Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 128

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 128
Ngoại truyện: Đổi vợ với ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trở lại biệt thự Lãnh gia, Lãnh Hạo như một làn khói lủi vào phòng đồ chơi của mình, Lãnh Nghị thì nhàn nhã đi lên phòng sách trên lầu, hắn chân trước vừa bước vào phòng sách thì Lâm Y đã chân sau nối gót bước vào, giọng đầy lo lắng, "Nghị... chuyện của Hạo Hạo thế nào? Cô giáo nói sao?" Cô thấy hai cha con trở về nhưng bộ dáng lại như không có chuyện gì xảy ra, vậy là thế nào?

"Yên tâm đi, không sao, trẻ con đùa nhau thôi... " Giọng Lãnh Nghị nhàn nhạt mang theo chút ý cười.

"Vậy... chuyện bạn gái, rốt cuộc là thế nào?" Lâm Y vẫn không yên tâm, con trai nhỏ như vậy đã biết đi giành bạn gái?

Nhớ đến gương mặt xinh xắn, đáng yêu của ba cô bé, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen thẳm rơi trên gương mặt tươi mát như trăng non của cô gái, cánh tay dài nhẹ kéo một cái, cô gái lập tức an ổn rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Tia sáng dị thường lóe lên trong mắt Lãnh Nghị khiến Lâm Y không khỏi ngẩn người, mặt không hiểu sao lại nóng lên, cô hơi giãy dụa một chút, ngượng ngùng cười, "Anh làm gì vậy? Chúng ta đang nói chuyện con trai mà... "

"Y Y, chúng ta sinh một đứa con gái nữa đi... " Giọng nói từ tính của người đàn ông lúc này đã hơi khàn.

Lâm Y trợn to mắt, hàng mi dài nhẹ chớp lên sau đó càng dùng sức giãy dụa, "Không thèm... anh đã hứa với em rồi!" Hơn nữa công ty Tiểu Họa Nhi của cô mới sắp mở cửa thôi...

"Được được được, không thích thì không thích... " Giọng nói của người đàn ông có chút sủng nịch, có chút dung túng nhưng bàn tay đang đặt nơi thắt lưng cô gái chợt siết chặt lại, một tay khác trượt theo sóng lưng cô gái, xuyên qua những sợi tóc mềm mại, giữ chặt sau gáy cô, nhìn thật kỹ gương mặt như trăng non của cô gái, mũi cọ nhẹ lên đôi má mịn màng của cô, hơi thở tràn đầy ái muội.

"Nghị, đây là phòng sách!" Cô gái nhẹ nuốt nuốt nước bọt, đôi má càng thêm đỏ ửng, cô rất rõ ràng người đàn ông này muốn gì...

"Ừm, còn nhớ lần trước ở phòng sách không?" Người đàn ông hơi cúi xuống lướt môi trên đôi môi anh đào của cô gái, bầu không khí nồng đậm dục vọng tản mát trong căn phòng, "Ừ... lần đó biểu hiện của em tốt lắm.... "

"Đừng mà... " Tiếng phản kháng của cô gái chìm lỉm trong nụ hôn nóng rực đột ngột ập đến, người đàn ông âu yếm mà cuồng dã cắn nuốt đôi môi anh đào, đầu lưỡi thuần thục chen giữa hai hàm răng ngọc cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho, bàn tay to cuồng nhiệt vuốt ve trước ngực cô gái, dù cách một lớp y phục nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay ấy truyền đến cho mình, những ngón tay thuần thục bắt đầu cởi cúc áo của cô gái...

"Ưm... " Dưới sự trêu chọc của người đàn ông, cô gái khẽ bật ra một tiếng ngâm nga khe khẽ, thân thể cường tráng của người đàn ông sít sao dán lên người cô gái, cánh tay khẽ dùng sức, dễ dàng nhấc bổng cô gái đặt lên chiếc bàn làm việc rộng rãi...

"Hai người đang làm gì vậy?" Đột nhiên một giọng non nớt vang lên khiến hai người giống như bị điểm huyệt vậy, thân thể lập tức cứng đờ, không cần quay lại, không cần suy nghĩ cũng biết người vừa mới xuất hiện trong phòng là ai!

Lãnh Nghị cắn chặt răng, nhắm mắt lại, cố nén một cơn tức giận, vào lúc này hắn thực sự có một nỗi xúc động, muốn lập tức đem vật nhỏ kia nhét trở vào trong bụng mẹ!

Lãnh Hạo đang đứng bên cạnh bàn làm việc, đôi mắt to tròn như hai viên bi nhìn chằm chằm hai người lớn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc và tò mò, ba ấn mẹ xuống bàn làm việc, còn đè lên mẹ nữa, mà ba đang định cắn mẹ sao? Hai người đang làm gì vậy? Đánh nhau sao? Oa, đánh nhau còn được dùng miệng nữa sao?

Mặt Lâm Y vừa nóng vừa đỏ, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, cô nhìn con trai, giọng có chút ngượng ngập, "Hạo Hạo, đây là trò chơi chỉ có cô dâu với chú rể mới có thể chơi... ừm, đợi Hạo Hạo lớn lên, có cô dâu của riêng mình thì có thể chơi rồi... "

"Nhưng cô dâu của con phải đổi cho ba mà!" Lãnh Hạo nghiêng chiếc đầu nhỏ, nghiêm túc nói.

"Hạo Hạo, cô dâu không thể đổi lung tung được, ba cũng không cần cô dâu của con, hiểu không?" Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, chỉ đành giải thích một lần nữa.

"Ba, ba thật sự không cần Mỹ Mỹ, Lệ Lệ hay Đóa Đóa sao?" Lãnh Hạo vò đầu, gương mặt nhỏ nhắn rầu rĩ nhăn lại nhìn ba mình.

"Không cần!" Lãnh Nghị gần như là cắn răng bật ra hai chữ.

Lãnh Hạo rõ ràng là rất sửng sốt, trong giọng nói cũng đầy khó hiểu, "Con tìm vợ dùm ba, ba tức giận làm gì chứ?" Kỳ lạ, cậu nhóc nhớ rõ lúc nãy cùng ba ngồi xe trở về hai cha con còn rất êm đẹp kia mà! Thế nào lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Haizz, chuyện của người lớn thật là khó hiểu...

"Khụ khụ, Hạo Hạo, ba mệt rồi, mẹ dẫn con xuống lầu chơi nha... " Lâm Y vội vàng nắm tay Lãnh Hạo đi nhanh ra ngoài; cậu nhóc chau mày, vừa đi vừa nghĩ: Xm ra phải nhanh chóng đến những lớp khác trong nhà trẻ tìm vợ cho ba mới được, ừm, hôm nay mình thấy lớp bên cạnh cũng có mấy bạn nữ thì phải...

Nhìn hai mẹ con đi như trốn ra khỏi phòng, Lãnh Nghị chống tay lên trán trầm tư, trên thương trường trước giờ hắn giải quyết mọi chuyện luôn lưu loát dứt khoát nhưng đối với đứa con trai này hắn quả thực không có cách nha! Một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới lấy điện thoại ra, lục tìm danh bạ, hắn phải liên lạc với cô giáo Ngô một chút, xem làm sao giải quyết chuyện rối rắm này mà không lộ chút dấu vết nào...

Ngày hôm sau lúc đến nhà trẻ, Lãnh Hạo rất nhanh tranh thủ cô giáo sơ hở, lập tức không chút phí phạm định lẻn qua lớp bên cạnh nhưng vừa mới cất bước chạy ra ngoài thì cánh tay đã bị cô giáo Ngô bắt lại, cậu nhóc chỉ đành dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn cô giáo, giọng thật nghiêm trang, "Cô giáo, con có chuyện quan trọng phải ra ngoài một chút, con sẽ về nhanh lắm!"

"Có chuyện quan trọng gì?" Cô Ngô làm ra vẻ khiêm khắc nhìn cậu nhóc.

"Tìm mấy bạn học nữ của lớp bên cạnh!" Lãnh Hạo vẫn ngước lên trả lời.

Sóng mắt cô giáo Ngô thoáng xao động, cô nhìn cậu nhóc quỷ quái trước mặt, thoáng suy nghĩ một giây rồi thân thiết cười, "Các bạn học có quan hệ tốt với nhau là một chuyện tốt... khụ khụ, như vậy đi, cô giáo Ngô để nhóm của bạn Đa Đa đi cùng với con được không? Con là đội trưởng, các bạn là đồng đội... khụ khụ, như vậy oai phong hơn nhiều... "

Mắt Lãnh Hạo lập tức sáng lên, ừm, trong phim hoạt hình cũng có, những người đàn ông chân chính vẫn cần có đồng đội! Như vậy đúng là rất oai phong! Cậu nhóc vội nhìn cô giáo, gật đầu như bằm tỏi, "Dạ da, cô giáo Ngô, cứ quyết định vậy đi... "

Nhìn Lãnh Hạo dẫn theo bốn cậu nhóc khác đi ra khỏi lớp học, cô giáo Ngô cười thầm rồi cũng bước ra ngoài, cô phải đi tìm cô giáo của lớp kế bên một chút...

Mấy ngày liền tiếp tục như vậy, Lãnh Hạo rốt cuộc cũng thành công trở thành đầu lĩnh của lớp Cầu Vồng.

Hôm đó, mặt trời thật ấm áp, trong nhà trẻ giáo viên của các lớp đều đưa học sinh của mình đến vườn hoa chơi, cậu nhóc Lãnh Hạo, dưới sự yểm trợ của bốn cậu nhóc và ba cô bé, cũng đến bãi cỏ chơi.

"Hạo Hạo đến rồi, Hạo Hạo đến rồi... " Nhìn thấy hắn lập tức có rất nhiều giọng nói non nớt hào hứng vang lên, ba cô bé ăn mặc xinh như công chúa chạy như bay về phía lớp Cầu Vồng.

Lãnh Hạo ngừng bước chân, gương mặt dù non nớt nhưng rất tuấn tú chau lại, hai tay nhét vào túi quần nhìn ba cô bé đang xông về phía mình, thấy họ đứng lại trước mặt mình, giọng nói non nớt nhưng đã có phần lạnh mạc giống ba mình vang lên, "Mình kêu các bạn đưa hình chụp cho mình, có mang đến không?"

"Có mang hình đến hay không?" Sau lưng Lãnh Hạo, các "đồng đội" lập tức lên tiếng phụ họa.

"Có, có... " Ba cô bé đồng thanh lên tiếng.

Vốn Lãnh Hạo định để ba mình cùng đến nhà trẻ để xem mặt ba cô bé lớp bên cạnh nhưng ba lại hết sức lạnh lùng cự tuyệt... cho nên cuối cùng cậu nhóc nghĩ ra được một cách, đó là bảo ba cô bé mang ảnh chụp của mình đến, haizz, ba thật đúng là khiến mình lo lắng nhiều quá nha!

Trong văn phòng của mình, cô giáo Ngô thờ ơ nhìn ba bức hình trong tay, sau đó đưa nó lại cho cậu nhóc Lãnh Hạo đang đứng bên cạnh, cực lực nhìn cười, cố giữ giọng bình thản nói: "Những cô bé này nhỏ quá, ba con sẽ không thích đâu; hơn nữa các bạn nữ thích con chứ đâu phải thích ba con!"

Lãnh Hạo trố đôi mắt to tròn như hai viên bi của mình nhìn cô giáo, đúng nha, hình như ba thật sự không có hứng thú gì hết, hôm đó nói với ba xong ba lập tức cự tuyệt ngay, chẳng lẽ thật sự là chê các bạn ấy nhỏ quá sao? Nhưng mình đi đâu tìm được những cô gái lớn cho ba đây chứ? Mà cô gái lớn liệu có chịu làm vợ của mình hay không đây? Cậu nhóc càng nghĩ thì càng rầu rĩ.

Cô giáo Ngô nhìn cậu nhóc đang ngẩn người bên cạnh mình, lại cố nén xuống một tiếng cười, ho khan một tiếng rồi nói tiếp, "Khụ khụ, Hạo Hạo, giờ các bạn học nữ đều rất thích con đúng không?"

"Dạ!" Vừa nhắc đến điều này thì tinh thần của Lãnh Hạo lập tức phấn khích hơn hẳn, cậu nhóc thật kiêu ngạo gật đầu.

"Tốt lắm!" Cô giáo Ngô rốt cuộc bật cười ra tiếng, "Ngày mai cô sẽ chọn trong lớp mình ra một bạn dũng cảm nhất để làm lớp trưởng, khụ khụ, tức là trợ lý nhỏ của cô, giúp cô quản lý lớp... khụ khụ, các bạn nhỏ lớp bên cạnh cũng sẽ tham gia, hy vọng là đến lúc đó Hạo Hạo sẽ trúng tuyển nha!"

Làm trợ lý của cô giáo? Vậy nhất định sẽ càng oai phong hơn nữa! Mắt Lãnh Hạo sáng lên, lớn tiếng nói, "Cô giáo Ngô, Hạo Hạo chắc chắn là người dũng cảm nhất! Hạo Hạo muốn làm lớp trưởng!"

"Được!" Cô giáo Ngô cười híp mắt nhìn cậu nhóc, "Tối nay Hạo Hạo trở về suy nghĩ kỹ xem phải thế nào để biểu hiện ra mình là người dũng cảm nhất nha!"

Lãnh Hạo chạy ra khỏi văn phòng của cô giáo Ngô, vừa chạy đến cửa, như nghĩ ra điều gì cậu nhóc lại quay ngược trở lại, ngước lên nhìn cô giáo, "Cô giáo Ngô, cô cũng làm vợ của con có được không?"

Bàn tay đang nâng tách trà của cô giáo Ngô chợt khựng lại giữa không trung, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm trả lời, "Được!" Loại câu hỏi này, từ lời kể của các bạn nhỏ khác cô đã nghe không chỉ một lần!

"Dạ!" Lãnh Hạo nghiêm túc nhìn cô giáo Ngô, "Con trở về bàn với ba, sau này cô đổi vai với mẹ con, cô ngủ với ba, con ngủ với mẹ... "

Lần này cô giáo Ngô thật sự như bị điểm huyệt, ngụm trà vừa nhấp cũng suýt nữa bị phun ra, nói thế nào, người ta cũng mới chỉ tốt nghiệp đại học được một năm thôi mà! Ho khan mấy tiếng như che dấu nhưng đôi má cô đã một mảnh đỏ ửng...

*****

Ở bên này, công ty thiết kế Tiểu Họa Nhi của Lâm Ycũng coi như đã hoàn tất phần thiết kế nội thất và trang trí, lúc này cô đang đi vòng vòng quanh công ty mới rộng rãi của mình, tay lần sờ những chiếc bàn, chiếc ghế mới, cô đi lần lượt từng phòng một, cuối cùng dừng chân ở văn phòng của mình...

Công việc tiếp theo chính là tuyển nhân viên, đặt ra điều lệ công ty sau đó là có thể bắt đầu sự nghiệp của mình rồi... Mắt Lâm Y rơi trên cánh cửa phòng còn trống trơn, ừm, trên đây nên để tên là gì đây? Phòng tổng giám đốc? Phòng tổng giám đốc? Phòng quản lý? Lần đầu được làm chủ, trong lòng cô không khỏi có chút thiếu tự tin...

Ừm, vẫn là về bàn với Lãnh Nghị tốt hơn! Vừa nghĩ đến người đàn ông cao ngất anh tuấn, đùa bỡn thủ đoạn trên thương trường như trò chơi trong tay, lòng tự tin của Lâm Y tăng lên không ít, đôi mắt đen láy của cô chợt sáng lên, rốt cuộc bước ra khỏi văn phòng của mình, lên xe chạy thẳng về tòa nhà LS quốc tế...

Trong tiếng chào cung kính "Lãnh phu nhân" của các nhân viên, Lâm Y rất nhanh đã đến tầng 22 của tòa nhà, đi thẳng về phía phòng tổng giám đốc nhưng Lãnh Nghị đang họp, Lâm Y chỉ đành ngồi một mình trong văn phòng chờ chồng mình.

Căn phòng tổng giám đốc rộng rãi, đơn giản nhưng không kém phần xa hoa thật an tĩnh, tất cả sự bố trí đều không khác gì mấy so với trước đây, trong văn phòng chiếc bàn làm việc rộng rãi vẫn là như thế gây ấn tượng, như thế quen thuộc.

Trong đầu Lâm Y chợt hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên mình đến căn phòng này, lần đó cô đại diện cho trường đại học H đến đưa văn kiện cho Lãnh Nghị, lúc đó, Lãnh Nghị đang ngồi sau chiếc bàn làm việc xa hoa này, lưng dựa vào chiếc ghế tổng giám đốc rộng rãi kia, vẻ mặt lãnh liệt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng sắc bén như đao, cứ thế không chút cố kỵ quan sát cô...

Nhớ đến đây, khóe môi Lâm Y không tự chủ được lộ ra một nụ cười sáng lạn, cô chậm rãi đi đến bên bàn, trên chiếc bàn làm việc rộng rãi ấy vẫn như cũ đặt một mô hình nho nhỏ của Họa Nhi, bên cạnh đó còn có một khung hình bằng kiếng, bên trong là ảnh chụp của cô và Lãnh Nghị, trên gương mặt hai người đều là nụ cười hạnh phúc, thân mật mà ngọt ngào...

Lúc này, căn phòng họp lớn trên tầng trên cùng của tòa nhà tụ tập rất nhiều người, Lãnh Nghị trong bộ tây trang màu lam thẫm, bên trong là áo sơ mi màu đen đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trên mặt vẫn là vẻ anh tuấn bức người và lạnh mạc thường thấy, đang nói gì đó bằng giọng nói trầm thấp mà hữu lực của mình...

Lâm Y nhàn rỗi đi vòng quanh căn phòng rộng lớn, sau cùng dừng lại ở một kệ sách khổng lồ, cô chọn mộtquyển, rút ra rồi lùi về sofa ngồi đọc... đọc được một lúc thì mí mắt dần nặng xuống, cô bận rộn cả một ngày, lúc này nằm trên chiếc sofa rộng rãi ấm áp, rốt cuộc chìm trong giấc ngủ trầm trầm.

Lãnh Nghị cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp, hắn dẫn đầu bước ra ngoài, thân hình cao ngất đĩnh đạc sải bước thẳng về phía cửa, Ngãi Mỹ vội vàng đứng dậy chạy vội theo sau, sau lưng cô là các vị chủ quản cao cấp của các phòng ban lục tục bước theo.

"Lãnh tổng, Lãnh phu nhân đang đợi ngài ở văn phòng!" Ở ngoài văn phòng tổng giám đốc, trợ lý của Ngãi Mỹ bước đến báo cáo.

Mắt Lãnh Nghị thoáng qua một ý cười dù trên mặt vẫn là vẻ lãnh liệt như thế, hắn nhàn nhạt gật đầu rồi sải bước tiến vào, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, bóng nhỏ trên sofa đập vào mắt hắn khiến vẻ lãnh liệt trên mặt trong chớp mắt trở nên nhu hòa hẳn ra, hắn nhẹ nhàng bước vào đi đến bên sofa...

Cô gái đang gối đầu lên cánh tay của mình, mái tóc dài lõa xõa, một quyển sách ụp trên bụng, đôi mắt đen láy lúc này đang nhắm nghiền, hàng mi vừa dài vừa cong rợp bóng như đôi cánh bướm.

Rõ ràng là cô gái đang ngủ thật say sưa, đáy mắt Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn rón rén đi đến bên cạnh cô gái, khuỵu gối xuống nhìn kỹ cô, đã là một người mẹ hai con nhưng dường như cô vẫn không thay đổi gì nhiều, trên gương mặt vẫn là vẻ thanh thuần tươi mát, thanh lệ thoát tục như ngày nào...

Lãnh Nghị lặng lẽ rút điện thoại trong túi ra đổi thành chế độ rung rồi đặt nó lên bàn trà, mắt lại quay trở lại trên người cô gái, chậm rãi cúi xuống đặt lên đôi má mịn màng kia một nụ hôn trìu mến...

Cánh môi của người đàn ông còn chưa rời khỏi đôi má của cô gái thì đôi mắt đen láy của cô gái đã bất chợt mở ra, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm mà nhu hòa của người đàn ông, đáy mắt cô gái thoáng qua một ý cười, gương mặt có chút lười nhác theo đó vang lên, "Nghị... ", trong tiếng gọi, đôi tay mảnh khảnh đã vòng qua cổ người đàn ông.

Khóe môi Lãnh Nghị lần nữa câu lên một ý cười, giọng thật nhu hòa, "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Em có chuyện muốn bàn với anh... " Giọng cô gái thật dịu ngoan.

"Ồ... có phải là chuyện liên quan đến công ty Tiểu Họa Nhi không?" Lãnh Nghị luồn tay dưới lưng cô gái, hai tay cô gái vẫn vòng qua cổ người đàn ông, người đàn ông cứ thể nâng cô khỏi sofa, đặt lên đùi mình, tay vòng qua giữ cô trong lòng mình.

"Ân!" Mắt cô gái sáng long lanh như hai vì sao, người đàn ông của cô thật hiểu cô, đôi tay đang vòng qua cổ người đàn ông chợt siết lại, khóe môi cô gái lộ ra một nụ cười tươi mát mê người, "Thông tin tuyển dụng đã được đăng báo, chín giờ sáng ngày mốt bắt đầu... "

Nưới đàn ông âu yếm hôn phớt lên đôi môi tươi cười của cô gái, "Được, sáng ngày mốt anh bảo trưởng phòng Chu của phòng nhân sự đưa thêm hai người đến giúp em phỏng vấn... Các chính sách, quy chế và điều lệ của công ty anh cũng cho người chuẩn bị xong cả cho em rồi, em còn cần anh giúp gì nữa?"

Đôi mắt đen láy của cô gái vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông, do dự một chút rồi mỉm cười, trong giọng nói có chút băn khoăn, "Nghị, sau khi công ty quảng cáo Tiểu Họa Nhi bắt đầu đi vào hoạt động, chức danh của em là gì? Gọi là giám đốc, hay quản lý, hay là tổng giám đốc?"

"Phốc", người đàn ông trước mặt bật ra một tiếng cười, hắn cúi xuống âu yếm hôn lên gương mặt xinh đẹp của người vợ yêu, giọng nói đầy sủng nịch, "Hôm nay em đến đây chỉ vì muốn hỏi anh chuyện này thôi sao?"

Mặt cô gái có chút đỏ, mình có phải là ỷ lại vào chồng quá rồi không? Cô niết nhẹ sóng mũi cao thẳng của người đàn ông, không trả lời, Lãnh Nghị lại mỉm cười, "Thì gọi là tổng giám đốc đi, ừ, đó là công ty của riêng em mà, em là lãnh đạo, lời em nói đương nhiên có giá trị, dĩ nhiên phải gọi là tổng giám đốc rồi, ừm, Lâm tổng!"

"Nhưng mà... ", đôi mắt đen láy của Lâm Y lần nữa chớp lên nhưng rồi đôi mày thanh tú lại chau lại, bất an nhìn chồng, "... cách xưng hô như vậy có phải là long trọng quá không? Em, không biết làm tổng giám đốc là như thế nào cả... không bằng gọi là quản lý thì hay hơn... "

"Quản lý? Quản lý Lâm?" Lãnh Nghị rốt cuộc bật cười lớn, hắn véo nhẹ chóp mũi cô gái, "Nào có chủ của công ty nào lại tự xưng mình là chủ quản chứ? Khụ khụ, không sao cả, có anh ở đây mà! Cứ gọi là tổng giám đốc thôi!"

Nhìn gương mặt tuấn dật tràn đầy ý cười kia, đôi má Lâm Y lại đỏ ửng, cô nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng lầu bầu, "Em nói rồi mà, tốt nhất là em tìm một công việckhác làm, đỡ cho anh suốt ngày cứ lấy em làm trò cười... "

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô gái đang ngồi trong lòng, người đàn ông cố nhịn cười, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn, "Được được được, vậy đơn giản hơn, gọi là tổng giám đốc đi, được không? Dưới em còn có giám đốc của các phòng ban, vậy em là tổng giám đốc rồi, ừm, cũng có thể gọi tắt là Lâm tổng!"

Thực ra hắn thực lòng chỉ muốn mở một công ty để cô chơi giết thời gian, đỡ để cô cảm thấy suốt ngày ở nhà nhàm chán lại muốn chạy ra ngoài tìm việc, nếu như đã không quan trọng chuyện lãi hay lỗ, thì gọi tổng giám đốc hay tổng giám đốc cũng có quan trọng gì đâu, chỉ cần cô cảm thấy vui là được rồi! Nhưng hắn cũng không muốn sau này cô lại quá chuyên tâm vào công ty...

"Tổng giám đốc?" Cô gái nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gật đầu nói, "Như vậy nghe hay hơn đấy... "

"Ờ... vậy quyết định như vậy đi!" Nói rồi đôi môi với những đường nét rõ ràng của Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười ái muội, "Vậy... Lâm tổng, vì cảm tạ sự giúp đỡ của Lãnh tổng, có phải nên dùng hành động gì báo đáp một chút không?"

"Hả?" Mặt cô gái lần nữa đỏ ửng, cô ngượng ngùng đẩy gương mặt tuấn tú đang ghé sát gần mình ra, "Anh ngày thường giúp đỡ người khác đều yêu cầu báo đáp vậy sao?"

"Ồ, vậy thì không có, ngoại trừ em... " Đôi má đỏ ửng vì thẹn thùng của vợ càng khiến sóng lòng của người đàn ông cuồn cuộn dâng trào, bàn tay to giữ chặt sau gáy cô gái, đáy mắt lòe lòe sáng, giọng nói trầm thấp mang theo vô hạn dụ hoặc, "Ừm, hai chúng ta đã lâu lắm rồi khônglàm ở đây... " Quan trọng hơn cả là con trai không có ở đây!

"Đừng... " Khi cô gái cố nén một tiếng kêu thất thanh thì thân thể người đàn ông đã đổ về phía cô, thân thể không tự chủ được ngả về phía sau, một tay theo quán tính chống ra sau đỡ lấy thân người nhưng rất nhanh đã bị một luồng sức mạnh cường đại áp chế, thân thể cao lớn của người đàn ông chuẩn xác áp lên người cô, gương mặttuấn mỹ mang theo một sự ham muốn không hề che dấu.

"Nghị... " Cô gái hoảng loạn đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra, "Đừng đừng... chúng ta trở về được không?"

"Không được!" Người đàn ông trả lời thật gọn gàng dứt khoát, trong câu nói, đôi môi đã áp xuống đoạt lấy đôi môi anh đào thơm ngọt kia, ở nhà có một cái bóng đèn lớn đang đợi, hắn sẽ không ngốc như vậy!

"Em... đảm bảo sẽ không để con trai quấy rầy... " Cô gái cố gắng né tránh sự tấn công ngọt ngào của người đàn ông, bên ngoài nhiều người như vậy, hơn nữa lúc nào cũng có thể có người tìm hắn có việc...

Không bị con trai quấy rầy? Người đàn ông chợt dừng lại, ánh mắt nóng rực đăm đắm nhìn đôi má ửng hồng của cô gái, thoáng suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng, giọng quả đoán, "Ân, tối nay chúng ta không về nhà, ở ngoài hưởng thụ thế giới của hai người... " Ừm, ý này hay thật, vì sao trước đây mình không nghĩ ra chứ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)