Truyện:Lạc Lối Mê Cung - Chương 38

Lạc Lối Mê Cung
Trọn bộ 40 chương
Chương 38
Cánh cửa không gian 4: Lan!
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bước ra từ tòa án, đám phóng viên từ từ phân tán ra về thì đồng thời dần dần Ella thu lại

"Rốt cục cũng tống được họ vào tù. " Ella vươn vai mệt mỏi, mỉm cười nói.

Thanh âm  nét ảm đạm bi thương trên mặt.

đầy ý cười vang lên cắt đứt giọng nói tự hào của cô, ngoài tên luật sư Lan chết tiệt ra thì còn ai vào đây:"Là tôi tóng họ vào tù đấy chứ. "

Cô hết sức cố gắng lờ ba vạch hắc tuyến rớt đầy mặt, cười lạnh nhạt không để ý tới hắn.

_

Ánh sáng ban mai nhẹ lách qua từng phiếm lá, soi sáng rực rỡ giọt sương long lanh của sớm mai, bầu trời quang đãng lạ thường.

Ngồi trong vườn hít khí trời ấm áp sạch sẽ hòa quyện cùng hương trà hoa lan tao nhã tinh khiết, đúng là một buổi sáng phi thường tốt đẹp.

"Lan, ngươi là heo a!"

"Hừ, là do cô dậy quá sớm. " Lan che miệng ngáp, một bên bĩu môi không cho là đúng.

Đầu rơi đầy hắc tuyến, cúi đầu uống trà mặc kệ tên phúc hắc bên cạnh. Con người khi ngủ dậy đều nguy hiểm, có thể đả kích chửi vài câu thì được rồi. Không nên chọc điên hắn.

"Không phải luật sư đều nguyên tắc sao?" Cuối cùng vẫn là nhịn không được trêu chọc, vẻ mặt 'còn anh chẳng ra gì cả' trực tiếp đả bại Lan.

Nâng khóe môi lên cười cợt, nhẹ giọng nói:"Cô có muốn tôi càng không nguyên tắc hơn hay không?" Hơi thở lười nhác của ác ma phả vào tai của Liễu Ninh, khiến thân thể cô run lên, lỗ tai ửng đỏ.

Cô miễn cưỡng cười, tránh qua một bên. Biến thái không cùng đẳng cấp, không nên nói chuyện.

"Bỏ đi. Anh đã giải quyết hồ sơ cho tôi chưa?"

"Tôi có vài câu hỏi cho cô đây. Đến một nơi hẻo lánh như Forks mà cũng cần thay tên đổi họ, cần thiết sao?" Lan mỉm cười, không dấu vết đoạt ly trà trên tay Liễu Ninh, uống.

Liễu Ninh rất sáng suốt lờ đi hành động vô sỉ mặt dày, nhướng mày cười:"Cần a!"

"Lan, anh nên làm tốt mọi việc đi. "

_

Sau sự việc gặp ông luật sư hồ đồ hồi sáng, lần đầu tiên trong đời máu cô bị hâm nóng lên như vậy. Sự lễ độ ẩn nhẫn hằng ngày bị vứt bỏ triệt để, Ella hung hăng đập bàn, quát:"Lan.. là anh cố ý!!?"

"Cô đang nói gì thế?" Lan nhợt nhạt cười, vẻ mặt không chút để ý hành động ngang bướng chanh chua của Ella.

Cảm giác cứ như tạt xô nước lạnh, Ella im lặng, vài giây sau chỉ đứng dậy vươn vai mệt mỏi, xoa đôi mắt ẩn ẩn đau đớn, cười nhạt:"Lan, tồn tại, với sống... anh chọn gì?"

Cùng là biến thái như nhau, đương nhiên đâu dễ dàng cho người khác vào tâm mình. Yêu thích với bọn họ, chỉ như bữa ăn sáng, chẳng ai có thể nói trước điều gì. Nhưng với Lan, cô thực sự đã dùng hết tâm rồi.

Người đàn ông có ánh mắt ôn hòa, thái độ dịu dàng, nhưng đáy mắt anh luôn là một mảng lạnh lẽo, khí chất người từ trên cao nhìn xuống - xa cách thanh nhạt vô cùng. Khoản này cũng đủ làm phát điên bao thiếu nữ, mà cô lại không hề muốn đắm chìm vào cái hư ảo của anh ta, Lan anh ta thực sự quá nguy hiểm, chỉ sợ tim không giữ được bao lâu, nên không tận dụng cơ hội mà trốn đi thì thật xin lỗi với bản thân rồi!

Anh ta quá cường đại, cô không có khả năng chọc vào mà vẫn còn an toàn bỏ chạy, cho nên chỉ còn cách chưa lâm trận đã bỏ chạy, dù gì thời gian qua cũng khảo nghiệm, chọc anh ta đã rồi... Giờ thì nên chạy thôi!

_

Tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà vang lên đều đặn, trong hành lang trống vắng càng tạo nên không khí u ám đặc sệt hương vị phạm tội, pha loãng cùng đó là nụ cười nhàn nhạt trên môi người đàn ông có gương mặt đáng yêu, trêu chọc người thích.

Đẩy cánh cửa trước mặt, đồng thời cũng mở ra một thế giới huyền diệu trong trẻo, sạch sẽ mà ấm áp...

Trên môi vẫn là nụ cười tao nhã, theo lối sỏi lót tiến đến bên chiếc ghế bằng gỗ màu trắng. Nhấc tay uống một ngụm trà mới pha, sau khi mỹ mãn thở ra một hơi, người đàn ông mới nâng mắt nhìn quả cầu tuyết chứa thị trấn nhộn nhịp người qua lại.

Cầm quả cầu tuyết trên tay, vẻ mặt vui vẻ lắc lắc, do ngoại lực tác động, tim tím cùng tuyết bên trong bị xáo trộn, tạo nên khung cảnh mơ hồ đẹp đẽ. Nhưng là, tựa như thực, bên trong vang lên âm thanh la hét hỗn độn.

Mà, phía xa xa sau núi cũng bắt nhịp hiệu ứng, âm thanh hoảng loạn tuyệt vọng càng trở nên rõ ràng...

Cảnh tượng phi thường làm người người sợ than, có vẻ người đàn ông có gương mặt đáng yêu tựa thiên sứ trong trẻo này... có thể nắm trên tay sinh mệnh của người khác, có quyền hạn tùy ý sát sinh.

Than nhẹ:"Tiểu Ninh a, thật là nhớ cô a!" Không ai cùng hắn tranh luận, cãi vả nơi này trở nên im lặng hẳn. Những người khác đều sợ hắn, hơn hết họ không xứng đứng cùng hắn trò chuyện. Chỉ có Liễu Ninh đủ bình tĩnh chứng kiến hết thảy, nhẹ giọng châm chọc hắn.

Cô tựa hồ biết rõ mặt thật của hắn, nhưng lại dửng dưng như không. Hắn biết, nếu một người không lãnh huyết vô tình thì làm sao có thể mặc sự tự tâm lẳng lặng nhìn người người cầu sống kêu la chứ.

Hắn... tựa hồ đã thích cô đi!?

Nhưng là hắn lại không có tư cách đi yêu thương cô! Hắn nhìn thấy kiếp trước của cô bi thảm dường nào, cho nên lúc luân hồi chuyển kiếp khi có thể, hắn đã nhúng tay biến đổi số phận của cô. Bởi, hắn không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô, mà hắn cũng không phải thánh nhân nhượng cô cho Edward, con mà cà rồng đáng chết!

Cô muốn tự do, an nhàn... hắn cho. Nhưng là hắn lại đánh giá thấp một điều, cuộc đời luôn biến đự cả đời, vì cô chỉ là nhân vật phụ. Nhưng là, điều bất ngờ cô đã khuấy động, thay đổi không ngừng, con người luôn thay đổi. Hắn nghĩ, có lẽ trong Twilight, cô sẽ an nhàn vô sổi cả một câu chuyện!

À mà không sao cả, chỉ cầàm đau bản thân mới chịu, chi bằng lúc đầu không giết luôn con nhóc Isabellan cô vui, cô hạnh phúc là được. Chính là cô bé này quá ngốc nghếch, tại sao phải l kia. Hẳn hạnh phúc sẽ không dông dài đến cuối chương mới đoạt được.

Không có sự cho phép của hắn, cô đừng có mơ!

Aiz, sao hắn phải lo cho cô nhiều như vậy chứ! Đến hôn lễ cũng không có, mà đòi đi hưởng tuần trăng mật.

Mà cũng nhờ suy nghĩ vô sỉ này của Lan, đến cả đám cưới Liễu Ninh cũng không dám đãi mà đã chạy đi hưởng tuần trăng mật. Điều này cũng cho thấy cô quá hiểu cái con người mặt người dạ thú - biến thái không ngừng tăng - Lan.

_

Phải rồi, hắn chính là Thần. Người nắm trong tay vận mệnh cũng như số phận vạn nhân sinh trong thiên hạ. Cánh cửa sinh tử, do hắn canh giữ. Không có hắn, ai có thể đầu thai, ai có thể chết.

Có thể nói hắn may mắn hay sung sướng hạnh phúc, nhưng lại chẳng ai nghĩ đến mặt trái của Thần đấng tối cao. Một người có thể nắm giữ sinh mệnh mọi người nhưng lại không thể định đoạt nắm trọn số mệnh của bản thân, sống không thể chết, cũng là một loại thống khổ, giày vò vô cùng.

Không gì là vĩnh cữu, hay chăng chỉ là bi thương lâu dài.

Hẳn cô cũng nên rõ điều này đi, Tiểu Ninh!?

Hắn tựa hồ... đã thích cô a!?

Là lúc ánh mắt lười nhác chứa đầy tinh quang nguy hiểm cảnh giác nhìn về phía hắn lần gặp đầu tiên...

Hay vẻ mặt đáng yêu mơ màng vào sáng sớm...

Hay gương mặt chuyên chú tập trung ăn uống của cô...

Hay khuôn mặt an yên ngủ hiếm có...

Hoặc vẻ tà yêu lãnh dị của cô khi đối phó với địch nhân nhà Spears, Isabella... Hoặc nét mặt phúc hắc vui sướng khi người gặp họa của cô... nét vui vẻ khi đào hố người ta...

Vẻ mặt cô tự cho là kín đáo, lặng lẽ mắng hắn là biến thái, nhưng là truyện có một biến thái độc nhất là cô đã quá đủ rồi. Không nên có mặt hắn nơi này, cô vẫn nơi mỉm cười với hạnh phục hiếm hoi của mình, không cần nhớ đến sự tồn tại của hắn, cũng như tình cảm nhỏ nhặt không đáng nhắc của hắn.

Chỉ hy vọng, vạn năm sau, cô vẫn sẽ nhớ đến hắn, và hắn Lan, sẽ không quên trong góc kí ức nhạt... từng tồn tại một cô gái đặc biệt là Liễu Ninh cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)