Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 89

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 89
Ngoại truyện: Diệc Vãn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giang Diệc Hãn bắt đầu vận chuyển đại não, trăm phương ngàn kế muốn khơi lên tình thú của Vãn Vãn với mình.

Vì vậy, đầu tiên, anh nhịn đau làm một quyết định trọng đại.

"Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến mời bảo mẫu?" Tiểu Bảo rất ngoan, một mình cô giữ con gái mặc dù hơi cực khổ một chút, nhưng vẫn yên tâm hơn. Hơn nữa buổi tối anh vừa tan tầm sẽ về nhà, đều có giúp cô giữ con gái, khiến cho cô giảm bớt rất nhiều gánh nặng.

Anh cũng không nỡ, nhưng vì tương lai con gái phát triển khỏe mạnh tốt hơn về thể xác và tinh thần, anh chỉ có thể tạm thời nhịn đau cắt thịt.

"Vãn Vãn, gần đây nghiệp vụ của xưởng in ấn có chút bận." Sự thật chứng minh, thật ra thì anh rất thích hợp buôn bán, dựa vào giao thiệp các ngành các nghề, xưởng in ấn đến trên tay anh chưa đầy một năm, kinh doanh đã càng ngày càng phát đạt.

Ý tứ của anh là anh không thể sẽ giúp cô giữ con? Nam nhi chí tại bốn phương, do dự một chút, Vãn Vãn mới vừa nói một mình cô cũng có thể.

"Hơn nữa, em quá cực khổ, em không có nhận thấy được gần đây mình già hơn rất nhiều sao?" Anh nói vô cùng nghiêm túc.

Một câu nói của anh khiến Vãn Vãn hoa dung thất sắc.

Già hơn rất nhiều? Dựa theo vóc người sau khi ăn giống như vỗ béo, cô còn nhiều thêm vài "Khuyết điểm"? Uy lực những lời này của anh còn mạnh mẽ hơn cả bom nguyên tử.

Một tuần lễ sau, Giang Diệc Hãn thông qua người công ty môi giới mời một bảo mẫu, là một nữ giúp việc người nước ngoài.

Mặc dù bình thường giao tiếp với nữ giúp việc này có chút cố hết sức, nhưng sau khi chung đụng mấy ngày, Vãn Vãn liền phát hiện lòng trách nhiệm của người giúp việc nước ngoài này rất mạnh, là người làm hết phận sự, cũng vô cùng tỉ mỉ.

Thu hoạch này khiến Vãn Vãn từ từ yên tâm, thể xác và tinh thần buông lỏng rất nhiều.

Bởi vì sau khi mời người giúp giữ con gái một tay, không gian chung sống của cô và Giang Diệc Hãn liền có rất nhiều. Hơn nữa rất kỳ quái, sau khi con gái không ngủ ở trong phòng cô, Giang Diệc Hãn vẫn nương nhờ bên cạnh cô như thường.

Vãn Vãn thích loại cảm giác thân mật gắn bó kề cận bên nhau này, cho nên cô cũng không có vạch trần. Hơn nữa, bây giờ đang dần dần vào thu rồi, có cả anh và chăn sẽ cảm thấy ấm hơn rất nhiều.

Chỉ là, mỗi ngày anh đều"Mè nheo", khiến công việc phòng thủ của Vãn Vãn càng ngày càng trở nên khổ cực...

Sau lại bởi vì đủ chuyện sinh hoạt hàng ngày và ban đêm không tiện, sau khi cô và Giang Diệc Hãn thương lượng, khi Tiểu Bảo sáu tháng sẽ dứt sữa.

Từ sau khi dứt sữa, Vãn Vãn cũng rất cần cù giảm cân, trong thời gian ngắn ngủi, càng ngày càng có hiệu quả.

Hôm giao thừa đó, khi Giang Diệc Hãn lần nữa cố gắng nhiệt tình mời mọc, Giang Thiệu Cạnh rốt cuộc gắng gượng xuất hiện.

"Chú nuôi hai con heo một lớn một nhỏ." Sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp, Giang Thiệu Cạnh không khách khí lạnh lùng nói.

Giang Diệc Hãn khó chịu đến thiếu chút nữa liều mạng với anh ta.

Nhưng đêm đó, khi Vãn Vãn xuất hiện ở trong tầm mắt Giang Thiệu Cạnh thì ánh mắt Giang Thiệu Cạnh trầm một chút, "Được rồi, anh miễn cưỡng thu hồi, chú chỉ nuôi một con heo."

Số lượng heo ít đi, lại khiến cho cả người Giang Diệc Hãn không thoải mái.

"Hắc hắc, anh hai, nghe nói khoảng thời gian trước anh bị người ta lừa gạt một trận, nhục nhã trước mặt mọi người?" Giang Diệc Hãn cũng không yếu thế.

Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh nhất thời đại biến, đứng dậy liền phất tay áo rời đi.

Không khí có chút lúng túng, chỉ còn lại hai người Giang Diệc Hãn và Vãn Vãn.

Đột nhiên, có một suy nghĩ xông thẳng vào đầu Giang Diệc Hãn.

"Vãn Vãn, hôm nay ăn tết, chúng ta đi ra ngoài tìm tiết mục đi!" Anh đề nghị.

Vãn Vãn đương nhiên là gật đầu tán thưởng.

"Mang đủ ví tiền." Anh nhắc nhở.

Anh bỏ thẻ tín dụng cao quý của cô vào trong túi xách thì Vãn Vãn vẫn sửng sốt một chút, buổi tối bọn họ phải đi trường hợp sang trọng gì sao?

Đến hiện trường, Vãn Vãn mới phát hiện anh mang cô đi địa phương càng kỳ quái hơn. Vốn cho là chỉ là quán bar bình thường, nhưng lại cảm thấy không giống. Khách nam ở đây cực ít cực ít, căn bản đều là đám nữ trí thức và phú bà.

Anh vừa xuất hiện, ánh mắt rất nhiều khách nữ ở hiện trường đều nhìn chăm chú tới đây, những ánh mắt nhìn chằm chằm kia khiến Vãn Vãn có chút không thoải mái.

Muốn nói tình yêu bọn họ đã trở thành quá khứ, thật sự là quá gượng ép, đặc biệt là anh luôn gọi bà xã bà xã, sửa bao nhiêu lần, anh cũng làm như không nghe thấy.

Một... , tiếng nhạc quán bar cũng sắp đánh nát lỗ tai, dù thần thái các phái nữ ở chỗ này trước đó là lười biếng hay là bình tĩnh, lúc này đều giống như uống thuốc kích thích sống lại, chiến đấu một chút.

Nơi này, thật là cực kỳ kỳ quái.

Theo tiếng nhạc vang lên, thời điểm từng người vũ công ra sân, con ngươi Vãn Vãn đều sắp muốn rơi ra ngoài.

Này, này, này --

"Tối nay có mãnh nam thanh tú." Anh ở bên cạnh rất tốt bụng giải thích.

Vãn Vãn trừng to mắt.

"Em đã lâu không có hứng thú 'tính' với đàn ông, nếu anh không khơi dậy nổi nhiệt tình của em, dĩ nhiên tìm đàn ông khác giúp một tay." Chân mày anh cau lại, đang cười rất xấu xa, ghé vào bên tai cô lặng lẽ nói.

Cô, cô, cô, không phải anh không khơi dậy nổi sự nhiệt tình của cô. Chỉ là, trước khi chưa giảm cân thành công, cô thật sự là...

Chỉ là, loại phương pháp giải trí này cũng quá kích thích người đi? Vãn Vãn ngoan ngoãn bị sợ đến đứng ngồi không yên.

Tiếng nói của anh vừa dứt, chỉ nghe trong tiếng tiết tấu Rock and roll, mấy người đàn ông sải bước đi ra từ hình chữ T.

Đúng lúc cô ngồi ở hàng đầu tiên, tầm mắt cực tốt, cho nên khi đám đàn ông kéo mạnh, áo sơ mi trên người đều "kéo lên", lộ ra sáu múi trong truyền thuyết.

Thấy múi bụng thì Vãn Vãn cứng ngắc đến không nhúc nhích, hô hấp trở nên rất mỏng, mà chung quanh lại là tiếng thét chói tai liên tiếp.

Những đám mãnh nam kia, toàn thân cao thấp đều chỉ có một cái áo ngắn đến không thể ngắn hơn, quần chữ đinh nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn, quần lót trước mặt này đã nhô ra tương đối hùng vĩ, thậm chí theo kỹ thuật nhảy, lồi này lại hùng vĩ nhảy đung đưa, làm người ta nóng mặt hoảng hốt.

Tất cả mọi người nhìn đến say sưa hứng thú, giờ phút này cả người Vãn Vãn không được tự nhiên.

Người nữ chủ trì bắt đầu chính thức tuyên bố biểu diễn mở màn, màn biểu diễn đầu chính là vũ điệu trong mưa.

Hiện trường phun ra vô số băng khô, rơi xuống sân khấu như mưa, đám mãnh nam điên cuồng nhảy theo sự truyền nhiệt của DJ.

Cởi áo khoát ra! Cởi xuống! Cởi áo khoát ra!

Cởi áo xuống! Cởi xuống! Cởi áo xuống!

Cởi mặt nạ xuống! Cởi xuống! Phiền toái cởi xuống! Cởi xuống!

Cởi xuống toàn bộ! Cởi xuống!

Cởi! Cởi! Cởi! Cởi!

Đám phụ nữ, phú bà ở dưới đài cũng điên cuồng hát theo cởi xuống cởi xuống cởi xuống.

nananananana.

nanananana... Cởi xuống toàn bộ.

Có... một chút cử động thì cái gì cũng lộ ra

Không thành vấn đề, chúng ta dứt khoát tới phân công hợp tác

Ai cần phải đốt lửa, ai muốn đổ thêm dầu vào lửa cháy.

Từng trận lửa nóng, ai cũng không cần tránh, dứt khoát đùa mà thành thật

Nhảy vào trộn lẫn cơ hội phóng túng mình

Xin mọi người đừng thua ở không có việc gì lại mặc quá nhiều

Một hai ba cởi sạch trơn, có đột phá rèn luyện thân thể.

Giang Diệc Hãn vỗ tay, lại có thể hát hăng say theo đám phụ nữ đó.

Vãn Vãn toát mồ hôi lạnh, thật sự cảm thấy mình già rồi, thật sự không thích hợp loại vận động của người trẻ tuổi này.

Đặc biệt là khi ánh đèn chiếu rọi lên khán đài tối đen, người chủ trì kia giở trò ở trên người một vị mãnh nam, (yêu) xoa nhẹ dao động.

Thật là rất rất rất hư hỏng.

"Hiện tại, đám mãnh nam của chúng ta đã tới đoạn cởi quần lót, sẽ ném cho người xem một phần thường cực lớn nha!" Người chủ trì mập mờ nói.

Không khí của hiện trường trực tiếp thăng đến cực hạn, trên đài dưới đài vẫn còn đang hát lớn một hai ba cởi hết sạch. Vãn Vãn vội vàng cúi đến bên tai anh, nói với anh biết mình muốn về nhà.

Đột nhiên, có đồ vật gì đó từ đàng xa quăng phủ lên đầu cô, Vãn Vãn vội vàng lấy xuống từ trên đỉnh đầu.

"Đây là cái gì --" Theo ánh đèn mờ tối, vừa nhìn rõ ràng đó là vật gì thì Vãn Vãn nhất thời hít một hơi lạnh, trợn mắt há mồm.

Giang Diệc Hãn cũng sửng sốt một chút, bàn tay cứng ngắc, không tiếp tục vỗ tay.

Đám mãnh nam trên đài tự nhiên phóng khoáng rối rít cởi quần lót, cùng vọt xuống dưới đài.

"Oa, thật thô thật to --" Cách bọn họ không xa, đã có người đang phát ra tiếng la kích thích.

"Chúng ta đi nhanh!" Giang Diệc Hãn quả quyết quyết định.

Thật là kế hoạch biến hóa khó lường!

Anh đang muốn dắt tay của cô, chen ra từ trong đám người.

"Tiểu thư, ngài rất may mắn đó, có thể sờ được mãnh nam số ba có 'sức quyến rũ' của chúng ta. Hơn nữa, có thể hưởng dụng miễn phí phòng khách mà quán bar chúng tôi cung cấp." Người chủ trì chắn trước mặt bọn họ, nói chúc mừng với cô.

Một người đàn ông cường tráng trần truồng, vóc người rất đẹp ngăn ở trước mặt bọn họ.

Người đàn ông cường tráng lộ ra nụ cười tự nhân là rất có sức quyến rũ với cô, cổ vũ cô dũng cảm vươn tay ra, sờ sờ biểu tượng kiêu ngạo này.

Vãn Vãn bị dọa đến vội vàng che mặt, nhưng vật thể lúc ẩn lúc hiện kia, hoặc nhiều hoặc ít vẫn chiếu một chút vào tầm mắt của cô.

"Diệc, Diệc Hãn." Vãn Vãn đến lời nói cũng nói không hoàn chỉnh.

"Anh đây, anh đây!" Anh vội vàng ứng tiếng.

Đây, đây thật không nằm trong phạm vi kế hoạch của anh, anh chỉ thiết kế một phần trong đó.

"Tiểu thư, nhận lấy 'phần thưởng' của ngài đi." Người chủ trì có chút buồn bực thúc giục.

Vãn Vãn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, bị dọa đến trái tim đều tê dại.

"Làm cái gì vậy, nếu không đến tìm thú vui thì tới chỗ này chơi làm gì?!" Bốn phía nhất thời đều là giọng nói bất mãn, tất cả mọi người oán trách cô phá hư không khí.

Cả mãnh nam kia cũng lộ ra vẻ mặt bi thương, ... giơ cánh tay cong người ra phía sau, liên tiếp để lộ bắp thịt kiêu ngạo của mình, muốn giành được lực chú ý của cô.

"Tiểu thư, mãnh nam của chúng tôi đang chờ ngài --" Người chủ trì tiến một bước tới gần.

Từ khi khai trương đến bây giờ, vẫn là lần đầu gặp đến khách hàng không thức thời như vậy.

Hiện tại thật là cởi hổ khó xuống, Giang Diệc Hãn cười gượng ha ha mấy tiếng, "Các vị, bà xã tôi đã quen ăn loại tôm hùm lớn châu Úc tôi đây, cơm rau dưa này của các người, sao cô ấy có thể nuốt xuống được chứ?!"

Cái gì? Ánh mắt tất cả mọi người rối rít chuyển sang anh.

So với đám mãnh nam ở chỗ này, anh đúng là vẫn làm cho người ta cảm thấy vẻ đẹp kiêu ngạo.

Một vài khách quen lập tức liên tưởng đến cuối cùng sẽ có một vở kịch hay mãnh nam thanh tú bị đè ép, hay là đám khách nữ này có thể bầu bằng phiếu cho vị nam sĩ khiến người ta nổi lên ảo tưởng, mặc cho mọi người cạnh tranh đấu giá, người thắng thầu có thể tùy ý khinh nhờn tên nam sĩ kia, mà tên nam sĩ kia không chỉ có thể lấy được tất cả tiền thưởng, nếu như ở dưới tình huống tự nguyện, có thể... cả đêm với người thắng thầu.

"Người chủ trì, nếu không chúng ta để anh ta lên trình diễn tiếp đi!" Lập tức có người nóng lòng đề nghị, "Để cho con 'tôm hùm lớn Châu Úc này' lên đài!"

Âm thanh phụ họa ở bốn phía, mọi người ở đây đã sớm quên mất không vui vừa rồi.

Lúc này đổi thành Vãn Vãn nói anh chạy mau, chỉ là không ngờ Giang Diệc Hãn ủy khuất rút tay của mình ra, "Bà xã, vì không để cho em bị người xúm đánh, anh không thể làm gì khác hơn là khẳng khái hy sinh rồi."

Phát sinh đột ngột này khiến Vãn Vãn cứng lưỡi.

"Bà xã, em phải cứu anh!" Anh ủy khuất liếc mắt nhìn cô mắc kẹt giữa đống ví da quý giá, bị đám phú bà đẩy lên sân khấu.

*****

Cởi áo khoát ra! Cởi xuống!

Cởi áo xuống! Cởi xuống!

Cởi mặt nạ xuống! Cởi xuống!

Phiền toái cởi xuống! Cởi xuống!

Cởi xuống toàn bộ! Cởi xuống!

Cởi! Cởi! Cởi! Cởi!

Thời điểm âm nhạc xuất hiện lần nữa, lúc này người xem cởi dưới đài biến thành người bị cởi trên đài.

Không khí quán bar rất điên cuồng, bởi vì tối nay vị khách quý bị chọn trúng này quả thật làm cho người ta rất có tính ảo tưởng......

Gương mặt hứng thú của phụ nữ thành phần trí thức, đám phú bà lớn cũng sớm đã xao động không dứt.

"Cởi xuống một cái áo khoác 5000!" Có người hô lên giá tiền đầu tiên.

Trên đài Giang Diệc Hãn cau mày, số tiền này thật sự quá dễ kiếm, anh nhàn nhã cởi áo khoác của mình ra, tiêu sái ném ra sau lưng.

Ừ hừ, kiếm được sữa bột ba tháng cho Tiểu Bảo nhà anh rồi.

Nhưng tiếp đó liền không có đơn giản như vậy.

"Áo sơ mi, áo sơ mi! Quần ngoài, quần ngoài!" Dưới đài điên cuồng hô hào.

Khiến Vãn Vãn ngoài ý muốn là Giang Diệc Hãn lại có thể tương đối sảng khoái, chỉ thấy cánh tay anh vừa nhấc, khẽ ném áo sơ mi, cởi quần jean.

Anh trên đài, chỉ còn lại một cái áo ba lỗ màu đen và một cái quần lót tứ giác, người chủ trì "Oa oa oa", dưới đài bị lây nhiễm, càng thêm sôi trào khắp chốn.

Dáng người cao to lộ ra hai chân có lực, cùng với bả vai rộng rãi, làm cho đám phụ nữ dưới đài không ngừng bàn tán. Vốn tất cả mọi người cho là thân hình Giang Diệc Hãn giấu ở dưới quần áo thoải mái phải là dương liễu eo thon, yếu đuối, nhưng không nghĩ đến Giang Diệc Hãn cởi xuống lại cường tráng như vậy, lại có thể vô cùng có điều kiện làm mãnh nam.

Anh rất phối hợp cởi một cái, làm cho cả không khí giống như củi khô đốt lửa, đám phụ nữ dưới đài ngưng mắt nhìn anh, quả thật đói khát giống như bạch cốt tinh, hận không được một hớp nuốt Đường Tam Tạng.

Lại nói một chút, Vãn Vãn cảm thấy Giang Diệc Hãn thật sự quá nguy hiểm, nhất định sẽ bị những người phụ nữ kia hủy cốt nuốt vào bụng rồi.

Đáy mắt Vãn Vãn một mảnh sốt ruột, cô nhìn chằm chằm Giang Diệc Hãn, sử dụng ánh mắt cầu khẩn anh nhanh xuống đi, hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi. Đáng tiếc, anh tương đối bướng bỉnh, anh chỉ là trước sau như một nhướng mày về phía cô, sau đó không tiếng động dùng miệng đùa giỡn hôn gió với cô, giống như đang nói cho cô biết, thu được tiền sữa bột hai năm cho Tiểu Bảo nhà anh rồi, nói tóm lại anh đều muốn hy sinh.

Dưới đài, Vãn Vãn quả thật khóc không ra nước mắt.

"Thưa quí ông quí bà, tối nay dáng dấp vị khách quý ngoài ý muốn này thật vô cùng ngon miệng, ngon miệng đến mức rất nhiều nữ sĩ đang ngồi của chúng ta đều muốn một hớp nuốt anh vào, có đúng hay không?" Người chủ trì ở trên đài, dùng tiếng nói ẩn ý lớn tiếng hỏi.

"Đúng!" Không khí của hiện trường nhất định chính là mặt trời đụng trái đất.

"Vậy có muốn sờ trai đẹp không? Thậm chí ôm vào phòng tối?" Người chủ trì tiến một bước hỏi.

"Muốn!" Đám phụ nữ mạnh mẽ trả lời.

Hô hấp Vãn Vãn trở nên dồn dập, tình huống bây giờ mất khống chế như vậy, phải làm sao bây giờ?

Tiết mục cuối cùng của quán bar có một chổ đặc biệt, đó chính là sau khi "Ngọn vật" bị chạm xong, có thể nhìn tâm tình mình để quyết định, nói điều kiện nguyện ý tiếp tục bị khinh nhờn, nếu như hai bên đạt thành nhận thức chung, một nguyện mua một nguyện bán, "Chủ nhân" có thể trực tiếp dẫn anh ta ra khỏi đây, tận tình hành hạ "nô lệ" này. Nếu như "Ngọn vật" không thích "Chủ nhân" của mình thì có thể lựa chọn "Chảy ngọn", dĩ nhiên hiện trường sẽ tiếp tục tiết mục bán đấu giá.

Dù sao một câu nói, nếu như tối nay anh không nghe lệnh phụ nữ ở đây, sẽ rất khó bước ra khỏi nơi này.

Có đôi khi, phụ nữ điên cuồng lên tuyệt đối còn phóng đãng hơn cả đàn ông, quán bar này căn bản là Nữ Nhi quốc, thiên hạ của phụ nữ!

Vãn Vãn gấp đến khóe môi không thể kéo lên cười một cái.

"Tôi xuất ra hai vạn." Đã có người bắt đầu không kịp chờ đợi ra giá.

"Tôi ba vạn!"

"Năm vạn!"

Giá tiền lại có thể một đường tăng cao, lại có thể --

"30 vạn!"

Cái này quá điên cuồng, chỉ là đưa tay "Chạm vào" một chút mà thôi, lại có thể điên cuồng ra giá trên trời như thế.

Hiện trường cũng có rất nhiều người đành lui bước, chuẩn bị tìm phương pháp.

Nhưng, lúc có người đắc ý thì cũng sẽ có người thất ý.

"Ba trăm vạn." Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ trong đám người.

Mọi người cho là nghe lầm.

Phu nhân ra giá ba mươi vạn di chuyển, đang muốn lên đài tiếp nhận ngọn vật của mình.

"Ba trăm vạn, tôi xuất ra ba trăm vạn!" Lần này giọng nói mang một chút mềm yếu kia đột nhiên vang lên đầy bén nhọn.

Thật sự là ba trăm vạn, không có nghe lầm? Đám người ở đây hít một hơi khí lạnh.

Chỉ sợ có người sẽ đoạt trước một bước, hoặc lại sợ có người sẽ có cơ hội giở trò với anh. Vãn Vãn không sợ xấu hổ, lập tức quả quyết chạy lên đài.

Trong nháy mắt khóe môi Giang Diệc Hãn giương rất cao.

Anh biết, bà xã của anh sẽ không làm cho anh thất vọng, sẽ không vứt bỏ anh!

"Anh ấy, tôi mua rồi!" Vãn Vãn cướp lấy micro từ trong tay người chủ trì.

Cô, lần đầu tiên cô điên cuồng như vậy, tất cả đều là anh ép.

Nhất thời, dưới đài vang dội một trận.

Mặt người chủ trì lộ vẻ lúng túng, nhưng quy tắc trò chơi vốn là khách nữ chỗ này đều có thể tham gia, không hề cố ý loại bỏ cô gái đạt hạng nhất.

"Vị tiểu thư này, chúng ta phải xác định trên thẻ của cô có số dư nhiều như vậy không?" Người chủ trì muốn ngăn cơn sóng dữ, không để cho nước phù sa của anh ta chỉ chảy vào ruộng mình.

"Tôi có rất nhiều tiền." Vãn Vãn thành thật trả lời.

Dưới đài lại ồn ào một trận.

Bởi vì Vãn Vãn ăn mặc quần áo rất mộc mạc, thật không giống người có tiền.

Quán bar quét thẻ chứng minh lời nói của Vãn Vãn không sai, cũng không phải là giao dịch dưới sân khấu. Cũng rất may là, Giang Diệc Hãn nói cô mang đủ ví tiền, bây giờ cô đã đem hết toàn bộ tài sản của mình trên người.

Cô hùng hậu tiền bạc, hiện trường hẳn không có người có thể giành anh với cô.

Lúc ấy, Giang Thiệu Cạnh cũng không có vơ vét đi cổ phần Hạ thị của cô, nên bây giờ cô vẫn còn có một con gà đẻ trứng vàng, xài tiền bao nhiêu, cô thật không so đo. Dù sao, tiền này là tiêu vào trên người anh.

Cô hào phóng khiến Giang Diệc Hãn luôn nói đùa, cô là người giàu có, cuộc sống của anh là dựa vào cô. Mà Giang Diệc Hãn bị bao dưỡng, gương mặt vĩnh viễn vui vẻ.

"Đi thôi." Nếu mua người rồi, Vãn Vãn tự nhiên muốn mang anh nhanh rời khỏi đây một chút.

Nhưng anh lại không nhúc nhích.

"Vãn Vãn, đoán chừng chúng ta còn không đi được." Anh cười bất đắc dĩ.

Quả nhiên.

"Sờ anh ta, sờ anh ta, sờ anh ta!" Đã không có khả năng cướp ngọn, đám phụ nữ dưới đài bắt đầu yêu cầu một vòng kích thích giác quan mãnh liệt khác.

Vãn Vãn sững sờ, gương mặt nóng đến thiêu cháy.

Muốn cô giở trò với anh ở trước mặt mọi người? Này, này, làm sao có thể --

"Vị tiểu thư này, nếu như ngài xấu hổ, có thể chọn một vị khách nữ dưới đài 'đồng ý giúp đỡ'." Người chủ trì 'tốt bụng' nhắc nhở cô.

Đồng ý giúp đỡ? Đó không phải là --

Trên đài, Giang Diệc Hãn vừa nhẫn nhục chịu đựng cười cười bất đắc dĩ.

Mặt Vãn Vãn liền biến sắc, "Tự tôi sờ!" Microphone có chút tạp âm vù vù, bởi vì, cô thật sự nói quá lớn tiếng rồi.

"Hoan nghênh hưởng dụng." Cô ta thoải mái đưa tay ra.

"Sờ anh ta, sờ anh ta, sờ anh ta!" Không khí dưới đài rất high, chỉ số hưng phấn của đám phụ nữ đều sắp phá vỡ rồi.

Vãn Vãn nuốt cổ họng, dằn lòng, nhắm mắt lại, Vãn Vãn ấn về phía anh.

Ông trời! Cô có thể cảm giác rõ ràng, giữa quần lót của anh ở dưới bàn tay ấm áp của cô rõ ràng nổi lên phản ứng, cả quần lót đều phồng lên, căng đến rất lợi hại.

Hô hấp của Giang Diệc Hãn cũng bắt đầu thay đổi, anh chậm rãi tựa vào đầu vai Vãn Vãn, che dấu biến hóa mắc cỡ này của mình, càng kiềm chế muốn kéo cô tới trong góc điên cuồng cưỡng chiếm.

Bọn họ biểu diễn thật sự đến giọt nước cũng không lọt, dù dưới đài cố gắng như thế nào cũng không nhìn thấy được "Ảo diệu" trong đó, đám phụ nữ bắt đầu kháng nghị bọn họ không hào phóng.

"Không phải sờ như vậy, tay của tiểu thư ngài nên đưa vào trong quần lót." Chỉ có người chủ nhìn kỹ mới thấy mơ hồ, phát hiện được "Huyền diệu".

Hai người kia, thật sự quá hàm súc.

"Tiểu thư, ngài như vậy là không hợp quy củ, tay nhất định phải đưa vào trong quần lót của anh ta, cầm vật kia của anh ta, đại biểu ngài thành công có được anh ta!" Người chủ trì nhao nhao muốn thử, "Nếu không tôi tới làm mẫu cho cô xem?"

Bị một câu nói của người chủ trì "Hù dọa", khiến Giang Diệc Hãn nắm Vãn Vãn càng chặc hơn.

"Vãn Vãn, nhanh, đừng để cho những người khác 'có được' anh... Anh ôm em, không người nào có thể nhìn thấy, duỗi tay vào đi." Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.

Này, này, này --

Vãn Vãn gấp đến độ sắp khóc.

Hiện tại làm sao có thể làm? Ở trước mặt mọi người "Sờ" như vậy đã là cực hạn của cô, sao cô có dũng khí tiếp tục đưa tay vào đây? Nhưng nếu như cô không làm theo, người khác lại muốn chiếm tiện nghi của anh thì phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấu lo lắng của cô, Giang Diệc Hãn cúi đầu, ngăn cản khẩn trương của cô, xâm nhập miệng nhỏ của cô, tận tình cướp lấy tất cả ngọt ngào của cô.

Anh còn mang theo mùi rượu đỏ vừa mới uống qua, hương vị nồng đậm này khiến Vãn Vãn không tự giác hòa tan ở trong khuỷu tay của anh, cả người trở nên bồng bềnh mà mềm nhũn.

Giống như, toàn bộ thế giới ồn ào đều biến mất, chỉ còn lại hai người anh và cô.

Anh dẫn dắt, nắm bàn tay của cô vào trong quần lót của mình.

Vật phái nam cứ vậy mà lộ ra, lòng bàn tay Vãn Vãn dừng lại ở trên dũng sĩ cao ngạo đột nhiên nhảy động.

Vãn Vãn theo hướng dẫn của anh, nắm (cự) to lớn hung hãn của anh, phối hợp của cô, giống như là (xuân) dược hữu hiệu nhất trên thế giới, kích thích dòng máu chảy xiết trong cơ thể anh, khiến khát vọng trong lòng anh không ngừng quay cuồng, ... không tự chủ rục rịch ngóc đầu dậy.

Kích tình của màn trình diễn này bắn ra bốn phía.

Dưới đài vang lên tiếng kinh hô.

Vãn Vãn như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lui người ra, đôi tay lấy được tự do đổi thành giữ lấy khuôn mặt nóng bỏng của mình.

Cô không thể tin được, mới vừa rồi mình lại có thể thật làm theo lời của người chủ trì, hơn nữa còn xuất thần như vậy.

Đi theo anh, cuộc sống thật sự tràn đầy kích thích, khiến cô học được rất nhiều thói xấu.

"Hiện, hiện tại, tôi có thể dẫn anh ấy rời đi chưa?" Cô cà lăm hỏi người chủ trì.

Sờ cũng đã sờ, cô có thể mang đàn ông của cô đi rồi chứ?

Người chủ trì theo lệ thường, đổi thành hỏi thăm anh, "Vị tiên sinh này, anh nguyện ý được vị tiểu thư này mua, cùng một đêm sao?"

Tất cả mọi người đều cho là anh sẽ lập tức gật đầu, bao gồm Vãn Vãn.

Nhưng là.

Giang Diệc Hãn lại dùng nụ cười rất nhạt hỏi cô: "Em thật muốn anh? Thật nguyện ý mua anh?"

Nguyện ý, dĩ nhiên nguyện ý.

Vãn Vãn không nghĩ nhiều, vừa định gật đầu, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt thâm trầm của anh, liền thoáng giật mình.

"Anh chỉ làm nô lệ của bà xã anh, em tốt nhất nên hiểu rõ ràng, rốt cuộc em có nguyện ý hay không." Thân thể cứng ngắc, nhưng ánh mắt của anh cũng không tỉnh táo.

Kế hoạch của anh muốn bắt đầu, ai cũng không ngăn cản được anh.

Vãn Vãn ngây người.

Bởi vì, cô hiểu ý tứ của anh.

Anh đang cầu hôn, ở trong không khí cực kỳ tốt, vô cùng mập mờ, dễ dàng làm cho người ta kích thích đến nổi điên, dùng một loại phương thức giống như ép buộc cầu hôn cô.

Vấn đề này rất nghiêm túc, cô không thể nghĩ cũng không cần nghĩ nên gật đầu ngay.

Thấy được sự do dự của cô, môi của anh kéo nhẹ, "Nói cho cùng, thật ra thì em không muốn anh, cho dù chúng ta đã có Tiểu Bảo."

"Không phải, bởi vì anh hai..." Vãn Vãn làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, Giang Thiệu Cạnh là uy hiếp, cũng là cố kỵ của cô.

Cô không muốn phá hư tình cảm anh em bọn họ.

Nhưng bây giờ, anh dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn cô, giống như lần này cô lại lắc đầu, đổi lấy có lẽ thật là nản lòng thoái chí sau này của anh.

Vãn Vãn, anh chỉ muốn nói cho em biết, thật ra thì hạnh phúc và khổ sở chính là anh em sinh đôi, không có người nào trao cho người nào nghĩa vụ vẫn luôn chờ đợi.

Đừng bởi vì băn khoăn quá nhiều, khiến kết cục hối hận không kịp.

Lời nói của Chức Tâm, rơi vào trong đầu của cô.

Khiến giờ phút này, cô làm thế nào cũng không cách nào dứt khoát lắc đầu.

"Chuyện của anh hai, không thể nào lập tức liền rõ lãng, nhưng anh sẽ giải quyết." Anh không phải ngu ngốc, cho dù cô chưa bao giờ nói, nhưng anh cũng có thể từ từ cảm thấy điểm mấu chốt của hai người ở nơi nào.

Cô còn không hiểu rõ tính cách của anh ư? Anh muốn dây dưa với ai, sao người đó có thể thoát được được, Giang Thiệu Cạnh cũng giống vậy.

"Chúng ta trước bí mật đăng kí, không công bố với bên ngoài, về phần tiệc rượu có thể đợi đến sau khi anh hai kết hôn mới đãi." Đây là nhượng bộ của anh, cũng là biện pháp điều hòa anh có thể nghĩ ra.

Nhịp tim Vãn Vãn không ngừng, bởi vì đề nghị của anh thật sự quá hấp dẫn người.

Nhưng mà bí mật kết hôn thật có thể lừa gạt được Giang Thiệu Cạnh sao?

Thấy cô vẫn còn đang do dự, một cơn tức giận lại vọt lên trong đầu của Giang Diệc Hãn.

"Người chủ trì, cô ấy chảy ngọn." Anh dứt khoát tuyên bố.

Vãn Vãn trừng to mắt.

"Tìm một vị đi, chỉ cần bất kỳ một vị nữ sĩ nào ở đây nguyện ý gả cho tôi... tôi có thể làm nô lệ cho cô ta cả đời." Anh nhìn quanh dưới đài, lạnh lùng tuyên bố ở trong Microphone.

Bởi vì ngoài ý muốn này, trên đài dưới đài đều một mảnh yên lặng như tờ.

Anh không phải đùa giỡn.

Vãn Vãn vô cùng rõ ràng tính cách của anh.

"Em nguyện ý, em nguyện ý!" Rốt cuộc, có người hô to.

Giang Diệc Hãn mím môi, nâng lên từng chút từng chút.

Bởi vì, anh biết giọng nói kia.

"Em nguyện ý gả cho anh, xin anh làm nô lệ suốt đời của em." Vãn Vãn kích động nói.

Không thể do dự nữa!

Bởi vì, cô không thể mất đi anh!

Xoay người, lạnh lùng tản đi, nụ cười quay về, tâm tình của anh rất kích động, ôm lấy cô một phen, "Quyết định! Mời mang nô lệ của em về nhà!"

......

(Ngoại truyện Diệc Vãn hết)

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)