Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 90

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 90
Ngoại truyện: Mùa xuân
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật ra anh biết Kỷ Oánh rất lâu rồi.

Nhưng anh không có chút cảm tình với người phụ nữ này.

Quần áo, lời nói lỗ mãng, tóm lại một câu, không phải là một phụ nữ quá nghiêm chỉnh.

Lần đầu tiên gặp cô ta, là anh nhận lời mời phỏng vấn tiết mục truyền hình của Phó Vịnh Bội.

Lúc đang đợi tiết mục bắt đầu, theo quy định của đài truyền hình, anh đến trước thời gian mười phút, bước vào phòng nghỉ ngơi vip của đài truyền hình chờ.

Sau đó anh nhìn thấy một đôi mắt tham lam thèm thuồng.

"Kỷ Oánh ơi Kỷ Oánh, thật ra thì kỹ thuật diễn của cô không tệ, tôi cũng là thật tâm thích cô, chỉ cần cô chịu ngủ cùng tôi, vai diễn nữ chính nhất định là của cô." Một người đàn ông đội mũ, đang dùng ánh mắt vô cùng thèm thuồng nhìn chằm chằm người phụ nữ có đôi mắt nước quyến rũ trước mặt.

Khi tay của đàn ông sắp phủ đến bên trong bắp đùi cô thì Kỷ Oánh không biến sắc nhanh nhẹn tránh ra, "Đạo diễn Lưu, ngài cũng khen kỹ thuật diễn của tôi không tệ, lại thật tâm thích tôi, tại sao có thể không cần tôi đây? Tôi à, cũng tự nhận có thực lực hơn Dương XX nhiều!" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như làm nũng giữa tình nhân.

Giang Thiệu Cạnh bị cảnh tượng liếc mắt đưa tình tùy tiện công khai trước mắt làm cho cảm thấy buồn nôn.

Đúng lúc, dẫn chương trình Phó tới.

"Giang tiên sinh, ngài rất đúng giờ." Mặt dẫn chương trình Phó mang theo hàm súc, cười lễ độ.

Đều là người trưởng thành, anh không thể nào không tiếp thu được loại ánh mắt đại biểu có cảm tình này. Trên thực tế, anh cũng ở đang suy tính cơ hội với dẫn chương trình Phó.

Nghe nói dẫn chương trình Phó là con gái một, trong nhà mở Công Ty Bách Hóa, điều này làm cho cô ta tăng phân lượng rất nhiều, anh mới sẽ rất có hứng thú với cô ta.

"Cô ta là ai?" Giang Thiệu Cạnh cau mày.

Dẫn chương trình Phó liếc mắt nhìn phía sau anh, lập tức thông minh rõ ràng điều gì chọc giận anh khó chịu rồi.

"Một nữ minh tinh hạng hai, từ khi xuất hiện đến bây giờ, vẫn nửa hồng không tím, hơn nữa không ngừng có xì căng đan, toàn bộ đều là tin tức xấu. Ha ha, đàn ông có dính dấp với cô ta, quả thật vô số, thật ra thì còn không ít đàn ông có vợ. Hôm nay, cô ta tới tham gia tiết mục giải trí của đài truyền hình chúng tôi, muốn nâng cao độ nổi tiếng." Vẻ mặt dẫn chương trình Phó khinh thường.

Cho nên, người phụ nữ kia có tiếng xấu? Thì ra là Phan Kim Liên của kiếp này.

"Sao phòng nghỉ ngơi vip của đài truyền hình đến chó và mèo cũng có thể đi vào? Thật không có cấp bậc!" Anh không khách khí chấm điểm.

Âm lượng của anh không có bất kỳ sửa chữa, cũng không nguyện ý bị ô nhiễm một giây, không chút do dự bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi vip. Bước chân lại càng chưa từng dừng lại, vì vậy anh cũng không có chú ý người phụ nữ phía sau ngước mắt nhíu mày với bóng lưng của anh.

...

Kể từ sau lần đó, anh không hiểu được số lần nhìn thấy Kỷ Oánh bắt đầu nhiều lên.

Hai người luôn không hẹn mà gặp.

Vì Yến Thiên Hạ, anh phải tham gia rất nhiều bữa tiệc của giới thương mại, hơn nữa phải mang đủ mặt nạ giả, không bao giờ thích, cũng phải lộ ra nụ cười giả tạo cứng ngắc ở trước mặt công chúng.

Mỗi lần, anh tự nhận có thể đánh giá cho biểu hiện của mình 100%, nhưng mỗi lần như vậy luôn có một ánh mắt mang theo quyến rũ vô tình hay cố ý theo bóng lưng của anh, dường như đang cười nhạo "kỹ thuật diễn" của anh.

Mỗi một lần cô tham dự, làm bạn ở bên người đàn ông khác nhau, thậm chí một vài bạn buôn bán trên thương trường của anh đang nói chuyện với anh thì có lúc cô lại đột nhiên tới một câu:

"Aizz, Giang tiên sinh, thật là trùng hợp, ngài lại gặp mặt với chó và mèo rồi." Mỗi lần gặp được anh, cô luôn miễn phí dâng tặng một nụ cười quyến rũ má lúm đồng tiền khuynh đảo mất hồn dạy dỗ đàn ông.

Vừa mới bắt đầu, một lúc lâu anh mới hiểu được nhỏ mọn của cô, nhiều lần sau, mỗi lần đều thật sự làm anh vọt lửa giận, nhưng ngại ở nơi cao cấp lại không phát tác được, nhưng anh càng như vậy, luôn khiến dáng vẻ Kỷ Oánh trở nên kiêu căng.

Người phụ nữ này... thậm chí sẽ lớn mật lên tiếng"Đùa giỡn" anh!

Sau một trận "Đùa giỡn", người khởi xướng là cô lại tác phong nhanh nhẹn nhảy ra, cợt nhã lại tiếp tục õng ẹo làm dáng đi vào cuộc mua vui của cô.

Trùng hợp như vậy cũng không phải một lần, khảo nghiệm cực lớn tính nhẫn nại trong lòng anh.

Thậm chí, có một lần gặp.

Anh giống như lúc trước, làm như không thấy, trực tiếp gặp thoáng qua với cô --

"Giang Thiệu Cạnh, càng nhìn anh, càng thấy anh thật đẹp trai! Có hứng thú làm người tình của tôi không?" Truyền đến một giọng nói không đứng đắn đùa giỡn anh từ sau lưng.

Anh giận dữ dừng bước chân một chút.

Đời này chưa từng có ai dùng từ "Đẹp trai" chán ghét như vậy để hình dung anh, phun ra từ trong miệng một minh tinh hạng hai tác phong bất chính, thật là một cảm giác không hình dung ra được, giống bị người khinh nhờn.

"Đừng gọi tên của tôi, loại người phụ nữ như cô không xứng!" Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô, cũng là một lần trả lời ngay mặt duy nhất.

Cả quá trình, thậm chí chưa từng xoay người lại.

Kỷ Oánh ngẩn người, nụ cười từ từ đọng lại, nhìn bóng lưng đi xa của anh, môi xinh đẹp nhẹ cong lên, "Tính khí thật là rất hỏng bét --"

...

Lần nữa gặp Kỷ Oánh là ở nhà hàng anh và dẫn chương trình Phó hẹn hò.

Lúc ấy, Phó Vịnh Bội tới trễ mấy phút, mà anh đã sắp mất đi kiên nhẫn.

Anh thưởng thức hình tượng Phó Vịnh Bội ở trước mặt truyền thông, nhưng không có nghĩa là thưởng thức tật xấu luôn không đúng giờ của cô ta.

Phó Vịnh Bội là một người phụ nữ thông minh, mỗi lần hẹn hò luôn theo thói quen trễ mấy phút, vừa không chọc giận bạn trai, lại có thể lộ rõ tầm quan trọng của mình.

Anh đợi mười phút, khi anh quyết định không muốn đợi thêm, cổng nhà hàng hơi rối loạn một chút.

Anh cho là Phó Vịnh Bội tới, dù sao anh bắt đầu lui tới với bạn gái là một người nổi tiếng.

Nhưng là --

"Là Kỷ Oánh, anh đẹp trai bên cạnh cô ấy là ai? Bạn trai mới?" Mấy tên nhân viên phục vụ thầm lên tiếng bàn tán.

Chỉ thấy Kỷ Oánh kéo tay một chàng trai trẻ tuổi, mặc quần áo lộng lẫy, trang điểm đậm diễm lệ, một áo len cổ chữ V, rãnh (nhũ) mê người như ẩn như hiện.

"Tôi từng xem báo chí đều nói Kỷ Oánh bao nuôi một mặt trắng nhỏ, sẽ không phải là người đàn ông này chứ?"

Có thể lăn xa một chút rồi thảo luận được không? Ồn ào ở sau lưng anh, thật làm cho người khác ghét!

Hôm nay Phó Vịnh Bội có chút quá mức, lại dám cho anh đợi khoảng 20 phút!

Anh lười phải nhìn người phụ nữ kia lâu thêm một cái, vì vậy sau khi Kỷ Oánh gặp được anh, cố ý lộ ra ánh mắt "Thật là đúng dịp", anh hoàn toàn không nguyện ý quan tâm.

Cố tình, cô lại có thể ngồi xuống vị trí ở sau lưng anh.

"Thân ái, thịt bò bít tết nơi này thật ngon, đợi lát nữa nhất định phải nếm thử một chút nha." Giọng nói của cô không vang, vừa lúc có thể để cho anh nghe thấy. Nghe cô cố ý nũng nịu, làm hại lông măng của Giang Thiệu Cạnh dựng thẳng.

Sao bạn trai cô ta có thể chịu được? Anh ghét phụ nữ làm nũng nhất!

"Được, nghe lời em." Chàng trai trẻ tuổi kia rất ngoan ngoãn.

Quả nhiên là mặt trắng nhỏ.

Mặt Giang Thiệu Cạnh lộ vẻ khinh bỉ.

"Thật xin lỗi, em tới trễ." Phó Vịnh Bội vội vã chạy tới.

Giang Thiệu Cạnh miễn cưỡng kéo lực chú ý trở về.

*****

Trong bữa cơm, Phó Vịnh Bội liên tục ngẩn người.

"Em còn muốn dùng nĩa múc canh bao lâu nữa?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng hỏi.

Tối nay Phó Vịnh Bội khiến anh cực kì không vừa lòng, đầu tiên là đến trễ sau đó luôn ở trong trạng thái ngây ngốc, giống như tinh thần không ở đây.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh khiến Phó Vịnh Bội chột dạ một lúc.

"Em... em đang suy nghĩ... Có lẽ chúng ta nên suy tính đến việc kết hôn." Phó Vịnh Bội lấy hết dũng khí.

Bộ dáng của cô ta giống như bắt buộc bản thân nhất định phải quyết tâm.

Cho nên anh đây là bị cầu hôn rồi hả? Không ngờ lời đề nghị này khiến Giang Thiệu Cạnh khẽ cau chân mày lại.

Thành thật mà nói trung bình hai tuần anh và Phó Vịnh Bội chỉ gặp nhau một lần, mỗi lần gặp mặt đều là ăn xong rồi tự tách ra, so với bạn bè bình thường còn xa lạ hơn nữa.

Nhưng mà những thứ này đều không nằm trong phạm vi suy tính của anh.

Thứ mà anh để ý là cuộc hôn nhân này có thể mang đến cho anh bao nhiêu lợi ích về mặt kinh tế.

Trầm ngâm chốc lát: "Để anh suy nghĩ đã."

Anh đồng ý suy nghĩ là đại biểu cho việc chuyện này có hi vọng.

Đáp án này khiến Phó Vịnh Bội thở phào nhẹ nhõm, trong phút chốc liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Giang Thiệu Cạnh cũng không có phát hiện có người ở bàn phía sau từng giây từng phút đều chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, lúc này động tác thân mật đút đồ ăn cho bạn trai của Kỷ Oánh lập tức cứng lại.

Lúc Giang Thiệu Cạnh từ trong phòng vệ sinh đi ra thì gặp Kỷ Oánh ở cửa ra vào.

Trích dẫn câu nói của cô thì.. khéo, thật đúng là khéo.

Vị tiểu thư này, toilet nữ ở bên kia mà, chẳng lẽ bạn trai tiểu bạch kiểm, mặt mũi chưa dứt sữa của cô đến việc đi vệ sinh cũng không dám đi một mình?

Không muốn tỏ ra quen biết hơn nữa cũng lười phải ứng phó với cô, Giang Thiệu Cạnh cũng không thèm lên tiếng, đi lướt qua bên người cô.

"Đừng cưới cô ta, người phụ nữ đó chân đạp hai thuyền." Kỷ Oánh giống như rất lười biếng, thuận miệng nói ra.

Giang Thiệu Cạnh dừng chân lại một chút.

"Ngày hôm qua, tại khách sạn XX chính mắt tôi nhìn thấy có một người đàn ông dáng dấp rất đẹp mắt cũng rất ưu tú cầu hôn với cô ta." Khóe môi Kỷ Oánh nhếch lên: "Quả thật Phó chủ biên rất là thủ đoạn!"

Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại.

Thành thật mà nói thì tình sử trong quá khứ của Phó Vịnh Bội có những gì, hiện tại lại có những lựa chọn gì thì anh cũng không quá để ý, chỉ cần về sau cô ta có thể giữ cho đầu óc của mình luôn tỉnh táo, nhìn rõ tình cảnh của bản thân là tốt rồi.

Giang Thiệu Cạnh tiếp tục đi về phía trước.

"Giang Thiệu Cạnh, anh rất tùy tiện, chẳng lẽ chỉ cần có người cầu hôn thì anh sẽ gật đầu sao?" Nhưng mà Kỷ Oánh lại cợt nhã giơ chân ra, ngăn cản đường đi của anh.

Anh trừng mắt nhìn cái chân đang mang tất màu đen kia, cực kì khêu gợi.

"Vậy nếu như tôi cầu hôn anh thì có phải anh cũng sẽ tùy tiện đồng ý như vậy hay không?" Cô mỉa mai, như có như không châm biếm anh, không kiêng nể chút nào.

"Không!" Giang Thiệu Cạnh nói dứt khoát.

Kỷ Oánh vẫn tiếp tục cợt nhã, chỉ là khóe môi có chút nhếch lên không dễ phát hiện, cô vẫn khẽ nhướng mày như cũ: "Nếu không chúng ta đánh cuộc đi, nếu như anh." Phó Vịnh Bội là người tranh cường háo thắng lại rất giả dối, những thứ này anh đều không biết được.

Anh từ chối cho ý kiến.

Kỷ Oánh cười ha ha: "Nhưng mà anh lấy tôi thì sẽ khác, tôi bảo đảm ——"

Đến gần anh, cô hạ thấp giọng giống như là đang thầm thì: "Tôi bảo đảm, ngày nào anh cũng sẽ "vui vẻ", vĩnh viễn không hối hận." Lúc nói lời này vẻ mặt cô tràn đầy tươi cười.

Cho nên bây giờ cô đang bán mình? Giang Thiệu Cạnh cười lạnh: "Xin lỗi, thứ không cần thiết nhất trong cuộc sống của tôi chính là vui vẻ!"

Đáp án này của anh, Kỷ Oánh giống như đã sớm đoán được.

Cô đáp lại bằng một cái nhún vai, giống như là đang thảo luận với anh: "Suy nghĩ thêm một chút xem sao ——"

Anh và cô không quen, thật sự là không quen!

Bị người không quen giả bộ quen thuộc khiến Giang Thiệu Cạnh có chút tức giận: "Tôi cần gì phải suy nghĩ? Loại nữ minh tinh bán mình làm tiểu tam như cô, đối với tôi mà nói thì có gì để lợi dụng?" Khinh bỉ liếc mắt một cái, nói xong, anh ta rẽ qua hành lang khác còn cô thì vẫn tươi cươi đứng nguyên tại chỗ như cũ.

Nhưng sự thật là Kỷ Oánh đã cứng đờ.

Lần đầu tiên cô không thể cười nổi nữa.

Lần này mối thâm thù của bọn họ đã được định đoạt rồi!

...

Sự thật chứng minh quả thật Giang Thiệu Cạnh đã sai khi chọn Phó Vịnh Bội.

Nhưng may mắn là không tạo thành sai lầm lớn.

Chỉ là vận mệnh lại cố tình trêu đùa một vòng lớn.

Hải Nam.

"Mặc dù phụ nữ đẹp hơn tôi rất nhiều, nhưng mà bất cứ đàn ông nào chỉ cần hưởng qua mùi vị của tôi thì đều giống như chó nhỏ, nghe mùi là tự động bò tới."

Mấy tháng không thấy, Kỷ Oánh lại càng thêm tự đắc.

Trên thực tế là Giang Diệc Hãn tìm tới nhờ cô giúp một tay, chuyện này đối với cô mà nói quả thật là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Cô đã nói rồi, cô và anh rất có duyên, anh lại không tin!

Đời này chuyện anh không thể nào tha thứ nhất đó chính là có người nói xấu em trai anh, cho dù hiện tại việc gì người em trai này cũng đối nghịch với anh, lại thêm...

"Tôi vẫn luôn muốn biết, năng lực trên giường của Giang đổng có mạnh mẽ như năng lực làm việc của anh hay không đây?" Kỷ Oánh cố ý dùng ngực cọ xát vào người anh, còn cố ý phong tình vạn chủng hơi gấp bội lần, làm cho anh có thể mơ hồ nhìn thấy vốn liếng khiến cô kiêu ngạo.

Người phụ này này... Quả thật là càng ngày càng điên!

Cho nên đây là cô đang muốn tăng thêm độ quyến rũ của mình? Giang Thiệu Cạnh cười lạnh.

Nếu như cô cố ý muốn lại gần như vậy thì anh sẽ để cho cô nếm thử một chút mùi vị bị bầm dập mặt mũi!

"Tôi đề nghị cô dứt khoát cởi hết một lần đi!" Uống sạch rượu đỏ trong ly, giọng điệu của anh tuyệt đối không khách khí.

Nguời bị chỉ trích là yêu nữ khắp người tản ra mùi "hôi nách" cũng chịu không yếu thế: "Tốt, vậy thì tôi sẽ cởi hết xem thử anh có phản ứng hay không?."

Trong sự kinh ngạc của anh, vậy mà Kỷ Oánh lại "diễn giả thành thật", đầu tiên là cởi áo lót, tiếp theo là váy ngắn.

Anh không thể thua!

Giang Thiệu Cạnh nín thở để bình tĩnh lại.

Hừ, anh tuyệt đối không thể có phản ứng với loại phụ nữ này! Đối với năng lực tự kiềm chế của mình, Giang Thiệu Cạnh rất có lòng tin.

Chỉ là.

"Tạch" một tiếng, Giang Thiệu Cạnh vẫn là tắt đèn.

Anh không chịu nổi, anh không muốn mắt mình bị ô nhiễm!

Trong nháy mắt khi anh muốn tắt đèn thì đột nhiên đèn trong nhà thay đổi.

Ánh đèn bắt đầu trở nên mờ ảo mê ly.

"Lắc nào, lắc nào, cùng lắc với tôi đi!" Kỷ Oánh ném quần áo đã cởi xuống qua một bên, sau đó còn mở nhạc.

Quả nhiên là kẻ điên.

Giang Thiệu Cạnh khinh bỉ.

Nhưng mà đang có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh đèn mở ảo, âm nhạc du dương đột nhiên trở thành Rock and roll mạnh mẽ.

Chuyện gì đây?

Vậy mà anh lại nổi lên phản ứng.

Đầu của anh giống như không khống chế được lắc lư trái phải, không chỉ đầu mà ngay cả thân thể cũng không khống chế được nữa, bắt đầu đung đưa một cách điên cuồng...

"Tại sao lại như thế này?" Lời còn chưa nói ra thì cả người đã cảm thấy quay cuồng, chân giống như không còn ở trên mặt đất nữa.

Anh bị dọa không nhẹ bởi vì đầu óc đã bắt đầu rối loạn, thậm chí càng ngày càng không khống chế được tay chân của mình.

"Ha ha, tôi đã nói rồi, ở chung với tôi anh sẽ luôn luôn vui vẻ, hiện tại tôi đã cởi rồi, tới đây khiêu vũ đi!" Ha ha, cô là người thù dai, ai đối với cô không tốt thì cô sẽ chỉnh chết người đó.

Lời của cô còn chưa dứt thì đầu của Giang Thiệu Cạnh đã đung đưa không ngừng giống như trống bỏi, anh vươn tay giữ lại muốn đầu không lắc lư nữa nhưng mới một giây thôi thì đầu của anh lại lắc lư không ngừng, hoàn toàn không khống chế được.

Hỏng bét, anh bị người ta bỏ thuốc!

*****

Nhất định là do tác dụng của thuốc.

Khi cô chỉ còn mặc quần áo lót thì coi anh giống như cột thép, vặn vẹo thân mình giống như rắn ma sát vào người anh, Giang Thiệu Cạnh cảm giác cả người mình đang say, nhiệt độ toàn thân tăng cao, hoàn toàn không kiếm chế được hành vi của mình.

Trong âm nhạc vang trời, anh kích động lắc lư theo cô cùng nhau nhảy múa.

Không, không, không, hình tượng của anh!

Rõ ràng là anh không muốn nhưng đầu lại lắc lư giống như trống bỏi đồng thời cũng giống như một con thú bị vây khốn điên cuồng la hét phẫn nộ, anh hoàn toàn không thể áp chế được dược tính của thuốc này, rõ ràng là không nguyện ý nhưng lại có một loại vui vẻ điên cuồng từ từ tràn ra trong người anh, nhẹ nhõm trước nay chưa từng có làm cho anh tiếp tục huơ tay múa chân không có tiết tấu.

Phá hủy đi! Thiêu cháy đi!

"Anh vui không? Còn tôi thì rất vui vẻ!" Kỷ Oánh cười ha ha ôm đầu của anh xoay mặt về phía mình, cười kiều mỵ: "Có phải anh chưa bao giờ buông lỏng như vậy đúng không?"

Có quỷ mới cần buông lỏng như vậy!

Anh muốn tự tay đánh cô nhưng mà âm nhạc rung động cộng thêm tiết tấu kịch liệt ở bên trong đó giống như biến thành một cánh tay vô hình điều khiển anh, tư thế và vũ điệu quái dị của anh thành công lấy lòng Kỷ Oánh, chỉ thấy cô ôm bụng cười liên tục.

Cô vịn vào bờ vai của anh, xoay một vòng tròn đẹp đẽ.

"Giang Thiệu Cạnh, anh nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?" Cô nghịch ngợm trêu chọc, dung nhan kiều diễm có chút không phù hợp với tính khí trẻ con.

Muốn, tất nhiên là muốn! Không người nào nguyện ý tiếp tục lắc lư giống như lá vàng trong gió thế này cả!

Giang Thiệu Cạnh rất muốn rống to lên nhưng anh biết chỉ cần mình lên tiếng thì đồng nghĩa với nhận thua.

Liều chết mím môi, Giang Thiệu Cạnh anh không bao giờ chịu thua.

"Ai da, thật ra thì anh nhảy rất tốt, kỹ thuật nhảy này vô cùng hài hước, hoàn toàn không giống với bộ dạng nghiêm túc thường ngày của anh!" Người phụ nữ này cố tình ăn nói mát mẻ làm cho anh tức muốn hộc máu.

Hài hước? Không giống bình thường? Đây hoàn toàn không phải là anh có được hay không!

Giang Thiệu Cạnh nóng nảy.

"Như vậy đi, nếu anh hôn tôi một cái... thì tôi sẽ cho anh thuốc giải." Cô nháy mắt mấy cái, cố ý mở to đôi mắt, vừa quyến rũ vừa vô tội nói.

Nhưng mà anh lại run rẩy, run rẩy đến mức mí mắt đánh vào nhau loạn xạ.

"Đi... chết... đi!" Anh cắn răng nghiến lợi.

Cho dù là như vậy thì cả người vẫn nhảy múa không ngừng giống như thân thể này hoàn toàn không phải là của anh.

"Vậy anh tiếp tục nhảy đi, đại khái nhảy khoảng bốn năm giờ thì có thể ngừng." Kỷ Oánh tiếc nuối nói.

Bốn năm giờ? Muốn chết sao, hiện tại anh chỉ mới nhảy hơn 10" mà đã chịu không nổi rồi!

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Anh không chịu được nữa, gầm lên giận dữ.

Đôi mắt anh phát ra ánh sáng lạnh gần như có thể giết chết người.

"Giang Thiệu Cạnh, anh cũng có hôm nay?" Cô xấu xa giống như đang chơi mèo vờn chuột: "Mùi vị bị người ta lừa, bị người ta tính kế có dễ chịu không?"

Cô cười hì hì.

Anh giận dữ không thôi.

"Giang Thiệu Cạnh, anh thật sự không phải là người tốt, tại sao lại cố gắng chia rẽ những người có tình đây? Nếu tất cả mọi người đau khổ thì anh sẽ vui vẻ sao?"

Giang Diệc Hãn đã nói gì với cô? Nhưng mà những chuyện anh đã làm với Vãn Vãn, Giang Diệc Hãn cũng không biết, anh biết chắc Vãn Vãn không có gan nói lung tung.

"Mắc mớ gì tới cô!" Anh rống to.

Đúng, nếu tất cả mọi người đau khổ thì anh sẽ vui vẻ, không được sao? Giống như anh ngây ngốc ở bờ sông cầu hôn, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện người trong lòng của mình thế nhưng lại bị hù chạy, loại tâm tình này người ngoài hoàn toàn không cách nào hiểu được.

"Hì hì, đúng là không liên quan đến tôi nhưng tôi lại muốn anh nếm thử cảm giác bị người khác áp bức, bị giẫm nát dưới lòng bàn chân là như thế nào." Cô cười đến rực rỡ.

Cô đã len lén quan sát anh rất lâu, cô gái kia bị anh nhìn trúng thật đúng là xui xẻo.

Còn bây giờ anh đã bị cô giẫm nát dưới lòng bàn chân!

"Hôn tôi đi, hôn tôi rồi tôi sẽ cho anh thuốc giải." Cô tiếp tục nói.

Hôn? Cho cô một đấm có được hay không? Nếu như không phải là anh không đánh phụ nữ thì lúc này anh thật sự muốn đánh chết cô.

"Yêu nữ!" Anh tức giận mắng to.

Lại dám uy hiếp anh!

"Đồ đàn ông biến thái!" Cô chửi.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng trừng mắt. Nhưng phương pháp này chỉ có thể duy trì tối đa trong vòng mấy giây, anh lại tiếp tục đau khổ lắc lư.

Nếu còn lắc lư nữa thì anh sẽ hỏng mất!

"Khó chịu không, tôi chính là muốn dạy dỗ anh, xem thử anh còn kiêu ngạo cái rắm ——" Kỷ Oánh hài lòng.

Đâu phải toàn thế giới chuyển động quanh anh!

Cô cười như không cười, tự ái phái mạnh của Giang Thiệu Cạnh bị đả kích trước nay chưa từng có.

Đột nhiên anh dùng một tay ôm chầm lấy cô, dứt khoát hôn lên môi cô.

Anh chỉ muốn vở kịch lộn xộn này nhanh chóng kết thúc! ..., lần đầu tiên có người uy hiếp anh thành công!

Động tác của anh làm cho Kỷ Oánh giật mình hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì môi của cô đã bị đôi môi lạnh lẽo của anh che lại.

Nụ hôn này không mang theo một chút tình cảm, một chút nhiệt tình nào, nói là môi đụng chạm môi nhưng thật ra thì giống động vật đang gặm cắn nhau hơn.

Anh tùy tiện cắn mấy cái, qua loa cho xong.

Nhưng mà Kỷ Oánh vẫn cảm thấy mình sắp không thể hít thở được nữa, tay chân vô lực muốn đẩy anh ra nhưng toàn thân mềm yếu, cả người mê ly.

Đúng lúc cô không có cách nào tự chủ muốn tiến lên dựa sát vào lồng ngực của anh thì ——

Cô bị đẩy mạnh xuống sàn nhà.

"Thuốc giải!" Giang Thiệu Cạnh tức giận nói.

Cô muốn hôn, anh đã thực hiện, bây giờ thì cô có thể đưa đồ vật anh cần cho anh rồi chứ?!

Kỷ Oánh chợt ngẩn người, tốn nửa phút cô mới rõ ràng ý tứ của anh.

"Này, đây là một viên thuốc ngủ ——" Kỷ Oánh ngoan ngoãn giao ra.

Giang Thiệu Cạnh lập tức cầm lấy, gấp đến mức không cần nước, trực tiếp nuốt xuống.

Anh chỉ mới uống thuốc vào được một phút mà một chân đã co quắp, nặng nề ngã nhào xuống mặt đất.

Kỷ Oánh nhìn bộ dáng xấu hổ của anh, dở khóc dở cười, cô giật mình nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi vừa mới bị gặm cắn qua, lẩm bẩm nhẹ giọng nói:

"Tôi... Chỉ là nói giỡn thôi mà..."

...

Sáng sớm lúc tỉnh đậy, Giang Thiệu Cạnh cảm thấy đầu cực kỳ đau.

Chuyện tối ngày hôm qua, rõ ràng, hỗn loạn, hỏng bét, nhưng có một điều may mắn là lí trí đã trở về với thân thể của anh.

"Đã tỉnh rồi hả?" Anh vừa mới xoay người qua thì một cái khăn lông ướt đã được đưa tới.

Anh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô gái xa lạ trước mắt.

Cô gái trước mắt mặc T shirt màu trắng đơn giản, quần jean màu xanh dương, mặt mày không son phấn, làn da trắng sáng như tuyết, vô cùng mịn màng, là một khuôn mặt tương đối xinh đẹp

"Kỷ Oánh?!" Chân mày anh nhíu lại.

Đột nhiên cô ăn mặc như gái nhà lành thật sự làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

"Ừ." Kỷ Oánh gật đầu một cái.

Ánh mắt của cô không dám dõi theo anh, lại có chút lưỡng lự không chắc chắn.

Rất giống —— không được tự nhiên và khó chịu.

Cô lại đang giở trò gì vậy? Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn lại.

"Diệc Hãn đã trở lại?" Anh lạnh giọng suy đoán.

Đột nhiên ăn mặc bình thường như vậy, giả bộ thanh thuần như vậy chắc là đang chuẩn bị đi lừa kẻ ngốc đây!

Kỷ Oánh tiếp tục mất tự nhiên.

"Anh muốn ăn điểm tâm không?" Đột nhiên Kỷ Oánh hỏi.

Đến cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra, tại sao bộ dạng của cô lại ân cần như vậy? Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh một tiếng, nghiêm trọng hoài nghi đối phương có thể lại bỏ thuốc trong cơm.

"Tôi... Thật ra thì tài nấu nướng của tôi không tệ..." Kỷ Oánh ngượng ngùng nói.

Giang Thiệu Cạnh nheo mắt.

Người trước mắt này chính là người phụ nữ buổi tối hôm qua không chỉ cho anh uống thuốc lắc mà còn uy hiếp anh sao? Lúc này cô đang giả bộ hay là biến thành một người khác?

"Tôi... Bình thường ở nhà... Thật ra thì tôi không có giống như vậy.... ." Dung mạo của cô quá tươi đẹp, nếu như chỉ có dáng vẻ thanh thuần thì sẽ chỉ làm cho khán giả nôn mửa không thôi, cho nên cô chỉ có thể nước chảy bèo trôi.

Mà việc ở trước mặt anh giương nanh múa vuốt là bởi vì anh thật sự chọc giận cô.

Tối ngày hôm qua cô đã cho anh bài học cho nên bọn họ huề nhau...

"Diệc Hãn đâu?" Anh không muốn ở nơi này ăn điểm tâm cũng không muốn nói nhảm.

Kỷ Oánh suy nghĩ một chút: "Cháo gà được không?"

Cô đang nói lảng sang chuyện khác! Đột nhiên được một ý niệm hiện ra trong đầu óc đã khiến anh tỉnh táo lại.

Có thể Giang Diệc Hãn không ở nơi này! Giận dỗi bỏ đi đều là giả, anh đã trúng kế điệu hổ ly sơn?!

Anh bị người ta chơi!

Giang Thiệu Cạnh giận dữ một lúc lâu, đẩy cô đến trên giường, áp đảo, sau đó gắt gao bóp chặt cổ của cô.

"Em trai tôi ở chỗ nào!" Lực bóp của anh rất không khách khí, giọng nói lại càng thêm không tốt: "Nói, có phải cô đang tung hỏa mù hay không, kỳ thật em trai tôi đang ở chung với Vãn Vãn?" Suy nghĩ một chút liền tức giận, anh vậy mà lại bị người khác tặng một quả đạn mù!

Kỷ Oánh bị công kích thiếu chút nữa không thở nổi.

Cô không thể để mình bị người này xoay vòng được! Ý tốt vừa mới biểu hiện ra trên mặt ngay lập tức bị cô thu lại sạch sẽ: "Anh có bản lĩnh thì tự mình tìm đi!" Cô bĩu môi, khôi phục lại nụ cười không đứng đắn.

Giang Thiệu Cạnh uy hiếp tăng thêm lực của cánh tay giống như chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể vặn gãy cổ của cô.

Trên thực tế, ngay cả hít thở Kỷ Oánh cũng đã cảm thấy rất khó khăn rồi.

Nhưng mà.

"Haha, anh giết tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không để cho mình bị người khác xoay vòng vòng ——" Đối cứng với cô? Hừ, anh sẽ rất thất vọng!

Anh cúi đầu, căm tức nhìn cô.

Lúc này anh đang đè ở trên người cô, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô.

Không hiểu sao lúc này gò má của Kỷ Oánh lại tự nhiên ửng đỏ.

Bọn họ đang ở rất gần nhau, bên trong cô chỉ mặc áo lót mỏng, hiện tại ở khoảng cách gần như thế, sau một hồi giãy giụa, rãnh ngực của cô hiện rõ ràng ngay trước mặt anh.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn cô một cái.

Vậy mà núm vú của cô lại bất giác lồi lên, đứng thẳng, nổi lên phản ứng động tình.

Kỷ Oánh cảm giác mình sắp không thể hít thở được nữa ——

Không phải bởi vì anh đang bóp cổ cô mà bởi vì hơi thở phái nam mãnh liệt cương dương trên người anh.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn cô, Kỷ Oánh lại càng trở nên không được tự nhiên.

Đột nhiên anh phát hiện ra một sự thật: Người phụ nữ này thích anh.

Đối phó với loại phụ nữ này, tuyệt đối không thể cứng đối cứng!

Đôi mắt của anh lạnh lẽo không độ ấm, một cái tay khác sờ xuống bên hông của cô.

Anh không có thời gian để lãng phí với cô! Anh quyết định hy sinh nho nhỏ, áp dụng ——

Mỹ Nam Kế!

Quả nhiên tay của anh mới vừa đụng vào eo thì ngay lập tức hô hấp của Kỷ Oánh đã trở nên rối loạn, khi tay của anh chui vào bên trong quần áo của cô thì cô không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có khẩn trương ——

Tay của anh không ngừng thăm dò, vuốt ve mỗi tấc da thịt trên cái bụng bằng phẳng, Kỷ Oánh cảm giác toàn thân mình giống như đang bị thiêu đốt.

"Không phải cô và Diệc Hãn thật sự cho rằng chỉ cần là người phụ nữ của nó thì tôi đều yêu chứ?" Anh khàn khàn hỏi.

Gương mặt Kỷ Oánh ửng hồng, biểu hiện cô gái nhỏ thẹn thùng này chứng tỏ rõ ràng là bị anh đoán trúng.

"Nói cho tôi biết em trai tôi ở đâu, chỉ cần cô chịu nói thì tôi sẽ báo đáp cô." Anh tiếp tục dỗ dành.

Tay của anh đã không ngừng thăm dò dọc theo nội y của cô.

"Thanh... Thanh Đảo ——" Kỷ Oánh khát vọng đến gần anh.

Nhưng mà ——

Đáp án vừa nói ra thì anh đã lạnh lùng rút tay.

"Cám ơn đáp án của cô!" Đẩy cô ra, anh vô tình xoay người rời đi.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Kỷ Oánh sững sờ một lúc lâu.

Thật vất vả cô mới hồi tưởng lại mình đã nói cái gì.

"Hỏng bét!" Giang Thiệu Cạnh thật sự quá âm hiểm, cô vậy mà lại mắc bẫy của anh!

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)