Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 129

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 129
Ngoại truyện: Thế giới hai người
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay người đến nhà trẻ đón Lãnh Hạo là Tương Mân, cậu nhóc ngước nhìn bà cố đang nắm tay mình, nghi hoặc hỏi, "Mẹ đâu rồi? Hôm nay sao mẹ lại không đến đón con?"

"Ừ, mẹ hôm nay có việc, không về nhà!" Tương Mân cúi xuống nhìn đứa cháu yên, vẻ mặt thật từ hòa.

Lãnh Hạo thoáng sụ mặt xuống, "Mẹ không về nhà, vậy ai ngủ với con?"

Tương Mân cười: Hạo Hạo dũng cảm như vậy, ngủ một mình chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không?"

Muốn mẹ ngủ cùng thì không dũng cảm sao? Đối với cách nói này của bà cố, Hạo Hạo cực kỳ bất mãn! Nhưng hôm nay cậu nhóc có chuyện quan trọng muốn tìm ba, chuyện này tạm thời cho qua đi...

Xe vừa dừng lại trước cổng chính căn biệt thự, Lãnh Hạo đã nhảy vội xuống rồi thân hình nhỏ nhắn chạy thẳng vào cửa, miệng kêu không ngừng, "Ba, ba ơi... ".

"Hôm nay ba cũng bận rồi, không về nhà!" Nhàn nhã đi phía sau cậu nhóc, Tương Mân yêu thương nhìn thân hình bé nhỏ đang tung tăng chạy khắp nơi, giọng sủng nịch.

Sao ba cũng không về nhà vậy? Lãnh Hạo thoáng ngẩn người rồi lại quay sang Tương Mân, giọng nghi hoặc, "Bà cố, ba hôm nay sao cũng không về nhà? Có phải ba đi với mẹ không? Vậy sao không dẫn con theo?"

"Khụ khụ, chắc là không đi với nhau đâu, bằng không sao có thể không dẫn con theo được chứ?" Tương Mân vội an ủi đứa cháu yêu đồng thời tìm cách phân tán sự chú ý của cậu nhóc, "Khụ khụ, Hạo Hạo của bà sao vội tìm ba con vậy?"

Quả nhiên suy nghĩ của Lãnh Hạo lập tức bị kéo trở lại với "chuyện quan trọng", giọng non nớt lập tức vang lên, "Bà cố, cô giáo Ngô của bọn con đã đồng ý làm vợ của con, con muốn đổi vợ với ba!"

***

Tại hội sơ cao cấp nhất của thành phố H, trong căn phòng tổng thống dành riêng cho Lãnh Nghị, nơi chiếc sofa rộng rãi cực kỳ sang trọng ở phòng ngoài, Lâm Y lười nhác tựa vào ngực Lãnh Nghị, đôi má vì men rượu mà ửng hồng một mảnh, đôi mắt đen láy cũng mê ly như phủ một màn sương mù.

Nơi bàn trà trước sofa bày biện mấy đĩa thức ăn tinh xảo, hai bình rượu đỏ đã lâu năm, hai chiếc ly pha lê chân cao sang trọng, bên trong sóng sánh màu đỏ của rượu.

Không có con trai quấy nhiễu, tất cả như trở về trước đây, người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, trên mặt cô đã lộ ra chút men say, gương mặt toát ra một vẻ mê ly mà lười lĩnh, dưới ánh đèn làn da trắng như ngọc càng thêm mê người, những đường cong đầy dụ hoặc như ẩn như hiện càng khiến người ta vô hạn mơ màng...

Tim người đàn ông đập càng thêm nhanh, bàn tay lần nữa nâng lên một chiếc cốc trên bàn, chậm rãi ngửa cổ rót chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh trong ly vào miệng nhưng không vội nuốt xuống mà giữ chặt gáy của cô gái, chậm rãi đem rượu trút vào trong miệng cô gái.

Đôi mắt mê ly của cô gái máy mạnh lên nhưng đã không có cách nào cự tuyết cách mớm rượu đầy thân mật của người đàn ông, rượu trong miệng ừng ực nuốt xuống, nóng rực tuột xuống cổ họng, trôi xuống bụng.

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, đôi mắt đen thẳm bừng bừng cháy ngọn lửa dục vọng, giọng nói cũng vì như vậy mà trở nên khàn khàn, "Ân, uống như vậy có phải đặc biệt lắm không? Anh lại mớm cho em một ngụm nữa... "

"Đừng, không uống được nữa đâu... sắp say rồi... " Cô gái đã bắt đầu lắp bắp, giọng nói mang theo chút hoảng loạn nhưng lời của cô còn chưa nói hết thì người đàn ông đã lặp lại trò cũ, giữ lấy sau ót cô gái, một ngụm rượu đầy ắp lần nữa rót vào cổ họng cô gái; "Ưm... " Không nhả ra được, cô gái chỉ đành nuốt xuống.

"Còn muốn nữa không?" Ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông bắt đầu trở nên mơ hồ trước mắt cô gái.

"Không... " Đáy mắt cô gái càng thêm mê ly, giọng nói cũng trở nên mềm mại, lãng đãng vang lên trong căn phòng.

"Ừ, vậy em mớm cho anh... " Đáy mắt người đàn ông dục vọng và ý cười đều không ngừng dâng lên, tràn ngập dụ hoặc; cô gái còn chưa kịp trả lời thì chiếc ly trên tay người đàn ông đã được đưa lên môi cô gái, giọng nói vô hạn nhu hòa, "Ngoan, đến lượt em... ", nói rồi ly rượu đã được đưa đến sát đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào của cô gái.

Cô gái máy móc nuốt xuống một ngụm rượu nữa, ánh mắt sương mù rơi trên gương mặt của người đàn ông, gương mặt ấy tuấn mỹ như thế mang theo một ngạo khí và vẻ lãnh liệt trời sinh, tim cô gái lạc mất mấy nhịp, hàng mi dài nhẹ chớp lên, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, cánh môi anh đào chậm rãi dán lên đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn.

Đôi môi cô gái vừa mới hé ra thì người đàn ông đã không đợi kịp nghiến ngấu đôi cánh môi thơm kia, rượu trong miệng cô gái đổ hết vào miệng người đàn ông không sót một giọt, người đàn ông như còn chưa thấy đủ, đầu lưỡi lại cường hãn đoạt lấy sự ngọt ngào trong miệng cô gái.

Bầu không khí dần trở nên ái muội hơn rất nhiều, đôi má cô gái càng thêm đỏ ửng, ánh mắt mê ly dần trở nên mơ màng, đôi cánh môi mềm hơi hé ra nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của người đàn ông...

Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, cuồng dã hơn, làn váy của cô gái bị đẩy lên cao hơn, bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng trượt trên làn da mềm như lụa của cô gái, hô hấp dần trở nên thô ráp, dưỡng khí dường như đã không đủ... chiếc váy rơi xuống, quần áo trên người người đàn ông cũng rơi xuống...

Thân thể nhuận ngọc của cô gái cùng với thân thể rám nắng màu mật ong của người đàn ông tạo thành một sự đối lập mà hòa hợp đến kỳ lạ. Cánh môi người đàn ông rời khỏi môi cô gái, một đường trượt xuống... tiếng ngâm nga, tiếng thở dốc rất nhanh đã phiêu đãng trong căn phòng nghỉ xa hoa rộng rãi...

Không có con trai quấy rầy thật tốt...

Khi hai thân thể như keo với sơn quấn quýt giao triền thì chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà rất không thức thời đổ chuông réo rắt khiến cô gái đang vong tình chìm đắm trong mật ngọt tình yêu chợt mở bừng mắt, tình ý trong đáy mắt lập tức tan đi hơn một nửa, bàn tay nhỏ nhắn vội đẩy thân thể rắn rỏi của người đàn ông ra, "Đợi... đợi chút... Nghị... có lẽ... là Hạo Hạo... "

"Lát nữa nghe sau... "

"Không được... thằng bé sẽ sợ... " Cô gái nhẹ cắn môi, hôm nay cô chạy ra ngoài chơi bỏ con ở lại nhà, trong lòng vốn đã có chút bất an, giờ con gọi điện thoại đến, làm sao không nghe được chứ?"

"Anh mặc kệ em... em... nghe điện thoại... " Cô gái hơi lách người ra, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Quả nhiên là điện thoại trong nhà gọi đến, cô gái vội thấp giọng nhắc nhở người đàn ông, "Anh... ngừng lại đã... em nghe một chút là xong rồi... " Nói rồi ngón tay hơi run ấn phím đón nghe.

"Mẹ, mẹ đang ở đâu, sao hôm nay mẹ không về?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói non nớt của Lãnh Hạo.

"Ờ, mẹ... tối nay có việc, ngày mai mới về được... " Cô gái cố nén tiếng thở dốc, hít một hơi thật sâu, rồi mới trả lời... Người đàn ông cắn môi, dưới thân khẽ vận sức khiến cô gái không khỏi dật ra một tiếng "ưm".

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Trong căn biệt thự, Lãnh Hạo thoáng chau mày, "Có phải là bụng mẹ lại đau không? Có phải là ba lại đè mẹ nên làm bụng mẹ đau không?"

"Ồ, không... không phải... " Cô gái nuốt nuốt nước bọt, giọng nói so với khóc còn khó nghe.

Nhưng lời của cô còn chưa dứt thì điện thoại đã bị người đàn ông trên thân đoạt lấy, tắt máy, ném sang một bên...

Hai thân thể lại tiếp tục chiến đấu quên mình, nhưng, rất nhanh, điện thoại Lãnh Nghị đặt trên bàn trà lại reo lên, Lãnh Nghị chỉ làm như không nghe thấy, điện thoại reo lên rồi ngừng, ngừng rồi lại reo lên...

Rốt cuộc cuộc chiến cũng kết thúc chỉ còn lại tiếng thở dốc, điện thoại trên bàn trà lại tiếp tục không chịu buông tha, "Nghị... điện thoại... ", cô gái đẩy người đàn ông nãy giờ vẫn còn quyến luyến vờn môi trên môi cô không chịu buông ra.

Mắt Lãnh Nghị lúc này mới rời khỏi gương mặt xinh xắn của vợ, cánh tay dài khẽ vươn về phía bàn trà cầm điện thoại lên, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, đón nghe, lúc này nghe điện thoại của con trai cũng tốt!

"Ba... " Đầu bên kia là giọng lo lắng pha chút bất mãn của cậu con trai, "Sao ba không chịu nghe điện thoại của con?"

"Ờ... " Lãnh Nghị nháy mắt với cô gái dưới thân, giọng hiền hòa, "Ba vừa mới đánh nhau với quái vật! Không có thời gian nghe!" Cô gái thoáng ngẩn người, trừng mắt nhìn người đàn ông, áo não dùng đôi tay nhỏ nhắn bóp chặt cổ hắn...

Đánh nhau với quái vật? Đầu bên kia cậu nhóc lập tức quên hết những chuyện không vui, quên luôn mục đích lần này gọi điện thoại cho ba là vì muốn tìm mẹ, hơn nữa là tìm ba để bàn chuyện quan trọng, đổi vợ! Đôi mắt to tròn như hai viên bi của cậu nhóc bừng sáng, giọng nói cũng đầy hào hứng, "Ba, ba đang đánh nhau với quái vật sao?"

"Ừm... khụ khụ... giờ quái vật đang bóp cổ ba đây... " Giọng Lãnh Nghị thật trầm, toàn thân toát ra vẻ thỏa mãn sung sướng, "Ân, quái vật còn cắn ba, đá ba nữa này... haizzz, con trai, để ba đánh bại quái vật rồi lại nói chuyện với con được không?"

"Ba, để con giúp ba!" Ý chí chiến đấu của cậu nhóc nổi lên bừng bừng, nắm chặt nắm đấm hào hứng muốn thử.

"Ừm, con trai ngoan, ba một mình đánh quái vật không sao cả... Aaa, quái vật nhỏ lại cắn ba nữa rồi, con trai, lát nữa ba nói chuyện với con sau!" Lãnh Nghị nhanh chóng ngắt điện thoại, kéo bàn tay đang bóp cổ hắn ra, thân thể lại áp xuống, giọng đầy ý cười, "Tối hôm nay chúng ta đánh quái vật nhỏ cả đêm luôn nha!"

"Anh mới là quái vật, siêu quái vật!" Cô gái vừa cắn vừa đánh vừa đá, người đàn ông chỉ mím môi cười, hai tay dễ dàng chế trụ cô gái, khiến cô ngoan ngoãn nằm trở lại dưới thân, không thể động đậy.

Người đàn ông nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái, giọng càng thêm ái muội, "Ân, vậy để siêu quái vật đấu với quái vật nhỏ... " Lời vừa dứt thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã nhanh nhẹn lật lại, đôi tay chỉ khẽ dùng sức đã dễ dàng bế bổng cô gái lên đi về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Lãnh Nghị như thường ngày đúng giờ thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong rồi trở lại bên giường, hơi cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ, gương mặt tươi mát thanh thuần rõ ràng mang theo chút mệt mỏi. Lãnh Nghị lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay trắng nõn của cô gái đặt trở lại vào trong chăn rồi cúi xuống, âu yếm đặt lên má cô gái một nụ hôn, cô gái hơi hé mắt ra rồi lại nhắm lại, nghe giọng nói nhu hòa và sủng nịch của Lãnh Nghị vang lên bên tai, "Anh đi làm trước... em cứ ngủ đi, công việc ở công ty Tiểu Họa Nhi lát nữa anh bảo người sang giúp em, đến lúc tuyển dụng em đến là được... "

*****

Cô gái chỉ khẽ khàng "ân" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô thật sự mệ mỏi quá, mí mắt cứ sụp xuống... môi Lãnh Nghị lại lần nữa câu lên, cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn nữa rồi mới rời đi...

Cô gái ngủ quên trời quên đất, mãi đến chiều cô mới chậm rãi mở hé mắt ra, nhẹ nhàng xoay người, eo vẫn mỏi lưng vẫn đau, haizz, người đàn ông này, sao lại biết cách giày vò thế chứ, đều đã bao nhiêu năm rồi, tinh lực thế nào vẫn còn tràn trề như vậy chứ? Hứng thú thế nào vẫn còn nhiều vậy chứ?

Cô gái loạng choạng ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô cầm lấy túi xách, vô lực xoa nhẹ vùng eo đau, bước ra phòng ngoài.

Nơi gian phòng ngoài, vết tích đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoảng một mùi hương hoa nhàn nhạt, Lâm Y vừa mở cửa bước ra thì cô nhân viên phục vụ ở bên ngoài lập tức tươi cười khom lưng chào, ngọt ngào nói: "Lãnh phu nhân, Lãnh tiên sinh có dặn lại, đợi khi ngài thức dậy thì đưa bữa ăn lên, xin ngài chờ một lát!"

Một cảm giác ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng, Lâm Y hạnh phúc mỉm cười, eo dường như cũng không còn đau mấy nữa, giọng càng thêm nhu hòa: "Được, cám ơn!"

"Lãnh phu nhân thật may mắn, Lãnh tiên sinh đối với ngài rất tốt!" Cô nhân viên phục vụ vẻ mặt hâm mộ cười nói.

Lúc này trên bãi cỏ của nhà trẻ, Lãnh Hạo dẫn theo các cô bé xung phong ra trận, khắp người đã thấm mồ hôi nhưng đôi chân vẫn không biết mệt chạy không ngừng; cô giáo Ngô và hai cô giáo khác thì đứng bên cạnh xem.

"Lãnh Hạo kia lớn lên rồi chắc chắn cũng là một soái ca mê chết không biết bao nhiêu cô gái!" Nhìn cậu nhóc dù còn nhỏ nhưng đã nhận ra nét tuấn dật kia, cô giáo Chu không khỏi lên tiếng khen ngợi.

"Chắc chắn là vậy rồi, cô chỉ cần nhìn ba của nó là biết... Khụ khụ, hôm đó ba của thằng bé có đến đây một lần, cô có nhìn thấy không? Vẻ mặt đó... " Cô giáo Lý nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng nói, "Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ta đến đón con trai thì tốt rồi, hihi, để chúng ta mỗi ngày được rửa mắt cũng tốt... "

"Haizz, người ta quý nhân nhiều việc nha, làm gì có thời gian ngày nào cũng đến đón con trai... " Đáy mắt cô giáo Ngô thoáng qua chút ý cười, giọng nói non nớt của Lãnh Hạo ngày hôm qua như còn vang bên tai: "Cô ngủ với ba em..." khiến mặt cô giáo Ngô thoáng đỏ ửng, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm chiếc bóng nhỏ đang nô đùa ngoài bãi cỏ...

"Này Ngô Thâm, mặt sao tự dưng lại đỏ thế kia?" Cô giáo Lý chợt phát hiện điều khác lạ, vội kinh ngạc kêu lên khiến mặt của cô giáo Ngô càng thêm đỏ ửng, sau đó cô giáo Chu lại che miệng cười khúc khích, giọng đầy trêu chọc, "Ngô Thâm, không phải là cô yêu thầm ba của Hạo Hạo đấy chứ?"

"Nói bậy gì đó! Để người ta nghe được, ngượng ngùng biết mấy!" Cô giáo Ngô trừng mắt nhìn hai đồng nghiệp nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

"Haha, mình thấy tám phần là đúng rồi... " Cô giáo Lý tiếp tục trêu, "Xem cô nhiệt tình lo liệu cho Lãnh Hạo là biết... khụ khụ, bao giờ thì bắt đầu tuyển chọn bạn học dũng cảm nhất để làm lớp trưởng?"

"Buổi chiều bắt đầu, khụ, Lý Lệ, ba cô bé lớp của bạn cho mình mượn một chút nhé, với lại, bạn nào của lớp các bạn không ngủ cùng với ba mẹ cũng cho mình mượn... "

"Được, biết rồi... "

Trong phòng sinh hoạt, cô giáo Ngô cầm một chiếc khăn lông cẩn thận giúp Lãnh Hạo lau mồ hôi trên trán, trên mặt, trên lưng... "Cô giáo Ngô, cô phải làm vợ của con!" Lãnh Hạo ngước lên nhìn Ngô Thâm.

"Được!" Cô giáo Ngô âu yếm hôn lên má cậu nhóc một cái thật kêu.

Sau giờ ngủ trưa, phòng học của lớp Cầu Vồng vô cùng náo nhiệt, ngoài tám bạn học trong lớp còn có thêm tám bạn học từ hai lớp khác đến tham gia, tổng cộng mười mấy đứa trẻ nghiêm túc ngồi ở vị trí của mình, chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn bạn học dũng cảm nhất để làm lớp trưởng.

Lãnh Hạo là người đầu tiên giơ tay: "Con rất dũng cảm, con biết đánh quái vật, con biết bảo vệ em trai, lúc bị bệnh phải tiêm thuốc con cũng không khóc, uống thuốc cũng không khóc... "

Đa Đa cũng lên tiếng: "Con cũng rất dũng cảm nha, con cũng biết đánh quái vật, tiêm thuốc con cũng không khóc, trước giờ con không cần mẹ ngủ cùng... " Haizz, câu cuối cùng là do cô giáo Ngô lén lút dặn dò, nhất định phải nói nha!

"Oa, Đa Đa lúc ngủ không cần ai ngủ cùng sao?" Cô giáo Ngô cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, "Vậy quả thực là rất dũng cảm nha, đúng là một người đàn ông chân chính!"

"Cô giáo, con cũng ngủ một mình, không cần ba mẹ ngủ chung... " Vừa nghe cô giáo Ngô biểu dương Đa Đa, các bạn nhỏ liền nhao nhao cả lên, cả các bé gái cũng giơ tay tỏ vẻ mình rất dũng cảm, không cần mẹ ngủ cùng... "

Thấy thế này Lãnh Hạo không còn gì để nói, đôi mắt to tròn như hai viên bi quét qua từng gương mặt đang đứng lên phát biểu... thế này thì phiền rồi, hắn thật sự không còn quyền phát ngôn nữa rồi!

Cô giáo Ngô mỉm cười nhìn một vòng quanh lớp họp, "Vậy, có bạn học nào đi ngủ nhất định phải có ba mẹ ngủ cùng không nè?"

"Không có!" Các cô bé cậu bé rào rào lên tiếng chỉ có Lãnh Hạo là im lặng, cậu nhóc khẩn thiết nhìn cô giáo Ngô, lại nghe giọng non nớt của Đóa Đóa vang lên, "Bạn nào lúc ngủ mà phải có ba mẹ ngủ cùng thật quá nhát gan, con không thích!"

"Đúng đó, mình cũng không thích những người không dũng cảm... " Mỹ Mỹ lập tức hưởng ứng mà các cô bé ở lớp bên cạnh cũng đồng thanh lên tiếng phụ họa.

Cô giáo Ngô lén lút quan sát vẻ mặt của Lãnh Hạo, sau đó vỗ tay nói: "Ân, cô giáo thấy thế này, bắt đầu từ hôm nay các bạn nhỏ đều phải tự đi ngủ thì mới được xem là dũng cảm nha... " Quả nhiên, cô thấy gương mặt Lãnh Hạo lập tức sáng bừng trở lại.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Hạo Hạo được chọn là bạn học dũng cảm nhất, vì vậy cậu nhóc quyết định, bắt đầu từ hôm nay sẽ ngủ một mình! Cậu nhóc quyết không thể để các bạn khác chê cười bằng không vị trí lão đại này chắc là khó giữ vững nha... Vì vậy, Lãnh Hạo quang vinh được chọn làm lớp trưởng của lớp Cầu Vồng...

Hôm nay Lâm Y là người đến nhà trẻ đón Lãnh Hạo. "Mẹ, con được làm lớp trưởng nha!" Cậu nhóc hưng phấn nhào về phía mẹ, hớn hở nói.

"Oa, con trai của mẹ thật giỏi nha!" Lâm Y bế bổng con lên, đặt một nụ hôn thật kêu lên má con như cổ vũ.

"Mẹ của Hạo Hạo, Hạo Hạo nói mình rất dũng cảm, sau này đều sẽ ngủ một mình nha!" Cô giáo Ngô Thâm bước đến gần hai mẹ con, nháy mắt với Lâm Y đang bị cậu nhóc bám vào cổ không chịu buông.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô nhìn con trai, ngạc nhiên hỏi, "Thật sao? Hạo Hạo dũng cảm vậy sao?"

Lãnh Hạo nhìn cô giáo rồi lại nhìn sang mẹ, giọng nói rõ ràng là yếu đi rất nhiều, "Ân, con là bạn học dũng cảm nhất mà!"

"Cám ơn cô giáo Ngô!" Lâm Y thốt lời cảm tạ từ tận đáy lòng, không thể phủ nhận, đây rõ ràng là công lao của cô giáo Ngô.

Trở về nhà, bởi vì Lãnh Nghị còn chưa về, Lâm Y dẫn con trai nhỏ Lãnh Hàn đến vườn hoa chơi, Hạo Hạo thì ở bên cạnh chơi trò xung kích, đuổi bắt rồi bắn súng, cậu nhóc Lãnh Hàn thì giương đôi mắt to tròn như hai viên bi nhìn người anh trai đang chạy nhảy khắp nơi, thỉnh thoảng cười rộ lên kia sau đó lắc lư thân hình nhỏ nhắn đuổi theo anh trai, trong vườn hoa, bức tranh mẫu tử thật ấm áp và hài hòa...

Đang chơi thì nghe tiếng cửa sắt mở ra rồi hai chiếc xe màu đen lần lượt chạy vào, xe dừng lại trước cổng chính biệt thự, cậu nhóc Hạo Hạo vội ngừng bước, đôi mắt đen láy nhìn về phía mấy chiếc xe rồi thân hình nhỏ nhắn lập tức đổi hướng, phi như bay về phía đó, vừa chạy vừa gọi vang, "Ba, ba... "

Lâm Y ôm con trai nhỏ chậm rãi đi phía sau Hạo Hạo, Lãnh Nghị lúc này đã bước xuống xe, Hạo Hạo cũng đã chạy đến bên người hắn, ngước đầu nhìn người cha khí phách bức người của mình, trong giọng nói tràn đầy chờ mong, "Tối hôm qua ba đánh bại quái vật chưa?"

"Đương nhiên, ba đã ra trận, làm gì có chuyện đánh thua chứ!" Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, cánh tay dài vươn ra ôm con trai lên, véo nhẹ gương mặt non nớt nhưng đã rất tuấn tú của cậu nhóc.

"Ba nói lúc về sẽ cùng với con đánh quái vật, phải không?" Cậu nhóc nhìn ba, sốt ruột hỏi.

"Được! Đợi hôm nào ba rảnh sẽ dẫn con đi xem thử súng thật là thế nào, bắn súng thật ra sao!" Hôm nay tâm trạng Lãnh Nghị đặc biệt tốt, cô giáo Ngô lúc nãy có gọi điện cho hắn, báo với hắn chuyện của Hạo Hạo cơ bản đã được giải quyết...

"Oa, súng thật sao?" Trên mặt cậu nhóc lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui sướng vô cùng, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, một tiếng "ân" của hắn khiến cậu nhóc hưng phấn đến mặt hơi đỏ lên, chuyện này, nhất định sẽ khiến cho tất cả các bạn học hâm mộ chết mất thôi!

"Ba thật tốt!" Hạo Hạo bá cổ Lãnh Nghị, hớn hở hôn ba mình chùn chụt, cậu nhóc Lãnh Hàn trên tay Lâm Y kinh ngạc nhìn vẻ hưng phấn của anh trai mình, thân thể nho nhỏ cũng vươn về phía Lãnh Nghị, còn chưa nói được rõ ràng, hàm hồ bắt chước: "Đi... Hàn Hàn đi... "

Lâm Y mỉm cười dí cậu con trai nhỏ trong tay mình về phía Lãnh Nghị, cậu nhóc cũng học theo anh trai, "chụt" một tiếng hôn lên mặt ba mình, Lãnh Nghị duỗi cánh tay kia đón lấy cậu con tai nhỏ, mỗi tay một đứa, hết nhìn đứa lớn lại nhìn sang đứa nhỏ, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười sung sướng, "Đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm!" Nói rồi một nhà bốn người cùng vui vẻ đi vào trong biệt thự.

Buổi tối, Lâm Y và Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa phòng ngủ bàn về việc tuyển dụng nhân sự cho công ty Tiểu Họa Nhi của Lâm Y thì cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra, cậu nhóc Hạo Hạo trong bộ đồ ngủ xuất hiện nơi cửa, Lãnh Nghị và Lâm Y gần như là đồng thời quay lại nhìn cậu nhóc.

Lãnh Hạo đứng ngoài cửa mà không bước vào, dường như đang do dự điều gì, đôi mắt to tròn như hai viên bi nhìn đăm đắm hai người trên sofa, hai người lớn cũng nhìn cậu nhóc, trong phòng phút chốc thật yên tĩnh.

Cuối cùng Lâm Y vẫn là người mềm lòng, cô nuốt nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng bảo con bước vào thì Lãnh Nghị đã lên tiếng chặn câu nói của cô lại: "Khụ khụ, con trai, ba nghe nói hôm nay con được chọn là người dũng cảm nhất, lại được chọn làm lớp trưởng phải không?"

"Dạ phải, ba!" Mắt cậu nhóc bừng sáng.

"Vậy giờ con đến để chúc ba mẹ ngủ ngon sao?" Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười.

*****

"Vậy giờ con đến để chúc ba mẹ ngủ ngon sao?" Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười.

Ánh mắt vừa lóe sáng trong chớp mắt lại vụt tắt, cậu nhóc chớp chớp mắt, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nhỏ xíu, "Dạ, con đến chúc ba mẹ ngủ ngon... sau này con sẽ ngủ một mình.. "

"Ừ, vậy mới giống dáng vẻ của một lớp trưởng chứ!" Lãnh Nghị không tiếc lời cổ vũ con sau đó vẫy tay, "Con trai lớp trưởng, ngủ ngon!"

"Ba, mẹ.... " Cậu nhóc nuốt nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn, "Ngủ ngon... " Sau đó chớp chớp đôi mắt đen láy, chần chừ một hồi nữa rồi mới chậm rì rì rời đi...

Thấy ánh mắt lưu luyến của cậu nhóc, thấy động tác đóng cửa rụt rè mà lòng Lâm Y không khỏi có chút đau xót, cô dời mắt sang gương mặt tuấn dật của chọng, giọng rầu rĩ xen lẫn trách móc, "Nghị... tội nghiệp con quá... "

Thấy vẻ đau lòng của vợ, Lãnh Nghị lần nữa mỉm cười, hắn vươn tay ôm cô vào lòng, một tay giữ sau gáy cô để cô đối mặt với mình, bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Nghị hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào, giọng nhu hòa: "Y Y, con trai rồi sẽ trưởng thành, em phải để con học cách tự lập, hiểu không?"

Cô gái chỉ cắn môi không nói, đạo lý này cô làm sao không biết chứ, chỉ là... cô hơi xót con; Lãnh Nghị nhìn cô gái trầm mặc tựa vào ngực mình, khóe môi ý cười càng sâu, giọng trở nên có chút ái muội, "Ừm, sau này con trai đương nhiên sẽ có vợ ngủ cùng, anh ngủ mới cần có em bên cạnh, hiểu không?"

Câu nói đầy ẩn ý của người đàn ông khiến đôi má cô gái thoáng đỏ, ánh mắt cô hơi né tránh gương mặt tuấn dật gần kề sát mặt mình mà sự thẹn thùng của cô gái, không nghi ngờ gì, lại lần nữa thành công châm lên ngọn lửa trong người đàn ông, mắt hắn thoáng qua một tia dị thường, nhanh nhẹn giữ lấy chiếc đầu nhỏ vừa có ý định né tránh hắn, giọng càng thêm càn rỡ, "Chúng ta đi tắm đi? Ừm, đã thật lâu không được tắm chung rồi... "

"Không không không, em tự tắm!" Cô gái theo bản năng bắt đầu giãy dụa, thân thể từ hôm qua đến giờ vẫn còn ê ẩm, hôm nay mà lại đến một lần, sáng mai Lâm tổng cô đi cà nhắc xuất hiện ở buổi tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi, bảo cô về sau làm sao gặp người?

Nhưng hai tay Lãnh Nghị như hai gọn kìm giữ chặt thân thể cô gái không cách nào động đậy được, khóe môi hắn ý cười càng sâu, "Ân, tối qua làm em mệt chết rồi, hôm nay để ông xã giúp em tắm, coi như bồi tội... " Hắn vừa nói vừa bế bổng Lâm Y lên bước nhanh về phía phòng tắm, khụ khụ, thế giới hai người thật tốt quá!

Cô gái rõ ràng cũng biết mình giãy dụa không ăn thua, cô nuốt nuốt nước bọt, vẻ đáng thương nhìn gương mặt tuấn mỹ mê người của người đàn ông, "Nghị, ngày mai em còn có việc... chúng ta tắm thôi, không làm gì khác được không?"

"Ân, tắm thì là tắm thôi... à, hay là em còn muốn anh đánh quái vật nhỏ nữa?" Giọng người đàn ông mang đầy ý cười, bước chân vẫn tiếp tục hướng về phía phòng tắm.

Trong chiếc bồn tắm xa hoa, những dòng nước ấm áp rào rạt tuôn ra từ những vòi nước nhỏ mơn trớn da thịt trần trụi của hai người, Lãnh Nghị thoải mái ngả người bên thành bồn, một tay ôm lấy Lâm Y, một tay khoác nước nhẹ nhàng xoa trên làn da mịn màng như lụa của Lâm Y.

Làn da cô gái nhuận bạch như ngọc, toát ra một vẻ linh lung đầy dụ hoặc, vùng bụng bằng phẳng, chiếc eo thon, đôi gò đầy đặn, những đường cong vẫn hoàn mỹ như thế, xem thế nào cũng không giống một bà mẹ hai con, những giọt nước lóng lánh trong suốt trượt trên vùng đầy đặn mềm mại rồi chậm rãi trượt xuống, đọng lại nơi đỉnh phấn hồng khiến nó như càng thêm chói sáng dụ hoặc sau cùng mới rơi xuống...

Phối hợp với gương mặt như trăng non của cô gái, ngũ quan xinh đẹp kiều diễm, vẻ đẹp đó không khác gì một bức danh tác khiến người ta hít thở không thông...

Rõ ràng hô hấp của Lãnh Nghị cũng dần trở nên thô ráp, mê muội nhìn cô gái không có cách dời mắt đi, động tác khoác nước giúp cô gái cũng dần trở nên chậm chạp; bao nhiêu năm qua, người đàn ông đối với thân thể cô gái vẫn mê luyến không thể ngừng...

Đáy mắt người đàn ông dâng trào một nỗi ham muốn khiến cô gái trong lòng hắn lần nữa trở nên bất an, hàng mi dài khẽ chớp, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực tìm kiếm một đề tài gì để nói nhằm phân tán lực chú ý của người đàn ông, "Nghị, ngày mai Tiểu Họa Nhi bắt đầu tuyển dụng nhân viên rồi!"

"Ừ", người đàn ông trả lời rất hờ ơ, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, ngón tay thon dài hơi dùng sức, một giọt nước vỡ tan dưới đầu ngón tay người đàn ông, đáy mắt hắn dục vọng càng thêm rõ ràng.

Cô gái vội giữ lấy bàn tay người đàn ông, nhẹ nhàng kéo ra, đáy mắt mang đầy ý cười, "Cái đó... em phải ngủ sớm một chút, ngày mai phải giữ cho đầu óc tỉnh táo... khụ khụ, phải đủ tinh thần... "

"Ân, yên tâm, ngày mai anh sẽ cùng em!" Tiếng người đàn ông dần trở nên mơ hồ, đầu cúi thấp xuống, bàn tay vịn nơi eo thon của cô gái, nhấc cô ngồi trên người mình...

Cô gái rốt cuộc không chịu nổi đủ trò khiêu khích của người đàn ông, cô bật ra một tiếng ngâm nga khe khẽ, chỉ đành buông tha cho chống cự, trong nụ hôn cuồng dã, chỉ một cái xoay người, người đàn ông đã dễ dàng áp cô gái ở giữa hắn và chiếc bồn tắm, thân thể cường tráng chậm rãi trầm xuống, mặt nước trong bồn trong tiếng ngâm nga càng xao động dữ dội...

Cuộc chiến đang hồi gay cấn thì cửa phòng tắm chợt vang lên tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của Lãnh Hạo, "Ba ơi ba... "

Động tác mãnh liệt của Lãnh Nghị chợt dừng lại, tiếng nước oạp oạp trong phòng tắm trong chớp mắt cũng biến mất, sao lại nữa rồi? Lãnh Nghị cắn môi, bình ổn lại hơi thở, "Ba ơi, mẹ ơi... ", ngoài cửa lại lần nữa truyền đến giọng nói non nớt của cậu nhóc.

"Hạo Hạo, con không muốn làm lớp trưởng nữa sao... " Trong giọng nói của Lãnh Nghị rõ ràng mang theo chút khó chịu khi nhiệt tình như lửa bị đè nén.

"Không phải, con chỉ muốn qua xem mẹ có sao hay không thôi... " Cậu nhóc chột dạ phân trần, đôi mắt to tròn như hai viên bi lần nữa nhìn sang chiếc giường lớn trống không rồi lại thu tầm mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, "Mẹ đi đâu vậy ba?"

"Mẹ không sao, có ba bảo vệ mẹ mà!" Giọng Lãnh Nghị đã bắt đầu có chút tức tối.

Ngoài cửa mắt cậu nhóc lóe lên, thoáng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc dặn dò, "Vậy được... ba, ba đừng đè mẹ nữa, bụng mẹ sẽ đau đó... "

"Biết rồi, nếu như con còn muốn ba dẫ đi chơi súng thật thì mau đi ngủ đi!" Mặt Lãnh Nghị bắt đầu đen lại.

Vậy thì được! Đôi mắt đen láy của cậu nhóc đang đứng ngoài cửa lóe lên, chỉ đành nhịn đau đáp lời: "Vậy... con đi ngủ... " Sau đó thân hình nhỏ xíu chậm rì rì rời đi, đi đến cửa còn quyến luyến không nỡ quay đầu liếc lại một cái mới bước ra, bên ngoài bảo mẫu của cậu nhóc đã đứng chờ ở đó, lập tức dắt cậu nhóc rời đi...

"Hahaha... " Trong bồn tắm, cô gái đang bị người đàn ông áp dưới thân rốt cuộc không nhịn được bật cười ra tiếng, cô chống hai tay nơi ngực hắn, định đẩy hắn ra khỏi người mình.

Lãnh Nghị mím môi nhìn gương mặt kiều diễm, tươi tắn trước mắt, bàn tay to giữ chặt đôi tay đang mưu đồ đẩy mình ra của cô gái, bắt nó ở sau lưng cô, trong nước, thân thể mảnh khảnh của cô gái như một nàng tiên cá xinh đẹp mê người, triển lộ không sót chút gì trong mắt hắn, lộ ra một tư thế "anh cần anh cứ lấy" mà khó có người đàn ông nào chịu nổi sự dụ hoặc của nó.

"Đừng... " Tiếng kêu của cô gái chìm nghỉm trong đợt tấn công mạnh mẽ của người đàn ông...

Sáng hôm sau, trong buổi phỏng vấn tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y sụ mặt nhận ra mình khó mà đi một cách bình thường được, cũng may là có Lãnh Nghị ở bên cạnh, cô chỉ đành vịn vào tay hắn, mượn sức của hắn dìu mình đi, tận lực giữ cho tư thế đi đường của mình bình thường nhất có thể; Lãnh Nghị thì rõ ràng là cực kỳ hưởng thụ chuyện cô gái hoàn toàn ỷ lại vào mình.

"Lãnh tổng, ngài ngồi đây!" Thấy Lãnh Nghị, giám đốc Trương của bộ phận nhân sự cung kính đứng lên nhường lại ghế chủ tọa, bên cạnh ông ta còn có hai trợ lý ông dẫn đến, một người tên là Tiền Phi còn một người chính là tổ trưởng trước đây của Trương Tiểu Mạn, Hà Khả; cạnh đó nữa chính là Trương Tiểu Mạn, lần này Trương Tiểu Mạn chủ động yêu cầu được qua giúp đỡ Lâm Y, hôm nay cô cũng là một thành viên của hội đồng tuyển dụng.

"Không cần đâu, tôi ngồi bên cạnh nghe là được rồi!" Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản nhưng mang theo một sự uy nghiêm khiến không ai dám kháng cự, hắn hơi nghiêng qua nhìn Lâm Y vẫn còn sít sao bám lên cánh tay hắn, khóe môi không tự chủ được câu lên một nụ cười, giọng trêu cợt, "Ân, vị trí chủ tọa nhường Lâm tổng ngồi! Lâm tổng, xin mời!"

Lâm Y cười ngượng ngùng, vội nhìn giám đốc Chu nói: "Giám đốc Chu, ông có kinh nghiệm, hôm nay ông chủ trì, tôi ngồi bên cạnh là được rồi!" Cô vừa nói vừa vội buông tay Lãnh Nghị ra, đi về phía vị trí bên cạnh giám đốc Chu.

Lâm Y còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe giọng nói đầy quan tâm của Trương Tiểu Mạn, "Lâm Y, bạn sao vậy? Đau chân sao?" Câu nói này khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng tập trung về phía đôi chân Lâm Y.

Lâm Y ngẩn người, đôi má lập tức nhuốm một màu đỏ ửng, sự chột dạ khiến cô đi đường càng thêm mất tự nhiên, cứ luôn cảm thấy bước chân trái không đúng mà bước chân phải cũng không đúng, haizz! Thật không dễ dàng mới đi được đến vị trí ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên liền hát hiện ánh mắt của mọi người vẫn như cũ ghim trên người mình.

Mặt Lâm Y càng thêm đỏ, cô áo não liếc nhìn về cô bạn hồ đồ Trương Tiểu Mạn của mình, ấp úng nói, "Mình... hôm qua bị ngã... " Sau đó đầy chột dạ quay nhìn về phía Lãnh Nghị cầu xin giúp đỡ, "Nghị... đúng không?"

Sự đời, càng che dấu thì càng chứng tỏ là có vấn đề, ai nấy đều ngầm hiểu phần nào, không khỏi cười thầm nhưng chỉ ngại cho Lãnh Nghị nên không dám quá lộ liễu nhưng ánh mắt ai nấy đều nhất tề hướng về phía Lãnh Nghị, chờ xem hắn nói thế nào.

"Ồ... hôm qua em té lúc nào vậy?" Trên mặt Lãnh Nghị vẫn một vẻ đường hoàng, không có chút xao động, giọng nói bình thản mà chậm rãi: "Ồ... tối hôm qua anh thấy em vẫn còn tốt lắm mà... "

Trên gương mặt đỏ ửng của Lâm Y lại có thêm mấy vạch đen, ai nấy rõ ràng đều hiểu cả rồi nhưng cũng chỉ đành bấm bụng nhịn cười, Trương Tiểu Mạn nuốt nuốt nước bọt, âm thầm tự rủa mình vì sao lại hỏi một vấn đề ngây ngô như vậy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)