Truyện:Lạc Lối Mê Cung - Chương 39

Lạc Lối Mê Cung
Trọn bộ 40 chương
Chương 39
Lạc lối mê cung: Nếu Bella là người xuyên không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuộc đời mà, ai chẳng mơ mộng có người cùng mình nắm tay đi suốt quãng đời còn lại.

Sống hạnh phúc, an nhàn trôi qua.

Đối với tôi cũng vậy thôi, bản thân là người xuyên qua tôi cũng cảm thấy thập phần thích thú. Không ngờ tôi cũng có vận may này.

Còn may mắn hơn nữa, tôi xuyên vào Twilight. Quên, tôi còn chưa nói với mọi người, tôi là Bella.

Vậy hẳn, Edward sẽ thuộc về tôi đúng chứ? Tôi lại là rất phấn khích chuyển tới Forks.

Tôi khiến nhân vật Bella thay đổi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy vì yêu có thể vứt bỏ cha mẹ mình.

Càng không thể nhìn, cái nhân vật ra vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường thế này rồi lại nhận lấy nhiều thương tổn. Cho nên, tôi quyết định thay đổi mọi thứ.

Để Edward có thể sớm yêu tôi hơn, như vậy số phận tôi bị gãy chân nằm bệnh viện sau đó, không thể đi dạ hội cũng không xảy ra, đúng không?

Có thể là, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất. Tôi có thân nhân, tôi có Jacob yêu ủng hộ tôi, tôi có Edward vì tôi bất chấp tất cả, tôi có cả gia đình Cullen mến tôi.

Chỉ là, suy tính hoàn hảo. Thực tế lại rất tàn khốc.

Vì cớ gì bên cạnh anh có Ella Jenny Spears? Tôi đến quá trễ sao? Không, không, tôi nhất định phải dành lại anh ấy. Trước tiên tôi sẽ dùng hương vị thân thể này gây sự chú ý.

¶. Lớp Sinh

Tôi nhớ không nhầm là, đây sẽ là phân cảnh tiếp theo Edward bắt đầu dõi mắt theo Bella.

Tại đây, tôi sẽ khiến anh ấy không thể nào rời mắt tôi cho xem.

Nghĩ đến mỹ, tôi khẽ cười bước vào lớp. Lúc đi ngang qua quạt, bước chân chậm lại.

Haha, quả nhiên...

"A, hết chỗ trống rồi. Mình có thể ngồi đây không?" Bella cười yếu ớt hỏi.

"Tùy cô.. " Edward nhíu mày nép qua góc ngồi, mắt rạo rực chuyển đổi màu.

Sao chứ? Anh ta càng lùi thì tôi càng phải tiến tới. Khó khăn lắm mới trông thấy hạnh phúc, sao tôi có thể để cho nó chạy chứ?

"Anh không thích tôi sao?" Bella ủy khuất chất vấn.

"Vì cái gì tôi phải thích cô chứ!" Edward gầm nhẹ đứng dậy, vừa vặn chuông báo reo lên, hắn đi một mạch rời khỏi.

Bỗng dưng, sóng lưng rét lạnh lạ thường, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, làm cô run người bần bật.

Đảo mắt chung quanh, không có, đây là chuyện gì.

Đương nhiên, Bella sẽ không nhìn thấy, ai đó đang lười nhác ngồi trên cây trông ngắm diện mục của cô ta.

Nếu thấy, có lẽ bi kịch về sau sẽ không xảy ra!

¶. Tai nạn

Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là ngày tôi gặp tai nạn.

Nhìn dấu hiệu sắp diễn ra, lòng tôi lại phức tạp. Tôi có nên đặt cược mạng mình vào sự việc theo đuổi Edward không?

Lẽ ra, giờ phút này Edward hẳn nên có cảm giác với tôi rồi chứ!? Vậy vì sao tôi phải chịu đựng vẻ chán ghét đầy khó chịu của anh.

Trong lúc tôi phân vân, chiếc xe của Mike lao tới, giây lát tôi liền đưa ra quyết định, chân bất động chờ đợi thể hiện sự kiên định của tôi.

Tôi cược, cược hết cả mạng sống vì hạnh phúc. Bởi tôi biết, định mệnh đã sẵn anh phải xuất hiện cứu tôi. Ánh mắt anh hướng về tôi, tôi hiển nhiên biết, trong đó có sự dao động kịch liệt cảm xúc giao thoa, tôi biết, đây là một thời cơ tốt để níu giữ anh.

Nhưng là, tôi sai lầm rồi! Việc về sau còn tệ hại hơn khi Ella bất tỉnh dọc đường, tuy việc này không liên quan đến tôi nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của tôi. Lẽ ra.. lẽ ra tôi phải giải quyết nhân vật khó chơi này trước khi xuất hiện hiệu ứng bươm bướm đáng chết.

¶. Kết cục

Haha...

Trong lòng muôn vạn cảm khái, hưng phấn... đó là đương nhiên. Liệu cô có nên cảm ơn hào quang dẫn dắt của cốt truyện không!?

Cô có thể tự mình hạ những tên có suy nghĩ ghê tởm này, thậm chí thủ tiêu bọn, nhưng vì sao cô phải làm vậy a, nếu làm vậy thì Edward tới làm gì chứ.

Ôi, màn đẩy cô ra sau lưng để bảo vệ khiến cô vui phát khóc trong tâm tràn đầy ngọt ngào. Chính là chưa vui vẻ được bao lâu, trên xe có Jen.. có Jen đó.. vì sao chứ!!?

Điều này nói lên dù cô tô vẽ thế nào thì truyện đã thay đổi rồi, cô sẽ chỉ là nữ phụ bị tác giả gác bên đường chơ vơ cùng hạnh phúc trao trả cho nhân vật đột nhiên có mặt.

Sự thật cay đắng.

Nhưng là dù cô thua trong tay Jen cô cũng phải thua một cách đẹp mắt, không để cho cô ta có Edward một cách dễ dàng đâu.

Người ta thường nói phụ nữ khi ghen tị đều trở nên xấu xí, quả không sai!

"Edward, tôi thực sợ. " Bella run giọng, mặt trắng bệch. Tay nắm chặt áo hắn, nhưng Edward lại không dấu vết rút tay, lạnh lẽo:"Bella tự trọng. "

"Anh.. anh rõ ràng có thích em mà đúng không!?" Bella cắn răng cúi đầu, nghẹn giọng.

"Ít nhất.. cô nên tỉnh mộng đi. " Nhìn ra Edward không được tự nhiên nhưng vẫn cố tập trung lái xe, trong lòng nảy lên tia hy vọng.

"Nếu không... tại sao anh lại có mặt đúng lúc cứu em.. tại sao lại đối xử em khác thường.. tại sao, lại theo dõi em. " Như sợ Jen đằng sau không nghe cô cao giọng không ngừng chất vấn, lời nói thâm tình bi ai.

"Anh nói đi... anh thích em. Đúng không!?" Cô giữ chặt khuôn mặt anh, đôi mắt kiên cường mật ý

Edward im lặng nhìn cô.

"Dù biết rõ anh không phải là con người nhưng em vẫn yêu anh. Anh có yêu em, phải không!?" Hành động này càng làm cô thêm hưng phấn, điên cuồng.

Tuy nhiên, quanh thân Edward toát ra sát khí nhè nhẹ mà cô không hề hay biết, vẫn đang chìm trong cảm xúc riêng mình.

"Haha, đúng thế.. tôi thích cô. " Nhìn ra phía sau trông thấy Jen đã nhắm ngủ, Edward chậm rãi cười nói.

Có lẽ Edward không biết chính bảm thân đã vô tình tổn thương Jen thế nào.

Nhưng cô thì biết a! Cho nên trên mặt liền nở rộ nụ cười ngọt ngào, bỏ sót qua tia tính kế trong mắt Edward.

Chính vì khinh địch nên cô bị dẫn dắt vào mê cung của thảm cảnh, vĩnh viễn không thoát được.

Cũng như cái ngày Jen đặt tay lên đầu cô truyền tống hết mọi tăm tối u ám của cuộc đời cô ta.

Cô rất căm hận, hận không thể ăn tươi uống máu Jen - cái kẻ biến thái.

Sở hữu kí ức Jen, cô càng mơ hồ khó hiểu, tại sao cô ta có thể vượt qua tháng ngày đó... phải hay chăng vì cô ta là kẻ biến thái nên mọi thứ đều dễ dàng, đều tốt đẹp như Victoria và đồng bọn cô ta chỉ xử lí mình cô.

Cô sai ở đâu chứ!?

James đã tặng cho cô một thứ mà người đời hằng mơ ước đến điên cuồng, thế nhưng với Bella lại là sự tàn nhẫn hơn bao giờ hết, hơn cả việc Ella đẩy cô tới bước này.

Đó là món quà của tuổi thanh xuân không bao giờ già, và cũng đừng mong chết đi.

Bella đã phải dành nửa quãng đời còn lại để dằn vặt thống khổ, sống trong hận thù.

Trong phòng bệnh viện tâm thần, những hình ảnh ma quái cùng đoạn phim kinh hoàng từng ngày.. từng ngày trình chiếu ăn mòn đi lý trí của cô.

Ngày.. qua ngày.. tiếng hét điên cuồng vẫn vang vọng không dừng... như một sự nguyền rủa cho người còn sống bị ám ảnh... như tiếng rên khao khát cầu xin giải thoát..

Chỉ tiếc, chẳng ai bận tâm mảy may bước về căn phòng nằm góc cuối viện, và họ cũng dần quên lãng có người bên trong.

Bởi...

Thời gian qua đi, có thể xoá nhoà nỗi đau, cũng có thể người ta chết lặng mà đón nhận sự thật tàn khốc, và cũng đủ để Bella hiểu được cái gì gọi là đời không như mơ, hiểu được cái gì gọi là.... xuyên không thất bại.

Khi người ta lướt ngang qua căn phòng để dò hỏi, cô chỉ nhắm mắt im lặng. Khu viện tâm thần chuyển đi nơi khác để lại mình cô gậm nhắm nỗi bi thương chẳng bao giờ nhạt được dù kí ức sự việc trải qua vạn năm đã phai mờ theo năm tháng.

Nằm lặng yên trong căn nhà cũ, mong ước bản thân quên đi tất cả, quên đi chính mình.

Tất cả của hiện tại đều bắt đầu bằng một sai lầm. Có thể trách ai?

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)