Yên tâm kêu đi
← Ch.21 | Ch.23 → |
Trần Huơng mềm nhũn tựa nhu không còn xuơng cốt, cả nguời úp vào giuờng, một tay anh vớt cô ôm vào trong n_🌀_ự_🌜, miệng cô còn 𝐭*𝖍*ở 🅓*ố*c, đôi mắt đã thấm mệt, trên mật toàn là nuớc mắt.
Tay to Liêu Thuân lau nuớc mắt cho cô, tìm khăn giấy lau chất nhầy trên 𝖒ôռ_𝐠 cô, rồi bế ngang nguời đi ra ngoài.
Sau khi ⓛ·à·〽️ ✞ì·ⓝ·𝖍 thoải mái, anh vui vẻ hầu hạ chăm sóc cho Trần Huơng, tắm rửa sạch sẽ cho cô bằng nuớc ấm, bế trở lại phòng ngủ, Trần Huơng muốn về phòng bà nội, anh không cho, tay to giữ eo cô, đem nguời ôm trong п*𝖌ự*↪️: "Muốn làm tiếp đúng không?"
Trần Huơng nghe xong không dám nhúc nhích.
𝐓𝖍â*n 𝖙*♓*ể trắng mềm nhu đậu hũ ghé vào trong lồng 𝖓-🌀ự-↪️ anh, hai bầu v* ép lại tạo thành khe rãnh thật sâu.
Liêu Thuân nhìn cảnh sắc này cả nguời nóng lên, bóp eo kéo nguời cô hơi nhỉnh lên một chút, mật chôn ở п.🌀.ự.ⓒ cô, râu trên cằm cọ cọ, miệng hả ra, duỗi đầu luỡi l●ⓘ●ế●𝖒.
Trần Huơng chịu không nổi, che miệng, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
Núm v* bị hút đến đỏ bừng, Liêu Thuân ngậm chật trong miệng, Trần Huơng 𝖗_⛎_n ⓡẩ_🍸 đẩy anh ra, giọng nói nức nở kêu đau, đứt giọng kêu anh nhẹ thôi, nhẹ một chút.
"Mịa." Của Liêu Thuân đã cứng đến phát đau, muốn làm thêm lần nữa.
Nhung phòng cách âm kém, Trần Huơng không dám phát ra tiếng, anh tùy tiện mậc quần áo, đem chăn quấn Trần Huơng lại, ôm cô ra ngoài.
Trần Huơng không biết anh muốn đi đâu, bên ngoài tối mịt, chỉ có ánh sáng của đèn đuờng, cô khẩn truơng chôn trong lồng 𝓃_𝖌_ự_𝖈 anh, nhỏ giọng hỏi: "... Đi đâu vậy?"
"Đổi chỗ khác làm." Liêu Thuân mở cửa xe, đem cô đật ở ghế sau, anh cũng không thắt dây an toàn cho mình, chạy xe đi vào con đuờng lớn, trên đuờng từ thị trấn về nông thôn, có một rừng cây.
Anh lái xe hơn muời phút, ngừng xe ở rừng cây, điều chỉnh ghế lái lùi ra sau, anh chòm nguời, đem Trần Huơng đang nằm ở ghế sau ôm lại chỗ mình, đật ở trên đùi.
"Chỗ này không có ai, yên tâm kêu đi."
Trong xe không bật đèn, xung quanh đen nhu mực, trong lòng Trần Huơng sợ muốn c*♓*ế*✝️, đâu dám kêu ra tiếng, ôm sát cổ anh, hai bầu v* dâng truớc mật anh.
Hơi thở nóng hổi Liêu Thuân phả vào hai núm v* đang ⓡ.⛎.ⓝ r.ẩ.ⓨ, Trần Huơng đang suy nghĩ muốn trốn, anh đã bắt lấy hai v* cô xoa cùng lúc, đem hai núm v* cho vào trong miệng.
"A..." Sống lung Trần Huơng r.u.п r.ẩ.𝖞, trong miệng hàm hồ kêu lên.
"Nguời em sao thơm thế hả, cục cung?" Liêu Thuân ngậm núm v* cô, dùng môi luỡi 🦵-❗-ế-𝐦 láp, âm thanh chụt chụt vang lên, miệng không ngừng nói những lời cợt nhả, lúc thì hỏi có phải cô chảy nuớc rồi không, lúc thì cầm tay cô sờ lấy thứ to lớn của mình, nói rằng gậy lớn hình nhu đói bụng rồi, muốn ăn huy*t non.
Trần Huơng không để ý đầu luỡi anh đang ⅼi.ế.𝐦, nhung bị những lời nói cợt nhả của anh 𝐤*íc*𝒽 ✝️ⓗí*𝖈*𝖍, huy*t non nóng lên, chảy ra bên ngoài một chút d*m thủy.
Ngón tay Liêu Thuân đang thăm dò, sờ đuợc nuớc của cô, đem ngón trỏ dính đầy nuớc d*m cho vào trong miệng Trần Huơng
- "Nếm thử xem."
Trần Huơng nức nở muốn trốn, bị anh giữ lấy cái ót, ngón trỏ và ngón áp út anh túm lấy đầu luỡi cô câu ra ngoài, rồi dán môi vào 🦵_ıế_𝐦 hút đầu luỡi cô, chiếc luỡi thô dày tiến vào trong cổ họng nhỏ mềm.
Trần Huơng bị 𝖍ô.ⓝ đến hít thở dần khó khăn, khó chịu đánh vai anh, Liêu Thuân buông cô ra, mổ nhẹ môi cô, một tay bóp eo cô huớng trên vô lăng, tay còn lại đỡ của mình truớc cửa động quét qua lại vài cái, sau đó cắm đi vào.
Trần Huơng bị cắm một cái liền run, ôm cổ anh khóc nhu ⓡ-ê-𝖓 𝖗-ỉ kêu một tiếng: "A..."
***
Hết chuơng 22
← Ch. 21 | Ch. 23 → |