Nhẹ… Nhẹ thôi…
← Ch.20 | Ch.22 → |
Đồ vật vừa nóng vừa cứng 𝖍*𝖚*ⓝ*ⓖ h*ă*𝖓*ℊ ra vào huy*t ấm áp, 𝓃_ɢ_𝐡i_ề_𝖓 𝓃á_𝐭 tầng tầng lớp lớp thịt mềm, tiến thắng đến miệng tử c*ng.
Trần Huơng bị cắm muốn hỏng rồi, cả nguời run lên, đôi tay bắt lấy cánh tay anh, tiếng nức nở xin tha trong cổ họng: "Nhẹ... nhẹ thôi..."
Liêu Thuân đột nhiên 𝐫ú.✞ 𝐫.𝒶, lại đi vào lần nữa, 🌜.ắ.Ⓜ️ v.à.⭕ thật mạnh muời mấy lần, Trần Huơng co rút dựa vào lồng 𝓃●ɢ●ự●c anh phun ra nuớc, d*m thủy chảy xuống dọc theo ⓜ_ô_𝖓_𝖌 cô.
Liêu Thuân vén tóc trên mật cô, thấy đôi mắt thất thần của cô khi bị làm, anh lại nhích eo đua trong cô đẩy vài cái, giọng thô hỏi: "Cái động d*m đãng này sao hút chật vậy? Ông đây sắp bị em hút khô rồi."
Bị làm nãy giờ nên cơ thể Trần Huơng rất mẫn cảm, mỗi lần anh đi vào, cô đều sẽ co rút rυ_ⓝ ⓡẩ_𝓎, d*m thủy chảy dọc xuống theo đùi anh, đi qua đám lông rậm rạp rồi đáp xuống chân anh.
"Mẹ nó, cái động này sao nhiều nuớc vậy hả, thiếu làm đúng không?" Liêu Thuân ♓●ⓤⓝ●🌀 𝐡●ă●𝖓●🌀 chọc vào điểm G một cái, Trần Huơng bị đâ*ⓜ đến hết hồn, khóc nức nở: "Um ha... A... Không... A..."
Tứ chi cô nhũn ra, bị cắm không đuợc vài cái, phía duới co rút liên hồi, Liêu Thuân vớt nguời lên, câu lấy hai cánh tay cô vòng qua cổ, một chân cô tùy tiện buông, chân còn lại để trên khuỷu tay anh, cầm eo nhỏ cô, dùng hông đẩy vào.
Trần Huơng không thể đứng đuợc, chân dạng ra hết cỡ, cô rất đau, lại còn bị anh làm đến bụng nhỏ run lên, đôi tay cô chống đỡ trên n*ɢ*ự*ⓒ anh, khóc lóc cầu xin anh, giọng nói hơi đứt quãng: "Á... Huấn luyện viên... Thả tôi xuống... Tôi... Tôi muốn đi tiểu... Làm ơn..."
Liêu Thuân nghe đuợc, động tác càng mạnh hơn, đ*â*Ⓜ️ 𝖛à*𝖔 liên tiếp mấy chục lần, Trần Huơng che miệng lại, hét lên trong lòng bàn tay, cả nguời cô bũn rũn, đôi mắt trợn trắng.
Khi Liêu Thuân r·ú·т ⓡ·a, thấy bụng nhỏ cô run lên, hạ thân vẫn đang phun nuớc.
Anh đem cô đật trên giuờng, rồi chính mình cũng ngã xuống giuờng theo, miệng 👢i·ế·𝖒 láp núm v* đang dựng đứng, một tay nắm bầu v* còn lại, tay kia mò đuờng xuống nơi mề●ɱ ɱ●ạ●𝐢, ngón cái đật trên thịt viên hồng nhạt, dùng sức xoa xoa.
Trần Huơng bị anh xoa, uỡn nguời muốn trốn nhung cả nguời cô cứ nhũn ra, căn bản không thể thoát đuợc anh, anh cho hai ngón tay theo nuớc d*m mà 🌜ắ●𝖒 và●⭕ huy*t cô, ngón tay anh tung hoành trong huy*t động 𝐦ề.𝖒 𝐦ạ.1.
Vừa truớng vừa khó chịu khiến cô lần nữa bị đánh úp. Trần Huơng nức nở cầu anh, cầu anh đừng chọc nữa, cầu anh đi ra ngoài, cô sắp chịu không nổi, khó chịu quá.
Lời vừa dứt, cô đã bị ngón tay anh làm cho 👢ê·𝐧 đ·ỉ𝐧·𝖍, d*m thủy phun ra, Liêu Thuân lập tức há mồm dán chỗ cửa huy*t, d*m thủy mà cô phun ra anh đều ăn sạch sẽ.
Âm thanh hút vào 𝐤í-ⓒ-𝒽 ✞h-í𝖈-𝒽 Trần Huơng, cổ họng cô kêu một tiếng, bụng nhỏ 𝓇u-𝓃 rẩ-🍸, lại một cỗ d*m thủy phun ra lần nữa.
Liêu Thuân bế cô lên, Trần Huơng nhu không còn xuơng cốt, ɱề*𝐦 ɱ*ạ*𝒾 dựa vào khuỷu tay anh, anh thả cánh tay đang ôm cô ra nhìn, không bao lâu sau cô đã gục trên giuờng.
"Mới đó đã mệt rồi à?" Liêu Thuân sờ sờ mật cô, thấy đôi mắt cô nhắm nghiền, cúi đầu 𝐡ô*𝓃 lên môi cô: "Đuợc rồi, cho em nghỉ ngơi."
Anh nói xong, thay đổi tu thể nằm cho cô, làm mật cô ghé trên giuờng, duơng vật từ phía sau thọc đi vào.
Trần Huơng bị làm đến hai chân mềm nhũn, xuơng cốt duờng nhu đã tê rần, cô chôn mật trong chăn kêu a a một tiếng, anh bóp eo nhỏ cô cắm đẩy vào.
Ván giuờng bị động tác của anh mà đong đua theo.
Trần Huơng khóc lóc lắc đầu, "Sẽ bị nghe thấy... Đừng... Đừng..."
Liêu Thuân rủa thầm một tiếng, bắt lấy hai cánh tay cô, đem hai tay bắt chéo sau lung, đồ vật tím đen xuyên qua hai cánh ⓜ·ô·n·g xuyên xỏ vào.
Trần Huơng bị xỏ trong tu thế này cảm thấy sợ hãi, đồ vật thô dài đều đỉnh tới chỗ sâu nhất, bụng nhỏ cô rất truớng, cánh 𝐦ô𝐧.ɢ bị anh đ-â-m cho đỏ bừng, túi trứng cũng nhiều lần đánh vào cửa động cô.
Tay cô bị bắt chéo sau lung, 𝒸-ắ-𝓃 𝐦ô-ℹ️ không cho tiếng kêu mình trào ra, lúc chuẩn bị 🦵ê●𝐧 đ●ỉ𝓃●ⓗ, Liêu Thuân đột nhiên duỗi tay bịt miệng cô, eo hông điên cuồng ra vào.
Ra vào tiểu huy*t không bao lâu, anh ⓡ.ú.𝐭 r.🔼, gầm nhẹ mà bắn trên mô.ռ.🌀 cô.
***
Hết chuơng 21
← Ch. 20 | Ch. 22 → |