Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 088

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 088
Bước ngoặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Lãnh Tuấn nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt, lại ngừng một chút rồi mới nói: "Thực ra ta biết tình cảm Nghị nhi đối với Tịch Họa chỉ là một loại trách nhiệm, Nghị nhi là một đứa nhỏ thiện lương, cho nên ba năm trước khi Tịch Họa trở thành người thực vật, chúng ta mới lựa chọn dấu diếm nó... "

Lâm Y vụt ngẩng đầu nhìn Lãnh Tuấn, ông cũng đang nhìn cô: "Cho đến hôm sinh nhật của cháu, bác sĩ chủ trị của Tịch Họa thông báo, điện tâm đồ của Tịch Họa dao động, có dấu hiệu tỉnh lại, ông ấy bảo chúng ta nhanh chóng báo với Nghị nhi trở lại vì vậy Nghị nhi mới để lại cháu, vội vàng trở về trong đêm đó!"

Đáy mắt Lâm Y gợn sóng, cô mím môi nhìn Lãnh Tuấn, nghe tiếng ông tiếp tục vang bên tai mình: "Lâm Y, Nghị nhi đối với Tịch Họa là trách nhiệm, đối với cháu mới là cảm tình thật sự... chẳng lẽ cháu không cảm nhận được sao?"

Lâm Y mấp máy môi, gian nan bật ra mấy tiếng: "Xin lỗi... ", thực ra trước nay cô không dám nghĩ đến, trong lòng Lãnh Nghị cô với Tịch Họa rốt cuộc hắn yêu ai nhiều hơn; cô càng không dám nghĩ, nếu như có một ngày Tịch Họa tỉnh lại, Lãnh Nghị sẽ lựa chọn thế nào, cho dù Lãnh Nghị không quay đầu, vậy Tịch Họa thì sao? Cô ấy có chịu buông tay không?

Nếu như nói Lãnh Nghị đối với Tịch Họa là một loại trách nhiệm, vậy cô với Lăng Nhất Phàm cũng vậy, nếu như lúc đầu đã đồng ý gả cho Lăng Nhất Phàm, vậy có lý do gì để cô chối bỏ trách nhiệm chứ?

Cho đến lần này, Lãnh Nghị vì cô trúng đạn... nếu như có thể, cô chẳng thà người trúng đạn là mình!

Trong phòng chợt im lặng như tờ, Lãnh Tuấn nhìn gương mặt xanh xao vì đã mấy ngày không ngủ, lòng có chút bất nhẫn, ông thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Lâm Y, bác biết bác không có lập trường ép cháu lưu lại chăm sóc Nghị nhi... nhưng trước mắt chỉ có cháu mới có thể khiến Nghị nhi phục hồi nhanh hơn, bác... mong cháu có thể giúp một lần!" Trong tiềm thức, ông hy vọng nhân cơ hội này có thể tác hợp cho hai người.

"Cháu tình nguyện chăm sóc Lãnh Nghị!" Lâm Y ngẩng đầu nhìn ông rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Cháu chỉ muốn báo với Lăng Nhất Phàm một tiếng, được chứ?"

Lãnh Tuấn gật đầu, cười nhẹ: "Nên vậy, buổi chiều chúng tôi trở về, mong là có thể sớm nghe tin tức của cháu!"

"Được!" Lâm Y nhẹ gật đầu, "Giờ cháu gọi điện thoại cho Nhất Phàm... "

Lãnh Tuấn gật đầu rồi rời đi lưu lại không gian cho Lâm Y gọi điện thoại.

Lâm Y nhìn theo bóng Lãnh Tuấn biến mất ngoài cửa mới thu hồi tầm mắt, trầm tư rồi chậm rãi lấy điện thoại ra, ấn phím, điện thoại thông rất nhanh, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lăng Nhất Phàm: "Y Y... "

"Nhất Phàm... " Giọng Lâm Y thật nhỏ, mấy ngày qua vì Lãnh Nghị cô ngày đêm không ngủ ở bên cạnh hắn Lăng Nhất Phàm cũng không có ý kiến, chỉ có mỗi ngày lúc tan tầm mang theo một vài món cô thích ăn đến bệnh viện, gọi Lâm Y xuống lấy, đau lòng nhìn gương mặt ngày càng gầy gò của cô, nhìn cô ăn xong mới yên tâm rời đi...

Lăng Nhất Phàm càng tốt lòng Lâm Y càng bất an, cảm thấy mình tệ bạc với hắn, cứ kéo Lăng Nhất Phàm vào chuyện này đối với hắn là không công bình; lòng cô thật rối rắm, không biết mình nên làm gì mới không tổn thương đến hắn.

Nhưng lúc này cô không thể không báo với hắn, cô muốn tiếp tục ở lại chăm sóc Lãnh Nghị, chờ hắn hồi phục rồi mới dứt khoát được, như vậy sẽ không lại có lỗi với Lăng Nhất Phàm, đau dài không bằng đau ngắn... mặc kệ lựa chọn thế nào, cô biết mình nhất định phải có quyết tâm!

"Y Y, có việc tìm anh sao?" Sự trầm mặc của Lâm Y khiến lòng Lăng Nhất Phàm dâng lên nỗi bất an nhưng hắn vẫn dùng giọng điềm tĩnh hỏi cô, hắn không muốn Lâm Y cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường, làm tăng thêm gánh nặng tâm lý trong lòng cô.

"Nhất Phàm, anh có rảnh không? Em muốn chúng ta gặp nhau ăn cơm... " Giọng Lâm Y vẫn nhỏ xíu.

"Ân, được chứ... " Đầu bên kia là tiếng cười nhẹ của Lăng Nhất Phàm, "Giờ anh đến đón em!"

Nhìn Lãnh Nghị vẫn ngủ an ổn trên giường bệnh, Lâm Y cầm túi xách, chào mọi người trong phòng rồi vội vã rời đi, lát sau xe của Lăng Nhất Phàm đã dừng trước cửa bệnh viện, hắn hạ kính xe xuống, vẫy tay về phía Lâm Y, thấy hắn cô mỉm cười bước đến.

Trong phòng ăn, Lăng Nhất Phàm nhìn gương mặt gầy gò của Lâm Y, lòng ẩn ẩn đau, hắn xót xa vuốt đôi gò má xanh xao của cô, nhẹ giọng nói: "Y Y, em ở bệnh viện ráng tranh thủ ngủ nhiều một chút... "

"Ân, em biết!" Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm mỉm cười, "Rất nhanh em sẽ có thể trở về, ngủ bù lại!"

"Ân!" Lăng Nhất Phàm hài lòng cười, hắn ân cần múc cho cô một chén canh đặt trước mặt cô, dịu dàng nói: "Món canh này em thích ăn nhất, ăn lúc còn nóng đi!"

Không hiểu sao câu nói đơn giản của hắn lại khiến Lâm Y mủi lòng, cô rũ mi, nhẹ gật đầu rồi cắm cúi uống canh, những lời đã ấp ủ sẵn nhất thời bị nghẹn nơi cổ họng, không nói ra được gì cả.

Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái đang im lặng uống canh, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp, không gian bất chợt thật trầm mặc.

Lâm Y rốt cuộc cũng uống xong anh, cô hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc vẫn không có can đảm, chỉ nhỏ giọng nói: "Nhất Phàm, Lãnh Nghị đã tỉnh lại rồi... "

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, cười nhẹ: "Ân, vậy tốt rồi!"

Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cánh môi hơi run: "Nhưng... ", lại ngừng một lúc, "... tâm trạng... còn chưa tốt lắm... bác sĩ nói... không thể quá kích động... đối với thân thể không tốt.. "

Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y, lát sau mới dịu giọng nói: "Y Y, anh hiểu rồi, em còn muốn chăm sóc anh ta cho đến khi bình phục phải không?... Chuyện này em tự quyết định đi, chỉ cần em vui anh đều ủng hộ em!"

Tim Lâm Y đập dồn, hốc mũi chua xót, cúi đầu không dám nhìn Lăng Nhất Phàm, lát sau cô mới lấy hết dũng khí, run giọng nói: "Nhất Phàm, em không thể làm trễ nãi anh mãi... như vậy với anh không công bằng... anh... "

"Đừng nói vậy!", lòng Lăng Nhất Phàm ẩn ẩn đau, hắn vội ngắt lời Lâm Y, đưa tay cọ nhẹ lên má cô, "Cái gì công bằng không công bằng chứ, em có thể ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói là công bằng nhất rồi!"

"Nhất Phàm!", Lâm Y ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy ưu thương.

"Giờ chúng ta không bàn chuyện này nữa... ", Lăng Nhất Phàm hít sâu một hơi, "Y Y, đợi Lãnh Nghị khỏe rồi, lúc em trở về chúng ta bàn lại, được không?"

"Nhất Phàm", giọng Lâm Y càng nhỏ, "Mễ Lệ là một cô gái tốt... "

"Anh biết... " Lăng Nhất Phàm lần nữa ngắt lời cô, "Được rồi Y Y, anh đã nói chúng ta tạm thời không bàn đến chuyện này... "

"Đừng vì em mà lỡ mất cô ấy... ", giọng Lâm Y đầy áy náy và bất an.

"Y Y, em yên tâm, anh rất rõ ràng mình đang làm gì, anh sẽ đợi em, đợi khi Lãnh Nghị khỏe lại rồi chúng ta lại bàn tiếp... " Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn điềm tĩnh nhưng đầu mày thoáng chau lại.

Lâm Y nhất thời không biết nói sao, bất chợt điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô lấy điện thoại ra ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Tương Mân: "Y Y, cháu ở đây? Trở lại đây được không? Nghị nhi tỉnh lại rồi!"

Hình ảnh Lãnh Nghị ôm ngực, máu tươi ướt đẫm lại hiện ra trong đầu, Lâm Y vội lên tiếng: "Giờ cháu quay lại... ", rồi cô vội ngắt điện thoại, nhìn Lăng Nhất Phàm có chút áy náy lẫn ray rứt: "Nhất Phàm, em... phải đi... "

"Được, anh đưa em!" Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn bình thản, hắn đứng dậy cùng cô bước ra...

Lăng Nhất Phàm lẳng lặng nhìn theo bóng Lâm Y khuất dần sau cửa bệnh viện, mày thoáng chau lại, nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, cứ nghĩ đến Lâm Y đi lần này có lẽ sẽ không quay về thì lòng hắn như có gì đó chặn lại thật khó chịu; hắn cũng biết Lâm Y là vì cảm thấy có lỗi với hắn, hy vọng hắn gặp được người tốt hơn nhưng lại không dám đề xuất chia tay...

Ngồi ở đó thật lâu rồi Lăng Nhất Phàm mới thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy nổ máy rời đi...

Lâm Y vội vã chạy về phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Tương Mân đang ngồi bên giường tươi cười nói gì đó với hắn, tình thương và sự sủng nịch mà bà dành cho cháu không chút dấu diếm trong mắt bà; Lý Uyển và Từ Giai thì đứng bên kia giường, Lãnh Tuấn chỉ ngồi nơi sofa nhìn sang.

Trên giường bệnh Lãnh Nghị mặt vẫn còn xanh xao, hơi thở yếu ớt, ánh mắt tuy vẫn còn sắc bén nhưng giăng đầy thất lạc và thắc thỏm không yên...

"Xem kia, Y Y trở lại rồi!" Tương Mân liếc mắt thấy Lâm Y đang từ ngoài cửa bước vào, sang sảng cười nói, "Bà nội trước giờ có nói dối con đâu... ", ánh mắt ai nấy đều dời từ giường bệnh sang người Lâm Y, đôi mày đang chau lại của Lãnh Nghị dần dãn ra, sự lo lắng trong mắt cũng lập tức biến mất, hắn nhìn cô chằm chằm như sợ chỉ lơ là thì cô sẽ bốc hơi đi mất vậy.

"Y Y, đến, ngồi đây đi!" Tương Mân đứng lên nhường ghế cho Lâm Y.

"Không cần đâu, cháu đứng là được rồi!" Lâm Y nhẹ giọng nói. Tương Mân mỉm cười, ấn vai cô buộc cô ngồi xuống, chừng như cố ý nói cho Lãnh Nghị nghe, lại chừng như cố ý nói cho Lâm Y nghe, lại chừng như cố ý nói cho những người khác trong phòng nghe: "Ngồi đi, sau này thời gian cháu ở bên Nghị nhi còn dài!"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, lẳng lặng không nói ngồi nhìn Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt nhu hòa của hắn, cô vội thu lại tầm mắt, vờ nhìn lên bình truyền dịch...

Lăng thị xí nghiệp, đã qua giờ tan tầm rất lâu, thành phố đã lên đèn nhưng Lăng Nhất Phàm vẫn ngồi yên trong văn phòng xem văn kiện nhưng rõ ràng là không thể tập trung vào tập văn kiện trên tay.

Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhẹ, Lăng Nhất Phàm thu hồi ánh mắt lơ đễnh, nhẹ giọng nói: "Vào đi!", người vào là Mễ Lệ, cô nhìn người đàn ông sau bàn làm việc, Lăng Nhất Phàm cũng nhìn cô mỉm cười: "Sao em còn chưa đi?"

Mễ Lệ cũng cười với hắn: "Em thấy anh còn chưa đi... ", từ sau vụ cướp dâu, cô đã mấy lần nhìn thấy Lăng Nhất Phàm lơ đễnh thế này, từ đó về sau, chỉ cần Lăng Nhất Phàm chưa đi cô cũng sẽ không đi, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn được lúc nào hay lúc ấy cho dù biết người hắn yêu không phải mình.

*****

Tối nay rõ ràng tâm trạng của Lăng Nhất Phàm không tốt, Mễ Lệ chậm rãi bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của hắn, cười nhẹ: "Lãnh tiên sinh còn chưa tỉnh lại sao?" Cô nhớ Lăng Nhất Phàm có nói, đợi Lãnh Nghị tỉnh lại Lâm Y sẽ trở về.

"Tỉnh rồi!" Lăng Nhất Phàm đặt xấp văn kiện xuống, nhàn nhạt đáp.

"Vậy... " Mễ Lệ cắn môi, cuối cùng nhịn không được lại hỏi tiếp, "Lâm tiểu thư khi nào trở về?"

"Chắc đợi anh ta khỏe lại!" Lăng Nhất Phàm dọn dẹp bàn làm việc, đứng dậy đi đến bên giá áo, "Mễ Lệ nên tan tầm rồi!"

Mễ Lệ chau mày nhìn người đàn ông đang khoác áo lên người, mắt hơi tối lại, Lăng Nhất Phàm mặc xong áo, quay lại nhìn cô gái vẫn ngồi nơi ghế, nhìn sắc mặt u ám của cô, nhàn nhạt cười, "Em sao vậy? Sao còn chưa đi?"

"Lăng tổng, em có chuyện muốn nói với anh!" Mễ Lệ cắn môi, rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Được, em nói đi!" Mắt Lăng Nhất Phàm lóe lên nhưng vẫn ôn hòa cười, "Có chuyện gì mà nhìn em nghiêm túc vậy?"

"Lăng tổng... ", Mễ Lệ lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút kích động, "... có mấy lời tôi không thể không nói... tôi cảm thấy Lâm tiểu thư không yêu anh, người cô ấy yêu là Lãnh tiên sinh, vì sao anh còn không chịu buông tay?"

Bàn tay đang cầm cặp táp của Lăng Nhất Phàm chợt khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia thất lạc, người trong lòng cô là Lãnh Nghị, hắn làm sao không biết nhưng chỉ cần Lâm Y chịu theo hắn, hắn thật sự không đành lòng buông tay... Lăng Nhất Phàm rất nhanh điều tiết lại cảm xúc, cầm lấy cặp táp, nhàn nhạt nói: "Cô ấy sẽ thay đổi!"

"Lăng tổng!", Mễ Lệ chau mày gọi, còn đang định nói gì thì đã nghe Lăng Nhất Phàm ngắt lời: "Tan tầm thôi, cùng đi đi!", Mễ Lệ nhìn gương mặt anh tuấn mà cương nghị của Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc chỉ thở dài một tiếng đứng dậy, theo Lăng Nhất Phàm ra ngoài.

Ở trong phòng bệnh của Lãnh Nghị, Lãnh Tuấn bởi vì công việc bận rộn nên trong ngày hôm đó đã rời đi; Tương Mân và Lý Uyển bởi vì không yên tâm nên lưu lại đến ngày thứ ba, khi tận mắt nhìn thấy Lãnh Nghị có thể ngồi dậy mới lưu luyến rời đi, chỉ lưu lại vài người hầu để Lâm Y sai sử.

Lúc này thật sự chỉ còn Lãnh Nghị và Lâm Y hai người! Tiễn Tương Mân và Lý Uyển ra cửa, Lâm Y nhẹ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa liếc mắt đã thấy một đôi mắt đen thẳm đang nhìn mình, tim bất chợt đập dồn, cô che dấu bằng nụ cười mỉm đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Sao anh không nghỉ ngơi một lát!"

Lãnh Nghị chỉ cười đưa tay về phía cô gái, cô gái nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, mím môi, chậm rãi đưa tay ra, lập tức bị bàn tay to kia nắm chặt, hai người đều trầm mặc, bầu không khí có chút khác thường, một lúc sau cô gái mới nhẹ giọng nói: "Anh nên nghỉ ngơi một lát!"

"Ừ!", giọng người đàn ông hơi khàn, khóe môi ý cười càng sâu, tay vẫn không rời tay cô gái, yên tâm nhắm mắt ngủ... cô gái không dám rụt tay về, sợ đánh thức hắn, cô im lặng ngồi nhìn gương mặt có hơi xanh xao nhưng vẫn tuấn mỹ kinh người kia, ý thức dần mơ hồ, cô nhẹ nhàng gác đầu lên mép giường nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay cô thật sự mệt quá rồi!

Lát sau Lãnh Nghị hơi hé mắt nhìn cô gái đang ghé đầu vào mép giường ngủ thật say kia, đáy mắt tràn đầy tình yêu, hắn biết mấy ngày đêm vừa rồi cô gái vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cô chắc là mệt quá rồi; mà hắn thì vẫn luôn ủy khuất cô!

Lãnh Nghị lặng lẽ rút tay về, dùng sức ngồi dậy, xuống giường, đầu vẫn còn choáng váng, hắn cắn răng, đưa tay ôm cô gái đặt lên giường, vết thương nơi ngực bởi vì dùng sức quá độ mà vỡ ra truyền cơn đau kịch liệt đến khắp toàn thân, Lãnh Nghị ôm lấy ngực, cắn chặt môi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng...

Cô gái trên giường mơ màng hé mắt nhưng không có phản ứng gì, nằm trên giường bệnh so với mấy ngày ngủ ghế nằm quả thật là một sự hưởng thụ xa xỉ; môi cô bật ra một tiếng ậm ừ rồi lại xoay người thoải mái ngủ.

Lãnh Nghị chầm chậm vịn mép giường ngồi xuống, dựa sát vào người cô gái, một màu đỏ tươi từ lớp băng gạc trắng trên ngực hắn dần loang ra, Lãnh Nghị chau mày rút mấy tờ khăn giấy thấm máu, hắn không muốn gọi người, hắn muốn cô gái thoải mái mà ngủ một giấc...

Không biết qua bao lâu cửa phòng truyền đến mấy tiếng gõ nhỏ, Lãnh Nghị chau mày hé mắt, hơi nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang nằm nghiêng người trên giường không lên tiếng nhưng rồi ngoài cửa lại truyền đến tiếng của một bác sĩ, "Lãnh tiên sinh, chúng tôi đến kiểm tra vết thương của ngài, có thể vào không?"

Rốt cuộc tiếng động cũng đánh thức cô gái trên giường, cô vội mở mắt, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, mình thì nằm trên giường hắn, cô gái hoảng hốt vội ngồi dậy xuống giường, nhìn ra cửa gọi: "Mời vào!"

Cửa bị đẩy ra, bác sĩ chủ trị cùng năm sáu chuyên gia cùng bước vào, họ vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang tựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt, tay ôm ngực thì cả kinh vôi kêu: "Lãnh tiên sinh, chuyện gì vậy?", rồi một đám người vội chạy đến vây quanh giường bệnh.

Lâm Y cũng giật mình xoay lại nhìn, lúc này mới thấy trên ngực Lãnh Nghị một màu đỏ tươi... các bác sĩ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, tháo băng gạc ra rồi kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế nào? Vết thương vỡ ra rồi... mau đưa vào phòng phẫu thuật, phải khâu lại!"

Lâm Y biết vết thương Lãnh Nghị đột ngột bị vỡ chắc chắn là có liên quan đến chuyện vừa nãy cô nằm trên giường ngủ.

Khi Lãnh Nghị bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì thuốc mê nên hắn nằm trên giường ngủ mê man, bác sĩ chủ trị gọi Lâm Y đến văn phòng của mình, nghiêm túc nhìn cô nói: "Lâm tiểu thư, nếu muốn Lãnh tiên sinh sớm bình phục nhất định phải chú ý đến tâm trạng của anh ta, không thể quá qua loa; thứ hai là phải chú ý không được để anh ta dùng sức, một khi dùng sức rất có khả năng động đến vết thương đang lành miệng, như vậy sẽ làm chậm lại thời gian bình phục, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, rất phiền phức cho nên... ", vị bác sĩ dừng lại một chút nhìn Lâm Y, ý vị nhắc nhở, "... lúc Lâm tiểu thư và Lãnh tiên sinh thân thiết, nên vừa phải thôi!"

Mặt Lâm Y nháy mắt đỏ đến mang tai, cô biết bác sĩ chắc chắn là hiểu lầm, lúc họ gõ cửa, thật lâu cô mới trả lời hơn nữa lúc họ tiến vào rõ ràng nhìn thấy Lâm Y vừa từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt hoảng hốt... nhưng cô không có cách nào giải thích, chỉ đành thì thào: "Xin lỗi bác sĩ, là lỗi của tôi... "

Vị bác sĩ người nước ngoài thấy mặt cô gái đỏ bừng lúc này mới mỉm cười, nhẹ giọng "tốt bụng" nhắc nhỏ: "Giai đoạn này, tốt nhất cô ở mặt trên... "

"Không phải vậy... ", mặt cô gái nóng như thiêu, lắp bắp định giải thích.

"Chuyện này rất bình thường, Lâm tiểu thư!", bác sĩ quả đoán ngắt lời Lâm Y, "Đây là nhu cầu bình thường của con người... ân, chỉ cần cô đừng để anh ta dùng sức là được... ", câu nói khiến cô gái quẫn bách đến nỗi chỉ hận không có cái lỗ trên đất để chui vào.

Tối hôm đó Lâm Y như thường ngày thấy Lãnh Nghị ngủ rồi mới đi tắm, thay một bộ quần áo ngủ, cầm sách đi đến bên chiếc ghế nằm ngả người xuống, chuẩn bị đọc sách rồi ngủ, khó có được lúc này không có ai vào ra quấy rầy cô...

Vừa đặt lưng xuống, cầm sách lên thì nghe giọng trầm thấp của Lãnh Nghị ở giường bên vang lên: "Y Y, em qua đây một lát!"

Thế nào còn chưa ngủ? Lâm Y thoáng chau mày, chỉ đành ngoan ngoãn buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuy bị thương nhưng vẫn lãnh liệt kia, mặc kệ gương mặt xanh xao, trong đôi mắt đen vẫn không dấu được tình yêu nồng đượm, trong đêm vắng chỉ có hai người thế này, một loại không khí ái muội nhẹ nhàng vây phủ lấy họ, Lâm Y chợt nhớ đến lời vị bác sĩ nước ngoài nói hôm nay, gò má không tự chủ được lại đỏ ửng lên, cô bất an hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Em cứ qua đây đã!", người đàn ông trên giường lặp lại một lần, mắt vẫn nhìn cô gái chằm chằm.

"Em không qua", giọng Lâm Y nhỏ xíu, "có chuyện gì anh nói là được rồi!"

"Em nằm ghế nằm ngủ không ngon", giọng người đàn ông lúc này đã đỡ khàn hơn nhiều, lại trở lại đầy từ tính mê người, "Ân, lên giường nằm ngủ... ", hắn nhìn đôi mắt trợn to của cô gái, vội vàng bồi thêm một câu, "Anh không có ý gì khác, chỉ là sợ em ngủ như thế eo mỏi lưng đau thôi!"

Biết là thế mà! Lâm Y khẽ ho một tiếng, nằm xuống trở lại, cầm sách lên, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ ở đây rất tốt... ", hôm nay người nhà họ Lãnh đều đi rồi, người đàn ông này lại bắt đầu tùy ý rồi đây.

"Y Y... ", người đàn ông nhìn thấy cô gái lạnh nhạt nằm xuống trở lại, thoáng chau mày, lại bắt đầu không an phận chống tay ngồi dây, chừng như định xuống giường đi về phía ghế nằm.

"Anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống!", cô gái nhìn thấy người đàn ông như vậy liền bắt đầu khẩn trương, trưa hôm nay, người đàn ông này chắc chắn là gượng xuống giường như vậy ôm cô lên giường cho nên mới gây ra một đống phiền phức kia, vậy mà còn chưa sợ!

"Vậy em qua đây!", giọng điệu người đàn ông không cho thương lượng, đôi mắt đen thẳm vẫn ghim trên người cô gái.

"Chiếc giường kia nhỏ quá hai người ngủ không được, hơn nữa... ", cô gái chau mày, mặt hơi đỏ lên, "... bác sĩ không cho phép!"

Người kia không nói một lời, nhỏm người định bước xuống giường, Lâm Y vội vàng lật người ngồi dậy, áo não đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt mang chút ý cười kia, giọng rầu rĩ: "Anh muốn em ngủ thế nào?"

Người đàn ông xoay người trở lại trên giường, nhẹ nhàng nhích sang một bên chừa ra một khoảng trống, "Ngủ ở đây, ân... ở đây thoải mái hơn chiếc ghế nằm kia nhiều... lúc chiều em ngủ ở đây, ngủ thật ngon!"

Thân thể người đàn ông vừa nhúc nhích, cô gái thấy rõ ràng hắn chau mày lại, chừng như lại đụng đến vết thương... cô gái cũng chau mày, nuốt nuốt nước bọt, vội nói: "Được được được, anh nằm xuống trước đi!" Cô vừa nói vừa đỡ hắn nằm xuống, mình thì ngồi bên giường chần chừ do dự.

*****

Thân thể người đàn ông vừa nhúc nhích, cô gái thấy rõ ràng hắn chau mày lại, chừng như lại đụng đến vết thương... cô gái cũng chau mày, nuốt nuốt nước bọt, vội nói: "Được được được, anh nằm xuống trước đi!" Cô vừa nói vừa đỡ hắn nằm xuống, mình thì ngồi bên giường chần chừ do dự.

Chưa do dự bao lâu thì tay người đàn ông đã duỗi ra, kéo cô lên giường, cô gái cũng không dám kháng cự, chỉ đành thuận thế kéo của hắn nằm xuống giường, mặt đỏ lên, miệng lầu bầu: "Giường chật như vậy hai người làm sao ngủ?"

Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười, hai người không nói gì thêm, cô gái cũng mặc kệ hắn, xoay nghiêng người đưa lưng về phía người đàn ông, nhắm mắt giả vờ ngủ, người đàn ông cũng không tiếp tục làm phiền cô, rốt cuộc cô gái yên tâm ngủ mất...

Sáng hôm sau Lâm Y thức dậy thật sớm, tay Lãnh Nghị rõ ràng là đang gác qua eo cô, sóng mắt cô gái thoáng xao động, nhẹ nhàng giật cánh tay kia xuống rồi vội ngồi dậy...

Ăn sáng cùng Lãnh Nghị không bao lâu thì người hầu tiến vào thông báo: "Thiếu gia, Lý Tân tiểu thư xin gặp ngài!"

Cửa phòng bệnh rất nhanh được đẩy ra rồi Lý Tân xuất hiện, mắt Lâm Y sáng lên, nhìn Lý Tân định nói gì đó, chợt nhớ đến Lãnh Nghị ở bên cạnh, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Lý Tân nhìn Lãnh Nghị đang ngồi trên giường, lại nhìn Lâm Y ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, nhỏ giọng gọi: "Thiếu gia!"

"Nói đi, có chuyện gì!" Lâm Y lén lút liếc sang người đàn ông bên cạnh, trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng và cao ngạo cùng khí thế bức người thường thấy. Người đàn ông này là vậy, cho dù chế anh ta vẫn bảo trì loại khí thế mạnh mẽ này, vẻ yếu đuối đằng sau sự cường ngạnh kia có lẽ chỉ có Lâm Y được chứng kiến...

"Thiếu gia... ", Lý Tân ngần ngừ nhìn sang Lâm Y bên cạnh như do dự gì đó.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô hiểu ngay, rất thức thời nhìn Lãnh Nghị, "Em ra ngoài một chút!", nói rồi cô cất bước rời đi, lúc xoay người đóng cửa vẫn không nhịn được quay lại nhìn hai người trong phòng bệnh một chút.

Thấy bóng Lâm Y khuất ngoài cửa, Lý Tân mới tiến đến bên giường thấp giọng nói; "Thiếu gia, Cao Lăng đã tỉnh rồi... xử lý thế nào?", lần trước lúc Lâm Y xin cô tha cho Cao Lăng thì Lý Tân đã biết, xử lý Cao Lăng thế nào chỉ có thể do Lãnh Nghị quyết định bởi vì địa vị cô gái này trong lòng Lãnh Nghị thế nào Lý Tân biết rất rõ ràng! Đây là lý do vì sao cô che dấu nguyên nhân thực sự khiến Lãnh Nghị bị thương với người nhà họ Lãnh.

Lãnh Nghị chau mày, mắt nhìn mông lung ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không nghĩ đến kẻ đeo mặt nạ bạc luôn đối đầu với mình lại chính là Cao Lăng! Hơn nữa nguyên nhân là vì bạn gái của hắn bị cướp đi! Thật lâu Lãnh Nghị mới trầm giọng nói: "Chuyện này Y Y có tìm cô chưa?"

Lý Tân gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ngày ngài bị thương, cô ấy có xin tôi cứu Cao Lăng!"

Lãnh Nghị nhẹ khép mắt lại, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Thẩm vấn trước, xem còn con cá nào lọt lưới không, xem liệu còn kẻ nào ở sau màn nữa không... toàn bộ diệt trừ... ", nói đến đây hắn chợt dừng lại, "Cao Lăng... tạm thời giam lại!"

Lâm Y bất an đứng ngoài cửa, cô lờ mờ cảm nhận được Lý Tân lần này đến tìm Lãnh Nghị chắc chắn có liên quan đến Cao Lăng, lần trước cô có tìm cơ hội hỏi Lý Tân nhưng cô chỉ lạnh lùng nói Cao Lăng đang ở bệnh viện của nhà giam cục cảnh sát quốc tế nhưng sau đó Lý Tân cũng không có thêm tin tức gì của hắn!

Rốt cuộc cũng thấy Lý Tân bước ra, mắt Lâm Y sáng lên, lấy hết dũng khí đón đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Lý Tân lạnh nhạt nói: "Đừng hỏi tôi, cô tự đi hỏi thiếu gia đi!" nói rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Y nhẹ đẩy cửa phòng bệnh, Lãnh Nghị thì vẫn ngồi tựa vào thành giường, nhìn cô gái đang rón rén bước vào, trên gương mặt xanh xao của hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, Lâm Y chậm rãi dịch người qua, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, mắt vẫn nhìn hắn muốn nói lại thôi...

Cao Lăng còn sống không? Nếu như còn sống, chuyện Cao Lăng hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho Lãnh Nghị, thậm chí không tiếc dùng cô làm vật hy sinh, đến cuối cùng súyt nữa giết chết Lãnh Nghị... Hắn sẽ buông tha cho Cao Lăng sao?

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị cũng nhìn Lâm Y không rời, hắn sớm đã nhìn thấu tâm sự của cô, lát sau mới nhàn nhạt nói: "Cao Lăng còn sống, yên tâm!"

Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng, khóe môi hơi lộ ra ý cười nhưng đột nhiên cảm thấy nụ cười này không quá thích hợp, dù sao Cao Lăng là người bắn Lãnh Nghị bị thương vì thế cô vội thu lại nụ cười.

Biểu tình thay đổi liên tục của Lâm Y khiến Lãnh Nghị không khỏi cười thầm, hắn đưa tay ra hiệu cho cô đến bên giường ngồi, lần này Lâm Y rất nghe lời đứng dậy khỏi ghế, ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đen láy vẫn nhìn hắn, mấp máy cánh môi: "Anh... ", cô chỉ nói một chữ rồi không nói tiếp nữa..

Thấy vẻ khó xử của cô gái, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, giọng nói pha chút trêu chọc: "Tôi... thế nào?"

"Anh có thể tha cho Cao Lăng không?", cô gái nín thở, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng mặt người đàn ông, Cao Lăng là người truy sát hắn, giờ cô lại nhắc đến chuyện này, chính cô cũng thấy mình có chút quá phận.

Nhưng thế nào cô cũng không ngờ được tiếng người đàn ông rất nhanh vang lên: "Được!". Lâm Y sửng sốt, bất giác ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, đáy mắt sự kinh ngạc dần thay bằng ấm áp và nhu hòa...

"Cám ơn... ", cô nhẹ giọng nói, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, ánh mắt lửa nóng vẫn ghim trên mặt cô, không nói một lời.

Ánh mắt lửa nóng ấy khiến mặt Lâm Y thoáng đỏ, cô mím môi, rũ mi, những lời Lý Tân nói với cô trên xe cứu thương chợt hiện lên trong đầu --- thiếu gia dùng trái tim dự bị của mình đưa đến cho mẹ cô thay tim --- vành mắt Lâm Y chớp mắt phiếm hồng, lâu như vậy, đều là cô trách lầm hắn...

Thấy cô xúc động như vậy, mắt Lãnh Nghị lóe lên, trong mắt lộ ra chút nghi vấn nhưng hắn chỉ cười nhẹ hỏi: "Lại thế nào? Chuyện này cũng làm em cảm động muốn khóc sao?"

Lâm Y hít sâu một hơi như muốn buộc đem nước mắt ép ngược trở về, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nghị, giọng nhỏ như muỗi kêu mang theo chút áy náy: "Cám ơn anh... cứu mẹ em ... "

Thì ra là chuyện này! Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, đáy mắt dâng đầy tình ý, trong trí nhớ của hắn, Lâm Y nói những lời này, ngồi bên cạnh hắn thế này, dùng ánh mắt này nhìn hắn đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây! Hắn nhẹ giọng nói: "Cám ơn gì chứ? Anh cũng không kịp trở về, cùng em chăm sóc dì, xin lỗi em!"

"Không, là em không tốt!", cô gái rốt cuộc cũng nói thành lời.

Mắt Lãnh Nghị lòe sáng, hắn tỉ mỉ nhìn cô gái, thật lâu sau mới đưa tay nhẹ vuốt má cô, giọng đầy đau lòng: "Y Y, em gầy đi nhiều quá!", cô gái nuốt nuốt nước bọt, nhè nhẹ lắc đầu.

"Là anh làm khổ em... ", giọng người đàn ông vẫn thật nhẹ mang theo chút tự trách, "Y Y, tha thứ cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho em trước đây!"

Hốc mũi cô gái không ngăn được chua xót, cô cố gắng khống chế cảm xúc, gượng cười: "Đều đã qua rồi, em cũng không tốt... ", ngừng một chút rồi cô lại nhìn người đàn ông mỉm cười: "Còn nói những lời này làm gì! Anh... giờ anh có thể hồi phục lại sức khỏe mới là chuyện quan trọng nhất!"

"Ân", khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, ánh mắt ngời sáng, giọng nói nồng đậm tình ý, "Đợi anh khỏi rồi, chúng ta kết hôn!"

Kết hôn? Hàng mi dài của Lâm Y rung lên, lòng cũng rung động theo, cô nhìn Lãnh Nghị, mấy ngày trước suýt nữa là thành cô dâu của Lăng Nhất Phàm, nhanh như vậy lại thành cô dâu của Lãnh Nghị sao? Hơn nữa chuyện này bảo cô nói với Lăng Nhất Phàm thế nào? Thân thể cô gái cứng đờ, nhất thời không biết nên trả lời hắn thế nào.

"Y Y... " Ánh sáng trong mắt Lãnh Nghị vụt tắt, sự lo âu chợt dâng lên như sóng triều, bà nội không phải nói là Y Y đã tha thứ cho hắn, sẽ luôn lưu lại bên cạnh hắn sao? Vì sao nói đến kết hôn Y Y lại có phản ứng thế này?

Thấy Lãnh Nghị đột nhiên biến sắc, lòng Lâm Y có chút hoảng, bác sĩ nói tuyệt đối không thể để hắn quá xúc động... cô vội cười nói: "Chuyện này đợi anh khỏe rồi lại bàn được không?", thấy Lãnh Nghị không nói tiếng nào, cô lại bồi thêm một câu, "Kết hôn không phải cần chuẩn bị nhiều thứ lắm sao?"

Sự u ám trong mắt Lãnh Nghị lúc này mới dần tản đi, hắn nhìn cô gái, khóe môi lộ ra chút ý cười, nhẹ giọng nói: "Cũng đúng, anh sẽ dẫn em đến Luân Đôn, đính một bộ áo cưới đẹp nhất trên đời, để em làm cô dâu xinh đẹp nhất!"

Hốc mũi lại bắt đầu ê ẩm chua xót, cô gái cúi thấp đầu, gượng cười, giọng thật nhỏ: "Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất là anh mau chóng khỏe lên... "

Buổi chiều, Lãnh Nghị im lặng nằm trên giường, cổ tay hắn đang ghim kim truyền dịch, dịch truyền đang từng giọt truyền vào tĩnh mạch hắn, Lâm Y thì nhàn rỗi ngồi nơi đầu giường, tỉ mỉ nhìn ống truyền dịch, nghiêm túc búng cho từng bong bóng khí nhỏ trong đó tan mất.

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm vẻ nghiêm túc trên mặt cô gái, đáy mắt một mảnh nhu tình, hắn thậm chí có chút cám ơn phát súng này của Cao Lăng đã giúp đem Lâm Y trở lại bên cạnh hắn... có cảm giác ấm áp này, hắn còn cầu gì hơn chứ?

"Y Y... ", người đàn ông không kìm lòng được nhẹ giọng gọi.

"Gì?", ánh mắt cô gái dời từ ống truyền dịch sang người đàn ông, rồi vội xoay người lại, tiếp tục công việc.

Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, Lâm Y lúc này mới dừng tay, nhìn về phía cửa lên tiếng: "Vào đi!"

Mấy người làm đẩy cửa bước vào, nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y khẽ khom người chào rồi hỏi: "Thiếu gia, giường mang đến rồi, giờ mang vào sao?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)