Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 119

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 119
Nguy hiểm trùng trùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Lữ Thần bước vào phòng, Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa, hai chân bắt treo nhau, tay khoanh trước ngực, trên mặt vẫn là vẻ lạnh mạc thường thấy, khi ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía Lữ Thần vừa tiến vào cửa, đáy mắt một mảnh mênh mông sâu thẳm, nhìn không rõ đang suy nghĩ gì.

Ngồi đối diện với Lãnh Nghị nơi sofa là Lý Tân, cô mặc một bộ đồ y tá màu trắng, trang điểm đơn điệu; mắt Lữ Thần hơi lóe lên, Lý Tân ra mặt, nhất định là có chuyện lớn...

Lý Tân thấy Lữ Thần bước vào, trên gương mặt lạnh lùng của cô chỉ lộ một ý cười nhàn nhạt, sau đó bình thản nói: "Thiếu gia, tôi cáo từ trước!"

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, Lý Tân nói rồi đứng dậy, lấy từ trong túi ra một mái tóc giả thành thạo đội lên, lại đội mũ dành cho y tá lên sau đó mới đẩy xe thuốc nhỏ của y tá tuần phòng, lại quay về phía Lãnh Nghị khom lưng chào rồi mới đẩy xe đi...

Nhìn bóng lưng Lý Tân rời đi, lúc này Lữ Thần mới nhìn sang Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghị đang nhìn mình, đáy mắt Lữ Thần có chút xao động, hắn cười nhẹ, đầu hơi cúi xuống né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, lòng thầm suy nghĩ xem làm sao mở lời nhưng không biết nói sao mới phải, nhất thời ngồi ngẩn người không nhúc nhích mãi cho đến khi giọng nói lạnh mạc của Lãnh Nghị vang lên: "Lữ Thần, cậu muốn gặp tôi, có chuyện gì sao?" thì Lữ Thần dường như mới hoàn hồn lại, hắn cắn môi, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói, "Lãnh thiếu, buông tha cho Tịch Họa... "

Đáy mắt thâm trầm của Lãnh Nghị hơi có chút xao động, hắn nhìn Lữ Thần chưa vội trả lời, đợi câu tiếp theo của hắn. Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục nói, "Tôi biết anh không có bệnh... thực ra Tịch Họa, cô ấy vốn không bỏ thuốc vào thức ăn của anh! Chuyện này anh rõ ràng nhất!"

Ánh mắt cường thế bức người của Lãnh Nghị bắn về phía Lữ Thần, giọng lạnh đi: "Cậu sớm đã biết cô ấy bỏ thuốc tôi, đúng không?"

Lữ Thần nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi anh, Lãnh thiếu, tôi không có ý phản bội anh, tôi... chỉ muốn bảo vệ Tịch Họa... Tôi cũng là do một lần giúp cô ấy sửa sang lại hòm thuốc nên mới tình cờ phát hiện hai lọ thuốc --- tôi đã lén đổi thuốc trong hai lọ đó thành vitamin rồi... "

Lãnh Nghị hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lữ Thần, Lữ Thần mím môi, ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng sau đó tôi phát hiện, thuốc mà tôi đổi trong lọ thuốc vốn là để cho anh uống thì căn bản là không hề động đến một viên nào; còn thuốc để cho Lâm Y uống thì cũng chỉ mới dùng vài viên... "

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, thực ra những chuyện này hắn đều biết rõ! Lần trước khi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn là bình thường, hắn đã biết Tịch Họa vốn không bỏ thuốc mình, cũng giống như ba năm trước vậy!

Đang suy nghĩ thì tiếng của Lữ Thần lại vang lên bên tai: "Cũng tức là nói, Tịch Họa cô ấy không bỏ thuốc hại anh... Lần này anh giả bệnh, tôi biết chắc chắn anh sẽ có hành động... Nhưng dù thế nào, xin anh tha cho Tịch Họa một lần... "

"Cậu cũng sớm biết chân của cô ấy là giả vờ, đúng không?" Lãnh Nghị lạnh lùng ngắt lời Lữ Thần.

"Đúng vậy!" Lữ Thần hơi cúi đầu, giọng càng thấp, "Xin lỗi anh, Lãnh thiếu... Tôi không có dũng khí vạch trần... " Phòng bệnh im lặng như tờ, hai người đàn ông dường như đang đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, thật lâu sau Lữ Thần mới lại lên tiếng: "Lãnh thiếu, Tịch Họa... giả vờ lâu như vậy, cũng không có ý gì ngoài muốn được tiếp tục ở lại nhà họ Lãnh... có lẽ cô ấy làm Lâm Y tổn thương, nhưng... Tịch Họa thực sự rất yêu anh!"

Lãnh Nghị vô lực nhắm hờ mắt lại, tình yêu có phải sẽ khiến người ta trở nên rất ngu xuẩn không? Nếu như không phải Tịch Họa cố tình giả thần giả quỷ trước mặt Lâm Y, Lãnh Nghị hắn cũng không nhanh chóng phát hiện ra âm mưu lớn như vậy đang nhắm vào hắn và nhà họ Lãnh.

"Lãnh thiếu... " Giọng nói có chút cầu xin của Lữ Thần lại vang lên, "Hãy niệm chút tình lúc nhỏ cô ấy từng cứu anh!"

Lãnh Nghị thâm thúy nhìn Lữ Thần, giọng lạnh như băng: "Đến lúc đó, cậu dẫn cô ấy đi đi!" Lữ Thần làm sao biết được, Tịch Họa đó lại không phải là Họa Nhi đã từng cứu hắn năm nào!

Lữ Thần nhìn Lãnh Nghị nhè nhẹ gật đầu, giọng có chút thương cảm: "Cám ơn anh, Lãnh thiếu... Tôi biết anh đã không còn tin tưởng tôi... "

Khóe môi Lãnh Nghị chậm rãi câu lên một nụ cười, giọng vẫn bình đạm: "Đừng nghĩ vậy Lữ Thần, nếu như tôi không tin cậu, cậu cho rằng vì sao tôi còn đến bệnh viện của cậu chứ?"

Trên mặt Lữ Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười yếu ớt, trầm giọng: "Cám ơn... "

Giờ cơm tối, Tịch Họa lại mang một bình giữ ấm đến phòng bệnh của Lãnh Nghị, mỗi ngày vào lúc này cô luôn mang đến cho hắn một loại canh bổ khác nhau sau đó ở bên cạnh cùng hắn đến khoảng chín giờ mới rời đi...

Lúc Tịch Họa đến, Lãnh Nghị đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nghe tiểu Vương vào thông báo, Lãnh Nghị ngắt điện thoại, thấp giọng nói: "Để cô ấy vào!" Lúc Tịch Họa đi vào trong phòng bệnh, Lãnh Nghị đã ngồi trên giường bệnh, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Nghị", Tịch Họa nhỏ nhẹ gọi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, trong mắt là vô hạn nhu tình, "Hôm nay em mang canh mộc nhĩ hầm xương đến, có thể dưỡng khí bổ thần... "

Lãnh Nghị lúc này mới như bừng tỉnh, hắn hé mắt nhìn Tịch Họa, gật nhẹ đầu: "Cám ơn!" Rồi mắt Lãnh Nghị hơi lóe lên, hắn nhìn thấy hôm nay Tịch Họa không chống nạng mà tự mình đi vào, trong đôi mắt thâm tràm thoáng qua một ý cười, dịu giọng hỏi: "Ân... chân em đã khỏi hẳn rồi sao?"

"Phải đó... " Tịch Họa cười nhẹ, thuận tay đặt bình giữ nhiệt lên chiếc tủ đầu giường, đôi mắt to tròn si mê nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, "Anh tranh thủ uống kẻo nguội... "

"Ừ... " Lãnh Nghị cầm chiếc bình giữ nhiệt lên, mở ra, Tịch Họa vội đi đến đưa cho hắn một chiếc muỗng, Lãnh Nghị cầm lấy rồi chậm rãi uống, Tịch Họa ngồi bên cạnh tươi cười nhìn hắn, mặt lộ vẻ thỏa mãn...

Ở phòng ngoài, Lãnh Nghị ngồi nơi sofa, Tịch Họa ngồi bên cạnh hắn, hai người lẳng lặng xem tivi, Tịch Họa thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lãnh Nghị. Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của cô, chỉ cần lặng lẽ ngồi bên cạnh Lãnh Nghị, cùng hắn xem tivi, nghe tiếng hắn nói dù chỉ là trả lời những cuộc điện thoại thỉnh thoảng đánh tới, như vậy cũng đủ để cô cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui sướng...

Lúc này ngoài cửa chợt truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, ánh mắt lạnh mạc của Lãnh Nghị dời từ màn hình tivi ra cửa, trầm giọng quát: "Vào đi!"

Người vào là tiểu Vương, trên tay anh ta là một phong bì lớn màu vàng. Tiểu Vương bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Nghị, thấp giọng nói: "Lãnh tổng, vừa rồi nơi cửa bệnh viện có một người đưa phong bì này cho vệ sĩ ở bên ngoài, nói là muốn chuyển cho ngài... Chúng tôi đã kiểm tra rồi, an toàn... "

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, hắn lẳng lặng đón lấy phong bì trên tay tiểu Vương, mở ra, bên trong là một tờ báo. Lãnh Nghị thoáng chau mày, chậm rãi mở tờ báo đã được gấp kỹ lưỡng ra xem, Tịch Họa chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc lẫn khẩn trương, tiểu Vương không nói gì thêm mà lẳng lặng lui xuống.

Tịch Họa nhìn thấy rất rõ ràng tên của tờ báo trên tay Lãnh Nghị, nhìn thấy mấy chữ lớn "Nhật báo thành phố G", sóng mắt Tịch Họa không ngừng xao động, cô lén lút ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị --- Lãnh Nghị mím môi, đọc kỹ tờ báo, càng đọc đôi mày rậm chau càng chặt, đáy mắt mây đen cuồn cuộn dâng lên...

Rồi Lãnh Nghị ném mạnh tờ báo trong tay, thân hình cao lớn đứng bật dậy, thấy hành động của hắn, tim Tịch Họa không khỏi đập loạn, cô cũng không tự chủ được đứng dậy theo, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Nghị... sao vậy?"

Có lẽ là vì quá kích động, cũng có lẽ là vì thân thể hắn quá hư nhược, vừa đứng lên thì cả người hơi lảo đảo, mày chau chặt hơn, ngón tay thon dài nhẹ vội đặt lên huyệt thái dương day day, trong giọng nói không giấu được tức giận: "Tịch Họa, em về trước đi, anh phải đi thành phố G một chuyến... "

Tịch Họa nghe vậy không khỏi giật mình, sắc mặt dần tái đi, đôi mắt to tròn nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, cánh môi run run: "Nghị... nhưng mà, sức khỏe của anh... "

Lãnh Nghị mặc kệ Tịch Họa, hắn bước nhanh vào trong phòng; Tịch Họa nhìn theo bóng Lãnh Nghị biến mất nơi cửa, mắt không tự chủ được nhìn về phía tờ báo bị ném trên sofa, suy nghĩ một chút rồi cô bước đến nhặt nó lên xem.

Trên trang nhất của tờ báo là một bài viết với tiêu đề thật lớn "Danh môn thiếu gia ở kinh thành yêu con gái của thị trưởng", sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô đọc nhanh phần nội dung bên dưới, đọc xong, sự lo lắng nơi đáy mắt tan mất, thay vào đó là một tia hy vọng ngời sáng.

Tờ báo trên tay Tịch Họa còn chưa kịp buông thì đã thấy Lãnh Nghị từ phòng trong bước ra, hắn đã thay một bộ tây trang màu đen, trên tay cầm một túi xách cũng màu đen, gương mặt tuấn mỹ một mảnh âm trầm, đáy mắc lóe lên những tia sắc bén như đao, hắn không nói một lời vội vã bước ra ngoài.

Mắt Tịch Họa đuổi theo bóng Lãnh Nghị, miệng cũng gọi với theo, "Nghị... anh... ngày mai anh hẵng đi!"

Lãnh Nghị không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt ném lại mấy chữ: "Em trở về đi... " Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay nắm cửa mở ra rồi bước nhanh ra ngoài.

Tịch Họa ném tờ báo trên tay xuống vội chạy đuổi theo; vệ sĩ tiểu Vương đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy Lãnh Nghị bước ra vội bước đến cúi đầu gọi một tiếng, "Lãnh tổng" sau đó nhanh nhẹn đón lấy chiếc túi trên tay Lãnh Nghị, không dám hỏi nhiều xem hắn đi đâu mà chỉ sải bước đuổi theo, những vệ sĩ khác cũng nối theo chân hắn, Tịch Họa thì chạy ở sau cùng.

Một đoàn người đi qua hàng lang dài, đáp thang máy xuống lầu một, đi qua đại sảnh, mãi cho đến khi bước ra khỏi cổng bệnh viện Lãnh Nghị mới dừng lại, thân hình cao lớn đĩnh đạc đứng trong trời đêm, gió đêm thổi nhẹ mái tóc ngắn của hắn, bên người Lãnh Nghị là một đoàn vệ sĩ vây quanh nhưng không ai biết Lãnh Nghị định đi đâu, muốn làm gì, chỉ đến khi hắn quát khẽ một tiếng, "Xe!" thì tiểu Vương mới hoàn hồn, vội quay lại ra lệnh cho một thuộc hạ: "Gọi tài xế Trương lái xe đến đây!" Người thuộc hạ kia nghe lệnh vội lui xuống...

*****

Lúc này Lữ Thần cũng đã nghe tin cũng vội đuổi đến, hắn chạy đến trước mặt Lãnh Nghị, vẻ lo lắng nhìn hắn: "Lãnh thiếu, sức khỏe anh còn chưa hồi phục, đừng tùy tiện rời bệnh viện... "

Thấy Lãnh Nghị mặc kệ mình, Lữ Thần còn đang định nói gì đó thì một chiếc xe màu đen dành riêng cho vệ sĩ đã chạy đến, vẫn chưa thấy chiếc xe dành riêng cho Lãnh Nghị và một chiếc xe nữa dành cho vệ sĩ đâu, thấy vậy mắt hắn quắc lên, quát khẽ: "Xe của tôi đâu?"

Tiểu Vương vội bước đến giải thích: "Xin lỗi Lãnh tổng, bởi vì không biết tối nay ngài cần dùng xe nên xe của ngài và một chiếc xe nữa đều đang ở công ty, hiện giờ đang trên đường đến đây, xin ngài chờ cho một lát!"

Mắt Lãnh Nghị càng tối lại, hắn gằn giọng: "Không chờ nữa, dùng chiếc xe này đi, tiểu Vương, cậu đi theo tôi!"

Nghe vậy tiểu Vương vội gật đầu đáp, "Vâng!", sau đó nhanh nhẹ bước đến mở cửa sau, Lãnh Nghị vừa bước đến gần chiếc xe thì Lữ Thần đã vượt lên, chặn trước mặt hắn, nhẹ giọng khuyên, "Lãnh thiếu, đừng nóng vội, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết... sức khỏe của anh quan trọng hơn!"

Mặt Lãnh Nghị tối sầm, một tay đẩy ra Lữ Thần định bước lên xe thì Tịch Họa lúc này cũng vừa đuổi đến, cô vội níu lấy tay hắn, trong đôi mắt to tròn lộ rõ sự nài xin: "Nghị, nếu anh muốn đi thì cũng chờ một chút, đợi xe của anh và xe của vệ sĩ đến rồi đi cũng chưa muộn!"

Lãnh Nghị cúi đầu nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn cầu của cô, khóe miệng câu lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tịch Họa, em yên tâm, có vệ sĩ bảo vệ hay không đối với anh mà nói đều giống nhau cả... " Hắn nói rồi rũ tay Tịch Họa ra bước vào trong xe, "phanh" một tiếng, cửa xe đóng sầm lại.

Tiểu Vương cũng nhanh nhẹ bước đến mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong rồi nghìn sang người tài xế, "Tài xế Trương, lái xe đi, đến thành phố G!"

Người tài xế họ Trương mỉm cười gật đầu rồi nổ máy, xe nhanh chóng chạy về hướng thành phố G bỏ lại Lữ Thần và Tịch Họa ngơ ngẩn đứng trước cửa bệnh viện. Tịch Họa ngẩn người nhìn theo bóng xe đang xa dần, cô bật kêu lên, trong giọng nói có thể nhận rõ sự hoảng sợ: "Nghị... ". Không biết vì sao, trong một đêm thế này, thấy Lãnh Nghị rời đi đến một thành phố khác, bên người lại không có vệ sĩ nào ngoài tiểu Vương, lòng cô lại dậy lên một nỗi lo âu kỳ lạ...

Xe nhanh chóng hòa vào dòng xe trên đường cao tốc, khoang xe thật yên tĩnh, Lãnh Nghị lẳng lặng tựa vào lưng ghế sau, bên cạnh hắn là một chiếc cặp màu đen đang hé mở, có thể loáng thoáng thấy bên trong đang lập lòe một ngọn đèn màu đỏ...

Mày Lãnh Nghị chau chặt, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường thấy, ánh mắt sắc như đao hời hợt nhìn chấm đỏ trong cặp rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

Tiểu Vương ngồi nơi ghế phụ lái, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ nhưng bên ngoài trời tối đen, ngoại trừ đèn đường và đèn của những chiếc xe đang lưu thông trên cao tốc thì không nhìn thấy rõ gì cả. Tiểu Vương chậm rãi thu hồi tầm mắt, anh ta quay sang tài xế bắt chuyện: "Tài xế Trương, anh gia nhập đội xe của chúng tôi từ lúc nào?"

"Ồ, tôi vào đội muộn, đầu năm nay mới gia nhập... " Người tài xế họ Trương vẫn giữ gương mặt tươi cười.

"Ồ!" Tiểu Vương gật gù rồi không nói gì thêm, bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng.

Lái chừng hai giờ thì xe chậm rãi lách khỏi dòng xe trên đường cao tốc mà chạy vào một nhánh đường khác, mắt tiểu Vương lóe lên rồi vụt tắt, anh ta quay nhìn tài xế, nhỏ giọng nói: "Tài xế Trương, anh quẹo nhầm đường rồi, thành phố G còn cách đây xa lắm!"

Người tài xế họ Trương dường như cũng giật mình vội hỏi lại: "Vậy sao? Cậu Vương, xin lỗi nha, đường này tôi không quen thuộc cho lắm, trời lại tối nên nhìn không rõ, ừm, vậy chúng ta tìm một đường khác quay trở lại cao tốc vậy!"

Tiểu Vương nghe vậy không khỏi chau mày, thấp giọng trách: "Sao anh lại không cẩn thận như thế được chứ, lần đầu lái xe cho Lãnh tổng mà lại đi nhầm đường... "

"Xin lỗi Lãnh tổng, xin lỗi... " Tài xế Trương không quên nhận lỗi với Lãnh Nghị.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén rồi nhàn nhạt nói, "Không sao, đến ngã rẽ tiếp theo anh quay lên đường cao tốc là được rồi!"

"Dạ được, Lãnh tổng!" Người tài xế họ Trương vừa gật đầu vừa kích động đáp.

Xe tiếp tục bon bon chạy trên đường quốc lộ, trong xe lại trở lại yên tĩnh, tiểu Vương trong mắt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Lãnh Nghị thì bình thản ngồi tựa vào lưng ghế, hắn thỉnh thoảng ngoảnh sang nhìn màu đỏ đang không ngừng nhấp nháy của thiết bị theo dõi, mắt híp lại, ánh mắt rơi trên cửa sổ xe, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén như đao.

Lại chạy thêm mười mấy phút nữa, mày tiểu Vương chau càng chặt, hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe bằng giọng không vui: "Tài xế Trương, sao lâu vậy mà vẫn chưa đến ngã rẽ lên đường cao tốc chứ? Có phải là anh lại đi nhầm đường nữa không?"

"Không đâu không đâu, chắc là nó ở phía trước đây thôi!" Người tài xế họ Trương vội cười nói.

Đang lúc hai người nói chuyện thì trên đường quốc lộ, một chiếc xe tải loại lớn từ phía đối diện chạy nhanh tới, hai chiếc đèn pha đầu xe phát ra những luồng ánh sáng chói mắt, luồng ánh sáng ấy mạnh đến mức tiểu Vương ngồi ở ghế phụ lái phải nhắm mắt lại, hắn chau mày, quắc mắt lên nhưng không nói tiếng nào; Lãnh Nghị vẫn an tường ngồi ở băng sau, môi mỏng mím chặt, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải đang càng lúc càng đến gần, ánh mắt càng lúc càng sắc...

Đột nhiên người tài xế họ Trương nhấn mạnh chân ga, chiếc xe nhỏ chở Lãnh Nghị chạy nhanh về phía chiếc xe tải như tên bắn; tiểu Vương giật mình khiếp sợ, vội cau mày trầm giọng quát, "Tài xế Trương, cẩn thận!"

"Ân!" Người tài xế họ Trương ậm ừ đáp nhưng xe vẫn không đổi hướng, nhắm thẳng về phía chiếc xe tải.

Lãnh Nghị lúc này mới ngồi thẳng lại, một tay lần trong chiếc túi xách màu đen ở bên cạnh lấy ra một quả lựu đạn, nắm chặt, mắt híp lại, đáy mắt dâng lên một vẻ ác liệt.

Hai mươi mét, mười mét, càng lúc càng gần, hai chiếc xe dường như không hề có ý né tránh nhau, tiểu Vương cả kinh thất sắc rống lên, "Tránh ra mau!" Nhưng hắn thấy rõ ràng, người tài xế họ Trương đã lẳng lặng cởi dây an toàn của mình, rõ ràng là đã chuẩn bị từ sớm, có thể nhảy khỏi xe bất cứ lúc nào.

Chính ngay lúc tài xế Trương xoay người định mở cửa xe thì chiếc dùi cui trên tay tiểu Vương đã chính xác quật sau gáy hắn, tài xế Trương không kịp né tránh, chỉ rên lên một tiếng rồi người nhũn đi, bất tỉnh trên ghế lái.

"Nhảy!" Giọng Lãnh Nghị vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, lời vừa dứt thì quả lựu đạn trên tay hắn đã được ném ra, gần như là đồng thời, hắn cùng Tiểu Vương mở cửa xe, ngay phút giây hai xe đụng vào nhau ấy, kịp thời nhảy khỏi xe, hai thân hình cao lớn lăn đi mấy vòng trên đường rồi rơi xuống một rãnh nước bên vệ đường.

Chiếc xe màu đen đụng mạnh vào chiếc xe tải cỡ lớn kia phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc xe nhỏ phát nổ trước, chiếc xe tải cũng phát ra một tiếng nổ lớn rồi bùng cháy, hai chiếc xe rất nhanh đã chìm trong biển lửa; những mãnh vỡ của xe bắn tung khắp nơi, rơi cả trên người Lãnh Nghị và tiểu Vương đang nấp dưới rãnh nước.

Những chiếc xe đang chạy trên đường rõ ràng là bị cảnh tượng khiếp người dọa sợ, mọi người đều dừng xe bước xuống nhìn biển lửa đang cháy bừng bừng trước mắt...

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một ý cười lạnh, hắn chống tay đứng dậy, vỗ vỗ những mảnh vụn trên người cho rơi xuống rồi nhìn tiểu Vương bên cạnh, bình thản nói: "Đi thôi!"

"Dạ, Lãnh tổng!" Tiểu Vương cười nhẹ rồi bước theo chân Lãnh Nghị, thấp giọng nói bên tai hắn, "Nghe nói người họ Trương này xuất thân từ bộ đội đặc chủng... "

"Ừ!" Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản, hai người đi men theo rãnh nước, nương theo bóng đêm lặng lẽ đi về phía trước... Mà sau lưng họ, không lâu sau tiếng còi hụ của cảnh sát đã vọng đến xé tan màn đêm...

Hai người đi khoảng một cây số thì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đậu bên đường, đuôi xe sáng lên một ngọn đèn màu xanh, Lưu Dũng đã đứng đó chờ sẵn!

Lãnh Nghị và tiểu Vương cùng lên xe, Lưu Dũng lập tức báo cáo: "Thiếu gia, đã liên lạc với cảnh sát địa phương rồi, tất cả tiến hành theo kế hoạch của chúng ta!"

Lãnh Nghị không đáp chỉ nhẹ gật đầu, xe nhanh chóng rời đi...

Ngày hôm sau trên các tờ báo lớn tin tức ồ ạt được đăng lên, gần như là đăng cùng một nội dung: "Theo tin đáng tin cậy từ phía cảnh sát, người thừa kế đời thứ ba của LS quốc tế, thiếu chủ tổng giám đốc Lãnh Nghị đã qua đời trong một tai nạn giao thông kinh hoàng tối qua...", "Lão phu nhân của Lãnh gia Tương Mân và phu nhân Lý Uyển vội vã về nước xử lý tang sự ...", "Thiếu phu nhân mang thai sáu tháng không biết tung tích, theo tin đáng tin cậy đang cùng tình mới đi du lịch...", "Ai là người thừa kế của nhà họ Lãnh vẫn còn là một câu đố..."

Gần như giới kinh doanh toàn thế giới đều rất để ý đến tin này, gần như tất cả mọi người, mọi việc có liên quan đến Lãnh Nghị đều đang hỗn loạn, toàn bộ tòa nhà LS quốc tế khu vực Trung Quốc chìm trong hỗn loạn, Ngãi Mỹ hoảng loạn, Trương Tiểu Mạn cũng khiếp sợ không kém, cả căn biệt thự nhà họ Lãnh càng chìm trong kinh hoàng...

Hạ Tịch Họa sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng... Không biết vì sao tối qua lúc Lãnh Nghị vội vã rời đi lòng cô đã ẩn ẩn cảm thấy bất an, hiện giờ tất cả đã chứng minh, dự đoán của cô hoàn toàn chính xác...

Đờ đẫn quay trở lại phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa lại, giây phút đó mọi người mới bắt đầu như một sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi xuống, năm năm trước cô không đành lòng xuống tay với Lãnh Nghị, năm năm sau, cô vẫn không đành lòng! Nhưng cuối cùng Lãnh Nghị vẫn không thể thoát được âm mưu của bọn họ!

Năm năm trước, khi Lãnh Thành tìm đến cô, cô rất thành thực nói cho Lãnh Thành cô không phải người mà ông muốn tìm... Nhưng khi Lãnh Thành cho cô xem những bức ảnh về tòa trang viên biệt thự của nhà họ Lãnh ở Paris, nhìn sự xa hoa và đẹp đẽ của nó, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm của Lãnh Nghị, cô dao động! Đó là cuộc sống mà cô vẫn luôn mơ ước...

Lãnh Thành vì muốn khống chế cô chặt hơn, hơn nữa để không để lại sơ hở gì, thiết kế một tai nạn, Hạ Tịch Họa chết đi, từ đó cô triệt để thoát khỏi cuộc sống vốn có của mình, một lòng theo Lãnh Thành đến nước Pháp... Trong trang viên biệt thự xinh đẹp đó, trong phòng khách sang trọng không gì sánh kịp đó, Tịch Họa lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Nghị, chỉ một lần đó, gương mặt tuấn mỹ đó, dáng vóc cao ngất, đĩnh đạc đó, khí chất cao quý, khí thế phi phàm đó đã khắc sâu vào lòng cô, chặt chẽ giữ lấy lòng cô, khiến cô từ đó về sau không có cách nào trốn thoát...

*****

Cứ thế, Tịch Họa trở thành Họa Nhi của Lãnh Nghị... bởi vì yêu, cô bất chấp tất cả, không nghe theo sự sắp đặt của Lãnh Thành, không chịu bỏ thuốc hại Lãnh Nghị, rốt cuộc chọc giận Lãnh Thành, vì vậy trong đêm trước ngày đính hôn đó, một tai nạn giao thông suýt nữa đã cướp đi tính mạng của cô; mà Lãnh Nghị, bởi vì không biết nội tình, vẫn luôn cảm thấy đây là lỗi của mình, sống thật lâu trong áy náy và dằn vặt...

Người đàn ông cô dùng cả sinh mệnh đi yêu giờ đã rời cô mà đi, từ đây cô không còn gặp lại được hắn nữa! Cả người Tịch Họa mềm yếu khuỵu xuống đất... Nghị, nếu như anh không còn trên đời, em sống còn ý nghĩa gì đâu chứ?

Tịch Họa đờ đẫn ngồi thụp trên nền đất, trong mắt là nỗi tuyệt vọng gần như chết lặng, thì tiếng má Trương gọi "Tịch Họa tiểu thư, Tịch Họa tiểu thư... " cùng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

Ánh mắt mờ mịt của Tịch Họa lúc này mới lại có chút linh hồn, cô cắn mạnh môi đến rướm máu, lát sau mới trả lời, giọng khàn khàn: "Bà đi đi, trở về bên cạnh Lâm Phong! Từ đây về sau tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!"

Nhưng cửa bị đẩy mạnh ra, Tịch Họa đang ngồi trên đất vụt ngẩng đầu lên, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông đang đứng cạnh má Trương, gương mặt tươi cười nho nhã cùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm kia... chính là Lâm Phong!

Ánh mắt trống rỗng của Tịch Họa thoáng có chút xao động, rồi cô nghe giọng nói mang theo ý cười của má Trương vang lên, "Tịch Họa tiểu thư, anh họ của cô đến thăm cô!" Câu nói này là bà cố ý nói cho quản gia đang đứng sau lưng và những người làm nghe thấy; sau đó má Trương nhìn Lâm Phong nói: "Lâm tiên sinh, Tịch Họa tiểu thư tâm trạng không được tốt lắm, ngài đi khuyên cô ấy đi!"

Lâm Phong nho nhã cười gật đầu, ánh mắt hắn vẫn ghim trên mặt Tịch Họa, sau đó cất bước vào hẳn trong phòng, má Trương mỉm cười đóng cửa lại rồi đi về phía đám người làm đang tụ tập nhìn với ánh mắt tò mò, phân trần: "Tịch Họa tiểu thư trước giờ đều rất nghe lời anh họ mình... "

Quản gia nghe vậy không khỏi nhíu mày, anh họ của Tịch Họa? Lần đầu tiên ông nghe đến người này...

Lâm Phong vòng qua người Tịch Họa ngồi xuống mép giường đối diện với cô, trên mặt hắn là nụ cười tà ác, hắn hơi thấp đầu nhìn cô gái đang ngồi thụp trên đất, sắc mặt tái nhợt, trên má ướt đẫm nước mắt kia...

Tịch Họa cũng ngước đầunhìn hắn, trong đáy mắt có thể nhận rõ sự khẩn trương và khiếp sợ; chợt Lâm Phong vươn tay, đôi tay như hai gọng kìm giữ chặt đầu vai Tịch Họa, hung hăng kéo cô lên, lại dùng sức kéo, cả người Tịch Họa lập tức rơi vào trong lòng hắn, hoảng loạn, Tịch Họa không ngừng giãy dụa nhưng trong miệng chỉ dám bật lên tiếng phản kháng nho nhỏ vì sợ người ngoài cửa nghe được: "Buông ra!"

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, hắn dí mặt mình sát vào mặt cô, giọng mỉa mai: "Thế nào, còn đau lòng vì người trong lòng của cô sao?"

Tịch Họa đau đớn nhắm mắt, cắn môi, cô quay mặt đi tránh khỏi hắn, cũng không trả lời, Lâm Phong hung hăng bấu lấy cằm cô, ép cô quay mặt lại nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng: "Hắn đã chết rồi!"

Tịch Họa run rẩy cả người, đôi mắt to tròn tràn ngập bi thương, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra, giọng cố nén nhưng vẫn run run: "Là các người giết anh ấy!"

Lâm Phong đắc ý cười hắc hắc mấy tiếng, "Là "chúng ta" chứ, không phải sao, Tịch Họa? Phải là "chúng ta" mới đúng! Cô không phải là đồng bọn của chúng tôi sao?"

Tim Tịch Họa lại đau như vỡ ra, cô cắn môi đến bật máu để ngăn nước mắt đừng rơi xuống nhưng vô ích, lúc đó lại nghe giọng nói đắc ý của Lâm Phong vang lên bên tai: "Thật ngu ngốc, khóc cái gì chứ, cô nên vui mừng mới đúng... Tôi đã nói cưới cô làm vợ thì sẽ không nuốt lời, cô chính là Lâm phu nhân của tôi!"

Tịch Họa vừa giận vừa sợ, lạnh giọng cự tuyệt: "Tôi không thèm... "

"Cô không thèm?" Lâm Phong bật lên một tràng cười quái di, "Tịch Họa, cô đã quên lúc đầu vì sao cô chịu hợp tác với chúng tôi sao? Không phải cô vì tham sự giàu sang của nhà họ Lãnh, tham tiền của nhà họ Lãnh sao?... Bây giờ tôi sẽ cho cô, Lãnh Nghị có thể cho cô cái gì, tôi cũng có thể cho cô cái đó!"

Tịch Họa cắn mạnh môi không nói, Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giọng dương dương đắc ý: "Nơi đây rất nhanh sẽ trở thành biệt thự của nhà họ Lâm, tôi chính là chủ nhân ở đây! Còn cô, cô là Lâm phu nhân, cô cũng là chủ nhân ở đây! Đây không phải chuyện cô vẫn luôn mơ ước đó sao?"

Tịch Họa cúi thấp đầu, vẫn lặng im không nói, đúng vậy, những thứ này tôi vẫn luôn mơ ước, nhưng không có Lãnh Nghị, có được những thứ này còn ý nghĩa gì đâu chứ? Nhưng những lời này cô tuyệt đối sẽ không nói với Lâm Phong, cô biết hắn sẽ chỉ lấy nó để châm chọc cô thôi! Người như hắn làm sao hiểu được chứ!

Một lúc lâu sau Tịch Họa mới lạnh lùng lên tiếng: "Anh... đi đi, lão phu nhân và phu nhân từ nước Pháp sắp đến đây rồi!"

Lâm Phong "hừm" một tiếng vẻ khinh thường: "Mấy người phụ nữ già yếu của nhà họ Lãnh thì có thể làm được gì chứ? Họ nhiều lắm là chỉ hùng hổ được thêm mấy ngày nữa thôi... " Rồi hắn nhìn sang Tịch Họa, "Hôm nay tôi đến đây là định dẫn cô đi... Cô lưu lại đây đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!"

"Không, tôi không muốn đi theo anh!" Tịch Họa kinh hoàng nhìn Lâm Phong, vội vàng cự tuyệt.

"Không đi cũng phải đi!" Mặt Lâm Phong tối sầm lại, giọng cũng trở nên lạnh lùng nham hiểm, "Nữ nhân ngu ngốc, nhanh đi thu dọn đồ đạc cho tôi, bằng không tôi sẽ đem chuyện cô hợp tác với chúng tôi nói hết với những người bên ngoài, để tôi xem, họ biết được rồi cô còn có thể ở lại đây hay không!"

Tịch Họa nhìn Lâm Phong, trong mắt giăng đầy sợ hãi, nếu như thật sự để lão phu nhân và phu nhân biết được, Lãnh Nghị là do cô hại, cô còn có thể ở lại đây sao?

Lâm Phong dẫn Tịch Họa đi ra phòng khách, quản gia và những người làm đều đang tụ tập ở đó, họ đang đợi Tương Mân và Lý Uyển từ nước Pháp trở về; nghe tiếng động, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tịch Họa, trên gương mặt tái nhợt của cô có thể nhìn thấy rõ vết nước mắt, rồi mắt mọi người lại dời đến chiếc vali trên tay Lâm Phong...

Lúc này chợt nghe giọng nói lễ độ của Lâm Phong vang lên: "Các vị, em họ tôi cảm xúc không được tốt, tôi định đưa em ấy về nhà ở mấy ngày... Những này em tôi ở đây, nếu có gây phiền phức gì, xin mọi người rộng lòng tha thứ!" Sự lễ độ, nhã nhặn của Lâm Phong khiến ai nấy đều tin, người anh họ này của Tịch Họa tiểu thư thật sự là người có giáo dưỡng!

Mọi người nhìn theo bóng Tịch Họa và Lâm Phong ra ngoài, lúc này ai cũng không có tâm tình hỏi thêm gì nữa bởi vì thiếu gia nhà họ vừa mới xảy ra chuyện...

Chính ngay lúc mọi người miên man suy nghĩ thì ngoài cửa sắt chợt truyền đến tiếng hô khẽ, "Lão phu nhân và phu nhân đến rồi!" Nghe vậy ai nấy đều đứng thẳng lưng, vội vã đi về phía cửa chính...

Bên ngoài mưa to gió lớn là vậy, trong núi sâu lại là một thế giới hoàn toàn khác, trong trang trại nghỉ dưỡng ở sâu trong núi này phong cảnh thật đẹp, cách xa thế sự, Từ Nhất Hạo và Lý Mặc dẫn theo Lâm Y và Linh Nhi đi du ngoạn khắp nơi, thưởng thức trà, tản bộ, câu cá...

Tâm tình của Lâm Y cực tốt, suốt đường đi tiếng cười của cô và Linh Nhi không ngừng vang lên; Lý Mặc lẳng lặng nhìn gương mặt hưng phấn của cô, đáy mắt dâng lên một ý cười nhu hòa.

Nơi đây khách du lịch vốn không nhiều, hôm nay Lâm Y gặp được nhiều nhất là những quân nhân trong bộ quân phục màu xanh của mình, những quân nhân này rõ ràng rất quen với Lý Mặc, suốt đường đi không ngớt có người chào hỏi hắn, chuyện này khiến Lâm Y không kìm được cười hỏi: "Lý Mặc, sao ở đây toàn những người mặc quân trang vậy? Họ quen biết với anh sao? Trên mặt anh có viết hai chữ "quân nhân" sao?"

"Con người tôi nhân phẩm tốt, người lính vừa nhìn đã biết... " Câu trả lời thản nhiên của Lý Mặc khiến Lâm Y và Linh Nhi sửng sốt bật cười, Từ Nhất Hạo cũng không nhịn được nhếch môi cười nhưng không nói gì, Lâm Y vốn không biết, những người lính này đều là do Lý Mặc điều động đến để bảo vệ an toàn cho cô...

Một ngày nhàn nhã trôi qua rất nhanh, đến chiều mọi người mới trở về một căn nhà bằng gỗ trong trang viên nghỉ ngơi, lúc này thư ký tiểu Uông, người mất tích cả ngày hôm nay đã đứng ở cửa chờ sẵn...

Nhân viên phục vụ trong trang viên đã sớm thu xếp bữa tối cho họ, mọi người vây quanh một chiếc bàn tròn, bởi vì cả tòa nhà đã được Từ Nhất Hạo và Lý Mặc bao hết nên bốn phía thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc, tiếng chim hót thì không còn âm thanh nào hết.

Đôi mắt Lâm Y vô tình rơi trên màn hình tivi lớn treo trên tường, cô quay lại nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười, "Mở tivi giúp tôi được không?"

Sắc mặt Từ Nhất Hạo và Lý Mặc hơi tái đi nhưng không nói gì, Linh Nhi cũng quét mắt sang Lâm Y sau đó lại cúi xuống uống trà, tiếp đó là tiếng nhân viên phục vụ trả lời Lâm Y: "Xin lỗi tiểu thư, tivi ở đây hư rồi, không có tín hiệu... "

"Ồ!" Nghe vậy Lâm Y chỉ đành cho qua.

Ăn xong bữa tối, Lâm Y chậm rãi tản bộ một vòng trong khuôn viên thôn trang nghỉ dưỡng rồi cùng Linh Nhi trở lại, sau khi tắm xong, Lâm Y lên giường định mở tivi lên xem thì lại phát hiện tivi không mở được, cô không khỏi chau mày, cao giọng gọi Linh Nhi đang ngủ ở phòng ngoài: "Linh Nhi, sao trong phòng tivi cũng không có tín hiệu vậy?"

"Ồ... " Bên ngoài vọng đến tiếng của Linh Nhi, "Thôn trang này mấy ngày nay đang sửa trạm điện, khụ khụ, tạm thời không thu được tín hiệu!"

"À", Lâm Y lẩm bẩm nói, "Nơi đây thật sự là xa cách cuộc sống đời thường!" Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lục trong túi xách ra một quyển sách, xem sách đến khoảng chín giờ thì mí mắt bắt đầu sụp xuống, Lâm Y tựa người vào thành giường, rốt cuộc vẫn không ngủ, trong tiềm thức, cô đang đợi điện thoại của Lãnh Nghị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)