Truyện:Lạc Lối Mê Cung - Chương 40 (cuối)

Lạc Lối Mê Cung
Trọn bộ 40 chương
Chương 40 (cuối)
Cánh cửa không gian 5: Hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Jen cúi gằm mặt bĩu môi, ai nhìn thấy cũng biết tâm tình hiện tại của cô rất không tốt.

Mấy cái người kia thực đáng chết!

Lễ cưới, cô không muốn. Cô chỉ mong Edward có thể gấp gáp một chút sắp xếp đồ để đi hưởng tuần trăng mật. Không phải là cô vội sợ Edward bị người khác cướp có được hay không!!?

So với Edward bị người khác nhớ thương, có người còn đáng gườm hơn. Chỉ sợ khi đó họ muốn đi hưởng tuần trăng mặt cũng là một vấn đề khó khăn.

Chính là, dưới sự bất mãn tột độ của Jen, một đám hùa nhau tổ chức hôn lễ, mặc kệ cảm giác của cô, mà cô cũng ngầm thoả hiệp để họ nháo loạn.

Trang trí hôn lễ, cô có thể không để ý. Bánh kem, dù sao cũng không phải cô ăn. Chỉ là, đừng thiết kế váy cưới nặng như vậy a, Alice!

Cuối cùng Jen vẫn không nhịn được đập bàn, giương tay kháng nghị Edward:"Em nghĩ lại rồi, em không muốn kết hôn nữa, thật là trôn vùi tuổi xuân mà. Không được, không được rồi, em dọn đồ đây, tạm biệt. " Kỳ thực, cô chính là muốn ôm đồ bỏ trốn, cô không muốn gặp tên Lan thối tha đó đâu.

Đang viết bài phát biểu cho hôn lễ, Edward dừng bút, mỉm cười quỷ dị:"Em nói cái gì? Có thể hay không lập lại lần nữa!!?"

Jen rất không biết sống chết, không để ý tới giọng điệu nguy hiểm của Edward, một lòng dọn đồ với ý muốn bỏ chạy, đáp:"Em không muốn kết hôn nữa a. Chúng ta chia tay đi. "

*Bộp* Giây trước còn đang soạn đồ, giây sau Jen đã bị Edward áp lên giường, anh gầm nhẹ:"Em dám!!?" Xem ra anh dạo này quá buông lỏng nhân nhượng làm cô sinh ra ảo tượng anh rất hiền hoà dễ chọc.

Thú thật, Edward chẳng dám làm gì Jen, cho nên cô ngày một lấn áp, dù gì, Edward cũng không làm cô kiêng kị bằng một phần của tên Lan kia.

Lan chính là một kẻ biến thái, nguy hiểm chân chính! Nhìn thấy anh ta cười da đầu cô đã run rẩy cả lên, không biết lúc trước làm sao cô có thể ở chung với anh ta khoảng thời gian dài như vậy.

Chà! Xem ra Jen ở chung với đám người Edward lâu quá bị biến thuần hoá rồi. Jen a, chẳng lẽ, cô không phải biến thái à?

"Anh nói xem, cuộc đời còn dài như vậy, em còn ngu ngốc nhảy vào phần mộ hôn nhân. Chậc, anh cũng không thể hao phí thanh xuân của em a, anh còn sống mãi, nhưng em là sẽ chết nha, cho nên, anh không thể ép buộc em. " Tại sao giờ cô mới nghĩ ra nhỉ, yêu là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác. Không được, cô không muốn kết hôn.

"Không được!" Chuyện gì, anh cũng có thể đáp, chỉ riêng chuyện này là không. Không hiểu sao anh luôn bất an, anh cần một thoả hiệp từ cô.

"Edward, em ghét anh a!!!" Jen cầm gối ném vào người Edward, hét ầm lên, làm cho cả căn nhà trong đêm khuya cách mấy dặm còn nghe thấy tiếng hét ai oán của cô.

"Em không muốn kết hôn, anh có nghe hay không!!"

"Anh dám không nghe lời em, chúng ta chia tay, chia tay ngay lập tức!"

Đến sáng sớm Jen chỉ còn lại chút hơi tàn, thì thào nhưng uy lực cũng không hề:"Edward là đồ tàn nhẫn, dám ép hôn, em sẽ kiện anh. "

Song cũng vì mệt mỏi, nên vô lực ngăn cản Alice thay trang phục cô dâu, Roselia trang điểm nhẹ cho cô.

Cuốu cùng sau khi lăn qua lăn lại, Jen nằm bẹp dí trên giường nhắm mắt ngủ.

Tia nắng của ban mai len lách qua tấm màn che nhẹ nhàng hạ lên khuôn mặt ngủ ngon an nhiên của Jen. Gương mặt tựa như trong suốt mềm mại đến khó tin, nét ngài mỏng manh tinh tế được chau chuốt tỉ mỉ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầu hơi nghiêng một bên, ở góc độ đó cô tựa như đang mỉm cười.

"Quả nhiên. Khi cưới, ai cũng xinh đẹp như vậy a. " Thanh âm mị hoặc đột ngột vang lên phá đi sự yên tĩnh chốc lát, cũng phá hỏng giấc ngủ yên lành của Jen.

Cô ngồi dậy mệt mỏi xoa mắt, cao giọng chất vấn:"Anh tới đây làm gì?" Vẫn là ngủ không an tâm chút nào cả, nếu không có lẽ bản thân bị mang đi còn không hay biết a.

"Ella, chẳng lẽ em đã quên một điều!?" Lan nhướng mày cười.

"Sao tôi không nhớ, mình có quên điều gì?" Jen nhìn người trước mặt, trong lòng nâng cao phòng bị, một chút cũng không giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lan, bình tĩnh hỏi.

"Hì, tôi có thể đưa em tới thế giới này, cũng có thể đưa em rời khỏi. " Khoé môi Lan cong lên một nét hoàn mỹ, ánh mắt loé sáng, chậm rãi nói từng câu đâm vào lòng cô.

"Không bao giờ!! Tôi-nhất-định-không-chấp-nhận!" Cô gằn từng chữ, trái tim nghẹn ngào đau đớn, cô không muốn a, không muốn rời khỏi Edward, xa mọi người, thế giới này là nhà của cô a.

"Haha, Jen, em thật biết đùa. Không tôi cản trở, em nghĩ thế giới này sẽ để em dung nhập? Nguyên tác sẽ để cho em cướp vị trí của Bella?" Lan buồn cười nói.

"Anh im đi. Hiện tại, nói thẳng một tiếng, anh-muốn-gì?" Jen chính thức tức giận, quát lớn.

"Haha~Jen, em vẫn đáng yêu như vậy!" Lan bật cười kéo bàn tay đang chỉ trỏ vào mặt mình, giật nhẹ ôm cô vào lòng, khẽ cười.

"A?" Jen nhất thời trì độn, ngây ngốc ngước nhìn Lan.

Đây là chuyện gì a!!? Biến đổi tựa hồ quá nhanh đi, Lan, anh có phải hay không bị thần kinh phân liệt?

"Tôi chỉ trêu em thôi, cho em một kinh hỉ, không được sao?" Lan cúi đầu hôn lên trán cô, mỉm cười.

"Đính chính lại, đây tuyệt đối là kinh hách, chứ không phải kinh hỉ. " Jen bĩu môi, tay vòng qua hông anh véo một cái thật mạnh để thoả nỗi lòng bị anh trêu chọc suýt hỏng.

"Haha, tuỳ vậy. " Với anh, hạnh phúc chính là nhìn thấy cô cười, đã đủ. Anh không nghĩ tranh giành hạnh phúc của cô, cô xứng đáng! Bọn họ đã quá vất vả, quá khó khăn để truy tìm được mảnh hạnh phúc chân thành. Vậy hãy để anh đổi lấy lần hạnh phúc cho cô đi, cho cô một cơ hội, hưởng phúc. Còn anh, định sẵn rồi.

"Này, hai người là đang làm gì đấy!! Buông ra, nhanh buông ra. " Quả nhiên, bình dấm chua đã chạy tới. Lan nhếch môi lui sang một bên với vẻ mặt xem kịch vui, một chút cũng không có ý định giải thích, duy chỉ đứng nhìn Jen luống cuống.

"Em không muốn kết hôn, chính vì hắn đúng không!!?" Hắn luôn tự thắc mắc vì sao cô không muốn kết hôn, nguyên lai là vậy!

"Đúng a. " Jen nhếch môi bực tức, hoá ra một hồi cô lo bóng lo gió, Lan đến chỉ để chúc phúc. Thực hụt hẫng quá đi.

Jen à, chẳng lẽ cô thực sự muốn hôn lễ duy nhất một đời người của mình xảy ra trong tai hoạ à.

Còn trả lời đường nhiên như thế! Edward nghiến răng phẫn nộ, không nói một lời lao thẳng đến nơi Lan đang vui khi người gặp hoạ.

Lan cũng không ngờ bản thân bị vạ lây, chính là Jen chọc hắn tức giận, tại sao lại tìm anh tính sổ a? Có trách, nên trách Jen quá ngốc nghếch không nhìn ra Edward ghen, anh sao phải chịu tội thế này!!!?

*Bốp*Binh*Bịch*

Sau một loạt âm thanh hỗn độn diễn tại phòng cô dâu, đám người Alice mới hốt hoảng chạy lên. Chỉ là bọn họ nôn nóng sốt ruột bao nhiêu thì Jen càng tỉnh táo thản nhiên bấy nhiêu. Khiến người ta điên đầu là, cô nàng hoàn toàn ôm tâm trạng xem diễn, vui vẻ nhìn hai người đàn ông đập phá đánh nhau.

Esme một đầu hắc tuyến trách:"Jen, sao con không cản hai người lại?"

Jen bĩu môi hờn dỗi xoay sang bên khác, trực tiếp không nhìn tới mẹ chồng tương lai. Cô đã không bỏ đá xuống giếng thì thôi, còn muốn cô khuyên giải, quả thật là vọng tưởng.

Ai bảo bọn họ dám trêu chọc cô!!? Đánh đi, đánh càng hăng càng tốt, cô khẳng định sẽ rất vui nha.

Cuối cùng, dù nháo đến hỗn loạn bầm dập, hôn lễ vẫn diễn ra như thường.

Jen không có người thân, cho nên thay vì người đàn ông vòng tay dẫn dắt cô tới bậc thềm thì người đó là Lan với bộ vét trắng có phần xộc xệch, nhìn kỹ có thể thấy dấu tay mờ nhạt trên bộ vét.

Nắm tay Jen bước đi chậm rãi trên thảm đỏ, Lan nhàn nhạt mỉm cười, đá ánh mắt khiêu khích cho Edward đứng ở bậc thềm.

Vẻ mặt Jen tươi rói hiếm thấy hướng về phía Edward, chớp mắt đầy ý cười trêu chọc nhìn mặt Edward.

Đi đến bậc thềm, khoảng cách ngắn nhưng lại mất năm phút đồng hồ quý giá của hôn lễ. Đợi đến khi nắm được tay của Jen, Edward suýt phát điên. Thực sự khinh người quá đáng mà!

Toá! Tên Lan kia, nhất định một ngày nào đó, hắn sẽ đánh anh ta một trận. Đáng tiếc, Edward, anh sẽ không có cơ hội đó đâu.

Quá trình đeo nhẫn cưới đọc lời thề thiêng liêng như vậy, nhưng lại không tới hai phút. Ai ai cũng nhận ra nam chủ gấp gáp một cách lạ thường, dường như sợ nữ chủ đổi ý không chịu lấy hắn.

Quả thật là như vậy a. Khi Edward định đặt nhẫn định cho Jen, nhưng là tay cô rụt rịt không yên không để cho Edward xỏ nhẫn vào. Đúng là Jen không biết hành động này của mình làm cho tinh thần Edward có bao nhiêu cảm giác bị giày vò.

Tay bị Edward nắm chặt không buông, Jen tủm tỉm cười cúi mặt xuống nhìn đất.

Tuy biểu cảm của Jen không có gì bất thường, chỉ là khi mọi người đều nhìn mặt hắn cười âm hiểm, mọi thứ trở nên bất thường.

Jen bất đắc dĩ lắc đầu kéo Edward đi. Edward, anh vẫn nghĩ nắm đấm của Lan làm bằng bông gòn hay sao?

Đằng sau vang lên tiếng trêu chọc đầy ái muội làm cho cô có chút hối hận về hành động lỗ mãng của mình.

"Trời còn sớm a, không cần vội như vậy a. "

"Sao trốn nhanh vậy chứ, chúng tôi còn chưa mời rượu đâu. "

"Anh nằm xuống, cởi áo ra. " Jen mỉm cười ra lệnh, nghiêm túc nhìn khuôn mặt bị đánh không ra dạng gì của Edward, hơi nhíu mày.

"Em.. "

"Nhanh đi. "

"Ừ. " Vẻ mặt Jen rất nghiêm túc cơ mà, vậy không khí ái muội này là do đâu a. Có phải hay không là do hắn quá đen tối, suy nghĩ quá nhiều?

Áo vừa được cởi ra, Jen ồ lên một tiếng:"Quả nhiên!!"

Hắn theo phản xạ cúi đầu xuống, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy thảm thương. Khắp người chi chít đốm đen bầm dập như phần thịt bị hoại tử, đặc biệt là trên thân thể trắng mịn nổi bật đốm đen nhìn không khác bò sữa là mấy.

"Haha~" Jen trực tiếp cười đi ra. Gương mặt bị đen một mảng ngay cằm, nhìn rất ư buồn cười. Lan, anh cũng chơi ác quá nha!

Edward tối sầm mặt, thầm rủa. Khẳng định là cái tên đáng chết kia giở trò rồi!

Nhẫn nhịn nằm xuống chờ Jen chữa trị.

Khoảng hai mươi phút đi qua, Jen trở thành người nằm bên dưới.

Phòng tối đen một mảnh. Hoa bỉ ngạn nở rộ trên giường trắng tinh.

Jen bị ăn sạch không xót dù chỉ một ít.

Dưới bầu trời đầy sao u quang xinh đẹp, như lời hẹn thề vĩnh hằng mãi bên nhau, nắm tay trăm năm, hoá cát bụi không chia ly.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-40)