Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 130

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 130
Ngoại truyện: Bắt đầu bận rộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi phỏng vấn tuyển dụng tiến hành rất thuận lợi, gười đến ứng tuyển không ít, các thành viên của hội đồng tuyển dụng đều rất nghiêm túc phỏng vấn mỗi một người đến ứng tuyển; Lãnh Nghị ngồi bên cạnh hội đồng tuyển dụng giám sát toàn bộ quá trình, hai chân hắn vắt treo nhau, một tay đặt trên tay vịn của ghế, một tay khác chống cằm, thoải mái ngồi đó quan sát từng người đến ứng tuyển một...

"Người tiếp theo!" Trương Tiểu Mạn nhìn ra ngoài cửa gọi.

Cửa được đẩy nhẹ ra, người bước vào là một cô gái tuổi còn trẻ, mái tóc được nhuộm màu vàng lõa xõa trên vai, trên người mặc một chiếc váy dài lộ vai, vóc người hoàn mỹ, xinh đẹp duyên dáng, từng bước chân đều lộ vẻ phong tình vạn chủng, mắt phượng tràn đầy ý cười, một cái liếc mắt đưa tình đã lộ ra vô tận kiều mị...

Toàn thân cô gái tỏa ra một loại sức quyến rũ câu nhân, càng giống như một ngôi sao sân khấu đang trình diễn trên thảm đỏ chứ không phải một người đến phỏng vấn xin việc!

Rõ ràng sự xinh đẹp và kiều mị của cô gái này đã chấn động tất cả hội đồng tuyển dụng, Lâm Y nhẹ mím môi, mắt cũng ghim chặt trên người của cô gái đẹp trước mặt...

"Chào mọi người!" Cô gái thoáng cúi người, giọng cũng mang theo vô hạn phong tình, rất tự nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt mang theo ý cười đảo quanh căn phòng, lướt trên từng gương mặt một cuối cùng dừng lại trên người Lãnh Nghị đang ngồi ở vị trí giám sát, đáy mắt ý cười càng sâu, đôi môi gợi cảm nhẹ câu lên một đường cong hoàn mỹ.

"Vị tiểu thư này, xin tự giới thiệu một chút!" Giám đốc Chu ngồi bên cạnh Lâm Y dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, ông phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, lên tiếng trước.

Nhưng cô gái kia dường như không nghe được câu hỏi của giám đốc Chu, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, khóe môi mang ý cười, ánh mắt nhiếp hồn vẫn ghim chặt trên gương mặt tuấn dật mà lạnh mạc của Lãnh Nghị, đôi mắt không ngừng phóng điện...

Dụ dỗ này cũng thực quá trần trụi đi! Cả hội đồng tuyển dụng đều nín thở, ánh mắt đồng loạt hướng về trên mặt nhân vật đang được mỹ nữ "chiếu cố" kia, lúc này Lãnh Nghị vẫn duy trì tư thế ngồi nhàn nhã của mình, gương mặt tuấn dật vẫn một vẻ lạnh mạc thường thấy, đáy mắt vẫn là một sự sắc bén khiếp người kia, vẻ mặt lạnh băng đối diện với ánh mắt nóng rực của cô gái quả thực là một sự đối lập không thể phủ nhận.

Ánh mắt của mọi người lại lần nữa không hẹn mà trở lại trên người cô gái kia, điều khiến ai nấy đều khâm phục chính là, vẻ lạnh băng và cường thế của Lãnh Nghị lại không khiến cô gái trước mặt cảm thấy sợ hãi hay chùn bước, trên mặt cô gái kia vẫn mang theo một nụ cười mê người, ánh mắt vẫn tiếp tục phóng điện về phía người đàn ông lạnh như khối băng kia!

Lâm Y cũng thầm bội phục cô gái này, nhớ lúc đầu khi cô đến LS quốc tế đưa tài liệu cho Lãnh Nghị đã bị vẻ cường thế mà lạnh lùng của hắn dọa đến chết khiếp, chỉ hận không thể sớm chút rời đi văn phòng tổng giám đốc khiến cô cảm thấy hít thở không thông kia... Thì ra cũng có người không sợ Nghị! Haizz!

"Khụ khụ... " Giám đốc Chu lén liếc nhìn sắc mặt của Lâm Y, nhẹ giọng ho khan một tiếng, cao giọng hỏi lại, "Xin vị tiểu thư này tự giới thiệu một chút!"

Ánh mắt nóng rực của người đẹp vẫn ghim chặt trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, nháy mắt với hắn một cái mới kiều mị lên tiếng: "Tôi họ Phương, tên chỉ có một chữ Hân, mọi người có thể gọi tôi là tiểu Phương, tôi chưa kết hôn, cũng không có bạn trai... "

"Khụ khụ", Lâm Y rốt cuộc ho khan mấy tiếng ngắt lời Phương Hân, tận lực giữ cho giọng mình thật hòa hoãn, "Phương tiểu thư, xin chú ý một chút, ban tuyển dụng ở bên này... "

Ánh mắt lửa nóng của Phương Hân lúc này mới chịu dời khỏi Lãnh Nghị xoay về hướng người vừa nói chuyện với mình, Lâm Y, trên mặt vẫn là nụ cười kiều mị khôn cùng nhưng ánh mắt nóng rực không ngừng phóng điện đã không còn.

Nhìn thấy Phương Hân rốt cuộc cũng quay mặt lại, trên mặt Lâm Y lộ ra một ý cười nhàn nhạt, vẻ thanh lệ thoát tục của cô hình thành nên một sự tương phản rõ ràng với vẻ nóng bỏng kiều mị của Phương Hân, giọng Lâm Y cũng thật bình thản, "Phương tiểu thư, cô chỉ cần giới thiệu học vị, chuyên môn và kinh nghiệm làm việc của cô cùng vị trí mà cô mong muốn là được rồi!"

"Ồ... " Phương Hân dịu dàng đáp một tiếng rồi bắt đầu giới thiệu học lực và chuyên môn của mình, sau cùng, hơi ngừng lại một chút rồi lại dùng ánh mắt câu nhân nhìn Lãnh Nghị, sóng mắt thoáng xao động, giọng lại trở nên thật kiều mị, "Hôm nay tôi muốn đến ứng tuyển vị trí --- thư ký của tổng giám đốc!"

"Phương tiểu thư, nhưng trên hồ sơ dự tuyển của mình, cô viết là muốn làm ở phòng quan hệ công cộng kia mà!" Trương Tiểu Mạn chỉ tay vào xấp lý lịch đang cầm trên tay, mày chau lại.

"Chị tuyển dụng ơi... " Phương Hân nhìn sang Trương Tiểu Mạn, giọng dẻo lại ngọt như kẹo, "Em đổi ý rồi, chị phải tin tưởng năng lực của em, nhất định có thể đủ đảm nhiệm bất cứ công việc nào mà em muốn làm!"

"Nhưng Phương tiểu thư, công ty chúng tôi không có tổng giám đốc!" Trên mặt Lâm Y vẫn là nụ cười nhã nhặn, "Ở đây chúng tôi chỉ có tổng giám đốc!"

"Vậy tôi làm thư ký của tổng giám đốc!" Đôi mày cong được vẽ cẩn thận của Phương Hân khẽ nhướng lên, mắt nhìn sang Lâm Y rồi lại quét về phía Lãnh Nghị.

"Anh ấy không phải tổng giám đốc, tổng giám đốc là tôi!" Nụ cười nhàn nhạt mang theo một chút lãnh ý nhìn cô gái nãy giờ vẫn không ngừng phóng điện về phía chồng mình.

Hả?! Người đàn ông khí thế cường đại ngồi bên kia lại không phải tổng giám đốc ở đây? Phương Hân sửng sốt ngẩn người nhưng rất nhanh đã dời mắt khỏi gương mặt của Lãnh Nghị, nhìn sang Lâm Y, vừa khéo bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cô.

Lâm Y hơi nhếch môi, giọng mang theo chút châm chọc: "Anh ấy là chồng tôi, ở nhà không có việc gì làm nên cố tình theo tôi đến xem náo nhiệt thôi!" Ý trong câu nói ngầm ám chỉ Lãnh Nghị là kẻ vô công rỗi nghề! Hừm, ai bảo anh dám nổi trội hơn em chứ?!

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe môi thoáng qua một ý cười không dễ phát hiện, rõ ràng Lâm Y đang tuyên cáo chủ quyền cho cô gái kia biết, hơn nữa còn đang tức giận mình dám nổi trội hơn cô! Hắn mím môi, vẫn im lặng ngồi đó! Những người còn lại cố nén tiếng cười, mắt ai nấy đều lên lén liếc về phía Lãnh Nghị.

Aaa! Phương Hân càng giật mình hơn, người đàn ông tuấn mỹ, khí chất cao ngạo như thế lại là kẻ ăn không ngồi rồi sao? Ánh mắt cô cũng cùng nhìn về phía Lãnh Nghị như mọi người, chừng như muốn chứng thực điều gì.

"Ờ... " Dưới cái nhìn của mọi người, Lãnh Nghị Lãnh Nghị lên tiếng, giọng vẫn trầm thấp mê người, không chút xao động, "Tôi... nhờ tổng giám đốc vợ nuôi... "

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, nuốt nuốt nước bọt, suýt nữa thì không nhịn được bật cười ha hả; cây bút trên tay giám đốc Chu tuột tay rơi xuống đất, ông ta vội khom người nhặt lấy; Tiền Phi và Hà Khả thì mím chặt môi, cứng rắn nuốt tiếng cười vào bụng; Trương Tiểu Mạn thì bụm miệng che lại một tiếng kêu...

Trên mặt Phương Hân lộ rõ sự thát vọng, gương mặt với nụ cười kiều mị, phong tình vạn chủng cương lại, cô nhẹ ho khan một tiếng, vì chính mình vừa nãy không tìm đúng mục tiêu phóng điện mà áo não không thôi, thế nào... thế nào lại phóng điện với ông xã của tổng giám đốc chứ? Haizz, công việc này còn muốn làm không đây?

Ánh mắt Phương Hân lần nữa quay nhìn sang Lâm Y, giọng có chút ngượng ngùng, "Khụ khụ, tình cảm vợ chồng của tổng giám đốc thật tốt nha, đi tuyển dụng... mà cũng có chồng đi cùng... "

"Vậy, cô định ứng tuyển vào vị trí PR hay là vị trí thư ký tổng giám đốc!" Lâm Y nghiêm túc nhìn Phương Hân, bình thản hỏi.

Đáy mắt Phương Hân chợt lộ ra một tia kinh ngạc lẫn vui mừng, vốn tưởng rằng trăm phần trăm sẽ bị vị tổng giám đốc này một cước đá ra khỏi cửa, không ngờ cô ấy còn chịu cho mình cơ hội! Thầm bội phục khí độ của vị nữ tổng giám đốc này, cô nhỏ giọng, "Tôi... sao cũng được... "

Buổi tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi kết thúc rấ thành công, Hà Khả lưu lại làm trợ lý cho Lâm Y, Trương Tiểu Mạn thì ở lại phòng thiết kế làm việc còn Phương Hân kia rõ ràng là một nhân tài không thể thiếu của phòng PR...

Công ty rất nhanh đã bắt đầu đi vào hoạt động chính thức, sự nghiệp mới mang theo nhiều khiêu chiến mới, Lâm Y bắt đầu toàn tâm toàn ý dồn sức vào công việc, giờ cô không chỉ phải để ý về thiết kế mà còn phải lo lắng cho toàn bộ việc vận hành công ty... cho nên giờ cô bận rộn cực kỳ...

Đối với một công ty mới mà nói, có hợp đồng mới chính là cách để tiếp tục duy trì, vì vậy Lãnh Nghị đặc biệt chỉ định bộ phận marketing chuyển một số hợp đồng qua cho công ty Tiểu Họa Nhi; nhưng hắn rất nhanh đã nhận được điện thoại của Lâm Y, "Nghị... công ty Tiểu Họa Nhi đã chính thức đi vào hoạt động, sau này em phải dựa vào chính mình... những hợp đồng kia, em bảo Tiền Phi mang trả về!"

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười vui vẻ, thân hình cao lớn thoải mái tựa vào lưng ghế, giọng đầy sủng nịch, "Y Y, chơi thôi mà, đừng làm cho mình mệt quá... Ngoan, hợp đồng của LS quốc tế em làm hay người khác làm cũng vậy thôi!"

"Không cần!" Đầu bên kia giọng cô gái thật quả quyết, sau đó cô vội vàng nói, "Em không nói với anh nữa, em còn có việc, cứ vậy đi... " Trước khi Lãnh Nghị kịp nói thêm gì thì đầu bên kia đã truyền đến những tiếng tút tút.

Lãnh Nghị nghe tiếng điện thoại bị ngắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trời ạ, thế nào còn bận hơn cả mình nữa vậy?!...

Suốt một tuần, Lâm Y mỗi ngày đều trở về thật trễ...

Tối hôm đó, Lâm Y vẫn bởi vì xã giao mà về muộn, Lãnh Nghị đang ngồi ở phòng sách xem sách thì cửa phòng bị đẩy ra, Lãnh Hạo từ bên ngoài bước vào, nghe tiếng động Lãnh Nghị ngẩng đầu lên, thấy bóng con trai lại nhấc tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ! Hắn nhìn con trai mỉm cười, "Hạo Hạo, đến giờ đi ngủ rồi!"

"Dạ, ba... " Lãnh Hạo đi đến bên cạnh cha, bàn tay nhỏ xíu đặt lên đầu gối hắn, chiếc đầu nhỏ ngước lên, "Sao mẹ lại chưa về? Con muốn đợi mẹ về, chúc mẹ ngủ ngon rồi đi ngủ, được không?"

"Không được!" Lãnh Nghị dứt khoát gọn gàng đáp, hắn nhấc con trai bế lên trên tay, đứng dậy, "Mẹ có chút chuyện phải làm, Hạo Hạo đi ngủ trước, lúc nào mẹ về ba sẽ nói mẹ đi qua nhìn con! Giờ ba đưa con về phòng trước!"

Lãnh Nghị ôm con trai đi về phòng, đặt thằng bé lên giường đắp chăn cho nó rồi mới đứng lên quay trở lại thư phòng xem sách...

*****

Ngoài cửa rốt cuộc truyền đến bước chân quen thuộc, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lần nữa nhấc tay lên xem đồng hồ, lúc này đã gần mười hai giờ rồi!

Bước chân kia dừng lại trước cửa thư phòng rồi sau đó cửa bị đẩy ra rồi gương mặt có chút hưng phấn của Lâm Y thò vào, "Nghị... ", đôi mắt đen láy sáng rỡ, nhanh nhẹn bước về phía người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.

Cô đi thẳng đến trước mặt Lãnh Nghị, rất tự nhiên ngồi vào lòng chồng, hai tay vòng qua cổ hắn, ngước gương mặt đầy vẻ hưng phấn nhìn hắn, không chờ kịp chia sẻ tin tốt với chồng, "Hôm nay em lại ký thêm được một hợp đồng nữa nha!"

Nhìn gương mặt thanh lệ lúc này tràn đầy hứng thú kia, Lãnh Nghị rốt cuộc không đành lòng làm cô mất hứng, hắn buông sách xuống, hai tay vòng qua chiếc eo thon, nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở, "Y Y, anh mở ra công ty Tiểu Họa Nhi chỉ để chơi thôi, không hy vọng em làm mình mệt quá, hiểu không?"

"Ân, em biết rồi", giọng cô gái vẫn thật hồ hởi, "Em không mệt! Em vui lắm!"

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, thôi, chỉ cần cô vui là được, lúc đầu mình mở công ty không phải để cô vui hay sao? Nghĩ vậy, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười dịu dàng, giọng cũng nhu hòa hơn, "Đi xem con trai đi, trước khi ngủ thằng bé cứ đòi gặp em!"

"Ân!", cô gái đứng lên, Lãnh Nghị cũng đứng lên...

"Y Y, tối mai em phải trở về sớm chút, chúng ta mới cô giáo Ngô của Hạo Hạo ăn cơm, lần này Hạo Hạo có thể ngủ một mình cũng nhờ vào sự giúp đỡ của cô ấy cả, chúng ta cũng nên biểu đạt chút tâm ý của mình. " Lãnh Nghị bàn với Lâm Y, mấy ngày nay cô bận đến nỗi thời gian hai người ăn cơm chung cũng không có!

"Tối mai sao?" Lâm Y thoáng chau mày, "Em không biết có rảnh không nữa... "

"Y Y, có chuyện gì em có thể để phó tổng hoặc là Phương Hân của phòng PR đi!" Lãnh Nghị nhẹ nhàng nhắc nhở, "Không cần chuyện gì cũng đều phải tự thân ra mặt!"

"Vậy được rồi!" Chuyện của con trai, Lâm Y nghĩ mình cũng nên quan tâm một chút, mấy ngày nay quả tình cô đã hơi lơ là thằng bé rồi! Hơn nữa cô thấy mình cũng thật phải cám ơn cô giáo Ngô, bởi vì con trai có thể tự ngủ nên cô mới có thể yên tâm ra ngoài xã giao!

Trong phòng ngủ, Lãnh Nghị để Lâm Y gối đầu lên khuỷu tay mình, một tay kia bắt đầu không an phận rục rịch lướt trên người cô, Lâm Y hơi hé mắt ra, giữ lấy bàn tay của người đàn ông, giọng nói có chút buồn ngủ, "Nghị, em buồn ngủ, buổi trưa còn không có thởi gian chợp mắt... ngày mai đi, ngày mai được không?"

"Ân, em cứ ngủ, anh sẽ thật nhẹ thôi... " Hơi thở nóng rực của người đàn ông phất qua gò má cô gái, giờ mỗi ngày cô đều về thật trễ, lần nào về cũng nói mệt, nói buồn ngủ, hắn đã nhịn mấy ngày rồi!

Cô gái rõ ràng cũng cảm thấy đuối lý, cô không cự tuyệt nữa, để mặc bàn tay to của người đàn ông thuần thục cởi chiếc áo ngủ trên người mình, nhẹ nhàng âu yếm đôi gò mềm mại, dùng đôi môi và bàn tay âu yếm từng tấc da thịt như tơ lụa của cô gái...

Buổi chiều khi cô giáo Ngô nhận được điện thoại của Lãnh Nghị nói buổi chiều hai vợ chồng cùng Hạo Hạo muốn mời cô ăn cơm để cám ơn sự giúp đỡ của cô dành cho con trai thì đôi mắt trong trẻo bừng sáng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào; những ngày gần đây trong lòng cô luôn cuộn trào một loại cảm xúc rất khác thường, rất muốn được nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mà cường thế kia dù biết rất rõ ràng anh ta đã là chồng của người khác, là cha của học trò mình!

Cô biết mình có suy nghĩ này là không đúng, cô thật sự cũng không muốn làm người thứ ba! Cô cũng từng cố gắng thuyết phục chính mình đừng suy nghĩ về anh ta nữa, nhưng, thật sâu trong nội tâm vẫn không nhịn được, cô thậm chí mê muội muốn từ trên mặt cậu nhóc Hạo Hạo tìm được chút hình bóng của người đàn ông đó, thậm chí vì câu nói trẻ con của Hạo Hạo, nói cô cùng ngủ với ba của cậu nhóc mà suy nghĩ viển vông... Trời, thế nào lại nghĩ đến phương diện kia chứ? Mặt Ngô Thâm bừng đỏ, thật sự không muốn sống nữa rồi! Phi phi phi, Ngô Thâm thầm phỉ nhổ chính mình....

Nghe đầu bên kia mãi không có tiếng trả lời, đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc bằng da thật rộng rãi, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn trầm giọng hỏi lại, "Cô giáo Ngô?"

"Ân... " Ngô Thâm lúc này mới từ dòng suy nghĩ miêm man bừng tỉnh lại, haizz, cũng không phải mình phá hoại gia đình người ta, mình chỉ cùng cả gia đình anh ta đi ăn cơm thôi mà, khụ khụ, coi như thưởng thức trai đẹp một chút, háo sắc một chút chắc là có thể mà! Huống gì Hạo Hạo với mẹ cậu nhóc cũng đi cùng kia mà!

Vì thế Ngô Thâm ho khan mấy tiếng, giọng hơi có chút run, "Lãnh tiên sinh, đừng khách sáo... " Ngô Thâm tự mình cũng nghe ra giọng nói của mình khác thường, mặt cô lần nữa đỏ ửng, lần nữa im bặt.

Đầu bên kia Lãnh Nghị mỉm cười, quả đoán nói, "Vậy đến lúc tan học tôi với mẹ Hạo Hạo sẽ đến đón Hạo Hạo, đến lúc đó mời cô nể mặt đi ăn với vợ chồng tôi một bữa cơm!"

"Được!" Ngô Thâm nhỏ giọng nhận lời.

Đến giờ tan tầm, Lãnh Nghị thu dọn đồ đạc rồi gọi điện thoại cho Lâm Y, định hẹn giờ để đến đón cô cùng đi đến nhà trẻ, điện thoại lập tứ có người đó nghe, đầu bên kia là giọng nói quen thuộc của Lâm Y, "Nghị... "

Lãnh Nghị mỉm cười, "Y Y, em thu dọn đi, giờ anh qua đón em... "

"Đón em?" Lâm Y thoáng ngẩn người, cả một ngày bận rộn cô đã sớm quăng chuyện tối qua đồng ý với Lãnh Nghị lên chín tầng mây rồi, "Nhưng giờ em không có ở công ty, em đang ở bên ngoài, cùng công ty XX bàn hợp đồng... "

Nụ cười trên môi Lãnh Nghị cứng lại, hắn rốt cuộc bắt đầu hối hận đã mở công ty này ra cho cô gái đùa, hiện giờ xem ra cô còn bận hơn cả hắn, mà hắn, bắt đầu bị hưởng quả đắng khi bị bỏ lơ...

Nghe Lãnh Nghị thật lâu không trả lời, Lâm Y lúc này mới nhớ ra chuyện hôm nay phải mời cô giáo Ngô ăn cơm, cô thoáng có chút bất an nuốt nuốt nước bọt, giọng nhỏ xíu, "Cái đó... Nghị, có thể dời sang tối mai được không? Ân, tối mai, em nhất định sẽ nhớ... "

"Dời thế nào chứ? Anh đã hẹn với cô giáo rồi! Sắp đến giờ hẹn mới báo với cô ấy là không mời nữa sao?" Mặt Lãnh Nghị tối sầm, cắn răn nói.

"Vậy... " Lâm Y đảo đôi mắt đen láy, "Hay là chỉ anh với Hạo Hạo đi đi... Ừm, nói em tạm thời có chuyện gấp không đi được... "

Mặt Lãnh Nghị đen lại, "cạch" một tiếng ngắt điện thoại, thoáng suy nghĩ một chút rồi đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Ngô Thâm nắm tay Hạo Hạo đi theo chân Lãnh Nghị ra cửa nhà trẻ, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai chiếc xe sang trọng chờ sẵn trước cửa nhà trẻ, đứng gần hai chiếc xe là mấy người vệ sĩ trong bộ tây trang màu đen, vừa thấy Lãnh Nghị xuất hiện, lập tức có người bước đến mở cửa, khí thế đó khiến cô giáo Ngô Thâm không khỏi có chút khẩn trương, bàn tay đang nắm tay Hạo Hạo bất giác siết chặt.

Lãnh Nghị dừng bước trước cửa sau xe, người hơi xoay lại lịch sự nói, "Cô giáo Ngô ngồi vơi Hạo Hạo ở băng sau nhé!" Ngô Thâm bối rối gật đầu, nắm tay Hạo Hạo chui vào trong khoang xe, Lãnh Nghị thì tự mở cửa phía ghế phụ lái ngồi vào.

Ngô Thâm ngồi nơi băng ghế sau rộng rãi của chiếc xe sang trọng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi nơi ghế phụ lái, nhìn sườn mặt anh tuấn như điêu khắc kia lại cúi xuống nhìn cậu nhóc Hạo Hạo đang ngồi bên cạnh, cảm giác một nhà ba người đột nhiên nhảy vào trong đầu... Haizz, lại mơ tưởng viễn vông rồi! Ngô Thâm nuốt nuốt nước bọt thoáng có chút bất an lên tiếng hỏi như muốn cắt đứt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, "Lãnh tiên sinh, mẹ của Hạo Hạo đâu?"

"Ồ, hôm nay cô ấy có việc đột xuất, không đến được!" Lãnh Nghị nhàn nhạt đáp, trong giọng nói không nghe ra có chút xao động nào.

"Ồ... " Ngô Thâm chỉ nhỏ nhẹ đáp một tiếng, cũng chính là nói, lát nữa đi ăn cũng chỉ có ba người chúng ta thôi sao? Xem ra có phải đặc biệt giống một nhà ba người không? Haizz haizz, thế nào lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi... Ngô Thâm cảm thấy mặt mình lại bắt đầu đỏ lên.

"Ba, mẹ sao không cùng chúng ta ăn cơm? Đã lâu mẹ không ăn cơm với con rồi!" Lãnh Hạo bất mãn sụ mặt, cả một tuần nay không gặp mẹ được mấy lần, cậu nhóc rất nhớ mẹ nha!

"Công ty mới của mẹ vừa mới bắt đầu, rất bận, qua một thời gian nữa thì tốt rồi... " Lãnh Nghị nhẹ giọng an ủi con trai, thực ra cũng là nói cho chính mình.

"Ba, ba gọi cho mẹ lại đi, nói mẹ mau đến!" Lãnh Hạo lớn tiếng kêu.

"Ba gọi rồi, mẹ đang bận!" Lãnh Nghị chau mày.

"Gọi nữa đi ba... " Cậu nhóc Lãnh Hạo không chịu buông tha.

Đôi mắt trong trẻo của Ngô Thâm lóe lên, vội cúi xuống nhìn cậu nhóc, "Hạo Hạo, cô giáo Ngô kể chuyện cho con nghe được không?"

Lãnh Hạo ngước lên nhìn cô giáo, cô giáo Ngô kể chuyện rất hay, cậu nhóc rất thích nghe, vì thế đôi mày đang xoắn lại chậm rãi dãn ra, giọng nhỏ xíu: "Vậy... cũng được!"

Trong gian phòng bao dành cho khách quý ở một nhà hàng cao cấp của thành phố H, ba người đang ngồi ăn cơm, cậu nhóc Lãnh Hạo luôn bám theo cô giáo, vẫn đối với câu chuyện kể của cô hỏi thắc mắc không ngừng, "Cô giáo, vì sao máy bay sẽ biến mất trên bầu trời?" "Vì sao chiếc thuyền chìm xuống biển lại trồi lên mặt nước?" "Vì sao... ?"

Lãnh Nghị ngồi đối diện lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn hai người ngồi đối diện, rốt cuộc chau mày nói, "Hạo Hạo, cô giáo Ngô là khách, phải để cô giáo ăn cơm chứ, có câu gì muốn hỏi, đợi ăn xong rồi hỏi cũng chưa muộn. "

Lãnh Hạo ngước lên nhìn ba mình, gương mặt có bảy tám phần giống với Lãnh Nghị thoáng chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Ba, cô giáo Ngô không phải là khách, cô ấy đã đồng ý làm vợ con rồi!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, động tác trên tay dừng lại một chút, ngước nhìn cô giáo Ngô; mặt Ngô Thâm thoáng đỏ, cô vội vàng lên tiếng giải thích, "Hạo Hạo, cô giáo làm sao làm vợ con được, đây chỉ là nói đùa thôi... "

Mắt Hạo Hạo dời từ ba mình sang cô giáo Ngô, nghiêm túc nói: "Cô giáo, lúc đó không phải chúng ta nói rõ rồi sao? Con với ba đổi vợ, đến lúc đó, mẹ làm vợ con, cô làm vợ của ba!... "

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)