Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 21

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Em về rôi ư?" Hướng Tá hỏi. Giọng anh dịu dàng, vô cùng bình tĩnh.

Dường như anh đã ở đây đợi cô từ rất lâu.

Ngô Đồng sững sờ, không động đậy. Hơn nửa ngày cô mới phản ứng lại: "Sao, sao anh lại tới?"

"Em không nghe điện thoại, anh đành tới tận nhà thôi." Anh trả lời chậm rãi, "Anh sợ anh ta vứt em xuống cảng Victoria nuôi cá."

Anh nghĩ chuyện này đáng để đùa sao?

Ngô Đồng cố cười đáp lại anh, nhưng khóe môi cứng ngắc: "Chờ lâu chưa?"

Hướng Tá cứng đờ, anh chỉ cười. Nụ cười này động đến vết thương chỗ gò má, cơn đau ập tới, anh nhăn mặt. Nhìn anh rất buồn cười, chẳng qua sau đó vẻ mặt hiện lên đầy mệt mỏi. Anh đánh giá cô, đến trước mặt cô, cúi đầu xuống cổ cô ngửi ngửi.

Cô vội lùi lại, nghe thấy anh đăm chiêu nói: "Rượu, thuốc lá, ... còn có, bi thương..."

"Hả?"

"Trên người em có mùi này."

Ngô Đồng phủi phủi quần áo, không nhìn anh: "Anh là cún à? Mũi thính thế."

"Sao em biết? Anh đúng là cún đấy." Hướng Tá vòng qua, lần nữa dựa vào vách tường, có vẻ buồn buồn.

"Em với Lệ Trọng Mưu thế nào rồi?"

Đột nhiên anh hỏi, Ngô Đồng nhìn anh sững sờ. Đầu Hướng Tá càng lúc càng đau, anh mơ màng nhìn cô, hình như cô sắp khóc. Anh tự cho rằng nước mắt của cô chuẩn bị rơi xuống liền đưa tay che mắt Ngô Đồng: "Lúc em khóc rất xấu, chỉ khi em cười mới đẹp."

Lòng bàn tay Hướng Tá nóng bừng, Ngô Đồng bỏ tay anh xuống, nhìn sắc mặt anh tiều tụy, cô sờ trán anh: "Anh sốt rồi."

Hướng Tá giật mình, anh tự sờ trán mình, nóng thật. Anh giận dỗi nói với Ngô Đồng: "Ai bảo em đi cả đêm không về?"

***

Hướng Tá nhất định không chịu đi bệnh viện, Ngô Đồng cố mãi mới dìu anh vào nhà được, để anh nằm trên sô pha.

Dáng người cao lớn của anh chắc cũng chẳng thoải mái gì khi nằm trên sô pha chật chội. Ngô Đồng lấy chăn đắp cho anh, chờ anh hạ sốt rồi cô sẽ mặc kệ.

Cô giặt khăn mặt, hất nước xua đi những thứ mùi kia, gương mờ mịt hơi nước, Ngô Đồng ngồi trong bồn tắm, viết lên tấm gương ẩm ướt.

Đồng Đồng.

Lệ Trọng Mưu.

...

Cô hoảng hốt nhìn dòng chữ, vội lau chúng đi. Ngô Đồng thay quần áo, bước ra ngoài, lúc nãy cô không để ý lắm, hiện tại mới phát hiện Hướng Tá đang nằm sấp trên giường cô.

Ngô Đồng mau chóng tìm áo khoác mặc vào, đến đầu giường đẩy đẩy anh: "Sao anh vào được?"

"Ừm..." Anh mở mắt, lười biếng: "Ngủ ở sô pha mỏi lắm, em không được ngược đãi bệnh nhân chứ!"

Ngô Đồng bất đắc dĩ xoay người định đi, tay cô chợt bị anh giữ chặt.

Anh làu bàu: "Anh bị ốm mà, em phải ở lại chăm sóc anh."

Còn có ai mặt dày hơn anh không?

Ngô Đồng oán thầm, muốn đi nhưng bị anh giữ, không làm gì được. Anh khỏe mạnh thế này, đâu giống người bị bệnh? Ngô Đồng bị anh kéo ngồi lên giường. Cô chán nản, mệt mỏi.

Anh lẩm bẩm: "Anh bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng đấy. Mau cứu anh đi."

Chợt một giọt nước rơi xuống trên mặt anh, Ngô Đồng cả kinh, cứ tưởng cô rơi lệ. Hóa ra đó không phải nước mắt.

"Cảm mạo thôi mà, không chết được đâu."

"Có một loại bệnh, tên là tình yêu, yêu là chết. Chắc chắn em hiểu bệnh này. Anh mắc bệnh rồi."

Cô thay anh lau mồ hôi, dở khóc dở cười: "Đừng nói là anh yêu tôi chứ."

Anh bắt lấy tay cô, áp lên mặt mình, cười nhẹ: "Em thông minh quá..."

Cô không cảm thấy vui sướng, một chút cũng không.

Không phải vì lời nói của anh, mà vì cô cảm thấy, trái tim mình hình như đã chai sạn.

Phải chăng tim cô đã chết?

Cô mới 27 tuổi...

"Có muốn thử một lần không?"

Cô thất thần: "...Cái gì?"

Cô bị anh kéo thấp đầu xuống, lấy tai đè lại, kéo gần khoảng cách. Anh ngẩng mặt, ngón tay đặt trên cổ cô. Môi hai người gần như chạm vào nhau, Hướng Tá buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Ngô Đồng theo phản xạ đẩy anh ra.

Hướng Tá nhìn cô tránh né: "Thử một lần thôi, cùng với anh."

Ngón tay anh vẫn đặt ở cổ cô, dán chặt lên đó, anh cảm nhận được từng nhịp của mạch máu, giắt sợi tóc của cô ra sau tai: "Tim em đập nhanh như vậy, chứng tỏ bệnh của em vẫn còn chữa được. Đừng vì một người đàn ông mà bỏ qua cả khu rừng."

"..."

Hướng Tá trùm chăn kín mít, chỉ lộ từ mũi trở lên: "Cho em hai lựa chọn, một là đồng ý với anh, hai là suy nghĩ rồi đồng ý với anh."

Tiếng nói của anh dần tràn ngập giọng mũi, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng.

Ngô Đồng sờ trái tim đập loạn, cô vẫn không thấy gì lạ: "Đây không phải là thói quen bức phụ nữ đáp ứng anh đấy chứ?"

Anh không phủ nhận, trả lời: "Em là người thứ hai."

Ngừời thứ hai? Không phải là người duy nhất? Không giống anh chút nào, công tử hào hoa mà cũng phải dùng chiêu này sao?

"Người thứ nhất là Trương Mạn Địch, người thứ hai, là em..."

Ngô Đồng nghe anh nói, cô suy nghĩ rất lâu, gật gật đầu, hiểu ý: "Anh ấy đoạt người phụ nữ của anh, nên bây giờ anh lấy tôi làm mục tiêu?"

Anh thành thực: "Lúc bắt đầu thì đúng."

Đúng là người đàn ông kì quặc.

Ngô Đồng cũng không thấy ghét bỏ gì Hướng Tá, trái lại, cô đồng cảm với anh. Cô vỗ mặt anh, sau đó đứng lên, dùng giọng điệu từng trải khuyên nhủ: "Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đừng loạn nữa."

Cô bước ra ngoài, đóng cửa lại. Hướng Tá từ từ mở mắt, anh vắt tay lên trán. Chẳng nhẽ lời thổ lộ của anh không rõ ràng ư? Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?

*****

Cảm mạo như thể thúc giục con người ta, Hướng Tá nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác được ngủ thế này thật sự rất tốt, rất... bình yên.

Khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau... Thằng bé chống tay ôm mặt, nở nụ cười nhìn anh chăm chú, chớp mắt, lại chớp mắt.

Hướng Tá bật dậy. Anh nhìn thằng nhóc ngồi cạnh giường, chỉnh thái độ kinh hãi, mỉm cười: "Chào bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng."

"Chú biết cháu à?" Đồng Đồng chỉ vào mũi mình.

"Chú là bạn của mẹ cháu mà, tất nhiên là...." Ngừng một chút, anh cúi đầu, chắp tay: "...Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Đồng Đồng gạt gật đầu, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: "Ồ... Cũng đúng."

Hướng Tá thấy lúc thằng bé gật đầu rất giống mẹ nó, cực kì đáng yêu. Anh bóp nhẹ chóp mũi nó, hỏi: "Đúng cái gì cơ?"

"Chú là bạn trai mẹ cháu à?"

Hướng Tá ngạc nhiên, bị thằng bé hỏi, tự nhiên anh cứng họng không trả lời được. Đành hỏi lại: "Ai bảo cháu thế?"

"Anh Kiến Nhạc bảo thế."

Hướng Tá có nghe nhầm không? "Anh" Kiến Nhạc???

Đồng Đồng thở dài, bất đắc dĩ: "Cháu gọi là Chú Kiến Nhạc, chú ấy bảo như vậy có nghĩa cháu chê chú ấy già."

Hướng Tá không nghĩ Lâm Kiến Nhạc sẽ nói những lời đó. Thật đáng ngạc nhiên sao Lệ Trọng Mưu vẫn chưa sa thải anh ta chứ? Đúng là chuyện hiếm thấy...

Hướng Tá nghiêm mặt: "Cháu...Uhm... 'Anh' Kiến Nhạc nói gì với cháu?"

"Anh ấy nói chị Mandy là bạn gái của ba, cho nên chị Mandy được ngủ trên giường của ba. Chú xem, bây giờ chú đang ngủ trên giường của mẹ cháu."

Thông minh quá nhỉ, còn kiểu suy diễn thế này cơ à.

Tình hình có vẻ càng ngày càng loạn, anh không để ý nữa, lảng sang chuyện khác: "Mẹ cháu đâu?"

"Mẹ ở phòng bếp, mẹ bảo chú bị ốm, bảo cháu trông chú."

Sau khi nói xong, thằng bé nhanh nhẹn sờ sờ trán Hướng Tá, y hệt như mẹ nó.

Anh bật cười, đáng yêu quá! So với ba nó thì đáng yêu gấp cả trăm nghìn lần.

Hướng Tá xuống giường, nhìn đồng hồ, đã trễ rồi... Xoa đầu thằng bé: "Đi thôi, sang bếp xem mẹ cháu nào."

Nói xong, anh cầm tay Đồng Đồng dắt thằng nhóc ra ngoài.

Bàn tay bé nhỏ của Đồng Đồng nằm gọn trong tay anh, vừa đi vừa ngẩng đầu hỏi: "Chú thích mẹ cháu không?"

"Thích lắm."

"Chú sẽ nấu ăn chứ?"

"Tất nhiên."

"Vậy chú thích Ultraman hơn hay Transformers hơn?"

"Uhm... Chắc là Transformers."

Mắt thằng bé thoáng qua tia buồn bực, nhíu mi: "Cháu thích Ultraman..." Ngay sau đó hình như hiểu ra điều gì, bạn nhỏ Đồng Đồng gật đầu đầy trịnh trọng.

Hướng Tá dừng bước, ngồi xuống trước mặt Đồng Đồng, anh phát hiện thằng bé cỏ vẻ trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa.

"Chú hỏi cháu một vấn đề, được không?

Đồng Đồng gật đầu.

Hướng Tá chân thành nhìn vào mắt thằng bé: "Bạn gái của ba cháu là chị Mandy, không phải là mẹ cháu, còn bạn trai mẹ cháu là chú. Đồng Đồng, cháu có buồn không?"

Thằng bé đảo mắt, cắn môi nghĩ: "Tốt nhất là ba với mẹ, nhưng nếu ba mẹ ở chung, hai người sẽ cãi nhau... Thôi, cháu không thích thế. Cháu muốn mẹ cháu vui vẻ."

Hướng Tá nhìn sâu vào mắt thằng bé, lòng anh dậy sóng. Mặc dù nó vẫn cười, nhưng anh biết đáy mắt nó dưng dưng nước. Anh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Cháu nghĩ xem, có chị Mandy, rồi có chú, sau này sẽ có tới bốn người thương cháu. Cháu thấy được không?"

Đồng Đồng cắn ngón tay, cẩn thận suy nghĩ, lúc sau thằng bé cười cười.

Hướng Tá nhéo má nó, giang hai tay: "Đến đây! Cho chú ôm cái nào."

Đồng Đồng không chút chần chờ nhào tới ôm chặt anh.

Hai người đến cửa phòng bếp, dầu khói lượn lờ, Ngô Đồng bên trong quay như chong chóng. Trình độ nấu ăn của cô không tốt lắm, tay chân luống cuống, nguyên liệu nấu ăn rơi trên đất bị cô nhẫm lên mấy lần. Hướng Tá đành đi vào hỗ trợ.

Ngô Đồng lo lắng nhìn anh, không đồng ý cho anh giúp: "Anh đỡ hơn chưa?"

Hướng Tá nhởn nhơ: "Hạ sốt rồi, không tin em sờ xem."

Ngô Đồng không thèm để ý đến anh. Hướng Tá cầm tay cô đặt lên trán mình, tự làm bằng chứng. Ngô Đồng vội rụt tay. Quay sang thấy Đồng Đồng đứng đó, cười hì hì nhìn hai người. Cô chán nản bỏ tay xuống, cách xa Hướng Tá.

Con dao trên tay anh thoăn thoắt, trù nghệ cao siêu thật. Ngô Đồng nhìn, cũng là nguyên liệu ấy, cũng món ấy... cô trầm tư, bị một người đàn ông đả kích thế này... quả thực quá đau xót rồi!

Miếng thịt cá mềm mịn không dày không mỏng, mùi vị thanh đạm. Tôm chiên giòn tan, vàng ươm. Đồng Đồng thích thú sới đầy chén cơm, chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Mất mặt quá, mất mặt quá... Ngô Đồng nuốt không trôi bữa cơm này!!!

*******

Lâm Kiến Nhạc theo lời Lệ Trọng Mưu đặt chỗ ở nhà hàng Pháp, bảy giờ Lệ Trọng Mưu tới, trước đó anh chủ động gọi cho Trương Mạn Địch.

Nghe điện thoại, Trương Mạn Địch còn thắc mắc. Trước đây, anh chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, rất hòa nhã. Dù hơi bất mãn nhưng cô không dấu nổi niềm vui sướng.

Đã một tháng không gặp nhau, hai người ngồi đối diện nhau, rượu vang sóng sánh trong ly. Lệ Trọng Mưu nhìn người trước mặt, cô ăn mặc rất tinh tế, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là lời nói của anh khiến cô quá tuyệt vọng.

"Chia tay đi."

...

...

Anh hiếm khi dùng giọng điệu bắt buộc người khác thế này, trong giọng anh không có một chút gì thỉnh cầu, chỉ toàn là mệnh lênh. Ngón tay Trương Mạn Địch cầm ly rượu chợt cứng đờ.

Đặt chiếc ly xuống bàn, cô chăm chú nhìn anh: "Nguyên nhân."

"Anh không yêu em."

"Anh đã bao giờ yêu ai đâu." Nếu đây là lí do, thì bọn họ chẳng phải đã sớm chia tay rồi sao, cần gì phải chờ đợi đến tận bây giờ?

"Đúng." Anh thản nhiên gật đầu, rồi bổ sung: "Trước kia là như thế."

Cô thông minh như vậy nhưng vẫn giật mình: "Là...ai?"

Lệ Trọng Mưu không trả lời.

Trương Mạn Địch siết chặt ly rượu, cắn răng, nếu không kịp khống chế cảm xúc, cô sợ mình sẽ hất thẳng ly rượu vào mặt anh. Mấy năm nay cô theo anh, tận tụy như vậy, hóa ra kết thúc của cô là thế này...

"Em muốn gì, có thể nói với anh." Lệ Trọng Mưu bình tĩnh.

Anh đối với bạn gái luôn hào phóng về tiền bạc, chẳng qua, là keo kiệt về tình cảm. Cô có thể trả lời sao đây? Trương Mạn Địch hiểu được, một khi Lệ Trọng Mưu đã quyết chấm dứt thì không thể dây dưa với anh nữa. Ra vẻ thanh cao chỉ càng khiến anh coi thường.

"Công ty điện ảnh và đầu tư truyền hình, thêm ba phần cổ phần tổng công ty."

Lệ Trọng Mưu gật đầu: "Được."

Trương Mạn Địch cố gắng hít thở, cô không muốn mình khóc trước anh: "Tạm thời đừng thông báo với truyền thông rằng chúng ta... chia tay. Phim của em sắp công chiếu ở New York, em không muốn mình vướng vào scandal."

Lệ Trọng Mưu ngắm người con gái thông minh, lí trí bảo anh, cô ấy cực kì thích hợp làm bạn gái anh. Dù chia tay cô ấy không khóc cũng không nháo, có điều cũng không cười. Anh gác tay lên thành ghế, bưng ly rượu, chậm rãi uống: "Không thành vấn đề."

Hai người yên lặng ăn món Pháp, Trương Mạn Địch cảm thấy thật châm chọc, đây là nhà hàng cô thích nhất, nhưng sau này, cô không bao giờ muốn quay lại đây nữa.

Lệ Trọng Mưu đưa cô đến chỗ chụp ảnh, cực kì phong độ mở cửa cho cô xuống xe.

Trương Mạn Địch định nói hẹn gặp lại, dư quang thoáng dừng tại một chỗ, nói với anh: "Tặng em một cái Goodbye Kiss được không?"

Âm thanh đầy vẻ buồn bã, nhưng lúc nãy trong mắt cô hiện lên tia sáng, không thể tránh khỏi tầm mắt Lệ Trọng Mưu được, anh nói: "Cần gì phải làm thế?'

Trương Mạn Địch biết anh lợi hại, tâm tư của cô anh đoán được hết, vậy có nghĩa anh chắc chắn không cần cô nữa, cô còn có thể làm gì: "Anh nợ em đấy."

Anh hiểu, đành cho cô một việc cuối cùng, ôm cô hỏi: "Phóng viên ở đâu?"

"Hướng chín giờ."

Lệ Trọng Mưu cúi đầu, hôn lên môi cô. Nghiêng người để cho người đứng hướng chín giờ thấy rõ ràng. Thực ra anh vẫn thấy thương tiếc Trương Mạn Địch, nhưng hôn xong, anh chẳng muốn dây dưa thêm chút nào.

Anh quay đầu bước đi, Trương Mạn Địch bình thản nói: "Hy vọng người anh yêu thấy chúng ta thân mật sẽ không ghen với em."

Anh càng bình tĩnh hơn: "Chắc hẳn em biết anh chẳng quan tâm đến mấy chuyện này." Nói xong liền lên xe.

Sự thản nhiên của anh chẳng khác nào một cái tát quất thẳng vào lòng cô, nhìn theo đuôi xe nhanh chóng khuất dạng. Vậy là... anh sẽ không bao giờ trở lại.

Trương Mạn Địch máy móc quẹo vào studio, tìm một góc khuất, cô che miệng, khóc không thành tiếng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)