Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 25

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 25
Phải Làm Người Phụ Nữ Của Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong một chiếc xe khác, A Trung gác chân lên phía trước, thoải mái hút thuốc lá.

"Anh Trung, rốt cuộc chúng ta đến chỗ này làm gì? Lão đại làm sao vậy?"

Một tên đàn em rụt cổ lại, hắn cũng đốt một điếu thuốc, híp mắt lại rồi hút.

"Tôi mà biết? Có thể tôi đã đi rồi. Hơn nữa người thông minh đến đâu, cũng không biết trong lòng Lão đại đang nghĩ gì. Lòng của Lão đại giống như mê cung. Haizz, Lão Tử cũng đang buồn bực đây, nói thế nào thì tôi cũng là người có vị trí cao trong bang, đi đây đi đó, gió tanh mưa máu, trường hợp lớn nhỏ gì mà chưa từng gặp qua? Ngày hôm nay thì ngược lại, Lão Tử lại thành một người hầu bưng canh đưa nước. Lão Tử thật là bất hạnh!"

"Hả? Anh Trung? Anh vậy mà cũng bưng canh đưa nước sao?"

"Đúng vậy!, một người cầm súng, lại bưng trong tay một cái bình giữ nhiệt, quan trọng là vì một cô gái, Aiz, nhụt chí anh hùng mà!"

"Anh Trung! cái từ nhụt chí anh hùng này không thể dùng như vậy được?"

Bốp! A Trung lấy tay đánh vào đầu của tên tiểu tử nói xui xẻo kia. Đánh cho mắt hắn nổ đom đóm luôn.

"Lão Tử nói thì cậu cứ nghe theo đi. Lão Tử bây giờ giống như Thái giám vậy. Trên ngàn người dưới một người."

Tên tiểu tử bị đánh kia không nhịn được mà còn cười nói: "Hắc hắc, Anh Trung! Anh mới nói anh là Thái giám sao?"

Bốp bốp! Tên tiểu tử kia lại bị A Trung đánh cho hai cái nữa thì rưng rưng nước mắt.

"Cậu mới là Thái giám. Cả nhà cậu đều là Thái giám. Cậu không được so sánh Lão Tử như vậy a!"

A Trung tức giận trừng mắt, luồng khói bốc lên trên đỉnh đầu hắn.

Trở lại chiếc xe sang trọng lúc nãy, trên hàng ghế dài sau xe, hai người đang ngồi kề sát vào nhau, làm cho người khác cảm thấy.... không khí có chút mập mờ.

Đột nhiên Ngũ Y Y nghĩ đến một chuyện, trợn to hai mắt trong suốt như thủy tinh: "Đúng rồi! Tôi quên hỏi chú! Đã trễ thế này chú còn đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?"

Chỉ nghĩ đến vấn đề này có hay không, mà quên mất vấn đề chính.

Hoắc Phi Đoạt nghiêng người qua, vẻ mặt không vui nói: "Thế nào? Không có chuyện gì thì tôi không thể đến đây sao?"

"Có thể, có thể! Ngài là người nào, ngài chính là Lão đại Hoắc Phi Đoạt, phàm là nơi nào ngài muốn đi, kể cả nhà vệ sinh nữ ngài đi thẳng vào cũng không có gì là không được."

Hãy nhớ, người tài giỏi thì sẽ không gặp mấy cái rắc rối nhỏ.

Nếu như Hoắc Phi Đoạt không phải là người giỏi võ công, nếu như hắn không phải là Lão đại Hắc đạo, nếu như hắn vô dụng giống như Hàn Giang Đình vậy, lúc này cô đã sớm lấy bộ móng vuốt qua, đem cái mặt tuấn tú khoa trương của hắn mà người ta vừa thấy đã mê đó cào cho vài cái.

Đáng tiếc là trong cái thế giới tàn khốc này, không bao giờ tồn tại từ nếu như.

"Không có việc gì tôi đi vào nhà vệ sinh nữ làm gì?"

"Ví dụ, ví dụ, đó chỉ là ví dụ thôi mà. Tôi nói này, rốt cuộc chú đến nhà tôi làm gì?"

Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng giả vờ như không quan trọng: "Khụ, chỉ là thuận đường đi ngang nhà em thôi, nhân tiện dừng lại nhìn xem em sống có tốt không."

Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.

Nhà cô không nằm trong khu thành thị, nó thuộc ngoại ô thành phố. Tại sao hắn lại có thể thuận đường đi ngang nhà cô chứ?

"Ồ, rất cảm ơn Hoắc Lão đại đã lo lắng, ngài nhìn xem, lão nương đây còn sống, vẫn còn thở. Ngài có thể đi được rồi chứ? Tôi có thể trở về đánh cờ cùng Chu Công không?"

Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y vừa muốn mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt đã nhanh tay kéo cô trở lại.

Đột nhiên Ngũ Y Y té vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt cô bị ép chặt vào lồng ngực hắn.

"Ưm..." Ngũ Y Y nằm trong ngực Hoắc Phi Đoạt giãy giụa, cơ thể vặn vẹo uốn éo, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chóp mũi nhỏ vễnh lên thổi khí nóng vào lồng ngực Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.

*****

Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.

Hắn muốn hôn cô!

Hắn muốn cắn mút thật mạnh đôi môi cô!

Hắn muốn tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa sâu sắc chung một chỗ.

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy mị hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn nhó, cô tức giận nhìn về phía lồng ngực của người nào đó rồi rống lên: "Chú thật đáng ghét! Một người có vóc dáng khỏe mạnh, tại sao lại cứng vậy? Đụng chết lỗ mũi của tôi rồi! Xương sống mũi của tôi cũng bị gãy rồi! Đáng ghét!"

"Cho tôi xem một chút."

Ngũ Y Y vừa nghe người nào đó cất giọng nói rất dịu dàng, cô liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa cho Hoắc Phi Đoạt xem: "Chú xem chú xem."

Hoắc Phi Đoạt đến gần, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y đang bày ra gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, nhíu mày nói: "Lỗ mũi vừa tẹt vừa nhỏ. Em cũng không có sống mũi. Tại sao có thể đụng nát xương sống mũi được chứ?"

Ngũ Y Y bỗng chốc trợn to đôi mắt: "Cái gì cái gì? Ánh mắt của chú bị sao vậy? Làm sao tôi lại không có xương sống mũi? Chỗ này của tôi là cái gì hả? Nền cứng này không phải là xương sao?

Đúng là quá ghê tởm!

Vả lại vóc dáng của cô không thu hút được ánh mắt của Hoắc Lão đại đây, cũng có thể nói cô không có gì đúng không?

"Ầm ĩ chết mất..."Hoắc Phi Đoạt nhíu mày.

Tính xấu của Ngũ Y Y nổi lên, giống như bị thần kinh liền gào to: "Cứ ầm ĩ! Cứ ầm ĩ! Cứ ầm ĩ!"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, đột nhiên giữ chặt cằm Ngũ Y Y, dọa cô sợ tới mức chớp chớp đôi mắt to, gương mặt tuấn tú kia đột nhiên áp sát vào mặt cô.

Một cỗ hương thơm dìu dịu phả vào mặt hắn.

"Chú..."

Chú muốn làm gì, những lời này Ngũ Y Y vừa định nói ra liền bị Hoắc Phi Đoạt nuốt vào miệng.

Môi mỏng của hắn hung hăng ép chặt lên môi cô.

Ngũ Y Y trợn to hai mắt, nhìn hình ảnh phóng to trước mặt.

A a a a! Chú Hoắc cường hôn cô!

A không phải, Chú Hoắc dùng cách này để ngăn chặn cái miệng ồn ào của cô mới đúng.

Cô biết mà.

Tròng mắt của hắn gần kề trong gang tấc, xuyên qua tầng lớp lông mi, dường như cô thấy được ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Thế nhưng ánh mắt của hắn thâm sâu như biển vậy, cô căn bản không thể nhìn thấu được hắn.

Sau khi sửng sốt mấy giây, Hoắc Phi Đoạt bắt đầu ngọ nguậy đôi môi.

Môi hắn nhẹ nhàng chơi đùa chọc ghẹo môi cô.

Chẳng qua là bốn cánh môi chạm vào nhau thôi, nhưng lại làm cho mạch máu trong người Hoắc Phi Đoạt căng phồng lên.

Lồng ngực giống như có từng ngọn lửa lớn bắt đầu bùng lên, các cơ bụng đều căng cứng, lại nhìn xuống phía dưới, cọ xát giống như đang nhen nhóm một ngọn lửa, lập tức căng cứng đến mức chặt chẽ, phía trước quần đã không thể chống đỡ được nữa.

Màn đêm dày đặc.

Trong xe hơi đã được bật thiết bị sưởi ấm.

Nhưng giờ phút này Hoắc Phi Đoạt cảm thấy cơ thể hắn nóng hơn lò lửa.

Nóng như muốn hòa tan người nào đó!

Dừng lại!

Hoắc Phi Đoạt, mày không thể tiếp tục!

Nếu còn tiếp tục, mày sẽ không thể kiềm chế lại được!

Hoắc Phi Đoạt phải dùng tất cả nghị lực mới rời khỏi đôi môi cô.

Hắn không dám hôn sâu.

Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, quay mặt nhìn về phía bên kia, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.

Ngũ Y Y mờ mịt luống cuống tay chân một lúc, chớp chớp mắt vài cái, bây giờ mới hiểu ra, cô tức giận nói: "Này! Tại sao lúc nào chú cũng trừng phạt tôi? Tôi cũng không phải là tội phạm! tôi nhất định phải lật đổ quản gia đứng lên làm chủ!"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày nhìn một bên mặt của Ngũ Y Y.

Nhìn cái gì vậy? Ánh mắt Ngũ Y Y lóe lên một tia nguy hiểm như con hổ con.

Chú nghĩ rằng tôi không dám sao?

Chú nghĩ rằng tôi sẽ ngồi một chỗ để người khác ức hiếp sao?

Lão nương đây hận nhất là bị người khác khi dễ!

"Tôi muốn lấy lại vốn!"

"Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt không dám tin nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y như một con gà trống háo chiến, trèo lên người Hoắc Phi Đoạt, dùng hai móng vuốt nhỏ bám chặt vào cổ hắn, vễnh cao miệng, rồi hung hăng dán chặt vào môi mỏng Hoắc Phi Đoạt.

*****

Ngũ Y Y như một con gà trống háo chiến, trèo lên người Hoắc Phi Đoạt, dùng hai móng vuốt nhỏ bám chặt vào cổ hắn, vễnh cao miệng, rồi hung hăng dán chặt vào môi mỏng Hoắc Phi Đoạt.

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt đột nhiên sâu sắc. Cả người căng cứng vài giây.

Đừng tưởng rằng chỉ có Hoắc Phi Đoạt chú biết dùng phương thức lấy miệng chặn miệng để trừng trị người khác, lão nương đây cũng có thể ăn miếng trả miếng. Hừ!

Quỷ hẹp hòi!

Ngũ Y Y vụng về nút môi Hoắc Phi Đoạt hai cái giống như đang nút sữa, sau đó khí phách cao nhất đột nhiên rời khỏi, ánh mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt tràn đầy khiêu khích: "Ai sợ ai! Thế này mới cân bằng tỉ số."

Một bộ dạng "Tôi là hiệp nữ tôi không sợ ai" rất thối.

Ngũ Y Y đập đập móng vuốt nhỏ, đang chuẩn bị xuống xe, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: "Lại đến chọc tôi đúng không?"

Một giây kế tiếp, Ngũ Y Y bị ném lên ghế trở lại, ngay sau đó, thân hình dũng mãnh của Hoắc Phi Đoạt nằm đè lên.

"A! Chú làm cái gì?"

Ngũ Y Y đưa tay lên ngăn cản theo bản năng, bị cánh tay lớn của Hoắc Phi Đoạt bắt được hai móng vuốt nhỏ của cô ấn lên trên đỉnh đầu, hơi thở nóng rực thuộc về người đàn ông này bay thẳng vào mặt cô.

Không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, Hoắc Phi Đoạt liền hung hăng hôn lên đôi môi Ngũ Y Y,

Lần này không giống chuồn chuồn lướt như lúc nãy.

Sức lực đè xuống lại mạnh mẽ như vậy. Giống như sấm vang chớp giật, như dung nham chôn vùi cùng Ngũ Y Y.

Đôi môi của cô cũng hơi đau.

Lưỡi hắn như con rắn lửa hung dữ mạnh mẽ không một chút khách khí nào cạy hàm răng của cô ra rồi tiến quân thần tốc vào. Hắn xâm nhập vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, bú mút đôi môi ngọt ngào của cô.

"Ưm, ưm...." Ngũ Y Y vô thức phát ra tiếng ngâm nga như chú mèo con, cơ thể cô uốn éo khẽ run.

Cơ thể cường tráng khỏe mạnh của hắn dính sát vào cơ thể cô, lên xuống, cọ xát.

Đại não Ngũ Y Y như muốn nổ tung.

Không có chút lực phản kháng nào, cô chỉ có thể tiếp nhận hắn, chịu đựng hắn, thưởng thức hắn.

Đột nhiên Ngũ Y Y cảm thấy có chút khác thường, có vật gì cứng cứng để trên người cô, giống như một cây gậy thô ráp vậy.

Chẳng lẽ họ Hoắc này giấu cây gậy đánh chó trong quần sao? Không thể nào!

Ôi! Biết rồi!

Nhất định là chú Hoắc cất giấu khẩu súng ở trong quần!

Dùng sai từ rồi! người ta không gọi là giấu mà người ta kêu là để, người ta không giấu diếm, đặt một khẩu súng trong quần của mình một cách trắng trợn!

Hu hu hu, cô chỉ là nghịch ngợm một chút, hắn sẽ dùng súng bắn cô một phát chứ?

Một cô bé đang bị người nào đó từ từ ăn sạch, vậy mà còn ở đây suy nghĩ lung tung.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại suy nghĩ, càng lúc càng hôn cô điên cuồng, không có cách nào kiềm chế lại được.

Hắn muốn cô!

Hiện tại, hắn thực sự rất muốn hung hăng mà "khi dễ" cô.

Rất hung hăng!

Vật cứng rắn bên dưới quần hắn đã sớm nổi lên phản ứng, lúc này lại căng ra làm hắn đau nhức khó chịu.

Hoắc Phi Đoạt hơi rời khỏi đôi môi Ngũ Y Y, hơi thở đã nóng lên, từng ngụm từng ngụm hơi nóng.

Hắn híp mắt nhìn gương mặt đỏ ửng nhỏ bé xinh đẹp bên dưới kia, trái tim bùng cháy dữ dội.

Chiếc xe bị chấn động?

Lông mi Ngũ Y Y run run, chậm rãi mở mắt ra.

Con mẹ nó, hơi mất mặt mà.

Cô là một cô gái đẹp của thời đại mới, vậy mà bị người khác hôn đến mờ cả mắt, đầu óc choáng váng.

Khó khăn lắm Ngũ Y Y mới nhìn rõ, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt u ám không chắc.

Hắn nhíu chặt mày, bày ra bộ dáng phiền não.

Vốn là định lớn tiếng mắng chửi Hoắc Phi Đoạt dám cường hôn Ngũ Y Y cô đây, nhất thời bị biểu tình của hắn dọa cô sợ hãi.

Mẹ ơi, không ổn rồi, dường như Hoắc Lão đại đang vô cùng tức giận, nhìn lông mày hắn cũng vặn vẹo luôn rồi.

*****

Mẹ ơi, không ổn rồi, Hoắc lão đại dường như vô cùng tức giận a! Nhìn lông mày của hắn cũng vặn vẹo luôn rồi.

Bên hông hắn còn có súng......

Nếu hắn nổi giận, vô cùng có khả năng, rút súng lục từ bên hông ra, hướng về phía đầu nhỏ của cô...

Vẫn là mạng quan trọng a, hôn vài cái cũng không chết người được!

Ngũ Y Y không có lập trường lập tức bỏ qua cái gì là danh dự, cái gì là quyền sở hữu đôi môi, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì là địa vị phái nữ vân vân.

Biểu diễn những thứ rách nát này, cũng không thể giữ được mạng nhỏ a!

Hoắc Phi Đoạt đang không biết giải thích với Ngũ Y Y thế nào, Ngũ Y Y lại nơm nớp lo sợ nói, "Hoắc lão đại, nếu như chú không vui, có thể làm lại, đến đây đi!"

Ngũ Y Y hiên ngang lẫm liệt mở hai tay nhỏ, một dáng vẻ cứ tới đây.

Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, nghẹn cười, lại nhăn mặt nói, "Sau này em cứ ầm ĩ như vậy nữa, sẽ trừng phạt em như vậy, cho nên không nên chọc tôi nữa!"

"Ừ, không chọc, không chọc, nhất định không chọc!"

Ai dám chọc lão đại ngài, ngài lúc nào cũng mang súng bên người.

Ngũ Y Y buồn bã liếc về phía quần của Hoắc Phi Đoạt một cái.

Hoắc Phi Đoạt đặt nắm đấm ở khóe miệng, ho khan hai tiếng, che lại sự lúng túng của hắn, quay mặt nhìn ra bên ngoài, hỏi, "Cánh tay còn đau không?"

"Cánh tay?" Cánh tay cái gì?

Ngũ Y Y đã quên luôn chuyện cánh tay.

"A, cánh tay, không đau, thật sự không đau! Bác sĩ Trung y chú giới thiệu này thật vô cùng lợi hại, hôm nay lúc tỉnh lại liền hết đau."

Ngũ Y Y hướng về phía sau lưng Hoắc Phi Đoạt ra sức khua khua cánh tay.

Luôn muốn nhìn một chút chú Hoắc còn tức giận không, nhưng người này cứ quay mặt sang nơi khác, không để cho cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

"Buổi tối uống thuốc chưa?"

"Hả?" Ngũ Y Y hoàn toàn đần độn.

Xong đời!

Buổi tối cô đã quên!

Hoắc Phi Đoạt lạnh mặt nhìn về phía Ngũ Y Y, "Tại sao không uống thuốc đúng giờ? Thân thể có vết thương chằng lẽ không biết uống thuốc đúng giờ sao? Bao nhiêu tuổi rồi, còn vô tâm vô phế như vậy!"

Ngũ Y Y cúi đầu, xoắn ngón tay ngập ngừng, "Trở về liền nấu không phải là được rồi sao."

Chú Hoắc giới thiệu thuốc Trung y, nhất định phải uống thuốc đúng giờ như bữa ăn, giống như đầu bếp làm món ăn, nhất định phải phải làm cho người khác ăn hết sạch mới hài lòng.

Thiệt là, tâm tính cái gì.

Hoắc Phi Đoạt cau mày đưa qua một cái bình giữ nhiệt, mở nắp, đưa tới phía dưới cái mũi của Ngũ Y Y, "Cho em! Uống nhanh lên! Đầu heo!"

"Mới không phải đầu heo! Đầu heo có xinh đẹp như vậy sao?" Ngũ Y Y ồn ào xong mới xoay qua nhìn bình giữ nhiệt, nói, "Còn bốc hơi nóng đây!"

"Không bốc hơi nóng còn gọi là bình giữ nhiệt sao? Uống nhanh!"

Ngũ Y Y nhăn nhăn mũi nhỏ ngửi ngửi, "A? Là thuốc bắc đắng như vậy!"

Hoắc Phi Đoạt không biết ừ nơi nào biến ra cái kẹo que, dụ dỗ cô, "Một hơi uống hết cũng không coi là rất đắng, uống xong cho em ăn cái này."

Ngũ Y Y thở dài, vẻ mặt đau khổ, bưng bình giữ nhiệt lên, nín thở một hơi, ừng ực uống hết thuốc bắc.

Uống xong thuốc bắc, lập tức đoạt lấy que kẹo, nhét vào trong miệng, dùng sức liếm bẹp bẹp.

Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ của Ngũ Y Y, giễu cợt, "Nha đầu ngốc!"

"Khi đi thi tên tôi đều đứng đầu, không có ngốc!"

"Mau đi xuống, làm chậm mất bao nhiêu thời gian của tôi, đi xuống!" Hoắc Phi Đoạt đẩy cái mông nhỏ của Ngũ Y Y.

"Người này, không chỉ tính khí không tốt, còn thô bạo như vậy."

Ngũ Y Y ngậm kẹo que, bị Hoắc Phi Đoạt đẩy xuống xe.

*****

Ngũ Y Y ngậm kẹo que, bị Hoắc Phi Đoạt đẩy xuống xe.

Bên ngoài lạnh lắm a!

Một trận gió đêm thổi qua, lập tức làm Ngũ Y Y lạnh cóng phải ôm chặt cơ thể.

A Trung nhanh chóng chạy tới, tài xế cũng đã tới, Hoắc Phi Đoạt kéo cửa xe xuống, mắng, "Đần chết thôi! Còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không trở về nhà nhanh một chút đi!"

Ngũ Y Y nhảy qua oán trách Hoắc Phi Đoạt, "Hôm nay chú ăn thuốc súng phải không? Tính khí không tốt! Hung dữ cái gì mà hung dữ!"

Ngũ Y Y chạy như một làn khói trở về nhà.

Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới phất tay để cho xe khởi động.

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được quay lại nhìn về phía biệt thự mấy lần, tự nói, "Nha đầu này!"

Ngũ Y Y cũng chạy vào phòng nhảy vào chăn, mới đột nhiên sáng mắt ra, "Ơ? Không đúng nha! Chú Hoắc mang theo thuốc bắc tới, còn chuẩn bị kẹo que, như thế nào lại là thuận đường tới đây?"

Ngũ Y Y giơ cái que kẹo lên, nhìn một chút, hít một hơi, kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ.... . Hoắc lão đại anh dũng thần võ lại coi trọng cô bé lọ lem là mình sao? Bingo! Nhất định là vậy rồi! Hắn còn hung hăng, hung hăng cường hôn mình! Nhất định là hắn yêu mình!"

Ngũ Y Y để chân trần, chạy bồm bộp đến trước gương, vỗ gương mặt mình trong gương.

Sau đó liền nhụt chí.

"Hoắc lão đại sẽ coi trọng loại con gái như mình sao? Tuy nói lão nương cũng là một hoa khôi của trường, nhưng dù sao cũng không thể nào so sánh với người mẫu quốc tế, minh tinh điện ảnh và truyền hình a, vóc dáng mình lại không cao, ngực cũng không coi là cực lớn, ở trong mắt chú Hoắc, mình còn thuộc loại người lớn lên không trọn vẹn, người ta đường đường là Hoắc lão đại làm sao lại coi trọng mình? Tỷ lệ hắn coi trọng mình, đại khái so với tỷ lệ nhìn thấy người ngoài hành tinh còn thấp hơn! Ai...."

Hơn nữa hơn nữa, bên cạnh người ta còn có một cô gái giống như công chúa thề phải lấy hắn, luân phiên mấy đời cũng không đến phiên Ngũ Y Y cô a.

Ngũ Y Y nặng nề ngã trên nệm.

Ý nghĩ muốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cũng hoa hoa lệ lệ tan vỡ.

Như vậy, tại sao Hoắc lão đại lại muốn như thế, mạnh mẽ hôn cô như thế?

Tại sao vậy chứ?

Ngũ Y Y lăn đi lăn lại không ngủ được, cũng nghĩ không ra chuyện này.

Suy nghĩ n khả năng, cũng đều bị cô pass từng cái một, cuối cùng, cô chỉ có thể kết luận, đó là cách Hoắc lão đại trừng phạt cô quá ầm ĩ. Chỉ có thể kết luận như vậy.

Ngũ Y Y mặc kệ mấy giờ rồi, gọi cho Hàn Giang Đình.

"A lô, người nào muốn chết hả? Có rắm mau thả!" (em thề đây là nguyên văn)

Âm thanh Hàn Giang Đình ngái ngủ truyền tới.

"Giang Đình, là mình đây, Y Y!"

"Mình còn phải ngủ, ngày mai hãy nói."

"Hôm nay! Nhất định phải là hôm nay! Cậu không nghe mình nói xong, hôm nay cậu cũng đừng nghĩ được ngủ!"

"Bà nội của tôi, cậu làm sao?"

"Này, Giang Đình, hôm nay Hoắc lão đại hôn miệng mình, còn đặc biệt đưa thuốc bắc tới cho mình, cậu nói, có phải Hoắc lão đại yêu mình hay không?"

"Mình lấy đầu của mình ra cam đoan với cậu, sư phụ của mình mới không coi trọng cậu! Người ta cái trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, người như thế đã sớm chơi qua đủ loại trò chơi, sẽ không yêu người nào."

"Nhưng mà hắn hôn mình đó."

"Ai nha, miệng chạm miệng, không phải giống như bắt tay sao, chỉ là cọng lông thôi!"

"Chẳng lẽ sẽ không có một chút xíu khả năng, Hoắc lão đại yêu mình sao?"

"Mình van cậu bà nội, mình không muốn có thêm một vấn đề ngu ngốc tới chiếm dụng thời gian ngủ quý báu của mình có được không?"

"Giang Đình chết tiệt, cậu cứ coi thường người anh em của cậu! Hừ, ngủ đi ngủ đi, ngủ chết đi!"

*****

Cúp điện thoại, trong lòng Ngũ Y Y hỗn loạn một hồi, rốt cuộc cô cũng thừa nhận.

Chú Hoắc có thể thích cô, hầu như không có.

Tất cả các đồng chí đều nhìn thấy, ánh mắt của quần chúng sáng đều như tuyết sáng như tuyết.

Được rồi, bị Hoắc lão đại anh tuấn tuyệt mỹ hôn như vậy, nói đi nói lại thì cô vẫn là người được hưởng lợi rồi.

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, tay hắn vô thức đặt trên môi, hắn chuyên tâm nhớ lại cuộc chiến răng môi vừa rồi.

Hắn vô cùng hiểu được!

Nha đầu này lại khiến cho lửa giận trong lòng hắn ngày càng mạnh.

Đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt phong phú của nhà đầu kia, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ.

Nụ cười của hắn làm A Trung sởn gai ốc.

Trở lại biệt thự, Hoắc Phi Đoạt vừa cởi áo khoác vừa mở cửa vào phòng ngủ của mình.

Ấn nút mở đèn lên, Hoắc Phi Đoạt phản ứng nhạy bén chợt phát hiện được cái gì, trầm giọng chất vấn: "Ai đang ở trong này?"

Trên giường động đậy, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong chăn: "anh Phi Đoạt, là em."

"Phúc Hi? Làm sao em lại ở trong phòng của anh?" Hoắc Phi Đoạt hoảng hốt nhìn bờ vai trắng như tuyết của Âu Dương Phúc Hi.

Mái tóc thẳng dài xõa xuống, trên người cô hầu như không mặc gì, chăn đắp ngang ngực để lộ ra bờ vai trắng như tuyết.

"Anh Phi Đoạt, em vẫn ở đây chờ anh trở lại, sao anh lại đi lâu như vậy?"

Hoắc Phi Đoạt nhướng nhướng chân mày, thản nhiên nói: "Ồ, em thích ở lại phòng này sao? Tốt lắm, nhường cho em ở, anh đến phòng khác."

Hắn quay lưng đi, đột nhiên Phúc Hi la lên: "đừng đi, anh Phi Đoạt."

Phúc Hi vừa nói vừa nhảy xuống giường.

Một thân hình đầy đặn làn da trắng như tuyết, bộ dáng nhanh nhẹn thướt tha.

"Đừng đi, anh Phi Đoạt". Phúc Hi chạy theo sau lưng Hoắc Phi Đoạt, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

Phía trước của cô đều trần truồng lại gắt gao, dính thật chặt vào sau lưng Hoắc Phi Đoạt.

Sau lưng hắn là cảnh nóng. Đó là cơ thể mềm mại của cô gái.

"Phúc Hi.... Không được như vậy.....". Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, vẫn không xoay người lại.

"Anh Phi Đoạt, Phúc Hi đã trưởng thành, em không còn là một đứa trẻ nữa, thật sự đã trưởng thành rồi! Anh không cần phải lúc nào cũng xem em là một đứa trẻ, anh có thể nghiêm túc nhìn em một chút, Phúc Hi đã là một phụ nữ rất trưởng thành!"

Phúc Hi siết chặc cánh tay, cách một lớp quần áo hôn sau lưng Hoắc Phi Đoạt.

"Phúc Hi, anh đã nói rồi, em không thể làm vậy với anh được, anh là anh trai của em, anh chỉ có thể xem em như một người em gái. Hai chúng ta, không thể nào."

Phúc Hi muốn khóc, di chuyển cơ thể, "Làm sao lại không được? Làm sao lại không thể được? Em không phải là em gái của anh, anh cũng không phải là anh trai của em, tại sao hai chúng ta lại không thể được?"

Phúc Hi ngoan, không được như vậy, em vào trong chăn nằm ngủ đi."

Hoắc Phi Đoạt vừa nói nhẹ nhàng vừa đẩy cánh tay Phúc Hi ra, đi về phía cửa.

"Anh Phi Đoạt!"

Phúc Hi chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt dang hai cánh tay ra chặn đường hắn, buộc hắn phải nhìn vào cơ thể cô.

"Anh Phi Đoạt! Anh nhìn xem Phúc Hi...thật sự trưởng thành rồi. Không phải sao?"

Cứ như vậy hương thơm mềm mại từ cơ thể của cô gái không có chút ngăn cản nào liền lọt vào trong mắt Hoắc Phi Đoạt.

Bờ vai mượt mà, bộ ngực đầy đặn, phía trên ngực là hạt đậu nhỏ màu hồng phấn.

Phần bụng phẳng lì, đám lông tơ đen nhánh giữa hai chân thật đẹp. (Nguyen Nguyen: chảy máu mũi rồi @@~)

"Phúc Hi! Không được tùy hứng!" Hoắc Phi Đoạt tức giận quát to.

Đôi mắt Phúc Hi ngân ngấn nước mắt, đột nhiên cô cầm lấy tay Hoắc Phi Đoạt đặt lên bộ ngực đẫy đà của mình: "Em thật sự trưởng thành, có đúng hay không? Em là phụ nữ, em có thể làm người phụ nữ của anh Phi Đoạt!"

*****

Ngực to đầy đặn nằm trong lòng bàn tay, viện đậu nhỏ hồng kia giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của hắn

Dáng dấp giống như người mẫu Âu Mĩ, thân hình nóng bỏng khiến nam nhân phải mê loạn

Đây là..... Một loại như thế nào dụ hoặc người!

Không người nam nhân nào có thể kìm chế nổi sự hấp dẫn nóng bỏng như vậy

Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt tối đi, hắn nheo mắt nhìn người đứng trước mặt.

Phúc Hi nén lệ, mềm mại cầu xin "Phi Đoạt ca, hãy muốn muốn em đi

"Phúc Hi."

""Hãy nghe em nói đã", Cô, hai hàng nước mắt trong suốt chảy theo gò má, những giọt nước men theo cô chảy xuống ngực đậu lên hai khỏa hồng hồng mê người.

""Đời em không có gì mong ước xa vời, chỉ mòng được làm người phụ nữ của anh thồi, em muốn đem thân thể mình tặng cho anh a, , cho dù ai khác cho ai! Phi Đoạt ca, hãy muốn em đi mà, em đây tình nguyện cho anh tất cả"(Chu tước; Vầng, em nó đang tự sướng pà con ạ......đồ không biết xấu hổ)

"Này, không giống nhau, Phúc Hi"

Hoắc Phi Đoạt cau mày, thở dài một hơi, đem tay rút trở về, "Phúc Hi, anh có thể yêu thương em cả đời, có thể cho em tất cả, nhưng đó chỉ là tình cảm của anh trai đối với em gái thôi, ngoài ra anh không thể có tình cảm khác với em được"

"Em nguyện vọng gì cũng không cần, em chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, anh nghe thấy không, em chỉ muốn làm người của anh thôi, Phi Đoạt ca, anh toàn thành cho em được không, anh, van cầu anh đó anh, Phi Đoạt ca!"

Phúc Hi khóc nháo lên, nhào vào trong ngực ôm chặt lấy hắn, thút thít khóc lên

Hoắc Phi Đoạt nhìn nơi khác, thật sâu thở ra mấy hơi, nhẹ nhàng rút một tay ra, dịu dàng vuốt tóc cô, tay khác nhấc áo khoát trên giá phủ lên người cô

"Không cần nháo nữa, nếu em vẫn như vậy, ngày mai anh lập tức cho người đưa em về Mĩ"

Phúc Hi giật mình, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, "Nếu không muốn, sau này đừng túy tiện nháo như vậy nữa"

"Em..... Em không nháo..... Là thật lòng"Phúc Hi lóe nước mắt, âm thanh yếu xuống

"Đi, nhanh vào trong chăn, muốn bị cảm sao!"

Phúc Hi chần chờ, cuối cùng bất đắc dĩ cắn môi, ngập ngừng, "Em muốn anh ôm em sang"

Hoắc Phi Đoạt mắt nhìn trần nhà, Phúc Hi cong môi, nảy sinh ý nghĩ độc ác, "anh không ôm em đi, em liền không ngủ được! Chết rét đáng đời!"

"Ai...."Hoắc Phi Đoạt cúi người xuống, bế ngang cô lên, trong mặt không có chút tao chấ dục niệm nào, bộ dạng giống như bế trẻ con mà đi

Phúc Hi len lén quan sát Hoắc Phi Đoạt, âm thầm đau lòng

Hoắc Phi Đoạt ôm mình không một mảnh vải che thân, . Nhưng trong mắt không hề có xúc động nào,

Là mình không xinh đẹp, hay là hắn quá mức băng sơn?

Hoắc Phi Đoạt nhét cô vào trong chăn, kéo chắn đến tận cổ cho cô

Vừa muốn xoay người, Phúc Hi liền kêu lên, "Phi Đoạt ca?"

"Hả?" Hoắc Phi Đoạt đưa lưng về Phía Phúc Hi, không có xoay mặt hỏi

Phúc Hi mím môi, ngen ngào nói, "Hôn Phúc Hi một cái, được không?"

Hoắc Phi Đoạt không có bấ kì phản ứng nào

Phúc Hi khổ sở nói, "Anh không thương em nữa rồi, lúc ở Mĩ, trước khi đi ngủ, anh đều hôn em chúc ngủ ngon mà

Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ xoay người, ngồi xổm xuống, Phúc Hi lập tức vui vẻ lên.

Hoắc Phi Đoạt nghiêm mặt nó, "Về sau, chúc ngủ ngon, không cần phải hôn như vậy nữa, em đã là đại cô nương rồi"

*****

Hoắc Phi Đoạt nghiêm mặt nói, "Vầ sau, chúc ngủ ngon, không cần phải hôn như vây nữa, em là đại cô nương rồi"

Phúc Hi quyệt miêng, "Hôn một cái cuối cùng được không?"

Hoắc phi Đoạt cuối cùng không có hôn cô, chỉ lấy tay xoa đầu cô, chúc ngủ ngon

Nói xong, trong ánh mắt thất vọng của Phúc Hi, đứng dậy li khai

Cửa phòng vừa đóng, Phúc Hi liền núp trong chăn ô ô mà khóc

Xong rồi, không còn hi vọng rồi, trong mắt Phi Đoạt ca, một tia phức tâp cũng không có, hắn không hề động lòng với mình a.

Khóc xong, Phúc Hi gọi điện cho bằng hữu tốt của mình ở Mĩ Quốc

Đem sự việc tối nay kể lại cho bạn tốt nghe, bạn tốt nghe xong suy nghĩ một chút liền nói, "Người anh trai kia có phải hay không có cá tính lạnh nhạt a?"

"À?Cái gì?" Phúc Hi trợn to hai mắt, không hề khóc nữa.

"Nói đúng hơn, hắn đối với chuyện tình dục không có hứng thú, cho nên cho dù có nhìn thấy mỹ nữ lõa thể cũng sẽ không có phản ứng a. Hoặc nói là, người anh kia của bạn có chướng ngại về tình dục, vô pháp đứng lên a"

"À? Không phải đâu? Thân hình Phi Đoạt ca rất cường tráng mà, hắn một thân võ thuật chính cống, một người có thể đấu lại mấy chục người, cơ bắp trên người không đếm xuể, nam nhân mạnh mẽ như vậy sao có thể có chướng ngại về tình dục a"

"Phương diện năng lực cùng cơ thể không có quan hệ a. Có nam nhân, người vừa gầy vừa thấp, nhưng khía cạnh đó lại đặc biệt lợi hại, cả đêm không ngừng. MD, lần trươc mình ngử cùng chính là loại nam nhân đó a......Một thước bảy, dáng lùn tịt nhưng phía dưới, ôi còn lớn hơn mấy diễn viên đóng phim khiêu dâm a, mình thiếu chút nữa bị hắn làm đến chết á!Mẹ nó, cực kì sảng nha!"(Chu tước:Đúng vật họp theo loài.... )

Phúc Hi đen mặt, "Được rồi.... mình sẽ tiếp tục quan sát, không chừng bạn lại nó đúng rồi"

Cúp điện thoại, Phúc Hi ngủ không yên giấc.

Trời a, có thể như vậy thật sao!

Phi Đoạt ca bị chướng ngại về tình dục, như vậy.....

Lúc ở bên Mĩ, anh ấy cũng không có quen bạn gái

Sau lại về đây phát triển sự nghiệp, nghe ba nói, Phi Đoạt ca vẫn không có cùng nữ nhân nào gần gũi.

Hai mươi sáu tuổi, chính là lúc cơ thể tinh tráng nhất, làm sao lại không có quan hệ thân thể với nữ nhân cơ chứ.

Phúc Hi che miệng tỉnh ngộ, "Thượng đế a! Phi Đoạt ca xuất chúng nổi bật như vậy, phương diện kia lại không được? Không trách được mọi người gọi anh ấy là băng sơn, thì ra phương diện tình dục này quả thật rất băng sơn nha"

Phúc Hi lại khổ sở thương tâm cho Hoắc Phi Đoạt.

Cô quyết định, phải đem Phi Đoạt ca biến thành nam nhân bình thường

Sáng sớm hôm sau, tám giờ

Hoắc Phi Đoạt ngồi ở trước bàn ăn, người giúp việc vùa đem bữa sáng bưng lên, Phúc Hi liền bưng một phần canh chạy tới, gấp gáp kêu, "Đợi đã nào..........."

Hoắc Phi Đoạt để máy tính xuống, nghi ngờ hỏi, "Phúc Hi? Làm sao hôm này lại ngủ dậu sớm vậy?"

Phúc Hi Đem phần canh trên tay đặt xuống trước mặt Hoắc Phi Đoạt, xoa xoa tay nó, "Không mệt nên đậy sớm thôi, thuận tay làm cho anh một phần canh. Nhanh một chút uống lúc còn nóng a"

A Trung tiến tới, hít hà, "Oa, không tệ a, Phúc Hi tiểu thư, trù nghệ của cô thật tốt a, canh này mùi vị không tệ nha"

Vừa muốn cầm cái muỗng múc một muỗng nếm thử, liền bị Phúc Hi hung hăn vỗ một cái ngay tay của A Trung, vội vàng nói, "Anh không thể uống.... uố...ng!Canh này là đặc biệt làm cho Phi Đoạt ca! Phi Đoạt ca, anh mau uống đi, không thể để cho người khác uống"

A Trung trợn mắt lên, co rụt cổ lại.

"Đây là canh gì?" Hoắc Phi Đoạt nhìn chén canh, rồi nhìn sang Phúc Hi

Phúc Hi cà lăm nói, "Chỉ là canh thôi, uống nhiều canh bổ thân thể, anh uống đi, thuận phổi thôi. Uống đi, uống đi"

*****

Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, cẩn thận múc một muỗng canh, nếm nếm, nhíu mày gật đầu, "Ừ, mùi vị quả thật không tệ"(Chu tước:Bổn Hoắc ca, người ta cho gì liền uống nấy.... là canh tráng dương đó)

Phúc Hi lập tức cười đến rực rỡ, "Đã nói rồi, nồi canh này, vừa uống ngon lại có công hiệu tốt"

"Công hiệu?Công hiệu gì?"

Bịch!

Phúc Hi mắt choáng váng

Nháy mắt, hốt hoảng nói, "Công hiệu a, là, chính là nhuận phổi trừ hỏa, giúp tinh thần phấn chấn"

Hoắc Phi Đoạt tiếp tục uống canh, nhàn nhạt nói, "Về sau không cần dậy sớm làm mấy việc này, em cứ ngủ, dậy trễ cũng được. Mấy chuyện này để cho người hầu làm là được"

Đây là nữ nhi bảo bối của sư phụ hắn, hắn cũng không muốn làm cho cô bị uất ức.

"Em nhất định phải làm, hơn nữa mỗi ngày đều nấu cho anh ăn! Cho nên, mỗi ngày anh đều phải uống a"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, cảm giác là lạ ở chỗ nào.

Phúc Hi có cái gì không đúng?

Còn canh này có khác thường?

Ngũ Y Y tùy ý chải tóc một chút, sau đó đi xuống lầu.

Ngũ Nhân Tâm mặc dù không sao, nhưng mặt bị sưng lên, có lả là hậu di chứng do bị đánh một quyền ngay gáy hôm trước.

Cả khuôn mặt sưng vù như cái bánh bao lớn

Ngũ Y Y thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Ngũ Nhân Lệ liếc Ngũ Y Y một cái, oanh oanh nói, "Ô, người giúp việc tới rồi"

Ngũ Y Y cau mày, làm bộ không nghe được, ngồi xuống tùy tiện lấy đồ ăn của mình

Dù sao cũng phải ăn no, mới có sức đi học, cô cũng lười phản ứng lại với mấy con heo này.

Ngũ Nhân Aí lạnh lùng nói, "Nhân Lệ, không nên trêu chọc người giúp việc cao cấp, không biết sao, chủ nhân của người ta rất giỏ, sẽ tìm tới em đánh người"

Ngũ Nhân Lệ bĩu môi, "Thật giỏ a, Ngũ gia tiểu thư của chúng ta đang làm người giúp việc cho người khác, chuyện mất mặt như vậy, ba còn tưởng là làm cái gì vinh hạnh lắm. Ba không phải già rồi nên hồ đồ chứ?"

Ngũ Y Y không nhịn được, xé miếng bánh mì thành từng mảnh từng mảnh đưa vào trong miệng, mặt âm trầm cười nói, "Người giúp việc thì thế nào?Người giúp việc có thể làm mặt của các ngươi biến thành đầu heo như mặt của vị kia một dạng, các người có muốn thử không?"

Ngũ Nhân Lệ hung hăn trợn mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, lại thật không dám nói tiếp nữa.

Cô ta rất sợ Hoắc Phi Đoạt sẽ phái người đến đánh cô ta một trận.

Chị hai là ví dụ điển hình

Ngũ Nhân Tâm giận đến nặng nề đụng dao nĩa, thỉnh thoảng trừng Ngũ Y Y một cái

Ngũ Y Y vội vã ăn vài miếng, liền nghễnh cằm đi ra ngoài.

Ngũ Nhân Lệ túc tới mức ném khăn giấy xuống đất, "Thật ghê tởm! Vì leo lên quyền thế! Nó lại tình nguyện đi làm người giúp việc cho Hoắc Phi Đoạt, biện pháp luồn cúi như vậy cũng dám dùng"

Ngũ Nhân Aí cười gằn nói, "Đoán chừng là nó khóc nhào, muốn chết muốn sống mới được làm người giúp việc cho người đó? Loại đê tiện từ trong xương cốt này, còn có chuyện gì không dám làm?Cùng loại người này ở chung một mái nhà, thật là ngán"

Ngũ Nhân Lệ làm cái"Hư" thủ thế, nhỏ giọng nói, "Ba tới"

Ba chị em cùng nhau cấm một tiếng, sau đó làm bộ như thấy Ngũ Phong Tập, cũng khéo léo hướng Ngũ Phong Tập thăm hỏi

Trong trường học, Ngũ Y Y thấy Hàn Giang Đình đang chờ cô, hai người giống như bình thường cười cười nói nói đi vào bên trong.

Trong trường học có ít học sinh đang ghé tai nhau nhỏ giọng bàn tán, "Các bạn nghe thấy không?Đều đang nói hoa khôi của trương ta Ngũ Y Y thế nhưng giàu có rồi, là người tình giấu mặt của kẻ có tiền nha"

"A? Không phải đâu?Nhìn bộ dạng cô ấy rất thuần khiết mà?"

"Thuần khiết cái rắm! Bây giờ nữ nhân, làm gì có ai thuần khiết. Muốn tìm nữ nhân thuần khiết, có thể đi đến trường mẫu giáo mà tìm"

"Ngũ Y Y không biết đang quen với người nào a?"

"Nghe nói là Cố thiếu! Cũng biết Cố thiếu cực kì hoa tâm, hắn không biết đã ngủ với biết bao nhiêu nữ nhân rồi, Minh tinh nổi tiếng không thiếu, nhưng đều bị vứt bỏ a"

*****

"Ai nha, thật mất thể diện, Ngũ Y Y vậy mà lại là loại phụ nữ như vậy, đáng khinh!"

Cô giáo nhìn thành viên trong tổ, đột nhiên nhìn về phía Ngũ Y Y, nói, "Ngũ Y Y, nhiệm vụ phỏng vấn lần này của em là người đứng đầu Cố thị tổng giám đốc Cố Tại Viễn."

"Hả? Cái gì?"

Ngũ Y Y không dám tin, ngẩng đầu nhìn cô giáo.

Cô giáo ba mươi bảy ba mươi tám tuổi mà vẫn còn chưa lấy chồng, không phải là cô ấy độc thân lâu dài nên đầu óc có vấn đề chứ?

"Hả cái gì mà hả, lời của tôi còn phải nhắc lại lần nữa sao? Nhiệm vụ thực tập phỏng vấn này vừa mới phân công xong, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, Ngũ Y Y nhiệm vụ của cô chính là tiến hành phỏng vấn đối với tổng giám đốc Cố Tại Viễn của Cố thị."

Ngũ Y Y quắt mặt thầm thì, "A, nhiệm vụ của bọn họ đều là những người không có danh tiếng, nào là bác sĩ, nào là biên tập viên, đều là người bình thường rất dễ dàng tiếp cận, tại sao hết lần này tới lần khác mình lại phỏng vấn toàn người nổi tiếng? Người ở trên mây như vậy, ngay cả phóng viên chuyên nghiệp cũng rất khó có cơ hội được đến phỏng vấn đó. Đây không phải là cô giáo làm khó mình sao?"

Cả nhóm mười mấy người đều nhìn vào Ngũ Y Y.

Cô giáo "lão xử nữ" nâng mắt kính, mất hứng nói, "Nói như vậy còn chưa rõ ràng sao? Đem nhiệm vụ khó khăn như vậy giao cho cô, còn không phải vì cô cùng Cố tổng có quan hệ không giống bình thường sao?"

Ngũ Y Y đứng bật dậy, "Em và Cố Tại Viễn có quan hệ không bình thường ở chỗ nào? Cô à cô nhất định phải giải thích cho rõ!"

Tất cả học sinh trong lớp đều nhếch miệng hút khí.

Wow! Tính cách của Ngũ Y Y này thật là lợi hại, cũng dám to tiếng với lão ma nữ biến thái này.

Cô giáo già nháy mắt mấy cái, lại nâng mắt kính, hơi uyển chuyển nói, "Mọi người đều biết mà, thời điểm biểu diễn, Cố thiếu quyên một số tiền lớn cho tiết mục của em, nếu như hai người không quen, người ta sẽ quyên nhiều tiền như vậy sao? Được rồi, đây cũng là cơ hội cho em thử nghiệm khả năng, hơn nữa, nếu như lần này phỏng vấn thành công, tòa soạn báo sẽ không chỉ cân nhắc đối với chức vụ của em sau khi tốt nghiệp, hơn nữa còn cho em một khoản tiền thưởng lớn."

Oh?

Tất cả học sinh trong lớp đều trợn mắt.

Tiền thưởng?!

"Bao nhiêu tiền?" Ngũ Y Y hỏi thằng.

"Nghe nói là hai vạn đồng."

"Oa! Hai vạn đồng? Cô à cô xác định sao?"

Ngũ Y Y kích động há to miệng.

Bây giờ cha đang mang nợ, kiếm nhiều tiền một chút, có thể giảm bớt gánh nặng.

Cho nên nói, tất cả cơ hội làm ra tiền hết thảy đều không được bỏ qua!

Cô giáo kia bị ánh mắt như cường đạo của Ngũ Y Y nhìn chòng chọc làm cho cả người sợ hãi, không nhịn được lấy tay che chở trước ngực, gật đầu một cái, "Nghe nói là hai vạn đồng, tôi gặp được tòa soạn báo ra điều mục rồi."

Ngũ Y Y nhìn trần nhà một chút, xác định đây không phải nằm mơ, một giây kế tiếp bắt lấy tay cô giáo kia, dùng sức lắc lư mấy cái, "Cô à! Cô đối với em thật là tốt! Em phải cảm kích cô thế nào đây? Cô à, dáng người cô thật xinh đẹp, cuối năm nay cô nhất định có thể lấy chồng."

Ngũ Y Y vui vẻ chạy ra ngoài.

Cô giáo kia hồi lâu cũng không có phản ứng.

Ngũ Y Y rất biết vẽ thiết kế trang phục, nhưng trên thực tế, cô là học tin tức.

Người học tin tức, nhất định là phải làm phỏng vấn, viết bản thảo và hay giao tiếp.

Ngũ Y Y nâng má bắt đầu tính toán hướng đi.

Làm thế nào mới có thể liên lạc với Cố Tại Viễn, hơn nữa hẹn hắn phỏng vấn ở đâu đây?

Hai vạn đồng đó! Cố gắng lên nào Ngũ Y Y!

"Đúng rồi! Mình cũng có số điện thoại của chủ nợ Hoắc Phi Đoạt đã cho, xin hắn để cho Cố Tại Viễn đồng ý cho mình phỏng vấn, thật là một ý kiến hay! Mình thật thông minh."

*****

Ngũ Y Y sau khi nghĩ xong, tìm số điện thoại của Hoắc Phi Đoạt, gọi đi.

Hoắc Phi Đoạt đang cùng vài giám đốc công ty mở cuộc họp, tất cả nhân viên đều đang thu lại cái đuôi, dè dặt ngồi ở đó, chờ bị mắng.

Bản tiến độ kế hoạch ba tháng một lần không làm Hoắc lão đại hài lòng, nhất là bị Hoắc lão đại bắt bẻ nghiêm khắc, giờ còn bị hắn hung hăng mắng cho một trận.

Đột nhiên, điện thoại di động của Hoắc Phi Đoạt rung lên.

Hoắc Phi Đoạt đang định nhấn nút từ chối, chợt liếc nhìn màn hình một cái, phát hiện là Ngũ Y Y gọi tới, tức khắc nhíu chặt chân mày, rùng mình.

Vật nhỏ mà lại chủ động gọi điện thoại cho hắn sao?

Cảm giác vui mừng! Nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

Hoắc Phi Đoạt cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía mấy người đàn ông ở đối diện, phất tay một cái, nhàn nhạt phân công, "Hôm nay họp tới đây thôi, các người đi về trước đi."

Mấy ông giám đốc đều sửng sốt một chút không dám tin, sau đó liền hiểu ra, tất cả đều nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Trời ạ, toàn thân trở ra! Thế nào cũng không nghĩ tới lại may mắn như vậy!

Sau khi ra ngoài, một ông giám đốc nói với người bên cạnh, "Cũng không biết người nào gọi điện thoại tới, mà lại có thể khiến cho Hoắc lão đại không nhận điện thoại lúc làm việc cũng phải phá lệ, thật là không thể tưởng tượng nổi! Mạng mình hôm nay thật lớn."

"Có phải là cha mẹ của lão đại gọi tới không? Bệnh tình nguy kịch chẳng hạn?"

"Suỵt! Lão đại của chúng ta căn bản là không có cha mẹ! Lời nói này trăm nghìn lần không được nói ra ngoài, nếu không nhất định phải chết!"

Hoắc Phi Đoạt xoay ghế giám đốc, mặt nhìn về phía cửa sổ, nhìn dòng người qua lại bên dưới, sau đó mới nghe điện thoại.

"A lô?"

"Là chú Hoắc sao?" Giọng nói hề hề như kẻ trộm của Ngũ Y Y truyền qua, làm cho lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt có chút ngứa.

"Không phải."

"Hả? Làm sao lại không phải? Nghe giọng nói rõ ràng là đúng mà!" Ngũ Y Y quệt miệng oán trách.

Thiệt là, Hoắc Phi Đoạt phủ nhận cái gì? Tưởng là người khác không nghe thấy giọng nói từ tính đặc biệt của hắn sao?

Hoắc Phi Đoạt chau mày, "Ở nơi này chỉ có Hoắc Phi Đoạt, không có chú Hoắc."

Ôi trời.... Thì ra là hắn lại chấp nhặt cái vấn đề xưng hô này.

"Được rồi được rồi, là tôi sai rồi, tôi nói sai rồi, được chưa? Phi Đoạt, Phi Đoạt được chưa? Thiệt là, người ta muốn gọi chú một cách kính trọng, chú lại phản đối, khăng khăng muốn khác người, nhất định bắt tôi gọi tên chú, Phi Đoạt."

Hoắc Phi Đoạt nói một câu hai nghĩa, "Đối với người khác, sẽ là như vậy. Nhưng mà đối với em...... Tôi không thể làm trưởng bối của em."

Ngũ Y Y trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Hoắc Phi Đoạt có ý gì đây?

Cái gì mà không thể làm trưởng bối của cô?

Chỉ có thể cùng vai vế sao?

"Oh, Phi Đoạt, tôi muốn nói với chú, tôi có một chuyện nho nhỏ muốn xin chú giúp. Hì hì." Ngũ Y Y lại cười hề hề như kẻ trộm.

Hoắc Phi Đoạt lại buồn cười, kìm nén, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, tư thế vô cùng đẹp, "Ừ, cũng biết vật nhỏ em không có chuyện gì thì sẽ không gọi đến, chính là sẽ không nhớ đến tôi."

Ai u, chú Hoắc thật là chua.

"Cũng nhớ, thật sự nhớ, ai bảo chú là chủ nợ của tôi cơ chứ."

"Nói đi nha đầu, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?"

"À, là như thế này, cô giáo của tôi phân công nhiệm vụ phỏng vấn cho tôi, nói là phỏng vấn thành công thì sẽ có tiền thưởng, chú nghĩ mà xem, tôi kiếm được tiền thưởng là có thể sớm trả hết nợ cho chú không phải sao?"

Nghe Ngũ Y Y dài dòng, chân mày của Hoắc Phi Đoạt từ từ nhíu lại.

Sớm trả hết nợ cho hắn?

Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.

Ngũ Y Y lau nước miếng bay tứ tung, nói tiếp, "Cô giáo phân công tôi đi phỏng vấn Cố Tại Viễn."

*****

Ngũ Y Y lau nước miếng bay tứ tung, nói tiếp, "Cô giáo phân công tôi đi phỏng vấn Cố Tại Viễn."

"Sao?" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày.

Cố Tại Viễn?

"Tôi không có cách nào liên lạc với Cố Tại Viễn, chú thì có, chú gọi điện cho Cố Tại Viễn, bảo hắn đồng ý cho tôi phỏng vấn có được không?"

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ một chút, "Điều này rất quan trọng sao?"

"Tất nhiên là quan trọng! Đây là cơ hội thật tốt để tôi tăng lên thực lực của bản thân, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền đấy."

"Có thể nói cho em biết số điện thoại của Cố Tại Viễn, nhưng mà em làm thế nào để cảm tạ tôi đây?"

Ngũ Y Y lau mồ hôi lạnh.

Chỉ muốn hỏi số điện thoại thôi, đối với Hoắc lão đại mà nói, chuyện nhỏ này giống như hạ bút thành văn, chuyện nhỏ như vậy mà hắn cũng muốn lừa gạt cô, hừ, làm giàu thì thường không có nhân đức.

"Tôi nghèo như vậy, chú còn muốn tôi cảm tạ như thế nào đây?"

"Dùng thịt, tôi không ngại." Lúc Hoắc Phi Đoạt nói ra hai chữ "dùng thịt", chính hắn cũng sửng sốt một chút.

Hắn thế nhưng chưa bao giờ nói những lời mập mờ như thế với bất cứ cô gái nào, đổ mồ hôi lạnh.

"Hả?" Ngũ Y Y giật mình, vài giây sau mới biết rõ cái gì gọi là thịt, sau đó cắn răng nghiến lợi, "Đến mức đó sao? Hỏi chú cái số điện thoại mà cũng cần cảm tạ như vậy, hừ, tôi không cần chú cho số điện thoại, chú thật xấu xa!"

Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, hai bàn tay ôm ngực, nơi đó có trái tim nhỏ bé, đang nhảy thình thịch thình thịch không ngừng.

Dùng thịt?

Má ơi, quá xấu hổ!

Chú Hoắc vậy mà lại sắc a!

Thật không chịu nổi.

Tinh tinh! Một tiếng, âm thanh có tin nhắn mới.

Ngũ Y Y cẩm điện thoại lên nhìn, là Hoắc Phi Đoạt gửi tới, trên đó viết "Mời tôi uống cà phê. Số điện thoại của Cố Tại Viễn:......"

Ngũ Y Y mím môi nở nụ cười.

Cũng biết Hoắc Phi Đoạt không phải là người xấu xa như thế.

Chú Hoắc à chú Hoắc, mặc dù giọng nói của hắn nghiêm khắc, tính tình lại rất xấu, nhưng mà gặp phải chuyện gì đi tìm hắn là chính xác.

Ka ka ka ka ka, quá tuyệt vời! Có số điện thoại của Cố Tại Viễn, giống như hai vạn đồng kia đã là vật trong túi.

Cố Tại Viễn đang xem tài liệu, chuông điện thoại vang lên.

Hắn cầm di động lên nhìn, là Hoắc Phi Đoạt.

"Lão đại...."

"Nha đầu kia muốn tìm cậu phỏng vấn."

Ngay từ đầu Hoắc Phi Đoạt đã nói những lời này, làm cho Cố Tại Viễn thẳng tắp bối rối.

Nha đầu kia, rốt cuộc ai là nha đầu kia.

"Tôi nói này lão đại.... ."

"Nên đối phó với nha đầu kia thế nào, chắc cậu cũng hiểu được?"

"Tôi nói.... ."

"Chuyện này xử lý không được, tôi cảm thấy đúng lúc tìm cậu luyện võ."

Không đầu không đuôi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội thở dốc.

Đơn thuần chính là tính cách làm mưa làm gió, sát phạt quyết đoán của Hoắc Phi Đoạt.

"Tôi.... ." Cố Tại Viễn cầm di động, thiếu chút nữa nghẹn chết.

"Tôi.... . Tôi thật là xui xẻo như vậy! Tôi cũng không biết đối phó với nha đầu nào của anh đấy, đã cúp rồi? Tìm chỗ chết, làm gì động một chút là luyện võ chứ, ô ô ô."

Cùng Hoắc Phi Đoạt luyện võ, nói cách khác, chính là đi làm bao cát cho Hoắc Phi Đoạt.

Trừ bị đánh, còn có thể có kết quả khác sao?

Lúc thư kí đưa trà vào, liền thấy Cố tổng coi trọng khuôn mặt xinh đẹp trước sau như một, đang phát điên kéo tóc mình.

Giống như bị điên vậy.

Một lát sau, cuối cùng Cố Tại Viễn cũng hiểu ró, "Nha đầu kia" trong miệng lão đại là chỉ nha đầu đó. (ặc, nha đầu kia với nha đầu đó có khác nhau gì sao?)

"Cố tổng sao? Ha ha ha, chú có khỏe không, tôi là Ngũ Y Y, học sinh đại học hệ tin tức, hắc hắc hắc hắc, chúng ta đã từng gặp mặt rồi, ngài nhớ không, cái tiền quyên góp, cái đó cái đó tôi ca hát quyên tiền từ thiện đó, ha ha ha ha, tôi chính là Ngũ Y Y...."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)