Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 19

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


Người giúp việc cầm chìa khóa dự phòng tới mở cửa, Lệ Trọng Mưu đi vào liền thấy Đồng Đồng đã đeo túi sách trên lưng, một tay còn ôm con heo đất mang từ nhà đến, nhìn đến Lệ Trọng Mưu, nước mắt tuôn xuống như mưa: "Con muốn về nhà!"

Lệ Trọng Mưu không thể quát con, Đồng Đồng sắp dừng khóc, nhưng vẫn đòi mẹ.

Má Trần đau lòng thay anh, "Cậu chủ, làm thế nào bây giờ?"

Lệ Trọng Mưu nhìn má Trần đang ôm thằng bé, anh bước ra khỏi phòng, cảm giác thiếu vắng chiếm trọn trái tim.

Lúc xuống lầu hai, ngang qua phòng dành cho khách, cửa khép hờ, có ngọn đèn từ khe cửa trút ra, biết là không có khả năng nhưng anh vẫn bước đến.

Đẩy cửa, bên trong có người, tim anh thắt lại. Đến gần, hóa ra là người giúp việc đang làm sạch thảm. Nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, cô ấy cả kinh, lập tức đóng máy hút bụi, cung kính cúi đầu: "Cậu chủ!"

Cô có chút khiếp ý, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, lại thấy hình như anh cười một cái, không biết có phải hay không, anh khoát tay nói: "Cô ra ngoài đi."

Người giúp việc cẩn thận lui ra, Lệ Trọng Mưu đi đến bên giường. Thân thể rệu rã, anh nằm xuống.

Người đó chỉ ở lại gian phòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng đi mất rồi. Anh nâng tay che mắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, anh không thể không thừa nhận, chính anh đang khao khát có cô.

Mở điện thoại, anh gọi cho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến mức không chịu theo khống chế của mình, anh nắm chặt tay vịn hành lang, chờ đợi âm giày vò lòng người, một tiếng, một tiếng đâm vào tai. Điện thoại reo khá lâu mới có gười bắt máy, đối phương nói: "Hello?"

*******

Đầu dây không có lên tiếng trả lời, Hướng Tá lại hỏi một lần: "Hello?"

Đợi mãi bên kia mới mở miệng, là âm thanh lạnh như băng: "Cô ấy ở cùng cậu?"

Hướng Tá cảm thấy có chút không hiểu, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, đưa di động đến trước mắt, anh mơ hồ phát hiện: A, cầm nhầm di động rồi.

Đẩy đẩy thân thể mềm mại trong ngực: "Baby, điện thoại của em."

Ngô Đồng nhăn mặt nhăn mũi, vung tay lên, đẩy tay Hướng ra xa, Hướng Tá giận dỗi nhéo mũi cô, cô hé miệng thở, anh cúi đầu hôn cô rồi mới buông tha. Tiếp tục nghe điện thoại, chỉ nghe đối phương lạnh lùng hỏi: "Các người ở đâu?"

Ở đâu? Anh say quên mất tiêu rồi...

Hướng Tá búng tay giữa không trung, nhân viên khéo léo bước tới. Anh ném di động cho nhân viên: "Này... Nói cho anh ta biết, nơi này, là, đâu..."

Lệ Trọng Mưu cũng bực mình lái xe rời đi, trong ga-ra có hai chiếc Ferrari chủ tịch tặng, anh lái xe ra khỏi, cửa cuốn lên, thân xe đỏ tươi như lao ra từ trong lòng lửa. Dưới bóng đêm mịt mùng, chẳng biết từ lúc nào phanh lại, bánh xe sát xuống mặt đường kêu vang dừng trước cửa Lan quế phường.

Theo địa chỉ của nhân viên kia nói, còn chưa đến tận cửa, anh đã thấy một đôi nam nữ thân thể dính vào nhau, liêu xa liêu xiêu bước ra.

Ánh đèn nê-ông chiếu lên gương mặt anh.

Từ xa, Lệ Trọng Mưu thấy người phụ nữ có má lúm đồng tiền xinh đẹp, anh không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này.

Người trong ngực Hướng Tá say khướt, bước đi chậm rì rì, đáng tiếc chính anh anh còn không chống đỡ nổi, suýt chút nữa thì cả hai cùng ngã xuống đất. May thay, có đôi tay mạnh mẽ tiến tới giúp, đỡ lấy tay anh.

"Cảm... Cảm ơn..."

Hướng Tá vỗ vỗ vai người đó, đối phương nhích sang, cướp đi người phụ nữ trong ngực anh chỉ trong chớp mắt.

Cái người này, sao lại giật mất người phụ nữ của anh chứ. Hướng Tá giận dữ ngước nhìn.

"Anh hai ..."

Rượu chưa đủ làm anh say mèm nhưng lời nói vô tình đã thốt ra. Cơn gió lạnh thổi tới khiến anh tỉnh hẳn. Không phải anh cố ý muốn che dấu thân phận của mình và Lệ Trọng Mưu.

Hướng Tá định mở miệng nói chuyện, Lệ Trọng Mưu đã ôm Ngô Đồng rời đi. Đột nhiên anh nói: "Đợi đã!"

Không ngờ Lệ Trọng Mưu dừng lại thật.

Nhưng Lệ Trọng Mưu dừng lại, không phải vì câu nói của Hướng Tá, mà vì anh thấy rõ, môi cô hơi sưng. Hai cánh môi căng mọng, đỏ ửng mê hoặc –

Lệ Trọng Mưu bực mình quay đầu nhìn Hướng Tá: "Cậu làm gì cô ấy?"

Hướng Tá nghe không rõ lắm, chỉ biết Lệ Trọng Mưu định đưa Ngô Đồng đi: "Căn cứ luật pháp HongKong XX, điều lệ XX, chương XX, điều XX, cưỡng ép người khác khi người đó không đồng ý..."

Lệ Trọng Mưu nghiến răng, vung tay hướng đến gò má Hướng Tá. Cú đấm tạo nên âm thanh nặng nề, lời Hướng Tá còn chưa dứt, anh đã chúng chiêu ngã xuống đất.

Lệ Trọng Mưu cử động các khớp ngón tay đau nhức, cúi đầu nhìn về phía Hướng Tá, thản nhiên nói: "Tôi không ngại để cậu tặng thêm một tội danh nữa đâu."

Phải tốn chút sức mới kéo được người phụ nữ say như chết này lên xe, anh gạt số, đạp chân ga, quẹo qua khúc cua, nhanh chóng rời khỏi.

Chiếc xe lao vun vút trong gió, rẽ sang đường khác, thân thể Ngô Đồng ngủ say không biết gì nghiêng sang, tựa đầu lên vai anh.

Lệ Trọng Mưu liếc qua gương chiếu hậu nhìn cô, haizzz, cái người này, đúng là chả thèm để ý gì cả, lên xe của ai cũng không cần biết. Nếu anh không đến... Anh không muốn nghĩ nữa!

Cô được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay kéo kéo cánh tay anh, cách lớp áo sơ mi, khuôn mặt nóng bừng của cô cọ vào da thịt anh, "Anh biết không..."

Cô lảm nhảm gì đó trong lúc say, Lệ Trọng Mưu cũng không để tâm lắm, anh trả lời: "Cái gì?"

Cô cau mày lắc đầu: "Tôi không nói nữa, à, anh... anh lại định hôn tôi chứ gì?"

Từ "lại" kia như con dao găm thẳng vào tim Lệ Trọng Mưu, cô xem anh là ai? Hướng Tá?

Lệ Trọng Mưu trầm tư, thấy cô yếu ớt, anh không còn cách nào khác. Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô an vị ở đây, ôm chặt cánh tay anh, còn khiêu khích "điểm mấu chốt" nào đó.

Cô lúc này không thể để cho Đồng Đồng nhìn thấy được. Lệ Trọng Mưu lo lắng nếu để thằng bé thấy cô say thế này... Đành phải đưa cô đến căn nhà ở CBD của mình.

********

Anh gọi điện cho Đồng Đồng.

Cô nằm trên chiếc giường to lớn của anh, hương vị vô cùng ngọt ngào, ga giường tối màu làm nổi bật làn da nõn nà. Mọi thứ khiến anh thấy thật mâu thuẫn.

"Mẹ con ngủ rồi, mai ba đưa mẹ về nhé, được không?"

Đồng Đồng không muốn đánh thức mẹ, thằng bé hạ giọng thì thầm: "Mẹ mệt lắm ạ? Thế ba không cần gọi mẹ dậy đâu."

"Đúng vậy, mẹ con rất mệt."

Lệ Trọng Mưu thấy anh chẳng gạt thằng bé chút nào, rõ ràng là cô mệt suốt đêm nay còn gì, mệt ở bên cạnh đàn ông.

Cơ thể cô nóng rực, cực kì khó chịu. Cơ thể anh mát lạnh, cô vô thức ôm lấy tay anh không chịu buông. Lệ Trọng Mưu nhíu mày, nghĩ: Làm gì đây? Đang ngủ mà cũng muốn quấy nhiễu người khác sao? Không chịu buông tha anh à?

Lúc cô hô hấp, hai cánh môi hồng nhuận mở ra khép vào. Lệ Trọng Mưu cảm thấy không khí tại chỗ này không chỉ có nhiệt độ cơ thể cô nữa. Tự nhiên, tay anh đưa ra, vuốt ve thân thể Ngô Đồng...

*****

Cuối cùng Đồng Đồng cũng đồng ý nghe lời anh, yên tâm cúp điện thoại.

Lệ Trọng Mưu cúi người đắp lại chăn cho Ngô Đồng, nhưng anh cứ đến gần là cô nhíu mi, nhanh chóng lùi sang góc khác, sát đến cạnh mép giường.

Anh đáng sợ đến thế sao? Ngay cả khi ngủ cô cũng muốn trốn anh?

Ngô Đồng nằm nghiêng, đường cong hiện lên rõ ràng, đôi chân mảnh khảnh khép lại, làn da trắng nõn như bạch ngọc, vòng eo tinh tế, khăn choàng hơi rộng làm lộ ra đầu vai nhỏ nhắn, khuôn ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề như muốn quấy rầy anh vậy.

Dáng vẻ cô ngủ đẹp hơn lúc bình thường rất nhiều, đến cả hai hàng lông mày nhíu chặt cũng làm tim anh xao xuyến. Chiếc váy bằng lụa phủ trên bụng cô.

Nơi đó, từng nuôi dưỡng con của anh ...

Lệ Trọng Mưu chợt phát hiện anh thất thần hồi lâu, chậm rãi rời khỏi. Bỏ qua cảm xúc lưu luyến trong lòng.

Trên người anh có mùi rượu nồng nặc của cô, cầm quần áo vào phòng tắm bật vòi hoa sen. Anh từ chủ đã trở thành khách.

Đêm còn khá dài, anh bật máy tính xử lí công việc đang dang dở, thời gian vẫn sớm, anh ngầng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối vẫn dày đặc như vậy. Dựa vào lưng ghế hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống thảm dậy lên mùi khen khét, anh mới giật mình tỉnh lại.

Lại thất thần rồi.

Phòng bên cạnh vang lên tiếng "Bịch –!"

Lệ Trọng Mưu theo phản xạ đứng dậy, vội mở cửa đi vào, trên giường không có ai, tâm trí anh căng thẳng. Lúc sau, từ phòng vệ sinh có tiếng động truyền tới. Haizzz, người phụ nữ này dù say khướt vẫn biết phải đi tắm rửa cơ à. Đáng tiếc là cả người cô giờ đang ngã bên cạnh bồn tắm.

Tự làm tự chịu!

Lệ Trọng Mưu bế cô dậy, chẳng biết tại sao cô luôn vùng thoát khỏi tay anh. Thấy anh hơi buông ra một chút, người cô lại mềm oặt tuột xuống.

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ngô Đồng!!!"

Cô có thể trả lời sao?

Anh mở vòi hoa sen, chỉnh mức nước ấm, xả đống hỗn độn dưới sàn, rửa mặt cho cô. Anh thấy phiền phức quá đi mất. Ra ngoài cầm quần áo vào, anh vỗ vỗ mặt cô: "Ngô Đồng!"

Lệ Trọng Mưu lấy khăn tắm bao lấy cô, thay hộ cô bộ váy ướt sũng, mặc cho cô quần áo của anh rồi mới ôm cô ra ngoài.

Quần áo rộng thùng thình làm chỗ nào cần lộ cũng lộ ra hết, cô cử động một chút, Lệ Trọng Mưu thấy mình như sắp ngạt thở đến nơi.

Vết sẹo trên bụng cô, anh thấy rõ mồn một.

Trong vô thức, tay anh vuốt nhẹ lên nó. Cô động đậy khiến vết sẹo cọ vào tay anh. Lệ Trọng Mưu tưởng anh ấn quá mạnh liền thu tay về: "Đau à?"

Cô không nói gì nhưng lông mi chau chặt.

Anh bỗng nhớ đến trang giấy trong quyển nhật kí, cô cũng cau mày thế này, rồi ép mình phải nở nụ cười. Trên trang giấy kia có một giọt nước mắt thấm nhòe chữ viết.

Thấm cả vào tim anh.

Lệ Trọng Mưu không muốn thừa nhận rằng anh nhói đau.

Nhói đâu ở nơi nào đó trong tim mình.

Ngọn nguồn sự đau khổ của cô, phải chăng chính là anh?

Anh thầm khao khát được xoa dịu nỗi đau đó.

Lệ Trọng Mưu cúi người hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô.

Sự lạ lẫm và cái hôn ngọt ngào khiến Ngô Đồng mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt kia cô nghĩ chắc canh mình đang mơ. Ở thực tại cô không thể có được người đó, vậy nếu khi lạc trong giấc mộng, có lẽ cô có thể có được chăng?

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Lệ Trọng Mưu?"

Vừa mở miệng, cô được anh hôn thật sâu.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy âm thành dịu dàng của người đàn ông: "Anh đây..."

Ngô Đồng cảm nhậ được đôi tay xa lạ xoa bụng của cô, người đó hôn lên miệng vết sẹo xấu xí.

Đầu lưỡi giảo hoạt liếm láp, cảm giác tê dại lan tỏa khắp thân, tiếng thở dốc ồ ạt truyền vào tai cô.

Là hô hấp của ai đang dụ dỗ cô rơi vào tấm lưới dục vọng? Suy nghĩ của cô hỗn độn, thân thể tiến vào trong lồng ngực ấm áp.

Lại là tiếng tim đập của ai, đè lên khuôn ngực mềm mại của cô, bức cô không thở nổi?

Anh không chịu buông tha, đôi môi tìm xuống bộ ngực đẫy đà, mở miệng ngậm lấy đỉnh nhọn, chậm rãi khiêu khích. Muốn cô tự sa vào trầm luân, muốn cô quên đi chính mình.

Được người khác yêu chiều, sự thoải mái không thể nói thành lời này, cho dù cô không thở nổi nhưng từ sâu thẳm, cô hy vọng nó đừng dừng lại. Cơ thể cô dần đổ mồ hôi, gương mặt nóng bừng dán lên sườn mặt anh. Cô nóng, anh lạnh.

Ngô Đồng khẽ rên rỉ.

Lệ Trọng Mưu thấy ánh mắt cô mông lung, giống như đang lên án anh vậy.

Dục vọng của anh hiện rõ trong đôi mắt ấy, anh nghĩ mình điên rồi, anh đang muốn cô – một người phụ nữ không tỉnh táo ư?

Lửa tình hừng hực không chịu theo khống chế của anh, nó kêu gào trong thân thể, anh đưa tay ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt: "Nếu em nói dừng lại, chúng ta sẽ dừng..."

Chữ cuối cùng mất hút bởi nụ hôn của cô.

Môi lưỡi dây dưa, nụ hôn ướt át. Chính là loại độc dược mạnh nhất.

Nhấn chìm tâm trí anh.

Tiếng ngâm nga như tiếng sét đánh bên tai Lệ Trọng Mưu.

"Em nhìn đi, nhìn cho kĩ, anh là ai?"

"...Lệ Trọng Mưu..."

Lệ Trọng Mưu...

Lệ Trọng Mưu...

Anh ngẩn người.

Anh chưa từng nghe thấy lời mời gọi nào quyến rũ như thế.

Không quản được lí trí của mình nữa. Lệ Trọng Mưu cúi đầu nhìn vào mắt cô, không chần chừ thêm một giây nào hôn sâu vào đôi môi hé mở.

Đầu lưỡi anh quẩn quanh, nghe âm thanh đứt quãng trong miệng, Lệ Trọng Mưu càng muốn thâm nhập sâu hơn. Bắt lấy mắt cá chân của Ngô Đồng tách ra, anh tự dẫn đường cho mình, tiến thẳng vào cơ thể mảnh mai.

Cơn đau trong nháy mắt khiến Ngô Đồng run rẩy, khép chặt lại. Cô đau đớn, còn anh phải nhích ra ngoài một chút.

Lệ Trọng Mưu khổ sở, không phải cô cự tuyệt anh đấy chứ? Rõ ràng là đang mời gọi anh cơ mà...

Anh không kìm chế được nữa, một tay nắm lấy eo cô, ép cô đón lấy. Tiếp tực đẩy mạnh, từng chút từng chút, không ngần ngại bất cứ điều gì.

Hôn lên thái dương cô, anh thầm thì: "Thả lỏng nào... Đúng rồi, mở ra một chút..."

Âm thanh của anh vô cùng nhỏ nhẹ, không thúc giục hay gượng ép, Ngô Đồng liền mất đi khả năng chống đỡ, cô nhanh chóng thả mình theo anh, đưa hai tay vòng qua cổ anh, hai chân cũng tự nhiên vòng qua thắt lưng anh.

Hai cơ thể nóng rực khảm vào nhau, sự cứng rắn đó xông tới khiến cô không thể trốn thoát được. Cô nức nở, mỗi tiếng thở dốc của cô đều ẩn chứa thống khổ hòa cùng vui sướng. Móng tay cô cào lên tấm lưng trần trụi của anh.

Động tác càng lúc càng nhanh, mồ hôi của anh rơi lên mắt cô.

Lệ Trọng Mưu nhìn thấy mồ hôi của mình nhập vào đôi mắt mờ hơi nước, gợn lên đợt sóng mới –

Anh không bức bách cô, thong thả tiến vào chỗ sâu nhất.

Trán cô để trên hõm vai anh, vô tình cọ xát, Lệ Trọng Mưu nghe thấy giọng cô ngâm nga, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, từng tiếng rên rỉ của cô, sự khít chặt của cô, anh không ngừng lại được.

Anh chống người dậy, nhìn từ trên cao xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô. Ánh sáng dịu nhẹ phủ lên thân thể đang vì anh nở rộ, trong mắt cô có hình bóng của anh, trong cơ thể của cô cũng đang có anh.

Anh nhìn cô rất lâu, nhấn người, nhẹ nhàng đụng chạm, khẽ vuốt ve, sau đó tiến tới thật mạnh. Anh quệt chất lỏng trong suốt lên miệng vết sẹo, quả thực quá mê người.

Cô rên lên một tiếng, Lệ Trọng Mưu phủ phục, nâng người Ngô Đồng, anh có thể cảm nhận cô đang nuốt trọn anh, không có một khe hở nào. Anh từ chỗ sâu nhất trong cô nảy lên, một chút lại một chút, mãnh liệt đi vào, chỉ hận không thể khảm cô vào mình. Anh thả cô rơi xuống cơn lốc cuồn cuộn.

Ngô Đồng nửa tỉnh nửa mê đi theo sự dẫn dắt của anh. Mấy lần cô suýt hét lên đều bị anh nuốt trọn, chỉ toát được ra tiếng ngâm nga đứt quãng.

Cuộc tình đêm nay nhất định sẽ gây ra họa lớn ...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-47)