Vay nóng Tima

Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 02

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)

Siêu sale Shopee


Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt.

Ngày đó tuy rằng ngẩn người ở bên cạnh anh ta một lúc, nhưng trong bóng đêm ngọn đèn lờ mờ, nhìn thấy anh ta giống như cách một tấm vải mỏng vậy. Hiện tại thì khác biệt, anh ta đứng dưới ngọn đèn sáng rực trong siêu thị, tóc ngắn gọn gàng, âu phục chỉnh tề, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu đen, không đeo cà vạt.

Hai tay anh ta đút trong túi quần, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt kia giống y như đêm hôm đó, lạnh lùng thâm trầm quan sát cô.

Còn ấn tượng lần thứ hai của Mộc Hàn Hạ đối với anh ta cũng giống như lần đầu tiên: Người đàn ông này toàn thân tràn ngập từ "kiêu ngạo". Mực có thể rất nhạt nhưng viết vào trong xương.

"Cô Mộc." Anh ta chậm rãi mở miệng.

Mộc Hàn Hạ lộ ra biểu tình nghi hoặc:"Anh là..."

Sắc mặt anh ta hơi thay đổi một chút.

Không biết tại sao Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy hơi dễ chịu, lúc này cô mới bừng tỉnh lộ ra nụ cười:"A, là anh, tôi nhớ ra rồi, vết thương của anh đã ổn rồi à?"

Lúc này anh ta mới khẽ "hừ" một tiếng.

Mộc Hàn Hạ thực lòng nở nụ cười, nhìn mắt anh ta nói:"Chúc mừng anh."

Anh ta liếc cô một cái, rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó nói:"Tìm một chỗ, ngồi xuống nói chuyện."

"Tôi không đi được." Mộc Hàn Hạ nói, "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Anh ta im lặng mấy giây, đột nhiên nở nụ cười:"Nhân viên bán hàng?"

"Ừ, tôi không lừa anh mà." Mộc Hàn Hạ chắp tay sau lưng nhìn anh ta, "Đừng quên thêm tiền boa cho nhân viên bán hàng vừa thông minh lại xinh đẹp nhé."

Anh ta nhìn cô một cái, không vì sự hài hước và mặt dày của cô mà bật cười, anh ta chỉ cúi đầu nhìn vào bánh quy cô làm bày trong quầy hàng, dường như đang đánh giá tay nghề của cô.

Mộc Hàn Hạ hào phóng lấy ra mấy chiếc bánh đưa tới trước mặt anh ta:"Nếm thử một chút tay nghề của tôi."

Anh ta cầm lấy một chiếc bỏ vào miệng. Mộc Hàn Hạ không thể không chú ý tới tay anh ta bời vì nó hoàn toàn khác biệt với nhóm đồng nghiệp nam của cô. Ngón tay anh ta rất dài, trắng nõn, khớp xương gầy, không có tí thịt nào.

"Hương vị thế nào?" cô hỏi.

Anh ta không trả lời thẳng mà thản nhiên đáp:"Gói hết lại."

Mộc Hàn Hạ ngẩn người, đúng là con nhà giàu, mua một lúc hết cả một cân bánh quy 5 đồng 5 của cô. Cô cười nói:"Vậy không được, sao có thể bán hết cho anh được chứ, nhiều nhất chỉ bán cho anh được nửa cân thôi."

Tay chân cô nhanh nhẹn gói bánh cho anh ta, anh ta đứng ở bên ngoài quầy, lặng lẽ nhìn động tác của cô.

Mộc Hàn Hạ đưa bánh quy cho anh ta.

Hai người tạm thời không nói chuyện, cô cũng không biết nên nói gì với anh ta. Trong đầu bỗng chốc hiện lên một suy nghĩ, anh ta sẽ không đưa cho cô một tờ chi phiếu, cám ơn ân tình của cô đấy chứ?

Rất 囧, nhưng cô lại có chút thấp thỏm kích động.

Kết quả anh ta thực sự đưa tay vào trong ví, khóe mắt Mộc Hàn Hạ phát sáng nhìn động tác của anh ta, khuôn mặt từ từ đỏ lên.

Sau đó anh ta lấy ra một tấm card đưa tới trước mặt cô.

Mộc Hàn Hạ giật mình, là danh thiếp.

Tấm danh thiếp màu vàng nhạt, cứng, mỏng, không có mùi, không có hoa văn gì. Phía trên danh thiếp in hai hàng chữ màu đen ngắn gọn: Công ty hữu hạn thương mại Phong Thần Tổng giám đốc Lâm Mạc Thần.

Cô chưa từng nghe qua tên công ty này, còn cái tên Lâm Mạc Thần, cả ba chữ đều dài và mỏng, mơ hồ có lực, làm cho người ta cảm thấy đúng là tên của anh ta.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu vẫn chiếu ánh sáng trắng như trước, mùi bánh ngọt nóng hổi vẫn ngập tràn trong không khí, hai tay Mộc Hàn Hạ khẽ lau một chút trên tạp dề, lau đi dầu mỡ mới tiếp nhận danh thiếp của anh ta.

"Đến làm trợ lý hành chính ở công ty tôi." Anh ta nói.

Mộc Hàn Hạ ngây người.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới anh ta lại cho cô một công việc.

"Anh..." Cô nhất thời không nói nên lời, trong lòng dâng lên dòng nước ấm cảm động.

Dường như là đã dự đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, anh ta thản nhiên nở nụ cười:"Từ từ suy nghĩ."

"Không..." Mộc Hàn Hạ ngắt lời anh ta, trên mặt không kìm nén được nụ cười ấm áp, nhưng lại lắc đầu:"Cám ơn anh Lâm Mạc Thần, đã để mắt tới tôi. Nhưng không cần, tôi vẫn muốn ở lại Nhạc Nhã, cám ơn." Lâm Mạc Thần im lặng.

Mộc Hàn Hạ vẫn còn đang vui vẻ, nghĩ thầm, có nên cho anh ta thêm chút bánh quy nữa không, bỗng nhiên phát hiện tình trạng của anh ta hơi bất thường.

Anh ta lại dùng ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh nhìn cô, không khí quanh người anh ta như đang dần hạ xuống.

"Cô nói mình muốn ở lại siêu thị này làm nhân viên bán hàng?" Anh ta hỏi.

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, nghĩ thầm cô sắp lập tức được điều đến bộ phận quản lý, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc đáp:"Ừ, tôi thích làm nhân viên bán hàng nhất." Anh ta lại im lặng, nhưng Mộc Hàn Hạ có thể cảm nhận được bầu không khí dường như trở nên bế tắc. Cô nghĩ thầm tính tình người này đúng là kì lạ, không phải anh ta đến bày tỏ cảm tạ sao? Cô uyển chuyển cự tuyệt anh ta cũng không có gì, sao anh ta lại đen mặt như vậy.

Tuy nhiên cô vốn là người đại nhân đại lượng, đang muốn nói điều gì đó để làm dịu đi bầu không khí, đã thấy anh ta lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào, xem ra là chuẩn bị đi rồi.

Mộc Hàn Hạ không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Anh ta đeo kính râm chỉ lộ ra mũi và cằm, trên mặt không cười, một người rõ ràng là thanh tuấn, lại lập tức có vài phần lạnh lùng, nhưng Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới anh ta lại nói thêm mấy câu.

"Trong ba tháng, tôi sẽ phá hủy siêu thị này. Trước đó cô có thể đầu quân vào chỗ tôi, đây là báo đáp của tôi đối với ân tình của cô." Lâm Mạc Thần đi không lâu, đã có người đến gọi Mộc Hàn Hạ:"Mạnh tổng triệu tập họp bộ phận thị trường, gọi cả cô cùng đi." Mộc Hàn Hạ nhanh chóng chạy đến WC, thay bộ đồng phục đầy mùi bơ, mặc vào áo sơ mi quần dài, nhìn vẻ mặt cô gái trong gương có chút khẩn trương, cô cẩn thận buộc lại tóc, sửa sang một chút bộ quần áo hạ giá nhưng sạch sẽ, rồi mới đi ra ngoài.

Sợ muộn cô vội chạy lên lầu, khi đến cửa phòng họp, bước chân mới từ từ chậm lại, thần sắc giả bộ bình tĩnh trấn định, cổ họng cũng có chút khô khốc. Mở cửa ra, bên trong đã có đầy người ngồi, Mạnh Cương ngồi ở vị trí chủ tọa, như có chút cảm giác, anh ta ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, Mộc Hàn Hạ cung linh, hơi gật đầu, sau đó cúi đầu tìm một góc ngồi xuống.

Mạnh Cương dời mắt giống như cô không phải là sự tồn tại đặc biệt gì ở chỗ này.

Có người hút thuốc, có người thấp giọng nói chuyện, Mộc Hàn Hạ cầm sổ và bút trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm cuốn sổ trống rỗng, cảm giác giống như đang nằm mơ. Người nhanh chóng đến đông đủ.

Mạnh Cương khẽ gõ bàn:"Họp." Trong nháy mắt phòng họp trở nên yên tĩnh, Mộc Hàn Hạ nín thở tập trung, giống như những người khác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào vẻ mặt không giận tự uy của Mạnh Cương.

Mạnh Cương trầm giọng nói:"Tháng sau siêu thiệu mới của Vĩnh Chính khai trương, thảo luận một chút đối sách." Sau khi rời khỏi siêu thị Nhạc Nhã, Lâm Mạc Thần lái thẳng xe tới bệnh viện.

Trình Vi Vi ở trong phòng bệnh VIP, còn có hai người giúp việc của nhà họ Trình. Lâm Mạc Thần đi vào, cô ta liền phất tay để cho người giúp việc rời đi.

Lâm Mạc Thần ngồi xuống sô pha, Trình Vi Vi khẽ nhếch miệng với anh ta, trên đầu cô ta còn quấn băng, đùi phải bó thạch cao, cố sức mới nở được nụ cười này.

"Gặp được cô gái giúp chúng ta chưa?" Trình Vi Vi hỏi.

Lâm Mạc Thần duỗi chân, hai tay khẽ đặt lên đầu gối, nhìn cô ta:"Gặp rồi." "Đưa chi phiếu cũng coi như không bạc đãi cô ấy." Trình Vi Vi nói.

Lâm Mạc Thần từ chối cho ý kiến.

Trình Vi Vi nhìn anh ta cả người âu phục phẳng phiu, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt vì vết thương, nhưng vẫn anh khí bức người như cũ, cô ta không nhịn được cảm thán:"Ông trời thật sự không công bằng. Rõ ràng cả ahi chúng ta đều gặp tai nạn xe, anh đã có thể đi khắp nơi được rồi, còn em phải nằm viện một tháng." Lâm Mạc Thần mở chai nước khoáng, uống một hớp, khẽ nói:"Vivian, chúng ta là quan hệ hợp tác, chứ không phải quan hệ ràng buộc. Ý của em là đối phương hợp tác với em xảy ra tai nạn xe do em liên lụy cũng phải bị thương nặng giống em, mới là công bằng sao? Em có thành ý hợp tác không đấy?" Trình Vi Vi thực ra chỉ cố tình nghịch ngợm một chút, hé miệng cười:"Được rồi, Jacky, chỉ đùa với anh thôi. Nói đúng ra là em vốn mời anh đến bày mưu tính kế giúp em. Hiện tại phải một tháng nữa em mới có thể xuất viện, anh biết đám lão già trong tập đoàn kia, còn cả đám người trẻ tuổi, còn có mấy anh rể của em đều đang nhìn chằm chằm vào em đấy. Đầu tư cho siêu thị này rất lớn, em nhất định không thể để cho những người khác nhúng tay vào. Vì vậy, sư ca à, hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh thôi."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Ánh mắt Trình Vi Vi chân thành nhìn thẳng anh ta:"Anh cũng không thể không bắt tay chuẩn bị cho công ty mới được, anh tạm ngừng Phong Thần một chút, toàn quyền thay thế em quản lý siêu thị mới được không?" Lâm Mạc Thần cười, ánh mắt đảo qua cái chân đang treo ở giữa không trung của cô ta. Trình Vi Vi lập tức khẽ "ai u" một tiếng, giả vờ đáng thương, biểu hiện vết thương của mình còn rất đau.

Lâm Mạc Thần nói:"Khi nào thì anh lại giống như một người đàn ông vì phụ nữ vào nơi nước sôi lửa bỏng vậy? Huống chi em còn không phải là người phụ nữ của anh." Trình Vi Vi chỉ cảm thấy một luồng khí chắn trong ngực, lượn vài vòng mới đè xuống được. Vẻ mặt cô ta không chút để ý cười nói:"Biết rồi, sư ca. Anh nói ra điều kiện đi."

Lâm Mạc Thần nhìn cô ta:"Bắt đầu hay sau này, sản phẩm của anh sẽ ở trong hệ thống Vĩnh Chính, lợi nhuận 50-50." Trình Vi Vi đau lòng cắn răng nói:"Thành giao." Lâm Mạc Thần mỉm cười. Lúc này là chạng vạng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào bao phủ cả anh va cô ta. Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, dường nhu từ lúc Trần Vi Vi bắt đầu quen anh ta ở trường đại học, dù ở bất cứ nơi nào, dù đã cướp đoạt được bao nhiêu của cải, tư thế của người đàn ông này vẫn cao ngạo mà quyết đoán như vậy.

Ánh mắt Trần Vi Vi lướt qua đôi mắt hai mí thâm thúy của anh, đến khóe miệng hơi cong lên của anh, từ từ đến đôi vai gầy guộc của anh, cuối cùng dời đến..."Anh nâng đôi bàn tay quý một chút." Trần Vi Vi trêu chọc nói, "Số liệu báo cáo tiêu tụ của Nhạc Nhã mấy tháng nay đặt trên bàn bên cạnh anh." Lâm Mạc Thần cầm lấy, cúi đầu nhìn.

Trình Vi Vi nói:"Sư ca, em biết chuyện này cũng không dễ làm. Tầm ngắm của anh ở nước ngoài đều đổi mới, ngành nghề cũng tự do hơn. Ngành nghề của siêu thị chúng ta là hình thức buôn bán cố định, lợi nhuận ít. Hơn nữa em chỉ có một siêu thị cho anh chiến đấu thôi, nhưng em có thể cam đoan với anh, em đã xin được tiền vốn và chính sách ủng hộ có mức độ lớn nhất từ tổng công ty rồi, siêu thị mới cũng sử dụng những người đáng tin. Hi vọng anh có thể tận lực làm, không cần cảm thấy khó xử ở chỗ nào." Từng lời cô ta nói đều xuất phát từ nội tâm vừa hiểu rõ đại cục, nghĩ đến Lâm Mạc Thần ít nhiều gì cũng sẽ có chút khen ngợi cảm kích, không ngờ anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, khẽ cười nói:"Anh có gì khó xử chứ? Cuộc chiến giá cá, anh nhắm mắt cũng có thể đánh được."

*****

Bạn đã từng nhìn thấy siêu thị giảm giá nhiều nhất là bao nhiêu chưa?

Giảm giá 5% trên tổng số hóa đơn? Mua trong 50 trả lại 5 đồng, cao nhất là 15 đồng?

Hiện tại toàn bộ viên chức bộ phận thị trường đều đang thảo luận vấn đề này: vì để đối phó với việc khai trương của Vĩnh Chính, bọn họ cần phải thúc đẩy doanh số bán hàng là bao nhiêu để đả kích đối phương?

"Mỗi lần Vĩnh Chính khai trương đều ưu đãi từ 3-5%." Một chủ quản nói, "Lần này có lẽ cũng là xấp xỉ như vậy."

Một quản lí khác nói:"Nhưng chúng ta phải thừa nhận điều kiện mua sắm, chất lượng phục vụ của Vĩnh Chính tốt hơn chúng ta. Siêu thị của chúng ta đã mở được bảy tám năm, bọn họ là siêu thị mới, trang hoàng đẹp đẽ. Hơn nữa chất lượng nắm bắt của nhân viên bán hàng cũng tốt."

"Sắp tới phải trang trí và dọn dẹp lại siêu thị, còn cả chất lượng nắm bắt của nhân viên bán hàng nữa." Có người phụ họa nói.

"Bọn họ muốn thúc đẩy doanh số bán hàng, chúng ta cũng vậy." Có người nói, "Khách hàng xung quanh đây đều đã quen mua ở chỗ chúng ta, không tin bọn họ có thể cướp được những khách hàng vốn có ấy được."

Mọi người ồn ào thảo luận, còn Mộc Hàn Hạ cẩn thận nhanh chóng ghi chép. Trước kia cô là ở dưới nhìn lên, hiện tại đã ở trong đó rồi mới phát hiện những nhân viên của Nhạc Nhã đều rất thiết thực, hơn nữa kinh nghiệm lại phong phú. Chưa được bao lâu đã thảo luận ra được rất nhiều biện pháp đối phó có thể thực hiện được: tăng cường yêu cầu sạch sẽ và tính thẩm mỹ cho siêu thị, tiến hành đào tạo cường độ cao và sự chuyên nghiệp cho nhân viên bán hàng, đồng thời chú ý đến chất lượng gần đây của thực phẩm tươi sống. Bình thường mắt nhắm mắt mở cho một số sản phẩm, nhưng từ ngày mai không cho phép thêm cái nào nữa...

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu sẽ thấy Mạnh tổng vừa im lặng lắng nghe, một số ý kiến anh ta sẽ đưa ra quyết định ngay, một số ý kiến khác thì anh ta không dứt khoát, hoặc là thẳng thắn nói ra nghi vấn đánh trúng lợi và hại, ý kiến của anh ta luôn ngắn gọn rõ ràng, cũng xem xét thể diện cho nhóm cấp dưới, mọi người đều bị thuyết phục.

Cuối cùng quản lí bộ phận thị trường nói:"Mạnh tổng, tôi xem rồi chúng ta quyết định khuyến mại 5%, thực hiện ngay trong tuần Vĩnh Chính khai trương. Hiện tại mức hàng tiêu thụ mỗi ngày của chúng ta là vào khoảng 200 vạn, kinh phí đầu tư trong một tuần cũng phải hơn 100 vạn, có lẽ như vậy là đủ rồi."

Mạnh Cương suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Nói thật ở trên thị trường, phòng thủ bao giờ cũng dễ dàng hơn so với tấn công. Khuyến mại cũng như vậy, cùng là một món đồ, khách hàng đương nhiên thích mua ở nơi quen thuộc hơn rồi. Vì vậy nên mới có nhiều người, nhiều công ty như vậy cố gắng trở thành số một trong lĩnh vực của mình. Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu.

Nhà Mộc Hàn Hạ cách siêu thị không xa, nhưng lại là một xóm nhỏ trong thành phố.

Chạng vạng, cô xuống xe buýt, đi qua một con đường đất gập gềnh, lấy tay che miệng lại, tránh hít phải quá nhiều bụi, lại đi qua mấy đống đổ nát của những tòa nhà đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, đến một tòa nhà ngang vừa cũ đã bị phá đi.

Nơi này có rất nhiều người đến rồi đi, những căn nhà trống còn chưa đến một nửa, còn có một số người ở lại trong đó có Mộc Hàn Hạ.

Nhà cô ở tầng sáu, cô bước nhanh lên nhà, sau khi mở cửa, ném ba lô xuống, rồi lập tức đổ người xuống sô pha.

"Aiz." Cô thở dài, tiếng thở vừa chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn.

Một lát sau, cô đứng dậy, nhìn bức tường trắng loang lổ, bên trên để di ảnh song song của cha mẹ. Trời đã nhá nhem tối, trong phòng u ám, cô nhìn bọn họ, bắt đầu lẩm bẩm:

"Mẹ, con giỏi lắm. Hôm nay Mạnh tổng đã thăng chức cho con làm trợ lý bộ phận thị trường. Sau này con sẽ là nhân viên văn phòng chính thức, không còn là nhân viên bán hàng nữa rồi."

"Nghĩ như vậy, so với những bạn bè thi đậu đại học, cũng không còn kém nhiều nữa. Thành tích của bọn họ vốn dĩ không tốt bằng con."

"Xem ra vận khí của con không phải luôn không tốt, nó đang từ từ tốt lên rồi."

"Ngày mai con nhất định phải ăn thật ngon, chúc mừng một chút. Cha mẹ, con cũng đốt chút tiền cho cha mẹ, hiện tại con cũng được coi là thành phần tri thức, không còn là người nghèo nữa rồi."

"Tại sao cha mẹ lại đi hết vậy, con rất nhớ cha mẹ." Nói xong cô bật khóc. Khóc một lát, cô lau khô nước mắt, nằm trên giường ngẩn người.

Cô nhớ tới tình hình buổi họp ngày hôm nay. Cô vẫn chưa có tư cách và cơ hội lên tiếng trong buổi họp như vậy, nhưng cô nhớ tới Lâm Mạc Thần, còn có câu nói độc ác anh ta bỏ lại, đột nhiên mơ hồ cảm thấy không ổn lắm.

Cô đột nhiên nghĩ tới người ở bộ phận thị trường đã từng đề cập qua Lâm Mạc Thần tốt nghiệp đại học Colombia ở Mỹ.

Đại học Colombia từng là một trong những trường đại học trong mơ của cô, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Mộc Hàn Hạ lập tức đứng dậy tới trước máy tính mở QQ ra.

"Hầu Tử, có ở đó không?"

Hầu Tử là một bạn học thời trung học của cô, hiện đang học nghiên cứu sinh ở đại học Colombia tại New York.

Mãi đến mười hai giờ, Hầu Tử ở bên bờ kia đại dương mới login:"Có, lớp trưởng cũ, sao hôm nay lại liên lạc với tớ thế này, có chuyện gì không?"

Mộc Hàn Hạ mỉm cười, trả lời:"Không có việc thì không thể liên lạc với cậu sao? Gần đây sống thế nào?"

Hầu Tử:"Tốt lắm, cậu biết mà tớ sống ở đâu cũng đều có thể khỏe mạnh."

Mộc Hàn Hạ:"Ha ha, tốt! Tớ có việc, cậu từng nghe đến người tên Lâm Mạc Thần, tốt nghiệp đại học Columbia chưa?"

Hầu Từ:"Không biết. Học cùng khóa với chúng ta à?"

"Có lẽ là hơn chúng ta mấy khóa."

"Tuy không biết, nhưng nếu lớp trưởng đã yêu cầu, tiểu nhân tất nhiên sẽ bất chấp gian nguy cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng. Yên tâm, đều là trong phạm vi người Hoa, hơn nữa tớ cũng có bạn bè ở đại học Columbia, để tớ đi hỏi một chút."

Mộc Hàn Hạ:"Cám ơn!" rồi gửi thêm một khuôn mặt cười thật tươi.

Một lát sau, Hầu Tử mới trả lời:"Lớp trưởng, hiện tại cậu thế nào?"

Mộc Hàn Hạ ngừng mấy giây mới trả lời:"Rất tốt!"

Hầu Từ lập tức gửi lại biểu tượng khoa chân múa tay, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy, không nhịn được nở nụ cười.

Ngày hôm sau, Mộc Hàn Hạ chính thức được điều đến bộ phận thị trường.

Thật ra nơi công tác chỉ là đổi từ tầng dưới lên tầng trên, nhưng nội dung hoàn toàn khác biệt. Văn phòng sạch sẽ yên tĩnh, mỗi người đều bận rộn trước máy tính, hoặc là họp hành, hoặc chạy đến các siêu thị, nhà cung ứng, ngay ngắn có trình tự.

Quản lý giới thiệu đơn giản Mộc Hàn Hạ với mọi người để cho cô đi theo một vị đại tỷ làm việc. Đại tỷ bố trí cho cô công việc đơn giản là sửa sang rồi sao chép lại tài liệu. Mộc Hàn Hạ khiêm tốn, chịu khó, nghe lời, dẻo miệng, nhưng cũng không nịnh nọt, nói chuyện cũng dí dỏm. Sau khi ở chung một ngày, không chỉ đại tỷ mà những đồng nghiệp khác cũng biết cô gái mới tới này rất khéo léo, không có sự vụng về như những nhân viên bán hàng khác, khiến người ta yêu mến.

Tới chạng vạng, cô viên chức nhỏ Mộc Hàn Hạ đúng giờ tan làm. Hôm nay cô đã hẹn đi ăn một bữa với Hà Tĩnh. Hai cô gái bắt xe buýt tới chợ đêm bên bờ sông, để rất nhiều thịt nướng và uống bia. Cuối cùng, hai người ăn đến mức no căng cả bụng, tựa vai vào nhau ngắm sao.

"Này." Hà Tĩnh liếc Mộc Hàn Hạ, "Nói thật, tiền lương hiện tại của cậu tăng lên bao nhiêu?" "Cũng phải tăng đến bảy tám phần." Mộc Hàn Hạ cười hì hì, "Gấp đôi so với trước đó." "Oa!" Hà Tĩnh kinh hô một tiếng, giả vờ đấm một cái vào mặt cô, "Phải đánh! Sao cậu lại nói ra chứ."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-64)