Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 01

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động. Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua.

Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường. Cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn nghiêm trọng như vậy.

Một chiếc xe con nhỏ màu đen nằm lật nghiêng ở ven đường. Một bên cửa kính đã vỡ tung, thân xe vì bị va chạm nên đã biến dạng. Bánh xe vẫn còn đang chuyển động trong không trung. Người bên trong không biết còn sống hay đã chết. Cách bên ngoài mấy mét, một chiếc xe tải lớn cũng bị lật vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp lép.

Mộc Hàn Hạ đang thất thần thì chiếc xe tải lại khởi động, đúng là đang muốn chạy trốn. Mộc

Hàn Hạ lập tức la lớn:"Đợi đã!" Chiếc xe tải lại tăng tốc.

Mộc Hàn Hạ lấy di động trong túi ra chụp ngay mấy bức ảnh.

Chiếc xe vận tải đã chạy đi xa.

Mộc Hàn Hạ dựng xe đạp ở ven đường, trong lòng cũng hơi căng thẳng, trước tiên cô gọi điện thoại cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát. Lúc này cô mới chạy đến chỗ chiếc xe con kia, đứng cách chiếc xe vài bước rồi dừng lại. Phía sau xe không có ai, ngồi cạnh ghế phó lái là một cô gái, đầu chảy rất nhiều máu, đôi mắt nhắm chặt, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê. Ngồi ở vị trí lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt cũng có rất nhiều máu, mắt mở to nhìn cô.

Làn da anh ta rất trắng, nhưng ánh mắt lại thâm thúy, tựa như lắng đọng tại nơi nào đó vừa yên tĩnh vừa thâm sâu, tựa như đá ngầm, chăm chú nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ khẽ hỏi:"Anh có thể cử động được không? Có muốn tôi đỡ anh ra ngoài không?"

Tiếng nói người đàn ông khàn khàn:"Đỡ tôi ra ngoài."

Biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút khẩn trương sợ hãi nào sau khi gặp phải tai nạn xe cộ. Mộc Hàn Hạ nhịn không được lại liếc nhìn anh ta, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô lập tức lùi lại.

Mộc Hàn Hạ mở cửa xe, anh ta đưa một cánh tay cho cô, Mộc Hàn Hạ dìu anh ta thật cẩn thận từ trong xe ra ngoài.

Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng gió thổi làm lá cây lay động rất khẽ. Đã sắp mười hai giờ, nơi này lại là một giao lộ lệch, thảo nào chả có mấy người đi qua.

Mộc Hàn Hạ đỡ anh ta nằm xuống ven đường, bản thân cũng ngồi xuống thở gấp. Tuy rằng nhìn anh ta rất gầy, nhưng người lại cao, khung xương lớn, trong chốc lát lại phải di chuyển như vậy ép Mộc Hàn Hạ quá mệt mỏi.

Hai người lặng lẽ ngây người trong mấy giây, anh ta nói:"Gọi xe cấp cứu."

Mộc Hàn Hạ:"Gọi rồi."

Anh ta tiếp tục nói:"Có... ghi nhớ biển số xe không?" Dường như đã cố hết sức khi nói chuyện.

Mộc Hàn Hạ cúi đầu nhìn anh ta ở bên cạnh. Trên tóc và âu phục toàn là máu, vừa nhìn âu phục đã biết là đồ cao cấp, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex. Ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh ta, hình dáng rõ ràng nhưng vẻ mặt tái nhợt. Dễ dàng nhận thấy đây là một con người có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, đến bây giờ vẫn chưa nói tiếng cám ơn nào với cô.

Mộc Hàn Hạ nói:"Đã chụp rõ ràng biển số xe. Vừa rồi cũng đã gọi điện báo cho cảnh sát, yên tâm. Tuy nhiên hiện tại anh nói nhiều như vậy, có phải máu sẽ chảy càng nhanh không?"

Người đàn ông liếc nhìn cô, một lát sau nhàn nhạt nói:"Cám ơn."

Mộc Hàn Hạ mỉm cười, quay người lấy trong ba lô của mình ra hai chiếc áo sơ mi, cũng chỉ có thứ này thôi. Cô dùng một chiếc cột chặt vào đùi đang chảy máu của anh ta, dùng chiếc còn lại lau máu trên mặt anh ta.

Áo sơ mi sạch sẽ mềm mại, còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng, người đàn ông cảm nhận được tay cô chuyển động vô cùng dịu dàng trên mặt, máu trên mặt đã được lau sạch, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Cơ thể vẫn còn đau đớn, anh ta cảm nhận được từng cơn đau tập kích trong đầu, khẽ nhắm mắt lại.

"Đi xem bạn của tôi." Anh nói.

"Được."

Mộc Hàn Hạ đi đến bên cạnh xe, người phụ nữ kia vẫn còn đang hôn mê, hơn nữa hình như còn đang bị mắc kẹt, Mộc Hàn Hạ không dám làm loạn, đánh bạo dò xét hơi thở của cô ấy, thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Hàn Hạ trở lại bên cạnh người đàn ông:"Bạn anh vẫn còn sống, nhưng còn chưa tỉnh."

Anh ta nói:"Cô đừng tùy tiện di chuyển cô ấy."

Mộc Hàn Hạ:"Tại sao tôi phải tùy tiện di chuyển cô ấy chứ?"

Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Mộc Hà Hạ nói:"Được rồi, tôi cũng không thể giúp anh thêm gì nữa. Xe cấp cứu chắc là cũng sắp tới rồi, kiên trì một chút." Nói xong vừa định đứng dậy đi lấy bình nước trong túi cho anh ta, bỗng chốc tay bị cầm lấy.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.

Anh ta yên lặng nhìn cô:"Đừng đi, ở lại đây chăm sóc tôi."

Mộc Hàn Hạ phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, nhưng đừng nhìn anh ta bị thương nặng, dù sao cũng là đàn ông, cô không thể thoát ra được. Hơn nữa tay anh ta còn trắng hơn tay cô, vừa to vừa thon dài, vừa nhìn đã biết là đôi tay sống an nhàn sung sướng.

Mộc Hàn Hạ đành phải nói:"Tôi không đi! Buông tay."

Anh ta hoàn toàn không nghe theo, vẫn nắm chặt tay cô. Mỗi ngón tay của Mộc Hàn Hạ đều bị tay anh tay quấn quanh. Còn cặp mắt anh ta vừa đóng vừa mở, xem ra ý thức cũng hơi mơ hồ.

"Trước khi xe cấp cứu đến..." Anh ta bỗng nhiên lẩm bẩm, "Nếu cô đi, tôi sẽ đổ tội cho cô."

Mộc Hàn Hạ:"..."

Người này! Cô rốt cuộc cứu phải loại người gì thế này?

"Anh... anh đổ tội như thế nào? Chẳng lẽ nói với cảnh sát, tôi dùng thân thể va chạm vào xe con của bọn anh sao?"

Người đàn ông từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói gì.

Mộc Hàn Hạ đành phải để mặc cho anh ta nắm tay mình.

Nhưng cô biết giờ phút này đoán chừng thần trí của anh ta có chút mơ hồ, vừa rồi khi cứu anh ta ra ngoài, biểu hiện bình tĩnh như vậy, hiện tại lại mơ hồ, thật là biết ỷ lại cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đêm khuya dần dần gió nổi lên. Anh ta vẫn nhắm mắt, Mộc Hàn Hạ cúi đầu đánh giá anh ta.

Trán anh ta rộng, phần rìa lông mày rất cao, mũi cũng cao và thẳng, không phải loại đẹp trai đậm đặc nùng mặc, ngược lại đường nét ngũ quan của anh ta rất rõ ràng, lộ ra mùi vị khỏe mạnh thanh tú.

"Nếu rò bình xăng tạo ra cháy nổ, thì cô cứ đi đi." Anh ta từ từ nhắm mắt lại, rồi đột nhiên nói thêm.

Mộc Hàn Hạ khẽ đáp:"Yên tâm, vừa rồi tôi đã đặc biệt chú ý đến bình xăng rồi, tạm thời không có rò rỉ. Hơn nữa nếu thực sự xảy ra cháy nổ, thì cứu người phải cứu đến cùng đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên vậy, tôi sẽ cõng anh cùng đi. Còn bạn của anh thì tôi không thế chiếu cố được."

Anh ta im lặng trong chốc lát, khóe miệng bỗng nhếch lên:"Cô có sức lực lớn như vậy sao? Cổ tay nhỏ như vậy."

Mộc Hàn Hạ nói:"Vậy là anh nhìn nhầm rồi, tôi là người bán hàng chuyên làm việc nặng ở siêu thị."

Anh ta nhàn nhạt nói:"Đồ lừa đảo." Nâng mí mắt lên nhìn cô:"Không có nhân viên bán hàng nào thông minh xinh đẹp như vậy."

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười:"Aiz, tôi thấy ý thức của anh vẫn còn rõ ràng đấy, ý tôi là nửa câu sau."

Nhưng anh ta không nói nữa, từ từ nhắm mắt lại, mi tâm khẽ nhăn lại, dường như rất đau đớn, nắm tay cô cũng càng chặt hơn. Mộc Hàn Hạ rốt cuộc cũng cảm thấy anh ta đang chịu đựng, tiến lên khẽ nói bên tai anh ta:"Yên tâm, tôi thật sự sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh anh."

Anh ta không nói gì, cũng không nhúc nhích, hơi thở đều đặn dường như đang ngủ.

Lại đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng nghe được tiếng xe cấp cứu, Mộc Hàn Hạ khẽ rút tay từ trong tay anh ta ra, cầm di động, nghĩ đợi lát nữa sẽ đem ảnh chụp giao cho cảnh sát, bỗng nhiên lại cúi đầu.

Ngọn đèn xuyên qua lá cây tạo ra sự loang lổ mà yên tĩnh trên mặt anh ta. Tuy quần áo anh ta lộn xộn, trên người còn có vết máu, bộ dáng nhếch nhác, nhưng Mộc Hàn Hạ vẫn cảm thấy sườn mặt anh ta có hương vị đàn ông hơn bất cứ người nào cô từng gặp qua.

Mộc Hàn Hạ giơ di động lên, lén chụp trộm anh ta.

Thời gian làm việc của siêu thị Nhạc Nhã là bảy giờ, đêm qua ba giờ Mộc Hàn Hạ mới từ đồn công an trở về, vành mắt đen sạm ngồi trên xe buýt.

Tới cửa hàng bán đồ ăn sáng bên dưới siêu thị, cô uể oải ăn bún, vừa gắp được hai miếng, Hà Tĩnh đã tới.

Hà Tĩnh hấp tấp ngồi đối diện cô, vẻ mặt tràn trề ánh sáng bát quái:"Aiz, A Hạ, cậu có xem tin tức không? Nửa đêm hôm qua đối thủ một mất một còn của Nhạc Nhã chúng ta, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Vĩnh Chính, Trình Vi Vi gặp tai nạn xe!"

Mộc Hàn Hạ giống như du hồn, trong miệng vẫn còn ngậm bún, phải đập hai cái mới phản ứng lại:"Tai nạn xe?"

"Đúng vậy." Hà Tĩnh đưa điện thoại cho cô.

"Tổng giám đốc marketing tập đoàn Vĩnh Chính Trình Vi Vi và bạn gặp tai nạn xe." Dưới tiêu đề tin tức màu đen bắt mắt chính là hình ảnh giao lộ đêm hôm qua, nhưng không còn bóng dáng chiếc xe.

"À, tớ biết rồi." Mộc Hàn Hạ nói, "Hôm qua tan ca đêm tớ đã thấy, là tớ giúp bọn họ gọi xe cấp cứu. Hiện tại có lẽ... thoát khỏi nguy hiểm rồi."

"A!" Hà Tĩnh trừng lớn mắt, "Thật sao?"

Mộc Hàn Hạ nói qua loa một chút chuyện đêm qua với cô ấy, nhưng không nói chi tiết khi ở chung với người đàn ông kia.

Sau khi Hà Tĩnh yên lặng nghe xong, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:"Chỉ có vậy?"

"Chỉ có thế thôi."

"Cậu không để lại số điện thoại cho người ta để kiếm chút thù lao và gì đó sao? Người ta chính là người siêu cấp giàu có, cậu cứu mạng bọn họ, vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ đi, để cho bọn họ dùng chi phiếu đập bể cậu đi!"

Mộc Hàn Hạ vui vẻ nghe, vẻ mặt sám hối nói:"Đúng đúng đúng, giác ngộ của tớ thật sự là quá thấp. Lần sau nhất định nắm chắc cơ hội, tuyệt đối không bỏ qua!"

Hai người cười trong chốc lát, Hà Tĩnh lại nghiêm túc nói:"Nhưng cậu đừng nói chuyện này cho người khác nhé. Tuy nói cứu người là không sai, nhưng hiện tại Vĩnh Chính cạnh tranh vô cùng khốc liệt với chúng ta. Nếu rơi vào trong tai lãnh đạo, không chừng sẽ bị để ý đấy."

Mộc Hàn Hạ đáp:"Ừ, tớ biết rồi."

Lời tác giả:

Hì hì, mở hố mới, hoan nghênh các chị em độc giả cũ và mới, đi ngang qua nghìn vạn lần đừng bỏ qua nha, tác phẩm này là ngôn tình đô thị hiện đại, ngôn tình là nội dung chính, có ngọt có ngược, kết cục đại đoàn viên.

Như vậy bắt đầu làm bạn với Lâm Mạc Thần, Mộc Hàn Hạ và Lão Mạc, cùng vượt qua sự lạnh lẽo trong mùa đông ấm áp này.

*****

"Sushi đây sushi đây, sushi vừa thơm vừa mềm đây."

Trong miệng Mộc Hàn Hạ khẽ ngâm một tiểu khúc, đem một đám sushi vừa làm xong bỏ vào đĩa.

Ánh nắng sáng rực hóa thành viên ngọc. Thời gian vẫn còn sớm, khách hàng trong siêu thị vẫn chưa nhiều, tạo ra khoảng không vừa rộng rãi vừa yên tĩnh. Mộc Hàn Hạ mặc một bộ đồng phục màu đỏ của nhân viên bán hàng, đứng ở sau quầy hàng, nhàn rỗi không có việc gì làm, lại lấy ra mấy miếng sushi cô cảm thấy xinh đẹp vừa lòng nhất, đặt ở trong một chiếc đĩa không rồi chụp.

Bàn về kỹ thuật chụp ảnh, tuy nói chất lượng máy ảnh điện thoại của cô chỉ bình thường, nhưng khi cô chụp ảnh luôn được mọi người khen ngợi.

Trong bối cảnh sắp xếp ánh sáng mơ hồ, mỗi miếng cơm đều có vẻ lóng lánh chắc nịch, rong biển màu xanh, thịt bò màu đỏ, màu sắc vô cùng đẹp đẽ. cô gửi ảnh chụp cho nhóm bạn bè, lại thêm một số từ văn nghệ:"Sushi cá ba đồng cuốn với cá ngừ, một ngày đắm mình trong mùi thức ăn- by Mộc Hàn Hạ."

Nhanh chóng có một đống người bình luận khen.

Bạn học trung học A:"Đẹp quá!"

Bạn học trung học B:"Mới sáng sớm đã thực sự muốn gây thù chuốc oán rồi sao? Tôi còn đang trên mặt đất chạy đến công ty, chưa ăn sáng đâu đấy!"

Bạn học trung học C:"Mộc Hàn Hạ lại giả vờ văn nghệ, lau mồ hôi."

Cô gái bán đồ trang điểm:"Hạ Hạ chụp tốt thật!"

Tiểu Hỏa Nhi bán quầy thịt:"Ha ha, thịt lợn mới là vương đạo."

Bạn học trung học D:"A Hạ như cá gặp nước ở siêu thị vậy. Rảnh thì đến Hải Nam chơi nhé, mấy cây vải trong nhà tớ sắp nhanh chín rồi."

Mộc Hàn Hạ dựa vào quầy hàng đang vui vẻ đột nhiên thấy Hà Tĩnh mang theo hai quả sầu riêng bên người. Cô ấy là nhân viên bán quầy hoa quả, hít thở thật sâu, đặt sầu riêng lên giá hàng. Sau đó tiến đến bên cạnh Mộc Hàn Hạ, nhìn cô nói thầm:"Cậu đúng là biết hạnh phúc trong cảnh nghèo!"

Mộc Hàn Hạ buông di động:"Chẳng lẽ tớ nghèo thì không thể vui vẻ sao?"

Hà Tĩnh khúc khích cười, quét qua số sushi cô làm giống như mẫu, nhịn không được cảm thán:"Cậu xin đổi quầy làm gì, đổi đến đổi đi."

Vẻ mặt Mộc Hàn Hạ nghiêm nghị:"Cậu không biết sao? Mục tiêu nghề nghiệp của tớ chính là nắm giữ bảy mươi hai tuyệt kĩ của siêu thị."

"Cút xuống địa ngục đi!" Hà Tĩnh ngắt lời cô, ngừng cười thấp giọng nói, "Đừng cho là tớ không biết, cậu là muốn hướng lên trên. Cậu tự thi được bằng cấp chính quy, còn là đại học Giang Thành. Hừ, bộ dạng cậu lại xinh đẹp. Tương lai nếu leo lên trên, đừng có quên tớ đấy."

Hà Tĩnh cốc một cái lên đầu cô.

Siêu thị Nhạc Nhã thành phố Giang được thành lập vào những năm 1960, tổng giám đốc là Mạnh Cương, ba mươi lăm tuổi, độc thân ly hôn.

Mỗi ngày anh ta đến văn phòng rất sớm, bắt đầu điều hành hoạt động kinh doanh cả ngày của siêu thị, thường xuyên làm việc đến khuya, cùng tan tầm với nhân viên thu ngân và bán hàng. Tuy nhóm nhân viên bán hàng không có can đảm nói chuyện với anh ta, nhưng không ai là không biết, siêu thị này dưới sự dẫn dắt của anh ta mới có thể nhiều năm ổn định ở vị trí thứ nhất trong khu vực Hoa Trung.

Hôm nay Mạnh Cương vẫn giống như thường ngày, triệu tập các cán bộ quản lý các ngành mở hội nghị thường kỳ tuần. Ánh mặt trời buổi sáng vẫn còn ấm áp, trong phòng hội nghị, mọi người ngồi quanh bàn. Mạnh Cương ngồi ở vị trí chủ tọa, ngón tay cầm một điếu Vân Nam, nhàn nhã hút.

Không khí vốn dĩ yên lặng và nghiêm túc, nhưng đến khi Quản lý bộ phận thị trường phát biểu, có người âm thầm nở nụ cười.

Bởi vì Quản lý bộ phận thị trường mang đến một tin tức: Thiên kim chủ tịch, Tổng giám đốc marketing Trình Vi Vi của siêu thị đối thủ cạnh tranh Vĩnh Chính đêm hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thương tích rất nghiêm trọng.

Quản lý bộ phận mua sắm tính cách hơi nóng nảy, cười nhạo lên tiếng:"Nói thật, tôi không thể thông cảm được cho bọn họ. Chúng ta làm rất tốt ở chỗ này, Vĩnh Chính phải nhìn thành tựu của chúng ta, không nên mở siêu thị ở con phố phía trước, cạnh tranh với chúng ta, cướp đoạt việc buôn bán. Nói thế nào thì cũng là đáng đời."

Mọi người ồn ào thảo luận, đều có chút vui sướng khi người gặp họa. Mạnh Cương ngồi ở vị trí chủ tọa tuy không nói gì nhưng anh ta cũng không phải là người nhân từ phúc hậu, khóe miệng ngẫu nhiên cũng lộ ra ý cười.

"Mạnh tổng." Quản lý bộ phận thị trường có chút đăm chiêu nói:"Tôi nghe nói lần này đi cùng với Trình Vi Vi xảy ra tai nạn xe, còn có một người bạn của cô ta, là người cô ta mời từ Mỹ về giúp đỡ, giúp cô ta hoạt động cửa hàng mới."

"Nước Mỹ?" Có người hỏi, "Là ai?"

"Hình như là bạn học đại học của Trình Vi Vi, một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi."

"A..." Có người nở nụ cười nói với Mạnh Cương, "Mạnh tổng, thiên kim đại tiểu thư mang bạn học trở về xuất trận, Vĩnh Chính lúc này đúng là thật rách nát."

Tất cả mọi người đều cười, Mạnh Cương cũng mỉm cười nói:"Mọi người đừng có xem thường, hoạt động kinh doanh của Vĩnh Chính luôn thận trọng, gần đây cũng mở thêm mấy siêu thị ở các thành phố khác, thành tích cũng không tồi. Chờ khi bọn họ mở siêu thị, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị chu đáo để còn chiến đấu với bọn họ. Đúng rồi người Trình Vi Vi mời về giúp đỡ tên là gì?"

Quản lý bộ phận thị trường suy nghĩ một chút rồi đáp:"Hình như là... Lâm Mạc Thần."

Tới gần giữa trưa, Mộc Hàn Hạ vừa tiễn một vị khách hàng đi, lại gục xuống quầy ngủ gật.

Tối hôm qua ngủ muộn như vậy, cô mệt rã rời cũng là chuyện thường tình. Nhân lúc không có người, cô ngáp thật to rồi nhắm mắt lại.

Một lúc sau đầu cô bị va đập mạnh một cái, lập tức tỉnh. Trợn mắt nhìn xung quanh, định tiếp tục ngủ, liếc mắt một cái nhìn phía sau dãy tủ lạnh, Mạnh Cương và trợ lý của anh ta đang đứng ở chỗ đó.

Mộc Hàn Hạ lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, lấy tay sắp xếp lại một chút sushi trong quầy. Dường như người ngủ gật vừa rồi hoàn toàn là một người khác.

Cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của Mạnh Cương dường như vẫn còn dừng ở phía này, sáng rực như người bình thường nhưng cũng thâm trầm. Qua một lúc cô liếc mắt lên phát hiện bọn họ đã đi rồi.

Mộc Hàn Hạ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Mạnh Cương mỗi ngày đều tuần tra siêu thị, xem nhiều quầy, nhiều nhân viên bán hàng như vậy, nói không chừng vốn dĩ không hề liếc mắt về phía người như cô đâu.

Kết quả chưa được bao lâu, trợ lý Tiểu Trần của Mạnh Cương vừa mới đi lại quay lại, đứng ở phía sau quầy, tươi cười hòa nhã:"Mộc Hàn Hạ, Mạnh tổng gọi cô đến văn phòng anh ấy." Văn phòng của nhóm lãnh đạo và cán bộ ngay ở tầng trên siêu thị, còn văn phòng của Mạnh Cương ở cuối tầng bốn.

Đây không phải là lần đầu Mộc Hàn Hạ đến đây.

Lần trước là ba nắm trước, cô được tuyển đến làm nhân viên bán hàng ở siêu thị này. Ở trong hơn hai mươi người cùng được tuyển, Mạnh Cương lại chỉ hẹn gặp một mình cô.

Khi đó bộ dáng và cách ăn mặc của Mạnh Cương cũng không khác gì với hiện nay. Tóc húi cua, cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần tây, đeo một chiếc đồng hồ xịn. Khuôn mặt đen và cứng rắn, ngón tay thường xuyên kẹp thuốc. Lần đầu tiên gặp mặt Mộc Hàn Hạ đã chú ý tới ngón tay anh ta, khớp xương ở ngón tay kia chắc nịch, cứng rắn, ngăm đen, có vết chai thật dày.

Đến giờ Mộc Hàn Hạ chỉ nhớ ngày đó anh ta nói với cô một đoạn ngắn gọn:"Cô nhóc, tôi đã xem lý lịch tóm tắt của cô. Tuy cô chỉ có bằng trung học, nhưng là trường Lục Trung trường trung học tốt nhất. Ở nơi này làm việc cẩn thận, sau này sẽ có cơ hội."

Mạnh Cương cũng chỉ tốt nghiệp trung học, không có bối cảnh gì. Toàn bộ đều dựa vào bản thân, phải trải qua nhiều chông gai, từ nhân viên bán hàng siêu thị, leo lên viên chức chính thức, nhân viên chủ quản, quản lí... cuối cùng trở thành người đứng đầu siêu thị này.

Anh ta là mục tiêu phấn đấu trong lòng rất nhiều người trong siêu thị này bao gồm cả Mộc Hàn Hạ.

Khẽ đẩy cửa phòng khép hờ, Mộc Hàn Hạ vừa ngẩng đầu đã thấy Mạnh Cương ngồi sau bàn làm việc, bên cạnh là bể cá vàng, máy bơm nước cuồn cuộn chảy. Anh ta đang cầm một chén trà trong tay, trong phòng cũng có mùi trà và thuốc lá đan xen vào nhau. Nhìn thấy Mộc Hàn Hạ gõ cửa tiến vào, anh ta chỉ mỉm cười:"Ngồi đi."

Mộc Hàn Hạ hơi xấu hổ ngồi xuống, nghĩ thầm Đại Boss không đến mức bởi vì cô ngủ gật nên gọi cô lên đây chứ. Chuyện này bảo chủ quản răn dạy cô là được.

Trái tim cô càng đập mạnh.

Kết quả câu đầu tiên Mạnh Cương lại hỏi:"Đêm hôm qua ngủ không ngon sao?"

Tiếng nói của anh ta trầm thấp dịu dàng, nghe cũng không có ý trách móc. Mặt Mộc Hàn Hạ đã hơi đỏ, nhưng trong lỗ tai nghe rất rõ ràng tiếng bọt nước trong bể cá, cô cúi đầu khẽ đáp:"Vâng, Mạnh tổng, lần sau tôi sẽ không như vậy."

Cô vẫn còn mặc đồng phục màu đỏ, vừa rồi phải lên gặp Mạnh Cương mới bỏ mũ ra lộ ra mái tóc đuôi gà mềm mại. Hứa như vậy là vì muốn đi thật nhanh, hơn nữa trong lòng cũng khẩn trương, trán của cô đã lấm tấm một chút mồ hôi. Bởi vì mà da trắng, Trên mặt và cổ đều là màu trắng ngà mịn màng, vì ẩm ướt nên hơi lộ ra chút hồng. Cô cúi đầu, ánh mắt vốn đen sẫm buông xuống, lông mi vừa dày vừa dài. Hai bàn tay trắng nõn buông xuống bên cạnh người khẽ nắm lại.

Một lát sau, cô mới nghe thấy Mạnh Cương nói:"Đừng căng thẳng, hôm nay Mạnh tổng không phải trách cô chuyện này. Về sau chú ý là được."

"Cám ơn Mạnh tổng." Khóe miệng Mộc Hàn Hạ lén cong lên, lập tức lại kéo xuống, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh ta:"Vậy Mạnh tổng tìm tôi..."

Mạnh Cương nhìn chằm chằm cô:"Cô đã nhận được bằng Đại học chính quy tự thi chưa?"

Mộc Hàn Hạ ngượng ngùng cười:"Vâng, mấy ngày trước vừa nhận được."

Mạnh Cương cũng cười, cầm chén trà lên nhấp một ngụm:"Sau này đã có tính toán gì chưa?"

Mộc Hàn Hạ nhìn vẻ mặt anh ta, thăm dò đáp:"Trước đó, tôi đã đề cập với bộ phận tài nguyên nhân lực, muốn đến bộ phận thị trường làm việc."

"Tôi đã phê chuẩn rồi."

Mộc Hàn Hạ sửng sốt, vô cùng vui sướng, cũng trộn lẫn một chút vui sướng gian nan tỏa ra từ đáy lòng.

"Mạnh tổng, tôi..." Cô ngừng lại, khom lưng thật thấp với anh:"Cám ơn, cám ơn anh."

"Bình thường cô có tài ăn nói như vậy, sao hôm nay lại nói lắp thế?" Trong ánh mắt sâu xa của Mạnh Cương cũng có chút ý cười, gật đầu với cô:"Cô nhóc, làm việc cho tốt."

Cả người Mộc Hàn Hạ vẫn còn vây trong niềm vui sướng, lập tức đáp lại:"Mạnh tổng, tôi đã hai mươi hai tuổi, không còn là cô nhóc nữa rồi."

"Tuổi còn trẻ như vậy, ở trước mặt tôi còn không phải là cô nhóc?" Anh ta nói.

Một tháng sau.

Bởi vì công việc trong tay cần phải bàn giao, quầy thực phẩm tươi gần đây rất bận rộn, nên Mộc Hàn Hạ còn phải ở tỏng quầy mấy ngày nữa mới có thể đến bộ phận thị trường.

Đó là một buổi sáng sớm yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp. Mấy ngày nay, Mộc Hàn Hạ làm thay ca ở quầy bán đồ ăn sáng rất nhàn rỗi, nhưng cô là một người không chịu ngồi yên, nhanh chóng bắt đầu học làm bánh quy từ chỗ sư phó.

Lúc này khách hàng trong siêu thị vẫn còn rất ít. Trong loa trên đỉnh đầu đang phát bài "Mười năm" của Trần Dịch Tấn. Mộc Hàn Hạ khe khẽ ngâm nga, cô hát không hay, nói như Hà Tĩnh chính là"giống đứa trẻ không tìm thấy nhịp điệu".

Ngọn đèn dịu dàng chiếu trên quầy thủy tinh, mùi hương ấm áp xộc vào lỗ mũi. Mộc Hàn Hạ xoay người, bỏ bánh quy mới nướng vào quầy, miệng cất tiếng hát "Mười năm trước, em không biết anh, anh không thuộc về em..." liền nhìn thấy xuất hiện một đôi chân dài ở trước quầy.

Người nọ mặc âu phục đi giày da, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Mộc Hàn Hạ vẫn còn chưa xếp xong bánh quy, cũng không vội vã đứng dậy, cười nói:"Tiên sinh muốn mua gì? Đây là bánh quy mới nướng, ngài có muốn nếm một thử chút không?"

Bánh quy là cô mới vừa học làm ra, tuy hình dáng đơn giản, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.

"Bánh quy xấu như vậy có thể độc chết tôi hay không?" Người nọ nói.

Mộc Hàn Hạ giật mình, ngẩng đầu, lập tức bắt gặp một ánh mắt tối đen âm u.

Lời tác giả: "Tốt lắm, nữ nhân cô khiến cho tôi chú ý rồi." Nam chủ phúc hắc tìm được chính chủ báo ân. Anh ta tính báo ân như thế nào, hãy đợi lần tới giải quyết. Đồng thời tình địch Mạnh Cương của anh ta cũng dựa theo cách làm thông thường trong văn Lão Mặc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)