Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 122

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 122
Sự kỳ diệu của duyên phận
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lãnh Nghị rõ ràng cũng nghe được tiếng kêu của Linh Nhi, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức dời đến hướng vừa phát ra tiếng nói, đáy mắt ngời sáng như sao, hắn nghe rất rõ ràng ba chữ "thiếu phu nhân"! Y Y ở đây sao?

"Y Y... " Giọng nói đầy từ tính mê người của Lãnh Nghị cất lên mang theo vô hạn khát khao và nhớ nhung truyền khắp vùng núi non vắng vẻ... Đó là vợ yêu của hắn, cũng là "tiểu Họa Nhi" mà hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng suốt mười mấy năm qua!

Vành mắt Lâm Y trong chớp mắt phiếm hồng, sự vui sướng không thể khống chế dâng trào trong đáy mắt, Nghị của cô quả nhiên là còn sống, còn có gì tốt hơn chuyện này chứ? Cô mê muội đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào gọi: "Nghị... "

Qua ánh lửa bừng bừng, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt khiến hắn nhớ nhung khôn nguôi kia, gương mặt đó vẫn thanh thuần mỹ lệ đến động lòng người, vẫn mang vẻ thanh thuần tươi mát cách xa thế tục đó; giọng hắn cũng khàn đi: "Y Y... " nhưng đáy mắt lòe lòe sáng, cất bước chạy như bay về phía cô...

Lưu Dũng luôn ở phía sau Lãnh Nghị chỉ huy nhóm vệ sĩ tản ra xung quanh Lãnh Nghị bảo hộ sự an toàn cho hắn đồng thời tập trung hỏa lực bắn về phía đám người đang nấp sau hai chiếc xe thương vụ...

Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện hai đốm đỏ, hai đốm đỏ ấy nhanh chóng đuổi tới, rõ ràng là hai chiếc trực thăng chi viện do Lý Mặc điều tới...

"Y Y... " Lãnh Nghị vươn cánh tay dài sít sao ôm Lâm Y vào lòng như muốn dung nhập cô vào trong chính cơ thể mình, hắn nhắm mắt, đôi môi với những đường nét rõ ràng hôn phớt qua mái tóc mượt mà của cô; bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y khẽ khàng vòng qua thắt lưng của Lãnh Nghị, đầu áp lên lồng ngực tinh tráng của hắn, cô cũng khẽ khàng khép mắt lại, tận hưởng thời khắc ấm áp đã lâu không được hưởng qua.

Sau lưng họ, cuộc chiến ác liệt bắt đầu diễn ra...

Lãnh Nghị nhẹ nhàng đẩy Lâm Y ra, để cô đối mặt với mình, tỉ mỉ nhìn cô, cẩn trọng nhìn cô, đáy mắt trong mắt là vô vàn tình cảm đan xen, tình yêu, sự sủng nịch, luyến tiếc, vui sướng... thì ra người hắn luôn muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh hắn; Lâm Y cũng nhìn chằm chằm gương mặt với ngũ quan như tạc của người đàn ông trước mặt, Nghị của cô, chồng của cô, ba của cục cưng, cô yêu hắn là vậy...

Đầu Lãnh Nghị hơi cúi xuống, sóng mũi cao thẳng cọ nhẹ lên mũi cô, đáy mắt tràn đầy ý cười và tình yêu, khóe môi nhẹ câu lên rồi cánh môi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào của cô, nụ hôn này cuồng dã, nhiệt tình lại trực tiếp, lay động tất cả giác quan của cô, cũng lay động linh hồn cô...

Sau lưng hai người tiếng súng vẫn không ngừng... lại có hai chiếc xe đang chạy về phía họ, trên đầu hai người tiếng trực thăng vẫn không ngừng đảo cánh quạt "phành phạch" tiếp đó là tiếng rống giận của Lý Mặc, "Vương Chấn chết tiệt giờ mới chịu đến! Ngươi đúng là chỉ giỏi làm hỏng việc! Xem lão tử trở về làm sao xử lý ngươi!" Lý Mặc đang ngửa cổ lên trời mắng về phía chiếc trực thăng đang bay tới nhưng tiếng của hắn rất nhanh bị chìm trong tiếng súng và tiếng động cơ máy bay.

Lâm Y giãy dụa muốn tránh khỏi nụ hôn của Lãnh Nghị nhưng gáy cô bị giữ chặt trong tay hắn cô căn bản là không có cách nào động đậy thân mình được; muốn đẩy Lãnh Nghị ra nhưng tay hắn vẫn sít sao bao chặt lấy hắn, cô cũng không làm gì được... cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn yên lặng trong lòng người đàn ông để mặc cho cánh môi hắn âu yếm mình, bất chấp tiếng súng vẫn vang rền bên tai...

Đột nhiên có hai tiếng nổ đinh tai truyền đến, cô gái dường như bị kinh hãi, cả người vội lui vào trong lòng người đàn ông, bàn tay nhỏ nhắn càng siết lấy vòng eo tinh tráng của hắn chặt hơn...

Không lâu sau bốn phía lại yên tĩnh trở lại, giọng nói có chút trêu cợt của Lý Mặc vang lên bên tai đôi nam nữ đang ôm siết nhau, đắm chìm trong nụ hôn còn chưa kết thúc; "Này này này, hai người đủ chưa đấy? Đã hơn nữa đêm rồi, tôi còn muốn về ngủ!" Hắn đã rảo quanh hai người mấy vòng, nhịn đến không thể nhịn được nữa rồi...

Mặt Lâm Y vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ như ráng chiều, Lãnh Nghị rốt cuộc từ bi buông tha cho cô, tách khỏi môi hắn, Lâm Y thở dốc từng ngụm, đôi môi anh đào bởi vì nụ hôn quá mức cuồng dã, nhiệt tình mà hơi sưng đỏ, ướt át, trở nên càng kiều diễm mê người. Cô xấu hổ bất an quay đầu sang hướng khác, lúc này mới kinh ngạc phát hiện xung quanh họ, ngoại trừ nhóm người Lãnh Nghị dẫn đến còn có thêm một nhóm quân nhân trong màu áo lính, cũng không biết họ đến từ lúc nào, đến bằng cách nào nhưng lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Y...

Trời ạ, sao lại có nhiều người thế này! Mặt Lâm Y nhuộm thêm một tầng hồng, cô vội thu hồi tầm mắt thì lại bắt gặp ánh mắt Lý Mặc đứng gần đó đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt tràn đầy trêu ghẹo và tà tứ.

"Nghị... " Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, hơi thoát khỏi vòng tay Lãnh Nghị, chỉ về phía Lý Mặc nhỏ giọng giới thiệu, "Đây là Lý Mặc, bạn tốt của ba em, là anh ta luôn bảo vệ em... "

Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, môi nhàn nhạt câu lên một nụ cười, một tay hắn khoác lên vai Lâm Y, tay kia chìa sang Lý Mặc, cử chỉ thân thiện nhưng thái độ vẫn cao ngạo.

Lý Mặc nhìn thẳng người đàn ông khí thế bức người trước mặt, cười một cách càn rỡ, bàn tay to cũng chìa ra, hai bàn tay siết lấy hai, hai đôi mắt chằm chằm đánh giá đối phương, không ai chịu lên tiếng, cứ đứng đó, ánh mắt giao chiến, lực đạo trên tay cũng ngày càng lớn...

Lâm Y dần dà cũng phát hiện bầu không khí khác thường, cô nhìn xuống hai bàn tay nãy giờ vẫn bắt lấy nhau rồi lại nhìn sang Lý Mặc, cuối cùng tầm mắt dời đến trên mặt Lãnh Nghị, gương mặt hai người đàn ông vẫn bình thản như nước, ánh mắt như đao... Lâm Y khẽ khàng kéo áo Lãnh Nghị, lo âu gọi: "Nghị... "

"Ồ!" Lãnh Nghị lúc này mới rút tay về, bàn tay đang đáp trên vai Lâm Y cũng siết chặt hơn, cười nhẹ: "Cám ơn Lý tiên sinh đã chiếu cố vợ tôi!"

"Ừm, không cần cám ơn, là tôi tự nguyện mà!" Giọng nói càn rỡ pha chút sắc bén của Lý Mặc vang lên, "Giờ thì là vợ anh nhưng anh phải trông chừng cho kỹ, đừng để mất đấy!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Lý tiên sinh yên tâm, thứ gì của tôi cũng có thể mất, chỉ riêng vợ là không được!"

"À... vậy sao?" Lý Mặc vẫn giữ nụ cười càn rỡ, "Nắm chắc như vậy, vậy lần sau đừng để tôi bắt gặp cô ấy một mình... "

Thấy mắt Lãnh Nghị mị xuống, thâm trầm nhìn nụ cười khiêu khích của Lý Mặc, bầu không khí trong chớp mắt như đông cứng lại, Lâm Y bất an nắm lấy tay Lãnh Nghị dùng sức kéo hắn đi về phía ba chiếc xe, "Nghị, chúng ta đi thôi... "

Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt, hắn nhìn lại cô gái bên cạnh, ánh mắt sắc bén dần trở nên nhu hòa, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Được, chúng ta đi!" Lời còn chưa dứt thì tay đã vươn ra bế bổng cô trên đôi tay rắn chắc của mình đi về phía xe.

Khi đoàn xe về đến thôn trang nghỉ dưỡng, dừng lại trước căn nhà gỗ thì Từ Nhất Hạo và tiểu Uông chờ sẵn ở phòng khách dưới lầu...

Nhìn thấy Lãnh Nghị cùng Lâm Y bước vào cửa, trong mắt Từ Nhất Hạo thoáng qua một tia kinh ngạc, ông chỉ biết Lý Mặc cùng Lâm Y ra ngoài bị tập kích nhưng lại không biết Lãnh Nghị cũng đến; không kìm được ông vội đứng dậy đi về phía hai người, giọng nói có chút ngạc nhiên, "Lãnh Nghị? Sao con lại đến đây?"

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, hắn dừng lại trước mặt Từ Nhất Hạo, "Con đến đón Y Y về... chuyện lần này, cám ơn ba đã giúp đỡ!"

Mày Từ Nhất Hạo thoáng chau lại, "Chuyện của con còn chưa giải quyết xong, lúc này trở về liệu có ổn không?"

Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn Lâm Y, bàn tay đang khoác trên vai cô không khỏi siết chặt hơn, đáy mắt dâng trào một sự sủng nịch và âu yếm, giọng đầy tự tin, "Ba yên tâm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, con sẽ tự phụ trách sự an toàn của Y Y!"

Từ Nhất Hạo nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi con gái, ông nhè nhẹ gật đầu rồi vỗ vai Lãnh Nghị, "Vậy chiếu cố Y Y cho tốt... ừm, cũng đã trễ lắm rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi cho sớm đi!"

"Dạ, ba ngủ ngon!" Giọng Lâm Y thật ngọt, Từ Nhất Hạo mỉm cười, dẫn đầu rời đi, thư ký tiểu Uông cũng lên tiếng chào rồi bước theo chân Từ Nhất Hạo lên lầu.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, Lý tiên sinh, tôi cũng xin phép!" Linh Nhi nghịch ngợm chào ba người rồi cầm chiếc chìa khóa phòng khác lên lầu, hôm nay Lâm Y không cần cô trông giữ, coi như cô có thể an tâm ngủ một giấc ngon!

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Lãnh Nghị, Lâm Y và Lý Mặc, Lâm Y xoay lại nhìn Lý Mặc chào, "Lý Mặc, ngủ ngon!" Lãnh Nghị chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn rồi khoác vai Lâm Y lên lầu.

"Này, đợi đã!" Sau lưng hai người Lý Mặc vụt gọi với theo, Lãnh Nghị dừng bước, hắn và Lâm Y cùng quay lại nhìn Lý Mặc, chỉ nghe hắn cười cười, thản nhiên nói: "Hai người tối nay không thích hợp ngủ cùng một căn phòng lắm nha!"

Mày Lãnh Nghị bắt đầu chau lại, hắn nhìn Lý Mặc lạnh giọng hỏi: "Lý tiên sinh, hai vợ chồng chúng tôi ngủ chung với nhau còn cần anh cho phép sao?" Đối với sự bám riết của Lý Mặc hắn đã bắt đầu hết kiên nhẫn.

"Khụ khụ", Lý Mặc ho khan mấy tiếng, hắn chỉ tay một vòng quanh căn nhà, nhún vai cười càn rỡ, "Lãnh tiên sinh anh xem, cả căn nhà này đều làm bằng gỗ, ừm... có tiếng động gì đều nghe rất rõ ràng... ừm, cái kia... chịu không nổi ép buộc... "

Mặt của Lâm Y thoáng chốc đỏ đến mang tai, cô vội nắm lấy tay Lãnh Nghị định kéo hắn rời đi nhưng Lãnh Nghị vẫn đứng yên bất động, hắn chăm chú nhìn Lý Mặc rồi bật cười ha hả, "Lý tiên sinh yên tâm, tôi sẽ rất ôn nhu... nhất định sẽ không làm sập căn nhà này!"

"Ồ, tốt nhất là vậy!" Lý Mặc gật đầu, rồi như lại nghĩ ra điều gì, hắn chau mày nhắc nhở, "Với lại, Lãnh tiên sinh, có một trung đội bộ binh đóng quân quanh đây! Hy vọng anh lo nghĩ một chút đến cảm thụ của mọi người!"

Lãnh Nghị nheo mắt, khóe môi nhẹ câu lên, giọng vẫn trầm thấp, "Lý tiên sinh, anh lấy bông gòn nhét vào tai là được rồi!"

Lâm Y vừa thẹn vừa giận, cô mặc kệ hai người đàn ông đang mải đấu võ mồm một mình đi lên lầu; "Y Y... ", Lãnh Nghị lúc này mới ngừng đấu khẩu với Lý Mặc vội cất bước đuổi theo bỏ lại một mình Lý Mặc đứng chơ vơ giữa phòng khách...

Hai người vừa bước vào phòng, khoảnh khắc mà cửa vừa sập lại sau lưng hai người, Lãnh Nghị đã kéo Lâm Y vào lòng, bàn tay to dịu dàng nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, thâm tình nhìn cô gái...

*****

Gương mặt nhỏ nhắn đó vẫn tươi mát như một đóa tuyết liên ngàn năm, thảo nào năm đó các cô giáo đều gọi cô là "Hoa Nhi", càng nhìn cô, trong đầu Lãnh Nghị càng hiện rõ gương mặt của cô bé mà hắn cất giấu trong lòng đã lâu, gương mặt đó, cùng gương mặt nhỏ nhắn trước mặt hắn này, hoàn chỉnh hòa làm một.

Đây mới là Họa Nhi của mình! Họa Nhi trong lòng mình! Ánh mắt nhu hòa của Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng dị thường, giống như lần đầu tiên phát hiện ra một điều kỳ thú, lại giống như tìm lại được cảm giác ấm áp quen thuộc đã mất từ lâu, ánh mắt ấy, như muôn ngàn tia nắng mặt trời soi rọi vào ngày đông lạnh giá, sưởi ấm hết thảy vạn vật...

Lâm Y cuối cùng cũng nhận ra vẻ khác thường của Lãnh Nghị, nhất là ánh mắt kỳ lạ của hắn, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, khóe môi lộ ra một ý cười dịu dàng, bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang si ngốc nhìn mình của Lãnh Nghị sau đó trượt xuống, véo nhẹ sóng mũi cao thẳng kia, không kìm được lên tiếng hỏi bằng giọng nói mang đầy ý cười cùng một chút nghi hoặc: "Sao lại nhìn em như vậy?"

"Y Y", Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, giọng nói từ tính dễ nghe mang theo một sự kích động rất khác thường, "Em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?"

"Chuyện lúc nhỏ của anh? Hay lắm sao? Vì sao lúc này mới kể cho em nghe?" Lâm Y mỉm cười, bàn tay nghịch ngợm vuốt ve ngũ quan như tạc của người chồng yêu.

Lãnh Nghị cười cười, nhanh nhẹn bế cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô ngồi tựa vào thành giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay kéo cô vào lòng; cô gái lẳng lặc gối đầu lên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, đầu hắn hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát của cô gái, "Y Y, lúc nhỏ anh đã từng bị bắt cóc... "

"Ân, em có nghe rồi!" Lâm Y mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, cô sớm đã nghe Tương Mân nhắc đến chuyện lúc nhỏ Lãnh Nghị bị bắt cóc, là Tịch Họa cứu hắn.

"Là Họa Nhi cứu anh!" Giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa.

"Ân, em biết!" Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô lặng lẽ áp đầu lên ngực Lãnh Nghị, che miệng ngáp một cái, "Chuyện này em sớm đã biết rồi, không muốn nghe nữa, giờ em muốn ngủ!"

Lãnh Nghị bật cười âu yếm nhìn cô, giọng vẫn thật nhu hòa, "Hôm nay anh muốn kể với em thật chi tiết, em nhất định phải nghe!"

"Ân, được rồi, anh nói đi!" Đầu Lâm Y vẫn dán sát lên ngực Lãnh Nghị, cô thoải mái nhắm mắt lại, lầu bầu nói. Đối với chuyện Tịch Họa cứu Lãnh Nghị thế nào cô thật sự không muốn nghe, từ trong đáy lòng không hiểu sao luôn có một cảm giác bài xích nhưng Lãnh Nghị muốn nói thì cô sẽ lắng nghe.

"Lúc nhỏ khi anh bị đám người xấu bắt cóc sau đó giả vờ ngất xỉu mới, nhân lúc họ không đề phòng mới trốn ra được, cách chỗ anh trốn một bức tường là một rạp hát, anh trèo qua tường rào trốn vào trong rạp hát đó, sau đó chạy loạn đến một chỗ không biết là đâu ở phía sau rạp hát, nơi đó bị ngăn lại bởi một cửa kiếng, anh định đẩy vào nhưng cửa đã khóa chặt mà đám người xấu đang đuổi theo sát phía sau. "

"Lúc đó anh nhìn qua cửa kiếng thấy một cô bé mặc một chiếc váy màu trắng đang tập động tác xoay tròn, anh cố sức gõ cửa, cuối cùng cô bé đó cũng phát hiện ra anh, cô bé không cần suy nghĩ liền chạy đến giúp anh mở cửa. " Nói đến đây Lãnh Nghị cố ý dừng lại, đợi xem phản ứng của cô gái đang gối đầu lên ngực mình.

Quả nhiên, đôi mắt đen láy của Lâm Y mở lớn hơn, trong đầu cô loáng thoáng nhớ ra, lúc mình sáu tuổi năm ấy, dường như cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy, lúc cô đang tập múa thì nhìn thấy một cậu bé đang áp mặt lên cửa kiếng, mặt cậu bé đó lấm lem dơ bẩn vô cùng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cậu bé đó dùng sức đập mạnh lên cửa kính như muốn gọi cô đến cứu.

Nhớ đến đây, Lâm Y bất an nhỏm người dậy nhìn chồng, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang âu yếm nhìn cô, trong mắt là vô hạn tình yêu.

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Y, Lãnh Nghị vô cùng đắc ý, khóe môi hắn ý cười càng sâu, hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, đều đều kể tiếp, "Anh kể với cô bé là có người xấu đang đuổi theo anh, cô bé liền giấu anh dưới đống trang phục múa. Rồi sau đó bọn người xấu xông vào phòng, hỏi cô bé đó rằng có nhìn thấy anh hay không, cô bé đó rất dũng cảm, lắc đầu nói: "Cháu không thấy ai cả...", sau đó cô bé còn bị một tên trong bọn họ nhấc lên rồi ném xuống đất trở lại... "

Mắt Lâm Y càng mở to hơn, hoàn toàn chẳng còn chút buồn ngủ nào, cô nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô, khóe môi Lãnh Nghị độ cong càng lớn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Lâm Y ngẩn người hồi lâu mới nuốt nuốt nước bọt, lắp bắp nói, "Nghị... anh... đang kể chuyện của ai vậy?"

Lãnh Nghị mỉm cười nhìn người vợ yêu, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, dịu giọng nói, "Y Y, anh đang kể chuyện lúc nhỏ của anh, chuyện lúc tiểu Họa Nhi cứu anh... em, có thấy nó quen thuộc không?"

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, cô giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Lãnh Nghị ngồi thẳng dậy, cô mấp máy môi, thì thào nó: "Nhưng lần trước em hỏi anh, anh nói là... bị một nhóm người xấu đuổi giết, là Tịch Họa giúp anh tìm chỗ trốn mà?"

"Lần trước là anh vì không muốn nhắc lại chuyện đáng sợ năm đó cho nên trả lời qua loa cho xong thôi!" Mắt Lãnh Nghị sáng bừng lên.

Lâm Y ngơ ngẩn nhìn Lãnh Nghị, đúng vậy, Lãnh Nghị luôn không rất hào hứng nói về chuyện này, lúc đó cô cũng không muốn hỏi nhiều, đây là đề tài mà hai người vẫn luôn dè dặt khi nhắc đến. Lâm Y cũng chỉ hỏi hắn một lần, đó là lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Họa hôn mê nằm trên giường nhưng lúc đó quả thực Lãnh Nghị chỉ trả lời qua loa có lệ mà thôi, chính vì vậy mà Lâm Y chỉ biết lúc nhỏ Lãnh Nghị đã từng bị bắt cóc, là Tịch Họa cứu hắn, những chi tiết khác cô lại hoàn toàn không biết...

Lâm Y còn đang ngẩn người thì đã nghe giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên, "Y Y, em có biết phần tiếp theo của câu chuyện là thế nào không?"

Lâm Y mím môi như đang nhớ lại gì đó, thực ra lúc đó cô cũng chỉ mới sáu tuổi, đoạn trí nhớ đó vốn không khắc sâu, bởi vì sau khi cô giúp cậu bé kia báo cảnh sát xong thì không gặp lại cậu bé đó nữa, cũng không có ai nhắc lại chuyện đó với cô nên cô thậm chí không biết, cậu bé kia nhờ sự giúp đỡ của cô mà đã được cứu ra!

Điều duy nhất cô nhớ chính là sau khi trở lại thành phố G có nhắc qua với mẹ mình chuyện này nhưng chỉ là hời hợt kể lại có một cậu bé lang thang bị người xấu đuổi bắt được cô giấu ở dưới mớ trang phục múa sau đó giúp cậu bé báo cảnh sát, cậu bé kia vừa bẩn thỉu vừa đáng thương, hơn nữa còn rất đói, cô còn cho cậu bé ăn bánh!

"Y Y?" Lãnh Nghị nhìn cô gái đang đắm chìm trong hồi ức kia, nhẹ giọng lặp lại, "Em nói xem sau đó thì thế nào... "

"Sau đó", Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, "Em nhớ cậu bé đó ăn hết thức ăn của em, một cái bánh mình, một miếng chocolate... Sau đó, em chạy đi giúp cậu bé báo cảnh sát nhưng cô giáo của bọn em bận quá nên bảo em tự mình gọi điện thoại... "

"Y Y... " Cổ họng Lãnh Nghị như nghẹn lại trái tim đập loạn trong lồng ngực nhưng đáy mắt lòe lòe sáng, hắn vong tình kéo cô trở lại trong lòng mình, cúi xuống nhìn cô, "Em còn nhớ trước khi em chạy đi, cậu bé đó nói gì với em không?"

Lâm Y ngước lên nhìn chồng, vành mắt cũng bắt đầu ươn ướt, cô nghèn nghẹn nói, "Cậu bé đó nói, đợi khi lớn lên rồi sẽ cưới em làm vợ... "

"Y Y... " Hốc mũi Lãnh Nghị cũng ê ẩm chua xót, vòng tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn dường như chỉ muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, ấm ách nói, "Em mới là tiểu Họa Nhi của anh! Biết không Y Y, em mới là!"

Nước mắt Lâm Y trong chớp mắt rào rào rơi xuống, cô làm sao cũng không ngờ, tiểu Họa Nhi mà cô luôn tâm niệm trong lòng, tiểu Họa Nhi mà cô ghen lâu như vậy lại chính là bản thân cô! Cô làm sao cũng không ngờ được, chuyện nhỏ nhặt lúc nhỏ mà cô tưởng đã quên sau này lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy! Cô làm sao cũng không ngờ được, cậu bé vừa đói vừa bẩn thỉu lúc đó lại là Lãnh Nghị! Chuyện duyên phận chẳng lẽ lại thần kỳ đến thế sao?

"Đều tại anh... không phải anh nói Tịch Họa là tiểu Họa Nhi sao?" Lâm Y bật khóc nức nở, cô đấm thùm thụp lên lồng ngực tinh tráng của Lãnh Nghị, nói không thành lời, "Lúc đó anh vừa bẩn vừa đói, em... tưởng là một cậu bé lang thang thôi... làm sao lại nghĩ tới anh được!"

"Thực xin lỗi, Y Y... " Giọng Lãnh Nghị cũng nghẹn lại, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt trong suốt trên má rồi trượt xuống môi cô, nhẹ nhàng mút lấy, triền miên không chịu rời, đầu lưỡi nhiệt tình không ngừng quấn quýt dây dưa, khó rời khó bỏ...

Rất nhanh, miệng lưỡi giao triền đã không thỏa mãn được hai người, hô hấp của cả hai dần trở nên dồn dập hơn, người đàn ông nhẹ nhàng cởi từng nút chiếc áo của cô gái, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng đã hơi nhô ra của cô, đôi môi với những đường nét rõ ràng cắn nhẹ vành tai của cô gái, si mê gọi, "Y Y, tiểu Họa Nhi của anh... "

"Ưm... " Cô gái nhiệt tình đáp lại thâm tình của người đàn ông; nhanh chóng cởi ra những trói buộc trên người, người đàn ông quỳ gối giữa hai chân bị tách ra của cô gái, như một vị vua kiêu ngạo tuần tra lãnh địa của mình, tinh tế đánh giá từng tấc da thịt, từng đường cong mỹ miều của cô gái rồi âu yếm hôn lên từng tấc da thịt mượt mà kia...

Thân thể cô gái khẽ run lên, người đàn ông chậm rãi xoay người, hai tay chống hai bên sườn cô gái, nhẹ nhàng trầm người xuống, từng động tác đều hết sức dịu dàng như cô là một búp bê bằng sứ dễ vỡ vậy...

Nhiệt tình như lửa thiêu đốt cả hai, tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm nga không khống chế được lan tràn khắp gian phòng...

"Nghị... nhẹ chút... nhà gỗ... " Giọng có chút lo âu của cô gái vang lên giữa những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"Ừ, anh biết... Họa Nhi, tiểu Họa Nhi của anh... "

Đêm yên tĩnh vô cùng, ánh trăng ôn nhu chiếu vào cửa sổ, toàn bộ thế giới trong một khắc này đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại đôi nam nữ vong tình hòa nhịp cùng nhau trong một bản tình ca tuyệt vời.

*****

Trong một tiếng gầm khẽ, người đàn ông rốt cuộc ngừng động tác, hắn chống hai tay hai bên sườn cô gái, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu hơi cúi xuống mê muội nhìn đôi má còn đỏ ửng vì kích tình của cô gái, đôi mắt mê li như phủ một màn sương mờ, đáy mắt có một điểm sáng long lanh, cô luôn có một sự dụ hoặc trí mạng rất riêng đối với hắn...

"Y Y... " Đầu người đàn ông cúi thấp hơn, âu yếm hôn lên gương mặt thanh tú động lòng người kia, hai thân thể vẫn như cũ kết hợp cùng một chỗ, hắn thật sự không nỡ tách ra, cứ để sinh mệnh của hai người cũng như vậy gắn bó với nhau, vĩnh viễn cũng không xa rời...

Tiếng thở dốc dần đình chỉ, căn phòng trở lại yên ắng, chỉ có bầu không khí ấm áp thân mật quẩn quanh hai người, thật lâu sau cô gái mới nhẹ nhàng đẩy ra chủ nhân của đôi môi rất lâu không chịu rời đi cô...

Kích tình qua đi, chỉ còn lại đôi lòng sâu sắc hiểu nhau, thâm tình nhìn nhau, cô gái nhìn ngũ quan tuấn dật trước mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ theo những đường nét rõ ràng của môi hắn, mơn trớn mũi hắn, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm chứa chan vô hạn tình yêu kia, khóe môi lộ ra một nụ cười, giọng nói cũng mang đầy ý cười, "Thì ra cậu bé vừa bẩn vừa thối vừa đáng thương dán mặt vào cửa kiếng kia là anh... "

"Ừ", đáy mắt người đàn ông ngời sáng, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, thân thể vẫn như cũ không động đậy.

Tiếng cười nhỏ của cô gái bật ra, cô nhẹ nhàng động đậy thân thể, thân thể người đàn ông cũng theo đó mà buộc chặt, đáy mắt xao động những cơn sóng, hắn cắn môi, dường như cố gắng khống chế cơn sóng lòng đột nhiên dâng trào trong lòng, chợt nghe giọng nói mang đầy ý cười của cô gái lại vang lên, "Ừm... Nghị, dáng vẻ hoảng sợ, đáng thương kia có chút tổn hại đến hình tượng anh hùng của anh nha!"

Lãnh Nghị thâm thúy nhìn gương mặt tươi cười như hoa xuân mới nở của cô gái dưới thân, cố làm ra vẻ dọa người, "Thất vọng rồi sao?"

Cô gái vươn tay, vô cùng thân thiết niết sóng mũi cao thẳng của người đàn ông, vẫn cười thật rạng rỡ, "Ừm, thất vọng ghê lắm, thì ra Nghị lúc nhỏ là một người nhát gan... "

"À, thất vọng sao? Vậy giờ anh nhất định không thể làm em thất vọng nữa!" Đáy mắt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, giọng nói từ tính mang theo vô hạn ái muội, thân thể tinh tráng kia trong một khắc đó mãnh liệt tiến vào, đổi lấy một tiếng kêu sợ hãi của cô gái.

"Ô, đừng mà... Nghị, không được... " Cô gái khiếp sợ vô thố đẩy người đàn ông ra.

"Còn thất vọng nữa không?" Miệng làm ra vẻ hung dữ nhưng động tác vẫn thật ôn nhu.

"Không, không thất vọng... em nói đùa thôi mà... " Cô gái vừa đẩy người đàn ông ra vừa dỗ ngọt, "Nghị của em trong lòng em luôn là anh hùng... "

Lãnh Nghị bật cười trước vẻ đáng yêu của cô gái...

Cô gái tựa lưng vào bồn tắm mắt nhắm hờ, làn da như tuyết, đường cong mạn diệu, ngoại trừ vùng bụng hơi nhô ra, thân thể cô vẫn như thế hoàn mỹ. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp thư giãn rồi bế cô ra ngoài, ôm trở lại giường đặt cô nằm xuống còn mình thì đi đến bên sofa lục từ trong túi áo vest ra một chiếc túi gấm, mang nó quay trở lại giường.

Cô gái tựa vào ngực người đàn ông, mắt nhìn đăm đăm chiếc túi gấm trên tay hắn. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn chậm rãi lấy từ trong đó ra hai sợi lắc tay bằng bạc, cả hai sợi đều bởi vì thời gian quá dài mà chất bạc đã mất đi độ sáng, chỉ còn một màu xám xịt.

"Lắc tay!" Đáy mắt trong veo của cô gái lòe lòe sáng, kinh ngạc lẫn vui sướng kêu lên, cô vội đoạt lấy hai sợi lắc trên tay người đàn ông, "Hai sợi, đều là của em... Nghị, sao nó lại ở chỗ của anh?"

"Em làm sao mà mất nó cũng không nhớ sao?" Giọng Lãnh Nghị tràn đầy sủng nịch.

"Em... không nhớ ra, tóm lại là mất một sợi!" Nói đến đây sóng mắt cô thoáng xao động, đầu hơi ngước lên nhìn người đàn ông, "Lần trước em nhìn thấy một sợi lắc trong hộp trang sức của Tịch Họa, rất giống sợi lắc tay của em, lúc đó em đã nghĩ, không biết liệu có phải là sợi lắc mà em đã đánh mất rồi không? Nhưng không biết vì sao nó lại ở chỗ của Tịch Họa... "

"Là anh đưa cho Tịch Họa!" Lãnh Nghị mỉm cười, nhàn nhạt nói, "Lúc cô bé Họa Nhi bị một người xấu ném xuống đất, sợi lắc bị đứt rơi xuống gần chỗ anh, anh nhặt lên rồi vẫn luôn giữ nó bên người... Sau này Tịch Họa đến, anh đưa nó cho cô ấy... "

Mắt Lâm Y sáng bừng, cô nghịch nghịch sợi lắc bạc trong tay, giọng nhỏ xíu mang theo chút ấm áp, hạnh phúc, "Lúc em còn nhỏ thường hay sinh bệnh, bà ngoại em lấy sợi dây đeo đồng hồ của ông cố, nhờ người đánh cho em hai sợi lắc tay, nói là có thể phù hộ bình an, sẽ không sinh bệnh nữa, hơn nữa còn mang đến vận may... "

Vòng tay Lãnh Nghị đang ôm cô gái càng siết chặt hơn, cánh môi nhẹ vờn trên mái tóc cô gái, dịu giọng nói, "Y Y, anh phải cảm ơn sợi lắc tay này, là nó dẫn đường cho anh tìm lại được em!"

Hắn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, đôi môi đẹp mắt nhẹ câu lên, "Anh nhìn thấy một bức ảnh ở chỗ cô giáo Triệu Hà, thấy trong bức ảnh đó em đeo lắc tay nên mới biết, thì ra Tịch Họa không phải Họa Nhi, anh tìm sai người!"

Bàn tay đang nghịch sợi lắc của Lâm Y chợt ngừng lại, cô nắm chặt sợi lắc trong lòng bàn tay, đầu nhẹ áp lên ngực chồng, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi, "Nghị, Tịch Họa... giờ thế nào?"

Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, nhàn nhạt đáp, "Cô ấy đang ở chỗ Lâm Phong... "

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không nói gì nữa chỉ im lặng lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, Lãnh Nghị nhẹ vuốt sóng lưng của cô gái, dịu giọng nói, "Ngủ đi Y Y, sắp sáng rồi... "

Lâm Y nhẹ "Ân" một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, cô quả thực mệt muốn chết rồi, không lâu sau đã nghe được tiếng thở đều đều của cô, Lãnh Nghị nhìn cô, đáy mắt không giấu được tình yêu và cảm giác thỏa mãn, hắn nhẹ gỡ hai sợi lắc trong tay Lâm Y ra, đặt ở tủ đầu giường sau đó nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống...

Mà cùng một đêm đó, ở chung cư nơi có căn hộ của Lâm Phong, Hạ Tịch Họa nằm co ro trên giường, mắt mở thật lớn, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào, từ khi Lãnh Nghị xảy ra chuyện, cô gần như đêm nào cũng mất ngủ...

Cô đã từng nghĩ đến cái chết nhưng một khi nhớ đến cha mẹ già thì lại không hạ được quyết tâm. Nếu như cô chết rồi, còn ai gửi tiền cho họ? Cô cũng từng nghĩ qua trở lại tìm ba mẹ nhưng rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí, năm đó bởi vì một chút lòng tham hư vinh mà cô quên hết ơn dưỡng dục hai mươi năm của ba mẹ, giờ nghĩ lại cô thấy thật hổ thẹn...

Bên ngoài phòng khác truyền đến tiếng mở cửa, Tịch Họa biết Lâm Phong vừa trở về! Đôi mắt to lóe lên trong bóng tối rồi vội nhắm lại, giả vờ ngủ, sau đó cô nghe cửa phòng mình bị người thô lỗ đẩy ra nhưng không đẩy được, sau đó là tiếng rống giận của Lâm Phong, "Hạ Tịch Họa, cô mở cửa cho tôi!"

Tịch Họa mím chặt môi, mắt vẫn nhắm nghiền, không lên tiếng, đối với hành vi này của Lâm Phong cô đã quen đến thấy nó bình thường rồi. Nhưng lần này hình như không giống, Tịch Họa nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa liên hồi, tựa hồ như nếu không đập hỏng cánh cửa kia hắn thề không bỏ qua vậy!

Thân thể Tịch Họa khẽ run lên, cô không ý thức nắm chặt một góc chăn, cuối cùng cửa "phanh" một tiếng bị Lâm Phong đạp hỏng rồi Lâm Phong hùng hùng hổ đi vào, hắn mở đèn, căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng huỳnh quang.

Hạ Tịch Họa vụt ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt góc chăn, khiếp sợ nhìn người đàn ông mặt mũi hung ác, tràn ngập bất mãn đang đi đến bên giường kia, hắn càng đến gần thì mùi rượu từ người hắn càng bốc ra nồng nặc, rõ ràng Lâm Phong đã uống không ít.

Lâm Phong ngồi xuống bên giường Tịch Họa nhìn chằm chằm cô gái sắc mặt tái nhợt hoảng loạng, đang ngồi co ro nơi góc giường kia, không khỏi bật cười một tiếng khinh miệt, vươn tay hung hăng giật tung chiếc chăn mỏng Tịch Họa đang kéo che trên người. Trong tiếng kêu thất thanh của Tịch Họa, cả người cô bị hắn kéo sát vào lòng, cúi xuống hung ác nhìn cô, hơi rượu ập đến khiến Tịch Họa gần như không thở nổi, "Lãnh Nghị đã chết rồi, cô còn nhớ mong hắn? Có phải muốn cùng chết với hắn mới cam lòng không? Ngu ngốc!"

Đáy mắt Tịch Họa bừng lên một tia hận ý, cô cắn môi, gằn giọng, "Các người đã hứa với tôi sẽ không giết anh ấy... "

"Ha ha ha ha... " Lâm Phong bật cười cuồng dã, "Không giết hắn, lưu hắn lại cho cô hưởng dụng sao?" Trong tiếng cười, bàn tay Lâm Phong hung hăng bấu lấy cằm cô gái nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt hắn; nhìn thấy gương mặt hoảng loạn vô thố nhưng vẫn xinh đẹp vạn phần của Tịch Họa, giọng Lâm Phong chợt trở nên dị thường ôn nhu, "Ân, tôi cũng có thể thỏa mãn cô vậy!"

"Đừng!" Trong mắt Tịch Họa lộ rõ sự khiếp sợ, cô khản giọng gào lên, "Anh đừng đụng vào tôi!"

"Vì sao tôi không thể đụng cô?" Lâm Phong phun đầy hơi rượu trong nụ cười hung ác, "Ngu ngốc, ngày mai tôi sẽ tiếp nhận vị trí phó tổng của LS quốc tế khu vực Trung Quốc, lại qua mấy ngày nữa, tôi sẽ trở thành tổng giám đốc, sau đó chúng tôi sẽ sửa LS quốc tế thành Lâm thị, tiếp đó sẽ chuyển đến biệt thự của nhà họ Lãnh... Ừm, không còn Lãnh Nghị thì còn tôi, cô còn không hài lòng sao?"

"Anh vĩnh viễn cũng không bằng được Lãnh Nghị!" Tịch Họa cắn môi, lạnh giọng nói.

Đáy mắt Lâm Phong mây đen cuồn cuộn, hắn hung ác nhìn cô gái trước mặt, giọng đầy phẫn nộ, "Được, giờ tôi sẽ cho cô biết tôi có bằng Lãnh Nghị hay không! Cô phải nhớ kỹ, tôi mới là người đàn ông của cô, không phải hắn!"

Lời còn chưa dứt thì Tịch Họa đã bị Lâm Phong hung hăng áp xuống giường, giữ chặt lấy cô, soạt soạt mấy tiếng, chiếc áo ngủ mỏng manh trên người Tịch Họa đã bị xé tan nát, trong tiếng kêu thất thanh của Tịch Họa, hắn rất nhanh đã dỡ xuống vật che chắn cuối cùng; cô gái lõa thân thể co rúm người trên giường, run giọng cầu xin: "Đừng vậy mà, tôi xin anh, đừng mà... "

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)