Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 24

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 24
Cho em xem đủ rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Nhân Ai cùng Ngũ Nhân Tâm bị xe của Hoắc Phi Đoạt đưa về Ngũ gia trang.

Mới vừa về nhà, Ngũ Phong Tập giật mình.

"Nhân Ái, Nhân Tâm làm sao vậy?"

Khóe miệng Ngũ Nhân Tâm dính máu tươi, nhắm mắt lại, giống như con búp bê vải yếu ớt.

Ngũ Phong Tập há hốc miệng, bị dọa cho sợ đến nỗi hai tay đều run rẩy.

"Ba ba...... Ô ô...."Ngũ Nhân Ái nhào vào trong ngực Ngũ Phong Tập, cả người đứng khóc run rẩy.

Cô ta lần đầu tiên tiếp xúc với người của xã hội đen, không nghĩ tới dọc đường này bị những người hung bạo kia chêu ghẹo, cho nên kinh khủng như vậy.

"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hả?"

Ngũ Phong Tập vuốt bả vai Ngũ Nhân Ái.

"Ba ba, là tại Y Y, đều do Y Y...."

Một tên con trai còn trẻ tuổi đứng trong sân của Ngũ gia, ngạo mạn hắng giọng nói, "Lão đại của chúng tôi bảo chúng tôi chuyển lời với ông, hai cô con gái này của ông thật không có gia giáo, ngoài đường mà miệng phun đầy phân mắng chửi kêu loạn. Lão đại chúng tôi còn nói, chuyện hôm nay là hắn rút dao tương trợ, không có bất cứ quan hệ nào cùng Ngũ Y Y, nếu như ông tìm Ngũ Y Y gây rối, lão đại của chúng tôi lập tức hạ lệnh cho tất cả công ty của ông đều đóng cửa."

Giống như quan tòa hướng phạm nhân tuyên bố, cậu con trai kia nói xong nước miếng bay loạn, còn cau mày quay đầu hỏi một người khác, "Còn gì nữa không? Lão đại còn nói gì?"

"Không có. Lão đại nghe được mấy khuê nữ của ông ta mắng chửi người vô cùng tức giận, các người rất vinh hạnh, khuê nữ của ông là lão đại của chúng tôi tự mình ra tay đánh ngất xỉu. Không chết được, yên tâm đi. Lúc nãy có đánh mấy cái a."

Nói xong, mấy người to khỏe rối rít lên xe, kiêu căng phách lối lái đi.

Ngũ Phong Tập còn bị dọa cứng ngắc đứng trong sân.

Ngũ Nhân Ái lắc cánh tay Ngũ Phong Tập, tố cáo, "Ba ba, nên mắng Ngũ Y Y, nếu như không phải vì nó, Nhân Tâm sẽ không bị Hoắc Phi Đoạt đánh...."

"Mày im miệng đi!" Ngũ Phong Tập đột nhiên bộc phát hét lớn, dọa Ngũ Nhân Ái sợ trợn to hai mắt, một chữ cũng không dám nói.

Ngũ Phong Tập dậm chân, "Im miệng đi! Đừng làm loạn gây thêm chuyện! Làm sao con cùng Nhân Tâm lại đắc tội Hoắc Phi Đoạt? Đây không phải là muốn cái mạng già của ta sao? Người kia không nói giỡn, hắn nói làm cho công ty ta đóng cửa, ngày mai ta sẽ phải đi trên đường cái xin cơm! Đồ không biết trời cao đất rộng! Sau này không cho gây thêm rắc rối cho ta! Nghe hiểu không?"

Ngũ Nhân Ái vô cùng ủy khuất, cắn môi, hồi lâu mời hừ giọng nói, "Nghe được."

Tiêu Mai dựa khung cửa thầm thì, "Đã nói Ngũ Y Y đó không phải là cái đèn cạn dầu...."

Ngũ Phong Tập trợn mắt nhìn qua, "Nói cái gì đó!"

Tiêu Mai lập tức thu lại biểu cảm, chuyển đề tài, "Bộ dạng Nhân Tâm như vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngũ Phong Tập vô cùng phiền náo, khoát khoát tay, "Người ta không phải đã nói rồi sao, không chết được! Gọi bác sĩ tới đây khám cho Nhâm Tâm một chút."

Âu Dương Phúc Hi ở một của hàng bách hóa chọn đồ, nhìn hết sức mê mẩn.

Hoắc Phi Đoạt ngồi ở nơi xa trên ghế dài, một tay chống cằm, trầm tư.

Mắt đẹp thật sâu, nhẹ nhàng mờ mịt, xinh đẹp không nói hết.

A Trung đứng bên cạnh, âm thầm cảm khái lão đại diện mạo tuấn mỹ như thế, ngay cả đàn ông cũng phải chặc lưỡi hít hà.

Huống chi là phụ nữ?

Dĩ nhiên, trong này, ngoại trừ nha đầu Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cũng coi là phụ nữ sao?

Cô nàng ngốc nghếch xem lão đại của bọn họ như rau cải trắng!

"A Trung...."

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên âm u lên tiếng.

"Có!"

A Trung cúi người đi tới, hết sức ân cần.

Hoắc Phi Đoạt nhíu nhíu mày rậm, kéo khóe miệng, "Vốn là không muốn ra mặt, nhưng là con gái người ta, nếu bị đuổi ra khói nhà, như vậy cô ấy tất phải ở nhà kẻ khác."

*****

"A?" A Trung trực tiếp ngây người.

Lời của lão đại không đầu không cuối, làm sao trả lời?

"Ừ, đúng vậy." Bất kể hắn nghe hiểu hay không, nghe theo lời của lão đại sẽ không sai.

"Gọi điện thoại, tôi muốn trực tiếp nói chuyện cùng lão già Ngũ Phông Tập kia."

"Dạ.... A! Tại sao vậy, lão đại?"

A Trung nhíu mặt lại.

Lão già Ngũ Phong Tập kia là cái gì, hắn làm sao xứng nói chuyện cùng lão đại của bọn họ?

Hoắc Phi Đoạt đã không còn nhẫn nại, "Nhanh lên một chút!"

"Vâng!"

A Trung tìm được số điện thoại của Ngũ Phong Tập, gọi đi.

Bên kia Ngũ Phong Tập vừa nghe nói là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới, đã sớm bị dọa cho tè ra quần.

Vừa dùng sức lấy tay lau mồ hôi sau ót, vừa gật đầu nịnh nọt nói, "Mời ngài nói, mời ngài nói, có chuyện gì xin ngài trực tiếp căn dặn."

Chọc tới Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại, ai cũng đừng nghĩ giả hồ đồ.

A Trung buồn cười nói, "Gì chứ, lão đại của chùng tôi muốn đích thân nói chuyện với ông!"

"Hả?" Ngũ Phong Tập thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi.

Không phải chứ?

Nhân Ái cùng Nhân Tâm nhà mình chọc Hoắc lão đại tức giận như thế sao? Thậm chí tự mình đích thân phê bình sao?

Ô ô, sống hay chết, không chịu nổi.

Đưa điện thoại cho Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt bộ dạng thanh nhã, gác một chân lên, lành lạnh mở miệng, "Tôi là Hoắc Phi Đoạt."

Chỉ mấy chữ như vậy, dọa Ngũ Phong Tập sợ đến nỗi "Bùm" một cái trực tiếp đứng lên, nghiêm trang ngay ngắn, lớn tiếng nói, "Ngài khỏe không! Hoắc tổng! Kẻ hèn này thật cảm thấy xấu hổ, làm vô cùng sai, chết vạn lần cũng không hết tội!"

"Ừ, biết lỗi ở đâu rồi hả?"

Âm thanh Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng thoải mái.

"A.... . Cái này cái này.... . Tôi không có dạy dỗ ra đứa bé ngoan, hai đứa con gái ở ngoài đường mắng chửi người, thật sự là thô lỗ vô lễ.... ."

"Không đơn thuần là cái này."

"Hả?" Ngũ Phong Tập đang cấp bách lại bị hù dọa ra toàn thân mồ hôi lạnh.

Không đơn thuần là cái này? Còn có cái gì?

"Kia.... ."Ngũ Phong Tập dùng sức lau mồ hôi.

"Con gái nhà mình làm sao có thể đuổi khỏi nhà, ở cùng một chỗ với người ngoài? Người cha nhẫn tâm như vậy, làm ăn nhất định làm không tốt."

Cái gì! Ngũ Phong Tập trố mắt.

Có ý gì?

Lời này của Hoắc Phi Đoạt.... . Có ý gì?

Hoảng hốt hai giây, Ngũ Phong Tập mới hiểu được, dùng sức gật đầu nói, "Tôi hiểu, tôi đã hiểu! Sau này tôi sẽ không đánh đuổi Ngũ Y Y đi, nhất định đối xử thật tốt với Y Y!"

"Muốn lập tức. Người ở bên ngoài nơi đó, ngẩn ngơ nhiểu thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm."

"Dạ dạ dạ, tôi lập tức để cho nó về nhà! Lập tức làm!"

Hoắc Phi Đoạt đích thân nói xong, không nói nhiều chữ, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngũ Phong Tập còn đứng tại chỗ ngây ngốc gật đầu, càng không ngừng nói, "Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ......."

Hoắc Phi Đoạt đưa điện thoại cho A Trung, tự nói, "Tiểu bạch thỏ kia, đặt ở bên người nào, ta đều không yên tâm."

A Trung rùng mình một cái.

Lão đại à, thì ra ý tứ trong lời của anh là như vậy sao? Tiểu bạch thỏ kia đặt ở bên cạnh anh mới đúng là nguy hiểm đó.

Ngũ Y Y đang lẩm bẩm, "Ai nha nha, thật không nghĩ tới, một phần tử nguy hiểm tính tình xấu xa như vậy, vẫn có phụ nữ thích hắn? Thật có tinh thần dâng hiến! Lòng tin chủ nghĩa anh hùng không sợ chết!"

Tiêu Lạc chỉ muốn cười.

Nghe lời của Y Y, cô đối với Hoắc Phi Đoạt không có một chút tình cảm yêu thích.

Thật tốt quá. Cuối cùng an toàn.

Điện thoại di động của Ngũ Y Y vang lên, cô cẩm điện thoại lên, vừa nhìn, vốn là khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống, nhất thời lại trở nên tối tăm.

*****

"Làm sao vậy?" Tiêu Lạc nhìn sắc mặt Ngũ Y Y, "Là ai?"

Ngũ Y Y máy móc quay màn hình cho Tiêu Lạc nhìn, lạnh lùng nói, "Của ông ấy. Không muốn nhận điện thoại, phiền chết!"

Tiêu Lạc khuyên, "Nghe đi, nói thế nào đó cũng là ba ba của em, em cũng không thể cả đời không nói chuyện với ông ấy?"

Ngũ Y Y suy nghĩ một chút, nghe máy.

"Y Y à! Con đang ở đâu vậy?" Vừa nghe máy, âm thanh lo lắng của Ngũ Phong Tập liền truyền qua đây, "Y Y à, con về nhà nhanh lên! Không cần lại làm ba ba tức giận! Ngay lúc đó ba ba đã hối hận, biết đã trách lầm con, không nên đánh con, ba ba xin lỗi con có được không? Y Y à, đứa bè ngoan, là ba ba không đúng, hiểu lầm con, cầu xin con tha thứ cho ba ba đi, ba ba cũng rất yêu con, con về nhà nhanh lên, đừng làm ba ba lo lắng. Có được không?"

Ngũ Y Y nhất thời giật mình đứng lặng.

Từ nhỏ cô vẫn khát khao có được tình thương của cha, khát khao được giống như những đứa nhỏ khác, mỗi ngày lúc ăn xong cơm tối, có thể một tay dắt mẹ, một tay dắt ba, cả nhà ba người ra ngoài đi dạo.

Trong tâm của cô, luôn là đói khát trông mong tình thương của cha phủ xuống.

Cô thiếu cảm giác an toàn, thiếu tình yêu thương con.

Cho dù bề ngoài của cô có bao nhiêu bướng bỉnh và kiên cường, đó cũng chỉ là hình tượng bên ngoài, sâu trong nội tâm, cô là một đứa nhỏ mềm lòng yếu ớt.

Mong muốn được ấm áp, mong muốn được quan tâm, muốn được yêu thương.

"Thế nào? Tại sao không nói chuyện?" Tiêu Lạc nhỏ giọng hỏi.

Ngũ Y Y mới run rẩy mi mắt, giọng nói khô khốc hướng về phía điện thoại, ".... . Được."

"Nhất định nhanh trở lại a, ba ba chờ con! Đứa bé ngoan, ba ba biết con sẽ không giận, là cha ruột, ta giáo dục con cũng là quan tâm con, dĩ nhiên, ba ba biết, ba ba dùng phương pháp quá thô bạo, là không đúng, sau này ba ba nhất định đổi lại. Y Y à, nhanh về nhà đi."

Cúp điện thoại, Ngũ Y Y vẫn bị vây trong trạng thái hoảng hốt.

Tiêu Lạc vỗ đầu nhỏ của Ngũ Y Y, cười nói, "Có phải anh rể nói xin lỗi với em không? Anh đã nói rồi, ông ấy là ba ba của em, đối với em như vậy cũng là quan tâm tới em."

Ngũ Y Y mới giật mình tỉnh lại, nháy nháy mắt to, nhìn hai bên một chút, lúng túng nói, "Ai nha, trời không cón sớm, em đã ở bên ngoài dạo chơi lâu như vậy, cần phải về. Em còn một chồng bài tập chưa làm xong đây! Cần phải nhanh trở về hoàn thành. Nếu không.... Anh đưa em về được không?"

Tiêu Lạc gật đầu một cái, "Được, về nhà."

Tiêu Lạc chở Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang.

Ngũ Phong Tập và Tiêu Mai đã sớm chờ đợi ở trước cổng nhìn.

"Y Y à, đã trở lại, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Ngũ Phong Tập tươi cười quá mức, vỗ vỗ bả vai Ngũ Y Y, dắt cô đi vào trong nhà.

Tiêu Mai đón Tiêu Lạc, vừa nhìn mặt mũi vừa nói, "Tối hôm qua em không để cho nha đầu này chiếm tiện nghi chứ?"

"Chị! Nói cái gì vậy?" Tiêu Lạc nhíu mày.

"Chị nói sai sao? Nó là loại phụ nữ không thể dính vào người, dính một chút chính là rắc rối!" Tiêu Mai vừa đảo con ngươi vừa nói, vỗ vỗ quần áo cho Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc gỡ tay Tiêu Mai ra, đi về phía xe hơi.

Tiêu Mai trợn to mắt, "Ai ai ai! Em làm cái gì vậy? Em không ở nhà còn đi đâu vậy!"

Tiêu Lạc lên xe, hướng về phía Tiêu Mai bên ngoài cửa xe nói, "Chị, không phải em đã nói rồi sao, em chính thức dọn ra ngoài."

"Không được! Em không thể dọn ra ngoài! Một mình em ở bên ngoài, ăn cơm luôn là không hợp khẩu vị, em ở ngày dưới mí mắt chị, dù gì cũng có thể ăn cơm nóng hổi! Chị không để cho em đi!"

*****

"Chị...."

"Em đi thử xem!" Tiêu Mai vừa nói, vừa dang hai tay ra, ngắn ở trước xe, kêu la, "Tới đây, em muốn đi hãy đè qua người của chị đây này!"

"Chị cả!" Tiêu Lạc phát sầu xoa lông mày.

Ngũ Nhân Ái nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được nói, "Lạc, đừng đi. Ngộ nhỡ Y Y lại bị ba ba trách đánh, đến lúc đó anh còn có thể bảo vệ nó."

Tiêu Lạc nhíu chân mày, không vui nói, "Lám sao cô biết, Y Y còn bị trách đánh?"

Ngũ Nhân Ái cười khổ, "Được rồi, coi như em chưa nói gì."

Tiêu Lạc suy nghĩ, quả thật lo lắng cho Ngũ Y Y, thở dài xuống xe.

Tiêu Mai cười, ôm cánh tay em trai cùng đi vào trong nhà.

Ngũ Nhân Ái tan nát cõi lòng.

Quả nhiên, chỉ mang Ngũ Y Y ra, mới có thể giữ được Tiêu Lạc.

Mục đích anh ta ở lại, chỉ là vì Ngũ Y Y.

Trong thư phòng, Ngũ Y Y mở căng mắt to, chứa một tầng hơi nước, không dám tin run giọng hỏi, "Cái gì? Ông để tôi trở về, ông nói xin lỗi với tôi, chỉ là bởi vì Hoắc Phi Đoạt? Chính là ông sợ hắn bắt công ty của ông giải tán ông mới để cho tôi trở về?"

Ngũ Phong Tập vẫn còn khuyên nhủ, "Con còn nhỏ, không biết thế lực của Hoắc Phi Đoạt đáng sợ cỡ nào, người như thế ngàn vạn lần không thể đắc tội, sau này con cùng các chị có cái gì bất hòa, ở nhà ồn ào là được rồi, đều là người một nhà, không cần đem chuyện làm lớn ra bên ngoài. Con có biết bây giờ làm ăn có bao nhiêu khó khăn không? Cạnh tranh lại tàn khốc, không có người đứng sau lại càng không có chỗ đứng tốt, chúng ta nếu chọc Hoắc Phi Đoạt mất hứng nữa, hắn sẽ bóp chết ba ba của con giống như bóp chết một con kiến, Y Y."

Trong tâm Y Y như có một ngọn lửa, trong nháy mắt liền tắt rụi.

Cười lạnh nói, "Tôi vốn không nên có mơ tưởng viển vông gì."

"Cái gì?" Ngũ Phong Tập căn bản không có nghe được những lời này của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y chế nhạo một tiếng, nâng cằm nói, "Không phải là sợ chọc giận Hoắc Phi Đoạt sao? Vậy thì sau này không nên chọc tôi! Bây giờ tôi là nữ phục vụ của Hoắc Phi Đoạt! Hiểu chưa, thương nhân Ngũ Phong Tập."

Nói xong, Ngũ Y Y kéo cửa, đi ra ngoài.

Ngũ Phong Tập trợn to hai mắt, "Nữ phục vụ? Nha đầu này cũng giỏi thật, rất biết kết giao với nhân vật cấp cao, thế mà trà trộn thành nữ phục vụ của Hoắc Phi Đoạt, trình độ rất cao a. Gì? Mới vừa rồi nha đầu này kêu ta cái gì? Dám kêu cả họ tên của lão tử? Nha đầu này!"

Sau đó suy nghĩ, Ngũ Phong Tập còn thở phào nhẹ nhõm thật sâu, cười, xoa xoa tay đi thong thả trong thư phòng tự nói, "Tốt! Cái này thật tốt quá! Y Y lại là nữ phục vụ của Hoắc Phi Đoạt! Quan hệ này thật tốt! Sau này muốn đến gần Hoắc Phi Đoạt, vậy thì có lý do rất tốt a! Y Y à, Y Y? Cha đã nói với con, con ngàn vạn lần phải làm việc tốt hơn, ngàn vạn lần không nên chọc Hoắc lão đại không vui!"

Ngũ Y Y dựa vào cửa thư phong, dừng lại mấy giây, mỡi miễn cưỡng đứng vững.

Quá có tính châm chọc!

Là mình quá nực cười đi?

Lại vẫn ảo tưởng, có thể có được tình thương tràn đầy của cha!

Người thương nhân đó, ông ta làm sao hào phóng như thế, chịu cho cô tình thương của cha đây?

Nói đến nói đi, vẫn là vì chính bản thân ông ta, vì cái gọi là làm ăn của ông ta!

Tiêu Lạc đi tới, "Y Y...."

Ngũ Y Y mí mắt cũng không nâng, lạnh lùng nói, "Em có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước."

Nói xong, cúi đầu, vội vã lên lầu.

Ăn cơm tối xong, Hoắc Phi Đoạt lấy áo khoác đi về phía cửa, Phúc Hi tinh mắt, lập tức đuổi theo, "Anh Phi Đoạt, đã muộn thế này, anh còn muốn ra ngoài sao?"

*****

"Ừ, anh ra ngoài có chút việc."

"Việc gì, đã trễ thế này anh còn ra ngoài sao?"

"Là việc quan trọng. Em ngủ trước đi."

"Em không ngủ. Em muốn đi với anh."

Hoắc Phi Đoạt xụ mặt, lạnh lùng liếc Phúc Hi nói: "Phúc Hi, em cần phải nghĩ ngơi, không được tùy hứng hồ đồ vậy."

Phúc Hi bĩu môi không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu cọ cọ mũi giày.

A Trung đã chuẩn bị xe sẵn sàng, vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi ra, hắn cung kính mở cửa xe.

Hoắc Phi Đoạt tuấn tú phong độ vừa ngồi vào trong xe, chiếc xe vọt ra ngoài như một mũi tên xé gió.

Phúc Hi mất hứng cào cửa, tức sùng máu nói: "Hừ! Em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh! Tối nay sẽ thành. Để xem anh còn luôn coi em là đứa con nít không? Tiếng Trung Quốc nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là gạo nấu thành cơm! Tối nay em sẽ thành cơm chín. Anh cứ chờ xem!"

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe nhìn đồng hồ, chân mày hắn nhíu lại, hỏi A Trung ngồi ở phía trước: "Đã chuẩn bị đồ xong chưa?"

A Trung cầm bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, đã chuẩn bị xong."

Ngũ Y Y tắm xong mặc áo ngủ, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Tin nhắn của ai à?

Ngũ Y Y thở dài nhìn điện thoại di động: "Hả? Hả? Là chú Hoắc?"

Một tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: "Đã ngủ chưa?"

Ngũ Y Y nhấn nhấn trả lời tin nhắn: "Không có, làm sao vậy?"

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại liền vang lên, là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại lại.

Ngũ Y Y có chút hốt hoảng, cô ngồi thẳng dậy, ho khan một cái, sau đó mới bấm nút nghe: "Này!"

"Em đi ra ngoài một chút."

"A?" Ngũ Y Y trợn mắt.

Cái gì chứ, không thèm hỏi thăm thì thôi, vừa mới nói chuyện đã ra lệnh người ta rồi.

"Trước cổng nhà em cách năm mươi mét về hướng đông, lập tức đến ngay."

"Cái gì?"

Lời này của Hoắc Phi Đoạt là có ý gì?

Chẳng lẽ hắn.... Hắn đã đến trước cổng nhà mình sao?

Hoắc Phi Đoạt làm việc luôn kiên quyết, lại còn thần thánh như vậy sao?

"Cái quái gì mà nhiều như vậy? Đến đây nhanh lên."

"Khoan đã, tôi nói này, tại sao?" Ngũ Y Y cào tóc.

"Vớ vẩn nhiều quá! Đến đây nhanh lên."

Hoắc Phi Đoạt trực tiếp cúp điện thoại.

Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động bĩu môi nói: "Cắt, chỉ biết hung dữ với người khác, hung dữ gì mà hung dữ, Lão đại Hắc đạo thì giỏi lắm sao?"

Được rồi, cô thừa nhận, cô cực kì sợ hãi quyền thế, đặc biệt là Lão đại Hắc đạo gì gì đó, lại càng không dám chọc vào.

Ngũ Y Y cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Cô mang dép trong nhà, mặc đồ ngủ thật mỏng, vui vẻ chạy ra cửa.

"Cái người điên này, ở chỗ nào a." Ngũ Y Y lẩm bẩm, nhìn xung quanh một chút, dường như hướng đông có một chiếc xe đang đậu.

Xung quanh yên tĩnh, ngay cả người giúp việc cũng đã ngủ.

Ngũ Y Y ôm lấy hai cánh tay lạnh run cầm cập chạy về phía bên kia.

Có mấy chiếc xe hơi đang tắt máy, đắm chìm trong màn đêm. Nếu như Hoắc Phi Đoạt không nói phương hướng, thật sự không dễ dàng tìm ra.

Cách năm thước, Ngũ Y Y nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang dựa người vào cửa xe.

Nhìn kỹ, tiên tiểu tử này đẹp trai khiến nhiều người phải ghen tỵ.

Chân thon dài, eo săn chắc, sãi tay rộng rãi, gương mặt anh tuấn.

Có ai nghĩ tới người đàn ông có gương mặt đẹp tuyệt mỹ này, lại là Hoắc Phi Đoạt mà người ta vừa nghe đến tên đã sợ chết khiếp, một Lão đại Hắc đạo thủ đoạn hung ác tính cách tàn bạo.

"Chú điên rồi sao, hơn nữa đêm chạy đến đây làm gì? Chú không có bệnh chứ?" Ngũ Y Y lạnh cóng phải co hai tay lại, hít hít nước mũi.

Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Ngũ Y Y liền tiến lên phía trước, rất tự nhiên ôm cơ thể cô vào lòng, chỉ trích nói: "Đứa ngốc này, em không biết mặc áo khoác khi ra ngoài sao?"

*****

"Chú còn trách tôi, tại chú hối thúc tôi nhanh như vậy, giống như đang đòi mạng người ta."

Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y nhét vào chỗ ngồi phía sau xe hơi, trong xe đang bật hệ thống sưởi ấm, lúc này Ngũ Y Y dần dần cảm thấy ấm áp trở lại.

Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y để sưởi ấm cho cô, Hắn cười xấu xa nói: "A, là em quá nhớ tôi à, nếu có muốn nhớ cũng không cần gấp gáp như vậy, tôi cũng không muốn có một con mèo bệnh."

"Tôi nào có." Ngũ Y Y méo mặt.

Người này, không cần phải kiêu ngạo vậy chứ.

Trên chiếc xe này chỉ có hai người bọn họ ngồi ở chỗ ngồi phía sau, tay cô còn bị hắn nắm thật chặt.

Đột nhiên Ngũ Y Y cảm thấy không thoải mái liền đứng lên.

Tại sao.... có chút.... mập mờ.

Ngũ Y Y vụng trộm liếc nhìn lồng ngực vững chắc của Hoắc Phi Đoạt, wow ken két, được lời, được lời, người này mặc áo lót bó sát ngực, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ ngực ở bên trong.

Aiz, thật ra thì bên dưới của hắn mình cũng đã nhìn rồi, cái này thì coi là gì chứ? (=, =!)

Này, Ngũ Y Y mày đang ở đây suy nghĩ lung tung cái gì.

Tại sao có thể nhìn Hoắc Phi Đoạt giết người không chớp mắt này lại không ngừng chảy nước miếng nhỉ?

A di đà Phật, con không phải là sắc nữ, không được lúc nào cũng nhìn đi nhìn lại cái lớn mạnh bên dưới của chú Hoắc.

"Nha đầu, em nhìn tôi bằng ánh mắt này làm gì? Định ăn đậu hủ của tôi à?" Hoắc Phi Đoạt nhéo nhéo gương mặt của Ngũ Y Y rồi cười xấu xa nói.

Làn da của cô ấy rất đẹp, trắng mịn nõn nà, cả cánh tay cũng mềm mại. Hắn thật muốn cắn cô một cái.

Hoắc Phi Đoạt híp lại đôi mắt như chim ưng, trong ánh mắt lóe lên một chút hài hước.

"Cái gì, không có. Chú đừng nói bậy chứ. Tôi rất trong sạch." Ngũ Y Y vội vàng rời khỏi ánh mắt tà ác.

Ánh mắt nóng rực của Hoắc Phi Đoạt di chuyển trên người Ngũ Y Y, từ cổ áo ngủ của cô nhìn xuống, có thể thấy được hai đôi gò bồng bảo đang đội lên, đặc biêt là chỗ trắng nõn nà ở giữa khe, làm cho bên dưới bụng của hắn đột nhiên nổi lên phản ứng.

Chết tiệt! Lực kiềm chế của hắn vẫn luôn rất tốt, tại sao gần đây bộ dáng lúc nào cũng phát hỏa?

"Em là muốn quyến rũ tôi sao? Thế nhưng lại không mặc áo lót?" Hoắc Phi Đoạt cố ý nhìn vào trước ngực của Ngũ Y Y rồi nói mờ ám.

Ngũ Y Y hậu tri hậu giác*, lập tức há to mồm, "a" hét lên một tiếng chói tai, dùng móng vuốt nhỏ của mình che ngực lại, hối hận nói: "Chú thật đáng ghét! Vì người ta nôn nóng đi ra ngoài nên quên mặc."

Người nào đó nhàn nhạt nói: "Dù cho có nhìn toàn bộ đi nữa, cũng chẳng có gì để nhìn, nhỏ quá không đạt tiêu chuẩn."

"Cái gì?" Ngũ Y Y trợn to hai mắt, tức giận nói: "Chú đừng coi thường tôi, nói cho chú biết, ngực của cô nãi nãi đây ít nhất gì cũng cúp C nha." Ngũ Y Y ưỡn ngực.

Hoắc Phi Đoạt bày ra bộ dáng khinh thường liếc nhìn cô nói: "Vóc dáng em nhỏ như vậy, còn mơ tưởng mình có cup C? Em độn thêm chất xốp vào, rồi báo là số đo giả đi?"

"Chú chú chú chú......Chú không tin thì cứ nhìn xem." Ngũ Y Y suýt chút nữa tức điên lên.

Hoắc Phi Đoạt cười gian xảo: "Được, tận mắt nhìn thấy mới là thật, để tôi xác định một tý."

Ngũ Y Y trợn to hai mắt, bối rối.

"Chú thật là xấu xa, định giở trò lừa gạt để ăn sạch tôi à, tôi sẽ không cho chú nhìn! tại sao chú không cho tôi nhìn chú?"

Chú tưởng rằng tôi là đứa ngốc sao, lại để cho chú xác định?

Bàn tay của Hoắc Phi Đoạt chậm rãi nâng cằm Ngũ Y Y lên, đem gương mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, gương mặt tuấn tú của hắn đến gần, môi mỏng khẽ mở, đem khí nóng thổi đến trên cánh môi cô, hắn cười như không cười nói từng câu từng chữ: "Em đã quên rồi sao? Lúc trước tôi đã cho em nhìn đủ rồi. Vật nhỏ! Em cũng đã nhìn qua, không cần phải giả vờ vô tội. Người bị hại là tôi nha."

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.

Vài giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

"Đó, đó không phải là cố ý......"

Không cẩn thận nhìn thấy sao!

Phải biết rằng, sau lần nhìn thấy nơi đó của hắn, làm cô lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)