Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 089

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 089
Chiếc giường lớn trong phòng bệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người làm đẩy cửa bước vào, nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y khẽ khom người chào rồi hỏi: "Thiếu gia, giường mang đến rồi, giờ mang vào sao?"

Giường? Lâm Y ngẩn người nhìn sang Lãnh Nghị trên giường, mặt Lãnh Nghị vẫn bình thản, nhàn nhạt nói: "Mang vào!"

Người làm đáp lời rồi xoay người rời đi.

"Giường gì? Phải đổi giường sao?" Lâm Y nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị.

"Ừm... " Lãnh Nghị nhẹ câu môi, giọng nói vẫn nhàn nhạt, "Em cũng không thể ngủ mãi trên ghế nằm được!"

Ồ, thì ra là vậy, thì ra Lãnh Nghị kêu người mang giường đến cho cô, sợ cô ngủ trên ghế nằm không được thoải mái, cũng đúng, ngủ lâu như vậy trên ghế nằm đúng là không dễ chịu chút nào. Lâm Y mỉm cười, không nói nữa.

Lát sau cửa lại bị đẩy ra, hai người đàn ông vạm vỡ nhấc một chiếc giường vào trong, trên tay hai người khác là chăn gối và vài vật dụng linh tinh khác.

Mặt Lâm Y chớp mắt đờ ra, chiếc giường kia sao lại lớn thế này? Cô nuốt nuốt nước bọt nhìn sang Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: "Chỉ mình em ngủ, không cần chiếc giường lớn vậy chứ!", lời này vừa thốt ra cô lập tức nhận ra điều gì, mắt nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, miệng há hốc, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt, tiếp đó mặt cô nóng bừng, đỏ ửng, Lãnh Nghị này, xem nơi đây là gì chứ? Phòng ngủ của hắn sao?

"Lãnh Nghị, em muốn chiếc giường nhỏ kia!", cô gái rốt cuộc tỉnh ngộ, áo não nhìn người đàn ông trên giường, tận lực đè nén cơn tức.

"Ừm... phòng bệnh không thể để hai chiếc giường... khụ... đây là quy định của bệnh viện!", người đàn ông dời mắt khỏi cô gái, nhìn sang nhóm người đang bận rộn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Chiếc giường lớn mới tinh mà xa hoa rất nhanh đã được bày biện xong, nó được đặt ở trong căn phòng trắng tinh của bệnh viện trông đặc biệt khác lạ, Lâm Y không dám nhìn ánh mắt đầy hàm ý của những người làm, lại nhớ đến lời dặn dò hôm đó của vị bác sĩ, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại; mãi cho đến khi nhóm người làm mang chiếc ghế nằm của cô đi Lâm Y mới bừng tỉnh vội kêu lên: "Đừng dọn đi, tôi còn dùng nó!"

Buổi tối, khi Lâm Y tắm rồi thay quần áo ngủ xong từ phòng tắm bước ra, vừa nhìn đến chiếc giường lớn kia, mặt không khỏi lại đỏ lên, cô vội ngoảnh sang chiếc ghế nằm như che dấu, chân cũng bước về phía đó.

Lãnh Nghị cố nhịn cười, mắt hắn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, bắt gặp gương mặt đỏ ửng của cô nhưng lại cứ cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhìn cô nằm xuống chiếc ghế nằm, xoay lưng về phía hắn, kéo chăn che kín cả đầu sau đó không có động tĩnh gì khác...

"Y Y... " Lãnh Nghị nhìn cô gái đang trùm kín đầu giả vờ ngủ, gọi nhỏ.

Cô gái nằm dưới chăn hé mắt, mím môi không lên tiếng, phòng bệnh lại rơi vào im lặng nhưng sự im lặng rất nhanh bị phá vỡ, Lâm Y chợt cảm thấy người lạnh lạnh rồi cả chiếc chăn đã bị kéo ra, cô cả kinh, theo bản năng xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị đang ở phía trên mình, khóe môi ý cười thật rõ ràng: "Lên giường ngủ đi!"

"Không đi!", mặt cô gái càng đỏ, giọng nói có chút khiếp sợ, "Đây là phòng bệnh, đừng gây sự, người ta cười cho... "

"Hừm, ai dám cười?" Lãnh Nghị hừm một tiếng vẻ xem thường, "Là tại em hôm qua nói giường chật quá, ngủ không thoải mái đấy chứ!"

"Em em... ", cô gái cố tìm cách giải thích, "... không có ý này, ý em là... "

"Ý em là sao?" Người đàn ông ngắt lời cô gái, nụ cười trên môi càng thêm ái muội, "Suy nghĩ của em có phải có chút lệch lạc không? Em nghĩ đi đâu vậy? Y Y, ý của anh rất thuần khiết, anh chỉ muốn em ngủ được thoải mái hơn thôi!"

"Em... " Lâm Y kinh ngạc, có lẽ là cô nghĩ lệch lạc thật, Lãnh Nghị là một người bệnh, lúc này hắn có thể làm gì được đâu chứ? Nghĩ tới đây mặt cô gái càng đỏ rực, nói không nên lời.

"Được rồi!" Vẻ mặt cô gái khiến Lãnh Nghị bật cười thành tiếng, hắn nói, giọng bá đạo lại chân thật, "Em tự đi qua hay anh ôm em qua? Chọn một cái!"

Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn tà tứ kia, cô hiểu hắn, lúc này cô biết phản kháng cũng vô dụng thôi, huống gì chiếc giường lớn kia quả thực rất hấp dẫn... rốt cuộc cô cắn môi, nhỏ giọng nói: "Em... có thể đi qua nhưng phải nói trước... anh không được... động đến em!"

"Ân!" Lãnh Nghị thu hồi vẻ tà tứ, làm ra vẻ nghiêm túc nhưng giọng nói vẫn có chút bỡn cợt, "Anh tuyệt đối không động đến em... khụ... em cũng không được động đến anh!"

Hai người rốt cuộc cũng nằm trên chiếc giường lớn, cô gái vẫn giống như hôm qua nằm nghiêng người, xoay lưng về phía hắn, người đàn ông nghiêng đầu nhìn chiếc gáy trắng nõn cách mình không xa, khóe môi nhẹ câu lên, bàn tay khẽ khàng vươn ra, chạm vào người cô gái, cô gái nhẹ nhàng rũ ra, nhỏ giọng nói: "Lãnh Nghị, anh đã nói anh tuyệt đối không động đến em mà!"

"Ân, được!" Người đàn ông lập tức rụt tay về; nhưng qua một lúc sau, thân thể lại bắt đầu dịch về phía cô gái, cô gái cũng bắt đầu dịch về phía mép giường, giọng nói đầy ý cười của người đàn ông vang lên sau lưng: "Em dịch nữa thì sẽ rơi xuống đất đấy!"

"Vậy anh đừng qua đây!" Cô gái lầu bầu.

"Ân, được!" Người đàn ông vẫn trả lời sang sảng nhưng thân thể lại bắt đầu dịch về phía cô gái, hơi thở ấm áp của hắn phất qua mái tóc của cô, cô gái nhắm mắt, bất đắc dĩ lại nói: "Vết thương anh chưa lành, đừng nằm nghiêng ngủ!"

"Ân, được!" Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, "Vậy em đừng xoay lưng về phía anh!" Mục đích cuối cùng đã đạt được, hắn nhẹ nhàng xoay người lại, nằm thẳng trên giường, trong bóng đêm đôi mắt đen lòe sáng... ngày hôm qua cô gái xoay lưng về phía hắn, hôm nay cô gái nằm thẳng, lại tiến bộ một bước rồi, vậy ngày mai thì sao? Hắn quả thật có chút chờ mong!

Tóm lại, không biết từ ngày nào bắt đầu, cánh tay của người đàn ông kia bắt đầu vòng qua eo cô gái, rồi sau đó đầu cô gối lên khuỷu tay hắn, hơn nữa lần nào cũng ngủ rất an ổn...

Sáng hôm đó, Lâm Y vừa thức giấc thì đã nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị, đầu cô lại gối lên khuỷu tay người đàn ông, mặt cô gái bừng đỏ, vội vàng xoay người ngồi dậy, "Anh đói chưa? Em kêu người mang bữa sáng đến?"

"Không đói!" Giọng Lãnh Nghị đã hết khàn, lại mang đầy từ tính mê người như trước đây, hắn vươn tay kéo cô gái, "Em ngủ thêm lát nữa!", hắn biết cô gái thích ngủ nướng một chút.

"Không ngủ nữa!" Cô gái hoang mang giãy ra khỏi tay người đàn ông, bước xuống giường, mặt vẫn đỏ ửng, "Vậy... em đi rửa mặt rồi lại cùng anh ăn sáng!", thấy người đàn ông gật đầu, cô gái vội đi vào phòng tắm...

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt, điện thoại cô gái đặt nơi đầu giường chợt reo lên, người đàn ông đang nằm trên giường nhìn về phía đó rồi nhỏm dậy cầm điện thoại lên, thấy cái tên "Lăng Nhất Phàm" đang nhấp nháy trên màn hình.

Nhìn chằm chằm ba chữ kia, mắt người đàn ông nheo lại, thoáng suy nghĩ rồi hắn ấn phím nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, "Y Y, anh mang bữa sáng mà em thích đến, em xuống lấy đi!"

Lăng Nhất Phàm thường đem đến những món ngon đến bệnh viện rồi gọi Lâm Y xuống lấy, hôm nay trước khi hắn đi làm còn đặc biệt chạy đến một nhà hàng món Trung nổi tiếng ở Milan mua bữa sáng, định đưa cho cô rồi mới đi làm.

Thực ra những chuyện này Lãnh Nghị đều biết, hắn cúi nhìn chiếc giường lớn khóe môi lộ ra một ý cười, vui vẻ nói: "Nhất Phàm... Y Y đang tắm, cậu đem bữa sáng lên đây đi, ân, ngồi chơi một chút!"

Lăng Nhất Phàm ngồi trong xe ngẩn người, đáy mắt tối lại, hắn mím môi, lát sau mới cười nói: "Được, vậy tôi mang lên, thuận tiện xem vết thương của anh khôi phục thế nào!"

Lúc Lăng Nhất Phàm đẩy cửa phòng bệnh, vừa liếc mắt đã thấy chiếc giường lớn giữa phòng, chiếc giường đó lớn đến mờ mắt hắn, tưởng rằng mình đi nhầm một gian phòng đôi trong khách sạn; mà Lãnh Nghị thì đang ngồi tựa thành giường, lớp băng gạc trắng băng ngang ngực hắn lộ ra dưới cổ áo, gương mặt anh tuấn mà lạnh mạc đó lúc này treo một ý cười đầy ý vị; bên cạnh hắn là một khoảng trống, phần chăn bên đó hỗn độn, rõ ràng là có người vừa thức dậy.

Mắt Lăng Nhất Phàm càng tối lại, hắn thoáng chau mày rồi dãn ra, tận lực bình thản nhìn người đàn ông bị thương trên giường, giọng bình thản: "Xem ra Lãnh thiếu hồi phục rất nhanh!"

"Ân, tốt lắm!" Khóe môi Lãnh Nghị lộ ra một ý cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua hộp thức ăn trên tay Lăng Nhất Phàm, "Cám ơn cậu đã mang bữa sáng đến cho Y Y, thực ra cậu không cần vất vả như vậy, cô ấy muốn ăn gì ở đây đều có!", hắn nhìn Lăng Nhất Phàm, ngừng một chút rồi cười, "Mang nhiều ăn không hết, sau cùng cũng phải đổ đi!"

Mắt Lăng Nhất Phàm híp lại, khóe môi câu lên một ý cười lạnh, giọng sắc bén: "Lãnh thiếu, anh là người bệnh, tôi không so đo với anh!", hắn hài lòng nhìn thấy trên gương mặt cuồng vọng của Lãnh Nghị nụ cười đông cứng lại, vì vậy Lăng Nhất Phàm lại cười, "Tôi cũng mong anh sớm ngày bình phục... vậy Y Y có thể sớm ngày rời đi!"

Đáy mắt Lãnh Nghị xẹt qua một tia âm trầm rồi lập tức trở lại sắc bén: "Lãnh thiếu, anh hết hy vọng đi!"

Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, gian phòng bỗng im lặng như tờ, lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lâm Y mặc đồ ngủ bước ra ngoài, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đứng trước mặt mình, trong tay cầm một hộp thức ăn, trên mặt cô bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ: "Nhất Phàm!", cô thế nào cũng không ngờ lần này Lăng Nhất Phàm lại lên đây.

Lăng Nhất Phàm thu hồi tầm mắt đang rơi trên người Lãnh Nghị, nhìn sang Lâm Y, vừa tắm rửa xong cô gái kiều diễm như một đóa sen vừa nở rộ, bộ quần áo ngủ bằng vải cotton trắng bị bắn mấy giọt nước... Mỗi buổi tối cô đều mặc áo ngủ, ngủ trên chiếc giường lớn kia, bên cạnh người đàn ông kia! Một cảm giác ghen tức vô hạn lan tràn trong lòng Lăng Nhất Phàm --- cô là như vậy cùng hắn hồi phục sức khỏe sao?

*****

Sự trầm mặc khác thường của Lăng Nhất Phàm khiến lòng Lâm Y thoáng có chút bất an, cô rất ít khi thấy hắn trầm mặc thế này, một loại trầm mặc đến đáng sợ! Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, môi mỉm cười nhưng vẻ bất an trong đôi mắt trong veo kia vẫn rất rõ ràng.

Lăng Nhất Phàm cũng nhìn thấy sự bất an trong mắt Lâm Y, lòng hắn chợt mềm lại, không phải hắn luôn hy vọng cô vui vẻ sao? Vậy biểu hiện của hắn lúc này không phải là càng làm tăng thêm gánh nặng trong lòng cô sao? Lăng Nhất Phàm, không phải mày đã từng nói, chỉ cần cô ấy vui vẻ, mày thế nào cũng được sao?

Nghĩ đến đây vẻ mặt Lăng Nhất Phàm dần ôn hoà trở lại, một nụ cười hiền lành nở trên môi, "Y Y, anh mang vài món điểm tâm cho em... ", hắn dúi hộp thức ăn vào tay Lâm Y, "... em ăn nhanh kẻo nguội!"

"Ân!", hàng mi dài của cô gái chớp lên, ánh mắt thoáng qua chút hoang mang nhưng vẫn mỉm môi cười, đưa tay đón lấy hộp thức ăn: "Anh ăn chưa? Hay là cùng ăn?" Lời vừa thốt ra cô liền cảm thấy có chút không thích hợp bởi vì lúc này Lãnh Nghị cũng chưa ăn sáng. Cô chột dạ liếc về phía người đàn ông trên giường, quả nhiên thấy mặt hắn sụ xuống.

"Anh ăn rồi, em ăn đi thôi!" Lăng Nhất Phàm dịu giọng nói.

Lâm Y khẽ gật đầu rồi nhìn sang Lãnh Nghị: "Lãnh Nghị anh đói chưa? Em bảo họ mang bữa sáng lên cho anh?"

Khoé môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên: "Ừ, anh cũng hơi đói. Y Y, mang bữa sáng Nhất Phàm mang đến ra đây, anh cũng ăn một chút... Ân, bảo người làm dọn bàn ăn lên đây!", hắn nói bàn ăn là chỉ loại bàn chuyên dụng cho bệnh nhân có thể ăn trên giường!

Lâm Y nuốt nước bọt, đàn ông đôi khi thật ấu trĩ, mấy chuyện này cũng đáng để đem ra so đo sao? Cô nhìn sang Lăng Nhất Phàm miệng hàm hồ đáp: "Ờ... " Rồi bước đến góc phòng lấy một chiếc bàn nhỏ đến.

Lâm Y đặt chiếc hộp đựng thức ăn sáng lên bàn rồi đi đến đầu giường ấn chuông, rất nhanh ngoài cửa có tiếng gõ rồi người hầu xuất hiện, lễ phép nói: "Thiếu gia, Lâm tiểu thư... "

"Thiếu gia muốn ăn sáng... " Lâm Y mỉm cười dặn dò, người hầu khom lưng chào, đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Lâm Y chậm rãi đi đến bên chiếc bàn nhỏ, kéo ra một chiếc ghế, nhìn Lăng Nhất Phàm nãy giờ vẫn đứng đó mỉm cười: "Nhất Phàm, ngồi một lát... ", bị kẹp giữa hai người đàn ông như thế này khiến cô thấy thật khó thở.

Thấy Lâm Y chuẩn bị ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kia ăn sáng, mắt Lăng Nhất Phàm hơi loé sáng, hắn cười nhẹ: "Không cần đâu, anh còn phải đi làm... Ân, Y Y, anh đi trước!" Nói rồi hắn cố làm ra vẻ thoải mái vẫy tay với cô, "Nhớ đừng để mình mệt mỏi quá!" Rồi hắn xoay người bước về phía cửa, không nhìn lại người đàn ông trên giường một lần.

"Ân, em biết rồi!" Nói rồi cô vội theo chân hắn, tiễn hắn ra đến cửa, lúc này người làm đã dọn bữa sáng lên.

Lâm Y đứng nơi cửa nhìn theo cái bóng cao gầy của Lăng Nhất Phàm khuất dần nơi ngã rẽ hành lang mới thu hồi tầm mắt, khi nghe tiếng Lãnh Nghị trong phòng bệnh gọi với: "Y Y, đến ăn sáng!" thì cô mới hoàn hồn lại, nhẹ thở dài một tiếng rồi xoay người bước vào trong phòng.

***

Buổi tối, trong một quán cà phê khung cảnh lịch sự trong nội thành Milan, ở một góc tương đối khuất, Từ Nhất Hạo đang ngồi một mình nơi sofa, nâng ly nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt hẹp dài nhìn mông lung về phía trước như đang suy nghĩ điều gì...

Không lâu sau từ ngoài cửa bước vào một cô gái vóc dáng cao gầy, tóc dài uốn xoăn, chính là Mễ Lệ. Đôi mắt tinh tường của cô nhìn một vòng quanh quán, rất nhanh đã nhìn thấy chỗ Từ Nhất Hạo đang ngồi, chân dài liền cất bước đi về phía đó.

"Từ tiên sinh, lần này ông hẹn tôi đến là vì việc gì?" Mễ Lệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Từ Nhất Hạo, mỉm cười nhìn ông bằng ánh mắt dò xét... Lần trước Từ Nhất Hạo gọi điện thoại cho cô là vì muốn cô cùng ông đi đón Lăng Nhất Phàm từ cục cảnh sát.

"Mễ tiểu thư, cô không phải dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ?" Từ Nhất Hạo nâng ly cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm, đôi mắt sắc bén loé lên chút ý cười...

Mễ Lệ cười cười, cô vẫy tay về phía nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê rồi quay lại nhìn Từ Nhất Hạo: "Từ tiên sinh, không muốn bỏ cuộc cũng không được ... Lần trước tôi cũng nghe theo sự sắp xếp của ông, không báo cho Lâm tiểu thư biết mà cùng ông đi đón Nhất Phàm, nhưng cho đến giờ vẫn không cảm thấy thái độ của Nhất Phàm đối với tôi có thay đổi gì... "

Từ Nhất Hạo thoáng chau mày, cười nhạt nói: "Mễ tiểu thư, cảm động và cảm tình là lâu ngày tích lũy mà thành, không phải nóng vội mà được... Lăng Nhất Phàm với Lâm Y không phải vẫn chưa kết hôn sao? Huống gì... " Từ Nhất Hạo thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm Mễ Lệ, "... Lâm Y không phải vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Lãnh Nghị sao? Đây đối với cô mà nói thực sự là một cơ hội tốt!"

Đôi mắt to của Mễ Lệ chợt sáng lên rồi lại tối lại, cô rũ mi, lát sau mới cười khổ một tiếng, "Chỉ cần Lâm tiểu thư không nói chia tay, Nhất Phàm sẽ không chịu tách rời khỏi cô ấy!" Cô cắn môi, giọng càng thấp, "Cho dù anh ấy biết người trong lòng Lâm tiểu thư yêu không phải mình... "

Từ Nhất Hạo nhìn Mễ Lệ, lại cười: "Lâm tiểu thư không chịu nói chia tay, cô không thể thúc cho cô ấy nói sao?"

Mễ Lệ vụt mở to mắt, nhìn thẳng vào Từ Nhất Hạo, một lúc sau mới nói: "Xin Từ tiên sinh nói rõ hơn... "

Từ Nhất Hạo híp mắt, ánh mắt như đao: "Lâm tiểu thư sở dĩ không chịu nói chia tay là bởi vì cô ấy cảm thấy áy náy với Lăng Nhất Phàm, nói không được "chia tay" hai chữ này; nhưng nếu cô ấy biết Lăng Nhất Phàm có kết cuộc tốt hơn, tìm được người tốt hơn, cô cho rằng cô ấy có còn kiên trì không nói nữa không?"

Sóng mắt Mễ Lệ thoáng xao động, cô nhìn Từ Nhất Hạo, Từ Nhất Hạo chỉ cười, tiếp tục nói những lời đã dự định sẵn trong đầu: "Lăng Nhất Phàm là một người trọng tình nghĩa... Cô không thể khiến cậu ta cảm thấy... thua thiệt cô sao?"

Mễ Lệ nuốt nuốt nước bọt nhìn nụ cười sâu xa trên mặt Từ Nhất Hạo...

Bước ra khỏi quán cà phê, Mễ Lệ xoay lại nhìn Từ Nhất Hạo ánh mắt mang theo chút dò xét, mỉm cười: "Từ tiên sinh vì sao lại giúp tôi như vậy? Có phải là có mục đích khác không?"

Từ Nhất Hạo mỉm cười đôi mắt hẹp dài nhìn xa xăm nơi chân trời, đáy mắt một mảnh thâm toại, giọng nhàn nhạt mang theo chút lãnh ý: "Tôi chỉ không muốn chia rẽ Lãnh Nghị và Lâm Y, một đôi yêu nhau như vậy!"

Ở bên này trong phòng bệnh, Lãnh Nghị bởi vì tâm trạng vui vẻ lại thêm được chăm sóc đặc biệt nên hồi phục rất nhanh, giờ hắn lại trở lại cuộc sống bận rộn trước đây, điện thoại reo không ngớt, từ công ty, từ đối tác --- phòng bệnh gần như trở thành phòng làm việc, Lâm Y thì ngồi bên cạnh xem sách của mình, cảnh tượng thoạt nhìn khá là hài hoà.

Tối hôm đó vào khoảng mười giờ, Lâm Y buông sách xuống định tắm rửa đi ngủ thì điện thoại đang đặt trên bàn chợt reo lên, Lâm Y vội cầm lên xem, một dãy số xa lạ hiện lên trên màn hình. Là ai đây? Lâm Y thoáng chau mày, ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, trên tay hắn đang cầm điện thoại, vẫn đang nói chuyện với đầu bên kia nhưng mắt thì rõ ràng đang nhìn về phía cô.

Lâm Y mím môi, vì không muốn làm phiền hắn nghe điện thoại nên cô bước ra ngoài, vừa đi vừa ấn phím nhận nghe, "Alo!"

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói tiếng Trung không lưu loát cho lắm: "Xin hỏi là Lâm tiểu thư phải không?"

"Phải, xin hỏi ai vậy?" Lâm Y nhẹ giọng đáp lời.

"Tôi là quản lý quán bar xx", đối phương cười nhẹ, "Lăng Nhất Phàm tiên sinh hôm nay ở quán chúng tôi uống quá chén, anh ta cứ gọi tên cô, xin hỏi cô có thể đến đây một chuyến không?"

"Quán của các vị ở đâu?" Lâm Y thoáng giật mình, vội hỏi. Nghe đối phương báo tên quán và địa chỉ, Lâm Y ghi nhớ rồi quay lại phòng bệnh, mở tủ lấy áo khoác, nhìn Lãnh Nghị đang ngồi trên giường: "Em có việc ra ngoài một chuyến!"

Lãnh Nghị nhanh chóng ngắt điện thoại nhìn cô gái đang mặc áo, lại nhìn đồng hồ trên tường: "Muộn thế này rồi còn có chuyện gì?"

Động tác trên tay cô gái chợt dừng lại, do dự một lát rồi vẫn nói thật: "Nhất Phàm uống say ở quán bar, em muốn đi qua đó xem sao. "

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhỏm dậy: "Anh đi với em!"

"Không cần đâu, anh vẫn chưa khỏe hẳn, cứ nghỉ ngơi sớm đi, em đi lát sẽ về!" Lâm Y đã mặc xong áo, chỉ bỏ lại một câu rồi vội vã rời đi.

"Y Y, đợi đã!" Lãnh Nghị vội gọi với theo, "Anh bảo tài xế đưa em đi!"

Lâm Y thoáng dừng lại, ngoảnh nhìn Lãnh Nghị mỉm cười: "Cũng được!", rồi lại xoay người rời đi.

Lãnh Nghị thoáng suy nghĩ rồi cũng bước xuống giường đi đến bên tủ lấy áo khoác.

Khi Lâm Y đến quán bar xx thì thấy nơi đây đèn hoa rực rỡ, nhưng con đường trước quán lúc này đã hơi vắng vẻ, khi xe vừa đến cửa, thì Lâm Y đã vội mở cửa bước xuống đi thẳng vào trong.

Lâm Y bước vào trong chưa lâu thì bên ngoài lại có một chiếc xe màu đen khác dừng lại dưới một tán cây rậm đối diện với quán, qua cửa kính xe có thể loáng thoáng thấy được gương mặt cương nghị của Lãnh Nghị, ánh mắt hắn lạnh mạc nhìn về phía cửa quán bar... trong một đêm thế này để cô gái một mình ra ngoài hắn không yên tâm!

Xuyên qua đám đông ồn ào Lâm Y đi về chỗ ngồi của Lăng Nhất Phàm mà người quản lý đã chỉ nhưng ngồi nơi đó là một cặp đôi người nước ngoài, nào có thấy bóng dáng Lăng Nhất Phàm đâu. Lâm Y thoáng chau mày, quay trở lại quầy bar, người pha chế rượu người nước ngoài nháy mắt với cô, dùng tiếng Anh hỏi: "Cô muốn uống gì?"

"Xin lỗi, tôi muốn tìm quản lý!" Lâm Y nhẹ nhàng nói.

"Ồ!" Người điều rượu như bừng tỉnh, hắn chỉ tay về phía một cánh cửa ở góc quán, "Đi vào trong kia!", Lâm Y nói cám ơn rồi vội đi vào bên trong cánh cửa nhỏ.

Gặp được người quản lý, anh ta lại tỏ vẻ có lỗi nói với Lâm Y Lăng tiên sinh đi rồi, hình như là có bạn đến đón.

Sau khi nói cảm ơn với người quản lý, Lâm Y xoay người rời đi, xuyên qua quầy bar đông đúc rồi ra ngoài, cô định đi đến nhà Lăng Nhất Phàm một chuyến xem hắn thế nào, cô không thể để hắn uống say mà ở nhà một mình không ai chăm sóc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)