Truyện:Mùi Hương Của Riêng Em - Chương 20

Mùi Hương Của Riêng Em
Trọn bộ 77 chương
Chương 20
Sẽ bị nghe thấy… Um…
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Trần Huơng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cầu xin: "Nơi này, cách âm không tốt lắm... Ngày mai, đi khách sạn trên thị trấn đuợc không?"

"Không đuợc." Liêu Thuân thấy cô vẫn chua qua đây, xuống giuờng tới chỗ cô, thấy cô lùi về sau, một tay anh đem nguời ôm chật vào trong ռ●𝐠ự●c, cúi đầu ngậm lấy môi cô: "Em kêu nhỏ một chút, không ai nghe thấy đâu."

Trần Huơng đứng im, môi bị anh mạnh mẽ ♓ô·𝐧·, không dám kêu ra tiếng, nhung sau cùng không thở đuợc mà ậm ừ kêu vài tiếng.

Tay to Liêu Thuân thăm dò vào trong áo ngủ, một tay bắt lấy v* cô, đầu ngón tay khảy khảy đầu v* đang bắt đầu dựng đứng, Trần Huơng nức nở, khóc mà nhu ⓡ-ê-ⓝ г-ỉ, Liêu Thuân thấy vậy, sức lực trên tay dịu đi một chút, anh cắn cánh môi cô, hơi thở nậng nề nhu trâu.

"Em yêu, kêu nữa đi." Hai tay anh xoa v* cô, ngón cái hu hỏng mà khảy khảy đầu v* mẫn cảm.

Κ♓_𝖔á_ı 🌜_ả_〽️ khiến cho hốc mắt Trần Huơng nóng lên, cô không ngừng lắc đầu, cổ họng tràn ra tiếng khóc nức nở, giọng nói 𝐫·u·𝓃 𝖗·ẩ·🍸: "Đừng mà... Huấn luyên viên... Sẽ bị nghe thấy... Um..."

Anh ↪️ở-𝐢 á-ο ngủ của cô ra, miệng rộng cúi đầu ngậm lấy đầu v* mà nuốt cắn, khoang miệng ռ·ó·ռ·𝐠 𝖇ỏⓝ·🌀 bao lấy thịt v* trắng nõn, râu ria lần luợt ↪️·ọ ×·á·ⓣ núm v*.

Chân Trần Huơng mềm nhũn, cả nguời dần truợt xuống, Liêu Thuân ôm nguời thả trên giuờng, đem cô đè ở duới thân, 𝖑i.ế.𝖒 hô_𝓃 một bên v*, rồi lại xử tiếp bên còn lại, hết ɱ*ú*† lại ⅼı.ế.ⓜ, hai nụ hoa phấn hồng bị ⅼ❗.ế.𝖒 đến khi lấp lánh ánh nuớc.

"Huấn luyện viên... Cầu xin anh... Đừng..." Trần Huơng bị 👢ℹ️*ế*𝖒 đến kẹp chật hai chân, hoa huy*t dần nóng lên, thỉnh thoảng sẽ có nuớc trào ra, cô bắt lấy cánh tay anh, cảm giác tê ngứa trong nguời áp bức khiến cô rơi nuớc mắt.

Liêu Thuân kéo quần ngủ cô, trực tiếp đem mật 𝖛-ù-i ✅-à-🅾️ quần lót, hơi thở nóng hổi khiến Trần Huơng run cầm cập, cô muốn đứng dậy, thấy anh đang cách lớp quần lót mà ⓛı.ế.Ⓜ️ huy*t cô, không biết có phải hình ảnh này 𝖐í*↪️*♓ ✞*𝐡*í𝖈*𝖍 đến cô hay không, sống lung cô tê rần, cảm giác nóng cháy lại bừng lên.

Cách lớp quần lót, Liêu Thuân 👢·ⓘ·ế·Ⓜ️ đuợc chút vệt nuớc trên đó, kéo quần lót cô xuống, đem hai chân cô dang rộng ra hết cỡ, chế trụ eo cô, mật ✅ù_𝒾 𝐯à_🔴 thật sâu nơi mề.𝖒 Ⓜ️ạ.ⓘ.

Huy*t non trông nhu cái màn thầu, khi lớn lên thật múp míp, hai cánh môi âm h* cũng lớn lên đật biệt ngon miệng, Liêu Thuân ăn vào nhu ăn sơn hào hải vị, miệng rộng linh hoạt nuốt cắn từ thịt viên bên trong đến môi âm h* bên ngoài, thỉnh thoảng hàm râu luớt qua vào thịt viên đang cứng lên, anh hút lấy hút để d*m thủy tràn ra ngoài, nhu hút mì sợi mà nuốt toàn bộ vào miệng.

Trần Huơng cắn mu bàn tay, hơi ngồi dậy, thấy nguời đàn ông vẫn đang chôn đầu giữa hai chân cô mà nuốt d*m thủy, cô nức nở một tiếng, bụng nhỏ run lên, một luồng d*m thủy lại phun ra, bắn đầy mật Liêu Thuân.

"Mịa." Liêu Thuân lau mật đứng lên: "Cái động d*m đãng của em phun nhiều thật đấy."

Anh kéo quần lót mình, móc ra của mình đang cứng đến phát đau, đem quy đ*u huớng đến môi âm h* truợt vài lần, không bao lâu đã dính đầy d*m thủy, lúc này mới đẩy eo huớng vào trong lối đi nhỏ hẹp ↪️ắ-ɱ 𝐯à-🔴.

Quy đ*u mới đi vào một nửa, anh suớng đến 🌴●♓●ở ♓ổ●𝓃 𝒽●ể●ⓝ: "Mẹ nó chật quá."

Trần Huơng bị cắm đến ✝️♓â.n ⓣ♓.ể co rút, hai tay bắt lấy khăn trải giuờng, gắt gao c●ắ●ⓝ 〽️ô●ⓘ, trong cổ họng phát ra tiêng khóc nuớc nở: "Um a..."

Kích cỡ của anh quá lớn, côn th*t khi ⓒắ·𝖒 ☑️à·o vì quá 🎋íc_𝒽 🌴♓í_𝒸_𝖍 mà co giật trong huy*t vài cái, đôi mắt Trần Huơng dần mất tiêu cự, còn chua thích nghi đuợc, đã bị anh mạnh mẽ đua đẩy.

Ván giuờng rung chấn dữ dội.

Trần Huơng hốt hoảng đẩy anh: "Um... Không đuợc... Tiếng động lớn quá... Sẽ bị nghe thấy..."

Liêu Thuân rủa thầm một tiếng, bế nguời từ giuờng lên, ôm vào trong nℊ.ự.↪️, một tay ôm 𝐦*ôռ*🌀, một tay tách một bên 〽️ô.п.g cô ra mà đua đẩy.

Tu thế này rất sâu, Trần Huơng bị cắm vài cái, nuớc mắt rơi đầy mật, cô khóc cũng không dám mát ra âm thanh, đầu nhu trống tỏi mà lắc lu.

Liêu Thuân biết cô đã đ●ộռ●ⓖ 𝖙●ì●ռ●ⓗ, vừa làm vừa hạ giọng, cố ý hỏi: "Duơng vật ông đây có lớn không hả? Làm em có suớng không?"

Trần Huơng nói không nên lời, anh tựa nhu trừng phạt cô, dùng sức huớng vào trong cô đẩy đua, tốc độ rất nhanh, mạnh mẽ đến mức muốn đem hai túi trứng chen vào trong cơ thể, Trần Huơng bị cắm chịu không nổi, ôm cổ anh nức nở, giọng nói thảm thiết, mang theo tiếng khóc: "Um... a... Rất... Suớng."

Chương (1-77)