuyển được Phúc Hi, mặc dù hắn đã ăn no, nhưng vẫn gắng gượng từ từ niếm thử.

"Ơ! Anh Phi Đoạt! Em giống như nhìn thấy trước cửa phòng làm việc của anh có một chiếc xe đạp."

"Phốc...." Hoắc Phi Đoạt phun nước canh ra ngoài.

"Khụ khụ khụ....." Hắn bị sặc nên ho khan.

Ánh mắt của nha đầu Phúc Hi kia thật đúng là lợi hại. Lại nhìn thấy xe đạp leo núi của Ngũ Y Y.

"A, anh Phi Đoạt, anh không sao chứ? Hít vào khí quản sao? Nếu không được thì đừng uống nữa."

Phúc Hi vừa đau lòng vừa vỗ vỗ lưng Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt khoát khoát tay: "Anh không sao."

Một trận ầm ĩ này, Phúc Hi liền quên luôn chuyện chiếc xe đạp kia.

Chờ cho tên tiểu đệ ở bên kia gửi tin tức sau khi đã xác định Hoắc lão đại đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, A Trung lau mồ hôi, thở dài một hơi nói: "Nguy hiểm thật! Làm sao còn khủng bố hơn so với pháo đài ở căn cứ vậy? Hù chết lão tử rồi!"

Nhân tiện kéo một cái khăn tay xuống lau mồ hôi, tên tiểu đệ đứng bên cạnh khóe miệng nín cười muốn rút gân.

A Trung cảm thấy có gì đó không thích hợp liền hỏi: "Khăn mặt này của ai vậy?"

*****

Một tên tiểu đệ run rẩy nói: "Đây là khăn lau giày của cô thư ký............."

"A" A Trung lấy tay ném khăn mặt qua một bên, dùng sức chớp mắt vài cái, sau đó nhào lên bóp chặt cổ tên tiểu đệ, lắc qua lắc lại điên cuồng hét lên: "Tại sao cậu không nói sớm? Tên tiểu tử chết tiệt! Cố ý muốn nhìn lão tử xấu hổ mà!"

Tên tiểu tử đáng thương quơ quơ tay lên, không thể nói nên lời, đột nhiên một cô thư ký xinh đẹp đi tới tò mò hỏi: "Xin hỏi có thấy cái khăn mặt nhỏ của tôi không?"

Ặc.

A Trung dừng lại hành động điên cuồng kia, ánh mắt nhìn trên mặt đất cách đó không xa.

Cô gái theo ánh mắt của A Trung nhìn qua, lập tức nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, vừa đi đến nhặt khăn mặt lên, vừa mất hứng nhìn A Trung một cái rồi nói: "Tại sao có thể lấy khăn của người khác đang phơi trong này ném xuống đất? Đây là khăn lau mặt của tôi! Là anh đúng không? Không phải nói, tại sao lại không hỏi xem người chủ là ai mà lại tùy tiện xử lý như vậy? Thật đúng là vô lý!"

Cô gái run rẩy nhặt khăn tay lên, tức giận đi về phía toilet giặt lại cái khăn.

A Trung trừng to hai mắt.

Cúi đầu xuống nhìn tên tiểu tử sắp bị hắn bóp chết kia, tên tiểu tử đó thở hổn hển nói: "Còn nữa câu nữa em chưa nói xong, anh đã chạy đến giết em rồi. Em nghĩ rằng chọc anh cho vui thôi, đây là khăn lau mặt của cô thư ký kia."

A Trung đánh vào mặt tên tiểu tử kia một cái thật mạnh: "Đây là người phụ nữ nào? Dám giáo huấn ông nội hả? Cô ta không biết Mã vương gia có ba con mắt à? Dám rống lên với tôi! Muốn chết à!"

"Anh Trung, cô thư ký này rất có cá tính, hình như gọi là Bạch Mỹ Mỹ."

A Trung là vẻ mặt nôn mửa: "Bạch Mỹ Mỹ cái quái gì, gọi là Bạch Phú Mỹ đi! Gần giống với Bạch Sửu Sửu!"

Tên tiểu tử kia bày ra bộ dáng say mê, nâng má trầm tư: "Wow, có nhiều người rất thích em gái Bạch này. Cảm giác bị giày cao gót của cô ấy giẫm lên rất thú vị."

"Cút! Cái tên mù mắt!"

A Trung rống xong, lấy lược chải lại đầu tóc, rồi bước đi về phía văn Phòng tổng giám đốc Hoắc Phi Đoạt.

Lão Đại không có nhà. Hắn thật sự có thể xưng là thủ lĩnh rồi. Sảng khoái quá!

Vừa vào cửa, vù! Một mũi tên nhỏ quẹt qua da mặt hắn.

Sáng bóng! Một lực mạnh mẽ cắm vào cửa!

A Trung sợ đến mức suýt chút té nhào xuống đất.

Ôi mẹ ơi, chỉ một chút, một chút nữa thôi hắn đã bị mũi tên kia bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này rồi.

"Ai? Đứa cháu trai nào đó?"

"Đứa cháu trai nào hả? Tôi là bà cô của anh!" Ngũ Y Y ngồi trên bàn làm việc của Hoắc Phi Đoạt, hai chân lắc lư, trong tay cầm một nắm phi tiêu, ngoảnh mặt về phía A Trung đang trợn to hai mắt.

A Trung trừng mắt, giơ nắm đấm lên: "Cô vừa nói cái gì?"

Ngũ Y Y lập tức thay một vẻ mặt vô tội cười nói với A Trung: "Ha ha. Chú A Trung, nói giỡn với chú, chú đừng tức giận tôi."

A Trung run run bả vai.

Hừ, nha đầu kia, da mặt thay đổi nhanh hơn sơ với lật trang sách, cười đùa tức giận mắng người đều là văn chương, hèn gì lão đại bị lừa gạt.

Không giống như tiểu thư Phúc Hi, người ta chỉ có một mặt, còn Ngũ Y Y thì ngược lại, có rất nhiều mặt, thậm chí hắn không rõ ràng lắm vẫn luôn tò mò đâu mới là tính cách thật sự của cô.

"Ai cho cô chơi mấy cái phi tiêu này?"

"Cái này đây?" Ngũ Y Y lắc lắc phi tiêu trong tay, "đặt ở trong ngăn tủ á, tôi lấy ra thử xem, vẫn còn dùng được, mũi tên bắn ra tương đối chính xác ngay đầu."

A Trung vừa muốn hung hăng mắng Ngũ Y Y mà người khác không thể tùy ý động vào của Hoắc lão đại gì đó một trận. Liền nghe Ngũ Y Y nói với ý tứ xâu xa.

*****

"Phi Đoạt nói muốn tặng cho tôi món đồ chơi này, mà cũng không phải là tốt gì, tôi mới không cần, thỉnh thoảng đến đây chơi là tốt rồi. Nếu tôi lấy về, để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi đem theo hung khí, có đúng không chú A Trung?"

A Trung suýt chút đã cắn lưỡi mình rớt xuống đất.

Lão đại à lão đại, sao anh không có lập trường như vậy?

Có rất nhiều câu chuyện về nguồn gốc của cái phi tiêu, làm sao anh có thể nói tặng là tặng cho người khác chứ?

Không phải Cố thiếu muốn đưa tay kiểm tra cái phi tiêu này, suýt chút nữa đã bị anh đá bay một cánh tay hay sao?

Vì sao, mọi thứ kể từ khi gặp Ngũ Y Y, tất cả chính sách đều không giống nhau.

A Trung nuốt nước miếng, cà lăm hỏi: "Cái đó cái đó.... Cô gọi Lão đại của chúng tôi......"

Phi Đoạt?

Sau khi Ngũ Y Y sửng sốt, vỗ đùi một cái, từ trên bàn nhảy xuống: "Tôi cũng không muốn gọi hắn là Phi Đoạt đâu! Nhưng mà tôi gọi hắn là chú Hoắc hắn lại không vui! Hắn muốn tôi gọi tên hắn! Tôi cũng rất buồn bực, có vẻ như tôi rất không lễ phép.... !"

Được rồi, A Trung hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Sự thật chứng minh, vẫn không thể đắc tội với Ngũ Y Y này.

"Tiểu thư Y Y, Lão đại của chúng tôi có việc gấp nên đã ra ngoài trước rồi, trước khi ngài ấy đi, còn căn dặn tôi cả trăm ngàn lần nhất định phải để tôi đưa cô trở về trường học thật an toàn. Đi thôi tiểu thư Y Y, tôi đưa cô trở về trường học."

Ngũ Y Y trừng to hai mắt: "Hắn đi rồi? Làm sao hắn có thể đi được? Hắn còn chưa đồng ý chuyện của tôi! Hắn cố ý trốn tôi phải không?"

"Không phải, Lão đại chúng tôi thật sự có việc quan trọng nên muốn đi xử lý. Lão đại còn nói, chuyện cô yêu cầu, sau khi Lão đại suy nghĩ thật kỹ ngày mai sẽ cho cô câu trả lời."

Ngũ Y Y bĩu môi: "Cắt, việc nhỏ mà không phải chỉ cần điện thoại thôi sao? Còn nói cái gì suy nghĩ thật tốt, có gì phải suy nghĩ chứ? Đúng là viện cớ!"

Ngũ Y Y đem mấy cây phi tiêu quý báu kia đặt lên bàn, nói một mạch rồi chạy ra ngoài.

Mí mắt A Trung nhảy dựng lên.

Ngũ Y Y ra khỏi phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt định dắt chiếc xe đạp leo núi đi về, cô bị A Trung đè bả vai lại: "Cô không thể chạy xe đạp về được!"

"Vì sao?" Ngũ Y Y bày ra vẻ mặt đề phòng: "Chẳng lẽ chú muốn đem xe đạp của tôi làm gì?"

Đi bán sao?

"Lão đại đã căn dặn để cho tôi đưa cô về, tôi nhất định phải đích thân đưa cô trở về trường học."

"vậy xe đạp leo núi của tôi làm sao bây giờ?"

"Buổi chiều tôi sẽ phái người đưa xe đạp của cô về trường học."

"Phiền phức như vậy làm gì? Tôi tự chạy xe về không phải tốt hơn sao. Tôi có thể chạy đến đây thì tôi cũng có thể chạy về."

"Nhưng Lão đại của chúng tôi không đồng ý như vậy!"

Thật ra Lão đại lo lắng cho cô.

Trên đường rất nhiều xe, lúc nào hắn cũng chú ý đến việc này.

"Chú Hoắc đúng là phiền phức."

Ngũ Y Y thấy không thể thay đổi được quyết định của A Trung, đành phải tức giận để chiếc xe đạp yêu quí của mình lại, đi vào thang máy.

Trên đường trở về trường học Ngũ Y Y vẫn nhắc: "Cuối cùng có đồng ý phỏng vấn hay không? Có thể đồng ý không?"

Đại não của A Trung nghe muốn nổ tung luôn rồi

Từ trước đến nay Lão đại rất ghét người nói nhiều, vì sao hắn lại không chán ghét Ngũ Y Y này?

Ngũ Y Y nói nhiều này lại rất xứng với Cố Tại Viễn.

Đèn đỏ, xe hơi dừng lại trước một ngã tư.

"Ôi! Bộ quần áo kia được thiết kế rất đẹp! Nhất là cổ áo được thiết kế rất độc đáo! Chiếc váy cũng rất hoàn mỹ. Dây kéo bên đường cong rất cao cấp."

Ngũ Y Y nhìn vào một cửa hiệu bán quần áo cao cấp nằm ở ven đường.

A Trung cũng nhìn qua, lại nhìn không ra được mô hình người mẫu đang mặc trang phục kia có gì đặc biệt, nghi ngờ hỏi: "Cô biết thiết kế thời trang?"

*****

"Tương đối mà thôi, về lĩnh vực này có học sơ qua trên giấy."

A Trung gãi gãi đầu tiếp tục nhìn về phía trước.

Ngũ Y Y vẫn đang thưởng thức bộ trang phục kia

Đột nhiên hai mắt cô trừng lớn.

Cô vừa nhìn thấy cái gì?

Bên trong cửa hàng trang phục, đó không phải là chú Hoắc sao?

Chú Hoắc đep trai tuấn tú đi đến đâu cũng chói mắt đến đó. Cơ thể kia, phần khí chất kia, chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm cho người khác nhận ra.

"Đúng là chú Hoắc rồi!"

Ngũ Y Y nhịn không được thốt ra tiếng.

A Trung giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn, khi hắn nhìn trước cửa hàng đã thấy Hoắc Phi Đoạt đang đứng sau lưng Phúc Hi, cũng không nhịn được hung hăng hít một hơi.

Sửng sốt vài giây, sau đó A Trung tự đánh đầu mình một cái.

"Chú A Trung! Chú làm gì tự đánh đầu mình vậy?"

"Tôi đáng chết! Tôi thật là đáng chết mà!" Quả đấm của A Trung đều run run.

Hắn đáng trách! Hắn thật là đáng trách!

Hắn vốn định đưa Ngũ Y Y trở về trường học không cần đi qua đường này, vì thuận đường đi đến cửa hàng lấy đồng hồ của hắn, mới đi vòng tới con đường này.

Kết quả......lại đụng phải Hoắc lão đại.

Đây là hắn đáng trách.

Ngũ Y Y vẫn nhìn chằm chằm vào trước cửa hàng trang phục.

Thì ra Hoắc Phi Đoạt nói có việc quan trọng, là cùng với cô gái như công chúa này đến đây thử quần áo.

Cô gái kia thật xinh đẹp như công chúa, nhất là mặc đầm công chúa màu trắng kia vào lại càng giống một cô công chúa nhỏ xinh đẹp mê người.

Chú Hoắc đi vội vàng như vậy, đều không tới gặp mặt cô, nói tạm biệt với cô.... Thì ra là vì cô gái như công chúa này.

Ngũ Y Y đau khổ chớp chớp mắt vài cái.

Cô không muốn nhìn đến bóng dáng của một đôi đó trước của hàng thời trang, nhưng mà vẫn không nhịn được lại tiếp tục nhìn.

Phúc Hi nghiêng đầu nhìn vào gương, có vẻ như rất hài lòng vớ bộ trang phục trên người, cô xoay người, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đem khôn mặt nhỏ nhắn tựa vào, một bộ dáng giống như con chim nhỏ đang nép vào người hắn.

Ngũ Y Y nhìn đến đây, cố kìm nén cắn cắn môi.

Vì sao.... khi cô nhìn đến một màn này, trong lòng cô lại khó chịu như vậy?

Đèn tín hiệu đổi màu xanh, xe hơi chậm rãi chuyển động.

Ngũ Y Y vẫn quay mặt lại nhìn về phía trước cửa hàng kia.

Rốt cuộc cũng không thì thấy cái gì, cô mới cúi đầu xuống, thở dài một hơi.

Thật ra đây mới là hiện tại thật sự.

Hoắc Phi Đoạt, một người giàu có số một cao cao tại thượng, lẽ ra không nên xuất hiện cùng với mình.

Hoắc Phi Đoạt giống như một ngôi sao trên bầu trời xa xôi, bất kể như thế nào cô cũng không với tới.

Hoắc Phi Đoạt không phải là món ăn dành cho Ngũ Y Y cô.

Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ, mình thật đúng là buồn cười mà!

Mình không có bệnh chứ?

Ngũ Y Y lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình.

Ngũ Y Y mỉm cười nói với A Trung: "Vị hôn thê của chú Hoắc thật xinh đẹp."

Ngũ Y Y giật mình: "Cô đang nói tiểu thư Phúc Hi sao?"

"Cô ấy gọi là Phúc Hi?"

"Đúng vậy, cô ấy là Âu Dương Phúc Hi, là con gái một của sư phụ Lão đại chúng tôi."

A Trung nhìn từ kính chiếu hậu thấy Ngũ Y Y đang cười tươi, hắn nhịn không được chua xót thay Hoắc Phi Đoạt. Lão đại, người như Ngũ Y Y căn bản không phải là con chim bên cạnh người....

A Trung đưa Ngũ Y Y đến trường học, Ngũ Y Y quay lại vẫy tay cảm ơn rối rít: "Chú A Trung! Cảm ơn chú! Trên đường nhớ chú ý an toàn..... Bái bai"

A Trung bị cảm xúc của Ngũ Y Y lôi kéo, hắn cũng vẫy tay về phía Ngũ Y Y.

Chờ khi cô xoay người, tràn đầy sức sống chạy về phía trước, lúc này hắn mới mình lại tay của mình, sau đó bỏ tay xuống rồi chớp chớp mắt.

*****

Mình có thể làm gì bây giờ?

Mình với người đứng đầu Hắc đạo rất rất không có kết quả rồi!

Có rất nhiều người tập trung quanh bảng thông báo, không biết đang bàn luận chuyện gì mà đều kinh hãi như vậy.

Từ trước tới giờ Ngũ Y Y vẫn luôn chán ghét cái bảng thông báo này, trên đó thường xuyên được dán những tin đồn vớ vẩn về cô.

Thậm chí cô từng cầu mong cho ông trời hãy đánh một tia sét xuống trực tiếp chẻ đôi cái bảng thông báo này ra cho rồi.

"Y Y! Y Y!"

Ngũ Y Y không cần nhìn cũng biết người đang gọi cô là Hàn Giang Đình, cô chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục đi về phía trước không thèm quay đầu lại: "Gọi cái quỷ gì cơ chứ! Ăn cái gì mà kêu lớn vậy hả?"

"Trong trường học xảy ra chuyện lớn rồi!"

Ngũ Y Y phì cười một tiếng, tiếp tục bước đi: "Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Lớn như một ổ bánh mì nướng không? Cắt, hay giống con chim nhỏ phá trường như vậy, chuyện lớn gì xảy ra? Toàn muốn gây sự chú ý!"

"Cậu còn nhớ sự việc lúc diễn tập, đèn plastic rớt trúng tay cậu không?"

Ngũ Y Y lập tức dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hàn Giang Đình: "Làm sao? Đã điều tra ra được người nào giở trò quỷ rồi sao?"

Hàn Giang Đình lắc đầu lia lịa.

"Vậy cậu thả cái rắm gì? Đừng làm phiền tôi...."

Ngũ Y Y đang muốn đi, Hàn Giang Đình nói một câu dọa cô sợ hãi.

"Tên tiểu tử quản lý dụng cụ đã chết rồi!"

"A...." Ngũ Y Y run bắn người, hai mắt mở to như hạt trân châu, miệng mở lớn, hỏi lắp bắp: "Cậu.... Cậu nói cái gì? Cái tên kia như thế nào?"

"Hắn đã chết!"

Ngũ Y Y hung hăng hít một ngụm khí, che cái miệng nhỏ nhắn lại, một lúc lâu sau mới nháy mắt hỏi: "Hắn chết như thế nào?"

Hàn Giang Đình chỉ bảng thông báo nói: "Trên đó viết, xảy ra tai nạn xe, là lái xe rơi vào một khe núi. Chiếc xe phát nổ, người cũng đã bị đốt cháy, không có DNA nên không có cách nào công nhận là ai."

"Mẹ ơi! Thật đáng sợ!" Ngũ Y Y nuốt nước miếng: "Thấy được rồi chứ? Con người không thể làm việc trái với lương tâm."

"Hiện tại ở trong trường đang bàn tán xôn xao chuyện này rồi. Có người còn nói cái tên kia đã đắc tội với cậu, xúc phạm cậu, nên hắn mới có thể bị trừng phạt như vậy."

"Tôi? Có liên quan gì với tôi? Buồn cười chết mất!"

Ngũ Y Y nhăn mặt, nhìn xuống dưới chân.

"Tất cả mọi người đều nói, vì cậu là người bên cạnh Cố Tại Viễn nên hắn đã ra mặt giúp cậu, làm tên tiểu tử kia rớt xuống khe núi."

Ngũ Y Y không nghe thì thôi, vừa nghe đã tức giận, chạy đến trước bảng thông báo, chen lấn vào trong đám người đang đứng phía trước, buông giọng gào thét lên: "TMD! Cái tên khốn chó má nào dám ăn nói lung tung? Dám nói tôi và Cố Tại Viễn có quan hệ chứ? Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Cố Tại Viễn cả! Bố nó chứ! Bà đây vốn không muốn đứng ra giải thích chuyện bịa đặt vớ vẫn này làm gì? Nhưng thật sự khiến bà đây quá phẫn uất rồi! Trong trường cử tôi đi phỏng vấn tên hổn đãn Cố Tại Viễn kia, vậy mà cái tên thối tha kia lại cự tuyệt lời yêu cầu phỏng vấn của tôi! Nếu hắn có quan hệ với tôi, thì chẳng phải hắn sẽ rất vui vẻ mà phối hợp phỏng vấn hay sao?! Nếu ai còn dám nói tôi và Cố Tại Viễn có quan hệ với nhau, tôi sẽ lấy đá đập nát đầu chó của tên đó! Còn nữa, Cố Tại Viễn, anh là cái đồ phế phẩm ăn phân chó! Tôi nguyền rủa anh! Dám từ chối lời mời phỏng vấn của tôi, tôi rủa anh uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, ra đường xe đụng chết, chết chết chết luôn đi!"

Tất cả các sinh khác bị Ngũ Y Y gầm rú như con hổ con dọa cho sợ hãi.

Mẹ ơi! Ngũ Y Y này bình thường rất ít nói, nhưng khi gặp chuyện xảy ra lại đáng sợ như vậy.

Cố Tại Viễn đang hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người đẹp trần truồng đang quấn lấy hắn, đột nhiên hắc xì hai cái thật lớn.

Hắn xoa xoa mũi, sau khi suy nghĩ rồi lẩm bẩm.

*****

"Mẹ nó! Không biết tên tiểu tử nào dám chửi lén sau lưng tôi. Tiếp tục nào, phía trên thêm nhiều cái nữa. Bảo bối ngoan lắm."

Một cô gái quỳ giữa hai chân hắn đang cầm anh em của hắn lên hôn lia lịa. (=, =!)

Cố Tại Viễn híp mắt lại hưởng thụ, bởi vì tốc độ trong miệng của cô ả kia ngày càng nhanh khiến hắn phải hít vài ngụm khí lạnh, hắn cúi đầu phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ.

Một tay hắn vừa vuốt ve người anh em, tay còn lại vỗ vỗ đầu cô gái.

"Bảo bối nhanh lên chút nữa, đúng rồi, cẩn thận hàm răng của em....... ư....." (Nguyen Nguyen: Ói máu với tên biến thái này=, =)

Ngũ Y Y rống xong rất sảng khoái, cô lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc, chỉnh chu quần áo lại rồi rời khỏi đám đông kia.

Hàn Giang Đình đi theo phía sau Ngũ Y Y, rất vui vẻ nói: "Ngũ Y Y! Biểu hiện vừa rồi của cậu rất lợi hại! Cậu biết không? Tôi kể cho rất nhiều người nghe tôi chịu nhiều uất ức của cậu, nhưng mà bọn họ lại không tin, rốt cuộc lần này bộ mặt thật của cậu cũng bị lộ ra rồi, bọn họ có thể tin tưởng những lời tôi đã nói đều là sự thật."

Ngũ Y Y trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Giang Đình: "Cậu sẽ không nói với nhũng cô gái kia là mình giống như yêu ma quỷ quái, để cho các cô ấy thay đổi cách nghĩ về cậu mà thương cảm cho cậu chứ?"

"Làm sao cậu biết được? Cậu đúng là thông minh!"

"Họ Hàn kia! Cậu có tin tôi sẽ bóp chết cậu không?"

"Cứu mạng!"

Hàn Giang Đình vừa cười vừa chạy, còn Ngũ Y Y đuổi theo phía sau hắn.

Hai người đùa giỡn ầm ĩ với nhau trong sân trường.

"Ngũ Nhân Lệ! Có anh đẹp trai đang tìm cậu kìa!... Ở dưới lầu đó!"

Ngũ Nhân Lệ đang tán gẫu với những học sinh khác, vừa nghe những lời này liền bật cười: "Đẹp trai? Đẹp trai gì chứ? Các cậu đã nghe rồi chứ, có anh đẹp trai muốn thổ lộ với bản tiểu thư, các cậu không được ham muốn mà ghen tị đấy...."

Nói xong, Ngũ nhân Lệ bỏ chạy ra khỏi phòng học.

Vừa xuống dưới lầu, nhìn trái phải, cô thấy ba người đàn ông đang đứng phía bên kia, nhìn quần áo trên người họ đều mang phong cách giống như sát thủ giết người.

Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức đột nhiên dừng lại, sau đó định quay người bỏ chạy. sstruyen copy từ

"Cô là Ngũ Nhân Lệ phải không?" Một người đàn ông lên tiếng hỏi.

Ngũ Nhân Lệ quay nữa người lại, cắn môi gật gật đầu.

Ba người đàn ông rất tự nhiên đi đến trước mặt Ngũ Nhân Lệ, một người trong đó tháo cặp mắt kính đen cúi đầu nhìn xuống hỏi Ngũ Nhân Lệ: "Cô biết công ty Hắc Đế không?"

Hai mắt Ngũ Nhân Lệ mở to, gật đầu nói: "Biết..." giọng nói của cô rất nhỏ.

"Tên tiểu tử quản lý dụng cụ kia do cô xúi giục phải không?"

"Ơ!" Ngũ Nhân Lệ lui về phía sau một bước.

"Chúng tôi nhận lệnh đến đây thông báo cho cô biết một tiếng. Nếu có chuyện tương tự xảy ra, cô sẽ có kết quả giống như tên quản lý dụng cụ kia!" Người đàn ông kia làm động tác kề dao cắt cổ, vể mặt của hắn vô cùng đáng sợ.

"A!". Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ hãi ngồi xổm xuống, lạnh run cả người.

"Cô hãy nhớ kĩ.... Không được có lần tiếp theo."

Người đàn ông liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ một cái, sau đó đeo kính lên rất lãnh khốc rời đi.

Ngũ Nhân Lệ ngồi xổm trên mặt đất nhìn ba người đàn ông mạnh mẽ kia rời đi, cô càng nghĩ càng thấy sợ, vội lấy tay che mặt khóc nức nở.

Trên lầu, có hai tên tiểu tử đang đùa giỡn đụng phải chậu hoa đang đặt trên cửa sổ làm nó rơi xuống đối diện chỗ Ngũ Nhân Lệ đang ngồi.

Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình từ đâu chạy đến không kịp suy nghĩ liền nhào đến đẩy bả vai Ngũ Nhân Lệ qua một bên.

Chậu hoa liền rơi bên chân Ngũ Nhân Lệ.

Bốp! Chậu hoa vỡ tan thành từng mảnh.

Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức ngây dại ra.

*****

Ngũ Y Y thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn lên trên lầu gào thét: "Tên khốn nào dám ném chậu hoa xuống đất? Có biết xảy ra án mạng không? Tôi sẽ lên bắt các người!"

Hai tên nam sinh kia sợ hãi vội vàng nhìn xuống dưới lầu giải thích: "Thật xin lỗi, chúng tôi không thấy, chúng tôi không phải cố ý."

"Suýt chút nữa đã đập vào đầu người ta rồi! Xin lỗi thì có ích gì?"

Hai tên nam sinh kia sợ hãi nhìn xuống cô gái chống hai tay ngang hông đứng ở bên dưới, nữ sinh đó vóc dáng không cao nhưng tính tình lại ghê gớm thật.

Ngũ Y Y gào thét xong, cúi xuống nhìn Ngũ Nhân Lệ rồi lạnh lùng nói: "Ngồi xổm ở đây đóng vai kẻ đáng thương à? Cô có bị đánh chết tôi cũng sẽ không khóc vì cô đâu."

Ngũ Nhân Lệ hoảng sợ ngẩn đầu nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình ôm vai Ngũ Y Y, nhìn về phía Ngũ Nhân Lệ nói: "Nhân Lệ, lần này là Ngũ Y Y cứu cô một mạng, nếu cái bình hoa này đập vào đầu mà cô không chết, thì sau này cô cũng sẽ sống đời sống thực vật. Không cần căm thù Ngũ Y Y nữa."

Ngũ Y Y vỗ vai Hàn Giang Đình: "Cậu muốn nhiều chuyện sao? Tôi đâu có cứu cô ta! Tôi chỉ muốn đẩy cô ta một cái thôi! Cậu nói nhiều vậy!"

Hàn Giang Đình liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ một cái, rồi đi theo Ngũ Y Y.

Ngũ Nhân Lệ vẫn ngồi chỗ đó, nhìn những mảnh vỡ của chậu hoa rồi nhìn lại bóng lưng Ngũ Y Y, sau đó cúi đầu cắn môi.

A Trung gọi điện thoại đến báo cáo với Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, tôi đã đưa nha đầu kia về trường học rồi."

"Ừ, tốt."

Hoắc Phi Đoạt yên tâm, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phúc Hi đang vui vẻ soi mình trong gương.

A Trung không dám nói cho Hoắc Phi Đoạt biết chuyện Ngũ Y Y đã nhìn thấy hai người bọn họ.

"Vậy chọn cái này đi. Anh thấy không tệ."

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hơi sốt ruột.

Thật là kì lạ, đi dạo ở cửa hàng với Ngũ Y Y, dù có cố gắng đi như thế nào thì hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.

Nhưng tại sao khi ở cùng một chỗ với Phúc Hi, cùng một khoảng thời gian, mà hắn lại nhìn đồng hồ nhiều lần như vậy?

"Cái này cũng không tệ lắm, có đúng không? Anh Phi Đoạt, anh nhìn cái nào đẹp thì nhất định sẽ rất đẹp." Phúc Hi nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt lại thấy hắn đang nhíu mày nhăn mặt, nghi ngờ hỏi: "Anh Phi Đoạt! anh làm sao vậy? Đi theo em đến đây anh không vui sao? Có vẻ như anh đang có tâm sự......."

"Ừ, thật ra trong công ty còn rất nhiều việc."

"Vậy thì không nên làm mất thời gian của anh, anh nhanh chóng về công ty đi, buổi tối anh đón em đi dự tiệc là được rồi."

"Ừ. Có bảo vệ đưa em về rồi. Vậy anh đi về trước đây." Hoắc Phi Đoạt chỉ mong Phúc Hi nói như vậy, hắn gật đầu, không đợi Phúc Hi thay đổi trang phục khác, nói xong hắn đã chạy như bay ra ngoài.

"Ừ."

Phúc Hi nhìn theo bóng lưng Hoắc Phi Đoạt mà cảm thấy hơi mất mác, cô mím chặt môi......

Anh Phi Đoạt...Hình như có vẻ rất không kiên nhẫn.

Là cô có ảo giác sao?

Phúc Hi ngẩn đầu nhìn vào chính mình ở trong gương, lại tự an ủi chính mình: "Không sao, anh Phi Đoạt bận bịu là vì sự nghiệp thôi, thật ra anh Phi Đoạt rất thích Phúc Hi mà! Đúng vậy! chính là như vậy!"

Phúc Hi mặc xong bộ trang phục xong thì xoay một vòng nhìn thử, cô rất vừa ý với bộ quần áo này.

Đêm nay, mình nhất định sẽ làm anh Phi Đoạt bị mê hoặc.

Phúc Hi nhìn về phía người bảo vệ rồi nói: "Thạch Ưng, liên hệ cho tôi một thầy trang điểm nổi tiếng."

Thạch Ưng trả lời: "Vâng."

Thạch Ưng là vệ sĩ bên cạnh cô, hắn mang quốc tịch Mỹ, võ công lại rất giỏi, hắn lớn lên cùng với cô.

Lúc tan học, Ngũ Y Y phát hiện xe đạp leo núi của cô đã được đưa về trường học.

"Mấy người này giống như nhà ảo thuật, nói đưa về là đưa về, nhưng làm cách nào lại đưa đến đây được nhỉ?"

*****

Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y cùng đạp xe đạp leo núi trên đường về nhà, Ngũ Nhân Ái lái chiếc xe MINI màu đỏ chạy qua mặt hai người họ.

Hàn Giang Đình chợt nhớ đến chuyện gì liền hỏi: "Buổi tối ở tòa nhà ngân hàng lớn có tổ chức buổi tiệc cậu có đi không?"

"Cái gì? Tiệc gì?"

"Tôi nghe mẹ tôi nói, tối hôm nay chúng ta đều phải tham gia, chẳng nhẽ cậu không đi sao?"

"Tôi không biết...chờ xem đi."

Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang, vừa vào cửa thì nhìn thấy ba chị em còn có Tiêu Mai rất hăng hái lực chọn quần áo.

Đúng là họ muốn đi dự tiệc.

Ngũ Nhân Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Ngũ Y Y, cô muốn nói gì đó nhưng lại cúi đầu xuống không dám nói.

Ngũ Y Y mặc kệ những người này, cô trực tiếp đi lên lầu trở về phòng mình.

Lúc ba chị em Ngũ gia cố gắng trang điểm thật đẹp để đi dự tiệc thì Ngũ Y Y lại đang vùi đầu vào trong cuốn sách.

Đến giờ ăn cơm chiều, Ngũ Y Y kéo lê cái bụng xẹp lép xuống phòng bếp thì lại nghe dưới lầu truyền đến giọng nói.

"Nhanh lên đi, nếu đã chuẩn bị xong rồi thì có thể đi chưa? Đã lâu rồi, chậm trễ nữa sẽ không tốt." Ngũ Phong Tập lo lắng hối thúc.

"Được được, ông xã anh nhìn xem em mặc quần áo này có đẹp không?"

"Đẹp lắm, em mặc cái gì nhìn cũng đẹp cả!"

Ngũ Y Y chán nản nhìn xuống dưới lầu.

Ba chị em Ngũ gia đều mặc trang phục lộng lẫy, Tiêu Mai thì ăn mặc trang điểm quá mức diêm dúa lòe loẹt, còn Ngũ Phong Tập thì mặc áo đuôi tôm.

Ngũ Nhân Lệ nhìn Ngũ Phong tập rồi nhỏ giọng nói: "Ba ba, Y Y không đi sao?"

Ngũ Nhân Ái mất hứng cắt ngang lời cô ấy: "Nó không thích đi!"

Ngũ Nhân Lệ cúi đầu.

Trong những nơi long trọng này, cô là con gái riêng nên không dám đi, chỉ làm cho ông ta thêm mất mặt thôi.

Ngũ Y Y hừ lạnh một tiếng, im lặng đi vào phòng.

Người nhà Ngũ gia lái hai chiếc xe ra ngoài.

Khuôn viên Ngũ gia trang đều có vẻ yên tĩnh.

Ngũ Y Y đứng chỗ cửa sổ trên lầu nhìn xuống hai chiếc xe rời đi, nhìn sắc trời nhá nhem tối, trong lòng lại bi thương, nhưng cô bướng bỉnh không để cho mình chịu khổ sở.

"Đi đi, đều đi hết đi, hãy để tôi yên tĩnh."

Ngũ Y Y an ủi chính mình, sau đó nằm dài ra trên giường.

Buổi tiệc lần này tổ chức rất long trọng, gần như tất cả các nhà giàu trong thành phố đều có mặt.

Tiêu Lạc mặc tây trang màu xám bạc, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, hắn mỉm cười chào đón Ngũ Phong Tập: "Anh rể, chị, mọi người đã đến rồi."

Tiêu Mai cười thầm: "Ừ ừ, Lạc à, rất nhiều năm rồi chị không có tham gia những nơi như vậy, rất kích động......"

Từ khi Tiêu Gia ngày càng suy tàn, Tiêu Mai chuyển sang cuộc sống khốn khổ, hiện tại cũng có thể vượt qua được.

Tiêu Lạc quét mắt nhìn bọn họ vài lần, đột nhiên thu lại nụ cười hỏi: "Y Y đâu? Y Y không đến đây sao?"

Tiêu Mai hừ lạnh một tiếng: "Nó không thích đến đây! Nó là như vậy đó! Hừ!"

Ngũ Phong Tập thở dài nói: "Lạc à, Y Y đến những nơi như thấy này, tôi sợ người ta sẽ nói.........."

"Hừ!" Tiêu Lạc giận dữ bỏ đi.

Ngũ Nhân Ái buồn bã nói nhỏ: "Trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến Ngũ Y Y kia thôi."

Tiêu Mai đi tới cố gắng an ủi Ngũ Nhân Ái: "Nhân Ái à con yên tâm đi, có dì ở đây Ngũ Y Y đừng mơ tưởng muốn trở thành người phụ nữ của Lạc gia, có dì ở đây dì sẽ ngăn cản nó! Đứa bé ngoan, đừng suy nghĩ nhiều nữa........."

Ngũ Nhân Ái kinh ngạc nhìn Tiêu Mai, cô thấy trong mắt bà ta hiện lên tia đồng ý, lúc này Ngũ Nhân Ái mới cười tươi.

Hôm nay tất cả những nhà giàu nổi tiếng đều gặp nhau, những người quen biết thì chào hỏi nhau, những người khác thì tụ tập một chỗ nói chuyện.

*****

Vào lúc này, ngoài cửa ra vào truyền đến những tiếng la hét inh ỏi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay lại nhìn.

Chỉ thấy một đám người mặc đồ đen đứng ở chỗ cửa ra vào, tất cả đều có dáng vẻ nghiêm chỉnh, không biết một người nào đó đã hô to: "Hoắc lão đại đến!"

Hoắc Phi Đoạt đến đây!

Tất cả mọi người đều im lặng đứng nghiêm lại, cung kính nhìn ra cửa chờ đợi.

Một chiếc xe to sang trọng dừng lại ở trước cửa.

Lập tức có vài người đàn ông ra mở cửa xe, toàn thân Hoắc Phi Đoạt mặc tây trang màu đen từ trong xe hơi bước ra, nhìn hắn giống như viên kim cương sáng nhất trong đêm tối, rực sáng như một ngôi sao chiếu sáng trên toàn thế giới.

Hoắc Phi Đoạt giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người chủ trì bữa tiệc nhanh chóng chạy ra nghênh đón hắn: "Ha ha ha, Hoắc tổng người có thể đến đây quả thật là rất vinh hạnh cho tôi rồi! Vị này chính là.........."

Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu, gương mặt tuấn mỹ vẫn lạnh như băng: "Vị này là bạn gái của tôi, tiểu thư Âu Dương Phúc Hi."

Phúc Hi mỉm cười: "Xin chào, tôi rất vui khi được đến đây."

Nói xong cô vui vẻ ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đem cơ thể mình gắt gao dựa sát vào người hắn, còn rất hạnh phúc mỉm cười nhìn hắn.

Toàn bộ đều thân mật như thế.

Trong nháy mắt mọi người đều đã hiểu tất cả! vị Âu Dương tiểu thư này có lai lịch không nhỏ, có thể đứng bên cạnh Hoắc Phi Đoạt xuất hiện trước mặt mọi người chắc chắn là một người phụ nữ không bình thường.

Là người phụ nữ công khai của Hoắc Phi đoạt sao?

Là vợ chưa cưới à?

Tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ chuyện này.

Ngũ Nhân Tâm nói nhỏ vào tai Ngũ Nhân Ái: "Làm người phụ nữ của nhà giàu số một Châu Á đúng là không giống như người bình thường.... tính tình thật tốt." sstruyen copy truyện từ

Ngũ Nhân Ái nói nhỏ: "Hoắc Phi Đoạt này như người đàn ông ở trên trời, loại phụ nữ nào cũng có thể sánh vai cùng với hắn à? Đừng nói là con gái của thị trưởng, kể cả người thừa kế của hoàng gia Anh Quốc hắn cũng không để vào mắt."

Ngũ Nhân Tâm bĩu môi: "Loại phụ nữ thông minh như vậy chỉ đứng nhìn từ xa chứ không thể động vào, người bình thường như chúng ta không thể với tới đâu."

"Còn nói nữa! Đó là điều dĩ nhiên rồi! Hắn giàu có, một tay che trời, có chuyện gì mà hắn không thể làm được! Đây là người đàn ông thần thoại!"

Ngũ Nhân Tâm vừa quay mặt thì nhìn thấy Hàn Giang Đình, hai mắt lập tức mở to, cô bước nhanh về phía hắn, nhân lúc Hàn Giang Đình không chú ý, cô ôm chầm lấy cánh tay hắn: "Giang Đình!"

Hàn Giang Đình giật nảy mình: "Bà dì này làm gì vậy? Muốn hù chết người khác à?"

Hàn Giang Đình quay đầu lại hỏi: "Y Y đâu? Cô ấy không đến đây sao?"

Ngũ Nhân Tâm xụ mặt xuống: "Nó không có tư cách đến đây! Ba ba sợ nó làm mất mặt nên không để cho nó đến."

"Hả? Sao lại như vậy?" Hàn Giang Đình tức giận.

Ngũ Y Y nằm trên giường đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.

"Y Y! Y Y!"

Đèn trong phòng được bật lên, Tiêu Lạc nhìn thấy Ngũ Y Y lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Trong phòng tối om anh còn tưởng rằng em không có ở nhà chứ, làm anh lo lắng muốn chết."

"Tiêu Lạc? Ngũ Y Y dụi dụi hai mắt rồi ngồi dậy.

"Em chuẩn bị nhanh lên đi, anh dẫn em đi dự tiệc."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)