Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 31

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 31
Cài Cúc Áo Giúp Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy trong phim truyền hình chiếu qua tác dụng của thuốc kích thích, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần ăn thứ này vào rồi, sẽ nổi lên sắc tâm điên cuồng.

"Tôi làm thuốc kích thích cho anh Phi Đoạt ăn hết sao?"

Phúc Hi nằm trên giường lăn lộn qua lại, nhìn lên trần nhà tưởng tượng lung tung lên.

Sau khi anh Phi Đoạt ăn thuốc kích thích, hai mắt lập tức sẽ đỏ lên.

Sau đó thở hổn hển nặng nề, từ từ đi về phía cô.

Sau đó.......

Khẳng định là Hoắc Phi Đoạt dùng một tay ôm lấy cô, đặt cô lên trên giường, thành thạo mà cởi quần áo cô ra, sau đó......

Điên cuồng mà.......

"Hi hi, nghĩ một chút, có vẻ như dáng vẻ không sai. Thuốc kích thích? Đến chỗ nào làm thuốc kích thích đây?"

Phúc Hi cắn môi, trên vấn đề này, cần phải suy nghĩ thật kĩ.

Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang, vừa vào cửa, Tiêu Mai liền gọi cô lại: "Ngũ Y Y, ai cho mày đi dự tiệc? Là ai cho mày đi? Không ai mời mày, mày lại có thể có da mặt dày mà đi! Thật chưa thấy qua người nào như mày!"

Ngũ Y Y híp mắt, đứng thẳng người lên, xù gai như con nhím con, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Các người không mời tôi, đúng là người khác đã mời tôi, là ai ở thế giới này để cho nhiều người sống như vậy? nếu như chút ánh sáng còn lại có nhiều thứ còn sống sót, tôi nhất định sẽ không đi."

"Mày đi làm gì? Ngoại trừ mất mặt vẫn là mất mặt thôi! Ngũ gia đều bị mày làm mất mặt hết rồi!" Tiêu Mai tức giận muốn nhảy dựng lên.

"Được rồi, trời đã khuya, nói lớn tiếng như vậy làm gì?" Ngũ Phong Tập ngồi trên ghế sô pha nảy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, vẻ mặt không vui liếc mắt nhìn Tiêu Mai.

"Hừ." Tiêu Mai hừ lạnh."Nó đi cũng thông đồng với đàn ông làm chuyện xấu. Mặc kệ nó là con gái, chính mình giải quyết cho tốt, đừng làm xôn xao dư luận lúc đó mới hối hận."

Tiêu Mai nói xong liền bỏ đi lên lầu.

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ ngồi trên ghế sô pha phía bên kia, Ngũ Nhân Lệ cắn môi nhìn Ngũ Y Y, nhưng Ngũ Nhân Tâm thì cười lạnh ngồi bắt chéo hai chân lại, bày ra bộ dáng đang xem kịch vui.

Ngũ Y Y cười lạnh, nhìn về phía Ngũ Phong Tập: "Ông còn muốn dạy dỗ tôi cái gì sao? Nếu muốn trách móc, nhân lúc nhiều người ở đây mà nhanh chóng nói đi, để thỏa mãn lòng hiếu kì của một số người kia."

Ngũ Phong Tập sợ run người, khoát tay nói: "Con lớn rồi, ba không muốn trách móc con, con lên lầu nghĩ ngơi sớm một chút đi."

Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm một cái, ngẩng cằm đi lên lầu.

Hơn nữa, cô giả vờ đi vào phòng ngủ của mình, mò mẫm dựa vào tường lắng nghe tiếng nói bên dưới.

"Ba ba, lúc nảy sao ba không nói gì với Y Y? Nó về nhà trước, không phải người cũng rất tức giận sao?"

Ngũ Nhân Tâm hơi bất mãn lên tiếng.

Ngũ Nhân Lệ thì không nói gì.

Ngũ Phong Tập thở dài: "Aiz, dì Mai của con nói, nhìn thấy Ngũ Y Y đi theo Hoắc Phi Đoạt rất nhanh, trách móc nó, đúng là muốn tốt cho nó, nhưng nó lại không biết, chuyện này mà đến tai Hoắc lão đại, ba ba sẽ không tránh khỏi bị hắn trừng phạt. Hoắc Phi Đoạt kia không phải là người thường gì, kể cả ông trời cũng không dám mạo phạm!"

"Ba ba, người cũng có thể cảnh cáo Y Y mà, không cho nó tìm mọi cách để đến gần Tiêu Lạc, không phải người và dì Mai đã quyết định để chị cả của con và Tiêu Lạc đính hôn rồi sao?"

"Yên tâm đi, chuyện này sẽ không sai đâu. Chuyện đính hôn nhất định sẽ thực hiện. Tiêu Lạc muốn quản lý công ty của ba, nhất định phải làm theo việc này. Đều, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

*****

Ngũ Y Y vội vàng bỏ chạy về phòng mình.

Cô dựa vào cửa mệt mỏi ngồi bệch xuống đất.

Ngũ Phong Tập vừa nói cái gì?

Ông ta muốn cho Nhân Ái đính hôn với Tiêu Lạc sao?

Trời ơi!

Đây là chuyện gì chứ?

Lúc mình gần gũi với Tiêu Lạc, thì nói là tình yêu loạn luân, là tình yêu sai thế hệ, bị chửi mắng và bị khinh bỉ!

Nhưng đến Ngũ Nhân Ái, lại có thể trắng trợn như vậy, vàng thật không sợ lửa mà đính hôn sao?

Tiêu Lạc không phải là cậu của Ngũ Nhân Ái sao?

Đột nhiên Ngũ Y Y bị tin tức này làm cho đầu óc tỉnh táo hẳn ra.

Ông trời ơi, vì sao ông lại tàn nhẫn vậy, đối với con lại độc ác, cho dù con có một chút gì, ông cũng tìm cách cướp đi của con?

Một Tiêu Lạc mang theo hương vị của người mẹ, ông cũng cần phải cướp đi sao?

Ngũ Y Y chợt bi thương, ngồi trên sàn nhà ôm lấy cơ thể nhỏ bé bất lực lạnh run của mình.

Cô phải chờ Tiêu Lạc đến đây, hỏi hắn một chút mới được.

Nhất định Tiêu Lạc hắn sẽ không đồng ý! Tiêu Lạc sẽ không đồng ý đính hôn với con nhóc họ Ngũ kia đâu! Mình tin Tiêu Lạc mà.

Ngũ Y Y tự an ủi chính mình, không biết trãi qua bao lâu, cô từ từ ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng hẳn rồi.

Cô từ trên sàn nhà đứng lên, cả người đều đau nhức.

"Ách! Mình lại ngủ trên sàn nhà một đêm......... Ai da, eo mỏi lưng đau, chân bị chuột rút rồi."

Ngũ Y Y từ từ đứng lên trước cửa sổ, vặn vẹo cổ vài cái, ngáp một cái thật lớn.

Cô chợt dừng động tác lại, hung hăng hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng là đêm qua Tiêu Lạc có về nhà hay không về nhà?

Ngũ Y Y vội vàng mở cửa ra, dép lê cũng chưa mang vào, kích động chạy đến trước cửa phòng Tiêu Lạc, trực tiếp mở cửa ra.

Đúng là trong phòng không có một bóng người, đệm giường đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.

"Trước khi vào cửa, cũng không biết gõ cửa một cái à? Ha ha"

Phía sau, bỗng nhiên có một giọng cười ôn nhu vang lên.

"A!", Ngũ Y Y ngạc nhiên xoay người lại, lập tức nở nụ cười: "Tiêu Lạc, anh đã về rồi?"

Một giây sau, nụ cười trên gương mặt lập tức cứng đờ. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen, . o.. r. g

Tiêu Lạc....... chỉ mặc quần đùi, trên tay cầm một đống quần áo còn chưa kịp mặc vào.

Thật tình không thể tưởng tượng được, một Tiêu Lạc hào hoa phong nhã, mà cơ thể lại rất cường tráng như vậy!

Cũng có từng khối bắp thịt săn chắc.

Thật là xấu hổ.

Ngũ Y Y lập tức đỏ mặt.

"À, cái kia, vừa rồi đi vào quá nhanh, em đi ra ngoài trước, anh thay quần áo đi."

Ngũ Y Y xấu hổ nhanh chóng xoay người, định bỏ chạy ra ngoài đóng cửa lại.

"Không sao."

Tiêu Lạc nói một câu, một giây sau, tay của hắn lại nắm lấy tay Ngũ Y Y, phần trên cởi trần dán chạt vào lưng cô.

Tốc độ của hắn thật nhanh.

Từ chỗ hắn đến đây, cách nhau khoảng sáu bảy mét, trong một giây ngắn ngủi liền đấy được đấy sao?

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, tay Ngũ Y Y đã bị Tiêu Lạc nắm lấy xoay người cô lại đối mặt với hắn.

Tiêu Lạc cúi đầu mỉm cười nhìn Ngũ Y Y, nói nhỏ: "Anh nói muốn em ở trong này, không sao cả. Ha ha, anh rất thích có em ở đây."

Vốn là đầu Ngũ Y Y rất thấp, vừa nhìn liền thấy cơ bụng của người trước mặt.

Dưới bụng.... Từng khối cơ bụng săn chắc...

Rầm!

Sắc tâm của cô lại nổi lên, âm thầm nuốt nước miếng.

Ôi mẹ ơi, hèn chi thích xem cơ thể người mẫu nam, thì ra vóc dáng đẹp lại thu hút ánh mắt người khác như vậy.

*****

Con gái cũng rất háo sắc nha.

"Anh, anh ở đây thay quần áo đi, còn em sẽ đi ra ngoài."

Sao cô lại có cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của Tiêu Lạc vậy nhỉ?

"Ha ha, anh thay quần áo, nhưng đúng lúc có em ở đây, đến đây nhìn thử cơ thể ông xã tương lai của em có săn chắc hay không?

Tiêu Lạc đùa với Ngũ Y Y, hắn nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình.

"A!" Ngũ Y Y vừa mới chạm vào da thịt người kia, lập tức sợ hãi né tránh, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên: "Cài gì, ông xã gì chứ, Tiêu Lạc anh thật xấu xa."

Ngũ Y Y ngượng ngùng quay người đi, vỗ vỗ trái tim mình, nơi đó đang đập thình thịch thình thịch.

Giống như.... Cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, tuy rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, vẫn đụng đến được cơ ngực săn chắc cương rắn của Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y lén lút nhe răng cười xấu xa.

Tuy nhiên Tiêu Lạc không giống như Hoắc Phi Đoạt cường tráng kia, từng đoạn bắp thịt Hoắc Phi Đoạt đều trắng trẻo như da thịt phụ nữ, cứng rắn như tảng đá vậy, mà đặc biệt là cơ bụng lại rất phát triển, từng khối thích gồ ghề, rất kích thích thị giác người khác, rất gợi cảm.

Ách.... Sao đột nhiên mình lại nổi sắc tâm nhớ đến tên Hoắc lão đại kia chứ?

Hơn nữa hơn nữa, cô lại có thể dùng Tiêu Lạc so sánh với Hoắc Phi Đoạt như vậy.

Mình không có việc gì chứ?

Không có bệnh chứ?

Tiêu Lạc từ phía sau ôm lấy Ngũ Y Y, hắn cúi đầu, đôi môi dán chặt vào vành tai nhỏ trắng noãn của cô, nói nhỏ: "Không phải sao? Không phải em đã chọn anh làm ông xã tương lai của em rồi sao? Anh chỉ chọn em làm vợ duy nhất của anh, do đó em không được bỏ rơi anh." truyện được lấy từ nguồn Doc Truyen, . o. r. g

Từng cổ khí nóng sưởi ấm lỗ tai cô, làm cho cả người cô ngày càng nóng lên, giống như đang bị điện giật.

Ngũ Y Y sợ hãi nói: "Anh, anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận bỏ đi đó."

"Đừng, đừng! Anh không nói nữa! Đừng nói giận! Ha ha, đến đây mặc quần áo giúp anh đi. Xin em vẫn không được sao?"

Tiêu Lạc lôi kéo cánh tay Ngũ Y Y làm nũng.

Ngũ Y Y nhìn vào ánh mắt đang hàm chưa ý cười của Tiêu Lạc, tim càng đập nhanh hơn, run rẩy nói: "Anh lớn như vậy rồi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa, làm sao để em mặc quần áo giúp anh chứ?"

Tiêu Lạc nắm lấy hai tay Ngũ Y Y đặt lên trước ngực mình, vừa cười vừa nói: "Để cho em giúp anh, trước tiên là cho em làm quen với công việc trong tương lai này một chút mà."

Ngũ Y Y bị giọng nói của Tiêu Lạc nói mập mà làm da mặt cô ngày càng đỏ lên.

Ai da, thật là, cái dì mà công việc tương lai chứ?

Vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ rồi.

Tiêu Lạc mặc áo trong vào, vẫn giữ nguyên rồi lên tiếng: "Đến đây cài cúc áo giúp anh đi."

Ngũ Y Y quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cơ thể Tiêu Lạc, cô xấu hỏi nói: "Em muốn đi ra ngoài."

"Tiêu Lạc dũi tay ra ôm cô từ phía sau: "Không cho em đi....."

Âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ như đang thì thầm vài tai cô.

Ánh mắt Tiêu Lạc hàm chứa sức sống, môi hắn sắp áp vào da mặt Ngũ Y Y: "Nếu em không giúp anh, anh sẽ không cho em đi, anh muốn hôn em, hôn cho đến khi nào em giúp mới thôi."

"Hả?" vừa nghe hắn muốn hôn cô, Ngũ Y Y mở to hai mắt xoay người lại nhìn Tiêu Lạc.

Đúng lúc này, Tiêu Lạc đến gần, môi hắn áp sát vào đôi môi đỏ mọng của Ngũ Y Y.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng lướt trên môi đỏ mọng của cô, sau đó mới buông cô ra, trên mặt hắn đều là ý cười: "Rốt cuộc là có muốn giúp anh không?"

Ngũ Y Y suýt chút nữa đã ngất đi, hốt hoảng gật đầu lia lịa: "Có! Có!"

Ngũ Y Y cúi đầu nhỏ xuống, vẻ mặt thẹn thùng như tấm lụa đỏ, tay chân luống cuống cài cúc áo lại cho Tiêu Lạc.

*****

Tiêu Lạc cúi đầu mỉm cười nhìn cô bé đang bối rối này.

"Y Y!"

"Hả?"

Hắn nhìn mái tóc của cô.

Ngũ Y Y cúi đầu nhìn cúc áo trên áo của hắn.

"Y Y, sau này em đều cài cúc áo cho anh cả đời được không?"

"..........." Ngũ Y Y cắn môi, cô nở nụ cười nhẹ nhưng không trả lời hắn.

Mặt cô từ từ đỏ lên.

"Em không nói tiếng nào, anh coi như em đã đồng ý rồi nha." Hắn cúi đầu nở nụ cười nhẹ bên tai cô, đột nhiên hôn vào má Ngũ Y Y một cái.

Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức đẩy Tiêu Lạc ra, nói lắp bắp: "Cúc áo, Cúc áo đã cài lại rồi....... Em, em còn có việc, em đi trước đây."

Ngũ Y Y sợ hãi không dám nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ kia của Tiêu Lạc, cô mang theo cái đuôi bỏ chạy ra ngoài.

Tiêu Lạc mỉm cười, đi qua mở cửa ra, nói theo bóng lưng Ngũ Y Y: "Để báo đáp lại, anh mang vớ giúp em nha."

"Không cần đầu."

Ngũ Y Y sợ tới mức đóng cửa phòng mình lại.

Tiêu Lạc mỉm cười nhún nhún vai.

Đột nhiên hắn ý thức được chuyện gì, liền nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đang đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiêu Lạc nhanh chóng đi vào phòng.

Tiêu Mai tức giận bỏ chén cơm, bà vỗ bàn nói với Ngũ Phong Tập: "Anh nhìn thấy rồi chứ? Đây là anh tận mắt nhìn thấy chứ? Không phải em nghe sai đồn sai, không em nói càn chứ? Anh hãy nhìn con gái anh đang quyến rũ em trai em thế nào? Vô lý quá rồi! Mới bao nhiêu tuổi đã thế này, không biết đã học những thủ đoạn ám muội này ở đâu nữa! Em tức chết rồi!"

Ngũ Phong Tập mất hứng nghiêm mặt lại, cau chặt mày nói: "Được rồi được rồi, em không cần phải nói nhiều, anh đảm bảo sẽ để cho em trai em và Nhân Ái đính hôn được chưa? Em không cần phải nói đi nói lại những lời này nữa."

"Làm sao có thể gọi em trai? Chẳng phải lúc đó nó sẽ là em trai của anh sao? Nó sẽ quản lý công ty của anh. Đều là người một nhà, em để cho nó tự đi tìm vợ nhưng vẫn không tìm được người nào vừa ý. Em vừa thấy Nhân Ái đã biết con bé là một người tốt, nhìn thấy Y Y đã chán ghét làm sao."

"Biết rồi biết rồi, anh nhất định sẽ để cho Nhân Ái và Tiêu Lạc đính hôn được chưa?"

"Nhưng mà cũng không được em muốn anh dạy dỗ Y Y lại, nói cho nó biết rõ đừng giở thủ đoạn gì quyến rũ em trai em, em trai em là hoa đã có chủ rồi, anh để Ngũ Y Y biết một chút, không cần phải cướp đoạt người đàn ông của chị mình."

"Được được được, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với nó, ăn cơm đi."

Ngũ Phong Tập chịu đựng cũng sắp điên lên rồi.

Khi Ngũ Y Y thu thập xong liền đi xuống dưới nhà ăn cơm, Tiêu Mai trợn tròn mắt, hầm hực tức giận đi qua bên kia tập thể dục thẩm mỹ.

Ngũ Nhân Lệ đẩy miếng khoai tím còn thừa lại về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y ngạc nhìn nhìn chằm chăm vào Ngũ Nhân Lệ.

Ngũ Nhân Lệ vừa muốn nói gì đó, Ngũ Nhân Tâm tiến lên kéo ghế dựa ngồi xuống, làm Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức thu hai tay lại.

Ngũ Nhân Tâm trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, lại nhìn miếng khoai tím kia, rồi gắp bỏ vào miệng hỏi Ngũ Nhân Lệ: "Nhân Lệ, học xong môn tiết hai chúng ta đến bệnh viện thăm chị cả không? Dường như hôm nay tiêm xong mũi thuốc dinh dưỡng là có thể xuất viện rồi."

"Ừ, được."

Ngũ Nhân Lệ không dám nhìn Ngũ Y Y. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen. o, , r. g

Ngũ Y Y đang chạy xe máy trên đường ngoại ô, vừa kịp lúc Hàn Giang Đình cũng chạy xe ngang qua.

Hàn Giang Đình vẫy tay hỏi Ngũ Y Y: "Này, em gái! Tối hôm qua có mơ thấy anh không?"

Ngũ Y Y bật cười, mở miệng nói: "Mơ thấy, mơ thấy Tôn Ngộ Không gọi cậu đó, có chuyện gì nói nhanh lên, tên ngốc tử kia!"

*****

Hàn Giang Đình sững sờ, vài giây sau mới hiểu ra Ngũ Y Y đang chửi xiên chửi xỏ hắn là Trư Bát Giới, nghiến răng lại nói: "Cậu vẫn không làm tôi thất vọng, nha đầu nhẫn tâm này! Đêm qua tôi mơ thấy cậu, làm cho tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, năm giờ rưỡi tôi đã thức rồi!"

"Cho nên cậu đạp xe điên cuồng đến tìm tôi hả?"

Hàn Giang Đình cười nhe răng: "Dù sao ở trong sân trường ai chúng ta đã bị mọi người bàn tán vô tư rồi, bây giờ giả vờ một chút không được sao? Hơi thỏa mãn khẩu vị của dân chúng thôi."

Tiêu Lạc lái xe chạy ngang hai người họ, sau đó giảm tốc độ lại, hạ cửa kính xuống rồi nói với Ngũ Y Y: "Y Y, trưa nay đến chỗ anh ăn cơm đi! Anh sẽ tự mình xuống bếp bộc lộ tài năng cho em xem, mời em duyệt qua trước tài nghệ của anh một chút."

Ngũ Y Y nhanh chóng đỏ mặt lên.

Hàn Giang Đình trừng mắt đề phòng Tiêu Lạc: "Đến chỗ của anh làm gì? Chúng tôi sẽ ở trong trường ăn cơm trưa đúng không Y Y?

Ngũ Y Y nhanh chóng nhìn Tiêu Lạc, thật sự là cô không thể chịu được loại ánh mắt đầy thâm tình của hắn, lại vội vàng cúi đầu xuống, cọ cọ giày, bộ dáng như bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nhưng lại chọc tức Hàn Giang Đình.

Tiêu Lạc ngắm nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi nói: ""Cứ quyết định vậy đi, buổi trưa anh sẽ đến trường đón em tan học."

Nói xong, xe hơi từ từ tăng tốc rời đi.

Hàn Giang Đình trợn mắt há hốc mồm, tức giận nhìn về phía chiếc xe hơi kia la hét: "Quyết định cọng lông chứ quyết định, anh tính cái cầu! Anh dựa vào cái gì mà nói đi là đi hả? Y Y của chúng tôi mới không đi, anh cút đi!"

Hàn Giang Đình cảm thấy chửi đủ rồi, quay đầu lại nhìn đã thấy Ngũ Y Y chạy xe cách xa hắn hai ba chục mét, lúc này hắn vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y: "Y Y! Cậu đi tôi với! Tôi nói đồng chí Ngũ Y Y, buổi trưa cậu muốn đi thật chứ?"

Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Hàn Giang Đình, lại mang theo vài phần ngọt ngào nói: "Làm sao vậy? Đi thì làm sao vậy? Là ai quy định tôi không thể đi?"

Hàn Giang Đình sốt ruột cào cào tóc: "Cậu không thể đi! Nhất định là cái tên họ Tiêu sói đuôi dài kia không có lòng tốt! Cậu nhìn bộ dáng hắn cười xem thật ghê tởm mà. Nôn nôn nôn, tôi muốn nôn nước chua ngày hôm qua ra luôn rồi, cậu không thể đi."

Ngũ Y Y nhìn lên trời, cô đảo cặp mắt xinh đẹp của mình, không trả lời hắn mà cười xấu xa: "Hàn Đại thái tử, cậu có muốn đua xe với tôi không? Đúng lúc ở đây không có xe của ai cả, nhìn xem ai sẽ tới đường quốc lộ trước."

Nói xong, Ngũ Y Y cũng rời khỏi chỗ ngồi, cô đứng lên gia tăng tốc độ đạp xe.

"Được! Tôi sẽ cho cậu thấy tốc độ của Hàn gia gia đây! Tốc độ tên lửa!"

Hàn Giang Đình cười cười rồi bắt đầu gia tăng tốc độ.

Nhân lúc có gió, Ngũ Y Y quay lại cười với Hàn Giang Đình, sợi tóc bay lượn trong gió, nhìn vào hết sức quyến rũ: "Ha ha, Hàn Giang Đình, cậu là con rùa! Hàn Giang Đình ngốc!"

Hàn Giang Đình đang sững sờ, sau đó nuốt nước miếng, dùng sức đạp xe gia tăng tốc độ một cách liều mạng.

Hai người vui vẻ đạp xe trên đường ngoại ô.

Ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng của họ, khắp nơi đều vẽ lên tuổi thanh xuân hòa cùng với sức sống.

Lúc thảo luận nhóm nhỏ, tất cả mọi người đều bàn luận tiến độ bài phỏng vấn của mình.

"Ai da, tôi có một cuộc hẹn gặp thật tốt. Vị kia là một phóng viên ngầm nhưng lại rất bình dị gần gũi như thế, lúc tôi điện thoại đến vẫn lo sợ bất an, nào ngờ khi nói ra lời yêu cầu, bên kia lại rất dễ chịu mà đồng ý. Thật vui nha."

Mời các bạn đọc tại Doc Truyen. o r g để có chương mới nhanh nhất

*****

"Tôi hẹn với vị bác sĩ giải phẩu kia buổi tối cuối tuần này sẽ làm cuộc phỏng vấn, nhưng mà người ta cũng không có ý từ chối, coi như tương đối thuận lợi."

Ngũ Y Y bực bội vẽ lung tung trên giấy.

Cố Tại Viễn à Cố Tại Viễn! Cái tên tiểu tử hỗn đản này! Anh làm gì mà không đồng ý để tôi làm cuộc phỏng vấn hả?

Còn có tên bất lực Hoắc Phi Đoạt, hắn vẫn không đồng ý giúp đỡ cô. (Tội nghiệp Đoạt ca bị chị nói bất lực =])

Trên giấy vẽ một tên tiểu nhân, Ngũ Y Y nhìn tên tiểu nhân này lại tưởng tượng ra Hoắc Phi Đoạt, dùng chóp mũi ra sức đâm vào: "Không giúp việc cho anh! Ti mặc kệ anh! Không giúp việc cho anh! Tên khốn! Tên khốn!"

"Ngũ Y Y."

Bà cô già lấy giọng mình đề cao thêm vài độ, Ngũ Y Y chợt ngẩng đầu lên, ngây ngốc mở miệng hỏi: "A, cô gọi em đó sao?"

"Đã gọi em năm lần rồi! Đây là đang trong giờ học, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Bà cô già nhăn mặt tức giận, lại nghĩ đến tức giận sẽ ảnh hưởng sắc đẹp của mình, lập tức dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, sợ sẽ có nếp nhăn dài quá.

"Thật xin lỗi, em có chút thất thần."

"Tôi cầu xin em có được không, không cần phải vẽ hình em để thiết kế lên trên vải, em không phải học ngành trang trí, em đang học ngành báo chí. Bài phỏng vấn của em thế nào rồi? Tiến hành đến bước kia rồi hả?"

"Cái này cái này........" Ngũ Y Y gãi gãi đầu, dưới ánh mắt của mọi người, khó xử nói: "Có phần khó khăn nhỏ, Người ta bận rộn công việc, căn bản không muốn làm phỏng vấn.... Cô à, cô có thể đổi người khác cho em không?"

"Không được, sao có thể nói đổi là đổi liền ngay được! Đây là người bên toàn soạn đưa ra, không phải là do tôi tính. Nếu đổi người khác thì không thể có hai ngàn tiền thưởng, vậy em có thể tưởng tượng được không?"

"Được rồi được rồi, không đổi người, vậy thì là tên Cố háo sắc kia đi."

Hả?

Mọi người đều sợ hãi.

Ngũ Y Y ở sau lưng Cố Tại Viễn lại gọi hắn là cái gì?

Cố háo sắc?

Ôi mẹ ơi!

Ngũ Y Y quyết định quấn vào Hoắc Phi Đoạt để hắn giúp đỡ cô mới được.

"Cái tên Cố háo sắc kia mặc dù ở trước mặt mọi người hò hét rất lợi hại, nhưng mà khi ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt hắn lại ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, hừ, hắn sợ Hoắc lão đại như vậy, chỉ cần Hoắc lão đại ra lệnh nhất định hắn sẽ nghe theo. Xem ra phải nhờ công phu trên người Hoắc lão đại mới được."

Ngũ Y Y ngồi dưới tàng cây trên bãi cỏ tìm kiếm số điện thoại Hoắc Phi Đoạt, sau khi suy nghĩ, không hề do dự gọi trực tiếp đến số hắn.

Còn nói Hoắc lão đại hiếu khách gì chứ? cũng không phải là gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô có thể mắc cở, trên cơ bản khi gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô lại nổi lên cảm xúc hơn 20 phút.

Nói chuyện với Hoắc lão đại nên nói những điều cần nói, đó là ông chủ chứ không phải là người yêu, căn bản là cô không cần suy nghĩ xem bản thân mình ở trước mặt Hoắc lão đại có đáng yêu hay không, có xinh đẹp hay không, có phải là một người phụ nữ thú vị hay không?

Điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên vài tiếng, sau đó hắn đã ngắt kết nối.

"Hả? Không nghe điện thoại của mình sao? Không tiện nghe điện thoại à? Vậy Hoắc Phi Đoạt đang làm gì chứ?"

Không tiện?

Chuyện gì mà không tiện chứ?

Chẳng lẽ Hoắc Phi Đoạt đang cùng cô gái gì đó sao?

Ôi! đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen. o r g

Một ý niệm nảy sinh trong đầu cô, Ngũ Y Y hoảng sợ trừng to hai mắt, hô hấp ngày càng dồn dập.

Tim đập hỗn loạn thình thịch thình thịch.

Một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng.

Đúng đúng đúng, khẳng định là đang ở cùng một chỗ với cô gái đêm qua..... Hô mưa gọi gió sao?

Nôn!

Làm sao khi suy nghĩ Hoắc Phi Đoạt dây dưa cùng với người phụ nữ khác, cô lại có cảm giác ghê tởm đến không chịu được chứ?

*****

Hoắc Phi Đoạt đang thị sát diện tích ở khu nghĩ mát, hắn đang giận dữ phê bình tên quản lý đến không mở mắt ra được, mà bộ dáng tên quản lý cúi đầu khom lưng không dám cãi lại.

Vào lúc này điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên.

Hắn nhìn thoáng qua màn mình, tim đập nhanh hơn. Là nhà đầu kia gọi đến!

Lẻ ra tâm tình đang tức giận, nhưng đột nhiên lại nhảy nhót không thôi.

Sau khi từ chối cuộc gọi, Hoắc Phi Đoạt bước đến sân golf trước mặt, đối mặt với tên quản lý phía sau vẻ mặt như muốn khóc nói: "Trước tiên dừng ở đây đi, tạm thời các người lui về phía sau 50 mét."

"Hả? Dạ."

A Trung nhíu mày, nhìn thoáng qua di động trong tay của Lão đại, hình như đã đoán được chuyện gì, vẫy tay một cái bảo mọi người nhanh chóng lui về phía sau.

Trên bãi cỏ xanh tươi mênh mông bát ngát, Hoắc Phi Đoạt cao lớn anh tuấn tuy vũ đang đứng cô đơn nơi đó.

Dáng người hắn thon dài đứng bên bờ hồ nước màu xanh nhạt, bên cạnh là vài cây phong lá đỏ cao lớn.

Tất cả như một bức tranh sơn thủy hoàn mỹ.

Hoắc Phi Đoạt cầm điện thoại di động lên, hít sâu một hơi, rồi sau đó gọi qua cho Ngũ Y Y.

Không biết nha đầu đáng yêu này lại có chuyện gì nữa đây.

Cảm xúc của nha đầu này luôn thay đổi mà.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liền nở nụ cười tươi.

Đó là trong mắt của thế giới, ngàn năm lại ôn nhu như vậy.

Ngũ Y Y đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động chợt vang lên, cô vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt gọi tới, trực tiếp bấm nghe, tức giận rống to vào trong điện thoại: "Tại sao vừa rồi anh không nhận điện thoại của tôi? Anh đang làm cái gì hả?"

Chính cô lại không biết, những lời cô vừa mới nói lại hùng hồn như thế.

Giống như cô đang quản lý ông xã của mình là Hoắc Phi Đoạt vậy.

Hoắc Phi Doạt nhìn mặt hồ gợn sóng, tâm tình những cơn sóng nhỏ trên mặt hồ: "Lúc nảy có cấp dưới bên cạnh nên không tiện nghe điện thoại. Bây giờ có thể nói chuyện được rồi."

"Cái gì mà cấp dưới chứ, lại không nói được sao, sẽ không phải là người nào khác à? Hừ!"

"Hử? Người nào khác? Em hãy nói một chút xem là người nào?"

"Phụ nữ sao?" Giọng nói của Ngũ Y Y vẫn tràn ngập tức giận.

"Ha ha ha." Hoắc Phi Đoạt im lặng vài giây, sau dó cười thật to.

Tiếng cười kia sâu lắng lại mang theo từ tính, giữa từ tình có một phần trong trẻo.

Thật sự làm cho người ta trầm luân trong âm thanh thật dễ nghe kia.

Ngũ Y Y nuốt nước miếng: "Anh cười cái gì mà cười? Không cần dùng tiếng cười để che giấu sự lúng túng của anh. Có phải anh đã bị tôi nói đúng rồi phải không?"

"Giờ làm việc của tôi, phụ nữ không được can thiệp vào. Em thật có thể đoán mò nha. Buổi sáng tôi đến làng du lịch ở vùng ngoại ô để thị sát tiến độ, không ngờ có vài phần công trình làm không được tốt, tôi vừa mới nhắc nhở người phụ trách quản lý công trình, nếu em không tin tôi sẽ chụp vài hình ảnh làng du lịch gửi qua cho em xem, thế nào?"

Hoắc Phi Đoạt ít khi báo cáo công việc đối với một người nào đó, hơn nữa còn đang báo cáo với một cô bé.

Ngày thường Hoắc Phi Đoạt rất ít nói, những lời nói ra đều là vấn đề quan trọng.

Nhưng mà hiện tại lại giải thích một tràng thật dài.

Lúc này Ngũ Y Y mới tin là thật, đem trái tim đang đập loạn của mình từ từ yên ổn trở lại.

"Tôi mới không xem những hình ảnh của anh, sẽ làm lãng phí dung lượng điện thoại của tôi. Anh yêu ai ở đâu cũng không liên quan gì đến tôi."

A, hiện tại đã nói những lời nhẹ nhàng rồi hả? Mới vừa rồi là ai đã nói những lời dấm chua như vậy?

Hoắc Phi Đoạt không muốn lật tẩy cô, giày da bóng loáng đá vào hòn đá nho nhỏ, vì quen có nội lực thâm hậu nên mấy hòn đá nhỏ lăn sáu bảy vòng trên mặt nước, rồi rơi xuống một chỗ khá xa trong hồ. Tạo thành từng đợt sóng nhỏ nhấp nhô trên mặt nước.

"Đại tiểu thư, có gì dặn dò không?"

Trong giọng nói Hoắc Phi Đoạt tràn đầy vẻ cưng chiều.

truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen. o r g đọc nhé

*****

Ngũ Y Y nằm dài trên bãi cỏ vô cùng thoải mái, lười biếng nói: "Không có gì dặn dò, chỉ là gọi điện thoại xem anh đang làm cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liền cười: "A? Em đang điều tra tôi sao?"

"Ha ha, tôi nói chuyện với anh, anh nghĩ có tốt hay không?"

Hoắc Phi Đoạt âm thầm thở dài.

Aiz, nếu không có chuyện gì, tại sao nha đầu kia lại chủ động nghĩ đến hắn chứ.

"Có chuyện gì?"

"Vấn đề là chuyện phỏng vấn! Tất cả học sinh khác đều liên hệ xong hết rồi, còn tôi vẫn chưa có manh mối nào, hôm nay giáo viên kia rất hung dữ với tôi."

"Tên giáo viên khốn nạn nào dám hung dữ với em? Tôi sẽ đi tìm hắn!"

Hoắc Phi Đoạt không muốn ai khi dễ nhà đầu kia.

"Ai da, giáo viên nào mà không hung dữ với học sinh, đây là chuyện thường ngày, tôi không bị mất một miếng thịt nào, vấn đề quan trọng là tôi không liên hệ được cuộc phỏng vấn nào. Anh giúp tui tôi nhanh lên a, gọi điện cho Cố Tại Viễn, bảo hắn làm việc này nhanh đi."

Hắc Phi Đoạt chuyển động con người, bất chợt nổi lên ý nghĩ: "Có thể giúp em, nhưng cuối cùng tôi không thể nói nên lời vì tôi quá bận bịu mà."

"Cái gì?"

"Lấy lý do nào để làm cho người ta giúp đỡ đây?"

"Hả?" Ngũ Y Y nhíu đôi lông mày nhỏ lại.

Hừ! Hoắc Phi Đoạt không hổ danh là một tên gian thương, là tên gian thương mà!

"Vậy.... Như vậy được rồi, tôi sẽ kiếm được 20 ngàn kia, sau đó sẽ lấy ra 5000 đưa cho anh làm lệ phí giúp đỡ. Đau lòng quá! 5000 cũng không có. Hu hu"

"Ha ha" Hoắc Phi Đoạt buồn cười hỏi: "Em nợ tôi 5000 sao?"

"Hả? Không cần tiền à? Vậy anh muốn cái gì?" truyện được copy từ DocTruyen. O r g

Muốn em! Muốn con người em, kể cả trái tim của em.

Nhưng những lời này không có cách nào nói ra khỏi miệng.

"Thôi, tôi không làm khó em nữa. Em nghèo như vậy, cơ thể cũng không ra hình dáng gì, thực sự không thể lừa gạt đem bán, tôi sẽ xem như làm phúc giúp đỡ em là được."

"Cái gì? Có thật không? Ha ha ha, Phi Đoạt! Anh thật là tốt! Tôi biết anh là người thấu tình đạt lý nhất mà! Là người có lương tâm nhất mà."

Không phải mới vừa rồi còn chửi hắn là gian thương sao?

Tuy nhiên Hoắc Phi Đoạt vẫn không bị uất ức gì, tâm tình vẫn còn rất tốt.

Giọng điệu Hoắc Phi Đoạt hấp dẫn: "Em làm thư ký cho tôi một ngày đi, đúng lúc bên này không có ai phục vụ."

"Hả?" Ngũ Y Y ngây người.

Thì ra tên họ Hoắc kia nói chuyện còn có ý khác.

Quả nhiên, một thương nhân thông minh sẽ không để cho người khác ăn bữa cơm miễn phí.

"Thư ký? Tôi không biết là trong công ty anh lại có chuyện này. Tôi không làm được."

"Không phải là thư ký làm việc, mà là thư ký sinh hoạt. Hôm nay tôi đến khu nghĩ mát công tác một ngày, bởi vừa công ty có rất nhiều việc nên không thể đưa một thư ký đến đây để phục vụ, em cứ đến đây bưng nước pha trà cho tôi."

Ngũ Y Y suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện ra một hình ảnh thật thê thảm: Một mình Hoắc Phi Đoạt làm việc ở vùng ngoại ô, không có ai ở bên cạnh hắn, thậm chí hắn không ngừng nuốt nước bọt, ho khan không ngừng, không mặt nhỏ nhắn vì đói bụng mà phờ phạt.

Ôi, Hoắc lão đại thất đáng thương.

Ngũ Y Y hít hít mũi đau lòng nói: "Bên đó rất hoang dã sao? Đều không có thức ăn nước uống à? Anh ăn cơm chưa? Có phải rất vất vả không?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua đám thuộc hạ đứng cách mình 50 mét, vẫn bình tĩnh mà nói dối: "Phải nha."

"Tôi sẽ gọi xe tắc xi đến đó, tiền xe anh sẽ trả."

"Em không cần gọi xe, tôi sẽ cho xe công ty đến đón em, 15 phút sau sẽ đến trước cổng trường đón em tan học."

*****

"Được được, anh phải cố gắng cầm cự nha!"

Y Y nói những lời này lại làm cho Hoắc Phi Đoạt ngẩn người, hắn cúp điện thoại không nhịn được liền nở nụ cười tươi.

Cầm cự?

Cầm cự thế nào?

Nhưng thật ra, nơi bộ vị mấu chốt nào đó của hắn đúng là không cầm cự được nữa rồi, cô có thể nhanh chóng tới đây giúp hắn hạ hỏa hay không?

Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại qua cho A Trung, nói giọng lạnh nhạt: "A Trung, hôm nay tôi ở lại khu nghĩ mát, không để cho những việc khác đến quấy rầy tôi, ngoài ra đừng để Phúc Hi biết tôi đang ở đây. Còn có, cậu cho xe đến trường học đó Ngũ Y Y đi."

"Hả? Dạ dạ." A Trung mờ mịt cúp điện thoại.

"Hôm nay lão đại ở lại chỗ này sao? Vậy buổi chiều còn một cuộc thảo luận quan trọng phải làm sao bây giờ? Buổi tối còn bữa tiệc lãnh đạo cấp tỉnh làm sao đây? Ngũ Y Y này lại phiền toái như vậy."

Cúp điện thoại xong Ngũ Y Y càng bận rộn, cô như một tên lửa lao thẳng xuống căn tin, mua bánh bích quy, nước tinh khiết, khô bò..... Giống như đang chuẩn bị đi cứu tế dân Châu Phi đang chạy nạn vậy.

Cô cầm một túi đồ ăn to đi đến trước cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe xa hoa đang đậu ở chỗ ấy.

Thân xe màu đen bóng loáng.

"Là tiểu thư Ngũ Y Y sao? Lão đại phái tôi đến đón cô."

Một tên tiểu đệ rất cung kính mở cửa xe ra cho Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y vừa lên xe, vừa xúc động nói: "Lão đại của các người sao lại đáng thương thế? Đã có ai bưng trà đưa nước đến cho hắn chưa? Lúc này thời tiết lại oi bức như vậy, nếu không uống nhiều nước sẽ rất dễ tức giận."

Ngũ Y Y lấy gói mì ăn liền trong túi to kia ra, lại lẩm bẩm một mình: "Không biết lão đại của các người không ăn cơm, lúc hắn đói bụng có khó chịu không?"

Người lái xe phía trước suýt chút nữa đã té ngã trên tay lái.

Người mà cô ấy đang nói đến là Lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?

Bên cạnh Lão đại lúc nào mà không có người hầu hạ chứ?

Khi ra ngoài, có ít nhất hai mươi mấy người đi theo sau bảo vệ, muốn hút thuốc sẽ có người ở bên cạnh châm lửa cho, không lúc nào lại thiếu người chứ?

Ngũ Y Y nhìn phong cảnh bên ngoài, xe từ từ rời xa khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ở nơi xa xôi nhưng lại yên tĩnh và phong cảnh ở đó thật đẹp.

Đột nhiên Ngũ Y Y ngồi thẳng người dậy.

Mẹ ơi, cô đã quên mất một việc lớn rồi.

Cô đã quên cuộc hẹn buổi trưa ăn cơm với Tiêu Lạc rồi.

Ai da, đầu óc mình bị sao thế, còn đần hơn so với chó nữa.

Vội vội vàng vàng quá, đã quên mất cuộc hẹn buổi trưa rồi.

Chính tay Tiêu Lạc làm bửa cơm tình yêu cho cô..... Haiz đau lòng quá!

Ngũ Y Y bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết xấu hổ gọi điện thoại nói chuyện này với Tiêu Lạc.

Dùng giọng điệu nào để nói chuyện đây? Giọng nói có đủ ngọt không? Ngoài chuyện này ra có cần tán gẫu không? Nhưng mà cô nên tán gẫu một chút để không cảm thấy mình thấp hèn.

Nhưng rõ ràng lúc cô đối mặt với Tiêu Lạc lại khác xa lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.

Thôi, cô không gọi điện thoại nữa, cứ gửi một tin nhắn cho xong.

Ngũ Y Y soạn một tin nhắn gửi qua cho Tiêu Lạc: "Thật xin lỗi, tạm thời buổi trưa hôm nay em có việc không thể ra ngoài được, nên không có cách nào đến chỗ anh ăn cơm, hôm khác rồi nói sau. Cảm ơn anh."

Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngũ Y Y bắt đầu lo lắng chờ đợi tin trả lời.

Ngũ Y Y cầm điện thoại xem tới xem lui, vừa cào tóc, vừa nhăn mặt, chớp chớp mắt.

Thật ra lúc Tiêu Lạc nhận được tin nhắn, hắn đã đến siêu thị chọn lựa đồ về nấu ăn rồi.

Hắn nhìn tin nhắn, ngẩn người vài giây, sau đó âm thầm thở dài.

*****

ngang rời đi.

Ra khỏi siêu thị, hắn mới nhắn tin lại cho Ngũ Y Y, "Không sao, sau này lại mời em."

Ngũ Y Y xem tin nhắn này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Âu Dương Phúc Hi bận rộn ở trong phòng bếp, lúc thì cho vào một ít nguyên liệu, lúc lại mở nắp ra ngửi một chút.

"Tiểu thư Phúc Hi, cô đích thân nấu cháo cho tiên sinh, thật sự là rất tốt..." Người giúp việc cười từ ái.

Phúc Hi đỏ mặt lên, xấu hổ nói, "Tôi nấu nước canh, buổi trưa thì đưa đến công ty cho anh Phi Đoạt, tôi chỉ muốn cố gắng làm người vợ hiền của anh Phi Đoạt thôi, thật ra tôi học nấu ăn cũng là vì anh Phi Đoạt, tôi học được rất nhiều món ăn, cả món ăn Pháp tôi cũng đã học xong."

Nữ giúp việc khen ngợi: "Tiểu thư Phúc Hi thật là giỏi giang, tiên sinh cưới được cô, thật sự là may mắn của ngài ấy..."

Phúc Hi cười hì hì, "Dì à, dì nhìn tôi và anh Phi Đoạt có giống vợ chồng không?"

"Có, có!"

"Hì hì, tôi cũng cảm thấy tôi và anh Phi Đoạt rất giống vợ chồng..." Phúc Hi hạnh phúc tưởng tượng một lúc, lại bắt đầu cắn môi lo nghĩ.

Không biết, cái thuốc kích thích gì đó, đi mua ở đâu?

Xe hơi chở Ngũ Y Y tới khu nghỉ mát cách thành phố 20 km.

Ngũ Y Y xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, liền không nhịn được mở miệng hít một ngụm khí."Wow! Nơi này thật đẹp!" truyện được copy từ DocTruyen. O r g

Non xanh, nước biếc, cây cối xanh um tươi tốt, đồng cỏ mềm mại nhìn không thấy tận cùng, giữa rừng cây loáng thoáng có mấy ngôi biệt thự nhỏ mang phong cách Châu Âu.

"Nơi này quả thực là Thế Ngoại Đào Nguyên!"

Ánh mắt của Ngũ Y Y cũng mở lớn thành hình tròn rồi.

Mặc dù trên danh nghĩa cô là tiểu thư của Ngũ gia, nhưng mà từ nhỏ đã đi theo mẹ làm việc kiếm sống, điều kiện sinh hoạt cũng có thể xem như là đủ cơm ăn, làm sao tới được những nơi xa xỉ phung phí này.

Hoắc Phi Đoạt đã nhận được tin từ trước, liền đi đón cô.

"Đến rồi à? Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm phải không?"

"Cái gì mà không tệ lắm, phải dùng từ thật đẹp mới đúng! Vô cùng đẹp!"

Ngũ Y Y vẫn thưởng thức phong cảnh, cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt anh tuấn tiêu sái kia.

Hoắc Phi Đoạt đi qua, nắm bàn tay của Ngũ Y Y đi về phía bên kia, "Nếu thích, sau này thường xuyên đưa em đến đây chơi, ở đây lại rất yên tĩnh."

Trong lòng Ngũ Y Y vô cùng vui vẻ, "Nơi này chưa mở cửa sao?"

"Ừm, vẫn chưa xây xong, qua đầu năm sau là có thể kinh doanh rồi."

"Vậy đến đây phung phí một ngày, có phải rất đắt không?"

"Mọi người đều nói... Một ngày phung phí ít nhất là mấy vạn."

"Hả? Nhiều vậy sao?" Ngũ Y Y mới giật mình kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt "Nơi này thực sự là gài bẫy ăn thịt uống máu người! Đắt chết người!"

Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn phong cảnh, nhàn nhạt nói, "Nơi này có rất ít người có thể tới phung phí, phải có địa vị trong xã hội mới có thể tới đây."

Ngũ Y Y lúc này mới phát hiện, hôm nay Hoắc Phi Đoạt ăn mặc vô cùng thoải mái.

Áo màu cam được thiết kế đơn giản, phía trên cổ áo có 3 cúc áo nằm thẳng đứng, hắn cởi 3 cúc áo, để lộ ra cần cổ thon dài, cùng với lồng ngực màu đồng rắn chắc khỏe mạnh.

Bên dưới là quần tây màu trắng, bao bọc lấy phần mông đẹp đẽ và đôi chân thon dài.

Cả người tỏa ra ấm áp như thế, mà lại tràn đầy gợi cảm.

Dựa vào, Hoắc lão đại đúng là thích khoe khoang gợi cảm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)