Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 20

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi sáng, Ngô Đồng tỉnh dậy trước.

Căn phòng xa lạ, nhưng người đàn ông đang ôm cô thì chẳng xa lạ chút nào.

Lệ Trọng Mưu đang ngủ, cánh tay anh vòng quanh eo cô, ngay cả trong lúc mơ màng anh vẫn muốn giam giữ cô. Đến gần ngắm nghía gương mặt anh tuấn, sự lãnh khốc hiện rõ trên đó. Ánh mặt trời ban mai chiếu thẳng vào mắt Ngô Đồng khiến cô nhắm mắt, đầu ong ong sau cơn say, cô đau khổ nhớ về đêm hôm qua...

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô không muốn nhớ rõ nhưng những dấu hôn xanh xanh tím tím, tính cả mấy vệt móng tay trên da anh đều hiện rõ mồn một, giống như đang nhắc nhở cô vậy. Đúng là chuyện đời chẳng ai ngờ được, bảy năm trước anh nửa tỉnh nửa mơ làm chuyện đó với cô, đến hôm nay, đổi lại thành cô...

Không khí vẫn phảng phất mùi vị hoan ái.

Ngô Đồng nghĩ hay là học anh, để lại chút tiền lót dưới gối?

Có điều, chắc chắn anh sẽ chẳng có hứng thú gì với mấy đồng bạc cỏn con của cô.

Ngô Đồng xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ nhấc tay anh bỏ xuống giường, mắt anh hơi động. Cô gần như ngừng thở, may mà anh chưa tỉnh. Sao cô thấy mình giống phường trộm cắp thế nhỉ? Sau khi có rồi thì chạy lấy người. Chỉ một động tác nhỏ của anh cũng làm cô sợ rúm người.

Vừa chạm đất, cảm giác ê ẩm khiến chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Động tác của cô lại tạo ra tiếng động, sợ chết mất thôi. Cô lo anh tỉnh lại nên hấp tấp mặc quần áo, đầu tóc rối tung tông cửa đi ra.

Nhưng mà....

Khóa cửa của ngôi nhà này là khóa vân tay —

Cô ra ngoài thế nào bây giờ?

Ngô Đồng cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức, không hề nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.

Lệ Trọng Mưu đến sau cô, gọi: "Ngô Đồng!" Giọng anh chẳng có vẻ gì giống vừa ngủ dậy cả.

Ngô Đồng đứng im như tượng gỗ.

Lệ Trọng Mưu vòng qua trước mặt cô, anh mặc quần dài, hơi thở nam tính tản ra từ cơ thể cường tráng, nhưng ánh mắt sáng rực hơi đáng sợ. Người đàn ông này quá dụ hoặc mà...

Anh nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô: "Cùng ăn sáng chứ?"

Ngô Đồng hít sâu đè nén sự run rẩy: "Tôi phải đi – tôi có hẹn, tôi..."

Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi buông tay, thay cô mở cửa rồi nói: "Đừng để ý lời anh nói, đợi anh." (từ bây giờ em để anh Lệ xưng "anh-em" nhé)

Cô đi thẳng ra ngoài, không quay đầu.

Hai gương mặt dần biến mất sau cánh cửa tự động.

Từ nơi sâu thẳm trong trái tim nhắc nhở Ngô Đồng, chuyện lần này đúng là hoang đường. Sai lầm đã qua, cô không được phép lặp lại.

Tìm đến hiệu thuốc, mở cửa đi vào.

"Trước hay sau?"

"Sau."

"24 tiếng hay 72 tiếng?"

"24."

Lúc Ngô Đồng trả tiền, cô nhìn thấy trong tấm gương treo trên tường phản chiếu một người phụ nữ tâm hoảng ý loạn, đầu tóc bù xù; khó trách tại sao nhân viên bán hàng cứ nhìn cô bằng ánh mắt kì kì.

Bóc vỉ thuốc, cô bỏ vào miệng uống luôn không cần nước.

Đắng ngắt.

Bước ra khỏi cửa, Ngô Đồng mới thấy yên tâm một chút.

Cô mua bao thuốc lá, hút một điếu, tâm trạng thoải mái hẳn. Ở khu vực cao cấp này, xe không nhiều lắm, cô đành băng qua đường đón xe. Taxi chưa thấy đâu, một chiếc xe đỏ rực đỗ ngay trước mặt.

Lệ Trọng Mưu mở cửa đi xuống, hàn khí tản ra từ bộ tây trang làm mắt cô chói lóa.

Bây giờ cô chợt nhận ra, người chật vật nhếch nhác mãi mãi chỉ có cô mà thôi.

Trái tim cô chua xót.

Lệ Trọng Mưu đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh giật điếu thuốc bên môi cô ném đi, cởi áo khoác của mình phủ lên người cô: "Em không tuân thủ luật giao thông thế này, sớm muộn cũng gặp chuyện không may."

Ngô Đồng cả kinh, lúc nãy cô vượt qua đường, làm sao anh biết...

Chẳng nhẽ... anh vẫn đi theo cô?

Gió lạnh chợt ào tới, Ngô Đồng không kịp nói gì đã bị anh tống lên xe. Không cho phép cô có bất kì phản kháng nào.

Anh lái xe, chẳng biết muốn đưa cô đi đâu, hạ cửa kính, không khí tươi mát lùa vào thổi tung mái tóc cô.

Ngô Đồng sờ sờ bao thuốc, châm lửa, cô biết anh luôn quan sát cô qua gương chiếu hậu. Lòng Ngô Đồng rối như tơ vò, bật mấy lần mà lửa không bén, mãi mới châm được, cô hít sâu một hơi...

"Kétttttt – " Bánh xe chà sát mặt đất, Ngô Đồng mất thăng bằng ngả người về phía trước. Bị sặc khói, cô ho khan. Lệ Trọng Mưu ném điếu thuốc ra cửa sổ.

Anh nhìn cô đầy giận dữ.

Giận cái gì mà giận?

Anh lấy tư cách gì mà giận cô?

Bởi cô chưa đưa hóa đơn cho anh à?

Hay là do cô không cho anh cơ hội ném chi phiếu vào mặt cô lần thứ ba?

Cô quyết tâm đấu đến cùng với anh đấy! Rút thêm điếu nữa, tay không chút run sợ châm lửa. Lần này động tác của Lệ Trọng Mưu nhanh hơn, nắm lấy tay cô, hất cả bật lửa lẫn điếu thuốc ra ngoài.

Một tay kia còn giữ chặt cổ tay cô.

Cô giãy giụa nhưng không thoát được. Ngô Đồng trợn mắt với anh: "Anh là gì của tôi hả? Anh dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi?"

Hỏi hay lắm!

Tôi là gì của em?

Tối hôm qua chúng ta lên giường, tôi là gì của em?

Chúng ta đã có một đứa con, tôi là gì của em?

Em yêu thầm tôi bảy năm trời, tôi là gì của em?

Cả trăm câu hỏi tắc nghẹn trong cổ họng Lệ Trọng Mưu.

Ngô Đồng thở mạnh, anh im lặng không lên tiếng. Cô hiểu anh nhiều hơn anh hiểu chính mình, sự trầm mặc của anh đồng nghĩa với việc đối thủ chẩn bị gánh chịu hậu quả to lớn. Ý thức được nguy hiểm cận kề, định mở cửa xe thì đã muộn.

Anh nhanh nhẹn phủ lên người cô. Môi Ngô Đồng bị tập kích bất ngờ, anh ép người cô vào cửa xe, mạnh mẽ hôn. Cô không đồng ý, muốn cắn anh, cằm bị anh nắm chặt, không thể không há miệng, để cho lưỡi của anh thâm nhập.

Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi Ngô Đồng tê rần, anh còn cắn cắn môi dưới của cô. Bàn tay trụ vững thắt lưng cô, nâng người cô sát vào anh, khơi lên ngọn lửa từ đầu vai, từ ngực, từ đùi cô.

Sức lực yếu ớt, Ngô Đồng không đẩy nổi anh, cuối cùng anh buông tha cho cô trước. Cô vung tay muốn "tặng" anh một bạt tai, bị anh đỡ được.

Lệ Trọng Mưu ôm khuôn mặt cô, bức cô nhìn thẳng vào mình, gằn giọng: "Có phải em muốn anh nói lại cho em nhớ tối hôm qua chúng ta đã làm gì không?"

Áo choàng quanh người cô tuột xuống, từ xương quai xanh trở đi, tới chỗ da thịt đang bị che khuất đều ẩn hiện dấu hôn, là dấu ấn của riêng anh.

"Cũng chỉ là tình một đêm, anh muốn thế nào?"

Cô nghiêm mặt đối diện với anh.

Tình – một – đêm, đúng vậy! Ngô Đồng tự nhủ – giống cái đêm của bảy năm trước thôi mà.

Chẳng qua, bảy năm trước là anh quăng chi phiếu cho cô, "mời" cô quên đi tất cả. Còn lần này, là cô tự rời đi, tự ép bản thân phải quên.

Lệ Trọng Mưu ôm cô rất chặt. Vừa rồi anh còn muốn ăn chung với cô, hiện tại, anh chỉ muốn bóp chết cô cho rồi! Trong mắt của cô hiện lên hai chữ vô cùng rõ ràng: CHÁN GHÉT.

Anh bực bội nhắm mắt, sau đó thả cô ra. Đè ném cơn tức giận, anh khởi động xe.

"Tôi phải về nhà!"

"Anh đưa em về."

Định gạt người chắc? Ngô Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đây có phải đường về nhà cô đâu!

Cô chẳng buồn muốn ầm ĩ với anh thêm nữa.

Đúng là rượu hại chết người! Tới tận giờ phút này, cô vẫn nghĩ, còn chuyện gì có thể vớ vẩn hơn nữa hay không?

Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào. Chợt xe dừng lại.

Không phải trước cửa nhà cô!

Thôi kệ, giờ Ngô Đồng chỉ ước xuống xe, thoát khỏi anh.

Động tác mở cửa của cô khựng lại.

Vì cảnh tượng ngoài kia... Cách đó không xa là bậc thềm vòng cung rất náo nhiệt, mọi người vui mừng vây quanh cô dâu mặc váy cưới trắng và chú rể mặc lễ phục đen. Có người chụp ảnh, có người tung hoa —

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng.

Cô nghe thấy Lệ Trọng Mưu ghé bên tai nói: "Bây giờ tâm trí anh rất loạn, cho nên, lần này để cho em tự lựa chọn."

*****

Ngoài cửa cục dân chính, Lệ Trọng Mưu yên lặng chờ đợi đáp án của Ngô Đồng.

Anh tự hỏi, làm sao mình có thể vượt qua ba thắng vừa rồi?

Nhật kí của cô, mỗi trang đều là tâm sự đầy đau đớn của một người mẹ đơn thân, anh cũng đâu phải con người sắt đá đến mức không thấy mủi lòng?

Mỗi chữ đều thấm vào trái tim anh.

Đồng Đồng từng hỏi hàng trăm lần: Ba ơi, bao giờ ba cưới mẹ?

Lúc thằng bé hỏi anh, ánh mắt lộ rõ vẻ tha thiết. Nếu không nghe được câu trả lời, mặt thằng bé xụ xuống đầy buồn bã.

Khi đó anh chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nhưng gần đây, chuyện hôn nhân cứ ám ảnh anh mãi.

Anh không muốn làm Đồng Đồng thất vọng...

Anh không muốn khiến Ngô Đồng bi thương...

Anh tự nhốt mình trong thư phòng cả ngày, nghĩ xem làm thế nào để cả hai người đều hạnh phúc.

Hiện tại, không còn cách nào khác.

Anh là Lệ Trọng Mưu luôn luôn nắm quyền chủ động trong tay, nhưng người phụ nữ này lại nằm ngoài phạm vi khống chế. Anh không đoán được cô, dần dần, anh cũng không đoán được chính mình... Vì thế, bây giờ, anh để cô tự lựa chọn, anh muốn công bằng.

"...Anh yêu tôi không?"

Anh sửng sốt.

"Đây không phải vấn đề chính, em chỉ cần trả lời..."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh không rời: "Có yêu không?"

Hỏi vấn đề này thì giải quyết được cái gì? Lệ Trọng Mưu đáp lại, giọng điệu khuyên nhủ: "Đồng Đồng cần một gia đình trọn vẹn, em cũng cần Đồng Đồng, không phải sao?"

"Anh yêu tôi không?"

"Ngô Đồng!"

"..."

"..."

"Anh không yêu tôi..." Cô lắc đầu, dường như cuối cùng cô cũng nhận ra điều gì đó, thanh âm rất nhẹ, ngoảnh mặt lại cười một cái rồi bước xuống xe.

Không chút lưu luyến.

Lệ Trọng Mưu nhìn hình ảnh cô xa dần sau gương chiếu hậu, khoảng cách ngày càng xa, anh cắn răng, mở cửa chạy đuổi theo.

Anh sải bước thật nhanh, kéo tay cô: "Yêu hay không thì liên quan quái gì đến việc kết hôn của chúng ta?"

Lệ Trọng Mưu tràn ngập oán khí, nhưng không đành lòng phát giận với cô, đành cố gắng đè nén tâm trạng. Vậy mà cô còn không cảm kích!

"Chằng phải vì thương hại nên anh mới muốn kết hôn với tôi?"

Thoáng chốc, mặt anh lạnh hẳn, hạ thấp giọng: "Đừng gây sự nữa."

"Là anh khinh người quá thôi."

Đêm trước thì ngoan ngoãn dịu hiền, sáng nay liền trở lại thành người phụ nữ quái đản. Lệ Trọng Mưu không biết anh đã làm gì khiến cô phản ứng thế này, khiến cô khoác lên mình bộ giáp phòng bị bất cứ ai.

"Được, anh hỏi em." Trước mặt bao nhiêu người, anh ôm cô thật chặt, nói: "Em có cảm giác gì với anh?"

Môi, gần như chạm vào nhau; hơi thở, quẩn quanh hai chóp mũi.

Haizzz, người phụ nữ này, miệng không lừa được ai, ánh mắt cũng không lừa nổi ai. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, hy vọng có thể đi được tới trái tim cô.

Đúng, anh cần xác nhận.

Xác nhận phán đoán của anh không sai.

"Em yêu anh không?"

Lúc đó, giọng nói ẩn chứa nỗi khao khát mãnh liệt của cô, mỗi lần cô gọi tên anh... Bộ dạng kia không thể lừa được ai. Hiện tại, tiếng gọi của cô vẫn vang vọng trong đầu.

Lệ Trọng Mưu nghĩ, nếu cô nói yêu, anh sẽ tin ngay lập tức, mà cho dù cô gạt anh, anh cũng sẽ tin.

Sự khiếp sợ của cô hiện lên trên mặt, khắc vào mắt anh. Dần dần, Lệ Trọng Mưu cảm thấy anh đã hiểu cô đang nghĩ gì.

Anh nín thở, chờ đợi ba chữ phát ra từ miệng cô.

"Đáp án này rất quan trọng với anh, " Lệ Trọng Mưu nói, hôn nhẹ lên môi cô, "Nói cho anh."

Câu trả lời của cô sẽ giúp anh quyết định lựa chọn của mình.

Nếu cô thừa nhận, anh thề sẽ cho cô nhà cao cửa rộng, cho cô cuộc hôn nhân này, cho cô sự chung thủy, chiều chuộng của anh, cho cô tất thảy... Có lẽ, đó chính là tình yêu.

Nếu cô phủ nhận, từ nay về sau, mỗi người một ngả, coi như hôm qua chỉ là tình một đêm, ném cô ra khỏi cuộc sống của anh, say này sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.

Yêu? Hay không yêu?

Cô im lặng rất lâu rồi nói: "Tôi yêu anh."

Mỗi một chữ lôi kéo Lệ Trọng Mưu trở về thực tại.

Ngô Đồng không nhìn anh, đưa mất hướng về nơi xa, sau đó thu về, hiện lên con ngươi mới, rất kiên định trả lời anh: "Tôi yêu anh, nhưng bây giờ tôi muốn chấm dứt với anh. Đây chính là đáp án của tôi."

Tay anh buông lỏng, Ngô Đồng dễ dàng đẩy anh ra.

"Tôi từng hy vọng cả đời này anh sẽ không thể yêu thương bất kì ai, tôi nghĩ đó là sự trừng phạt với anh. Còn bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa, tôi thấy anh thật đáng thương, anh khiến cả trăm cô gái say mê nhưng cuối cùng, anh vẫn không hiểu định nghĩa của từ 'vợ'."

Nhất thời, Lệ Trọng Mưu cao cao tại thượng không còn gì để nói.

Anh trơ mắt nhìn cô rời khỏi, đến tận lúc bóng cô biến mất trong biển người.

Lần đầu tiên, anh ngẩn người lâu như vậy.

******

Phòng hội nghị yên tĩnh dị thường, mấy vị quản lí ở Trung Quốc và Châu Á lần lượt phát biểu xong, tất cả chờ đợi Lệ Trọng Mưu lên tiếng.

Hội nghị lúc 9 giờ lùi lại đến hiện tại mới bắt đầu. Chẳng ai biết tại sao lại thế này, cả đám người như đi trong sương mù. Có mỗi Tổng giám đốc Lệ tinh thần minh mẫn, nhíu chặt mi, không nói câu nào.

Mỗi Lâm Kiến Nhạc biết nguyên nhân, anh vỗ vỗ vai thư kí, bảo cô đi ra rồi ngồi vào chỗ của cô, kề tai Lệ Trọng Mưu nói nhỏ: "Tổng giám đốc, họp nửa tiếng, anh thất thần 17 lần."

Rốt cục Lệ Trọng Mưu hoàn hồn, tay anh nắm chặt cây bút, liếc mắt nhìn Lâm Kiến Nhạc, nâng mắt lên, gõ gõ bút xuống mặt bàn, nói với giám đốc kinh doanh: "Jeff, hợp khu Châu Á với khu Trung Quốc, kì họp sau báo cáo kết quả đầu tư với tôi."

Mấy vị quản lí gật đầu như giã gạo, Lâm Kiến Nhạc ngồi bên cạnh mà tấm lòng thổn thức, Lệ Trọng Mưu vẫn là Lệ Trọng Mưu, không gì đánh bại được. Mấy tiếng trước đó, Lệ Trọng Mưu cô đơn đứng đối diện cảng Victoria hút thuốc, ngay đến mấy vị quyền cao chức trọng trong công ty cũng không dám dến gần, lúc này, dường như con người kia đã biến mất hoàn toàn.

Tan họp, vốn nên nghỉ ngơi nhưng Lệ Trọng Mưu lại gọi quản lí tài chính và kinh tế đến nhà ăn, tiện thể ăn bù bữa sáng luôn. Vì đã thay đổi lịch trình nên hôm nay thời gian thoải mái hơn nhiều, Lệ Trọng Mưu ăn cơm, Lâm Kiến Nhạc báo cáo tình hình.

Lau khóe môi, anh hỏi: "Bảy đến tám giờ tối đừng đặt lịch gì."

Lâm Kiến Nhạc mau chóng ghi vào máy tính, thuận miệng hỏi: "Có định đặt chỗ ở nhà hàng Đồng Đồng thích ăn không ạ?"

"Đặt nhà hàng Mandy thích."

Đại Boss và bạn gái dạo này cảm tình có vẻ không tốt lắm mà, sao tự nhiên ... Lâm Kiến Nhạc ngạc nhiên, gật đầu không dám đưa ra ý kiến gì. Nghĩ nghĩ, Lâm Kiến Nhạc xét thấy vẫn nên nhắc nhở đại Boss một chút: "Bây giờ sẽ đi luôn ạ, nhưng Đồng Đồng nhắc anh nói chuyện với cô Ngô, anh..."

"Để thằng bé tự nói sẽ có hiệu quả hơn, tối nay đưa Đồng Đồng đến nhà cô ấy, để nó ngủ với mẹ." Lệ Trọng Mưu hờ hững trả lời.

****

Đồng Đồng đi rồi, trong nhà chợt trống vắng lạ thường, Ngô Đồng không muốn về nhà nữa, cô cũng chẳng có chỗ nào để đi, đành phải quay về. Toàn thân từ trong ra ngoài đều đau nhức, cô hiểu rõ, nơi đau nhất chính là trái tim...

Thang máy kêu "Đinh!", cô kéo lê đôi chân mỏi mệt.

Có một người đứng trước cửa đợi cô, thấy cô về, người đó ngẩng đầu lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)