Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 120

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 120
Tìm được họa nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bình thường cho dù Lâm Y lạnh nhạt đến mấy, cho dù Lâm Y nổi cáu đến mấy Lãnh Nghị cũng sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm cô, nói những chuyện không đầu không đuôi để làm cô vui! Nhưng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào của Lãnh Nghị... Lâm Y mím môi, cố chống lại cơn buồn ngủ cầm sách lên xem tiếp...

Mười giờ, vẫn chưa nhận được điện thoại! Lâm Y vẫn cầm quyển sách trên tay, đôi mắt đen láy có chút trống rỗng, Lãnh Nghị sao vậy? Chậm rãi gập sách lại đặt lên tủ đầu giường, Lâm Y đờ đẫn nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, một suy nghĩ chợt xẹt qua đầu Lâm Y: Liệu có phải bởi vì bệnh của Lãnh Nghị trở nặng nên không thể gọi điện cho mình không? Suy nghĩ này lập tức khiến Lâm Y khiếp sợ không thôi! Cô vội chống tay ngồi dậy lục tìm trong túi xách định tìm điện thoại di động của mình.

Nhưng lục tung cả túi xách lên Lâm Y vẫn không thấy điện thoại của mình đâu! Điện thoại đâu rồi? Mày Lâm Y bất giác chau lại, chẳng lẽ mất rồi sao? Thảo nào không nhận được cuộc gọi nào của Lãnh Nghị.

Lâm Y mím môi lục lại trí nhớ xem điện thoại của mình có thể ở đâu, có thể rơi ở chỗ nào nhưng nghĩ mãi cô vẫn nghĩ không ra, cả ngày hôm nay cô vốn không dùng đến điện thoại nhưng... tối hôm qua rõ ràng điện thoại vẫn còn kia mà!

Suy nghĩ một thoáng rồi Lâm Y hỏi vọng ra ngoài: "Linh Nhi, em ngủ chưa?"

"Dạ chưa!" Tiếng Linh Nhi lập tức vọng đến, "Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?"

"Linh Nhi, có nhìn thấy điện thoại của tôi đâu không? Sao tôi tìm không thấy!" Lâm Y vội hỏi.

"Điện thoại? Thiếu phu nhân, tôi không thấy, hay là để mai tôi giúp cô tìm?" Tiếng Linh Nhi vọng vào.

"Ừ... cũng đành thế thôi!" Lâm Y thấp giọng nói, cô do dự một lát rồi lại hỏi, "Linh Nhi, điện thoại của em cho chị mượn dùng một chút được không? Chị... sợ Lãnh Nghị tìm chị không được sẽ lo lắng... "

"Dạ được!" Bên ngoài phòng, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô chậm rãi lấy điện thoại dưới gối ra, thuần thục ấn phím tắt máy rồi lên tiếng, giọng có chút đáng tiếc, "Haizz, xin lỗi thiếu phu nhân, điện thoại của tôi hết pin rồi, ừm, tôi lại quên mang theo cục sạc... "

"Vậy... vậy thôi đi... " Lâm Y chau mày vẻ bất đắc dĩ, cô chỉ đành chậm rãi nằm xuống lại, tắt đèn, phòng ngủ lập tức chìm trong bóng tối nhưng đôi mắt đen láy của Lâm Y vẫn mở lóe sáng thật lâu thật lâu...

Sáng hôm sau lúc Lâm Y và Linh Nhi thức dậy rời giường, Từ Nhất Hạo, Lý Mặc và tiểu Vương đã đợi sẵn dưới lầu, thấy Lâm Y bước xuống, Từ Nhất Hạo mỉm cười, "YY, hôm nay chúng ta đến bờ hồ câu cá, con thấy thế nào? Ừm, câu được cá, nói rõ nhé Lý Mặc, hôm nay do cậu phụ trách nấu!"

"Lý Mặc có thể nấu ăn sao?" Lâm Y mỉm cười trêu Lý Mặc.

"Đương nhiên là tôi biết nấu, khụ khụ, cô không tin, tối nay cho cô với ba cô thưởng thức tay nghề của tôi, để hai người bình phẩm xem!" Đôi mắt tinh anh của Lý Mặc híp lại, nhìn Lâm Y mỉm cười.

"Tôi chờ xem!" Từ Nhất Hạo sảng khoái cười.

"Ba", Lâm Y nhìn Từ Nhất Hạo, "Điện thoại của con bị mất rồi, từ tối qua đến giờ tìm mãi mà không được!"

"Ồ!" Đáy mắt Từ Nhất Hạo thoáng qua một tia xao động, sau đó ông cười vẻ thoải mái, "Điện thoại mất rồi thì mua cái mới, ừm, đợi khi chúng ta trở về, ba mua cho con một cái!"

"Không phải, giờ con không có điện thoại để dùng!" Lâm Y chau mày, ngừng lại một chút rồi thấp giọng nói, "Ba, ba cho con mượn điện thoại của ba đi, con muốn gọi điện thoại cho Lãnh Nghị... Anh ấy không gọi được cho con chắc sẽ lo lắm... "

"Ồ, được... " Từ Nhất Hạo lại cười, sau đó cho tay vào túi tìm điện thoại, thật vất vả mới lấy được điện thoại ra, vừa mở lên xem thì ông đã chau mày nhìn Lâm Y, "Y Y, điện thoại của ba hết pin rồi... Ân, tiểu Uông, có mang cục sạc của tôi đến đây không?"

"Khụ... cái đó, thị trưởng... " Tiểu Uông nhất thời không biết ý của Từ Nhất Hạo là sao, anh ta nhìn sếp mình như muốn tìm được manh mối gì trên mặt ông nhưng lại không phát hiện được gì nên chỉ đành thấp giọng nói, "Tôi cũng không biết nữa... khụ, lát nữa tôi giúp ngài tìm xem, trong túi thì không có... "

"Vậy Lý Mặc, cho tôi mượn điện thoại một chút!" Lâm Y nhăn mặt, cô quay nhìn sang Lý Mặc chìa tay ra.

"Cái này... " Mắt Lý Mặc thoáng nhướng lên, hắn lục tìm trong túi, rốt cuộc chỉ lấy ra được một bao thuốc, hắn vẩy vẩy bao thuốc trước mặt Lâm Y, nhăn mặt, "Ồ... điện thoại của tôi đâu nhỉ? Sao cũng không thấy chứ?"

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Y, hắn vội cười, lấp liếm nói, "Ừm, điện thoại của tôi chắc là ở đâu đó thôi, chắc ở trên lầu, sáng nay vội quá tôi quên mang xuống... "

Lâm Y nhìn Lý Mặc như dò xét, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô Lý Mặc mỉm môi cười, rút ra một điếu thuốc, nói vội: "Tôi đi hút điếu thuốc đã... " Nói chưa dứt lời thì bóng dáng cao gầy của anh ta đã mất hút.

Lâm Y cắn môi, vụt quay sang tiểu Uông chìa tay về phía anh ta, "Thư ký Uông, vậy cho tôi mượn điện thoại của anh một lát!" Tiểu Uông vừa há miệng định nói gì thì Lâm Y đã chặn lại, "Đừng nói là quên đem, hết pin gì đó, vừa nãy lúc xuống lầu tôi còn thấy anh đang gọi điện thoại!"

"À... ồ... " Tiểu Uông vội quay nhìn sang Từ Nhất Hạo như cầu cứu, Từ Nhất Hạo quay sang hướng khác mặc kệ anh ta. Tiểu Uông nuốt nuốt nước bọt, chỉ đành cho tay vào túi, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra cho Lâm Y, con không quên lén nhìn sắc mặt của Từ Nhất Hạo.

Lâm Y nghi hoặc đón lấy điện thoại từ tay tiểu Uông, bắt đầu ấn phím nhưng đầu kia rất nhanh truyền đến một giọng nói máy móc: "Số máy bạn gọi hiện không liên lạc được..."

Không liên lạc được? Lâm Y ngẩn người, lúc này sao Lãnh Nghị lại tắt máy nhỉ? Hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, đứng ngây người hồi lâu; thấy dáng vẻ cô như vậy, Từ Nhất Hạo cười nói: "Y Y, sao vậy? Không gọi được sao?"

"Ba, sao giờ này Lãnh Nghị lại tắt máy chứ?" Lâm Y chau mày, như nói với Từ Nhất Hạo lại như đang tự lẩm bẩm, "Anh ấy... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"

"Chắc là không đâu", Từ Nhất Hạo đưa tay khoác lên vai Lâm Y, trầm giọng nói, "Yên tâm, ba bảo đảm với con Lãnh Nghị sẽ không sao ... Ừm, ngày hôm qua tiểu Uông còn chạy về thành phố H một chuyến thăm nó kia mà, phải không tiểu Uông?"

"Phải phải phải... " Tiểu Uông vội cười đáp, "Lâm tiểu thư, hôm qua đúng là tôi đã đến thành phố H, còn chạy đến bệnh viện thăm Lãnh tiên sinh nữa!"

"Thật sao?" Lâm Y vội nhìn sang tiểu Uông rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt, giọng nhẹ như gió thoảng, "Vậy... vì sao anh ấy lại tắt máy?"

"Khụ khụ... chuyện này hả, có lẽ là có một cuộc họp quan trọng!" Từ Nhất Hạo cố làm ra vẻ thoải mái, "Y Y, con cũng biết đó, lúc ba có những cuộc họp quan trọng cũng sẽ tắt điện thoại mà!"

Lâm Y lúc này mới hơi thả lỏng, rồi cô nghe tiếng Từ Nhất Hạo vang lên bên tai, "Haizz, tiểu Uông, gọi Lý Mặc qua đi, chúng ta xuất phát thôi, đi câu cá... "

Lúc này nơi tòa trang viên biệt thự ở sườn núi ngoài ngoại ô thành phố H, Lãnh Nghị đang ngả người nơi sofa, ánh mắt sắc bén lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy, trước mặt hắn là Lưu Dũng và tiểu Trương, trên bàn trà trước mặt tiểu Trương là đủ loại máy móc, anh ta đang đeo tai nghe, chăm chú nghe ngóng gì đó...

Lát sau tiểu Trương quay sang báo cáo với Lãnh Nghị, "Thiếu gia, bên phía tổng bộ của LS quốc tế ở Paris thạm thời chưa có động tĩnh gì, Lãnh tiên sinh vẫn đang rất an toàn... nhưng hình như vài vị chủ quản cấp cao đã bắt đầu hành động, điện thoại liên lạc với Lãnh Thành khá thường xuyên... "

Lãnh Nghị khẽ gật đầu, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: "Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi! Tôi phỏng đoán họ sẽ hành động trong một hai ngày tới thôi, sẽ không kéo dài quá lâu đâu. Báo với Lý Tân, không được hành động lỗ mãng, nhất định phải đợi họ ra tay trước, đợi người của họ toàn bộ lộ diện thì hai phía chúng ta mới được thu lưới... "

"Hiểu rõ!" Tiểu Trương vội gật đầu rồi tiếp tục quay về với công việc.

Khoảng hơn hai giờ chiều hôm đó, Lãnh Nghị vẫn còn ngồi ở trước máy nghe lén, lúc này điện thoại của Lưu Dũng chợt đổ chuông, anh ta lấy ra nhìn, trên màn hình là một dãy số xa lạ, thoáng do sự một chút rồi Lưu Dũng bước ra khỏi phòng đón nghe, Lãnh Nghị vẫn bình thản ngồi nơi sofa.

Không lâu sau Lưu Dũng đã trở lại, anh ta thoáng nhìn về phía Lãnh Nghị, bước nhanh đến rồi thấp giọng nói bên tai hắn, "Vừa nãy cô giáo Triệu Hà gọi điện đến... "

Mày Lãnh Nghị lập tức nhướng cao lên, nhìn Lưu Dũng chằm chằm chờ câu sau của hắn, "Cô Triệu nói bà tìm không được ngài, gọi đến số của ngài vẫn luôn khóa máy, lại bởi vì lần trước tôi cũng có lưu lại số điện thoại cho bà nên mới gọi cho tôi!"

Mắt Lãnh Nghị híp lại, trầm giọng nói, "Nói trọng điểm!"

"Dạ, thiếu gia!" Giọng Lưu Dũng vẫn trầm thấp, mắt lòe lòe sáng nhìn Lãnh Nghị, "Cô giáo Triệu Hà nói mấy ngày nay bà đã liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp có tham gia hội diễn văn nghệ ngày một tháng sáu ấy, cuối cùng xác nhận cô bé mà ngài nhắc đến là từ thành phố G đến, là múa chính của đội múa thành phố G, cụ thể tên là gì thì bà không nhớ, nhưng bà nói nếu như ngài đi thành phố G tìm lại những giáo viên năm đó, hẳn là có thể biết được tên của cô bé đó... "

"Múa chính của đội múa của thành phố G?" Tim Lãnh Nghị bất chợt đập dồn, đôi mắt đen thẳm sắc bén nhìn Lưu Dũng, Lưu Dũng cũng nhìn hắn, nhè nhẹ gật đầu.

Mắt Lãnh Nghị bừng sáng lên, hắn cắn chặt môi; không biết vì sao, hình bóng của Lâm Y trong chớp mắt đó lại lướt qua đầu hắn, hắn còn nhớ bức ảnh chụp được phóng lớn treo trên tường phòng khách nhà cô, tuy rằng năm đó tiểu Họa Nhi đã cứu hắn lớn hơn một chút nhưng nụ cười đó, gương mặt đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã cảm thấy quen thuộc là thế!

Chỉ là lúc đó hắn thế nào cũng không nghĩ ra Y Y của thành phố G và tiểu Họa Nhi có liên quan gì với nhau! Rồi hắn lại nhớ đến hình ảnh Lâm Y mặc áo cưới xoay tròn trước gương, hình ảnh đó cùng hình ảnh tiểu Họa Nhi xoay tròn lúc nhỏ giống y như đúc!

"Là Y Y... " Lãnh Nghị thì thào, hắn đứng bật dây, đáy mắt như phủ một màn sương mờ, trong mắt có kinh ngạc, có vui sướng, có bất ngờ, có khẩn trương, nhiều hơn nữa là không thể tin được...

*****

Hắn vẫn luôn cho rằng những diễn viên nhí trong hội diễn văn nghệ năm đó là của thành phố H, vậy Họa Nhi chắc chắn cũng là người của thành phố H! Thế nào hắn cũng không ngờ được lại có các đoàn từ những vùng khác được mời đến đấy biểu diễn!

Lưu Dũng kinh ngạc nhìn biểu cảm của Lãnh Nghị, thật lâu sau mới thấp giọng nói, "Thiếu gia, ngài xác định, tiểu Họa Nhi là thiếu phu nhân sao?"

Lãnh Nghị đĩnh đạc đứng đó, trả lời Lưu Dũng bằng giọng nói từ tính dễ nghe của mình, "Lưu Dũng, đến thành phố G với tôi một chuyến... Tiểu Trương, nơi đây giao cho cậu, có chuyện gì lập tức báo lại với tôi! Nhớ kỹ, giờ chúng ta phải lấy tĩnh chế động!"

Tiểu Trương vội đáp một tiếng "Được!" sau đó lại trở lại với công việc, Lưu Dũng thì chau mày nói: "Thiếu gia, lúc này đây ngài đừng lộ mặt, rất có khả năng sẽ bị đối phương phát giác... Hơn nữa, ngài cũng biết, lúc này thiếu phu nhân không có ở thành phố G, cô ấy với ba mình đang ở thôn trang nghỉ dưỡng trong núi.... "

"Tôi nhất định phải đi một chuyến, nơi đó chắc chắn có những đồ vật lúc nhỏ của Y Y... " Lãnh Nghị không nghe lời khuyên can của Lưu Dũng, hắn bước thẳng ra ngoài, lúc này đây lòng của hắn, tâm trí của hắn sớm đã bay đến căn hộ nhỏ trong khu nhà cũ kỹ ở nội thành thành phố G, hắn tin chắc ở đó nhất định có thể tìm thấy những chứng cứ thiết thực chứng minh Lâm Y là tiểu Họa Nhi...

Lưu Dũng chỉ đành cất bước đuổi theo, vừa đi vừa lấy điện thoại chỉ huy mọi người tập họp cùng bảo vệ thiếu gia đến thành phố G...

Bởi vì muốn che dấu tai mắt nên Lãnh Nghị đổi một chiếc xe khác, hắn và Lưu Dũng ngồi một chiếc xe, hai chiếc xe còn lại chỉ theo từ xa, tận lực không để người khác nhận ra ba chiếc xe là cùng một đội để tránh sự nghi ngờ không đáng có.

Mấy chiếc xe lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự trên sườn núi thẳng hướng đường cao tốc, bon bon chạy về hướng thành phố G...

Lúc đến nơi thì đã là tối muộn, bởi vì đề phòng nên nhóm người của Lãnh Nghị chỉ dám dừng xe ở một nơi cách khu nhà của Lâm Y rất xa sau đó mấy vệ sĩ tản ra, bố trí khắp khu nhà sau đó một chiếc xe mới chậm rãi tiến vào trong bãi đỗ xe của khu nhà, trên cửa kính xe đã có một máy theo dõi hồng ngoại lắp sẵn...

Sau khi bố trí dày đặc xong, xác nhận không bị ai theo dõi rồi Lãnh Nghị mới nương theo bóng đêm, dưới sự yểm trợ của những vệ sĩ lén lút tiến vào tòa nhà nơi có căn hộ của Lâm Y, tiến thẳng lên lầu.

Bởi vì Từ Nhất Hạo và Lâm Y đều không có ở nhà nên người làm, má Triệu cũng trở về nhà mình, vì vậy lúc này đây căn hộ của Lâm Y không có một bóng người; Lãnh Nghị dùng chìa khóa vạn năng dễ dàng mở ra cửa chính, cả căn hộ chìm trong bóng tối tĩnh lặng, Lãnh Nghị nghe ngóng một lúc rồi nhanh nhẹn tiến vào.

Bật đèn pin trong tay lên, Lãnh Nghị quét một vòng nơi bức tường có treo bức ảnh của Lâm Y lúc còn nhỏ, rồi tập trung nơi bức ảnh đó, trong ảnh cô bé Lâm Y gương mặt tròn tròn xinh xắn cười rạng rỡ là thế... Bức ảnh này rõ ràng là được chụp sau hội diễn năm đó, cô bé trong ảnh lúc này đã lớn hơn khá nhiều, thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi...

Bức ảnh này, khi Lãnh Nghị lần đầu tiên đến nhà Lâm Y đã nhìn thấy, lúc đó hắn đã lập tức có cảm giác đã từng quen biết, lúc đó Lãnh Nghị còn tự cảm thấy kỳ lạ nhưng rất nhanh lại cho qua cảm giác đó bởi hắn nghĩ các cô bé lúc còn nhỏ dáng vẻ chắc là không khác nhau mấy!

Nhìn bức ảnh, đáy mắt Lãnh Nghị không dấu được một tia vui sướng, khóe môi cũng nhẹ câu lên một nụ cười, hắn tiến đến một bước, ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sáng lạn của cô gái, không tự chủ được bật lên một tiếng nỉ non; "Họa Nhi... "

Rời phòng khách Lãnh Nghị nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Y đi vào, chậm rãi quét đèn pin một vòng quanh căn phòng nhỏ rồi dừng lại nơi một quyển album cũ nằm trên giá sách, mắt hắn sáng lên, khóe môi cũng nhẹ câu lên, bước đến rút quyển album ra; mỗi lần hắn đến đây đều rất vội vàng, không có thời gian xem những quyển album cũ của Y Y, không biết trong đó có thứ mà hắn muốn tìm không...

Những ngón tay thuôn dài của Lãnh Nghị chậm rãi lật từng trang ảnh đã ố vàng, kỹ lưỡng nhìn xem gương mặt thanh thuần xinh xắn của Lâm Y lúc nhỏ cùng nụ cười sáng lạn như một đóa hoa mới nở của cô; càng xem, tim Lãnh Nghị càng không tự chủ được thình thịch đập loạn...

Bên trong vốn không có nhiều ảnh, cũng không nhìn thấy bức ảnh nào có liên quan đến buổi biểu diễn ở thành phố H nhưng Lãnh Nghị vẫn xem thật cẩn thận, thật chậm rãi, đột nhiên mắt hắn dính cứng nơi một bức ảnh, trong ảnh, Lâm Y mặc một chiếc váy trắng, trên hai cổ tay tròn trịa là hai sợi lắc tay bằng bạc trông thật quen mắt...

Lắc tay! Mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt lòe lòe sáng, khóe môi ý cười càng sâu, hắn nhìn chằm chằm hai sợi lắc tay trên tay cô bé Lâm Y! Quả nhiên, Y Y chính là tiểu Họa Nhi! Tim Lãnh Nghị vì hồi hộp và hưng phấn mà gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng...

Xem ra Lâm Y có hai chiếc lắc tay giống nhau, một chiếc là hắn nhặt được, vậy còn một chiếc nữa đâu? Cô ấy sẽ cất nó ở đâu? Lãnh Nghị vụt ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi hắn run run đặt quyển album trở lại giá sách sau đó quét đèn pin một lần nữa khắp căn phòng, ánh mắt sắc bén tìm kiếm khắp nơi, lật từng ngăn tủ sau cùng, một chiếc hộp bằng thiết trong một ngăn tủ đầu giường đập vào mắt Lãnh Nghị, mắt hắn sáng lến, hắn nhớ lần trước lúc trở về đây cũng không nhìn thấy chiếc hộp này.

Lãnh Nghị sải bước đến gần, nhấc chiếc hộp thiếc lên xem, chiếc hộp đã cũ kỹ lắm rồi, bốn góc hộp đã có hiện tượng rỉ sét, bàn tay bởi vì hồi hộp mà run run của Lãnh Nghị chậm rãi bật nắp chiếc hộp thiếc ra.

Dưới ánh sáng đèn pin, Lãnh Nghị vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những món đồ chơi nhỏ xíu đủ màu sắc thường thấy của các cô bé, nhưng ánh mắt hắn rất nhanh dừng lại ở một chiếc lắc tay thô sơ bằng bạc nằm lẫn trong đó, đôi mắt thâm thúy lập tức lòe lòe sáng, hắn hưng phấn run tay nhẹ nhàng nhặt sợi lắc ra.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, Lãnh Nghị tỉ mỉ xem xét sợi lắc tay, rõ ràng nó giống hệt với sợi lắc mà Lãnh Nghị đã nhặt được năm đó, cùng một kiểu lắc tay được làm từ những vòng tròn nhỏ xâu lại với nhau, trên sợi lắc tay cũng có hai trái tim cũng bằng bạc được chế tạo thô sơ dùng để trang trí, phía sau hai trái tim đều có thể nhìn thấy rõ ràng chữ "X" được khắc trên đó.

Lúc này Lãnh Nghị đã hoàn toàn hiểu rõ, chữ "X" này là chữ đầu tiên của họ "Từ" chứ không phải họ "Hạ"!

Lãnh Nghị cẩn trọng rút trong túi áo vest ra một chiếc túi gấm, trút một sợi lắc tay bằng bạc từ trong túi gấm ra, ngơ ngẩn nhìn hai sợi lắc tay thô sơ bằng bạc giống hệt nhau trên hai tay mình... tim trong một giây phút đó dường như ngừng đập, thời gian cũng như đông lại. Thì ra... thì ra tiểu Họa Nhi của mình vẫn luôn ở bên cạnh mình... Vành mắt của người đàn ông cường ngạnh kia trong một khoảnh khắc dường như cũng ẩm ướt...

"Y Y, tiểu Họa Nhi của anh... " Lãnh Nghị run giọng thì thào, "... là anh không tốt, anh không nên né tránh kể lại cho em chuyện lúc nhỏ bị bắt cóc, anh nên kể rõ với em chuyện tuổi thơ của anh... anh vẫn luôn cho rằng Tịch Họa là Họa Nhi, cho nên anh lãng phí ngần ấy thời gian, không theo đuổi cảm giác ban đầu của mình, không nghĩ đến em mới chính là Họa Nhi!

Rốt cuộc Lãnh Nghị đã hiểu vì sao lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lâm Y trên sân khấu làm động tác xoay tròn kia lại có cảm giác quen thuộc là thế, thân thiết là thế; vì sao mỗi lần nhìn cô hắn đều có một ý nghĩ mãnh liệt muốn giữ cô bên cạnh hắn; vì sao mỗi lần có cô bên cạnh, lòng hắn đều trở nên an ổn là vậy, bình tĩnh là vậy; vì sao hình ảnh cô mặc áo cưới xoay tròn lại trùng lặp với hình ảnh tiểu Họa Nhi xoay tròn...

Bởi vì Y Y chính là "tiểu Họa Nhi"!

Bởi vì đơn giản là vậy!

Bởi vì Y Y chính là "tiểu Họa Nhi", Lãnh Nghị lại một lần nữa phỉ nhổ chính mình, đã từng, hắn vì một người con gái không phải Họa Nhi mà làm tổn thương cô sâu sắc đến vậy, bỏ lại cô cô độc một mình trong đêm tiệc sinh nhật đó, bỏ cô một mình trong thành phố đông đúc này, khiến cô suýt nữa bị hại chết, hại hắn suýt nữa mất đi cô! Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc tràn ra khóe mắt hắn...

Chính ngay lúc này, điện thoại trong túi Lãnh Nghị rung lên, đây là điện thoại cùng số điện thoại mới của hắn, chỉ có một vài nhân vật quan trọng biết được số điện thoại này; Lãnh Nghị nén cảm xúc, cầm điện thoại lên xem, là Lưu Dũng gọi, đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói lo lắng của anh ta: "Thiếu gia, tiểu Trương vừa mới báo tin, bên Paris, Lãnh Thành đã dẫn người tiến vào văn phòng tổng giám đốc, giam lỏng lão tổng giám đốc!"

Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn chậm rãi cho hai sợi lắc tay vào túi gấm rồi cẩn thận cất vào túi áo trong, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Tốt! Chúng ta tiếp tục chờ, đợi hành động tiếp theo của bọn họ!"

Lưu Dũng thoáng chau mày, không kìm được lên tiếng nhắc nhở, "Ngài còn chưa quyết định thu lưới sao? Tôi sợ ông ta làm gì bất lợi với lão tổng giám đốc!"

"Không đâu!" Giọng Lãnh Nghị lạnh mà cương ngạnh, "Bước tiếp theo ông ta sẽ ép cha tôi thoái vị, đem quyền thừa kế trao đến tay ông ta sau đó mượn danh nghĩa của cha tôi, danh chính ngôn thuận cơ cấu lại công ty, lúc đó mới chính thức nắm quyền khống chế LS quốc tế trong tay... Chúng ta phải đợi đến lúc người của bọn họ toàn bộ trồi lên mặt nước mới một lần thu trọn lưới!"

"Dạ, thiếu gia!" Lưu Dũng thấp giọng đáp.

"Còn bây giờ... " Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, mắt lòe lòe sáng, "... chúng ta đến thôn trang nghỉ mát trong núi, tôi phải gặp Y Y... "

"Thiếu gia, không nên... rất có thể thiếu phu nhân đang ở dưới sự giám sát của đối phương, đi như vậy, rất dễ bị lộ! Sợ là sẽ bị tập kích... " Lưu Dũng không khỏi lo lắng nhắc nhở.

Lãnh Nghị quắc mắt, giọng lạnh như băng, "Hừm, tôi chờ bọn họ! Nếu như tôi đoán không nhầm, sau khi ép cha tôi nhượng quyền thừa kế, bước tiếp theo của bọn họ là đối phó đứa bé trong bụng Y Y!"

Lúc này Lưu Dũng dường như mới hiểu ra, anh ta còn chưa kịp đáp lời thì Lãnh Nghị đã ngắt điện thoại...

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)