Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 124

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 124
Đoạn kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lâm Y dừng bước, an tĩnh nhìn người đàn ông tuấn mỹ phi phàm đang bước về phía mình, trên gương mặt thanh thuần là nụ cười rạng rỡ, đáy mắt dâng trào hạnh phúc và niềm vui.

Lãnh Nghị cũng nhìn người vợ yêu đang đứng trước mặt mình, hắn dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ lãnh liệt biến mất, thay vào đó là vô hạn thâm tình.

Hai người đứng nhìn nhau từ xa, nhưng chỉ một giây, đám phóng viên nhanh mắt đã phát hiện ra Lãnh phu nhân, lập tức có người rảo bước về phía Lâm Y, Lãnh tiên sinh không thể tiếp cận nhưng bên người Lãnh phu nhân chỉ có một cô bé, chắc là không khó tiếp cận để phỏng vấn.

Nhưng... mấy ngày trước không phải nói quan hệ giữa hai người đang căng thẳng sao? Lãnh phu nhân không phải trở về nhà mẹ đẻ rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây?

Vệ sĩ bên người Lãnh Nghị lập tức tự giác tách ra một nhóm, nhanh chóng chạy về phía Lâm Y, chặn lại nhóm phóng viên đang có ý đồ tiếp cận cô nhưng vài chiếc micro vẫn kịp đưa về hướng cô.

"Lãnh phu nhân, nghe nói mấy ngày trước quan hệ giữa cô và Lãnh tiên sinh căng thẳng nên trở về nhà mẹ đẻ, xin hỏi có chuyện này không?"

"Lãnh phu nhân, nhận được tin, sở dĩ quan hệ giữa cô với Lãnh tiên sinh có mâu thuẫn là vì Lãnh tiên sinh có một hồng nhan tri kỷ --- Hạ tiểu thư, có phải vậy không?"

"Nghe nói Hạ tiểu thư kia lúc nhỏ đã từng cứu Lãnh tiên sinh, phải không?"

"Xin hỏi Lãnh phu nhân, hiện giờ Lãnh tiên sinh đã trở lại nắm quyền LS quốc tế, cô có cảm tưởng gì không?"

...

Hai người trầm tĩnh, thâm tình nhìn nhau, tất cả vấn đề, tất cả tiếng huyên náo xung quanh tại một khoảnh khắc này đều bị ngăn cách bên ngoài... Thật lâu sau, Lãnh Nghị mới cất bước tươi cười đi về phía cô gái đang bị đám phóng viên vây quanh kia; các vệ sĩ lập tức tiến đến mở ra vòng vây của đám ký giả, giúp Lãnh Nghị mở một thông đạo.

Hai người rốt cuộc mặt đối mặt đứng bên nhau, "Y Y... ", Lãnh Nghị vươn đôi cánh tay dài, thoải mái ôm cô gái vào lòng, đôi tay cô gái cũng vòng qua người người đàn ông, hạnh phúc dán mặt lên ngực người đàn ông, đôi môi người đàn ông nhẹ lướt qua mái tóc cô gái.

Ánh đèn flash lóe lên khắp bốn bên, ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc tươi đẹp này.

Nhưng, ngồi ở trong tiệm mì, Tịch Họa nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không khỏi tối sầm lại!

Lãnh Nghị chậm rãi buông cô ra nhưng một tay vẫn khoác lên vai cô siết chặt để hai người cùng nhau đối mặt với ống kính của ký giả, trên gương mặt lãnh liệt thoáng lộ một ý cười, giọng nhàn nhạt nhưng cực kỳ hữu lực, "Tôi với vợ tôi trước giờ chưa từng có mâu thuẫn!"

Vị Lãnh tiên sinh nãy giờ chưa nói một lời rốt cuộc cũng chịu lên tiếng rồi, tất cả mọi người đều rất thức thời an tĩnh lại, không ai phát ra một tiếng động nào, ai nấy đều sợ bỏ lỡ một câu nói hoặc là nghe nhầm một câu; tất cả ống kính cùng micro đều hướng về phía Lãnh Nghị và Lâm Y.

Nam cao lớn tuấn dật, nữ xinh đẹp động lòng người, người đàn ông lại hết sức chở che khoác vai cô gái trả lời ký giả, giọng hữu lực, rõ ràng, "Hồng nhan tri kỷ của tôi chính là phu nhân của tôi --- Lâm Y! Người lúc nhỏ từng cứu tôi cũng là cô ấy, cô ấy chính là tiểu Họa Nhi của tôi, là người từ nhỏ tôi đã muốn cưới làm vợ! Là giấc mộng của tôi!"

Lúc nhỏ là Lâm Y cứu Lãnh Nghị sao? Lâm Y là tiểu Họa Nhi? Tin tức này khiến Tịch Họa nãy giờ vẫn ngồi ngẩn người trước màn hình tivi triệt để chấn động, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ...

Thì ra, Lãnh Nghị đã biết Hạ Tịch Họa cô không phải là tiểu Họa Nhi đã cứu hắn lúc nhỏ! Nước mắt không kìm được trong chớp mắt chảy tràn, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt Tịch Họa...

"Nghị... " Lâm Y ngược lên nhìn gương mặt tú của người đàn ông bên cạnh, đáy mắt ngời sáng như hai vì sao nhưng giọng nói không giấu được nghẹn ngào; cô biết đây là lời tuyên thệ của Lãnh Nghị trước tất cả mọi người, tình yêu của hắn dành cho cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Bốn phía vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng máy ảnh và ánh đèn flash không ngừng lóe sáng...

"Cho nên, sau này xin các vị ở giới truyền thông đừng nên suy đoán lung tung... " Lãnh Nghị nói xong câu cuối, hơi cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, khóe môi ý cười càng sâu, âu yếm ấn lên vầng trán thanh khiết của cô gái một nụ hôn sau đó khoác vai cô bước về phía xe, các vệ sĩ lập tức bước lên mở đường.

Khi hai người vừa bước đến xe thì phía sau có một ký giả lớn tiếng hỏi với theo, "Lãnh tiên sinh, có thể tiết lộ một chút, ngày dự sinh của phu nhân là lúc nào không?"

Hai người cùng dừng bước, Lãnh Nghị cúi thấp đầu nhìn vùng bụng hơi nhô ra của người vợ yêu, ý cười lan tận đầu mày cuối mắt, hắn khoác vai cô gái, lần nữa xoay người về phía ký giả, các ký giả lại nhanh chóng tràn lên, ánh mắt mọi người đều đăm đăm nhìn về phía hai người...

"Chắc là tháng mười một!" Lãnh Nghị ngắn gọn trả lời rồi khoác vai Lâm Y dìu cô vào xe, dưới sự yểm trợ của các vệ sĩ, xe nhanh chóng rời đi chỉ lưu lại một đống vấn đề chưa được giải đáp...

Trong xe, Lâm Y ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, "Giờ chúng ta đi đâu?"

"Tòa nhà LS quốc tế!" Lãnh Nghị nhìn cô gái mỉm cười, giờ cũng là lúc tính toán sổ sách rồi! Hắn phải làm cho xong công việc thanh lý này, đem tất cả những tay chân của Lãnh Thành đưa vào nội bộ của LS quốc tế thanh lọc lại sau đó lần nưa khỏi động lại bộ máy, điều tiết lại nhân lực, lần nữa triển khai công tác!

Khi xe đến quảng trường nhỏ trước cổng chính LS quốc tế, Lâm Y nhìn thấy nơi đó đã đứng đầy người, thấy xe của Lãnh Nghị dừng lại, ai nấy đều tự giác lùi lại nhường một con đường để xe chạy vào đến cổng mới dừng lại.

Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuống xe, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, dẫn đầu đoàn người là phó tổng trước đây, Ngãi Mỹ và những vị lão thần luôn một lòng trung thành cũng vội bước đến nghênh đón, thấy trên mặt ai nấy đều là nụ cười vui sướng, thấy mắt Ngãi Mỹ ngân ngấn nước, gương mặt lãnh liệt, cao ngạo của Lãnh Nghị dần lộ ra một ý cười.

"Lãnh thiếu, hoan nghênh ngài trở lại... " Phó tổng siết chặt tay Lãnh Nghị, hôm qua ông đã bị Lâm Phong cách chức!

"Lãnh tổng... " Ngãi Mỹ vừa mở miệng thì giọng đã nghẹn lại, "Tôi... biết ngài nhất định không sao... " Cô đương nhiên cũng là đối tượng bị Lãnh Thành và Lâm Phong cách chức.

"Lâm Y... " Một người thật vất vả mới vạch được đám người ra, lớn tiếng gọi đồng thời bổ nhào về phía Lâm Y; "Tiểu Mạn!", khóe môi Lâm Y ý cười càng sâu, cô dang rộng đôi tay, đón Trương Tiểu Mạn đang bổ nhào đến bên mình.

Nhưng lập tức, thân hình đang bổ nhào về phía Lâm Y của Trương Tiểu Mạn bị một bàn tay to lạnh lùng ngăn lại, cô ngẩn người một chút, nụ cười trên mặt theo đó cứng lại, cô cứng rắn ngừng bước, Lâm Y cũng thoáng chau mày, cả hai cùng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia --- Lãnh Nghị!

Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, "Y Y giờ không tiện ôm ấp lắm... "

Lâm Y chợt bừng tỉnh, cô không tự chủ được cúi thấp đầu nhìn xuống vùng bụng hơi nhô ra của mình, đôi má thoáng ửng hồng; mắt Trương Tiểu Mạn cũng nhìn theo hướng nhìn của Lâm Y, nụ cười lại trở lại trên môi, đáy mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ, "Lâm Y, bụng bạn lớn vậy rồi sao?!"

Lãnh Nghị chủ trì cuộc họp trong phòng họp lớn, Lâm Y thì ngồi một mình trong văn phòng của Lãnh Nghị, cô thoải mái ngồi nơi chiếc ghế tổng giám đốc bằng da thật, chợt tầm mắt lại dừng lại ở mô hình cô bé váy trắng đặt trên bàn làm việc của chồng --- hiện giờ chỉ cần là chỗ Lãnh Nghị thường ở cô đều có thể nhìn thấy mô hình này...

Trời ạ, năm đó rốt cuộc Lãnh Nghị đã làm bao nhiêu mô hình chứ? Mấy ngày trước hắn đã đem chúng cất ở chỗ nào? Đôi mày thanh tú thoáng chau lại, ừm, đợi xong cuộc họp này phải hỏi cho rõ ràng mới được...

Tối hôm đó lúc hai người trở lại biệt thự của Lãnh Nghị thì đã là tối muộn nhưng trong nhà lại hết sức nhộn nhịp, khắp nơi đèn sáng như ban ngày. Nghe tiếng động cơ xe, Tương Mân và Lý Uyển cũng vội bước ra cửa, nhìn thấy Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe, Tương Mân và Lý Uyển vội bước đến, ánh mắt mừng rỡ của hai người chỉ dừng lại trên mặt Lãnh Nghị một giây rồi lập tức dời đến bụng của Lâm Y...

"Bà nội... " Lâm Y tươi cười gọi.

Mắt Tương Mân dời từ bụng lên đến mặt Lâm Y, trong mắt tràn đầy từ ái, bà nhẹ nhàng ôm cháu dâu vào lòng, "Ừ, ngoan!"

"Mẹ... " Buông Tương Mân, Lâm Y quay sang Lý Uyển đang đứng bên cạnh, giọng nhỏ như muỗi kêu, cô nhìn mẹ chồng, trong mắt không giấu được khẩn trương.

Trên mặt Lý Uyển lộ ra một nụ cười hiền hòa, bà chậm rãi đưa tay về phía Lâm Y, do dự một chút rồi Lâm Y bước đến một bước, Lý Uyển nhẹ ôm con dâu vào lòng, "Ân, Y Y, quên đi thái độ của mẹ trước đây, con nhé... "

Đáy mắt Lâm Y chợt dâng lên niềm vui sướng và cảm động, cô vội gật đầu...

Trên bàn ăn, Tương Mân từ hòa nhìn cháu trai và cháu dâu, "Nghị nhi, Y Y, giờ bụng của Y Y cũng không còn nhỏ nữa, cần có người chăm sóc bà nội mới yên tâm nên bà quyết định tạm thời ở lại Trung Quốc, đợi khi Lâm Y sắp sinh thì đưa nó trở về Paris... "

"Dạ, hoan nghênh bà nội ở lại!" Lãnh Nghị và Lâm Y không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Mân nở nụ cười, rồi Lãnh Nghị điềm tĩnh hỏi, "Phải trở về Paris sinh mới được sao bà nội?"

"Ừ, đương nhiên rồi!" Tương Mân mỉm cười, "Bên đó điều kiện tốt hơn... "

"Dạ!" Lãnh Nghị và Lâm Y rất nghe lời, gật đầu, "Toàn bộ nghe theo bà nội!"

"Ừ, ngoan... " Tương Mân hài lòng cười, tiếp tục nói, "Chuyện thứ hai mà bà nội muốn nói là... Lâm Y từ hôm nay bắt đầu chuyển đến phòng kế bên phòng của bà nội... Ân, bà nội đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi!"

Nụ cười trên mặt Lãnh Nghị và Lâm Y lập tức đông cứng lại, động tác gắp thức ăn cũng dừng lại, Lãnh Nghị chau mày nhìn Tương Mân, "Ồ, không, bà nội... "

"Không cho phép nói "không"!" Tương Mân quả quyết ngắt lời Lãnh Nghị, "Vừa nãy con nói toàn bộ nghe theo bà nội kia mà!"

"Nhưng chuyện này không được... " Lãnh Nghị cũng vô cùng kiên định.

"Ta không nói với con!" Tương Mân trừng cháu nội một cái rồi quay sang Lâm Y, mỉm cười, "Y Y, con nghe lời bà nội, ngoan há!"

Lâm Y nhìn Tương Mân rồi lại nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.

*****

Chuyện này Y Y cũng không thể quyết định, con quyết định!" Lãnh Nghị cũng không chịu nhượng bộ.

"Nghị nhi!" Tương Mân chau mày.

Lý Uyển ngồi bên cạnh mím môi cười, khụ khụ, đứa con trai này của bà so với ba nó kiên định hơn nhiều, nhớ năm đó, Tương Mân vừa lên tiếng thì Lãnh Tuấn lập tức ngoan ngoãn chấp hành, không dám cãi lại một lời, haizzz!

Hai bà cháu sau một hồi thương thảo bàn bạc, kết quả chung cuộc là: Lâm Y không ngủ ở căn phòng cạnh phòng Tương Mân mà ở căn phòng cạnh phòng ngủ của Lãnh Nghị, chính là căn phòng mà lúc ban đầu khi cô vừa đến đây đã ngủ lại...

Lý do là: Lỡ như Y Y có việc gì hắn còn có thể chăm sóc cho cô!

Lãnh Nghị sỡ dĩ chịu nhượng bộ, đồng ý với kết quả này là bởi vì hắn nghĩ: Hừm, ở cách vách với mình, cuối cùng còn không phải mình muốn gì cũng được sao! Còn không được nữa, mình len lén cho người phá đi vách ngăn hai căn phòng, vậy là xong...

Lúc này, dưới ánh đèn đường vàng vọt trong khu nhà cũ kỹ, Tịch Họa hai tay ôm vai lang thang đi trên đường, cô không biết mình có nên vào nhà hay không, năm đó khi ba mẹ nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, nhịn ăn nhịn mặc để dành cho cô có cuộc sống tốt nhất lại cần kiệm hết mức mua quần áo đẹp cho cô, bởi vì từ nhỏ cô đã thích múa nên lại vất vả kiếm tiền một phen mới đủ đưa cô đến lớp học múa...

Nhưng cô bởi vì một phút tham vinh hoa phú quý mà bỏ lại hai người già cô quạnh sống qua ngày, một mình rời đi, tuy mỗi tháng cô đều gửi tiền về cho họ nhưng tiền có thể an ủi nỗi cô đơn lúc tuổi già hay không?

Chính ngay lúc này, ông Hạ bà Hạ vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, họ đã dời đến căn nhà lớn mà Lãnh Nghị mua cho họ, tối hôm nay hai ông bà chỉ trở về lấy một ít đồ đạc...

Đang làm, bà Hạ vô tình ngẩng lên nhìn ra ngoài con đường nhỏ tối tăm bên ngoài tiểu khu, dưới ngọn đèn đường hình như có một bóng người, bà nhẹ thở dài một tiếng, cái bóng đó thật giống Tịch Họa của bà!

Xúc động, bà Hạ không khỏi nhìn cái bóng kia thêm mấy lần, lúc này Hạ Tịch Họa vừa khéo xoay người lại, mắt bà Hạ lập tức như đông cứng lại, bà vội chạy đến bên cửa sổ, run giọng nói với chồng đang loay hoay dọn dẹp gần đó, "Ông à, ông nhìn kìa... đó có phải... có phải là... Tịch Họa của chúng ta không?"

Ông Hạ nghi hoặc nhìn về phía tay bà chỉ, bóng dáng và gương mặt đó quả thật rất thân quen, chỉ là gương mặt có phần tái nhợt, đôi mắt thì lại trống rỗng, sưng đỏ... nhưng quả thật rất giống Tịch Họa...

Hạ Tịch Họa cũng nhìn thấy hai người già đang ngẩn người nhìn mình, cô vội dừng bước, đôi mắt to tròn sít sao nhìn họ, nước mắt trong nháy mắt đã tràn mi, ướt đẫm đôi gò má xanh xao...

"Họa Nhi... " Bà Hạ khóc không thành tiếng tung chạy ra, lúc này bà không có thời gian suy xét xem bóng người kia là người hay ma, dù sao, đúng là Tịch Họa của bà là được rồi! Bà chạy đến trước mặt Tịch Họa mới dừng lại, hai người nước mắt nhòe nhoẹt đứng đối mặt nhau rồi bà Hạ run run giang rộng đôi tay....

"Mẹ... " Tiếng nức nở Hạ Tịch Họa cố nén nãy giờ rốt cuộc bật ra, cô ngã nhào vào vòng tay của bà Hạ, ông Hạ đứng gần đó cũng không khỏi rươm rướm nước mắt...

Ở bên kia đường, Lữ Thần lặng lẽ nhìn một nhà ba người thân thiết ôm nhau, khóe môi lộ ra một nụ cười an ủi...

Ông bà Hạ vui vẻ dẫn Tịch Họa về chỗ ở mới của họ, năm đó con gái vì sao bỏ lại họ rời đi họ đã không còn muốn truy cứu nữa bởi vì quan trọng hơn cả là hiện giờ con gái còn sống, đã trở về lại bên ông bà, vậy là đủ lắm rồi!

Tịch Họa ngồi nơi phòng khách nghi hoặc đánh giá một vòng quanh căn nhà mới, bà Hạ vui vẻ vào bếp nấu cho con gái một bát mì, đặt xuống trước mặt Tịch Họa, "Họa Nhi, trước đây con thích nhất là ăn mì của mẹ nấu, lâu rồi không được ăn, giờ ăn thử xem sao!"

"Mẹ, căn nhà này... " Tịch Họa không kìm được tò mò hỏi.

"Họa Nhi, chính là vị Lãnh tiên sinh kia mua cho ba mẹ, cậu ta có đến thăm chúng ta một lần!", bà Hạ hiền từ vuốt tóc con gái, "Cậu ta nói quen biết với con từ nhỏ... ân, còn cho chúng ta một số tiền lớn, nói là để ba mẹ an dưỡng tuổi già!"

Vành mắt Tịch Họa ngân ngấn nước, tiếng bà Hạ tiếp tục vang lên bên tai cô, "Lãnh tiên sinh thực sự là một người tốt... "

Trong phòng khách biệt thự nhà họ Lãnh, Lữ Thần đang ngồi đối diện với Lãnh Nghị, Lữ Thần đang báo cho Lãnh Nghị biết tung tích của Hạ Tịch Họa, "Tịch Họa đã quay về với ba mẹ của cô ấy rồi!"

Lãnh Nghị nhìn chăm chăm Lữ Thần, khóe môi nhẹ câu lên, bình thản nói, "Cậu không đi tìm cô ấy sao?"

Lữ Thần cười khổ, lắc lắc đầu, giọng nói không giấu được buồn rầu, "Cô ấy có thích tôi đâu!"

Lãnh Nghị cười khẩy một tiếng, vẻ rất khinh thường, "Cậu dễ dàng chịu thua vậy sao? Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến, tốn thêm một chút tâm tư, chủ động theo đuổi cô ấy sao?"

"Nhưng mà... " Lữ Thần thoáng chau mày.

"Đừng có nhưng mà!" Lãnh Nghị quả đoán ngắt lời hắn, "Hôm nay hoặc ngày mai cậu đến nhà tìm Tịch Họa đi, nói cho cô ấy biết, vốn căn biệt thự nhỏ đó là thuộc về cô ấy. Tịch Họa và ba mẹ cô ấy có thể dọn đến đó ở, sau đó xem lúc nào rảnh thì giúp họ dọn nhà, hiểu chưa?"

Lữ Thần nhìn Lãnh Nghị một lúc lâu sau mới nuốt nuốt nước bọt, nhẹ gật đầu, "Ừm, tôi thử xem sao... tôi còn định giúp Tịch Họa tìm một công việc... hoặc là có thể để cô ấy đến bệnh viện giúp việc... "

Lúc hai người nói chuyện, Lâm Y đang ở trên lầu ngủ trưa thì nghe có tiếng điện thoại vang lên bên tai, cô mắt nhắm mắt mỏ cầm điện thoại lên xe, là Từ Nhất Hạo! Lâm Y vội ấn phím đón nghe, vui vẻ gọi, "Ba... "

"Ân", Từ Nhất Hạo nhu hòa đáp lại sau đó trầm giọng nói, "Y Y, Giai Giai sinh bệnh, tối nay ba phải về nước Pháp một chuyến... con phải tự chăm sóc bản thân, biết chưa?"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cô vội ngồi dậy, thấp giọng hỏi, "Ba, Giai Giai bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?"

Từ Nhất Hạo được báo tin Từ Giai là bị bệnh thận suy kiệt cấp tính, cần phải làm giải phẫu thay thận! Mà hiện giờ Vương Khiết còn đang ở trong trại giam, quả thận này chỉ có thể là do Từ Nhất Hạo quyên ra!

Nhưng vì sợ Lâm Y lo lắng nên Từ Nhất Hạo chần chừ một chút rồi quyết định không nói cho cô sự thật mà chỉ thở dài một tiếng, "Không việc gì... Giai Giai đang ở nhà một người cậu, ba phải qua đó xem con bé thế nào, nếu như bệnh khỏi rồi, ba định đưa nó về nước!"

Sau khi Từ Nhất Hạo đưa Từ Giai đến Paris thì thu xếp cho cô trở lại trường đại học tiếp tục chương trình học còn dở dang nhưng vì sợ không có người thân chiếu cố nên Từ Nhất Hạo gửi cô đến sống ở nhà một người cậu.

"Dạ được, ba cũng phải bảo trọng nha... " Lâm Y nhu thuận nói, "Ba yên tâm, con bây giờ rất tốt!"

Tối hôm đó Từ Nhất Hạo đáp chuyến bay sớm nhất đến Paris, sáng hôm sau vừa tới nơi thì ông đã vội chạy đến bệnh viện làm thủ tục rồi rút máu, rút tủy đi xét nghiệm xem có phù hợp để cấy ghép hay không, có hiện tượng bài xích hay không, tất cả đều được tiến hành thật nhanh chóng...

Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, Từ Nhất Hạo quay trở lại phòng bệnh cùng Từ Giai, ngồi bên giường bệnh, Từ Nhất Hạo nhìn gương mặt xanh xao của con gái, Từ Giai cũng nhìn Từ Nhất Hạo thật lâu, giọng rầu rĩ, "Ba, con sẽ khỏe lại được sao?"

"Đương nhiên là được!" Từ Nhất Hạo cười nói, "Đây có phải là bệnh nghiêm trọng gì đâu, sau khi làm phẫu thuật xong thì sẽ không sao... ân, giờ chúng ta chỉ cần đợi bác sĩ gọi vào phòng mổ thôi!"

Từ Giai lúc này mới thoáng yên tâm, cô gật nhẹ đầu nhưng đôi mắt vẫn không có chút tinh thần nào, thấy con gái như vậy, lòng Từ Nhất Hạo cũng ẩn ẩn đau, ông vuốt nhẹ mái tóc của con, nhu hòa nói: "Giai Giai, đợi con khỏi bệnh rồi, ba đưa con về Trung Quốc được không?"

"Dạ... " Từ Giai dịu ngoan gật đầu, đôi mắt to tròn vẫn nhìn Từ Nhất Hạo chằm chằm, giọng nói có chút lo âu, "Ba, chị Y Y với anh Nghị... họ còn trách con không?"

Từ Nhất Hạo mỉm cười trấn an con gái, "Yên tâm, hai đứa nó đã sớm không giận trách gì con rồi... "

Nhưng chiều hôm đó bác sĩ chủ trị của Từ Giai lại thông báo cho Từ Nhất Hạo đến phòng làm việc của ông một chuyến. Từ Nhất Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, nhờ cậu của Từ Giai trông chừng cô một lúc còn mình thì đi đến văn phòng của bác sĩ.

Trong văn phòng của mình, bác sĩ nâng bản báo cáo xét nghiệm trên tay đọc thật lâu mới ngước lên nhìn Từ Nhất Hạo, "Từ tiên sinh, Từ tiểu thư là con ruột của ngài sao?"

"Đương nhiên!" Từ Nhất Hạo chau mày, vẻ khó hiểu nhìn bác sĩ.

"Nhưng các thông số xét nghiệm của ngài với con gái ngài thật sự khác biệt quá lớn, thận của ngài căn bản là không có cách nào ghép cho con gái ngài được!" Bác sĩ do dự một lúc rồi trầm giọng nói tiếp, "Theo lý mà nói, nếu cô ấy là con gái ruột của mình, kết quả xét nghiệm không nên có khác biệt lớn như vậy!"

"Sao lại có thể chứ?" Đáy mắt Từ Nhất Hạo dâng dầy mây đen, ông nhìn bác sĩ chằm chằm, giọng nghiêm khắc mà sắc bén, "Bác sĩ, có phải các người có sai sót gì không?"

"Tôi rất tiếc, Từ tiên sinh, ngài có thể tự mình xem, nếu như ngài nghi ngờ, có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại một lần!" Bác sĩ đẩy báo cáo xét nghiệm đến trước mặt Từ Nhất Hạo, ông đón lấy rồi tỉ mỉ nhìn xem, tuy rằng ông không hiểu lắm những chỉ số trên đó đại biểu cho điều gì nhưng ông có thể đọc hiểu kết luận bên dưới.

Từ Nhất Hạo chợt thấy lòng mình dậy sóng, một nỗi bất an tràn ngập trong lòng, ông cắn chặt môi không lên tiếng...

Ngày hôm sau lúc gần trưa, Từ Nhất Hạo thông qua một số quan hệ cũ đến trại giam thăm Vương Khiết, ngồi trong phòng thăm gặp, cách một vách ngăn bằng kiếng ánh mắt sắc như đao của ông nhìn chằm chằm gương mặt xanh xao của Vương Khiết, không có lớp trang điểm che lấp, trên mặt bà lộ rõ vẻ tiều tụy.

Từ Nhất Hạo chậm rãi nhấc ống nghe, giọng lạnh như băng, trong lời còn có ý khác, "Từ Giai bị bệnh nhiễm trùng thận cấp tính, thận của tôi với con bé căn bản là không phù hợp... Bà có thể cho tôi biết, ngoại trừ bà, còn ai có thể quyên thận cho con bé hay không?"

*****

"Giai Giai sinh bệnh sao?" Nghe Từ Nhất Hạo báo tin, gương mặt không chút biểu cảm của Vương Khiết lúc này mới có phản ứng, bà vụt ngẩng lên nhìn Từ Nhất Hạo, "Bệnh nặng lắm sao?"

"Phải, bệnh rất nặng! Nếu như không kịp thời ghép thận, tính mệnh sẽ gặp nguy hiểm!" Từ Nhất Hạo hơi khàn đi nhưng ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm Vương Khiết, "Mà rõ ràng là thận của tôi, con bé không dùng được!"

"Nhất Hạo, vậy ông mau xin với trại giam, để tôi đi bệnh viện, thận của tôi, Giai Giai... " Vương Khiết vội vã nói.

"Từ Giai là con của ai?" Từ Nhất Hạo rốt cuộc tức giận đi thẳng vào vấn đề, nghe câu hỏi của ông, Vương Khiết thoáng ngẩn người, trong mắt trào dâng một nỗi khiếp sợ, bà khẩn trương nhìn Từ Nhất Hạo, cuối cùng bí mật này vẫn không thể giữ được! Cánh môi bà run run nhưng mãi vẫn không nói được nên lời.

Vẻ mặt của Vương Khiết đã nói rõ đáp án cho Từ Nhất Hạo, sắc mặt ông lập tức tái mét, bao nhiêu năm qua, đứa con gái mà ông yêu thương lại không phải là con gái ruột mà đứa con gái ruột thì lại cô độc trưởng thành, chỉ có mẹ bên cạnh bầu bạn! Cảm giác này, đau đớn, khó chịu đến không thể chịu được!

Chậm rãi buông ống nghe xuống, đáy mắt Từ Nhất Hạo vẫn lạnh như băng, ông vừa định đứng dậy rời khỏi phòng thăm gặp thì chợt nghe từ sau vách kiếng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Vương Khiết, "Nhất Hạo, em biết lỗi rồi... anh không thể bỏ mặc Giai Giai, xin anh... "

Từ Nhất Hạo mờ mịt đi trên đường suốt cả một ngày, điện thoại reo lên không ngừng nhưng ông chỉ làm như không nghe được, mãi cho đến khi đường phố đã lên đèn, nghe tiếng chuông điện thoại làn nữa vang lên, ông mới đờ đẫn lấy ra xem, là Từ Giai gọi!

Nhìn cái tên thân quen đó, nhớ lại vẻ dễ thương đáng yêu của cô bé Từ Giai lúc nhỏ, Từ Nhất Hạo cắn răng, rốt cuộc ấn phím đón nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thút thít suy yếu của Từ Giai, "Ba ơi, ba đi đâu vậy? Con tìm ba suốt cả ngày!"

Lòng Từ Nhất Hạo không khỏi cuộn lên một nỗi đau xót, nghe Từ Giai vẫn không ngừng thút thít gọi "Ba, ba ơi... ", ông mấp máy môi, thật lâu mới trầm giọng nói, "Giai Giai, ba đang trên đường về, con đợi một chút!

Bởi vì bệnh tình của Từ Giai vào giai đoạn nguy kịch, dưới sự điều đình của Từ Nhất Hạo, Vương Khiết được bảo lãnh để đến bệnh viện quyên thận cho Từ Giai, làm phẫu thuật ghép thận. Phẫu thuật thành công ngày đó, Từ Nhất Hạo lặng lẽ rời bệnh viện, ngay trong đêm đó đáp máy bay trở lại Trung Quốc.

Ông đến thành phố H, lúc về đến biệt thự nhà họ Lãnh thì vào khoảng gần trưa. Lâm Y đang cùng Linh Nhi đi tản bộ trong vườn hoa thì chợt thấy có người làm vào báo, "Thiếu phu nhân, Từ tiên sinh đến!"

Nghe vậy Lâm Y không giấu được mừng rỡ vội đi theo người làm trở lại phòng khách; thấy con gái bước vào, nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của con gái, nghe cô ngọt ngào kêu: "Ba... ", Từ Nhất Hạo nghẹn ngào đáp lại "Y Y... ", ông giang đôi tay, nhẹ nhàng ôm Lâm Y vào lòng rất lâu cũng không muốn buông ra, không ngừng thì thào gọi, "Con gái của ba... "

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, ba cô hôm nay rõ ràng cực kỳ kích động! Lâm Y không nhịn được quan tâm hỏi, "Ba, ba sao vậy?... Ba không sao chứ?"

"Không... sao!" Từ Nhất Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc buông Lâm Y ra, nỗ lực điều tiết cảm xúc, cười một cách nhẹ nhàng, "Chắc là tại ba già rồi, người già thường hay nhớ đến người thân... "

Đáy mắt Lâm Y ý cười càng sâu, cô dịu ngoan nói, "Ba, đợi ba về hưu rồi thì về sống cùng bọn con... "

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai tháng trôi qua trong êm đềm thì từ Paris truyền đến tin tức, Vương Khiết, người được bảo lãnh tại ngoại đột nhiên mất tích, phía cảnh sát đang tích cực truy tìm hành tung của bà; lại qua mấy hôm nữa lại truyền đến tin tức, phát hiện thi thể của Vương Khiết ở một sườn núi nằm ngoài ngoại ô Paris, phía cảnh sát phán đoán là do bà trượt chân té ngã, còn về việc vì sao bà lại lên núi thì cho đến nay vẫn còn là một câu đố!

Còn Từ Giai, sau khi bệnh được chữa khỏi không lâu thì cũng không tiếp tục học đại học nữa mà đến làm việc ở công ty của Lãnh Thành... Lúc đó Lâm Y cảm thấy rất nghi hoặc, cô gọi điện thoại cho Từ Nhất Hạo hỏi thăm chuyện của Từ Giai thì chỉ nhận được câu trả lời bình thản của công, "Giai Giai đã trưởng thành rồi, để con bé tự quyết định con đường đi của mình... "

Thực ra là vì Từ Nhất Hạo có nhận được một bức di thư của Vương Khiết, trong thư bà đã thú nhận tất cả những việc bà làm trước đây. Thì ra năm đó người Vương Khiết đem lòng cảm mến là Lãnh Thành nhưng Lãnh Thành lại đem lòng yêu Lâm Như Thanh, ông nói với Vương Khiết rằng mình là người theo chủ nghĩa độc thân; thất bại với mối tình đầu, Vương Khiết dồn tất cả phẫn hận lên người Lâm Như Thanh, bà bất chấp thủ đoạn đoạt lấy chồng của Lâm Như Thanh như một cách trả thù... mà Từ Giai đơn thuần chỉ là một sự cố ngoài ý muốn...

Trong bức di thư của mình, bà viết những dòng cuối cho ông:... Nhất Hạo, nếu như nói từ lúc bắt đầu tôi chỉ xuất phát từ ý muốn trả thù nên mới đến với ông; nhưng sau này tôi biết mình thật lòng yêu ông, rất yêu ông! Những tổn thương mà tôi đã gây ra cho ông, tôi không dám xin ông tha thứ, chỉ đành dùng kiếp sau trả lại cho ông! Xin lỗi ông, Nhất Hạo!...

Chuyện này mãi về sau Lâm Y mới biết trong một lần ngồi trò chuyện với mẹ chồng mình, thực ra Lý Uyển cũng biết chuyện giữa Lãnh Thành với Vương Khiết nhưng bà thật sự không biết Lãnh Thành và Vương Khiết có âm mưu lớn đến như vậy...

Tháng mười một, Paris đã chìm trong màn tuyết lạnh lẽo nhưng trong tòa nhà chính thuộc trang viên biệt thự của nhà họ Lãnh ở ngoại ô thật ấm áp, cả nhà từ trên xuống dưới đều nín thở hết sức tập trung tinh thần, im lặng chờ nghe tin tức từ lầu hai...

Trên lầu hai tạm thời đã dỡ vách ngăn của mấy căn phòng sửa thành phòng sinh, trong đó, thiếu phu nhân của Lãnh gia đang trải qua những cơn đau đớn không thể tránh khỏi của quá trình sinh sản, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn của cô...

Mà mỗi một tiếng kêu đó đều khiến Lãnh Nghị đang chờ ở bên ngoài sợ hết hồn, hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi màu đen, quần dài cũng màu đen, cà vạt cũng không đeo, nơi cổ áo mở ra hai nút, lộ ra vùng ngực rám nắng rắn rỏi, trong đôi mắt đen thẳm lúc này tràn ngập lo lắng và thấp thỏm bất an, đôi chân dài không ngừng đi tới đi lui suốt dãy hành lang dài...

Trên sofa gần đó có mặt đầy đủ từ lớn đến nhỏ của nhà họ Lãnh: Lãnh Tuấn nét mặt nghiêm trang, trên mặt Tương Mân thì không có cách nào giấu được nỗi vui sướng và chờ mong, mắt bà không ngừng liếc về phía căn phòng có Lâm Y ở trong; Lý Uyển tuy rằng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng chớp động đã sớm tố cáo sự kích động trong lòng bà.

"Nghị nhi, con đừng đi nữa, ngồi xuống đi!" Tương Mân rốt cuộc bị Lãnh Nghị làm cho đầu váng mắt hoa, bà chỉ tay về phía sofa ra lệnh, sau đó lại nhỏ giọng an ủi, "Người phụ nữ nào sinh con cũng đều vậy cả... "

Lãnh Nghị cắn môi, cuối cùng cũng đi đến sofa ngồi xuống, ngồi còn chưa vững thì trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, "Aaaa... Nghị... em không muốn sinh nữa... "

"Không được!" Sóng mắt Tương Mân thoáng xao động, bà vụt đứng dậy xông về phía Lãnh Nghị nắm chặt cánh tay hắn ấn hắn ngồi trở lại sofa, "Phụ nữ sinh con, đàn ông sao có thể vào xem được chứ... con ngồi yên đó cho ta!"

"Nhưng mà bà nội... " Lãnh Nghị chau mày.

"Không có nhưng mà!" Tương Mân uy nghiêm quát khẽ, đáy mắt lộ rõ sự không vui.

"Không cần... " Trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu thảm khiến gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị vặn xoắn lại, hắn cúi đầu thật thấp, bàn tay nhẹ day day huyệt thái dương, trời ạ, phụ nhữ sinh con thực sự khổ vậy sao?

Trong phòng một hộ lý chạy ra, thấy cô ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, trăm miệng một lời, "Sao rồi?"

"Đứa bé hơi lớn... " Cô hộ lý cười nói.

"Vậy thì mổ đi, như vậy có thể giảm đi đau đớn!" Lãnh Nghị nói một cách dứt khoát.

"Không được!" Tương Mân và Lý Uyển không hẹn mà cùng kêu lên, lừ mắt nhìn hắn.

"Vì sao không được chứ... khụ khụ, Y Y sinh vất vả như vậy... " Lãnh Nghị chau mày vẻ khó hiểu.

"Mổ sẽ ảnh hưởng đến đứa thứ hai, thứ ba", lần này là Lý Uyển cướp lời, "Sau này Y Y còn muốn sinh nữa, đúng không?"

"Mọi người muốn bọn con sinh mấy đứa?" Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cắn môi hỏi.

"Càng nhiều càng tốt!" Trên mặt Tương Mân và Lý Uyển là nụ cười hớn hở.

Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ cũng chỉ sinh một đứa thôi mà!"

"Khụ khụ, không phải giờ mẹ đang hối hận đó sao?" Lý Uyển giả bộ buồn rầu, bà nhìn sang mẹ chồng, "Mẹ, con thật hối hận trước đây chỉ sinh một mình Nghị nhi thì không sinh nữa, haizz... "

"Đúng vậy đúng vậy... " Tương Mân nói bằng giọng quở trách.

Lãnh Nghị chau mày, mặc kệ hai người đang hát xướng kia, dời mắt về phía phòng sinh, mỗi một tiếng kêu thảm truyền ra là một lần gương mặt tuấn tú vặn xoắn lại...

"Oa... ", một tiếng khóc thanh thúy của trẻ con bất chợt vọng ra, tiếng kêu của cô gái cũng đã ngừng lại, trên sofa ai nấy đều mừng rỡ đứng bật dậy...

"Y Y... " Lãnh Nghị cấp tốc xông vào phòng sinh thăm Lâm Y, cô vợ tội nghiệp của hắn chắc là bị hành hạ đến thảm rồi.

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì một cô hộ lý đã từ bên trong bước ra, nhanh nhẹn dúi đứa bé đang bế trên tay vào tay Lãnh Nghị, "Xem con anh này!"

Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn đứa bé nhỏ xíu trong tay mình, thằng bé nhỏ như thế, chỉ như một món đồ chơi, chỉ hai bàn tay to của hắn là đủ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nó, còn nhỏ nhưng tiếng khóc của thằng bé thì lại cực vang dội, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mắt vẫn nhắm nghiền, sóng mũi cao thẳng, chiếc miệng nhỏ há thật lớn đang phát ra tiếng khóc rống cực vang dội, sức lực mười phần, hoàn toàn không tương hợp với gương mặt đang nhăn lại kia...

"Con trai tôi?" Lãnh Nghị ngẩn người nhìn cô hộ lý hỏi lại, đáy mắt trào dâng một niềm vui sướng và kinh ngạc không thể tả bằng lời.

*****

"Vô nghĩa, đương nhiên là con của con! Lúc con còn nhỏ cũng giống hệt như thế!" Tương Mân lừ Lãnh Nghị, rồi đưa tay đoạt lấy vật nhỏ từ trong tay hắn, "Nào nào nào, để bà nội bế nào!"

"Bà nội, bà nội, cẩn thận một chút! Đừng làm nó rớt xuống!" Nhìn Tương Mân ra tay cướp lấy thằng bé, Lãnh Nghị vội lên tiếng nhắc nhở.

"Vô nghĩa, còn cần con nhắc sao?" Lời nhắc nhở của Lãnh Nghị chỉ được đổi bằng một cái liếc mắt xem thường của Tương Mân.

Lý Uyển nuốt nuốt nước bọt, đi đến gần mẹ chồng, ghé sát mặt vào đứa bé nhỏ, tay rục rịch đưa ra, giọng ngọt như mật, "Mẹ, tuổi mẹ cũng lớn rồi, không cần mệt vậy đâu... để con bế thằng bé cho!"

"Ừm, khóc lớn tiếng như thế, để ông nội xem nào... " Đi đến gần ba người từ lúc nào không biết, Lãnh Tuấn cũng sốt ruột ghé mặt vào.

Lãnh Nghị mặc kệ ba người, hắn sải bước vào phòng sinh, trên người Lâm Y lúc này đã được đắp một chiếc chăn mỏng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lúc này chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, suy yếu, trên trán, trên mặt tươm đầy mồ hôi, mắt cô đang nhắm nghiền, xem chừng đã kiệt sức.

"Y Y... " Lãnh Nghị vội bước đến gần, hai tay chống hai bên sườn cô gái cúi xuống nhìn cô, trong mắt toàn là đau lòng, hắn dịu dàng giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.

Nghe tiếng gọi Lâm Y lúc này suy yếu mở mắt ra, nhìn cô khóe môi Lãnh Nghị gợi lên một nụ cười, hắn chậm rãi cúi xuống đặt lên đôi má tái nhợt của cô gái một nụ hôn âu yếm sau đó là đôi cánh môi cũng đã nhợt nhạt, thì thào, "Từ giờ bắt đầu, chúng ta coi như có thể chính đại quang minh ngủ cùng nhau rồi... "

Lời còn chưa dứt thì bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đã vội đẩy mặt hắn ra, giọng nhỏ xíu mang theo chút hờn dỗi, "Không thèm, em muốn con của em... "

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, thế nào mà ai cũng muốn thằng nhóc kia, không còn ai muốn mình nữa sao? Đang suy nghĩ vẫn vơ thì giọng nói dỗi hờn của Lâm Y lại vang lên, "Nghị, em muốn con... "

Lãnh Nghị lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn nuốt nuốt nước bọt, liên thanh dỗ dành, "Được được được, anh giúp em đi cướp con về!" Hắn nói rồi đứng dậy bước ra ngoài...

Lúc này giọng nói sang sảng của quản gia cũng đã truyền khắp mỗi ngóc ngách của trang viên biệt thự, "Thiếu phu nhân đã sinh một cậu bé mập mạp, nặng 4. 3kg... "

Tuyết vẫn rào rạt rơi, trong trang viên vẫn một bầu không khí ấm cúng dễ chịu, trong trang viên người đến người đi như dệt cửi, trên mặt ai nấy đều là nụ cười hớn hở.

Ba tháng sau, trong nhà thờ lớn nhất thành phố Paris, bầu không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi nơi, người thân, bằng hữu, đối tác, cùng các nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới cùng tề tựu về đây. Bảo mẫu ôm cục cưng đứng ở hàng ghế đầu, Tương Mân và Lý Uyển thì đứng ở hai bên cục cưng, nơi dãy ghế dành cho thân hữu, lộ ra gương mặt tuấn tú mang theo ý cười của Lăng Nhất Phàm, còn có Mễ Lệ, Lý Mặc, Lữ Thần, Trịnh Thiếu Bạch, Hạ Tịch Họa...

Lãnh Nghị mặc một bộ lễ phục màu đen đứng trước lễ đài, trên gương mặt tuấn dật là nụ cười không thể khống chế được, đôi mắt đen thẳm vẫn là vẻ lãnh liệt thường thấy, hắn đang nhìn về phía cửa nhà thờ --- hôm nay là ngày hắn và Y Y cử hành hôn lễ ở nước Pháp, hai người họ, bởi vì rất nhiều điều ngoài dự kiến mà vẫn chưa cử hành hôn lễ ở châu Âu mà kéo dài cho đến hôm nay.

Theo tiếng nhạc du dương trong nhà thờ, Lâm Y khoác tay cha mình, Từ Nhất Hạo, chậm rãi tiến vào cửa nhà thờ, trên người cô vẫn là chiếc áo cưới có giá trên trờ kia, những viên kim cương đính trên tà váy lóe sáng ngời ngời như muôn ngàn vì sao nhỏ, những tầng váy mỏng như cánh ve xếp chồng lên nhau xòe tung theo những bước chân cô như những cánh hoa nhỏ vụn đang tung bay...

Là Lâm Y kiên trì muốn mặc chiếc áo cưới này! Giờ phút này gương mặt thanh thuần của cô nhuốm một vẻ tươi mát động lòng người, quả thật hệt như một đóa tuyết liên mới nở, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn như tạc của chú rể, trên môi là nụ cười xinh như mộng...

Từ Nhất Hạo mỉm cười đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô dâu vào tay chú rể, đôi mắt tinh anh liếc nhìn hắn, "Ba giao con gái ba cho con, mong là con sẽ luôn đối xử tốt với con bé, suốt đời suốt kiếp... "

"Ba yên tâm, con nhất định sẽ... " Lãnh Nghị cầm bàn tay cô trong tay mình, đáy mắt lòe lòe sáng...

Tay chú rể khoác lên vịn hai bên eo cô dâu, đôi mắt đen thăm chăm chú nhìn đối phương, chừng như muốn khắc thật sâu hình bóng của đối phương vào trong mắt mình, trong tim mình...

"Y Y... " Lãnh Nghị thì thào gọi, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người có mặt trong nhà thờ, chậm rãi cúi xuống, âu yếm áp môi lên môi cô dâu...

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, Y Y, chúc em hạnh phúc...

Hạ Tịch Họa cắn chặt môi, thật lâu mới nâng tay lên, hòa nhịp cùng tiếng vỗ tay của mọi người, Nghị, chúc anh hạnh phúc...

"Oa... oa... " Khi bốn cánh môi còn không nỡ rời nhau trong nụ hôn nồng nhiệt thì chợt một tiếng khóc lanh lảnh vang vọng khắp nhà thờ, đôi tân nhân đang quyến luyến trong nụ hôn nồng cháy đột nhiên rời nhau ra, tiếng vỗ tay cũng đột ngột dừng lại, trong nhà thờ giờ chỉ còn tiếng khóc ré đầy tức giận...

"Cục cưng, đừng khóc đừng khóc... " Tương Mân vội đỡ lấy chú bé bụ bẫm từ tay bảo mẫu, lắc lư trên tay dỗ dành, "Ngoan, hôm nay là đám cưới của ba mẹ con nha... "

"Cục cưng, mẹ ở đây!" Cô dâu bỏ lại chú rể, nhẹ nhàng nhấc làn váy đi về phía phát ra tiếng khóc, chú rể nuốt nuốt nước bọt, trên gương mặt anh tuấn lãnh liệt lộ ra một tia bất đắc dĩ rồi cũng cất bước đi theo cô dâu... Haizzz, từ khi có cục cưng, Y Y của hắn làm gì cũng không tập trung, gần như là lơ là bỏ mặc hắn! Haizz!

Lâm Y vừa đưa tay đón lấy cục cưng thì vật nhỏ kia lập tức ngừng tiếng khóc, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mẹ mình, đôi tay nhỏ mập mạp không ngừng huơ trên không trung... ừm ừm, hai người đám cưới thì không để ý đến con sao?!~

Lâm Y âu yếm đặt lên đôi má phúng phính của thằng bé một nụ hôn rồi quay sang chú rể, "Nghị, chúng ta ôm cục cưng lên làm lễ luôn nha... "

"Ừm... ờ... được!" Lãnh Nghị nhìn thằng bé chằm chằm rồi hắn kinh ngạc phát hiện ra, thì ra vật nhỏ đang cười, cuối cùng Lãnh Nghị rút ra được một kết luận, sau này nếu hắn có "tình địch" chắc chắn ứng cử viên đầu tiên là vật nhỏ này!

Đêm lạnh như nước, trên chiếc giường tân hôn rộng thênh thang, thân thể cường kiện màu mật ong của người đàn ông quấn quýt không rời thân thể nhuận bạch như tuyết trắng của cô gái, liều chết triều miên, tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga kiều mị khiến người ta mặt đỏ tim đập không ngừng phiêu đãng trong căn phòng ngủ rộng rãi xa hoa thật lâu cũng chưa dứt...

Ở ngoài phòng cách phòng ngủ không xa bất chợt truyền đến tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con, cô gái vội rời khỏi môi người đàn ông, thân thể nhuận bạch hơi cứng lại, đôi cánh tay mảnh khảnh dùng sức ngăn lại người đàn ông, sốt ruột nói, "Nghị, chờ... chờ chút, cục cưng đang khóc, em đi xem xem... "

Lãnh Nghị cắn môi, trầm giọng nói, "Có bảo mẫu... "

"Nhưng mà... " Lời của cô gái còn chưa dứt môi đã bị người đàn ông cứng rắn chặn lại, thân thể cường tráng như một hòn núi nhỏ áp xuống, lực tấn công càng lúc càng mạnh... miệng cô gái bị chặn lại chỉ có thể phát ra được những tiếng "ưm ưm" vô nghĩa, cô rốt cuộc buông tha cho giãy dụa, cùng người đàn ông tiến vào một cuộc chiến cấp bậc cao hơn nữa...

Một năm sau, nhị thiếu gia của Lãnh gia oai phong cất tiếng khóc chào đời, Tương Mân và Lý Uyển quá đỗi vui mừng, cười đến không khép miệng lại được...

Lại một năm sau, khi nhị thiếu gia của nhà họ Lãnh đã tròn một tuổi; hôm đó ở văn phòng tổng giám đốc của LS quốc tế, Lâm Y nhẹ đẩy cửa bước vào; đang vùi đầu phe duyệt đống văn kiện, nghe tiếng động Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô sụ mặt đi đến trước mặt mình ngồi xuống thì không nhịn được cười nói, "Y Y, có chuyện gì làm em phiền vậy?"

"Haizz... " Lâm Y mím môi, nghiêm túc nhìn Lãnh Nghị, "Nghị, sau này em không định sinh nữa!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe môi nhẹ câu lên, trầm giọng nói, "Ân, ừm... được!"

"Em định ra ngoài làm việc!" Lâm Y tiếp tục nói, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chồng chằm chằm, điềm tĩnh nói.

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, hắn nhìn vợ, tay nhẹ sờ mũi, cười nói, "Được, vậy em định làm công việc gì? Ở đây tùy em thích làm gì cứ chọn!"

"Em không muốn làm ở chỗ anh! Em sẽ tự đi tìm việc!" Lâm Y vẫn bình tĩnh nói.

"Vậy em muốn tìm loại công việc gì?" Lãnh Nghị cũng thật bình thản.

"Ân, giống như trước đây làm ở công ty quảng cáo của Tương Huy vậy, công việc đó em rất thích, em định tìm loại công việc như vậy!" Lâm Y nghiêm túc trả lời.

"Ồ... " Lãnh Nghị như bừng tỉnh ra, vội gật đầu.

Một tuần sau, trong thư phòng ở biệt thự Lãnh gia, Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn làm việc, Lâm Y thì ngồi đối diện với hắn; Lãnh Nghị mỉm cười đẩy một xấp văn kiện đến trước mặt vợ, "Cho em!"

Lâm Y nghi hoặc đón lấy xem thử, ngoài bìa xấp văn kiện là hàng chữ, "Công ty thiết kế quảng cáo Tiểu Họa Nhi", Lâm Y thoáng ngẩn người, cô lật xem bên trong, giọng Lãnh Nghị lại vang lên bên tai, "Không phải em muốn làm việc sao? Ừm... công ty này cho em chơi, lời thì của em, lỗ thì về anh... "

Lâm Y thoáng chau mày, "Nghị, em không muốn anh mở công ty cho em, em muốn tự làm... "

"Ờ", Lãnh Nghị nhẹ day day huyệt thái dương, khóe môi lộ ra một chút bỡn cợt, "Cũng đúng, lỡ như làm thua lỗ rồi thì ngại lắm... "

Lâm Y hung hăng lừ chồng, tức giận nói, "Lãnh Nghị, ai nói là em sẽ làm nó thua lỗ chứ?" Thấy Lãnh Nghị vẫn lơ đễnh cười, Lâm Y cắn môi, vạn phần tức giận, "Anh không tin em sao? Được! Vậy em làm cho anh xem!"

"Ờ... Anh tin em chứ, nhất định là em sẽ làm tốt... " Lãnh Nghị lúc này mới bật cười ha hả, thân hình cao lớn đứng dậy đi đến trước mặt vợ, bế bống cô lên đặt nằm trên bàn, khóe môi câu lên một ý cười ái muội, "Cũng giống như anh luôn tin tưởng mỗi lần em đều có thể khiến anh thật hài lòng vậy... " Hắn chưa dứt lời thì những ngón tay thon dài đã thuần thục cởi nút áo của cô gái...

"Nghị, nơi đây là thư phòng... " Cô gái bị áp trên bàn hoảng loạn kêu lên, không ngừng giãy dụa định ngồi dậy.

"Suỵt... " Lãnh Nghị đưa tay lên miệng ra dấu cảnh cáo, "... em còn động đậy nữa người ngoài sẽ nghe thấy thật đó... ừm, ngoan... " Giọng nói đó nhỏ dần, thay vào đó là những âm thanh dễ gợi cho người ta mơ màng vang lên...

Hai người hoàn toàn không biết, lúc này trong gian phòng ngủ xa hoa của mình, Tương Mân và Lý Uyển đang rón rén mở cửa ra, hai người nhẹ nhàng mở ra một ngăn tủ đầu giường, thấy một hộp áo mưa xếp ngay ngắn ở trong thì không nhịn được che miệng cười thầm, trên tay Tương Mân là một cây kim, bà cẩn thận châm kim vào từng chiếc áo mưa một, cuối cùng, trong hộp áo mưa đó, từng chiếc từng chiếc đều có những lỗ kim nhỏ...

HOÀN CHÍNH VĂN

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)