Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 18

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vị khách người Anh này say rồi.

Ngô Đồng nghe được câu nói đó thì giật mình.

Không phải cô sợ những lời như thế, cái cô lo sợ chính là sau khi anh ta nói, chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ có nên tiến tới với anh ta hay không...

Chẳng lẽ cô cũng đã say?

Ngô Đồng cười một cái, muốn đẩy anh ta ra nhưng bị cản lại. Bàn tay anh ta nắm chặt thắt lưng cô. Ngô Đồng mỉm cười nói xin lỗi, Josef buông lỏng tay nhưng vẫn không để cô thoát khỏi thân hình cao lớn.

Đột nhiên –

"Em yêu, chờ anh lâu chưa?"

Sau tiếng nói ấy, người ôm Ngô Đồng trong lòng đã đổi thành một người khác.

Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hướng Tá. Anh cúi đầu hôn lên thái dương cô, dịu dàng hỏi: "Em yêu, vị này là ai thế?"

Ngô Đồng đoán chắc đại luật sư lại muốn diễn trò, cô cũng xuôi theo anh vậy."Sao anh tới đây? Em quên mất, giới thiệu với anh, vị này là Josef.". Sau đó cô vùi sâu vào lòng Hướng Tá, tay đặt trên ngực anh, "Anh ấy là Mark."

Josef có vẻ xấu hổ, Hướng Tá bồi thêm một câu: "Tôi là bạn trai Ngô Đồng."

Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, đi qua trước mặt Josef. Tới góc phòng mới tách ra.

"Cảm ơn anh."

Hướng Tá từ chối trả lời, anh nói: "Muốn uống nữa không?"

Cô suy nghĩ một chút: "Anh mời tôi à?"

"Không thành vấn đề."

"Vậy thì đi thôi."

Cô đi trước, Hướng Tá trầm tư theo phía sau. Anh đè nén nỗi khao khát đi đến bên cạnh cô.

Rốt cuộc cô có thể uống thêm bao nhiêu chai?

Rốt cuộc bao giờ cô mới bỏ xuống được dáng vẻ vờ như mạnh mẽ?

Nhìn cô ôm chai rượu không buông tay, Hướng Tá hiểu được, khi thanh tỉnh cõ lẽ cô đã phải đeo lên chiếc mặt nạ quá tinh xảo, so với trước kia càng ngày càng khó phát hiện.

Cũng khó trách cô thấy mệt mỏi, sống giả tạo như thế có thể không cực khổ hay sao?

Cô không đến mức say khướt, cằm đặt ở trên quầy ba, ánh mắt trông ngóng bartender mang đến chén rượu tiếp theo.

Nhân viên pha chế rượu vừa đưa tới, Hướng Tá vội đoạt lấy uống cạn, yếu hầu bỏng rát. Anh muốn kéo cô xuống khỏi chiếc ghế cao, "Em say rồi."

Nhìn cô giống ma men lắm à? Cô say ư?

Cô hất tay anh: "Tôi không say..."

Hướng Tá nhìn cô mặt đỏ bừng bừng, không thể tin lời cô được. Đến tuần rượu thứ ba, rốt cuộc anh hiểu, cô vừa nãy thật sự không say.

Mà cô hiện tại, thật sự say.

"Anh nói xem, Lệ Trọng Mưu rốt cuộc là... Là người như thế nào? Anh ấy cướp con trai của người ta, hại người ta trở mặt với gia đình, còn... Một lần lại một lần chạm vào trái tim người ta. Lúc vui vẻ thì đùa vui, thân cận, lúc không vui thì ném người ta đến tận xó xỉnh nào. Một người như anh ấy... Nên hận bao nhiêu..."

Đùa vui?

Thân cận?

Ai?

Lệ Trọng Mưu?

Hướng Tá suy nghĩ rất lâu, tự nhiên anh uống chén rượu của cô, đầu óc hơi hỗn độn. Anh bỏ xuống dáng vẻ của mọi ngày, khuôn mặt lạnh lẽo không bộc lộ chút cảm xúc. Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay Ngô Đồng: "Em thì sao, em là người như thế nào? Anh ta thích kiểu phụ nữ thông minh, hiểu chuyện, em hình như... Không phù hợp."

Ngô Đồng im lặng rất lâu. Mặt cô bị mái tóc dài che khuất, Hướng Tá không tự chủ được giơ tay, đem tóc mai dắt sau vành tai cô. Anh muốn nhìn vào đôi mắt ấy.

Anh tay rất lạnh, mặt cô nóng hổi. Cô không thèm để ý, kéo tay anh đệm dưới mặt mình.

Cô nhìn anh, ánh mắt mông lung: "Tôi đang... Đang thử làm cho mình trở thành người phụ nữ thông minh."

Ngô Đồng uống say liền bắt đầu cằn nhằn liên thiên một số chuyện, Hướng Tá nghe câu được câu chăng. Cô giống đang nói một mình, nhưng thích hỏi vu vơ: "Anh biết không?" làm câu mở đầu, Hướng Tá nghe cô kể chuyện thời học sinh, chuyện khi Đồng Đồng còn bé.

Trong lòng cô chồng chất bao nhiêu tâm sự? Có mệt lắm không?

Hướng Tá mơ màng, giọng nói cô hơi nhỏ. Anh phải nghe rất chăm chú, lúc vui vẻ thì cô cười khanh khách, vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo anh ghé đến gần. Thấy anh hành động chậm chạp, không động đậy, cô sít gần tới kéo tai anh.

Hướng Tá vuốt ve tay cô đang kéo vành tai mình, nắm tay của cô cố định lại: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, Ngô Đồng trầm mặc suy xét: "2——7—— "

"Anh tưởng em chỉ có 2 hay 7 tuổi thôi chứ."

Cuối cùng cô say đến suýt nữa từ cao ghế cao ngã xuống, Hướng Tá ôm cô chuyển đến sô pha thấp hơn, mắt thấy cô lại chuẩn bị té xuống, anh nhanh nhẹn đỡ, thân thể cô nhũn ra, ngủ luôn trên đùi anh.

Ôn hương nhuyễn ngọc, Hướng Tá cảm thấy mình say rồi.

Anh đặt tay lên trán cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ môi cô, ngón trỏ dừng trên cánh môi mềm mại khẽ mím lại.

Cô ở trong ngực anh nói rất nhiều rất nhiều, kể câu chuyện của một đứa bé:

Lần đầu tiên nó khóc...

Lần đầu tiên nó cười...

Lần đầu tiên nó gọi mẹ...

Lần đầu tiên nó nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào trong ngực cô...

Lần đầu tiên nó thi thuyết trình...

Bị người ta mắng là con không cha, lần đầu tiên nó trốn đi khóc một mình...

Lần đầu tiên nó đánh nhau...

Cô chịu một cái tát, nó cầu xin: Ông ngoại, đừng đánh mẹ con... nó chạy lại, nâng mặt cô lên, nức nở: Mẹ ơi, đừng khóc...

...

...

Tiếp sau là câu chuyện về một người đàn ông khác:

"Anh biết không? Năm thứ hai đại học, ở học viện, chúng tôi nằm trong những học sinh hàng đầu được cử đi Đức huấn luyện..."

Cô gối lên chân anh nấc nghẹn, Hướng Tá vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, cô vừa trở lại bình thường, lại nhẹ nhàng nói tiếp:

"Chúng tôi ở nơi đó, cùng một đám học sinh Nhật Bản phân vào một tổ, thầy giáo thì thiên vị, chưa bao giờ giúp chúng tôi, ông ta còn luôn nói kinh tế Hongkong không phất lên được, không biết tự bồi dưỡng nhân tài của mình..."

"Mấy cô gái chúng tôi đều không biết cãi lại thế nào, bạn học cùng tổ giải vây cho chúng tôi, cô ấy tức không chịu được, trực tiếp hỏi thầy giáo: Ông có biết Eric Li không?"

"Những người Nhật Bản kia liền câm như hến ..."

"Thầy giáo vừa nghe được cái tên này, mặt biến sắc luôn, tôi về tra Google mới biết được anh ấy hóa ra... có danh tiếng lẫy lừng đến thế ..."

Hướng Tá nghĩ ngợi một lúc, 9 năm trước...

Lâu thế rồi...

Nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một.

9 năm trước, Lệ Trọng Mưu một năm ở phố Wall bộc lộ tài năng, cùng năm đó, các nhà kinh tế học toàn cầu phải giật mình, phát hiện ra người thanh niên Trung Quốc 22 tuổi này vừa tàn khốc, vừa quả quyết trong kinh doanh, thấy được người Trung Quốc lợi hại thế nào...

*****

7 năm trước, người đàn ông này lợi dụng tay của anh, đánh đổ cha anh...

Hướng Tá lắc lắc đầu, kéo về dòng suy nghĩ bay xa, lúc này anh đã bỏ sót phần lớn nội dung cô nói, cuối cùng chỉ nghe được cô thì thào: "Anh ấy còn cứu tôi, nhưng anh ấy... Ha ha, anh ấy không nhớ được ..."

Hướng Tá váng hết cả đầu, không hiểu sao anh bực bội, chắc là do rượu ban nãy, cố tình say nhưng không đủ, kết quả là lý trí đánh không thắng, nhưng cũng không mất hẳn.

Cô chưa phát giác ra, bởi vì, cô đã sớm không còn thanh tỉnh. Sớm từ lúc nào? Rất sớm, rất sớm.

"Anh biết không? ..."

Anh nhìn nhan sắc mờ mờ sau ánh đèn, đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhưng trong mắt cô là ai thế?

Anh thẳng thừng: "Đừng nói nữa."

Nhíu mi, anh cúi đầu: "Đồ ngốc, ngưỡng mộ mà là tình yêu sao?"

Môi của anh cọ vào môi cô. Hôn cô, miệng mở khớp hàm của cô, đầu lưỡi anh thăm dò. Anh ở trong miệng cô tìm kiếm, không thèm để tâm cái khác.

Cô trợn tròn mắt, anh cũng trợn tròn mắt, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh. Hướng Tá nhìn thấy chính mình.

Anh thấy chính mình trầm luân trong ấy.

**************

Buổi chiều, Lệ Trọng Mưu trở lại đại trạch, người giúp việc nói với anh: "Cậu chủ, cô Trương chờ cậu ở thư phòng."

Anh gật đầu, không đến thư phòng mà đi xem Đồng Đồng trước.

Điện thoại bên New York đột nhiên báo mẹ anh muốn gặp cháu đích tôn, đúng lúc Đồng Đồng mới từ Hawaii về, Lệ Trọng Mưu liền đồng ý. Mấy hôm nay thằng bé ở lại Lệ trạch, mỗi ngày Ngô Đồng trở về thăm con một lần. Tạm thời thằng bé chưa phát hiện điều gì khác thường. Vậy là chỉ trong tháng này, có thể nói Đồng Đồng sắp đi du lịch nửa vòng trái đất rồi. Mới quay về từ Hawaii lại chuẩn bị đi New York.

Hành lý Đồng Đồng thu thập xong, thằng bé vẫn không quên hỏi: Sao hôm nay không thấy mẹ đến? Mẹ không đi New York với ba con mình à?

Mới một ngày cô chưa đến, thằng bé đã bắt đầu nhớ cô.

"Gần đây mẹ con rất bận."

"Mẹ bận gì thế ạ? Sao mẹ không nói với con." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng tràn ngập thất vọng.

Ánh mắt nó vốn nên vui vẻ khi có đồ chơi, được sống trong phòng ốc rộng rãi chứ không phải buồn bã thế này. Lệ Trọng Mưu không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.

Quá giống, đôi mắt này, cùng đôi mắt cô...

Anh suy nghĩ một chút, trả lời: "Vậy ba giúp con hỏi mẹ, xem mẹ có muốn đi New York với chúng ta không."

Khuôn mặt ủ rũ của thằng bé miễn cưỡng cười, nhanh nhảu gật gật đầu. Lúc Lệ Trọng Mưu ra ngoài, Đồng Đồng còn nhắc nhở anh: "Ba đừng có quên hỏi mẹ đấy nhé."

Lệ Trọng Mưu đóng cửa, dựa trên ván cửa nặng nề thở dài.

Trương Mạn Địch đợi rất lâu mới gặp được Lệ Trọng Mưu.

"Sao em lại tới?" Giọng nói của anh nhạt thếch.

Trương Mạn Địch tiến lên, chạm vào thái dương anh, "Lúc nãy em hỏi người giúp việc, bọn họ nói hôm nay anh không đến công ty, ở thư phòng cả ngày, nửa giờ trước mới ra ngoài."

"..."

"Anh có... Tâm sự?"

"..."

"Sáng nay hành lí của cô Ngô đều đem hết đi rồi chứ?"

Hỏi câu này, Trương Mạn Địch tự thấy khinh bỉ chính mình.

Lệ Trọng Mưu vẫn không trả lời vấn đề nào. Anh ngồi xuống bàn làm việc, cúi đầu đọc báo cáo.

Đúng vậy, làm sao có khả năng anh sẽ nói cho cô biết anh đang nghĩ gì? Cho nên cô luôn phải suy đoán, lần này cô đoán, anh khác thường là vì người phụ nữ kia.

Anh tự nhốt mình ở thư phòng cả ngày, cũng vì cô ta đã rời khỏi đây.

Cô hạ quyết định, chuyển qua anh vai, nhìn thẳng: "Eric, anh không biết đâu, mấy ngày nay, em nhớ anh nhiều thế nào..."

Trương Mạn Địch vội vã hôn anh, Lệ Trọng Mưu không chút hứng thú, cô không được đáp lại, nỗi lo sợ khiến cô dốc toàn lực ôm lấy anh, từ trên môi dời đi, hôn yết hầu của anh rồi tiếp tục hướng phía dưới.

Khơi mào dục vọng của một người đàn ông khó khăn thế nào, rồi lại dễ dàng ra sao, anh có thể cho phép chính anh mất đi thế chủ động ư?

Cả hai người ngã vào sô pha, môi lưỡi dây dưa, đột nhiên anh đè cô xuống. Một tay bắt lấy hai cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu. Anh xem ánh mắt của cô, cẩn thận, rõ ràng, như là muốn tìm ra cái gì...

Không, không giống...

Dục vọng cuồn cuộn, nhưng hình như thiếu khuyết điều gì đó, trong nháy mắt anh mất đi hứng trí.

Trương Mạn Địch quay người áp lên, duỗi tay xuống dò xét, muốn cỡi bỏ trói buộc của nhau.

Sơ mi của Lệ Trọng Mưu nửa cởi nửa không, bắt được cổ tay của cô, âm thanh anh giống như đang thở dài, "Anh đi lấy..." (đố mọi người anh Lệ lấy cái gì)

Người Trương Mạn Địch run lên, đã bị anh bức đến đường cùng, cô ép bản thân phải trấn định, ngón tay theo cổ anh tuột xuống, vuốt ve: "Cho em một đứa con..."

Anh chợt bừng tỉnh, Trương Mạn Địch muốn tiếp tục, anh bứt ra đứng dậy, nhặt quần áo rơi rải đầy đất: "Anh hơi mệt, em nghỉ ngơi đi, anh gọi tài xế đưa em về."

"Eric!"

Cô không cam lòng gọi, anh mở cửa rời đi.

Lệ Trọng Mưu giật mình thấy người giúp việc đang đứng chờ bên ngoài.

Người giúp việc vẻ mặt lo âu, lại không dám gõ cửa quấy rầy, gặp Lệ Trọng Mưu bất ngờ mở cửa đi ra, giống như được đại xá, nhưng nhìn quần áo anh không chỉnh tề, khựng một chút mới chần chừ mở miệng: "Cậu chủ nhỏ đang giận lắm, ngài đi xem thử đi ạ!"

Bực bội lần nữa dấy lên, Lệ Trọng Mưu nhíu lông mày, cài cúc áo, bước nhanh xuống lầu. Vừa đi vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"..."

"Nói đi!"

"A Hà, cô ấy vừa rồi vô tình hớ miệng, nói cho cậu chủ nhỏ là cô Ngô sẽ không đến Lệ Trạch nữa..."

Lệ Trọng Mưu nhanh chóng đến cửa phòng Đồng Đồng, thằng bé khóa trái, nhốt mình bên trong, A Hà khóc ròng ròng gõ cửa bên ngoài, Lệ Trọng Mưu liếc cô ấy một cái: "Lấy 3 tháng tiền lương, cô bị sa thải."

"Cậu chủ, tôi..."

Lệ Trọng Mưu không kiên nhẫn hất cô ấy ra, tiến gần đến cánh cửa: "Đồng Đồng, mở cửa, là ba đây."

Hình như thằng bé đập vật gì bên trong, có tiếng loảng xoảng, Lệ Trọng Mưu còn nghe thấy thanh âm nức nở: "Con muốn mẹ!"

"Mở cửa trước có được không, có chuyện gì nói với ba. Đồng Đồng!"

"Ba gạt con! Con không ở đây nữa, con muốn mẹ con! Con muốn về nhà!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)