Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 26

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 26
Em đang ở đây cầu xin tôi sao
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Tại Viễn nghe được giọng nói như kẻ trộm nhặt được tiền của Ngũ Y Y, liền cảm thấy da đầu tê dại, bộp ngay một câu, "Cô không phải là con nhóc đó sao?"

Bộ dạng tươi cười của Ngũ Y Y tức khắc biến mất, cô nín thở hai giây, sau đó bùng phát rống to, "Tôi hỏi chú rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải đã nói với chú rồi sao, không cho gọi tôi là con nhóc! Không được gọi! Tóc của tôi không có vàng, chú mới là tóc vàng, cả nhà chú đều là tóc vàng!"

Một hình tượng người đàn bà chanh chua điển hình điên cuồng hét, hét khiến cho Cố Tại Viễn trực tiếp choáng váng.

Má ơi, là phụ nữ mà lại dữ dằn như vậy.

Quả nhiên, người con gái mà Hoắc lão đại nhìn trúng rất có tố chất, đơn giản chính là cực phẩm.

Ngũ Y Y la hét thoải mái, lập tức cảm thấy không ổn, che miệng lại, vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói lí nhí, "Cái đó cái đó.... Ban nãy tôi là không cố ý nói sai, không phải nói ngài, ngài không cần để ý đâu, ha ha ha, Cố tổng, ngài muốn đặt biệt danh cho tôi thế nào cũng được, điều này là nói rõ chúng ta có quan hệ thân thiết nha, hắc hắc hắc hắc, tôi biết tính tình của ngài vô cùng thiện lương, vô cùng tốt bụng, có đúng không?"

Cố Tại Viễn xoa da đầu tê dại, "Đừng, cô trăm ngàn lần không được nói chúng ta có quan hệ thân thiết với người khác, tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu, tôi còn muốn giữ lại cái đầu đó."

Tổ tông của tôi! Lời nói này mà để Hoắc lão đại nghe thấy, còn không phải là trực tiếp đập vỡ bình dấm chua, lấy đầu của hắn xuống.

Ngũ Y Y ngốc lăng không hiểu được những lời này của Cố Tại Viễn là có ý gì.

Bất luận hắn nói cái gì, trọng điểm là phải nói ra yêu cầu của mình!

"Cố tổng à, Cố tổng vô cùng thiện lương thương dân, tôi, có một yêu cầu quá đáng muốn nói với chú...."

Cố Tại Viễn cau mày, trực tiếp ngắt lời, "Cô đã biết có chuyện cần nói, vậy thì đừng dong dài, giảm bớt phiền toái."

Ô ô ô, giám đốc đáng thương nhất trong lịch sử còn không phải là Cố Tại Viễn hắn sao?

Đối mặt với đề nghị phỏng vấn của một học sinh năm nhất, hắn cũng không biết nên dùng cách gì để đối xử.

Lời nói kia của Hoắc lão đại là có ý gì, đến cùng là bảo hắn đồng ý, hay là không đồng ý?

Hoắc lão đại đáng ghét, chính là thích hành hạ người khác.

Ngũ Y Y xoay chuyển con ngươi, "Ai nha, tôi biết Cố tổng luôn thích nói đùa, thiện lương như vậy, làm sao lại không cho một tay mơ trong ngành tin tức như tôi một cơ hội đây? Là như thế này, trường học của chúng tôi cử tôi đi xin một cái hẹn phỏng vấn với chú, rất đơn giản, tuyệt đối không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngài, tôi có thể lấy đầu của mình ra bảo đảm với ngài."

"Cho dù tôi có thời gian, có muốn cho cô phỏng vấn, tôi cũng không thể đồng ý." Cố Tại Viễn gãi đầu thở dài.

"Sao?" Ngũ Y Y trực tiếp nghệch mặt ra.

"Cô cần có đầu, vậy hãy suy bụng ta ra bụng người, nghĩ giúp tôi đi, tôi cũng là người, tôi cũng cần đầu. Có đúng không?"

"Đúng vậy.... . Hả, cái gì, Cố tổng, ngài đang nói cái gì?"

Ngũ Y Y một đầu đầy vạch đen.

Cô chỉ hỏi hắn có đồng ý phỏng vấn hay không, có ai hỏi hắn muốn đầu hay không đâu, làm sao mà nói chuyện với tên họ Cố này lại mệt như vậy.

Cố Tại Viễn xụ mặt, nghiêm túc nói, "Nói đơn giản chính là, tôi không thể đồng ý cho cô phỏng vấn. Cứ như vậy nhé, tôi bận rồi!"

Cạch! Cúp điện thoại của Ngũ Y Y, Cố Tại Viễn đã toàn thân toát mồ hôi, mở rộng cà vạt, dùng sức kéo xuống, tự nói với mình, "Mình từ chối nha đầu kia như vậy, có phải là đúng ý lão đại hay không? A a a a, muốn điên luôn!"

*****

Ngũ Y Y sửng sốt, không nhịn được mắng, "Cái con gấu này! Làm cái tổng giám đốc chó má là đã cảm thấy mình tốt lắm có phải không? Phỏng vấn hắn là vinh hạnh cho hắn, lão nương còn không muốn phỏng vấn cái người háo sắc như hắn đâu! Tưởng mình là cái quái gì hả!"

Mắng xong, lại hối hận, nghĩ đến hai vạn đồng sáng chọi lọi, Ngũ Y Y lại kìm nén.

Đau khổ đập bàn một chút, hay là gọi lại cho Cố Tại Viễn.

"Số điện thoại bạn gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng...."

"Hả?" Ngũ Y Y ngồi thẳng người, mở căng mắt, "Mới vừa rồi còn có thể nói chuyện, làm sao bây giờ đã ngoài cùng phủ sóng?"

"Đần độn! Rất rõ ràng, người ta cho tên của cậu vào danh sách đen đó, vậy cũng không hiểu." Hàn Giang Đình đi tới, đĩnh đạc ngồi bên cạnh Ngũ Y Y.

"Danh sách đen?" Con ngươi của Ngũ Y Y nhảy cả ra ngoài, chợt vỗ bàn một cái, "Cái đồ đáng ghét! Dám cho tên của mình vào danh sách đen! Mình mà gặp hắn thì nhất định phải cắn đứt lỗ tai chó của hắn!"

Hàn Giang Đình nhàn nhã nhìn tạp chí, "Cùng lắm thì không gọi cho hắn nữa không phải là được rồi sao."

Ngũ Y Y lập tức nản lòng, quệt miệng, lắc lắc cánh tay Hàn Giang Đình, "Vậy phải làm sao, hai vạn đồng đó, hắn có giá trị hai vạn đồng đó! Ô ô ô."

Cố Tại Viễn đang gọi điện thoại với Hoắc Phi Đoạt.

"Lão đại, nha đầu kia đúng là có gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu phỏng vấn. Nghe giọng nói còn tỏ ra rất là ngoan ngoãn."

Hoắc Phi Đoạt đang lần lượt kí một xấp tài liệu, "Dài dòng! Nói trọng điểm."

"Oh, oh, trọng điểm, trọng điểm. Tôi nói thế này, tôi nói tôi không đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô ấy, tôi bận rộn nhiều việc, sau đó liền cho số điện thoại của cô ấy vào danh sách đen. Lão đại.... Anh xem...."

Anh xem tôi làm như vậy, có phải là đã bảo vệ được đầu rồi hay không?

Hoắc Phi Đoạt giống như nhìn thấy được bộ dáng phe phẩy cái đuôi của Cố Tại Viễn.

Hơi nhếch lông mày, con mắt lóe sáng, Hoắc Phi Đoạt không lộ dấu vết nói, "Nhân lúc gần đây tôi không đếm xỉa tới cậu, cậu tốt nhất là nên rèn luyện thân thể, xương cốt một chút đi."

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Cố Tại Viễn cầm điện thoại ngẩn ngơ hai mươi giây, sau đó ném điện thoại một cái, giống như trẻ con, nhảy dựng lên tại chỗ.

"Year year year! Mình làm đúng! Lão đại sẽ không ném mình!"

Thư kí ôm một đống tài liệu mới đi vào đến cửa, trực tiếp sợ choáng váng, tài liệu trong tay tất cả đều rơi xuống sàn nhà.

Ông chủ, điên rồi.

Nhất định là thế!

Hàn Giang Đình chỉ chỉ đầu Ngũ Y Y, giáo huấn, "Bình thường nhìn cậu làm bài thi thật thông minh, làm sao bây giờ lại ngốc như vậy! Loại chuyện như vậy, trực tiếp đi tìm sư phụ mình, nhất định mọi việc sẽ thuận lợi! Theo như địa vị của sư phụ mình, chuyện nhỏ, người ta chỉ cần liếc mắt một cái, tên họ Cố kia liền ngoan ngoãn cắp đuôi đi tới. Cậu có tin không?"

"Mình tin!" Ngũ Y Y buồn bã, "Nhưng mà sư phụ của cậu tại sao phải nghe mình? Mình cũng không phải mẹ ruột của hắn."

"Cũng đúng." Hàn Giang Đình nhíu mày, "Cậu chẳng qua là nữ phục vụ của sư phụ mình thôi, chắc là người ta thấy chương trình từ thiện đó không tổ chức nữa, thì trong lòng muốn giúp cậu một lần. Không hành hạ cậu đã coi như là tốt lắm rồi. Làm sao còn có thể giúp cậu?"

Ngũ Y Y chua sót nói, "Hơn nữa, mình không phải người mẫu, cũng không phải minh tinh, hình dáng thân thể lại giống như tàn tật, vẫn không có được phong cách giống như cô em gái công chúa kia, quả thật chẳng có chỗ nào để cho chú Hoắc thích!"

Hàn Giang Đình nháy nháy mắt, "Này này này, làm sao mà mình nghe giọng cậu lại chua như vậy? Hay là cậu mơ tưởng một ngày kia loại người như sư phụ của mình sẽ yêu thích cậu? Buồn nôn, loại chuyện hoang đường buồn nôn này, cậu trăm ngàn lần không nên nghĩ đến! Căn bản là không có khả năng!"

*****

Ngũ Y Y cực kỳ tức giận, cầm quyển tạp chí đập lên đầu Hàn Giang Đình: "Tên tiểu tử chết tiệt! Cậu cũng xem thường tôi! Rốt cuộc cậu là gì của bang phái số một kia? Cậu đúng là tên phản bội!"

Hàn Giang Đình ôm đầu gào khóc thảm thiết: "Mưu sát chồng rồi! Các bạn học mau nhanh chóng tới cứu tôi! Con dâu nuôi từ bé của tôi muốn giết tôi nè!"

Hai người ở trong trường học rảnh rỗi cãi nhau không thể can ra được.

Ở góc khuất phía xa Ngũ Nhân Tâm giận dữ miệng vểnh cao, có thể treo lên được một bình dầu.

Bởi vì gương mặt vẫn còn sưng, nên giọng nói phát ra đều ồm ồm: "Có cách gì có thể cho con tiện nhân Ngũ Y Y kia trở nên xấu xí không? Tôi tức chết mà!"

Một bạn học buột miệng nói: "A xít sunfuric"

Ánh mắt Ngũ Nhân Tâm lập tức sáng lên.

A xít sunfuric?

Cuối cùng Ngũ Y Y vẫn không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Hoắc Phi Đoạt.

Lúc điện thoại gọi đến, Hoắc Phi Đoạt đang bận rộn nghe kế hoạch của một hạng mục trong cuộc hội nghị.

Phía trước, một nữ nhân viên xinh đẹp đang nhìn vào màn hình máy chiếu giải thích.

Bên dưới, có rất nhiều quản lý cấp cao và những người phụ trách chủ yếu ngồi ở hai bên.

Hoắc Phi Đoạt ngồi một mình ở vị trí đầu tiên.

Một tay Hoắc Phi Đoạt vẫn để trong túi quần nắm chặt điện thoại di động.

Đột nhiên, anh cảm thấy mình đã quá phụ thuộc vào chiếc điện thoại này.

Tại sao nha đầu kia chưa điện thoại đến?

Điện thoại hơi khẽ động, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên trên màn hình, khóe môi hắn liền nở nụ cười nhạt.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, ánh mắt hung ác tàn bạo xuất hiện một ánh sáng mê người.

Mấy cô gái ngồi đối diện với hắn nhìn thấy cảnh này đều chảy nước miếng.

Hoắc tổng thật đẹp trai!

Ngày thường lúc Hoắc tổng không cười đã đủ đẹp trai, khó khăn lắm hôm nay mới có dịp nhìn hắn ở khoảng cách gần, lại may mắn nhìn thấy hắn cười như vậy, ôi mẹ ơi, có chết cũng đáng mà.

Nếu Hoắc tổng nhìn về phía người phụ nữ nào đó và cười với cô ta một tiếng, thật sự không biết cô ta có chịu đựng được không?

Có vẻ như chỉ có nha đầu Ngũ Y Y là có thể chịu đựng được.

Người trước mặt vẫn còn giảng giải với giọng lanh lảnh bên tai, nhưng Hoắc Phi Đoạt không thể chờ đợi được nữa liền ấn nút nghe điện thoại

"Chú Hoắc Phi Đoạt, là tôi đây." Ngũ Y Y bĩu môi lại mong chờ âm thanh trong ống nghe truyền đến bên tai.

Hoắc Phi Đoạt hạ giọng nói: "Bỏ chữ chú đi, còn lại ba chữ phía trước."

Tuy là âm thanh của Hoắc Phi Đoạt có nhỏ, nhưng vẫn gây chú ý đến những nhân viên khác đang tham dự hội nghị, tất cả đều quay lại nhìn hắn.

Ngày thường mọi người đều nhìn thấy gương mặt tuấn tú như tòa núi băng chứa tầng tầng lớp lớp khí lạnh tản ra xung quanh, vậy mà hôm nay lại có cảm giác như mùa xuân đang đến còn lộ ra vẻ mặt mỉm cười.

Lúc nghe điện thoại ngón tay trắng noãn gõ lên mặt bàn có tiết tấu rất nhẹ nhàng, cả dáng người đẹp trai tuấn tú cũng bày ra trạng thái "Tôi đây rất hưởng thụ."

Một người cuồng công việc như Hoắc Phi Đoạt vậy mà trong giờ làm việc lại nghe điện thoại.

Với lại còn nghe một cách công khai!

Mọi người đều cực kỳ khiếp sợ.

Người nữ nhân viên ở trước mặt không biết phải làm sao đành dừng lại, nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Ông chủ đang nghe điện thoại, cô có muốn nói tiếp hay không?

Dường như Hoắc Phi Đoạt ý thức được chuyện gì, hắn nhìn người nhân viên nữ trước mắt ra hiệu bảo cô nói tiếp, lúc này người nhân viên nữ kia mới dám đứng lên nói.

"Ồ?" Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày khó hiểu nhìn trời.

Cô đã hiểu xóa chữ chú rồi, đó chính là gọi hắn là Hoắc Phi Đoạt.

Nhưng mà ở phía trước phải có thêm hai chữ, hắn muốn thêm hai chữ gì đây?

Lúc này nhờ vả chú Hoắc giúp đỡ, cô thật không dám đắc tội với hắn.

Hai chữ?

Ngũ Y Y lo lắng một hồi, mở miệng nói: "Hoắc Phi Đoạt thân mến!"

Thân mến, là hai chữ nha.

Nói xong cô suýt chút đã cắn trúng lưỡi mình.

*****

Nói xong, cô suýt chút đã cắn trúng lưỡi mình.

Ôi mẹ ơi, làm sao cô lại dám xâm phạm Hoắc lão đại như vậy?

Cô đâu có tư cách gì gọi người ta là Hoắc lão đại thân mến đâu?

A Di Đà Phật, chú Hoắc trăm ngàn lần người không được tức giận nha.

"Đúng, thật sự xin lỗi, tôi quá sốt ruột nên trong đầu có chút trống rỗng, bây giờ tôi không nghĩ ra được hai chữ nào khác."

Kính mến, tôn kính, phóng khoáng, đẹp trai...Những từ này không phải đều là hai từ sao?

Ngũ Y Y hậu tri hậu giác âm thầm oán trách mình thật lúng túng vớ vẫn.

"A....." Hoắc Phi Đoạt nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Hoắc Phi Đoạt thân mến, những từ này từ trong miệng nha đầu kia nói ra lại làm cho người khác xao động như vậy.

Một câu nói thôi lại làm cho lồng ngực Hoắc Phi Đoạt nóng lên như bị điện giật.

Cảm giác thật tuyệt vời.

Nghe Hoắc Phi Đoạt cười vui vẻ không có tức giận, Ngũ Y Y vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Không tồi, vỗ mông ngựa rất đúng chỗ.

Nhưng mà một tiếng cười kia lại làm cho mọi người trong phòng họp bị dọa sợ nghiêm trọng.

Lão đại cũng sẽ cười!

Đó là nụ cười cực kì trong trẻo của hoa hoa công tử.

Một nụ cười hấp dẫn chết người không cần đền mạng.

Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt đẹp trai tuấn tú tùy ý quét một vòng về phía phòng họp, dọa tất cả mọi người đang ngẩn ra liền cúi đầu xuống, bày ra bộ dáng giả vờ đang nghiêm túc lắng nghe.

Hội nghị đang tiến hành, mà Hoắc lão đại vẫn tiếp tục nghe điện thoại của hắn.

"Hoắc Phi Đoạt, đừng trêu chọc tôi, tôi đang rất sốt ruột!"

"Nói đi. Có chuyện gì?"

"Chú là bạn của cái tên Cố Tại Viễn phân chó kia à, hắn quá xấu, hắn không chỉ không đồng ý với yêu cầu của tôi cho một cuộc phỏng vấn, hắn cũng kéo tôi vào danh sách đen! Quá ghê tởm! Làm sao bây giờ, nếu tôi không phỏng vấn được hắn, tôi sẽ không có cách nào kiếm được hai mươi ngàn đồng kia, cả hai chúng ta đều cùng chung một thuyền, tôi kiếm được tiền, sẽ đồng nghĩa với việc chú cũng kiếm được, số tiền đó sẽ được sử dụng để trả nợ của chú. Có phải không? "

Hoắc Phi Đoạt rất muốn cười nhưng cố kìm nén lại, hắn nhỏ giọng nói chậm rãi: "Tôi cho em số, em nợ lại tôi một chầu cà phê. Hắn có đồng ý hay không là quyền tự do của hắn."

Hoắc Phi Đoạt lại giả bộ!

"Phi Đoạt, tôi biết Cố Tại Viễn rất nghe lời chú, chú bảo hắn đồng ý phỏng vấn, nhất định hắn sẽ đồng ý, Chú hãy ra lệnh cho hắn đi!"

Ngũ Y Y vừa nói chuyện, vừa uốn éo cọ cọ cơ thể vào một gốc cây.

"Rất khó làm nha."

Khó làm cái gì? Chú cố ý không muốn cho tôi làm mà! Hừ!

Ngũ Y Y cắn môi, suýt chút té nhào vào cây bên người người rồi.

"Không khó! Một chút cũng không khó! Chỉ cần chú nói với hắn một tiếng thì chuyện này sẽ làm được!"

"Tôi có thể ra lệnh cho hắn...."

"Vậy thì nhanh lên một chút!" Hai mắt Ngũ Y Y sáng ngời.

"Nhưng mà..."

Cũng có ý gì khác, chết tiệt lại là ý gì khác!

"Nhưng mà cái gì chứ?"

"Nhưng mà tại sao tôi phải ra lệnh cái việc đó chứ?"

"Tại sao? Chú nên vì tôi mà suy nghĩ! Vì tôi tôi tôi tôi!"

"Em là đang cầu xin tôi sao?"

"Tôi...Đúng vậy! Tôi đang cầu xin chú! Ngũ Y Y không phát hiện ra, cô đang bị người khác từng bước một dẫn dắt vào trong cạm bẫy của lời nói.

"Cầu xin tôi thì nên làm ra vẻ của người cầu xin, giờ tôi đang họp, em có chuyện gì thì cứ đến phòng làm việc của tôi."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt cười gian cúp điện thoại.

Hội nghị vẫn tiến hành như trước, Hoắc Phi Đoạt lại cúi đầu loay hoay với chiếc điện thoại của hắn, bỗng nhiên hắn cúi xuống cười một mình.

Nụ cười của hắn lại đè ép tất cả mọi người trong phòng họp!

Ngũ Y Y siết chặt điện thoại, ngây ngẩn cả người.

Cầu xin hắn? Còn muốn cô đến phòng làm việc ở trước mặt hắn cầu xin hắn sao?

A a a a! Cô sắp điên rồi!

*****

Nơi xa xa, có thể nhìn thấy được tên Hàn Giang Đình đang bị hai cô gái vậy quanh, cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ.

Đồ Hàn Giang Đình thối tha dư thừa t*ng trùng! Lúc quan trọng luôn làm rơi vòng cổ.

Vẫn hy vọng hắn có thể đưa ra biện pháp gì, vừa vặn, nữa đường hắn liền bị mấy mỹ nữ ấy lôi đi.

Ngũ Y Y nắm chặt quả đấm nhỏ: "Hừ! phải đi đến văn phòng làm việc ngay! Dù sao thầy phó hiệu trưởng cũng đã nói qua sẽ không trừ điểm học phần của tôi! Ai sợ ai!"

Ngũ Y Y chạy xe đạp leo núi của cô đi về phía tập đoàn Đế Vương.

Đi tới lầu dưới tập đoàn Đế vương, Ngũ Y Y ngẩn đầu nhìn lên phía trước ngắm ngía.

"Mẹ ơi! Phải mấy chục tầng a? Ngay cả Hoắc Phi Đoạt có nhiều tiền cũng bắt chẹt của cải xương máu của nhân dân, nhìn tòa nhà này được xây dựng rất cao!"

Ngũ Y Y đem xe đạp leo núi đến trước cổng tòa nhà rồi dừng lại, lập tức có một bảo vệ chạy tới đây, khí thế hung hăng gào to: "Ê ê! Tên tiểu nha đầu kia! Đây là nơi nào mà cô lại tùy ý dừng xe? Đi nhanh đi nhanh! Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào sao?"

"Tôi muốn lên lầu tìm người, có chuyện gấp." Ngũ Y Y phồng chiếc cổ mũm mĩm đáng yêu lên giải thích.

"Vậy cũng không được! Đi qua bên kia cách xa một chút đi! Cô cho rằng người nào cũng dừng xe được ở tập đoàn Đế Vương sao? Một chiếc xe đạp cũ rách cũng dám dừng!"

"Này! Xe đạp thì xe đẹp, không cần nói thẳng ra làm gì? Cũ chỗ nào? Cũ chỗ nào? Chính là cũ, nhưng mà đó cũng là xe của tôi, anh không thể nói người khác như vậy!" Ngũ Y Y ngẩng đầu nhìn bảo vệ.

Bảo vệ bị chọc tức, đưa tay tìm kiếm cây côn: "Ai da, tiểu nha đầu! Còn dám mạnh miệng, hay là muốn bị đánh đòn sao?"

Mấy người nữ nhân viên mặc trang phục công sở đi ngang qua cũng che miệng cười châm biếm Ngũ Y Y: "Một cô bé ở quê, còn muốn vào trong tòa cao ốc của chúng ta sao?"

"Ai da, có phải cô nào không giữ thân mình trong sạch không?"

"Ai mà biết được nhìn thấy đúng là một tên nhà quê."

Ngũ Y Y bị chọc tức, nhìn chằm chằm vào những người này, lập tức la to: "Tôi tới tìm Hoắc tổng Hoắc Phi Đoạt của các người."

Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó cười phá lên.

Vẫn còn có những người bị hoang tưởng đến mức độ như vậy!

Còn nói cái gì Hoắc tổng nữa chứ?

Hoắc tổng là người nào mà ai cũng có thể muốn gặp là gặp sao?

Dù cho Phó thị trưởng muốn gặp, cũng phải xem bọn người của Hoắc Phi Đoạt có vui vẻ hay không?

Từ trên lầu ba người đi xuống, bước chân của họ rất vội vã.

Ngoài bảo vệ ra còn có mấy người nhân viên nữ kia bị dọa sợ tới mức không nói nên lời.

Là vệ sĩ cao cấp nhất ở bên cạnh Hoắc tổng!

Nghe nói thuộc hạ của tập đoàn Đế Vương là người đứng đầu công ty Hắc Đế.

"Anh Trung..." Bảo vệ cúi đầu chào A Trung.

A Trung dẫn hai người trẻ tuổi chạy đến, cũng không nhìn đến những người kia, mà chạy thẳng đến trước mặt Ngũ Y Y, cung kính cúi đầu một góc chín mươi độ chào cô: "Ngũ Y Y tiểu thư, cô đã tới."

Hai người đi sau lưng A Trung cũng cúi đầu chào.

A Trung nổi tiếng trên giang hồ, thế nhưng lại đối với cô cung kính như vậy!

"Chú A Trung, chú tới rất đúng lúc, anh bảo vệ này không cho tôi đi vào, còn không cho tôi dừng xe ở chỗ này nè."

A Trung hung hăng trợn mắt nhìn người bảo vệ một cái, sau đó cười nói ôn hòa: "Bọn họ không hiểu chuyện, cô đừng để ý đến bọn họ. Chắc chắn xe của cô không thể để ở chỗ này, phải đi thang máy đưa đến trước cửa phòng Hoắc tổng, như vậy xe của cô mới không chịu ủy khuất."

*****

Mọi người đều trợn to hai mắt.

Một chiếc xe đạp leo núi cũ kĩ, lại công khai đi vào tập đoàn Đế Vương, còn ngồi thang máy, trực tiếp đưa đến trước cửa phòng Hoắc tổng sao?

Đây là đãi ngộ gì?

"Cái tòa nhà cao này đều là tập toàn Đế Vương sao?"

"Đúng vậy, đều là tập đoàn Đế Vương." A Trung tính tình rất tốt giải thích.

Hai người đi sau lưng A Trung dắt xe đạp của Ngũ Y Y đi lên lầu.

Ngũ Y Y nhìn tòa nhà một chút rồi hỏi: "Tòa nhà này là cho thuê sao?"

A Trung nở nụ cười: "Thế nào là cho thuê đây? Tất cả đều là chúng tôi tự mua đất rồi sau đó xây dựng lên."

Ngũ Y Y giật giật khóe miệng.

Mẹ ơi! Đúng là rất có tiền!

Mảnh đất này phải rất nhiều tiền! hơn nữa xây dựng lên như vậy, lại càng thêm đắt!

Hoắc lão đại quả thật rất có tiền!

A Trung cùng Ngũ Y Y đi vào phòng khách.

Người bảo vệ và mấy người nhân viên nữ kia vẫn còn đang trong tình trạng ngây ngốc.

Sử dụng thang máy chuyên dụng dành cho Hoắc Phi Đoạt trực tiếp lên tầng hai mươi chín.

"Y Y tiểu thư, đây chính là cửa phòng của Hoắc Tổng, mời cô đi vào."

A Trung cúi đầu chào rồi rời đi.

Ngũ Y Y nhìn hai bên một chút, nơi này tương đối yên tĩnh, Hoắc Phi Đoạt sẽ rất hưởng thụ. Phòng làm việc của hắn xa như vậy, những công việc thư ký phức tạp nhất đều ở bên ngoài.

Lúc này cô gõ cửa một cái.

"Hoắc tổng! Có thể vào không? Tôi là Ngũ Y Y."

Ngũ Y Y nói xong, liền đem mặt áp sát vào cánh cửa để nghe, nhưng mà rõ ràng cánh cửa này chất lượng rất tốt nên không nghe được động tĩnh gì.

Sau khi Ngũ Y Y chần chờ, lấy tay vặn khóa cửa. Ôi, cánh cửa này không có khóa, Ngũ Y Y mở cửa đi vào.

"Wow." Sau khi đi vào, Ngũ Y Y liền kinh sợ kêu lên một tiếng.

Không hổ danh là nhà giàu số một ở châu Á.

Nơi này là phòng làm việc sao, giống phòng Tổng Thống tiếp khách thì đúng hơn.

Bàn làm việc cực lớn, phía sau là cửa sổ sát đất.

"Từ chỗ này nhìn xuống, trên đầu còn choáng váng đây." Ngũ Y Y đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ và dòng người qua lại ở bên dưới nhỏ như con kiến.

Ngũ Y Y ngồi trên ghế của lão đại Hoắc Phi Đoạt thử tính đàn hồi của nó.

Cái ghế này quả thật rất rộng, ngồi rất thoải mái, xoay chuyển qua lại còn rất tốt.

"Ừ, tư vị của lão tổng thật không tệ." Ngũ Y Y rạo rực lẩm bẩm, nhìn xung quanh phòng làm việc một lúc, buồn bực: "Nhưng mà người đâu? Chú Hoắc người ở đâu?"

Bên kia còn có cánh cửa đi vào bên trong, có thể là cửa phòng nối tiếp với phòng nghĩ ngơi, không chừng Hoắc lão đại đang nghỉ ngơi ở bên trong.

Đi xem một chút!

Đi vào cánh cửa bên cạnh, bên trong phòng là một quầy rượu nhỏ, bạn bè có thể ngồi trên ghế salon uống rượu, thưởng thức trà.

"Thật sự sẽ rất hưởng thụ." Ngũ Y Y bĩu môi.

Nhìn vào bên trong, còn có một cánh cửa nữa.

"Chóng mặt, nhiều cửa như vậy, không sợ phiền phức sao, giống như mê cung. Chú Hoắc? Hoắc Phi Đoạt! Người ở đâu?"

Ngũ Y Y gãi đầu, đành phải mở một cánh cửa nữa.

A, hình như nơi này là phòng ngủ, có một cái giường lớn rất thoải mái, còn có tủ quần áo, xem ra ngày thường lúc chú Hoắc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.

Vào đến giữa phòng, vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Phi Đoạt đâu.

Ngũ Y Y cắn răng, nhìn một cánh cửa nữa: " Nếu như hắn vẫn không có bên trong cánh cửa này! Tôi sẽ đi! Thật tức chết đi được mà!"

Ngũ Y Y tức giận đẩy cánh cửa nối liền với phòng ngủ kia ra.

Hồng hộc!

Cửa vừa mở ra, cảnh tượng đầu tiên là một tầng hơi nóng bay vào mặt.

Ngũ Y Y lấy tay nhỏ bé quạt quạt mới nhìn thấy rõ tình huống trong căn phòng này.

Đây là một phòng tắm!

Vòi sen, cái gương, bồn tắm....

Bên trong bồn tắm tràn đầy nước, trên mặt nước tràn đầy bọt bong bóng, mà Hoắc Phi Đoạt lại đang nằm trong bồn tắm này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)