Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 123

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 123
Nhân quả
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong mắt Lâm Phong chỉ toàn là dục vọng, hắn nhanh chóng thoát đi y phục trên người, ái muội cười, "Tôi sẽ khiến cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn, yên tâm!" Ném đi món quần áo cuối cùng trên người, hắn bổ nhào về phía cô gái nằm co ro trên giường.

Hung hăng áp cô gái dưới thân, tách hai chân cô ra, động tác không một chút ôn nhu mà chỉ như một con sói hoang, cô gái liều mình giãy dụa nhưng sức của người đàn ông quá lớn, trong cơn tuyệt vọng, cô gái huơ tay khắp xung quanh tìm kiếm, khi sờ thấy một chiếc ly bằng bình sứ trên tủ đầu giường thì giống như kẻ chết đuối với được một cọng cỏ cứu mạng vậy, cô gái vội cầm chiếc ly sứ hung hăng đập lên đầu người đàn ông...

Trong tiếng rên đau đớn, thân thể đang áp trên người cô gái mềm nhũn, cô gái dùng hết sức đẩy người đàn ông đang ngất kia ra rồi hoảng loạn ngồi dậy, xuống giường tìm quần áo...

Cô gái mờ mịt nhìn thân thể đang mềm oặt nằm trên giường, một lúc sau mới mờ mịt cầm lấy túi xách trên ghế loạng choạng chạy ra ngoài, "phanh" một tiếng, cửa đóng sập sau lưng cô...

***

Lúc Lãnh Nghị thức giấc, Lâm Y vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn xuống gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, đáy mắt một mảnh nhu hòa, hắn rón rén ngồi dậy, mở tivi, tận lực chỉnh âm thanh ở mức thấp nhất --- hắn cần cập nhật tất cả tin tức trong ngày.

Đang xem tivi thì điện thoại đặt bên gối rung lên, Lãnh Nghị vội cầm lên đón nghe.

Gần đến trưa Lâm Y mới thức dậy, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi tựa vào thành giường chăm chú xem tin tức, mày hắn chau chặt lại, trên gương mặt tuấn mỹ là một vẻ lạnh lùng khiếp người.

"Nghị", Lâm Y hơi nhỏm người dây, nhỏ giọng gọi; Lãnh Nghị lúc này mới phát hiện cô gái đã thức giấc, hắn quay lại nhìn cô, sự lạnh lùng trong mắt biến mất không chút tăm tích chỉ còn lại tình yêu và sự ôn nhu, hắn rất tự nhiên vươn tay kéo cô gái vừa nhỏm dậy vào lòng.

Thoải mái tựa đầu vào ngực người đàn ông, cô gái cũng nhìn lên tivi, người biên tập viên chương trình tin tức đang cất giọng ngọt ngào: "... Người vừa tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Thành tiên sinh hôm nay tuyên bố điều chỉnh một số bộ phận chủ chốt của LS quốc tế bao gồm cả tổng giám đốc của các khu vực lớn; theo nguồn tin đáng tin cậy, vị trí tổng giám đốc khu vực Trung Quốc tạm thời để trống, người tiếp nhận vị trí phó tổng, Lâm Phong tiên sinh tạm thời xử lý tất cả công vụ..."

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mấp máy môi, hơi ngước lên nhìn Lãnh Nghị bên cạnh mình, trên mặt hắn vẫn một vẻ thản nhiên nhưng đáy mắt lóe lên một tia sắc bén như đao; rõ ràng Lãnh Nghị cũng phát hiện ra ánh mắt Lâm Y đang nhìn mình, hắn cúi xuống nhìn cô cười dịu dàng, tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô như trấn an...

Điện thoại Lãnh Nghị lại vang lên lần nữa, Lãnh Nghị cầm lấy đón nghe, tựa vào ngực hắn, Lâm Y nghe rất rõ ràng tiếng Lý Tân truyền đến từ đầu bên kia, tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Lãnh Nghị, "Đợi hắn điều phối xong tất cả vị trí chúng ta mới thu lưới, tận lực một lần thu lưới không bỏ sót một con cá nào... ân, tạm thời quyết định mười giờ sáng mai bắt đầu hành động... "

Lâm Y nhìn chằm chằm chồng mình, trong mắt không giấu được lo âu, buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị cúi xuống nhìn cô gái trong lòng, giọng nói nhu hòa mà tràn đầy tự tin, "Yên tâm, không sao đâu, tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh!"

Lâm Y nhẹ gật đầu, cô vẫn luôn tin tưởng năng lực của người đàn ông của mình! Đầu Lâm Y cọ nhẹ lên lồng ngực tinh tráng của hắn, Lãnh Nghị mỉm cười vỗ vai cô, giọng đầy sủng nịch, "Đói chưa? Đói thì dậy ăn cơm thôi... ừm, ăn cơm trưa!"

Cơm trưa? Muộn vậy rồi sao? Lâm Y thoáng ngẩn người, mặt không khỏi đỏ lên vội rời khỏi vòng tay của Lãnh Nghị...

Lúc Lãnh Nghị và Lâm Y xuống lầu, nhóm của Từ Nhất Hạo và Lý Mặc đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn, thấy hai người bước vào, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phái họ, Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, trên gương mặt tuấn dật không chút gợn sóng, "Thất lễ, tối qua ngủ muộn quá... "

"Không sao, ngủ nhiều mới tốt... " Từ Nhất Hạo cười cười rồi quay sang nhân viên phục vụ, "Dọn cơm đi!"

"Ngủ nhiều cũng chưa chắc là tốt đâu!" Đôi mắt hẹp dài của Lý Mặc liếc sang Lâm Y, nghiêm túc nói, "Sắp làm mẹ rồi, bữa sáng không ăn, không tốt cho đứa bé! NÓi sao sự khỏe mạnh của cục cưng mới là quan trọng nhất, đúng không?"

Lâm Y ngượng ngùng cười, không dám lên tiếng; Lãnh Nghị hơi nhướng mày, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, sắc bén liếc qua Lý Mặc, giọng đầy khiêu khích và châm chọc, "Lý tiên sinh, tôi mới là ba của đứa bé!"

"Ba?" Lý Mặc nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, càn rỡ cười, "Tôi cũng có thể làm ba của đứa bé!"

Mặt Lãnh Nghị lập tức sầm xuống, ánh mắt của mọi người trong bàn trong chớp mắt đều dồn về phía Lý Mặc; Linh Nhi bụm miệng cười, thư ký tiểu Uông thì muốn cười mà không dám, Lâm Y nhíu mày, bất đắc dĩ gọi, "Lý Mặc... "

Dường như cũng phát giác ra mình đùa hơi quá trớn, Lý Mặc nhìn vẻ bất đắc dĩ của Lâm Y, lại câu lên một nụ cười, bồi thêm một câu, "Khụ khụ, ý tôi là tôi có thể làm ba nuôi của đứa bé!"

"Hahaha... " Linh Nhi rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng, Lâm Y cũng mím môi cười, bầu không khí trên bàn ăn chớp mắt nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều...

Chiều hôm đó Lãnh Nghị đưa Lâm Y rời khỏi thôn trang nghỉ dưỡng; Từ Nhất Hạo và Lý Mặc cũng quay lại thành phố G, mấy chiếc xe chở đầy quân nhân theo sát hộ tống cho họ...

Lãnh Nghị đưa Lâm Y trở về trang viên biệt thự nơi sườn núi ở vùng ngoại ô thành phố H, mấy chiếc xe lặng lẽ ngừng lại trước cổng tòa biệt thự như cung điện kia, Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuống xe, đi vào cổng chính khí phái sâm nghiêm quen thuộc kia, xuyên qua nhiều lớp cửa, lên lầu, lại đi dọc theo hành lang dài mới đến gian phòng ngủ quen thuộc kia.

Lãnh Nghị đẩy nhẹ cửa, trong phòng tối đen, một cảm giác quen thuộc quẩn quanh trong không khí, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô đứng ở cửa không bước vào, trước đây mỗi lần đến lúc cô thực hiện giao dịch với thiếu gia mang mặt nạ kia, mỗi đêm đều trôi qua trong bóng tối thế này, cũng chính ở nơi đây, hận ý đối với thiếu gia trong lòng cô dần dần biến mất, thay vào đó là một loại tình cảm vi diệu dần dà nảy mầm...

Sự khác thường của Lâm Y không thoát khỏi mắt Lãnh Nghị, hắn mỉm cười, không mở đèn, cứ thế kéo cô vào phòng ngủ, khi cửa sập lại sau lưng họ, bàn tay to kia giữ chặt thắt lưng đã không còn thon thả của cô gái, giọng nói tràn đầy ý cười, "Y Y, đang nghĩ gì vậy?"

Khóe môi Lâm Y cũng lộ ra ý cười, đôi mắt đen láy sáng lên, đôi tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng Lãnh Nghị, đầu áp sát lên ngực hắn, giọng nhẹ như gió thoảng, "Em đang nhớ lại những ngày giao dịch của chúng ta... "

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn siết cô gái vào lòng chặt hơn, môi âu yếm hôn phớt lên mái tóc dài của cô gái, giọng ngọt như mật, "Ân, bằng không, hôm nay chúng ta lại làm một lần giao dịch? Anh nhớ lúc đó em đã nói là mười ngày, thực ra em chỉ mới thực hiện được tám ngày, còn thiếu anh hai ngày!"

Cô gái trong lòng thấp giọng nũng nịu: "Anh làm gì mà nhớ kỹ vậy chứ... "

Lãnh Nghị bật cười, "Đương nhiên, từng kỷ niệm của chúng ta anh đều nhớ rất rõ ràng, anh còn nhớ em cắn anh nha... "

"Tối nay nếu anh còn dám động đến em, em sẽ lại cắn anh!" Cô gái làm ra vẻ hung ác.

"Ân, hoan nghênh, anh thích em cắn anh... ừm, chỗ nào cắn cũng được... " Tiếng cười của người đàn ông tràn đầy ái muội.

"Nghị... " Cô gái thẹn đến mặt đỏ ửng, lời của cô còn chưa nói hết thì đã bị bế lên, dù trong bóng tối người đàn ông vẫn chuẩn xác đi đến bên tủ áo, đèn bên trong sáng lên, trong tủ quần áo vẫn được giữ nguyên, hoàn toàn không khác gì trước đây.

Sóng mắt cô gái thoáng xao động, đáy mắt lần nữa ngời sáng như sao, quần áo trong căn phòng ngù chính là lúc hai người làm giao dịch Lãnh Nghị đặc biệt chỉ định mua cho cô! Lúc đó cô còn vì chuyện này tức giận với hắn một hồi...

"Chọn một bộ quần áo tắm rửa đi!" Lãnh Nghị lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Y, hắn buông cô gái trên tay xuống, vạch những dãy quần áo ra, nhanh nhẹ chọn lấy một bộ đưa đến trước mặt cô gái, "Bộ này được không?"

Cô gái nuốt nuốt nước bọt nhìn bộ áo ngủ gợi cảm mỏng như cánh ve đang huơ huơ trước mắt, không kìm được ấp úng nói, "Em... giờ mặc cái này không thích hợp lắm đâu... "

"Có gì mà không thích hợp! Cứ quyết định bộ này!" Người đàn ông không cho thương lượng...

Vẫn là bồn tắm lớn đó, trên mặt nước vẫn dập dềnh những cánh hoa thơm ngát, bên bồn tắm vẫn là chiếc giường bạch ngọc đang tỏa ra hơi lạnh cùng ánh mắt lạnh như băng, Lãnh Nghị ôm Lâm Y tiến vào trong bồn tắm, hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau, để dòng nước ấm áp vỗ về họ, người đàn ông giữ chặt sau gáy cô gái, cánh môi dịu dàng âu yếm đôi môi anh đào của cô gái.

Đáy mắt cô gái mông lung như phủ một lớp sương mù, cô còn nhớ lần đầu tiên tắm trong bồn này, không phải là cô chủ động, là Lý Tân ném cô vào trong; lúc đó Lãnh Nghị ngồi ở bên ngoài phòng tắm thưởng thức cảnh tượng hai cô gái tranh chấp nhau...

Lãnh Nghị cũng mơ màng nhớ lại chuyện cũ, hắn thế nào cũng không ngờ cô gái dám ra tay với Lý Tân kia, sau này lại trở thành người con gái mà hắn nguyện dùng cả đời, cả tính mạng của mình để yêu, để bảo hộ! Hắn càng không ngờ, cô gái này lại là cô bé Họa Nhi mà hắn luôn tâm niệm không quên kia! Duyên phận, quả thật quá thần kỳ!

"Y Y... " Người đàn ông thì thào gọi, đáy mắt lòe lòe sáng, bàn tay to thân thiết vỗ về làn da nhuận bạch của cô gái, "... chúng ta còn phải cám ơn Mạc Hưng, là thuốc của hắn khiến chúng ta quen biết nhau... "

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, "Tối hôm đó anh mặc áo đen, lại đeo mặt nạ bạc, đứng ở bên bồn nước từ trên cao nhìn xuống em, thật sự rất oách nha... nhưng mà tối hôm đó, anh đối với em mà nói, là ma quỷ... "

Người đàn ông bật cười nhẹ, giọng trêu chọc, "Chắc không phải là, từ tối hôm đó em đã bắt đầu đem lòng yêu anh đấy chứ?"

*****

Người đàn ông bật cười nhẹ, giọng trêu chọc, "Chắc không phải là, từ tối hôm đó em đã bắt đầu đem lòng yêu anh đấy chứ?"

"Nằm mơ!" Bàn tay trắng muốt của cô gái hung hăng niết sóng mũi cao thẳng của người đàn ông nhưng giọng thật ngọt.

"Nhưng từ tối hôm đó anh đã rất thích em rồi... Không, từ lúc em sáu tuổi anh đã thích em rồi!" Người đàn ông thấp giong thì thào, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô gái mang theo vô hạn chờ mong, "Y Y, lúc em sáu tuổi ra tay cứu anh, có phải cũng có chút cảm giác với anh không?"

"Sao lại có thể chứ!" Cô gái bật cười, "Em mới sáu tuổi nha, nào biết cái gì là cảm giác chứ, trí nhớ cũng rất mờ mịt, nếu như anh không nói, em căn bản là không biết cậu bé vừa bẩn, vừa đói kia là anh nữa kìa!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt tươi như hoa của cô gái, cố làm ra vẻ thất lạc trêu cô, "Nhưng từ lúc đó anh đã bắt đầu nhớ mãi không quên em... thì ra em không có chút cảm giác nào với anh, thậm chí là quên sạch anh rồi... "

Cô gái nhìn vẻ thất lạc của người đàn ông, không kìm được bật cười, đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ người đàn ông, trong mắt tràn đầy tình yêu, chủ động dán đôi môi anh đào lên đôi môi với những đường nét rõ ràng của người đàn ông, giọng ngọt như mật, "Nhưng giờ em đang yêu anh, sau này yêu anh, vĩnh viễn cũng sẽ yêu anh, chỉ yêu mỗi anh thôi... "

Đáy mắt người đàn ông càng thêm ngời sáng, vòng tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn, đôi môi từ bị động đổi sang thế chủ động nghiến ngấu đôi môi thơm ngọt của cô gái, cô gái cũng chủ động hồi hôn hắn, bốn cánh môi lần nữa trằn trọc dây dưa, lửa nóng duyện hôn, Lãnh Nghị như muốn hút hết sức lực trong người Lâm Y ra vậy, khiến cho cô không còn sức chống cự...

Rất nhanh miệng lưỡi giao triền, nụ hôn cuồng nhiệt đã không thể thỏa mãn họ, bàn tay người đàn ông bắt đầu trở nên càn rỡ trượt trên thân thể mượt mà của cô gái; cô gái thở hổn hển, cố cách đôi môi nóng rực của người đàn ông ra, yếu ớt nói, "Không được... Nghị, phải khống chế... " nhưng nhiệt độ cơ thể, đôi má ửng hồng nhắm dùm cô dục vọng, thì ra cô cũng như hắn, thật khát khao chiếm hữu lẫn nhau...

"Chúng ta chia cắt lâu như vậy, còn không kể là khống chế sao?" Giọng người đàn ông vẫn thật mê người, lần nữa cúi xuống nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái, đôi cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông bế bổng cô gái lên khỏi bồn nước, đi thẳng đến chiếc giường bạch ngọc...

Thân thể nhuận bạch của cô gái như hòa lẫn trong sắc trắng của chiếc giường ngọc, mê người hơn cả một bức danh họa, đáy mắt người đàn ông ngọn lửa nhiệt tình rừng rực cháy, thân hình cao lớn màu đồng nhẹ nhàng áp lên người cô gái...

"Ân... " Cô gái nhẹ động đậy thân thể, miệng dật ra một tiếng ngâm nga yêu kiều, bầu không khí ái muội, nhu mì từ hai thân thể đang vong tình âu yếm nhau trên chiếc giường bạch ngọc tản ra nồng đượm khắp gian phòng tắm rộng lớn...

Lúc này, ngoài cửa sắt của biệt thự nhà họ Lãnh ở nội thành xuất hiện hai chiếc xe, từ trên xe mấy người đàn ông vạm vỡ nhảy vội xuống chạy đến bên cửa vừa đập vừa rống: "Mở cửa! Mở cửa!"

Người gác cổng nghi hoặc hỏi: "Các người là ai? Đến đây tìm ai?"

Một trong số đó chạy đến trước mặt người gác cổng, hung ác hỏi: "Có phải Hạ Tịch Họa quay về chỗ các người không? Lâm tổng, tân nhiệm tổng giám đốc của LS quốc tế muốn tìm cô ta!"

"Tịch Họa tiểu thư?" Người làm vội lắc đầu, "Lần trước không phải cô ấy đã rời đi với anh họ của mình rồi sao? Không có quay về đây!"

"Không có thật sao?" Một giọng lạnh như băng bất chợt vang lên, Lâm Phong từ trên một chiếc xe bước xuống, hắn nhàn nhã đi đến gần người gác cổng, cười lạnh, "Cô ta sớm đã trốn thoát, tôi nghi ngờ cô ta lại quay về đây, tôi muốn vào trong tra xét!"

"Lâm tiên sinh, cô ấy thật sự không có về đây... " Người gác cổng vẫn lễ độ đáp.

"Không về cũng phải mở cửa!" Lâm Phong nhìn người tùy tùng bên cạnh quát to.

Tiếng huyên náo ngoài cửa rốt cuộc kinh động người trong biệt thự, Tương Mân và Lý Uyển cùng quản gia vội vã chạy ra, Lâm Phong tạm ngừng lời, quan sát ba người vừa xuất hiện; Tương Mân cũng đánh giá người thanh niên có gương mặt nho nhãn trước mặt, bà cười, bình thản hỏi, "Chắc cậu là Lâm Phong, cháu của Lâm Gia Thành?"

"Hừm, đúng vậy!" Lâm Phong cười lạnh, "Ông bà nội tôi lúc đó là bị các người hại chết, đúng không?"

Tương Mân lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nhỏ nhưng đầy uy nghiêm, "Trên thương trường thắng thua vốn là chuyện bình thường, năm đó tập đoàn Lâm thị bởi vì kinh doanh không tốt nên mới bị Lãnh thị thu mua, đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi, là ông bà nội cậu nhất thời nghĩ không thông, tự tìm cái chết, sao lại có thể nói là chúng tôi ép chết được chứ?"

"Bà già này!" Mắt Lâm Phong sầm xuống, hung ác trừng Tương Mân, "Năm đó các người tự xưng là bạn thân của ông bà nội tôi, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, vậy mà lúc nhà chúng tôi gặp khó khăn, không những không giúp đỡ mà còn ra mặt thu mua sản nghiệp của nhà chúng tôi, hành vi như vậy cũng gọi là bạn hữu hay sao?"

"Đại thế đã mất, ai cũng không giúp đỡ được", Tương Mân chau mày, tức giận quát, "Chính bởi vì nhà chúng ta không giúp các người mà các người điên cuồng báo thù vậy sao? Nói đến cùng, các người tìm cớ để đoạt tài sản của nhà họ Lãnh mà thôi!"

"Bà muốn nói thế nào cũng được, dù sao giờ tôi đã là phó tổng của LS quốc tế, chúng tôi rất nhanh sẽ đổi tên nó thành Lâm thị", Lâm Phong đắc ý dào dạt bật cười ha hả, rồi hắn nhìn Tương Mân, hung ác nói: "Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để nói những chuyện này với bà, tôi đến để tìm Hạ Tịch Họa!"

"Tịch Họa?" Tương Mân thoáng chau mày, "Không có ở đây!"

"Cô ta không trở về chỗ của các người thì có thể đi đâu được chứ?" Lâm Phong chau mày, Hạ Tịch Họa không có một xu dính túi, cô đã rời khỏi cuộc sống này bấy nhiêu năm, căn bản là không có năng lực sinh tồn, bọn họ cũng đã tìm đến nhà ba mẹ cô rồi, đôi vợ chồng già kia căn bản là không biết Tịch Họa còn sống! Ngoại trừ nhà họ Lãnh, Lâm Phong thực sự không nghĩ ra cô có thể đi đâu.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Tương Mân, lạnh giọng nói, "Bà già, tôi nói bà biết, khôn hồn thì đừng bao che cho Hạ Tịch Họa, cô ta vốn chẳng phải người đã cứu Lãnh Nghị, chẳng qua chỉ là hám tiền nên mới đồng ý giả mạo thôi... "

"Cái gì?" Tương Mân và Lý Uyển gần như đồng thời bật thốt lên, quản gia và những người làm đứng gần đó cũng giật mình, không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Phong đang đứng ngoài cửa sắt, quả thật chuyện này không ai biết cả, Lãnh Nghị vốn chưa từng cho họ biết chân tướng.

"Hahaha, các người còn chưa biết sao? Hạ Tịch Họa vẫn luôn là đồng bọn của chúng tôi, lần này chúng tôi thắng lợi một phần cũng nhờ công lao của cô ta, là nhờ cô ta bỏ thuốc cho Lãnh Nghị, khiến hắn sinh bệnh, là cô ta vu cáo Lâm Y bị chứng hoang tưởng, ép Lâm Y rời đi... cho nên, các người đừng nên bao che cho cô ta!" Lâm Phong cười một cách nham hiểm, hắn nghĩ kỹ rồi, cho dù Hạ Tịch Họa không có ở nhà họ Lãnh, hắn cũng phải để cô không có cách nào trở về!

"Cậu với chú của cậu đều thật thâm độc!" Lý Uyển tức giận mắng.

"Hahaha, tùy các người muốn nói sao cũng được, nếu như Hạ Tịch Họa không có ở đây, vậy chúng tôi đi trước!" Lâm Phong vẫy tay, đám người ùn ùn rút lên xe, trước khi lên xe, Lâm Phong còn quay lại nhìn vào trong cửa sắt, "Với lại, qua mấy ngày nữa căn biệt thự này của các người cũng sẽ về tay tôi... " Nói rồi hắn bật cười ha hả chui vào trong xe.

Ngồi trong xe, Lâm Phong thấp giọng dặn một tên thuộc hạ, "Lưu một người lại theo dõi chỗ này, tôi không tin Hạ Tịch Họa kia sẽ không xuất hiện ở đây!"

"Dạ, Lâm tổng!" Tên thuộc hạ lập tức xuống xe sắp xếp...

Xe của Lâm Phong rời đi thì từ một lùm cây cách cửa sắt biệt thự nhà họ Lãnh không xa xuất hiện gương mặt tái nhợt của Hạ Tịch Họa, cô nhìn cánh cửa sắt sâm nghiêm của căn biệt thự, lại nhìn theo bóng những chiếc xe vừa rời đi, đáy mắt tràn ngập bi thương và buồn bã.

Sau khi chạy ra khỏi nhà Lâm Phong cô cũng đã từng trở về nhà cũ nhưng đi đến vùng lân cận của khu nhà cũ kia, cô lại không có dũng khí bước tiếp.

Do dự hồi lâu, rốt cuộc cô tìm đường về đây nhưng còn chưa đi đến cửa thì đã nhìn thấy mấy chiếc xe xé gió chạy đến, theo bản năng cô nép mình sau một thân cây, tiếp đó là nhìn thấy đám người của Lâm Phong xuống xe...

Tịch Họa cắn môi, cúi đầu trầm tư hồi lâu rốt cuộc lặng lẽ xoay người rời đi, cô cũng biết mình không còn mặt mũi nào trở lại Lãnh gia.

Sáng hôm sau Lãnh Nghị dậy rất sớm, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má cô gái vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ rồi nhẹ nhàng rời giường, hắn phải đến phòng họp dưới tầng hầm, trù bị kỹ lưỡng kế hoạch của hôm nay, đảm bảo không có chút sơ sót nào!

Lưu Dũng đã đợi sẵn ở phòng họp, Lý Tân ở Paris cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh của Lãnh Nghị...

Mười giờ đúng giờ Bắc Kinh, ba bên --- Lãnh Nghị, Lý Tân và Lưu Dũng đồng thời tiến hành hành động...

***

Mười giờ đúng Lãnh Nghị đã có mặt ở trường quay của đài truyền hình thành phố H, ngồi trước ống kính, gương mặt anh tuấn vẫn là vẻ lãnh liệt và cao ngạo thường thấy, dùng giọng nói đầy từ tính mê người, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, báo tin mình vẫn còn sống, người thừa kế được chỉ định của LS quốc tế vẫn còn sống!

Gần như là cùng lúc đó, báo chí cùng các phương tiện truyền thông trên khắp thế giới đều đồng loạt truyền ra kỳ tích này...

Trên tivi, Lãnh Nghị vẫn tuấn mỹ phi phàm, lạnh lùng như băng cùng khí thế cao ngạo bức người...

"Lãnh tiên sinh, ngài có thể sống sót trong tai nạn giao thông kinh hoàng kia quả thực là kỳ tích!" Người MC cũng không giấu được ngạc nhiên, "Không biết mấy ngày gần đây ngài ở đâu, vì sao không hiện thân?"

"Tuy rằng tôi thoát ra kịp thời nhưng vẫn bị thương, chỉ có thể ở bên ngoài trị thương, vì không muốn bị người ngoài quấy nhiếu cho nên vẫn luôn không xuất hiện!" Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản, điềm nhiên.

"Vậy hiện giờ chức vị tổng giám đốc của LS quốc tế và quyền thừa kế đều đã chuyển giao sang chú của ngài Lãnh Thành, không biết đối với chuyện này ngài nghĩ thế nào?" Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, chờ hắn trả lời

*****

Vậy hiện giờ chức vị tổng giám đốc của LS quốc tế và quyền thừa kế đều đã chuyển giao sang chú của ngài Lãnh Thành, không biết đối với chuyện này ngài nghĩ thế nào?" Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, chờ hắn trả lời.

Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, đáy mắt một mảnh thâm toại, giọng nói điềm nhiên mang theo một chút sắc bén, hắn tin lúc này Lãnh Thành cũng nhất định đang ngồi trước tivi, "Đó là vì chú của tôi không biết tôi còn sống, nếu như chú ấy biết được tin này, tôi tin chú ấy biết mình nên làm thế nào!"

***

Mười giờ Bắc Kinh ở Paris là rạng sáng, Lý Tân cũng nhận lệnh hành động cùng lúc với trong nước, cô dẫn một nhóm đến tập kích căn hộ chung cư của Lãnh Thành, đánh thức hắn khỏi giấc mộng đẹp đồng thời giải cứu Lãnh Tuấn đang bị giam lỏng ở đây, Lý Tân đưa Lãnh Thành và Lãnh Tuấn đến phòng khách, mở tivi...

Vừa mở tivi, đập vào mắt Lãnh Thành đầu tiên là gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, giọng nói bình thản của hắn cũng vọng đến bên tai, trên mặt Lãnh Thành lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và buồn rầu; bên cạnh ông là Lãnh Tuấn, người bị ông giam lỏng mấy ngày qua ở đây, bình thản nhìn con trai, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, ông vẫn luôn tin tưởng đứa con trai này của ông hoàn toàn có năng lực giải quyết chuyện này.

Lý Tân đứng sau lưng Lãnh Tuấn, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, xung quanh căn hộ của Lãnh Thành là nhóm người của Lý Tân, bên ngoài cũng có vài chiếc xe đậu sẵn, rất nhiều nhân viên vũ trang đầy đủ đang đứng canh gác...

Tivi lại truyền đến tiếng của người chủ trì chương trình, "Nhưng Lãnh tiên sinh, ngài có biết là cha ngài đã ký văn kiện đồng ý nhượng lại vị trí tổng giám đốc cho chú ngài, đồng thời sửa đổi người thừa kế thành chú của ngài --- tất cả những chuyện này đều là giấy trắng mực đen, hơn nữa có luật sư giám sát, hoàn toàn có hiệu lực pháp luật. Lãnh tiên sinh, ngài cảm thấy chú của ngài sẽ giao trả lại tất cả sao?"

"Chắc chắn thế!" Lãnh Nghị mỉm cười hòa nhã trả lời, đáy mắt một mảnh thâm toại, hắn nhìn thẳng vào ống kính như đang nói chuyện với Lãnh Thành, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin của một người chiến thắng, lại mang theo khí thế bức người, "Bởi vì tôi tin, chú của tôi là một người thành thực! Chú ấy sẽ không để tâm gia sản của nhà họ Lãnh!"

Ngồi trước tivi mí mắt Lãnh Thành giật mạnh, ông biết, đây là cơ hội cuối cùng Lãnh Nghị dành cho ông! Nể tình chú cháu, hắn cho ông thêm một cơ hội! Lãnh Thành chậm rãi cúi đầu trầm tư...

Thấy Lãnh Thành cúi đầu trầm tư, Lý Tân biết ông đang do dự, ánh mắt sắc như đao của cô lóe lên, mím môi rồi lạnh giọng nói, "Lãnh tiên sinh, nơi đây tôi có một phần ghi âm, sau khi nghe xong, có lẽ có thể giúp ông quyết định đúng đắn hơn!"

Lãnh Thành chậm rãi ngước lên nhìn Lý Tân, ông thấy cô vẫy tay với một thuộc hạ, lập tức anh ta đưa lên cho cô một chiếc máy ghi âm. Lý Tân đặt nó lên bàn trà, mở ra, bên trong là một đoạn đối thoại giữa hai người, chính là đoạn đối thoại giữa Lãnh Thành và Lãnh Tuấn trong văn phòng của Lãnh Tuấn hôm nào.

Trong đoạn đối thoại, Lãnh Thành nghe rất rõ ràng mình đã kể cho Lãnh Tuấn nghe từng hành vi bất lợi mà mình đã làm với Lãnh Nghị, từ lúc nhỏ bắt cóc Lãnh Nghị cho đến lợi dụng Tịch Họa... Càng nghe mặt Lãnh Thành càng tái nhợt, ông run giọng nói, "Thì ra các người luôn giám sát tôi!"

Lý Tân cười lạnh một tiếng, "Lãnh tiên sinh, cho nên tất cả chuyện này đều chỉ là kế hoạch của chúng tôi, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi! Nếu như ông còn muốn nghe, ở đây tôi còn rất nhiều đoạn băng ghi âm lại những bí mật không thể gặp người của ông trên thương trường... Nếu như chúng tôi giao hết những thứ này cho cảnh sát, đừng nói là cho ông không giữ được chiếc ghế ở LS quốc tế, ngay cả để ông sống cả đời trong nhà giam cũng không thành vấn đề!"

Trên trán Lãnh Thành toát ra một tầng mồ hôi mỏng, giọng Lý Tân tiếp tục vang lên bên tai ông, "Thiếu gia nhà chúng tôi niệm tình chú cháu, cho ông một cơ hội, không vạch trần tội của ông, muốn kết quả thế nào, ông tự mình chọn đi!"

"Lãnh Thành", Lãnh Tuấn nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi đó chợt lên tiếng, ông nhìn Lãnh Thành, giọng nhàn nhạt mang theo một loại uy nghiêm, "Chú buông tay đi, tự mình kinh doanh cho tốt công ty của mình. Chú đã kéo không ít hạng mục và tài vật từ LS quốc tế sang công ty của chú, chúng tôi không truy cứu, chuyện lần này chúng tôi cũng sẽ không truy cứu --- nhưng từ đây về sau, không cho phép chú xen vào bất cứ việc gì của LS quốc tế; quan hệ giữa chú với nhà họ Lãnh chúng tôi cũng chấm dứt từ đây... "

***

Mười giờ đúng giờ Bắc Kinh, Lưu Dũng và đội trưởng đội cảnh sát thành phố H dẫn theo một nhóm cảnh sát xông vào tòa nhà LS quốc tế khu vực Trung Quốc, thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, bắt đi người vừa ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc chưa đầy 24 giờ, Lâm Phong, hắn đối mặt với rất nhiều tội danh, có vẻ như sẽ sống một thời gian rất dài trong nhà giam...

Mà lúc này, ở một vùng tập trung toàn những khu nhà cũ kỹ của thành phố H, trên một con đường bẩn thỉu nhỏ hẹp, Tịch Họa đang chậm rãi lê bước chân, tối hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lãnh, Tịch Họa đi đến một khách sạn nhỏ rẻ tiền ở gần đó qua đêm.

Ánh mặt trời ấm áp rọi trên gương mặt tái nhợt của cô nhưng không đủ sưởi ấm cõi lòng lạnh như băng của cô, đôi mắt to tròn lúc này trống rỗng vô thần, đáy mắt không giấu được vẻ tuyệt vọng, hai tay cô cắm vào túi áo, trong túi áo là một lọ thuốc ngủ, cô đã không còn dũng khí để sống tiếp nữa rồi, nếu như Lãnh Nghị không còn sống trên đời này, vậy không bằng cô đi theo hắn, ít ra ở thế giới bên kia cũng có thể bầu bạn với hắn...

Đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ bên đường, đột nhiên một giọng nói truyền đến khiến Tịch Họa giật nảy mình, là Lãnh Nghị sao? Đôi mắt đờ đẫn khiếp sợ nhìn về phía vừa phát ra âm thanh; rất nhanh cô đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị trên tivi, gương mặt đó, vẫn lạnh mạc và cao ngạo như ngày nào!

Còn sống! Lãnh Nghị còn sống! Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Họa lộ ra một chút sức sống; cô không tự chủ được vội vã chạy đến cửa tiệm, đờ đẫn bước vào, tùy tiện tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, mắt không rời khỏi màn hình tivi một giây nào, đáy mắt trống rỗng dần hiện lên một điểm sáng.

"Cô à, cô ăn mì gì?" Ông chủ thấy Tịch Họa vừa bước vào đã đăm đăm nhìn lên tivi liền bước đến hỏi thăm.

"Gì cũng được!" Tịch Họa ngơ ngẩn đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ trên màn hình, bàn tay đang nắm lọ thuốc ngủ cũng chậm rãi nới lỏng ra.

Trong trang viên biệt thự nơi sườn núi ở vùng ngoại ô, Lâm Y cũng vừa thức dậy, bởi vì rèm cửa quá dày, ánh mặt trời không xuyên qua được nên trong phòng vẫn tối mờ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bên người lạnh lẽo, Lãnh Nghị trước giờ không ngủ nướng, điều này cô vẫn biết.

Lâm Y mỉm môi cười, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng khoảng không bên người rồi thoải mái lật người nằm ngửa ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, an tĩnh nằm thêm một lúc nữa mới chậm rãi rời dậy.

Vào căn phòng tắm xa hoa làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong Lâm Y mới bước đến cửa sổ kéo chiếc rèm dày ra, ánh sáng lập tức tràn vào khắp căn phòng ngủ, mát Lâm Y vô tình quét qua chiếc bàn trà rồi lập tức ghim chặt ở đó, cô nhìn thấy giữa bàn trà là một mô hình nho nhỏ của một cô bé mặc váy trắng đang làm động tác xoay tròn, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười ngọt ngào trong sáng!

Đôi mắt đen láy của Lâm Y trong nháy mắt bừng sáng, khóe môi nụ cười càng rạng rỡ, cô chậm rãi cầm mô hình nhỏ lên, tỉ mỉ nhìn xem... thì ra mình vẫn luôn tự ghen tuông với chính mình!

Nhẹ nhàng đặt mô hình nhỏ trở lại vị trí cũ, Lâm Y vừa mới ngẩng đầu lên thì một bức tranh sơn dầu lớn đập vào mắt cô, vẫn là cô bé mặc váy trắng xoay tròn ấy, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy... cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào trong chớp mắt dâng trào trong lòng rồi lan ra khắp mỗi tế bào.

Đôi mắt sáng ngời nhìn bức họa kia không chớp, thật lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt, lại chậm rãi nhìn xuống vùng bụng hơi nhô ra của mình, khóe môi nụ cười lại hiện ra, ngẩn người một hồi rồi Lâm Y cất bước xuống lầu, cô phải ăn gì đó.

Vừa xuống thang lầu, Lâm Y đã nhìn thấy Linh Nhi và quản gia đang đứng đợi ở sánh, bước chân Lâm Y thoáng dừng lại, ngạc nhiên hỏi, "Bác Trần, sao bác lại ở đây?"

"Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi tôi đến đây!" Quản gia tươi cười khom lưng chào cô, "Bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân đến phòng ăn!"

"Cám ơn!" Lâm Y mỉm cười với ông rồi cất bước đi về phía phòng ăn, quản gia và Linh Nhi theo sát phía sau; Lâm Y vừa ăn sáng vừa hỏi quản gia, "Thiếu gia đâu?"

"Lúc này chắc là thiếu gia chắc vẫn đang ở đài truyền hình!" Quản gia vẫn lễ độ trả lời nhưng giọng nói không giấu được ý cười.

"Đài truyền hình?" Lâm Y chợt dừng lại động tác trên tay, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn quản gia, "Anh ấy... có thể xuất hiện trên đài truyền hình sao?" Cô chợt nhớ ra ngày hôm qua lúc còn ở thôn trang nghỉ dưỡng, hình như có nghe Lãnh Nghị nhắc với Lý Tân "ngày mai mười giờ sáng" bắt đầu hành động.

"Phải đó!" Quản gia tươi cười đáp, "Hôm nay là ngày thiếu gia thu lưới... "

Nụ cười trên môi Lâm Y lan ra đến tận đáy mắt, lại nghe tiếng quản gia tiếp tục vang lên bên tai: "Thiếu gia có dặn, đợi thiếu phu nhân ăn xong bữa sáng sẽ đưa cô qua đó... "

"Tôi cũng qua sao?" Giọng có chút ngạc nhiên của Lâm Y vang lên.

"Đúng vậy, thiếu phu nhân!" Quản gia cười đáp.

Xe chở Lâm Y chậm rãi dừng lại trước cửa đài truyền hình, Linh Nhi xuống trước rồi đỡ Lâm Y xuống xe, hai người đi vào bên trong nhưng chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Lãnh Nghị, dưới sự yểm hộ của một nhóm vệ sĩ đang bước nhanh ra ngoài, trên gương mặt lãnh liệt vẫn là một vẻ lạnh mạc, bước chân nhanh nhẹn, khí thế bức người...

Vây quanh Lãnh Nghị là một đám phóng viên, bọn họ đều bị vệ sĩ chặn lại từ xa, chỉ có thể từ xa phỏng vấn hắn...

Lâm Y dừng bước, an tĩnh nhìn người đàn ông tuấn mỹ phi phàm đang bước về phía mình, trên gương mặt thanh thuần là nụ cười rạng rỡ, đáy mắt dâng trào hạnh phúc và niềm vui.

Lãnh Nghị cũng nhìn người vợ yêu đang đứng trước mặt mình, hắn dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ lãnh liệt biến mất, thay vào đó là vô hạn thâm tình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)